Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      BÍ MẬT SAU LƯNG (2)
      Vũ La vừa dứt lời, người nọ chợt mở bừng mắt, khí tức hung bạo xung quanh theo ánh mắt y mở ra, lập tức tiêu tan trong vô hình.

      Dáng vẻ của y có tính xâm lược hết sức ràng, nhưng trong ánh mắt lại tia sát khí. Ngược lại ánh mắt y trong như vầng trăng rằm, khiến cho người ta nhìn thấy có cảm giác trong lòng yên tĩnh.

      Vũ La gật đầu cái:

      - Quả nhiên là người của Thanh Nguyệt Thần Trủng.

      Người nọ cũng khẽ vuốt cằm:

      - Ta tên là Khoái Tông, là Đại Tế Ti của Thanh Nguyệt Thần Trủng.

      Vũ La quan sát y lúc, sau đó hỏi:

      - Ngươi bào ta lên đây là có chuyện gì? Ta phải trước với ngươi, ta phải như đám ngốc bên dưới, ngươi đừng tưởng vài câu, ra vẻ gạt người là được.

      Khoái Tông gật đầu, tiện tay lật ra, tảng đá y ngồi xuất bộ trả cụ bằng trúc.

      Khoái Tông sử dụng dị bào trữ vật chân chính.

      Vũ La nhìn thấy Khoái Tông lấy ra nhúm trà, lúc này mới nở nụ cười:

      - Có thành ý!

      Sau đó chút khách sáo ngồi xuống đổi diện Khoái Tông, chờ y pha trà.

      Khoái Tông bất mãn liếc mắt nhìn :

      - Lá gan ngươi đúng là phải bình thường.

      Vũ La cười :

      - Ngươi chưa nghe câu ‘có qua có lại’ hay sao?

      Ánh mắt Khoái Tông rực sáng, giơ bình trả trong tay lên hỏi:

      - Ngươi có biết loại trả của ta là gì ?

      Vũ La dang rộng hai tay:

      - Ta phải uổng trước mới biết được. Ngoài ra phải trước cho ràng, tại ta có gì cả, nghèo khố rách áo ôm, bất quá sớm muộn gì cũng đãi ngươi trả ngon hào hạng kém gì hôm nay.

      Khoái Tông nhất thời thất vọng:

      - ra chỉ là suông, hừ...

      Vũ La cũng tranh cãi, Khoái Tông pha trả rất nhanh. Lúc này cỗ hương thom đặc biệt như tơ lượn lờ bay lên xung quanh hai người.

      Vũ La bưng lên ngửi thử, sau đó uống ngụm:

      - Quả nhiên là trả ngon! Cũng chỉ có địa vị của Bát Đại Thần Trủng mới có thể có được trả ngon như vậy.

      - Chuyện này cần phải nữa sao?

      Khoái Tông tỏ ra tức tối.

      Uống trả lúc, Khoái Tông mới :

      - Ta cũng giấu gì ngươi, cũng giống như uổng trả vậy, trả ngon là trả ngon, trả dở là trả dở, trước mặt đại hành gia thể nào giấu được.

      - thử ta nghe, ngươi thấy tỷ thí cổ Địa Liệp Long thế nào?

      Vũ La lắc đầu:

      - Ta biết lắm, nhưng nhất định đằng sau tỷ thí cổ Địa Liệp Long này, ràng là còn có uẩn khúc. Chẳng qua tư liệu ta biết được quá ít, cho nên phân tích được.

      liếc nhìn Khoái Tông cái, sau đó tiếp:

      - Bát Đại Thần Trủng điều khiển thiên hạ tộc, dùng thủ đoạn này quả là cao minh.

      Khoái Tông buông tiếng than dài:

      - Quả nhiên ta nhìn lầm người.

      - Tuy rằng ngươi phân tích được, nhưng có lẽ cũng đoán được đại khái. Đúng vậy, Bát Đại Thần Trủng tổ chức tỷ thí cổ Địa Liệp Long là có mục đích. Ngoại trừ lời đồn bên ngoài ra, ra còn có điểm.

      Khoái Tông ngừng chút, sau đó tiếp:

      - Bát Đại Thần Trủng chưa bao giờ luân phiên tổ chức, chỉ là tùy cơ chọn trong những Thần Trủng năm xưa từng tổ chức cổ Địa Liệp Long, chuyện này cũng có nguyên nhân trong đó. Tỷ như năm nay, Thanh Nguyệt Thần Trủng chúng ta tổ chức, ta tọatrấn Quỷ Mộc nhai, chính là vì năm nay Thanh Nguyệt Thần Trủng chúng ta cần tìm thứ cấp bách.

      Vũ La cười, ra vẻ hiểu ý.

      Bát Đại Thần Trủng lấy cổ Địa Liệp Long ngụy trang, lúc bọn họ cần tài nguyên nào đó vô cùng trân quý, trước hết dọ thám xem cổ Địa nào có loại tài nguyên đó, sau đó tổ chức cổ Địa Liệp Long ở cổ Địa này. Trong mười lần có hết bày, tám lần tìm được thứ mình muốn. cần biết là ai tìm được, chỉ cần Bát Đại Thần Trủng tìm tới, ai dám bán?

      Nếu chính mình phái người vào tìm kiếm, khoan đến chuyện có tìm được hay , tổn hại .

      Khoái Tông cũng biết Vũ La hiểu ý của mình, cũng dông dài nữa, bèn chuyển đề tài:

      - Ta gọi ngươi lên đây, là vì linh cảm thấy ngươi chính là người có thể giúp được chúng

      ta.

      Lần này Vũ La hơi bất ngờ:

      - Ta ư, ngươi linh cảm thấy...

      Khoái Tông mỉm cười:

      - Ta cần tìm thứ trong hồ dung nham của Hỏa Nham cốc, ta có linh cảm chỉ có ngươi mới có thể tìm được. ta ôm hy vọng với những người khác, Hỏa Nham cốc là địa phương kỳ quái, Bát Đại Thần Trủng chưa từng tìm được thứ mà mình muốn ở địa phương này. Ta tìm đọc tất cả các điển tịch, nơi này từng tổ chức hơn trăm lần tỷ thí cổ Địa Liệp Long, nhưng kết quà cuối cùng vẫn là thất bại đối với Bát Đại Thần Trủng, thành công lần nào.

      Vũ La cũng có hơi bất ngờ, quả địa phương tà môn.

      - Ta rất tin tưởng vào linh cảm của mình.

      Khoái Tông dang hai tay ra:

      - Ngươi hãy nhìn ta mà xem, nếu ta cho ngươi biết ta là người của Thanh Nguyệt Thần Trủng, ngươi có thể tưởng tượng được rằng người như ta có thể tu luyện Nguyệt Thần Lực vốn thanh tâm yên tĩnh hay sao?

      ra y sai, toàn thân y cao thấp lộ ra cỗ khí tức hung bạo, giống tộc Thanh Nguyệt Thần Trủng chút nào.

      - Lúc trước toàn bộ những người quen biết ta đều khuyên ta nên gia nhập Thanh Nguyệt Thần Trủng, nhưng ta có thể cảm giác được, tương lai ta ngay tại Thanh Nguyệt Thần Trủng. Cho nên đến ba trăm năm, ta trở thành Đại Tế Ti của Thanh Nguyệt Thần Trủng.

      Trong lời Khoái Tông có vẻ hơi kiêu ngạo.

      Vũ La khẽ bĩu môi, thầm nhủ bản Đế Quân trở thành Đế Quân còn nhanh hơn ngươi

      nhiều, còn dám khoác lác trước mặt bản Đế Quân...

      - Trong đời này của ta có rất nhiều lựa chọn người khác xem ra toàn là ngu xuẩn, nhưng kết quà cuối cùng đều chứng minh rằng ta chọn đúng.

      Khoái Tông mỉm cười:

      - Ngươi có biết đây là vì sao ?

      Sắc mặt Vũ La có chút cổ quái, bất quá rất nhanh khôi phục lại bình thường, thản nhiên :

      - biết.

      dối, thực tế biết, chẳng qua ngờ thiên hạ đệ nhất sấm phù lại có thể lưu lạc đến Đông Thổ!

      Khoái Tông ngửa tay ra, bàn tay y ào hóa ra đạo hào quang màu xanh trắng, ngưng kết lại thành cái kén, Hào quang giống như từng cánh hoa nở rộ, để lộ ra đạo Thiên Mệnh Thần Phù màu xanh nhạt bên trong.

      Vũ La thầm than tiếng trong lòng. Quả nhiên mình đoán sai, thiên hạ đệ nhất sẩm phù Ngôn Vô Bất Trung. Đương nhiên sai được, ngoại trừ Ngôn Vô Bất Trung ra, còn có thứ gì giúp cho trực giác của người trở nên chính xác đến như vậy?

      - Chính là nhờ đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, giúp cho ta có được năng lực tiên tri chuẩn xác đến như vậy. Nhất định là ngươi nghe qua Thiên Mệnh Thần Phù, tại ngươi còn nghi ngờ ta ?

      Vũ La lắc đầu, hầu như chính cũng có thể khẳng định, lần này tối thiểu mình cũng có

      thể xâm nhập đến gần hồ dung nham nọ.

      Lúc Vũ La xuống khỏi Quỷ Mộc nhai, trời tối, các Hổ Báo chiến sĩ của các Thần Trủng khác tới hỏi thăm bóng gió tin của Vũ La cũng trở về. Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị ngủ được, vẫn thức chờ đợi Vũ La.

      Đương nhiên là Dịch Long lăn ra ngủ, Chu Nghiên cũng nằm xuống, nhưng cũng chỉ chợp mắt. Sau khi biết Vũ La trở lại bình yên vô , nàng mới dỡ được tảng đá lo âu đè nặng trong lòng, chậm rãi ngủ thiếp .

      Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị tỏ ra quan tâm hỏi:

      - Vũ La Tế Ti, có chuyện gì chứ?

      Vũ La cười :

      - Cứ yên tâm, có chuyện gì lớn, chỉ là vị Đại nhân kia muốn tâm cùng ta chút mà thôi, tất cả ngủ .

      Khoái Tông và Vũ La giao dịch thành công. Trong lần cổ Địa Liệp Long này, Thanh Nguyệt Thần Trủng bào vệ an toàn cho đoàn người Vũ La, đổi lại nếu Vũ La tìm được thứ, vậy phải bán cho Thanh Nguyệt Thần Trủng, đương nhiên Thanh Nguyệt Thần Trủng trà cái giá xứng đáng.

      Chuyện bọn Hùng Tăng coi như trôi qua. Cái gọi là quy củ của Bát Đại Thần Trủng, tự nhiên là do Bát Đại Thần Trủng định ra, ở Quỷ Mộc nhai cũng chỉ có mình Khoái Tông, y truy cứu, tự nhiên cũng có kẻ ngốc nào tới làm phiền Vũ La.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #320

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      HẠO KIẾP KINH THIÊN (1)
      Bên ngoài động là mảng cỏ hoang bụi rậm, cách đó xa là mảng rừng cổ rậm rạp, có rất nhiều loài cây mà Vũ La biết tên, mỗi gốc to bằng đầu người.

      Lúc này có tên tộc vóc dáng kém Khoái Tông ngạo nghễ đứng dưới rừng cây.

      Tên tộc này há miệng nuốt lấy ánh trăng trong trẻo, đạo nguyệt hoa sáng rực bắn thẳng xuống dưới, bị y nuốt vào trong bụng.

      tộc giơ tay điểm ra, cổ tay y phủ đầy lông sói màu xám bạc.

      Vũ La nhìn theo hướng y vừa điểm, chỉ thấy cành của gốc cổ thụ có treo ngược người, là Chu Nghiên.

      Mắt Vũ La lim dim, sát tâm dậy.

      Tuy rằng thời gian quen biết Chu Nghiên vừa qua cũng vui vẻ gì, nhưng dù sao Chu Nghiên cũng là chị vợ của mình. Huống chi gần đây quan hệ giữa hai người dần cải thiện, Chu Nghiên luôn ủng hộ Vũ La. Nhưng tên tộc này nửa lời cướp lấy Chu Nghiên như vậy, bất kể thế nào Vũ La cũng thể tha cho y.

      tộc kia nhanh chóng bước tới, dáng vẻ cao ngạo:

      - Ta họ Khoái, tên Khoái Cương.

      Vũ La lạnh lùng hỏi:

      - Là Hổ Báo chiến sĩ của Thanh Nguyệt Thần Trủng ư?

      - Còn có chút thông minh, xem ra người mà Đại Tế Ti coi trọng cũng tới nỗi nào, đáng tiếc gan như chuột.

      Khoái Cương hừ lạnh tiếng:

      - Ta cần biết Đại Tế Ti coi trọng ngươi tới mức nào, nhưng tốt nhất ngươi phải hiểu ràng, ngươi chấp nhận điều kiện của Thanh Nguyệt Thần Trủng chúng ta, vậy phải ngoan ngoãn thực cách thành . Nếu giở trò gian lận, vậy đừng trách Khoái Cương ta vô tình.

      Y chỉ sang Chu Nghiên:

      - Nàng chính là bài học, nếu ngươi lấy được thứ chúng ta cần, vậy nàng chỉ có con đường chết.

      Khoái Cương dứt lời bèn xoay người nhanh vào rừng cổ, nhoáng lên cái sau đám cây cối rậm rạp. Ánh trăng trong trẻo sáng rực như rót ào ào vào trong rừng, trong lúc nhất thời chiếu rọi cả rừng sáng như ban ngày, nhưng Khoái Cương biến mất trong ánh trăng thấy đâu nữa.

      Vũ La lộ vẻ gì, chỉ bước qua mở dây thà Chu Nghiên xuống.

      May là Chu Nghiên chỉ ngất , từ y phục mà xem cũng có dấu hiệu gì là bị xâm phạm. Nhớ lại Khoái Cương chỉ muốn cảnh cáo mình chút, Vũ La thầm thở ra hơi dài, nhưng lửa giận trong lòng lại hề giảm bớt.

      Khoái Tông phong ấn toàn cổ Địa, Khoái Cương lại có thể thoải mái mang Chu Nghiên vào đây, hiển nhiên được Khoái Tông cho phép, vốn Vũ La có cảm giác tệ với Khoái Tông, nhưng ngờ rằng y lại giở trò này.

      đặt Chu Nghiên ngồi dựa vào tảng đá, mình ngồi bên cạnh bắt đầu suy nghĩ.

      Qua chừng nửa canh giờ sau, Vũ La nghĩ các phương diện tình cũng gần xong xuôi, Chu Nghiên cũng bắt đầu động đậy, dần dần tỉnh lại.

      Vừa mở mắt ra nhìn thấy cảnh vật xung quanh vô cùng xa lạ, Chu Nghiên lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm xung quanh với vẻ cảnh giác. Đến khi nhìn thấy Vũ La, nàng hơi sửng sốt chút, khỏi nghĩ vẩn vơ:

      - Có chuyện gì vậy?

      Vũ La kể lại tình, sắc mặt Chu Nghiên trở nên hết sức khó coi. Nàng thân là Thống lình Ám Vệ, lại bị người ám toán cách dễ dàng như vậy, mang hay biết, quả là nhục nhã vô cùng.

      Vũ La lại cảm thấy cũng bình thường, tu vi của Khoái Cương tối thiểu cũng là Đại Năng, cao hơn Chu Nghiên chỉ hai bậc.

      Chu Nghiên kiểm tra mình phen, sau đó cũng thở ra nhàng, nhìn sang Vũ La:

      - tại phải làm sao đây?

      Vũ La nhìn nàng cái, hỏi:

      - Ta có thể tin tưởng nàng được chăng?

      Chu Nghiên tỏ ra hờn giận, lập tức thẳng:

      - Ngươi cần tin ta, ngươi chỉ cần biết rằng ta là cháu Chu Thanh Giang, ích lợi của ngươi buộc chặt với Chu gia, cho nên bất kể thế nào ta cũng thể bán đứng ngươi là đủ.

      Vũ La chỉ hỏi theo thói quen, tiền kiếp bị Tống Kiếm Mi lừa gạt, cho nên theo bản năng thể tin tưởng ít nữ nhân, cho nên ngay từ đầu hài lòng về Chu Cẩn.

      Chu Nghiên như vậy, Vũ La hơi xấu hổ chút, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có chút đạo lý. câu hơi khó nghe chút, Chu gia là sợi dây, Vũ La cùng Chu Nghiên là hai con châu chấu bị buộc vào sợi dây này. Nếu Chu Nghiên bán đứng , bản thân nàng cũng thể thoát.

      Đột nhiên Vũ La nở nụ cười kỳ quái:

      - Nếu là như vậy, nàng hãy làm bạn cùng tiểu gia hỏa thôi.

      -Hả?

      Chu Nghiên còn chưa hiểu , Vũ La mở rộng Thiên Phủ Chi Quốc, bao phủ nàng vào trong. Chu Nghiên vừa tiến vào, chợt thấy luồng kim quang phóng tới. Nàng chỉ kịp thét lên tiếng kinh hãi, bị Động Động vật ngã lăn ra. Tiểu gia hỏa giơ trào ra cù nàng trận, khiến cho Chu Nghiên cười khanh khách thôi, quên mất chuyện thóa mạ Vũ La.

      Chu Nghiên vào dễ, nhưng ra ngoài rất dễ bị người khác phát . Hơn nữa vì an toàn của nàng, Vũ La cảm thấy cho nàng vào Thiên Phủ Chi Quốc là tốt nhất.

      Trong Thiên Phủ Chi Quốc cất giấu rất nhiều bí mật của Vũ La, nhưng ra, quân bài tẩy quan trọng nhất của Vũ La là Phong Thần Bảng. Cho nên dù Chu Nghiên vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, nhưng cũng phải là chuyện lớn lao gì, huống chi nàng cũng tới nỗi bán đứng mình.

      Sắp xếp cho Chu Nghiên xong xuôi, Vũ La nhìn vào sâu trong núi. Nếu về phía ấy, mình có thể tới được Hỏa Nham cốc. Khoái Tông, Khoái Cương, Thanh Nguyệt Thần Trủng, phải các ngươi rất cần thứ này sao, muốn uy hiếp ta chứ gì? Được, ta lấy cho bằng được thứ nọ vào tay, thà rằng đập nát cũng cho các ngươi!

      Vũ La xâm nhập vào vùng núi hơn ba trăm dặm, từ trăm dặm đầu tiên cũng có bao nhiêu tộc. chung thực lực Hổ Báo chiến sĩ có quan hệ trực tiếp với cấp bậc của Thần Trủng. Tuyệt đại đa số Thần Trủng ở Đông Thổ đều là cấp ba trở xuống, mà cổ Địa thông thường, phạm vi ngoài cùng trăm dặm thừa sức ngăn cản đa số Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cấp ba trở xuống.

      Đến phạm vi ba trăm dặm, cũng chỉ có Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cấp cùng ít Hổ Báo chiến sĩ hùng mạnh của Thần Trủng cấp hai mới có thể tiến vào. toàn Đông Thổ, tính tính lại cũng quá hai mươi người như vậy.

      Vũ La vừa mới giải quyết con Song Đầu Kiêu Sư. Hung thú này nấp đỉnh núi, chờ vừa ló đầu lên phun ra hỏa cầu toan ám toán . cánh tay trái vẫn còn lửa cháy ngùn ngụt, nhưng Vũ La hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy hết sức thoải mái.

      Ngọn lửa này dường như dẫn động Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tỷ trong cánh tay trái của Vũ La, tia nhiệt lực đáng sợ dung nhập vào trong kinh mạch, tẩm bổ cho Kỳ Lân Tỷ.

      Tính cả con Song Đầu Kiêu Sư này, Vũ La săn giết được ba mươi mốt hung thú. Nếu tính theo thang điểm bình phẩm, có thể thừa sức giúp cho Mộc Thần Trủng thăng lên tới Thần Trủng cấp hai.

      Đương nhiên sau khi Mộc Thần Trủng thăng lên cấp hai, muốn cho thực lực chân chính đạt tới cấp hai còn cần đoạn thời gian rất dài tích lũy. Bất quá có được bình xét Thần Trủng cấp hai, sau này chiêu mộ đệ tử dễ dàng hơn, chuyện tích lũy được đầy đủ thực lực tương ứng cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.

      dùng Mộc Thần Lực của Mộc Thần Trủng đánh dấu vào thi thể của hung thú này.

      khi đánh dấu như vậy thể nào thay đổi. Hổ Báo chiến sĩ có dị bào trữ vật, thể mang quá nhiều hung thú ra ngoài, phải dựa vào dấu ấn này để xác định quyền sở hữu vật săn.

      Đây cũng là trong những nguyên nhân mà bọn Đại Tế Ti muốn Vũ La phải được Tổ Linh đan thừa nhận.

      Cuối cùng, nhân viên công tác của Bát Đại Thần Trủng tiến hành thống kê dấu ấn thần lực, để có được kết quả xếp hạng cuối cùng.

      Mộc Thần Lực của Vũ La vừa đánh xuống, thi thể của Song Đầu Kiêu Sư nổi lên tia thần quang. Trong thần quang bắn ra từng đạo dây leo bao phủ thi thể, sau đó hào quang chợt lóe, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Làm xong tất cả, Vũ La muốn rời , bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó khác thường. nghiêng tai lắng nghe, trong trung mơ hồ có thanh phong lôi văng vẳng.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #322

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      HẠO KIẾP KINH THIÊN (1)
      Bên ngoài động là mảng cỏ hoang bụi rậm, cách đó xa là mảng rừng cổ rậm rạp, có rất nhiều loài cây mà Vũ La biết tên, mỗi gốc to bằng đầu người.

      Lúc này có tên tộc vóc dáng kém Khoái Tông ngạo nghễ đứng dưới rừng cây.

      Tên tộc này há miệng nuốt lấy ánh trăng trong trẻo, đạo nguyệt hoa sáng rực bắn thẳng xuống dưới, bị y nuốt vào trong bụng.

      tộc giơ tay điểm ra, cổ tay y phủ đầy lông sói màu xám bạc.

      Vũ La nhìn theo hướng y vừa điểm, chỉ thấy cành của gốc cổ thụ có treo ngược người, là Chu Nghiên.

      Mắt Vũ La lim dim, sát tâm dậy.

      Tuy rằng thời gian quen biết Chu Nghiên vừa qua cũng vui vẻ gì, nhưng dù sao Chu Nghiên cũng là chị vợ của mình. Huống chi gần đây quan hệ giữa hai người dần cải thiện, Chu Nghiên luôn ủng hộ Vũ La. Nhưng tên tộc này nửa lời cướp lấy Chu Nghiên như vậy, bất kể thế nào Vũ La cũng thể tha cho y.

      tộc kia nhanh chóng bước tới, dáng vẻ cao ngạo:

      - Ta họ Khoái, tên Khoái Cương.

      Vũ La lạnh lùng hỏi:

      - Là Hổ Báo chiến sĩ của Thanh Nguyệt Thần Trủng ư?

      - Còn có chút thông minh, xem ra người mà Đại Tế Ti coi trọng cũng tới nỗi nào, đáng tiếc gan như chuột.

      Khoái Cương hừ lạnh tiếng:

      - Ta cần biết Đại Tế Ti coi trọng ngươi tới mức nào, nhưng tốt nhất ngươi phải hiểu ràng, ngươi chấp nhận điều kiện của Thanh Nguyệt Thần Trủng chúng ta, vậy phải ngoan ngoãn thực cách thành . Nếu giở trò gian lận, vậy đừng trách Khoái Cương ta vô tình.

      Y chỉ sang Chu Nghiên:

      - Nàng chính là bài học, nếu ngươi lấy được thứ chúng ta cần, vậy nàng chỉ có con đường chết.

      Khoái Cương dứt lời bèn xoay người nhanh vào rừng cổ, nhoáng lên cái sau đám cây cối rậm rạp. Ánh trăng trong trẻo sáng rực như rót ào ào vào trong rừng, trong lúc nhất thời chiếu rọi cả rừng sáng như ban ngày, nhưng Khoái Cương biến mất trong ánh trăng thấy đâu nữa.

      Vũ La lộ vẻ gì, chỉ bước qua mở dây thà Chu Nghiên xuống.

      May là Chu Nghiên chỉ ngất , từ y phục mà xem cũng có dấu hiệu gì là bị xâm phạm. Nhớ lại Khoái Cương chỉ muốn cảnh cáo mình chút, Vũ La thầm thở ra hơi dài, nhưng lửa giận trong lòng lại hề giảm bớt.

      Khoái Tông phong ấn toàn cổ Địa, Khoái Cương lại có thể thoải mái mang Chu Nghiên vào đây, hiển nhiên được Khoái Tông cho phép, vốn Vũ La có cảm giác tệ với Khoái Tông, nhưng ngờ rằng y lại giở trò này.

      đặt Chu Nghiên ngồi dựa vào tảng đá, mình ngồi bên cạnh bắt đầu suy nghĩ.

      Qua chừng nửa canh giờ sau, Vũ La nghĩ các phương diện tình cũng gần xong xuôi, Chu Nghiên cũng bắt đầu động đậy, dần dần tỉnh lại.

      Vừa mở mắt ra nhìn thấy cảnh vật xung quanh vô cùng xa lạ, Chu Nghiên lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm xung quanh với vẻ cảnh giác. Đến khi nhìn thấy Vũ La, nàng hơi sửng sốt chút, khỏi nghĩ vẩn vơ:

      - Có chuyện gì vậy?

      Vũ La kể lại tình, sắc mặt Chu Nghiên trở nên hết sức khó coi. Nàng thân là Thống lình Ám Vệ, lại bị người ám toán cách dễ dàng như vậy, mang hay biết, quả là nhục nhã vô cùng.

      Vũ La lại cảm thấy cũng bình thường, tu vi của Khoái Cương tối thiểu cũng là Đại Năng, cao hơn Chu Nghiên chỉ hai bậc.

      Chu Nghiên kiểm tra mình phen, sau đó cũng thở ra nhàng, nhìn sang Vũ La:

      - tại phải làm sao đây?

      Vũ La nhìn nàng cái, hỏi:

      - Ta có thể tin tưởng nàng được chăng?

      Chu Nghiên tỏ ra hờn giận, lập tức thẳng:

      - Ngươi cần tin ta, ngươi chỉ cần biết rằng ta là cháu Chu Thanh Giang, ích lợi của ngươi buộc chặt với Chu gia, cho nên bất kể thế nào ta cũng thể bán đứng ngươi là đủ.

      Vũ La chỉ hỏi theo thói quen, tiền kiếp bị Tống Kiếm Mi lừa gạt, cho nên theo bản năng thể tin tưởng ít nữ nhân, cho nên ngay từ đầu hài lòng về Chu Cẩn.

      Chu Nghiên như vậy, Vũ La hơi xấu hổ chút, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có chút đạo lý. câu hơi khó nghe chút, Chu gia là sợi dây, Vũ La cùng Chu Nghiên là hai con châu chấu bị buộc vào sợi dây này. Nếu Chu Nghiên bán đứng , bản thân nàng cũng thể thoát.

      Đột nhiên Vũ La nở nụ cười kỳ quái:

      - Nếu là như vậy, nàng hãy làm bạn cùng tiểu gia hỏa thôi.

      -Hả?

      Chu Nghiên còn chưa hiểu , Vũ La mở rộng Thiên Phủ Chi Quốc, bao phủ nàng vào trong. Chu Nghiên vừa tiến vào, chợt thấy luồng kim quang phóng tới. Nàng chỉ kịp thét lên tiếng kinh hãi, bị Động Động vật ngã lăn ra. Tiểu gia hỏa giơ trào ra cù nàng trận, khiến cho Chu Nghiên cười khanh khách thôi, quên mất chuyện thóa mạ Vũ La.

      Chu Nghiên vào dễ, nhưng ra ngoài rất dễ bị người khác phát . Hơn nữa vì an toàn của nàng, Vũ La cảm thấy cho nàng vào Thiên Phủ Chi Quốc là tốt nhất.

      Trong Thiên Phủ Chi Quốc cất giấu rất nhiều bí mật của Vũ La, nhưng ra, quân bài tẩy quan trọng nhất của Vũ La là Phong Thần Bảng. Cho nên dù Chu Nghiên vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, nhưng cũng phải là chuyện lớn lao gì, huống chi nàng cũng tới nỗi bán đứng mình.

      Sắp xếp cho Chu Nghiên xong xuôi, Vũ La nhìn vào sâu trong núi. Nếu về phía ấy, mình có thể tới được Hỏa Nham cốc. Khoái Tông, Khoái Cương, Thanh Nguyệt Thần Trủng, phải các ngươi rất cần thứ này sao, muốn uy hiếp ta chứ gì? Được, ta lấy cho bằng được thứ nọ vào tay, thà rằng đập nát cũng cho các ngươi!

      Vũ La xâm nhập vào vùng núi hơn ba trăm dặm, từ trăm dặm đầu tiên cũng có bao nhiêu tộc. chung thực lực Hổ Báo chiến sĩ có quan hệ trực tiếp với cấp bậc của Thần Trủng. Tuyệt đại đa số Thần Trủng ở Đông Thổ đều là cấp ba trở xuống, mà cổ Địa thông thường, phạm vi ngoài cùng trăm dặm thừa sức ngăn cản đa số Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cấp ba trở xuống.

      Đến phạm vi ba trăm dặm, cũng chỉ có Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cấp cùng ít Hổ Báo chiến sĩ hùng mạnh của Thần Trủng cấp hai mới có thể tiến vào. toàn Đông Thổ, tính tính lại cũng quá hai mươi người như vậy.

      Vũ La vừa mới giải quyết con Song Đầu Kiêu Sư. Hung thú này nấp đỉnh núi, chờ vừa ló đầu lên phun ra hỏa cầu toan ám toán . cánh tay trái vẫn còn lửa cháy ngùn ngụt, nhưng Vũ La hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy hết sức thoải mái.

      Ngọn lửa này dường như dẫn động Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tỷ trong cánh tay trái của Vũ La, tia nhiệt lực đáng sợ dung nhập vào trong kinh mạch, tẩm bổ cho Kỳ Lân Tỷ.

      Tính cả con Song Đầu Kiêu Sư này, Vũ La săn giết được ba mươi mốt hung thú. Nếu tính theo thang điểm bình phẩm, có thể thừa sức giúp cho Mộc Thần Trủng thăng lên tới Thần Trủng cấp hai.

      Đương nhiên sau khi Mộc Thần Trủng thăng lên cấp hai, muốn cho thực lực chân chính đạt tới cấp hai còn cần đoạn thời gian rất dài tích lũy. Bất quá có được bình xét Thần Trủng cấp hai, sau này chiêu mộ đệ tử dễ dàng hơn, chuyện tích lũy được đầy đủ thực lực tương ứng cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.

      dùng Mộc Thần Lực của Mộc Thần Trủng đánh dấu vào thi thể của hung thú này.

      khi đánh dấu như vậy thể nào thay đổi. Hổ Báo chiến sĩ có dị bào trữ vật, thể mang quá nhiều hung thú ra ngoài, phải dựa vào dấu ấn này để xác định quyền sở hữu vật săn.

      Đây cũng là trong những nguyên nhân mà bọn Đại Tế Ti muốn Vũ La phải được Tổ Linh đan thừa nhận.

      Cuối cùng, nhân viên công tác của Bát Đại Thần Trủng tiến hành thống kê dấu ấn thần lực, để có được kết quả xếp hạng cuối cùng.

      Mộc Thần Lực của Vũ La vừa đánh xuống, thi thể của Song Đầu Kiêu Sư nổi lên tia thần quang. Trong thần quang bắn ra từng đạo dây leo bao phủ thi thể, sau đó hào quang chợt lóe, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Làm xong tất cả, Vũ La muốn rời , bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó khác thường. nghiêng tai lắng nghe, trong trung mơ hồ có thanh phong lôi văng vẳng.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #322

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 324
      Vũ La ra sức quát tháo, bất chấp tất cả, linh nguyên đưa thanh bay xa, còn nhanh hơn cả vận tốc thanh, chỉ trong thoáng chốc tới tai Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Đường đường là thượng cổ Thần Thú, chưa bao giờ nó bị người thóa mạ như vậy cả.

      Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vốn trong cơn giận dữ, lại thêm ngay lúc này Động Động từ trong Thiên Phủ Chi Quốc chui ra. Trong khoảnh khắc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhìn qua, Động Động đưa mông về phía nó lắc lắc mấy cái, làm ra vẻ vũ nhục.

      Lần này Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nổi giận. Mặc dù bản tọa lâm vào bước đường cùng, nhưng cũng thể để cho các ngươi làm càn trước mặt bản tọa như vậy.

      Quan trọng nhất chính là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhận ra Động Động. Cho nên nó tức tối gần nổ phổi, bất chấp tất cả, nhất quyết làm thịt hai tiểu tử này trước rồi hãy .

      Địa Hỏa Kim Kỳ Lân buông bỏ hỏa diễm lưu tinh, điên cuồng thét lên tiếng chạy tới. Vũ La thấy vậy hoảng sợ, biết vì sao mình đột nhiên phát điên, thóa mạ nó làm gì. Hỏa diễm lưu tinh sắp sửa giáng xuống, lúc này bỏ chạy trối chết mới là chính .

      Lập tức bất chấp tất cả, quay đầu bỏ chạy.

      Thấy quái vật khổng lồ kia đuổi tới, Động Động hú lên tiếng quái dị chui trở vào Thiên Phủ Chi Quốc, trút hết lửa giận của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cho mình Vũ La hứng chịu, làm như vừa rồi nó có trách nhiệm gì trong chuyện này.

      Địa Hỏa Kim Kỳ Lân càng đuổi càng gần, lúc Vũ La chạy ra được hai trăm dặm, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tới sát sau lưng . tia lửa màu vàng đỏ từ lỗ mũi Địa Hỏa Kim Kỳ Lân phun ra, nhắm vào lưng Vũ La.

      Trong lúc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân há to miệng chuẩn bị ngoạm lấy Vũ La nuốt chửng vào bụng, hỏa diễm lưu tinh giáng xuống.

      Cả mặt đất giống như mặt nước bị tảng đá to tướng ném xuống, dao động kịch liệt vô cùng. Núi non vỡ tan trong nháy mắt, đá vụn bay tung, trung tâm chỗ va chạm, đám mây hình nấm phóng vút lên cao chừng vài ngàn trượng.

      Từng đạo sóng xung kích theo dư chấn khuếch tán ra ngoài, vùng núi trong vòng ngàn dặm hoàn toàn hủy diệt.

      Khoảnh khắc ấy, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ở ngay sau lưng Vũ La, cho nên nó hứng thay Vũ La tuyệt đại đa số lực lượng dư chấn. Trong khoảnh khắc sau cùng, Vũ La mở cung điện tráp gỗ ra, chui vào trong đó.

      Cung điện tráp gỗ bị Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nuốt chửng, sau đó thân hình khổng lồ trăm trượng của nó bị lực xung kích đánh vào mạnh, văng lông lốc, rốt cục biết về đâu.

      Mọi người Quỷ Mộc nhai chạy xa hai trăm dặm, cách trung tâm hỏa diễm lưu tinh rơi xuống chừng bày trăm dặm, cũng vẫn nằm trong phạm vi núi sụp đất lở và sóng xung kích lan ra. Nhưng thương tổn mà bọn họ hứng chịu hơn nhiều so với đám Hổ Báo chiến sĩ ở trong vùng núi.

      Sau khi sóng xung kích lan ra, đám mây hình nấm kia bắt đầu khuếch tán bụi đất, bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm. Trong mây bụi mịt trời, giơ tay ra nhìn thấy ngón.

      Khoái Tông cũng thoáng động linh cơ, hầu như là chút do dự vọt vào bên trong đám mây bụi mịt mù.

      Đây là trận thiên tai, nhưng ra Khoái Tông cũng đau lòng. Ngược lại y biết Hổ Báo chiến sĩ Khoái Cương của Thần Trủng mình hơn phân nửa chết, trong lòng càng thêm cao hứng.

      Khoái Cương gây trở ngại , nhiều lần nghi ngờ quyết định của Khoái Tông trong Thanh Nguyệt Thần Trủng. Tuy rằng ngoài miệng Khoái Tông , nhưng hài lòng từ sớm.

      Khoái Tông rất tin tưởng Thiên Mệnh Thần Phù Ngôn Vô Bất Trung của mình. Lần này y tự hạ mình chủ trì tỷ thí cổ Địa Liệp Long, ngoại trừ Thanh Nguyệt Thần Trủng quả cần thứ kia vô cùng cấp bách, còn có nguyên nhân khác. Chính là Ngôn Vô Bất Trung đưa ra hai dự đoán, thứ nhất là về Vũ La, thứ hai chính là Khoái Cương, dường như lần này Khoái Cương gặp nạn.

      Thực lực của Khoái Cương cũng chỉ kém hơn Khoái Tông bậc, rốt cục gặp kiếp nạn gì?

      Nếu là như vậy, Khoái Tông cũng ngại vào thời khắc mấu chốt ném thêm cục đá xuống giếng, kết liễu tính mạng Khoái Cương.

      Khoái Cương tự ý mang Chu Nghiên vào trong Hỏa Nham cốc, sau đó Khoái Tông mới hay. Chuyện này khiến cho y càng thêm tức giận, bởi vì Khoái Cương làm như vậy ràng là công khai chống lại quyết định của mình.

      Bảo bối mà Khoái Tông dùng để phong ấn Hỏa Nham cốc chính là món dị bào tổ truyền của Thanh Nguyệt Thần Trủng. Đặc biệt loại dị bào cỡ lớn tổ truyền như vậy, có khả năng làm được tới mức ý tùy tâm động, năng lực khống chế dị bào này của Khoái Tông cũng là có hạn.

      Khoái Cương là nhân vật quan trọng của Thanh Nguyệt Thần Trủng, dị bào này tự nhiên thừa nhận y. Sau Khoái Tông xem lại, mới biết Khoái Cương ra ngoài lần.

      Vũ La hiểu biết lắm về dị bào, cho nên trách lầm Khoái Tông.

      Khoái Tông tiến vào đám bụi mịt mờ kia, mạo hiểm phiêu lưu vì thứ gì khác, chỉ vì vẫn thạch.

      Hỏa diễm lưu tinh quả là thiên tai, nhưng thiên ngoại vẫn thạch ở Đông Thổ chắc chắn là tài liệu cực phẩm trong cực phẩm. toàn Đông Thổ cũng có được bao nhiêu khối vẫn thạch.

      Hỏa diễm lưu tinh nọ mọi người đều nhìn thấy, khổng lồ vô cùng, nếu trong đó chứa vẫn thạch, cũng chút nào. Đối với Khoái Tông, lý do này cũng đủ cho y mạo hiểm.

      Khoái Tông tinh minh nhưng người khác cũng ngu, rất nhanh có nhiều người bừng tỉnh ngộ, theo Khoái Tông bay vào trong đám mây bụi kia. Chỉ có những kẻ thực lực đủ giống như bọn Kỳ Nguyên mới ở lại bên ngoài, lo lắng chờ đợi.

      Dịch Long ở đó với hai người, sắc mặt càng ngày càng trở nên trầm.

      Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị là lòng lo lắng cho Vũ La. thiên tai lớn như vậy, Vũ La có thể nào may mắn thoát chết? Hai người tin tưởng chút nào.

      Dịch Long thầm mắng trong lòng, Vũ La chết hay sống cũng sao, nhưng chiếc nhẫn kia trăm ngàn lần thể hư hao. Bằng y phải ở lại Đông Thổ vĩnh viễn, lảm tên giả câm giả điếc.

      Từ xa xa nhìn lại, phạm vi xung quanh Hỏa Nham cốc trước đây hoàn toàn bị mảng bụi đen bao phủ. Cho dù là tộc thực lực hùng mạnh, nhãn quang cũng khó lòng xuyên thấu đám mây bụi kia.

      Vũ La trốn trong cung điện tráp gỗ, chỉ thấy trong cung điện ngừng lên đạo đạo điện quang màu vàng. gian xung quanh thỉnh thoảng xuất khe nứt hẹp dài, hiển nhiên dưới lực lượng xung kích hùng mạnh bên ngoài, gian bên trong cung điện tráp gỗ cũng trở nên ổn định.

      Cũng biết qua bao lâu, rốt cục những đạo điện quang còn xuất , cung điện tráp gỗ dần dần trở nên ổn định. Mà lúc này, gian bên trong cung điện tráp gỗ bị đè ép lại chỉ còn phạm vi trượng.

      Vũ La dám trì hoãn lâu, nếu cung điện tráp gỗ vỡ nát, vậy mình vĩnh viễn lạc vào trong gian loạn lưu.

      lập tức mở cung điện chui ra. Vừa ra bên ngoài, chiếc tráp gỗ theo lâu chợt kêu ầm tiếng, vỡ thành vụn gỗ.

      Vũ La toát mồ hôi lạnh toàn thân, thầm kêu nguy quá.

      Xung quanh mảng bụi mịt mờ, Vũ La mở hai mắt trừng trừng cũng nhìn được bao xa. Cách đó xa, phía trước có ánh lửa mờ mờ lập lòe lúc sáng lúc tắt. Vũ La mò qua đó, quả nhiên là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hấp hối, thất khiếu chày máu ròng ròng, vảy người vỡ tan, hai chiếc sừng hươu cũng gãy.

      Vũ La buông tiếng than dài, vuốt ve nó:

      - Ngươi tội tình gì phải làm như vậy?

      Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bất lực trừng mắt nhìn cái. Lúc này thân hình Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thu lại chỉ còn vài chục trượng, là suy yếu đến cực điểm.

      Vũ La cau mày, cảm thấy có điểm khác thường. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân suy yếu như vậy, giống như đơn giản là vì bị thương, mà là...

      Vũ La thoáng động trong lòng, ngưng thần cảm ứng xung quanh chút, lập tức sắc mặt đại biến. vội vàng lấy bộ tiên giáp xấu đệ nhất của mình ra, sau đó nhìn Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ra vẻ cam lòng:

      - Ngươi đừng tỏ ra cam lòng như vậy, ta đây là giúp ngươi.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #324

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 325
      Vũ La định thu Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, tay trái tự chủ được đặt lên trán Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tý thình lình phóng ra luồng lửa đỏ chói mắt, bao phủ lấy con thượng cổ Thần Thú này.

      Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cất tiếng thở dài ra vẻ cam lòng, bị ánh lửa kia thu vào trong Kỳ Lân Tý.

      Tuy rằng nó cam lòng buông tha cho kẻ vừa thóa mạ mình như vậy, nhưng tại là bất lực. Hơn nữa vào trong Kỳ Lân Tý quả nơi nghỉ ngơi rất tốt, nếu còn ở bên ngoài, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cảm thấy mình chịu đựng được quá hai canh giờ.

      Cảm giác suy yếu của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng giống như trạng thái suy yếu của các tu sĩ sau khi ra khỏi Nhạc Băng Uyên. Sau khi Vũ La cảm ứng lúc, cảm thấy trạng thái xung quanh mình dường như trở thành giống như trạng thái bên trong Nhạc Băng Uyên, cho nên nhanh chóng lẩy chiếc tiên giáp lần trước của mình ra mặc vào.

      Chỉ là hiểu được, lúc trước Hỏa Nham cốc cũng có cảm giác này, chẳng lẽ đây là kết quả do đạo hỏa diễm lưu tinh kia va chạm với mặt đất hay sao?

      Bốn bề tối đen như mực, mây bụi phong tỏa ánh sáng hoàn toàn, Vũ La thể phân biệt phương hướng. Nhưng tại có áo giáp bào vệ, cũng gặp chuyện gì nguy hiểm, cho nên quyết định ngồi xuống tại chỗ, có chuyện gì tính sau.

      Vào thời khắc cuối cùng của vụ va chạm, tuy rằng Vũ La kịp trốn vào trong cung điện tráp gỗ, nhưng lúc trước bị thương . nuốt linh đan vào, ngồi ngay tại chỗ vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, chậm rãi chữa trị thương thế.

      Cũng biết qua bao lâu, Vũ La từ từ tỉnh lại, thương thế trong cơ thể lành lại hết bảy, tám phần, nhưng xung quanh vẫn là mảng đen tối như trước. cất tiếng thở dài, chuẩn bị thử thời vận, chọn bừa phương hướng tới xem sao, bỗng nhiên cảm giác Phong Thần Bảng có động.

      Vũ La mừng thầm: Chẳng lẽ lại có Thiên Mệnh Thần Phù!?

      Vũ La nhìn kỹ, nhưng lại thất vọng, ra là Kỳ Lân Tý thông qua Phong Thần Bảng truyền tới ý niệm cho : Địa Hỏa Kim Kỳ Lân rơi vào trạng thái ngủ say, bất quá tài sản của nó tích lũy quả vô cùng xa xỉ.

      Vào thời kỳ hùng mạnh nhất của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, thân thể nó dài năm trăm trượng, nó khác với những Thần Thú khác, phàm có được thứ gì tốt đều nuốt thẳng vào trong bụng. tại thân hình nó chỉ còn lại vài chục trượng, vừa rơi vào giấc ngủ tự chủ được phun ra những thứ trong bụng.

      Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tích lũy mấy vạn năm, chỉ là tài liệu cực phẩm hệ Hỏa Địa Tâm Hỏa Mạch Ngọc có tới hơn trăm khối. Vũ La thấy vậy hết sức vui mừng, đây toàn là tài liệu tuyệt hào để luyện chế linh phù.

      cần thận phân loại bào tàng của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, cất hết vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, hề ý thức được rằng những thứ này ra là của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.

      Người ta vẫn còn chưa chết, chỉ là ngủ say mà thôi. Nếu sau khi nó tỉnh dậy phát ra tài sản tích lũy mấy vạn năm của mình biến mất thấy, ắt liều mạng già với Vũ La.

      Cuối cùng chỉ còn lại món là khó giải quyết.

      Đó là gốc Hỏa Hải San Hô cao chừng nửa trượng.

      Có lẽ đây là gốc Hỏa Hải San Hô lớn nhất bên trong hồ dung nham, có thể sinh trường đạt tới kích thước như vậy, e rằng nó sống tới mấy vạn năm.

      Mà Hỏa Hải San Hô này cũng chính là thứ mà Khoái Tông tìm kiếm.

      Trong lòng Vũ La thầm nghĩ mà kinh, may là mình ngu dại cắm đầu tìm Hỏa Hải San Hô. Thứ này nằm trong bụng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, nếu có đạo hỏa diễm lưu tinh nọ, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lúc còn hùng mạnh thừa sức bóp chết bất cứ sinh linh nào thế giới này cách dễ dàng, huống chi là mình.

      Hỏa Hải San Hô chính là tài liệu hệ Hỏa vô cùng trân quý, lực tương tác với linh nguyên hệ Hỏa của nó còn hơn xa Địa Tâm Hỏa Mạch Ngọc, quả là tài liệu hệ Hỏa đỉnh cấp.

      Hơn nữa Hỏa Hải San Hô càng trường thành, cấp bậc càng cao. Nghe vào thời thượng cổ, từng có gốc Hỏa Hải San Hô đạt được thành tựu to lớn, sau khi thoát khỏi Hỏa Hải, bản thân có thể tự sinh ra Hỏa Hải khác.

      Gốc Hỏa Hải San Hô này nếu còn ở trong thân thể của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, vẫn còn có thể tiếp tục sinh trường. Nhưng vào tay Vũ La rồi, có cách nào làm cho nó tiếp tục phát triển, hơi có chút đáng tiếc.

      Vũ La lắc lắc đầu, cho Hỏa Hải San Hô vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, tìm nơi cẩn thận an trí nó.

      Sau khi đóng Thiên Phủ Chi Quốc lại, Vũ La còn đắm chìm trong niềm vui vừa thu được bảo tàng, chợt nghe Phong Thần Bảng truyền đến tin tức.

      Vũ La mở Phong Thần Bảng ra, chỉ thấy bên trong Kỳ Lân Tý có tia lửa màu đỏ máu

      quay cuồng. Dường như có cỗ lực lượng ngừng thúc đẩy, rốt cục tử quang chợt lóe, Kỳ Lân Tý thăng lên ô vuông, tiến vào hàng ngũ Thần Tướng ngũ phẩm.

      Sau đó tia lửa màu đỏ máu Kỳ Lân Tý mới chậm rãi tan , đạo Thiên Mệnh Thần Phù này dần dần yên tĩnh lại, Dù là như vậy, Kỳ Lân Tý vẫn còn tầng ánh lửa màu đỏ máu mờ nhạt bao phủ, dường như có biến hóa ai biết.

      Vũ La hiểu trong lòng, vốn trước đây Kỳ Lân Tý cảm ứng tinh huyết Thần Thú Kỳ Lân thượng cổ mà hóa, tại lại có Thần Thú Kỳ Lân chân chính cư ngụ bên trong. Tuy rằng con Kỳ Lân này trọng thương hấp hối, ngủ rất say, nhưng vẫn có tác dụng nhất định trong chuyện Kỳ Lân Tý thăng lên cấp.

      Lực lượng của Kỳ Lân Tý chỉ bắt nguồn từ tinh huyết Kỳ Lân mà thôi, bản thể của đạo Thiên Mệnh Thần Phù này chính là miếng Thiên Sinh Thần Ngọc, lực lượng bản thân vốn bất phàm.

      Trong lòng Vũ La khỏi có chút hy vọng xa vời: Nếu như con Địa Hỏa Kim Kỳ Lân này khôi phục trạng thái hùng mạnh, ngoan ngoãn ở lại trong Kỳ Lân Tý, vậy đạo Thiên Mệnh Thần Phù này hùng mạnh tới mức nào, có khả năng tranh phong với những đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất ? Có khả năng trở thành thiên hạ đệ nhất Hỏa phù ?

      Bất quá ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu Vũ La rồi tắt ngóm, Vũ La cũng hiểu chuyện này căn bản là hy vọng hão huyền. Đường đường thượng cổ Thần Thú dù chết cũng bằng lòng cho Nhân tộc sai khiến, huống chi còn ở trong Thiên Mệnh Thần Phù?

      Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ở trong Kỳ Lân Tý dưỡng thương, dù rằng tương lai nó chịu lưu lại, nhưng cũng kết đoạn thiện duyên. Hơn nữa trước khi Địa Hỏa Kim Kỳ Lân khôi phục lại, nhất định mang lại ích lợi cho Kỳ Lân Tý.

      Trong lòng Vũ La mơ màng, thu Phong Thần Bảng lại, ngẫm nghĩ chút, sau đó tiến nhanh về phía trước. cảm thấy vận may của mình gần đây tệ, ra đám mây bụi này hẳn là thành vấn đề.

      Thậm chí Vũ La cân nhắc đến chuyện, tốt nhất tìm nơi nào đó có Địa Tâm Hỏa Mạch, dời nó vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó có thể trồng gốc Hỏa Hải San Hô xuống. Nếu để gốc Hỏa Hải San Hô sinh trường mấy vạn năm chết trong tay mình như vậy, quả là lãng phí.

      Vũ La biết rằng lúc này bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, Động Động ra vẻ hứng thú đứng bên cạnh quan sát. Đúng ra Vũ La ngàn vạn lần nên đặt gốc Hỏa Hải San Hô gần chỗ: chỗ của cóc đất sét.

      Vũ La tiến vào Thiên Phủ Chi Quốc, cố ý tránh né Chu Nghiên. Thế giới trong này vô cùng rộng lớn, nếu Vũ La muốn Chu Nghiên thấy mình, vậy Chu Nghiên thể nào phát ra . Nhưng có thể né tránh Chu Nghiên, lại tránh được Động Động.

      Sau khi Vũ La rời lâu, Động Động chợt cảm thấy cóc đất sét kia có vẻ khác thường. Nó rất thích xem trò vui, cho nên cũng can thiệp, chỉ ở bên cạnh lấy mắt mà nhìn.

      Cóc đất sét nọ hề cảm thấy có kẻ khác bàng quan bên cạnh có gì là ổn, mở bừng mắt ra, trừng mắt nhìn gốc Hỏa Hải San Hô lớn.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #325

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :