SĂN RỒNG (1) Chuyện này giống như người cả đời sống trong thôn xóm , tin tức bế tắc, chỉ thấy thôn trường có mười mấy mẫu mộng là nhiều. Chợt hôm nay có người cho y biết đời này có người có được ngàn mẫu mộng tốt, e rằng y cũng tin. Vũ La ra ngoài xa, có người tiến tới thi lễ: - Tiên sinh, xin theo ta đến đây. Trước Vũ La, hai vật phẩm do người khác mua giao dịch xong xuôi. Tuy rằng hai người này bỏ ra mấy ngàn miếng Ngọc Tủy, coi như tài sản khá nhiều, nhưng ngay cả bọn họ cũng có được dị bào trữ vật. Hai người này có thương đội chờ sẵn bên ngoài phòng đấu giá. Trong này vừa giao dịch xong, bên ngoài có người dùng cự thú chở Ngọc Tủy vào thanh toán. Quỳ Cửu hiểu rất ràng món dị bào trữ vật có ý nghĩa thế nào. Y sống ở thị Lạc Nhật hoang nguyên này gần trăm năm, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, gặp qua rất nhiều người, cho tới bây giờ mới thấy Vũ La là người thứ hai sử dụng dị bào trữ vật. Người đầu tiên Quỳ Cửu thấy là lão nhân, có đoàn người rất đông theo, tiền hô hậu ủng chừng gần trăm tộc. Sau nghe vị lão nhân ấy là nhân vật hết sức quan trọng trong Bát Đại Thần Trủng. Mà trong mắt Quỳ Cửu, hiển nhiên Vũ La cũng là vị quý nhân. Khoan hãy dị bào trữ vật, chỉ riêng chuyện mua liền lúc mười vật phẩm đấu giá mà mặt đổi sắc, cũng đủ khiến cho Quỳ Cửu thầm kinh hãi trong lòng. Vũ La ung dung tới, Quỳ Cửu dám chậm trễ vội vàng chạy tới nghênh đón, thái độ của y tại quay ngoắt lại, cười giả lả khom người hỏi: - Tiên sinh, Tiểu Cửu có thể ra sức vì ngài được chăng? Đối với loại người như vậy, tự nhiên Vũ La thích lắm. ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên hỏi: - Khối quặng ô Thiết vừa rồi bán đấu giá được ba ngàn trăm miếng Ngọc Tủy, ta quy ra thành hai ngàn năm trăm miếng Ngọc Tủy cho ngươi, thành vấn đề chứ? Quỳ Cửu ngơ ngác hiểu: - Như vậy là sao? Vũ La lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra mười hai khối quặng ô Thiết to kém khối quặng ô Thiết bán đấu giá vừa rồi. Đôi mắt Quỳ Cửu lập tức đứng tròng, mười hai khối... Khối mà y bán đấu giá trước đây là nhờ y đánh bại ba nhà đấu giá khác trong tộc này, mới có thể cướp được vào tay. Khối quặng ô Thiết lớn như vậy ở Đông Thổ, trung bình ba trăm năm mới xuất khối, nhưng Vũ La chỉ khẽ khoát tay lấy ra mười hai khối. riêng gì Quỳ Cửu choáng váng, Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị bên cạnh cũng phải trợn mắt há mồm. Bọn họ biết Vũ La từ Ma Sơn ra, của cải nhất định thiếu, nhưng thể ngờ rằng đạt tới mức kinh thế hãi tục như vậy. Vừa rồi Kỳ Nguyên vẫn còn tiếc nuối, thể mua được khối quặng ô Thiết kia, bằng có thể làm cho trận pháp phòng ngự của Mộc Thần Trủng tăng lên bậc. tại xem ra cỡi bò đếm bò, Vũ La Tế Ti có quặng ô Thiết trong tay. - Mười hai khối quặng ô Thiết này quy ra ba vạn miếng Ngọc Tủy, ngươi có ý kiến gì ? Vũ La thản nhiên hỏi. Quỳ Cửu còn hóa đá, Dịch Long chợt tiến lên đá cước vào mông y, Quỳ Cửu lảo đảo chút mới tỉnh táo lại. Tuy rằng bị đá cho cước, nhưng Quỳ Cửu cũng dám phát tác, thủ hạ của y nhìn thấy lão Đại bị đá cũng dám vọng động. Người có thể lấy ra lúc mười hai khối quặng ô Thiết ba trăm năm mới gặp lần, cũng phải là người mà bọn chúng có thể chọc tới. - thành vấn đề, tuyệt đổi thành vấn đề. Vũ La trừng mắt: - Vậy còn mau giao vật phẩm ra, còn phải trả lại cho ta ngàn miếng Ngọc Tủy. - Được, được, xin ngài chờ cho chút, ta lập tức làm ngay... Quỳ Cửu hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời như con chó trung thành, quả nhiên hết sức thần tốc. Chỉ mới khoảng thời gian uổng cạn chén trả chạy trở về, trả lại cho Vũ La ngàn miếng Ngọc Tủy cùng năm ngàn miếng Ngọc Tủy tiền thế chấp. Còn mười món vật phẩm đấu giá cũng cẩn thận đóng gói xong. Vũ La tiện tay thu tất cả vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, đứng dậy : - Chúng ta . Quỳ Cửu vội vàng chạy nhanh theo sau: - Để ta tiễn ngài... Vũ La tới cửa, bỗng nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Quỳ Cửu như cười như . Chợt xoay tay cái giống như ào thuật, lấy từ trong gian trữ vật ra khối quặng ô Thiết to gấp đôi khối quặng ô Thiết vừa rồi: - Quỳ Cửu, nếu ta mở phòng đấu giá ở thị này, mỗi lần ngươi bán đấu giá quặng ô Thiết, ta cũng đồng thời lấy ra khối quặng ô Thiết như vậy bán đấu giá, vậy ngươi cảm thấy có hậu quà gì? Vũ La dứt lời lại lật tay cái, khối quặng ô Thiết vừa rồi biến mất, khối Thanh Tinh Huyền Kim xuất trong tay. Vật phẩm đấu giá cuối cùng vừa rồi cũng là khối Thanh Tinh Huyền Kim, hơn nữa là vật phẩm quý giá nhất, được mang ra đấu giá sau cùng. Nhưng khối Thanh Tinh Huyền Kim nọ cũng chỉ to bằng nắm tay, còn khối trong tay Vũ La to bằng đầu người. - Nếu ta thêm vào khối Thanh Tinh Huyền Kim này nữa sao? Quỳ Cửu sắp sửa bật khóc, trong lòng y hiểu rất ràng. thị ở Lạc Nhật hoang nguyên này như vậy, khách nhân có hạn. Nếu Vũ La làm như vậy , chắc chắn khách nhân kéo tới phòng đấu giá của Vũ La, mình còn buôn bán gì được nữa? Quỳ Cửu lập tức quỳ sụp xuống, lạy như tế sao: - Đại nhân, tiểu nhân có mắt tròng, vô tình mạo phạm ngài, van xin ngài tha cho tiểu nhân lần này, tiểu nhân dám nữa, dám... Vũ La hừ tiếng, thu hồi khoáng thạch, chỉ sang Kỳ Nguyên: - Ngươi mạo phạm ta, mà là mạo phạm vị huynh đệ này. Chỉ cần vị huynh đệ này tha thứ cho ngươi, vậy ta quên chuyện hôm nay. Quỳ Cửu sững sờ phen, sau khi cân nhắc kỹ lại, cảm thấy tuy rằng mỹ nhân đáng quý, nhưng nghiệp còn đáng quý hơn. Chỉ cần tài sản mình còn đó, muốn mỹ nhân thế nào lại có? Y nghiến răng cái quay đầu lại, quỳ trước mặt Kỳ Nguyên. Đoàn người từ phòng đấu giá ra, Kỳ Nguyên ngửa mặt lên trời cười to trận: - Ha ha ha! Từ trước tới nay chưa bao giờ vui như vậy. Tuy rằng Cung Thập Nhị đầu phục Mộc Thần Trủng, nhưng cũng nhịn được châm chọc câu: - Hừ, quả là tiểu nhân đắc chí. Kỳ Nguyên cũng thèm để ý, vẫn cười to như trước. Lúc này khuya, Kỳ Nguyên dẫn mọi người tìm lữ điếm trú ngụ. Vũ La vừa rửa mặt xong chuẩn bị nằm xuống, Dịch Long và Chu Nghiên gõ cửa. Vũ La nhìn thấy hai người bèn vung tay lên đánh ra từng đạo linh văn Thần Thú màu vàng nhạt, giống như chiếc màn lụa phong ấn cả phòng. - Có chuyện gì vậy? Vũ La nhìn hai người hỏi. Chu Nghiên nhìn thoáng qua Dịch Long: - Y bào ta tới đây. Dịch Long ngồi xuống cạnh bàn, ra dấu bào hai người cùng ngồi, sau đó mới : - Vũ La, thu hoạch trong chuyến Đông Thổ lần này, ngươi định phân phối thế nào? Chu Nghiên nghe như vậy, sắc mặt lập tức khẽ biến, cười lạnh tiếng: - Thái sơn quả khí độ bao la, lần này còn chưa rời khỏi Đông Thổ bắt đầu tính tới chuyện chia chác thu hoạch, hừ... Trước khi Dịch Long đưa ra đề nghị này cũng chuẩn bị tâm lý chịu nhục, nghe Chu Nghiên mỉa mai như vậy sắc mặt vẫn bình thường, tiếp tục : - Chuyện này liên quan gì tới khí độ, nhiệm vụ là của ba người chúng ta, hành động là hai nhà liên thủ. Tốt nhất chúng ta hãy thương lượng biện pháp phân chia trước, tránh cho tương lai nhùng nhằng . Sau khi trở về, ta cũng còn đường ăn với chưởng giáo. Chu Nghiên tỏ vẻ khinh thường: - Nhiệm vụ là của ba người ư, vì sao ta thấy ngươi xuất lực? - Bắt đầu từ Tháp Sơn đào, tiến vào Đông Thổ là Vũ La dẫn chúng ta tới đây, từ Ma Sơn ra cũng là Vũ La che chở chúng ta. Bắt đầu từ lúc gặp tộc, hai ta chỉ câm như hến, tất cả tình phải nhờ Vũ La ra sức. Ta thấy nhiệm vụ này căn bản chỉ có mình thi hành. Sắc mặt Dịch Long thoạt đỏ thoạt trắng. Y cũng biết những lời của Chu Nghiên là đúng với thực tế, hơn nữa Chu Nghiên còn chưa nhắc tới chuyện sau khi ra khỏi di tích thần điện ở Ma Sơn, hai lần Dịch Long tự cho mình thông minh làm liên lụy mọi người, cũng xem như rất nể mặt y. Tiên Tuyệt - Chương #315
SĂN RỒNG (2) - thể như vậy được... Dịch Long mạnh miệng : - phải là hai ta cũng yểm hộ cho Vũ La sao? Hơn nữa ta cũng phải biết đạo lý, những thứ Mộc Thần Trủng đưa cho Vũ La, Thái sơn chúng ta lấy xu. Nhưng thu hoạch trong hội đấu giá vừa rồi, Vũ La dùng tới Ngọc Tủy, chuyện này phải tính là hai nhà chúng ta cùng đầu tư mới phải. Chu Nghiên lại cười lạnh khinh thường: - dễ nghe, năm ngàn miếng Ngọc Tủy nọ là của Chu gia chúng ta, có liên quan gì tới Thái sơn các ngươi? Hơn nữa Vũ La bỏ tiền ra trả là quặng ô Thiết của , chỉ mượn chút Ngọc Tủy thế chấp mà thôi. Dịch Long già mồm át lý: - Hai nhà chúng ta liên thủ, cùng nhau chuẩn bị Ngọc Tủy. Nhiệm vụ này bắt đầu, số Ngọc Tủy này phải xem như sở hữu của hai nhà, các ngươi đừng nghĩ tới chuyện gạt Thái sơn chúng ta ra. Chu Nghiên tức giận toàn thân run lên lẩy bẩy, muốn quát to, Vũ La khoát tay ngăn nàng lại: - Đừng ừanh cãi nữa... Chu Nghiên nổi giận đùng đùng ngồi trở lại , Vũ La nhìn Dịch Long, biết chuyện này chia cho Thái sơn chút lợi là được, bèn chậm rãi gật gật đầu: - Vậy ngươi cứ việc thẳng , Thái sơn các ngươi muốn bao nhiêu? Dịch Long đáp: - Chia ra bổn - sáu. Vũ La khẽ cau mày: - Như vậy là sao? - Thái sơn họp tác với Chu gia, vốn là phải chia năm - năm. Nhưng dù sao cũng là do Vũ La ngươi ra sức, cho nên Thái sơn chúng ta chịu thiệt ít, cho Chu gia thêm phần, Thái sơn lấy bốn, Chu gia lấy sáu. Còn Chu gia các ngươi phân chia thế nào, chúng ta cần biết. Chu Nghiên chút do dự đứng bật dậy: - được, Thái sơn các ngươi làm gì cả, đòi chia bổn phần, tưởng bở hay sao? thương lượng chuyện này nữa, chờ chúng ta trở về rồi hãy . Dịch Long gọi nàng: - Ta còn chưa xong, lần này chúng ta dứt khoát định ra quy củ, ngoại trừ hội đấu giá vừa rồi, về sau ích lợi cũng phải phân chia như vậy. Chu Nghiên cũng quay đầu lại, bỏ ra ngoài. Vũ La lạnh lùng nhìn Dịch Long: - Dịch Long, có câu này tặng cho ngươi, thể có lòng tham đáy, hãy về . Dịch Long cười lạnh tiếng: - Các ngươi cũng đừng hối hận! Vũ La vỗ bàn: - tiễn! Dịch Long mở cửa rời , Vũ La tức tối vô cùng, vốn định lấy hoặc hai món vật phẩm vừa mua được trong hội đấu giá chia cho Thái sơn, ngờ rằng Dịch Long vừa mở miệng đòi lấy bổn phần, quả lòng tham đáy. Vũ La ngại hy sinh ít ích lợi, dù sao mười món vật phẩm nọ chỉ mua để đầu tư, phải bản thân cần thiết, nhưng tuyệt thoái nhượng vô nguyên tắc. Ba người chia tay vui, sáng hôm sau lên đường, sắc mặt Dịch Long cùng Chu Nghiên có vẻ khó coi. Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị hiểu vì sao, cũng tiện hỏi nhiều. Ra khỏi thị, A Hắc vẫn mở đường như trước. Kỳ Nguyên ngồi lưng Mãng Tượng Kỳ Luân, nhìn mây trắng lững lờ trôi , cảm nhận lực lượng cây cỏ xung quanh. Vũ La phi hành giữa trung, thình lình kim quang chợt lóe, Động Động từ trong Thiên Phủ Chi Quốc chui ra. Tiểu gia hỏa nhảy nhót vô cùng vui vẻ, Kỳ Nguyên ngồi lưng Mãng Tượng cười : - ra Vũ La tế ti cũng có sủng thú. Dường như Động Động nghe hiểu được ý nghĩa của từ ‘sủng thú’, nhàng bay lên lưng Mãng Tượng vốn cao hơn nó chừng trượng, chút lưu tình xuất ra trào chộp về phía mặt của Kỳ Nguyên. Ban đầu Kỳ Nguyên còn chưa để ý, đến khi đạo kim quang sắc bén lóe lên từ trào của Động Động ngay trước mặt, y mới sợ hãi kêu lên, vất và lắm mới né tránh được. Dù là như vậy, vẫn nghe soạt tiếng, quần cỏ lưng y bị tụt xuống nửa, bộ vị bí ẳn thấp thoáng lộ ra, khiến cho Chu Nghiên xấu hổ quay mặt nơi khác. Kỳ Nguyên xấu hổ vô cùng, cuống quít lấy trong bao lưng Mãng Tượng ra chiếc quần cỏ khác quấn lại, lúc này mới nhìn Động Động lắp bắp : - Kim... Kim Thần Lực! Kim Thần Lực là thần lực hiếm thấy nhất ở Đông Thổ, công kích sắc bén, cùng Lôi Thần Lực là hai loại thần lực công kích mạnh nhất ở Đông Thổ, cho dù là Hỏa Thần Lực cũng phải kém hơn chút. - Vũ La Tế Ti, sủng thú của ngài thân mang Kim Thần Lực, vì sao ngài có được nó vậy? Nếu nó trường thành, chắc chắn có tư cách trở thành Đồ Đằng Thần Thú của tòa Thần Trủng. Kỳ Nguyên ra tiếng ‘sủng thú’ lần nữa, hiển nhiên Động Động cực kỳ bất mãn đổi với chuyện mình bị cho là sủng vật của Vũ La, tức tối gầm lên tiếng, trào màu vàng nhạt của nó ra từng đạo điện quang màu xanh kêu xè xè. Kỳ Nguyên lại giật mình: - Lôi Thần Lực! Trời ơi, ta nhìn lầm rồi sao, Cung Thập Nhị, tên ngốc Cung Thập Nhị ngươi mau xuống đây, sủng thú của Vũ La Tế Ti thân mang hai loại thần lực công kích đệ nhất Lôi Thần Lực, Kim Thần Lực... Y còn chưa dứt lời bị Động Động tức tối phát ra đạo điện quang đánh trúng, toàn thân lông tóc dựng đứng, da thịt biến thành màu đen. Trước nay Động Động hiển lộ năng lực Lôi Điện của nó, xem ra gần đây ở trong Thiên Phủ Chi Quốc ăn mẩm ngọc ít, dinh dưỡng tràn trề, sau khi trường thành thức tinh. Vũ La giơ tay giữ Động Động có vẻ cam lòng lại, vuốt ve bộ lông dài của nó: - Nó phải là sủng vật của ta. Đối với mà , trong lòng có khái niệm ‘sủng vật’, vẫn coi Động Động như thân nhân. Đôi môi khô nứt của Kỳ Nguyên khẽ há ra, phun ra cỗ khói đen, rốt cục hiểu vì sao mình bị Động Động tấn công, chỉ vì sai chữ. Kỳ Nguyên thầm nhủ là oan uổng. Cung Thập Nhị cũng đáp xuống, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Động Động, ở y nhìn thấy ràng, quả Kỳ Nguyên sai, Động Động thân mang hai loại thần lực, Kim Thần Lực và Lôi Thần Lực. Hai loại thần lực này là thần lực công kích sác bén nhất của tộc. Trong lịch sử của Đông Thổ, chưa có sủng thú nào thân mang đồng thời hai loại thần lực này như vậy. Chỉ cần thân mang trong hai loại thần lực này, sau khi trường thành có tư cách trở thành Đồ Đằng Thần Thú cho bất cứ tòa Thần Trủng nào, kể cả Bát Đại Thần Trủng. Động Động lại có thể có được hai loại cùng lúc, hơn nữa nhìn qua còn rất , tương lai trong quá trình trưởng thành có khả năng vô hạn. Cung Thập Nhị thể nào ngờ, Vũ La thâm tàng bất lộ tới mức này, còn có sủng thú có thể khiến cho cả Đông Thổ phải ghen tị. Vốn Cung Thập Nhị là vì A Hắc mới bị bức gia nhập Mộc Thần Trủng, trong lòng vốn vẫn thầm oán hận, dọc đường cũng muốn chuyện với những người khác. Nhưng sau khi trải qua hội đấu giá ở thị, tại nhìn thấy Động Động chợt thoáng động trong lòng: Chẳng lẽ là cơ duyên xui khiến mình gặp Vũ La? Từ trước tới nay mình vẫn cho rằng phản bội Dạ Vũ Thần Trủng gia nhập Mộc Thần Trủng, chính là chuyện nhục nhã vô cùng cả đời này. tại xem ra, chừng đây là bước ngoặt lớn lao của cuộc đời mình. Động Động nhảy nhót người Vũ La chút, dường như cảm thấy hơi nhàm chán. Nhưng nó lại cảm thấy hứng thú với dáng người khổng lồ chắc nịch của Mãng Tượng Kỳ Luân, thình lình nhảy mạnh về phía trước, hai trảo của nó nắm lấy hai tai to tướng của Mãng Kỳ Nguyên hoảng sợ thốt lên: - Cẩn thận, tính tình Kỳ Luân cũng tốt... Tuy rằng Động Động thân mang hai loại thần lực, nhưng dù sao cũng còn quá , bất kể thế nào cũng phải là đối thủ của Mãng Tượng. Mãng Tượng giận dữ lắc lắc đầu, mấy chiếc ngà hình răng cưa của nó quay về phía Động Động. Cung Thập Nhị cười lạnh tiếng châm chọc: - Ngươi cứ yên tâm , Kỳ Luân cũng có linh tính, ngốc như ngươi đâu. Quả nhiên ngờ Mãng Tượng phối họp với Động Động, ve vẩy hai tai khổng lồ của mình, khiến cho Động Động chơi đùa thỏa thích. Cung Thập Nhị nhìn lúc chợt thấy nôn nao, tương lai tiền đồ Động Động là bất khả hạn lượng. tại Mãng Tượng Kỳ Luân có quan hệ tốt với Động Động như vậy, tương lai nhất định có lợi , tư chất A Hắc của mình còn cả Kỳ Luân, tại sao ... Tiên Tuyệt - Chương #316
SĂN RỒNG (3) Cung Thập Nhị linh cơ thoáng động, bèn nhảy xuống khỏi lưng A Hắc, theo bên Vũ La. Tuổi đời của A Hắc còn lớn hơn Mãng Tượng, tự nhiên hết sức tinh minh, cũng bay nữa mà thu hai cánh lại, sử dụng hai chân song song với Mãng Tượng dưới đất. Hai con quái vật khổng lồ bộ khiến cho mặt đất chấn động rung rinh, kêu lên ẩm ẩm giống như động đất. Động Động chơi thỏa thích người Mãng Tượng, sau đó lắc lư nhảy sang người A Hắc. A Hắc cố ý lấy lòng, đương nhiên Động Động chơi vô cùng vui vẻ. Vũ La nhìn thấy khỏi nở nụ cười, Động Động còn bá vương hơn cả mình, chỉ vừa lộ mặt, hai Đồ Đằng Thần Thú quỳ gối xưng thần, cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ. Quỷ Mộc nhai ở bên ngoài Hỏa Nham cốc, chính là con đường mà Đông Thổ tộc phải qua nếu muốn tới Hỏa Nham cốc. Xung quanh Hỏa Nham cốc dãy núi liên miên, cũng là Cổ Địa nổi tiếng ở Đông Thổ. Mọi người đều đoán, địa điểm hội họp là Quỷ Mộc nhai, vậy lần cổ Địa Liệp Long này hẳn là bên trong Hỏa Nham cốc. Nghe trong Hỏa Nham cốc có hồ dung nham lớn, có thượng cổ Thần Thú là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân sống trong đó, nhưng chưa ai nhìn thấy. Trong lịch sử Hỏa Nham cốc, có trăm lẻ ba lần được chọn làm địa điểm tổ chức cổ Địa Liệp Long. Nhưng chưa từng có ai có thể tiến vào trong Hỏa Nham cốc, ngay cả bóng dáng hồ dung nham ra sao cũng chưa nhìn thấy, chỉ ở vòng ngoài bị hung thú vô cùng vô tận đánh bật trở về. Càng tới gần Quỷ Mộc nhai càng gặp nhiều tộc dọc đường. Đến cách Quỷ Mộc nhai còn chừng mười dặm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những Đồ Đằng Thần Thú khổng lồ chở các Hổ Báo chiến sĩ của những Thần Trủng hùng mạnh tiến vào Quỷ Mộc nhai. Quỷ Mộc nhai là sườn núi hẹp dài, kéo dài hàng chục dặm. Đám tộc thèm để ý gì, triệu hồi Đồ Đằng Thần Thú của mình ngồi phệt xuống đất, coi như dị bào này là của mình. Xa xa nhìn lại, bên dưới Quỷ Mộc nhai đen như mực nhấp nhô những cự thú như những ngọn núi , cảnh tượng cũng có vẻ đặc biệt vô cùng. - Ủa, đây phải là tiểu tượng của Mộc Thần Trủng và tiểu điểu của Dạ Vũ Thần Trủng sao? Bọn Vũ La tiến tới Quỷ Mộc nhai, bỗng nhiên giọng từ đâu vang lên. Trong vòng mười dặm cự thú quá nhiều, mặt đất rung lên ngừng, hầu như thể dựa vào chẩn động của mặt đất mà phán đoán có cự thú nào vừa mới tới hay . con gấu ngựa khổng lồ bước nhanh tới, vai gấu ngựa là tên tộc thân thể cường tráng như trâu, thân khoác chiếc áo da, hạ thân mặc khố ngắn cũng bằng da, để lộ đôi chân đầy lông mượt chẳng khác gì chân gấu. Dáng vóc gấu ngựa này còn khổng lồ hơn cả Mãng Tượng Kỳ Luân, từ phía sau chỉ chen lên cái, Mãng Tượng lập tức lào đào văng qua bên, suýt chút nữa ngã sấp. Quái vật lớn như vậy, sức nặng bản thân quá lớn, cho dù khẽ chạm cái cũng bị thương . Kỳ Nguyên nén giận dám phát tác, chỉ có thể trừng mắt nhìn người ngồi lưng gấu ngựa, mặc cho y cười ha hả, chạy nhanh lướt qua. Vũ La cảm thấy hiếu kỳ: - Đó là ai vậy? Kỳ Nguyên khoát tay chặn lại: - Chúng ta đừng đắc tội với y. Cũng chịu nhiều lời. Tính Cung Thập Nhị lại tốt như vậy, bị người khác gọi Đồ Đằng Thần Thú của mình là tiểu điểu cách khinh miệt, y cảm thấy tức giận vô cùng. - Y là Hùng Tăng, Hổ Báo chiến sĩ của Hùng Thổ Thần Trủng bên ngoài Lạc Nhật hoang nguyên. Hùng Thổ Thần Trủng chính là Thần Trủng cấp bốn, cao hơn Mộc Thần Trủng và Dạ Vũ Thần Trủng cấp. Đồ Đằng Thần Thú của Hùng Tăng là Ma Hùng, cũng cao hơn hai Đồ Đằng Thần Thú của chúng ta cấp. Hơn nữa Ma Hùng của y sở trường Thổ Thần Lực, lực phòng ngự hùng mạnh, ta cùng Kỳ Nguyên có cách nào công phá phòng ngự của y. Vũ La gật đầu cái, ra là thế. Hiển nhiên Kỳ Nguyên phải nhát gan sợ chuyện, mà là lo lắng cho Mộc Thần Trủng. Tuy rằng tại Cung Thập Nhị đầu nhập Mộc Thần Trủng, nhưng Dạ Vũ Thần Trùng vẫn là mối uy hiếp lớn như trước. Nếu Kỳ Nguyên xung đột với Hùng Tăng, tạo thêm địch nhân hùng mạnh cho Mộc Thần Trủng, đây là hành động sáng suốt chút nào. Tuy rằng nhẫn nhịn, nhưng có thể tưởng tượng trong lòng Kỳ Nguyên uất ức thế nào. tộc luôn luôn hào sảng, bị người khi hiếp như vậy lại dám ứng chiến, chắc chắn là nỗi nhục lớn nhất trong đời. Vũ La ở bên cạnh quan sát, phát từ lúc Kỳ Nguyên bị vũ nhục mãi cho tới lúc tới dưới Quỷ Mộc nhai, y vẫn ngậm tăm nửa lời, vẻ mặt đỏ bừng. Vũ La nhàng thở ra hơi dài, trong lòng có chủ ý. Đến khi bọn Vũ La tới dưới Quỷ Mộc nhai, Hùng Tăng tới từ sớm, hả hê cười với ít Hổ Báo chiến sĩ quen biết của những Thần Trủng khác. Mấy con Đồ Đằng Thần Thú khổng lồ vây lại ở cùng chỗ, tạo thành cảnh tượng kỳ lạ. Nhìn thấy bọn Vũ La tới, Hùng Tăng lập tức giơ tay chỉ trỏ, những tên kia lập tức bật cười vang. Hùng Tăng còn bắt chước dáng vẻ của con chim , hướng tới Cung Thập Nhị kêu lên chiêm chiếp mấy tiếng. Cung Thập Nhị giận dữ định tiến lên, lại bị Kỳ Nguyên đưa tay ra giữ chặt. Sắc mặt Kỳ Nguyên vẫn tỏ ra bình tĩnh, nghiến răng : - Hãy nhịn chút. Cung Thập Nhị phẫn nộ đẩy tay Kỳ Nguyên ra, nhưng cũng còn kích động. nhân viên tới, hững hờ hỏi: - Các ngươi là người của Thần Trủng nào vậy? Kỳ Nguyên tiến tới báo danh, hoàn thành thủ tục cần thiết. Tên nhân viên kia vung tay lên, lạnh nhạt : - Các ngươi tìm chỗ nào ở dưới Quỷ Mộc nhai . Ngoài ra được gây chuyện thị phi, tránh xa những người các ngươi thể chọc chút. Y lại chỉ vào ngực áo của mình, đó có thêu số mười chín: - Nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, đều do ta phụ trách, cho nên đừng gây phiền phức cho ta, bằng ta cũng khiến cho các ngươi gặp phải phiền phức. Nhân viên số mười chín xong, nghênh ngang bỏ . Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị tức muốn hộc máu: - Tên khốn này có ý gì, chúng ta bị người khi hiếp, làm như chúng ta làm sai... Vũ La nhìn ràng, khoát tay ngăn lại: - Mạnh sổng yếu chết, cường già vi tôn, nếu chúng ta là bên mạnh, tên nhân viên vừa rồi sang cảnh cáo Hùng Tăng. Kỳ Nguyên lại nhớ tới Mộc Thần Trủng, rốt cục cũng cất tiếng thở dài, vỗ vỗ vào đầu Kỳ Luân, bảo nó qua bên. Tất cả quá trình này, Động Động có phản ứng gì, chỉ mở to đôi mắt hết sức hiếu kỳ, đánh giá đám Đồ Đằng Thần Thú xung quanh. Bọn họ tới bên bờ Quỷ Mộc nhai mới tìm được địa phương ai chiếm cứ, an trí ở đó, lặng lẽ chờ Cổ Địa Liệp Long bắt đầu. Đúng lúc này, sắc mặt Chu Nghiên khẽ biến, Vũ La nhìn lại, chỉ thấy bọn Hùng Tăng bốn người mang theo nụ cười xấu xa về phía này. Hầu như cùng lúc, tất cả những người khác đều nhìn về phía này. Cung Thập Nhị nhịn được nữa: - Khinh người quá đáng. Vũ La lạnh nhạt khoát tay: - Bình tĩnh đừng nóng. Bốn người Hùng Tăng vừa tới gần, Ma Hùng khổng lồ của y giơ chân đá Mãng Tượng cái, Hùng Tăng quát to tiếng: - Cút ngay! Kỳ Nguyên định ra mặt, Vũ La cũng lạnh lùng hỏi: - Các hạ có ý gì? Hùng Tăng liếc cái, dường như mới vừa thấy lần đầu tiên, nhìn từ xuống dưới đánh giá lượt: - Ngươi là ai? Vũ La đáp: - Ta là Hổ Báo chiến sĩ mới của Mộc Thần Trủng. Bởi vì Cổ Địa Liệp Long chỉ có Hổ Báo chiến sĩ mới có thể tham gia, cho nên trước đó, Đại Tế Ti để Vũ La tạm thời giữ chức Hổ Báo chiến sĩ. Hùng Tăng bật cười ha hà: - Hổ Báo chiến sĩ của Mộc Thần Trủng ư? Sao hả, rốt cục bọn chúng cũng giáng chức tên phế vật Kỳ Nguyên ngươi rồi ư? Nhưng vì sao Đồ Đằng Thần Thú còn trong tay Kỳ Nguyên, vậy Đồ Đằng Thần Thú của tiểu tử ngươi đâu? Vũ La có trả lời, mà chỉ : - Nơi này bị chúng ta chiếm trước, nếu có chuyện gì, các ngươi phải tìm nơi khác thôi. Ba tên phía sau Hùng Tăng cười to trận: - Tiểu tử này ngu , còn nhìn ra là chúng ta tới đây cướp lấy địa bàn. Tiên Tuyệt - Chương #317
LAM QUANG GIẢO SÁT Động Động nhảy phốc lên vai Vũ La, nhìn bọn Hùng Tăng có chút hào ý nào. Hùng Tăng lại cười: - Ủa, tiểu gia hỏa này là Đồ Đằng Thần Thú của ngươi sao? Vũ La buột miệng đáp: - Có thể coi như vậy. Bốn người lại cười vang trận: - con thú như vậy cũng có thể làm Đồ Đằng Thần Thú được sao, Mộc Thần Trùng các ngươi quả hết sức vô dụng, ha ha ha... Vũ La cất tiếng thở dài, vuốt ve Động Động, cảm nhận được nó cố gắng đè nén cơn giận của mình, cười khổ chút : - Có những kẻ tự cho là đúng đến cực điểm, chết đến nơi còn tự biết, nực cười, nực cười! Hùng Tăng giận dữ: - Tiểu tử thối ngươi dám chỉ chó mắng mèo ư? Vũ La thèm để ý tới y, tiếp tục vuốt ve bộ lông mềm mượt của Động Động: - Tiểu gia hỏa, móc mắt đám sủng thú này là đủ, cho ngươi trút giận. Còn đám ngu xuẩn này, chừa lại cho ta, ta thu thập chúng trong cổ Địa Liệp Long. Vũ La khoát tay, Động Động gào lên tiếng xông ra. Hầu như cùng lúc đó, Động Động vận chuyển lực lượng của Thiên Phủ Chi Quốc. tại Thiên Phủ Chi Quốc, ngoại trừ Vũ La ra, cũng chỉ có Động Động mới có thể sử dụng. Nhất là Thiên Phủ Chi Nhãn dường như có mối liên hệ thần bí nào đó cùng Động Động. Đầy trời toàn là dây leo xanh như ngọc, lực lượng của Bích Ngọc Đằng vạn năm hùng mạnh phải hung thú thông thường có thể ngăn cản được. Hơn nữa trong đó ẳn chứa kịch độc, chạm vào là chết. Những người theo Hùng Tăng tới đây cũng là Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cấp bốn giống như Hùng Thổ Thần Trủng, cấp bậc Đồ Đằng Thần Thú của chúng cũng giống như Ma Hùng, chỉ cao hơn Mãng Tượng cấp mà thôi. Năm xưa Bích Ngọc Đằng là hàng xóm láng giềng của Hồng Hoang Thần Thú như Long Ngạc trong Yên sơn, có thể phát triển được trong hoàn cảnh như vậy, lên Bích Ngọc Đằng hùng mạnh tới mức nào. Bóng xanh lấp lóe đầy trời, trói chặt bốn con Đồ Đằng Thần Thú, từng tầng khí độc bắn ra như muốn tắm rửa cho bổn con Đồ Đằng Thần Thú. Tốc độ của Động Động nhanh tới mức thể nào tưởng tượng, chỉ chợt lóe lên, nghe bổn con Đồ Đằng Thần Thú rống thảm liên hồi, thanh chấn động trời cao. Đồng tử của bổn Đồ Đằng Thần Thú này bị Động Động moi ra nắm chặt trong tay. Đám Hùng Tăng sắc mặt đại biến, vừa rồi Động Động xuất trào lóe ra tia kim quang, bọn chúng nhìn ra, là Kim Thần Lực. Hơn nữa tốc độ Động Động nhanh thể tưởng, còn mang theo tia lam quang. Bốn người tại nhìn thấy toàn thân run lên lẩy bẩy, kinh hô thất thanh: - Lôi Thần Lực, Kim Thần Lực! Hai loại thần lực đồng thời xuất người con sủng thú, chuyện này có khả năng, tuyệt đổi có khả năng! Động Động vừa nghe đám người này còn dám gọi mình là sủng thú, tức tối giơ trào ra, định xông lên giáng cho bọn chúng mấy trào, nhưng bị Vũ La giữ lại: - Trở về, đừng gây nữa. Động Động nhảy tới trước mặt Vũ La, vung song trào loạn xạ hồi dường như lảm nũng. Dường như nó muốn cho Vũ La biết, bọn người kia khiến cho tâm hồn non trẻ của nó bị tổn thương nghiêm trọng. Vũ La nở nụ cười khổ, khoát tay ngăn nó lại: - Được rồi, được rồi... Cung Thập Nhị ở bên cạnh thấy vậy kinh hãi vô cùng. Lần đầu tiên gặp mặt Vũ La vừa ra tay dùng Bích Ngọc Đằng đà thương A Hắc của y, ra Cung Thập Nhị vẫn cảm thấy phục trong lòng, cảm thấy Vũ La chỉ là đánh lén, may mắn mà thôi. Mãi tới lúc này, bổn con Đồ Đằng Thần Thú của bọn Ma Hùng còn cao hơn A Hắc bậc bị ừói gô mặt đất, mặc cho Động Động móc mắt, Cung Thập Nhị mới biết lần trước ràng là Vũ La hạ thủ lưu tình. Tiếng kêu thảm của bốn con Đồ Đằng Thần Thú chấn động cả bầu trời Quỷ Mộc nhai, chợt xuất đạo lưu quang màu xanh biếc, xuất nhập giữa tầng mây, giọng quát lớn: - Kẻ nào dám gây huyên náo ở Quỷ Mộc nhai? đợi đám Hùng Tăng giải thích, đạo lưu quang màu xanh biếc xinh đẹp kia bắn nhanh xuống dưới, hóa thành bốn đạo quang châm màu xanh đâm vào Mi Tâm bốn con Đồ Đằng Thần Thú. Bốn con quái vật khổng lồ kịp kêu lên tiếng nào, táng mạng đương trường. Lưu quang thu lại, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, bọn Hùng Tăng cảm thấy choáng váng mặt mày. Sắc mặt Vũ La tỏ ra ngưng trọng, vừa rồi chủ nhân đạo lưu quang màu xanh biếc kia quả nhiên ra tay hết sức nhàng, giết chết bốn con Đồ Đằng Thần Thú. Tuy rằng bốn Thần Thú này bị mù, kinh hồn khiếp vía, nhưng giết chết bốn con lượt nhàng như vậy, thực lực người nọ quả hùng mạnh tới mức đáng sợ. Vũ La suy tính chút, e rằng thực lực như vậy có thể là ngang bằng với tử địch Lâm Tuyệt Phong của mình. ngờ rằng trong tộc lại có nhân vật bậc này. Nhân viên số mười chín sắc mặt tái mét chạy nhanh tới, má trái của y còn in dấu bàn tay màu xanh hết sức ràng. Y vừa tới gần giận dữ gào thét với boọn Vũ La: - Các ngươi toàn là lũ ngốc hay sao? Lão tử các ngươi nghe, bào các ngươi ngoan ngoãn chút, các ngươi lập tức gây . Ta cho các ngươi biết, tư cách các ngươi bị hủy, cút, lập tức cút khỏi Quỷ Mộc nhai cho ta! Sắc mặt Kỳ Nguyên đại biến, vội : - Đại nhân, chúng ta... Y định van xin, nhưng bị Vũ La khoát tay ngăn lại. Vũ La thản nhiên nhìn nhân viên số mười chín: - Các hạ cần ra vẻ ta đây trước mặt chúng ta, tư cách tham dự cổ Địa Liệp Long của chúng ta, phải người như ngươi có thể quyết định. Vì sao ngươi thiên vị bọn Hùng Tăng, trong lòng hai ta đều hiểu rất ràng. tại xin lỗi ngay lập tức, bằng ... Vũ La ngừng chút, chỉ lên : - Ta có biện pháp khiến cho vị kia biết nội tình, đến lúc đó ngươi cũng thoát được đạo lam quang! Vũ La lại nhìn Hùng Tăng : - Hùng Thổ Thần Trủng biết Cung Thập Nhị đầu phục Mộc Thần Trủng, cho nên các ngươi nghĩ rằng Dạ Vũ Thần Trủng xong đời. Lạc Nhật hoang nguyên thống nhất hiển nhiên phải là chuyện mà Hùng Thổ Thần Trủng muốn thấy, cho nên tại ngươi mới tới đây gây loạn, còn hối lộ tên xuẩn ngốc này tới đây làm khó chúng ta. Thủ đoạn kém cỏi như vậy, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là biết ngay tức khắc, nực cười các ngươi còn cho rằng hành động của mình thần biết quỷ hay. Sắc mặt Hùng Tăng cùng nhân viên số mười chín đại biến, nhìn Vũ La với vẻ khó tin, lảm sao biết được chuyện này? Dọc đường Hùng Tăng nhìn thấy Kỳ Nguyên chung với Cung Thập Nhị, lại hề tỏ vẻ kinh ngạc, Vũ La lập tức biết rằng Hùng Thổ Thần Trủng biết chuyện này. Vũ La liên hệ mọi chuyện lại với nhau, suy đoán chút có thể biết được tám, chín phần mười. Cung Động của Dạ Vũ Thần Trủng đại chiến với Vũ La trận, những người có mặt tại trường toàn là người của hai Thần Trủng, ắt Hùng Thổ Thần Trủng biết chuyện này. Cho nên bọn chúng cho rằng Dạ Vũ Thần Trủng có Hổ Báo chiến sĩ, có Đồ Đằng Thần Thú, đương nhiên là thực lực tổn hao nhiều, sớm muộn gì cũng bị Mộc Thần Trủng gồm thâu. Tự nhiên bọn chúng muốn nhìn thấy cục diện như vậy xuất . Vũ La thích giở tâm kế, nhưng có nghĩa là sau chín mươi năm làm Đế Quân, biết những chuyện này. Lúc này nhân viên số mười chín toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt hung tợn: - Giết chết bọn chúng, nơi đây có ai khác, chúng ta cùng nhau động thủ. Giết chết bọn chúng rồi, có ai biết được chuyện này. Hùng Tăng cũng chút do dự, quát to tiếng: - Mọi người cùng lên! Việc đến nước này, ba tên Hổ Báo chiến sĩ kia cũng bất đắc dĩ tiến lên, năm người ùa lên lượt, đủ các loại thần lực bạo phát đồng thời, nháy mắt cuốn bọn năm người Vũ La vào trong cơn trốt xoáy. Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị tức tối mắng chửi ầm lên: - Đồ vô sỉ, còn muốn giết người diệt khẩu ư, dễ dàng như vậy! Nhân viên số mười chín phong ấn hoàn toàn xung quanh, tiếng giận mắng của hai người thể truyền ra. Hùng Tăng nhe răng cười, đánh về phía Vũ La: - Tiểu tử, có đôi khi người thông minh lại hay chết sớm... Tiên Tuyệt - Chương #318
BÍ MẬT SAU LƯNG (1) Dường như Vũ La phát ra y tấn công mình, khẽ cúi đầu nhìn lòng bàn tay trái của mình. Cách lòng bàn tay tấc, giữa trung toát ra luồng hào quang màu xanh ngọc, xoay tròn ngày càng bành trướng. Vũ La nắm hờ cái, luồng hào quang này nhanh chóng bị ép lại. Hào quang càng ngày càng mãnh liệt, hiển nhiên lực lượng còn ngừng bành trướng. Vũ La ngẩng đầu lên, nhìn đám Hùng Tăng nhàng đẩy ra cái. Hào quang nháy mắt bạo phát, trắng toát chói mắt vô cùng. Cung Thập Nhị cùng Kỳ Nguyên nhắm mắt lại thể nhìn. Chu Nghiên chợt cảm thấy trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ đây là thủ đoạn khác như lời Vũ La từng sao? Sắc mặt Dịch Long hết sức trầm, vui nổi. Vũ La càng hùng mạnh, vốn liếng để đàm phán của y càng ít . Khi hào quang như có thể hòa tan tất cả tan , chỉ thấy bọn Hùng Tăng nằm la liệt dưới đất đứng dậy nổi. Nếu so ra, lực lượng của trúc càng hung hiểm hơn đại thụ, thích họp tiến công hơn. Chỉ là Trúc Thần Lực trong hệ thống Thảo Mộc Thần Lực vẫn thấp hơn đại thụ. Nhưng rừng ngọc trúc của Vũ La phải là loại trúc bình thường, sắc bén, hùng hậu, độc đáo hơn nhiều. Trúc Thần Lực sau khi được nén lại, dễ dàng diệt sát bọn Hùng Tăng. - Kẻ nào dám giết người ở Quỷ Mộc nhai, cho rằng lệnh cấm của Bát Đại Thần Trủng là trò đùa sao? tiếng gầm giận dữ vang lên, đạo lưu quang xanh biếc xinh đẹp kia lại xuất chín tầng mây, lởn vởn như những tia Lôi Điện. Vũ La ngửa đầu nhìn trời, nhìn thẳng vào đạo hào quang màu xanh biếc lạnh lùng kia, thản nhiên : - đám phế vật, giết sao? - Ha ha ha! Giọng kia chợt cười to tràng: - là lớn lối, các hạ có biết người trong đó là đệ tử của Thanh Nguyệt Thần Trủng ta chăng? Vũ La nhìn lướt qua thi thể mặt đất, tỏ vẻ như có việc gì: - Số mười chín ư? Loại người bại hoại như vậy, nếu ở Mộc Thần Trủng chúng ta, cần người ngoài động thủ, ta cũng tự tay giết chết. Hiển nhiên lai lịch của đạo lưu quang màu xanh biếc trời rất lớn, những lời đối thoại giữa hai bên tự nãy giờ khiến cho tất cả mọi người ở Quỷ Mộc nhai chú ý. Người có thể biết được thân phận chủ nhân đạo lưu quang xanh biếc kia cũng nhiều, nhưng ai cũng có thể thấy được thần thông của đạo lưu quang màu xanh dài hàng chục dặm mạnh mẽ tới mức nào. Mà số ít người biết được thân phận kẻ kia lại vô cùng kinh hãi. Người này trước đây tính tình tốt như vậy, vì sao lúc này vẫn còn chuyện ôn hòa? Vị này quả tính tình dễ chịu chút nào, vừa ra tay xử lý bốn con Đồ Đằng Thần Thú của người ta. Đó là Đồ Đằng Thần Thú, đường đường biểu tượng của tòa Thần Trủng, trong những chiến lực hùng mạnh nhất, y lại tỏ e ngại chút nào, muốn giết là giết. Cho nên lúc này y vài câu dông dài với Vũ La, lại hề ra tay động thủ, càng có vẻ kỳ quái. - Hừ, thế nhưng đệ tử Thanh Nguyệt Thần Trủng ta, dù có tội gì cũng tới phiên người ngoài ra tay dạy dỗ! Đạo lưu quang màu xanh kia chợt lóe, tia quang châm màu xanh nháy mắt lóe ra trước mặt Vũ La, nhanh thể tưởng tượng. thân Động Động chợt lóe lam quang, Lôi Thần Lực phát động, cũng nhanh thể tưởng tượng xuất trước người Vũ La. Song trào nó chộp ra cái, mười mấy đạo hào quang màu vàng nhạt làm thành quả cầu, vây chặt tia quang châm màu xanh kia vào giữa. tràng tiếng ma sát xè xè vang lên, quang châm kia xoay tròn rất nhanh. Ngay sau đó chỉ nghe bốp tiếng, mười mấy đạo Kim Thần Lực do Động Động phát ra bị lực lượng của quang châm đánh cho tan tác. Động Động kêu lên tiếng quái dị, giống như khỉ bị lửa đốt đến mông, vội vàng bỏ chạy. Mà quang châm nọ cũng tiêu hao đại đa số lực lượng, hào quang chợt lóe, bỏ qua ý niệm sát thương Vũ La, quay đầu bay trở về. Vũ La tỏ ra hết sức quan tâm, kêu lên tiếng: - Động Động! Tiểu gia hỏa nhảy nhót, song trào vẩy vẩy, xem ra quả rất đau, ngừng dùng miệng thổi vào song trào. Dáng vẻ của nó như vậy lại khiến cho Vũ La cảm thấy yên tâm, hẳn có gì đáng ngại. - Ủa... bầu trời vang lên tiếng kêu kinh ngạc, đạo lưu quang màu xanh kia biến hóa ngừng, dường như suy tư chuyện gì. lúc lâu sau, giọng kia lại vang lên: - Tiểu tử, có dám lên đây chuyến ? Đạo lưu quang màu xanh chia ra phần, rơi xuống tầng tầng, hóa thành chiếc thang dẫn từ dưới đất lên . Vũ La vẫn đứng yên bất động. Mặc dù thực lực của người này có thể sánh ngang với Lâm Tuyệt Phong, nhưng cũng chưa có tư cách bắt Vũ La phải từng bước lên cầu thang yết kiến. - Ta lười quá, đạo lưu quang màu xanh của ngươi nhìn qua đàn hồi rất tốt, có thể thu phát tự nhiên, hãy đón ta lên. Lúc này toàn Quỷ Mộc nhai hầu như tất cả mọi người bất động, ai nấy dỏng tai lên nghe đổi thoại giữa hai người. Nghe Vũ La như vậy, mọi người suýt chút nữa ngã lăn ra đất. VỊ này là nhân vật bậc nào, bào ngươi lên như vậy, ngươi có thể hãnh diện toàn Đông Thổ. Sau này hành tẩu bên ngoài, chỉ cần mình từng cùng vị ấy chuyện lần, bất cứ là ai cũng phải nể mặt ba phần. Nếu là người khác điên cuồng chạy lên cho nhanh, ngươi còn kêu rằng lười nhúc nhích, bắt người ta phải đón lên... Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị sợ tới mức sắc mặt tái xanh. Tất cả mọi người đều cảm thấy Vũ La sắp sửa may, tính tình vị này có thể chịu được ngươi sao? Nhưng ngờ hôm nay vị này tỏ ra hết sức ôn hòa, chỉ rống giận câu: - Tiểu tử thối này là phiền phức. Sau đó thu hào quang lại, đón Vũ La lên. Sau khi Vũ La tiến vào đạo lưu quang màu xanh kia, lưu quang dài mười mấy dặm chợt biến mất thấy. Mà dưới Quỷ Mộc nhai, trong khoảng thời gian uống cạn chén trả lặng ngắt như tờ. Có chuyện gì vậy, tính tình vị kia trở nên tốt như vậy từ bao giờ, chẳng lẽ chúng ta nhìn lầm rồi? Cũng có kẻ hơi thông minh chút bắt đầu suy đoán: Rốt cục tiểu tử được đón lên có lai lịch thế nào, lại được vị kia nhìn với cặp mắt khác như vậy? Vì vậy cái tên Mộc Thần Trủng vốn trước đây ai thèm hỏi tới, tại lan truyền khắp nơi. Thi thể số mười chín cùng bọn Hùng Tăng lập tức được thu dọn, lục tục có những tốp Hổ Báo chiến sĩ của những Thần Trủng khác gương mặt tươi cười, chạy tới bắt chuyện cùng Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị vốn còn chưa khôi phục tinh thần. Lúc Vũ La ra khỏi đạo lưu quang màu xanh nọ, phát ra mình đứng dính Quỷ Mộc nhai. Quỷ Mộc nhai cao tới vài ngàn trượng, từ nhìn xuống, đám Đồ Đằng Thần Thú khổng lồ cũng chỉ như con kiến. đỉnh gió lạnh như dao cắt, gào thét thổi liên tục. Xung quanh vô cùng trống trải, chỉ có vài ngọn cỏ úa vàng khô héo. Trước mặt Vũ La xa, tảng đá to như cối xay có trung niên tộc thân cao gần trượng ngồi. Người này vận chiếc khố da màu đen, ở trần, cơ bắp vồng lên như rễ cây nổi mặt đất. Hai chiếc dây da rộng tám thước giao nhau thành hình chữ thập, trải từ đầu vai xuống dưới nách. Chỗ chư thập giao nhau có khảm chiếc huy chương kim loại hình thuẫn to bằng mặt người. Huy chương này là do vài loại họp kim hiếm có ở Đông Thổ tạo ra, đồ án đó hết sức thần bí, Vũ La chưa từng thấy qua bao giờ. Người này nhắm nghiền hai mắt, toàn thân tản ra cỗ khí tức bạo ngược, tựa như con hổ dữ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy chồm lên, xé tan tất cả sinh vật trước mặt thành từng mảnh. Vũ La đứng trước mặt y cũng tỏ ra lạnh nhạt, hề bị khí tức hung bạo ập tới mạnh mẽ làm cho sợ hãi. Khí tức hung bạo kia kéo dài trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, hai người cũng thầm lặng lẽ đối mặt nhau như vậy. Rốt cục Vũ La có chút kiên nhẫn: - Ngươi có ý gì đây, thủ đoạn thăm dò kém cỏi như vậy ràng là vô ích, còn muốn kéo dài bao lâu nữa? Tiên Tuyệt - Chương #319