Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      LẬP KỶ LỤC MỚI (TRUNG)
      Vũ La định thu Thiên Phủ Chi Quốc lại, thình lình viên đan kia lay động cái. Sau đó ba cỗ thần lực có màu xanh biếc từ trong đan lan tràn ra, chia ra rót vào rừng Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trác và Bích Ngọc Đằng.

      Được cỗ thần lực này trợ giúp, rừng Bồng Kinh Thần Mộc lập tức vươn lên mạnh mẽ.

      Vốn túi hạt giống mà Vũ La lấy được có tổng cộng ba ngàn hạt, cũng trồng ra được ba ngàn gốc Bồng Kinh Thần Mộc. Loại Thần Mộc này kỳ quái vô cùng, ba ngàn gốc nhiều ít, thể sinh ra gốc mới.

      Nhưng sau khi được cỗ thần lực này rót vào, mặt đất bắt đầu rung động trận, từng mầm non Thần Mộc từ mảnh đất trống ở bìa rừng bắt đầu sinh sôi nảy nở. Vũ La đảo mắt quan sát, cũng là ba ngàn gốc, nhiều ít.

      Vũ La mừng rỡ, thầm nhủ quả nhiên lão tổ tông Mộc Thần Trủng này chịu cứng chẳng chịu mềm, tính tĩnh quái gở.

      Ngoại trừ Bồng Kinh Thần Mộc, tốc độ trưởng thành của rừng ngọc trác cũng nhanh hơn. Vốn rừng ngọc trác sinh sôi nảy nở rất khả quan, tại kéo dài ra hàng chục mẫu.

      tại có Thảo Mộc Thần Lực, mầm ngọc lại nhanh chóng chui từ dưới đất lên, trưởng thành thành những cây ngọc trác to bằng ngón tay cái.

      Vốn trước đây rừng ngọc trác có diện tích mười mấy mẫu, tại mở rộng tới gần trăm mẫu.

      Bất quá bất kể là rừng Bồng Kinh Thần Mộc hay rừng ngọc trác, chỉ là vừa mới sinh ra, muốn hoàn toàn trưởng thành cần phải có thời gian tích lũy.

      Trong ba thứ này, Bích Ngọc Đằng lại khác. Sau khi nó hấp thu cỗ Thảo Mộc Thần Lực kia, cũng có tiếp tục bành trướng, mà là liên tục kết ra bảy quả.

      Gốc Bích Ngọc Đằng này tối thiểu cũng có vài vạn năm hỏa hậu, quả hết sức thành thục, đúng ra phải kết quả từ lâu, chỉ là vẫn thiếu cơ hội. cỗ Thảo Mộc Thần Lực đến từ viễn cổ này vừa khéo cho Bích Ngọc Đằng cơ hội.

      Bảy quả này dường như được khắc từ bích ngọc mà thành, trong sáng óng ánh, hết sức đáng . Bất quá tại mới chỉ to bằng quả hạch, biết khi nào mới có thể chín.

      Sau khi Tổ Linh đan phun ra ba cỗ Thảo Mộc Thần Lực, dường như có vẻ mệt mỏi, trở nên trầm lặng lại như trước, còn chút động tĩnh gì.

      Vũ La cười ha hả:

      - Như vậy mới được chứ...

      thực tế ba cỗ Thảo Mộc Thần Lực vào thời kỳ viễn cổ Hồng Hoang này mang lại lợi ích cho Thiên Phủ Chi Quốc hơn xa Vũ La tưởng tượng.

      Ba cỗ Thảo Mộc Thần Lực này khác với Thảo Mộc Thần Lực ở Đông Thổ ngày nay, tinh thuần mà cổ xưa. Sau khi rót vào Thiên Phủ Chi Quốc, cũng giống như loại sinh mệnh lực thời viễn cổ rót vào thế giói này.

      Vào thời viễn cỏ, thiên địa linh khí tinh thuần mà nồng đậm, tại thể sánh bằng. Thiên Phủ Chi Quốc có được trợ lực này, có thể ngừng phục chế loại Thảo Mộc Thần Lực kia, có ích rất nhiều cho các loại thực vật sinh sống trong đó.

      Nếu phải gần đây Thiên Phủ Chi Quốc vừa mới thăng cấp, thiếu tích lũy, chỉ cần ba cỗ Thảo Mộc Thần Lực Hồng Hoang này cũng có thể giúp cho nó thăng cấp.

      Vũ La nhận được ích lọi rất lớn mà biết, bèn thu Thiên Phủ Chi Quốc lại, cười ha hả:

      - Vậy xem như thừa nhận ta rồi sao, còn việc gì nữa, ta đây.

      Kỳ Nguyên ra khỏi chỗ của Kỳ Hằng Tế Ti, về chỗ ở của mình. Vừa khéo ngang qua cửa Thần Trủng, thấy Kỳ Thắng ngồi bên cạnh thềm đá, khỏi lấy làm kỳ bèn hỏi:

      - Kỳ Thắng, ngươi ngồi ở đây làm gì vậy?

      Kỳ Thắng nhìn thấy Kỳ Nguyên có hoi chột dạ, định tìm cớ nào đó đối đáp. Thình lĩnh tiếng ầm vang lên, cánh đại môn khắc cổ thụ rậm rạp đẩy ra bên, lộ ra cửa động sâu thăm, tràng tiếng bước chân vang lên, Vũ La ra.

      Kỳ Thắng vui mừng quá đỗi, ngửa mặt lên trời cười ha hả trận:

      - Ha ha ha, Kỳ Nguyên, cho dù ngươi tính toán trăm mưu ngàn kế, cũng ngờ tới kết quả này. Vũ La được Tổ Linh thừa nhận, hơn nữa hiển nhiên Tổ Linh thích , tống cổ ra ngoài. VỊ trí Hổ Báo chiến sĩ rốt cục cũng thuộc về Kỳ Thắng ta!

      Sắc mặt Kỳ Nguyên tái nhợt chỉ trong thoáng chốc. Vũ La vào đó còn chưa tới hai canh giờ, trong khoảng thời gian ngắn ngùi như vậy hầu như có khả năng được Tố Linh đan thừa nhận, chỉ riêng việc kết nối với Tổ Linh cũng mất dưới hai canh giờ.

      Vậy chỉ có khả năng, đúng như lời Kỳ Thắng , Vũ La bị Tổ Linh đuổi ra ngoài!

      kẻ từ bên ngoài tới bị Tổ Linh đuổi ra, cho dù hùng mạnh tới mức nào cũng ai dám giữ lại Thần Trủng, Vũ La phải rời .

      Kỳ Nguyên ngàn vạn lần ngờ kết quả lại là như vậy, trong lúc nhất thời vô cùng bối rối, ngây người ra tại chỗ.

      Vũ La vẫn hiểu là chuyện gì xảy ra. Đối với Đông Thổ, chỉ mới có được nhận thức tổng quát mà mơ hồ, còn thiếu thốn rất nhiều chi tiết bên trong.

      Thấy bộ dáng dựơng dương đắc ý của Kỳ Thắng, mặt Kỳ Nguyên lại xám như tro tàn, Vũ La hiếu, bèn hỏi:

      - Kỳ Nguyên, có chuyện gì vậy?

      Kỳ Thắng nổi giận gầm lên tiếng:

      - Ngươi còn mặt mũi nào đứng ở noi này, còn mau cút ra khỏi Mộc Thần Trủng cho ta!

      Kỳ Thắng cố lấy cỗ thần lực, giọng y như tiếng hồng chung vang vọng khắp cả Mộc Thần Trủng:

      - Vũ La bị Tổ Linh đuổi ra ngoài!

      Mộc Thần Trủng chỉ yên tĩnh trong thoáng chốc, lập tức sôi trào cả lên. Mấy trăm tên đệ tử, bao gồm Đại Tế Ti, ba vị Tế Ti nhanh chóng chạy tới. Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng đầu đầy mồ hôi, từ xa cao giọng hỏi:

      - Vì sao lại như vậy?

      Kỳ Thắng nén được nỗi vui mừng như điên dại trong lòng:

      - đầy hai canh giờ, Vũ La ra ngoài, chắc chắn là mạo phạm Tổ Linh, bị Tổ Linh đuổi ra.

      Lúc này Vũ La mới hiểu ràng, thầm nghĩ ngươi quả sai, bản tọa quả quở trách Tổ Linh các ngươi phen, bất quá dường như Tổ Linh của các ngươi để ý

      Đương nhiên Tổ Linh để ý, đáng tiếc ở dưới mái nhà thấp thể cúi đầu. Con cháu y ở Lạc Nhật hoang nguyên sắp sửa chịu nổi, Tổ Linh thể thỏa hiệp.

      Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng bay nhanh tới, nhìn thấy Vũ La quả ra ngoài, nén nổi thất vọng trong lòng.

      Kỳ Thắng dương dương đắc ý, nổi giận quát tháo Vũ La:

      - Ngươi cút ngay lập tức, loại người bất kính với Tổ Linh như ngươi, Mộc Thần Trủng chúng ta hoan nghênh.

      Vũ La nhìn Đại Tế Ti và Kỳ Hằng:

      - Bảo ta sao?

      Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng cùng nhau cất tiếng thở dài:

      - Tiên sinh... chúng ta rất hy vọng tiên sinh có thể ở lại, có cách nào khác... ôi...

      Các chiến sĩ tộc Mộc Thần Trủng vô cùng tiếc nuối. Vũ La tới đây mang hy vọng cho bọn họ, ngờ hy vọng này nhanh chóng tiêu tan.

      Kỳ Thắng ở bên cạnh lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ đại thành, rốt cục cũng đuổi được tên khốn thân mang Mộc Thần Lực này.

      Vũ La bỗng nhiên :

      - Ta được Tổ Linh thừa nhận, chính là người của Mộc Thần Trủng, vì sao lại phải ?

      Kỳ Thắng sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm:

      - Ngươi cái gì?

      Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng cũng hết sức bất ngờ:

      - Thừa nhận... ngươi rằng được Tổ Linh thừa nhận ư?

      Kỳ Thắng giận dữ gào thét:

      - Chuyện này có khả năng, chẳng lẽ ngươi còn muốn gạt chúng ta? Kỷ lục được thừa nhận nhanh nhất Đông Thổ ghi lại mất tới bảy ngày, đây là đệ tử của Thần Trủng, đệ tử bên ngoài kỷ lục nhanh nhất là ba mươi mốt ngày. Ngươi chỉ mới vào đó chưa tới hai canh giờ, còn chưa kịp kết nối với Tổ Linh, làm sao được Tổ Linh thừa nhận được?

      - Đại Tế Ti, các vị huynh đệ, tiểu tử này chẳng những làm nhục Tổ Linh chúng ta, còn muốn lừa gạt chúng ta, mọi người hãy cùng ta đánh đuổi .

      Vũ La cũng nhiều lời, tiện tay điểm hờ cái, trong trung lập tức xuất cỗ Mộc Thần Lực hùng mạnh.

      Sắc mặt Đại Tế Ti lập tức đại biến. Trong số mọi người, lão quen thuộc nhất với Thảo Mộc Thần Lực của Mộc Thần Trủng. trong cỗ Mộc Thần Lực này của Vũ La, chứa dấu ấn của Mộc Thần Trủng hết sức ràng. Hơn nữa khí tức Hòng Hoang mênh mông trong đó ràng là khí tức của vị trí trung tâm Tổ Linh đan.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #310

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      LẬP KỶ LỤC MỚI (HẠ)
      Cho dù là bản thân Đại Tế Ti năm xưa, lúc được Tổ Linh đan thừa nhận, Mộc Thần Lực mà đan vận dụng bất quá cũng chỉ là Thảo Mộc Thần Lực tạm thời hấp thu của Lạc Nhật hoang nguyên bên ngoài, hề dùng tới lực lượng tinh thuần mà cổ xưa như vậy.

      Trong lòng Đại Tế Ti vô cùng hoảng sợ, hai canh giờ được thừa nhận, hơn nữa là được bản thân lực lượng đan thừa nhận.

      Đông Thổ tộc từ xưa tới nay, Vũ La là đệ nhất nhân. Đừng là hơn , cho dù tìm người miễn cưỡng ngang bằng với cũng có.

      Sau cơn kinh sợ, Đại Tế Ti lại kích động vô cùng:

      - Mộc Thần Trủng ta sắp tới lúc trung hưng.

      Đại Tế Ti cũng biết, sở dĩ Tổ Linh đan tiếc vận dụng Thảo Mộc Thần Lực thời Hồng Hoang, hoàn toàn là vì Vũ La thẳng vào vấn đề hết sức vô lại, bên trong Tổ Linh đan chỉ còn lại đạo tàn niệm, trí tuệ có hạn. Nó lo lắng cho tình cảnh của con cháu tại, chỉ sợ Vũ La chịu tận tâm hết sức, cho nên quyết định cho Vũ La nhiều ích lợi chút.

      Kỳ Hằng cũng cảm động rơi lệ ròng ròng. Lão cùng Đại Tế Ti đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm trong tộc, chỉ tiếc bị kẹt ở Mộc Thần Trủng. Thực lực Mộc Thần Trủng quá mức yếu ớt, cho dù bọn họ lo lắng hết lòng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sánh ngang cùng địa vị của Dạ Vũ Thần Trủng, thỉnh thoảng vẫn nhớ về thời kỳ hùng mạnh huy hoàng của Mộc Thần Trủng năm xưa.

      tại Mộc Thần Trủng mà bọn họ hao tốn tâm huyết cà đời rất có khả năng tái huy hoàng năm cũ. Chuyện này giống như phụ mẫu hy vọng con mình trở thành rồng phụng trong loài người, nhưng thủy chung nó vẫn lục lục thường tài. Bỗng nhiên có ngày con mình bước lên trời, lẽ nào phụ mẫu cảm thấy mừng như điên dại?

      Kỳ Hằng rơi lệ, quỳ sụp xuống đất, ngừng dập đầu trước Thần Trủng, miệng liên tiếp tụng niệm cách thành kính nghiêm trang.

      Đệ tử Mộc Thần Trủng bao gồm cà Kỳ Nguyên đều dần dần cảm nhận được cỗ lực lượng của Tổ Linh đan, cũng quỳ xuống theo Kỳ Hằng, ngừng tụng niệm.

      Kỳ Hằng trở thành trò cười, đứng chết lặng tại chỗ, vốn y tưởng rằng mình nắm chắc thắng lợi, bỗng nhiên tình thế đảo ngược. tại y còn có thể dương dương đắc ý, Vũ La được Tổ Linh thừa nhận trong hai canh giờ, chuyện này đối với cà Đông Thổ là thể xảy ra, nhưng xảy ra.

      Cỗ Mộc Thần Lực trong tay Vũ La bay lúc, chợt hóa thành bàn tay rất lớn tát mạnh vào mặt Kỳ Thắng, khiến cho y hoàn toàn tỉnh lại.

      Kỳ Thắng nổi giận trừng mắt nhìn Vũ La, nhưng thủy chung dám động thủ.

      Bất kể là thực lực hay địa vị, Vũ La đều chiếm ưu thế áp đảo. Hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Đại Tế Ti, y biết Đại Tế Ti thể nào giúp mình, quá nửa vì Vũ La mà dạy dỗ mình phen.

      Vũ La mỉm cười, :

      - Còn chờ ta đuổi sao?

      Kỳ Thắng tức giận hừ tiếng, quay mặt qua chỗ khác chịu trả lời.

      Đại Tế Ti tiến tới, thanh lớn, nhưng rất kiên định:

      - Quỳ xuống!

      Kỳ Thắng sửng sốt, Đại Tế Ti mặt trầm như nước:

      - Quỳ xuống.

      - Nhị gia gia, con...

      Đại Tế Ti cho y cơ hội chuyện:

      - Hoặc là quỳ xuống nhận sai, hoặc là từ nay về sau, ta có đứa cháu như ngươi.

      Kỳ Thắng ngạc nhiên, ánh mắt Đại Tế Ti cứng rắn như sắt, Kỳ Thắng rốt cuộc cắn răng cái, hết sức tình nguyện quỳ xuống:

      - Ta sai lầm rồi, xin Vũ La Tế Ti tha thứ!

      Kỳ Thắng nghiến răng nghiến lợi ra những lời này, trong lòng y cảm thấy vô cùng uất ức.

      Vũ La tỏ ra ung dung để ý, thân là Đế Quân từng trải nhiều, thèm để ý tới loại tiểu nhân này. Vũ La mỉm cười, với Đại Tế Ti và Kỳ Hằng:

      - Ta về trước chuẩn bị, ngày mai xuất phát tham gì cổ Địa Liệp Long. Ta muốn mang theo Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị, có vấn đề gì ?

      Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng gật đầu:

      - thành vấn đề.

      Vũ La mỉm cười rời , mãi tới lúc này, đám đệ tử quỳ dưới đất mới dần dần khôi phục tinh thần, lập tức bộc phát tràng tiếng hoan hô rung trời:

      - Kỷ lục Đông Thổ mới, chỉ hai canh giờ, Vũ La Tế Ti quả là thần!

      Các đệ tử như ong vỡ tổ vọt tới bên cạnh Vũ La, vây quanh cùng về phía trước, hầu như ai để ý tới Kỳ Thắng quỳ dưới đất, dám cử động chút nào.

      Kỳ Hằng cần thời gian ba ngày chuẩn bị tài chính, nhưng Vũ La đợi lão chuẩn bị lên đường, Kỳ Hằng thấy vậy mừng rỡ vô cùng, tiết kiệm được khoản lớn, hơn nữa Vũ La có thừa thời gian, có thể ung dung nhàn nhã tới Quỷ Mộc nhai.

      Vũ La dẫn theo Chu Nghiên và Dịch Long, cùng Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị vừa gia nhập, đội năm người cất bước lên đường Quỷ Mộc nhai trước hàng trăm đệ tử Mộc Thần Trủng xúm lại tiễn đưa.

      Mỗi tòa Thần Trủng thông thường đều có con Đồ Đằng Thần Thú chiến lực hùng mạnh truyền thừa qua nhiều đời, làm sủng thú cho Hổ Báo chiến sĩ.

      Mãng Tượng của Kỳ Nguyên, A Hắc của Cung Thập Nhị đều là Đồ Đằng Thần Thú. Đương nhiên hai từ ‘Thần Thú’ này cũng chỉ là tự dát vàng lên mặt mình, có được bao nhiêu con là hàng , cũng chỉ có trời cao mới biết.

      Chu Nghiên và Dịch Long từ khi tới Mộc Thần Trủng, hầu như chìm trong trạng thái biến mất. Vốn ngôn ngữ thông, lúc có Vũ La bên cạnh, thậm chí hai người hề bước ra khỏi cửa.

      tộc cũng vô cùng chất phác, họ biết những người có khiếm khuyết thân thể tính tình thường là cổ quái, ai cũng hơi khác thường chút, cho nên ai tới trêu chọc hai người, khiến cho hai người giảm được ít phiền phức.

      Dọc đường , A Hắc của Cung Thập Nhị khôi phục. Con quạ đen này vô cùng khó tính, ngoại trừ Cung Thập Nhị ra, dù là Vũ La cũng cho tới gần.

      A Hắc bay trời, Mãng Tượng chạy dưới đất, Kỳ Nguyên đứng đầu Mãng Tượng với Vũ La:

      - Có lẽ ngài biết, tiểu tử Kỳ Thắng nọ quỳ từ trưa hôm qua cho tới nửa đêm, thân hình tê dại, Đại Tế Ti cũng cho y đứng dậy. Sau nhờ Kỳ Hằng Tế Ti mềm lòng, lặng lẽ ra lệnh cho y đứng dậy trở về. Ha ha ha, lần này là hả giận, ngài thấy tiểu tử Kỳ Thắng toàn thân cứng đờ, nổi nữa, Kỳ Hằng Tế Ti phải sai người dìu y trở về, ra là khiêng y về...

      Kỳ Nguyên bắt chước dáng vẻ cứng đơ của Kỳ Thắng, sau đó lại cười rộ.

      Vũ La cũng chỉ mỉm cười, thèm quan tâm tới tên tiểu nhân Kỳ Thắng. Cho dù Kỳ Thắng ghi hận trong lòng, tìm trăm phương ngàn kế muốn ám toán mình, y cũng lảm được. Lực lượng giữa hai bên chênh lệch quá xa, phải chỉ ít mưu quỷ kế là có thể bù lại được.

      Mãng Tượng của Kỳ Nguyên cũng có tên, là Kỳ Luân, khó đọc vô cùng. Mỗi lần Kỳ Nguyên gọi tên nó đều là hai chữ dính lại thành tiết, nghe ràng. Chuyện này trở thành như ám hiệu giữa y và Mãng Tượng Kỳ Luân, cho nên cũng chỉ có Kỳ Nguyên mới có thể điều khiển được Mãng Tượng Kỳ Luân.

      Vũ La nhìn nhìn Mãng Tượng khổng lồ, chợt hỏi:

      - Kỳ Nguyên, ngươi có biết Đồ Đằng Thần Thú của tòa Thần Trủng nào là Cửu Vĩ Bạch Hồ hay ?

      - Cửu Vĩ Bạch Hồ ư, có khả năng, đó là thượng cổ Thần Thú , là lão tổ tông của tộc. Có Thần Trủng nào có thể thu Cửu Vĩ Bạch Hồ làm Đồ Đằng Thần Thú chứ?

      Kỳ Nguyên buột miệng đáp.

      Vũ La lấy làm kỳ, chẳng lẽ mình đoán sai sao?

      cũng hỏi thêm gì nữa, sợ rằng Kỳ Nguyên nghi ngờ.

      Chu Nghiên và Dịch Long theo bên cạnh Vũ La, buồn bực vô cùng. Người ta gì, hai người hoàn toàn hiểu.

      ra tâm trạng Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị rất tốt. Hai người bọn họ là Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng, trước kia mỗi năm đều ũ rũ tham gia cổ Địa Liệp Long, sau đó ũ rũ trở về.

      Ai thèm muốn hư vinh, ai coi trọng thể diện?

      Lần này hai người cảm thấy có thể hãnh diện trở về, tự nhiên hưng phấn bừng bừng, khác hẳn trước kia mình , chẳng khác nào ra pháp trường xử chém.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #311

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THỊ ĐẤU GIÁ (THƯỢNG)
      Tuy rằng nhanh, nhưng tốc độ của mọi người chậm, chỉ mất ngày ra tới vòng ngoài của Lạc Nhật hoang nguyên.

      Địa hình Lạc Nhật hoang nguyên hẹp mà dài, kéo dài theo hướng Nam - Bắc ven Ma Sơn. Dạ Vũ Thần Trủng ở phía Nam, Mộc Thần Trủng ở phía Bắc, thực tế cũng rộng lắm.

      Đến khi hoàng hôn, Vũ La dừng lại nữa, Kỳ Nguyên lập tức chuẩn bị lập doanh hạ trại. Chuẩn bị của y ra vô cùng đơn giản, chỉ huy Mãng Tượng giậm chân cái, khiến cho mặt đất xuất cái hố sâu. Sau đó chặt ít nhánh cây phủ lên mặt, đào lối vào chếch xuống, tất cả xong xuôi.

      Lo rằng Chu Nghiên là nữ nhân, Kỳ Nguyên còn cẩn thận chuẩn bị doanh riêng cho nàng.

      Vũ La nhìn Kỳ Nguyên nhanh nhẹn bố trí xong hai doanh, có cảm giác dở khóc dở cười. tộc các ngươi tuy rằng hào phóng , nhưng cũng khỏi quá qua loa thô kệch...

      Vũ La nhìn doanh nọ, định vào đó. Nhưng vào lúc này, bên dưới sườn núi cách đó xa có đội ngũ chậm rãi ngang qua.

      Đội ngũ này có tổng cộng mười bày tên tộc, phải là cùng chủng tộc. Kẻ cẩm đầu có thân hình cường tráng như ngọn núi , đôi vai rộng rãi, hầu như nhìn thấy cổ. Đầu y giống như đầu sư tử, lông dày rậm, chính là tộc có hình dáng gần với tổ tiên nhất Vũ La nhìn thấy từ khi tiến vào Đông Thổ tới nay.

      Hộ vệ đội ngũ này là hai mươi cự thú nửa trâu nửa thằn lằn. lưng cự thú chở rất nhiều bao tải, thân cự thú dài trượng rưỡi, mỗi bước đều để lại vết chân rất sâu, có thể thấy hàng hóa hết sức nặng nề.

      Vũ La cau mày hỏi:

      - Đó là ai vậy?

      Kỳ Nguyên nhìn thoáng qua, sau đó mới :

      - Đây là thương đội, gần đây có thị, hẳn là thương nhân chạy tới đó.

      Trình độ luyện khí của tộc kém xa Nhân tộc, rất ít có thương nhân tộc có được dị bảo trữ vật tốt, cho nên đại đa số thương nhân tộc đều sử dụng cự thú để vận chuyển hàng hóa đường dài.

      Kỳ Nguyên thấy Vũ La tỏ ra hứng thú bèn hỏi:

      - Hay là chúng ta cũng theo bọn họ xem náo nhiệt?

      Vũ La muốn ở trong nơi sơ sài như vậy, bèn gật đầu:

      - Ý này rất hay.

      thị khác với Thần Trủng, người ở nơi này tương đổi phức tạp. thị này nằm bên cạnh Lạc Nhật hoang nguyên, đặc điểm lớn nhất của nó là có thể thuận tiện mua được rất nhiều vật phẩm đặc sản của Ma Sơn.

      thực tế, Ma Sơn chính là nơi sản xuất quặng kim loại nổi tiếng nhất toàn Đông Thổ.

      tộc luyện chế dị bào, đại đa số đều dùng phần bản thể mình làm nguyên liệu, nhưng cũng thêm vào ít quặng kim loại trong đó. Còn như trận pháp phòng ngự của Thần Trủng, cũng cần rất nhiều tài liệu kim loại để bố trí nên.

      thị này cũng gần giống như thành trấn của Nhân tộc, bên ngoài có bức tường vây cao chừng trượng. Đối với tộc, bức tường này có giá trị phòng ngự gì, chỉ là vòng tường vạch ra ranh giới mà thôi.

      Bốn đại môn Đông Tây Nam Bắc ra là bổn lỗ thủng của tường vây.

      Tường vây rất lâu được tu sửa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy gạch vỡ rơi xuống, có vẻ tồi tàn rách nát.

      Bất quá địa phương như vậy lại hết sức phồn hoa. Lúc bọn Vũ La chạy tới, vầng dương hoàn toàn xuống núi, đại địa sắp sửa chìm vào trong bóng tối, nhưng nơi này vẫn ồn ào huyên náo vô cùng.

      Đèn lửa được dần dần thắp sáng tên, có mỹ nhân tộc cất tiếng xướng ca trong đêm tối, nghe cũng mùi mẫn êm tai. Dường như tới bất cứ nơi đâu cũng thiếu nghề này.

      Kỳ Nguyên dẫn Vũ La vào thị, vừa vừa :

      - Vũ La Tế Ti, chúng ta có thể xem qua trước, nếu mệt mỏi tìm nơi nghỉ lại. ra buổi tối ở đây cũng có ít hoạt động, biết ngài có hứng thú hay ...

      Kỳ Nguyên ràng là ngo ngoe muốn động, Vũ La còn tưởng rằng y ‘hoạt động’ là chỉ những thứ xa hoa trụy lạc này, khỏi mỉm cười.

      Kỳ Nguyên nhìn thấy nụ cười mờ ám của bèn :

      - Vũ La Tế Ti, xin ngài đừng hiểu lầm, ta phải có ý này. Ta còn có ý trung nhân ở Thần Trủng, chiến sĩ Mộc Thần Trủng chúng ta hết sức trung thành với ái tình.

      Chu Nghiên hiểu Kỳ Nguyên gì, bằng ắt hung hăng nguýt Vũ La cái dài.

      Dù là như vậy, mỗi khi qua những địa phương xa hoa trụy lạc, ít nữ nhân tộc có huyết thống hồ ly hoặc thỏ ăn mặc lộ liễu, vẫn khiến cho Chu Nghiên có hơi mất tự nhiên.

      Lúc qua, thỉnh thoảng có nữ nhân tộc nhịn được quay lại nhìn Chu Nghiên lúc, thầm so sánh với mình, nhất thời cảm thấy tự ti: Vì sao lại to như vậy...

      Vũ La biết suy nghĩ của Chu Nghiên, hỏi Kỳ Nguyên xem ‘hoạt động’ mà y là gì. Kỳ Nguyên bèn dẫn tất cả tới nơi, Vũ La vừa nhìn thấy lập tức hiểu ra:

      - Đấu giá ư?

      Kỳ Nguyên đáp:

      - Đúng vậy.

      thực tế trời sinh tộc tính tình hào phóng, tuy rằng sinh ý của thanh lâu tệ, nhưng so ra còn kém hội đấu giá rất xa. tộc dù có tiền hay cũng rất thích xem đấu giá, hội đấu giá cũng như tranh đấu, chiến đấu với nhau hết sức ừần trụi, hơn nữa cũng là chí mạng.

      Đáng tiếc Kỳ Nguyên thân là Hổ Báo chiến sĩ, thể khinh suất rời khỏi Mộc Thần Trủng. Những đệ tử khác còn có thể thỉnh thoảng chuồn ra xem đấu giá cho đỡ nghiện, nhưng Kỳ Nguyên chỉ có thể xem đấu giá mỗi năm lần, vào dịp cổ Địa Liệp Long.

      Kỳ Nguyên vừa tới cửa, bên trong có người chú ý tới y. thanh niên gầy gò tay đeo chiếc vòng da rắn màu xanh cười lạnh tiến ra, Kỳ Nguyên vừa nhìn thấy người này lập tức biến sắc :

      - Vũ La Tế Ti, hay là chúng ta ...

      Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:

      - Có chuyện gì vậy?

      - Kỳ Nguyên, là ngươi sao, ha ha ha, là trùng họp, mỗi năm ngươi mới có thể tới lần, chúng ta lại gặp nhau. Đáng tiếc ngươi cũng chỉ có thể nhìn xem, thế nào, hay là ta cho ngươi mượn chút tiền, vào tham gia đấu giá cho đỡ nghiện? Ngươi yên tâm, nếu ngươi ừà nổi ta cũng ép, chỉ cần cho Kỳ Huyên tới hầu hạ ta uống rượu là được...

      Kỳ Nguyên đùng đùng nổi giận, thộp cổ người nọ, nghiến răng nghiến lợi:

      - Quỳ Cửu, ngươi cút ra xa chút, coi chừng lão tử lỡ tay bóp chết tiểu tử ngươi.

      Quỳ Cửu lấy tay đẩy Kỳ Nguyên ra, cười lạnh tiếng:

      - Kỳ Nguyên, ta khuyên ngươi hãy tự biết mình, Mộc Thần Trủng các ngươi nghèo xơ nghèo xác, có ai có thể xứng đôi với Kỳ Huyên? Hãy ngoan ngoãn tặng nàng cho ta, ta bào đảm nàng sống sung sướng hơn cả những quý nhân ở Bát Đại Thần Trủng.

      Y vẫy tay cái:

      - Người đâu, đuổi đám quỷ nghèo này cho ta. Lão tử nuôi đám phế vật các ngươi làm gì, ai cũng cho tới cửa chúng ta dòm ngó như vậy sao? Trong này toàn là bào bối vô giá, vạn nhất bị người thuận tay lấy món, có giết các ngươi cũng đền nổi.

      Kỳ Nguyên tỏ ra căm tức:

      - Ngươi gọi ai là quỷ nghèo?

      Quỳ Cửu cười lạnh lẽo:

      - Vốn muốn nể mặt ngươi chút, nhưng ngươi cần thể diện, ta còn cố kỵ làm gì? Các ngươi chính là quỷ nghèo, Mộc Thần Trủng các ngươi chính là quỷ nghèo nhất Lạc Nhật hoang nguyên.

      Kỳ Nguyên điên cuồng hét lên tiếng, bạo phát thần lực định xông lên, lại bị Vũ La giơ tay giữ lại.

      Vũ La nhìn vào bên trong phòng đấu giá, nơi này khác hẳn hội đấu giá của Lệ Thương Hải, với phương thức mở hoàn toàn, mặt đối mặt tranh nhau. Thậm chí vật phẩm đưa ra đấu giá cũng được bày ra bên ngoài quang minh chính đại. Trước đài trong phòng đấu giá có mười hai cây cột gỗ cao to, cột có mười hai vật phẩm.

      Vũ La nhìn thấy món trong đó, khỏi cau mày.

      ngăn Kỳ Nguyên nổi giận lại, nhìn Quỳ Cửu dương dương đắc ý:

      - Ngươi là chủ nhân nơi này ư?

      Quỳ Cửu nhìn nhìn Vũ La, phát người này khí độ bất phàm, cũng dám quá mức làm càn, hừ lạnh tiếng :

      - sai, đây là phòng đấu giá của ta.

      Vũ La gật đầu cái:

      - Nếu muốn tham gia đấu giá, cần bao nhiêu tiền thế chấp?

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #312

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THỊ ĐẤU GIÁ (TRUNG)
      Quỳ Cửu nhìn từ xuống dưới, lạnh lùng :

      - Tiền thế chấp là năm ngàn miếng Ngọc Tủy.

      Võ La bất động thanh sắc lấy ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy, nhiều khoảng chiếc xe ngựa, chất đống mặt đất, sau đó bào Kỳ Nguyên:

      - thôi, chúng ta vào xem náo nhiệt, chừng có thể tìm thấy ít bất ngờ trong loại phòng đấu giá cấp thấp thế này.

      Câu ‘phòng đấu giá cấp thấp’ của Vũ La nghe hết sức chói tai, cơ mặt Quỳ Cửu giật giật trận. Nhưng người ta nhàng lấy ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy, hiển nhiên tài lực hùng hậu, hơn nữa Quỳ Cửu cũng cho rằng Vũ La sử dụng dị bào trữ vật. Người có thể sử dụng dị bảo này hiển nhiên thực lực cũng hết sức hùng hậu, Quỳ Cửu dám đắc tội.

      Sắc mặt Quỳ Cửu tái xanh nhìn bọn Kỳ Nguyên tiến vào, bực tức vung tay thét lớn với đám thủ hạ của mình:

      - Nhìn cái gì vậy, còn mau mau thu hồi Ngọc Tủy. người đưa cho bọn họ tấm thẻ bài .

      Quỳ Cửu hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng Vũ La, có vẻ ưu tư: Mộc Thần Trủng kết giao với quý nhân như vậy từ bao giờ?

      Trước khi tới Đông Thổ, Chu Thanh Giang chuẩn bị cho Vũ La ít, trong đó có rất nhiều Ngọc Tủy.

      Vốn mấy thứ này là Chu Nghiên mang theo, nhưng bởi vì Chu Nghiên cùng tộc ngôn ngữ thông, ngụy trang thành câm điếc, Vũ La bèn giữ mấy thứ này, tránh cho đến lúc cần dùng lại trao đổi được với Chu Nghiên, chậm ừễ tình.

      Kỳ Nguyên nhìn thấy đổng năm ngàn miếng Ngọc Tủy to tướng mặt đất, vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ, vẻ mặt Cung Thập Nhị bên cạnh cũng khá hơn y là bao. Mãi đến khi mọi người ngồi vào chỗ, Kỳ Nguyên mới khôi phục tinh thần lại, bèn hỏi:

      - Vũ La Tế Ti, đó là năm ngàn miếng Ngọc Tủy, ngài... vì sao ngài có nhiều như vậy...

      Vũ La dang rộng hai tay:

      - Ngươi đừng quên ta xuất thân từ Ma Sơn.

      vừa như vậy, Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

      Bất quá trong lòng Chu Nghiên thầm đay nghiến Vũ La phá của. Nàng hiểu ngôn ngữ tộc, chỉ thấy Vũ La vừa vung tay lấy ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy, còn tưởng là mang cho người ta. Ngay cả Cửu Đại Thiên Môn cũng phải muốn là có thể lấy ra lập tức số Ngọc Tủy nhiều như vậy, bào sao nàng đau lòng?

      Đến lúc này, Kỳ Nguyên bỗng nhiên vỗ đầu:

      - Ngài bị lừa rồi, tiền thế chấp vào nơi này chỉ cần năm trăm miếng Ngọc Tủy là đủ.

      Vũ La cũng để ý:

      - Dù sao cũng chỉ là tiền thế chấp.

      Quỳ Cửu nâng số tiền thế chấp lên gấp mười lần, vốn là muốn dọa lui Vũ La, nhưng lúc này nó lại trở thành tâm bệnh của y.

      Cũng giống như ở Trung Châu, năm ngàn miếng Ngọc Tủy, đừng là ở địa phương bé như Lạc Nhật hoang nguyên, cho dù là Bát Đại Thần Trủng cũng phải muốn là có thể lấy ra ngay được. Vũ La quả tiêu xài rộng rãi, vung tay cái lấy ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy.

      Quỳ Cửu cảm thấy rằng mình xui xẻo, trong lòng bối rối vô cùng. Vũ La lấy ra số Ngọc Tủy nhiều như vậy, lại chút cau mày. người như vậy, mình đắc tội nổi sao?

      Tuy rằng Quỳ Cửu có vẻ oai phong ở Lạc Nhật hoang nguyên này, là chủ nhân của phòng đấu giá, dường như tệ. Nhưng nếu so với những Thần Trủng lớn, đừng Bát Đại Thần Trủng cao cấp nhất, cho dù những Thần Trủng cấp hai, cấp ba, phòng đấu giá của Quỳ Cửu cũng chẳng là gì. Người ta chỉ cần khẽ búng ngón tay, cũng có thể thừa sức khiến cho Quỳ Cửu y tan thành tro bụi.

      Lúc này Quỳ Cửu hoàn toàn còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước, càng nghĩ càng sợ hãi. Y ngồi ở góc sau đài, tiện tay cầm bình rượu mạnh lên nốc ừng ực, nghĩ ra đổi sách gì, chỉ có thể tới đâu hay tới đó. chừng đến thời khắc mấu chốt, có lẽ phải tặng cho vị quý nhân này chút ích lợi.

      Y vừa uổng ngụm rượu, chợt thấy tên thủ hạ của mình lững thững về phía chỗ bọn Vũ La, tay cầm thẻ bài bằng gỗ. Quỳ Cửu vội giữ y lại hỏi:

      - Ngươi làm gì vậy?

      Tên thủ hạ kia ngơ ngác đáp:

      - Theo lời ngài dặn dò, mang thẻ bài tới cho những người kia.

      Vốn trong lòng Quỳ Cửu lúc này bối rối, thình lình đập bình rượu tay vào mặt tên thủ hạ của mình đánh bốp, bình rượu vỡ nát, máu tươi hòa cùng rượu chày tràn.

      Quỳ Cửu hung hăng túm lấy y, đá cho cước ngã lăn xuống đất, thóa mạ ầm ĩ:

      - Ngươi là đồ con lợn, vì sao ngươi ngu ngốc tới mức như vậy? Ai cho ngươi dùng loại thẻ bài tàn tạ như vậy?

      Quỳ Cửu bóp nát thẻ bài:

      - Con bà ngươi muốn cố ý hại chết ta, phải vậy ? Ngươi muốn sống nữa chăng, lão tử còn muốn sống thêm vài năm nữa.

      Quỳ Cửu xông lên tung ra mấy cước, mấy tên thủ hạ xung quanh vội vàng xông tới kéo y ra:

      - Lão Đại, thể đánh thêm nữa, y chịu nổi...

      Quỳ Cửu thở hồng hộc hồi, lại hung hăng tung ra cước đá gãy cây cột gỗ:

      - Phái tên nào lanh lợi chút, đưa cho bọn họ chiếc ngọc bài.

      - Dạ!

      Mấy tên thủ hạ nhanh chóng dìu tên kia lúc này hôn mê bất tỉnh xuống. Nhưng Quỳ Cửu vẫn chưa hết giận, xông lên giáng cho bạt tai:

      - Con bà nó, lão tử nghĩ cách lấy lòng người ta, ngươi còn làm hỏng chuyện.

      ra Quỳ Cửu rất biết cách làm ăn, tuy rằng phòng đấu giá này nhìn qua vô cùng đơn sơ giản dị, thực tế ở vị trí gần đài nhất, có thể quan sát tốt nhất chỉ bày mười bày cái bàn. Cạnh bàn có những chiếc ghế tròn cao, sau lưng có chỗ tựa khá cao, cũng có thể mượn đó làm bình phong.

      Những chiếc ghế này xếp thành vòng, chẳng khác nào ngăn ra mỗi bàn thành từng gian riêng biệt. Bày trí như vậy ở Trung Châu chẳng đáng kể gì, nhưng ở Đông Thổ này phải là tâm tư tinh xảo.

      Quỳ Cửu hiểu rất ràng, người ở mười bày bàn này mới là người mua chân chính. Còn những người ngồi ở phía sau bất quá chỉ là số người có được chút của cải, muốn tới đây để mở mang kiến thức mà thôi.

      Bọn Vũ La vừa ngồi xuống bao lâu, tên thủ hạ của Quỳ Cửu cung kính mang tới ngọc bài.

      Vũ La nhận lấy, tiện tay vứt bàn, hỏi Kỳ Nguyên:

      - Giữa ngươi và tên Quỳ Cửu kia có chuyện gì vậy?

      Kỳ Nguyên tỏ ra lúng túng, Cung Thập Nhị bên cạnh nhanh nhẹn :

      - Quỳ Cửu là địa đầu xà ở nơi này, lần trước Kỳ Huyên cùng vài tỷ muội tới đây dạo chơi, Quỳ Cửu vừa thấy mặt nàng mất hồn mất vía, ngày hôm sau liền phái người Mộc Thần Trủng cầu hôn. Nhưng Kỳ Huyên và Kỳ Nguyên sớm ý họp tâm đầu, đính hôn từ trước.

      Vũ La hiểu ra đại khái, khỏi mỉm cười:

      - Đũa mốc chòi mâm son.

      Cung Thập Nhị cũng :

      - Đúng vậy, ta nghe Kỳ Huyên là đệ nhất mỹ nhân của Mộc Thần Trủng, dịu dàng thùy mị, Quỳ Cửu chẳng ra gì, bất quá chỉ là tên vô lại, quả biết tự lượng sức mình.

      Sắc mặt Vũ La hơi kỳ quái, nhớ lại vừa rồi Quỳ Cửu đòi Kỳ Huyên hầu rượu y. ở tộc, nữ nhân hầu người uổng rượu chỉ xem như dịu dàng ngoan ngoãn, quà nhiên khác xa Nhân tộc.

      Kỳ Nguyên lại kinh ngạc nhìn Cung Thập Nhị:

      - Vì sao ngươi lại biết ràng như vậy?

      Cung Thập Nhị khẽ cười:

      - Chúng ta là địch nhân lớn nhất, đương nhiên ta phải tìm hiểu ngươi.

      Sau khi ngọc bài đưa tới lâu, đấu giá chính thức bắt đầu. tộc hề khách sáo, thủ hạ Quỳ Cửu la hét đuổi đám quỷ nghèo vây quanh phòng đấu giá định xem náo nhiệt , sau đó đóng đại môn lại.

      lão nhân tộc có chòm râu dê khá dài tiếng lên đài, cười ha hà chào mọi người, sau đó bắt đầu giới thiệu món vật phẩm đấu giá thứ nhất.

      Những cột gỗ kia cao chừng trượng hai, vật phẩm đó, mọi người sớm nhìn .

      tên tộc thân hình gầy gò, gương mặt giống như khỉ nhanh nhẹn leo lên cột, lấy vật phẩm xuống dưới. Nhìn động tác leo cột thoăn thoắt của y, tất cả mọi người nhịn được cười vang trận.

      Vật phẩm kia được mang lên đài, lão tộc bắt đầu :

      - Có lẽ cần ta giới thiệu nhiều về thứ này, đây là quặng ô Thiết ở trạng thái nguyên thủy, nặng ba mươi sáu cân, to bằng đầu người, vô cùng hiếm có, tháng trước vừa được khai thác trong Ma Sơn. Bố trí trận pháp phòng ngự Thần Trủng cấp ba là thành vấn đề...

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #313

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THỊ ĐẤU GIÁ (HẾT)
      Thần lực của tộc khác với linh lực, chất dẫn tốt nhất để truyền thần lực chính là kim loại hiếm, cho dù dùng Ngọc Tủy nghiền nát thành bột để khắc trận pháp, hiệu quả cũng kém xa kim loại hiếm, thậm chí rất có thể khiến cho thần lực truyền nửa đường bị tắc nghẽn, khiến cho trận pháp tự bạo.

      Nhưng dù Đông Thổ có đủ các loại tài nguyên phong phú, nhưng quặng kim loại lại vô cùng khan hiếm.

      Lão tộc thấy những ánh mắt dưới đài đứng tròng, nhìn trân trối vào khối quặng ô Thiết, hết sức thức thời dài dòng nữa:

      - Được, giá khởi điểm của khối quặng ô Thiết vô giá này là ngàn miếng Ngọc Tủy, mỗi lần tăng giá trăm miếng, tại bắt đầu!

      - ngàn năm trăm!

      Ngay từ đầu có người trực tiếp tăng lên năm trăm miếng Ngọc Tủy, hiển nhiên quyết chí phải mua khối quặng ô Thiết này cho bằng được.

      - ngàn sáu trăm!

      - ngàn bày trăm!

      ngừng có người giơ thẻ bài lên tăng giá, rất nhanh giá lên tới hai ngàn miếng Ngọc Tủy. Vũ La nhìn lướt qua, trong lòng vui như mở hội. Sở dĩ lúc trước thoải mái bỏ ra năm ngàn miếng Ngọc Tủy, chỉ là muốn nhìn xem quặng ô Thiết ở Đông Thổ này có giá trị thế nào.

      Ngay từ đầu, lúc vừa nhìn thấy trong số vật phẩm đấu giá có cả quặng ô Thiết, suýt chút nữa cho rằng mình hoa mắt. Sau khi cẩn thận xác định phen, phát rằng mình tuyệt đổi nhìn sai, quả khối quặng ô Thiết.

      Ba mươi sáu cân quặng ô Thiết ở Đông Thổ này, trong miệng lão tộc kia trở thành ‘vô giá’. Nhưng thực tế quặng ô Thiết rất nặng nề, ba mươi sáu cân bất quá chỉ là khối to bằng đầu người.

      Khối quặng to bằng đầu người như vậy, trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La chất thành đổng lớn.

      Lần trước tới mỏ ô Thiết ở Ma Vân phong, Vũ La lại thu khoáng thạch lần nữa, hơn phân nửa tiếp tục bón cho rừng Bồng Kinh Thần Mộc, số còn lại chất đống gần đó.

      Vũ La nhìn sang Dịch Long cùng Chu Nghiên, hai người cũng trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng nghe hiểu ngôn ngữ tộc, nhưng tại hai người cũng nhìn ra, khối

      khoáng thạch ‘kỳ trân dị bào’ mà đám tộc tranh đoạt kia, quả khối quặng ô Thiết tầm thường.

      Có thể tưởng tượng được chuyện này đả kích hai người lớn tới mức nào. Cũng giống như Vũ La nhìn thấy cơ hội làm ăn trong đó, Chu Nghiên cùng Dịch Long ngốc, đương nhiên cũng hiểu được chuyện này có ý nghĩa thế nào.

      Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị bên cạnh Vũ La cũng tỏ ra hết sức kích động, nhìn chằm chằm khối khoáng thạch kia, có lòng muốn tranh, nhưng tiền trong túi quá ít ỏi. Mộc Thần Trủng ở Đông Thổ quả là nghèo xơ xác, tuy rằng những thứ chia cho Vũ La ít, nhưng có những thứ ở Đông Thổ bán được giá. Bởi vì Đông Thổ chưa khai phá hoàn toàn, các loại thiên tài địa bào rất nhiều, trừ phi là bào vật đặc biệt nghịch thiên như quặng ô Thiết này, những thứ khác cũng có gì là trân quý.

      Bao cỏ mà lần trước Đại Tế Ti đưa cho Vũ La, mang về Trung Châu có thể khiến cho Tu Chân Giới đại chiến trận, nhưng mang ra Đông Thổ tối đa cũng chỉ bán được hai trăm miếng Ngọc Tủy.

      Cuối cùng khối quặng ô Thiết ‘vô giá’ kia được người mua với giá ba ngàn trăm miếng Ngọc Tủy, kẻ mua được vô cùng vui sướng, vung tay hoan hô.

      Những người khác mua được, vỗ bàn thóa mạ ầm ĩ.

      Kỳ Nguyên tỏ ra tiếc nuối:

      - Nếu chúng ta mua được khối quặng ô Thiết kia, có thể khiến cho trận pháp phòng ngự của Thần Trủng tăng lên cấp...

      Vũ La để ý đến Kỳ Nguyên, mà là đánh giá mười món vật phẩm đấu giá còn lại, lòng thầm nghĩ nếu quặng ô Thiết đáng giá như vậy, chẳng phải mình là phú ông sao? Phải chăng có thể mua những thứ khác nhiều chút, sau đó mang về Trung Châu bán lại?

      Vũ La ngẫm nghĩ, khỏi mỉm cười.

      Vật phẩm đấu giá kế tiếp chính là cái sừng Lôi Tê. Lôi Tê chính là thượng cổ Thần Thú, tuy rằng so ra kém Cửu Vĩ Bạch Hồ, Phượng Hoàng Thần Điểu, bất quá trời sinh có thể dẫn động Cửu Thiên Thần Lôi. Lôi Tê vào thời đỉnh phong có thể phát ra lần ba mươi sáu đạo Cửu Thiên Thần Lôi, đánh bay ngọn núi .

      Chiếc sừng Lôi Tê này được phát thi thể con Lôi Tê trong nơi cổ Địa, bằng muốn lấy được sừng Lôi Tê cũng phải là chuyện dễ dàng gì.

      Chẳng qua Lôi Tê nọ biết chết bao nhiêu năm, bên trong sừng Lôi Tê hầu như lưu lại chút Lôi Điện Thần Lực nào. Chuyện này khiến cho giá trị của sừng Lôi Tê nọ tổn hại ít nhất chín thành, cho nên mới lưu lạc tới phòng đấu giá của Quỳ Cửu.

      Thứ này cũng được hoan nghênh, bởi vì giá trị thực tế lớn, nhưng giá của nó cũng rẻ.

      Vũ La lại cảm thấy sao cà: tộc cần bên trong ẳn chứa thần lực, nhưng tu sĩ Nhân tộc chỉ cần thứ nào có tính tương tác với nguyên tố Lôi Điện. Cho nên bên trong có Lôi Điện Thần Lực hay , đổi với tu sĩ Nhân tộc cũng như nhau.

      Giá khởi điểm của nó là tám trăm miếng Ngọc Tủy, rất nhanh Vũ La tiêu hai ngàn miếng Ngọc Tủy, thu được sừng Lôi Tê kia vào tay.

      tiêu tiền vô cùng thoải mái, khiến cho Kỳ Nguyên và Cung Thập Nhị phải kinh hãi trong lòng.

      Chín món vật phẩm đấu giá kế tiếp, Vũ La chút khách sáo, bất kể giá bao nhiêu, có đáng hay , trước hết kêu giá mua cho bằng được rồi hãy tính. Hành động của khiến cho những người xung quanh vô cùng căm tức, mỗi lần đấu giá chấm dứt, đều có người vỗ bàn chỉ về phía Vũ La thóa mạ ầm ĩ.

      Đấu giá ở tộc là như vậy, Vũ La cũng thèm đáp lời. Nhưng những kẻ thóa mạ phát ra rất nhanh, vật phẩm kế tiếp mà bọn họ muốn mua, Vũ La nhất định cạnh tranh tới cùng. Bất kể bọn họ kêu giá cao tới mức nào, Vũ La cũng tăng giá cao hơn trăm miếng Ngọc Tủy, đè ép bọn họ.

      Mấy phiên sau, những người khác đều biết tiểu tử này muốn phá giá, tiêu tiền như nước. Những người có thể vào đây tham gia đấu giá, tuy rằng hào sảng nhưng xuẩn ngốc, hiểu nên vì tức giận nhất thời mà làm hỏng đại . Vì thế cho nên phòng đấu giá dần dần yên tĩnh lại, trở thành buổi đấu giá văn minh trật tự nhất Lạc Nhật hoang nguyên từ trước tới nay.

      Đến vật phẩm đấu giá cuối cùng, tất cả mọi người đều xoa tay. Đây chính là trận chiến sau cùng, tất cả mọi người ai cũng coi trọng.

      Đám người tham gia đấu giá nhìn chằm chằm Vũ La với vẻ lo lắng, sợ rằng lần này tiểu tử này lại phá hoại. Nhưng lần này Vũ La thu cờ xếp trống, giơ ngọc bài lên tham gia đấu giá lần nào. Cuối cùng vật phẩm thứ mười hai thành giao với giá ba ngàn sáu trăm miếng Ngọc Tủy, thấp hơn xa mong đợi.

      Sở dĩ Vũ La tranh đoạt vật phẩm cuối sùng, bởi vì dù đó là khối khoáng thạch còn trân quý hơn cả quặng ô Thiết, Thanh Tinh Huyền Kim, nhưng hầu như vô dụng đối với .

      Đấu giá chấm dứt, Vũ La phủi mông đứng dậy chuẩn bị rời , chợt phát ra bên cạnh mình thiếu hai người. quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị ngồi yên tại chỗ nhúc nhích, mồ hôi lạnh ứa ra.

      - thôi, hai người các ngươi làm sao vậy?

      Kỳ Nguyên nở nụ cười chút, còn khó coi hơn cả khóc:

      - Vũ La Tế Ti, ngài mua tổng cộng mười vật phẩm, tổng giá trị hai vạn chín ngàn miếng Ngọc Tủy...

      Vũ La cười :

      - Ngươi nhớ kỹ .

      xong xoay người bước , Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị nhanh chân đuổi theo:

      - Tế Ti Đại nhân, hai vạn chín ngàn miếng Ngọc Tủy, cho dù mang Mộc Thần Trủng chúng ta ra bán cũng kiếm được con số lớn như vậy.

      Lúc này Vũ La mới hiểu ràng, vỗ vỗ trán cười :

      - Các ngươi cần lo lắng chuyện này, cứ việc theo ta, ta có Ngọc Tủy, cần bán Mộc Thần Trủng. Hơn nữa cho dù bán Mộc Thần Trủng, e rằng cũng ai chịu mua.

      Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị lo sợ bất an theo sát phía sau, phải hai người chưa thấy qua cục diện như tại, là cả đời hai người cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy. Cho nên bọn họ cảm thấy dù là ‘có tiền’, cũng có khả năng có nhiều tiền như vậy.

      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #314

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :