TRẬN CHIẾN ĐẦU TIÊN VỚI TỘC ... Từng đạo năng lượng mãnh liệt dao động bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, khuếch tán ra xung quanh, thế giới động thiên này càng thêm hoàn mỹ, tất cả vận chuyển theo trật tự chỉnh tề. Đẳng cấp của Thiên Phủ Chi Quốc được đầy lên dần dần. rốt cục cũng đột phá cực hạn. nhày dựng lên bên trong Phong Thần Bàng, thăng cấp trở thành Thần Tướng thất phẩm. Mà Vũ La còn có tình càng khó giải quyết hơn. Hai cỗ kim quan vừa , huyết sắc cự tháp xao động hẳn lên, từng cỗ huyết quang từ cửa sổ, cửa chính cự tháp bắn ra ngoài, oanh kích khắp cả Thiên Phủ Chi Quốc vô cùng kịch liệt, lực phá hoại rất lớn. Vũ La bất đắc dĩ đành phải khoanh chân ngồi xuống, nghiên cứu tìm biện pháp trấn an huyết sắc cự tháp. Vũ La chứng kiến qua uy lực của bảo vật này, đương nhiên muốn mất món trọng bảo như vậy. đến vạn bất đắc dĩ. Vũ La muốn thả cho huyết sắc cự tháp ra . Mà ở bên ngoài, Động Động chợt nổi lòng từ bi, vù tiếng bay ra ngoài, đón lấy hai người Dịch Long và Chu Nghiên trước khi bọn họ rơi xuống nước, sau đó bay trở về ngọn núi. Hai người nằm mặt đất thở dốc trong chốc lát, mới có thể lồm cồm bò dậy, uống linh đan vào bắt đầu khôi phục. Trong Thiên Phủ Chi Quốc, huyết sắc cự tháp vẫn nóng nảy như trước, từng đạo huyết quang bắn phá khắp nơi, khuấy động cả thế giới bên trong trở nên hỗn loạn. Vũ La phóng xuất hơi mấy chục đạo linh văn Thần Thú phong ấn huyết sắc cự tháp, cũng chỉ có thể làm chậm lại tình trạng nóng nảy của nó. Mắt thấy huyết sắc cự tháp ngừng chấn động, tựa như muốn phá vỡ trói buộc của thế giới này bay ra ngoài, tự nhiên trong lòng Vũ La lo lắng vô cùng. Thình lình Vũ La linh cơ thoáng động, Hạn Bạt Huyết Phần xuất giữa Thiên Phủ Chi Quốc. Hạn Bạt Huyết Phần toát ra khí tức cương thi mà huyết sắc cự tháp vô cùng quen thuộc, lúc này nó mới dần dần trở nên yên tĩnh lại. Hạn Bạt Huyết Phần chính là nuốt lấy tinh huyết của thượng cổ Cương Thi Chi Thần Hạn Bạt mà thành, cấp bậc cao hơn chủ nhân trước đây của huyết sắc cự tháp rất nhiều. Giữa cương thi với nhau, trời sinh có thể áp chế về chênh lệch đẳng cấp, cương thi đẳng cấp thấp hầu như có sức phản kháng cương thi có đẳng cấp cao hơn. Hạn Bạt Huyết Phần vừa xuất , tuy rằng đạo Thiên Mệnh Thần Phù này chết, nhưng cũng có thể làm cho huyết sắc cự tháp nhanh chóng an tĩnh lại. Vũ La vung tay điểm ra chỉ. Hạn Bạt Huyết Phần lập tức rơi vào trong huyết sắc cự tháp. Huyết sắc cự tháp lập tức thu lại huyết quang đầy trời, chậm rãi hạ xuống, Bích Ngọc Đằng lại quấn quanh nó như trước. Vũ La nhàng thở ra, mở bừng mắt. Dịch Long cùng Chu Nghiên vẫn như trước còn điều tức, lần này hai người thụ thương còn nghiêm trọng hơn lần trước, lần này đà tọa mất thời gian hết ba ngày. Vũ La ngoài chơi đùa với Động Động ra, còn chuyên tâm luyện chế bốn đạo linh phù. Thần Chi của Bồng Kinh Thần Mộc lúc trước sắp trưởng thành, tại rốt cục cũng trưởng thành. Bất quá lần này, Thần Diệp Thần Chi chỉ còn giữ lại được hai phiến, nhưng phẩm chất tốt hơn lần trước rất nhiều. Vũ La sử dụng hai phiến Thần Diệp này làm nguyên liệu, luyện chế ra hai đạo linh phù, hai đạo linh phù này bất cứ lúc nào cũng có thể tự bạo. Tuy rằng Thần Diệp trân quý , nhưng tại Vũ La ở Đông Thổ nguy hiểm trùng trùng, tự bạo linh phù cũng là thủ đoạn giữ mạng hữu hiệu. Ngoại trừ hai phiến Thần Diệp này ra, nhánh Thần Chi trưởng thành lần trước cùng với nhánh Thần Chi lần này, Vũ La cũng mang ra luyện chế thành hai đạo linh phù. Hai đạo linh phù này luyện chế ra có cấp bậc cao hơn linh phù do Thần Diệp luyện chế ra rất nhiều. Hơn nữa thần vật bậc này ất có chỗ bất phàm, về sau trong khi sử dụng mới có thể chậm rãi lãnh ngộ được. Bộ phù trận Sơn Hải Tọa của Vũ La vốn tự bạo trong quá trình chiến đấu với sinh hồn của Cửu Vĩ Bạch Hồ lần trước. tại trong tay Vũ La tính tính lại cũng chỉ còn bốn đạo linh phù, tối đa cũng chỉ có thể lập nên bộ phù trận Ngũ Hành Trường, bất quá có còn hơn . Sau khi Vũ La sắp xếp xong xuôi tất cả, Chu Nghiên và Dịch Long mới thức tỉnh lại từ trong nhập định. Lần này ánh mắt Chu Nghiên nhìn Vũ La bớt lạnh lùng hơn. pha lẫn vài phần kính trọng. Dịch Long lại thường xuyên tránh né ánh mắt Vũ La. có vẻ lắm la lắm lét. Vũ La cũng lười muốn gì, hai người nếm mùi đau khổ, xem như gặp báo ứng, đứng dậy phủi phủi mông: - thôi. Vũ La thả ra pháp khí thuyền ba lá, chậm rãi bay ngang hồ nước rộng mênh mông kia, đường còn thấy Thần Thú Huyền Vũ lộ mặt, có lẽ loại Dị Thú Hồng Hoang như vậy vốn nên tồn tại thế giới này. Chu Nghiên mười phần kinh ngạc, do dự hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng hỏi: - Ngươi làm gì khiến cho thần thú Huyền Vũ dung túng chúng ta như vậy? Vũ La mỉm cười: - Thiên cơ bất khả lậu. Hai lão quy nọ cùng Thần Thú Huyền Vũ ràng là có quan hệ huyết thống nào đó, chỉ là Vũ La tài nào đoán ra. Qua khỏi hồ nước, mọi người liếc mắt nhìn lại, phía trước vẫn là mảng rừng rậm um tùm mênh mông mờ mịt. đại thụ san sát. dây leo như rồng. Chỉ liếc mắt cái là có thể cảm giác được bên trong phiến núi rừng này ngọa hổ tàng long, thể cực kỳ cẩn thận. Ba người dám phi hành tiếp, bèn đáp xuống dưới bộ vượt qua cánh rừng rậm này. Dọc đường cũng vô cùng kinh tâm động phách, tổng cộng ba người gặp phải bốn con hung thú nhất phẩm, hai mươi bảy con hung thú nhị phẩm. Tuy rằng ba người chiến lực hùng mạnh , nhưng rốt cục cũng phải dùng tới kế thử ba mươi sáu. Bên trong phiến núi rừng này có rất nhiều hung thú đáng sợ, biện pháp duy nhất có thể chiến thắng chính là chạy càng nhanh càng tốt. thực tế nếu nhờ có Vũ La. ba người cơ hồ chạy được. Dịch Long lúc mới tiến vào Đông Thổ tràn đầy tin tưởng, tại lại trở thành trò cười. Bởi vì lúc sau này, cả ba người đều mệt mỏi vì bị hung thú đuổi giết liên miên bất tuyệt, cho nên phàm gặp phải hung thú. Vũ La phải cản phía sau. tay cầm thần kiếm Thiên Tinh cắm xuống dưới đất. Dưới lực lượng hùng mạnh của thượng cổ thần kiếm uy hiếp, hung thú dám hành động thiếu suy nghĩ. còn Dịch Long cùng Chu Nghiên chạy trước sau. Hung thú thông thường có ký ức Hồng Hoang, hề tỏ ra sợ hãi Động Động. Tiểu gia hỏa này cũng lười thèm kết giao với đám hung thú này, dường như nó ‘tự thị thân phận’ của mình vậy. Dọc đường vất vả như vậy, rốt cục ba người cũng chạy ra khỏi phiến rừng rậm khôn cùng kia. Mắt thấy phía trước địa thế bằng phẳng. rừng cây thưa thớt, ra ba người xông ra mảng thảo nguyên rộng lớn. cỏ hoang rậm rạp bập bềnh, cảnh tượng hiền hòa yên tĩnh. Dịch Long nhịn được ngửa mặt lên trời cười to tràng, nhưng chỉ cười được hai tiếng còn sức lực, yếu ớt quỵ xuống. Đường đường cao thủ cảnh giới Đan Đằng lại bị bức tới mức này, có thể thấy được cánh rừng rậm kia đáng sợ biết bao. Chu Nghiên cũng vô cùng mệt mỏi, nàng phải nữ nhân thông thường, nhưng cũng rụt rè chút, sau đó mới quỵ xuống mặt cỏ, nằm vật ra thảm cỏ xanh. Bởi vì Vũ La phải đoạn hậu. cho nên là người cuối cùng ra khỏi rừng, thực tế Vũ La là người có tình trạng tốt nhất. Cửu Long Thôn Nhật có cầu tích lũy linh lực cực cao, khí lực của Vũ La là dẻo dai nhất trong ba người. vừa ra khỏi rừng lập tức kinh ngạc nhìn ra xa. Chỉ thấy bầu trời có mảng mây đen bay nhanh tới, từ ngoài hàng trăm dặm ùa tới, nhanh chóng tới bầu trời thảo nguyên chỗ ba người. Chợt tràng thanh ồn ào huyên náo từ mảng mây đen kia vang lên. tầng tầng ba từ mây đen khuếch tán ra. chấn động khiến cho cả thảo nguyên rung động. Mà Dịch Long cùng Chu Nghiên cũng nhảy dựng lên. cũng phải vì đám mây đen trời, mà vì mặt đất từng ngọn cỏ dựng đứng lên. giống như cung tiễn thủ giương cung lắp tên chỉ thẳng lên trời. Tiên Tuyệt - Chương #295
TRẬN CHIẾN ĐẦU TIÊN VỚI ... Chu Nghiên và Dịch Long từng chịu thiệt thòi vì đám thảo mộc tinh quái ở hồ nước, lúc này lòng còn sợ hãi. Hai người ngẩng đầu nhìn lại, mới thấy đám mây đen là rất nhiều con quạ đen hết sức khống lồ, sải cánh của chúng dài chừng trăm trượng. Mà lưng những con quạ này có nhiều sinh vật đứng đó, bộ mật đen gì, tuy rằng có hình người nhưng lại mang đôi mắt màu xám của loài chim. Dịch Long cùng Chu Nghiên kinh hô tiếng: - là tộc! Vũ La hai lời, trước hết lấy ra hai chiếc mặt nạ hồ lô ném cho hai người: - Mau mang vào! Mặt nạ hồ lô này sau khi trải qua cài tiến nhất định, hẳn là có thể che giấu được ánh mắt của tộc thông thường. Cả ba người bắt đầu mang mặt nạ hồ lô vào, nhìn qua chẳng giống thứ gì cả. Lúc trước cài tạo ba chiếc mặt nạ này, Đại sư luyện khí sau khi nghe Vũ La miêu tả ‘ tộc’ bắt đầu nghiền ngẫm cài tiến. Sau khi đeo mặt nạ vào, trong mắt người ngoài, Chu Nghiên trở thành con hồ, chỉ là cái đuôi khỏi có chút tinh tế, hơn nữa khí chất nàng vốn lãnh ngạo, toàn thân có chút khí tức quyến rũ của hồ. Dịch Long nhìn qua vẫn như thường, chỉ là đôi đồng thủ trở thành mất thú màu vàng, cổ tay cổ chân lộ ra vảy giống như vảy tê tê. Vũ La trở nên thân thủ nhanh nhẹn, sau lưng mọc ra cái đuôi báo, hai tai cũng mọc lông màu vàng đen mềm mượt. Ba người vừa chuẩn bị xong, thấy phía Đông Bắc dường như có thứ gì đó đánh úp lại, đám cỏ hoang chỉ thẳng lên trời lập tức nằm rạp xuống hai bên. Tiếng trống trận hùng hồn từ xa truyền đến, triệt tiêu thanh kêu thét chói tai của đám quạ đen trời. Chỉ trong thoáng chốc, mặt đất run lên, con Mãng Tượng dài chừng sáu mươi trượng, cao chừng hai mươi trượng chạy vội mà đến. Trong miệng Mãng Tượng có sáu chiếc răng dài như răng cưa. gáy có chiếc sừng màu trắng dài đến nửa trượng. Sau lưng Mãng Tượng khổng lồ này có hàng chục tên tộc theo. Đám tộc này ở trần, chi mặc chiếc quần cỏ ngắn. sải bước như bay, tốc độ kém gì Mãng Tượng khổng lồ kia. lưng Mãng Tượng có tên tộc cũng ở trần, ngang hông cũng mặc chiếc quần cỏ, lộ ra thân cơ bắp cường tráng. Y chống nạnh mà đứng, dáng vẻ bất khuất nhìn bầy quạ đen khổng lồ trời, chỉ nghe tộc lưng quạ đen cười lạnh tiếng: - $%#@! Y vừa mở miệng, thanh như tiếng sấm nổ ầm ầm, chấn cho đám cỏ xung quanh ào ào ngã rạp. Dịch Long và Chu Nghiên thấy vậy tỏ ra bàng hoàng ngơ ngác: - Tính toán trăm ngàn lần lại quên mất chuyện ngôn ngữ thông, dù sao cũng là mấy vạn năm có giao tiếp qua... Vũ La thản nhiên : - Tên lưng quạ đen đám người phía dưới là tới chịu chết, khác gì Nhân tộc chúng ta. Xem ra trước khi khai chiến, cũng phải cổ vũ tinh thần cho phe mình. Hai người sửng sốt: - Ngươi... ngươi có thể nghe hiểu ư? Vũ La hừ tiếng gì. chuyên môn nghiên cứu linh văn tộc, tự nhiên có thể nghe hiểu được, lại lưỡi muốn giải thích cùng hai người. Hai đám tộc này bắt đầu thóa mạ lẫn nhau, ồn ào huyên náo, Vũ La ở bên cạnh giải thích. Trong hai đám tộc này, người quạ đen có thể điều động ba oanh kích. Người Mãng Tượng có thể điều động cỏ cây giết địch, thực lực có thể là hai bên cân bằng. Sau khi thóa mạ ầm ĩ vài câu nhất tề nổi giận. Người lưng quạ há miệng, đạo ba màu xám nhạt phun ra bên ngoài tới hàng chục trượng, vốn ba thu liễm nhanh chóng phát tán thành hình phễu, đến khi xuống tới mặt đất, chu vi miệng phễu đạt tới vài trăm trượng. Tên nọ khẽ ngẩng đầu lên, ba trong miệng tuôn ra theo đó mờ rộng phạm vi. Phàm là đám cỏ bên dưới nằm trong phạm vi ba, nháy mắt hóa tro tan tác. Tên tộc lưng Mãng Tượng cũng giận tím mặt, vung tay điểm ra, lập tức có hàng chục vạn ngọn cỏ dài kêu soạt tiếng phóng vút lên cao. Bầy quạ đen bay đầy trời kia quả là bia sống rất tốt, chúng chỉ có thể phóng xuất vầng sáng màu xám nhạt hộ thân, nhưng bị hàng chục vạn mũi tên cỏ kia bắn cho tan tác, mắt thấy sắp sửa chống đỡ được nữa. Hai bên đánh qua đánh lại hết sức hăng say, mấy trăm dặm thảo nguyên trong khoảnh khắc biến thành mảng đất hoang. Hai bên vẫn hề có ý dừng tay, vẫn tung ra thủ đoạn sát thương trong phạm vi lớn như trước, ngừng oanh kích đối phương. Mà đám tiểu phía sau cũng phất cờ hò reo, khiến cho cả thảo nguyên vô cùng náo loạn. Vũ La nhìn chiến trường, với Chu Nghiên và Dịch Long: - Dường như bọn chúng đều sử dụng thủ đoạn bản mệnh... Dịch Long cũng nhìn ra: - Chẳng lẽ tộc cần pháp bảo? Chúng ta hãy cẩn thận chút là hơn. trước khi nhìn thấy có người vận dụng pháp bảo, thể đê lộ pháp bảo của mình. Chu Nghiên nhìn hai người, tuy rằng lên tiếng , nhưng ý tứ cũng rất ràng. Vũ La nở nụ cười khổ: - Đúng vậy, nhưng nếu dùng pháp bảo, vậy chúng ta dùng phương pháp gì đối địch đây? Dịch Long cũng cau mày: - Dường như pháp thuật có thể che mắt được chúng, bất quá... Chính y cũng hiểu lời mình có hơi miễn cưỡng. Nhìn hai đám tộc trước mắt, thủ đoạn bản mệnh của chúng đều mượn lực tự nhiên, mà pháp thuật của tu sĩ là trực tiếp chuyến hóa thiên địa linh khí sử dụng, lúc nào cũng có kèm theo linh quang, có chỗ khác với thủ đoạn bản mệnh của tộc. Chu Nghiên cũng có chút bất đắc dĩ: - Ta miễn cưỡng có thể bất chước. Nàng tu luyện Bất Động Băng Vương quyết, ra có vài chiêu pháp thuật có thể che mất tộc. Nhưng những pháp thuật này đều có cấp bậc rất thấp, uy lực bình thường. khi vận dụng pháp thuật có uy lực lớn, đừng lộ ra linh quang, chỉ cần thiên địa linh khí bốn phía khởi động thể nào gạt được tộc. Dịch Long tỏ ra xấu hổ: - Ta... cùng lắm ta có thể dựa vào nhục thân... Ý của y chính là mình có thể thoái hóa trở thành tay đấm chân đá, chiến lực vô cùng hữu hạn. Trong lòng Dịch Long cảm thấy uất ức vô cùng, vốn tưởng rằng lần này tới Đông Thổ có thể đại triển quyền cước phen, ngờ rằng xuất sư bất lợi, vất và lắm mới gặp được tộc, thế nhưng mình lại thể thi triển bản lãnh. Vũ La suy nghĩ phen: - ra ta có biện pháp có thể già mạo chút, nhưng thể thường xuyên ra tay. Trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La. có rừng Bồng Kinh Thần Mộc, rừng ngọc trúc, Bích Ngọc Đằng, có thể mang mấy thứ này ra già mạo phen. Nhưng mấy thứ này đều trân quý vô cùng, tổn thương chút Vũ La cũng cảm thấy đau lòng. Nhìn hai đám tộc trước mặt này hết sức hung tàn, hơn nữa lực sát thương lớn, Vũ La cũng muốn bảo bối của mình tổn thương quá lớn. Chu Nghiên gật đầu cái: - Ngươi có thể ra tay, lại hiểu được ngôn ngữ tộc, vậy lấy ngươi làm chủ. Cứ rằng hai chúng ta là kẻ câm điếc, thân phận ... coi như người hầu của ngươi . Chuyện phân chia chủ tớ này, Dịch Long càng cảm thấy bất đắc dĩ. nhưng y cũng có biện pháp khác, đành phải nén giận, đứng bên cạnh lên tiếng. Lúc này thảo nguyên, hai đám tộc chiến đấu với nhau tạo thành mảng đất hoang có chu vi hàng chục dặm. Đám tộc dưới đất rốt cục linh hoạt bằng đám tộc . lưng quạ đen khổng lồ, đám tộc nhìn thấy chiến cục tiến vào giai đoạn quyết liệt, cũng bắt đầu ra tay. Từng đạo ba lôi sát to vãi ra, đập cho cỏ dưới mặt đất ngã rạp tan tác từng đám lớn. Xung quanh Mãng Tượng, đám tộc ở trần cũng bắt đầu động thủ. thảo nguyên vốn có mấy chục gốc đại thụ sừng sững, lúc này bị bọn chúng điều động. Lá cây bay ào ào lên , cảnh cũng uốn éo, giống như bàn tay khống lồ chộp vào đám quạ đen trời. Tên thủ lãnh đám tộc đứng lưng quạ đen thình lình lấy trong lòng ra chiếc lông chim màu đen. lông chim toát ra hào quang màu vàng nhạt. Tiên Tuyệt - Chương #296
HOANG NGUYÊN MỘC THẦN TRỦNG (THƯỢNG) Quả cầu ba vừa rời khỏi miệng y lập tức bành trướng, bên ngoài mang theo tầng hoa văn màu trắng nhạt, nhanh chóng bay xuống đất. tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, từng vòng ba gợn sóng như mặt nước ngừng khuếch tán ra bốn phía. Mặt đất chấn động kịch liệt, vô số cỏ hoang kêu bốp tiếng tan tác. Mãng Tượng cùng đám tộc xung quanh rút lui về phía sau liên tục, có vẻ chịu nổi. tộc thấy vậy bật cười ha hả. hai quyền nện mạnh vào ngực trận, phun ra từng cỗ ba lôi sát càng hung mãnh hơn nữa. Đám tộc dưới đất bại lui ngừng, Vũ La thấy đến lúc bèn hít sâu hơi, thôi thúc linh nguyên dán sát mặt cỏ bay nhanh về phía trước. Khi tới bên dưới quạ đen khổng lồ, thình lình phóng vút lên cao, từ Thiên Phủ Chi Quốc bắn ra đạo Bích Ngọc Đằng, nổ tung giữa trung thành bỏ, hình thành mười mấy thanh trường mâu độc đằng đâm về phía bản thể quạ đen. Lớp vầng sáng dưới thân quạ đen bị chọc thúng liên tục, tên thủ lãnh cỡi lưng quạ thét lên tiếng kinh hãi, quạ đen vỗ mạnh hai cánh định đảo tẩu. Đoạn Bích Ngọc Đằng ở trước hết thình lình tự động gãy lìa, giống như tên rời khỏi cung bắn liên tiếp vào bụng quạ. Quạ đen run lên. lông bay lả tả, gào thét tiếng đập cánh bay . Tên tộc lưng quạ hết sức cam lòng, hung hăng nhìn Vũ La chằm chằm, quát to tiếng: - Các hạ là người nào? Mối thù hôm nay, Dạ Vũ Thần Trủng Cung Thập Nhị nhớ kỹ, ngày sau ắt báo đáp. Quạ đen bay ra mấy chục dặm. toàn thân run rầy, nhưng vì trung thành với chủ nên cố nén độc tính hành hạ. cố gắng chở tên tộc kia bay , chỉ còn tiếng quát của tên Cung Thập Nhị giận dữ phiêu đãng bầu trời thảo nguyên. Vũ La lạnh lùng từ đáp xuống, vẻ mặt tên tộc lưng Mãng Tượng tỏ ra cảm kích vô cùng, mang theo tộc nhân cùng nhau vây lại. - Ân công! Đám tộc đồng loạt quỳ xuống, Vũ La nhanh chóng chạy tới đỡ dậy: - Dưới gối nam nhân có hoàng kim. thể dễ dàng quỳ như vậy. Những lời này vốn là tục ngữ của Nhân tộc, tộc có lời này, Vũ La dịch qua ngôn ngữ tộc, tên nọ nghe vậy mất sáng ngời, cất tiếng ngợi khen: - ngờ rằng chẳng những ân công có lực lượng hùng mạnh, còn có được trí tuệ siêu phàm chẳng kém Tế Ti. Vũ La cười, xua tay : - Chờ chút, ta còn có hai đồng bạn. để ta gọi bọn họ tới đây. Chu Nghiên và Dịch Long đứng bên cạnh thảo nguyên, Vũ La vẫy tay với hai người, hai người bèn cùng nhau chạy tới. Trong khoảng thời gian hai người chạy tới, Vũ La nhìn đám tộc này, cười : - Tại hạ Vũ La. biết huynh đài xung hô như thế nào? Ta thấy huynh đài cũng là Thảo Mộc nhất mạch, cho nên ra tay tương trợ. Vừa rồi những người đó có lai lịch thế nào, vì sao giữa các người xảy ra tranh chấp? Lẽ ra lần đầu tiên gặp mật. Vũ La nên hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, nhưng nóng lòng tìm hiểu thế giới Đông Thổ, cho nên cũng lo được quá nhiều. Tên thủ lãnh tộc nọ hề có chút vẻ hờn giận, đối mặt ân nhân cứu mạng cung kính : - Ta gọi là Kỳ Nguyên, chính là Mộc Thần Trủng Hổ Báo chiến sĩ Lạc Nhật hoang nguyên này. Như ân công thấy, chúng ta đều là Thảo Mộc nhất mạch. Y lại liếc nhìn Vũ La với vẻ kính nể: - Bất quá là hổ thẹn, ta chỉ có thể vận dụng Thảo Thần Lực, mà ân công có thể vận dụng lực lượng Bán Mộc Thần Lực, quả còn kém rất xa. - Vừa rồi người nọ tên là Cung Thập Nhị, chính là tử địch của Mộc Thần Trủng chúng ta, Dạ Vũ Thần Trủng Hổ Báo chiến sĩ. Phía sau y có người phục, xen lời : - Dạ Vũ Thần Trủng gì chứ, đó là do bọn chúng tự trát vàng lên mật mình, tổ tiên của chúng bất quá chỉ là con quạ đen mà thôi. Kỳ Nguyên tức giận trừng mắt nhìn người nọ: - được càn trước mặt ân công! Mười mấy tên tộc phía sau lập tức im thin thít, cúi đầu dám hó hé. Kỳ Nguyên đặt tay lên ngực : - Ân công, ta đại diện cho Mộc Thần Trủng mời ân công tới làm khách, để chúng ta có cơ hội đáp tạ ân cứu mạng của ân công. Vũ La muốn dung nhập thế giới này, cho nên cũng từ chối, lập tức đáp ứng. Dịch Long cùng Chu Nghiên đến đây, Kỳ Nguyên nhìn về phía hai người, Vũ La khoát tay ngăn lại: - Đây là hai vị tùy tùng của ta, hai người bọn họ trời sinh câm điếc, cần để ý tới bọn họ. Kỳ Nguyên gật gật đầu, đưa tay ra mời: - Ân công, mời! Tuy rằng Kỳ Nguyên ăn mặc vô cùng ‘nguyên thủy’, nhưng lễ số thiếu, trông rất có học vấn, chuyện này khiến cho Vũ La cảm thấy hơi bất ngờ. Dọc đường , Vũ La dò hỏi khéo léo, dần dần cũng biết đại khái về Đông Thổ tộc. Đông Thổ khác với Trung Châu và Nam Hoang, nơi này có phàm nhân. Diện tích to lớn như vậy nhưng chỉ có tộc nhất tộc chiếm cứ, cho nên tài nguyên nơi này cực kỳ phong phú. tộc có quốc gia, có môn phái, bọn họ thông thường thân mang cùng loại thần thông bèn tụ tập lại ở dưới tòa Thần Trủng. Thần Trủng chính là phần mộ mai táng tộc sau khi chết, trong đó thờ cúng đan của đám tộc thời thượng cổ. Nghe tu hành xung quanh đan này có lợi rất lớn cho tộc tiến hóa, hơn nữa dễ dàng lãnh ngộ được thần thông đẳng cấp cao hơn. Cũng giống như Mộc Thần Trủng và Dạ Vũ Thần Trủng Lạc Nhật hoang nguyên này, cũng biết kết thù với nhau từ đời nào, chỉnh chiến với nhau mấy ngàn năm. nhưng ai làm gì được ai. Lãnh tụ tối cao của Thần Trủng là Đại Tế Ti, bên dưới còn có vài vị Tế Ti. Mỗi Thần Trủng đều có hoặc nhiều tên Hổ Báo chiến sĩ, cũng chính là chiến sĩ hùng mạnh nhất trong cả Thần Trủng. Giống như Kỳ Nguyên chính là Hổ Báo chiến sĩ của Mộc Thần Trủng, tên Cung Thập Nhị kia chính là Hổ Báo chiến sĩ của Dạ Vũ Thần Trủng. Vũ La nhất nhất ghi nhớ những tin tức này, tìm cơ hội dặn dò Chu Nghiên và Dịch Long chút, tránh cho hai người sơ xuất phạm sai lầm. Bởi vì tộc thường thân mang cùng loại thần thông tụ tập lại với nhau, cho nên Kỳ Nguyên tỏ ra đặc biệt thân mật với Vũ La. Hơn nữa y cũng hề nghi ngờ vì sao Vũ La lại ra tay cứu giúp mình, y mời Vũ La tới Mộc Thần Trủng chính là có ý muốn lôi kéo Vũ La. Vũ La vừa ra tay dùng ‘Bán Mộc Thần Lực’ đánh bị thương Hắc Thiên Lão Nha của Cung Thập Nhị, thân thủ cực kỳ bất phàm. Nếu như có thể lôi kéo vào môn hạ Mộc Thần Trủng, vậy Mộc Thần Trủng có ưu thế tuyệt đối để đối phó Dạ Vũ Thần Trủng. Thực lực cấp bậc của tộc cũng chia làm cửu phẩm, có cách nào so sánh với Nhân tộc. Nhưng nếu thực lực tộc đạt tới cấp bậc nhất phẩm thượng, ở Đông Thổ được xung là Vương, cao hơn nữa còn có ít Thánh tồn tại từ lâu. Nhưng những bí mật này, Kỳ Nguyên biết nhiều lắm. Tỷ như Mộc Thần Trủng, tu luyện chủ yếu chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn mạnh nhất là vận dụng Mộc Thần Lực, yếu nhất là vận dụng Thảo Thần Lực, ở giữa còn có giai đoạn là Bán Mộc Thần Lực. Kỳ Nguyên có thể vận dụng thuần thục Thảo Thần Lực, trạng thái cực hạn có thể điều khiên cỏ hoang trong phạm vi hàng chục dặm. Lẽ ra đạt tới trạng thái này, y hoàn toàn có thể xung kích trạng thái Bán Mộc Thần Lực, nhưng cũng biết vì sao trong mấy trăm năm qua, đệ tử Mộc Thần Trủng thủy chung tìm thấy công pháp điều khiến Bán Mộc Thần Lực, đừng là công pháp điều khiển Mộc Thần Lực. Lúc trước trong khi chiến đấu với Cung Thập Nhị, thuộc hạ của Kỳ Nguyên liên thủ khống chế được mười mấy gốc đại thụ, nhưng đó chỉ là mượn Mộc Thần Lực chứ phải điều khiển, uy lực còn kém rất xa. Sau khi Kỳ Nguyên sơ qua tình Mộc Thần Trủng, chợt hỏi Vũ La câu: - Vì sao ân công lại xuất ở Lạc Nhật hoang nguyên này vậy? Tiên Tuyệt - Chương #297
HOANG NGUYÊN MỘC THẦN TRỦNG (TRUNG) Vũ La chỉ về phía vùng rừng núi mà mình vừa ra khỏi: - Vốn nhiều đời gia tộc ta sinh sống ở ngọn núi kia. chỉ là biết vì sao trong mấy trăm năm qua. người trong gia tộc càng ngày càng trở nên thưa thớt. Đến đời của ta chỉ còn lại mình ta. sau khi phụ mẫu ta tọa hóa. ta còn vướng bận gì bèn dẫn theo hai tên tùy tùng ra ngoài du ngoạn. Kỳ Nguyên liếc nhìn ngọn núi kia cái, tỏ vẻ vô cùng cung kính: - Chẳng trách ân công tài nghệ cao cường như vậy, vừa ra tay thi triển Bán Mộc Thần Lực, ra ân công xuất thân Ma Sơn. Có thể sinh sống trong Ma Sơn. gia tộc ân công nhất định hết sức hùng mạnh. Y vừa như vậy, Vũ La lập tức biết mình lại thành công. Vũ La vào thế giới này, xuất thân của là vấn đề lớn. nhìn ra được di tích thần điện trong vùng rừng núi kia tuyệt đơn giản, e rằng Đông Thổ tộc cũng dám khinh suất tiến vào. Cho nên mới nhiều đời gia tộc mình sinh sống ngọn núi kia. quả nhiên Kỳ Nguyên truy vấn gì nữa. Chỉ là Vũ La ngờ, ngọn núi này lại đáng sợ trong mắt tộc như vậy, xung là Ma Sơn. Kỳ Nguyên dẫn bọn họ ra mấy trăm dặm. bên trong đám cỏ phía trước bỗng nhiên truyền đến những thanh sàn sạt. Vũ La chuẩn bị đề phòng, chỉ thấy đám tộc xung quanh đều lộ vẻ tươi cười. Đám cỏ kia kêu rào tiếng, hóa thành mười mấy tộc ở trần, lung quấn váy cỏ, tỏ ra hết sức vui mừng, nhìn thấy Kỳ Nguyên lập tức thân thiết : - Kỳ Nguyên Đại ca, huynh đánh lui đám quạ đen kia rồi sao, huynh là lợi hại. Đám tộc mới xuất này yếu hơn nhiều so với đám tộc theo Kỳ Nguyên, trong đó có nam có nữ. Nữ nhân tộc ngực có thêm vòng cỏ rộng chừng ba ngón tay quấn quanh, đè ép đôi ngọc thô có hơi biến dạng. Nhìn thấy bọn ba người Vũ La. những người này lập tức cảnh giác hẳn lên. Kỳ Nguyên sợ những người này biết nông sâu mạo phạm khách quý, vội vàng tiến lên bước khẽ quát: - Có khách quý ở đây, thể thất lễ! BỊ Kỳ Nguyên quát, những tộc này mới tỏ ra tình nguyện đặt tay lên ngực. cúi chào Vũ La. Kỳ Nguyên trì hoãn lâu, dặn dò những tộc này tiếp tục canh gác, còn mình tiếp tục dẫn Vũ La tiến về phía trước. thêm mấy chục dặm. hoang nguyên phía trước xuất cánh rừng đá lớn. Mỗi cột đá trong rừng đá này đều cao tới mười trượng, to trượng rưỡi. cột điêu khắc đủ các loại thực vật, có cây cối cỏ hoa, cũng có dây leo các loại. Từ ‘Bán Mộc’ ra là chi các loại dây leo bụi rậm. Giữa rừng đá có thông đạo rộng lớn, hai bên thông đạo là dây leo ngàn năm kết tự nhiên thành tay vịn. lão nhân gầy gò thân khoác trường bảo bằng cỏ bện đứng trước đường, mặt tươi cười, hai tay áp vào ngực nghênh đón mọi người. Kỳ Nguyên bước nhanh lên phía trước, sụp lạy tòa thạch điện có hình dạng như phong hỏa đài ở cuối thông đạo, phía sau rừng đá. sau đó mới đứng dậy tới trước mặt lão nhân: - Kỳ Hằng Tế Ti. Lão nhân Kỳ Hằng điểm lên trán y cái: - Tổ tiên phù hộ ngươi, khiến cho Kỳ Nguyên ngươi bình yên trở lại, chúng ta cùng Đại Tế Ti đều rất lo cho ngươi. Nào, dẫn kiến cho ta bằng hữu mà ngươi dẫn về . Kỳ Nguyên vội vàng : - Khí Hằng Tế Ti, vị này chính là ân công của ta Vũ La tiên sinh. Cung Thập Nhị luyện thành Ba Lôi Sát đạn. lần này nếu nhờ Vũ La tiên sinh đánh lui Cung Thập Nhị, rất có thể ta về được nữa. Vũ La tiên sinh có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực, thực lực sâu lường được. Lão nhân gầy gò nọ quan sát Vũ La. ánh mắt lão vô cùng trong trèo, khẽ mỉm cười gật gật đầu: - nhìn ra, Vũ tiên sinh lại hùng mạnh như vậy. Nào, chúng ta vào trong chuyện, Đại Tế Ti chờ các vị. Kỳ Nguyên dẫn mọi người định vào, chợt từ trong có thanh niên khỏi ngô vạm vỡ, còn cao to hơn cả Kỳ Nguyên chạy vội ra. Thanh niên tộc này toàn thân toát ra cỗ khí tức cường hẳn. vốn làm cho người ta mến mới phải, nhưng đôi mắt hẹp mà dài của y lúc nhìn người khác híp lại, khiến cho người ta sinh ra cảm giác thoải mái chút nào. - Kỳ Nguyên, vì sao ngươi còn đúng đỉnh ở nơi này như vậy, bất Đại Tế Ti chờ ngươi bao lâu nữa? Thanh niên tộc vừa mới tới liền chất vấn Kỳ Nguyên, Kỳ Nguyên vừa mới vì Thần Trủng chiến đấu hăng hái phen, suýt nữa giao ra tính mạng, trở về lại bị người quát mắng như vậy, nhất thời khựng lại. Kỳ Hằng bên cạnh cười ha hả kéo y lại, với thanh niên tộc nọ: - Kỳ Thắng, vì sao ngươi lại trách cứ Kỳ Nguyên? Lần này y dẫn khách quý về đây, đây là Vũ La tiên sinh, là đại cao thủ có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực, ngươi hãy mau trở về thông báo Đại Tế Ti. - Bán Mộc Thần Lực? Kỳ Thắng nhìn Vũ La. lại híp mất, trong khe mắt hẹp của y dường như có tia ghen tị lướt qua. Vũ La bất động thanh sắc, nhưng cũng để bụng kẻ tiểu nhân như vậy. Kỳ Thắng lại liếc nhìn Kỳ Nguyên cái, nửa lời xoay người rời . Dung mạo Đại Tế Ti của Mộc Thần Trủng vô cùng xấu xí. nếu phải trong đôi mắt lão thỉnh thoảng lóe lên đạo hào quang đầy trí tuệ, rất dễ dàng khiến cho người ta nghĩ rằng lão chỉ là lão nhân bình thường. Dưới Đại Tế Ti có ba vị Tế Ti, Hổ Báo chiến sĩ có mình Kỳ Nguyên, có thể thấy rằng tòa Thần Trủng trong lịch sử hết sức huy hoàng này nay trở nên lụn bại. Sau khi hàn huyên phen. Đại Tế Ti cũng nhìn ra ba người bọn Vũ La vô cùng mệt mói, bèn lệnh cho Kỳ Hằng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ. Dường như Kỳ Nguyên còn có chuyện gì khác, sau khi vội vàng lời cáo từ cùng Vũ La lập tức rời , nhưng ước hẹn ngày mai trở lại thăm . Kiến trúc bên trong Thần Trủng toàn là thành lũy xây bằng đá tàng, bên ngoài có điêu khắc, bên trong dùng vôi trắng quét lên. Nếu so sánh với những môn phái Nhân tộc xa hoa ở Trung Châu, Nam Hoang, Đông Thổ tộc, nhất là Thảo Mộc nhất mạch có vẻ đơn giản hơn nhiều. Trong nhà bày bàn đá ghế đá. giản dị vô cùng, chỉ vừa đủ thỏa màn nhu cầu ăn ngũ. Kỳ Hằng đưa ba người vào phòng, sau đó mỉm cười cáo từ rời , cũng an bài hạ nhân hầu hạ bọn họ. Tập quán của tộc phàm là chuyện gì cũng tự mình động thủ. nếu có người hầu hạ. là có chút quen. Mỗi người được phòng, ngoài cửa có khe nước lớn. biết nước từ nơi nào chảy tới, chảy xuôi róc rách, có thể dùng để uống hoặc rửa mặt. Dịch Long cùng Chu Nghiên vô cùng mỏi mệt. cũng đả tọa lăn ra ngũ. Vũ La dù mạnh mẽ hơn hai người nhưng cũng có hạn. sau khi điều tức chốc lát cũng nằm xuống ngủ say. Đương nhiên trước đó, Vũ La sử dụng linh văn Thần Thú phong ấn cả gian phòng, nếu có bất cứ động tĩnh nào dù là rất , cũng có thể lập tức tinh dậy. Ba người nghỉ ngơi, mọi người trong Mộc Thần Trủng vẫn bận rộn như trước. Trong huyệt đá rất lớn ngầm dưới đất. giữa có miệng hang có đường kính chừng trượng, dẫn Địa Hỏa từ lòng đất phun lên. nham thạch nóng chảy cuồn cuộn cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực. Đại Tế Ti thâm tàng bất lộ ngồi cạnh Địa Hỏa. thân trường bảo cỏ bện vắt ở bên. ung dung hỏi: - Kỳ Nguyên, thứ mà Thần Trủng cần, tại tìm được bao nhiêu? Hổ Báo chiến sĩ Kỳ Nguyên quỳ bên dưới : - May mà tới nỗi nhục mệnh, tìm được ít. Hai tay y dâng lên chiếc hộp gỗ mộc mạc, tên Kỳ Thắng kia biết vì sao ngồi bên cạnh Đại Tế Ti, giơ tay ra nhận lấy hộp gỗ. Y mờ hộp ra nhìn qua, lộ vẻ vui: - Vì sao lại ít như vậy, có tác dụng gì chứ? Ngoại trừ ba người này ra, ba vị Tế Ti còn lại của Mộc Thần Trủng đều có mặt ở đó, bao aồm cả vị Tế Ti Kỳ Hằng khiến cho người ta có cảm giác tươi mát như Xuân. Kỳ Thắng tự mình mờ hộp ra xem trước, lại phê bình câu như vậy, hết sức hợp quy củ. Cho dù về phương diện lễ số, tộc nghiêm cẩn bằng Nhân tộc, nhưng hai vị Tế Ti kia cũng phải khẽ biến sắc. Chỉ có Kỳ Hằng vẫn mỉm cười, nhắc nhở Kỳ Thắng: - Kỳ Thắng, hay là để Đại Tế Ti xem qua thế nào . Tiên Tuyệt - Chương #298
HOANG NGUYÊN MỘC THẦN TRỦNG (HẠ) Kỳ Thắng đưa hộp cho Đại Tế Ti, Đại Tế Ti nhướng mất đảo qua thứ bên trong hộp, sau đó gật đầu khen ngợi: - Có thể có nhiều như vậy rất dễ dàng. Kỳ Nguyên, ngươi làm tệ. Tổ tiên linh ban phúc cho ngươi. Kỳ Nguyên khấu đầu tạ ơn. tiếp: - Đại Tế Ti, nhiều năm qua, trữ lượng mó quặng xung quanh Mộc Thần Trủng chúng ta bị khai thác hết, lần này nhờ mạo hiểm xâm nhập lãnh địa Dạ Vũ Thần Trủng, mới bị Cung Thập Nhị phát . Chuyện này cũng chỉ có thể muối mật làm hai lần, chúng ta hẳn nên tính cách khác càng sớm càng tốt. Y vừa xong, tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ lo lắng, ngay cả Kỳ Hằng cũng cười nổi nữa. Kỳ Thắng ngạo nghễ cười lạnh: - Kỳ Nguyên, chúng ta chiến đấu cùng Dạ Vũ Thần Trủng cũng phải chỉ mới hai năm. Dạ Vũ Thần Trủng đê chúng ta tới đó khai thác, vậy chúng ta đuối bọn chúng , chiếm lấy mó quặng. Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi vừa nếm chút thiệt thòi cảm thấy sợ hãi rồi sao? Nếu là như vậy, chi bằng nhường lại địa vị Hổ Báo chiến sĩ cho ta, để ta dẫn dắt mọi người đánh thắng Dạ Vũ Thần Trủng. Kỳ Nguyên giận dữ nhảy dựng lên: - Kỳ Thắng, ta biết ngươi mơ tới địa vị Hổ Báo chiến sĩ của ta từ lâu. Ngươi muốn chứ gì, tới đây lấy , chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, ta tặng địa vị này lại cho ngươi. Trong mắt Kỳ Thắng chợt lóe tinh quang: - Đây là do ngươi ... -Hồ đồ! vị Tế Ti nhịn được nữa, quát to tiếng: - Trước mặt Đại Tế Ti mà như vậy, còn ra thể thống gì nữa? Quỳ xuống hết cho ta! Kỳ Nguyên cùng Kỳ Thắng dám cãi, ai nấy ôm lòng phẫn nộ quỳ xuống. Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng vẫn động chút nào, chỉ nghe Đại Tế Ti bình thản hỏi: - Kỳ Nguyên, ngươi như vậy hẳn có kế sách ứng đối, ra thử xem sao. Kỳ Nguyên khom người đáp: - Ta cảm thấy có thể chiêu dụ Vũ La tiên sinh. có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực, là đồng nguyên với thần thông của chúng ta. Hơn nữa vừa ra tay đánh bại Cung Thập Nhị, dường như vẫn còn dư lực. Nếu chịu gia nhập Mộc Thần Trủng chúng ta, chuyện đánh bại Dạ Vũ Thần Trủng cũng còn xa nữa. - ư? Kỳ Thắng cười lạnh tiếng: - Người biết xuất thân như . ngươi cũng dám tùy tiện lôi kéo vào Mộc Thần Trủng chúng ta sao? Huống chi tiểu tử kia rốt cục có bao nhiêu bản lãnh chúng ta cũng thấy, ngươi có thể vận dụng Bán Mộc Thần Lực là đúng vậy sao? Ta thấy tiểu tử kia đỡ được quyền của ta nữa là... Kỳ Thắng thèm địa vị Hổ Báo chiến sĩ của Kỳ Nguyên lâu. Lần này Kỳ Nguyên ra ngoài mang theo Vũ La trở về, khiến cho Kỳ Thắng cảm thấy mình bị uy hiếp nặng nề, cho nên chẳng những y nhằm vào Kỳ Nguyên, mà cũng buông tha Vũ La. Kỳ Nguyên cười lạnh tiếng: - Ngay cả ta, ngươi cũng phải là đối thủ, còn muốn khiêu chiến Vũ La tiên sinh ư, là biết tự lượng sức mình, tự đại đến mức như ngươi quả đời có . - Được rồi. Đại Tế Ti khoát tay: - Tất cả về trước , chuyện này ta tự có chủ trương. Đại Tế Ti rất có uy vọng, dù là Kỳ Thắng ngang ngược bất tuân cũng dám nửa lời, mọi người hành lễ rồi lui ra. Đại Tế Ti kêu lên: - Kỳ Hằng, ngươi ở lại. Dường như Kỳ Hằng biết Đại Tế Ti giữ mình lại, cho nên lão vẫn hề động. Mọi người ra ngoài hết, Kỳ Hằng chợt mỉm cười : - Ngài cảm thấy Vũ La thế nào? Đại Tế Ti đặt hộp gỗ lên bàn, trầm ngâm lúc lâu sau mới phun ra ba chữ: - nhìn thấu. Ba chữ này diễn đạt rất nhiều nghĩa. Đầu tiên thực lực của Vũ La quả khiến cho người ta nhìn thấu, chuyện này tự nhiên có hai khả năng. Thứ nhất là thực lực của Vũ La vượt xa Kỳ Nguyên dự đoán, thứ hai là thực lực của Vũ La đáng đê nhắc tới. Tiếp theo là chi thân phận Vũ La. Hiển nhiên Đại Tế Ti cũng có chút băn khoăn những lời Kỳ Thắng vừa . kẻ biết gốc rễ như vậy, đúng là thể tùy tiện chiêu mộ vào Mộc Thần Trủng. Hiển nhiên Kỳ Hằng vô cùng ăn ý với Đại Tế Ti, Đại Tế Ti vừa lên tiếng lão hiểu, khỏi gật đầu. Đại Tế Ti nhìn lão hỏi ngược lại: - Ngươi cảm thấy thế nào? Kỳ Hằng sờ sờ cằm mình: - thể coi thường Bán Mộc Thần Lực, theo ta được biết, trong rất nhiều Thần Trủng Thảo Mộc nhất mạch ở Đông Thổ này, riêng gì chúng ta, những Thần Trủng khác cũng rất lâu có ai đạt tới cảnh giới Bán Mộc Thần Lực. Đại Tế Ti có cầu: - Thảo Mộc nhất mạch suy đồi... Kỳ Hằng an ủi: - Thảo Mộc nhất mạch chúng ta cũng từng oai phong thuở, hôm nay tuột dốc phanh cũng là bình thường. Đại Tế Ti trở lại đề tài chính: - thử ta nghe, rốt cục ngươi có ý kiến gì về tên Vũ La này? ra trong lòng Kỳ Hằng có định kiến, bèn thẳng: - Nhìn cách cẩn thận, cứ quan sát thêm thời gian rồi hãy . Thực lực của thế nào, cũng chỉ có mình Kỳ Nguyên nhìn thấy. ra, mặc dù Kỳ Nguyên bàn tính thả. nhưng xuất của Vũ La cũng khỏi quá trùng hợp. Ngài cũng biết gần đây Kỳ Nguyên bị Kỳ Thắng bức tới nỗi hơi nóng nảy, hôm nay đưa về cao thủ Bán Mộc Thần Lực như vậy, khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ. Đại Tế Ti nhìn Kỳ Hằng cái: - Ta biết ngươi trách ta quá sủng ái Kỳ Thắng... Kỳ Hằng cười cái, giải thích gì. Kỳ Thắng chính là cháu của Đại Tế Ti, Đại Tế Ti có hậu duệ, Kỳ Thắng là vãn bối duy nhất của lão, đây mới là nguyên nhân mà Kỳ Thắng ỷ lại, ngừng khiêu khích Kỳ Nguyên. - Chuyện Kỳ Thắng, trong lòng ta có tính toán. Đại Tế Ti câu. sau đó dây dưa nữa, tiếp tục thảo luận chuyện của Vũ La: - Ta cũng có chút hoài nghi biết Vũ La có vận dụng được Bán Mộc Thần Lực hay . Mặc dù Đông Thổ luôn có kỳ tích xảy ra, nhưng dù sao cũng là truyền thuyết, vị Bán Mộc Thần Lực đột ngột từ trời rơi xuống như vậy, quả là... Đại Tế Ti lắc đầu. sau đó lại : - Mấy ngày tới ngươi thầm quan sát chút, xem thử thực lực của rốt cục đạt tới mức nào. Kỳ Hằng gật đầu. Ngày hôm sau, Kỳ Nguyên còn chưa tới, Chu Nghiên và Dịch Long tới trước. Vũ La kể lại ít tình huống căn bản của Đông Thổ cho bọn họ, Dịch Long bèn hỏi: - Vũ La ngươi định thế nào, chẳng lẽ chúng ta phải ở lại chỗ này sao? Mặc dù Dịch Long có hơi tự cao tự đại chút, nhưng cũng có nhãn quang tệ. - Ta thấy ở Mộc Thần Trủng này có tiền đồ gì, chúng ta ở lại làm được gì nhiều, có biện pháp hiểu thực lực chân chính của Đông Thổ tộc. bằng hôm nay cáo từ bọn họ, nghĩ cách lấy tấm bàn đồ, tìm nơi khác phồn hoa hơn quan sát. Mặc dù Chu Nghiên cảm thấy Dịch Long có lý, nhưng lần này nàng cũng ủng hộ y cách mù quáng như trước, mà là nhìn về phía Vũ La. đê xem Vũ La có ý kiến gì . Vũ La vừa định lên tiếng , giọng Kỳ Nguyên vang lên ngoài cửa: - Ân công dậy chưa? Vũ La mở cửa ra, Kỳ Nguyên tươi cười rạng rỡ đứng ngoài cửa, sau lưng còn có tên tộc theo tay cầm cái mâm gỗ, có chiếc chiếu cỏ . Vũ La cũng cười : - cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta Vũ La là được. Kỳ Nguyên vội vàng : - dám lỗ mãng. Dừng chút. Kỳ Nguyên nhìn Vũ La. lại : - Nếu tiên sinh chê bai, ta gọi tiên sinh là Vũ huynh, có được chăng? Vũ La gật đầu cái: - Cũng được. Kỳ Nguyên dẫn theo tên tộc kia tiến vào, sau đó tự tay giở chiếu cỏ ra, mắt Dịch Long lập tức đứng tròng. ra, mâm gỗ đắp chiếc chiếu cỏ lớn , trong mắt Dịch Long chẳng ra gì. ở Trung Châu, thông thường chiếu dùng để đắp cho những người chết bất đắc kỳ tử nơi hoang dã. tuyệt đối khiến cho người ta liên tưởng tới chuyện tốt gì. Tiên Tuyệt - Chương #299