Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THÁI CHI CHỦ (THƯỢNG,TRUNG)


      Nam Vân sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Chiến lực Vũ La thế nào, Nam Vân thấy rất ràng. Chi với chiến lực vừa rồi Vũ La thể , cho dù là mười Nam Vân y cũng phải là đối thủ của Vũ La. Ngay cả Vũ La còn phải chết, y ở lại cũng chỉ có con đường chết.

      Hai chân Nam Vân tự chủ được rút lui về phía sau liên tiếp.

      Vũ La thầm cất tiếng thở dài, muốn hiển lộ hết tất cả quân bài của mình trước mặt người như Quách Tổ Hoành chút nào, cho nên vẫn còn giữ lại Bách Vạn Nhân Đồ. Nhưng Cửu Vĩ Bạch Hồ quá hùng mạnh, nếu dùng Bách Vạn Nhân Đồ là được.

      Đúng vào lúc Vũ La sắp sửa xuất ra Bách Vạn Nhân Đồ, thình lình trong Thiên Phủ Chi Quốc có đạo kim quang chui ra. Động Động bất ngờ bay ra, rống to tiếng với Cửu Vĩ Bạch Hồ, sau đó dừng đầu Vũ La. trào lóe kim quang thình lình vung lên. Ba cái đuôi hồ dường như vừa thấy quỷ, soạt tiếng thu nhanh trở về.

      Động Động xuất ra trào thất bại, vô cùng khó chịu, nhảy nhót kêu gào đầu Vũ La. dáng vẻ như hung thần ác sát.

      Dường như Cửu Vĩ Bạch Hồ vô cùng kiêng kị Động Động, thu lại sáu chiếc đuôi còn thừa trở về tự bảo vệ mình. Trong đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo vô cùng ngờ toát ra ý muốn lui bước.

      mặt đất. linh quang trận pháp lại bắt đầu le lói muốn động.

      Vũ La quát to tiếng:

      - xong, nó sắp sửa hoàn thành trận pháp!

      Vũ La chộp lấy Động Động, thình lình ném về phía Cửu Vĩ Bạch Hồ.

      Động Động giương nanh múa vuốt xông đến, Cửu Vĩ Bạch Hồ hoảng sợ, cuống quít lui về phía sau, ba chiếc đuôi ngăn chặn Sơn Hải Tọa cũng thu về, vũ lộng trước người mình thành cơn gió lốc.

      Vũ La điên cuồng hét lên tiếng, thần kiếm Thiên Tinh chém ra kiếm, bổ đôi tượng đá con rối, sau đó vung kiếm chém sang Cửu Vĩ Bạch Hồ.

      Mà cùng lúc đó, phù trận Sơn Hải Tọa giải thể, mười bốn đạo linh phù sát khí từ hạ xuống, chìm vào trong trận pháp dưới mặt đất. Vũ La vung kiếm chỉ lên trời quát to tiếng:

      - Bạo!

      Mười bốn đạo linh phù sát khí tự bạo loạt.

      Thanh nổ tung đáng sợ vang lên mười bốn tiếng liên tiếp. Bách Hoa sơn nổ tan tành thành đống hỗn độn, trận pháp trong sơn cốc bị nổ tan tác còn thấy tăm hơi.

      Trong khoảnh khắc mười bốn đạo linh phù sát khí hạ xuống, Cửu Vĩ Bạch Hồ biết đại hỏng. có trận pháp duy trì, nó lại càng có can đảm đối mặt với Động Động, bèn dứt khoát quay đầu. chín cái đuôi xé ra khe nứt gian, chui vào trong đó nháy mắt trước khi bùng nổ.

      Trận pháp vừa vỡ, kế đó tượng đá con rối cũng nổ tung thành nhiều mảnh. Trong Bách Hoa sơn dường như bị cơn bão đáng sợ nhất thế gian này quét qua lượt. Trong lúc nổ tung, sơn cốc trở thành cái hố khổng lồ, vách đá xung quanh hoặc bị nổ ra nửa. hoặc nứt ra. sụp đổ chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.

      Sơn Dương huyện ở gần Bách Hoa sơn trong đêm này dường như động đất. dân chúng cả huyện sợ hãi tới nỗi xách mông trần bỏ chạy xa. dám ngủ trong nhà nữa.

      Trong Bách Hoa sơn. Quách Tổ Hoành cùng Nam Vân cũng bị vụ nổ khiến cho vô cùng chật vật. Vũ La vô cùng tức giận hai tên hèn nhát này, lúc tự bạo mười bốn đạo linh phù sát khí cũng báo động cho hai người. Đến lúc hai người phát giác ổn muộn, dù liều mạng chạy ra ngoài nhưng vẫn bị dư chấn vụ nổ lan tới. Nam Vân thổ búng máu. Quách Tổ Hoành té sấp mặt xuống đất. hai chiếc răng cửa gãy mất.

      Hai người giận dữ. Nam Vân dám gì. nhưng Quách Tổ Hoành lại cảm thấy trong lòng mừng rỡ, chính là cơ hội để phát huy chuyện của mình. Y nhảy dựng lên. bay vọt lên phẫn nộ quát:

      - Vũ La ngươi điên rồi sao, ngươi cho nổ truyền tống trận như vậy, cũng phá hũy chi thị của Cừu Đại Thiên Môn. Ngươi bất quá chỉ là tên Tổng Lãnh Ban Đầu nho của Nhược Lô Ngục, lại dám chống lệnh bất tuân, nổ tung truyền tống trận quan trọng như vậy. Ngươi cho rằng có Chu Thanh Giang bảo vệ, ngươi muốn làm gì làm sao?

      Lúc này toàn thân Vũ La đẫm máu. tay phải nám đen. lực lượng của thần kiếm Thiên Tinh còn sót lại toát ra từng đạo điện quang sáng người li ti trong vết thương lòng bàn tay. vừa mới xuất ra kiếm bổ đôi tượng đá con rối, bức lui Cửu Vĩ Bạch Hồ, lúc khí thế ngất trời.

      Tiểu thú Động Động đứng vao Vũ La. hung hăng trợn mắt. nhe nanh múa vuốt nhìn Quách Tổ Hoành.

      Vũ La chưa từng tỏ ra yếu thế trước mặt Quách Tổ Hoành, lúc này chút do dự bước ra bước, giống như Ma Thần vừa từ địa ngục bước ra. trừng mắt hỏi Quách Tổ Hoành:

      - Vậy sao?

      - Bản thân trận pháp này chính là tai họa. nếu bị tộc khống chế gây ra hậu hoạn vô cùng. Ta giải thích chuyện này với cấp , cần loại san thô như ngươi ra vẻ trước mặt ta.

      Vũ La vung tay lên. linh khí hệ Thủy ngưng kết đầu. rào tiếng trút xuống như mưa. rửa sạch máu me người . Quách Tố Hoành vội vàng kịp chuân bị, cũng bị dính lây ít nước.

      Rửa xong vết máu người, bên trong thân thể Vũ La bùng lên ngọn lửa. nháy mắt hong khô thân thể và y phục .

      Quách Tổ Hoành lại bị ngọn lửa kia lan tới, lông tóc bị thiêu trụi quá nửa. sợ hãi thối lui mấy bước.

      Vũ La tiện tay hất đuôi tóc ra sau, trừng mắt liếc Quách Tổ Hoành cái. Quách Tổ Hoành đùng đùng nổi giận, hung hăng nhìn Vũ La chằm chằm, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng rốt cục vẫn dám ra tay. Chiến lực của Vũ La mạnh tới mức vào, mới vừa rồi y cùng Nam Vân cũng chứng kiến, động thủ cùng Vũ La chính là tự rước lấy nhục.

      Trước khi thi hành nhiệm vụ này, Quách Tổ Hoành còn tràn đầy tin tưởng, tự nhận bằng vào thực lực của mình có thể vững vàng áp chế Vũ La. Mặc dù ý của cấp là đê cho Vũ La làm chủ nhiệm vụ lần này, nhưng Quách Tổ Hoành cho rằng bằng vào thực lực của Vũ La lại dám sai khiến mình.

      ngờ nhiệm vụ cho tới bây giờ, Quách Tổ Hoành bị Vũ La áp chế, thậm chí có cả can đảm hoàn thủ.

      Y tức giận vung tay áo:

      - Vũ La. ngươi lớn lối trước mặt ta có ích gì? Hãy chờ đến lúc đối diện với lửa giận của Cửu Đại Thiên Môn. nếu ngươi còn dám ngông cuồng như tại mới gọi là có bản lãnh. Ngươi cứ chờ đó, chuyện này chưa xong đâu...

      Quách Tổ Hoành giận dữ xoay người, vẫy tay cái với Nam Vân:

      - Ngươi theo ta trở về bẩm báo với cấp , đây cũng phải là Quách Tổ Hoành ta tự tiện bẻ cong .

      Nam Vân muốn đắc tội với bất cứ bên nào, bất luận là Quách Tổ Hoành hay Vũ La. y cũng dám chọc. Nhưng trong trận chiến khi nãy, biểu hèn yếu của y lọt vào mất Vũ La. coi như đắc tội với Vũ La. Hơn nữa lúc Vũ La tự bạo linh phù cũng nhắc nhở y, hiển nhiên trách tội cả y.

      Nam Vân bất đắc dĩ. thể làm gì khác hơn là theo Quách Tổ Hoành.

      Bọn chúng rồi, Vũ La mới nguôi cơn giận, bay ra khỏi Bách Hoa sơn, chuẩn bị tìm địa phương liên lạc với Chu Thanh Giang.

      Động Động nghịch ngợm nhảy nhót người Vũ La. Vũ La vừa phi hành vừa đùa với nó, trong lòng tính toán nên làm thế nào ứng phó với cục diện kế tiếp.

      Tiểu gia hỏa này hoạt bát khả ái, ra khiến tâm trạng Vũ La tốt hơn nhiều.

      Vũ La tìm tòa miếu đổ nát. dùng bài Ám Vệ liên hệ với Chu Thanh Giang. Chu Thanh Giang nghe xong cũng cảm thấy bất ngờ, ngờ rằng trong thời gian ngắn nhưng lại xảy ra biến cố trọng đại như vậy.

      Lão trầm ngâm giây lát, sau đó với Vũ La:

      - Con về trước , chúng ta từ từ nghĩ cách.

      Trịnh Tinh Hồn đại biểu cho số người ngắm nghía tài nguyên Đông Thổ, nhưng Vũ La phá nổ truyền tống trận như vậy, cũng tương đương chặt đứt tài lộ người ta. Mặc dù Vũ La làm chuyện này là do đại nghĩa. bởi vì khi đó tộc chiếm thượng phong, chỉ cần sơ suất chút bị tộc khống chế trận pháp truyền tống này. Trước khi viện binh Nhân tộc kịp chạy tới, e rằng tộc truyền tống tới đây ít, gây ra tai họa tày trời cho Trung Châu.

      Nhưng nếu bọn Trịnh Tinh Hồn cưỡng từ đoạt lý, nhất quyết bám vào điểm Vũ La chống lại mệnh lệnh, quả cũng là chuyện hết sức phiền phức.

      Vũ La kết thúc trò chuyện cùng Chu Thanh Giang, lấy pháp khí thuyền ba lá của mình ra bay về sơn trang Chu gia ở Chung Nam sơn.

      Động Động nhảy nhót ngừng thuyền ba lá, ra chiều vui vẻ vô cùng. Vũ La nhịn được vuốt ve bộ lông vàng óng của nó, trong lòng có chút nghi hoặc. biết Động Động là loại Thần Thú nào, mới từ trong trứng thú nở ra cho Tiết Kiêu là Đại Năng nếm mùi đau khổ, vừa rồi Cửu Vĩ Bạch Hồ lại dường như có điều kiêng kỵ với nó.

      Tuy rằng chỉ là sinh hồn của Cửu Vĩ Bạch Hồ, nhưng vẫn có trí nhớ và trí khôn. Chính vì như vậy, nó mới tỏ ra kiêng kỵ Động Động, có thể suy ra lai lịch của Động Động bất phàm.

      - Tiểu gia hỏa, rốt cục ngươi là thứ gì vậy?

      Vũ La nhịn được lên tiếng hỏi, đương nhiên hy vọng Động Động có thể trả lời, ngờ Động Động nhảy vù cái tới trước mặt . dùng chân trước vẽ lên trung vòng tròn lớn hết mức có thể.

      Vũ La bị dáng vẻ nghiêm túc của Động Động làm cho bật cười:

      - Được rồi, ta biết rốt cục ngươi có lai lịch thế nào, bất quá theo ý của ngươi, hẳn là huyết mạch của ngươi hết sức cao quý?

      Động Động mặt mày hớn hở gật đầu.

      Vũ La nở nụ cười ranh mãnh:

      - Nếu là như vậy, chờ ngươi trưởng thành, ta treo bảng cho ngươi: ‘lai giống cho mẫu thú, mỗi lần vạn Ngọc Tủy’, mối làm ăn này nhất định hốt bạc...

      Sắc mặt Động Động đại biến, hung hăng chộp ra trảo về phía Vũ La. Vũ La dễ dàng né tránh, phát cái vào mông nó. Tiểu gia hỏa nhân cơ hội này vù tiếng chui vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, hiển nhiên bị mối làm ăn của Vũ La dọa cho sợ hãi, chịu ra ngoài nữa.

      Lúc Vũ La tà tà chạy tới sơn trang Chu gia, từng đạo mệnh lệnh từ Thái sơn được phát ra. Trịnh Tinh Hồn lấy thân phận chưởng môn Thái sơn Cửu Đại Thiên Môn, truyền lệnh triệu tập Trưởng lão hội, địa điểm là ở sơn trang Chu gia.

      Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn có quyền triệu tập Trưởng lão hội bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào. ở mức độ nào đó, Trưởng lão hội cũng có thể đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn. Bởi vì thân phận chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tôn quý, thể khinh động, cho nên trừ phi có chuyện gì đặc biệt lớn lao, bằng rất hiếm có chuyện hai chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tụ tập chung chỗ. Dù là có hai chưởng môn gặp nhau cũng là đại khó lường, ảnh hưởng tới hướng của cả Tu Chân Giới.

      ra chuyện có thể khiến cho vị chưởng môn truyền lệnh triệu tập Trưởng lão hội cũng là chuyện động trời.

      Hiển nhiên Trịnh Tinh Hồn có ý khởi binh hỏi tội, chỉ bất quá thân phận Đại Trưởng lão Chung Nam sơn của Chu Thanh Giang phi phàm, có thể coi như ngang hàng với chưởng môn Chung Nam sơn. Cho nên Trịnh Tinh Hồn cũng phải e dè chút, bằng lão trực tiếp phái người tấn công tới sơn trang Chu gia.

      Dĩ nhiên trong chuyện này còn có nguyên nhân ít người biết được, trong tay Chu Thanh Giang nắm giữ trong những thế lực hung tàn nhất của Cửu Đại Thiên Môn: Ám Vệ.

      Đây là cơ mật. nhưng chắc chắn chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn biết.

      Cho nên khi Vũ La mất thời gian mấy ngày chạy tới Chung Nam sơn, lập tức bị cảnh tượng trước mặt khiến cho hơi kinh ngạc: mười mấy vị trưởng lão có mặt tại đó, bọn Đồng trưởng lão lấy mất ra hiệu cho .

      Vũ La ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa đại sành có hai người ngồi. Mặc dù Chu Thanh Giang là chủ nhân, nhưng vẫn ngồi bên tay phải, so ra địa vị hơi kém chút. Còn Quách Tổ Hoành và Nam Vân đứng bên tay phải người nọ, cũng biết, người ngồi ở giữa chính là chưởng môn Thái sơn Trịnh Tinh Hồn.

      Trịnh Tinh Hồn nhìn qua tựa như văn sĩ trung niên, vóc người tầm thước, diện mạo bình thường, khí chất nội liễm. Chỉ là đôi mắt y giống như hai vì sao sáng, toát ra cỗ khí lạnh bức người. Thậm chí Vũ La có thể thấy trong mắt y trận pháp tầng tầng lớp lớp, mênh mông giống như biển sao.

      Vũ La cũng khỏi kinh sợ rùng mình, chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, cho dù là Vũ La tiền kiếp cũng dám coi thường bọn họ.

      Trịnh Tinh Hồn chuyên sâu về trận pháp, nếu xét về chiến lực vẫn còn kém kẻ thù cũ của Vũ La là Lâm Tuyệt Phong, nhưng đại gia trận pháp càng đáng sợ hơn tu sĩ bình thường. Bởi vì nếu cho y thời gian và gian, y có thể bố trí ra từng trận pháp đáng sợ liên miên bất tuyệt, khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc.

      Bên cạnh Trịnh Tinh Hồn, Quách Tổ Hoành dương dương đắc ý nhìn Vũ La. Vũ La khỏi cười lạnh tiếng, bước nhanh đến phía trước:

      - Nhược Lô Ngục Vũ La xong việc trở về, xin hỏi các vị Đại nhân có gì phân phó?

      cần Trịnh Tinh Hồn đích thân ra mật, bên cạnh trưởng lão thuộc Thái sơn bước ra, quát to tiếng:

      - Vũ La. phải chăng ngươi tự tiện chủ trương hủy diệt trận pháp truyền tống kết nối cùng Đông Thổ?

      - Đúng vậy, lúc ấy tình huống nguy cấp...

      Hiển nhiên vị trưởng lão kia có chuẩn bị từ trước, lập tức cất ngang lời :

      - Ngươi có từng nghĩ rằng nếu để lại trận pháp truyền tống kia, vô cùng có ích cho

      chúng ta tìm hiểu Đông Thổ hay ? Cho dù trận pháp kia bị tộc chiếm cứ, tối thiểu chúng ta cũng biết tộc tới đây ở chỗ nào, có thể chuẩn bị đề phòng. Nay ngươi tùy tiện hủy diệt trận pháp như vậy, chăng những kế hoạch do Cửu Đại Thiên Môn sắp đặt từ trước tan thành mây khói, hơn nữa còn gây ra vô số họa cho Trung Châu. Có trời mới biết, tương lai tộc chui ra từ chỗ nào.

      Đồng trưởng lão và Chu Thanh Giang thầm nôn nóng. Trong mấy ngày trước đây Vũ La chưa về tới, Chu Thanh Giang cùng bọn Đồng trưởng lão nổ ra tranh cãi với bọn Trịnh Tinh Hồn.

      Rốt cục Trịnh Tinh Hồn cũng là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, so về địa vị còn cao hơn Chu Thanh Giang bậc. Chu Thanh Giang lại hợp với chưởng môn Chung Nam sơn, mời tới trợ trận được, cho nên phe lão vẫn bị Trịnh Tinh Hồn áp chế.

      Hôm nay Vũ La trở lại, lại bị Trịnh Tinh Hồn cho người bày ra trận thế như vậy, cố tình phủ đầu Vũ La phen.

      Vũ La cười lạnh tiếng, đáp lại mà chỉ vào Quách Tổ Hoành hỏi:

      - Tên chuột nhắt này lâm trận thối lui, phải xử trí ra sao?

      Trưởng lão Thái sơn giận dữ, vỗ mạnh lên bàn cái, chén ấm bàn bị chấn vỡ nát. nước trà văng tung tóe:

      - Vũ La. bây giờ là Trưởng lão hội hội hợp Chu đại nhân cùng Trịnh chưởng giáo thẩm vấn ngươi, ngươi còn chưa có tư cách hỏi tới người khác.

      Vũ La ngạo nghễ nhìn lão:

      - Ta chi hỏi các ngươi câu, ta đẫm máu chiến đấu, hăng hái bảo vệ Trung Châu an toàn, nhưng trở về lại bị chất vấn như vậy. Tên chuột hèn nhát lâm trận thối lui này, làm hại ta chỉ còn đường mình chiến đấu liều mạng, vì sao có thể đường hoàng đứng đó?

      Đồng trưởng lão ho khan tiếng, đứng lên :

      - Lời này của Vũ La rất là có lý, Quách Tổ Hoành thân là Thiên Môn Thập Kiệt, nhưng lâm trận sợ chiến, làm mất mặt Trung Châu ta. Nếu luận tội trừng phạt, Quách Tố Hoành hẳn phải bị tống vào Nhược Lô Ngục trước.

      Trưởng lão Thái sơn kia cười lạnh tiếng:

      - Tội có có nặng, đương nhiên là phải trừng phạt kẻ có tội nặng nhất, về chuyện của quả , để sau hãy tính.

      Vũ La cười lạnh:

      - như vậy, nếu ta đánh mà bỏ chạy như Quách Tổ Hoành, lại hề có tội. Ta dốc hết toàn lực tiêu diệt tộc lại là có tội ư?

      Trưởng lão Thái sơn hung hăng :

      - Vũ La. ngươi đừng vội lánh nặng tìm , ngươi dũng giết địch, tự nhiên có công, nhưng ngươi tự tiện nổ tung trận pháp truyền tống, chính là tội nặng. Công đủ bù tội, đây là nguyên nhân mà ngươi bị thẩm vấn.

      - Vậy Quách Tổ Hoành có công lao gì?

      Vũ La hỏi ngược câu.

      Trưởng lão Thái sơn nghẹn lời được gì, Đồng trưởng lão cười lạnh tiếng:

      - Thái sơn bao che đệ tử, nhưng cũng đừng làm quá đáng như vậy...

      Mắt thấy hai vị trưởng lão xảy ra tranh cãi ầm ĩ, Trịnh Tinh Hồn bỗng nhiên khoát tay.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #285
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THÁI CHI CHỦ (HẠ)


      Uy thế chưởng môn quả phi phàm. Trịnh Tinh Hồn chỉ làm động tác đơn giản, trưởng lão Thái sơn kia lập tức biết điều, lời lên đến miệng lập tức nuốt vào, dù là Đồng trưởng lão cũng phải ngậm miệng lại với vẻ cam lòng.

      - Ngươi níu lấy Quách Tổ Hoành nhất quyết tha. phải chăng ngươi muốn tìm cớ chạy tội?

      Trịnh Tinh Hồn chậm rãi lên tiếng , lộ ra vẻ như nhìn thấu hết thày. Đôi mắt sáng như sao của y nhìn Vũ La chằm chằm, trận pháp trong mắt chuyển động liên tục, khiến cho người ta có cảm giác rằng y có thể nhìn thấu nguyên hồn người khác.

      thực tế Trịnh Tinh Hồn cũng nổi danh trong số chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn về tài tính toán bỏ sót, chiếm được tiên cơ nơi nơi.

      - Được rồi, ta thỏa mãn tâm nguyện của ngươi. Lần này mang Quách Tổ Hoành tới đây vốn là muốn nhân cơ hội này trị tội y. Lúc trước định xử phạt ngươi trước rồi mới xử tới Quách Tổ Hoành, nhưng ngươi nhiều lần cầu như vậy, trước tiên bất Quách Tổ Hoành lại, giải tới Thẩm Phán Đình luận tội.

      Quách Tổ Hoành run rầy toàn thân, quỳ sụp xuống trước mặt Trịnh Tinh Hồn:

      - Sư tổ, ngài thể làm như vậy, con van cầu sư tổ, tha cho con ...

      Ánh mất Trịnh Tinh Hồn vô cùng lạnh lẽo, đạo hàn quang chợt lóe:

      - Quách Tổ Hoành, ngươi thân là đệ tử Thái sơn ta lại lâm trận bỏ chạy, tham sinh úy tử. Nếu Thái sơn ta dung thứ cho hành vi như vậy, còn mật mũi nào đứng trong hàng ngũ Cửu Đại Thiên Môn, còn mật mũi nào nhìn tu sĩ trong thiên hạ? Ngươi cứ yên tâm, ta giúp cho ngươi với Cốc Thương Cốc Đại nhân Ngự Trảm Đài, cho ngươi cái chết nhàng đau đớn.

      Quách Tổ Hoành sợ tới mức ngồi phệt xuống đất lắp bắp:

      - Sư... sư tổ...

      Trịnh Tinh Hồn vung tay lên, hai tên đệ tử Thái sơn tiến lên áp giải Quách Tổ Hoành ra ngoài. Quách Tố Hoành giãy dụa kêu la, nhưng bối phận của hai người nọ ràng là cao hơn y, thực lực thừa sức áp chế. Mặc cho Quách Tổ Hoành giãy dụa thế nào cũng thoát, cuối cùng cũng bị kéo ra ngoài.

      Rất nhanh, trong đại sành lại khôi phục bình tĩnh.

      Các trưởng lão đều cảm thấy sợ hãi. Quách Tổ Hoành là trong Thiên Môn Thập Kiệt, tên đệ tử quan trọng như vậy giết là giết. Đây là hành vi quyết đoán tới bậc nào,

      chẳng lẽ Trịnh Tinh Hồn muốn chấp pháp công bằng ?

      Vũ La liếc nhìn Chu Thanh Giang cái, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Chu Thanh Giang rất khó coi. Hiên nhiên kiến thức của Chu Thanh Giang và Vũ La cao hơn những người trong Trưởng lão hội bậc.

      Hành động lần này của Trịnh Tinh Hồn, chính là tuyên chiến ngầm với Chu Thanh Giang.

      Quách Tổ Hoành dĩ nhiên quan trọng, nhưng loại đệ tử ‘kiệt xuất’ như y bất quá là do Cửu Đại Thiên Môn cố ý đấy lên cho mọi người nhìn thấy mà thôi. Trong Thái sơn, đương nhiên còn có đệ tử trẻ tuổi kém, thậm chí còn hơn cả Quách Tổ Hoành.

      giết Quách Tổ Hoành, xử phạt Vũ La danh bất chính ngôn thuận, Chu Thanh Giang cũng để cho Vũ La chịu tội.

      Huống chi, Quách Tổ Hoành lâm trận khiếp chiến, làm mất hết thể diện Thái sơn. Trịnh Tinh Hồn động sát tâm với y, nhưng vẫn nhẫn để đó, giữ tới bây giờ mới giết, phát huy hiệu quả và lợi ích của việc xử phạt Quách Tổ Hoành tới mức lớn nhất, có thể là tính toán tinh xảo, hố là đại hành gia về trận pháp.

      Trịnh Tinh Hồn nhìn sang Vũ La:

      - Bàn tọa xử như vậy có được gọi là công bằng chăng?

      Vũ La làm như bất đắc dĩ gật đầu cái:

      - Tự nhiên công bằng.

      - Được rồi, kế tiếp tới chuyện của ngươi.

      Tinh quang lóe lên trong mắt Trịnh Tinh Hồn, giống như biển sao mênh mông bao phủ Vũ La vào trong.

      Đồng trưởng lão lo lắng vô cùng, nhìn về phía Chu Thanh Giang xin giúp đỡ, lại phát trán Chu Thanh Giang mơ hồ toát mồ hôi, cũng hề có biện pháp.

      Ngay cả Quách Tổ Hoành trong Thiên Môn Thập Kiệt còn bị Trịnh Tinh Hồn giết chết, còn lấy cớ gì ngăn cản người ta thâm vấn Vũ La?

      Đồng trưởng lão thầm thở dài: Quả nhiên là Trịnh Tinh Hồn, tính toán bỏ sót, chiếm lấy tiên cơ nơi nơi.

      - Ngươi tự tiện làm nổ trận pháp truyền tống, gây ra nguy hại vô cùng. Trước đó Quý trưởng lão ràng với ngươi, vậy ngươi có phục ?

      Lúc này Vũ La lại tỏ ra hết sức ung dung:

      - Tuy rằng có hiềm nghi già mồm át lý, nhưng cũng có chút đạo lý, ta phục.

      Quý trưởng lão bất mãn hừ tiếng.

      Trịnh Tinh Hồn thèm để ý, lại tiếp:

      - Vậy Cửu Đại Thiên Môn trị tội ngươi, ngươi có gì để chăng?

      Chuyện tới nước này dường như định. Vũ La khó thoát khỏi trách phạt, về phần trách phạt rốt cục là nặng hay , vậy phải xem ích lợi mà Chu Thanh Giang đưa ra trao đối với Trịnh Tinh Hồn. Các trưởng lão trong Trưởng lão hội lúc này lục tục đứng dậy, chuẩn bị rời , ngờ Vũ La lên tiếng :

      - Dựa vào cái gì mà trị tội ta?

      Mọi người nghe vậy sửng sốt, Trịnh Tinh Hồn khẽ cau mày, tinh quang trong mắt y bắn ra sắc như dao:

      - Hừ. ra chỉ là loại người giỏi mồm mép, nếu là như vậy, người đâu...

      Vũ La ngạo nghễ :

      - Các ngươi có đạo lý, nhưng ta làm sai. Chuyện này còn có tình khác, bất quá ta thể trước mặt nhiều người như vậy.

      Trịnh Tinh Hồn nổi giận:

      - Lôi .

      Vũ La nhìn sang Chu Thanh Giang, Chu Thanh Giang đứng dậy :

      - Trịnh chưởng giáo, Vũ La luôn luôn ổn trọng, lời xằng bậy. Chi bằng hai ta tìm nơi yên tĩnh, nghe thử xem thế nào.

      Trịnh Tinh Hồn cần Chu Thanh Giang đứng ra, tại thấy lão biểu lộ mới chịu nhìn lão, lạnh nhạt :

      - Nhưng nếu toàn những lời trời dưới đất sao?

      Chu Thanh Giang biết làm sao, đành kiên quyết :

      - Tự nhiên làm chưởng giáo thất vọng.

      Trịnh Tinh Hồn cười hài lòng:

      - Được, chúng ta .

      Chu Thanh Giang vẫy tay với Vũ La. ba người cùng nhau rời .

      Trong thư phòng của Chu Thanh Giang chỉ có ba người.

      Vũ La kiêu ngạo siểm nịnh, ngay cả hành lễ cũng lưỡi làm. Trịnh Tinh Hồn chính là bạn thân của Lâm Tuyệt Phong, tiền kiếp Vũ La thân tử đạo tiêu, Lâm Tuyệt Phong có phần ba công lao trong đó, tự nhiên Vũ La có cảm tình gì với Trịnh Tinh Hồn.

      Trịnh Tinh Hồn vô cùng cao hứng, y tính kế từng bước , rốt cục đoạt được quyền chủ động rất lớn trong cuộc chiến ngầm với Chu Thanh Giang. Chỉ cần chuyện mà Vũ La ra đủ trọng lượng để xóa tội, y có thể đòi được của Chu Thanh Giang khoản .

      - Có tình gì cứ .

      Trịnh Tinh Hồn ngồi ở ghế , nhàn nhã .

      Vũ La nhìn hai người :

      - Lời của Quý trưởng lão vừa , xét về căn bản chỉ là mất thông đạo dẫn tới Đông Thổ mà thôi, ta có đúng ?

      Chu Thanh Giang lời nào, mà là nhìn Trịnh Tinh Hồn.

      Trịnh Tinh Hồn cười lạnh tiếng:

      - như vậy có chút miễn cưỡng, bất quá cũng có thể tạm chấp nhận được.

      Vũ La gật đầu cái:

      - Được, ta biết thông đạo khác thông tới Đông Thổ, càng bí hơn. tộc biết.

      - Cái gì?!

      Trịnh Tinh Hồn vốn ung dung lập tức biến sắc, Chu Thanh Giang cũng hết sức bất ngờ.

      Trịnh Tinh Hồn quen nắm quyền chủ động trước khi giao phong cùng người khác. Hơn nữa y vẫn cho rằng mình nhìn thấu Vũ La. làm sao cũng ngờ rằng Vũ La bất ngờ xuất kỳ binh, còn có mai phục chiêu như vậy.

      Quả Trịnh Tinh Hồn thích cảm giác này chút nào, hoặc có thể là hết sức khó chịu.

      Sắc mặt y nháy mắt trở nên trắng bệch, hung hăng nhìn chằm chằm Vũ La. khí độ tông sư hoàn toàn biến mất:

      - Ngươi có biết mình , nếu ngươi dối, dù Ngự Trảm Đài chém ngươi trăm lần cũng hết tội.

      Vũ La thản nhiên :

      - Tuyệt vô hí ngôn, ta còn từng thông qua thông đạo kia tới Đông Thổ lần.

      Trịnh Tinh Hồn đặt mông ngồi trở lại, lại nhìn Chu Thanh Giang bên cạnh, thấy Chu Thanh Giang kinh ngạc thua gì mình, trong lòng y mới cảm thấy hơi dễ chịu chút.

      Chuyện này quan hệ trọng đại, quả thể trước mặt nhiều người như vậy.

      - Chu Đại trưởng lão, chuyện này ngươi thấy thế nào?



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #286
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THÁI CHI CHỦ (HẠ)


      Uy thế chưởng môn quả phi phàm. Trịnh Tinh Hồn chỉ làm động tác đơn giản, trưởng lão Thái sơn kia lập tức biết điều, lời lên đến miệng lập tức nuốt vào, dù là Đồng trưởng lão cũng phải ngậm miệng lại với vẻ cam lòng.

      - Ngươi níu lấy Quách Tổ Hoành nhất quyết tha. phải chăng ngươi muốn tìm cớ chạy tội?

      Trịnh Tinh Hồn chậm rãi lên tiếng , lộ ra vẻ như nhìn thấu hết thày. Đôi mắt sáng như sao của y nhìn Vũ La chằm chằm, trận pháp trong mắt chuyển động liên tục, khiến cho người ta có cảm giác rằng y có thể nhìn thấu nguyên hồn người khác.

      thực tế Trịnh Tinh Hồn cũng nổi danh trong số chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn về tài tính toán bỏ sót, chiếm được tiên cơ nơi nơi.

      - Được rồi, ta thỏa mãn tâm nguyện của ngươi. Lần này mang Quách Tổ Hoành tới đây vốn là muốn nhân cơ hội này trị tội y. Lúc trước định xử phạt ngươi trước rồi mới xử tới Quách Tổ Hoành, nhưng ngươi nhiều lần cầu như vậy, trước tiên bất Quách Tổ Hoành lại, giải tới Thẩm Phán Đình luận tội.

      Quách Tổ Hoành run rầy toàn thân, quỳ sụp xuống trước mặt Trịnh Tinh Hồn:

      - Sư tổ, ngài thể làm như vậy, con van cầu sư tổ, tha cho con ...

      Ánh mất Trịnh Tinh Hồn vô cùng lạnh lẽo, đạo hàn quang chợt lóe:

      - Quách Tổ Hoành, ngươi thân là đệ tử Thái sơn ta lại lâm trận bỏ chạy, tham sinh úy tử. Nếu Thái sơn ta dung thứ cho hành vi như vậy, còn mật mũi nào đứng trong hàng ngũ Cửu Đại Thiên Môn, còn mật mũi nào nhìn tu sĩ trong thiên hạ? Ngươi cứ yên tâm, ta giúp cho ngươi với Cốc Thương Cốc Đại nhân Ngự Trảm Đài, cho ngươi cái chết nhàng đau đớn.

      Quách Tổ Hoành sợ tới mức ngồi phệt xuống đất lắp bắp:

      - Sư... sư tổ...

      Trịnh Tinh Hồn vung tay lên, hai tên đệ tử Thái sơn tiến lên áp giải Quách Tổ Hoành ra ngoài. Quách Tố Hoành giãy dụa kêu la, nhưng bối phận của hai người nọ ràng là cao hơn y, thực lực thừa sức áp chế. Mặc cho Quách Tổ Hoành giãy dụa thế nào cũng thoát, cuối cùng cũng bị kéo ra ngoài.

      Rất nhanh, trong đại sành lại khôi phục bình tĩnh.

      Các trưởng lão đều cảm thấy sợ hãi. Quách Tổ Hoành là trong Thiên Môn Thập Kiệt, tên đệ tử quan trọng như vậy giết là giết. Đây là hành vi quyết đoán tới bậc nào,

      chẳng lẽ Trịnh Tinh Hồn muốn chấp pháp công bằng ?

      Vũ La liếc nhìn Chu Thanh Giang cái, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Chu Thanh Giang rất khó coi. Hiên nhiên kiến thức của Chu Thanh Giang và Vũ La cao hơn những người trong Trưởng lão hội bậc.

      Hành động lần này của Trịnh Tinh Hồn, chính là tuyên chiến ngầm với Chu Thanh Giang.

      Quách Tổ Hoành dĩ nhiên quan trọng, nhưng loại đệ tử ‘kiệt xuất’ như y bất quá là do Cửu Đại Thiên Môn cố ý đấy lên cho mọi người nhìn thấy mà thôi. Trong Thái sơn, đương nhiên còn có đệ tử trẻ tuổi kém, thậm chí còn hơn cả Quách Tổ Hoành.

      giết Quách Tổ Hoành, xử phạt Vũ La danh bất chính ngôn thuận, Chu Thanh Giang cũng để cho Vũ La chịu tội.

      Huống chi, Quách Tổ Hoành lâm trận khiếp chiến, làm mất hết thể diện Thái sơn. Trịnh Tinh Hồn động sát tâm với y, nhưng vẫn nhẫn để đó, giữ tới bây giờ mới giết, phát huy hiệu quả và lợi ích của việc xử phạt Quách Tổ Hoành tới mức lớn nhất, có thể là tính toán tinh xảo, hố là đại hành gia về trận pháp.

      Trịnh Tinh Hồn nhìn sang Vũ La:

      - Bàn tọa xử như vậy có được gọi là công bằng chăng?

      Vũ La làm như bất đắc dĩ gật đầu cái:

      - Tự nhiên công bằng.

      - Được rồi, kế tiếp tới chuyện của ngươi.

      Tinh quang lóe lên trong mắt Trịnh Tinh Hồn, giống như biển sao mênh mông bao phủ Vũ La vào trong.

      Đồng trưởng lão lo lắng vô cùng, nhìn về phía Chu Thanh Giang xin giúp đỡ, lại phát trán Chu Thanh Giang mơ hồ toát mồ hôi, cũng hề có biện pháp.

      Ngay cả Quách Tổ Hoành trong Thiên Môn Thập Kiệt còn bị Trịnh Tinh Hồn giết chết, còn lấy cớ gì ngăn cản người ta thâm vấn Vũ La?

      Đồng trưởng lão thầm thở dài: Quả nhiên là Trịnh Tinh Hồn, tính toán bỏ sót, chiếm lấy tiên cơ nơi nơi.

      - Ngươi tự tiện làm nổ trận pháp truyền tống, gây ra nguy hại vô cùng. Trước đó Quý trưởng lão ràng với ngươi, vậy ngươi có phục ?

      Lúc này Vũ La lại tỏ ra hết sức ung dung:

      - Tuy rằng có hiềm nghi già mồm át lý, nhưng cũng có chút đạo lý, ta phục.

      Quý trưởng lão bất mãn hừ tiếng.

      Trịnh Tinh Hồn thèm để ý, lại tiếp:

      - Vậy Cửu Đại Thiên Môn trị tội ngươi, ngươi có gì để chăng?

      Chuyện tới nước này dường như định. Vũ La khó thoát khỏi trách phạt, về phần trách phạt rốt cục là nặng hay , vậy phải xem ích lợi mà Chu Thanh Giang đưa ra trao đối với Trịnh Tinh Hồn. Các trưởng lão trong Trưởng lão hội lúc này lục tục đứng dậy, chuẩn bị rời , ngờ Vũ La lên tiếng :

      - Dựa vào cái gì mà trị tội ta?

      Mọi người nghe vậy sửng sốt, Trịnh Tinh Hồn khẽ cau mày, tinh quang trong mắt y bắn ra sắc như dao:

      - Hừ. ra chỉ là loại người giỏi mồm mép, nếu là như vậy, người đâu...

      Vũ La ngạo nghễ :

      - Các ngươi có đạo lý, nhưng ta làm sai. Chuyện này còn có tình khác, bất quá ta thể trước mặt nhiều người như vậy.

      Trịnh Tinh Hồn nổi giận:

      - Lôi .

      Vũ La nhìn sang Chu Thanh Giang, Chu Thanh Giang đứng dậy :

      - Trịnh chưởng giáo, Vũ La luôn luôn ổn trọng, lời xằng bậy. Chi bằng hai ta tìm nơi yên tĩnh, nghe thử xem thế nào.

      Trịnh Tinh Hồn cần Chu Thanh Giang đứng ra, tại thấy lão biểu lộ mới chịu nhìn lão, lạnh nhạt :

      - Nhưng nếu toàn những lời trời dưới đất sao?

      Chu Thanh Giang biết làm sao, đành kiên quyết :

      - Tự nhiên làm chưởng giáo thất vọng.

      Trịnh Tinh Hồn cười hài lòng:

      - Được, chúng ta .

      Chu Thanh Giang vẫy tay với Vũ La. ba người cùng nhau rời .

      Trong thư phòng của Chu Thanh Giang chỉ có ba người.

      Vũ La kiêu ngạo siểm nịnh, ngay cả hành lễ cũng lưỡi làm. Trịnh Tinh Hồn chính là bạn thân của Lâm Tuyệt Phong, tiền kiếp Vũ La thân tử đạo tiêu, Lâm Tuyệt Phong có phần ba công lao trong đó, tự nhiên Vũ La có cảm tình gì với Trịnh Tinh Hồn.

      Trịnh Tinh Hồn vô cùng cao hứng, y tính kế từng bước , rốt cục đoạt được quyền chủ động rất lớn trong cuộc chiến ngầm với Chu Thanh Giang. Chỉ cần chuyện mà Vũ La ra đủ trọng lượng để xóa tội, y có thể đòi được của Chu Thanh Giang khoản .

      - Có tình gì cứ .

      Trịnh Tinh Hồn ngồi ở ghế , nhàn nhã .

      Vũ La nhìn hai người :

      - Lời của Quý trưởng lão vừa , xét về căn bản chỉ là mất thông đạo dẫn tới Đông Thổ mà thôi, ta có đúng ?

      Chu Thanh Giang lời nào, mà là nhìn Trịnh Tinh Hồn.

      Trịnh Tinh Hồn cười lạnh tiếng:

      - như vậy có chút miễn cưỡng, bất quá cũng có thể tạm chấp nhận được.

      Vũ La gật đầu cái:

      - Được, ta biết thông đạo khác thông tới Đông Thổ, càng bí hơn. tộc biết.

      - Cái gì?!

      Trịnh Tinh Hồn vốn ung dung lập tức biến sắc, Chu Thanh Giang cũng hết sức bất ngờ.

      Trịnh Tinh Hồn quen nắm quyền chủ động trước khi giao phong cùng người khác. Hơn nữa y vẫn cho rằng mình nhìn thấu Vũ La. làm sao cũng ngờ rằng Vũ La bất ngờ xuất kỳ binh, còn có mai phục chiêu như vậy.

      Quả Trịnh Tinh Hồn thích cảm giác này chút nào, hoặc có thể là hết sức khó chịu.

      Sắc mặt y nháy mắt trở nên trắng bệch, hung hăng nhìn chằm chằm Vũ La. khí độ tông sư hoàn toàn biến mất:

      - Ngươi có biết mình , nếu ngươi dối, dù Ngự Trảm Đài chém ngươi trăm lần cũng hết tội.

      Vũ La thản nhiên :

      - Tuyệt vô hí ngôn, ta còn từng thông qua thông đạo kia tới Đông Thổ lần.

      Trịnh Tinh Hồn đặt mông ngồi trở lại, lại nhìn Chu Thanh Giang bên cạnh, thấy Chu Thanh Giang kinh ngạc thua gì mình, trong lòng y mới cảm thấy hơi dễ chịu chút.

      Chuyện này quan hệ trọng đại, quả thể trước mặt nhiều người như vậy.

      - Chu Đại trưởng lão, chuyện này ngươi thấy thế nào?



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #286
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      LẦN ĐẦU GẶP MẶT, HOA LỬA TUNG ...


      Như vậy xem ra, con trường Chu Hùng của lão chắc chắn là nhân tuyển tốt nhất, nhưng Chu Thanh Giang muốn.

      Tuy rằng Vũ La tiến vào Đông Thổ lần, hơn nữa trở lại an toàn, nhưng căn cứ theo lời Vũ La. địa phương nọ cũng chỉ có nguy hiếm bình thường. Khoan tới Thần Điểu Phượng Hoàng, dị thú lưỡi dài, chỉ riêng thực lực của tiểu đội chín người kia cũng vô cùng đáng sợ.

      Vũ La thể , nếu còn phái thêm Chu Hùng, khi gặp chuyện may, cả con lẫn rể của mình đều tổn thất trong đó, bất kể thế nào Chu Thanh Giang cũng muốn. Tuy rằng lão là nhất thế kiêu hùng, nhưng cũng là vị phụ thân thương con cái.

      Lần này đây chỉ là điều tra, phải công phạt, đương nhiên thể khinh suất phái ra cao thủ Đại Năng.

      Chu Thanh Giang đắn đo suy nghĩ. đột nhiên linh cơ thoáng động, đúng vậy, vì sao mình lại quên mất người...

      Chu Thanh Giang lập tức nở nụ cười tươi tinh.

      Trịnh Tinh Hồn mất hết vài ngày mới bình phục tâm trạng, nghiêm túc cân nhắc tới nhiệm vụ lần này.

      Những chuyện mà Chu Thanh Giang nghĩ tới, cơ hồ Trịnh Tinh Hồn cũng nghĩ tới. Tuy rằng y muốn, nhưng lần này cũng thể giao quyền chỉ huy nhiệm vụ thăm dò Đông Thổ lại cho Vũ La. dù sao Vũ La cũng qua lần.

      Hơn nữa Vũ La có thể chơi mình vố như vậy, tối thiểu về phương diện mưu trí, ứng biến thành vấn đề.

      Lúc trước Quách Tổ Hoành báo cáo, cũng nhắc tới chiến lực của Vũ La. Tuy rằng Quách Tố Hoành cố tình hạ thấp ít. nhưng Trịnh Tinh Hồn là loại người nào? Phần hạ thấp của Quách Tổ Hoành. Trịnh Tinh Hồn có thể đoán ra được, hiển nhiên thực lực của Vũ La cũng thể nghi ngờ.

      Cho nên nhìn từ bất cứ phương diện nào, Vũ La xem như là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí chỉ huy nhiệm vụ lần này.

      Mà Trịnh Tinh Hồn cũng có ý nghĩ hết sức ràng, tối thiểu trong nhiệm vụ này, mình phải tìm tu sĩ thực lực hùng mạnh phụ tá Vũ La.

      Nhưng Trịnh Tinh Hồn còn có suy nghĩ khác: nếu Vũ La dối sao, nơi đó phải Đông Thổ sao? Lúc ấy cần người có thể trấn áp Vũ La. chính xác hơn là bất Vũ La mang về quy án.

      Trịnh Tinh Hồn suy nghĩ lát, xác định được nhân tuyển cho vị trí này.

      Y ra lệnh tiếng, sau khoảng thời gian uống cạn chén trà tu sĩ trung niên hai vai rộng rãi, thân hình cao lớn tới quỳ xuống trước mặt Trịnh Tinh Hồn.

      - Dịch Long, con làm môn hạ ta bao nhiêu năm?

      Trịnh Tinh Hồn từ từ hỏi.

      Dịch Long quỳ chợt cảm thấy có chút khác thường.

      Dịch Long chính là tên đệ tử mà Trịnh Tinh Hồn coi trọng nhất. Tuy rằng trong mắt người ngoài, Dịch Long cũng đường đường là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thái sơn, oai phong vô cùng, nhưng phải ở trong hoàn cảnh đó mới hiểu được. Nếu so sánh với đám sư huynh đệ của Dịch Long, sư phụ chưa từng quan tâm tới y, thậm chí ngay cả ít đệ tử đời sau như Quách Tổ Hoành, đãi ngộ còn tốt hơn cả y.

      Trịnh Tinh Hồn thích người trí tuệ, lúc thu Dịch Long nhập môn, y chỉ mới mười tuổi, thiên tư trí tuệ vô cùng linh lợi. Nhưng càng về sau, Dịch Long càng ngày càng trở nên trầm ổn, thậm chí trong mắt Trịnh Tinh Hồn còn có hơi chất phác.

      Bất quá nhiệm vụ lần này cần tới mẫu người như Dịch Long.

      Dịch Long cung kính đáp:

      - Bẩm sư tôn, hai trăm ba mươi năm.

      Trịnh Tinh Hồn gật gật đầu. ngón tay khẽ gõ gõ vào tay vịn Thái Sư ỷ bằng Kim Ti Hồng mộc:

      - Những năm gần đây, có lẽ con rất oán trách vi sư...

      Dịch Long hoảng sợ, vội vàng dập đầu:

      - Đồ nhi dám. Sư tôn đối với đồ nhi ân trọng như núi, đồ nhi cảm kích còn kịp, dám sinh lòng ngỗ nghịch như vậy...

      Trịnh Tinh Hồn khoát tay ngăn lại:

      - Con cần kích động, nếu là ta mới vào môn đình, được sư tôn cho hay ‘con chính là nhân tài trụ cột của chúng ta’. Nhưng hơn hai trăm năm sau lại trở thành người bình thường có cũng được mà có cũng sao trong môn, ta cũng suy nghĩ như vậy. Huống chi ta biết con cũng chỉ thầm oán, cũng có tâm tư gì khác.

      Dịch Long nghe sư phụ nhắc tới lúc mới thu mình làm đồ đệ, hơn hai trăm năm ngờ sư phụ còn nhớ những lời này, nhớ lại hơn hai trăm năm qua mình chịu biết bao nhiêu uất ức, nhất thời vui buồn lẫn lộn, dập đầu khóc rống lên:

      - Sư tôn...

      Trịnh Tinh Hồn đứng dậy xuống, âu yếm ân cần đỡ Dịch Long dậy, lộ vẻ vui mừng:

      - Đứng dậy , hôm nay thầy trò chúng ta hàn huyên phen.

      - Dạ. sư tôn.

      Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn chợt trở nên nghiêm nghị:

      - Con có biết vì sao trong hơn hai trăm năm qua, vi sư lạnh nhạt với con như vậy chăng?

      Dịch Long trịnh trọng :

      - Đương nhiên là sư tôn có lý do riêng, chỉ là Dịch Long ngu dốt. đoán ra dụng ý của sư tôn.

      Trịnh Tinh Hồn gật gật đầu:

      - Đám sư huynh đệ của con nhìn qua dường như trí tuệ thông minh, thực tế đều có khuyết điểm chí mạng, chính là nóng nảy. Chỉ có con đại trí giả ngu, lù khù vác lu mà chạy, chính là nhân tuyển có hai để truyền thừa bí thuật của chúng ta.

      Dịch Long giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tinh Hồn, trong mắt sư phụ tinh quang như tơ, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái ấm áp.

      Trịnh Tinh Hồn chậm rãi gật đầu:

      - sai, vi sư mượn hai trăm năm qua tôi luyện con, quả nhiên con có làm cho vi sư thất vọng.

      Nếu Trịnh Tinh Hồn ra câu lúc y thu nhận Dịch Long làm đồ đệ, e rằng Dịch Long cũng tin những lời này, nhưng tại khác.

      Đáng tiếc y biết Trịnh Tinh Hồn trí lực hơn người, dù là ít việc quan trọng vào ba, bốn trăm năm trước cũng có thể nhớ .

      Dịch Long cảm động vô cùng, lại cảm thấy áy náy vì mình sinh ra oán niệm trong thời gian gần đây, mất lại đỏ ửng:

      - Sư tôn, đồ nhi...

      - cần nhiều lời.

      Trịnh Tinh Hồn khoát tay chặn lại:

      - Giữa thầy trò ta cần khách sáo, nay ta thấy con đại khí thành, cũng là lúc nên bất tay hành .

      Dịch Long vội vàng quỳ sụp xuống:

      - Xin sư tôn hạ lệnh, dù Dịch Long phải vượt qua muôn ngàn núi đao rừng kiếm, muôn thác từ!

      Trịnh Tinh Hồn tỏ ra nghiêm túc hẳn lên:

      - Chuyện này quan hệ trọng đại, cũng chỉ có giao cho con, vi sư mới có thể yên tâm.

      Trịnh Tinh Hồn kể hết tình. Dịch Long nghe xong giật mình kinh hãi, kinh hô thất thanh:

      - Đông Thổ tộc...

      Trong lòng y càng thêm chắc chắn, quả sư phụ nhìn trúng mình. Chuyện quan trọng như vậy, e rằng trong cả Thái sơn ngoài sư phụ ra, cũng chỉ có mình mình được biết.

      - Vi sư phái con , con phải vô cùng cẩn thận. cần xung đột cùng Vũ La. nhưng đến khi cần nhất định phải tỏ ra kiên quyết. Nếu phát ra tình huống đúng, vậy Vũ La chính là tù phạm, lập tức bất về!

      Đương nhiên Trịnh Tinh Hồn xấu hổ ra chuyện mình bị Vũ La chơi vố, cho nên căn dặn tình Đông Thổ lần này có chút hàm hồ . Nếu là đệ tử khác, Trịnh Tinh Hồn cần dặn dò câu này, đệ tử ấy thừa sức biết phải xử lý thế nào.

      Nhưng y lại cảm thấy yên tâm về Dịch Long, cho nên mới thêm câu này.

      Nhưng vì trước đó Trịnh Tinh Hồn kể ràng chân tướng tình, cho nên Dịch Long mới hiểu lầm ý sư phụ. Y cho rằng chuyện này bề ngoài do Vũ La làm chủ, thực tế mình mới là người chủ , khi cần thiết có thể bắt giữ Vũ La đoạt quyền.

      - Sư tôn yên tâm, chuyện này tuyệt xảy ra sai lầm.

      Trịnh Tinh Hồn hài lòng gật gật đầu.

      Từ xuống dưới Thái sơn, trong đám đệ tử thân truyền cũng chỉ có Dịch Long trầm ổn. Nhưng mà những năm gần đây Trịnh Tinh Hồn thèm để ý tới Dịch Long, cho nên lo rằng y còn trung thành với mình. Bất quá Trịnh Tinh Hồn là loại người nào? Chỉ cần hai ba câu. đổi trắng thành đen. Dịch Long lập tức cảm kích rơi nước mất, cam nguyện san óc lầy đất.

      - Được rồi, con hãy lui xuống trước, ta chuẩn bị cho con phen. Sau khi các loại vật tư tới đủ. con có thể xuất phát.

      Sau khi Dịch Long hành lễ bèn cung kính lui ra.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #288
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      LẦN ĐẦU GẶP MẶT, HOA LỬA TUNG ...


      vốn Vũ La định rèn cho mình món pháp bảo phi hành, nhưng thời gian còn kịp nữa. Nghe nhân tuyển của Chu gia tới từ sớm, chẳng qua ở mãi trong phòng, ngay cả Vũ La cũng thấy mật.

      Sau khi Dịch Long tới, bái kiến Chu Thanh Giang xong bèn thẳng, muốn mời Vũ La ra hội diện.

      Hai người gặp nhau hết sức ôn hòa, trong lòng Dịch Long nhớ lời dặn của Trịnh Tinh Hồn, tự nhiên vẫn duy trì cảm giác vượt trội Vũ La trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hòa khí. chỉ trong lần thăm dò Đông Thổ này, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau...

      Lần này chỉ là nhiệm vụ thăm dò, phải là chỉnh phạt, ba người cũng đủ.

      Dịch Long cảm thấy mình có ‘trách nhiệm bên mình’, nóng lòng đền đáp sư tôn, muốn kéo dài thời gian cho nên đề nghị lập tức xuất phát. Sau nhờ Chu Thanh Giang trấn an. mới chịu ở lại thêm đêm. sáng hôm sau xuất phát lên đường.

      Đến tối Chu Hoành ra mặt. thiết yến khoản đãi Dịch Long. Chu Hoành thẳng, đây là lần aặp mặt chính thức của ba người.

      ra Vũ La hết sức hiếu kỳ về nhân tuyển của Chu gia, nghe đến tối gặp mật cũng chối từ, đến giờ bèn thành tới đại sành yến hội của Chu gia.

      Đám người hầu dọn thức ăn lên, toàn là sơn hào hài vị. Chỉ là trong mắt Vũ La. số lượng thức ăn có vẻ hơi khiêm tốn.

      Chỉ có mình Chu Hoành ở đây, vừa thấy Vũ La lập tức tươi cười nghênh đón:

      - Muội phu. ngươi tới sớm rồi, sao hà. đói rồi ư?

      Sức ăn kinh khủng của Vũ La. trong thời gian gần đây người Chu gia cũng được kiến thức.

      Vũ La chỉ cười, tại ở Chu gia cũng xem như phải người ngoài, thoải mái ngồi xuống hỏi:

      - VỊ nhân huynh của Chu gia các vị rốt cục có lai lịch thế nào, vì sao tỏ ra tự cao như vậy? Dáng vẻ Chu Hoành tỏ ra hết sức thần bí:

      - Ngươi cẩn thận chút, ngay cả ta cũng phải tránh né vị này. cho ngươi biết, ngàn vạn lần được xấu sau lưng tên khốn kia, hết sức tà môn, mỗi lần ta xấu sau lưng y, tên khốn ấy lại đứng sau lưng ta...

      Chu Hoành còn chưa dứt lời, chợt thấy Vũ La nở nụ cười, nhìn ra sau lưng y:

      - A Cẩn. vì sao nàng lại tới đây, chẳng phải nàng rằng tối nay tới hay sao?

      Vũ La chợt phát ra sắc mặt Chu Hoành đại biến, trở nên thê thảm vô cùng, cất còn giọt máu.

      Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:

      - Ngươi làm sao vậy?

      Chu Hoành nghiến răng nghiến lợi :

      - Ta biết rồi...

      - Cái gì?

      Vũ La hiểu gì, Chu Hoành buông tiếng than dài, cúi đầu :

      - Được, lọt vào tay ngươi, ngươi muốn làm gì làm...

      Vũ La hoàn toàn hiểu ràng là chuyện gì xảy ra, ngạc nhiên nhìn Chu Cẩn thân hắc y từ sau lưng Chu Hoành tiến tới, Vũ La hết sức tự nhiên tiến lên nắm lấy tay dìu nàng.

      Thần sắc Chu Hoành chợt trở nên kỳ quặc, nở nụ cười tinh quái.

      Chỉ nghe tiếng bốp giòn giã vang lên, Vũ La bị tát đột ngột sững sờ, ngạc nhiên nhìn Chu Cẩn. Bỗng nhiên phát ra điểm khác thường, vì sao Chu Cẩn cao hơn trước?

      Vũ La thân cao bảy thước, cũng gọi là thấp. Trong số những nữ nhân mà quen biết. Ma Tử Câm và Hắc Thủy Tiên vóc người cao, Ma Tử Câm chỉ tới vai . Hắc Thủy Tiên cao hơn Ma Tử Câm chút.

      Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn đều là mỹ nhân cao gầy, so ra chỉ thấp hơn Vũ La nửa cái đầu.

      Nhưng người trước mắt còn cao hơn Vũ La nửa cái đầu.

      Tuy rằng dung mạo giống tới mức khó tin, nhưng dáng người cao như vậy thể nào là già được. Nhớ lại lời Chu Hoành trước đây, ‘mỗi lần ta xấu sau lưng y, tên khốn ấy lại đứng sau lưng ta’, Vũ La lập tức hiểu ra.

      - Nàng là... Hừ, cái tát này là oan uổng!

      Vũ La vô cùng ảo não. Đường đường nam tử hán. bị nữ nhân quen biết tát bạt tai, quả vô cùng uất ức.

      Vũ La nhìn chằm chằm thân thể nữ nhân kia sau bộ trường quần màu đen với vẻ đầy ác cảm. Trường quần của nàng được may bằng loại lụa đen mềm rũ, tuy rằng rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những đường cong của thân thể.

      Đối với nam nhân, bị ăn tát là vô cùng uất ức, sau đó hẳn tránh khỏi có ý so đo cùng nữ nhân. Cho nên tại, Vũ La cảm thấy hết sức muốn phát vào mông nữ nhân kia để trà thù.

      Vũ La thầm tính toán trong lòng, bồi thường như vậy cũng coi như tệ...

      Bất quá chỉ là suy nghĩ mà thôi.

      Trong lòng vẫn còn uất ức, giận dữ trừng mắt nhìn nữ nhân kia:

      - Nàng phải Chu Cẩn, cũng chịu lên tiếng giải thích!

      Chu Hoành vội vàng chạy tới giữ Vũ La lại, hạ giọng :

      - Đừng nóng, đừng nóng, đây là đường tỷ của ta, Chu Nghiên, Thống Lãnh Ám Vệ, chức quan còn cao hơn cả Đại ca ta, là thượng ty của thượng ty của thượng ty của ngươi đó...

      Ám Vệ chia làm hai loại Tòng Vệ và Chính Vệ, có bốn cấp Giáp Át Bính Đỉnh. Vũ La chính là Chính Vệ cấp Giáp, nữa còn có Bách Hộ, Thiên Hộ, Thống Lãnh.

      Thống Lãnh chính là Ám Vệ Đại Thống Lãnh. Chu Thanh Giang.

      Chu Nghiên quả hết sức kiệm lời, vẻ mặt hề có chút cảm tình. Ngay cả vừa rồi tát cho Vũ La cái, dường như cũng chỉ là phản ứng tự nhiên của cánh tay, ánh mắt nàng có chút dao động.

      Nàng lặng lẽ tới cạnh bàn, bàn tay trắng như ngọc lật ra, lấy ra chiếc túi gấm, bên trong có chén, đũa, muỗng... tất cả đều bằng bạc, nhất nhất bày ra trước mặt mình.

      Chu Hoành nhịn được :

      - Nơi này là hang ổ của Chu gia, tỷ còn tỏ ra cẩn thận như vậy làm gì chứ...

      Dường như Chu Nghiên nghe thấy lời y, lại lấy từ trong túi gấm ra chiếc châm dài, đầu châm bằng bạc, phần còn lại bằng pha lê, thử qua các món ăn bàn lượt, sau khi xác nhận có độc, lúc này mới ngồi xuống.

      Chu Hoành cất tiếng thở dài, nhưng cũng hề dám tỏ ra oán giận. Hiển nhiên y sợ hãi vì đường tỷ trước mặt này còn hơn sợ Đại ca mình.

      Chu Nghiên xử trí xong xuôi tất cả, thèm liếc nhìn hai người Vũ La lần nào, ngồi ở ghế mình cụp mắt xuống, bất động thanh sắc.

      Chu Hoành lặng lẽ với Vũ La:

      - Đường tỷ ta tu luyện Bất Động Băng Vương quyết, từ có dáng vẻ như vậy, ngươi làm quen là được.

      Vũ La thầm mắng trong lòng, lão tử quen nổi...

      Chu Hoành nhìn sắc mặt cũng đoán được suy nghĩ trong lòng . bèn cười khổ nmói:

      - Ngươi yên tâm, bình thường nàng cũng ở nhà. thường xuyên ở trong nha môn Ám Vệ...

      Vũ La vỗ trán:

      - ra A cẩn cố ý choi ta, chẳng trách rằng đêm nay tới. Nàng biết ta gặp đường tỷ của ngươi, nhất định tường lầm là nàng...

      Chu Hoành bật cười hăng hắc, ra y đoán được chuyện này từ trước.

      Lại lúc lâu sau, Dịch Long tự cho mình là ‘đại nhân vật tàng’ mới đúng đỉnh tới. Vừa vào cửa. y cười ha hả vẫy tay với mọi người:

      - Tới cả rồi sao, vậy chúng ta bắt đầu.

      Chu Hoành khẽ cau mày định phát tác, nhưng nghĩ lại mình là chủ, nếu trở mặt với khách nhân như vậy quả khó coi, cho nên cố gắng nhẫn nhịn.

      Vũ La sống qua hai kiếp, nhìn thấy biết bao nhiêu kẻ tự cho là đúng như Dịch Long, thích ám chi mình nắm quyền chủ động trong đủ các tình huống ngoài sáng trong tối, cuối cùng những người này đều có kết cục tốt. Cho nên cũng lười muốn so đo cùng Dịch Long, chắc chắn thời gian sắp tới, mọi người phải dựa vào nhau, cùng chung hoạn nạn.

      Vũ La vẫn còn tính cách ‘quý nhân hay quên chuyện ’, cho nên quên mất trong cả hai kiếp của mình, những người xấu số như vậy quá nửa là do tự tay thu thập.

      Mà đối với Chu Nghiên. Dịch Long tới cũng giống như chưa tới, thậm chí bên cạnh mình có người hay , dường như đối với nàng cũng chẳng có gì khác biệt.

      Dịch Long ngồi ở ghế , hề tỏ ra khiêm tốn. Sau đó vẫy Chu Hoành, vỗ vào ghế bên cạnh mình:

      - A Hoành, tới ngồi đây .

      Sắc mặt Chu Hoành có hơi khó coi, nhưng vẫn qua đó, mà ngồi xuống bên cạnh Chu Nghiên. nửa lời cầm đũa lên.

      Dịch Long có vẻ vui, nhưng cũng nửa lời, quay sang vẫy vẫy Vũ La. đợi Dịch Long lên tiếng , Vũ La ngồi xuống cạnh Chu Hoành, cần người như Dịch Long, nhưng cũng nhịn được loại người như vậy.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #289
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :