THIÊN MÔN THẬP KIỆT (THƯỢNG) Vũ La nghe tên ngục tốt nọ bẩm báo, thản nhiên : - với Diệp Đại nhân, cần ra đón ai cả, để cho bọn họ tự tiến vào. Diệp Niệm Am mặc xong quan bảo, nghe lời Vũ La như vậy khỏi cười thầm. Có lẽ là do trẻ tuổi khí thịnh, có chút xung đột gì đó ở Thẩm Phán Đình. Vũ La muốn , Diệp Niệm Am cũng miễn cưỡng, nhưng Diệp Niệm Am vẫn ra nghênh đón. thể thất lễ khiến cho người ta chi trích mình. Ô Kiếm Trần vừa thấy chỉ có mình Vũ La. trong lòng cao hứng, thầm nghĩ dù sao nữa ta cũng là thượng quan của các ngươi. Ta đích thân tới đây bắc cái thang lớn cho Vũ La ngươi hạ đài, ngươi còn biết, quả là chó ngồi kiệu, biết là do người cất nhắc. Sắc mặt Ô Kiếm Trần trở nên hết sức khó coi, Diệp Niệm Am tiến lên cười ân cần thăm hỏi, y cũng lạnh nhạt đáp lời. Sau khi vào Nhược Lô Ngục hàn huyên mấy câu, Diệp Niệm Am vẫn chưa hiểu được, rốt cục vị Thư Bộ Đại nhân này tới đây làm gì. Lão bóng gió vài lần, Ô Kiếm Trần vẫn đáp lại. Mắt thấy đến giữa trưa. Diệp Niệm Am đứng dậy chắp tay: - ô đại nhân đường xa vất và, hạ quan chuẩn bị chút rượu nhạt xin ô Đại nhân nể mặt. Trong ngục đơn sơ, xin Đại nhân đừng chấp nhất. Ô Kiếm Trần cùng Nam Vân cũng gì, đứng dậy theo Diệp Niệm Am tới nhà ăn. vẫn trong nhã gian lầu hai, mâm tiệc rượu được dọn ra. Tối thiểu ngoài mặt Diệp Niệm Am vẫn tỏ ra nhiệt tình, mời hai người ngồi vào chỗ, còn có Kiều Hổ và Mã Hồng bên cạnh cùng tiếp khách. Kiều Hổ tìm cơ hội hạ giọng khẽ với Diệp Niệm Am: - Đại nhân. Vũ Tổng Lãnh muốn tới. Diệp Niệm Am thoáng động trong lòng, nhìn nhìn hai người Ô Kiếm Trần, có hơi hiểu ra, e rằng hai người này là vì Vũ La mà tới. Ô Kiếm Trần ngồi xuống vẫn chưa thấy mật Vũ La đâu, cả trong lòng lẫn ngoài mặt đều tỏ ra bực tức: - Diệp Đại nhân, ta nghe trong Nhược Lô Ngục còn có vị Tổng Lãnh Ban Đầu Đại nhân, vì sao thấy đâu cả? Diệp Niệm Am vừa bung chén rượu lên lại đặt xuống, thản nhiên : - Vũ Đại nhân có việc, giữa trưa tới được. Ô Kiếm Trần hừ lạnh tiếng, đứng dậy bước . - Các ngươi với Vũ La. đừng làm chuyện biết xấu hổ, cho rằng mình là ai chứ, hừ! Nam Vân thầm tức tối trong lòng, ngươi còn có thể vỗ mông bước , là vì ngươi còn có chỗ dựa. vậy ta phải làm sao? Chuyện này vốn phải là chuyện của ta, tại bị ngươi liên lụy, e rằng mão quan đầu cũng giữ nổi. Nam Vân thầm quyết định, quay sang với Diệp Niệm Am: - Diệp Đại nhân, tại hạ muốn mượn gian tĩnh thất dùng chút! Diệp Niệm Am gật gật đầu. bảo Kiều Hổ dẫn y . Nam Vân vào tĩnh thất, chờ Kiều Hổ lui ra ngoài, lập tức dùng bài liên hệ Thân Đồ Nghĩa. kể hết tình lại cho Thân Đồ Nghĩa. Thân Đồ Nghĩa còn tức giận nổi nữa, cất tiếng thở dài, nửa lời lập tức cất đứt trận pháp truyền . Nam Vân bất động thanh sắc trở lại bàn tiệc, cùng nâng chén cạn ly cười đùa ha hả với bọn Diệp Niệm Am. ra Nam Vân chỉ miễn cưỡng cười đùa, nhưng y lại nhận ra rằng bọn ba người Diệp Niệm Am cũng cười đùa với mình, rượu đến lập tức uống cạn. có chút gánh nặng tâm lý nào. Nam Vân thầm nhủ. vì sao bọn họ tuyệt chút lo cho Vũ La như vậy, chẳng lẽ bọn họ tin tưởng Vũ La tới mức vậy sao? Y cũng biết, ngay cả địch nhân của Vũ La như Hắc Thủy Tiên, sau khi ở Nhược Lô Ngục thời gian, cũng nảy sinh lòng tin với Vũ La gần như là mù quáng, huống chỉ là bọn Kiều Hổ. Bên ngoài nhã gian có mấy tên ngục tốt chực chờ hầu hạ. tên ngục tốt mới tới lộ vẻ lo lắng: - Dường như Vũ Đại nhân đắc tội với vị Thư Bộ Đại nhân kia, vì sao các ngươi tỏ ra lo lắng vậy? Đám ngục tốt cũ phì cười, lo làm gì, chờ xem tên Thư Bộ ngốc kia gặp xui xẻo. Ô Kiếm Trần đùng đùng nổi giận ra khỏi Nhược Lô Ngục, tức tối thóa mạ Vũ La biết tiến thối. Y biết rằng lúc này Trưởng lão hội nổi lên cơn cuồng phong quyền lực. Thân Đồ Nghĩa thấy mình quản được Ô Kiếm Trần, tên tiểu tử này ngông cuồng có giới hạn. lão cũng thèm quản nữa, hết mọi chuyện cho Cốc Thương và Chu Thanh Giang. Cốc Thương có phát biểu ý kiến, dù sao chuyện này liên quan tới Trưởng lão hội, đó phải là địa bàn của y. Hiển nhiên Chu Thanh Giang tỏ vẻ vui. Tuy rằng chuyện này chỉ là chút thể diện nho , có xung đột lợi ích thực tế, nhưng người liên quan trong đó cũng vô cùng nhạy cảm. Lúc trước bọn lão cất nhắc Ô gia, chính là vừa ý ở chỗ Ô gia có căn cơ gì, làm việc ngoan ngoãn. trắng ra là dễ khống chế. Nhưng tại xem ra, dường như đơn giản như vậy. Chỉ là đứa cháu của Ô trưởng lão, đối mặt với con rể mình còn dám như vậy, người Ô gia rốt cục có ý gì? Chu Thanh Giang suy nghĩ phen, liên hệ trước với Đồng trưởng lão. Đồng trưởng lão là người đầu tiên phát Vũ La. hơn nữa được Vũ La giúp cho đại ân. Bằng thất bại ở Ma Diễm cốc nhất định tổn hại hơn trăm tu sĩ, vị trí trưởng lão của ba người bọn lão bảo đảm. Đối với Vũ La. ngoại trừ đầu cơ ra, Đồng trưởng lão cũng có cảm tình sâu đậm. Vừa nghe người Ô gia tỏ ra kiêu ngạo như vậy, lửa giận của Đồng trưởng lão lập tức bốc cao vạn trượng. tại lão cũng là trưởng lão có thực quyền, hơn xa ngày trước, uy thế lên cao. Lão thóa mạ ầm ĩ như Thân Đồ Nghĩa. chỉ câu với vẻ trầm trọng: - Có số gia tộc có nội tình, sau khi được người cất nhắc lại quên hết tất cả. Ý của Đồng trưởng lão cũng rất ràng, người như vậy thể dùng, hơn nữa sau này cũng thể dùng gia tộc có nội tình như vậy. Trong lòng Chu Thanh Giang có tính toán, sau khi trò chuyện xong cùng Đồng trưởng lão bèn liên hệ với Vũ La ngay tức khắc. Vũ La vài câu với lão, lập tức hiểu nổi băn khoăn của Chu Thanh Giang. Người mình vừa mới cất nhắc lại chèn ép mình. Chu Đại trưởng lão cũng hơi mất mặt. Vũ La chỉ bình thản hỏi câu: - Ngài còn nhớ Tiết Kiêu chăng? ở đầu kia của trận pháp truyền , Chu Thanh Giang chấn động toàn thân, hàn quang trong mắt lóe lên sáng rực, gật đầu mạnh. Vì sao Sở Tam Tuyệt rơi đài? Thất bại ở chỗ Tiết Kiêu. Lão bồi dưỡng minh hữu ngu xuẩn, tuy rằng hết sức nghe lời, nhưng lại trở thành trì trệ trong trận doanh của Sở Tam Tuyệt, cuối cùng trở thành sơ hở khiến cho lão phải bại vong. Người Ô gia tại cũng là như vậy. Có vết xe đổ trước, lời của Vũ La thức tỉnh người trong mộng, Chu Thanh Giang lập tức hiểu mình nên giữ hay nên bỏ. Ngày hôm sau. Ô trưởng lão vừa mới nhậm chức vì liên lụy tới vụ án mà phải rơi đài. Vụ án này là do Ám Vệ khám phá ra. Ô gia ức hiếp người thế tục địa phương, chèn ép phái khác. Tuy rằng Ô gia lọt vào pháp nhãn của Chu Thanh Giang, nhưng ở địa phương cũng coi như cường hào. Chuyện chèn ép các môn phái khác, ai mà làm qua? Nếu tra xét ra. ngay cả Cừu Đại Thiên Môn cũng có dính líu. Ai nấy đều thấy được đây là Ô gia bị thất sủng, chỉ là mọi người hiên được, Ô gia làm gì khiến cho Chu Đại Trưởng lão tiếc bôi mặt mình, triệt hạ Ô trưởng lão mà mới mấy ngày trước mình vừa cất nhắc. Chuyện này cũng khiến cho số người khác hiểu được rằng: Trưởng lão của Trưởng lão hội to lớn bằng trời trong mắt người khác, bất quá cũng chỉ là con rối của Chu Thanh Giang. Ô gia bị Ám Vệ khống chế, điều tra từng tên đệ từ trực hệ, bắt mười mấy người liên can trong vụ án. bao gồm cả Ô Kiếm Trần trong đó. Ô Kiếm Trần vốn dương dương đắc ý, lúc bị bắt vẫn chưa nghĩ ra. Đại gia gia mình là trưởng lão Cừu Đại Thiên Môn. vì sao còn có người dám động tới Ô gia? Tuy rằng vụ án lớn. nhưng người nào vào Ám Vệ rồi cũng thấy ra. Ô Kiếm Trần trong lúc bị thẩm vấn mới biết ngọn nguồn tình, người thụ lý vụ án này là Chu Hùng. Tiên Tuyệt - Chương #275
THIÊN MÔN THẬP KIỆT (TRUNG+HẠ) Đại công tử Chu gia cho Ô Kiếm Trần nghe rất ràng: - Vũ La là nữ tế của phụ thân Đại nhân cùng cả nhà chúng ta, hơn nữa tình đầu ý hợp với muội muội ta, Ô gia các ngươi là cái thá gì? Bất quá chỉ là con chó được phụ thân Đại nhân cất nhắc mà thôi. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời, con rối trưởng lão này cũng có thể tiếp tục sống yên ổn, tối thiểu ngoài mặt cũng được oai phong. Đáng tiếc các ngươi đắc ý quá mức, tới nỗi quên mắt mình là ai. Muội phu ta, ngươi cũng dám đắc tội, chuyện của Ô gia các ngươi chính là hỏng trong tay ngươiỉ Ô Kiếm Trần lập tức bừng tỉnh ngộ, ngờ rằng chuyện này là vì mình đắc tội Vũ La. Chu Hùng xong khoát tay, bảo người đưa Ô Kiếm Trần ra ngoài: - Tìm vài người kha khá hầu hạ y vài ngày, nhưng đừng để cho y chết. Chu Hùng trút giận cho muội phu. tự nhiên hạ độc thủ. Vài ngày sau đó, Ô Kiếm Trần bị cao thủ tra tấn của Ám Vệ đánh cho vô cùng thê thảm, chịu đủ đau đớn, sống bằng chết, thế nhưng muốn chết cũng chết được. Sau khi Ô gia bị bắt, Vũ La lại nhận được truyền cách của Chu Thanh Giang: - Lần này là ta sơ sót. vội vàng truy kích tiêu diệt dư đảng của Sở Tam Tuyệt, quên khảo sát nhân phẩm Ô gia kỹ càng chút, tại tình có chút phiền phức. Vũ La hỏi: - Làm sao vậy? Chu Thanh Giang : - Trịnh Tinh Hồn nhúng tay vào. Đương nhiên Vũ La biết Trịnh Tinh Hồn là ai. Đường đường chưởng môn Thái sơn trong Cửu Đại Thiên Môn, cường địch tiền kiếp Vũ La. hào hữu của chưởng môn Cửu Nghi sơn Lâm Tuyệt Phong. Cửu Nghi sơn của Lâm Tuyệt Phong cùng Thái sơn của Trịnh Tinh Hồn chính là minh hữu. là cỗ thế lực rất có thực lực trong Cửu Đại Thiên Môn. Nhưng Chu Thanh Giang cho rằng Vũ La biết Trịnh Tinh Hồn là ai, cho nên cẩn thận qua lượt. Sau đó lão mới : - Trong Trưởng lão hội, trưởng lão Mạnh Hải Thiên chính là người của Trịnh Tinh Hồn. Nếu ta đoán lầm, Trịnh Tinh Hồn cùng Mạnh Hải Thiên chính là loại người có dã tâm mà con . - ô trưởng lão bị hạ bệ, Ô Kiếm Trần vào ngục, nhiệm vụ này thiếu người, Mạnh Hải Thiên bèn điều tới người cho ta. Chu Thanh Giang tới đây bèn cười lạnh tiếng: - Con đoán thử xem là ai? đợi Vũ La đoán, lão toạc ra: - Đại sư huynh của lớp cao thủ trẻ tuổi Thái sơn, Quách Tổ Hoành. Người này Vũ La cũng từng nghe qua, nhưng đại đa số là nghe ở đời này, khỏi cau mày hỏi: - Là Quách Tổ Hoành trong Thiên Môn Thập Kiệt ư? Chu Thanh Giang : - Chính là y, con phải cẩn thận, bọn chúng phái Quách Tổ Hoành tới đây, e rằng phải vì muốn phối hợp chặt chẽ với con hoàn thành nhiệm vụ này. Vũ La nở nụ cười tỏ ra sao cả: - sao, cứ để y tới đây. Vốn Vũ La định cho Chu Thanh Giang biết chuyện Tháp Sơn đảo, xin lão phái người tới trấn thủ Tháp Sơn đảo. Nhưng sau khi cân nhắc chút, Chu Thanh Giang mục tiêu quá lớn. chỉ cần lão an bài tình gì, cho dù là bí mật tới đâu cũng bị kẻ hữu tâm phát . Dù sao thế lực của Chu Thanh Giang cũng quá hùng mạnh, có quá nhiều kẻ địch. Trong lúc nhất thời Vũ La có hơi do dự, cho nên chưa vội , suy nghĩ kỹ phen xem có biện pháp nào khác hay . Cách Thiên Môn Thập Kiệt chỉ mới phổ biến trong vài năm gần đây. Tu sĩ Trung Châu nhiều như lông trâu, hầu như mỗi tháng đều có hai ‘thiên tài’ ngang trời xuất thế, hoặc là chém giết hung thú cấp cao nào đó, hoặc là tốc độ tu luyện kinh người, hoặc là lấy được món dị bảo nào đó. Tóm lại cái gọi là ‘thiên tài’ này rất nhiều, khiến cho các tu sĩ cũng cảm thấy phiền. Bọn họ cho rằng trong đó nhất định có vàng thau lẫn lộn, cho nên tập hợp tất cả thanh niên tài tuấn lại, bình chọn ra mười người hùng mạnh nhất trong đó xung là Trung Châu Thập Kiệt. Nhưng sau khi bình chọn xong, mọi người mới phát ra, Thập Kiệt này toàn là đệ tử của Cửu Đại Thiên Môn. Đây là ngẫu nhiên, trước khi bình chọn, mọi người nghĩ tới chuyện thiên vị cho đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, thế nhưng bình chọn xong mới phát ra kết quả là như vậy. Chuyện này cũng phản ánh rất đúng thực trạng của Tu Chân Giới Trung Châu: Có lẽ có những môn phái khác có bề ngoài nổi trội hơn. nhưng cường giả chân chính thủy chung vẫn là Cửu Đại Thiên Môn. Đạo thống truyền thừa mấy vạn năm. căn cơ thâm hậu, nội tình khó lòng tưởng tượng. Vì thế danh hiệu Trung Châu Thập Kiệt mới trở thành Cửu Đại Thiên Môn Thập Kiệt, gọi tất là Thiên Môn Thập Kiệt. Cũng có trùng hợp nữa, mỗi người trong Thiên Môn Thập Kiệt đều mang loại Tuệ Căn khác nhau, cũng là mười loại Tuệ Căn đứng đầu trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn của Tu Chân Giới. Vũ La trò chuyện với Chu Thanh Giang xong, ngay hôm sau lập tức có tu sĩ thanh niên dáng vẻ nho nhã lễ độ tiến nhập Yên sơn, ngoài năm mươi dặm liền xuống khỏi pháp bảo, bộ tới trước Nhược Lô Ngục, đệ trình danh thiếp bạch ngọc của mình, tươi cười hiền lành : - Thái sơn Quách Tổ Hoành tới bái kiến Vũ La Vũ Đại nhân. Vừa nghe người này của Thái sơn, còn là trong Thiên Môn Thập Kiệt, mấy tên ngục tốt trực nhật sợ run. lập tức co giò chạy vào trong Nhược Lô Ngục tìm Vũ La. Vũ La nghe ngục tốt bẩm báo, trong lòng lại cảm thấy ổn. Tên Quách Tổ Hoành này rất biết tiến thối, hiển nhiên là thiếu niên lão luyện, đây cũng là kẻ khó chơi. thu thập qua loa chút, từ trong Nhược Lô Ngục ra. Quách Tổ Hoành vừa nhìn thấy lập tức chắp tay: - Phải chăng là Vũ huynh đệ? Vũ La niềm nở đón chào: - Quách huynh... - Vốn là nhiệm vụ đơn giản, nhưng người Ô gia khuấy đảo phen, rốt cục lại khiến cho Quách huynh vất và, phải với ta chuyến, là xấu hổ. Quách Tổ Hoành mỉm cười: - Vũ huynh đệ khách sáo rồi, nhiệm vụ này chậm trễ ít thời gian, nếu Vũ huynh đệ ngại, chúng ta xuất phát ngay tức khắc được chăng? Vũ La cầu còn được: - Tốt lắm! Hai người dọc đường, chợt thấy Nam Vân vội vàng chạy tới. Y dám đắc tội với bất cứ ai trong hai người này, phen ôm quyền xin lỗi. Ba người kết bạn đồng hành, tới chỗ trận pháp nọ. Hôm trước Nam Vân vào tĩnh thất Nhược Lô Ngục báo cáo với Thân Đồ Nghĩa. Thân Đồ nghĩa chưa lời nào chặt đứt truyền liên lạc, làm cho Nam Vân trong lòng bất ổn. Ngay chiều hôm ấy, y vội vàng rời khỏi Nhược Lô Ngục chạy trở về Thẩm Phán Đình. Y đoán rằng thế lực sau lưng Vũ La tuyệt đơn giản, nhưng y cũng đoán rằng cùng lắm chuyện này để cho Vũ La làm chủ tướng nhiệm vụ. điều Ô Kiếm Trần nơi khác là xong. Có ngờ đâu Nam Vân còn chưa về tới Thẩm Phán Đình, giữa đường nhận được tin tức Ô gia rơi đài. Lúc ấy Nam Vân điều khiển phi kiếm bay như điên cuồng về Thẩm Phán Đình, muốn tìm hiểu Thân Đồ Nghĩa có ý gì. Chợt nhận được tin này do người trong Thẩm Phán Đình truyền qua bài, lập tức từ phi kiếm ngã lộn cổ xuống dưới. May là bản lãnh Nam Vân thâm hậu. sau khi rơi tự do xuống mấy chục trượng lập tức thi triển thế Lý Ngư Đà Đỉnh, phi kiếm mới lặng lẽ bay xuống nâng y lên. Nam Vân vẫn chưa kịp tiêu hóa tin tức vừa nhận được, chậm rãi đáp xuống mặt đất tìm tàng đá ngồi xuống, lòng thầm kinh hãi, tim đập thình thịch: Ô gia xong đời đơn giản vậy sao? thế gia vừa mới quật khởi Tu Chân Giới, xong là xong... Nam Vân biết chi tiết trong chuyện này, chỉ có thể biết kết quả. Ô gia mà y cho rằng phát triển rất nhanh trong tương lai, trở thành thế gia nhất lưu Tu Chân Giới, bởi vì Ô Kiếm Trần biết sâu cạn đắc tội Vũ La. toàn bộ Ô gia bị diệt. Nam Vân biết thế lực sau lưng Vũ La đơn giản, nhưng ngờ lại hùng mạnh tới mức này. Nam Vân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, mệnh lệnh do Thân Đồ Nghĩa đưa ra tới, bảo y lập tức chạy trở lại Nhược Lô Ngục hội hợp cùng Vũ La. cấp an bày Quách Tổ Hoành giúp đỡ Vũ La hoàn thành nhiệm vụ này. Nam Vân lại giật nảy mình lần nữa. Quách Tổ Hoành là trong Thiên Môn Thập Kiệt nổi bật nhất trong hai năm vừa qua. thân mang Linh Tổ Tuệ Căn. trong mười Tuệ Căn hàng đầu. là hy vọng tương lai của Thái sơn. người kế vị Trịnh Tinh Hồn. Người như vậy chỉ tới giúp đỡ Vũ La. chẳng phải là địa vị Vũ La còn cao hơn cả Thiên Môn Thập Kiệt sao? Nam Vân cảm thấy bàng hoàng ngơ ngác vòng trở về, tới nửa đường gặp Vũ La và Quách Tổ Hoành. Hai người này, đối với Vũ La. Nam Vân chỉ có thể ngước cổ trông lên. Ô gia có thế lực lớn như vậy còn phải rơi đài, Nam Vân y chỉ là tán tu có chỗ dựa. trước mặt Vũ La ngoại trừ cụp đuôi ra còn có thể làm gì khác? Nam Vân cũng thể trêu vào Quách Tổ Hoành, sau lưng người ta là Thái sơn hùng mạnh, chỉ cần ngón tay cũng thừa sức đâm chết y. tại Nam Vân lại muốn nhúng tay vào nhiệm vụ lần này. vốn y cho rằng nhiệm vụ này có bối cảnh đơn giản, y ở Thẩm Phán Đình cũng thời gian dài, định nhân cơ hội này ra ngoài chút, tại hoàn toàn còn tâm trạng tốt như vậy nữa. Nếu là người bình thường biết lợi lại, còn có thể vui mừng vì có được cơ hội tốt để kết giao với Vũ La và Quách Tổ Hoành. Nhưng Nam Vân hiểu rất ràng, hai người này có khả năng ở chung hòa thuận, mình kẹt ở giữa như vậy, nhất định là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Nam Vân mặt nhăn mày nhó bay cùng Vũ La và Quách Tổ Hoành hết ngày, cuối cùng hơi yên tâm chút. Tối thiểu hai vị này cũng rất kềm chế, có ý trở mặt với nhau ngay tại chỗ. Dường như dọc đường vô cùng hòa khí. nhưng Vũ La vẫn cảm thấy có đôi mắt cứ nhìn mình chằm chằm, trực giác này đến từ nguyên hồn hùng mạnh của . Nếu có nguyên hồn Nam Hoang Đế Quân tiền kiếp, Vũ La cũng thể nào phát ra điểm khác thường này. mười phần khẳng định, có người dùng loại pháp thuật đặc biệt thầm giám thị mình. Trong lúc nghỉ ngơi dọc đường, trong lúc Vũ La tu luyện thường xuyên bị cảm giác này đánh thức, cẩn thận quan sát Quách Tổ Hoành, nhưng có phát điểm nào khả nghi. Tuy là như vậy, nhưng Vũ La vẫn hết sức chắc chắn, kẻ thầm giám thị mình chính là Quách Tổ Hoành. Nhân vật nằm trong Thiên Môn Thập Kiệt này thủy chung khiến cho Vũ La có cảm giác hết sức trầm. Tuy rằng nhìn bề ngoài Quách Tổ Hoành tươi cười rạng rỡ, dù rằng đối với phàm nhân, y cũng niềm nở đón chào, nhưng Vũ La vẫn cảm thấy có điểm khác thường. Rốt cục là Quách Tổ Hoành muốn làm gì? Vũ La thầm nghi hoặc. Trước khi tới Bách Hoa sơn. Vũ La đoán rằng sở dĩ thiết lập trận pháp trong ngọn núi có gì là nổi bật này, là vì muốn người khác chú ý. Nhưng sau khi chân chính tới Bách Hoa sơn. Vũ La lại phát dường như cũng đơn giản như mình nghĩ. Bách Hoa sơn nằm ở Đông Nam Trung Châu, là ngọn núi quá trãm dặm. thực tế cái tên Bách Hoa sơn ở Trung Châu vô cùng phổ biến, có dưới mười ngọn núi mang cái tên này. Bách Hoa sơn này cũng coi như xứng danh, từng đỉnh sơn phong trãm hoa đua nở. Tuy rằng toàn là hoa dại, nhưng cũng đủ các màu sắc xanh đỏ trắng vàng, vô cùng xinh đẹp. Nam Vân và Quách Tổ Hoành ràng cảm nhận được gì. Bọn họ nhìn núi non trùng điệp trước mặt. thở hồng hộc hồi, buông ra câu: - Chúng ta tới rồi. Vũ La bất động thanh sắc, dường như cẩn thận cảm nhận gì đó. vừa bước vào phạm vi Bách Hoa sơn lập tức có cảm giác kỳ quái: nơi này rất giống Đông Thổ. Lúc tiến vào Đông Thổ, hoặc chính xác là tiến vào lăng mộ nọ, có cảm giác gì khác với Trung Châu, lúc trở lại Trung Châu cũng có cảm giác gì khác Đông Thổ. Nhưng tới nơi này, đột nhiên trong cơ thể có ký ức nào đó nhắc nhở . nơi này rất giống với lăng mộ Đông Thổ nọ. Nhưng giống ở chỗ nào, Vũ La cũng biết được. Nam Vân lấy ra chiếc ngọc ấn nhắn tinh xảo, nhàng điểm cái, linh quang xuất ngọc ấn, biến ảo ra tấm bàn đồ Bách Hoa sơn. bàn đồ có điểm đỏ được đánh dấu. Nam Vân : - Chính là nơi này, chúng ta tới đó thôi. Đến nơi này, nếu phi hành quá thấp rất dễ bị phàm nhân nhìn thấy, ba người bèn tìm nơi yên tĩnh hạ xuống, bộ vào núi. Dù sao ba người cũng có bàn đồ trong tay, theo đó tìm kiếm hẳn là khó khăn gì. Bách Hoa sơn này hề nổi bật ở Trung Châu, nhưng cũng là nơi du ngoạn phong cảnh trong những quận huyện xung quanh. Ba người từ trong chỗ khuất ra, dọc đường thấy vài toán sĩ tử dắt theo nữ quyến cười cười tiến vào trong núi, còn có mấy đứa trẻ theo, mang theo thức ăn nước uống, hiển nhiên là ngày tốt để chơi núi. chỉ có dân chúng bình thường, cũng có ít người nhà quyền quý. Bọn Vũ La vừa vào núi lâu, thấy phía sau xuất đội nhân mã nhanh chậm cũng tiến vào Bách Hoa sơn. cùng đường với bọn Vũ La. Đội nhân mã này có chừng hơn hai mươi tên kỵ sĩ theo hộ vệ xung quanh, ở giữa là hai chiếc cáng do bốn tên tráng hán khiêng. Người cáng nửa nằm nửa ngồi, nhìn bộ dạng, bất quá y phục sặc sỡ, có lẽ là nữ nhân. Giữa hai chiếc cáng và đám kỵ sĩ còn có nãm. sáu người hầu thị nữ hầu hạ. Vũ La cũng khỏi liếc nhìn vài lần. phải vì người cáng là nữ nhân, mà vì đám kỵ sĩ kia. Bọn họ cởi toàn là loại ngựa cao to, phía Nam Trung Châu ít ngựa. dù có cũng chỉ là loại ngựa thấp bé, sờ trường chịu đựng, thích hợp vận chuyên quảng đường dài. Vũ La từng ở trong hoàng cung của Đại Chu vương triều thời gian, hiểu biết ít chuyện, có thể nhìn ra đám kỵ sĩ này cởi chiến mã của phương Bắc. Loại ngựa này thân cao chân dài, khung xương rất to, là loài lương câu trãm con chọn ở phương Bắc. Có thể sử dụng hộ vệ bậc này, e rằng phải là phú hộ tầm thường, có lẽ quá nửa là người nhà quan. Vũ La bất quá chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua. lại ngờ rằng nữ nhân cáng vẫy tên kỵ sĩ tới gần. dặn dò mấy câu. kỵ sĩ nọ lập tức thúc ngựa đuổi theo bọn Vũ La. Nam Vân cười lạnh tiếng. Vũ La liền cảm giác được thiên địa linh khí xung quanh bắt đầu dao động. Hiển nhiên Nam Vân thầm chuẩn bị, nếu cảm thấy những người kia được, vị Thư Bộ Đại nhân này cũng ngại dùng đạo thuật cao minh đưa bọn họ quy thiên. Vũ La khoát tay chặn lại: - Đừng gây sát nghiệt như vậy, tổn thương thiên lý, tổn hại cơ duyên . Nam Vân nghe , vội vàng tán công pháp: - vẫn là Vũ Đại nhân suy nghĩ chu toàn. Quách Tổ Hoành cũng gật đầu : - Chuyện thế tục cứ dùng thủ đoạn thế tục giải quyết là hay nhất. Kỵ sĩ nọ ràng chạy về phía bọn họ, ba người quyết định nữa, đứng lại chờ đợi. Tiếng vó ngựa bay nhanh tới, đến nơi kỵ sĩ thình lình thúc mạnh chân vào bụng ngựa. Chiến mã nọ hí lên tiếng, dựng thăng thân trước, vó ngựa đá loạn xạ làm cho bùn đất tung bay. Mũi chiến mã phun phì phì. giậm chân có vẻ bất an. Kỵ sĩ nọ cũng xuống ngựa. ôm quyền thi lễ với ba người: - Các vị, mồ gia có lễ. Nam Vân tiến lên hỏi: - biết các hạ đuổi theo, có gì chỉ bảo? Kỵ sĩ liếc nhìn Quách Tổ Hoành cái: - Chủ nhân ta muốn mời vị tiên sinh này qua đó chuyến. Vũ La cùng Nam Vân sửng sốt, Quách Tổ Hoành cũng có vẻ bất ngờ, chỉ vào chính mình hỏi: - Bảo ta qua đó ư? Ta lại biết nàng. biết kỵ sĩ nọ học ở đâu được câu này: - Gặp nhau cần phải quen nhau, gặp nhau chính là có duyên. Y liếc qua cái, người tu chân xem trọng vẻ ngoài, y phục ba người vô cùng đơn giản, áo vài bình phàm. - Xem bộ dạng ba vị có lẽ là sĩ tử du học, mời vị tiên sinh này qua đó, nếu có thể làm cho chủ nhân ta vui lòng, có ích cho tiền đồ của ba vị. Tiên Tuyệt - Chương #276
BÁCH HOA SƠN, TRẬN PHÁP TỘC ... Quách Tổ Hoành hừ tiếng: - Hảo ý xin tâm lĩnh, mời các hạ trở về, bàn... bàn sinh có hứng thú. Y vài câu với kỵ sĩ này là vô cùng nể mặt. Nếu phải Quách Tổ Hoành hiểu thân là tu sĩ. nắm giữ thiên địa thần lực, lại vọng sát phàm nhân ắt gặp báo ứng, y nhiều lời với kỵ sĩ kia. Kỵ sĩ nọ nghe y từ chối, nhất thời có chút tức giận, trong mắt hung quang chợt lóe, rơi ngựa trong tay có vẻ căng thẳng. Mất Nam Vân hơi nheo lại, nếu kỵ sĩ này ra tay, bọn họ chỉ là tự bảo vệ mình, giết cũng sao. ngờ kỵ sĩ nọ có thể dằn cơn tức giận lại, chỉ hừ lạnh tiếng giục ngựa quay đầu chạy trở về. Nếu như vậy, ba người cũng tiếp tục đường của mình. ngờ rằng chưa được bao xa, chợt nghe phía sau có tiếng gọi: - Ba vị tiên sinh, xin dừng bước... Bọn họ quay lại, ra là lão nhân trong đội nhân mã kia giục ngựa đuổi theo. Nam Vân có chút kiên nhẫn, nhìn nhìn Vũ La cùng Quách Tổ Hoành, thế nhưng sắc mặt hai người vẫn tỏ ra bình thản. Bỗng nhiên Nam Vân bừng tỉnh ngộ, đây là cái gọi là khí độ của từng người. Quách Tổ Hoành có thể có được công phu hàm dưỡng như vậy cũng có gì bất ngờ, dù sao y cũng là đệ tử kiệt xuất của Thái sơn. Nhưng Vũ La xuất thân Nhược Lô Ngục, có thể được như vậy quả là rất khá. Trong lòng Nam Vân chợt hiểu: người có thể được Chu Đại Trưởng lão coi trọng, quả có chỗ bất phàm. Lão nhân nọ có tướng mạo vàng vọt. dáng người giữ aìn rất tốt mập ốm, đuổi theo ba người tỏ ra lễ phép ôm quyền : - Ba vị tiên sinh, lão hủ chính là Tri huyện của Sơn Dương huyện này, chẳng hay vị tiên sinh này có thể nể chút bạc diện của lão hủ, qua đó chuyến chăng? Vốn ba người cho rằng lão nhân là người hầu, ngờ lại là vị Huyện lệnh. Quách Tổ Hoành cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn nhìn chiếc cáng xa xa hỏi: - Rốt cục bảo ta qua đó để làm gì? Lão nhân cười có vẻ mờ ám: - Tiên sinh cứ biết, tốt nhất tiên sinh nên biết, với thân phận của lão hủ cũng được ngồi kiệu trước mặt người kia. VỊ vừa rồi tới thỉnh tiên sinh tuy rằng ra, nhưng thân nghệ nghiệp siêu quần bạt tụy, thân phận của y là Du Kích Tướng quân của bàn quận, chưởng quản doanh hai vệ, ba vạn binh mã, nhưng cũng chỉ có thể làm hộ vệ mà thôi. Nếu ba người là sĩ tử ra ngoài du học , nghe xong sợ tới mức ngã ngồi xuống đất. Du Kích Tướng quân chính là đại tướng ngũ phẩm đương triều, dù là vị Huyện lệnh trước mặt cũng là quan thất phẩm. Rất nhiều học sinh cả đời chưa chắc leo lên được chức quan thất phẩm, chỉ có thể cả đời làm thư lại trong huyện nha. Vốn Tri huyện Đại nhân tường rằng sau khi nghe xong những lời của mình, ba vị tiên sinh này cắm đầu chạy tới đó. Nhưng ngờ Quách Tổ Hoành vẫn khoát tay: - quen biết, dám làm phiền, cáo từ! Lão nhân gấp gáp : - phiền, phiền chút nào... Quách Tổ Hoành cũng có chút kiên nhẫn: - Nàng phiền nhưng ta phiền. Lão nhân tức giận, lại nở nụ cười mờ ám: - Lão hủ ngại thẳng cùng tiên sinh, người ngồi cáng chính là Lăng Dương Quận chúa Đại Chu. cùng thị nữ của nàng. Lăng Dương Quận chúa chính là cháu của Hoàng đế đương triều, là hoàng thân quốc thích. Quận chúa Đại nhân thấy tiên sinh dáng vẻ đường đường, cho nên đem lòng ngưỡng mộ. Chỉ cần tiên sinh qua đó hầu hạ. khiến cho nàng hài lòng, tương lai làm Phò mã còn dám , nhưng nếu được Quận chúa thích, ban cho tiền đồ, ngày thường lui tới là thành vấn đề. Lão nhân hơi mập mờ, Quách Tổ Hoành chỉ nghe được cái gì Phò mã, dáng vẻ ngơ ngác nhìn sang Nam Vân: - Nam huynh, lão như vậy là có ý gì? Nam Vân xấu hổ vô cùng, ấp úng tiện thẳng. Vũ La cũng cố kỵ gì, lộ ra nụ cười tinh quái: - Ý là Quận chúa Đại nhân coi trọng hoa dung nguyệt mạo của ngươi, chuẩn bị chiêu mộ ngươi làm tân khách sau rèm. Nếu ngươi hầu hạ có công, tương lai thưởng cho ngươi quan chức... Lão nhân nghe vậy cười gượng: - thẳng ra như vậy quả tiện... Quách Tổ Hoành giận tím mặt: - Cút! nể lão là người có tuổi, ta giết chết lão thất phu ngươi ngay tức khắc! - Ha ha ha... Vũ La cười rộ. Lão nhân nọ ra rất thức thời, hảo hán chịu thiệt ngay trước mắt. Tuy rằng Du Kích Tướng quân tài giỏi , nhưng y ở cách xa ngoài trăm bước, mình lão đối mặt với ba tiểu tử tráng niên, nếu xảy ra động thủ ắt thiệt thòi. Vì thế lão lập tức lui về phía sau. ra ngoài mấy chục bước, lúc này mới xoay người chỉ vào ba người cả giận : - Đúng là bọn sĩ tử biết thức thời, Quận chúa Đại nhân coi trọng các ngươi như vậy, chính là phúc khí của các ngươi. Dám kháng mệnh bất tuân, quả biết chữ chết viết thế nào, các ngươi hãy chờ đó. Vũ La vừa cười vừa nhìn Quách Tổ Hoành. Tiểu từ này quả tướng mạo đường đường. Lăng Dương quận chúa coi trọng y cũng phải là chuyện lạ. Chẳng qua gặp mỹ nam từ giữa đường lập tức muốn thu nạp người ta vào khuê phòng mình, có thể thấy thường ngày Lăng Dương Quận chúa này dâm loạn tới mức nào. Vừa rồi Huyện lệnh kia nàng là cháu của Hoàng đế đương triều, vậy cũng là vàn bối của Chu Thanh Băng, ngờ Chu Thanh Băng lại có cháu như vậy. Lão nhân Huyện lệnh trở về báo lại, quả nhiên Lăng Dương Quận chúa đùng đùng nổi giận, ra lệnh tiếng. Tên Du Kích Tướng quân kia giục ngựa vung tay, dẫn dắt đám kỵ sĩ thủ hạ chạy tới. Tuy rằng chỉ có hơn hai mươi người, nhưng ai nấy đều cởi ngựa cao to. Những người này chính là thán binh của Du Kích Tướng quân, từng chém giết vài năm chiến trường phía Bắc cùng Man tộc, mỗi người đều giết qua hàng chục tính mạng địch nhân. Mặc dù bọn chúng chưa khoác chiến giáp, nhưng lúc rút đao xung phong vẫn toát ra cỗ sát khí bừng bừng khiến cho người ta kinh hồn khiếp vía. Vốn trong lòng Du Kích Tướng quân kia khinh thường người đọc sách. Y từng thấy qua vô số sĩ tử tự cho là khí tiết cao xa, mở miệng ra là vô cùng khẳng khái, nhưng khi chân chính gặp sát trận lập tức sợ vãi ra quần, chân đứng vững. Tên Du Kích Tướng quân cho rằng ba người này cũng là như vậy. Cũng là bị Lăng Dương Quận chúa muốn thu làm diện thủ, nhưng vượt qua được tự tôn. dùng lời nghiêm khắc từ chối ngoài miệng. Chỉ cần mình tới đó hù dọa phen, lập tức trở nên ngoan ngoãn như thô. - Hừ. quả là đám phế vật, Quận chúa Đại nhân coi trọng các ngươi, chính là các ngươi có phúc khí! Hơn hai mươi người thúc ngựa xung phong tới, đến nửa đường rút bội đao sáng như tuyết ra, dùng thân đao vỗ vào yên ngựa kêu leng keng, toát ra sát khí oai phong chăng khác nào chiến trận. Kỵ binh xông tới như cơn lốc, nhưng cũng xuất tình huống ba người sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vãi cả ra quần như tên Du Kích Tướng quân tưởng tượng, vẻ mặt cả ba đều hết sức bình thản. Nam Vân thấy nhìn đối phương thế tới rào rạt, khỏi thoáng động tay, nhưng bị Vũ La ngăn lại: - Việc thế tục cứ giải quyết theo thủ đoạn thế tục. Nam Vân có chút phục: chuyện tới nước này rồi, làm thế nào giải quyết theo thế tục được? Tuy rằng ai nấy đều là tu sĩ. thực lực vượt xa phàm nhân bình thường, nhưng cũng thể đứng yên mặc cho bọn chúng dùng loạn đao chém bừa. Hơn hai mươi kỵ binh quay xung quanh ba người, chạy vòng, tiếng vó ngựa như sấm. ánh đao soàn soạt, tên Du Kích Tướng quân mắt lóe tinh quang: - Giết! Hơn hai mươi thanh trường đao từ bốn phương tám hướng chém xuống đầu ba người. Mắt thấy ba người sắp bị loạn đao phân thây, nhưng ai động, thình lình phía sau đám kỵ binh vang lên tiếng quát: - Chậm ... Bốn tên tráng hán khiêng cáng chạy tới, Huyện lệnh Sơn Dương cũng cẩn thận chạy theo hầu. cáng tre là nữ nhân thân thể đầy đặn, cũng có vài phần nhan sắc. - Giết như vậy là đáng tiếc, mang về , chờ bản Quận chúa hưởng dụng qua rồi hãy tính. -Dạ! Tiên Tuyệt - Chương #277
BÁCH HOA SƠN, TRẬN PHÁP TỘC ... Tên Du Kích Tướng quân trừng mắt nhìn ba người: - Coi như các ngươi gặp may, còn mau quỳ xuống tạ ân Quận chúa Đại nhân? Nam Vân cùng Quách Tổ Hoành đều nhìn về phía Vũ La. Vũ La lật tay cái, chiếc ngọc bài xuất , thản nhiên : - Ngươi biết tội chưa? Tên Du Kích Tướng quân cùng Huyện lệnh Sơn Dương đồng thanh quát lớn: - Lớn mật. dám với Quận chúa Đại nhân như vậy... Lăng Dương Quận chúa nhìn thấy ngọc bài trong tay Vũ La. thần sắc uể oải lười biếng mặt lập tức biến mất. ngồi bật dậy nhìn chằm chằm ngọc bài. Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh toát ra đầy người nàng, thình lình nhào từ cáng xuống đất. Hiển nhiên thường ngày nàng cũng ít khi hoạt động, cáng này cao bằng đầu người, nàng vừa lao xuống lập tức ngã chổng kềnh. Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đau chạy nhanh tới trước mặt Vũ La. dập đầu ngớt: - Điệt nữ biết sai rồi, điệt nữ biết sai rồi, xin Hoàng tha mạng... Du Kích Tướng quân và Huyện lệnh vô cùng hoảng sợ, Hoàng ư... Bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ khó tin, Lăng Dương Quận chúa vốn hết sức cuồng vọng tại lại ngừng dập đầu với ba tên thư sinh, còn ngừng cầu xin tha thứ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Du Kích Tướng quân coi như có chút kiến thức, nhìn chằm chằm ngọc bài trong tay Vũ La. lúc lâu sau mới run giọng hỏi: - Phải chăng là ngọc bài của Băng Ca Công chúa? Lăng Dương Quận chúa giận dữ, thóa mạ ầm ĩ: - Lũ phế vật các ngươi, còn mau quỳ xuống tạ tội cho ta? Vị tiên sinh này nhất định là mật sứ của Hoàng ... Du Kích Tướng quân và lão nhân Huyện lệnh nghe vậy sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Chu Thanh Băng chính là nữ nhi được Đại Chu Nhân Hoàng sủng ái nhất, hơn nữa gần đây có lời đồn rằng, Đại Chu Nhân Hoàng có ý bài trừ quy chế từ trước tới nay của tố tiên, truyền lại ngôi Hoàng đế cho Băng Ca Công chúa. cách khác, Chu Thanh Băng rất có khả năng trở thành vị Nữ Hoàng đầu tiên của Đại Chu vương triều. Hai người vạn lần ngờ, ba con kiến nhìn qua có thể bóp chết bất cứ lúc nào lại có lai lịch lớn như vậy. Mọi người lập tức quỳ sụp xuống, tiếng dập đầu bình bịch vang lên. Du Kích Tướng quân và lão nhân Huyện lệnh kinh hãi quá độ, lắp bắp : - Cầu, cầu xin Đại nhân, tha mạng... Vũ La hừ lạnh tiếng: - Bọn ta có chuyện quan trọng cần xử lý, rành dây dưa với các ngươi. Hôm nay coi như các ngươi may mắn. còn mau cút ? Lăng Dương Quận chúa hớn hở đứng lên: - Cút... cút... điệt nữ lập tức cút ngay... Nàng vội vàng gọi người, dám ở lại thêm chút nào nữa, cuốn vó chạy dài. Lăng Dương Quận chúa bất quá chỉ là đứa cháu trong dòng thứ của hoàng thất, Chu Thanh Băng là Công chúa đường triều rất có khả năng trở thành Nữ Hoàng. Với tính tình của Chu Thanh Băng vốn xưa nay rất coi trọng trinh tiết của nữ nhân, nếu biết hành vi phóng đãng của Lăng Dương Quận chúa, chém đê bảo vệ thanh danh Hoàng tộc mới là chuyện lạ. Dù sao nàng cũng là hoàng thân quốc thích. Du Kích Tướng quân và lão nhân Huyện lệnh cân lượng của chiếc ngọc bài nọ, nhưng nàng hiểu rất ràng. Ngọc bài nọ có tác dụng còn hơn chiếu chi của Nhân Hoàng, có thể là ‘như trầm thân lâm’, giống như Nhân Hoàng đích thân tới, hoàn toàn thừa sức đại biểu cho Chu Thanh Băng. Cho nên nàng mới sợ hãi tới mức bất chấp tất cả. lập tức nhào xuống đất dập đầu tạ tội. Vũ La đuổi bọn người này , thầm nhủ xem ra đại tẩu mình hung danh hiển hách trong Đại Chu vương triều, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải sợ hãi như vậy. lại nổi lòng từ bi cầu nguyện cho Thác Bạt Thao Thiên phen, sau đó vô tư cất ngọc bài , coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nam Vân cùng Quách Tổ Hoành kinh ngạc nhìn . nhưng Vũ La hề giải thích. Giao tình giữa ba người vẫn chưa thân thiết tới mức đó, giải thích, hai người cũng tiện hỏi, đành im lặng khó chịu. Theo lộ tuyến bản đồ, ba người mất hai canh giờ, rốt cục tìm ra được địa điểm thiết lập trận pháp nọ. Vì giữ bí mật. xung quanh trận pháp truyền tống có người canh giữ. mà dùng ba tầng cấm chế trận pháp phong ấn lại. Nam Vân rất biết điều, lo liệu tất cả công tác của người hầu. chũ động tiến lên mờ cấm chế trận pháp. Trận pháp ba tầng này vừa được mở ra. mảng linh quang bùng lên. mảng núi non xanh biến thình lình biến thành sơn cốc trống trải. Tuy rằng sơn cốc lớn. nhưng cũng rộng chừng ba dặm. vách núi hai bên cao chừng hai trãm trượng, trong sơn cốc có dấu vết khai phá ràng, lột sạch cả thảm thực vật nơi này, mang đá Huyền Vũ đen bóng từ nơi khác tới lát nền. Bách Hoa sơn là núi đất. cao lắm. đất đai tơi xốp, căn bản có biện pháp bố trí trận pháp, cho nên phải xử lý như vậy. ở trung ương sơn cốc có tàng đá cao chừng hai trăm trượng, biết lấy từ đâu mang tới, tạc thành pho tượng Vũ thần ngồi, thân khoác chiến giáp, đầu đội mũ sất, đùi gác ngang thanh cự kiếm to tướng, uy mãnh vô cùng. Dù còn cách xa, vẫn có thể cảm nhận được cỗ uy thế ập tới. Pho tượng này hầu như cao ngang với vách núi hai bên. Trước mặt thần tượng là trận pháp truyền tống nọ. Trận pháp có hình tám cạnh, dài chừng ba trăm trượng, hầu như bao trùm toàn sơn cốc. Từng đường nét ngang dọc chằng chịt như vết bánh xe nổi lên, bên trong mắt trận có nhiều cột ngọc túy to bằng thùng nước. Những cột này cao sáu thước, có khảm rất nhiều vòng kim loại có màu sắc khác nhau. đỉnh cột là bộ vị mấu chốt của mất trận, được khắc thành hình như chén rượu, bên trong chứa Niếp Thủy Ngân. Tổng cộng có mười chín cột ngọc như vậy, trong đó có mười ba cây chứa đầy Niếp Thủy Ngân. Vũ La cảm thấy hơi lo lắng, biết Niếp Thủy Ngân mà mình mang tới đủ để châm đầy tất cả hay . Thình lình nhìn thấy trận pháp hùng vĩ bao la như vậy, Nam Vân nhịn được cất tiếng tán thường, ngay cả Quách Tổ Hoành cũng phải sửng sốt chút. Vũ La cũng khẽ nhướng mày, bởi vì cảm giác kỳ quái khi nãy tựa như đến từ bên trong sơn cốc này. Vì sao tên trưởng lão cấu kết với tộc kia lại chọn Bách Hoa sơn để bố trí trận pháp truyền tống này? Nếu vì muốn người khác chú ý, Trung Châu còn vô số địa phương chưa ai biết tới, bí hơn Bách Hoa sơn này nhiều, vì sao lại chọn Bách Hoa sơn? Vũ La mang nghi vấn trùng trùng trong lòng, theo hai người tiến vào sơn cốc. Nam Vân tìm được ở mật Đông sơn cốc ít động , vốn để cho người bố trí trận pháp nghi ngoi. Ba người cũng đòi hỏi gì hơn. mỗi người chọn gian ở lại. Dường như Quách Tổ Hoành có vẻ sốt ruột: - Vũ huynh đệ, phải chăng nên liên lạc với tộc? Vũ La từ chối: - Tạm thời còn chưa được, món pháp bảo liên lạc với tộc cần thời gian ba tháng tích lũy năng lượng mới khởi động được lần, chúng ta còn phải chờ thêm vài ngày nữa. Quách Tổ Hoành có chút nghi ngờ liếc nhìn Vũ La cái, thấy Vũ La nhìn mình chăm chú. lập tức nở nụ cười tỏ vẻ tin tưởng: - Được rồi, chúng ta ở lại đây chờ vài ngày, nhân tiện làm quen địa hình xung quanh, tìm hiểu tình huống ràng. Đêm xuốn, Vũ La hạ đạo cấm chế trước cửa động của mình, trở vào trong động, định dùng bài Ám Vệ liên hệ với Chu Thanh Giang. Nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, bèn điểm vào trung cái, vô số linh văn màu vàng nhạt xuất , bám vào vách động, ngay cả cửa động cũng có tầng kim quang ngăn cách. Vũ La bất đắc dĩ lắc đầu, đáng tiếc Phù cổ ở lại Đông Thổ, bằng mình chỉ cần thả Phù Cổ ra trinh sát Quách Tổ Hoành phen, cần biết y có mưu quỷ kế gì, cũng phải bại lộ ra hết thày. Vũ La rót linh nguyên vào bài, hiển nhiên Chu Thanh Giang chờ . lập tức hồi đáp. - Các ngươi đến nơi rồi ư? Chu Thanh Giang hết sức quan tâm nhiệm vụ lần này, giọng lão lộ vẻ gấp gáp. - tới vào chiều nay. - Tình huống thế nào? Vũ La kể lại đại khái tình huống, sau đó cho Chu Thanh Giang biết chuyện có khả năng đủ Niếp Thủy Ngân. Tiên Tuyệt - Chương #278
DI BẢO CỦA TỘC (THƯỢNG) Chu Thanh Giang nghe xong cũng cảm thấy bất ngờ: - Trận pháp khổng lồ như vậy còn có pho tượng lớn ư? Dựa theo lời khai của tên trưởng lão kia, trận pháp này tối đa cũng chỉ có thể truyền tống tới đây lần hai người, nhưng lại thể liên tục truyền tống. Nhưng theo quy mô của trận pháp này, hẳn phải là vô dụng như vậy. ra Chu Thanh Giang lo về vấn đề Niếp Thủy Ngân: - Con cứ yên tâm, thứ gì đủ, con cứ hỏi Quách Tổ Hoành, chắc chắn Trịnh Tinh Hồn chuẩn bị cho y ít. Vũ La lại hỏi: - Lúc tên trưởng lão kia cung khai, có lý do vì sao bọn chúng thiết lập trận pháp truyền tống ở nơi này ? - Có, dường như là theo cầu của Đông Thổ tộc, cung cấp vài địa điểm cho bọn chúng lựa chọn. là những địa điểm có lực lượng gian yếu ớt, thuận tiện cho việc truyền tống. Vũ La cười khẩy: - vậy cũng tin ư? Chu Thanh Giang như hiểu được chuyện gì: - Sao hà. ngọn núi có gì nổi bật, chẳng lẽ còn có bí mật gì sao? - tại tiểu tử cũng chưa biết , nhưng dám khẳng định đơn giản như vậy. - Vậy hãy điều tra cho . Chu Thanh Giang : - Con hãy kéo dài chuyện liên hệ với tộc thêm vài ngày nữa, nhất định phải điều tra ràng xem có bí mật gì. Bên này ta lệnh cho bọn họ tiếp tục thẩm vấn, để xem còn khai thác được bí mật gì . Vũ La vừa kết thúc trò chuyện cùng Chu Thanh Giang, nhìn thấy kim quang nơi cửa động lay động trận. ràng ngoài cửa động có tia lực lượng mờ nhạt, cảm thấy đột phá được kim quang, đành phải thầm lặng lẽ rút lui. Lập tức Vũ La trở nên cảnh giác, may là mình có đề phòng cẩn thận, hiển nhiên pháp thuật này của Quách Tổ Hoành có thể vượt qua rất nhiều cấm chế trận pháp mà bị phát giác, cho nên cấm chế mà mình bố trí ở cửa động mới có chút phản ứng nào. Kim quang là do Vũ La sử dụng linh văn Thần Thú bố trí phòng ngự, loại thượng cổ linh văn này đặc biệt bất phàm. Quách Tổ Hoành chưa từng thấy qua, tự nhiên thể nào đột phá. Ngày hôm sau, Quách Tổ Hoành gặp Vũ La. vẫn cười ha hả ân cần thăm hỏi, dường như chuyện tối qua có liên quan gì với y. Vũ La cũng giả vờ như phát chuyện gì cả, mời y với mình quan sát xung quanh sơn cốc vòng, ngờ Quách Tố Hoành lại từ chối. Nhưng Nam Vân lại tỏ ra vô cùng sốt sắng, theo sau Vũ La. Sau khi Vũ La cùng Nam Vân lên núi, Quách Tổ Hoành cũng nhàn rỗi, y tiến vào bên trong trận pháp nọ, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu. Trịnh Tinh Hồn Thái sơn chuyên tinh trận pháp, nghiên cứu huyền bí tinh tú dung nhập vào trong trận pháp tổ truyền của Thái sơn, sáng tạo ra mười hai bộ mật môn kỳ trận. Quách Tổ Hoành được Trịnh Tinh Hồn chi điểm, tự nhiên có tâm đắc ít về phương diện trận pháp. Y cũng biết tối hôm qua mình làm kinh động Vũ La. hôm nay nếu còn quấn lấy Vũ La. sợ rằng Vũ La nghi ngờ. Y lại biết ngay từ lần đầu tiên gặp mật, Vũ La ôm dạ hoài nghi, bất kể y biểu lộ thế nào, Vũ La cũng cho rằng y là hạng tốt lành gì. Quách Tổ Hoành nghiên cứu phen, quả khám phá ra ít manh mối, bất quá y cũng định với Vũ La. Lúc này Vũ La bị Nam Vân bám sát, hết sức vướng tay vướng chân. Nam Vân có vẻ nhiệt tình quá mức, dọc đường gặp phải chuyện gì y cũng nhanh tay tranh trước. Đường đường là Thư Bộ Thẩm Phán Đình, trước mặt Vũ La lại chẳng khác nào người hầu. Hơn nữa y theo sát Vũ La như vậy, nhiều điểm Vũ La nghi hoặc lại thể tới kiểm tra thực hư, khiến cho vô cùng tức tối. Đến lúc trời chạng vạng, rốt cục Vũ La nghĩ ra cái cớ đuổi Nam Vân rời : - Nam Đại nhân, ta thấy ngọn núi này thỏ hoang rất nhiều, buổi tối chúng ta cũng có gì ăn. Chi bằng ngươi săn vài con thô, tối chúng ta nướng lên có được chăng? Nam Vân vâng dạ liên tục, hớn hở rời . Vũ La nhân cơ hội này lập tức phóng xuất nguyên hồn, chui vào lòng đất để xem có phát ra manh mối gì . Sau khi mất Phù cổ, cảm ứng của Vũ La trở nên bất tiện vô cùng. Bằng chỉ cần thả Phù Cổ ra, có thể tra xét tình hình mấy trăm trượng dưới lòng đất cách dễ dàng. Nguyên hồn của Vũ La vẫn là nguyên hồn Nam Hoang Đế Quân tiền kiếp, hết sức hùng mạnh. Đáng tiếc tại cũng thể vận dụng thuần thục, bởi vì cảnh giới đủ. Nguyên hồn Vũ La tìm kiếm phen, cuối cùng thu hoạch được gì. Ngẫm lại cũng là bình thường, vị trưởng lão cấu kết cùng tộc kia phải là kẻ ngốc, chắc chắn trước đó cũng phái người kiểm tra mấy trăm dặm trong ngoài Bách Hoa sơn này. Những người đó cũng phát được gì, tại Vũ La có Phù Cổ, về phương diện điều tra tự nhiên thể nào cao minh hơn những người kia, đương nhiên thể tìm thấy điểm nào khả nghi. Buổi tối, ba người tụ hợp lại với nhau. Nam Vân săn ba con thô, nhóm lửa nướng chín, ba người cùng ăn no nê. Quách Tổ Hoành vừa ăn vừa hỏi Vũ La: - Vũ Đại nhân, rốt cục khi nào mới có thể sử dụng món pháp bảo liên lạc nọ? Vũ La ỡm ở đáp: - Hẳn là còn phải chờ thêm ba, bốn ngày. Quách Tổ Hoành bất động thanh sắc: - Vậy trong thời gian này, Vũ Đại nhân có tính toán gì ? Vũ La dang rộng hai tay: - Chờ. Ngày hôm sau, Vũ La miệt mài tu luyện. Quách Tổ Hoành bận rộn hơn Vũ La. y phát trận pháp có điểm kỳ quái, tự nhiên là dốc lòng nghiên cứu. lại phải phân tâm giám thị Vũ La. tự nhiên cả ngày mệt mói vô cùng. Vũ La tu luyện đến nửa đêm, chui ra khỏi động của mình vươn vai cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên thoáng động trong lòng. Có lẽ bầu trời nơi này mấy vạn năm qua thay đổi, nhưng mặt đất lại có biến hóa bên trong. Bách Hoa sơn này tại nhìn ra được gì, chừng trước kia cũng phải có hình dáng như tại... càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, bèn tiện tay ghi lại dòng chữ vách động cho Nam Vân, rằng mình có việc phải rời vài ngày. Sau đó suy nghĩ gì nhiều, phóng xuất pháp bảo phi hành, phá mà . Phi hành bầu trời đêm là thích thú. Sau khi đánh bay mấy con quạ đêm cản đường, Vũ La rời núi thuận lợi. Nhưng lúc này là nửa đêm có đèn lửa, Vũ La muốn tìm đến huyện thành Sơn Dương cũng phải dễ dàng. Mãi đến hừng Đông, Vũ La mới thuận lợi tìm được vị trí huyện thành, bèn thu pháp bảo lại, vào thành giống như người bình thường. Huyện nha nhìn về hướng Nam. mặc dù tại là lúc náo nhiệt nhất trong ngày, nhưng trước đại môn lại hết sức lạnh lùng hoang vắng. đến vạn bất đắc dĩ. dân chúng kéo lên quan làm gì. Cửa nha môn có tên nha dịch canh giữ, tay cầm Thủy Hỏa côn. Lúc thấy có người qua lập tức làm ra vẻ vô cùng tích cực, hóp cái bụng phệ lại, dáng vẻ vô cùng hung hãn. Lúc thấy ai lập tức thả lỏng thân hình, lười biếng ôm gậy dựa vào tường. Lúc Vũ La tới, tên nha dịch nọ trừng mắt, quát lớn câu: - Người nào dám tự tiện xông vào huyện nha như vậy? Sau đó giả vờ lãm lãm Thủy Hỏa côn trong tay. Vũ La khẽ khoát tay ngăn lại: - Gọi Tri huyện Đại nhân của ngươi ra đây, rằng có người ở Bách Hoa sơn tới chơi. - Bách Hoa sơn ư? Tên nha dịch lẩm bẩm. có hơi nghi hoặc. Y thấy bề ngoài Vũ La ăn mặc đơn giản, nhưng khí độ bất phàm, lại lo rằng là bà con thân thích của Tri huyện Đại nhân, dám chậm trễ lập tức trở về bẩm báo. Tri huyện lão gia hai hôm nay trong lòng vui vẻ. Lão ngồi ở vị trí Tri huyện Sơn Dương mười năm. nhưng vẫn thể thăng chức. Mắt thấy mình tuổi cao, nếu hoạt động chút ắt phải ngồi tại đây trong suốt quãng đời còn lại. Tuy rằng đối với người thường, Tri huyện là chức quan to thèm mà được, nhưng chỉ có Tri huyện lão gia tự biết trong lòng, cần biết ở bất cứ người nào xuống đều là thượng quan, tên Tri huyện như mình phải hầu hạ chẳng khác gì con cháu. Tiên Tuyệt - Chương #279