THẦN ĐIỂU PHƯỢNG HOÀNG, HOANG THÚ ĐẠI ... Những lời này đề tỉnh Vũ La. nắm tay Chu cẩn, tới bên cạnh hố sâu do Huyết Sắc Cự Tháp sau khi bay lưu lại. Chu cẩn nhìn thoáng qua: - Hả? Phía dưới dường như có thông đạo... Hắc Thủy Tiên và Hổ Mãnh cũng tới. Huyết Sắc Cự Tháp vốn là vì bảo hộ kim quan, bên ngoài dùng nham thạch che giấu tai mắt của người khác, nhìn qua giống như ngọn núi. Người của Lệ Thương Hải trong lúc vô ý đánh trúng ngọn núi, lão quy lập tức nổi giận lao ra. Mãi đến khi công kích của Lệ Thương Hải phá hủy ngọn sơn phong, lão quy mất thấy bản thân địch lại, lo lắng sau khi mình chết lăng tẩm của chủ nhân bị hư tổn, cho nên mới đập nồi dìm thuyền, vận dụng Huyết sắc Cự Tháp. Hiển nhiên uy lực của Huyết sắc Cự Tháp có lão quy chủ trì phải lớn hơn rất nhiều so với bị động phòng ngự. Sau khi cự tháp bay , mặt đất để lại hố sâu, chính giữa hố sâu chính là địa cung của Huyết sắc Cự Tháp, trong địa cung sắp đặt chính là chiếc kim quan mười trượng kia. Lão quy khi cõng kim quan, ở trạng thái gần chết, căn bản có quá nhiều lực lượng, cho nên đơn giản nhất là trực tiếp chui xuống phía dưới kim quan, bởi vì nó chui xuống đất, mật đất bên dưới kim quan bị tổn hại, mọi người nhìn kỹ chút mới phát ra phía dưới còn có mật đạo. Bốn người Vũ La xuống đến đáy địa cung, cửa vào mật đạo cũng biết trải qua bao nhiêu năm tháng, vốn bị nước biển thẩm thấu rồi, lại bị lão quy sử dụng nhiều lần. hoàn toàn tan vỡ. Bốn người dọn dẹp lát. mật đạo mới có thể thông qua. Vũ La trước, Hổ Mãnh chặn hậu. bảo hộ hai ở giữa. - Vũ huynh đệ, tiếp lấy. Hổ Mãnh ném qua pháp khí hình dạng cây đuốc. Vũ La chỉ cần đưa vào tia linh lực cực kỳ mỏng manh, món pháp khí này liền phừng tiếng bốc lên ngọn hỏa diễm hư ảo. Hỏa diễm mặc dù chân , nhưng ánh sáng lại vô cùng mãnh liệt. Giơ cây đuốc lên. Vũ La dẫn dắt mọi người xuống. Mật đạo quanh co khúc khuỷu, khi sang trái khi sang phải, khi lên cao khi xuống thấp. Bốn người hồi lâu còn chưa tới điểm cuối, mày của Vũ La nhíu lại sâu. thực tế thông thường mật đạo cũng sê thiết kế như vậy, dù sao đây cũng là công trình dưới lòng đất. cho dù là tu sĩ đào móc mật đạo quanh co khúc khuỷu như vậy cũng là chuyện phiền toái, còn bằng trực tiếp làm thông đạo thăng tắp, trong đó bố trí mấy trận pháp mạnh mẽ còn dễ dàng hơn. Cho nên đào như vậy, chỉ có khả năng: Mật đạo này cố ý tránh cái gì đó, cách khác, địa phương mật đạo thông tới hẳn là bị tầng tầng bảo hộ hiểm trở. Vũ La lúc trước đoán, lão quy sở dĩ mực động dùng Huyết sắc Cự Tháp, chính là bởi vì Huyết sắc Cự Tháp chỉ thủ hộ kim quan, mà có thể là trấn áp thứ đáng sợ nào đó. Chỉ có ngọn núi nổ vỡ, kim quan có khả năng bị tổn hại, lão quy mới liều lĩnh, mở ra Huyết Sắc Cự Tháp. tại xem ra, dự đoán này rất có khả năng là . Hổ Mãnh phía sau cũng cảm nhận có vẻ khác thường, có lòng tốt nhắc nhỡ: - Vũ huynh đệ, ta cảm thấy phía dưới này khả năng có nguy hiểm. Vũ La gật đầu cái, tiếng cảm ơn. Đúng lúc này, thông đạo bỗng nhiên đến điểm cuối, trước mặt xuất gian thạch thất tương đối rộng rãi. Trong thạch thất trống , chỉ có bức tường đối diện thông đạo kia, khối chính giữa bị vật gì ma sát cực kỳ trơn nhẵn. Lẽ ra điều này có khả năng, nơi này xâm nhập dưới mặt biển, vô cùng ấm ướt, ngay cả vừa rồi thạch bích của mật đạo, còn thỉnh thoảng có chỗ thấm nước. cơ bản toàn bộ thạch bích đều mọc rêu, như vậy khối thạch bích bóng loáng giống như mặt kính lẽ ra có khả năng xuất . Bốn người đứng ở phía trước thạch bích nghi hoặc trận, Hắc Thủy Tiên : - Chẳng lẽ có người thường xuyên vào lau chùi. Hổ Mãnh lắc đầu: - có khả năng, kim quan kia chặn lối vào, mật đạo này lại chỉ có duy nhất con đường này có thể vào, căn bản có khả năng có người vào. Vũ La nhìn kỹ thạch bích xung quanh, thạch bích trong thạch thất này, mặc dù mọc đầy rêu. ít địa phương còn thấm nước ra bên ngoài, thế nhưng vô cùng bằng phẳng, chỉ có bên trái cách thạch kính xa, thạch bích có vết lõm nho . Xung quanh vết lõm cũng mọc đầy rêu, nếu phải Vũ La cẩn thận, rất khó phát . lật tay cái, từ trong gian trữ vật lấy ra thanh chủy thủ, cẩn thận sạt rêu bám trong vết lõm, Chu cẩn ở bên cạnh giơ cây đuốc chiếu sáng cho . Sau khi gạt sạch rêu, Hổ Mãnh vừa thò đầu nhìn liền kỳ quái: - Sao lại thế này, hình dạng của vết lõm này thoạt nhìn sao quen mắt như vậy? Vũ La gì, khoát tay cái, chiếc nhẫn cổ xưa lúc trước ở hắc thị Vũ La dùng cây ngọc trúc đổi lấy xuất ở lòng bàn tay. đeo chiếc nhẫn lên tay, ấn vào trong vết lõm, quả vừa khít. Hổ Mãnh vỗ đầu: - ra là... còn chưa xong, thạch kính kia bỗng nhiên sáng lên mảnh linh quang, nhanh chóng làm cho những người khác căn bản phản ứng kịp, vù tiếng cuốn Vũ La vào, lùi về trong thạch kính biến mất thấy! Chu Cẩn lập tức lao lên. lại bị thạch kính mạnh mẽ cản lại. Chu cẩn giận dữ, nắm tay đưa tới eo lung nhấn cái, Nhiễu Lương Kim Đao vù tiếng hóa thành đạo kim quang, ngọc thủ Chu cẩn kéo mạnh cái, khống chế được kim quang, cắn răng nhưng phóng : - Hủy thạch kính này , Vũ La khả năng về được... Hổ Mãnh cũng nhìn thạch kính biết làm thế nào: - Lần này xui xèo rồi, tìm được Cốc thần bộ, ngược lại còn đánh mất Vũ huynh đệ. Chu Cẩn lo lắng vô cùng, nước mất ở trong hốc mất đào quanh. Hắc Thủy Tiên lại vô cùng tin tưởng Vũ La: - Các ngươi lo lắng cái gì? Nhạc Băng Uyên nguy hiểm tới mức nào? Vũ La phải vào mười mấy ngày bình yên vô ra sao? Nàng tại gọi thẳng tên Vũ La vô cùng thuận miệng. Vũ La chi cảm thấy mơ mơ hồ hồ, cảnh vật trước mất nhoáng lên cái, thay đổi thiên địa. Khác với Tinh La Hải ẩm ướt tăm tối, nơi này sinh cơ bừng bừng, là thời gian bình minh, sắc trời mờ mờ sáng, ở đường chân trời phía Đông có tầng hào quang màu đỏ ửng lên. Vũ La đứng trong dãy núi non trùng điệp, xung quanh đều là cổ thụ cao vút, thân cây loang lổ, biết trải qua bao nhiêu mưa gió tầy rứa. thế nhưng cảnh lá vô cùng tươi tốt. phiến lá dày rộng, giống như từng khối thúy ngọc. Phía xa ngọn núi cao lớn hùng vĩ, giống như cự nhân đỉnh thiên lập địa. trận gió núi thổi tới, rừng cây rung động xảo xạc, mấy con chim sáng sớm tung cánh bay lên, theo gió mà động. Tất cả vô cùng yên tĩnh. Vũ La nghi hoặc: Vì sao mình lại cảm giác thời gian nơi này sớm hơn so với Tinh La Hải ít? Dựa theo phỏng đoán của Vũ La. trong Tinh La Hải lúc này đúng là thời khắc tối tăm nhất trước bình minh, nhưng mà nơi này là bình minh, chẳng lẽ mình tới thế giới khác? Nhưng thảm thực vật nơi này, sinh linh dường như có gì khác biệt với thế giới lúc trước. vòng hồng quang dưới chân trời phương Đông bị kìm nén hồi lâu, cuối cùng đột nhiên vùng ra, vòng mật trời đỏ nhảy ra. Theo mặt trời mọc lên ở phương Đông, cỗ tử khí hạo nhiên phàm nhân bình thường nhìn thấy đột ngột kích phát, nhanh chóng tỏa khắp thiên địa. cỗ tử khí này cực kỳ trân quý đối với người tu chân. Vũ La cùng từng thấy qua công pháp tu luyện của ít tu sĩ chính là mỗi ngày sáng sớm thu thập ăn cỗ tử khí này. Nhưng bất luận là khi ở Nam Hoang hay là ở Trung Châu, tử khí dường như đều có nồng đậm, ràng như vậy. Khi nghi ngờ, mấy con chim lúc trước nhìn thấy bay về phía tử khí phồn thịnh kia, theo sát đó, trong rừng núi ầm tiếng, vô số chim chóc bay lên, rập rạp giống như đám mây đen. bất đầu khởi động cướp đoạt mảnh tử khí kia. Tiên Tuyệt - Chương #265
THẦN ĐIỂU PHƯỢNG HOÀNG, HOANG THÚ ĐẠI ... vốn tử khí vô cùng khổng lồ, nhưng bị mấy trăm vạn con chim chia cắt liền lộ vẻ có chút đủ. Vì thế giữa đám chim khó tránh khỏi tranh đoạt, ngươi tới ta , cánh phẩy, móng vuốt cào lẫn nhau, xô đẩy lẫn nhau rất náo nhiệt! Đám chim tranh đoạt kinh khủng, bỗng nhiên bên trong núi rừng vang lên tiếng hót lảnh lót. thẳng nhập chín tầng mây, kéo dài mấy lần hô hấp mới dần dần tiêu tán. Những con chim này lập tức dám lỗ mãng, đều tránh qua bên. Trong núi rừng đột nhiên bay lên đoàn hỏa quang sáng lạn. trong hỏa diễm kia kim quang lưu động, vấy khắp mật đất, lại phải hỏa diễm chân , bọc lấy mảnh rừng cây càng đốt càng vượng, cây cối lại chút tổn hại, ngược lại càng thấy khỏe mạnh. Hỏa diễm trong nháy mắt đốt mấy ngọn núi phạm vi gần trăm dặm thành biển lửa. Hỏa diễm kim sắc, rừng cây xanh biếc, hình thành bức tranh quỷ dị, nhưng lại vô cùng hài hòa, làm cho người ta sợ hãi than thở. Giữa biển lửa. hỏa cầu cực lớn bay lên , hỏa cầu bay lên trời, khẽ động vài cái, ầm tiếng triên khai đôi cánh hỏa diễm dài đến mấy trăm trượng, lập tức đầu chim, lông đuôi tất cả đều hiển hóa ra, ngờ là con phượng hoàng! Mà trán Thần Điểu Phượng Hoàng kia ràng có đạo Phượng Nhãn Thần Văn! Thần Điểu Phượng Hoàng vừa xuất , trăm vạn chim chóc liền lập tức ngoan ngoãn lui qua bên, phượng hoàng há mồm hút cái, hút gần nửa tử khí do mật trời mọc phun ra, sau đó cảm thấy ăn no mỹ mãn. ở trong trung tùy ý bay lượn cài cái, thân hình co rút lại, lần nữa hóa thành hỏa cầu chìm vào trong núi rừng. Hỏa diễm thiêu đốt hừng hực khắp núi rừng kia cũng theo nó núp mà nhanh chóng thu liễm, cuối cùng biến mất vô hình. Thần Điểu Phượng Hoàng biến mất, mấy trăm vạn chim chóc bầu trời mới ầm ầm tiếp tục tranh đoạt. Sắc mặt Vũ La lại cổ quái, bởi vì Thần Điểu Đồng Hoàn tay ngừng rung động- chính là dùng Thần Điểu Đồng Hoàn để gọi Phù Bảo này, mà khi món Phù Bảo này phát động công kích cũng vừa hay giống như Thần Điêu Phượng Hoàng. Thế nhưng chưa từng nghĩ đến, món Phù Bảo này có liên hệ gì với Thần Điểu Phượng Hoàng. Nhưng tại xem ra dường như thực có chút liên quan. Vũ La cũng biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay là xấu. Khà năng phóng Thần Điểu Đồng Hoàn này ra, mặc cho nó tìm kiếm Thần Điểu Phượng Hoàng mất món Phù Bảo này. Dù sao nữa Thần Điểu Đồng Hoàn cũng chỉ là Phù Bảo lục phẩm, vô luận như thế nào cũng có khả năng khống chế con thần điêu, càng có khả năng Phù Bảo này từ nay về sau bị thần điểu sử dụng. Nhưng Vũ La tin tưởng vào cơ duyên. Thần Điểu Đồng Hoàn phát ra tín hiệu, có thể chứng minh ít nhất đây là cơ duyên của Thần Điểu Đồng Hoàn. Vũ La suy nghĩ lát liền thả lỏng tay, Thần Điểu Đồng Hoàn ầm tiếng bay lên trời, hỏa diễm kim sắc thiêu đốt hừng hực, đồng hoàn ngừng rung động, tám đạo tỏa liên kêu lên leng keng, đám phù văn lưu động ở tỏa liên giống như thác nước. đạo cầu vồng dâng lên từ chỗ Thần Điểu Phượng Hoàng biến mất, khuếch tán qua mấy ngọn núi, qua khoảng cách gần trăm dặm. dừng ở trước mặt Thần Điểu Đồng Hoàn. Thần Điểu Đồng Hoàn khẽ chuyển giữa trung, lần nữa hóa thành chiếc đồng hoàn. Cầu vồng chậm rãi thu hồi, cuối cùng biến mất ở địa phương Vũ La nhìn thấy. Ngay tại khoảnh khắc này Vũ La cũng cảm giác thấy khí tức của Thần Điểu Đồng Hoàn nữa. Trong lòng trầm xuống, khỏi có chút thất vọng, chẳng qua nghĩ lại chút, cũng thể chuyện tốt gì cũng đều bị mình chiếm được. Huống hồ tại cũng dùng đến Thần Điểu Đồng Hoàn nhiều, cũng rồi. Sắc trời sáng , mấy trăm vạn chim chóc chia cắt tử khí kia sai biệt lắm, tử khí chưa cắn nuốt cũng tán , dễ tìm kiếm. Đám chim chóc tản , bay lượn xung quanh, đuổi nhau vui đùa ầm ĩ. Đám chim chơi có chút quên hết tất cả vui quá hóa buồn, trong sơn cốc từ khí trầm trầm bỗng nhiên bay lên đạo hồng ảnh. giống như tia chớp cuốn lấy con liệp ưng dài chừng hai mươi trượng. Con liệp ưng kia cũng là cường giả trong chim chóc, tiếng hót lảnh lót. ra sức giãy dụa. liên tục hơn ba mươi đạo linh quang đánh về phía đạo hồng ảnh quấn lấy mình. Nhưng cũng làm nên chuyện gì. hồng ảnh kia vô cùng cường hãn. mạnh mẽ ngăn cản phản kích của liệp ưng. nhanh chóng cuốn liệp ưng vào trong sơn cốc. Đám chim chóc rất hoảng loạn, con liệp ưng kia là cường giả trong bọn chúng, chim chóc khác cũng dám lên giải cứu. sợ ngay cả mình cũng bị cuốn vào. Địa phương vừa rồi Thần Điểu Phượng Hoàng biến mất bay lên đạo hỏa diễm, cái hoàng vĩ (đuôi phượng hoàng) mang theo hỏa phong mãnh liệt mạnh mẽ đánh lên hồng ảnh kia. hồng ảnh kia run rẳy cái, buông lỏng liệp ưng ra. dây dưa cùng chỗ với hoàng vĩ kia ở . Vũ La thấy hồng ảnh kia khỏi có chút líu lưỡi: Thử kia ngờ là cái đầu lưỡi! Từ trong sơn cốc ra ít nhất cũng có hơn mười dặm. Chiếc lưỡi dài màu đỏ làm cho người ta có chút ghê tởm dây dưa trận với hoàng vĩ. bên nào chiếm được thượng phong, trong sơn cốc từ khí trầm trầm vang lên tiếng rít gào phẫn nộ, giống như là thị uy. Phượng hoàng cũng chịu yếu thế, phát ra tiếng phượng minh. Ngươi tới ta , tiếng rống kéo dài, phượng minh thanh thúy, hai bên dần dần ngừng công kích, mạnh ai nấy tự thu thần thông, yên lặng xuống. Liệp ưng sống sót sau tai nạn mang theo mấy trăm vạn chim chóc tránh xa sơn cốc kia, cũng dám tới gần sơn cốc nửa bước. Vũ La xem đến trợn mắt há mồm: Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Thần Điểu Phượng Hoàng, còn có quái thú thâm cốc kia chi bằng đầu lưỡi có thể vật lộn cùng Thần Điểu Phượng Hoàng- địa phương này đúng là chút kém hơn so với sâu trong Yên Sơn! Vũ La vừa rồi cũng thấy được, con liệp ưng hai mươi trượng kia thực lực vô cùng hùng mạnh, nếu đổi thành tiêu chuẩn của tu sĩ. ít nhất cũng là cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng. Đạo Cảnh lại xưng Đan Cảnh, có bốn tầng cảnh giới Dưỡng Nguyên, Đan Thai, Đan Thành. Đan Đằng. Vượt qua cảnh giới Đan Đằng, chính là Đại Năng người người kính ngưỡng của Tu Chân Giới. Nhưng liệp ưng thực lực bậc này, ở dưới tay của quái thú trong sơn cốc kia cũng có lực lượng phản kháng, tuy Vũ La tại có nhiều dị bảo hộ thân, cũng thể cẩn thận. trong rừng núi lát. phía trước xuất cánh rừng cây rậm rạp, cánh rừng này có chút khác biệt với rừng cây khác trong núi rừng, khoảng cách giữa các cây cố định, kích thước cũng sai biệt nhau lắm. hơn nữa xếp thành phương trận. Quan trọng nhất là. cánh rừng này là rừng tùng, khác nhau rất lớn với các loại cây lá to trong rừng núi. vào cánh rừng cây này, xuyên qua bóng cây trùng trùng điệp điệp, có thể nhìn thấy phía sau rừng cây dường như có thứ gì đó. Mãi cho đến điểm cuối rừng cây, mảnh đất trống hiển lộ ra. tường đổ nhà tan. cỏ dại mọc thành bụi, bức tường chỉ còn lại nửa bò đầy dây leo, trong nhà ngói rách nát. cây cỏ sinh trưởng khỏe mạnh. Tiểu thú thường hay chui ra chui vào tường, xà nhà. Dưới nền nhà vỡ nát lộ ra những vết nứt. cũng có thể thấy được dấu vết của rắn chuột. Quy mô khu phế tích này cực kỳ rộng lớn. Vũ La đứng ở bên rừng tùng đưa mắt nhìn lại, khắp nơi đều là mảnh phế tích gần như nhìn thấy điểm cuối, bốn phía bị rừng tùng vây lại, chiếm cử gần nửa diện tích của toàn bộ sơn cốc. Mà sơn cốc này, hai sườn đều có sáu ngọn núi cao lớn! Vũ La hai kiếp làm người, cộng lại nếu bàn về kiến thức rộng rãi, tự nhận thứ hai, cả Nam Hoang và Trung Châu cộng lại cũng có ai dám nhận thử nhất. Nhưng cho dù là Vũ La cũng chưa từng thấy qua cung điện lớn như vậy- mặc dù nó tại chỉ là đống phế tích. vào bên trong phế tích kia, nhìn nền nhà từng khối nham thạch cực lớn kia, những cây rường đá nặng nề, còn có những viên gạch điêu khắc hoa văn. dường như có thể cảm nhận được vẻ huy hoàng trong thời kỳ còn cường thịnh của nơi này. Tiên Tuyệt - Chương #266
THẦN ĐIỂU PHƯỢNG HOÀNG, HOANG THÚ ĐẠI ... Vũ La biết mình rốt cuộc tới nơi nào, nếu như nơi này là sâu trong Yên Sơn còn có khả năng, thế nhưng mình làm sao lại từ Tinh La Hải lập tức tới chỗ sâu trong Yên Sơn? Ánh mất của dừng khối gạch điêu khắc, vừa rồi cảm giác có chút thích hợp, lúc này rốt cuộc hiểu được chỗ nào thích hợp. Khối gạch điêu khắc kia chỉ còn lại nửa, nửa khác biết đâu. Còn lại nửa viên gạch ước chừng có phần ba chôn vùi trong đất, còn có ít đá vụn che giấu ở mặt. Vũ La kéo nó ra, gạch điêu khắc ba nhân vật, bọn họ có thân người, đầu dã thú. còn có người sau lưng sinh ra đôi cánh giống như chim ưng, người khác phần mông phía sau người vươn ra cái đuổi giống như đuôi báo. Vũ La lúc trước đối với gạch điêu khắc chỉ là đào qua, cảm giác có điểm thích hợp nhưng có phản ứng lại. lại từ trong đá vụn phế tích bới ra mấy khối gạch điêu khắc vỡ, toàn bộ đồ án được điêu khắc đó vốn có người bình thường! ném bó gạch vỡ trong tay, đường vào chỗ sâu trong phế tích. Càng vào trong, vật phế tích bảo lưu lại càng nhiều, dần dần có thể nhìn thấy cột đá cực lớn còn đứng sừng sững, đường kính cột đá đạt tới ba trượng, thô to khó có thể tưởng tượng, đám thạch đôn giống nhau bày mặt đất. Đến nơi này, đá vụn, bùn đất dần dần ít , lộ ra con đường lớn rộng chừng trãm hai mươi trượng thẳng tắp ở giữa di tích. Đại đạo dùng nham thạch cực lớn dài năm trượng, rộng ba trượng lát thành, mặt có khắc đủ loại hoa văn. Tảng đá nơi Vũ La đặt chân lên. trung ương đại đạo điêu khắc con quái thú kỳ dị, tiếp mấy trãm trượng lại là con quái thú kỳ dị khác, bộ dáng đều rất kỳ quái, ngay cả Vũ La cũng nhận biết được. Đại đạo này mặc dù có bộ phận rất lớn bị tổn hại, nhưng ít nhất còn bảo lưu lại chiều dài aần mười dặm. ở cuối đại đạo là cái ao hình vuông vượt ngoài dự đoán của mọi người. Mặc dù là ao, thực tế diện tích có thể so sánh với hồ nước . Chẳng qua bốn bờ ao nước nhiều chỗ tổn hại, nước ao cũng rất ít. ước chừng cũng ngập đầu gối. Phía sau là pho tượng điêu khắc Thần Thú cực lớn sai biệt lắm so với cái ao, đáng tiếc tàn phá chịu nổi, đầu của Thần Thú thấy, người cũng tồn hại nhiều chỗ. Chỉ có từng đạo hoa văn trang trí mặt ngoài thân thể còn có thể nhìn ra tư thế oai hùng năm đó. Làm cho người ta ngoài ý muốn là. giữa hai chân thô to cường tráng của Thần Thú có cánh cổng cực lớn. cánh cổng này lại hoàn hảo tổn hao gì. Cái ao ngoại trừ bên điêu khắc Thần Thú kia. ba bên còn lại đều điêu khắc ba mươi ba chiếc đầu rồng, cao tới ba trượng, ba bên tổng cộng là chín mươi chín chiếc. Long khẩu mở ra. thế nhưng tại chỉ có bảy tám đầu rồng bên trong còn có nước chảy, khó trách nước trong ao này lại cạn. Đáy ao này điêu khắc chín con dị thú nửa ngư nửa long, thủ pháp điêu khắc cực kỳ khác biệt, khi có cơn gió thổi qua mặt nước, mặt nước aợn sóng, chín con ngư long kia giống như sống du động trong nước. Những dị thú điêu khắc phía trước đại đạo Vũ La biết, thế nhưng tới gần cái ao, chín con dị thú cuối cùng Vũ La rất quen thuộc: Long Sinh Cừu Tử! Như vậy phỏng đoán, những dị thú lúc trước cho dù kém so với Long tử. hẳn là cũng kém xa. cho nên mới cùng được điêu khắc ở đại đạo này. Vũ La vòng qua cái ao kia. đứng ở phía trước pho tượng Thần Thú tàn phá. pho tượng này mặc dù tàn phá chịu nổi, ngay cả đầu cũng thấy, thế nhưng cao cũng có mấy trãm trượng. Vũ La đứng dưới nhìn lên. trông có vẻ vô cùng bé. Bốn phía là mảnh tĩnh mịch, thân mình đứng ở dưới chân quái vật lớn như vậy, gió núi gào thét thổi qua. giống như người đời sau xuyên qua thời , cảm thụ được thời kỳ mà thần điện này còn cường thịnh. Lại nhìn tàn phá trước mắt. trong lòng Vũ La lại có cảm giác nên lời. Từ vị trí đứng tại nhìn ra xung quanh. Thần Điểu Phượng Hoàng sống ở phía Đông của di tích này, mà quái thú có lưỡi dài trong sơn cốc khí tức tử tịch nằm ở phía Tây. Vũ La nghi hoặc, chẳng lẽ là ở hai phương hướng khác cũng có dị thú trú thủ hay sao? Vũ La cúi đầu nhìn cánh cổng dưới pho tượng Thần Thú kia. hai cánh cửa đen kịt. nhìn ra là do tài liệu gì chế thành. đại môn có nhiều trang sức, chỉ có hai chiếc vòng cửu cực lớn bắt ở giữa chừng. Vòng cửa được hai cái đầu thú kỳ dị bằng đồng xanh ngậm ở trong miệng, thế nhưng toàn bộ đại môn. bao gồm hai cái đầu thú kỳ dị bằng đồng xanh kia có nửa điểm ba động linh lực. tòa thần điện rộng lớn này, biến thành mảnh phế tích ở trong năm tháng vô tận. khó có được là. hai cánh cổng này, hai cánh cổng bắt mắt. lại có chút bộ dáng hư hao, nhất là hai cánh cổng kia. hoàn toàn mới! Hai cánh cổng cao tới mười lăm trượng. Vũ La tiến lên đẩy đẩy, đại môn chút động đậy. Vũ La nhìn ra được, pho tượng Thần Thú này chính là trung tâm của toàn bộ thần điện. Dưới pho tượng Thần Thú này trấn áp cái gì. đủ để làm cho người ta bởi vậy mà kiến tạo tòa thần điện vô tiền khoáng hậu như vậy? Vũ La ngẫm nghĩ chút, vẫn dám lỗ mãng, bàn tay vừa lật. Phù cổ xuất . Phù Cổ trắng như bạch ngọc vừa tiến vào đại môn. lập tức truyền ra tình cảm hân hoan vui sướng. Vũ La hết sức hiếu kỳ, muốn dùng nguyên hồn của mình liên hệ cùng Phù Cổ, xem thử Phù cổ phát được gì. thình lình phía trước bỗng truyền lại tràng tiếng động. Vũ La lập tức cảnh giác, thân hình chợt lóe trốn lên tượng Thần Thú tàn phá. Tượng này biết bị lực lượng gì bổ trúng, vị trí đầu tượng vỡ nát. Vũ La dễ dàng tìm được khe nứt. chui xuống đó thân theo dõi. ở hướng Đông Bắc của tượng Thần Thú có tiểu đội tới. Khác với tâm trạng của Vũ La khi tiến vào nơi này, những người này nhìn qua vô cùng cẩn thận, dường như nhìn đâu cũng thấy địch nhân. Vũ La thấy tiểu đội này cũng thất kinh trong lòng. Tiểu đội chỉ có chín người, nhưng lại có tới ba người thực lực đạt tới cảnh giới Đại Năng. sáu người còn lại cũng đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng. Có thể rằng tiểu đội này có được thực lực san bằng môn phái nhất lưu! Nhưng thực lực của tiểu đội vẫn chưa làm cho Vũ La kinh ngạc, chuyện đáng kinh ngạc hơn là tiéu đội chín người này, tất cả đều đầu thú thân người, giống như đồ án điêu khắc gạch mà Vũ La thấy trước đó. Nếu so với đồ án gạch, trạng thái hóa thú của chín người này yếu hơn nhiều. Mặc dù mặt còn giữ được đường nét đặc thù của loài thú. nhưng cũng rất giống loài người, người cũng có lông rậm. trong chín người chỉ có người sau lưng có cái đuôi cọp cường tráng. Vũ La vừa nhìn thấy bọn họ, chợt nhớ lại truyền thuyết Tu Chân Giới: Đông Thổ tộc. Giữa thiên hạ ngũ phương đều có các loại hiểm địa ngăn trở. Mà Trung Châu và Nam Hoang bị Nhân tộc chiếm cứ, sớm đả thông hiểm địa này. Mặc dù giao thông qua lại có chút khó khăn, nhưng cũng tới nỗi khó như lên trời. Nhưng là Trung Châu cùng Bắc Cương, Tây Vực, Đông Thổ, cũng vài ngàn năm có liên lạc. Nhất là Đông Thổ bị tộc chiếm cứ, vài ngàn năm trước hai tộc đại chiến trận, song phương cùng tổn thất nặng nề, cuối cùng biết là nguyên nhân gì, giữa Đông Thổ và Trung Châu xuất đạo liệt cốc thể vượt qua, cho nên hai vùng còn lui tới. Đạo liệt cốc này được gọi là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái. Vũ La thấy tộc còn sống sờ sờ xuất trước mất, cũng hiểu rằng mình tới Đông Thổ. Dưới lòng Tháp Sơn đào, được Huyết sắc Cự Tháp trấn áp, kim quan mười trượng chặn kín lối vào, ngờ lại là thông đạo vòng qua Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, tiến vào Đông Thổ. Chương 268: Đông Thổ tộc Hiển nhiên lão quy cũng biết, khi này thông đạo này lộ ra, nhất định di họa vô cùng, cho nên nó mới dám vận dụng Huyết sắc Cự Tháp. Chẳng qua lúc ấy Lệ Thương Hải có khả năng làm tốn hại di hài của chủ nhân, lão quy trung thành với chủ nhân hơn hết thày, lập tức bất chấp hết thày, liều mạng già thôi thúc Huyết sắc Cự Tháp đánh giết Lệ Thương Hải. Lệ Thương Hải chết là oan uổng. Hiển nhiên tiểu đội chín người vừa từ bên kia tiến vào di tích này, vừa nhìn thấy tượng Thần Thú tàn khuyết lập tức quỳ sụp xuống đất lễ bái ngừng. Đông Thổ tộc mấy ngàn năm lui tới Trung Châu, Vũ La hoàn toàn biết tập tục của tộc, cũng hiểu được di tích này có ý nghĩa gì với tộc. Tiểu đội chín người có thực lực hùng mạnh kinh người này, sau ba quỳ chín lạy mới chậm rãi đứng lên, mực cung kính tới trước mặt tượng Thần Thú. Bọn họ tới gần chút. Vũ La mới nhìn thấy ràng, thân thể những người này ai cũng có vết thương. Y phục rách nát, máu chày đầm đìa, hiển nhiên trước đó trải qua chém giết vô cùng thảm thiết. Vũ La nhớ lại đây là xung quanh di tích thần điện, còn có dị thú lưỡi dài, còn có Thần Điểu Phượng Hoàng. Chín người này có thể tiến vào đây, hẳn phải trải qua vô số trường ác chiến. Hơn nữa chắc chắn bọn họ làm kinh động những kẻ bảo vệ có cấp bậc như Thần Điểu Phượng Hoàng. Nếu chỉ bằng vào chín người này, bất kể thế nào cũng qua được. Đừng là bọn họ, cho dù là tiền kiếp Vũ La muốn xông qua cửa ải Thần Điểu Phượng Hoàng này cũng dễ dàng gì. Đây chính là thượng cổ Thần Thú chân chính, có được lực lượng huyết mạch truyền thừa hùng mạnh vô cùng. Chín người vây quanh mặt trước của tượng Thần Thú. nhưng phải ngay trước cửa. mà là chếch về phía ao nước kia. Bọn họ cách ao nước quỳ bái tượng Thần Thú hết sức thành kính. Sau đó mỗi người lấy ra chiếc sừng trâu bạch ngọc trong gian trừ vật của mình, mạnh ai nấy lấy nước trong ao lên. uống vào với vẻ vô cùng vui sướng. Sau đó múc thêm sừng trâu đầy nước giội lên đầu mình, miệng lầm bầm ngừng. vẻ mặt nghiêm trang kính cân. Sau khi xong nghi thức này, bọn họ mới vòng qua ao nước tiến về phía cửa vào. Trong khoảng thời gian này, biết Phù cổ chui đâu. Vũ La liên hệ cùng Phù Cổ, nguyên hồn truyền về hình ảnh. trong gian tối đen có điểm sáng màu vàng nhạt lơ lửng bập bềnh. Thông qua nguyên hồn của Vũ La. Phù cổ truyền về dục vọng mãnh liệt, nó khao khát điểm kim quang kia. Mà ở phía trước tượng Thần Thú. sau khi tiểu đội chín người kia quỳ bái, người cao tuổi nhất trong đó vuốt ve chiếc nhẫn khảm bảo thạch tay mình, hai tay đánh ra đạo pháp quyết. Chiếc nhẫn bị pháp quyết đánh trúng, toát ra màng sương mù màu đỏ, trong sương mù có đạo phù văn kỳ dị quay cuồng, cuối cùng xếp thành hàng, chui vào trong hai cánh cửa tối om. Tiếng cơ quan mở ra khiến cho người ta cảm thấy đỉnh tai nhức óc, hai cánh đại môn chậm rãi mở ra khe hở , tuy rằng rất hẹp, nhưng cũng đủ cho chín người chui qua. Thân thủ tộc nhanh nhẹn vô cùng, chi trong nháy mắt, chín người chui vào trong. Mà vào lúc này, Vũ La chi hơi phân tâm chút khống chế Phù cổ, nó lập tức bay vù cái, nhanh chóng bay về phía điểm kim quang kia. Sau khi nó chui vào kim quang lập tức hoàn toàn mất liên lạc cùng Vũ La. Vũ La thầm nghĩ xong, nhưng cũng thể lo lắng quá nhiều. bay xuống khỏi tượng Thần Thú. rẽ qua cái chuẩn bị theo vào. ngờ đại môn này dường như có linh tính, có thể nhận ra Vũ La phải là tộc, lập tức đóng lại đánh kịch. Vũ La kịp trở tay, tông thẳng vào cửa, ầm tiếng ngã lăn ra đất. Nhìn hai cánh đại môn đen kịt, Vũ La cảm thấy bó tay hết cách. tới Đông Thổ, vận may của Vũ La quá kém. Đầu tiên là mất Thần Điểu Đồng Hoàn, sau đó ngay cả Phù cổ cũng mất liên lạc. hết sức buồn bã, nhìn quanh lượt, sau đó thân thể co rụt lại, chui vào trong bức tượng rồng bên bờ ao. Miệng rồng há to, vốn để rót nước vào ao. tại miệng rồng khô, Vũ La nấp vào trong đó, có thể dễ dàng giám sát hai cánh đại môn kia. Dường như tiểu đội chín người này tới đây là vì thứ gì đó đằng sau hai cánh đại môn này. Có thể thấy được bọn họ chuẩn bị đầy đủ. từ hành động vừa rồi lão nhân tộc dùng giới chi mờ cửa là có thể biết được. Vì vậy chín người vào trong bao lâu sau trở ra. Lão nhân cầm đầu mắt lệ rưng rưng, nét mặt thành kính, hai tay cầm cái bọc pha lê trong suốt, bên trong đựng viên đan màu vàng nhạt. Vũ La hoàn toàn khẳng định, ý niệm màu vàng nhạt kia chính là điểm kim quang mà Phù Cổ chui vào. Nhưng khoảng cách gần như vậy, Vũ La lại có cách nào cảm ứng được Phù Cổ. Tiểu đội hùng mạnh vô cùng, lại có được đan bất phàm trong tay. Vũ La xót Phù cổ, nhưng cũng dám tùy tiện ra mặt. Tiểu đội chín người vừa ra ngoài, lão nhân miệng niệm mấy câu cổ ngừ tộc, điệu lộ vẻ thê lương ảm đạm. Sau đó lão nhân giơ cao đan màu vàng nhạt kia. aương mặt đầy vẻ thành kính cùng kiêu ngạo. Tám người còn lại, bao gồm cả hai Đại Năng cùng nhau quỳ xuống lạy, dập đầu liên tục, vẻ mặt cuồng nhiệt. Chi lúc sau. trán tám người chảy máu tươi ròng ròng. Vũ La thầm nhủ, rốt cục viên đan này có lai lịch thế nào, lại phải xây tòa thần điện lớn như vậy cất chứa, mà những tộc này lại tô ra sùng kính đan như vậy? Lão nhân nâng đan trước, tám người còn lại vô cùng cần thận theo sát phía sau. Vũ La bất đắc dĩ nhìn theo tiểu đội này rời , lòng thầm biết cho dù mình có đuổi theo cũng thể nào đoạt lại Phù cổ được. Mà Phù cổ khao khát đan kia như vậy, chừng cũng là cơ duyên đối với nó. Chờ tiểu đội này xa. Vũ La rời khỏi miệng rồng ra ngoài, mới phát ra chín người kia rời , nhưng đóng kín hai cánh đại môn kia lại. Vũ La tò mò tiến lên. có lẽ là vì đan bị lấy , tượng Thần Thú cũng theo đó mất linh khí. hai cánh đại môn từ khí trầm trầm, còn vẻ linh hoạt như trước. Vũ La tiến vào cánh cửa kia. tiện tay phóng xuất ngọn lửa. chiếu sáng cả thông đạo. Thông đạo này lớn hơn Vũ La tưởng tượng rất nhiều, thậm chí ít đại điện ở Trung Châu bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi. Thông đạo cao hai chục trượng, rộng ba mươi trượng, hoàn toàn là do cả khối nham thạch tạo thành, cách khác, nham thạch tạc tượng Thần Thú này lại là nguyên cả khối. Vũ La cũng nhịn được phải chắc lưỡi, người năm xưa tạc nên thần tượng này, e rằng dùng vô thượng thần uy mang ngọn núi hoàn chỉnh tới đây. Hai bên thông đạo điêu khắc hoa văn rất , thỉnh thoảng có . hai đạo phù văn có ý nghĩa đặc biệt, bất quá phải là linh văn. có lẽ là phù văn có ý nghĩa cảm thán, dùng trong nghi lễ cúng tế. Vũ La liếc qua vài lần, cảm thấy có gì hứng thú. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những hình vẽ vách đá có hơi quen thuộc. Bức họa đầu tiên là mảng mây đen hay sương mù đen. hoặc là Hỗn Độn. Bởi vì vẽ đá, thủ pháp biểu có hạn. chỉ có thể nhìn ra những đường nét mơ hồ. Sau đó là con trùng, nửa thân là trùng, nhưng nửa thân dưới là ngọc phù hình vuông. Vũ La thấy vậy khỏi khẽ cau mày. Thủ đoạn biểu như vậy hiển nhiên là cần phải tâm lãnh ý hội, nửa cổ nửa phù. hiển nhiên đây chính là con Phù Cổ. Vũ La cũng hiểu vì sao Phù cổ của mình lại khao khát đan kia như vậy. Hai bức họa đầu tiên thuyết minh ra đời của Phù cổ. về phần bức thứ nhất, Vũ La cũng muốn tìm hiểu làm gì. E rằng ngay cả người vẽ những bức họa này cũng biết Phù Cổ ra đời thế nào, cho nên mới vẽ ra hình ảnh huyền ảo thâm sâu như vậy, có lẽ là muốn gạt người Tiên Tuyệt - Chương #267
ĐÔNG THỔ TỘC Hiển nhiên lão quy cũng biết, khi này thông đạo này lộ ra, nhất định di họa vô cùng, cho nên nó mới dám vận dụng Huyết sắc Cự Tháp. Chẳng qua lúc ấy Lệ Thương Hải có khả năng làm tốn hại di hài của chủ nhân, lão quy trung thành với chủ nhân hơn hết thày, lập tức bất chấp hết thày, liều mạng già thôi thúc Huyết sắc Cự Tháp đánh giết Lệ Thương Hải. Lệ Thương Hải chết là oan uổng. Hiển nhiên tiểu đội chín người vừa từ bên kia tiến vào di tích này, vừa nhìn thấy tượng Thần Thú tàn khuyết lập tức quỳ sụp xuống đất lễ bái ngừng. Đông Thổ tộc mấy ngàn năm lui tới Trung Châu, Vũ La hoàn toàn biết tập tục của tộc, cũng hiểu được di tích này có ý nghĩa gì với tộc. Tiểu đội chín người có thực lực hùng mạnh kinh người này, sau ba quỳ chín lạy mới chậm rãi đứng lên, mực cung kính tới trước mặt tượng Thần Thú. Bọn họ tới gần chút. Vũ La mới nhìn thấy ràng, thân thể những người này ai cũng có vết thương. Y phục rách nát, máu chày đầm đìa, hiển nhiên trước đó trải qua chém giết vô cùng thảm thiết. Vũ La nhớ lại đây là xung quanh di tích thần điện, còn có dị thú lưỡi dài, còn có Thần Điểu Phượng Hoàng. Chín người này có thể tiến vào đây, hẳn phải trải qua vô số trường ác chiến. Hơn nữa chắc chắn bọn họ làm kinh động những kẻ bảo vệ có cấp bậc như Thần Điểu Phượng Hoàng. Nếu chỉ bằng vào chín người này, bất kể thế nào cũng qua được. Đừng là bọn họ, cho dù là tiền kiếp Vũ La muốn xông qua cửa ải Thần Điểu Phượng Hoàng này cũng dễ dàng gì. Đây chính là thượng cổ Thần Thú chân chính, có được lực lượng huyết mạch truyền thừa hùng mạnh vô cùng. Chín người vây quanh mặt trước của tượng Thần Thú. nhưng phải ngay trước cửa. mà là chếch về phía ao nước kia. Bọn họ cách ao nước quỳ bái tượng Thần Thú hết sức thành kính. Sau đó mỗi người lấy ra chiếc sừng trâu bạch ngọc trong gian trừ vật của mình, mạnh ai nấy lấy nước trong ao lên. uống vào với vẻ vô cùng vui sướng. Sau đó múc thêm sừng trâu đầy nước giội lên đầu mình, miệng lầm bầm ngừng. vẻ mặt nghiêm trang kính cân. Sau khi xong nghi thức này, bọn họ mới vòng qua ao nước tiến về phía cửa vào. Trong khoảng thời gian này, biết Phù cổ chui đâu. Vũ La liên hệ cùng Phù Cổ, nguyên hồn truyền về hình ảnh. trong gian tối đen có điểm sáng màu vàng nhạt lơ lửng bập bềnh. Thông qua nguyên hồn của Vũ La. Phù cổ truyền về dục vọng mãnh liệt, nó khao khát điểm kim quang kia. Mà ở phía trước tượng Thần Thú. sau khi tiểu đội chín người kia quỳ bái, người cao tuổi nhất trong đó vuốt ve chiếc nhẫn khảm bảo thạch tay mình, hai tay đánh ra đạo pháp quyết. Chiếc nhẫn bị pháp quyết đánh trúng, toát ra màng sương mù màu đỏ, trong sương mù có đạo phù văn kỳ dị quay cuồng, cuối cùng xếp thành hàng, chui vào trong hai cánh cửa tối om. Tiếng cơ quan mở ra khiến cho người ta cảm thấy đỉnh tai nhức óc, hai cánh đại môn chậm rãi mở ra khe hở , tuy rằng rất hẹp, nhưng cũng đủ cho chín người chui qua. Thân thủ tộc nhanh nhẹn vô cùng, chi trong nháy mắt, chín người chui vào trong. Mà vào lúc này, Vũ La chi hơi phân tâm chút khống chế Phù cổ, nó lập tức bay vù cái, nhanh chóng bay về phía điểm kim quang kia. Sau khi nó chui vào kim quang lập tức hoàn toàn mất liên lạc cùng Vũ La. Vũ La thầm nghĩ xong, nhưng cũng thể lo lắng quá nhiều. bay xuống khỏi tượng Thần Thú. rẽ qua cái chuẩn bị theo vào. ngờ đại môn này dường như có linh tính, có thể nhận ra Vũ La phải là tộc, lập tức đóng lại đánh kịch. Vũ La kịp trở tay, tông thẳng vào cửa, ầm tiếng ngã lăn ra đất. Nhìn hai cánh đại môn đen kịt, Vũ La cảm thấy bó tay hết cách. tới Đông Thổ, vận may của Vũ La quá kém. Đầu tiên là mất Thần Điểu Đồng Hoàn, sau đó ngay cả Phù cổ cũng mất liên lạc. hết sức buồn bã, nhìn quanh lượt, sau đó thân thể co rụt lại, chui vào trong bức tượng rồng bên bờ ao. Miệng rồng há to, vốn để rót nước vào ao. tại miệng rồng khô, Vũ La nấp vào trong đó, có thể dễ dàng giám sát hai cánh đại môn kia. Dường như tiểu đội chín người này tới đây là vì thứ gì đó đằng sau hai cánh đại môn này. Có thể thấy được bọn họ chuẩn bị đầy đủ. từ hành động vừa rồi lão nhân tộc dùng giới chi mờ cửa là có thể biết được. Vì vậy chín người vào trong bao lâu sau trở ra. Lão nhân cầm đầu mắt lệ rưng rưng, nét mặt thành kính, hai tay cầm cái bọc pha lê trong suốt, bên trong đựng viên đan màu vàng nhạt. Vũ La hoàn toàn khẳng định, ý niệm màu vàng nhạt kia chính là điểm kim quang mà Phù Cổ chui vào. Nhưng khoảng cách gần như vậy, Vũ La lại có cách nào cảm ứng được Phù Cổ. Tiểu đội hùng mạnh vô cùng, lại có được đan bất phàm trong tay. Vũ La xót Phù cổ, nhưng cũng dám tùy tiện ra mặt. Tiểu đội chín người vừa ra ngoài, lão nhân miệng niệm mấy câu cổ ngừ tộc, điệu lộ vẻ thê lương ảm đạm. Sau đó lão nhân giơ cao đan màu vàng nhạt kia. aương mặt đầy vẻ thành kính cùng kiêu ngạo. Tám người còn lại, bao gồm cả hai Đại Năng cùng nhau quỳ xuống lạy, dập đầu liên tục, vẻ mặt cuồng nhiệt. Chi lúc sau. trán tám người chảy máu tươi ròng ròng. Vũ La thầm nhủ, rốt cục viên đan này có lai lịch thế nào, lại phải xây tòa thần điện lớn như vậy cất chứa, mà những tộc này lại tô ra sùng kính đan như vậy? Lão nhân nâng đan trước, tám người còn lại vô cùng cần thận theo sát phía sau. Vũ La bất đắc dĩ nhìn theo tiểu đội này rời , lòng thầm biết cho dù mình có đuổi theo cũng thể nào đoạt lại Phù cổ được. Mà Phù cổ khao khát đan kia như vậy, chừng cũng là cơ duyên đối với nó. Chờ tiểu đội này xa. Vũ La rời khỏi miệng rồng ra ngoài, mới phát ra chín người kia rời , nhưng đóng kín hai cánh đại môn kia lại. Vũ La tò mò tiến lên. có lẽ là vì đan bị lấy , tượng Thần Thú cũng theo đó mất linh khí. hai cánh đại môn từ khí trầm trầm, còn vẻ linh hoạt như trước. Vũ La tiến vào cánh cửa kia. tiện tay phóng xuất ngọn lửa. chiếu sáng cả thông đạo. Thông đạo này lớn hơn Vũ La tưởng tượng rất nhiều, thậm chí ít đại điện ở Trung Châu bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi. Thông đạo cao hai chục trượng, rộng ba mươi trượng, hoàn toàn là do cả khối nham thạch tạo thành, cách khác, nham thạch tạc tượng Thần Thú này lại là nguyên cả khối. Vũ La cũng nhịn được phải chắc lưỡi, người năm xưa tạc nên thần tượng này, e rằng dùng vô thượng thần uy mang ngọn núi hoàn chỉnh tới đây. Hai bên thông đạo điêu khắc hoa văn rất , thỉnh thoảng có . hai đạo phù văn có ý nghĩa đặc biệt, bất quá phải là linh văn. có lẽ là phù văn có ý nghĩa cảm thán, dùng trong nghi lễ cúng tế. Vũ La liếc qua vài lần, cảm thấy có gì hứng thú. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những hình vẽ vách đá có hơi quen thuộc. Bức họa đầu tiên là mảng mây đen hay sương mù đen. hoặc là Hỗn Độn. Bởi vì vẽ đá, thủ pháp biểu có hạn. chỉ có thể nhìn ra những đường nét mơ hồ. Sau đó là con trùng, nửa thân là trùng, nhưng nửa thân dưới là ngọc phù hình vuông. Vũ La thấy vậy khỏi khẽ cau mày. Thủ đoạn biểu như vậy hiển nhiên là cần phải tâm lãnh ý hội, nửa cổ nửa phù. hiển nhiên đây chính là con Phù Cổ. Vũ La cũng hiểu vì sao Phù cổ của mình lại khao khát đan kia như vậy. Hai bức họa đầu tiên thuyết minh ra đời của Phù cổ. về phần bức thứ nhất, Vũ La cũng muốn tìm hiểu làm gì. E rằng ngay cả người vẽ những bức họa này cũng biết Phù Cổ ra đời thế nào, cho nên mới vẽ ra hình ảnh huyền ảo thâm sâu như vậy, có lẽ là muốn gạt người. Tiên Tuyệt - Chương #268
LĂNG TẨM VIỄN CỔ (THƯỢNG) Mấy bức họa kế tiếp giảng thuật quá trình trưởng thành của Phù cổ, chỉ bất quá Vũ La dùng được những bước này. Tỷ như bức trong đó giảng rằng Phù cổ gặp cơ duyên xảo hợp, ăn gốc thượng cổ kỳ trân Bách Diệp Chi Hoa, thực lực đại tiến, tiếp cận rất gần trạng thái thành niên. Nhưng kể từ sau thời Hồng Hoang, còn có ai nhìn thấy Bách Diệp Chi Hoa nữa. Mấy bức họa này đều mô tả tình huống đại khái như vậy, khiến cho Vũ La xem thấy tấm tức trong lòng, nhưng giúp ích cho chút nào cả. Bởi vì tại cơ hồ thể nào thỏa mãn điều kiện trong mấy bức họa này. Những bức họa kế tiếp, hình ảnh đó quen thuộc vô cùng. bức họa, Phù cổ hóa thành con giun bạch ngọc tròng vàng khổng lồ, thân óng ánh từng đạo phù văn. Giun nọ khổng lồ tới mức thân nó quấn mấy vòng quanh bảy ngọn núi lớn. có bày con thần điêu có hình dạng giống như Kim Sí Đại Bằng lượn vòng quanh. Nhưng Phù cổ này hề tỏ ra sợ hãi, ngửa mặt lên trời gầm rống, tới mức bảy con Kim Sí Đại Bằng này cũng dám bay xuống đánh nhau. Bức họa kế đó vẽ tu sĩ con rối, Phù cổ co rút lại to chừng hạt gạo tiến vào Mi Tâm, tu sĩ con rốinhất thời hóa thân thành viên kim giáp chiến thần, quanh người bùng lên ngọn lửa màu vàng, lúc mờ lúc tô, đánh tơi bởi mấy trăm cao thủ các tộc. Kim giáp chiến thần nọ hùng mạnh vô cùng, cước vừa đạp xuống, lập tức san bằng ngọn núi. Hai chân dang ra, mặt đất liền nứt ra khe sâu, tay điểm lên , lập tức có vạn mẫu hỏa vân cuồn cuộn bay tới. Bức họa thứ ba, Phù cổ phóng xuất hào quang vạn trượng, chui vào trong hai tay chủ nhân, hóa thành món tuyệt thế thần binh. Chủ nhân Phù cổ này dường như có cừu hận vô tận, sau khi hóa Phù cổ thành tuyệt thế thần binh, lập tức múa may xông lên tòa thần điện bạch ngọc mây. Thần điện này rộng lớn vô cùng, xung quanh có vô số binh tướng cỡi mây bảo vệ. Người nọ lại chút nào sợ hãi, mỗi lần vung tuyệt thế thần binh lên, đều có hàng trăm hàng ngàn thủ cấp rơi xuống đất. Đến cuối cùng, máu chày thành sông, người nọ xuất ra đòn sau cuối, xé rách hư , đánh thần điện bạch ngọc vào trong gian loạn lưu vô tận. Ba bức họa này, Vũ La từng thấy qua ở Nam Hoang. Bất quá tu sĩ trong bức họa ở Nam Hoang là Nhân tộc, nhưng ở đây lại là tộc. Sau ba bức họa này, biết thông đạo bị lực lượng gì phá hỏng, bị vặn thành thạch động gấp khúc, thạch bích rạn nứt vặn vẹo, hình ảnh đỉnh vỡ nát, rốt cuộc nhìn lắm. Chẳng qua thông đạo gấp khúc trước mắt còn có thể thông qua, Vũ La xuyên qua đoạn thông đạo này, tiến vào tòa thạch thất cuối cùng. Từ khoảnh khắc bắt đầu tiến vào, Vũ La liền có cảm giác, nơi này dường như phải tòa thần điện, mà như là tòa ... lăng mộ! Sau khi tiến vào thạch thất cuối cùng này, Vũ La rốt cuộc xác định, đây quả thực là tòa lăng mộ quy mô lớn đến mức làm cho người ta giật minh, mà địa phương tại đứng, chính là mộ thất cuối cùng. Nơi này có bị phá hỏng, mộ thất hình vòm cung đường kính đạt tới ba mươi trượng, thạch bích xung quanh điêu khắc mười ba cây cột đá cực lớn. ngăn cách tường đá quanh mộ thất thành mười bốn bộ phận, ngoại trừ mặt nối liền mộ đạo, còn lại mười ba bộ phận đều khắc đầy linh văn tộc. Vũ La nhìn thoáng qua, sử pháp thuật, vẽ lại tất cả những linh văn này lên miếng ngọc giản. Mộ thất có vẻ cực kỳ trống trải, có bất cử vật bồi táng gì để khoe công tích của chũ nhân lăng mộ lúc còn sống. thực tế lăng mộ so với thần điện còn lớn hơn này chính là khoe khoang tốt nhất rồi, ngoại trừ lăng mộ này, cho dù là thần khí cũng cách nào biểu hùng mạnh của chũ nhân lăng mộ, cho nên căn bản cũng cần vật bồi táng gì- Trung ương mộ thất, bày bộ quan tài thủy tinh cực lớn dài ba trượng, liếc mắt liền có thể nhìn thấu- bên trong trống . Mặt ngoài quan tài thủy tinh dùng kim tuyến miêu tả bộ trận pháp, trận pháp này có thé phóng ra lực trường, hư nâng vật phâm lên. hién nhiên nơi này chính là địa phương giữ viên đan kim sắc kia. Vũ La chậm rãi xuống bậc thang, tới phía trước quan tài thủy tinh kia, đẩy nắp quan tài bằng đá cực lớn mà trầm trọng ra, đáy quan tài đá rỗng tuếch dùng đường nét cẩn thận khắc bộ đồ họa. Chính giữa bức tranh, vị tộc chi vương đỉnh thiên lập địa đứng đó, đôi sừng trâu cực lớn chạm vào mây trắng trời, hai chân đạp đại địa, dãy núi chỉ có thể cao đến đầu gối của . Vũ La đương nhiên thực nghĩ vị Vương này thực cao lớn như vậy, đây chẳng qua là loại thủ đoạn khoa trương, thế nhưng có thể làm cho người vẽ dùng loại thủ đoạn này để thể , ít nhất chứng minh vị Vương này thực có được lực lượng hủy thiên diệt địa. Trong miệng Vương, đoàn kim quang giống như mật trời chiếu xuống mặt đất, từng đạo hào quang giống như lợi tiễn bắn xuống mặt đất bốn phía. Có hào quang rơi vào trong nước sông, có rơi ngọn núi, có rơi ở trong vực sâu, có rơi ở sườn rừng hoang. Vũ La cũng hiểu bức tranh này có hàm nghĩa đặc biệt gì. Vừa nhìn thị tuyến hai mắt lại xuyên qua thạch quách (quan tài đá), thấy được phía dưới, khỏi nhướng mày. Hai tay Vũ La đặt ở cạnh thạch quách, hơi chút dùng sức, đầy thạch quách cực lớn kia ra, mặt đất phía dưới bóng loáng như sương, bên cạnh cũng có vết lõm có hình dạng như chìa khóa. tay Vũ La còn mang theo chiếc nhẫn nọ, nhàng ấn vào, lập tức vừa khít. tìm được Cốc Mục Thanh. Vũ La lại mất tích. Chu Cẩn nhớ thương Vũ La o khóc lóc giống như nữ tử bình thường là khí độ đại gia rồi, muốn nàng đưa ra chủ ý chính ^ là hy vọng xa vời. Hổ Mãnh nhìn Chu Cẩn ngồi bên thất hồn lạc phách, thầm lắc lắc đầu, chuyển tới bên tìm Hắc Thủy Tiên. Hắc Thủy Tiên dù sao cũng phải người phe với bọn họ, đến vạn bất đắc dĩ. Hổ Mãnh cũng muốn trưng cầu ý kiến của vị Độc Quả Phụ nổi tiếng Thẩm Phán Đình này. - tại nên làm gì đây? Vũ La vào mấy canh giờ, cứ đứng chờ ở đây cũng phải biện pháp. Hắc Thủy Tiên chính là người trấn định nhất trong ba người, xua tay : - Các ngươi gấp cái gì? Khi Vũ La tiến vào Nhạc Băng Uyên, tất cả mọi người đều nghĩ chết, nhưng qua hơn mười ngày người ta phải còn sống nhảy ra ngoài sao? - Nhưng lần này giống vậy. Hổ Mãnh thầm nghĩ nữ nhân này tính tình thô kệch, để ý gì cả. Hắc Thủy Tiên khoát tay chặn lại: - Có gì giống, bằng hai ta đánh cược, ngàn miếng Ngọc Tủy, ta cá là Vũ La khẳng định có thể ra... Hổ Mãnh nghiêm mặt. lời, Hắc Thủy Tiên khỏi bĩu môi cái. thạch kính kia nổi lên mảnh quang hoa, lập tức trở nên ba động giống như gió thổi mật nước, Hắc Thủy Tiên mừng rỡ: - Nhìn xem, ta mà, Vũ La nhất định có thể ra! Quang hoa chợt động, người từ bên trong lăn ra, rơi mặt đất hoi có chút chật vật, đúng là Vũ La bình yên vô . Chu Cẩn che miệng, cố sắng ngăn mình được khóc, Vũ La phủi bụi đất người, dang tay ra với nàng: - Được rồi, đừng khóc, tới đây ta ôm cái! Chu Cẩn lao lên nhào vào lòng . dùng sức ôm chặt lấy . nước mất nhịn được tràn mi mà ra. - Ngươi là đáng chết, cũng biết người ta lo lắng thế nào, hu hu... Hắc Thủy Tiên đắc ý dào dạt nhìn Hổ Mãnh. Hổ Mãnh nhàng thở ra, có tâm tư so đo với Hắc Thủy Tiên, tiến lên : - Vũ huynh đệ, Cốc thần bộ còn chưa tìm được, Lệ Thương Hải lại chết, manh mối này đứt rồi, chúng ta kế tiếp làm gì đây? Chu Cẩn lúc này mới nhớ tới xung quanh còn có người khác, vội vàng thoát khỏi lòng Vũ La. sửa sang lại quần áo, ngọc chỉ khẽ lau khóe mắt, lập tức thần sắc đoan chính, ra vẻ đạo mạo, vị tiểu thư khuê các rụt rè. Tiên Tuyệt - Chương #269