NGÂN HOÀN PHI KIẾM (HẠ) Chỉ mất thời gian ngày, Vũ La rèn được món pháp bảo thất phẩm hạ, hơn nữa còn có thể tiếp tục thăng cấp. Bất luận là hiệu suất hay là chất lượng, vẫn tốt hơn những pháp môn luyện khí tại rất nhiều. Sau bốn ngày, rốt cục Vũ La xuất quan. Nếu còn ra, Chu Cẩn hóa điên. tại ngay cả binh sĩ Chu gia cũng biết, Đại tiểu thư chỉ mạnh miệng mà thôi. Vũ La vừa xuất quan, lập tức có người chạy vội báo cho Chu Cẩn: - Tiểu thư, tiểu thư, xuất quan... Chu Cẩn lại tỏ ra dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại, chậm rãi tiếp tục chuyện làm dở: - Biết rồi. Rốt cục Chu Cẩn cũng kháng cự được nỗi nhớ trong lòng, thầm nhủ bản tiểu thư quyết định rộng lượng chút, nếu ngươi lập tức tới tìm ta, ta so đo với ngươi. Nhưng Vũ La được người nhờ cậy, vừa xuất quan vội vàng tìm Mã Hồng. Chu Cẩn đợi trong khuê phòng tạm thời của mình hai canh giờ, lúc này trong khuê phòng oán khí xông tận trời cao, kết thành đạo quỷ khí màu đen nóc phòng... Mã Hồng cùng Kiều Hổ có mặt, Vũ La bèn đưa thứ mình vừa luyện chế ra. Đó là hạt châu màu bạc, giống như vật sống, quay tròn trong lòng bàn tay. Mắt Mã Hồng lập tức sáng rực: - Là pháp bảo thất phẩm hạ, còn có được linh tính như vậy... Y vội vàng đón lấy, Vũ La thấy y vì pháp bảo này chỉ có phẩm chất thất phẩm hạ mà coi thường, cũng rất hài lòng, rốt cục mình cũng nhìn lầm người. Nếu Mã Hồng nhờ cậy Vũ La. kết quả lại chê bai Vũ La luyện chế ra món pháp bảo này phẩm cấp quá thấp, vậy chắc chắn về sau Vũ La thèm nhìn tới y nữa. Mã Hồng rót linh nguyên của mình vào trong hạt châu kia, nhất thời sắc mặt đại biến. Kiều Hổ còn tưởng rằng có gì đúng, vội vàng hỏi: - Lão Mã làm sao vậy? Mã Hồng gì, thần sắc nghiêm túc khoát tay ngăn Kiều Hổ lại. Sau đó vô cùng cẩn thận khống chế linh nguyên, dạo qua lại vòng bên trong pháp bảo. Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, Mã Hồng thở ra hơi dài, nhìn Vũ La với ánh mắt như nhìn quái vật: - Vũ huynh đệ, rốt cục ngươi là người hay quỷ vậy? Vũ La cười khổ: - Lão tử vất vả lắm mới luyện chế ra món pháp bảo này, ngươi cảm tạ ta như vậy sao? Kiều Hổ bên cạnh cũng mỉm cười, Mã Hồng xua tay: - Kiều Hổ ngươi biết, hừ hừ, nếu ta ra, bảo đảm ngươi hâm mộ thôi. Kiều Hổ cũng cảm thấy tò mò: - Rốt cục là chuyện gì, ngươi đừng kích thích người khác có được chăng? Mã Hồng khẽ nâng tay lên, hạt châu chậm rãi bay lên, linh khí tràn trề: - Trong này có chút khí tức nào của người khác. Ban đầu Kiều Hổ còn chưa hiểu , thình lình bừng tỉnh ngộ, suýt chút nữa nhảy chồm lên ghế: - Ngươi cái gì? có tia khí tức của người khác, có cả khí tức của Vũ La sao? Chuyện này có khả năng. Mã Hồng gật đầu : - Cho nên ta mới , ngươi hâm mộ thôi. Cho nên bảo vật này hoàn toàn có thể tương hợp với ta, hơn nữa... Y cố ý kéo dài giọng, khiến cho Kiều Hổ chờ nổi, sau đó mới : - Bên trong bảo vật này trận pháp phức tạp vô cùng, hơn nữa còn có thể tiếp tục thăng cấp theo ta thăng cấp. Kiều Hổ nghẹn lời biết gì, vô cùng ghen tị nhìn Mã Hồng: - Tên chày gỗ như ngươi quả vô cùng may mắn. Vũ huynh đệ, đệ cũng phải giúp ta luyện chế món pháp bảo mới được. Vũ La cười : - Món pháp bảo mà huynh lấy được trong Nhạc Băng Uyên cũng kém gì pháp bảo của Mã Hồng. nên tham lam quá nhiều pháp bảo, chuyên tinh thứ vẫn hơn. Huynh xem những tên được xung là Đa Bảo, có tên nào có được thực lực đạt tới đỉnh phong hay ? phải là Kiều Hổ hiểu được đạo lý này, chỉ vì y quá mức hâm mộ Mã Hồng. Vũ La vừa nhắc nhở, y lập tức cười xòa: - Chỉ là tên khốn Mã Hồng này vô cùng may mắn... Mã Hồng luyện hóa hạt châu kia nhanh chóng, sau đó dùng công pháp thôi thúc. Hạt châu bay vù lên , thân duỗi ra, hóa thành thanh đoàn kiếm dài hai thước, toàn thân ngân quang chảy xuôi, lúc múa lên giống như dải ngân hà trút xuống. Mã Hồng cười ha hả, chỉ Đông đánh Tây, thuận tay diễn luyện bộ kiếm quyết. - Ha ha ha, tốt, tốt quá, là muốn sao được vậy, từ trước tới nay ta chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy... Mã Hồng khen ngợi luôn miệng, nhưng tay hề dừng lại, múa tít đoàn kiếm màu bạc khiến cho ngân quang bay đầy trời. Kiều Hổ ở bên cạnh xem lúc cảm thấy ngứa nghề, vỗ tay cái, chiếc hộp dẹp mà y lấy được trong Nhạc Băng Uyên khi trước xuất trong tay, cao giọng : - Lão Mã, ta so với ngươi mấy chiêu... Mã Hồng cười hắc hắc: - Biết ngay là tiểu tử ngươi ghen tị, muốn tìm cớ làm cho ta xui xẻo, cứ việc thúc ngựa qua đây. Kiều Hổ mở hộp trong tay ra, đạo kim quang bay lên tận trời. Bên trong hộp là sáu mũi kim khâu dài, gần giống như kim của các y sư tại dùng châm cứu. Bên trong hộp vẫn còn năm mũi kim khâu, mũi bay lên . Kim này chính là thượng cổ di bào, quả bất phàm, có thể hóa thành kim quang kéo dài, nhìn qua yếu ớt, ra vô cùng cứng cáp. Kiều Hổ diễn luyện kim này cũng mười ngày qua, mức độ thuần thục tự nhiên hơn xa Mã Hồng. Nhưng Ngân Hoàn phi kiếm của Mã Hồng là do Vũ La rèn nên, pha tạp chút khí tức nào khác, Mã Hồng vừa cầm vào cảm thấy hết sức vừa tay. Kim vừa bay lên, Mã Hồng lập tức giơ tay điểm chi. Ngân quang lập tức bắn tới giống như thủy ngân vung vãi, kịp thời chế ngự kim quang, đánh cho Kiều Hổ trở tay kịp. Kiều Hổ nổi nóng: - Giỏi cho tên chày gỗ này, dám chơi ta... Lại hai mũi kim nữa bay lên, ba đạo kim quang hỗ trợ lẫn nhau tạo thành thế ỷ giốc, lúc này mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn ngân quang đầy trời. Mã Hồng đánh vô cùng thoải mái, thích chí vô cùng, bật cười ha hả. Hai người tỷ thí với nhau thu hút đám ngục tốt xung quanh vây lại quan chiến. Bọn họ nhìn thấy thủ đoạn của hai người, ai nấy lấy làm kỳ, trong lòng thầm bội phục. Mã Hồng lúc hưng phấn, vẫn chiếm thượng phong chút. Kiều Hổ gầm lên tiếng, sáu mũi kim khâu cùng bay lên lượt, nhất thời kim quang mãnh liệt. Mã Hồng lập tức chịu được nữa, sắp sửa thất bại. Y sợ bảo bối của mình bị thương, vội vàng thu Ngân Hoàn phi kiếm lại, cuộn tròn chui vào lòng bàn tay. Sáu mũi kim của Kiều Hổ bay tới lập tức dừng lại trán Mã Hồng. Tuy rằng y dùng sức, nhưng cũng có giọt máu chảy ra. Mã Hồng nổi giận: - Tên Kiều man tử này, ngươi hãy chờ đó, sau khi ta luyện thành thục bảo bối Vũ huynh đệ cho ta, sớm muộn gì cũng trả lại ngươi kiếm. Kiều Hổ cười ha hả: - Được, ta chờ ngươi. Hai người tranh cãi ầm ĩ trận, ra trong lòng đều rất vui mừng. Nhất là Mã Hồng, cất tiếng khen ngợi từ tận đáy lòng: - Vũ huynh đệ, ngươi là thần nhân, rốt cục ngươi làm thế nào luyện được bảo bối này vậy, vì sao ngay cả khí tức của ngươi cũng có? Chẳng những ngươi biết chế phù còn biết luyện khí, còn gì ngươi biết nữa , ta biết với? Vũ La cười lắc đầu: - Chuyện ta luyện khí, các ngươi biết là đủ, đừng lan truyền ra ngoài. Hai người cùng gật đầu, đồng thanh : - Ngươi yên tâm, chúng ta tự biết trong lòng. Kiều Hổ lại : - Mã Hồng ngươi là diễm phúc tày trời cho nên mới có được Ngân Hoàn phi kiếm này, có thể ngăn cản được ba mũi kim khâu của ta. Kim của ta chính là thượng cổ pháp bảo, và lại cấp bậc còn cao hơn Ngân Hoàn phi kiếm của ngươi. Chờ sau khi ngươi tập luyện quen tay, tối thiểu có thể đánh ngang tay với ta. Mã Hồng đắc ý cười hắc hắc: - Ta chỉ là được hưởng lây phúc khí của Vũ huynh đệ. Giọng ba người với nhau rất khẽ, đám ngục tốt quan chiến xung quanh dám tới gần, tự nhiên thể nghe thấy được gì. Vũ La bảo bọn họ giải tán, Mã Hồng túm lấy , rằng nhất định phải mời uống bữa. Với tình cảm giữa ba người, chuyện thù lao quả là khách sáo, Mã Hồng cũng phải là người keo kiệt. Tiên Tuyệt - Chương #240
GIAN TINH CHÂU (THƯỢNG) Vũ La mơ hồ cảm thấy chính mình dường như hẳn nên thăm Chu Cẩn, nhưng từ chối được trước nhiệt tình của Mã Hồng, cuối cùng cũng bị y lôi . Bữa rượu này khiến cho cả ba người đều gục ngã, có ngục tốt thủ hạ đưa ba người về phòng, bất quá Vũ La cũng thể thăm Chu Cẩn. Ngày hôm sau Chu Hoành vung tay cái, phái ba trăm người vào Nhạc Băng Uyên lượt. Phe Tiết Kiêu và Hắc Thủy Tiên bị khí thế phe đối phương lấn át, hơn nữa nếu so về nhân thủ quả phải đối thủ của Chu gia, chỉ có thể cố gắng nhẫn. Bằng vào thu hoạch rất lớn của ngày hôm ấy, trong đợt tầm bào Nhạc Băng Uyên lần này, Chu gia trở thành kẻ được lợi lớn nhất. Vũ La say khướt ngũ tới tận nửa đêm, bỗng nhiên bị thứ gì đó làm cho kinh động, bất chợt mở bừng mất. chính là tu sĩ, say rượu cơ hồ thành vấn đề, chỉ cần vận chuyển linh nguyên lập tức tinh táo trở lại. tìm kiếm trong cơ thể mình, khỏi có chút bất ngờ, chính là bên trong Thiên Phủ Chi Quốc có động. Động Động nằm trong Thiên Phủ Chi Quốc, lúc bế quan cho Động Động vào trong đó. Trong đó có rừng ngọc trúc, hẳn nó bị đói. Vũ La còn tưởng Động Động trong đó xảy ra chuyện gì. nhưng khi mờ Thiên Phủ Chi Quốc ra, chỉ thấy tiểu gia hỏa kia ngủ đống mười mấy mầm ngọc, nước dãi chảy ròng ròng ngủ rất say sưa, bộ lông dài màu vàng của nó nổi bật mầm ngọc trắng như tuyết hết sức ràng. Thiên Phủ Chi Quốc được Phong Thần Bảng sắc phong Thần Tướng cửu phẩm trở nên xao động chưa từng có từ trước tới nay. Vũ La tìm ra được nguyên nhân, khỏi cau mày, đứng dậy mở cửa phòng. Bên trong Nhược Lô Ngục tràn ngập cỗ năng lượng kỳ lạ. Vũ La chậm rãi ra ngoài, tìm nơi phát nguồn cỗ năng lượng này, ngờ dần dần tới Khước Phong đường. Lúc Vũ La tới đó, Chu Hoành, huynh muội Chu Cẩn, Tiết Kiêu cùng Hắc Thủy Tiên, Diệp Niệm Am tới. Tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn lên , nơi tinh cầu đầu thú lớn lơ lửng giữa trung. Cửa vào Nhạc Băng Uyên lúc này điện quang giăng mắc, bắn ra loạn xạ mục đích. Theo mỗi đạo điện quang bắn ra, tinh cầu lớn kia lại co rút phần. Lúc mới bắt đầu, cảm giác còn ràng, theo thời gian trôi qua, điện quang trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, tốc độ co rút của tinh cầu cũng càng ngày càng nhanh. Tinh cầu vốn trước kia to mười trượng, lúc này cũng chỉ còn to bằng căn phòng. Đột nhiên Vũ La hiểu ràng. Nhạc Băng Uyên sắp đóng lại. Nhạc Băng Uyên thế nửa tháng, mang đến cho thế giới này vô số trân bảo, tại rốt cục phải rời khỏi thế giới này. cách khác, hành trình tầm bảo Nhạc Băng Uyên lần này cũng kết thúc. Trong mắt bọn Chu Hoành lộ vẻ tiếc nuối. Trong mắt bọn họ, bảo bối luôn luôn ít, tuy rằng bọn họ có thu hoạch rất lớn, nhưng tại Nhạc Băng Uyên đóng lại, tự nhiên bọn họ vẫn cảm thấy tiếc nuối. Trong lòng Vũ La cũng lấy làm kỳ, Nhạc Băng Uyên rút , vì sao Thiên Phủ Chi Quốc lại xao động như vậy? canh giờ sau, tinh cầu đầu thú khổng lồ kia rốt cục rút lại chỉ còn to bằng mắt rồng. Theo đạo điện quang cuối cùng bắn ra, Nhạc Băng Uyên tới thế giới này khiến cho thiên địa biến sắc, lúc thối lui lại thầm lặng lẽ. Thần quang bên trong tinh châu cam lòng lóe lên cái, cuối cùng mới tắt hẳn. Keng... Viên tinh châu màu xanh sẫm kia rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc này, Vũ La ràng cảm giác được khát vọng của Thiên Phủ Chi Quốc, ra nó thèm khát viên tinh châu này. ngờ Tiết Kiêu nhanh nhẹn xông về phía trước bước, nhanh chóng đoạt lấy viên tinh châu nọ vào tay. Trong số mọi người ở đây, thực lực của lão là hùng mạnh nhất, cho nên lão vừa ra tay, tất cả mọi người trở tay kịp. Sắc mặt Diệp Niệm Am đại biến: - Tiết trưởng lão, ngài làm như vậy là có ý gì, Nhạc Băng Uyên là của Nhược Lô Ngục chúng ta, thứ này cũng thuộc về Nhược Lô Ngục chúng ta mới phải. Tiết Kiêu cười lạnh: - Chẳng lẽ Nhược Lô Ngục phải là của Cửu Đại Thiên Môn, chẳng lẽ Nhược Lô Ngục phải là cấp dưới của Thẩm Phán Đình? Bản tọa chính là trưởng lão Trưởng Lão Hội, đại biểu cho Trưởng Lão Hội thu lấy thứ này, chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì sao? Diệp Niệm Am tức tối sắc mặt tái xanh. Tu vi, địa vị của lão kém hơn Tiết Kiêu rất xa, tuy giận mà dám . Chu Hoành bên cạnh lại cố kỵ gì, cười lạnh tiếng: - Tiết trưởng lão quả oai phong, đường đường vị tiền bối Đại Năng lại đoạt đồ của đám vãn bối chúng ta, còn dám là đại biểu cho Trưởng Lão Hội, vấn đề là ngài có thể đại biểu cho Trưởng Lão Hội được sao? Vũ La tiến lên bước, : - Thứ này cũng có tác dụng gì, Tiết trưởng lão cần gì phải nhất quyết chiếm lấy như vậy? Hay là như vầy, ta bỏ ra mười khối Ngọc Duân Tủy Tương, xem như Nhược Lô Ngục chúng ta chuộc lại thứ này. Mỗi bên cùng lui bước, ai nấy cũng giữ được thể diện, thế nào? Tiết Kiêu nhìn tỏ vẻ khinh miệt: - Thể diện ư, ngươi là cái thá gì, dám chuyện thể diện cùng bản tọa? Cút sang bên, ngươi còn chưa có tư cách chuyện cùng bốn tọa. Vũ La chợt lóe lên tia giận dữ, cười lạnh tiếng: -Được, được... Sau đó nửa lời, tránh sang bên. Chu Cẩn nổi giận tím mật: - Trưởng Lão Hội là càng ngày càng bá đạo, có người như Tiết trưởng lão vậy, chẳng trách tu sĩ Trung Châu trong những năm qua cứ mở miệng ra là Trưởng Lão Hội, hề coi Cửu Đại Thiên Môn ra gì. Tiết Kiêu kiêng kị Chu gia, nhưng có nghĩa là lão cúi đầu trước hai tên vãn bối. Lập tức lão cười lạnh tiếng: - Con nhãi Chu gia kia, ngươi cần chụp mũ bản tọa như vậy. Trưởng Lão Hội chịu trách nhiệm trước Cửu Đại Thiên Môn, mà Cửu Đại Thiên Môn cũng chỉ có mình Chung Nam sơn các ngươi. Chu Cẩn nghiến răng nghiến lợi, là ngạt thở, phong độ thục nữ hoàn toàn biến mất: - Tiết Kiêu, lão đừng vội đắc ý, ngày sau tới lúc sa cơ lỡ vận, chớ quên hành động ngông cuồng của lão hôm nay. Tiết Kiêu cười lạnh tiếng thèm để ý tới nàng. Lão nhìn mọi người vòng, ngạo nghễ : - Viên tinh châu này chính là tài sản của Cửu Đại Thiên Môn, ai muốn lấy phải mang công lao ra đổi. Cửu Đại Thiên Môn thưởng phạt nghiêm minh, đây cũng phải là lời suông. Diệp Niệm Am lập tức : - Vũ La phát cửa vào Nhạc Băng Uyên, hơn nữa nhờ có trấn thủ, cho nên cửa vào xuất mới tạo ra lực phá hoại lớn. Chăng lẽ công lao lớn như vậy còn chưa đủ hay sao? Tiết Kiêu cười lạnh tiếng: - Công lao của , cấp ban thưởng, phải chấp thuận cho vào Nhạc Băng Uyên rồi sao, nhờ vậy còn lấy được quả trứng thú thượng cổ. Quả nhiên mấu chốt nằm ở nơi này, Diệp Niệm Am tức giận đến cả người phát run: - Người các ngươi, người Chu gia đông như vậy thoải mái tiến vào Nhạc Băng Uyên, vì sao Vũ La phải chờ ban thưởng? Tiết trưởng lão, Trưởng Lão Hội cũng phải là nhà các ngươi, có công thưởng, có tội phạt, chuyện này Diệp mỗ bỏ qua, nhất định cáo trạng lên . Tiết Kiêu nhe răng cười: - Bản tọa chính là như vậy, ngươi làm gì được? Nếu như phục, vậy ngươi cứ việc cáo trạng, để xem kết quả thế nào. Lão thu lấy viên tinh châu, vung tay xoay người rời . Hắc Thủy Tiên buông tiếng than dài, Tiết Kiêu vốn có địa vị trưởng lão Trưởng Lão Hội, ngày thường được người khác thổi phồng nịnh hót quen, mấy hôm nay nhiều lần chịu nhục ở Nhược Lô Ngục, uất ức vô cùng. tại rốt cục lão tìm được cơ hội, tự nhiên mượn đó phát huy, hóa chuyện thành lớn để đả kích Diệp Niệm Am cùng Vũ La phen. Viên tinh châu nọ quả có giá trị gì, vài lần trước Nhạc Băng Uyên xuất , cuối cùng cửa vào biến thành tinh châu cũng ai lấy, rốt cục cũng biết lưu lạc nơi nào. Nhưng lần này Tiết Kiêu cố ý làm khó Nhược Lô Ngục, nể mặt Diệp Niệm Am cùng Vũ La. Tiên Tuyệt - Chương #241
GIAN TINH CHÂU (TRUNG) Chuyện Nhạc Băng Uyên bất kể thế nào cũng là do Vũ La phát trước. Phe lão và Hắc Thủy Tiên có thể thu lợi từ Nhạc Băng Uyên, cũng hưởng nhờ vinh quang của Vũ La. Tiết Kiêu làm như vậy, trong đáy lòng Hắc Thủy Tiên cảm thấy tán thành. Tiết Kiêu rồi, Hắc Thủy Tiên cất tiếng thở dài, chậm rãi qua cạnh Vũ La, giọng : - Xin lỗi về chuyện này, ta nghĩ cách cố gắng mang nó trở về. Vũ La còn sửng sốt. Hắc Thủy Tiên xa. Vốn Chu Cẩn căm tức Tiết Kiêu, chợt nhìn thấy Hắc Thủy Tiên thầm ra vẻ thần bí với Vũ La, quả là lửa đổ thêm dầu, tức tối thèm để ý tới Vũ La, xoay người rời . Vốn Chu Hoành định chào hỏi muội phu, nhưng thấy muội muội nổi giận đành phải nhanh chóng chạy theo. Vũ La còn tiếc nuối viên tinh châu, nhận ra Chu Cẩn ghen ghét vô cùng, đúng là lửa đổ thêm giấm, chỉ nhìn theo bóng Tiết Kiêu, ra vẻ suy tư. Diệp Niệm Am lần này cũng gần như hóa điên, nghiến răng trèo trẹo: - Ta cũng tin là có thiên lý, lần này lão già ta liều mạng cùng bọn chúng. Vũ La, tại ngươi hãy tiếp nhận tất cả vụ của Nhược Lô Ngục, tại ta , ta theo bản cáo trạng này đến cùng. Vũ La ngăn lão lại, hỏi với giọng đầy thâm ý: - Đại nhân, ngài cần bao nhiêu công lao mới có thể được Cửu Đại Thiên Môn ban cho viên tinh châu nọ? Diệp Niệm Am sửng sốt: - Ngươi có ý gì? Vũ La lộ ra nụ cười giảo hoạt... - Bản tọa biết bọn chúng là bọn khốn hèn nhát... Tiết Kiêu cười lạnh thôi, đặt ngọc giản xuống bàn. Hắc Thủy Tiên cầm lên xem thử, ngờ là công văn do Nhược Lô Ngục phát ra, hỏi xem cần công lao thế nào mới được ban thưởng viên tinh châu nọ. Viên tinh châu ảm đạm ánh sáng nằm lăn lóc bàn. Thứ này có giá trị gì, thậm chí Tiết Kiêu có hứng thú thu vào trong gian trữ vật. Lão khăng khăng giữ lấy là vì muốn làm khó người Nhược Lô Ngục phen, nhất là Vũ La. - Hừ, lão già Diệp Niệm Am này, lúc nãy còn oang oang rằng muốn cáo trạng, tại sao? Chỉ chưa quá canh giờ nghĩ ra lợi hại trong chuyện này, lập tức chịu thua. Hắc Thủy Tiên mơ hồ cảm thấy có vẻ thích hợp, nhưng vẫn khuyên nhủ: - Đại nhân, tha người được nên tha, trong chuyện lần này, Vũ La quả có công lao ... Tiết Kiêu nhìn nàng cái, hừ tiếng: - Gần đây ngươi thường hay giúp cho tiểu tử kia, là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thích tiểu tử nọ? Hắc Thủy Tiên vừa xấu hổ vừa giận dữ: - Đại nhân, ngài chính là trưởng bối của Hắc Thủy Tiên, có những lời thể bừa được... Tiết Kiêu nhìn nàng cái sâu, cầm lấy ngọc giản bàn: - Được, bọn chúng muốn lập công, hừ, nếu bản tọa đưa ra những chuyện mà chúng làm được, chẳng phải là làm khó chúng? Ngươi với chúng, chỉ cần chúng có thể dâng lên đạo linh phù ngũ phẩm trở lên, công lao này coi như đủ. Tiểu tử nọ phải là phù sư sao, cứ để cho luyện chế linh phù là được. Hắc Thủy Tiên giật nảy mình: - Linh phù ngũ phẩm ư, Đại nhân, đây phải là làm khó bọn họ sao? Ánh mắt Tiết Kiêu hết sức lạnh lùng, nhìn Hắc Thủy Tiên chằm chằm lúc lâu như rắn độc. Hắc Thủy Tiên cảm thấy lạnh toát trong lòng, cất tiếng thở dài khom người : - Được rồi, để ta . Chỉ là viên tinh châu vô dụng, lại muốn bắt chẹt người ta. Hắc Thủy Tiên lắc lắc đầu bất đắc dĩ, có câu làm gì cũng phải chừa lại đường, sau này còn có ngày gặp lại. Tiết Kiêu đường đường là cao thủ Đại Năng, lại làm trưởng lão lâu như vậy, ngờ sử dụng cái gọi là ‘thủ đoạn lôi đình’ ở chỗ nên sử dụng. Hắc Thủy Tiên cũng biết nên gì cho phải. Nàng tìm Vũ La, phía trước đột nhiên có bóng người chợt lóe. Nhất thời Hắc Thủy Tiên khẩn trương, thầm đề phòng. ngờ bóng người nọ lặng lẽ tiếng động tiến về phía trước, Hắc Thủy Tiên cảm thấy hết sức kỳ quái. Vì sao người phía trước dường như cùng đường với mình? Nàng bèn lặng lẽ theo sau. quả nhiên người nọ rất nhanh tới chỗ ở Vũ La, dường như là gõ cửa, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng. Hắc Thủy Tiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc, tại là nửa đêm, còn ai tới tìm Vũ La? Nàng lặng lẽ áp sát, có thể là do người trước vào, trận pháp phòng ngự nơi ở của Vũ La mở ra. Hắc Thủy Tiên bèn dán sát vào cửa sổ nghe ngóng, khỏi cảm thấy căng thăng toàn thân. Chu Cẩn chỉ mặc chiếc áo ngoài rộng thùng thình. tại là ban đêm, cho dù gặp phải người khác cũng ai phát ra, bên trong nàng mặc gì cả. Chuyện nàng sắp làm khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng bừng. Sau khi vào lòng Vũ La, nàng khép cửa lại, sau đó hai vai run lên, áo choàng rơi xuống đất, để lộ cơ thể ngọc ngà khiến cho người ta phun máu. Trong phòng Vũ La vẫn còn đốt đèn. cho nên nhìn thấy rất ràng. Cơ thể trắng như ngọc bởi vì Chu Cẩn xấu hổ thẹn thùng, ửng hồng lên khiến cho người ta thèm dãi. Vũ La chỉ nhìn qua cái, cỗ dục hỏa tận đáy lòng lập tức bùng lên. Chu Cẩn từng bước tới, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ xâm lược, chẳng những làm cho Vũ La tránh lui, ngược lại càng khiến cho lửa dục của bùng lên mạnh mẽ. Vũ La gầm tiếng, xông tới bế thốc nàng lên. Cả hai ngã nhào vào giường, hai thân thể mảnh vải nóng rực vừa tiếp xúc với nhau, cả hai người lập tức rên lên tiếng vô cùng khoan khoái. Ngoài cửa sổ, Hắc Thủy Tiên vừa tới, nghe thấy tiếng rên này. - Sao nàng lại tới đây? Vũ La vừa hung hăng hôn lên cổ Chu Cẩn vừa hỏi. Chu Cẩn ôm chặt đầu , ra sức ấn xuống ngực mình: - Dù sao hai ta cũng ... Lúc này lửa giận, đố kỵ cùng lửa dục trong lòng nàng trộn lẫn vào nhau, khiến cho nàng cũng thể phân biệt ràng. Vốn hai người ôm chặt lấy nhau. Chu Cẩn đột nhiên đẩy mạnh Vũ La nằm xuống, giương nanh múa vuốt xông lên: - Cho ngươi thời gian dài như vậy, cũng chịu tới tìm ta... Hắc Thủy Tiên nghe thấy lập tức đỏ mặt tía tai, thầm hừ lạnh tiếng. Hai người này cũng là... cũng chịu bố trí kết giới cách hành , còn ai phản ứng kịp? Nàng lại nghĩ rằng Vũ La cùng Chu Cẩn đâu có mời nàng tới nghe trộm. Hắc Thủy Tiên đột nhiên phản ứng, lúc này trong phòng hai người đại chiến hăng say. Chu Cẩn rên lên ư ử ngừng. Vũ La cũng thở hồng hộc gấp gáp, khiến cho Hắc Thủy Tiên nghe qua lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng vội vàng đứng dậy, chạy nhanh như chạy trốn. Vừa chạy được mấy chục trượng, đột nhiên cảm thấy có thứ gì vướng víu dưới chân. ra nàng giẫm phải trường quần của mình, ngã lăn kềnh mặt đất, chật vật vô cùng... Sáng hôm sau, Hắc Thủy Tiên cả đêm ngủ tới gõ cửa phòng Vũ La. lúc lâu sau vẫn thấy bên trong trả lời. Hắc Thủy Tiên khỏi liên tưởng tới trạng thái cuồng bạo của hai người đêm qua, thầm đoán có lẽ tại cả hai đều kiệt sức, cho nên mãi tới bây giờ vẫn chưa thức dậy. Hắc Thủy Tiên chợt cảm thấy mặt mũi đỏ bừng, khẽ hừ tiếng, mình nghĩ vẩn vơ gì vậy... Vũ La bị tiếng gõ cửa của nàng đánh thức, tuy rằng giường vẫn còn dư hương, nhưng mỹ nhân nào thấy. đứng dậy ra mở cửa, Hắc Thủy Tiên tiến vào có vẻ yên, nhìn nhìn giường Vũ La, chăn chiếu ngổn ngang, quả là như vậy. Hắc Thủy Tiên chợt nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hồn nhiên phát mình làm như vậy có chỗ đúng. - Tìm ta sớm như vậy có việc gì? Câu hỏi của Vũ La cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Hắc Thủy Tiên. Lúc này nàng mới có phản ứng, cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình vô cùng xấu hổ. -À... Hắc Thủy Tiên ngập ngừng chút, rốt cục cũng : - Tiết trưởng lão đưa ra điều kiện, là đạo linh phù ngũ phẩm. Nàng cảm thấy khó có thể mở miệng, tuy rằng nàng là đệ tử quan môn của trưởng lão Sở Tam Tuyệt, địa vị thấp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có được đạo linh phù nào. Tiên Tuyệt - Chương #242
HẢI DƯƠNG ĐỘNG THIÊN (THƯỢNG) Hắc Thủy Tiên cũng ngờ Vũ La có thể tìm ra đạo linh phù ngũ phẩm nhanh như vậy. Nhưng ra tay rộng rãi như vậy dường như cũng phải là tính cách của Vũ La, chẳng lẽ rất cần viên tinh châu kia sao? Hắc Thủy Tiên vẫn cảm thấy có chút khác thường. Tuy rằng chỉ là đạo linh phù ngũ phẩm, nhưng đây là tác phẩm của Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn, dù là ngũ phẩm hạ, nhưng vẫn có thể phát huy ra uy lực đủ để sánh với linh phù ngũ phẩm trung. Bề ngoài linh phù được phủ màn sáng màu đỏ nhạt, được đặt trong chiếc hộp ngọc chạm trổ tinh xảo, vừa nhìn biết là vật bất phàm. Vũ La lên tiếng : - Tiết trưởng lão, ta đem tới đây linh phù ngũ phẩm mà ngài muốn, vậy tinh châu của ta đâu? Tiết Kiêu tỏ ra hưng phấn, hiển nhiên đạo linh phù ngũ phẩm này lão bỏ túi riêng kiếm lợi, thứ gì hiến cho Cửu Đại Thiên Môn tức là hiến cho Tiết trưởng lão ta... Bởi vậy dù giọng điệu của Vũ La tỏ ra khách sáo, lão cũng toan tính so đo: - Ngươi chờ ở đây, ta lấy. Lão xoay người vào phòng, bất chợt ngẩn người ra, vì sao thấy viên tinh châu mình vẫn đặt bàn? Đêm qua vẫn còn, mình thấy ràng, cả đêm mình hề rời phòng. Nếu đời này có kẻ trộm được thứ gì đó bên cạnh cao thủ Đại Năng mà bị phát , chuyện này là có khả năng. Có thể Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán năm xưa làm được chuyện này, đáng tiếc Thôi Xán chết. Tiết Kiêu vội vàng tìm khắp xung quanh, dưới gầm bàn, dưới gầm ghế, tìm khắp cả phòng lượt. Cuối cùng lão còn phóng xuất nguyên hồn quét khắp phòng, nhưng vẫn tìm được. Lão lại mở gian trữ vật của mình ra, cẩn thận kiểm tra lượt, cũng có. Lúc này Tiết Kiêu còn chưa ý thức được chuyện này nghiêm trọng tới mức nào, chỉ cảm thấy viên tinh châu nọ biến mất cách vô cùng khó hiểu, chẳng phải là mình phải trả lại linh phù cho Vũ La sao? Chuyện này sao được, miếng ngon dâng lên tận miệng, lẽ nào lại phun ra? Lão còn cân nhắc làm thế nào có thể nuốt chửng linh phù của Vũ La mà cần đưa tinh châu cho . Đúng lúc này, bên ngoài Nhược Lô Ngục có vài người tới. Ngục tốt trực nhật lập tức lên tiếng quát hỏi: - Là người nào? Đồng trưởng lão bước ra: - Trưởng Lão Hội tới thị sát Nhược Lô Ngục, báo cho Diệp Niệm Am mở đại môn nghênh đón. Ngục tốt bị dọa nhảy dựng, ù té chạy vào trong, chạy tới Vọng Sơn các biết bọn Diệp Niệm Am tìm Tiết trưởng lão, y lại nhanh chóng chạy tới chỗ ở của Tiết trưởng lão. Lúc tên ngục tốt này chạy tới, Vũ La chất vấn Tiết Kiêu: - Tiết trưởng lão, có tinh châu vậy là ý gì, chẳng lẽ danh dự Cửu Đại Thiên Môn là như vậy hay sao? Ta dâng lên linh phù ngũ phẩm, thứ lão hứa với ta lại có? Tiết Kiêu cả giận : - Ngươi dâng lên linh phù, tự nhiên Cửu Đại Thiên Môn ghi nhớ công lao này. Nhưng ngươi dám dùng công lao áp chế Cửu Đại Thiên Môn, chính là ngươi đúng. trừng trị lỗi của ngươi là đặc biệt khai ân, tiểu tử ngươi còn chưa biết thế nào là đủ sao? Hắc Thủy Tiên xấu hổ vô cùng, vạn lần ngờ Tiết trưởng lão mà giữ lời như vậy. Trong lòng nàng thầm khinh bỉ tư cách của Tiết Kiêu, cũng giúp cho lão, khoanh tay đứng im bên, cả trong lòng lẫn ngoài mặt đều có hơi tức giận, biết sư phụ tìm minh hữu thế nào... Tên ngục tốt kia chạy như điên tới, vừa thở hổn hển vừa : - Diệp Đại nhân. Vũ Đại nhân. Trưởng... Trưởng Lão Hội tới rồi... Diệp Niệm Am làm như hay biết: - Trưởng Lão Hội tới... như vậy là có ý gì? Ngục tốt thở hồng hộc hơi, chuyện thứ tự hơn: - Các vị Đại nhân của Trưởng Lão Hội ở bên ngoài Nhược Lô Ngục, muốn ngài mở cửa nghênh đón. Sắc mặt Diệp Niệm Am chợt biến, vội kéo Vũ La: - mau. Tiết Kiêu mơ hồ cảm giác có điều ổn, vì sao trước khi Trưởng Lão Hội tới đây lại thông báo cho mình? Lão cũng là thành viên Trưởng Lão Hội, Trưởng Lão Hội tới Nhược Lô Ngục, có khả năng báo cho lão biết. Lão lặng lẽ vẫy Hắc Thủy Tiên tới gần, giọng hỏi: - Có chuyện gì vậy? Hắc Thủy Tiên liếc nhìn Vũ La cái sâu, lắc lắc đầu: - Ta cũng biết... Hắc Thủy Tiên mười phần khẳng định, đây là mưu kế do Vũ La bày ra. Chỉ là nàng ngờ Vũ La lại có năng lực lớn tới mức này, có thể kinh động cả Trưởng Lão Hội. Cửa chính Nhược Lô Ngục rộng mở, Diệp Niệm Am cùng Vũ La thay quan phục, dẫn theo các Ban Đầu, ngục tốt Nhược Lô Ngục cung nghênh người của Trưởng Lão Hội. Sau tràng tiếng hô cung nghênh, đám người Trưởng Lão Hội ngoài cửa tản ra. Người bước ra trước tiên cũng phải là vị trưởng lão bí mật nào của Trưởng Lão Hội, mà là hai lão nhân. Tiết Kiêu vừa tới thấy vậy giật này mình: - Chu Thanh Giang, Cốc Thương, vì sao bọn chúng tới đây? Tuy rằng tại Cốc Thương thành lập Ngự Trảm Đài, nhưng thân phận y vẫn là Khách Khanh chung của Cửu Đại Thiên Môn, thân phận này tuyệt đối kém gì Chu Thanh Giang. Lần này hai người dắt tay nhau tới, hầu như ngăn chặn cả Trưởng Lão Hội. Tiết Kiêu lập tức hiểu vì sao mình được Sở Tam Tuyệt thầm thông báo trước. Chu Thanh Giang, Cốc Thương, thêm vào bọn ba người Đồng trưởng lão, bản thân Chung Nam sơn còn có bốn danh ngạch trong Trưởng Lão Hội, trong ngoài liên thủ, thừa sức áp chế cả Trưởng Lão Hội. Diệp Niệm Am dẫn dắt mọi người long trọng nghênh đón Trưởng Lão Hội vào trong Nhược Lô Ngục. Vừa định pha trà chiêu đãi, Cốc Thương vung tay lên, giọng lạnh như băng: - cần, chúng ta tới đây là có công vụ phải làm, lễ nghi khách sáo cần thiết xin miễn cho. Trong lòng Tiết Kiêu cảm thấy vui vẻ, xem ra phải là tới vì mình. Nhưng ngờ sau đó Cốc Thương vỗ bàn quát lớn: - Tiết Kiêu, ngươi có thể đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn khi nào vậy? Ngay cả Trưởng Lão Hội còn dám như vậy, chỉ câu của ngươi biến mình thành người phát ngôn của Cửu Đại Thiên Môn rồi sao? Tiết Kiêu nghe vậy sửng sốt, hiểu xảy ra chuyện gì. Sở Tam Tuyệt bất đắc dĩ than thầm tiếng: - Tiết Kiêu, mọi người nghe ngươi lấy viên tinh châu cửa vào Nhạc Băng Uyên, lấy danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn hứa cho Vũ La, có phải ? Tiết Kiêu gật đầu: - Chuyện này... là ta sơ sót... Sở Tam Tuyệt nhìn lão cái, lại hỏi: - Sau đó sao? Tiết Kiêu có cách nào, đành có sao vậy: - Vũ La dâng lên đạo linh phù ngũ phẩm, lẽ ra... lẽ ra phải ban viên tinh châu này cho Vũ La... Đồng trưởng lão nhịn được lên tiếng : - Hừ. Tiết trưởng lão tính toán giỏi . Cửa vào Nhạc Băng Uyên là do Vũ La phát , lúc trước còn ra sức bảo vệ cửa vào bị nổ tung, bằng e rằng tại chúng ta còn bối rối thu dọn tàn cục rối rắm ở Nhược Lô Ngục. Công lao như vậy, các ngươi thưởng cũng đành, viên tinh châu nọ vốn nên thuộc về Vũ La. Tiết Kiêu ngươi lại chiếm đoạt, còn dùng danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn ép người, bắt chẹt người ta đạo linh phù ngũ phẩm. Ta hỏi ngươi, ngươi mượn danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn, từng thương lượng qua với ai chưa? Cho dù là trước đó kịp thương lượng, sau đó có báo ai chưa? Ta thấy Tiết trưởng lão ngươi ràng là muốn nuốt chửng đạo linh phù ngũ phẩm này ngay từ đầu. Tiết Kiêu nổi giận: - Họ Đồng ngươi được ngậm máu phun người. Đồng Trưởng lão cười lạnh tiếng, định phản kích. Chu Thanh Giang khoát tay ngăn lão lại: - Khoan hãy tính tới chuyện này. Tiết trưởng lão, nếu Vũ La dâng lên đạo linh phù ngũ phẩm, vậy ngươi cũng giao viên tinh châu nọ cho rồi sao? Sắc mặt Tiết trưởng lão bất chợt đỏ lên: - Chuyện này... vẫn chưa giao... -Hả? Tiết Kiêu bất đắc dĩ : - Ta làm mất viên tinh châu nọ... Sắc mặt mọi người lập tức trở nên hết sức khó coi, ngay cả Sở Tam Tuyệt cũng tỏ ra khó chịu. Lão lấy đồ của người ta, bắt người ta lấy linh phù tới chuộc, người ta mang thứ lão đòi hỏi tới, lão lại muốn trả lại cho người ta. Tiên Tuyệt - Chương #243
HẢI DƯƠNG ĐỘNG THIÊN (TRUNG) Sắc mặt Đồng trưởng lão tái xanh: - Tiết Kiêu, phải chăng viên tinh châu nọ là do ngươi bảo quản? Tiết Kiêu cố nhẫn nhịn: - Đúng vậy, tấc rời. - Ngươi có phải là Đại Năng hay , lẽ ra ai có thể trộm đồ dưới mắt ngươi mới phải, nếu là ngươi, ngươi có tin ? Đồng trưởng lão chút khách sáo. Lạc trưởng lão giận dữ tiếp lời: - Tiết Kiêu, mau giao viên tinh châu ra đây, ngươi làm như vậy, thể diện của Trưởng Lão Hội bị ngươi làm mất sạch rồi. Lời này của Lạc trưởng lão sai, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của Trưởng Lão Hội còn đâu nữa? Tiết Kiêu đỏ bừng mặt mũi, lại có cách nào khác biện bạch. Quả , muốn trộm thứ gì ngay dưới mất vị Đại Năng, muốn giỡn sao, ra có ai tin được? Lão nhìn về phía Sở Tam Tuyệt ra vẻ van xin: - Sở trưởng lão, ngài hiểu ta... Sở Tam Tuyệt thở dài bất đắc dĩ, lui vào giữa mọi người. Chu Thanh Giang cũng thở dài, nhìn mọi người lượt: - Ta đề nghị miễn chức trưởng lão Trưởng Lão Hội Cửu Đại Thiên Môn của Tiết Kiêu, có ai phản đối hay ? Ngay cả Sở Tam Tuyệt cũng đứng ra phản đối, Tiết Kiêu nổi giận: - Ta chính là đường đường trưởng lão của Trưởng Lão Hội, đâu phải các ngươi miễn là miễn? Chu Thanh Giang lạnh lùng : - Tất cả thông qua. Tiết Kiêu, từ giờ trở ngươi còn là trưởng lão của Trưởng Lão Hội nữa. Hãy giao bài của ngươi ra đây, chúng ta phái người tiếp nhận các hạng mục vụ của ngươi. Lão vung tay lên, ba người Đồng trưởng lão đồng thời đứng dậy, vây Tiết Kiêu vào giữa. Tiết Kiêu biến sắc, vừa định động thủ, ba người Đồng trưởng lão đồng loạt ra tay. Lão còn phải là đối thủ của mình Đồng trưởng lão, huống chi là ba người liên thủ? Hâu như vừa ra tay, Tiết Kiêu bị áp chế hoàn toàn, ba người liên thủ, linh quang chợt lóe, Tiết Kiêu bị luồng lực lượng thể chống lại ép phải quỳ sụp xuống đất. Đồng trưởng lão khoát tay, chín cây kim hình rồng bay ra, đâm ngập vào chín nơi huyệt đạo người Tiết Kiêu, hoàn toàn phong ấn thân tu vi của lão. Tiết Kiêu giận dữ, ra sức giãy dụa, miệng vết thương do kim hình rồng gây ra bắt đầu chảy máu, Tiết Kiêu cam lòng gào thét: - Ta là trưởng lão do Cửu Đại Thiên Môn bổ nhiệm, các ngươi có quyền bãi miễn ta, ta phục, ta phục... Cốc Thương hừ lạnh tiếng: - Tiết Kiêu, giờ phút này mà ngươi còn chưa biết tốt xấu ư, bản tọa ở đây chẳng lẽ còn chưa vấn đề? Ngươi cho rằng chiêu bài của Cửu Đại Thiên Môn có thể để cho ngươi tùy tiện bôi xấu hay sao? Tiết Kiêu sửng sốt, Cốc Thương thân là Khách Khanh chung của Cửu Đại Thiên Môn, người khác hiểu , nhưng người Trưởng Lão Hội lại biết, Cốc Thương thường hay xử lý ít tình mà Cửu Đại Thiên Môn tiện nhúng tay trực tiếp. ở mức độ nào đó, y mới chính là người tỏ thái độ của Cửu Đại Thiên Môn. Cốc Thương lại : - Bất kể thế nào, ngươi đại diện Cửu Đại Thiên Môn đáp ứng Vũ La, nay Vũ La hiến linh phù ngũ phẩm, ngươi hãy lập tức trả tinh châu lại cho người ta. Bằng đừng là ngươi, cho dù Tam Đỉnh phái của các ngươi cũng tránh được kiếp nạn này. Lúc này Tiết Kiêu mới sợ hãi, thân hình lão mềm nhũn quỵ xuống, gào thét thảm thiết: - Cốc Đại nhân, viên tinh châu nọ quả mất, phải là ta chịu lấy ra, nhưng ta có. Đó chỉ là phế vật, ta giữ lại làm gì? Sắc mặt Cốc Thương hết sức khó coi, liếc nhìn Chu Thanh Giang bên cạnh cái, biết nên làm gì. Cốc Thương là bị Chu Thanh Giang kéo tới đây. Chu Thanh Giang biết Cốc Thương ghét ác như cừu, cho nên đưa chứng cớ Tiết Kiêu lợi dụng thân phận Trưởng Lão Hội, tranh giành tư lợi khắp nơi, thầm chiếu cố Tam Đỉnh phái cho Cốc Thương coi. Chuyện thầm chiếu cố môn phái còn chưa tính tới, cá nhân Tiết Kiêu làm ra chuyện tệ hại, nhất là tranh giành tư lợi là vô cùng đáng sợ. Cốc Thương vừa thấy, tức tối đến nỗi run lên. Chu Thanh Giang lại nhắc nhở y, nếu chuyện này làm cho sáng tỏ hoàn toàn, thanh danh của Cửu Đại Thiên Môn cũng bị liên lụy. Tốt nhất là tìm lý do lớn miễn nhiệm Tiết Kiêu, món nợ của lão sau này từ từ tính toán cũng được. Sau đó Chu Thanh Giang cho y biết, tại có cơ hội. Đây cũng là do Vũ La thông qua bài Ám Vệ, liên lạc cùng Chu Thanh Giang thương lượng xong xuôi từ trước. Cốc Thương vui vì cơ hội này lại là Vũ La mang lại, nhưng cũng muốn nhanh chóng dẹp mầm họa này, cho nên miễn cưỡng bằng lòng. Nhưng mà tại, đúng là đâm lao phải theo lao, vốn bọn họ cho rằng viên tinh châu nọ bị Tiết Kiêu nuốt chửng, chỉ cần bắt lão giao ra là được, lại ngờ viên tinh châu mất . Bọn họ tìm cớ bãi miễn Tiết Kiêu phải là vì bảo vệ thể diện Cửu Đại Thiên Môn sao? tại lấy tinh châu ra được, nhưng Vũ La hiến linh phù. Tiết Kiêu mượn danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn ưng thuận chuyện này, lúc ấy lão vẫn còn là trưởng lão của Trưởng Lão Hội. Lời lão mình là đại biểu của Cửu Đại Thiên Môn, người cấp bậc như Cốc Thương biết là vô nghĩa, nhưng lan truyền ra ngoài, tu sĩ bình thường cho là như vậy. Trong mắt bọn họ, trưởng lão của Trưởng Lão Hội chính là đại biểu của Cửu Đại Thiên Môn. Chuyện này phải là Cửu Đại Thiên Môn giữ lời sao? Cốc Thương tức gần nổ phổi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiết Kiêu cái, vung tay áo cả giận : - Ngươi làm sao làm... Y vung tay bỏ , Tiết Kiêu sợ hãi ít. Cốc Thương là Khách Khanh của Cửu Đại Thiên Môn, lại vừa thành lập Ngự Trảm Đài, thủ hạ toàn là bọn quan sai suốt ngày kêu gào đòi chém đầu người, hoàng thành Đại Chu chém hơi mấy chục tên thanh niên tài tuấn Tu Chân Giới. Nếu y muốn tiêu diệt Tam Đỉnh phái, chỉ cần câu là đủ. Căn bản cần người khác ra tay, bọn đao phủ Ngự Trảm Đài chỉ cần ra tay vài lượt là xong. Tiết Kiêu vừa khóc vừa gào, lê lết đuổi theo Cốc Thương: - Cốc Đại nhân, Cốc Đại nhân, ta biết sai rồi, van xin ngài, van ngài cho ta cơ hội. Xin ngài chỉ cho ta con đường sáng, van xin ngài... Cốc Thương giận dữ, tung ra cước đá lão văng : - Rác rưởi, cút ngay! Sở Tam Tuyệt đau lòng cho đồng bạn, bèn tiến lên : - Tiết Kiêu, vấn đề ở chỗ Vũ La, chỉ cần Vũ La tính toán, chuyện này có thể cho qua. Tiết Kiêu sửng sốt, vạn lần lão ngờ tới chuyện này cuối cùng lại diễn biến thành ra như vậy. Bất quá mình chỉ muốn làm khó tên quan nho của Nhược Lô Ngục chút, nhưng cuối cùng mình lại rơi đài, chừng còn có thể liên lụy toàn bộ môn phái. Trong lòng Tiết Kiêu lúc này hối hận vô cùng, vì sao lúc trước mình nghe theo lời khuyên của Hắc Thủy Tiên? Tha người được nên tha, mình lại chém tận giết tuyệt, e rằng tại người ta cũng tha... Lão cố gắng lê tấm thân máu chảy ròng ròng tới trước mặt Vũ La, mặt đỏ nóng rát, cung kính thi lễ: - Vũ Đại nhân... Vũ La lắc mình né tránh: - Tiết trưởng lão, xin đừng làm như vậy, chỉ cần trả viên tinh châu kia lại cho ta là được. Tiết Kiêu toát mồ hôi lạnh, mình lấy đâu ra tinh châu trả cho ? Lão lấy đạo linh phù ra, hai tay dâng lên: - Vũ Đại nhân, ngài là Đại nhân, xin đừng chấp lỗi tiểu nhân, xin ngài thu hồi lại đạo linh phù này. Vũ La lại muốn: - Tiết trưởng lão làm cái gì vậy, đạo linh phù này là ta hiến cho Cửu Đại Thiên Môn, lão có thể trả về được sao? Tiết Kiêu hận thể giáng cho mình cái tát mạnh, mình lại làm sai nữa rồi. Vũ La cười lạnh : - Ta cần lấy lại linh phù, lúc trước ràng, ta hiến linh phù cho các ngươi, các ngươi trả tinh châu lại cho ta. Viên tinh châu nọ vô cùng quan trọng với ta, ta chỉ cần tinh châu. Vũ La như vậy, Tiết Kiêu gào khóc lớn lên, lúc này lão cần thể diện gì nữa, quỳ sụp xuống đất, ôm lấy đùi Vũ La đau khổ cầu xin: - Vũ Đại nhân, lỗi lầm là do ta cả, ta là tên khốn. Nhưng ngài như vậy, tương đương với phán tội chết cho mấy trăm nhân khẩu từ xuống dưới Tam Đỉnh phái ta. Tội ta đáng chết vạn lần, nhưng bọn họ có tội tình gì. Vũ Đại nhân, van xin ngài, xin ngài nương tay cho... Mấy trăm nhân khẩu Tam Đỉnh phái khiến cho Vũ La động lòng. liếc nhìn sang Diệp Niệm Am, Diệp Niệm Am cũng hả giận, lặng lẽ gật gật đầu. Vũ La hừ lạnh tiếng: - Nhưng viên tinh châu nọ vô cùng quan trọng với ta, pháp môn mà ta tu luyện cần phải có viên tinh châu nọ mới có thể tiến lên cảnh giới tiếp theo. Theo lão phải làm sao đây? Chuyện này coi như Vũ La nới tay, làm sao Tiết Kiêu hiểu được? Kế tiếp chính là cò kè mặc cả, chỉ cần đưa ra cái giá có thể làm cho Vũ La hài lòng, chuyện này coi như qua. Tiết Kiêu cảm thấy phấn chấn tinh thần, lau nước mắt nước mũi, vội vàng : - Còn gì có thể thay thế được, chỉ cần Tiết mỗ có thể tìm được, dù cho táng gia bại sản cũng làm cho Vũ Đại nhân hài lòng. Cốc Thương nghe vậy vui, những của cải mà Tiết Kiêu tham ô toàn là tài sản của Cửu Đại Thiên Môn. Nếu tất cả đều mang ra bồi thường hết cho Vũ La, tương lai cho dù thanh toán với lão già này, tổn thất của Cửu Đại Thiên Môn cũng có cách nào bù lại được. - Vũ La, qua loa là được, có thể tha người được cứ tha. Vũ La có hơi căm tức, ta nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, tính toán chuyện này, ngươi còn cho ta thu chút lợi tức ư? hừ lạnh tiếng, thầm nghĩ trong lòng. Được rồi, ngươi cho ta lấy nhiều, vậy ta chỉ lấy thứ. - Nếu Cốc Đại nhân lên tiếng , đương nhiên ta phải nể mặt. Tuy rằng miệng Vũ La như vậy, nhưng có ý nể mặt chút nào, ngược lại chuẩn bị làm khó dễ phen, bức Cốc Thương phải ép mình vào khuôn khổ. - Chỉ cần Tiết trưởng lão có thể đưa ra món pháp bảo gian là được. Tuy rằng thần quang của viên tinh châu nọ hoàn toàn tiêu tan, nhưng trong đó vẫn còn chứa tia lực gian hết sức tinh thuần, đó mới là thứ mà Thiên Phủ Chi Quốc khao khát. ra loại Thiên Mệnh Thần Phù động thiên như Thiên Phủ Chi Quốc vô cùng hiếm có, Mộc Dịch Trạc có thể tìm được cũng là chó ngáp phải ruồi. Pháp bảo động thiên thông thường cũng nhiều, nếu ngẫu nhiên Tiết Kiêu có món. Vũ La cũng ngại thu lấy. Nếu Tiết Kiêu có, vậy Cốc Thương còn cách nào ngăn mình vơ vét của cải của Tiết Kiêu. Nhất thời Tiết Kiêu biến sắc, quả lão có món pháp bảo động thiên, lão quý nó cũng như tính mạng. Pháp bảo loại động thiên cũng rất hiếm có, cho dù là Tiết Kiêu, phải tới sau khi trở thành trưởng lão của Trưởng Lão Hội, dùng hết tất cả các thủ đoạn mới có được món. Tất cả gia sản của lão đều chứa trong pháp bảo động thiên này. Ngoại trừ chức năng trữ vật ra, pháp bảo động thiên còn có rất nhiều ưu điểm. Tiết Kiêu xem pháp bảo động thiên này như bản mệnh pháp bảo của mình, vài món pháp bảo mà lão sử dụng thuận tay nhất đều được nuôi dưỡng bên trong pháp bảo động thiên này, sau đó kết nối với mình thông qua pháp bảo động thiên. cách khác, nếu đưa pháp bảo động thiên này cho Vũ La, cho dù lão lấy lại hết tất cả pháp bảo trong đó, sau đó cũng phải đưa vào thân thể nuôi dưỡng tiếp tục. Muốn đạt tới mức độ ăn ý như tại, ít nhất cần hai mươi năm vất vả. cách khác trong vòng hai mươi năm này, coi như thực lực của Tiết Kiêu bị phế ba thành. Vũ La vừa thấy sắc mặt của Tiết Kiêu nhất thời mừng rỡ, lần này nhạc phụ tương lai vô tình giúp mình tay, vị Tiết Kiêu Đại nhân này quả có món pháp bảo động thiên. Vốn Vũ La chỉ muốn dùng chuyện này làm khó Tiết Kiêu. Dù sao pháp bảo động thiên rất hiếm, tỷ như ba người Đồng trưởng lão, cũng chỉ có mình Đồng trưởng lão có được món, hai người kia có, chỉ có được rất nhiều giới chi trữ vật có gian rất lớn mà thôi. Pháp bảo động thiên có được quy tắc của riêng mình phù hợp với điều kiện của thế giới này, nhờ vậy có thể khuếch trương vô hạn. Đây là thứ mà gian trữ vật thông thường có được. Vốn Vũ La chỉ muốn bắt chẹt ít của cải thông thường, tỷ như Ngọc Tủy, khoáng thạch các loại... Nhưng ngờ Cốc Thương lại nhúng tay vào, Vũ La buột miệng bừa, Tiết Kiêu lại có được món pháp bảo động thiên. Thấy sắc mặt vô cùng đau khổ của Tiết Kiêu, Vũ La mừng thầm trong lòng. Pháp bảo động thiên trân quý vô cùng, huống chi món pháp bảo động thiên này càng có ý nghĩa rất lớn đối với Tiết Kiêu. Vũ La cố ý : - Tiết Đại nhân luyến tiếc ư, thôi bỏ , cứ trả tinh châu lại cho ta cũng được. Tiết Kiêu than thầm tiếng, thầm nghĩ chỉ cần mình còn sống, thực lực Đại Năng của mình còn đó, vậy Tam Đỉnh phái suy sụp, về sau chắc chắn vẫn còn cơ hội. Đương nhiên món pháp bảo động thiên vô cùng trân quý, nhưng sau này mình vẫn còn cơ hội tìm lại được. Nhưng nếu tại đưa cho Vũ La, vậy qua được cửa ải này. Lão bèn nghiến răng cái: - Được, ta bằng lòng. Tiết Kiêu nhìn về phía Đồng trưởng lão: - Ta muốn dời những thứ trong pháp bảo động thiên ra ngoài trước. Đồng trưởng lão hừ lạnh tiếng, vung tay lên, bốn trong chín cây kim hình rồng người Tiết Kiêu bay lên, khiến cho lão có thể vận dụng được bốn thành linh nguyên. Tiết Kiêu bất mãn, nhưng lúc này cũng dám biểu ra ngoài. Lão chuyển tất cả những thứ bên trong pháp bảo động thiên ra ngoài. Đến những món pháp bảo nuôi dưỡng cũng phải nghiến răng cái, cắt đứt liên hệ. Cuối cùng Tiết Kiêu đưa cho Vũ La hạt châu trong suốt: - Vũ Đại nhân, xin nhận lấy. Vũ La cầm lấy, rót nguyên hồn vào trong pháp bảo này xem thử. Quả nhiên Tiết Kiêu xóa dấu ấn nguyên hồn của lão bên trong pháp bảo, cách khác tại pháp bảo này là vật vô chủ. Sau đó Vũ La nhìn vào trong pháp bảo động thiên này, cũng cảm thấy hơi kinh ngạc: Bên trong động thiên này ngờ lại là thế giới đại dương mênh mông. Nước biển liên miên vô bờ, sóng nhè vỗ, gió biển hiu hiu. mặt biển thỉnh thoảng có thể thấy được những hòn đảo , giống như những viên kim cương đen điểm xuyết ngọc lam bảo. Hệ Thủy trong Thiên Phủ Chi Quốc vừa mới thành lập, vẫn chưa phát triển hoàn thiện. Nếu có thể nuốt lấy thế giới hải dương của hạt châu này, quả là bổ sung cần thiết. Vũ La cực kỳ hài lòng, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ mười phần miễn cưỡng: - Thứ này... Tiết trưởng lão, thế giới động thiên này... Tiết Kiêu cũng biết pháp bảo động thiên của mình có hơi đặc biệt, sợ rằng Vũ La đổi ý, vội vàng : - Vũ Đại nhân, nước là mẹ của vạn vật, tuy rằng thế giới động thiên này dường như có chút hoang vắng, thực tế có rất nhiều ưu điểm. Lão dối, quả nước nuôi dưỡng nên vạn vật. Tỷ như những món pháp bảo của lão trước đây được nuôi dưỡng dưới đáy hải dương này, sau vài chục năm, uy lực tăng lên ít. Vũ La miễn cưỡng gật gật đầu: - Vậy được rồi. Cốc Thương nhàng thở ra, vung tay lên : - Người đâu, áp giải Tiết Kiêu về Trưởng Lão Hội quản thúc. Tiết Kiêu sửng sốt, Đồng trưởng lão nhe răng cười, hạ tay xuống. Bốn cây kim hình rồng vốn rời khỏi thân thể lão, tại đâm trở lại chỗ cũ. Tiết Kiêu mơ hồ cảm thấy chuyện này đơn giản như mình tưởng tượng, vừa định giãy dụa, có đám quan sai như lang như hổ xông lên, mở miệng cái túi màu đen ấn đầu lão vào trong đó. Cũng biết túi nọ là pháp bảo gì, Tiết Kiêu vừa vào trong đó lập tức trở nên hôn mê, mặc tình cho người khác an bài. Tiết Kiêu đường đường là trưởng lão của Trưởng Lão Hội, lại bị người khác lật đổ. Hắc Thủy Tiên khỏi nhìn Vũ La cái sâu, tuy rằng mình điều tra thiếu niên này vô cùng cẩn thận, nhưng xem ra vẫn còn coi thường ít. Xử lý xong chuyện Tiết Kiêu, Diệp Niệm Am nhanh chóng pha trà mời khách, lại lệnh cho nhà ăn chuẩn bị tiệc rượu ngon nhất. Lần này Cốc Thương lại từ chối, bắt được Tiết Kiêu, thu lại đại đa số tang vật tham ô, có thể lấy lại tổn thất của Cửu Đại Thiên Môn, đương nhiên tâm trạng y rất tốt. Chỉ là bất kể Cốc Thương uống trà hay uống rượu, đều có thể nhìn thấy con ruồi cứ bay tới bay lui: Vũ La. Trong lòng Cốc Thương cảm thấy khó chịu vô cùng, còn chưa ăn cơm xong lấy cớ Ngự Trảm Đài còn có công vụ, cho nên rời trước. Tiên Tuyệt - Chương #244