THẦN TƯỢNG TRONG NÚI (THƯỢNG) Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La vô cùng độc đáo, hơn nữa nguyên hồn của hùng mạnh, cảm giác sâu sắc. Cho nên chỉ ngồi xuống lúc, quả cảm giác được có thứ gì đó từ từ thấm vào áo giáp của mình. Áo giáp của vốn có khí tức nào khác, tiếp nhận khí tức của Nhạc Băng Uyên rất nhanh. Vũ La chưa ngồi được bao lâu có tu sĩ vào Nhạc Băng Uyên trước chạy như điên trở ra, bọn chúng chịu được. Có vết xe đổ của mấy trăm người chết trước đây, tất cả tu sĩ tiến vào lần này cẩn thận hơn nhiều, đợi đến cực hạn chịu đựng của mình, chỉ cần hơi cảm thấy khỏe lập tức nhanh chóng rời khỏi. Chẳng qua có những người lộ vẻ vui mừng, hiển nhiên có thu hoạch rất khá. Cũng có những người vẻ mặt ủ rũ, mạo hiểm lớn như vậy lại có thu hoạch gì, tự nhiên cảm thấy ông trời bất công. Những người này nhìn thấy Vũ La ngồi ở lối vào, khỏi cùng nhau lắc đầu. - Như vậy cũng có tác dụng sao, chẳng lẽ sợ chết? - Đừng lo cho , cho dù là tại chết, ra ngoài cũng chắc chắn sống được, chúng ta mau. Sau khi đám tu sĩ này ra ngoài được nửa canh giờ, tin Vũ La chết lan truyền khắp Nhược Lô Ngục. Sau đám tu sĩ khác vòng trở về nhìn thấy Vũ La, sau khi ra ngoài bèn sửa lại tin trước: Vũ La chết ở cửa vào Nhạc Băng Uyên. Chỉ sau thời gian ăn xong bữa cơm, tất cả tu sĩ đều ra ngoài, Vũ La chỉ mới cảm thấy áo giáp của mình có chút cảm giác dung hòa với khí tức Nhạc Băng Uyên. Nửa canh giờ sau, áo giáp Vũ La hoàn toàn được lực lượng thần bí của Nhạc Băng Uyên thấm vào, khiến cho áo giáp trở thành phần của thế giới này. Có áo giáp bảo vệ, Vũ La ở bên trong tự nhiên bình an vô . lập tức nhảy dựng lên, lúc này mới có tinh thần quan sát Nhạc Băng Uyên hung hiểm nhất trong truyền thuyết. Quả thế giới này sinh cơ bừng bừng, đại thụ cỏ xanh khắp cả. Trong bụi cỏ thỉnh thoảng cũng có xà trùng lui tới, thậm chí vào lúc này, sau khi tất cả tu sĩ rời khỏi thời gian, đám côn trùng vốn bị kinh động im bặt tại bắt đầu gáy vang trở lại. Bất quá dần dần Vũ La cũng nhận ra được ít điểm bất thường: núi trong này quá thấp. Núi non , nếu so với núi non mà Vũ La nhìn thấy ở thế giới bên ngoài, chẳng những hơn mà còn có vẻ to hơn, thế nhưng cao. Vũ La chậm rãi bay lên , từ phương xa nhìn lại. Đại địa mênh mông, đâu đâu cũng thấy những ngọn núi rất lớn. sai, tuy rằng rất lớn, nhưng lại cao. Mỗi tòa sơn phong đều bị lực lượng hùng mạnh biết là gì chặt đứt hơn phân nửa. chỉ còn lại chừng phần ba độ cao vốn có, đứng sừng sững khắp mặt đất. Mặt cắt của những ngọn núi này sần sùi lởm chởm, giống như răng của hung thú. Mặc dù trải qua biết bao lâu, vẫn có vẻ dữ tợn như muốn kể lại tao ngộ đáng sợ năm xưa. Vô số tảng đá từ đỉnh núi vỡ ra nằm ngổn ngang rải rác, giống như những hung thú núp mặt đất, trốn trong bụi cỏ, chuẩn bị phục kích con mồi. Nham thạch trông có vẻ cổ kính, giống như những cơ bắp cuộn lên thân người, vô cùng nổi bật. - Khó trách gọi là Nhạc Băng Uyên, núi cao đều vỡ nát... Vũ La tán thưởng tiếng. có thể nhìn ra được, những ngọn núi này đều bị chỉ chiêu đánh cho vỡ nát, đá vụn bất kể lớn văng tung tóe bốn phía. Nhưng rốt cục biết là thứ gì có thể có được lực lượng hùng mạnh như vậy, có thể chỉ dùng chiêu đánh vỡ núi cao, lực lượng như vậy biết đáng sợ tới mức nào. Vũ La cảm thán lúc, sau đó nhắm hướng bay tới. có thừa thời gian, cần bay lung tung, dám rời quá xa cửa vào, chỉ đơn thuần trông vào may mắn giống như đám tu sĩ kia. Nhưng cũng là kỳ, Vũ La bay mấy trăm dặm nhưng phát được gì. Xét từ điểm này, thậm chí cơ duyên của kém cả Kiều Hổ. Kiều Hổ tiến vào ba lượt đều có thu hoạch, thậm chí có cả bộ thượng cổ đạo quyết. Trong lòng Vũ La thầm nghĩ. chẳng lẽ bàn Đế Quân dùng hết cơ duyên rồi sao? Dọc đường cảnh sắc tệ, Vũ La ngừng quan sát bốn phía, hy vọng trong bụi cỏ nào đó lên điểm hào quang, để cho có thể phủ định kết luận trước đây của mình, kết luận này quả vô cùng đáng sợ. Vũ La bay theo hướng này mấy vạn dặm, tiến vào Nhạc Băng Uyên cũng mất khoảng ngày, ơ cả ngày trong Nhạc Băng Uyên được xung là ‘bảo vật khắp nơi’, lại phát được gì, đây quả thể là cơ duyên bình thường, phải là cơ duyên kém cỏi đến cực điểm. Cuối cùng Vũ La quyết định tìm tòi bảo vật dưới đất nữa, mà muốn bay sâu vào trong Nhạc Băng Uyên để tìm xem rốt cục trong đó có thứ gì, vì sao lại có lực lượng thần bí khiến cho các tu sĩ suy nhược mà chết như vậy. Lần này Vũ La bay hết ba ngày, xâm nhập sâu vào trong Nhạc Băng Uyên hàng chục vạn dặm. còn chưa có người nào có thể vượt qua được khoảng cách này. Bay đến nơi này, tình huống thay đổi khác với lúc trước, những ngọn núi cao bị đập vỡ phần trở nên càng ngày càng ít. Lúc ban đầu ở bên ngoài, phần còn lại chỉ được phần ba vốn có của ngọn núi. Nhưng vào nơi này, phần bị đập vỡ chi chiếm phần ba. Vũ La mơ hồ cảm giác được mình sắp sửa tiếp cận chân tướng, vẫn tiếp tục phi hành về phía trước. Sau ngày nữa, xung quanh cũng chỉ còn ngọn bị đập vỡ. Từ xa nhìn lại, ngọn núi này mất đỉnh núi, hơn nữa phần bị đập vỡ đen kịt. giống như bị lửa thiêu. Vũ La tiếp tục bay thêm nửa ngày, phía trước bỗng nhiên xuất ngọn núi hoàn chỉnh. Ngọn sơn phong này cao lớn vô cùng, hùng vĩ hơn bất cử ngọn núi nào mà Vũ La từng thấy trước đó, vả lại đường đường chính chính, có vẻ non xanh nước biếc, xinh đẹp tuyệt trần. Nó giống như khối nham thạch khổng lồ hoàn chỉnh đứng sừng sững đại địa. bất quá khối nham thạch này có chiều cao chừng vài vạn trượng. Cách ngọn sơn phong này xa tràn ngập cỗ sương mù trắng toát. Trong phạm vi mấy trăm dặm trơ trọi vô cùng, có bất cử sinh linh nào. Vũ La có chút tò mò, cẩn thận tới gần. Chỉ thấy bên trong sương mù trắng toát dường như giấu thứ gì đó, giống như hình người. Sương mù màu trắng nọ biến hóa ngừng. giống như mây trắng trời, lúc dày lúc móng. Vũ La quan sát lúc, bỗng nhiên bên trong sương mù nổi lên cơn trốt xoáy cuồn cuộn, thổi sương mù bay ít. hình thành quả cầu mây màu trắng, sương mù xung quanh lập tức trở nên mỏng . Vũ La cũng nhìn thấy thứ bên trong, lập tức giật nảy mình. Chỉ thấy bên trong sương mù màu trắng nọ ngờ lại là bộ hài cốt khổng lồ. Đầu hài cốt nọ hướng về ngọn sơn phong duy nhất bị đập vỡ đỉnh, thân dài hơn trăm trượng, chắc chắn là cự nhân Hồng Hoang. thấy xương tay trái đâu cả, xương tay bên phải nắm thanh đại côn. Đáng tiếc là thế giới này bảo tồn được rất nhiều pháp bảo thượng cổ, nhưng thanh đại côn kinh khùng trong tay hài cốt này hoàn toàn mục nát, chỉ còn để lại dấu vết rất lớn mặt đất. Vũ La lòng thầm sợ hãi, chẳng lẽ những ngọn núi cao này là do cự nhân kia đập vỡ, chỉ bằng vào đại côn trong tay y? Hiển nhiên cự nhân này đường đánh tới, đập vỡ tất cả đỉnh núi dọc đường . Mãi tới nơi này thất bại vào phút chót, ngã quỵ trước ngọn sơn phong cuối cùng, làm cho người ta khỏi vô cùng nuối tiếc. Vũ La cũng là người từng đứng đỉnh phong của thế giới này, nhìn thấy hài cốt bên dưới có thể tưởng tượng lúc còn sống, y có được uy thế ra sao. Chỉ cần giơ tay nhấc chân, lập tức ngọn núi tan thành tro bụi, khí phách hào hùng tới mức nào. Có thể hiểu được tình cảnh này, càng hiểu hơn trước khi người này ngã xuống dưới chân ngọn sơn phong cuối cùng, cam lòng tới mức nào. Vũ La thở dài tiếng dài, cẩn thận quan sát bộ hài cốt này, chợt phát ra khung xương lưng cự nhân có vẻ kỳ quái. Ngoại trừ xương sống cường hãn, xương sườn tua tủa như dao bén, còn có ít xương hẳn cự nhân này nên có, giăng mắc như mạng nhện lưng cự nhân này. Tiên Tuyệt - Chương #235
THẦN TƯỢNG TRONG NÚI (HẠ) Vũ La chợt vỗ trán mình cái, ngờ là xương cánh. Cự nhân này chẳng những hết sức khổng lồ, lực mạnh vô cùng, còn có đôi cánh thịt. cách khác, sinh linh khổng lồ thân cao trăm trượng này, trời sinh ra biết bay. Vũ La khỏi cảm thán, thời kỳ Hồng Hoang quả nhiên là cường giả khắp cả, cũng chỉ có thời kỳ ấy mới sinh ra sinh vật nghịch thiên tới bực này. Tuy rằng cự nhân nọ chết biết bao lâu, nhưng vẫn để lại làn sương mù trắng bảo vệ thi hài mình. Vũ La đến gần cẩn thận cảm nhận chút, bên trong sương mù trắng giấu vô số sát khí, dù là cũng dám khinh suất tới gần. Hơn nữa bên trong xương trắng, bảo vật chân chính là đại côn kia hóa thành bụi đất, có gì đáng để Vũ La mạo hiểm. đáp xuống đất, đứng ngọn núi bị đập vỡ đỉnh, hướng tới bộ hài cốt nọ cung kính thi lễ. Đây là tỏ lòng tôn kính với cường giả tiền bối. Sau khi hành lễ xong, Vũ La lại bay lên . xâm nhập vào trung tâm Nhạc Băng Uyên, ngoại trừ bộ hài cốt này lại phát được gì cả, quả làm cho dỡ khóc dỡ cười. Lẽ ra cho dù cơ duyên của mình kém cỏi tới đâu nữa. bay xa như vậy cũng phải phát được ít bảo bối mới đúng. chuẩn bị bay vòng quanh ngọn núi kia vòng, sau đó quay trở về. tiến vào Nhạc Băng Uyên lâu như vậy, e rằng bên ngoài trở nên hỗn loạn. vừa bay vòng qua được nửa ngọn núi, đột nhiên lảo đảo cái giữa trung. Dường như có lực lượng gì đó mới vừa đánh trúng, khiến cho thân hình Vũ La rơi thẳng từ xuống. rơi như vậy mấy trăm trượng mới rùng mình cái, ổn định thân hình. Vũ La vô cùng kinh ngạc nhìn về phía ngọn sơn phong kia, vốn hơn phân nửa ngọn sơn phong này bị bộ hài cốt che cho nên nhìn hết sức bình thường. Nhưng tại vòng qua mặt sau, nhìn thấy cảnh tượng của phân nửa còn lại, bất cứ là ai cũng phải giật mình kinh hãi. Nửa ngọn núi bên này bị tạc thành pho thần tượng rất lớn. Thần tượng này có chín đầu chín tay, ánh mắt như điện, cầm trong tay pháp khí, khoanh chân ngồi xếp bằng, người dày đặc hoa văn sáng chói. Tuy rằng trải qua biết bao năm tháng, nhưng hoa văn vẫn còn sáng rỡ như thường, giống như vừa mới được khắc lên. Mi Tâm cái đầu chính giữa của thần tượng có khắc đạo linh văn. Phượng Nhãn Thần Văn. - Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy... Vũ La có hơi năng lộn xộn: - Ta biết mà. sợi chỉ manh mối này nhất định là xỏ xuyên qua toàn bộ Nhược Lô Ngục. Rốt cục là chuyện gì xảy ra, rốt cục vì sao... Thình lình bừng tỉnh ngộ, cường giả cự nhân ngã xuống dưới chân ngọn sơn phong cuối cùng muốn hủy diệt ngọn sơn phong này. chừng, cái mà y muốn hủy diệt chính là thần tượng Phượng Nhãn Thần Văn này. Cũng biết vào lúc ấy rốt cục xảy ra chuyện gì. Có thể là mê trận, có thể là cấm chế, có thể là trật tự, khiến cho cường giả cự nhân kia thể đánh nát tất cả ngọn núi mới có thể tiến vào được nơi này. cường giả như vậy, dù là ở thời thượng cổ Hồng Hoang nhất định cũng là cường giả chí cao, nhưng tiếc hy sinh tính mạng cũng muốn hủy diệt pho thần tượng này. Vũ La nhớ lại chuyện mà lão ma đầu kể lại cho mình, trong lòng bất chợt cảm thấy nặng trĩu: nhất định là Phượng Nhãn Thần Văn này tai họa tày trời. Sau khi thất hồn lạc phách rớt xuống dưới, Vũ La ngồi xuống đỉnh núi đối diện pho thần tượng nọ. quan sát thần tượng, chỉ cảm thấy lực hủy diệt cùng thù hận kéo dài từ thời thượng cổ cho tới bây giờ ập vào mặt mình. Mặc dù là Nam Hoang Đế Quân cao quý, nhưng cũng có cách nào trốn tránh. Bên trong Nhạc Băng Uyên có nhật nguyệt tinh thần, có ngày đêm biến hóa. yên lặng ngồi đó rất lâu. thình lình can mày: -ủa... Vũ La đứng bật dậy bay về phía thần tượng. Càng tới gần càng có thể cảm nhận được thần tượng nọ lớn. Từ xa xa nhìn lại, Vũ La cũng giống như con ruồi hay muỗi chậm rãi bay tới càng ngày càng gần pho thần tượng nọ. bay tới sát đầu thần tượng, nhưng chú ý tới đạo Phượng Nhãn Thần Văn khổng lồ kia, mà chú ý tới mắt trái của thần tượng. Trong đồng tử mắt trái ngờ có cửa động. Ngọn núi này cao tới vài vạn trượng, pho thần tượng này là dùng ngọn núi điêu khắc mà thành, cũng cao mấy vạn trượng. Tuy rằng chỉ là cái lỗ đồng tử thần tượng, nhưng đối với Vũ La chỉ như con muỗi, chính là sơn động lớn. Cửa động rất tròn, kết hợp hoàn mỹ cùng đồng tử. Từ xa nhìn lại quả phải dễ dàng phát . Vũ La cất bước vào trong động, tuy rằng sơn động này lớn, nhưng lại sâu. Cũng giống như quả cầu khảm sâu vào đồng tử, bên trong động rộng hơn cửa động rất nhiều. Sơn động có hình cầu, từ nóc xuống chân khắc đầy loại hoa văn cổ quái. Hoa văn này có vài phần giống như văn tự, nhưng kết cấu giữa chúng trùng trùng điệp điệp, có vẻ hết sức thần bí. Vũ La tiến vào trong đó, nhất thời có cỗ lực lượng mênh mông thình lình ép xuống, xông vào trong Thiên Linh Cái . Biến cố xảy ra quá bất ngờ, Vũ La vội vàng đề phòng, nhưng cỗ lực lượng nọ hùng mạnh kinh người, vả lại tốc độ cực nhanh, nháy mắt chui vào. Vũ La như được thể hồ quán đỉnh, cảm thấy toàn thân sảng khoái. ra cỗ lực lượng nọ là cỗ thiên địa linh khí hết sức tinh thuần, cơ hồ cần luyện hóa trực tiếp ngưng tụ trong cơ thể. Lúc này Vũ La mới cảm nhận được, thiên địa linh khí bên trong thạch động hình cầu này tinh thuần nồng đậm tới mức khó tin. Tuy rằng gian trong này chật hẹp, nhưng thiên địa linh khí chứa trong đó e rằng còn nhiều hơn ở những động thiên phúc địa trong thiên hạ ngũ phương bên ngoài. Thiên địa linh khí nhiều như vậy bị đè ép trong gian chật hẹp, vốn lắng đọng lại sau hàng ngàn hàng vạn năm, vừa mới đạt thành trạng thái bình hòa yên tĩnh. Thình lình Vũ La xông vào, trạng thái cân bằng này lập tức bị phá vỡ. cỗ thiên địa linh khí vừa xông vào Thiên Linh Cái Vũ La ra hết sức khổng lồ, nó hội tụ ở Mi Tâm Vũ La. Linh Long được tắm trong linh khí tinh thuần, vô cùng vui vẻ. Thêm vào tác dụng của Thiên Sinh Thần Thạch trước đây, Long uyên vốn vô cùng chật hẹp chợt nổ ầm tiếng mở rộng ra. tại có thể nhìn thấy trong vực có gợn sóng mặt nước, chỉ còn thiếu bước nữa là đạt tới trạng thái Long Hồ. Thiên Sinh Thần Thạch vẫn chưa luyện hóa hết, chừng, Vũ La chỉ bằng vào tích lũy tại, sớm muộn gì cũng đạt tới cảnh giới Long Hồ. Sau khi trạng thái cân bằng của thiên địa linh khí trong thạch động hình cầu này bị Vũ La phá vỡ, lập tức sinh ra đủ các loại dị tượng. Từng đóa hoa sen màu vàng từ nóc động bay xuống lả tả. khiến cho xung quanh Vũ La trở thành biển hoa vàng rực. Dưới chân có hư ảnh cá chạch màu vàng từ trong vách động chui ra. Khi tới bên chân Vũ La, nó chuyển mình hóa thành con tiểu long màu vàng, sinh ra đủ cả tay chân, thân mọc vảy vàng. Trong lúc nhất thời, hương thơm kỳ lạ bay từng trận, tiên lượn lờ, phảng phất đặt mình trong tiên cảnh. Vũ La chìm đắm trong đó, trong lúc hay biết, thời gian dường như ngừng lại. Cũng biết rốt cục qua bao lâu, rốt cục dị tượng này dần dần lui . Hoa sen màu vàng, tiểu long màu vàng dung hợp lại với nhau hóa thành đạo kim quang, sau đó ngưng tụ lại, hóa thành đóa hoa sen còn phong kín nụ, có màu vàng rực rỡ. Lúc này hoa sen bắn đầu nở rộ tầng tầng. Sau khi hoàn toàn nở ra, giữa tâm hoa mọc lên nhánh, sau đó lại sinh ra đóa hoa sen mới, nhanh chóng nở rộ. Cứ tuần hoàn như vậy, mãi đến đóa hoa sen thứ chín, rốt cục kết thành đài sen ánh vàng chói lọi. Đài sen trưởng thành rất nhanh, sau đó sinh ra hạt sen. Rất nhanh hoa sen, cánh sen, đài sen héo rũ, chỉ còn lại hạt sen vừa sinh ra nhàng bay vào tay Vũ La. Tiên Tuyệt - Chương #236
THƯỢNG CỔ THẦN THÚ (THƯỢNG) Vũ La chỉ cảm thấy tay mình nặng chịch, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy đó phải là hạt sen, mà là quả trứng thú to bằng đầu người. Quả trứng thú này cũng biết trải qua bao nhiêu năm tháng, ngoài vỏ loang lổ, có ít dấu vết biết vì sao thành hình, ngay cả Vũ La cũng cảm nhận được bên trong có dao động sinh mệnh. Nhưng trong thạch động hình cầu này có nhiều dị tượng xuất như vậy, chỉ vì trứng thú này, có lẽ trứng thú này có lai lịch . Vũ La cảm thấy hết sức vui mừng, từ lúc tiến vào Nhạc Băng Uyên cho tới bây giờ, vẫn thu hoạch được gì. vẫn tưởng rằng cơ duyên của mình hao hết, ngờ rằng tất cả những cơ duyên phía trước đều bị bỏ qua, chỉ vì cơ duyên lớn này xuất cuối cùng. Vũ La nhìn lại thạch động, vốn những hoa văn vách động trước đây lóe sáng, tại trở nên ảm đạm. Tuy rằng linh khí xung quanh vẫn còn nồng đậm kinh người, nhưng kém hơn nhiều so với lúc mình vừa tiến vào đây. Vũ La hiểu là do quả trứng thú này, vô cùng cẩn thận cho trứng thú vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó rời khỏi thạch động, bay trở ra cửa Nhạc Băng Uyên. Lần này Nhạc Băng Uyên xuất , bất kể là phe Chu gia hay phe Sở Tam Tuyệt đều xuất động mấy trăm tu sĩ, tìm tòi bốn phía. Quả bọn họ tìm được ít bảo bối, nhưng tài nguyên trân quý nhất trong Nhạc Băng Uyên là trứng thú thượng cổ, bọn họ lại tìm được quả nào. Bất kể là Chu gia hay Sở Tam Tuyệt, tuy rằng ra ngoài, nhưng trong lòng cũng vô cùng nôn nóng. Thượng cổ Thần Thú chẳng những đại biểu cho chiến lực hùng mạnh, càng có ý nghĩa như vật tổ, có ý nghĩa tượng trưng rất lớn. Bất cứ phe thế lực nào có được bao nhiêu cao thủ Đại Năng, cũng làm cho bất cứ ai chấn động, bởi vì lúc nào Tu Chân Giới cũng sinh ra cao thủ Đại Năng mới. Nhưng nếu phe thế lực nào có được con thượng cổ Thần Thú, đó lại là chuyện khác hoàn toàn. Thượng cổ Thần Thú biến mất biết bao nhiêu năm. có thể có được con thượng cổ Thần Thú, nhất thời làm cho người ta cảm giác được thế lực này có thực lực siêu quần, có thể có được thượng cổ Thần Thú mà người bình thường thể nào có được, ích lợi của chuyện này tiềm bên trong, tác dụng vô hình của nó rất lớn. Bất kể là Chu Thanh Giang hay người đứng sau lưng Sở Tam Tuyệt cũng thấy được ích lợi của chuyện này, cho nên mới tiếc tất cả, phái người tiến vào Nhạc Băng Uyên. Con Bích Nhãn Hồng Long Tê của chưởng môn Côn Luân sơn Ngọc Huyết đạo nhân là tỷ dụ. Côn Luân sơn chi bằng vào con Thần Thú hộ sơn như vậy, trong thời gian qua chiêu mộ được ba vị Khách Khanh Đại Năng, thực lực phát triển ngừng. Vũ La vừa phi hành vừa thường xuyên lưu ý động tĩnh của quả trứng thú kia trong Thiên Phủ Chi Quốc. Nhưng cho đến khi bay tới lối vào, quả trứng thú nọ thủy chung vẫn có động tĩnh gì. Chu Hoành ra khỏi phòng muội muội, nhàng khép cửa phòng lại, ra hiệu cho hai tên binh sĩ Chu gia giữ im lặng. Sau đó lại vẫy tay gọi hai tên nọ tới gần. thấp giọng dặn dò: - Tiểu thư vất vả lắm mới ngủ được, cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy nàng. Hai tên binh sĩ gật đầu cái, vô cùng cẩn thận đứng gác trước cửa. Chu Hoành cất tiếng thở dài, liếc nhìn phòng muội muội cái, sau đó mới xuống lầu xử lý công vụ. Vũ La tiến vào Nhạc Băng Uyên mười mấy ngày, cho dù là Kiều Hổ và Mã Hồng vốn hết sức tôn sùng Vũ La. cũng tin tưởng Vũ La có thể còn sống, cả Nhược Lô Ngục chìm trong khí đau buồn. Tuy rằng trong đó có phần vì nếu Vũ La chết , Ly Nhân Uyên trở thành lưỡi dao treo lơ lửng đầu mọi người, nhưng Vũ La ở chung cùng mọi người thời gian dài như vậy, ngoại trừ hành động báo thù bọn Vinh Thiên, phụ từ Mộc Dịch Trạc ra. Vũ La rất được người khác mến mộ. Giữa người với người vốn là như thế, ở chung lâu ngày tự nhiên sinh ra cảm tình. Vũ La chết, mọi người xác thực rất thương tâm. Chẳng qua tất cả mọi người đều xem việc: Thác Bạt Thao Thiên còn bế quan. Trước kia chỉ cần Vũ La có nguy hiểm. Thác Bạt Thao Thiên lập tức xuất cảm ứng. Chỉ là lần này, mọi người vô cùng nôn nóng cho nên bỏ qua chi tiết này. Từ khi Nhạc Băng Uyên xuất , chưa từng có ai có thể ở trong đó quá canh giờ. Vũ La tiến vào mười mấy ngày, chắc chắn là chết. Lúc Vũ La còn sống, Chu Cẩn có cảm giác gì, nhưng Vũ La vừa chết , Chu Cẩn hoàn toàn thay đổi. Vài ngày đầu, nàng vẫn mực chờ đợi dưới tinh cầu đầu thú, ăn uống, chỉ sau vài ngày trở nên tiều tụy ra hình người. Chu Hoành xót muội muội mình, lại có ý trách móc: trước kia tại sao muội làm như vậy, Vũ La là con rể mà cả nhà chúng ta coi trọng, chỉ tại muội miệng lưỡi ngoan cố, chịu đối xử tốt với người ta. tại hối hận còn kịp nữa. Y biết muội tử từng khuyên bảo Vũ La, cho tiến vào Nhạc Băng Uyên. Cũng chính vì Chu Cẩn từng khuyên, cho nên tại mới càng thêm khổ sở. Ban đầu Chu Cẩn cũng hiểu rốt cục mình làm sao vậy, phải chỉ là nam nhân thôi sao. Mình gặp rất nhiều nam nhân, vì sao lần này Vũ La lại khiến cho mình cảm thấy khó chịu trong lòng như vậy? Sau nàng suy nghĩ cẩn thận, lúc mình cùng Vũ La chính thức gặp mặt lần đầu tiên, lập tức uy hiếp cho phép có ý với mình. Vả lại còn biểu lộ rằng mình gả cho nam nhân có tam thể tứ thiếp như , ra là uy hiếp chính mình. Từ đáy lòng nàng mơ hồ cảm giác được, nam nhân này khiến cho mình động lòng. Nàng muốn thần phục như vậy, uy hiếp Vũ La ra là muốn cảnh cáo mình. Nàng cùng Vũ La qua lại, hầu như mỗi chuyện đều mạnh mẽ quyết liệt. Lần đầu tiên gặp mặt, Vũ La nhìn thấy nàng thân mảnh vài, Vũ La cũng cứu mạng nàng. Sau đó nàng dùng phương pháp vô cùng hung hãn, cho Vũ La có ý với mình. Lần này tới Nhược Lô Ngục, hai người vốn lâu gặp mặt, vừa gặp nhau bị Hắc Thủy Tiên gài bẫy suýt nữa trở mặt với nhau. Sau đó chính là đêm cuồng bạo khiến cho người ta suốt đời khó quên. Những tao ngộ như vậy để lại ấn tượng khó phai trong lòng, Vũ La giống như dấu ấn khắc sâu vào lòng Chu Cẩn. Sau khi biết Vũ La chết , bỗng nhiên Chu Cẩn hiểu ràng, nam nhân này chỉ đoạt thân xác của mình, còn đoạt cả tim mình nữa. Chu Cẩn ăn ngủ, cứ chờ đợi như vậy, thay đổi trở thành người hoàn toàn khác với trước kia. Chu Hoành đau lòng muội muội, khuyên can mãi mới đưa được nàng trở về. Sau đó y lén châm trong phòng nén mê hương, Chu Cẩn hơn mười ngày ngủ, lúc này mới chịu lăn ra ngủ say. biết Cốc Mục Thanh chấp hành nhiệm vụ gì, mãi tới bây giờ vẫn chưa biết được tin này. Nhưng sau khi Ma Tử Câm ở Ma Vân phong nghe tin lập tức gặp Hướng Cuồng Ngôn, muốn phúng điếu phen. Hướng Cuồng Ngôn lại tỏ ra hề quan tâm: - làm gì, tiểu tử nọ chắc chắn chết. Các ngươi cứ yên tâm, ta hiểu tiểu tử kia hơn bất cứ ai thế giới này... Ma Tử Câm lại thể bình tĩnh, liên tiếp mấy ngày lo lắng yên, trong quá trình tu luyện thường xuyên xảy ra lầm lỗi. Hướng Cuồng Ngôn nhìn thấy tất cả, đương nhiên trong lòng hiểu có chuyện gì, chẳng qua lão tiện mà thôi. Nếu quá nhiều, vậy làm lộ ra thân phận của Vũ La. Hắc Thủy Tiên thủy chung cảm thấy tâm thần yên, nhưng vị Đại nhân mình trong sương mù lại tỏ ra vô cùng thoải mái, tự cho là mình nhìn thấu Vũ La, thường xuyên giễu cợt Hắc Thủy Tiên lúc trước chỉ là lo lắng vô duyên cớ. phải ngươi cảm thấy Vũ La thâm sâu khó lường sao, tại cũng phải chết trong Nhạc Băng Uyên. Nhưng Hắc Thủy Tiên vẫn cảm thấy tình đơn giản như vậy, trước đó Vũ La khoác chiếc áo giáp xấu xí kia, rốt cục có tác dụng gì? Cho dù thực lực Vũ La còn kém, nhưng với trí thông minh của , tại sao lại ngồi đả tọa ở cửa vào? Tiên Tuyệt - Chương #237
THƯỢNG CỔ THẦN THÚ (HẠ) - Mấy ngày nay muội ngày tơ đêm tưởng, ăn uống ngủ, phải là chờ ra hay sao? Người ta ra, muội lại trở nên cứng rắn hẳn lên, chẳng lẽ muội muốn chờ chết , thủ tiết cho mới cam lòng? Chu Hoành nổi nóng, giọng y kiên quyết khác thường: - tại cha cùng Đại ca có ở đây, ta chính là trưởng bối của muội, nếu dạy dỗ muội chút, muội biết tiến bộ! Chu Cẩn tựa vào trong lòng Vũ La giãy dụa chút. Vũ La cảm thấy lòng mình mềm lại, bèn ôm chặt lấy nàng. Lần này Chu Cẩn giãy nữa, chỉ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hoành. Chu Hoành cứng rắn hơi xong, lúc này thấy nguy vội vàng lui về phía sau. Y nhìn Vũ La lén lút ra dấu: “Có thấy chưa, tới thời khắc mấu chốt cũng phải nhờ đại cữu ca ( vợ) ra tay...” Vừa rồi là y ám toán Chu Cẩn, đẩy nàng vào lòng Vũ La. Đám binh sĩ Chu gia xung quanh biết chuyện này thành. Chu gia có được con rể hiền tài như vậy, trong vòng vài trăm năm thể nào suy bại được. Chuyện này đối với tất cả binh sĩ Chu gia xung quanh là tin rất tốt. Kết quả xung quanh Khước Phong đường ồn ào huyên náo, Chu Cẩn thả lỏng thân hình, cứ ở mãi trong lòng Vũ La chịu rời ra. Lão nương cứ như vậy, ván đóng thuyền, cứ tùy các ngươi là xong. Khí tức người Vũ La vừa quen thuộc vừa khiến cho Chu Cẩn cảm thấy yên lòng. Nàng cứ vùi đầu vào lòng , đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào. Hắc Thủy Tiên thấy phía Chu gia hoan hô như sấm dậy, lắc đầu : - Sĩ khí Chu gia đại chấn, quả phải là chuyện tốt đối với chúng ta. Dứt lời nàng bèn về phía Vũ La, vị Đại nhân thân trong sương mù cũng nhanh chóng theo. - Vũ Đại nhân, ngươi có thể trở lại là hay quá... Dường như Hắc Thủy Tiên tới chúc mừng, đột nhiên sang chuyện khác: - Lần này Vũ Đại nhân vào trong đó mười mấy ngày, có lẽ gặt hái được thu hoạch ... Hắc Thủy Tiên cố tình châm chích. Bao nhiêu ngày qua, bởi vì Chu gia mất hết tiên cơ ngay từ đầu, cho nên về phương diện thu hoạch bảo vật, cho tới bây giờ phe Hắc Thủy Tiên vẫn vượt xa Chu gia. Vũ La vào trong đó lâu như vậy, khiến cho Hắc Thủy Tiên đoán trúng điểm: Thời gian ở trong đó càng lâu, thu hoạch lại càng . Bởi vì nếu có thu hoạch khá ra từ sớm, dù sao ở lâu trong Nhạc Băng Uyên cũng nguy hiểm vô cùng. Quả nhiên, Vũ La có chút bất đắc dĩ : - Chuyện này ra cũng là kỳ, ta chỉ tìm được món. Ánh mắt Hắc Thủy Tiên lộ vẻ trào phúng: - ủa, thời gian mười mấy ngày chỉ tìm được món thôi sao? Có lẽ là món bảo bối này trân quý vô cùng, biết là gì vậy, Vũ Đại nhân có thể lấy ra cho mọi người thêm phần kiến thức được chăng? Vị Đại nhân sau lưng Hắc Thủy Tiên thầm gật gật đầu. Y sớm nghe qua đệ tử quan môn của Sở Tam Tuyệt tuy là hạng nữ lưu, nhưng phải là đơn giản. Mấy ngày qua tiếp xúc, quả nhiên có chỗ hơn người. Những lời Hắc Thủy Tiên vừa ra lập tức đả kích sĩ khí Chu gia, vốn binh sĩ Chu gia hưng phấn bừng bừng, sau khi nghe những lời này chợt trở nên ảm đạm. Hắc Thủy Tiên cùng vị Đại nhân kia đều hiểu ràng, nếu sĩ khí đối phương bùng lên vô cùng bất lợi đối với phe mình. Tuy rằng trước đây Chu gia rót nhân thủ vào nhiều hơn phe Hắc Thủy Tiên, nhưng bị mất tiên cơ, về phương diện thu hoạch cũng kém xa phe Hắc Thủy Tiên. Bị ức chế như vậy, sĩ khí của Chu gia giảm xuống, may mắn cũng giảm theo, cho nên mỗi lần tiến vào Nhạc Băng Uyên, thu hoạch cũng bằng đối phương. Đây ràng là vòng tuần hoàn xấu cho Chu gia. Sĩ khí có liên quan tới may mắn. tuy rằng điều này huyền diệu khó bề giải thích, nhưng nó cũng giống như cơ duyên, tồn tại. Sĩ khí Chu gia quật khởi cũng kéo theo may mắn quật khởi. khi trở nên mạnh mẽ, đè ép phe mình, số lượng bảo bối trong Nhạc Băng Uyên là có hạn, nếu người Chu gia tìm được nhiều hơn. vậy người phe mình tìm được ít. Nhưng Hắc Thủy Tiên chỉ đơn giản hai câu xoay chuyển được tình thế. Người Chu gia cũng ngờ Vũ La vào trong Nhạc Băng Uyên lâu như vậy, lại chỉ tìm được món bảo bối. Vậy kỳ tích này có ích lợi gì, quả có ích lợi thực tế chút nào cả. Vũ La thoáng động trong lòng, lập tức hiểu dụng tâm của Hắc Thủy Tiên, bèn cười ha hả: - Cũng được, nếu mọi người muốn xem, ta lấy ra. Cũng phải là bảo bối gì, dám khiến cho mọi người thêm phần kiến thức. Nếu Cốc Mục Thanh có ở đây lập tức hiểu ràng, Vũ La càng tỏ ra khiêm tốn, bảo bối mà sắp lấy ra càng trân quý. Tuy Hắc Thủy Tiên nghiên cứu qua Vũ La, nhưng dù sao cũng tiếp xúc với Vũ La nhiều, hiểu hết được vài tính cách vốn có của . tại nghe tỏ ra khiêm tốn như vậy, trong lòng tỏ ra khoái chí vô cùng, nếu lát nữa lấy ra món bảo bối tầm thường, ắt có thể tiến thêm bước đả kích sĩ khí Chu gia. Chu gia bỏ lỡ cơ hội quật khởi lần này, ắt trong lần vào Nhạc Băng Uyên tìm kiếm bảo vật này, Chu gia vẫn bị phe mình áp chế. Vũ La lật tay cái, món bảo bối lập tức xuất . Chu Cẩn ở gần nhất, đây là lẽ dĩ nhiên, bởi vì nàng ở trong lòng Vũ La. Thấy bảo bối này, ngay cả Chu Đại tiểu thư của Chu gia cũng phải biến sắc: - Đây là... trứng thú thượng cổ! Mọi người xung quanh lập tức ồ lên: - Trứng thú thượng cổ... trời ơi, gia lại có thể tìm được quả trứng thú thượng cổ, chúng ta có nhiều người tiến vào như vậy, lại có ai tìm được... Phản ứng giữa hai phe quả là vui buồn trái ngược. Chu gia vui mừng quá đỗi, lần này bọn họ tiếc đắc tội với rất nhiều thế lực, ỷ mạnh xông vào tham gia tầm bảo trong Nhạc Băng Uyên, vốn vì tìm kiếm quả trứng thú thượng cổ. tại rốt cục được như nguyện, tự nhiên là mừng rỡ như điên, cũng càng thêm khẳng định Vũ La chẳng những tiền đồ vô lượng, lại là viên phúc tướng vô cùng hiếm có, còn là phúc tướng của Chu gia. Mọi người bên phe Hắc Thủy Tiên mặt xám như tro tàn. Bọn chúng trước sau tiến vào hơn ngàn người, nhưng ai có thể tìm được trứng thú thượng cổ. Lúc trước bọn chúng còn có suy nghĩ tự an ủi, ta tìm được, người khác cũng tìm được... Nhưng lúc này Vũ La cầm quả trứng thú thượng cổ xuất trước mặt, chút lòng tin còn sót lại của chúng lập tức bị đập tan thành từng mảnh. Hắc Thủy Tiên thầm than tiếng, biết chuyện lần này xem như hỏng bét. Khí thế Chu gia tại thể nào ngăn chặn, may mắn của phe mình coi như chấm dứt. Vị Đại nhân phía sau Hắc Thủy Tiên cũng cam lòng như vậy, hừ lạnh tiếng: - Cho dù tìm được trứng thú thượng cổ sao? Quả trứng thú này chưa chắc sống được, nếu tìm được quả trứng thú chết từ lâu, phải là vui mừng vô ích... Y còn chưa dứt lời, chợt tràng tiếng răng rắc từ trong lòng bàn tay Vũ La vang lên. Ngay sau đó những vết nứt chằng chịt như mạng nhện xuất bên ngoài vỏ trứng. ngờ quả trứng thú này lại có thể nở nhanh như vậy. tiếng bốp giòn tan vang lên, cái bóng màu vàng nhạt vù cái thoát ra khỏi lòng bàn tay Vũ La. Bóng này vô cùng linh hoạt, vừa thoát ra nhảy lên vai Vũ La. kêu chí chóe vài tiếng với , vươn đôi trảo nhắn màu hồng phấn múa may ngừng. mỗi trảo như vậy sinh ra nhiều móng vuốt sắc bén cong vút như lưỡi câu, có màu vàng nhạt. Tiểu gia hỏa mới sinh này hết sức đáng , toàn thân phủ đầy lông dài màu vàng nhạt, hết sức mềm mại. Trong lúc nó múa may nhảy nhót, bộ lông vàng run lên, trông giống như mặt nước hồ màu vàng nhạt gợn sóng. Đôi mắt của nó to tròn đen láy, có thể là vì vừa mới nở từ trong trứng ra, mũi nó cũng có màu hồng phấn, còn hơi ươn ướt. Miệng nó kêu chí chóe liên tục, lộ ra hàm răng sáng bóng. Vũ La cười ha hả. tiện tay lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra mầm ngọc. Tiểu gia hỏa nọ thấy vậy hưng phấn tới cực điểm, vươn bốn trào ra chộp lấy mầm ngọc cắn nuốt ngon lành. Tiên Tuyệt - Chương #238
NGÂN HOÀN PHI KIẾM (THƯỢNG) tại tất cả mọi người đều bị con thú này thu hút. Từ khi Nhạc Băng Uyên xuất , chưa từng nghe qua trứng thú thượng cổ vừa ra ngoài lập tức nở như vậy. Cho dù là con Bích Nhãn Hồng Long Tê của Ngọc Huyết đạo nhân, cũng phải mất trăm năm mới có thể ấp nở. Mà Vũ La tiện tay lấy ra mầm ngọc cho thú ăn, lại làm cho ít người phải thầm chắc lưỡi. Mầm ngọc nọ vô cùng trân quý, còn hiếm thấy hơn cả Ngọc Tủy, lại cho con thú mới nở ăn. Chu Cẩn càng nhìn càng thích, cười tươi hỏi Vũ La: - Thú này là Thần Thú gì vậy? Hắc Thủy Tiên bên cạnh thừa nhận mình thất bại, nhưng vị Đại nhân thân trong sương mù cũng chịu bỏ qua, lại hừ lạnh tiếng: - Thú yếu như vậy, có được giá trị gì chứ? Lời này có vẻ như chó cùng rứt giậu, bất kể người ta có đạo lý hay , công kích người ta trước rồi hãy . Ai lại biết thực lực của thượng cổ Thần Thú? Lúc mới sinh ra đương nhiên là yếu, nghe lúc Bích Nhãn Hồng Long Tê kia vừa ra khỏi vỏ, thậm chí còn đứng nổi. Ngọc Huyết đạo nhân phải tự mình động thủ, lấy sữa tuần lộc băng nguyên của Côn Luân sơn nuôi nó. Nhưng tại sao, người ta là Thần Thú khiến cho cao thủ Đại Năng cũng phải e dè. Huyết mạch của thượng cổ Thần Thú có ưu thế thể nghi ngờ. Thú của Vũ La vừa mới sinh ra đủ sức nhảy nhót lung tung, về mặt thể chất ràng là rất tốt. Bất quá vị Đại nhân thân trong sương mù hiển nhiên chọc giận thú này. Nó nuốt chửng miếng mầm ngọc còn lại vào bụng, sau đó chồm lên, hóa thành đạo kim quang bay về phía vị Đại nhân kia. Thân hình nó còn ở giữa trung, bốn trảo lập lòe hào quang màu vàng nhạt chộp ra. Chỉ là phía sau nó thình lình xuất bàn tay, chộp trúng vào chân sau của nó. Vũ La trách nó: - Còn mà bắt chước người khác đánh nhau... Thú nọ ra sức giãy dụa, nhưng thoát được tay Vũ La, có vẻ mười phần cam lòng, đôi mắt to đen lúng liếng của nó nhìn trừng trừng vị Đại nhân kia. Thình lình nó há to miệng, phù tiếng phun ra luồng lửa màu vàng. Luồng lửa này giống như mũi tên bay nhanh về phía người nọ. Người này ngờ rằng con thú vừa mới sinh ra lại có thể phun lửa như vậy, trở tay kịp lập tức bị lửa bén vào người. Với thực lực của y, dù là bị lửa thiêu bất quá cũng chỉ hơi chật vật chút mà thôi, hơi mất mặt với mọi người. Bởi vậy y chỉ tiện tay khẽ phất, màn nước rợi xuống, chuẩn bị dập tắt ngọn lửa kia. ngờ rằng màn nước vừa chạm vào ngọn lửa, chẳng những lửa tắt ngược lại còn bùng lên mạnh mẽ, nháy mắt hóa thành biển lửa bao phủ thân hình người nọ. Ngọn lửa này vô cùng đáng sợ, có thể đốt cháy cả màn sương mù hộ thân của vị Đại nhân kia. Người nọ quát to tiếng, vội vàng cởi áo choàng người vứt xuống đất. Áo choàng vừa rời thân, làn sương mù bao phủ bên ngoài cũng theo đó biến mất. Chu Hoành sửng sốt, sau đó cười khẩy: - ra là Tiết trưởng lão của Trưởng Lão Hội, chẳng trách ngài dám lấy mặt gặp người. Xem ra ngài cũng biết nếu tranh đoạt bảo bối với đám vãn bối chúng ta làm mất thể diện của ngài, ha ha... Tiết Kiêu cũng là thành viên Trưởng Lão Hội thuộc Cửu Đại Thiên Môn, bất quá địa vị của lão so ra còn kém Sở Tam Tuyệt, tiến vào Trưởng Lão Hội còn muộn hơn cả bọn Đồng trưởng lão. Vì để có thể sống yên trong Trưởng Lão Hội, Tiết Kiêu chút do dự đầu phục người đứng sau lưng Sở Tam Tuyệt, là người cùng phe với Sở Tam Tuyệt trong Trưởng Lão Hội. Lần này Sở Tam Tuyệt lo rằng mình Hắc Thủy Tiên thể khống chế được tình thế, cho nên thương lượng với Tiết Kiêu, bảo lão ra mặt dẫn quân chạy tới Nhược Lô Ngục. Chỉ là Tiết Kiêu thể nào ngờ được, con thú mới vừa sinh ra lại có thể làm cho cao thủ Đại Năng như mình nếm mùi đau khổ. Nếu thân phận bị khám phá, Tiết Kiêu cũng có gì giấu diếm. thực tế tại lão vẫn còn cuống quít tay chân, ngọn lửa nọ vẫn bám sát lấy lão, giống như giòi ăn vào xương, cực kỳ khó đối phó. Lão thay đổi nhiều loại thủ đoạn, cũng thể dập tắt được ngọn lửa nọ, rốt cục hiểu ra, sắc mặt đại biến kinh hô thất thanh: - Chẳng lẽ lại là Ngũ Hành Chân Hỏa? Ngũ Hành Chân Hỏa có thể chuyển hóa uy lực Ngũ Hành dung nhập vào ngọn lửa, cho nên bất kể dùng nước hay đất dập lửa cũng tắt được. Đây là trong những loại Chân Hỏa khó đối phó nhất Tu Chân Giới. Mà Ngũ Hành Chân Hỏa cũng rất khó lòng khống chế. Thú này chỉ vừa mới nở ra có thể vận dụng Ngũ Hành Chân Hỏa, hiến nhiên là tư chất trời sinh. Tiết Kiêu vừa rồi còn chế nhạo thú kia yếu, kết quả bị người ta phun cho luồng Ngũ Hành Chân Hỏa, đốt cho lão cuống quít tay chân, hết sức nực cười. Tiết Kiêu nén đau lấy trong người ra chiếc bình ngọc, trong bình có giọt Thiên Nhất Chân Thủy. Sau khi đổ giọt Chân Thủy ra, mới xem như dập tắt được ngọn Ngũ Hành Chân Hỏa. Thiên Nhất Chân Thủy này vô cùng trân quý, Tiết Kiêu cất bên mình mấy chục năm. vốn lão chuẩn bị luyện chế món bản mệnh pháp bảo, nhưng vẫn chưa tìm đủ tài liệu. Lại ngờ hôm nay chỉ vì câu đùa mà hao mất, Tiết Kiêu vì vậy buồn bực vô cùng. Sau khi thú kia phun ra luồng Ngũ Hành Chân Hỏa, tinh thần nhất thời có vẻ kém nhiều, hơi mệt mỏi rúc vào lòng Vũ La. Trong lòng Vũ La vốn còn ôm Chu Cẩn, có lẽ thú nọ cảm thấy chật chội, bèn dùng mông đẩy hai cái, đẩy Chu Cẩn ra, mình nó độc bá lồng ngực Vũ La, sau đó chui xuống dưới áo, bắt đầu ngủ say. Chu Cẩn sững sờ, Vũ La cũng lắc đầu cười khổ. Chu Hoành vô cùng hưng phấn, vội chạy tới hỏi: - Muội phu, rốt cục Thần Thú này có lai lịch thế nào vậy? Lai lịch của nó... Vũ La thầm đắc ý trong lòng, ngẫm lại thần tượng cao vài vạn trượng, các loại dị tượng bên trong thạch động hình cầu, lai lịch thú này chắc chắn là . Bất quá chuyện này cũng thể ra trước mặt nhiều người như vậy. - Ta cũng biết, hay là hỏi Chu Đại Trưởng lão thứ xem, lão nhân gia kiến văn quảng bác, có thể biết được tên của tiểu gia hỏa này. Chu Hoành gọi muội phu thành quen, lúc này nghe Vũ La gọi cái gì Chu Đại Trưởng lão, khỏi trừng mắt: - Ngươi phải gọi cha ta thế nào? Chu Cẩn bên cạnh tức tối dựng thẳng mày liễu: - Nhị ca... Chu Hoành xuống nước: - Vì sao trước kia thấy, ngờ tính muội hung hăng như vậy... Ở nhà Chu Cẩn luôn tỏ ra bộ dạng tiểu thư khuê các, gần đây vì xuất của Vũ La, cho nên mới dần dần bại lộ nguyên hình. Chu Cẩn quả rất thích tên tiểu gia hỏa đáng này, nhưng trước mắt đông người như vậy tiện cho tay vào ngực áo Vũ La, đành hỏi: - Đặt tên cho tiểu gia hỏa này , ngươi muốn gọi nó là gì? Tranh đoạt quyền đặt tên cho sủng vật cùng nữ nhân hiển nhiên là chuyện cực kỳ khôn ngoan. Tuy rằng Vũ La biết chuyện này, nhưng lúc này cảm thấy có chút áy náy, cảm thấy nên để quyền đặt tên thú kia lại cho Cốc Mục Thanh mới phải. Tuy rằng tại cùng Chu Cẩn gạo nấu thành cơm, nhưng chuyện này có nghĩa là vô lương tâm quên Cốc Mục Thanh . Nhưng Chu Cẩn tỏ ra tích cực như vậy, Vũ La cũng đành chịu. Thú kia có bộ lông vàng óng, ý niệm đầu tiên này ra trong đầu Vũ La chính là: - Tiểu Kim? - hay. Vũ La đảo tròn mắt: - Kim Tiểu Tiểu? - Yếu quá. - Kim Mao Sư Vương? - Ngươi xác định nó là sư tử? - Kim Tử? - Quá tục, chịu được... Hiển nhiên ở phương diện đặt tên, suy nghĩ của Vũ La vô cùng hạn chế, nghĩ tới nghĩ lui chỉ xoay quanh chữ Kim, giống như lạc vào mê cung ra được. Vũ La bất đắc dĩ nhìn Chu Cẩn, có vẻ như hiểu: - Hẳn ta phải chủ động nhường lại cho nàng chứ gì? Bất kề ta ra cái tên nào, nàng cũng có thể tìm ra cớ phủ quyết. Tiên Tuyệt - Chương #239