Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHÌM ĐẮM, MÊ SAY (HẠ)


      Nhưng Chu Hoành có mấy tên tâm phúc hiểu rất suy nghĩ của y, cho nên có tên tâm phúc lanh lợi lặng lẽ chuẩn bị phần linh đan chữa thương bí chế của Chu gia, phái người đưa tới cho Vũ La.

      Đương nhiên, lúc đưa tới với Vũ La rằng do Đại tiểu thư bảo đưa tới.

      Chu gia có thể sừng sững Tu Chân Giới mấy trăm năm ngã, chính là vì có chỗ độc đáo của nó. Chỉ nội trong đám binh sĩ này, kẻ có thể được Chu Hoành xem như tâm phúc cũng là bậc tài.

      Những người này thỉnh thoảng nghe chủ nhân của mình nhắc vài câu, cũng có thể kết luận được Vũ La có chỗ bất phàm. Đại tiểu thư mắt mọc trán, nếu cứ kéo dài như vậy, ắt chuyện này thành. Tuy rằng Vũ La có chỗ dựa gì, nhưng tại Chu gia cần chỗ dựa, mà cần nhân tài.

      thế gia khổng lồ như vậy, nếu có nhân tài hẳn tới chỗ cực thịnh hóa suy, thiếu người kế tục.

      Đám hạ nhân tự nhiên cũng muốn Chu gia trường thịnh lâu dài, cho nên mới ngầm tác hợp chút, huống chi đây cũng là tâm tư của Chu Hoành.

      Tên binh sĩ tuân lệnh bưng chiếc khay, có bốn chiếc bình ngọc trắng như mỡ dê to bằng ngón tay. Thánh dược chữa thương của Chu gia hết sức kỳ lạ, mỗi viên chỉ to bằng hạt bắp, tuy rằng bình này lớn, nhưng bên trong chứa tới trăm viên.

      Nếu mang ra bên ngoài, bốn bình linh đan này có thể bán được cái giá trời.

      Dọc đường , tên binh sĩ kia ghé thăm nhà xí chuyến, cho nên tạm thời đặt khay bệ cửa sổ.

      Trong tiểu lâu này, người của Chu gia gác kín khắp nơi, con muỗi cũng bay lọt. Tự nhiên tên binh sĩ kia có gì lo lắng, nhưng ngờ sau khi y đặt khay xuống vào trong, thình lình có bóng đen hư hư ảo ảo lướt ngang qua khay linh đan rồi biến mất.

      Tên binh sĩ nọ cùng vệ binh canh gác gần đó hề phát giác chuyện này, sau đó, khay linh đan được thuận lợi đưa tới phòng Vũ La.

      Vốn Vũ La có nhiều linh đan, linh đan chữa thương lại càng ít ỏi. tại Chu gia mang linh đan tới quả như tặng than sưởi ấm ngày Đông. Vũ La cũng nghi ngờ người Chu gia, cho nên sau khi uống linh đan xong bèn lăn ra ngủ.

      Chu Cẩn mỏi mệt trở lại phòng mình. Lần này nàng tới Nhược Lô Ngục có mang theo thị nữ tùy thân. Nhị ca trọng thương, để đám nam nhân vụng về chăm sóc, Chu cần cảm thấy yên lòng. Huynh muội tình thâm, cho nên nàng đích thân chăm sóc ngày đêm, khiến cho tiểu thư quen sống nhàn nhã như nàng cũng cảm thấy mệt mỏi. Đây phải là mệt mỏi về thể xác, tu sĩ vốn mạnh mẽ, chút vất vả ấy đáng kể gì. Chủ yếu là vì từ trước tới nay nàng chưa từng chăm sóc cho ai, tự nhiên cảm thấy hơi thiếu kiên nhẫn.

      Chu Cần về phòng mỉnh, cảm thấy lạnh lùng hoang vắng. Nếu còn ở nhà, chỉ cần nàng kêu lên tiếng lập tức đám thị nữ xông ra, tại nàng phải tự tay làm mọi việc.

      Chu Cẩn vớ lấy ấm trà bàn. cảm thấy lạnh lẽo. Chu Cẩn lắc lắc đầu bắt đắc dĩ. trong phòng có lò trong góc, trong ấm cũng có nước, nhưng cũng lạnh tanh.

      Chu Đại tiểu thư biết nhóm lửa. bèn dùng pháp thuật phóng ra luồng lửa đỏ, chỉ trong thoáng chốc đun nước sôi.

      Sau đó nàng lấy trong gian trữ vật của mình ra ít trà. tự mình pha bình. Mùi trà thơm ngào ngạt khiến cho Chu Cẩn vừa uống vào, cảm thấy trà hôm nay đặc biệt thơm ngon. nàng còn tưởng là do nước trong Yên sơn này ngon , cho nên cũng nghĩ nhiều.

      Sau khi uống trà, Chu Cẩn lên giường nghỉ ngơi.

      bao lâu sau, ngoài của sổ chợt có bóng đen xuất , hóa thành luồng khói đen, theo khe cửa nhàng tiến vào. Đến trước giường Chu Cẩn bèn ngưng tụ thành hình, hóa thành bóng người yểu điệu thân khoác trường quần lụa đen. Có thể mơ hồ thấy được bên dưới lớp lụa đen là mặt nạ kim loại màu vàng nhạt, đằng sau mặt nạ lóe lên ánh mắt sáng rực tinh quang.

      Chu Đại tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng. Tuy rằng bọn Chu Thanh Giang thường xuyên kể cho nàng nghe nhiều chuyện về ‘giang hồ hiểm ác’ nhưng dù sao nàng cũng chưa đích thân trải qua, bằng lần trước cũng bị Dương Ưng bắt cách dễ dàng như vậy.

      Cho nên nàng cũng thể phân biệt được, bình trà nàng uống vừa rồi sở dĩ thơm hơn bình thường, là do trong nước pha trà bị người bỏ dược liệu vào.

      Nhìn Chu Đại tiểu thư ngủ say sưa, ánh mắt Hắc Thủy Tiên lộ vẻ cười, về phần đệ tử Sở Tam Tuyệt như nàng, vì sao lại có loại dược vật hạ tam lưu như vậy, đó lại là câu chuyện khác.

      Hắc Thủy Tiên xốc Chu Cẩn lên, thuận tay sờ vào ngực nàng, sau đó chắc lưỡi khen ngợi:

      - nhìn ra, hàng hóa là săn chắc, tiện nghi cho tên Vũ La ngốc này rồi...

      Chu Cẩn mê man. Hắc Thủy Tiên lại vỗ vỗ mông của nàng. Cảm thấy lực đàn hồi kinh người, Hắc Thủy Tiên lại lẩm bẩm:

      - Lần này ta cho ngươi hưởng thụ diễm phúc bằng trời...

      Cửa phòng Vũ La cách đó xa có Kiều Hổ và Mã Hồng bảo vệ, ngoài hành lang chỉ có tên binh sĩ Chu gia đứng. Chuyện này đối với Hắc Thủy Tiên cũng giống như hề có bảo vệ, nàng ôm Chu Cân lẻn vào phòng Vũ La cách dễ dàng, sau đó đật hai người nằm chung giường.

      Nhìn hai người chung giường, Hắc Thủy Tiên thầm cười hăng hắc, nhàng đốt cây nhang màu hồng phấn lên.

      Vũ La ngủ chợt cảm thấy nóng bừng bừng, từ đáy lòng dâng lên cỗ tà hỏa ngày càng sung túc. Vũ La hiểu rất ràng cảm giác này, tuy rằng thân thể này chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng kinh nghiệm tiền kiếp Vũ La phong phú vô cùng. phương diện này, hầu như Tống Kiếm Mi chưa bao giờ từ chối , cho dù thỉnh thoảng lại cầu vài tư thế có phần quá đáng.

      Sau khi trùng sinh. Vũ La dồn hết tâm huyết vào phương diện tăng cường thực lực bản thân, về phương diện ái tình nam nữ, dồn hết cho Cốc Mục Thanh, định bù đắp lại tiếc nuối trong tiền kiếp, cho nên áp chế lửa dục trong lòng rất nhiều.

      Nhưng ngờ đêm nay lại hoàn toàn bộc phát ra.

      Dược hiệu còn đó, Vũ La lại chưa hoàn toàn tỉnh táo. trở mình vài lượt, chợt cảm thấy bên cạnh mình còn có thân thể khác vừa đàn hồi vừa mềm mại.

      Thân thể kia cũng ngập tràn lửa nóng như . động tình mãnh liệt. Hai bên vừa chạm vào nhau, lập tức ôm chầm lấy nhau. Vũ La khôi phục lại khí phách Đế Quân ngày trước, tay xé nát y phục đối phương. Sau đó hai tay sờ soạng điên cuồng, cảm thấy đôi ngọc thô lớn , vô cùng vừa vặn, cảm giác mềm mại êm ái, hết sức đàn hồi.

      Đối phương phát ra tiếng rên ư ử như mèo kêu. lúc này dục niệm của Vũ La dâng lên đến đỉnh. Hai thân thể như muốn bùng cháy quấn chặt lấy nhau, dục hỏa hai người cũng ngày càng bùng lên mạnh mẽ.

      Đối phương cũng bá đạo kém Vũ La chút nào, chỉ hai ba lượt lột sạch y phục . Chỉ là nếu so với Vũ La, đối phương gặp khó khăn hơn nhiều, khó lòng khống chế được lực đạo, cuồng dã như con sư tử cái, cào lưng Vũ La trầy xước thành những đường máu.

      Lúc lão Nhị Vũ La tiến vào, đối phương lập tức run lên cái, thân thể hết sức mềm dẻo thình lình trở nên căng cứng như cánh cung...

      Hai người cảm thấy thỏa mãn. toàn thân còn sức lực, toát mồ hôi đầm đìa, cả hai lăn ra ngủ cho đến khi trời sáng.

      Vũ La tỉnh lại trước tiên, nhớ lại cảnh tượng mê hồn tối qua cười khổ thôi. Bao nhiêu năm trôi qua. ngờ mình vẫn còn nằm mộng... Chợt nụ cười dừng phắt lại môi, là cao thủ tu chân, có khả năng cảm giác được có người ngủ bên cạnh mình.

      Là ai?

      Vũ La chậm rãi quay đầu, tóc mây người kia xõa ra bên gối, mái tóc đen nhánh như nhừng dải lụa đen mềm mại buông lơi, che hơn phân nửa gương mặt, mơ hồ có thể thấy được nửa mặt còn lại da trắng như tuyết.

      Vũ La cảm thấy tim mình đập mạnh, mơ hồ cảm thấy ổn. Nữ nhân trong Nhược Lô Ngục có mấy ai, dung mạo hoàn mỹ đến bậc này chỉ có hai người, Hắc Thủy Tiên và Chu Cẩn.

      ra, Vũ La cũng biết trong hai người này, ai là người ‘ít xấu hơn’...

      Có lẽ đều tốt cả...



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #230
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Ỷ THẾ HIẾP NGƯỜI (THƯỢNG)


      Vũ La lập tức cảm thấy đời này mình gặp phải ‘nguy cơ’ lớn chưa từng có. ngừng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, sau đó cố gắng nhớ lại xem có chuyện gì. nhìn xung quanh vòng, may quá, đây vẫn là phòng của mình, nhưng lúc mình ngủ tối qua, ràng là chỉ có mình mình kia mà...

      Mỹ nhân kia cũng dần dần tỉnh lại. Sung sướng quá. thoải mái quá... nàng hết sức tự nhiên uốn éo vòng eo mềm dẻo, trở cặp đùi thon thả trắng như ngọc. Hai cánh tay chút tỳ vết giơ cao, uể oải uốn người cái.

      Trong đầu Vũ La lập tức có tiếng sét nổ ầm. sững sờ tại chỗ: ngờ là Chu Cẩn.

      tại nàng hoàn toàn bại lộ toàn thân trước mặt Vũ La. giống như bạch ngọc tỳ vết. thậm chí nốt ruồi cũng thấy, tựa như tòa thiên nhiên hoàn mỹ.

      Hai hạt đậu đỏ ngực dường như được khảm vào đôi ngọc thô, khiến cho bộ ngực nàng trông xinh đẹp kinh người.

      Sau khi duỗi người, Chu Cẩn chợt cảm thấy đau nhói phải co mình lại. Đau ... hơn nữa trong cơn tiêu hồn tối qua. nàng vốn quen thói nữ hoàng, bản thân chiếm quyền chủ động, tối qua tranh đấu ngừng cùng Vũ La. Tự nhiên kẻ hưởng thụ là Vũ La, kẻ chịu khổ lại là nàng.

      Đêm qua tiêu hồn hết đợt này tới đợt khác, cuối cùng kiệt sức ngủ say, hoàn toàn có cảm giác gì, sáng nay tỉnh lại mới cảm thấy đau đớn.

      Trong cơn đau, Chu Cẩn mở to mắt, nhất thời hóa đá.

      Trong đầu nàng thình lình lên vô số cảnh tượng tối qua...

      Vũ La thấy nàng sắp sửa thét lên, vội vàng bụm miệng nàng lại:

      - Trăm ngàn lần đừng kêu, chỉ cần nàng kêu lên, hai ta coi như xong đời...

      Vũ La chợt hét thảm tiếng, là do Chu Cẩn hung hăng cắn vào tay .

      Ngón tay Vũ La máu chảy đầm đìa, giận dữ :

      - Nàng là chó cắn người...

      Chu Cẩn đùng đùng nổi giận, hận thể cắn Vũ La thành từng mảnh, lúc này Vũ La vẫn còn căm tức:

      - Ta mới là kẻ bị hại...

      - Ngươi cái gì? Có gan ngươi lặp lại lần nữa!

      Chu Cẩn nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ điên cuồng. Linh lực chớp động quanh thân nàng, ngờ nàng vừa thoáng động, hạ thân lập tức đau nhói như bị xé, đôi mày thanh tú cau chặt, nhất thời lửa giận hạ xuống.

      Vũ La chỉ xung quanh:

      - Đây chính là phòng ta, vì sao nàng lại ở đây?

      Chu Cẩn á khẩu trả lời được:

      -Ta...

      Nàng vốn phải là loại người miệng lưỡi linh lợi, thực tế có rất nhiều điểm nàng cũng giống như Vũ La. Tỷ như trong những trường hợp dùng mưu kế xong, vậy chuyển sang dùng bạo lực mà giải quyết.

      Vũ La còn hết sức hùng hồn:

      - Ta là người có ý trung nhân, nhưng tại xảy ra chuyện như vậy, ta còn mặt mũi nào gặp người ta, nàng bảo ta làm sao đối mặt với Cốc Mục Thanh đây?

      Nếu là nữ nhân khác, hẳn có rất nhiều biện pháp phản bác lại Vũ La. Nhưng tại người nằm giường lại là Chu Cẩn. nàng vẫn cho rằng nữ nhân hẳn phải ngang hàng cùng nam nhân, nam nhân chỉ có thể cưới lão bà. tại ràng là nàng ngủ với lão công người khác, bất kể thế nào, xem như nàng cũng có lỗi với Cốc Mục Thanh, cho nên lúc này á khẩu nghẹn lời, được gì.

      - Vậy... vậy chúng ta phải làm sao?

      Chu Cẩn cảm thấy có điểm khác thường, nhưng trong lúc nhất thời nghĩ ra được, chỉ có thể nén giận hỏi.

      thực tế Vũ La tại cũng là tâm loạn như ma. Bất kể trong lòng Chu Cẩn nghĩ thế nào, rốt cục cũng chiếm tiện nghi của nương người ta. Nhưng ràng Chu Cẩn có khả năng chung chồng với Cốc Mục Thanh, vấn đề này vô cùng nan giải.

      Hai người nhăn nhó mặt mày nhìn nhau, lúc lâu sau Chu Cẩn mới cảm thấy có chút khác thường. Cả hai người vẫn còn lõa thể, cứ nhìn nhau như vậy, quả có hơi...

      Vũ La cũng phát chuyện này, đôi mắt tự chủ được quét qua thân thể Chu Cẩn vài lượt. ra đây phải là vấn đề hiếu sắc, mà là bản năng cơ bản thúc đấy.

      Sau vài lượt, từ xuống dưới Chu Cẩn bị nhìn sạch . Cho dù là tiền kiếp Vũ La nhìn quen thân thể của đệ nhất tiên tử phe Chính đạo Tống Kiếm Mi, cũng khỏi thầm tán thưởng, quả nhiên là nữ nhân hoàn mỹ thể nào chê vào đâu được.

      Đương nhiên chỉ là bề ngoài thể chê vào đâu được, còn tính cách ...

      Ánh mắt lướt qua lướt lại, Chu Cẩn thấy vậy bèn nghiến răng hỏi:

      - Nhìn đủ chưa?

      Vũ La buột miệng :

      - Dù sao đêm qua cũng nhìn thấy hết, nàng còn quan trọng quá làm gì...

      Chu Cẩn hung hăng tát cho tát tai:

      - Thối lắm. ngươi quan trọng nhưng ta quan trọng...

      Vũ La vội vàng quay mặt , trong lòng thầm nhũ: “ thể thể ngờ được, lại là con sư tử cả trong chuyện ấy, đêm qua nàng điên cuồng như vậy, tại còn ra vẻ..

      Chu Cẩn lấy chăn quấn ngang người, bắt đầu tìm y phục, nhìn thấy giường chiếu ngổn ngang. khỏi đỏ bừng mặt mũi. Từng cảnh tượng đêm qua nhất nhất ra trong đầu, tối qua quả hết sức điên cuồng, ừ, có vẻ như mình cũng liên tục...

      Chu Cẩn muốn khóc mà ra nước mắt. y phục nàng bị xé nát. Vũ La cũng vậy, nhưng ung dung lấy trong gian trữ vật ra bộ y phục khác mặc vào người.

      Chu Cẩn chưa từng có kinh nghiệm ra ngoài, may là trước khi , Chu Hoành dặn dò nàng mang theo y phục thay đổi, chuyện này ở nhà toàn là thị nữ chuẩn bị cho. Nhưng tới Nhược Lô Ngục, dọc đường vất vả gió bụi, ngày đầu tiên nàng thay hết y phục của mình, y phục bẩn còn chưa được giặt, vứt trong phòng mình. cách khác, tại Chu Cẩn còn y phục thay đổi.

      Chu Cẩn cảm thấy hạ thân nóng rát, mặt nóng bừng, liếc nhìn Vũ La cái, hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

      Chợt tràng tiếng bước chân vang lên. chi nghe giọng Kiều Hổ vang lên ngoài cửa:

      - Vũ Đại nhân. Diệp Đại nhân mời ngài tới, thương thế của ngài ra sao rồi?

      Chu Cẩn sợ tới mức chui tọt vào chăn, thân hình nàng trắng như tuyết, lúc này trông giống như con thỏ trắng hoảng sợ.

      Vũ La ra dấu cho nàng yên tâm, sau đó cao giọng hỏi:

      - Là Kiều Đại ca đó ư, Diệp đại nhân tìm đệ có chuyện gì?

      - Diệp Đại nhân muốn triệu tập mọi người thương lượng chuyện Nhạc Băng Uyên chút.

      Vũ La lên tiếng :

      - Được, huynh về bẩm báo Diệp Đại nhân, đệ rửa mặt chải đầu chút, lập tức tới đó. Kiều Hổ đáp ứng tiếng, sau đó rời .

      Vẻ mặt Chu Cẩn vô cùng đau khổ:

      - Hỏng rồi, chắc chắn Diệp Niệm Am cũng phái người báo cho Chu gia ta. Nhị ca còn hôn mê, thủ hạ chắc chắn tìm ta bẩm báo, vậy phải là bại lộ rồi sao...

      Vũ La khoát tay:

      - Mau mau lên. ta yểm hộ nàng nhanh chóng trở về. Chuyện giữa chúng ta, về sau có thể chậm rãi thương lượng, nàng yên tâm, ta...

      Giọng Vũ La chợt trở nên kiên quyết:

      - Bất kể chuyện này kết thúc ra sao, rốt cục ta cho nàng câu trả lời công bằng.

      Rốt cục phải loại người thoái thác trách nhiệm, tuy rằng biết bên trong việc này có nân khúc, nhưng trách nhiệm của mình, mình vẫn phải gánh vác.

      Chu Cẩn buồn bực vô cùng:

      - Y phục của ta bị ngươi xé nát.

      Vũ La buột miệng :

      - Sao nàng lấy trong gian trữ vật... Chẳng lẽ nàng chuẩn bị gì?

      Chu Cẩn căm giận nhìn : thừa, nếu ta còn y phục, cần gì nhiều lời với ngươi...

      Vũ La vỗ vỗ trán mình, nhanh chóng tìm bộ y phục của mình cho nàng mặc tạm. Y phục trong gian trữ vật của toàn là cũ, từng mặc qua. Tuy rằng sạch , nhưng dù sao cũng là nam nhân từng mặc, Chu Cẩn bất đắc dĩ phải mặc tạm lên người, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng khỏi thoáng động, nhớ lại cảnh tượng đêm qua.

      Chu Cẩn nén cơn đau ở hạ thân, mặc y phục vào. Nàng bước được hai bước, cảm thấy đau đớn nổi, thầm hận tối qua mình biết xấu hổ tranh quyền chủ động. tại vô cùng đau khố, kẻ hưởng thụ là nam nhân, còn mình đau đớn vô cùng.

      Vũ La sao được chuyện gì xảy ra, nhưng thấy ánh mắt giận dữ của Chu Cẩn, theo bản năng khoát tay lia lịa:

      - thể trách ta được, tối qua nàng cũng quá hăng say...

      Chu Cẩn muốn khóc mà ra nước mất, nửa xấu hổ nửa cầu xin:

      - Ngươi hãy mau giúp ta nghĩ cách...

      Vũ La vừa đưa tay ra chợt khựng lại chút, cuối cùng cũng nghiến răng cái, bế

      xốc nàng lên, hé cửa ra chút quan sát. Thừa dịp tên binh sĩ của Chu gia quay mặt nơi khác, lập tức chạy nhanh ra ngoài.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #231
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Ỷ THẾ HIẾP NGƯỜI (TRUNG)


      Hắc Thủy Tiên lần này mình làm mình chịu.

      Nàng quyết định làm cho Vũ La và Chu Cẩn tiêu hồn trong trạng thái hồ đồ lần, sau đó nhất định cả hai vô cùng rối loạn. Đến lúc đó Chu Hoành vẫn còn hôn mê, chỉ còn mình Diệp Niệm Am chủ trì đại , Hắc Thủy Tiên có thể nhân nước đục mò cá.

      Nhưng tối qua nàng định trở về, nhưng lại cảm thấy có chút yên lòng. Dâm dược kia cũng phải của nàng, sau khi nàng đoạt được cũng là lần đầu tiên sử dụng, biết hiệu quả thế nào, có thành hay , vạn nhất dược tính đủ sao?

      Cho nên Hắc Thủy Tiên quay lại, áp tai vào cửa sổ phòng Vũ La nghe ngóng. Nàng ở cửa sổ phía sau, người Chu gia gác ở cửa chính, tự nhiên phát ra nàng. Hơn nữa tu vi của nàng cao hơn tên binh sĩ kia rất nhiều, đối phương tuyệt đối có khả năng phát nàng.

      Ban đầu có chuyện gì, sau đó thanh rên ư ử của hai người, tiếng y phục bị xé rách soàn soạt, tiếng giường gỗ lay động kêu ken két... tất cả hợp lại với nhau, khiến cho Hắc Thủy Tiên bên ngoài nghe trộm phải đỏ mặt tía tai. Nàng thầm thở ra hơi dài, sau đó phóng xuất kết giới cách , tránh cho tên binh sĩ kia nghe thấy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vũ La cùng Chu Cẩn vật lộn cả đêm trong phòng, nhưng bên ngoài hề hay biết.

      Thanh Chu Cẩn điên cuồng run rẩy, hết sức chói tai.

      Nếu Hắc Thủy Tiên chỉ dừng ở đó khác, nhưng nàng lại cảm thấy tò mò, bèn mở ra lỗ hổng kết giới, tiếp tục lắng nghe.

      Hai người ân ái trong phòng khoảng ba canh giờ, thanh sát phạt nhịp nhàng mãnh liệt, khiến cho Hắc Thủy Tiên nghe thấy đau khổ như bị tra tấn. Đến khi hai người xong việc, tất cả trở nên yên tĩnh. Hắc Thủy Tiên mới trở về phòng mình trong trạng thái lửa dục bừng bừng, suốt đêm ngủ được.

      Hắc Thủy Tiên lăn qua lộn lại giường, bên tai vẫn còn vang lên tiếng kêu chói tai của Chu Cẩn. tiếng thở dốc cường tráng của Vũ La.

      Mãi đến bình mình. Hắc Thủy Tiên ngồi dậy soi gương mới phát ra. dưới hai mắt mình thâm quầng. Nàng ảo não chải tóc bới đầu, hung hăng mắng mình trong gương:

      - Ngươi quả biết xấu hổ...

      Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt. rốt cục dễ coi hơn chút, cố gắng đè ép ngọn lửa trong lòng. Hắc Thủy Tiên dùng phấn đánh lên che dấu vết thâm quầng. Sau đó nàng mới ung dung tìm Diệp Niệm Am. thương lượng tình phân phối nhân thủ tiến vào Nhạc Băng Uyên.

      Nhạc Băng Uyên xuất cũng là cơ duyên, rốt cục cũng biết nó mở ra trong bao lâu. Trì hoãn ngày giảm rất nhiều ích lợi, cho nên Diệp Niệm Am mới phái Kiều Hổ mời người Chu gia và Vũ La tới thương lượng.

      Vũ La tới trước, qua lúc sau Chu Cẩn mới tới. Hôm nay Chu Đại tiểu thư tỏ ra kiên nhẫn vô cùng, bước nhẩn nha chậm rãi, bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các.

      Hắc Thủy Tiên nhìn nàng, nhớ tới thanh tối qua nàng tranh quyền chủ động với Vũ La, khỏi cười lạnh trong lòng. Còn giả vờ làm thục nữ, ràng là dâm phụ sai.

      Nàng quên rằng chuyện ấy là do mình gây ra. Sở dĩ nàng thấy gai mắt Chu Cẩn như vậy, cũng có phần ghen tị trong đó.

      Ánh mắt Vũ La và Chu Cẩn vừa gặp nhau, lập tức nhanh chóng rời ra, ai nấy ngoảnh nhìn sang nơi khác, giống như hai người quen biết. Hắc Thủy Tiên quan sát thấy, trong lòng mừng thầm, chuyện này thành rồi.

      - Được rồi, mọi người tới, chúng ta thương lượng với nhau chút xem sao. Nhạc Băng Uyên mở, cũng phải vào đó xem.

      Diệp Niệm Am liếc nhìn mọi người:

      - Chúng ta phái bao nhiêu người?

      Trong quá trình thương nghị, Chu Cẩn cùng Vũ La quả nhiên có chút mất hồn mất vía, Hắc Thủy Tiên mừng thầm. Nàng tiếu lý tàng đao, ép Diệp Niệm Am từng bước , cuối cùng đạt thành hiệp nghị, lấy Hắc Thủy Tiên làm chủ, mọi người cùng nhau tiến vào Nhạc Băng Uyên.

      Chuyện này cũng là vì tâm thần Vũ La và Chu Cẩn yên, khiến cho Hắc Thủy Tiên chiếm ưu thế. Cũng vì binh sĩ Chu gia còn chưa khôi phục, số nhân thủ có thể dùng tới nhiều, mà thực lực của thủ hạ Diệp Niệm Am đủ.

      Hắc Thủy Tiên phái tất cả sáu mươi tên tu sĩ mà mình đưa tới Nhược Lô Ngục, Chu gia miễn cưỡng chọn được bốn mươi người. Lúc trước có bốn mươi người theo Chu Hoành tiến vào Nhược Lô Ngục, sau lại điều động thêm sáu mươi người, tổng cộng có thể sử dụng trăm người. Nhưng vì phải để lại số bảo vệ Chu Cẩn và Chu Hoành bị thương, cho nên điều bốn mươi người là cực hạn.

      Bên phía Nhược Lô Ngục, Diệp Niệm Am cũng muốn chọn khoảng mười người tiến vào, nhưng đám ngục tốt thủ hạ của lão e sợ Nhạc Băng Uyên, rốt cục chỉ có Kiều Hổ và Mã Hồng hưng phấn tiến vào.

      Diệp Niệm Am cũng còn cách nào khác.

      Vũ La cũng muốn vào sớm như vậy. tại lòng dạ rối bời, trước khi hiểu được chuyện giữa cùng Chu Cẩn vốn có vẻ hết sức kỳ quặc, tuyệt đối muốn tiến vào Nhạc Băng Uyên nguy hiểm trùng trùng.

      Hơn nữa bất kể thế nào, chuyện vừa qua có lỗi với Cốc Mục Thanh, vẫn thấy trong lòng áy náy.

      Trong thời kỳ này, ngoại trừ Chu Cẩn khác người ra. có ai cho rằng nam nữ bình đăng. Cho nên tuy rằng trong lòng Vũ La áy náy, nhưng cũng thấy quá đau lòng.

      Nhưng độc thủ đâm sau lưng làm cho ăn ngon ngủ yên.

      Sau khi thương nghị xong xuôi, nhân mã ba phe lập tức tập trung ở lối vào Nhạc Băng Uyên. Mọi người đến đông đủ, Hắc Thủy Tiên nhìn Diệp Niệm Am:

      - Diệp Đại nhân, bắt đầu .

      Diệp Niệm Am gật gật đầu:

      - Kiều Hổ, ngươi vào trước xem sao.

      mười trượng, tinh cầu đầu thú bình lặng vô cùng. Kiều Hổ cẩn thận tới gần, tinh cầu nọ vẫn có phản ứng gì. Y bèn bay tới bên cạnh tinh cầu, giơ tay ra ấn vào tinh cầu cái, tinh cầu giống như mặt nước, hút bàn tay y vào trong.

      Ngay sau đó, toàn thân Kiều Hổ cũng bị hút vào.

      Mọi người xôn xao trận, nhưng Diệp Niệm Am lộ vẻ gì, lão chờ lúc lại vung tay lên:

      - Tiếp tục.

      Nhân mã ba phe nối đuôi nhau bay lên, thông qua tinh cầu tiến vào Nhạc Băng Uyên.

      Mối nguy trong Nhạc Băng Uyên cho tới bây giờ vẫn còn là nghi hoặc. có biện pháp gì dự phòng, chỉ có thể dựa vào tu vi của mình chống đỡ. Nhưng lại phải khống chế bản thân tốt. trăm ngàn lần thể ỷ mạnh, càng thể quá tham lam. Bởi vì khi vượt qua sức chịu đựng, cho dù là còn sống ra. được bao lâu cũng suy nhược mà chết.

      Kiều Hổ là người đầu tiên vào, trong số những người ở đây, tu vi của y chỉ có thể xem như trung bình, bởi vậy cũng là người đầu tiên trở ra. Từ lúc y vào cho đến khi ra. quá khoảng thời gian uống cạn chén trà. Người cuối cùng vừa tiến vào, Kiều Hổ từ trong tinh cầu bay ra.

      Hầu như toàn thân y còn sức lực, từ cao mười trượng rơi cắm đầu xuống. Vũ La nhanh chóng chạy tới đón lấy y, chỉ thấy Kiều Hổ muốn nôn. sắc mặt tái nhợt.

      Vũ La giao y cho ngục tốt bên cạnh chăm sóc, thuộc hạ Kiều Hổ vội vàng chạy tới, lăng xăng lấy ra linh đan. khăn ướt lau mặt...

      Kiều Hổ mới vừa ra được lúc, bên trong tinh cầu liên tục có người ra. người nào cũng có tình trạng gần giống như Kiều Hổ. Chu Cẩn mang theo mười tên binh sĩ. nhanh chóng đón lấy người phe mình. Hắc Thủy Tiên luống cuống tay chân, ngừng phóng xuất đạo đạo linh quang đón lấy người mình chậm rãi hạ xuống.

      trăm lẻ hai người tiến vào, chưa quá thời gian ăn xong bữa cơm. tất cả ra ngoài

      hết.

      Hơn nữa rốt cục những người này có lấy được thứ gì , cho tới bây giờ vẫn chưa được.

      Sau non nửa canh giờ, những người này mới chậm rãi khôi phục lại.

      Diệp Niệm Am vội vàng hỏi Kiều Hổ:

      - Tình huống thế nào?

      Kiều Hổ lật tay lại, chiếc ngọc giản nằm trong tay y, đó có ba chữ cổ triện:

      Thông Thiên quyết. Kiều Hổ nở nụ cười hài lòng, ôm quyền thi lễ Diệp Niệm Am:

      - Đa tạ Diệp đại nhân thành toàn.

      Kiều Hổ tư chất tệ, tuy rằng có Tuệ Căn. nhưng tư chất xem như trung thượng. Chỉ là trước nay có công pháp gì tốt. tại lấy được bản đạo quyết thượng cổ, đối với y chính là buồn ngủ gặp chiếu manh.

      Đạo quyết như vậy chính là cơ duyên, Kiều Hổ lấy được, vậy chỉ có y tu luyện. Bất cứ ai cũng đoạt lấy, làm như vậy có vẻ bất cận nhân tình.

      Mã Hồng lấy được khối Thái Ất Ngân Phách to bằng đầu người. Đây cũng là tài liệu luyện khí vô cùng trân quý, tại rất khó tìm Tu Chân Giới, nhưng trong Nhạc Băng Uyên lại có gì là hiếm.

      Nếu so ra, Mã Hồng và Kiều Hổ coi như may mắn. Bốn mươi người của Chu gia, sáu mươi người của Hắc Thủy Tiên, tổng cộng trăm người nhưng chỉ có mười người lấy được bảo bối. Phe Hắc Thủy Tiên có sáu người, phe Chu gia có sáu người, đúng theo tỷ lệ.

      Hoặc được pháp bảo tàn khuyết, hoặc tài liệu hy hữu, hoặc linh đan biết có tác dụng gì, nhưng ai lấy được đạo quyết.

      Ánh mắt mọi người nhìn Kiều Hổ tỏ vẻ hâm mộ vô cùng.

      thực tế ai cũng hy vọng có thể lấy được bộ thượng cổ đạo quyết, như vậy có nghĩa thực lực tăng lên nhanh chóng. Nhưng bọn chúng lấy được những thứ này, chỉ có thể dâng lên cho cấp .

      Sắc mật Hắc Thủy Tiên và Chu Cẩn trở nên hết sức khó coi, ai nấy dẫn người rút lui.

      Tối thiểu cũng phải tĩnh dưỡng ngày, những người này mới có thể trở vào Nhạc Băng Uyên. Hắc Thủy Tiên biết thời gian chờ đợi càng dài, vậy càng có lợi cho Chu gia, cho nên sau khi trở về, nàng lập tức liên hệ cùng Sở Tam Tuyệt.

      Ba người Vũ La. Kiều Hổ, Mã Hồng cùng ngồi Vọng Sơn các với Diệp Niệm Am, sắc mật bốn người đều lộ vẻ vui mừng. Tuy rằng lần này phe Nhược Lô Ngục chi phái hai người tiến vào, nhưng thu hoạch lại là lớn nhất. Chăng những cả hai đều tìm được bảo vật, Kiều Hổ còn lấy được bản đạo quyết trân quý.

      Mà lúc này, sau khi Vũ La bình tĩnh lại, rốt cục cũng hiểu ra là ai hãm hại mình.

      ra cũng đơn giản, chuyện này ai có lợi nhiều nhất, kẻ đó chính là độc thủ sau màn. thể loại trừ bên ngoài có người giở trò tổn nhân bất lợi kỷ, nhưng chuyện này lớn như vậy, phiêu lưu mạo hiểm vô cùng. Nếu có động cơ và lợi ích. ai ngu tới mức hãm hại Vũ La như vậy.

      Sau khi hiểu chuyện này, Vũ La lập tức suy ra độc thủ sau màn: Hắc Thủy Tiên.

      Bốn người chuyện phiếm vài câu, Diệp Niệm Am khen ngợi Kiều Hổ cùng Mã Hồng chút, sau đó lại :

      - Tất cả trở về nghỉ ngơi , ngày mai còn phải dựa vào hai người các ngươi.

      Lão liếc nhìn sang Vũ La:

      - Vũ Lam, ngày mai ngươi có vào ?

      Vũ La cười khổ:

      - ra ta rất muốn vào, nhưng e rằng có người chịu.

      Quả nhiên sáng sớm hôm sau, trưởng lão Sở Tam Tuyệt truyền xuống đạo mệnh lệnh: Phàm là người có chức quan chính thức của Cửu Đại Thiên Môn, thể tiến vào Nhạc Băng Uyên.

      về phần lý do, chính là cho phép quan tranh lợi cùng dân.

      Lý do lừa mình dối người như vậy, đường đường Sở Tam Tuyệt trưởng lão của Trưởng Lão Hội cũng có thể ra, nhưng lại khiến cho Vũ La hết cách. Cả Nhược Lô Ngục tuy rằng giam giữ nhiều tay cự phách phe Ma đạo như vậy, nhưng thực tế phẩm cấp rất thấp. Thẩm Phán Đình nằm dưới Trưởng Lão Hội, Nhược Lô Ngục nằm dưới Thẩm Phán Đình, có thể tưởng tượng được.

      Còn chức vụ Ban Đầu là do Nhược Lô Ngục bổ nhiệm, phải là quan viên thuộc Cửu Đại Thiên Môn, cho nên Kiều Hổ và Mã Hồng vẫn có thể tiếp tục tiến vào Nhạc Băng Uyên.

      Theo mệnh lệnh của trưởng lão Sở Tam Tuyệt tới Nhược Lô Ngục, còn có ba trăm tên tu

      sĩ.

      Dù sao Sở Tam Tuyệt cũng phải là thế gia tu chân khổng lồ Tu Chân Giới như Chu gia. Ba trăm người này hầu như là tất cả thành viên tổ chức của Sở Tam Tuyệt, lão dốc hết toàn lực của mình.

      Mà chuyện kia ảnh hưởng tới Chu Cẩn nặng hơn Vũ La nhiều. Mãi cho tới hôm nay, Chu Cẩn còn có chút mất hồn mất vía. cho nên tranh đoạt với Hắc Thủy Tiên bị rơi xuống hạ phong. Hắc Thủy Tiên hơi phái tất cả ba trăm sáu mươi người của mình vào Nhạc Băng Uyên, mà Chu gia chỉ có được trăm người.

      về phần Nhược Lô Ngục... chỉ có hai người hết sức đáng thương.

      Bởi vì ngày hôm qua Kiều Hổ cùng Mã Hồng thắng lợi trở về, đám ngục tốt thấy vậy thèm chảy nước dãi, cũng có Ban Đầu muốn theo bọn họ tiến vào Nhạc Băng Uyên. Nhưng sau khi Diệp Niệm Am kiểm tra tu vi của họ, cuối cùng thận trọng từ chối.

      Bên dưới tinh cầu đầu thú lớn. người đứng đông nghịt. Sau khi những người đầu tiên tiến vào, những người bên dưới còn chưa vào hết có người trở ra. Cũng giống như hôm qua. mỗi người sau khi ra đều suy yếu vô cùng, đám ngục tốt thể làm gì, nhưng cũng có thể hỗ trợ cứu chữa cho những người này. Vì vậy trong lúc nhất thời, xung quanh Khước Phong đường trở nên vô cùng bận rộn.

      Sau phen hỗn loạn. Hắc Thủy Tiên mừng rờ vô cùng, mặt mày tươi rói. Hôm nay phe của nàng lấy được bộ đạo quyết, hơn hai mươi món pháp bảo, còn có hai bình linh đan. cùng với hơn ba mươi thứ tài liệu trân quý. Nếu so với hôm qua, vô luận là số lượng hay là tỉ lệ đều gia tăng rất nhiều. Nhất là bộ đạo quyết nọ được khắc chiếc tiểu đỉnh màu vàng cổ kính, văn tự cũng hết sức cổ xưa, ai ở đây có thể nhận ra. Hắc Thủy Tiên cho là trân bảo.

      Đương nhiên đây cũng là vì Hắc Thủy Tiên cảnh giác với Vũ La, dám cho xem, bằng Vũ La có thể nhận ra ngay tại chỗ.

      về phần Chu gia, hôm nay lại là mười phần ảm đạm. trăm người vào, thu hoạch còn ít hơn ngày hôm qua. Chỉ có chín người tìm được bảo vật, còn lại toàn là ít pháp bảo tổn hại, cùng ít tài liệu hết sức tầm thường.

      Sắc mật Chu Cẩn có vẻ vui, lúc này rốt cục nàng cũng hiểu ra, mọi chuyện xảy ra chắc chắn là do Hắc Thủy Tiên phá rối. Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hắc Thủy Tiên cái, căm giận mang theo người phe mình rời .

      Hắc Thủy Tiên đắc ý dào dạt, mang theo người phe mình nghênh ngang rời . Xung quanh Khước Phong đường chỉ còn lại bốn người Vũ La cùng đám ngục tốt.

      Kiều Hổ và Mã Hồng hôm nay còn may mắn, tìm được gì cả. Diệp Niệm Am cũng dám tham lam, hôm qua có thu hoạch ít, nếu ngày nào cũng thu được bảo bối, vậy còn là Nhạc Băng Uyên sao?

      Diệp Niệm Am khoát tay ra lệnh cho đám ngục tốt giải tán, bốn người chậm rãi vừa tán gẫu vừa trở về Vọng Sơn các. Vừa vào Vọng Sơn các, đột nhiên toàn thân Kiều Hổ run lên, Diệp Niệm Am chấn động, vội vàng giữ chặt y:

      - Kiều Hổ, có chuyện gì vậy, phải chăng ngươi ở trong Nhạc Băng Uyên quá lâu?

      Tất cả mọi người đều quan tâm, Vũ La có quan hệ rất tốt cùng Kiều Hổ, cũng vội vàng chạy tới hỏi han:

      - Sao hả, có việc gì chứ?

      Kiều Hổ ra sức xua tay, sau đó lấy ra trong lòng thứ. Chỉ thấy thứ nọ tròn mà dẹp, to bằng bàn tay, mặt khắc văn tự cổ xưa. dường như có hai tầng dưới. Lúc này Kiều Hổ mới lên tiếng :

      - Đây là thứ ta tìm được hôm nay.

      Thứ nọ hết sức hoàn chỉnh, hiển nhiên là món pháp bảo được bào tồn nguyên vạn. Hơn nữa vừa lấy ra, ai nấy đều cảm thấy khí chất cổ kính, linh khí hoàn toàn nội liễm bên trong, cảm nhận được chút lực lượng nào cả. Chỉ bằng vào điểm này, có thể kết luận bảo bối này quả bất phàm.

      - Bảo bối.

      Vũ La là người đầu tiên khẳng định.

      Diệp Niệm Am bật cười ha hả:

      - Hay, hay lắm, mặc dù Nhược Lô Ngục chúng ta ít người, nhưng thu hoạch kém gì bọn chúng. Vì sao vừa rồi ngươi lấy ra?

      Kiều Hổ liếc nhìn Vũ La cái với vẻ thông cảm, sau đó giận dữ :

      - Nếu ta lấy tất cả thu hoạch của hai ngày qua ra, e rằng vị trưởng lão Sở Tam Tuyệt cao cao kia nghĩ cách cho ta vào nữa.

      Mã Hồng cũng tức giận :

      - Cấp quả là quá đáng, Vũ Đại nhân là người đầu tiên phát lối vào Nhạc Băng Uyên này. Vì phong ấn cửa vào, Vũ Đại nhân hao hết ba mươi sáu đạo linh phù. Nếu , e rằng tại toàn Nhược Lô Ngục trở thành tòa thành chết. Công lao lớn như vậy lại được thưởng, ngược lại cố ý hạ lệnh khiến cho được tiến vào Nhạc Băng Uyên, là hơi quá đáng.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #232
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      TIÊN GIÁP XẤU NHẤT TRONG LỊCH SỬ ...


      Diệp Niệm Am thở dài dài:

      - Ta sớm phản ánh với cấp , nhưng Sở Tam Tuyệt chính là trong những người có quyền lực nhất trong Trưởng Lão Hội, muốn lay động được lão cũng phải chuyện dễ dàng.

      Nếu Vũ La tức tối trong lòng là dối. Bất kể ai lập được công lao lớn như vậy, cuối cùng bị người gạt ra bên cũng phải đùng đùng nổi giận. Sở dĩ để lộ cảm giác ra ngoài, đó là nhờ công phu hàm dưỡng của Đế Quân rất tốt.

      Chỉ nghe cười lạnh tiếng:

      - Mọi người cần lo lắng. Sở Tam Tuyệt tự tung tự tác, thời gian qua trong phe Chính đạo người người oán hận. Ta nghĩ rằng lão còn sống yên ổn bao lâu nữa. chúng ta hãy chống mắt chờ xem.

      Kiều Hổ cười cười, tránh :

      - Cũng phải Nhạc Băng Uyên là cổ quái, bên trong nghe đồn nguy hiểm như vậy, nhưng sinh vật bên trong lại có chuyện gì. chỉ có chúng ta tiến vào lại trở nên suy nhược.

      Mã Hồng cũng :

      - Đúng vậy, ta còn thấy được bình nguyên, cây cối trong đó, còn có con thỏ rừng.

      Vũ La vào, vẫn nghĩ rằng bên trong nhất định là tĩnh mịch màng, cũng giống như Ma Lạc Uyên. tại nghe Mã Hồng như vậy, khỏi có chút ngạc nhiên.

      Diệp Niệm Am :

      - thực tế bên trong Nhạc Băng Uyên sinh cơ dạt dào, đây cũng là điểm mà bao nhiêu năm qua mọi người hết sức lấy làm kỳ. Vì sao người ngoài vào lại bị lực lượng thần bí gây tổn hại, mà sinh vật bên trong lại có việc gì?

      - từng có người đưa ra phương án, chính là dùng phương pháp để ngụy trang, biến bản thân mình thành sinh linh trong thế giới kia. Như vậy có khả năng bị lực lượng thần bí này công kích, có thể ở bên trong thêm được thời gian.

      Ánh mắt Kiều Hổ cùng Mã Hồng sáng rực lên:

      - Đây cũng là phương pháp tốt...

      Vũ La lại cau mày lắc đầu:

      - đơn giản, nhưng có cách nào thực . Bất kể là pháp bảo hay linh phù, thậm chí là pháp thuật, đều lây nhiễm tia khí tức của kẻ làm nên ban đầu. khi tiến vào Nhạc Băng Uyên, lập tức bị phát ...

      Vũ La vừa tới đây lập tức thoáng động trong lòng, nhiều nữa, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

      Diệp Niệm Am tiếp lời :

      - Vũ La sai, ra ý tưởng này chính là như vậy. Chỉ cần có được loại pháp bảo có thể hoàn toàn mang theo khí tức của bất cứ kẻ nào là có thể thực được. Sau khi cho pháp bảo nọ tiến vào Nhạc Băng Uyên, dần dần hấp thu khí tức của Nhạc Băng Uyên, vậy lừa gạt mà qua ải.

      Vũ La thình lình đứng dậy :

      - Các ngươi hãy tiếp tục trò chuyện, mấy ngày nay ta tu luyện, tại về trước. Đúng rồi Diệp Đại nhân, ngày mai có thể ta tới Khước Phong đường.

      Diệp Niệm Am suy nghĩ gì nhiều, lập tức khoát tay:

      - Ngươi cứ , dù sao cũng có chuyện gì.

      Vũ La sải bước nhanh về chỗ ở của mình, trong lòng thầm tính toán. Theo như tu vi Bát Hoang Đoán Tạo của mình tại, muốn tạo ra chiếc áo giáp hẳn là khó, bất quá cấp bậc cao mà thôi.

      Giống như lời Diệp Niệm Am, chỉ cần trong áo giáp này có khí tức của kẻ rèn ra nó, sau khi tiến vào Nhạc Băng Uyên, cho dù là thể hấp thu, tự nhiên xâm nhiễm, cũng dần dần mang khí tức Nhạc Băng Uyên. Lúc ấy có tám thành khả năng trà trộn vào trong mà bị phát .

      Về phần lệnh cấm của Sở Tam Tuyệt, ngay cả Kiều Hổ và Mã Hồng cũng hài lòng, cũng tin cấp có ai lấy chuyện này làm điều. Sở Tam Tuyệt là kẻ quyền cao chức trọng, người như vậy cũng có rất nhiều kẻ địch. Nhắm vào điểm để đả kích đối thủ chính là sở trường của những người này.

      Trong Thiên Phủ Chi Quốc có tài liệu, Vũ La vừa thu đống từ mó quặng trở về.

      Lần này Vũ La vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, rừng ngọc trúc có biến hóa lớn nhất. Sau lần Linh Long nuốt được Ngọc Thạch Tinh Khí Ngự Tràm Đài, tẩm bổ cho Thiên Phủ Chi Quốc, rừng ngọc trúc nhờ vậy mở rộng diện tích chừng gấp ba, hơn nữa ngọc trúc trưởng thành càng thêm tinh thuần, quả giống như dùng Ngọc Tủy điêu khắc mà thành.

      Mầm ngọc trong rừng ngọc trúc lại càng khỏe mạnh, khiến cho Vũ La nhìn thấy hết sức vui mừng.

      bắt đầu thu thập quặng Ô Thiết lại, tìm thêm vài loại quặng kim loại khác phối hợp với quặng Ô Thiết, tạo ra bộ giáp cũng có gì là trân quý. Sau khi tạo ra, có lẽ cũng chỉ tiến vào Nhạc Băng Uyên lần, cần quá tốt.

      Sau khi thu thập tài liệu xong, Vũ La tưởng tượng trong đầu ngoại hình áo giáp, sau đó bắt đầu động thủ rèn.

      Lúc trước Vũ La chưa từng chế tạo áo giáp, thậm chí luyện khí cũng phải là sở trường của . Bởi vậy có thể tưởng tượng được, chế tạo loại pháp bảo có cầu cao như vậy thế nào.

      - Đầu khỏi... ừm, cũng được, có điều hơi giống thùng nước...

      - Giáp ngực... ôi, xấu quá, kể cả mình cũng thấy được, hay là làm lại cái khác...

      - Cái này... nếu mình nhớ lầm, chính là mảnh giáp bảo vệ tay...

      Sau ba ngày, rốt cục Vũ La cũng rèn nên bộ áo giáp phủ kín toàn thân, kể cả sương mặt. Đương nhiên thể cầu quá cao với kẻ mới chập chững vào nghề như . dù sao áo giáp này cũng là chính mặc, cho dù được thoải mái lắm nhưng cũng gây ra tai họa cho người khác.

      Vũ La cũng biết bế quan ba ngày, tình bắt đầu ra khỏi tầm khống chế.

      Vào ngày đầu tiên sau khi Vũ La bế quan. Kiều Hổ và Mã Hồng cũng bị cấm tiến vào Nhạc Băng Uyên, cũng là vì trưởng lão Sở Tam Tuyệt hạ lệnh. Kiều Hổ coi thường mệnh lệnh của vị cấp vô sỉ này, ngày kế tiếp y mang ra gì nữa, nhưng tới ngày thứ ba, Kiều Hổ lại tìm được khối khoáng thạch trân quý. Kết quả sang ngày thứ tư, lập tức có mệnh lệnh mới đưa xuống: Ngục tốt Nhược Lô Ngục chỉ là trông coi tù phạm, được làm việc khác.

      cách khác, cho người Nhược Lô Ngục tiến vào Nhạc Băng Uyên nữa.

      Kiều Hổ cùng Mã Hồng tức giận bất bình. Diệp Niệm Am vẫn luôn làm ra vẻ ung dung đạo mạo lần này cũng nổi nóng. Lão thông qua trận pháp truyền , oán hận báo cáo lên trận, nhưng kết quả cũng đành cất tiếng thở dài bất đắc dĩ.

      Qua đó có thể thấy được thực lực của Sở Tam Tuyệt mạnh tới mức nào.

      ngờ tới chuyện này lại làm cho Kiều Hổ và Mã Hồng nhân họa đắc phúc.

      Đến ngày thứ năm, thảm kịch xảy ra.

      Tất cả những người bốn ngày trước liên tục tiến vào Nhạc Băng Uyên, hôm nay toàn thân sung đỏ sốt nóng, hôn mê lầm bầm những từ .

      Cho uống đủ các loại linh đan, có chút tác dụng, các thủ đoạn chữa thương cũng có tác dụng.

      Bốn mươi người Chu gia, sáu mươi người của Hắc Thủy Tiên, tổng cộng trăm tên tu sĩ. trong đó có cả tu sĩ đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh, ai sống nổi quá Ngọ hôm ấy.

      Lần này lập tức mọi người bừng tỉnh từ trong mộng đẹp. Nhạc Băng Uyên là nơi hung hiểm nhất trong ba vực sâu của Nhược Lô Ngục. Lúc trước từ bên trong ra bình yên. mang theo các loại bảo vật. mọi người vui sướng nhảy nhót ngừng. lại quên rằng Nhạc Băng Uyên này chính là từ địa.

      So với lần trước xuất , lần này Nhạc Băng Uyên càng đáng sợ hơn. Chẳng những lúc mở lối vào xảy ra thiên tai, mà còn tại nó giết người trong vô hình.

      Tuy rằng tại quân của Chu gia có gần ngàn người khôi phục, vượt xa nhân số phe Hắc Thủy Tiên, nhưng tại mọi người cũng dám vào. Rốt cục vì sao xảy ra chuyện như vậy, vẫn ai biết được ràng.

      Sau khi Vũ La xuất quan biết những chuyện này, cũng khỏi trợn mắt há mồm.

      thực tế, nếu mọi người bình tĩnh chút, bị bảo vật bên trong Nhạc Băng Uyên làm cho hôn mê đầu óc, thấy lối vào vốn có chuyện gì lớn lao trong những lần xuất trước, lần này hiểu vì sao nguy hiểm gấp mấy lần, chính là điểm đáng ngờ rất lớn.

      Kiều Hổ cùng Mã Hồng có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, nhất là Sở Tam Tuyệt trưởng lão tổn thất sáu mươi tên tâm phúc. Sở Tam Tuyệt thể sánh bằng Chu gia, binh sĩ Chu gia có hàng ngàn, chết mấy chục người có gì là lớn lao. Nhưng sáu mươi người của Sở Tam Tuyệt là thủ hạ vô cùng đắc lực của lão, những tên này chết cũng giống như Sở Tam Tuyệt bị chặt cánh tay.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #233
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      TIÊN GIÁP XẤU NHẤT TRONG LỊCH SỬ ...


      Diệp Niệm Am nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, lập tức xuất động toàn bộ ngục tốt phong tỏa hoàn toàn Khước Phong đường, tạm thời cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận.

      Vũ La cũng sốt ruột, sau khi chuẩn bị xong áo giáp bèn bình tĩnh chờ đợi. ích lợi rất lớn của Nhạc Băng Uyên sờ sờ ra đó, Cửu Đại Thiên Môn thể chống lại mối dụ hoặc này.

      Trong mắt người khác, tỷ như Chu Cẩn, gần đây Vũ La bế quan vài ngày khiến cho nàng có cảm giác như Vũ La lẩn trốn mình. Giữa trưa hôm nay, Vũ La vừa ăn cơm xong, từ nhà ăn trở về, bỗng nhiên từ đâu có bàn tay vươn ra, nắm vào cổ .

      Vũ La vừa định phản kích, lại nghe mùi hương quen thuộc của bàn tay ấy bèn thôi phản kháng, mặc cho bàn tay kia kéo mình vào trong ngõ .

      Sau khi Chu Cẩn chuẩn bị kỹ càng, cho rằng dù Vũ La phản kháng cũng có thể kéo vào, còn có thể thỏa mãn tính cách nữ hoàng của mình chút. ngờ Vũ La hề phản kháng để mặc cho nàng kéo vào, nhất thời mất hứng, nguýt Vũ La cái dài:

      - Vì sao ngươi biết là ta?

      Vũ La nhìn bàn tay trắng nõn của nàng:

      - Mùi hương này có hơi quen thuộc...

      Chu Cẩn nhớ tới đêm hôm đó hai người như điên cuồng, khỏi đỏ bừng mặt. Há chỉ là mùi quen thuộc, hôm đó hai người toát mồ hôi đầm đìa, e rằng cả mùi mồ hôi cũng là quen thuộc.

      Chu Cẩn làm ra vẻ hung hăng:

      - Phải chăng mấy ngày nay ngươi cố ý trốn tránh ta?

      Vũ La tỏ ra kiên nhẫn đáp:

      - Có việc.

      - Có việc? Ngươi chỉ trả lời được bấy nhiêu thôi, trước kia ngươi còn chịu trách nhiệm kia mà?

      Vũ La bất đắc dĩ :

      - Ta có việc , hơn nữa mấy ngày qua nàng cũng bận, ta cũng tiện quấy rầy...

      Chu Cẩn dựng thẳng mày liễu, định phát tác, bỗng có cảm giác kỳ quái. Dường như tất cả các oán phụ đời này bị nam nhân ruồng bỏ đều trải qua trạng thái như vậy, nam nhân đều mượn cớ ‘bận rộn’, ‘có việc’, dần dần đến tìm các nàng.

      Chu Cẩn cảm thấy hoảng sợ, trời oi, ta làm gì vậy...

      Vũ La thấy nàng thình lình ngây ngẩn người ra, bèn huơ huơ tay trước mặt nàng:

      - Nàng làm sao vậy?

      Chu Cẩn tại vừa xấu hổ, vừa cảm thấy uất ức trong lòng, trước kia mình cũng phải như vậy, nếu phải tối hôm đó hồ đồ bị tên xú nam nhân này làm chuyện như vậy, làm sao tệ hại tới mức này...

      Bàn tay Vũ La huơ huơ trước mặt nàng, Chu Cẩn buồn bực bèn chộp lấy, cắn mạnh cái.

      Vũ La hét thảm tiếng, ra sức rút tay về, đùng đùng nổi giận :

      - Đây là lần thứ hai, nàng quả là chó...

      Chu Cẩn cắn được miếng, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, hiểu rằng cần phải giải quyết chuyện này, bèn nén giận :

      - Ngươi , rốt cục phải làm sao đây?

      Vũ La có thể có biện pháp gì, chỉ có thể buông tiếng than dài:

      - Chắc chắn là ta phải cưới Cốc Mục Thanh.

      Đương nhiên Chu Cẩn hiểu ràng, chính là vì điểm này, cho nên nàng cũng tìm được cách nào giải quyết. Rốt cục nàng cũng phải là loại người phân phải trái, ngay từ đầu Vũ La muốn dây dưa với nàng, nàng sớm nhìn ra điểm này.

      Kết quả bị Hắc Thủy Tiên thầm hãm hại, ra hai người đều là kẻ thọ hại.

      Chuyện rối rắm này khiến cho Chu Đại tiểu thư ngủ được mấy ngày qua. Nàng luôn nghĩ cách giải quyết chuyện này, rốt cục nghĩ ra cách gì mới tới tìm Vũ La.

      Vũ La thấy gương mặt nàng gầy thấy , trong lòng cũng có cảm giác thương hại. Quả cả hai đều là kẻ bị hại, nhưng bất kể thế nào, nữ nhân cũng là bên tổn thất nặng nề hơn. cảm thấy lòng mình mềm lại:

      - Nàng đừng nôn nóng, chúng ta từ từ nghĩ cách. Nàng hãy về trước , đừng để cho người ta thấy được...

      Chu Cẩn trầm ngâm lên tiếng, xoay người bước , trong lòng oán hận Hắc Thủy Tiên vô kể. Tiện nhân này... hại chết ta rồi...

      ra ngoài dự liệu của Vũ La. phương án xử lý của cấp đối với Nhạc Băng Uyên được đưa ra nhanh chóng: bất kể người nào cũng chỉ có thể tiến vào lần.

      Lần này Trưởng Lão Hội trực tiếp hủy mệnh lệnh của Sở Tam Tuyệt. Nhưng cân nhắc tới vấn đề an toàn, cho nên chi hạn định mỗi người được vào lần.

      Đây coi như là kết quả của chuyện Sở Tam Tuyệt tranh đấu cùng đối thủ. Kết quả này cũng tương đương với chuyện Vũ La cũng chỉ có thể vào lần.

      Theo như kinh nghiệm lúc trước, người nào tiến vào bốn lần chết, cách khác mỗi người có thể vào ba lần. tại dù Vũ La là đại công thần, nhưng cũng chỉ có thể tiến vào lần.

      Quyết định này vừa được đưa ra. Vũ La chợt nghe ngọc bài của Đồng trưởng lão vang lên tiếng, ra là lão liên hệ với Vũ La, trước tiên cất tiếng thở dài:

      - Vũ huynh đệ, con rết trăm chân chết vẫn còn ngọ nguậy. Mắt thấy Sở Tam Tuyệt làm gì được, nhưng sau lưng lão vẫn còn người chống đỡ. May nhờ Chu Đại Trưởng lão kềm giữ người nọ, sau đó mấy người chúng ta hợp lực mới làm cho Sở Tam Tuyệt cúi đầu. Có thể làm tới nước này dễ dàng gì. mong Vũ huynh đệ lượng giải.

      Vũ La từng đứng địa vị cao, tuy rằng lúc ấy thích quyền mưu. nhưng đối với chuyện này cũng có thể hiểu được:

      - Đa tạ lão ca. lòng ta hiểu rất ràng.

      Đồng trưởng lão lại :

      - Bất quá lần này lão hành có phần quá đáng, ít người cảm thấy gai mắt. Là lão đệ phát ra Nhạc Băng Uyên trước, hơn nữa dốc hết toàn lực cứu được trường đại nạn. Sở Tam Tuyệt lại cho lão đệ vào, còn gạt bỏ tất cả người Nhược Lô Ngục ra ngoài, hết sức khó coi.

      Hai người lại hàn huyên hai câu. Vũ La cũng hiểu được ý của Đồng trưởng lão, chuẩn bị liên thủ với vài người nữa trong Trưởng Lão Hội, lật đố Sở Tam Tuyệt.

      Chuyện này cũng có liên quan gì nhiều với Vũ La. Bất quá Đồng trưởng lão thông báo trước tiếng với Vũ La. có ý là lão đối nghịch cùng Sở Tam Tuyệt là ‘vì lão đệ cho nên ta mới đứng ra’.

      Có thể lật đổ được Sở Tam Tuyệt là tốt nhất, Vũ La cũng trút giận phần nào, cho nên cũng phản đối.

      Mỗi người chỉ có thể vào Nhạc Băng Uyên lần, nhìn qua vô cùng bất lợi cho Sở Tam Tuyệt, bởi vì nhân thủ của lão đủ. Nhưng ngay sau đó còn có mấy trăm tên tu sĩ tiến vào Nhược Lô Ngục. Lần này Nhược Lô Ngục kín người hết chỗ, các loại vấn đề nối đuôi nhau tới.

      Sở Tam Tuyệt lại thể ra điểm hùng mạnh của lão, tuy rằng chấp nhận cho người Nhược Lô Ngục tiến vào Nhạc Băng Uyên, nhưng lão lại phái người tiếp quàn canh giữ lối vào, chi để cho người Chu gia và người phe lão tiến vào trước, người Nhược Lô Ngục vào sau cùng.

      Kiều Hổ cùng Mã Hồng thể vào được nữa, thực tế chuyện này là vì ngăn chặn Diệp Niệm Am cùng Vũ La, chủ yếu là đối phó Vũ La.

      Vốn Sở Tam Tuyệt thèm để ý tới tên Tổng Lãnh Ban Đầu nho của Nhược Lô Ngục. Nhưng sau khi lão xem qua tư liệu do Hắc Thủy Tiên gởi về, phát có vẻ như tên Tổng Lãnh Ban Đầu này có thể chiếm được lợi ích . Chuyện này khiến cho lão lo lắng, nếu Vũ La vào trước, lấy ít bảo bối, chi để lại những thứ tầm thường cho người của mình, như vậy là được.

      Cho nên lão chết sống ngăn cản Vũ La bên ngoài. Hơn nữa lão thấy rằng tên Tổng Lãnh Ban Đầu làm gì được mình, cho nên thoải mái ngăn cản.

      Nhưng sau khi người Chu gia và thủ hạ của Sở Tam Tuyệt tiến vào Nhạc Băng Uyên, lại có chuyện xảy ra.

      Đám tu sĩ trước đây vào hai, ba lần, có số người có cảm giác ổn, dường như thương tổn bắt đầu dần dần phát tác.

      Sau khi tất cả mọi người từ Nhạc Băng Uyên trở ra, có ba tên tu sĩ vì suy kiệt mà chết. Ngay cả nguyên hồn của chúng cũng khô héo, trở thành tinh hạch có chút sinh cơ.

      Lần này tiến vào Nhạc Băng Uyên, hai bên đều có thu hoạch rất lớn. Nhưng lúc này ai có lòng dạ nào xem lại mình thu hoạch được bảo vật gì, những người từng tiến vào Nhạc Băng Uyên đều trở nên lo lắng, biết kế tiếp có tới lượt mình .

      Chu Cẩn dạo qua vòng bên ngoài cửa phòng Vũ La. qua cửa nhưng vào. Sau khi qua mấy chục trượng bèn quay lại, qua cửa lần nữa cũng vào. Sau vài lượt như vậy, Chu Cẩn tức tối giậm chân:

      - Con heo này sao chịu ra, để cho bản nương ‘ngẫu nhiên’ gặp ngươi...

      gặp ‘ngẫu nhiên’ được, Chu Cẩn bèn nghiến răng cái, đập mạnh cửa phòng.

      Tiếng đập cửa mạnh vang lên, Vũ La thầm nghĩ trong Nhược Lô Ngục này, còn ai dám đập cửa phòng nhìn như vậy, vừa mở cửa ra liền thấy Chu Cẩn.

      Vũ La hết sức bất ngờ:

      - Vì sao lại là nàng?

      - Vì sao thể là ta, sao hả, chẳng lẽ ngươi chờ nữ nhân khác, bị ta làm cản trở rồi sao?

      Sau khi Chu Cẩn xong chợt hối hận, muốn cho mình bạt tai. Mình hồ đồ, chuyện suy nghĩ. như vậy phải là ghen hay sao?

      Quả nhiên Vũ La khẽ cau mày, như cười như mời nàng vào phòng:

      - có, Nhược Lô Ngục này có bao nhiêu nữ nhân, ta chờ ai đây? Vào .

      Chu Cẩn cúi đầu đỏ mặt vào, nửa lời.

      Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:

      -Nàng đến tìm ta...

      Chu Cẩn cất tiếng thở dài:

      - Hay là ngươi đừng , tuy rằng tại thoạt nhìn lần cũng có gì nguy hiểm, nhưng ai mà biết được? phải lúc trước người vào ba lượt cũng cảm thấy gì sao? Đừng vì vật ngoại thân mà mạo hiểm tính mạng mình...

      Vũ La còn sửng sốt. Chu Cẩn đỏ bừng mặt, cãi chày cãi cối:

      - Bất kể thế nào, ngươi cũng là ân nhân cửu mạng ta, ta thể trơ mắt nhìn ngươi chịu chết...

      Như vậy khỏi càng càng lộ, từ trước tới nay nàng xem vị ân nhân cửu mạng này ra gì.

      Bất quá Vũ La vẫn có chút cảm động, mỉm cười :

      - Nàng yên tâm , ta có chuẩn bị vạn toàn.

      Chu Cẩn nổi giận đứng bật dậy:

      - Được, ngươi muốn chịu chết cứ việc. Ngươi chết rồi có ai đau lòng đâu, ta phải đây...

      Vũ La vội vàng vọt sang bên, Chu Cẩn thở hồng hộc ra, đẩy cửa mạnh. Vũ La lắc lắc đầu, nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách.

      Bất quá vẫn có nụ cười hiểu ý chậm rãi lên mặt .

      riêng gì Chu Cẩn, Chu Hoành cũng tinh, sau khi biết được chuyện xảy ra, y bèn phái người mời Vũ La tới, bảo trăm ngàn lần đừng đem thân vào nguy hiểm. Thủy chung Chu Hoành vẫn nhận định Vũ La là muội phu mình, thể để cho chết sớm như vậy được.

      Diệp Niệm Am từ bỏ cơ hội tiến vào Nhạc Băng Uyên, lão thiếu thứ gì, cần mạo hiểm.

      Nhưng Vũ La vẫn muốn vào xem, chính mình phát được lối vào Nhạc Băng Uyên, nếu vào xem có chút cam lòng.

      Nhược Lô Ngục là chỉnh thể, từ Ly Nhân Uyên tới Ma Lạc Uyên, Phượng Nhãn Thần Vãn giống như sợi chỉ nối liền trong đó. ra Vũ La cũng hết sức tò mò, biết trong Nhạc Băng Uyên có sợi chỉ này .

      riêng gì Vũ La. Chu gia cũng có hơn trăm tên binh sĩ chưa từng tiến vào Nhạc Băng Uyên, tại chuẩn bị vào thứ thời vận.

      Thủ hạ của Hắc Thủy Tiên lại được điều thêm sáu mươi tên nữa, cũng muốn vào xem.

      Những người này phải là người của Sở Tam Tuyệt, cho dù là Hắc Thủy Tiên, đối mặt với vị tu sĩ cầm đầu cũng tỏ ra vô cùng cung kính. Người nọ vừa xuất , bên ngoài thân thể liền bao phủ tầng sương khói, ai có thể thấy được chân diện mục của y. Mọi người đều hiểu ràng, thân phận của người này chắc chắn là đơn giản, chỉ là ai có thể khám phá ra.

      Số tu sĩ tiến vào Nhạc Băng Uyên hai, ba lần, có quá nửa táng mạng trong đó. Thêm vào trăm tu sĩ chết đầu tiên, lần này Nhạc Băng Uyên xuất có thể trường đại nạn, làm chết mấy trăm người.

      Nhưng những chuyện này cũng thể ngăn cản đám tu sĩ cuồng nhiệt.

      Lối vào Nhạc Băng Uyên xuất tới ngày thứ chín. Vũ La cùng các tu sĩ khác cùng nhau đứng dưới tinh cầu đầu thú lớn kia, người Chu gia đông nghịt. Biết có nguy hiểm trùng trùng, nhưng Chu gia vẫn phái ra trăm tu sĩ, chủ yếu là vì trước đây bọn họ bị Hắc Thủy Tiên qua mặt ít, tại dù biết nguy hiểm, cũng muốn liều mạng lần cuối.

      Đối với chuyện này, tuy rằng Vũ La làm, nhưng cũng chỉ trích Chu Hoành.

      Chu Hoành phải suy nghĩ cho cả Chu gia. Thế gia tu chân này hết sức khổng lồ, nhìn bề ngoài hết sức oai phong, thực tế nguy cơ tứ phía. Lần Nhạc Băng Uyên xuất này, Chu gia chạy tới chia phần canh đắc tội ít người, cũng đạt thành thỏa hiệp với ít người khác. Những chuyện này xét cho cùng, rốt cục cũng cần tới những gì mà bọn họ lấy ra được khỏi Nhạc Băng Uyên.

      Đám binh sĩ cũng là tự nguyện, cũng liều mạng vì tiền đồ của mình.

      Chu Du đánh Hoàng Cái, bên chịu đánh bên muốn đánh. Vũ La có gì để .

      Bất quá lúc mọi người tập trung lại, Vũ La chậm rãi mặc bộ ‘tiên giáp’ của mình vào, khí Khước Phong đường vốn nghiêm trang nhất thời vang lên tràng cười rộ.

      Vũ La cũng cảm thấy mặt nóng bừng, còn cách nào khác, chi vì đây là lần đầu tiên mình chế tạo áo giáp, là xấu xí vô cùng. Chính mặc áo giáp này vào, cũng phải lấy hết can đảm.

      - Đây là đồ chơi gì vậy?

      Đám tu sĩ xung quanh Hắc Thủy Tiên xao động hẳn lên.

      - Chẳng lẽ tiểu tử này muốn cải trang thành quái thú, cho rằng Nhạc Băng Uyên tha cho ?

      - Ta thấy có lẽ muốn giải trí cho mọi người. Gần đây ai nấy đều căng thẳng, tiểu tử này quả quên mình vì người khác, ha ha ha...

      Đủ các lời chế nhạo vang lên. chỉ có sắc mặt Hắc Thủy Tiên vô cùng nghiêm nghị. Vị tu sĩ thân chìm trong sương mù đứng cạnh nàng lên tiếng hỏi:

      - Ngươi có tâm gì sao?

      Hắc Thủy Tiên nhìn nhìn Vũ La:

      - Các ngươi phải cẩn thận, tiểu tử này quyết thể vô duyên cớ khoác bộ áo giáp xấu xí như vậy lên người.

      Người nọ hừ tiếng:

      - chỉ là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Quàng Hạ. có thể làm được gì chứ? Ta hiểu, vì sao Sở trưởng lão lại tỏ ra e ngại như vậy...

      Hắc Thủy Tiên còn muốn nữa, nhưng biết nghĩ tới chuyện gì chợt ngậm miệng lại, chỉ chăm chú quan sát Vũ La ở xa xa.

      Chu Cẩn cũng nhìn Vũ La, lòng thầm mắng Vũ La là heo biết bao lần. Chỉ là Chu Đại tiểu thư hồn nhiên ý thức được rằng, ra biệt hiệu ‘heo’ này ít nhiều gì cũng có vẻ thân mật trong đó.

      Người của Hắc Thủy Tiên vẫn canh giữ lối vào, bọn chúng cùng người Chu gia tiến vào, sau đó mới tới lượt Vũ La. Mấy tên tu sĩ canh giữ lối vào cười hì hì nhìn Vũ La:

      - VỊ huynh đệ này, ngươi là can đảm, mau vào thôi. Nhưng ngươi nhất định phải còn sống trở ra, người khỏi hài như ngươi vậy, chúng ta còn muốn nhìn thấy ngươi vài lần. vừa thấy ngươi buồn cười, ha ha ha...

      Vũ La lạnh nhạt bay lên, giơ tay chạm vào tinh cầu. Toàn thân lập tức cảm nhận được cỗ lực lượng rất lớn hút lấy tay mình, kéo tuột và người mình vào bên trong.

      Trước mắt Vũ La là màng hào quang màu xanh, trong đó còn có từng phiến hào quang cũng màu xanh nhưng sáng hơn nhiều, giống như tia chớp chợt lóe lên rồi biến mất.

      Bình... Vũ La ngã mạnh xuống mật đất cứng chắc, hào quang màu xanh biến mất, rốt cục Vũ La vào trong Nhạc Băng Uyên.

      Từ lúc phát lối vào Nhạc Băng Uyên cho tới bây giờ, chín ngày trôi qua. Bởi vì trưởng lão Sở Tam Tuyệt làm khó dễ, cho nên công thần phát lối vào Nhạc Băng Uyên là Vũ La, mãi tới bây giờ mới được tiến vào.

      Những người khác vừa tiến vào lập tức chạy như điên, hoặc bay thẳng lên , ở trong Nhạc Băng Uyên thêm khắc là thêm phần nguy hiểm, mọi người đều tranh thủ thời gian nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể phát ra cơ duyên thuộc về mình.

      Vũ La chút khẩn trương, khoanh chân ngồi xuống, để cho áo giáp của mình dần dần thích nghi với Nhạc Băng Uyên.

      Đám tu sĩ xung quanh thấy Vũ La ngồi xuống như vậy, ai nấy thầm mắng là ngu xuẩn. Nhạc Băng Uyên khác với những hung địa khác, tại cũng phải là lúc để ngồi xuống điều tức, điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất. Tên ngốc này chỉ có thể chờ chết bên trong Nhạc Băng Uyên.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #234
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :