BÁT HOANG ĐOÁN TẠO (THƯỢNG) Đạo cao thước, ma cao trượng, hắc hắc, bản Đế Quân chính là ma trung chi ma, hừ... Vũ La thầm có chút đắc ý, về phía trước xa thấy phường thi họa, cống có hai chữ to: Mặc Thú. Bày trí trong phường thi họa có thể rằng văn nhã hơn lò rèn rất nhiều. Dưới cửa sổ bày dãy bồn hoa, ngay trước mặt là tấm văn bia, có chữ Thọ to bằng cái đấu đó. Hai bên vách tường cũng có rất nhiều tranh chữ, phong cách khác nhau, là nét bút của nhiều người khác nhau. chiếc giá cổ giữa điểm có bày ít nghiên mực, giấy Tuyên Thành, giá bút... những vật linh tinh. lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi trong điểm xem quyển sách cổ. Vũ La tiến vào, lão nhân này quả nhiên khác với những thương hộ khác Thiên Nhai, quả cao tay, chỉ giương mắt liếc nhìn cái, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách. Vũ La vòng, trong điểm này cũng có thứ gì tốt, nhưng bên cạnh án thư mà lão chưởng quỹ ngồi có cổng vòm hình tròn, sau cổng ấy có tiểu sảnh, những thứ được bày trong đó lại khác. Vũ La chỉ mơ hồ nhìn thấy vài thứ, ngay cửa có bể cá do pha lê điêu khắc mà thành, chứa đầy chất lỏng màu đỏ sẫm. Theo như dao động linh khí toát ra từ bể cá, tối thiểu cũng là máu của hung thú cùng cấp với Long Ngạc mà từng gặp ở cấm địa Yên sơn. Bên trong còn có tài liệu gì đó tương tự Đế nan Chu Sa, Loại thuốc màu này là lựa chọn tốt nhất để khắc linh phù. Nếu phải Vũ La có được Phù Cổ còn tốt hơn, e rằng tiến tới đoạt lấy bể máu tươi chu sa kia vào lòng. giá cổ cạnh cửa có bày dụng cụ rửa bút bằng thanh ngọc, cũng là thứ trân quý khôn lường. Pháp môn mà thợ rèn dạy Vũ La chỉ có thể rèn nên pháp bảo loại binh khí, thể rèn được những vật thế này. Mà dao động linh khí toát ra từ dụng cụ rửa bút kia chẳng kém gì ba món binh khí ở chỗ thợ rèn. Tất cả đồ vật trong tiểu sảnh nọ e rằng đều có cấp bậc như vậy, từ đó có thể thấy được, căn cơ của chủ nhân phường thi họa này quả hùng hậu hơn thợ rèn. Bất quá cho tới bây giờ, Vũ La vẫn chưa nhìn thấy đạo linh phù nào, đừng là Thiên Mệnh Thần Phù, có thể thấy phù sư hiếm hơi tới mức nào. Vũ La suy nghĩ phen, tiến tới cúi người hành lễ với lão nhân: - Tiền bối... Lão nhân giương mắt nhìn : - VỊ công tử này muốn gì vậy? Vũ La thẳng thắn : - Tiền bối hãy xem thứ này trước. đưa quyển trúc giản ra, lão nhân thấy vậy hơi biến sắc, chợt nở nụ cười: - Có thể làm cho lão thợ rèn mang thứ này ra, nhất định trả cái giá phải , xem ra đây là khách hàng lớn, lão hủ chậm trễ tiếp nghinh rồi... Vũ La khoát tay chặn lại: - Tiền bối hẳn là biết ta tới đây làm gì. Nhìn qua lão nhân này tinh minh tựa quỷ, Vũ La cũng tiết kiệm tâm tư, thẳng thắn thương lượng giá với lão. Dù sao mình vẫn còn có mấy vạn lượng hoàng kim, hàng chục lượng bạc, cho dù giá cao chút cũng sao. Lão nhân gật gật đầu: - Phải chăng ngươi biết loại văn tự này? Vũ La bỗng nhiên phúc chí tâm linh, : - Nếu tiền bối có bộ linh văn đầy đủ của loại văn tự này, xin hãy bán hết cho ta. Lão nhân buông quyển trúc giản xuống, chậm rãi ra phía sau: - Để ta tìm thử xem, đồ vật quá nhiều, thời gian quá lâu, trong lúc nhất thời nhớ nổi... Vũ La theo sau lão, lão nhân xuyên qua tiểu sảnh, lại mở ra cánh cửa bí mật, trong đó là phòng kho, bên trong bày mười tám cái tủ sơn son xếp thẳng hàng. Lão nhân lục lọi trong đó lúc lâu, chợt nghe lão cười ha hả: - Vận may của công tử tệ, ngờ có đầy đủ. Lão lấy trong chiếc ngăn tủ ra cái hộp dài, mở hộp lấy ra quyển trục: - ủa, là Xi Vưu Ma Văn Khảo Biện! Vũ La chợt nghe tim mình đập như trống trận, Ma Thần Xi Vưu chính là vị Ma Thần lâu đời nhất trong truyền thuyết, nghe từng thiết lập Ma triều, thống trị qua thế giới này. Sau bị phản tướng Nhân tộc giết chết, lúc ấy mới kết thúc thời Ma triều cường thịnh. ngờ lại là Xi Vưu Ma Văn. Vũ La sực nhớ lại thợ rèn khi nãy, tuy rằng dáng người cao, nhưng thân cơ bắp cuồn cuộn như sắt thép, phải là dấu hiệu đặc thù của Bát Hoang Ma Bộ dưới trướng Xi Vưu trong truyền thuyết hay sao? Vũ La chấn động trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, giơ tay ra định nhận lấy quyển trục, đột nhiên lão nhân rút trở về. Vũ La cười: - Tiền bối giá . Lão nhân khẽ nhướng mày: - Hào sảng lưu lại ngàn lượng bạc, ngươi có thể lấy thứ này . Lúc Vũ La ra khỏi phường thi họa, vừa khéo nhìn thấy bọn Quách Hiểu lại bị chưởng quỹ cửa hàng tống cổ ra ngoài. Cửa hàng nọ kinh doanh xa mã, chưởng quỹ lại phải là người văn nhã, thấy bọn chúng chịu bèn thóa mạ ầm ĩ, toàn những lời ô uế, đại đa số là cổ ngữ mấy trăm năm trước, e rằng người bây giờ thể hiểu được. Tuy rằng đám tu sĩ này chỉ sống được khoảng tám mươi, trăm năm trở lại, nhưng cũng có thể hiểu được phần nào, tức tối tới nỗi sắc mặt tái xanh, nhưng cũng dám làm gì ở nơi này, cả bọn uất ức vô cùng, thất tha thất thểu bước đường. Ai có ngờ đâu bên trong Thiên Nhai toàn là con buôn như vậy, cần phải dùng vàng bạc mới mua được đồ của họ, mà những thứ này lại vô dụng với tu sĩ. Vũ La cười thầm, định tiến vào cửa hàng khác, thình lình nhìn thấy lão nhân gánh nước qua trước mặt, chính là lão nhân bán đậu hủ lúc sáng. Lão nhân nọ liếc nhìn Vũ La cái, vốn lão qua, chợt quay trở lại thản nhiên : - ngươi chiếu cố sinh ý của lão hán, lão hán tặng ngươi câu: “Trong phúc có họa, trong họa có phúc”. xong cũng dừng lại, lập tức rời , Vũ La muốn hỏi thêm, lão bước như bay, nháy mắt thấy. Vũ La cau mày, lão nhân này đúng, mình nhận được lợi ích bằng trời, nếu còn tham lam nữa, e rằng chưa chắc có kết cục tốt. Trăng tròn lại khuyết, cơ duyên cũng là như vậy, nếu quá mức cố chấp, sử dụng hết cơ duyên ở chỗ này, e rằng ổn cho tương lai. chợt bừng tỉnh ngộ, lập tức xoay người trở lại, về phía căn phòng ở đầu đường. Vũ La mở cửa ra, tất cả bên trong cũng giống y như khi rời buổi sáng. đóng cửa phòng lại, sửa sang tấm trải giường, xếp chăn sang bên, khoanh chân ngồi giường. Mọi người phải ở lại Thiên Nhai ba ngày, nhưng có ai tới với mọi người, rốt cục phải làm gì trong ba ngày này. Vũ La trấn tĩnh tinh thần, dốc lòng nghiên cứu Xi Vưu Ma Văn. Loại văn tự cổ xưa này vô cùng tối nghĩa khó hiểu, tuy rằng ngữ pháp rất đơn giản, nhưng nghĩa của từng chữ lại phức tạp. Mỗi chữ ở ngữ cảnh khác nhau có nghĩa khác nhau, thậm chí có khi nghĩa hoàn toàn tương phản. Vũ La nghiên cứu hơn nửa ngày, dần dần cũng hiểu ra đại khái, Xi Vưu Ma Văn này là văn tự mà Bát Hoang Ma Bộ dưới trướng Xi Vưu sử dụng vào thời viễn cổ, Bát Hoang Ma Bộ phải là Nhân tộc, phương thức tư duy của bọn họ có hơi khác với Nhân tộc, Vũ La thân là con người lại học tập văn tự này, khỏi cảm thấy rối rắm khó hiểu. Đêm hôm ấy Vũ La ngủ, miệt mài nghiên cứu, cuối cùng cũng hiểu được đại khái Xi Vưu Ma Văn, Lúc này mới hiểu được bốn chữ quyến trúc giản là: Bát Hoang Đoán Tạo. (Đoán tạo: rèn) Nội dung trong quyển trúc giản, chỉ có thể hiểu được khoảng hai, ba thành, chỉ hiểu được mơ hồ ý tứ của pháp môn này, muốn thi triển còn xa mới được. Vũ La cũng sốt ruột, lấy được cơ duyên lớn như vậy ở Thiên Nhai này, cho nên chút cưỡng cầu, Cho dù dùng hết hai ngày còn lại để nghiên cứu Xi Vưu Ma Văn và Bát Hoang Đoán Tạo, cũng sao cả. Đáng tiếc tới chiều hôm sau, chợt có người tới gõ cửa phòng Vũ La. Người tới chính là thợ rèn, y thấy Vũ La mở cửa lập tức : - Mau tới cuối đường, chỉ còn chờ mình ngươi mà thôi. Vũ La dám chậm trễ, lập tức ra khỏi cửa tới cuối đường. Tiên Tuyệt - Chương #199
BÁT HOANG ĐOÁN TẠO (TRUNG) Sau khi ra đường Vũ La mới cảm thấy tò mò, cuối đường, cuối Thiên Nhai... Mình vừa vào nơi này gặp được cơ duyên lớn như vậy, sau đó mực ở trong phòng tiềm tu, thậm chí chưa tới cuối Thiên Nhai xem nơi đó ra sao. Chuyện này dường như làm nảy sinh ra vấn đề khác: Rốt cục Thiên Nhai nằm ở đâu? Vũ La nhìn xung quanh vòng, ánh mắt lướt qua các cửa hàng xung quanh, xa xa là mảng mông lung mờ mịt. buông tiếng thở dài, e rằng dù là Đại Năng cũng thể nhìn thấu tầng sương mù này... Vũ La gạt bỏ ý định xem xét thăm dò, sải bước nhanh đường. Hai bên đường cửa hàng san sát, quả rất nhiều. Con đường này nhìn qua tuy hẹp, nhưng lại rất dài, với tốc độ của Vũ La cũng phải chạy trong khoảng thời gian uống cạn chén trà mới tới cuối đường. ngọn sơn phong nguy nga sừng sững ở cuối Thiên Nhai, Vũ La quay đầu nhìn lại sau lưng, Thiên Nhai giống như dải băng trải dài từ ngọn núi xuống tới chân núi, hai bên toàn là sương mù mờ mịt, khiến cho nơi này nhìn qua chẳng khác nơi thế ngoại đào nguyên. Đám Quách Hiểu quỳ dưới ngọn núi này cũng biết ràng, nơi ‘thế ngoại đào nguyên’ này rốt cục có bao nhiêu con buôn, Bọn chúng ngừng thầm mắng trong lòng, chỉ có thể gởi gắm hy vọng cuối cùng vào nơi này. Chiều hôm nay, bọn chúng được thông báo, Thiên Nhai tuyển chọn bắt đầu vào lúc trăng tròn, bảo bọn chúng tới cuối Thiên Nhai chờ đợi. Bọn Quách Hiểu thân xu dính túi, nghèo cùng khố rách áo ôm, ngừng bị coi thường, ngược đãi, xua đuổi... tại Thiên Nhai, vô cùng thê thảm. Khi nghe tin này, theo bản năng chúng bèn hỏi có cần bạc hay , sau khi biết là miễn phí, nhất thời cả bọn hưng phấn vô cùng, chạy như bay tới cuối đường chờ đợi. ra ai bắt chúng phải quỳ, nếu Vũ La tới đây trước, quá nửa tới cửa hàng gần đó mua chiếc ghế dựa mà ngồi, nhưng thứ nhất bọn Quách Hiểu có bạc, thứ hai, trong lòng bọn chúng vô cùng kính sợ Thiên Nhai, cho nên theo bản năng bèn quỳ xuống. nhưng lần này bọn chúng quỳ như vậy hết mấy canh giờ. Mãi đến khi trời tối, các chưởng quỹ cửa hàng xung quanh đóng cửa, sau đó dần dần tụ tập xung quanh bọn chúng. nhưng những người này ràng cũng chỉ là khán giả, phải người chủ . Quỳ thêm thời gian tàn nén nhang, lúc này mới có ba người từ ngọn núi ung dung bay xuống trước mặt mọi người. Bọn Quách Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, tức hoảng sợ, chính là ba người bên gánh đậu hủ sáng hôm qua. Hán tử trung niên nọ dường như còn ghi hận hôm qua Vũ La đoạt hết đậu hủ của mình, đôi mắt như chuông đồng của y loang loáng quét qua đám đông, tìm kiếm Vũ La. - Tiểu tử nọ đâu rồi, vì sao thấy, phải là bỏ trốn giữa đường rồi chứ? hán tử trung niên quát hỏi. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhịn được thầm thóa mạ trong lòng. Tên ngốc Vũ La này, ngươi đắc tội với người ta, nhưng chúng ta bị mắng. Thợ rèn vội vàng chạy trở về: - Ta kêu ... Vũ La vừa tới, ánh mắt bọn Quách Hiểu như muốn nuốt chửng . Mọi người quỳ lâu như vậy, ngươi lại lười biếng ngủ trong phòng. Lão nhân bán đậu hũ ở giữa, bên trái là lão nhân gầy gò, bên phải là hán tử trung niên, hán tử trung niên hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La cái: - là lớn lối, đứng qua bên . Lúc này bọn Quách Hiểu mới hiểu ra, ra cần phải quỳ, trong lòng cảm thấy uất ức. Vũ La theo lời đứng sang bên, lão nhân bán đậu hũ đứng ra, với mọi người: - Đây là quy củ của Thiên Nhai, mỗi người có được lần cơ hội, phải xem tạo hóa của các ngươi. Lão nhân này tính tình rộng rãi phóng khoáng, khi chuyện toát ra khí tức thanh tĩnh vô vi. Lão chỉ hai câu, sau đó dẫn theo lão nhân gầy gò và hán tử trung niên lui lại, với mọi người kế tiếp phải làm gì. Bọn Quách Hiểu ngơ ngác hiểu đầu đuôi ra sao, lại dám hỏi, chỉ có thể tiếp tục quỳ. Vũ La cảm thấy hơi mệt mỏi, nhìn quanh quất, đột nhiên lấy trong lòng ra đồng tiền: - Ai có ghế dựa bán ta cái, ba mươi đồng. Đám chưởng quỹ sửng sốt chút, sau đó lập tức như ong vỡ tổ chạy trở về cửa hàng của mình, Vũ La vừa thấy tình bất diệu, vội vàng kêu lớn: - Ai tới trước ta mua của người đó, tới chậm đừng trách ta... Hán tử trung niên nọ ở bên cạnh tức tối phùng mang trợn mắt, lão nhân gầy gò chỉ mỉm cười, sắc mặt lão nhân bán đậu hủ lại dễ chịu gì. Quách Hiểu cảm thấy như mình nhìn lầm, đầy đường toàn là những kẻ kém gì tên khốn Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán chết, lại chỉ vì ba mươi đồng tiền mà thi triển bản lãnh giữ nhà, chạy như điên cuồng trở về lấy ghế. Tối thiểu y nhìn ra được chín loại pháp thuật phi hành thất truyền Tu Chân Giới từ lâu,. Thân hình Quách Hiểu lảo đảo vài cái, có vẻ mơ hồ: - ảo giác, hết thảy đều là ảo giác... Người trở lại đầu tiên có gì bất ngờ, chính là vị chưởng quỹ có cửa hàng ở gần Vũ La nhất. Pháp thuật phi hành của bọn họ hết sức cao minh, chênh lệch bao nhiêu, ai ở gần nhất tự nhiên thành công. Ba mươi đồng tiền tới tay, vô duyên cớ có được mối hoạnh tài, vị chưởng quỹ kia mặt mày hớn hở, cho tiền vào túi lắc lắc xủng xoẻng, có vẻ rất thích nghe thanh này. Vũ La đường hoàng ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này trăng lên đến giữa trời, sáng đẹp vô cùng, tròn trĩnh chút sứt mẻ. Cũng vào lúc này, chỉ thấy ngọn núi trước mặt sau khi hấp thu ánh trăng đột nhiên run lên, Vũ La còn tưởng rằng mình hoa mắt, bỗng nhiên ý niệm truyền vào đầu : “Phát ra Mệnh Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay ?” Vũ La giật mình kinh hãi, Phong Thần Bảng khẳng định phán đoán của rất nhanh. sai, ngọn sơn phong trước mặt chính là đạo Thiên Mệnh Thần Phù. cỗ lực lượng xa xưa chậm rãi khuếch tán ra, khiến cho bên ngoài ngọn núi dường như trở nên trong suốt, làm lộ ra trong lòng núi đạo phù văn to bằng con trâu, kim quang sáng chói. đạo hào quang màu bạc bắn ra phá tan trói buộc của ngọn núi, chiếu vào đầu tên tu sĩ, Sau lát, đỉnh đầu tên nọ xuất ba đóa hoa sen trắng như tuyết, chỉ trong thoáng chốc tiêu tan. Ba người bọn lão nhân đậu hủ cùng nhau lắc lắc đầu: - chỉ có tiềm lực thất phẩm hạ. Sau đó đạo hào quang kia lại quét sang tên tu sĩ bên cạnh. đỉnh đầu tu sĩ này cũng xuất ba đóa hoa sen, bất quá thời gian tồn tại kéo dài lâu hơn chút, - Tiềm lực thất phẩm trung. Dần dần mọi người cũng hiểu ra, ra đạo hào quang này có thể kiểm tra đo lường được tiềm lực tu sĩ, cũng tương đương dự đoán thành tựu tu sĩ trong tương lai. Ba đóa hoa sen tương ứng thất phẩm, bốn đóa tương ứng lục phẩm, cứ như vậy mà tính tới. Thời gian tồn tại của hoa sen ấn định phẩm chất cao hay thấp của cùng đẳng cấp, Thời gian dài nhất là thượng đẳng, ngắn hơn là trung đẳng, ngắn nhất là hạ đẳng. Vũ La thầm nghĩ Thiên Mệnh Thần Phù này cũng cùng loại với Thiên Mệnh Thần Phù Độc Cụ Chích Mục của Chu Thanh Giang, bất quá dường như chính xác hơn chút. E rằng nó đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm, còn thuộc về đẳng cấp thượng trung hay hạ, Vũ La cũng phân biệt được ràng. Đáng tiếc vị trí thiên hạ đệ nhất kỳ phù bị Khẩu Tru Thiên Hạ của lão ma đầu chiếm lấy, bằng đạo Thiên Mệnh Thần Phù này có khả năng được liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất. Rất nhanh, nửa tu sĩ tại trường được xem xét, tiềm lực kẻ kém nhất đạt tới bát phẩm thượng, kẻ tốt nhất tới tại là ngũ phẩm thượng. Đám tu sĩ được đoán định tiềm lực cao, tự nhiên vui mừng khôn xiết, tràn ngập hy vọng đối với tương lai, nhưng đám tu sĩ bị đoán định tiềm lực thấp, tỷ như tu sĩ có tiềm lực bát phẩm thượng kia, lúc này tinh thần hoàn toàn sa sút, sắc mặt lộ vẻ buồn bã. Bất luận là ai cũng thể chấp nhận kết quả như vậy, ngày thường mình nỗ lực kém hơn người khác, bằng vào cái gì mà thành tựu của người khác lại cao hơn mình? Chẳng lẽ từ lúc sinh ra ta thấp kém như vậy hay sao? Tiên Tuyệt - Chương #200
BÁT HOANG ĐOÁN TẠO (HẠ) Sau khi đạo hào quang nọ bình phẩm tu sĩ đạt tiềm lực lục phẩm trung, hào quang thoáng chuyển, dừng lại người Quách Hiểu, mọi người lập tức trở nên xôn xao. Tuy rằng lần này tiến vào Thiên Nhai, quan hệ giữa mọi người là cạnh tranh, nhưng Quách Hiểu vốn xuất thân Long Hổ sơn, mơ hồ trở thành đầu lĩnh của mọi người. Lúc này nhìn thấy hào quang bay tới, tất cả mọi người đều ngừng thở, muốn xem rốt cục Quách Hiểu có được bao nhiêu tiềm lực. Sau khi đạo hào quang bao phủ lúc, có đóa hoa sen dâng lên, ngay sau đó là đóa thứ hai, đóa thứ ba, đóa thứ tư... Trong tiếng kinh hô ngừng của mọi người, mãi cho tới đóa thứ bảy, rốt cục mới còn hoa sen xuất . Thời gian hoa sen tồn tại rất lâu, dường như cam lòng tiêu tan, nhưng rốt cục dường như còn lực lượng, chậm rãi tan . - Tam phẩm thượng! Xung quanh vang lên màng kinh hô thất thanh, lúc trước người tốt nhất bất quá cũng chỉ là ngũ phẩm trung, nếu so với Quách Hiểu quả kém quá xa. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Quách Hiểu trở nên phức tạp bất đồng. Chẳng trách người ta được Cửu Đại Thiên Môn bồi dưỡng trọng điểm, chẳng trách người ta có thể trở thành đầu lĩnh của tất cả mọi người, quả bất phàm. ít tu sĩ vốn thầm phục, hơi có vẻ đối địch với Quách Hiểu, lúc này cũng thầm cải biến sách lược, tính toán sau khi ra khỏi Thiên Nhai tìm cơ hội kết giao với vị Quách thiếu hiệp này, chừng tương lai có ngày phải cầu tới người ta. Quách Hiểu cũng vô cùng đắc ý, tuy rằng y ra sức áp chế, muốn làm ra vẻ lạnh nhạt, nhưng mặt vẫn giấu được vẻ vui mừng. Lúc ba người lão nhân đậu hủ nhìn thấy đóa hoa sen thứ sáu xuất đầu Quách Hiểu, cũng vô cùng khẩn trương, nôn nóng chờ mong, nhưng sau đóa hoa sen thứ bảy còn xuất hoa sen nữa, nhất thời cả ba người tỏ ra thất vọng cực kỳ. - Tam phẩm thượng, cũng coi như tệ, đáng tiếc chỉ kém bước... Lão nhân đậu hủ tỏ ra tiếc nuối vô cùng. Lão nhân gầy gò bên cạnh cũng thở dài : - chỉ cần thêm đóa hoa sen nữa, cho dù là nhị phẩm hạ, vậy cũng có hy vọng. Lúc ấy Thần Phù ban thưởng pháp môn, chúng ta cũng có thêm tia hy vọng. Hán tử trung niên lại tỏ ra mười phần tiếc nuối: - Bao nhiêu năm qua có người nào có thể gánh vác trọng nhiệm, đây là kẻ tốt nhất, là... Y chợt đứng lên, khoát tay cái, quả ngọc châu màu trắng bay tới trước mặt Quách Hiểu: - chỉ kém bước, đáng tiếc... Cho ngươi quả Bạch Ác Châu này, hãy trở về tu luyện tìm hiểu, đừng để chúng ta thất vọng. Đừng công pháp, dù là pháp bảo, trong mấy trăm năm qua cũng có người nào mang ra được khỏi Thiên Nhai. Bạch Ác Châu này nhìn qua cũng biết, tối thiểu cũng là bảo bối nhị phẩm trở lên. Có thể mang được Bạch Ác Châu ra ngoài, khoan thực lực Quách Hiểu tăng lên, về phương diện danh vọng e rằng lập tức trở thành trong những thiếu hiệp vang danh nhất trong phe Chính đạo Tu Chân Giới. - Đa tạ tiền bối. Quách Hiểu vội vàng lễ bái, sau khi bái ba bái, lúc này mới vô cùng cẩn thận nhận lấy Bạch Ác Châu, bảo bối vào tay, lập tức Quách Hiểu lộ vẻ vui mừng, ngờ là món pháp bảo nhất phẩm hạ, quả là cực phẩm, Thiên Nhai quả nhiên bất phàm, vừa ra tay tặng món pháp bảo nhất phẩm hạ, Quách Hiểu quyết tâm, sau khi ra ngoài nhất định tế luyện pháp bảo này trở thành bản mệnh pháp bảo của mình. Kế tiếp còn tu sĩ nào có thể khiến cho mọi người kích động như vậy nữa, kẻ có tiềm lực tốt nhất cũng bất quá là ngũ phẩm thượng. Thấy tiềm lực tam phẩm thượng của Quách Hiểu, tự nhiên mọi người xem ngũ phẩm thượng kia ra gì. Rất nhanh xem xét qua tất cả mọi người, đạo hào quang kia chợt chuyển, bao phủ cả Vũ La nãy giờ ở bên xem náo nhiệt, Vũ La sửng sốt chút, lại tỏ ra bình thản, muốn xem xét bản Đế Quân ư, vậy cứ việc xem. Bọn Quách Hiểu vốn xem Vũ La ra gì, tiểu tử này trong mắt bọn chúng bất quá chỉ là góp mặt cho đủ số. ít tu sĩ vây quanh Quách Hiểu, tỏ vẻ thân mật. Đạo hào quang nọ bao phủ người Vũ La trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, vẫn thấy đóa hoa sen nào dâng lên, vẻ mặt ba người lão nhân đậu hũ tỏ ra kỳ quái. Cũng biết tu sĩ nào vô tình liếc mắt nhìn sang, thấy Vũ La có đóa hoa sen nào cả, nhất thời bật cười rộ, mở lời châm chọc: - Ngay cả đóa hoa sen cũng có, được cứu phẩm hạ, ràng là phẩm. biết ngươi từ kẽ đá nào chui ra, chạy đến nơi đây đến góp mặt cho đủ số... Mọi người nhìn thấy, nhất thời những tiếng cười chế giễu vang lên rần rộ. Ngay cả tiềm lực cửu phẩm hạ cũng đạt được, thành tựu tương lai của ra sao có thể tưởng tượng. Cười nhạo người như vậy, hầu như có gánh nặng tâm lý gì, tương lai cần lo vượt qua mình. Quách Hiểu cũng cảm thấy nhõm trong lòng, tiềm lực Vũ La thấp như vậy, dù là vị phù sư, thành tựu tương lai cũng vô cùng hữu hạn, vốn Quách Hiểu cũng muốn đối địch với vị phù sư, tại thấy vậy như vừa trút được gánh nặng vai xuống, bèn nở nụ cười trào phúng nhìn Vũ La. - Tất cả câm miệng cho ta! hán tử trung niên gầm lên tiếng, đám tu sĩ lập tức im thin thít, dám hó hé.Xem ra người Thiên Nhai nỡ lòng nhìn thấy tên phế vật kia chịu nhục, được thôi, ở trong Thiên Nhai đành phải tỏ ra ngoan ngoãn vậy. Chờ sau khi ra ngoài, phế vật như muốn ức hiếp thế nào mà được? Vũ La ngồi ghế, gác tréo chân rung đùi, thản nhiên nhìn đám tu sĩ tự cho mình đúng kia. Hai bên cơ hồ ở cùng cấp độ, tức tối với bọn chúng là chuyện cần thiết chút nào. Đạo hào quang nọ bao phủ Vũ La trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, ba người lão nhân đậu hũ cùng các vị chưởng quỹ nhìn Vũ La vô cùng chăm chú, thậm chí chớp mắt. vẫn có tu sĩ bất mãn trong lòng. Hiển nhiên lão nhân đậu hũ nọ chính là đầu lĩnh Thiên Nhai. Vũ La mua đậu hũ của lão, cho nên lão hy vọng Vũ La có thể có được ích lợi. Lâu như vậy vẫn thấy hoa sen bay lên, hiển nhiên là có khả năng, Vũ La chính là tên phế vật, chỉ tổ làm lãng phí thời gian của mọi người mà thôi. nhưng lúc nãy bị hán tử trung niên gầm lên tức giận, mọi người chỉ thầm ấm ức trong lòng mà dám gì. Rốt cục sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, đạo hào quang kia thình lình thu lại, bất chợt tên tu sĩ nhịn được lên tiếng : - quả là phế vật phẩm, lại kéo dài thời gian như vậy, Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra tên tiểu tử này vô dụng... Y còn chưa dứt lời, chợt hán tử trung niên quát to tiếng: - Ngu xuẩn, câm miệng! Thực lực của y có thể so với tiền kiếp Vũ La, nghĩ lại đám tu sĩ trẻ tuổi này cho dù có được thiên phú dị bẩm, nhưng nếu so về thực lực chân chính quả là cách xa Nam Hoang Đế Quân vạn dặm. Lần này hán tử trung niên quát to như vậy, ngầm có ý trách móc trong đó, chỉ thấy làn sóng khí từ trong miệng y ngừng dao động khuếch tán ra, hóa thành luồng ba nhanh chóng lan tràn. Tên tu sĩ kia hự lên tiếng đau đớn, thình lình bay ra sau mấy trăm trượng, ngã mạnh xuống đất. Sau khi lăn lông lốc mấy vòng, vất vả lắm mới ngồi dậy được, òa tiếng phun ra ngụm máu tươi, hiển nhiên bị thương . Lão nhân đậu hủ đứng dậy, chòm râu của lão gió mà lay: - Hành trình Thiên Nhai lần này chấm dứt sớm, ta phái người đưa các ngươi ra ngoài, Vũ La, ngươi ở lại. Mọi người nghe vậy sửng sốt, ràng là còn ngày nữa, đừng xem thường thời gian ngày này. Nơi đây chính là Thiên Nhai, chỉ cần tao ngộ nho , chừng có thể thay đổi thành tựu cả đời. Lão nhân đậu hủ bảo mọi người rời trước, vốn mọi người cảm thấy hài lòng, lại nghe lão giữ Vũ La lại, đây quả là thiên vị ràng. Tiên Tuyệt - Chương #201
TUỆ NHÃN CHÚNG SINH (THƯỢNG) Rốt cục đám tu sĩ kềm chế được nữa, nhất thời cùng nhau gào thét: - Vì sao vậy, chỉ vì tên phế vật kia ăn đậu hủ của lão sao? đúng là ngờ, Thiên Nhai chỉ biết buôn bán kinh doanh như vậy. - Câm miệng! Rốt cục lão nhân gầy gò nhịn được nữa, nghiêm mặt quát trầm. Quách Hiểu xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, các tu sĩ tới Thiên Nhai lần này, e rằng tương lai là lương đống tài của Tu Chân Giới. Qua trăm năm sau, thành nhân vật trụ cột trong môn phái của mình, đây quả là cỗ thế lực . Tuy rằng chống lại Thiên Nhai là khôn ngoan, nhưng nếu mình đứng đầu ra mặt chuyện, này, vậy có thể tiến thêm bước khiến cho những tu sĩ ở đây tán thành địa vị lãnh đạo của mình, như vậy vẫn có lời. Sau khi quyết định xong chủ ý, Quách Hiểu bèn tiến lên bước, ôm quyền : - Tiền bối, chúng ta cùng nhau tiến vào Thiên Nhai, tự nhiên cũng phải cùng nhau ra ngoài, huống chi tiềm lực Vũ La thế nào, rốt cục mọi người cũng thấy ràng, Cho dù tiền bối mở lượng bao dung, có lòng chiếu cố, cũng có được thành tựu gì nhiều. - Đúng vậy, vì sao lại đối xử tốt với tên phế vật kia như vậy? Mọi người nhao nhao phụ họa, ầm ĩ vô cùng. Hán tử trung niên giận dữ quát lớn: - Đúng là bọn ngu xuẩn, các ngươi cho rằng có hoa sen là phẩm hay sao? Cho dù người ngu xuẩn tới mức nào, cũng phải có chút tiềm lực, bất kể thế nào cũng có hoa sen xuất , cho dù là nửa đóa, cho dù là cánh, cũng vẫn phải có. Quách Hiểu ngạc nhiên hiểu: - Vậy vì sao Vũ La có? Hán tử trung niên lạnh lùng : - Đó phải là phẩm, mà là đạo Thiên Mệnh Thần Phù này thể bình phẩm được tiềm lực của . cách khác, tiềm lực của cao hơn tất cả các ngươi. Tất cả tu sĩ bao gồm cả Quách Hiểu đều trợn mắt há mồm, khó lòng chấp nhận như vậy. Sau khi ngây ngẩn hồi lâu, tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn Vũ La, ánh mắt ai nấy cũng khác nhau. Quách Hiểu mơ hồ cảm thấy lựa chọn của mình là sai lầm, Nếu như vậy, Vũ La rất có khả năng trở thành phù sư hùng mạnh nhất từ trước tới nay. Trong lòng y vô cùng hối hận, ngừng tự mắng mình: “ngươi là tên ngu xuẩn, ngươi có biết mình bỏ lỡ chuyện gì ?” Lão nhân đậu hũ nhìn thoáng qua phản ứng của mọi người, thầm thở dài, phất tay áo : - Phái ra người tống bọn này , Vũ La, ngươi theo chúng ta đến đây. Thợ rèn tiến lên, dẫn đám tu sĩ cam lòng rời . Mọi người cẩn thận từng bước , ánh mắt nhìn về phía Vũ La lộ vẻ ganh tị điên cuồng. Quách Hiểu thất hồn lạc phách, vốn tưởng rằng mình thông minh tính kế hồi, kết quả phát ra mình lại là kẻ vô cùng ngu xuẩn. món pháp bảo nhất phẩm hạ có năng lực thế nào, có thể sánh với vị phù sư tuyệt đỉnh được sao? Nếu ngay từ đầu cùng chung hoạn nạn với Vũ La, tương lai Vũ La thành đạt, được vị phù sư tuyệt đỉnh như vậy giúp đỡ, chừng Long Hổ sơn có thể nhảy vọt lên ngôi đệ nhất Cửu Đại Thiên Môn. Còn mình cũng có thể vững vàng nắm lấy ngôi vị Chưởng môn Long Hổ sơn... Bò qua cơ hội tốt như vậy, Quách Hiểu có cảm giác như lòng mình rỉ máu. Bọn lão nhân đậu hũ dẫn Vũ La theo con đường vòng ra sau lưng ngọn sơn phong. Ngọn núi thẳng đứng, giống như tảng đá khổng lồ cắm sâu xuống đất. Ngoài ngọn núi ra, xung quanh toàn là bình địa, xa xa vẫn là mảng mông lung mờ mịt thấy ràng. Phía sau có gian nhà đá, trước cửa có cối xay bằng đá, hiển nhiên đây là chỗ ở của lão nhân đậu hủ, dưới hiên nhà còn có vài đống đậu. Nhìn qua giống như đây là nơi ở của nông phu, chứ giống như nơi cao thủ tuyệt thế tiềm tu. Vừa vào nhà, mùi đậu ập vào mặt. Lão nhân đậu hủ tiện tay kéo chiếc ghế đá ngồi xuống. Lão nhân đậu hủ với Vũ La trước, mà quay sang hán tử trung niên: - Lẽ ra ngươi nên vạch trần tiềm lực của Vũ La. Vừa rồi ngươi cũng thấy biểu của bọn người kia, chuyện này là họa rất lớn đối với Vũ La trong tương lai. Hán tử trung niên bĩu môi: - Thấy sắc mặt bọn tiểu nhân này, ta nhịn được. Lão nhân gầy gò bên cạnh cười ha hả khuyên giải: - là như vậy, cứ mặc kệ . Tính của y vốn là như vậy, bao nhiêu năm qua vẫn thể thay đổi. Lão nhân đậu hủ lắc lắc đầu bất đắc dĩ, với Vũ La: - Ta họ Tần, là Tần Thời Nguyệt, lão nhân gầy kia gọi là Cổ Tinh Hà, tên lỗ mãng này là Trương Thái. Vũ La nhất nhất thi lễ, miệng hô tiền bối. Tần Thời Nguyệt lại : - ra bảo ngươi ở lại cũng có bảo bối gì cho ngươi, chỉ là muốn kể cho ngươi nghe số việc. Vũ La dám tham lam: - Lần này vãn bối tới Thiên giới, có thu hoạch rất lớn. Tuy rằng thứ mà muốn tìm lại thấy. Trương Thái bên cạnh lên tiếng : - Thủ đoạn của tên thợ rèn kia thất truyền thế giới này, bất quá truyền thừa của y cũng đến từ thế giới này, tại từ tay y truyền lại cho ngươi, coi như là trả lại. Làm như vậy hao tổn cơ duyên của ngươi, ngươi cần lo lắng. Vũ La gật gật đầu. Tần Thời Nguyệt nhìn Vũ La: - Nghe ngươi là người Nhược Lô Ngục ư? - Đúng vậy. Tần Thời Nguyệt gật đầu: - Chẳng trách đám tiểu tử này biết ngươi. Nhược Lô Ngục tiếp xúc nhiều với những môn phái bình thường, đám tu sĩ tự cho mình là ‘thanh niên tài tuấn’ kia tự nhiên biết Vũ La. Mà thanh danh của Vũ La, bởi vì Đồng trưởng lão cố ý che giấu, cho nên vẫn chưa lan tràn ra. Chu Thanh Giang cũng là kẻ tâm tư sâu sắc. đứa con rể tốt như vậy, tự nhiên lão chỉ muốn mình mình độc chiếm. tại xem ra có Cốc Mục Thanh tranh đoạt cùng con mình, cho nên cũng tiết lộ ra ngoài. Vì vậy cho nên, dưới khống chế của hai vị trưởng lão này, đám thủ hạ tự nhiên dám tự tiện truyền bá. - Nhược Lô Ngục... Lão nhân Cổ Tinh Hà bên cạnh buông lời cảm thán: - Lúc chúng ta đến, Nhược Lô Ngục tồn tại hay chưa? quả nhiên Trương Thái là kẻ có nhiều tâm cơ, buột miệng : - có, bất quá lúc ấy vẫn chưa được ai phát , biết bao nhiêu năm rồi... Vũ La giật thót trong lòng, bọn người này xuất lúc Nhược Lô Ngục còn chưa bị ai phát , rốt cục bọn họ bao nhiêu tuổi? Sức người có hạn, con rùa sống mấy ngàn năm chưa chắc thông minh hơn con sống mấy trăm năm. Cho dù trí lực, tiềm lực đấy lên tới cực hạn, chỉ cần thời gian trăm năm là có thể thực được, sau đó thuần túy là quá trình tích lũy kinh nghiệm sống, sống quá lâu, tự nhiên có người ngộ ra, phản Phác Quy Chân, tính tình trở nên giống như trẻ con, thực tế là người ta cần quan tâm điều gì nữa. Tần Thời Nguyệt ôn hòa nhìn Vũ La: - Bên trong Nhược Lô Ngục, chưa từng có người nào thoát ra được, phòng thủ kiên cố tới mức cần cao thủ tọa trấn. Thế giới này cũng là như vậy. Vũ La cau mày: - Ý của tiền bối là... Tần Thời Nguyệt nở nụ cười khổ: - Các ngươi thấy người Thiên Nhai cao chót vót, e rằng ai ngờ được, thực tế chúng ta cũng chỉ là bọn tù phạm mà thôi. Vũ La giật mình kinh hãi: - Tù phạm ư, thế nhưng các vị tiền bối... - Chúng ta có rất nhiều tự do trong thế giới này, chỉ cần can thiệp quá nhiều vào thế giới này, ai để ý tới chúng ta. Vì sao lại buông lỏng như vậy? bởi vì thế giới này cũng giống như Nhược Lô Ngục, là ngục giam phòng thủ kiên cố, cho dù có cao thủ tọa trấn, chúng ta cũng thể trốn thoát. - Vì sao thế giới này có Tiên Nhân? ngục giam làm sao có Tiên Nhân tồn tại? - Chúng ta thể can dự vào thế giới này, chỉ cần có dị động chút, bị những người ở phát . Cho nên mọi người thể sử dụng pháp lực, đạo Thiên Mệnh Thần Phù kia là do các tiền bối liều mạng tìm về, vì chuyện này, chúng ta tổn thất mười chín người, trả giá đắt như vậy, chỉ vì lưu lại cho chúng ta hy vọng , Tiên Tuyệt - Chương #202
TUỆ NHÃN CHÚNG SINH (TRUNG) Tần Thời Nguyệt chậm rãi kể chuyện về thế giới này, khiến cho người ta khiếp sợ dần dần ra trước mắt Vũ La. Ngọn núi này là Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Tuệ Nhãn Chúng Sinh, có thể chọn lựa tu sĩ có năng lực tu luyện tới cảnh giới tối cao, đột phá được xiềng xích của thế giới này. Các tù phạm trong Thiên Nhai mang tới rất nhiều pháp môn, có thể thông qua Tuệ Nhãn Chúng Sinh để truyền thụ cho kẻ thích hợp tu luyện. Khi những người này tu luyện có được thành tựu, có thể phá vỡ thế giới này, xông ra Thiên Ngoại, bọn họ cũng có hy vọng đào tẩu. Để có được từ Tuệ Nhãn Chúng Sinh, cho tới trận pháp Đẩu Chuyển Tinh Di bên ngoài Ma Nhai Lĩnh, các tù phạm Thiên giới phải trả giá bằng ba mươi mốt tính mạng. Bất cứ ai trong số những người này đều có thể tung hoành toàn Tu Chân Giới, nhưng chỉ vì làm việc này, bọn họ bị lực lượng hùng mạnh hơn xóa sổ khỏi thế giới này. Cũng may sau khi có Tuệ Nhãn Chúng Sinh che chở, lúc bọn Tần Thời Nguyệt chế tạo Thiên Nhai Bài, chỉ cần cẩn thận chút, bị những người ở phát . Bất quá cũng chỉ có ở những thời điểm nhất định mới có thể tránh thoát dò xét của bọn họ. Cho nên ngoại trừ những lúc luyện chế Thiên Nhai Bài, các tù phạm dám khinh suất vận dụng linh nguyên. Cũng giống như lúc nãy Trương Thái gầm lên tiếng dạy dỗ tên tu sĩ biết phải trái kia, chỉ sử dụng lực lượng nhục thể đơn thuần, bằng tên tu sĩ ấy bị bạo thể mà chết. Cũng vì như vậy, tất cả nhu cầu cần thiết của Thiên Nhai đều phải sử dụng vàng bạc mua từ thế giới bên ngoài, vốn Thiên Nhai giam giữ tù phạm, tuy rằng những người này hùng mạnh , nhưng cũng có khí khái của cao thủ. Hơn nữa bọn họ bị giam cầm quá lâu, tính tình trở nên kỳ quái, cho nên mới có biểu giống như con buôn vậy. thực tế cũng là bọn họ thấy bọn Quách Hiểu chướng tai gai mắt, cho nên tìm cớ làm khó dễ mà thôi. - Tiềm lực của ngươi quá lớn, ngay cả Tuệ Nhãn Chúng Sinh cũng thể nhìn thấu, chúng ta cũng biết nên cho ngươi tu luyện công pháp loại nào. Tần Thời Nguyệt tỏ ra khó xử. Lão muốn cầu Vũ La, tương lai nếu có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích của thế giới này, ngao du Thiên Ngoại, chiếu cố cho bọn lão chút, nhưng Vũ La chưa nhận lợi ích gì của bọn lão, tự nhiên cũng có nghĩa vụ này. Lão thân là tiền bối, cho nên khó bề mở miệng. Đương nhiên Vũ La biết hung hiểm trong chuyện này, ‘người ở ’ theo lời Tần Thời Nguyệt ràng cao hơn thế giới này cấp. Cho dù tương lai mình có thể ngao du Thiên Ngoại, cũng chỉ là người mới, vừa ra giúp những trọng phạm trong lao này đào tẩu, những người kia cũng nhân từ với . Chuyện này phải là hành động giơ tay nhấc chân, cho nên Vũ La cũng vô cùng do dự. khí khó xử kéo dài lúc, bỗng nhiên Vũ La thoáng động linh cơ: Ba người trước mắt chính là bảo tàng, mình thể coi thường bọn họ. bèn nhìn ba người, mỉm cười hỏi: - Ba vị tiền bối có biết địa phương nào sinh trưởng thiên tài địa bảo hay ? mắt Tần Thời Nguyệt chợt sáng lên: - Để ta nhớ lại xem... Bọn họ tới thế giới này rất lâu, có những chuyện cũng nhớ hết. Năm xưa lúc vừa tới đây, còn nhớ có cây Linh chi còn non, e rằng lúc này có thể kết quả. Ba người hợp kế, cuối cùng tìm được năm chỗ sinh trưởng thiên tài địa bảo, bởi vì thời gian quá dài, rất có khả năng vài chỗ trong đó bị người khác phát , cho nên tìm nhiều chút. Bọn họ những địa phương này cho Vũ La biết, sau khi Vũ La nghe xong bèn ôm quyền thi lễ: - Xin ba vị tiền bối bất tất phải nhọc lòng, nếu như Vũ La có ngày đó, nhất định quên các vị tiền bối ở Thiên Nhai. Tần Thời Nguyệt hài lòng mỉm cười. Vũ La lại bóng gió về chuyện năm xưa Tiên Nhân biến mất khỏi thế giới này, muốn tìm hiểu về Phượng Nhãn Thần Văn chút, đáng tiếc bọn Tần Thời Nguyệt cũng biết. Vũ La tính toán chút, bọn họ tới sau khi Tiên Nhân biến mất, biết cũng là bình thường. Thợ rèn đưa bọn Quách Hiểu tới đầu Thiên Nhai, chính là địa phương mà hai ngày trước bọn họ xuất , sau đó khẽ khoát tay, xoay người rời . Bọn Quách hiểu còn buồn bực, trước mắt bỗng nhiên nổi lên sương mù dày đặc. Khi thân hình lùn thấp cường tráng của thợ rèn tiến vào trong làn sương mù kia, bọn Quách hiểu quay lại, thấy cảnh vật xung quanh đại biến. bức tường đỏ cao cao dường như kéo dài tới cuối chân trời, đầu tường là ngói xanh. Vài phàm nhân cổ quái cung kính đứng trước mặt, nhìn thấy bọn chúng lập tức phủ phục quỳ gối, ràng là nam nhân, nhưng thanh nghe the thé: - Cung nghênh pháp giá tiên quan. Bọn Quách Hiểu còn ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, phương hướng Thiên Nhai trước kia xuất cung điện sừng sững lạnh lùng. Cung điện nọ cao lớn vô cùng, do gang đen kịt đúc thành, toát ra cỗ khí tức lạnh lẽo khiến cho người ta kinh sợ. Cửa chính cung điện đóng chặt, hai cánh đại môn ánh lên nước thép bóng loáng. đại môn có tấm biển bằng sang, có bốn chữ Tá Thiên Nhất Ngung, (mượn góc trời) Quách Hiểu quay lại nhìn đám phàm nhân quỳ, lập tức hiểu . Mình ở bên trong hoàng cung, bức tường đỏ dài kia chính là tường cung điện. Những người trước mặt tuy có bề ngoài nam nhân, ra là hoạn quan. Phía sau chính là Thiên Nhai, chẳng qua là sử dụng ít thủ đoạn của người tu chân, mở ra gian độc lập. Thiên Nhai chính là con đường nằm trong địa phương mượn của hoàng cung Thiên tử. Thông thường chỉ có đám tán tu theo phò hoàng thất, những tu sĩ có môn phái tuyệt đối tạo ra quan hệ cùng hoàng thất. Hoàng thất liên quan tới đại vận thiên hạ, nếu bị liên lụy rất khó thoát thân, giống như bị hãm vào cơn trốt xoáy. Nhìn qua ích lợi , nhưng thực tế bị ràng buộc khắp nơi. Bọn tán tu có cách nào, mới buộc phải bước vào con đường này. nhưng hiển nhiên những người trong Thiên Nhai nằm trong số tán tu này, bọn họ dám mượn địa phương của Thiên tử, mở con đường hẻo lánh bên trong hoàng cung, đây là khí phách tới bậc nào? Chẳng trách bao nhiêu năm qua, ai tìm được vị trí của Thiên Nhai, quả khó lòng ngờ tới. Phía sau đám hoạn quan vang lên tiếng bước chân thúc giục, đám hoạn quan cất giọng the thé mời bọn Quách Hiểu theo bọn họ, sắc trời tối, đám hoạn quan cũng muốn đắc tội với các vị tiên quan này, luôn miệng sớm có an bài. những tiếng bước chân thúc giục kia là của Ngự Lâm quân tinh nhuệ, bước nhanh như bay, bao lâu sau ra khỏi hoàng cung, an trí tất cả mọi người trong tòa trạch viện cách đó xa. Bọn họ vừa tiến đến, lập tức có người thu xếp tiệc rượu, chỉ là bọn Quách Hiểu còn lòng dạ nào uống rượu, sắc mặt lạnh nhạt ai về phòng nấy. Khéo léo từ chối hai tỳ nữ mà đám hoạn quan ân cần an bài cho mình, Quách Hiểu đóng cửa phòng lại ngồi ghế. Sau lúc ngây người, y mới lấy ra quả Bạch Ác Châu. Nếu có Vũ La, y mới là kẻ được lợi lớn nhất trong hành trình Thiên Nhai lần này. Bằng vào quả Bạch Ác Châu này, y có thể thuận lợi trở thành nhân vật thủ lãnh trong lớp thanh niên Cửu Đại Thiên Môn, nhưng Vũ La lại bất ngờ xuất , nếu Quách Hiểu ganh tị, đó là dối. Quách Hiểu còn suy nghĩ miên man, bỗng nhiên tràng tiếng gõ cửa vang lên. Cũng vì y tâm thần thất thố, bằng chắc chắn cảm ứng được có người tới gần phòng mình. Quách Hiểu ra mở cửa, ngoài cửa là tu sĩ quen biết với y, Quách Hiểu mỉm cười, mời người nọ tiến vào: - ra là Loan Xạ huynh, mau mời vào. Loan Xạ xuất thân từ môn phái phụ thuộc vào Long Hổ sơn, bản thân là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Cung Đình, coi như là nhân tài. Lần hành trình Thiên Nhai này, y là trong những người cười nhạo Vũ La nhiều nhất. thực tế Loan Xạ cũng chính là loại người như Quách Hiểu, Tứ Phương phái của y bám gấu quần Long Hổ sơn, là môn phái nhị đẳng, ngẩng lên bằng ai, cúi xuống ai bằng mình. Phương châm sống của Loan Xạ từ trước tới nay lúc nào cũng là lấy lòng những kẻ có lợi cho mình, chèn ép đám phế vật. ngờ lần này Thiên Nhai chuyến, Vũ La mà ai cũng tưởng là phế vật lại có tiềm lực cao nhất trong tất cả mọi người, còn cao hơn cả Quách Hiểu vài cấp. Sau khi Loan Xạ tiến vào, thi lễ cung kính, sau đó mới : - biết Quách huynh thấy tên Vũ La kia thế nào? Quách Hiểu nhịn được nhìn y cái, bất động thanh sắc : - Tiền đồ bất khả hạn lượng. Loan Xạ lập tức : - Tiền đồ của càng rộng lớn, càng hung hiểm đối với chúng ta. Quách Hiểu thoáng động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi lại: - như vậy là sao? - Chúng ta ở Thiên Nhai từng châm chọc tên tiểu tử ấy nhiều lần, nhất định ghi hận trong lòng. Nếu tương lai bước lên trời, nhớ lại chuyện hôm nay, chắc chắn trả thù chúng ta. Đây gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bất quá tầm mắt của Loan Xạ cũng chỉ có thể nhìn được tới đó mà thôi. ra Quách Hiểu có tính toán riêng của mình. Y hiểu với tính cách của Vũ La, hẳn vì chuyện ở Thiên Nhai mà trả thù bọn chúng. Bất quá chỉ là vài câu châm chọc ngoài miệng, huống chi kẻ chịu thiệt vẫn là bọn chúng, Vũ La mới là kẻ được lợi lớn nhất. nhưng lời tục giấy thể nào gói được lửa. Y từng chịu qua đại ân của Vũ La, tuy rằng Vũ La nhớ, nhưng chừng sau này Vũ La cũng biết được. Lúc ấy Vũ La nhớ lại, hành vi của Quách Hiểu y ở Thiên Nhai ràng là lấy oán báo ân. Cao thủ có khí độ của cao thủ, so đo với nhân vật như bọn Loan Xạ, nhưng e rằng có vị cao thủ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người khác lấy oán trả ơn. Nếu tương lai Vũ La trở thành phù sư đỉnh cấp, muốn giết mình có lẽ chỉ cần câu. Quách Hiểu nhìn nhìn Loan Xạ: - Ý Loan huynh là chờ Vũ La ra, giải thích xin tội với ư? Loan Xạ bị y cho tức tối, vội vàng hoa tay múa chân: - Chẳng lẽ Quách huynh chịu nhận lỗi sao? Huynh cho rằng chuyện này chỉ cần nhận lỗi là có thể xí xóa được sao? Phú quý chỉ có thể cầu từ trong hiểm cảnh, muốn đạt được Đại Đạo phải liều mạng, Vũ La ra khỏi Thiên Nhai, nhất định mang theo công pháp trân quý của Thiên Nhai, chúng ta làm thôi, làm phải làm đến cùng. Giết chết , công pháp chia đều cho mỗi người phần, tương lai có thể tu luyện tới cảnh giới nào, vậy phải xem tạo hóa của mỗi người, Chăng hay ý Quách huynh thế nào? Quách Hiểu thầm khinh thường trong lòng, bằng vào đám phế vật các ngươi, có Tuệ Căn, tiềm lực cao nhất chỉ có ngũ phẩm thượng, cũng muốn tu luyện công pháp tối cao ư? Ta sợ rằng các ngươi đọc còn hiểu... ngoài mặt y lại tỏ vẻ như động lòng: - quả công pháp Thiên Nhai khiến cho người ta động lòng, nhưng làm như vậy phải là quá đáng hay sao? Thình lình Loan Xạ đứng bật dậy: - Quách huynh, ta thấy huynh cũng là hán tử, chuyện này cần sát phạt quyết đoán, sao thể đắn đo do dự như vậy? Ta ngại cho huynh biết, ngoại trừ huynh ra, những người khác đều tham gia vào chuyện này. Ta đến báo cho Quách huynh tiếng, chính là muốn chia cho huynh phần ích lợi. Nếu Quách huynh dám tham gia, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy giết được Vũ La sao? Quách Hiểu lập tức làm ra vẻ hiểu: - Nếu là như vậy, chúng ta cứ quyết định tiến hành. Sát tâm của Quách Hiểu nổi lên, Y vẫn là thủ lãnh của đám người này, ngờ mới vừa ra khỏi Thiên Nhai, Loan Xạ ngầm móc nối sau lưng y, được đám người này tán thành. Tên Loan Xạ này, tuyệt đối thể lưu lại được. Thấy y bằng lòng, Loan Xạ mừng rỡ, Quách Hiểu chính là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, thực lực bản thân hùng mạnh, chỗ dựa vững vàng. Cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, có Đại ca như vậy đứng mũi chịu sào, bọn chúng cũng có chuyện gì. Lập tức Loan Xạ ra lượt kế hoạch của y, Quách Hiểu nghe xong lập tức hít sâu hơi khí lạnh, bố trí như vậy, cho dù là mình cũng khó lòng thoát chết. ánh mắt y nhìn Loan Xạ đầy vẻ khen ngợi: - Mưu kế của Loan huynh giỏi , Vũ La chết chắc rồi, truyền thừa Thiên giới là của chúng ta, ha ha ha... Loan Xạ cũng cười to, lại biết trong lòng Quách Hiểu này sinh kiêng kị với mình, hạ quyết tâm lần này phải trừ khử y. Lúc Vũ La ra khỏi Thiên Nhai, phát ra nơi này là hoàng cung Đại Chu, cũng hết sức bất ngờ. Mặc dù Thiên Nhai bên trong hoàng cung, nhưng tất cả chi phí cũng phải do hoàng thất cung cấp, hoàn toàn là tự cấp tự túc. Đây như là quy tắc, bọn họ muốn hoàng thất can thiệp vào Thiên Nhai, tránh cho mắc nợ nhân tình, tương lai trả nổi. Vũ La ở trong Thiên Nhai thêm ngày. tại có người ngoài, hơn nữa Tần Thời Nguyệt dặn dò ràng, cho nên thợ rèn cũng truyền hết các kỹ xào Bát Hoang Đoán Tạo cho , hề giữ lại chút nào. Thợ rèn khổ luyện đạo này biết bao nhiêu năm, y mang hết hiểu biết của mình về pháp môn này ra giảng giải, khiến cho Vũ La được nhiều lợi ích. Mà lão nhân ở phường thi họa cũng giảng giải về Xi Vưu Ma Văn cho Vũ La phen. Chuyến hành trình Thiên Nhai lần này, Vũ La có thể là thu hoạch sung túc. Mà Vũ La cũng vui mừng phát , chính là dường như Bát Hoang Đoán Tạo này được tạo ra dành riêng cho . Giống như muốn luyện chế pháp bảo phải có đỉnh lô, phải có Tam Muội Chân Hỏa, muốn rèn trước hết phải có thiết chùy cùng hỏa diễm, cả hai thứ này, Kỳ Lân Tý của Vũ La cũng có thể làm được. chỉ cần tu luyện chút, lực lượng của Kỳ Lân Tý có thể thông qua tay hóa thành thanh chùy có hỏa diễm, hoa văn Kỳ Lân. Đương nhiên vì Kỳ Lân Tý nằm tay trái, cho nên được thuần thục, sau này còn phải luyện tập nhiều hơn. Bên ngoài Thiên Nhai cũng có đám hoạn quan chờ, Nhìn thấy Vũ La ra, lập tức bọn chúng a dua nịnh hót trận, sau đó đưa Vũ La ra khỏi hoàng cung. Đại Chu Nhân Hoàng là người vô cùng cẩn thận, e rằng các vị tiên quan thủ đoạn vô cùng này ở lại trong hoàng cung của mình, giở trò gì đó đưa mấy vị phi tử tịch mịch thâm cung cùng nhau lên giường. Dưới tình huống thông thường, đám phi tử này dù có cơ hội cũng dám ra ngoài. Dù sao nếu như tình bại lộ, lửa giận của Nhân Hoàng đủ để thiêu rụi tất cả. nhưng đối mặt đám tiên quan hề kiêng kỵ chuyện gì này, Nhân Hoàng cũng có cách nào làm gì được người ta, lại còn có thể nhân cơ hội này thoát khỏi nhà giam, chỉ sợ cho dù đám tiên quan thông đồng, đám phi tử cũng chủ động gợi ý. Dọc đường Vũ La hỏi thăm hoạn quan vị trí tẩm cung của Băng Ca Công chúa, mới biết Chu Thanh Băng quả được hoàng thất vô cùng sủng ái, cho nên ở cùng với mọi người trong cung, mà được Nhân Hoàng ban thưởng tòa Công chúa phủ độc lập, ở mình bên ngoài. Ngoài ra, Chu Thanh Băng còn có trang viên vô cùng rộng lớn ở ngoài thành, nghe mấy ngày nay, nàng vẫn ở trang viên ấy, trở về thành. Sau khi đưa Vũ La tới viện lạc, hoạn quan biết Vũ La có quen Băng Ca Công chúa, bèn cố ý an bài cho ở mình viện, còn điều tới bốn nữ tỳ hầu hạ chu đáo. BỊ đám thái giám nhìn chằm chằm, Vũ La cảm thấy được tự nhiên. Sau khi tiễn bước đám hoạn quan này, ở chung với nữ nhân chân chính, quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Mấy tên tỳ nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu phen, thay đổi quần áo, nhất thời cảm giác tinh khí thần tăng lên bậc. Bỗng nhiên tiếng cười dài truyền đến, Quách Hiểu từ bên ngoài tiến vào. - Vũ huynh, chúc mừng chúc mừng... Quách Hiểu thấy đãi ngộ của Vũ La tốt hơn mình, trong lòng lại càng tức tối, đúng là bọn khốn này ai ai cũng lấy mắt chó nhìn người. Vũ La khẽ mỉm cười hỏi: - VỊ huynh đài này... Quách Hiểu liền ôm quyền: - Tại hạ Long Hổ sơn Quách Hiểu. - Quách huynh... Vũ La khách sáo vài câu, có vẻ muốn nhiều lời với Quách Hiểu. Tiên Tuyệt - Chương #203