Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THIÊN NHAI BÀI (THƯỢNG)


      Vũ La gật gật đầu:

      - Nếu là vì chuyện mỏ quặng, vậy có gì.

      Triệu Thành nghe hơi chói tai, trong lòng càng cảm thấy vui. Cho dù phải vì chuyện mỏ quặng, ngươi có thể làm gì lão tử?

      Y thầm hừ lạnh tiếng trong lòng, cũng thèm giả vờ làm gì, lạnh nhạt :

      - Coi như chúng ta làm quen với nhau, sau này còn phải cùng nhau ra sức vì lão tổ tông, có chuyện gì cần hỗ trợ, Vũ huynh đệ cứ việc lên tiếng.

      Vũ La đứng dậy :

      - Trước hết hãy dẫn ta xem vòng.

      Triệu Thành vẫn ngồi bất động:

      - Tất cả chuyện trong mỏ đều rất bình thường, có gì để xem.

      Vũ La ngại thủ hạ cứng đầu khó bảo, chỉ cần y có thể ngoan ngoãn làm việc là được, nhưng nếu thủ hạ coi sản nghiệp của mình là của y, làm sao có thể nhẫn nhịn được?

      Chuyện này e rằng Lạc trưởng lão chưa dặn dò ràng cho y, bằng Triệu Thành tỏ ra kiêu căng như vậy.

      Vũ La ngẫm nghĩ chút, Lạc trưởng lão từng cầu mình hãy chăm sóc tử tế cho những người này. Thôi được, tạm tha cho y lần, liên hệ với Lạc trưởng lão phen, kể chuyện này là xong.

      Vũ La cố nén buồn bực, hỏi:

      - Ngọc bài của Lạc trưởng lão đâu, trả lại cho ta, để ta với lão.

      Triệu Thành cười lạnh tiếng, liếc nhìn :

      - ngươi biết thức thời, cũng biết nịnh bợ lão tổ tông thế nào, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu ràng nhiệm vụ của mình sao? ngươi chỉ là chủ nhân danh nghĩa, nếu có chuyện gì, tự nhiên ta báo lại cho lão tổ tông, ngươi còn chưa đủ tư cách đối thoại cùng lão tổ tông, phải ngươi ở Nhược Lô Ngục sao, nhanh về đó , tiễn.

      Triệu Thành định trả ngọc bài của Lạc trưởng lão lại cho . tên tiểu tử biết trời cao đất rộng như vậy, e rằng mang ngọc bài này khoe khắp nơi, làm bại hoại thanh danh lão tổ tông.

      Vũ La bị Triệu Thành trách mắng trận, há hốc mồm, nhưng cảm thấy biết với y thế nào. Loại người này lấy lông gà giả làm lệnh tiễn, quả tiểu nhân.

      Vũ La bèn lấy ngọc bài của Đồng trưởng lão ra, rót linh nguyên vào, keng tiếng vang lên, khởi động trận pháp truyền .

      - Ha ha ha... Vũ tiểu ca, chẳng lẽ ngươi nhớ tới lão ca ta?

      Tiếng cười sang sảng của Đồng trưởng lão vang lên. Nhớ lại thất bại ở Ma Diễm cốc, Đồng trưởng lão suýt chút nữa mất hết của cải vào đó, chuyện vui duy nhất là kết bạn với vị phù sư tiền đồ vô lượng như Vũ La. Lần này Đồng trưởng lão nhìn thấy trong ngọc bài truyền là Vũ La, tự nhiên mười phần vui vẻ.

      Vũ La cười cười:

      - Đồng tiền bối, lời ta đủ trọng lượng, cho nên bị người ta chèn ép tới nỗi còn cách nào khác, mới nghĩ tới chuyện tìm ngài.

      Đồng trưởng lão nghe ra trong lời Vũ La đầy oán khí, tưởng rằng bị coi thường ở Nhược Lô Ngục, Nhược Lô Ngục cũng là cấp dưới của Trưởng Lão hội, ai dám khinh thường Vũ La, vậy cũng là nể mặt lão, lời Đồng trưởng lão lập tức toát ra sát khí lạnh lùng:

      - Là ai, ai dám bất kính với Vũ tiểu ca? ngươi cứ , lão ca ta nhất định giúp cho ngươi trút giận.

      Triệu Thành bên cạnh cười lạnh thôi:

      - Tìm người giả mạo Đồng trưởng lão, vất vả cho ngươi nghĩ ra chủ ý này.

      Vũ La cũng để ý tới y, chỉ kể lại chuyện này từ đầu chí cuối. cũng cầu Đồng trưởng lão gì cả, lập tức cắt đứt liên hệ qua trận pháp, vung tay mà .

      Vốn Đồng trưởng lão định an ủi Vũ La vài câu, ngờ Vũ La vừa kể xong mọi chuyện tái kiến, cắt đứt liên hệ ngay tức khắc.

      Mấy ngày nay Đồng trưởng lão phản kích các thế lực ở khắp nơi. Phe đối địch với lão lấy thất bại Ma Diễm cốc ra rêu rao, nhưng Đồng trưởng lão cũng có ưu thế của mình. Bất kể thế nào, lão dẫn người xông vào tận Nam Hoang, thẳng tới sào huyệt của tân Nam Hoang Đế Quân. Tuy rằng thể giết chết Quỷ Lệ Danh, nhưng phe mình cũng có tổn thất gì lớn lắm.

      Nếu nhìn chuyện này góc độ ấy, chẳng những ba người Đồng trưởng lão thất bại, ngược lại còn lập nên đại công.

      Có thể có được nghịch chuyển như vậy, đương nhiên Đồng trưởng lão biết ràng mình nên cảm tạ ai. Nếu có Vũ La, đừng hơn trăm tu sĩ trúng phải hỏa độc khó giải, ngay cả ba vị trưởng lão bọn lão e rằng cũng phải giảm sút tu vi.

      Lúc Đồng trưởng lão nhận được truyền của Vũ La, vừa lúc lão triệu tập tâm phúc hợp thương nghị kế hoạch hành động bước tiếp theo. Đám tâm phúc là người hết sức hiểu Đồng trưởng lão, thấy lão nhiệt tình chuyện trò như vậy, ban đầu còn tưởng là thiếu Chưởng môn của Cửu Đại Thiên Môn, nhưng nghĩ lại có Chưởng môn nào của Cửu Đại Thiên Môn họ Vũ.

      Rất nhanh mọi người hiểu ra, là Vũ La.

      Tạm thời chuyện linh phù giải độc còn chưa được truyền ra, nhưng đám tâm phúc của Đồng trưởng lão sao lại biết.

      Kết thúc trò chuyện, ngay cả đám tâm phúc xung quanh cũng nghe ra oán khí của Vũ La. Đồng trưởng lão vô cùng tức giận, vỗ bàn đánh ầm rời . Đám tâm phúc bắt đầu trách cứ Lạc trưởng lão, vất vả lắm mới kết giao được vị phù sư, đều bị tên vãn bối nên thân của lão làm cho hỏng bét.

      danh nghĩa, Trưởng Lão hội là tổ chức, thực tế hết sức rời rạc, tổng nhân số có mười ba người, những trưởng lão này cần phải xuất thân từ Cửu Đại Thiên Môn, thậm chí cũng cần biết môn phái, chỉ cần được Cửu Đại Thiên Môn thừa nhận.

      ra Trưởng Lão hội cũng là nơi mà Cửu Đại Thiên Môn tranh quyền đoạt thế, thị uy lẫn nhau.Cửu Đại Thiên Môn, mỗi phái đều chiếm vị trí trong Trưởng Lão hội, bốn vị trí còn lại, phải xem bản lãnh của mọi người.

      Cửu Đại Thiên Môn cũng có mạnh yếu, mạnh đương nhiên có thể đoạt được nhiều ghế hơn, yếu vậy xếp cờ thu trống, hạ thấp tư thế, tích lũy lực lượng, ngày sau phản công.

      Các trưởng lão trong Trưởng Lão hội ở rải rác trong Phượng Ngô sơn, sơn phong của Đồng trưởng lão và Lạc trưởng lão rất gần nhau.Đối với Đại Năng như Đồng trưởng lão, ra ngoài động phủ của mình, chỉ vài bước tới động phủ của Lạc trưởng lão.

      Đồng trưởng lão càng nghĩ càng giận, ba người kết minh hình thành cỗ thế lực, mình lo lắng hết lòng, tìm mọi cách mở rộng thế lực, thế nhưng các người khác sao, toàn là phá hoại. Vất vả lắm mới kết giao được với phù sư, lại bị người của Lạc trưởng lão khinh thường ở đó. Nếu tiếc muốn cho người ta thôi, lúc trước cũng đừng đáp ứng. Mình cũng ép lão, tự lão nhảy ra muốn tặng cho người ta, tại lão lại làm ra bộ dáng như vậy...

      - Lạc Hào, lão ra cho ta, hôm nay lão ràng với ta, ta .

      Mấy tên đệ tử của Lạc trưởng lão xông ra ngoài động, vốn đùng đùng nổi giận, muốn quát hỏi là ai dám ở trước đại môn của mình la lối om sòm như vậy, nhưng chúng vừa thấy Đồng trưởng lão, lập tức đối sang bộ mặt tươi cười hỏi:

      - ra là Đồng sư bá, ngài tìm gia sư ư?

      - Rườm lời!

      Đồng trưởng lão nổi giận:

      - phải ta gọi Lạc Hào sao, bảo lão mau ra đây.

      - Được rồi, xin ngài chờ chút, bọn ta thông báo sư phụ.

      cần thông báo, thanh Đồng trưởng lão lớn như vậy, Lạc trưởng lão sớm nghe thấy, lão tử bên trong ra, có vẻ hơi hờn giận :

      - Lão Đồng, lão làm sao vậy?

      Đồng trưởng lão kêu to:

      - Lão làm chuyện tốt, còn hỏi ta ư? Lão có ý gì, hối hận hay luyến tiếc? Nếu vậy sao lão sớm, ta tìm ích lợi khác tặng cho người ta, lão giở trò như vậy là có ý gì?

      Lạc trưởng lão hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi:

      - Chuyện gì mà lão nổi giận như vậy?

      Đồng trưởng lão nghiêm mặt :

      - mỏ Ô Thiết.

      - phải ta cho Vũ La rồi sao, ta dặn dò Triệu Thành chuyện này.

      vẻ mặt Lạc trưởng lão ràng vô tội:

      - Vì sao vậy?

      Đồng trưởng lão cũng hơi nghi hoặc, nhìn lão chăm chú:

      - như vậy Triệu Thành làm chuyện này, phải là do lão bày mưu sắp kế sao?

      Lạc trưởng lão mơ hồ cảm giác được chuyện gì, khẩn trương hỏi:

      - Ta bày mưu đặt kế gì chứ? Rốt cuộc sao lại thế này?

      Đồng trưởng lão nghiến răng nghiến lợi kể hết tình, Lạc trưởng lão tức giận tới nỗi sắc mặt tái xanh, đánh chưởng vỡ nát chiếc bàn bát tiên bên cạnh:

      - Tên khốn kiếp này dám làm hỏng đại của ta, lão tử phải lột da y.

      Lão lại cảm thấy có chút kỳ quái:

      - Vì sao Vũ tiểu ca lại trực tiếp liên hệ với ta, lại đánh vòng lớn như vậy?

      Đồng trưởng lão bất lực :

      - phải là vì tôn tử tốt của lão sao, y chịu trả lại ngọc bài của lão cho Vũ La.

      Lạc trưởng lão vừa nghe như vậy, tức tối run lẩy bẩy:

      - Khốn kiếp, khốn kiếp...

      Đồng trưởng lão khoát tay:

      - Đừng gì nữa, mau nghĩ cách làm thế nào bổ cứu thôi...

      Lạc trưởng lão quyết định nhanh:

      - Chuyện ở đây giao cho lão Đồng ngươi, ta tới Yên sơn chuyến.

      Đồng trưởng lão gật gật đầu:

      - Được rồi, sớm về sớm.

      Lạc trưởng lão vô cùng quyết đoán, , vài tên đồ đệ muốn khom người đưa tiễn, lão hóa thành đạo hồng quang, chui vào cuối chân trời.

      Đồng trưởng lão lại nghĩ nghĩ: e rằng mình lão Lạc cũng chưa đủ, mình phải giúp lão ta tay, Đồng trưởng lão day day huyệt Thái Dương vài cái, có vẻ như đau đầu nhức óc.

      Triệu Thành bắt đầu hơi lo lắng, nhưng Vũ La rồi, rất lâu sau đó thấy lão tổ tông liên hệ, Triệu Thành cũng cảm thấy yên lòng, cười khẩy:

      - quả nhiên là cáo mượn oai hùm, may là lão tử mắc mưu ngươi.

      Y thư thả làm vua nơi mỏ, hàng ngày cất xén ít khoáng thạch, vui đùa với mấy tên thợ mỏ, chọc ghẹo mấy tên thị tỳ, cuộc sống là sung sướng.

      Ai bảo tổ tiên mình tích đức, mình làm gì cả, lại có thể sống sung sướng như vậy...

      Triệu Thành ra lệnh cho vài tỳ nữ xinh tươi, nàng này bóp vai cho y, nàng kia châm tràrót nước, lim dim mắt hưởng thụ, Thình lình có thanh lạnh như băng vang lên:

      - ngươi sống ở đây là thoải mái.

      Triệu Thành hừ hừ theo bản năng:

      - Còn phải ...

      Đột nhiên y giật mình, mở mắt ra mới thấy gương mặt quen thuộc của lão tổ tông Lạc Hào nhìn mình vô cùng dữ tợn.

      Triệu Thành đứng phắt dậy, quỳ sụp xuống đất dập đầu ngừng:

      - Lão tổ tông, vì sao ngài tới đây lại trước tiếng, tôn nhi ra ngoài nghênh đón.

      - Ta dám...

      Lạc trưởng lão thét lớn:

      - Triệu Thành, tại ngươi là lớn mật, chuyện lão tổ tông ta giao phó, ngươi cũng dám làm hỏng!

      Giọng Lạc trưởng lão càng ngày càng trở nên lạnh như băng, Triệu Thành sợ tới mức run lên:

      - Lão tổ tông, ngài... ngài như vậy là có ý gì, tôn nhi luôn dạ trung thành với ngài...

      - Thối lắm...

      Lạc trưởng lão nổi giận gầm lên tiếng như sấm nổ. Mọi người trong đại sảnh bị lực lượng này chấn bay tứ tán, nóc sảnh bị nhấc lên, bay ra xa mấy trăm trượng, cả mặt đất thình lình trầm xuống, xuất hố to đường kính trăm trượng, sâu chừng năm trượng.

      Đại Năng nổi giận, uy lực vô cùng.

      Ngoài thân thể Lạc trưởng lão bao phủ lớp hoàng quang, đẩy tất cả bụi đất bay ra xa, Triệu Thành ngã lăn ra đất, hộc ra hai ngụm máu tươi, toàn thân bụi đất bám đầy, tơi tả chịu được, Còn mấy tên tỳ nữ chỉ là phàm nhân, chết kỹ tới mức thể chết thêm lần nữa.

      Tính mạng của phàm nhân đối với Đại Năng cao chót vót như Lạc trưởng lão, bằng con kiến.

      - Lão... lão tổ tông . Tôn... tôn nhi sai lầm rồi, cầu ngài thủ hạ lưu tình...

      Triệu Thành vừa ho ra máu vừa .

      - Sai rồi? ngươi có biết mình sai ở chỗ nào chăng?

      Lạc trưởng lão hỏi bằng giọng lạnh lùng.

      Triệu Thành á khẩu đáp.

      - Hừ, liệu tên ngu ngốc như ngươi cũng biết...

      Lạc trưởng lão cười lạnh tiếng:

      - ngươi có còn nhớ ta dặn dò, có người tới tiếp thu nơi này?

      Triệu Thành nghe trái tim mình như chìm xuống, y thể nào ngờ Lạc trưởng lão đùng đùng nổi giận như vậy, ngờ là vì tên tiểu tử mà y khinh thường.

      - Tôn nhi nhớ .

      - Vậy ngươi làm sao?

      Giọng Lạc trưởng lão càng ngày càng lạnh, Lão nhớ tới vị phù sư mà mình vất vả lấy lòng, thế nhưng bị tên phế vật này hai ba câu bỏ , trong lòng bừng bừng lửa giận, lại dường như có người ngừng đổ dầu vào, càng ngày càng cháy lớn.

      - Tôn... tôn nhi cho rằng tiểu tử kia chính là con rối do lão tổ tông phái tới, cho nên... cho nên...

      Lạc trưởng lão tát tát tai khiến cho Triệu Thành lăn hai vòng , ngã xuống đất mạnh, vài cái răng rơi ra khỏi miệng.

      - ngươi còn ngu hơn heo...

      Lạc trưởng lão tức giận run lên:

      - Nếu ta muốn tìm con rối, có cần thiết đưa ngọc bài cho hay , nếu cầm ngọc bài của ta gây chuyện khắp nơi phải làm sao? ngươi cũng sống mấy chục tuổi đầu, sao ngẫm lại, ngọc bài có trận pháp truyền có thể đối thoại trực tiếp với ta, ta dám tùy tiện đưa cho con rối hay sao?

      Triệu Thành nghe trong đầu mình nổ ầm tiếng, đúng vậy, vì sao lúc ấy mình nghĩ ra, tại hết thảy đều muộn...

      Lạc trưởng lão càng nhìn y càng nổi giận, Tên tôn tử này quả hết sức sai lầm, thu y vào môn trường, hao tốn linh đan đủ để bồi dưỡng ba tên truyền nhân thiên tài. Thế nhưng trả cái giá lớn như vậy, rốt cục bồi dưỡng ra tên phế vật. Cũng may y trông coi mỏ này cũng tệ lắm, rốt cục ngờ làm cho mình rơi vào tình cảnh tệ hại như tại.

      Lạc trưởng lão xông tới định nện cho y trận, Triệu Thành tru tréo liên hồi, ôm chặt lấy chân lão:

      - Lão tổ tông, lão tổ tông, đừng đánh, xin ngài đừng đánh, nếu còn đánh nữa, mạng của tôn nhi ắt còn...

      Lạc trưởng lão oán hận buông tay xuống, nếu đánh chết y, còn ai giải thích cho Vũ La. Nếu muốn sửa chữa mối quan hệ với Vũ La, còn phải nhờ Triệu Thành.

      Lạc trưởng lão thở dài tiếng:

      - ngươi phải biết rằng người mà ngươi đắc tội, dù là lão tổ tông ta cũng phải lấy lòng, mỏ này tặng cho người ta, ta còn phải cầu người ta nhận lấy, vất vả lắm mới tạo được quan hệ như vậy, ngươi lại... phen tâm huyết của lão tổ tông ta, coi như uổng phí.

      Triệu Thành sợ tới nỗi choáng váng mặt mày:

      - Lão tổ tông còn phải lấy lòng, ta...

      Lạc trưởng lão phủi bụi y phục, nhìn về phía Nhược Lô Ngục:

      - Đứng dậy theo ta, tới nhận lỗi với người ta.

      Nếu Vũ La tức giận , chừng chỉ có thể... trong mắt Lạc trưởng lão lên tia sát ý, thản nhiên đảo qua Triệu Thành.

      Tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới như Lạc trưởng lão, đạo tâm kiên định vô cùng, đến thời khắc mấu chốt thừa sức quả quyết nên giữ hay nên bỏ. Tuy rằng Triệu Thành là hậu duệ của lão, nhưng cách biết bao nhiêu đời, chưa chắc trong người còn chảy dòng máu của lão.

      Giữ lại người như Triệu Thành bên cạnh, ra chỉ là chút tình cảm hoài cổ của Lạc trưởng lão. tới thời khắc mấu chốt, Lạc trưởng lão vẫn có thể hy sinh Triệu Thành chút lưu tình.

      Triệu Thành muốn chuẩn bị chút, vừa nuốt mấy viên linh đan, Lạc trưởng lão thản nhiên :

      - Như vậy được rồi.

      Triệu Thành sửng sốt chút, sau đó cũng hiểu, vội vàng gật đầu:

      - Tuân mệnh.

      Tất cả mọi người trong mỏ đều sững sờ.

      Đầu tiên là nơi ở của chủ quản mỏ bị người giận dữ gầm lên, nổ thành hố to kinh khủng. Ngay sau đó chủ quản Triệu Thành ngày thường hết sức oai phong, nay bị người đánh cho giống như bao cát, tuyệt đối dám trả đòn.

      Đám thợ mỏ phàm nhân hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì. Ngày thường Triệu Thành vô cùng hung hãn, dưới tay người này giống như

      ít tu sĩ hộ vệ biết người kia là ai, Lạc trưởng lão.

      Bọn họ ở xa xa lắng nghe, cũng hiểu được đại khái, dĩ nhiên là vì thiếu niên tới đây buổi sáng, Triệu Thành là hậu duệ của Lạc trưởng lão, chỉ vì coi thường thiếu niên kia mà bị đánh thành như vậy, Đám hộ vệ sợ run, biết rốt cục thiếu niên nọ là nhân vật thế nào, ngay cả Lạc trưởng lão dường như cũng có ý kết giao...

      Dưới ánh mắt suy đoán kinh ngạc của đám tu sĩ, Lạc trưởng lão thộp cổ Triệu Thành. tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, từ thân thể lão toát ra vầng hào quang màu xanh nhạt, Lạc trưởng lão mượn lực phản chấn này phóng vút lên cao, lên tới độ cao hơn ngàn trượng trời, Sau đó thình lình lão rẽ ngang vuông góc khó lòng tin được, bay thăng về phía Nhược Lô Ngục.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #179
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THIÊN NHAI BÀI (HẠ)


      Kỳ nghi của Vũ La vẫn chưa chấm dứt, nhưng chuyện ra ngoài bị Diệp Niệm Am biết được, Vũ La vừa trở lại Nhược Lô Ngục, ngục tốt canh cửa cung kính bẩm báo:

      - Vũ đại nhân, Diệp đại nhân mời ngài sau khi trở về, tới chỗ lão chuyến.

      Vũ La gật gật đầu định , ở mỏ Ô Thiết bị tức tối trận, cũng còn lòng dạ nào tu luyện.

      Diệp Niệm Am ở Vọng Sơn các dạy Diệp Thanh Quả đọc sách, Đáng tiếc hôm nay Diệp Đại tiểu thư có hứng thú với thi từ, lại lần khẩn hỏi chuyện Diệp Niệm Am. Nào là trong câu thơ: “Giương cung căng như vầng trăng tròn, nhìn về phía Tây Bắc bắn sao Thiên Lang”, cung ấy hùng mạnh tới mức nào, Tô học sĩ (Tô Đông Pha, tác giả bài thơ) có phải là người tu chân hay , cung ấy tường cũng là món pháp bảo nhất phẩm tuyệt thế... toàn những câu hỏi linh tinh.

      Diệp Niệm Am giải thích đến chỗ hấp dẫn, Diệp Thanh Quả hai mắt sáng rực, hai chân ngồi chồm hổm lên ghế, còn chút dáng vẻ nào của tiểu thư khuê các.

      Diệp Niệm Am đau đầu vô kể, tôn nữ của lão càng ngày càng nghịch ngợm, thói ăn nhiều đành chịu vậy, bởi vì đó là pháp môn tu luyện của nàng, nhưng những thói xấu khác, hiểu vì sao càng ngày càng ‘phong phú’?

      Diệp Niệm Am tận tình khuyên nhủ:

      - Con cứ như vậy mãi sao được, có chút dáng vẻ thục nữ gì cả, tương lai làm sao gả cho người ta?

      Diệp Thanh Quả cười hì hì, huơ huơ nắm tay bé đáng :

      - Chuyện đó có gì là khó, bản nương coi trọng kẻ nào, nếu dám cưới, con nện cho chịu cưới mới thôi.

      Diệp Niệm Am tức tối run lên bần bật:

      - là hồ đồ, chuyện tình cảm phải có đồng ý của hai bên, đâu có chuyện dùng sức mạnh như con vậy? Cho dù tương lai gia gia hao hết sức lực gả con , làm sao con có thể cứ án tề mi, đẹp duyên cầm sắt với người ta? Con... con là tiểu nha đầu nghịch phá, tức chết ta rồi...

      Diệp Niệm Am đặt mạnh sách tay xuống bàn, vớ lấy thước đuổi đánh cháu , Diệp Thanh Quả thét lên chói lói, thu thân hình lại chui nhanh xuống gầm bàn, nhanh chóng thoát ra phía cửa, chẳng khác nào đạo tặc.

      Nàng ra khỏi cửa, quên quay lại làm mặt quỷ trêu Diệp Niệm Am, sau đó tiếp tục xoay người bỏ chạy, kết quả bình cái, nhào vào lòng người.

      -Ôi...

      Đáng thương cho Diệp Thanh Quả ngã lăn ra đau điếng, còn đau đớn ôm đầu, bàn tay to như chiếc quạt lá bồ vươn tới, nắm lấy tai nàng.

      Diệp Niệm Am mắng to:

      - Muốn chạy ư, sao con chạy nữa , hả?

      Diệp Thanh Quả làm mặt khổ, liên tục van xin:

      - Gia gia, gia gia, đau quá, xin người đừng véo nữa... ối...

      Vũ La ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này dở khóc dở cười, Diệp Niệm Am cũng biết có người ngoài tiện, cho nên buông tay ra, hung hăng trừng mắt nhìn cháu mình:

      - Ngoan ngoãn làm nữ công (may vá thêu thùa) cho ta.

      Diệp Thanh Quả gật đầu như gà mổ thóc, nhăn nhó mặt mày lên lầu,

      Vừa nàng vừa hung hăng trừng mắt với Vũ La:

      - Cũng tại ngươi cả, bằng tại người ta chạy mất, làm sao bị gia gia bắt lại như vậy?

      Vũ La còn ngạc nhiên, Diệp Niệm Am giơ thước trong tay lên, Diệp Thanh Quả quá sợ vội vàng phóng vút lên lầu,

      Diệp Niệm Am vô cùng xấu hổ:

      - Vũ La, nha đầu nghịch ngợm biết lớn , để ngươi chê cười.

      Vũ La cười :

      - ra Thanh Quả chỉ là hơi bướng binh chút, nhưng vẫn nghe lời ngài, Ngài thấy , chăng phải ngài bảo nàng lên lầu làm nữ công, nàng vô cùng ngoan ngoãn ...

      Vũ La còn chưa dứt lời, chỉ thấy bóng người từ cửa sổ tầng hai vù tiếng bay ra ngoài, Sau khi chạm đất hề dừng lại, sử dụng cả tay lẫn chân nhấn mạnh xuống đất, bay nhanh về phía trước, chỉ trong thoáng chốc ra xa ngoài trăm trượng, linh hoạt như loài khỉ vượn.

      Xem y phục, người đó phải Diệp Thanh Quả còn ai?

      Vũ La lập tức nghẹn ngang, Diệp Niệm Am càng thêm xấu hổ.

      Vũ La cười khổ, tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả này quả là làm mất mặt mình.

      Đương nhiên Diệp Niệm Am xấu hổ, vội vàng lãng sang chuyện khác:

      - Vũ La, ngươi tu luyện công pháp gì vậy?

      Vũ La sửng sốt, loại chuyện này thông thường ai hỏi tới, bất quá nếu Diệp Niệm Am hỏi như vậy, có lẽ còn có thâm ý khác.

      - Chính là bộ Đạo Tạng khắc sau lưng đại môn.

      Sau khi cân nhắc chút, Vũ La bèn đáp.

      Diệp Niệm Am gật gật đầu:

      - Mọi người đều cho rằng Đạo Tạng chỉ là pháp môn cơ bản, thực tế pháp môn này bác đại tinh thâm, nếu chân chính tìm hiểu tới mức thấu triệt, trở thành Đại Năng cũng phải là có khả năng. Bất quá bộ Đạo Tạng của Nhược Lô Ngục ta cũng đầy đủ, ắt có hạn chế thành tựu của ngươi trong tương lai.

      Vũ La mơ hồ đoán được:

      - Ý của ngài là...

      Diệp Niệm Am bật cười ha hả, lấy ra chiếc ngọc bài:

      - Đây là Thiên Nhai bài, có lẽ ngươi biết Thiên Nhai là gì, để ta giải thích cặn kẽ cho...

      Đồng tử Vũ La giãn ra hết cỡ, nhìn chằm chằm vào ngọc bài nọ, hận thể đoạt lấy vào tay ngay tức khắc, Lại thêm Diệp Niệm Am cứ cho rằng thiếu niên bình thường, biết tồn tại của Thiên Nhai, cho nên giải thích hết sức dài dòng, tới nỗi Vũ La cảm thấy kiên nhẫn.

      Cái tên Thiên Nhai hết sức bình thường, nhưng hết chín thành tu sĩ Bắc Cương, Nam Hoang, Đông Thổ, Tây Vực, Trung Châu, tóm lại cả Tu Chân Giới, chưa từng nghe qua cái tên này.

      nhưng trong phạm vi các Đại Năng, Thiên Nhai là cái tên dụ hoặc nhất.

      Nơi đó có truyền thừa đạo thống đỉnh phong, có Thiên Mệnh Thần Phù trân quý, có pháp bảo độc nhất vô nhị, có thiên địa Linh Vật ngàn năm khó gặp... tóm lại, Thiên Nhai cơ hồ có thể thỏa mãn tất cả giấc mộng của tu sĩ.

      nhưng mà điều kiện tiên quyết là, có được cơ duyên hay .

      ai biết Thiên Nhai xuất vào lúc nào, Tu Chân Giới này chính là kỳ diệu như vậy đó, cũng giống như Nhược Lô Ngục.

      Thiên Nhai cũng phân chính tà, những lão quái vật sống trong Thiên Nhai, chỉ cần chọn đại ra lão cũng yếu hơn so với Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán.

      Cứ mỗi ba năm lần, thông qua con đường quỷ thần khó lường, Thiên Nhai đều cho ra vài chiếc Thiên Nhai Bài, chỉ có trong tay Thiên Nhai Bài này mới có khả năng tiến vào Thiên Nhai, tới địa phương thần kỳ ấy để thử thời vận, Hoặc theo người tu chân, là tìm cơ duyên.

      Bắc Cương, Nam Hoang, Đông Thổ, Tây Vực, Trung Châu, mỗi nơi có được mười vị trí.

      Cho dù mười mấy năm qua còn ai có được đại cơ duyên, có thể mang được bảo bối từ Thiên Nhai trở về, nhưng Thiên Nhai vẫn là cái tên khiến cho người ta hết lòng hướng tới như trước.

      Những bậc Đại Năng chân chính, bản thân công pháp thành hình, có cũng có tác dụng gì, cho nên rốt cục ngọc bài đều thành toàn cho lớp đệ tử trẻ tuổi của các đại môn phái.

      Diệp Niệm Am giảng giải thao thao bất tuyệt, rốt cục tới lúc Vũ La sắp sửa nhịn được, Diệp Niệm Am mới giao ngọc bài cho :

      - Đây là Đồng trưởng lão sai người đưa tới, ngươi còn chưa có pháp môn cao cấp để tu luyện, hãy tới Thiên Nhai tìm thử xem.

      Diệp Niệm Am lại nhìn cái:

      - ngươi có thể lấy được truyền thừa phù sư, hẳn cũng là người có đại cơ duyên, chừng ngươi có thể thay đổi vận mệnh mười mấy năm qua, mang được thứ gì đó từ Thiên Nhai trở về.

      Vũ La trịnh trọng nhận lấy Thiên Nhai Bài, gật gật đầu.

      Thiên Nhai Bài này toàn thân trắng nõn nà, lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy còn tưởng là bằng ngọc. Sau khi cầm vào tay mới phát , ngọc bài này toát ra ánh sáng kim loại bóng bầy, thế nhưng Vũ La đường đường là nhân vật cấp Đế Quân cũng nhìn ra chất liệu gì.

      Thiên Nhai Bài là trực tiếp đưa đến môn phái, biết vì sao ở tiền kiếp, Thiên Nhai Bài này đưa tới tay Vũ La.

      Lúc ấy Vũ La tự thị thân phận, cũng thể giết ai đoạt lấy Thiên Nhai Bài, cho nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Nhai Bài.

      Thiên Nhai Bài vô cùng đơn giản, sau lưng trơn nhẵn có khắc gì, mặt trước cũng chỉ có hai chữ cổ triện to tướng: Thiên Nhai.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #180
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      NHIỆM VỤ THẦN BÍ (THƯỢNG)


      Loại văn tự này có từ xưa, dù là cả Tu Chân Giới cũng có mấy người nhận biết. Nguyên nhân trong đó cũng thần bí và lâu đời chẳng khác Thiên Nhai.

      - Đồng trưởng lão đưa tới ư?

      Vũ La mơ hồ đoán được nguyên nhân, đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng người bẩm báo:

      - Diệp Đại nhân, ngoài cửa có người cầu kiến.

      Diệp Niệm Am nghe vậy sửng sốt:

      - Là ai vậy?

      - Người tới tự xung là Lạc Hào, còn có người khác nhìn qua tơi tả, quỳ trước đại môn Nhược Lô Ngục chúng ta, muốn tạ tội với Vũ Tống Lãnh.

      Diệp Niệm Am giật mình kinh hãi:

      - Lạc trưởng lão tới đây ư?

      Lão nhìn sang Vũ La:

      - Rốt cục có chuyện gì vậy?

      Vũ La nở nụ cười khổ, kể lại tình, sau đó mới :

      - thôi, chúng ta ra ngoài xem sao.

      Diệp Niệm Am nghe kể lại chuyện xảy ra, vốn có hơi hiểu, nhưng Lạc trưởng lão đích thân tới Nhược Lô Ngục, lão thân là Giám Ngục, làm sao cũng phải ra nghênh đón, chỉ có thể bất đắc dĩ theo ra ngoài.

      Lạc trưởng lão phải là người tốt tính, nếu phải vì chuyện này có liên quan tới Vũ La, lại thêm hậu duệ khốn kiếp của lão vừa mới đắc tội Vũ La, chắc chắn Lạc trưởng lão xông thẳng vào trong.

      Nhược Lô Ngục phòng ngự nghiêm ngặt, nhưng ngọc bài trưởng lão của Trưởng Lão hội có thể thông hành khắp các địa phương như Thẩm Phán Đình, Nhược Lô Ngục.

      về phần Hồng Liệt Hỏa, cho dù là lão tới Nhược Lô Ngục cũng phải cẩn thận chiếu theo quy củ hành . Quy củ định ra như vậy, nhưng mọi người lại rất thích phá quy củ, để thể ra quyền thế của mình.

      Lúc này Lạc trưởng lão đứng trước Nhược Lô Ngục, vừa thấy Vũ La ra vội vàng tiến lên, cười khổ ôm quyền :

      - Vũ ca nhi, là có lỗi, là ta sai, dặn dò ràng cho kẻ dưới, khiến cho ngươi phải chịu thiệt thòi.

      Lão tung cước đá vào mông Triệu Thành, lập tức y chúi nhũi xuống đất, ngã nhào dưới chân Vũ La.

      - Ta mang con chó này tới cho ngươi, ngươi muốn xử trí thế nào cũng được, cần nể mặt ta. Loại phế vật như vậy, chết đáng tiếc.

      Triệu Thành thất kinh hồn vía, trước khi tới đây lão tổ tông chỉ với mình là nhận lỗi, là muốn giết mình.

      Triệu Thành vội vàng quỳ xuống đất dập đầu lia lịa như tế sao:

      - Vũ Tổng Lãnh, Vũ Đại nhân, ta sai rồi, ta có mắt nhìn được Thái Sơn, mắt chó thấy được người. Van xin ngài, xin ngài hãy coi ta như cái rắm, tha cho ta...

      Vũ La khẽ cau mày, Lạc trưởng lão bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Mình hùng đời, ngờ lại có hậu bối tệ hại như vậy.

      Thấy bộ dáng thê thảm của Triệu Thành, Vũ La cũng biết đây là do Lạc trưởng lão cố ý an bày. Bất quá quả Triệu Thành chịu trừng phạt, nhìn y chuyện, phát ràng, miệng đầy máu tươi, có thể thấy được răng y bị đánh gãy còn.

      Chuyện này vốn phải là đại gì, chẳng qua Vũ La muốn thu hồi thứ thuộc về mình, mới trò chuyện với Đồng trưởng lão.

      Đồng trưởng lão đưa tới Thiên Nhai Bài, chỉ riêng mối nhân tình này đủ bù lại tôn thất của mình. ra cũng tổn thất gì, tối đa chỉ là bực bội trong lòng, cảm thấy mất mặt.

      Lạc trưởng lão như vậy, có nghĩa là mình có thể giết chết Triệu Thành, Vũ La cũng hết bực, bèn xua tay :

      - Bỏ , chuyện này tới đây là kết thúc.

      Lạc trưởng lão lập tức :

      - Như vậy sao được, tên khốn này biết trời cao đất rộng, dám mạo phạm ngươi, phải nghiêm trị...

      Vũ La lắc đầu :

      - Ý của Lạc trưởng lão ta hiểu, ngài hãy yên tâm, chuyện này ảnh hưởng tới quan hệ giữa chúng ta.

      Vũ La thẳng ra như vậy, Lạc trưởng lão mới thở ra hơi dài nhõm. Quan hệ với Vũ La chỉ ảnh hưởng đến mình lão, mà còn có Đồng trưởng lão và Nhan trưởng lão. Nếu như mình làm tan vỡ, vậy hai lão già kia cũng tha cho mình.

      Vũ La liếc nhìn Triệu Thành dưới đất cái:

      - Bất quá ta dùng người này nữa, Lạc tiền bối có người nào đáng tin cậy hay , phái tới giúp ta tạm thời quản lý mỏ?

      - thành vấn đề.

      Lạc trưởng lão vội vàng đáp ứng:

      - Sau khi ta trở về lập tức phái người tới cho tiểu ca.

      Cho dù là có, cũng phải tìm cho ra người.

      Lạc trưởng lão than dài tỏ vẻ xin lỗi:

      - Ôi, Vũ tiểu ca, chuyện này ta là đáng trách, ngươi giận lão ca ca chứ?

      Lúc này Triệu Thành quỳ dưới đất mới biết, mới hiểu được ràng trọng lượng của Vũ La, Mấy chữ ‘lão ca ca’ toát ra ý lấy lòng hết sức ràng, lão tổ tông lừa y, quả nịnh bợ thiếu niên trước mặt này tới mức Triệu Thành phải hồn phi phách tán. Tuy rằng Vũ La bỏ qua, nhưng y vẫn sợ hãi vô cùng. Nếu như vừa rồi Vũ La chỉ khẽ cau mày, e rằng Lạc trưởng lão chút lưu tình, xuống tay giết chết mình...

      Đến lúc này, y thể ngờ rằng chính quan hệ huyết mạch mỏng manh xa xôi giữa mình và Lạc trưởng lão, vào thời khắc mấu chốt lại có thể cứu được mình.

      Diệp Niệm Am bên cạnh nghe thấy cũng phải trợn trừng mắt, cũng lập tức hiểu ra. Tuổi Vũ La còn trẻ là phù sư cao quý, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. ràng là bọn Lạc trưởng lão nhắm vào thân phận phù sư của .

      Vũ La cười lắc đầu:

      - Tiền bối trăm ngàn lần đừng lời này, ta nào dám thế.

      Lạc trưởng lão cố ý trừng mắt:

      - Vũ tiểu ca khinh thường Lạc mỗ ư, nếu ngươi ngại, sau này hãy kêu ta tiếng lão ca, ta gọi ngươi lão đệ.

      Vũ La cười khổ, chắp tay :

      - Cung kính bằng tuân mệnh, lão ca ca.

      Lạc trưởng lão cười ha hả, lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm, vỗ vỗ vai Vũ La:

      - Hay lắm, lão ca ca uổng phí đời này, quen được huynh đệ như đệ.

      Lão kéo Vũ La lại, mò tìm người mình lúc lâu, sắc mặt chợt trở nên lúng túng:

      - Chuyện này... Đệ cũng biết, lần này ta cùng bọn lão Đồng đặt hết tất cả tài sản của mình, đến bây giờ vẫn chưa thu lại được. Lễ gặp mặt này, sau này lão ca ca bù lại cho đệ.

      Vũ La mỉm cười:

      - Lão ca làm như vậy quá khách sáo rồi.

      Lạc trưởng lão cũng hiểu được khách sáo quá mức trở thành giả tạo, lập tức hào sảng khoát tay:

      - Đúng vậy, giữa huynh đệ chúng ta cần khách sáo.

      Khiến cho quan hệ giữa hai người tiến lại gần hơn.

      - Lão đệ, ca ca phải rồi, ở Trưởng Lão hội còn vô số việc. Đệ yên tâm, sau khi ta trở về lập tức phái người tới cho đệ.

      Vũ La gật đầu cái:

      - Lão ca đường cẩn thận.

      Lạc trưởng lão xách Triệu Thành lên:

      - Khốn kiếp, còn mau cảm tạ lão đệ ta khoan hồng độ lượng?

      Triệu Thành lại dập đầu lia lịa:

      - Đa tạ ân Vũ Đại nhân giết...

      Lạc trưởng lão cười lớn nhìn Vũ La:

      - Lão ca đây.

      Diệp Niệm Am quỳ xuống tiễn:

      - Hạ quan cung tống Lạc trưởng lão...

      Người ta thèm nhìn lão lần nào, phóng vút lên cao, hóa thành đạo hào quang giống như lưu tinh phá .

      Diệp Niệm Am nở nụ cười khổ, liếc nhìn Vũ La cái. Tuy rằng tại thiếu niên còn là cấp dưới của mình, nhưng ai nghi ngờ gì, tiền đồ của là bất khả hạn lượng.

      Diệp Niệm Am là lão hồ ly, hiểu rất ràng, e rằng tương lai tiền đồ của mình phải nhờ vào thiếu niên này.

      Lão đảo mắt mấy vòng, bỗng nhiên này ra ý nghĩ, dường như cùng quả nhi rất thân thiết... Nếu tác hợp chúng với nhau... chỉ tiếc Vũ La có Cốc Mục Thanh, cho dù quả nhi xen vào cũng chỉ có thể làm thiếp, Diệp Niệm Am cảm thấy cam lòng, dù sao lão cũng chỉ có đứa cháu ,

      Hay là trở về với Quả nhi, bảo nó làm sao ra dáng thục nữ chút, đoạt lấy Vũ La?

      - Diệp Đại nhân, Lạc trưởng lão rồi, ngài cũng có thể đứng dậy.

      Diệp Niệm Am miên man suy nghĩ, quên bẵng mình vẫn còn quỳ dưới đất.

      -Ồ...

      Lão đứng dậy, lại liếc nhìn Vũ La cái, ừ, đoạt lấy Vũ La có thể làm được, chỉ là cháu của mình nghịch ngợm như vậy...

      Diệp Niệm Am cảm thấy đau đầu nhức óc. Nếu lão biết trong cảm nhận của Vũ La, Diệp Thanh Quả còn có biệt hiệu Khủng Long Nữ, có lẽ lập tức gạt ý nghĩ này, dám nghĩ thêm gì nữa.

      Lạc trưởng lão mang Triệu Thành trở lại Phượng Ngô sơn, dọc đường vẫn còn tức giận vô cùng. Lão thèm bảo vệ Triệu Thành, phi hành cao mặc cho cuồng phong thổi ào ạt. Cũng may Triệu Thành tu luyện cũng có chút thành tựu, bằng sớm đời nhà ma.

      Dù là như vậy, đến khi về tới động phủ của Lạc trưởng lão ở Phượng Ngô sơn, Triệu Thành cũng chỉ còn lại nửa cái mạng,

      Lạc trưởng lão vứt y sang bên, dặn dò tên đồ đệ:

      - Cho y xuống núi, cho thêm chút ngọc túy và linh đan, từ nay về sau, y còn quan hệ gì với chúng ta nữa.

      bởi vì trước đó Đồng trưởng lão tới đây lớn tiếng, cho nên môn hạ đệ tử của Lạc trưởng lão cũng biết đầu đuôi gốc ngọn chuyện này. Cho nên bọn họ hề thông cảm cho Triệu Thành chút nào, còn lộ vẻ oán hận y. Phù sư quan trọng tới mức nào, sư môn vất vả lắm mới kết giao được với vị phù sư, nếu như bị tên ngốc ngươi làm hỏng mất, cho dù bằm thây ngươi làm vạn đoạn cũng thể nào hả giận.

      Triệu Thành biết mình xong rồi, chỉ là tại y chỉ còn lại nửa mạng, khẽ cử động cũng khó khăn, cũng thể nên lời, trong lòng buồn bã, vốn y muốn khóc lóc van xin, rốt cục thân thể chỉ co giật được vài cái, nhìn qua thê thảm vô cùng.

      Tên đệ tử kia mang theo Triệu Thành, đưa y ra ngoài.

      Lạc trưởng lão ngồi trong đại sảnh, vuốt cằm suy nghĩ chuyện chọn người cai quản mỏ Ô Thiết cho Vũ La, Sau lúc lâu, lão chợt gõ vào ngọc khánh bên cạnh, gã đồng tử bước vào:

      - Gọi Đường Tử Phong tới gặp ta.

      Đồng tử lui ra ngoài, lâu sau, nam tử trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tiến vào, nghiêng mình thi lễ:

      - Sư tôn cho gọi đồ nhi.

      Chính là quan môn đệ tử của Lạc trưởng lão, Đường Tử Phong.

      Lạc trưởng lão gật gật đầu, thần sắc có hơi ngưng trọng, quan sát Đường Tử Phong lúc lâu, dường như trong lòng khó có thể quyết đoán. Đường Tử Phong mơ hồ cảm thấy sư phụ tìm mình là có chuyện lớn, lập tức hưng phấn bừng bừng, chuẩn bị tinh thần nghênh đón thử thách của sư phụ.

      - Tử Phong, con là đồ đệ nhất của vi sư, bình thường có thể vi sư quá mức thương con...

      Đường Tử Phong là quan môn đệ tử, tự nhiên được thương nhất, nghe vậy lập tức quỳ xuống:

      - Đại ân của sư tôn, đồ nhi suốt đời khó quên, cho dù tan xương nát thịt cũng đủ báo đền trong muôn .

      Lạc trưởng lão khoát khoát tay:

      - Vi sư phải có ý này, vi sư đây là . Tuy rằng tu vi của con tăng tiến rất nhanh, nhưng chưa trải qua tôi luyện, rốt cục khó thành châu báu. Trước đây có chuyện gì, vi sư đều bảo các sư huynh con làm, chưa từng cho con cơ hội.

      Đường Tử Phong nghe vậy sửng sốt, hiểu ra rất nhanh:

      - Sư tôn có gì sai phái, đồ nhi nhất định làm cho người hài lòng.

      Lạc trưởng lão lắc lắc đầu:

      - nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, cho nên vi sư vẫn chưa thể quyết định có nên phái con hay .

      Lão nhìn Đường Tử Phong chăm chú:

      - Con có biết chuyện về vị phù sư kia chăng?

      Đường Tử Phong gật gật đầu, Lạc trưởng lão tiếp:

      - Tên ngốc Triệu Thành kia làm hỏng chuyện, vi sư cùng Đồng sư bá con mắt bao nhiêu tâm huyết mới cứu vãn được, nhưng từ nay về sau thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì nữa, Vi sư muốn phái con tới mỏ Ô Thiết, ý con thế nào?

      Đường Tử Phong nghe vậy sửng sốt, lập tức mừng rỡ lạy phục xuống:

      - Đa tạ sư tôn.

      Lạc trưởng lão cảm thấy vui mừng, Đường Tử Phong là nhân tài, phải tên ngu xuẩn Triệu Thành kia có thể sánh được. Mình vừa sơ qua, y lập tức hiểu đây là cho y cơ hội tiếp cận vị phù sư kia, tương lai nhất định có ích nhiều.

      - Con khoan cảm tạ, con phen này chỉ gánh vác tiền đồ của riêng con, còn có tiền đồ của cả sư môn, còn là hy vọng của Đồng sư bá, Nhan sư thúc.

      Đường Tử Phong ôm quyền cất cao giọng :

      - Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định phụ kỳ vọng của người.

      Lúc này Lạc trưởng lão mới chậm rãi gật gật đầu:

      - Nếu con hiểu mọi chuyện, vậy hãy chuẩn bị xuất phát.

      Lúc Đường Tử Phong ra ngoài, trong lòng y vô cùng kích động, ngàn vạn lần thể ngờ được chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình. Đó là vị phù sư, nếu có thể giao hảo với , xin được mấy đạo linh phù, nhất định mình vô địch trong lứa tu sĩ cùng cấp.

      Rất nhanh tin tức truyền ra, các sư huynh các sư tỷ tỏ ra vô cùng ghen tị với Đường Tử Phong, quả nhiên sư tôn vẫn thương đồ đệ út nhất.

      Vũ La nghiền ngẫm chuyện Thiên Nhai Bài, Diệp Niệm Am nghiền ngẫm chuyện cháu của mình, hai người ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, sau khi vào Nhược Lô Ngục ai đường nấy.

      Vũ La trở lại chỗ ở của mình, lấy Thiên Nhai Bài ra xem, trong lòng tính toán tới Thiên Nhai kiếm chút bảo bối gì đó.

      Đối với thánh địa trong truyền thuyết này của các tu sĩ, Vũ La có chút tôn kính nào, Tiền kiếp từng đạt tới độ cao được vạn người kính ngưỡng, nếu mọi người đứng cùng độ cao, vậy vì sao ta phải kính ngưỡng ngươi?

      Vấn đề là thiên hạ đệ nhất hung nhân hồn nhiên coi Thiên Nhai ra gì đành, đằng này còn đặt mình vào vị trí tên đạo tặc, trong mắt , Thiên Nhai trở thành con dê mập tròn béo tốt, tại Đế Quân bệ hạ dường như cân nhắc xem mình nên ăn món đùi dê nướng, hay ăn món nạc lưng chiên giòn.

      Đây mới là nguyên nhân mà tỏ ra hưng phấn khi nhìn thấy Thiên Nhai Bài.

      Nhận được Thiên Nhai Bài cũng phải là có thể lập tức Thiên Nhai. thực tế các tu sĩ của Thiên Nhai hiểu rất tầm quan trọng của ngọc bài này. Mặc dù là tặng, nhưng tới tay môn phái cũng phải tranh đấu rất lâu, cuối cùng mới có thể xác định được Thiên Nhai Bài thuộc về ai.

      Chuyện này nhìn bề ngoài dường như Thiên Nhai thiếu trách nhiệm. Nếu nhìn trúng người nào, cứ đưa thăng Thiên Nhai Bài cho người đó phải được sao? Với thủ đoạn của Thiên Nhai, muốn làm Thiên Nhai Bài khiến cho trừ người được chỉ định ra, những người khác thể tiến vào, chắc chắn phải là chuyện khó khăn gì lắm.

      nhưng đừng quên rằng, Thiên Nhai coi trọng nhất là cơ duyên, thực tế, Thiên Nhai Bài là vấn đề thử thách cơ duyên. Xét ở góc độ nào đó, kẻ nào có thể được Thiên Nhai Bài trân quý như vậy, phải là thể kẻ đó có được đại cơ duyên sao?

      Muốn tiến vào Thiên Nhai, phải chờ ba mươi ngày sau.

      Vũ La sắp sửa tiến vào Thiên Phủ Chi Quốc, để tạm thời đè nén hưng phấn về chuyện Thiên Nhai, nhưng chợt nhớ tới phù văn Quang Mang Thái Dương, vừa nhớ tới đây, cho dù là Vũ La cũng cảm thấy hơi lành lạnh.

      Nam Hoang Đế Quân là nhân vật thế nào? Quét mắt nhìn khắp cả lịch sử Tu Chân Giới, nhân vật như Thôi Xán cũng có biết bao nhiêu. Tiền kiếp Tu Chân Giới ai sánh kịp, nhưng nếu nhìn chung cả lịch sử, cũng chỉ có thể xem như nhân vật nổi bật trong lịch sử, dám khoác lác câu ‘Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’.

      Có thể có kẻ cuồng vọng, dám nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau, trừ phi là kẻ điên, bằng ai dám thừa nhận.

      Vũ La thừa sức tự biết mình, nếu vị Ma Tổ dưới Ly Nhân Uyên thoát vây, cũng hùng mạnh hơn nhiều so với thời kỳ mà mình hùng mạnh nhất, cả hai thân mang Thiên Mệnh Thần Phù vào hàng thiên hạ đệ nhất, lão ma đầu mở thần thông Thiệt Xán Liên Hoa, ngay sau đó mở tiếp thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy. Nếu hiểu biết về Thiên Mệnh Thần Phù, Vũ La thúc ngựa cũng theo kịp người ta. Đây là chuyện còn cách nào, dù sao lão ma đầu sống quá lâu.

      nhưng lão ma đầu hùng mạnh như vậy, lại tỏ ra sợ phù văn Quang Mang Thái Dương như rắn rết, thậm chí thà rằng ra khỏi Ly Nhân Uyên, cũng muốn dính tới Vũ La, Vũ La làm sao kinh hãi cho được?

      Nếu tính toán thời gian, còn cách ước hẹn với lão ma đầu mười ngày nữa, Vũ La biết mình có nôn nóng cũng bằng vô dụng, chỉ có thể áp chế tâm tư, cố gắng tĩnh tâm bắt đầu tu luyện.

      Chuyện Vũ La thân là phù sư, bởi vì nguyên nhân mọi người biết được chỉ giữ trong lòng, cho nên cũng được lan truyền. thực tế những người biết được thân phận phù sư của Vũ La, ai nấy đều ra sức cho người khác biết.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #181
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      NHIỆM VỤ THẦN BÍ (HẠ)


      Người biết càng nhiều, càng đổ xô tới lấy lòng Vũ La. Ai nấy đều lo lắng người khác có thủ đoạn bất phàm, kết giao với Vũ La, vậy là đối thủ cạnh tranh với mình.

      Những ngày này, Vũ La sống cuộc sống hết sức nhàn nhã ở Nhược Lô Ngục. Hôm ấy, ngồi ở nhà ăn liều mạng với Diệp Thanh Quả - đương nhiên là liều mạng về sức ăn, chợt Diệp Niệm Am có vẻ hối hả từ bên ngoài tiến vào.

      Vừa thấy Vũ La và Diệp Thanh Quả ngồi hai bên chiếc bàn dài, trước mặt ai nấy bày mấy cái thùng cơm rỗng, đống đĩa cao ngất, Diệp Niệm Am lập tức cảm thấy máu nóng sôi trào, ngươi quả là tiểu nha đầu nên nết, hình ảnh của ngươi bày ra trước mắt Vũ La như vậy, tương lai làm sao tranh được với Cốc Mục Thanh, có nam nhân nào muốn lão bà mình là Thao Thiết chứ?

      (Thao Thiết: Quái thú thân dê, răng hổ, tay người, mắt nằm dưới nách, miệng khổng lồ hết sức phàm ăn, cuối cùng phát ách mà chết).

      Diệp Niệm Am hết sức đau lòng, bất quá tại có lòng dạ nào lo tới chuyện này, bèn tiến tới túm lấy Vũ La:

      - Có chuyện quan trọng, mau mau theo ta.

      - Vũ La ngươi đừng chạy, ngươi sắp sửa thua rồi...

      Diệp Thanh Quả vừa ăn hùng hổ vừa kêu thét, Diệp Niệm Am suýt nữa bật khóc, xong, hoàn toàn xong rồi, lão biết cháu của mình thể gả được nữa.

      quả Vũ La sắp sửa thua, tuy rằng vô cùng tin tưởng sức ăn của mình, thế nhưng đối trận với Diệp Thanh Quả, lúc nào cũng thắng ít thua nhiều. Mắt thấy sắp sửa lập thêm thành quả chiến bại nữa, bất chợt Diệp Niệm Am giống như thiên sứ từ trời giáng xuống, Vũ La cảm động rơi lệ đầm đìa, nhưng Diệp Thanh Quả kêu lên như vậy khiến cho Vũ La nhất thời chột dạ.

      ngờ Diệp Niệm Am cất tiếng gào thét:

      - La lối gì chứ, ta tìm có chuyện quan trọng, con còn mau cút về cho ta. Nhiệm vụ luyện chữ, thêu hoa hôm qua ta giao cho con, con hoàn thành chưa?

      Vừa nghe như vậy, Diệp Thanh Quả lập tức trở nên ảo não vô cùng.

      Vũ La chĩa ngón tay cái với Diệp Niệm Am:

      - Diệp đại nhân, ngài đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cứu hạ quan trong cơn dầu sôi lửa bóng, quả là nghĩa sĩ đời này.

      Lúc này tâm trạng Diệp Niệm Am tốt, lập tức chộp lấy Vũ La lôi ra ngoài:

      - Đừng nhiều lời nữa, mau với ta.

      Diệp Niệm Am ra phía trước, đột nhiên như nhớ lại chuyện gì, giơ tay chỉ Kiều Hổ hí hửng xem náo nhiệt:

      - Kiều Ban Đầu...

      Kiều Hổ tưởng rằng mình bị cháy thành vạ lây, vội vàng co đầu rụt cổ đáp.

      ngờ Diệp Niệm Am :

      - Lúc ta và Vũ La có ở đây, ngươi tạm thời phụ trách mọi chuyện lớn trong Nhược Lô Ngục. Có chuyện gì xử lý được, chờ chúng ta trở về rồi hãy .

      - Thuộc hạ tuân mệnh.

      Diệp Niệm Am và Vũ La rồi, mọi người nhìn Kiều Hổ với ánh mắt vô cùng hâm mộ, chỉ có Diệp Thanh Quả, bởi vì thắng lợi trong tầm tay lại bị gia gia phá hỏng, có vẻ rầu rĩ vui.

      Kiều Hổ vốn là Ban Đầu mới lên sau này, vào dịp bao lâu sau khi Vũ La đột nhiên hóa thông minh, Diệp Niệm Am an bày như vậy, cũng tương đương xác định địa vị người thứ ba trong Nhược Lô Ngục của Kiều Hổ. Nếu luận tư cách và từng trải, làm sao cũng tới phiên y. Mọi người thầm than trong lòng, giúp người quả là chuyện tốt. Lúc Vũ La còn ngu si đần độn, Kiều Ban Đầu vẫn giúp đỡ , ức hiếp như những người khác, tại được báo đền, cho cùng cũng nhờ quan hệ với Vũ La, bằng chắc chắn y thể nào thăng tiến nhanh như vậy được.

      Vũ La bị Diệp Niệm Am kéo xềnh xệch ra ngoài, tỏ ra hoang mang ngơ ngác:

      - Diệp Đại nhân, có chuyện gì vậy?

      Diệp Niệm Am cũng đáp, hơi ra ngoài Nhược Lô Ngục, lúc ấy mới dừng lại. Lão phóng xuất nguyên hồn của mình thăm dò xung quanh vòng, sau khi xác định có ai nghe lén vẫn còn lo lắng, bèn phóng xuất trận pháp phong ấn, bao phủ hai người vào trong, ngăn cách với bên ngoài, lúc này mới tỏ vẻ nghiêm nghị :

      - Vũ La, chuyện này là phúc hay họa còn chưa biết được, bất quá bất kể thế nào, ngàn vạn lần cũng được tiết lộ ra ngoài, bằng e rằng ngay cả bọn Đồng trưởng lão cũng bảo vệ được ngươi!

      Vũ La nghe vậy sửng sốt, cảm thấy sợ hãi, chỉ tò mò:

      - Rốt cục là chuyện gì?

      Diệp Niệm Am cũng vòng vo nữa:

      - Thời gian rất gấp, chúng ta mau, Sau khi đến nơi ta từ từ với ngươi, nếu để chậm trễ lỡ việc, chúng ta gánh vác nổi.

      Diệp Niệm Am thu trận pháp lại, vung chỉ bắn ra, điểm tinh quang hạ xuống trước mặt hai người, hóa thành thanh phi kiếm to bằng chiếc thuyền độc mộc, Diệp Niệm Am kéo Vũ La lên đó, quát lớn tiếng ‘lên’, phi kiếm dâng lên cao mấy trăm trượng, sau đó nhanh chóng bay về phía trước.

      ra Vũ La muốn hỏi dọc đường, nhưng Diệp Niệm Am dốc hết toàn lực thúc giục phi kiếm, hề có chút phân tâm, Vũ La cũng nhìn ra, xác thực tình hết sức trọng đại, bằng Diệp Niệm Am cũng tiếc linh nguyên cấp tốc phi hành như vậy, nhưng lại giống như cứu viện ai đó, nếu chạy như vậy, tới nơi hoàn toàn kiệt sức, đừng là cứu người, hiến dâng tính mạng của mình là may mắn.

      Vậy rốt cục là chuyện gì?

      Vũ La hết sức tò mò, nhưng dù sao cũng là tu sĩ tu đạo có được thành tựu cực cao, biết rằng đến lúc tự nhiên minh bạch. Cho nên cũng phí sức đoán mò, ngược lại khoanh chân ngồi xuống sau lưng Diệp Niệm Am hết sức bình tĩnh.

      Diệp Niệm Am dốc hết toàn lực thôi thúc phi kiếm, tốc độ nhanh hơn nhiều so với pháp khí phi hành thuyền ba lá mà lão cho Vũ La mượn. Khoảng hai canh giờ, thấy phía trước có sơn mạch nguy nga ra, giống như thần long bái vỹ, khí thế hùng hồn.

      Vũ La lắp bắp kinh hãi:

      -Đây là... Chung Nam sơn...

      Là Chung Nam sơn trong Cửu Đại Thiên Môn.

      Diệp Niệm Am tiến vào theo sơn môn ở phía nam, mà đánh vòng ra sau núi. Lão phân biệt phương hướng cẩn thận phen, tìm được sườn núi rất khó thấy, sau đó lấy tấm ngọc bài ra chiếu vào đó.

      chỉ sau lúc, thấy tu sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ trầm ổn tiến ra.

      Tu sĩ nọ ôm quyền :

      - Diệp Đại nhân, là vất vả.

      Y nhìn nhìn phi kiếm của Diệp Niệm Am, dọc đường , Diệp Niệm Am cố tình làm cho linh quang phi kiếm nội liễm. Tên tu sĩ nọ thấy vậy gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:

      - Diệp Đại nhân có lòng như vậy, ta xin thay mặt gia phụ tạ ơn trước.

      Diệp Niệm Am dám tỏ ra kiêu ngạo, vội vàng đáp:

      - có gì.

      Lão giới thiệu cho tu sĩ trung niên:

      - Đây là Tổng Lãnh Ban Đầu Vũ La của Nhược Lô Ngục chúng ta, thủ đoạn tra tấn hơn xa người thường.

      Tu sĩ trung niên nọ nhìn Vũ La gật gật đầu:

      - Làm phiền rồi.

      Vũ La đáp lại:

      - Xin đừng khách sáo.

      Tu sĩ trung niên dẫn hai người bọn họ tiến vào trong núi, Vũ La quan sát xung quanh, ngọn núi này có gì là nổi bật, hề cảm ứng được linh mạch, cũng có trận pháp hùng mạnh bảo vệ, Người ở nơi này nhìn thế nào cũng giống như nhân vật có thể sai sử được Diệp Niệm Am.

      Tu sĩ trung niên nọ dọc đường cũng nhiều lời, Diệp Niệm Am cũng hỏi gì. Rất nhanh bọn họ tiến tới trước sơn động, lúc ấy có tu sĩ có bề ngoài gần giống như tu sĩ trung niên này tiến ra, có vẻ trẻ tuổi hơn chút.

      - Đại ca, người tới rồi sao?

      Người vừa ra hiển nhiên vô cùng lo lắng, giọng cũng khách sáo nhiều lắm, tu sĩ được gọi Đại ca đáp:

      - tới rồi.

      - bảo bọn họ vào mau mau chút.

      Tu sĩ trẻ tuổi thấy Vũ La sau lưng Diệp Niệm Am, tỏ ra sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc lộ ra ràng:

      - Diệp Đại nhân, đây là cao thủ tra tấn mà ngài mang tới ư?

      Diệp Niệm Am khẳng định:

      - Đúng vậy.

      - Còn trẻ vậy sao, chẳng lẽ lão tùy tiện tìm tên tâm phúc tới đây cho có lệ? Ta cảnh cáo lão, chuyện này quan hệ trọng đại, nếu hai người các ngươi làm hư chuyện, chẳng những lãnh được công lao, ta còn có thể bảo đảm rằng kết cục còn thê thảm hơn các ngươi tưởng tượng.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #182
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THỦ ĐOẠN TRA TẤN BỨC CUNG MỚI ...


      Vũ La lẳng lặng gì, hiển nhiên người ta cho rằng mình tới đây là vì tìm kiếm công lao.

      Diệp Niệm Am thở dài tiếng, lão biết thân phận hai người trước mặt, người ta đoán như vậy cũng thể trách được. là người trong nhà này quyền thế ngập trời, có vô số người trong Tu Chân Giới muốn kết quan hệ với bọn họ.

      Ngoài ra quả Vũ La cũng còn hơi trẻ, cho nên tu sĩ này mới cho rằng Vũ La phải vãn bối, cũng là tâm phúc của Diệp Niệm Am, mang đến nịnh bợ phụ thân mình.

      Tu sĩ trung niên ban đầu lúc này cũng lên tiếng hỏi:

      - Diệp Đại nhân, ta nghe đệ nhất cao thủ tra tấn Nhược Lô Ngục các vị chính là vị Ban Đầu tên là Mã Hồng, biết tại y ở nơi nào?

      Diệp Niệm Am kiên quyết :

      - bản lãnh tra tấn của Vũ La cũng thua gì Mã Hồng, và lại rất nhiều thủ đoạn, Ta dẫn tới đây cũng để xem ngoài tra tấn ra, còn có địa phương nào khác cần hỗ trợ hay .

      Tên tu sĩ trẻ tuổi hừ lạnh tiếng:

      - Nhà chúng ta nhân tài nào mà có, còn cần hỗ trợ sao? chỉ cần có thể hỏi được tung tích muội muội ta là khá lắm...

      Y nhìn sang Vũ La, càng nghĩ càng giận, rốt cục nhịn được :

      - Bọn ngươi vô cùng đáng ghét, vì muốn nịnh bợ kết giao với nhà quyền quý, từ bất cứ thủ đoạn nào, chút quan tâm tới sống chết của muội muội ta. Nếu muội muội ta vì các ngươi mà xảy ra chuyện, ta tuyệt đối tha cho các ngươi.

      Diệp Niệm Am vô cùng xấu hổ, tu sĩ trung niên kia vốn trầm ổn, nhưng chuyện này quan hệ tới muội muội của mình, cho nên cũng tỏ ra lễ nghĩa dông dài, kéo tay Vũ La lại chỉ vào sơn động:

      - Bên trong có người, muội muội ta nhất thời sơ ý bị y bắt . Mặc dù chúng ta bắt được y, nhưng vẫn tìm thấy muội muội, nhưng tên khốn này thà chết chứ chịu ra tung tích muội muội ta, chỉ cần ngươi có thể hỏi được, đó là công lao rất lớn.

      Vũ La hài lòng với thái độ tu sĩ trẻ tuổi, nhưng cũng gật gật đầu, tiến vào trong sơn động.

      Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên giữ chặt tay lại, hung hăng :

      - Chuyện này thể tiết lộ nửa lời, bằng ngươi nhất định chết có chỗ chôn.

      Vũ La chỉ khẽ run lên cái giãy ra khỏi tay y, lạnh lùng nhìn y :

      - Ta chỉ vì tính mạng của nương kia mới trợ giúp lần này. Lần sau nếu thái độ của ngươi vẫn như vậy, ta tuyệt ra tay.

      Dứt lời bèn tiến thẳng vào trong sơn động.

      Tu sĩ trẻ tuổi vô cùng tức tối, nghiến răng nghiến lợi :

      - Giỏi cho tên tiểu tử cuồng vọng, nếu ngươi hỏi được, chờ xem ta thu thập ngươi thế nào. Đại ca, chúng ta vào xem sao.

      Hai huynh đệ cùng nhau tiến vào sơn động, Diệp Niệm Am cũng vội vàng theo sát phía sau.

      Vũ La vào sơn động, chỉ thấy chiếc đèn bằng đồng xanh to như chậu rửa mặt treo nóc động, toát ra hào quang màu vàng nhạt chiếu sáng khắp sơn động.

      vách đá bên trái cửa động, có người gầy gò bị trói bằng xiềng xích thô to, thân thể y sứt thịt tróc da, hiến nhiên phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ hình, lúc này hôn mê.

      xiềng xích trói y khắc đầy rất nhiều đạo phù văn to bằng hạt gạo, mỗi đạo phù văn đều có tầng huyết quang bao phủ, hiến nhiên được dùng máu tươi của loài hung thú nào đó bôi lên. Xiềng xích như vậy, tu sĩ thông thường thể nào bẻ gãy.

      Trong sơn động còn ai khác. Tù phạm trọng yếu như vậy lại để cho hai huynh đệ này trông giữ, Vũ La có thể hiểu ràng, thứ nhất người ta yên tâm với thực lực của hai huynh đệ này, thứ hai e rằng quả cũng thể nào để cho quá nhiều người biết.

      Thuật tra tấn của Vũ La học được từ Mã Hồng, Bất quá tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân, phe Ma đạo có đủ các loại pháp môn tàn khốc, tuy rằng Vũ La tu luyện qua, nhưng cũng có hiểu biết đối với từng loại pháp môn. Kết hợp với thủ đoạn tra tấn của Mã Hồng, có thể dù là Mã Hồng cũng chưa chắc sánh được với Vũ La tại.

      Từ khi thăng chức Tổng Lãnh Ban Đầu tới nay, tới phiên trực cũng thỉnh thoảng tiến vào phòng giam thử nghiệm chút, mọi việc đều thuận lợi, Vài lần gần đây nhất, thậm chí Vũ La cần động thủ, chỉ cần vài lời có thể khiến cho đám ma đầu run rẩy thôi, hỏi gì đáp nấy.

      ra Mã Hồng trao tặng tinh hoa của thủ đoạn tra tấn này cho : Phạm nhân sợ nhất cái gì, cứ cho y cái đó.

      Vũ La tới trước mặt tên tù phạm gầy gò kia, cầm lấy rơi da, dùng chuôi rơi nâng cằm y lên xem mặt, khỏi sửng sốt chút, trong lòng lập tức hiểu ra tất cả.

      Vũ La biết người này.

      Y chính là dâm tặc ác danh số trong đám Ma tu, Dương Ưng.

      Chẳng trách người trong nhà này tỏ ra cẩn thận như vậy, ra muội muội của bọn họ bị tên dâm tặc này cướp . Nghĩ đến chuyện hai huynh đệ này gia thế bất phàm, nếu muội muội bọn họ bị dâm tặc làm hỏng trinh tiết, lan truyền ra ngoài chính là chuyện vô cùng mất mặt, tương lai muội muội cũng khó lòng gả cho người ta.

      Vũ La múc bát nước lạnh bên cạnh tạt vào mặt Dương Ưng, dâm tặc này rùng mình cái, sau đó tỉnh lại.

      Tu sĩ trẻ tuổi nhịn được xông tới, tay thộp cổ Dương Ưng:

      - Dương Ưng, ta cũng tin ngươi sợ chết. Nếu ngươi tung tích muội muội ta, ta giết chết ngươi, giam cầm nguyên hồn ngươi, tra tấn ngươi đời đời kiếp kiếp.

      Dâm tặc nọ cười hăng hắc, máu tươi trong miệng pha lẫn nước dãi rơi xuống giọt giọt, trong mắt lại lộ vẻ đắc ý:

      - Con của Chu Đại trưởng lão Chung Nam sơn, chậc chậc, Ưng gia càng nhớ lại càng cảm thấy phấn khích, cho dù là chết cũng đáng. Trong ký ức của Ưng gia chợt ra hình ảnh muội muội của Chu Hoành Nhị thiếu gia ngươi phục thị Ưng gia, Ưng gia hưởng thụ mình. Hắc hắc, Chu Hoành ngươi có thể làm gì được ta?

      - Tên khốn kiếp này...

      Chu Hoành nghiến răng nghiến lợi.

      Vũ La thầm nghĩ trong lòng, ra là con của Đại trưởng lão Chu gia Chung Nam sơn, chuyện này cũng khó trách.

      Chu Thanh Giang là Đại trưởng lão của Chung Nam sơn, Chức trưởng lão này cũng phải là trưởng lão như Trưởng Lão hội. Trưởng Lão hội bất quá cũng chỉ là do Cửu Đại Thiên Môn thao túng, mà Chu Thanh Giang chính là đệ nhất nhân dưới Chưởng môn Chung Nam sơn.

      Chung Nam sơn là môn phái xếp hàng thứ ba trong Cửu Đại Thiên Môn, trong số mười ba trưởng lão của Trưởng Lão hội, ngoại trừ vị trưởng lão của Chung Nam sơn ra, còn có vị trưởng lão phụ khác cũng của Chung Nam sơn.

      Mà hai vị trưởng lão này đều trực tiếp nghe lệnh của Chu Thanh Giang, chứ phải Chưởng môn Chung Nam sơn.

      Vốn Trung Châu bền chắc như thép, Ma tu thể dễ dàng tiến vào, chỉ là sau lần trước bọn Đồng trưởng lão tiến vào Ma Diễm cốc đại bại chạy về, đám Ma tu có ít kẻ truy kích, Trung Châu vì vậy hỗn loạn chút, Dương Ưng sắc đàm bao thiên, bèn thừa cơ hội này trả trộn tiến vào.

      Cũng là tai kiếp của tiểu thu Chu gia tới, vốn Đại tiểu thư luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời, biết vì sao cãi nhau trận với Chu Thanh Giang, Sau đó Nhị ca hết mực thương nàng, cũng chính là Chu Hoành, lén lút bao che cho nàng chuồn ra khỏi Chung Nam sơn.

      Kết quả lập tức đụng phải Dương Ưng.

      Đây cũng là nguyên nhân mà Chu Hoành trở nên nóng nảy, Là y thả muội muội của mình , kết quả xảy ra chuyện, Nếu muội muội xảy ra chuyện gì bất trắc, cả đời Chu Hoành cũng thể tha thứ cho mình.

      Dương Ưng sợ chết, Chu Hoành đành phải bó tay, thực tế những vết thương người Dương Ưng đại đa số là do Chu Hoành gây nên. Y thử qua đủ các thủ đoạn, nhưng vẫn có ích gì. Sau Đại trưởng lão Chu Thanh Giang nhớ tới Nhược Lô Ngục, chừng nơi đó có cao thủ tra tấn, mới dùng ngọc bài mời Diệp Niệm Am tới đây.

      Chu Hoành tức tối tới nỗi hai mắt phun lửa, tay bóp mạnh tới nỗi hai mắt Dương Ưng trợn trắng, thở được, chỉ cần y dùng thêm chút lực, chắc chắn cổ Dương Ưng phải gãy.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #183
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :