TRUNG CHÂU ĐẠI BẠI, CỬU U ... Phụ tử Quách Lương Thành bị lôi ra ngoài luôn miệng kêu khóc, Dù rằng sắp chết bọn chúng cũng hiểu được, rốt cục Vũ La là người thế nào mà Công chúa điện hạ lại coi trọng như vậy, Quách công tử hối hận vô cùng, y khi nam hiếp nữ phải là chuyện ngày ngày hai, ngờ rằng có ngày mình lại chết vì chuyện ấy. chỉ chốc lát sau, Mã Long cầm hai cái tráp trở về, thỉnh Công chúa xem qua, Chu Thanh Băng vung tay lên, Mã Long hiểu ý bèn mang tráp tới chỗ Vũ La. Vũ La là nhân vật bò ra từ trong biển máu núi thây, người bình thường nhìn thấy hai chiếc thủ cấp máu chảy đầm đìa tự nhiên là sợ run lầy bầy, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó xua tay gì. Mã Long thầm bội phục, quả nhiên là người mà Công chúa điện hạ coi trọng, chỉ là thiếu niên mới mười mấy tuổi mà tỏ ra trầm ổn lão luyện như vậy, quả bất phàm. Khí Chân Long vừa xuất , tất cả quan lại lớn trong Đương Dương thành thầm đoán ắt có hồi chấn động, quả Công chúa điện hạ giết phụ tử Quách Lương Thành chút do dự, Đám quan lại hy vọng mình có thể được lợi trong chuyện này, bắt đầu ra sức chạy chợt, cả mạch nước ngầm trong Đương Dương thành bắt đầu rục rịch. Bất quá đây phải là chuyện của bọn Vũ La. Đương nhiên phải Chu Thanh Băng muốn nâng đỡ Vũ La, thực tế nàng cũng hiểu ràng, dù mình nâng đỡ, Vũ La cũng cần. Lời Chu Thanh Băng đều là . Vũ La có điểm khiến cho người ta phải coi trọng : phù sư, Đừng là Đại Chu Nhân Hoàng gặp , cho dù Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn gặp cũng phải tỏ ra khách sáo. Đại Chu hoàng thất phải phàm nhân bình thường, tuy rằng dám hiểu chuyện Tu Chân Giới như lòng bàn tay, nhưng cũng hiểu được bảy, tám phần, Chu Thanh Băng thường nghe những từ ‘lão thần tiên cung phụng’ bên tai hầu như mỗi ngày. Dù là những lão thần tiên này cũng có được mấy người thân mang linh phù, có thể thấy phù sư hiếm có tới mức nào. Mặt khác, lúc này Chu Thanh Băng bị hãm sâu vào lưới tình, Thác Bạt Thao Thiên cha mẹ, chỉ có huynh đệ là Vũ La, tự nhiên Chu Thanh Băng phải cố ý lấy lòng, Chuyện này cũng như con dâu tương lai cố ý lấy lòng cha mẹ chồng vậy. Rốt cục coi như Chu Thanh Băng mua tòa trạch viện này. Sau khi Vu Tam biết được thân phận của Chu Thanh Băng, suýt chút nữa bĩnh ra quần, sao cũng chịu lấy tiền, Chu Thanh Băng đành phải lấy mệnh lệnh của Công chúa điện hạ, lệnh cho y nhận. Mã Long tự động dàn xếp mọi chuyện của Chu Thanh Băng đâu vào đấy, quét tước sạch trong ngoài trạch viện, Y còn sai người mang dụng cụ sinh hoạt, tranh chữ tới bài trí, sau đó thức thời rút lui, dám hỏi thăm Chu Thanh Băng tới làm gì. Đây là bổn phận của kẻ làm thần tử, nếu cấp muốn cho y biết, tự nhiên . Nếu muốn cho biết, vậy đừng hỏi nhiều, họa là do miệng mà ra. Vào ban đêm, khoảng canh bốn, Chu Thanh Băng đột nhiên tinh giấc, Nàng nghiêng tai lắng nghe, xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, nhưng nàng lại cảm thấy có chút gì đó khác thường. Nàng khoác thêm y phục đứng dậy ra sân, mới phát ra ba người kia đứng trong sân viện, ngừa mặt nhìn trời. Chu Thanh Băng cũng nhìn lên, nhất thời bị cảnh tượng bầu trời dọa cho sợ ngây người. vầng trăng sáng treo cao trông như ôn ngọc, xinh đẹp tuyệt luân. Dưới vầng trăng này có vô số kiếm quang giống như sao xẹt giăng khắp bầu trời, tạo ra những vệt sáng dài, vô cùng đẹp mắt. Trong đám kiếm quang như mưa này, chợt có màng hào quang từ trong vầng trăng sáng bay ra, hóa thành đạo hào quang ngũ sắc rực rỡ chói mắt, con thuyền khổng lồ tượng kỳ diệu như vậy bao giờ, Nhất thời cả đám cả kinh, quỳ mặt đất ngừng dập đầu khẩn cầu. Vô số kiếm quang đáp xuống sân viện, sau đó lâu thuyền cũng đáp xuống, Cũng may trạch viện rất lớn, phía sau còn vườn hoa, lâu thuyền này bèn đáp xuống vườn hoa. Dị tượng biến mất, Mã Long lập tức tỉnh táo lại, mang theo mấy trăm thuộc hạ thúc ngựa chạy tới, Thấy đại môn trạch viện đóng chật, Mã Long dám quấy rầy, chỉ ra lệnh cho thủ hạ Kim ngư Vệ của mình tản ra, bảo vệ trạch viện, ai nấy quát to: - Kim ngư Vệ hành nơi này, kẻ phận tránh lui, Ai dám tới gần trong phạm vi năm mươi trượng, giết chết tha! Đám phàm phu tục tử vừa nghe như vậy, lập tức co đầu rút cổ, nhanh chóng lui ra xa, bọn Vũ La nhờ vậy tránh được ít phiền phức. Hoàng tộc hành , Mã Long cũng dám hỏi nhiều, chỉ lo làm tròn phận của mình. Mà lúc này, bên trong trạch viện nhanh chóng trở nên hỗn loạn, Lâu thuyền nọ vừa đáp xuống, có chín làn khói từ trong thuyền xông lên, chín đạo linh phù trân quý như vậy nháy mắt hóa thành tro bụi. lâu thuyền dâng lên màng sáng, bao phủ toàn trạch viện lại, Màng này có tác dụng khiến cho bên ngoài thể nghe nhìn gì được cảnh tượng bên trong trạch viện, Trước hết hãy giữ thể diện cho Cửu Đại Thiên Môn rồi hãy tính. Đám kiếm quang đáp xuống, có hết bảy thành tu sĩ mang thương tích đầy người, ba thành còn lại trọng thương, thể tự hành động, thậm chí là hôn mê. Trong lâu thuyền có người bước nhanh ra quát lớn: - Người nào phụ trách ở đây, mau bước ra đáp lời. Thác Bạt Thao Thiên tiện ra mặt, đây chính là công , Vũ La là Tổng Lãnh Ban Đầu, chức vụ cao hơn y, Vũ La bèn ôm quyền bước ra . - Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục Vũ La ở đây. Người nọ mười phần lo lắng, còn chưa nghe danh hiệu Vũ La : - Mau lấy ra tất cả linh dược có thể chữa thương! tình khẩn cấp, tự nhiên Vũ La cũng có thể hiểu được, trách thái độ của người nọ. chỉ là trong lòng Vũ La cam tâm đưa linh đan mà mình vất vả mới tìm được tặng cho người khác, nhưng trước mắt tình thế khẩn cấp, cho cũng thể nào chối được, bèn lấy nửa linh đan mà mình có đưa cho người nọ. Hiển nhiên người nọ cũng biết, thất bại lần này ai đoán trước được, cho nên người tiếp ứng ở nơi này cũng chỉ là chiếu lệ, chuẩn bị được nhiều ngọc túy linh đan, nhưng mười mấy bình ngọc trong tay Vũ La khiến cho y sáng ngời đôi mắt, sau khi đón lấy vội vàng chạy vào lâu thuyền. Thác Bạt Thao Thiên tiến lên : - ngờ tiểu tử ngươi cũng là con dê béo, mang theo trong người nhiều linh đan như vậy... Vũ La cảm thấy vô cùng hối hận, vốn mình giàu có hơn những tu sĩ thông thường, chỉ cần mình lấy ra phần ba linh đan cũng nhiều hơn tu sĩ thông thường, chẳng trách người nọ tỏ ra vui mừng như vậy. Trong trạch viện trở nên hỗn loạn vô cùng, những người bị thương toàn là chủ lực phe Chính đạo tiến công Ma Diễm cốc, Những kẻ bị thương toàn là tiểu tốt thấp kém, tại chạy lăng xăng chăm sóc kẻ bị thương. Chu Thanh Băng nhìn thoáng qua cảnh hỗn loạn trước mắt, có hơi hoảng sợ: - Chuyện này... chuyện này rốt cục là sao? Chương 165: Trung Châu đại bại, Cửu U Ma Hỏa (Trung) thân thể đại đa số người bị thương cháy đen màng, toát ra từng tia khói xanh, bốc lên mùi hỏi tanh khó ngửi. Vũ La hờ hững : - Đạo phòng ngự hùng mạnh nhất của Ma Diễm cốc chính là dẫn phát Cửu U Ma Hỏa ngầm dưới đất, Dù là Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán trước kia cũng dám coi thường, bọn họ... lại càng cần phải . Cửu U Ma Hỏa chính là vật chí trong thiên hạ, chuyên làm ô uế linh nguyên phe Chính đạo, chính là khắc tinh của người tu chân phe Chính đạo, Lại thêm Cửu U Ma Hỏa phối hợp với Tam Thập Lục Đại Thiên Ma Khôi Lỗi Binh trận, có thể gia tăng uy lực ba thành. Dưới lòng Ma Diễm cốc có đạo Cửu U Ma Hỏa, vào lúc nguy cấp có thể nháy mắt phát huy tất cả uy lực, Bất quá làm như vậy cũng phải trả giá , về sau Ma Diễm cốc hoàn toàn mất tấm bình phong này. Các thành viên quan trọng chủ trì cuộc chinh phạt Ma Diễm cốc lần này cũng trọng thương, tĩnh dưỡng trong lâu thuyền, cơ hồ rành quan tâm tới đám đệ tử thủ hạ bên ngoài, cho nên mới có tình cảnh hỗn loạn như vậy. Mà cánh đại quân chinh phạt này từ Nam Hoang chạy thẳng về đây, linh đan, ngọc túy người tiêu hao hết sạch, bản thân linh nguyên cũng còn lại bao nhiêu, cho nên có cách nào chữa trị thương thế. Diệp Thanh Quả có lòng muốn giúp, thế nhưng nhiều người như vậy, biết phải bắt đầu xuống tay từ đâu. thực tế, trước đây Vũ La Cửu Đại Thiên Môn nhất định đại bại quay về, bọn ba người Thác Bạt Thao Thiên thể nào tin được, Dù sao lần này Cửu Đại Thiên Môn cũng chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa thực lực và danh vọng của Quỷ Lệ Danh kém xa Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, ràng là Cửu Đại Thiên Môn tất thắng, Lúc này nhìn lại, đại quân trọng thương la liệt đầy đất, cả ba người đều có cảm giác bàng hoàng. - ngờ Vũ La ngươi đúng, Cửu Đại Thiên Môn thất bại... lúc sau, người nọ từ trong lâu thuyền trở ra, Lần này sắc mặt y tốt hơn trước nhiều, còn lo lắng như trước, hiến nhiên linh đan của Vũ La có tác dụng. - ngươi tên gì? Người này thân trang phục văn sĩ, lưng cài cây quạt ngà voi, nhìn qua có vẻ nho nhã. - Vũ La. văn sĩ sửng sốt: - ra ngươi chính là Vũ La... văn sĩ khỏi nhìn chăm chú với vẻ coi trọng, tỏ ra cảm thán: - Nếu nhờ ngươi săn được Mệnh Tủy, e rằng lần này chúng ta về được... văn sĩ chỉ chỉ tay lên lâu thuyền. Đầu thuyền được khắc thành hình đầu rồng, miệng rồng mở lớn, bên trong đầy răng nhọn, Trong miệng rồng thấp thoáng khâu pháo, khác với các loại pháo thông thường, khâu pháo này có tới năm họng pháo, bày thành hình hoa mai, Vũ La thấy vậy tỏ ra kinh ngạc: - Ngũ Hành Linh Nguyên Pháo, Ngũ Hành tương sinh, uy lực nhân đôi, chẳng trách... văn sĩ nọ nghe vậy kinh ngạc nhìn , lên tiếng ngợi khen: - Hảo nhãn lực, biết bao Đại Năng lần đầu tiên nhìn thấy món pháp bảo này, cũng chưa chắc liếc mắt nhìn qua hiểu thấu huyền cơ trong đó, ngờ Nhược Lô Ngục cũng là nơi ngọa hổ tàng long. văn sĩ đột nhiên như nhớ lại chuyện gì, cau mày với Vũ La: - Mau theo ta tới đây. Vũ La có chút ngơ ngác, nhưng vẫn theo sau văn sĩ, Những người gặp phải dọc đường , chỉ cần còn có thể nhúc nhích đều khách sáo chào văn sĩ tiếng Thủy Tiên sinh, văn sĩ này hề lộ vẻ mất kiên nhẫn, vẫn nhã nhặn gật đầu mỉm cười đáp lại từng người. Bất quá y vừa đáp lễ vừa ngừng rất nhanh, dẫn Vũ La xuyên qua mọi người nằm la liệt, sâu vào trong trạch viện. Sau khi đám tu sĩ này vào trạch viện, mạnh ai nấy tự tìm chỗ nghỉ ngơi, Vũ La cũng chưa kịp tuần tra qua mọi chỗ. văn sĩ Thủy Tiên sinh nhìn quanh: - Hẳn là nơi này... Sau đó y tới trước gian phòng, gõ cửa: - Sư muội, có phải muội ở trong đó ? - Là Thủy sư huynh đó sao, mời vào. Vũ La phía sau giật mình kinh hãi, vì thanh này là của Cốc Mục Thanh. Thủy Tiên sinh đẩy cửa tiến vào, vội vàng cũng vội vàng xông vào, chỉ thấy Cốc Mục Thanh nửa nằm nửa ngồi giường, vẻ mặt tiều tụy, toàn bộ cánh tay trái cháy đen màng. - Mục Thanh... Vũ La nhịn được xông tới, Cốc Mục Thanh thấy tới cũng tỏ ra hết sức bất ngờ: - Vũ La, vì sao chàng lại ở đây? Thủy Tiên sinh trả lời thay: - Vũ Tổng Lãnh chính là người của Nhược Lô Ngục tới đây tiếp ứng. May là có bọn họ, bằng chúng ta tìm được điểm dừng chân cách dễ dàng, mọi người chịu được bao lâu nữa, Hơn nữa nhờ có linh đan của Vũ Tổng Lãnh, bằng ba vị trưởng lão cho dù tương lai có thể trị khỏi vết thương, nhưng lúc ấy e rằng công lực cũng suy giảm ít. Chẳng trách trước đây Thủy Tiên sinh vẫn đối xử với Vũ La hết sức ôn hòa, ra y cùng Cốc Mục Thanh vốn có chút uyên nguyên. Y như vậy cũng tương đương hứa, sau này thỉnh công cho Vũ La, nhưng lúc này Vũ La có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này, nhìn chằm chằm cánh tay trái bị thương của Cốc Mục Thanh, nghiến răng trèo trẹo: - Cửu U Ma Hỏa... Cốc Mục Thanh theo bàn năng định giấu cánh tay , muốn tình lang nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, nhưng thấy dáng vẻ quan tâm thân thiết của tình lang như vậy, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, Đáng tiếc có sư huynh bên cạnh, tiện dùng lời ngon ngọt an ủi phen. Thủy Vi Hoa nhịn được liếc nhìn Vũ La cái, hổ là nhân vật mà sư muội coi trọng, ngay cả Cửu U Ma Hỏa cũng nhận ra. Y cư xử vô cùng biết chuyện, bật cười ha hả: - Hai người các ngươi cứ tự nhiên trò chuyện, sư huynh ra ngoài trước, tình bên ngoài còn rất nhiều, ôi... Cốc Mục Thanh mỉm cười: - Làm phiền sư huynh. Vũ La cũng ghi nhớ mối nhân tình này: - Đa tạ sư huynh. Sau khi Thủy Vi Hoa ra ngoài, Vũ La quan sát thương thế của Cốc Mục Thanh, đôi mày cau chặt lại như nối liền nhau. - Cửu U Ma Hỏa, dính chặt cả đời, nếu trị dứt, e rằng cánh tay này coi như phế... Vũ La đau lòng khôn xiết, nơi này còn ai khác, cũng cần che giấu, nộ khí xung thiên, quanh người bùng lên dao động linh nguyên mãnh liệt, tạo ra những tiếng nổ lốp bốp. - Quỷ Lệ Danh, ta giết ngươi, thề làm người! Cốc Mục Thanh thấy tình lang giận dữ như vậy, chỉ dịu dàng mỉm cười, khẽ cầm tay , trấn an tình lang giận dữ: - nên tức giận như vậy, nhất định Cửu Đại Thiên Môn nghĩ ra cách gì đó chữa trị cho mọi người. Vũ La cũng lắc lắc đầu: - Nàng đừng an ủi ta, độc của Cửu U Ma Hỏa, cả Tu Chân Giới này có biện pháp giải trừ. Cốc Mục Thanh ra vẻ sao cả: - Vậy sao, cùng lắm ta cần cánh tay này nữa. chợt nàng ra vẻ hờn dỗi: - Chẳng lẽ chàng còn dám bỏ ta lần nữa hay sao? Vũ La nghẹn lời, nở nụ cười khổ: - Đương nhiên là có khả năng, nàng nắm trong tay bí mật của ta, e rằng cả đời này ta đành mặc tình nàng giày vò, thể nào thoát đâu được... Cốc Mục Thanh làm ra vẻ hung ác, bàn tay lành lặn giơ lên như xuất trảo, giống như con sư tử cái: - Chàng biết tốt rồi, lên thuyền của bản tiểu thư, cũng đừng mong xuống. Vũ La khỏi nở nụ cười, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Cốc Mục Thanh dịu dàng như nước, có vẻ hiếm thấy gương mặt của vị nữ thần bộ này. Vũ La nhìn vào đôi mắt thâm sâu tựa bể kia, trong đó đầy ắp nhu tình vô hạn, tựa như mây tía đầy trời bao bọc lấy mình, thầm thề trong lòng, cho dù đời này phải hy sinh tất cả cũng phải chăm sóc, bảo vệ nàng. biết hai người quấn quít lấy nhau từ lúc nào, biết đôi tay Vũ La vuốt ve đôi ngọc thô của Cốc Mục Thanh từ khi nào, quả mềm mại đến mê người... Cũng biết qua bao lâu, hai người mới chịu rời nhau ra, cả hai đều có cảm giác như là phu thê lâu ngày, cùng nhìn nhau cười âu yếm. Dù sao da mặt nữ nhân cũng mỏng hơn, Cốc Mục Thanh xấu hổ nện cho quyền: - Ai cho chàng quấn lấy ta như vậy... dám giở trò hư đốn với người ta... Tiên Tuyệt - Chương #164
TRUNG CHÂU ĐẠI BẠI, CỬU U MA ... Vũ La cũng biết là ai quấn lấy ai trước, nàng là ta, là ta vậy. nhìn chăm chú cánh tay của Cốc Mục Thanh, giọng chợt trở nên kiên quyết: - Nàng chờ ta chút. -Hả? Cốc Mục Thanh hơi bất ngờ, Vũ La buông nàng ra, xếp bằng ngồi bên, để ý tới nàng nữa. Độc của Cửu U Ma Hỏa chính là trong những loại độc vật khó giải nhất Tu Chân Giới, Đúng như lời Vũ La , cho tới bây giờ cũng có biện pháp giải độc gì trực tiếp mà hữu hiệu. Bất quá Vũ La phải loại người quen gởi sắm hy vọng của mình vào người khác, luôn chủ động, lần này muốn thử xem có thể giải được loại kỳ độc này cho Cốc Mục Thanh . Trong lòng Vũ La có ý tưởng, chính là lấy độc trị độc. Pháp môn này có hai vấn đề, thứ nhất là phải tìm được loại kịch độc có thể đối kháng cùng độc của Cửu U Ma Hỏa, Thứ hai là phải nắm được liều lượng vừa đúng để triệt tiêu độc của Cửu U Ma Hỏa. Vừa khéo Vũ La có được loại kịch độc có thể đối kháng độc của Cửu U Ma Hỏa: Bích Ngọc Đằng bị thi độc ô nhiễm, thi độc này tuyệt đối kém gì Cửu U Ma Hỏa, thậm chí còn độc hơn. Còn chuyện khống chế liều lượng trong tay, Vũ La cũng có ý tưởng: linh phù. Lấy Bích Ngọc Đằng làm nguyên liệu, luyện chế linh phù, linh phù có thể tự động khống chế liều lượng độc tố, triệt tiêu hỏa độc. Vấn đề duy nhất chính là, pháp môn luyện chế linh phù của Vũ La là Thực Phù, có nghĩa là phải nuốt thi độc của Bích Ngọc Đằng vào bụng, biết có ảnh hưởng tới thân thể mình . Nếu là người bình thường, Vũ La mạo hiểm, nhưng đây là Cốc Mục Thanh, là nữ nhân mà tiền kiếp từng có lỗi, kiếp này hết mực thương, Nếu như đời này Vũ La có được hạnh phúc, vậy quá nửa ở người Cốc Mục Thanh. Vũ La thầm tính toán chút, mình có Cửu Long Thôn Nhật hộ thân, hẳn là có vấn đề gì quá lớn. quyết định mạo hiểm vì ý trung nhân, nên chút do dự mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, lấy đoạn Bích Ngọc Đằng nuốt vào, Sau đó lập tức vận chuyển pháp môn Thực Phù, chậm rãi luyện hóa Bích Ngọc Đằng. Bích Ngọc Đằng vừa vào bụng, Vũ La lập tức có cảm giác như trong bụng mình vừa nổi lên trận lửa lớn, toàn thân như muốn bốc cháy bừng bừng. dám chậm trễ, lập tức vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, lập tức Linh Long xuất bảo vệ cơ thể, nuốt chửng tất cả độc tố phát tán ra. thể pháp môn Thực Phù là công pháp hết sức kỳ dị, Tuy rằng Bích Ngọc Đằng là kịch độc, nhưng dưới tác dụng của pháp môn này, có hết chín mươi chín phần trăm độc tố đều bị khống chế, dung nhập vào trong phôi thai linh phù, Phần độc tố phát tán ra rất ít, lập tức bị Cửu Long Thôn Nhật hấp thu, luyện hóa trở thành tinh khí. Nhìn qua vô cùng hung hiểm, nhưng Vũ La lại có thể vượt qua hết sức vững vàng. Sau khi luyện thành phôi thai linh phù bằng Bích Ngọc Đằng, Vũ La sớm tính tới chuyện khắc lên đó loại linh văn nào. Trong số linh văn Thần Thú có đạo linh văn của dị thú thượng cổ Hoang Mô, chính là trong ba loại độc thú hàng đầu thời thượng cổ, Vũ La bèn khắc loại linh văn này lên linh phù mới luyện chế, đương nhiên lần này cần sử dụng Phù Cổ. Vũ La khắc xong linh văn Hoang Mô, lập tức sinh ra đạo linh phù xanh biếc nửa trong suốt. Trước sau tốn hết hai canh giờ, Vũ La thầm tự trách tay chân mình đủ nhanh nhẹn, làm cho Cốc Mục Thanh phải chịu hỏa độc tra tấn lâu như vậy, thực tế vì biết về tu vi đạo hạnh của phù sư, Cho dù đạo linh phù giải độc này chỉ là cấp thấp nhất cửu phẩm, phù sư thông thường cũng cần thời gian ba ngày mới có thể luyện chế thành công. chỉ luyện chế mất hai canh giờ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ tất cả phù sư Tu Chân Giới xãn tay áo lên nện cho trận, cho rằng khoác lác, Nếu Vũ La biểu diễn cho bọn họ xem, chắc chắn đám phù sư này tranh nhau tìm cây cột đâm đầu vào đó. thực tế pháp môn Thực Phù vô cùng cổ quái, lần trước Vũ La phát ra, dùng pháp môn này luyện chế ra linh phù khác với phương pháp thông thường. Linh phù có tất cả chín phẩm, mỗi phẩm lại chia ra ba cấp. Linh phù cửu phẩm chỉ có mặt, linh phù nhất phẩm có chín mặt, chín mặt có thể khắc linh văn, phù chú, có thể kết nối với lực lượng của thiên địa. nhưng trước mắt Vũ La, bất kể luyện chế ra linh phù phẩm nào, đều có linh văn mặt, Pháp môn Thực Phù luyện chế ra phôi thai linh phù chỉ có hai mặt trước sau, hơn nữa chỉ có mặt trước có thể khắc linh văn. Còn mặt sau có ít hoa văn kỳ dị, Vũ La cũng hiểu có ý gì. Cốc Mục Thanh tựa vào thành giường bình tĩnh nhìn Vũ La, lòng nàng cùng thời gian trong khoảnh khắc này vô cùng yên tĩnh. Lặn lội đường xa chinh phạt Ma Diễm Cốc, đại bại mà về, thân chịu trọng thương lại chạy xa như vậy, Cốc Mục Thanh mệt nhọc chịu nổi, trong lúc hay biết bất giác ngủ thiếp . Vũ La luyện phù xong, thấy Cốc Mục Thanh ngủ cách êm đềm, còn nét quật cường lạnh giá như khi tỉnh táo, trong lòng khỏi cảm thấy ngọt ngào. khẽ tới trước mặt Cốc Mục Thanh, lay nàng thức tỉnh. - ủa, vì sao ta lại ngủ? Cốc Mục Thanh ngái ngủ , Vũ La mỉm cười, đưa linh phù giải độc cho nàng: - Nàng hãy thử xem sao... Cốc Mục Thanh lập tức hoàn toàn tỉnh táo, Lúc này nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được, trước mặt mình là đạo linh phù , tuy rằng cấp bậc cao, nhưng quả là đạo linh phù hàng giá . Cốc Mục Thanh vô cùng kinh ngạc, cầm đạo linh phù nhìn trân trối, sau đó nhìn Vũ La với vẻ khó tin: - Đây là... vừa rồi chàng luyện chế hay sao? Vũ La thành : - Đừng hy vọng quá nhiều, ta cũng biết có thành công , Cốc Mục Thanh hỏi lại lần nữa: - là chàng luyện chế sao? Vũ La thúc giục: - Nàng mau thử , vạn nhất được, ta tìm cách khác. Cốc Mục Thanh vẫn còn kinh ngạc, nhìn Vũ La chằm chằm lúc lâu, sau đó mới : - cần biết hữu dụng hay , chàng là Nam Hoang Đế Quân, tại lại là vị phù sư, đời này còn ai có thể sánh được với chàng nữa? Vũ La lắc lắc đầu: - Cho dù ta phải phù sư, đời này cũng có ai có thể sánh được với ta. phải là khoác lác, còn ai có thể làm được như , mình chống lại Cửu Đại Thiên Môn? Cốc Mục Thanh rót tia linh lực vào trong đạo linh phù này, lập tức hiểu ra: - Linh phù giải độc... Nàng bị Vũ La thúc giục, đành khống chế linh phù bay cánh tay trái bị thương, xoa qua xoa lại vài lần, Rốt cục làn khói xanh tay trái giảm rệt, Cốc Mục Thanh mừng rỡ, Vũ La càng mừng hơn. - Có hy vọng rồi... Cốc Mục Thanh gia tăng linh nguyên rót vào, linh phù giải độc toát ra hào quang sáng chói, nhất thời bao phủ cả cánh tay trái của nàng vào trong, chỉ nghe được bên trong hào quang có tiếng xì xì vang lên ngớt, từng vầng sáng ngừng khuếch tán ra, Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, toàn thân Cốc Mục Thanh ướt đẫm mồ hôi, Rốt cục hào quang kia dần dần ảm đạm, Cốc Mục Thanh thở ra hơi dài, buông linh phù giải độc rơi xuống đất. Cánh tay trái nàng phục hồi như lúc ban đầu. Vũ La thèm ngó tới linh phù, nhanh chóng lấy ra lọ linh đan, dốc ra mấy viên đưa cho Cốc Mục Thanh uống vào. Linh đan vừa vào bụng lúc, Cốc Mục Thanh khởi sắc hơn nhiều, nhìn Vũ La mỉm cười yếu ớt, khiến cho cảm thấy yên lòng. Vũ La dùng linh nguyên kiểm tra lại cánh tay trái của nàng, sau khi xác thực còn vấn đề gì nữa, lúc này mới thở ra hơi dài. Vừa bình tĩnh lại, Vũ La khỏi sững sờ, tại toàn thân Cốc Mục Thanh ướt đẫm mồ hôi, vài lọn tóc dán chặt trán, những đường cong thân thể thấp thoáng . Vũ La phải là xử nam chưa biết đến mùi vị nữ nhân, huống chi cảm tình giữa hai người đạt tới mức độ giao phó cả đời, Lúc này hai mắt Vũ La tràn đầy lửa nóng, nhìn chằm chằm vào vòng eo thon của Cốc Mục Thanh, còn có đôi ngọc thô mềm mại vô cùng, nhịn được nuốt nước bọt đánh ực. Tiên Tuyệt - Chương #165
HỘI NGỘ BẤT NGỜ, LINH PHÙ GIẢI ... Cốc Mục Thanh thừa hiểu nghĩ gì. Tuy rằng tình nguyện, nhưng dù sao cũng hết sức thẹn thùng, còn định gì đó, Vũ La hung hăng ôm chầm nàng vào lòng, tay vuốt ve khắp thân thể nàng, dường như muốn nuốt chửng cả người nàng vậy. Cốc Mục Thanh chỉ nghe trong đầu mình nổ ầm tiếng, cũng biết được là cảm giác gì, Dường như có dòng sông lớn nháy mắt ập tới, đè bẹp lý trí của nàng, khiến cho bao nhiêu thẹn thùng e ngại còn lại chút gì, Cốc Mục Thanh khẽ ư tiếng, còn giữ gìn gì nữa, thân mình vốn thuộc về , cứ mặc cho thôi... - La, La, ngươi có trong đó , ta cùng tẩu tẩu ngươi tới thăm đệ muội... Chợt đâu tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên, Vũ La phải dùng hết nghị lực của mình mới có thể lấy đầu ra khỏi bộ ngực mềm mại của Cốc Mục Thanh, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa câu: - Thác Bạt Thao Thiên ngươi hãy chờ đó, tới ngày các ngươi thành thân, ta nhất định tới phá đêm động phòng của các ngươi, phá cả đêm! Cốc Mục Thanh vừa mới lấy hết can đảm buông thả thân mình mặc cho tình lang tùy ý, lúc này phục hồi tinh thần lại, nhất thời xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, Nàng nhanh nhẹn dùng cả tay lẫn chân đẩy Vũ La xuống khỏi thân mình, gương mặt lúc này đỏ như say rượu, vội vàng sửa sang lại y phục. Sau đó nhìn sang Vũ La, thấy vẻ mặt thê lương tang tóc của , nàng lại nhịn được phải bật cười. Vũ La ngồi ở đó, Cốc Mục Thanh liếc nhìn qua, chỉ thấy lão Nhị của như cột chống trời, chợt cảm thấy trong lòng hơi hoàng, Vừa rồi là thứ này sao, khiến cho mình cảm thấy nóng quá... Vũ La cố gắng bình ổn lửa dục trong lòng, tức tối mở cửa, Lúc này Thác Bạt Thao Thiên vẫn còn vô tư kêu lên: - Vì sao lâu như vậy, các ngươi làm gì trong phòng, ối... Chu Thanh Băng nhịn được véo y cái. Vũ La bật cười hăng hắc, cả hai nữ nhân đều đỏ bừng mặt. Thác Bạt Thao Thiên : - Đệ muội sao chứ, bên ngoài bận rộn vô cùng, Tiểu nha đầu Diệp Thanh Quả nọ mềm lòng, muốn thấy người khác chịu khổ cho nên ngược xuôi tất bật, chúng ta cũng ra ngoài giúp tay . Vũ La tỏ ra có hứng thú với chuyện này: - ra ngoài có ích gì? tại thiếu linh đan, có linh đan giữ mệnh, số tu sĩ trọng thương này có thể sống sót nửa là may mắn. Chu Thanh Băng chợt lên tiếng : - Ta có mang theo ít linh đan... Vũ La lập tức hiểu ra, Chu Thanh Băng cân nhắc chuyện này dưới góc độ của hoàng thất, tiếc hao tốn muốn mượn cơ hội này kết giao với Cửu Đại Thiên Môn, Chuyện này đương nhiên có gì đáng trách, nhưng Vũ La nhớ lại rốt cục Thác Bạt Thao Thiên cũng là máu mủ của Đoạn Long sơn, trong lòng lại có chút lo lắng. Chu Thanh Băng giao hảo với Cửu Đại Thiên Môn, đương nhiên người ta nhớ kỹ, chỉ sợ mối nhân tình này cũng có lực cản bao nhiêu trong tương lai, nếu như Đoạn Long sơn vì chức trách mà thể trảm long mạch, tuyệt Long khí. Vũ La xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, vẫn tìm thấy cớ ngăn cản chuyện này, huống chi tương lai cũng chưa chắc tệ hại như mình tưởng tượng, bèn gật gật đầu. - , chúng ta thôi. Sau đó quay lại nhìn Cốc Mục Thanh hỏi: - Nàng có ? Cốc Mục Thanh bị hung hăng phen khi nãy, khiến cho hơi bún rủn tay chân: - Ta... ta phải thay y phục, các ngươi trước . Ba người Vũ La bèn ra ngoài, Thác Bạt Thao Thiên có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi: - sắc mặt đệ muội có vẻ khác thường, phải chăng bị nội thương? Vũ La lập tức sa sầm nét mặt, thầm mắng trong lòng, ngươi mới nội thương, cả nhà ngươi nội thương... Chu Thanh Băng mỉm cười, lại véo vào lưng y cái: - Huynh đó, quả là con trâu ngốc nghếch. Thác Bạt Thao Thiên lập tức đùng đùng nổi giận: - Ta sao chứ, hiểu hỏi được hay sao? Ta cảnh cáo muội, được véo ta nữa, bằng chớ trách ta trở mặt. Chu Thanh Băng chút khách sáo véo liền ba cái, nghiêm mặt : - Ta véo, ta véo, ta véo, huynh trở mặt ư, trở mặt cho ta xem... Thác Bạt Thao Thiên bị véo đau bỏ chạy, Chu Thanh Băng đuổi sát theo sau. Miệng y kêu lên oai oái nhưng dám làm gì, chỉ rống to: - Ta là hán tử, muội là nữ nhân, lẽ nào lại như vậy... - Bà này cứ làm như vậy sao... Tiếng kêu thảm thiết của Thác Bạt Thao Thiên xa dần, bao nhiêu tức tối của Vũ La cũng tiêu tan hết, nhịn được phì cười. Chu Thanh Băng mang theo mấy chục bình linh đan trân quý, toàn là luyện chế bằng bí pháp của đại nội, dâng lên cho các lão thần tiên. Những linh đan này là do các Hoàng tử nhiều đời của hoàng thất tu luyện khí Chân Long tự mình luyện chế. Trong linh đan có nhiễm ít khí Chân Long, có thể tạo ra được chút hiệu quả chống lại độc của Cửu U Ma Hỏa. Số linh đan này là Chu Thanh Băng trộm của phụ hoàng mình trước khi , vốn nàng ôm suy nghĩ ‘Giang hồ hiểm ác, thể phòng’, cho nên trộm số linh đan này từ trong phủ đại nội, ngờ lại có lúc dùng tới. Tuy rằng linh đan ít, nhưng người bị thương quá nhiều, cuối cùng mỗi người chỉ được chia vài viên, thậm chí có người có. Dù là như vậy, giữa Chu Thanh Băng cùng Đại Chu vương triều và các tu sĩ tại đây cũng coi như kết mối thiện duyên. Vũ La có lòng dạ nào chữa trị cho đám tu sĩ này, chắp tay sau lưng tản bộ trong sân. Có người thấy nhàn nhã, kêu tiếng bảo tới hỗ trợ, cũng giả vờ như nghe thấy, ung dung qua lại trước ánh mắt phẫn nộ của nhiều người. Từ phía Bắc thình lình có điểm sáng bay nhanh tới, vẽ ra đường sáng giống như đạo cầu vồng. Đám tu sĩ dưới mặt đất lập tức tỏ ra khẩn trương, Tuy rằng biết người của Ma Diễm cốc có khả năng xâm nhập Trung Châu đuổi tới nơi này, nhưng tại ai nấy bị thương nằm la liệt, khiến cho bọn họ có chút thần hồn nát thần tính. Đến khi điểm sáng nọ bay tới đầu, mọi người cảm ứng được đó là khí tức của người tu chân phe Chính đạo, nhất thời tràng tiếng hoan hô vang lên: - cứu viện tới rồi, cứu viện tới rồi... Thủy Vi Hoa từ trong lâu thuyền tiến ra nghênh đón, điểm sáng kia rơi xuống hóa thành hai người, người theo Thủy Vi Hoa vào trong lâu thuyền, người còn lại cao giọng kêu to: - Các vị đạo hữu chớ hoảng sợ, Trưởng Lão hội phái chúng ta tới trước mang linh đan cứu viện, hậu viện lập tức tới ngay. Mọi người nhàng thở ra, chỉ cần còn có linh đan, có thể bảo vệ được mạng này thoát cảnh thân từ đạo tiêu, Người nọ cũng dám chần chờ, lập tức lấy linh đan trong gian trữ vật ra phân chia. Lần này y cũng vội vàng chạy tới, là nhóm cứu viện đầu tiên của Cửu Đại Thiên Môn, cho nên số linh đan mang theo cũng chỉ có hạn, Bất quá tại cũng đủ để chia cho mỗi người bình giải cơn nguy cấp trước mắt, đủ để chịu đựng thêm ngày. Sang hôm sau, lực lượng cứu viện của Cửu Đại Thiên Môn tới cuồn cuộn ngừng. Đám tu sĩ thấy vậy vô cùng cảm kích, ai nấy nhao nhao lời cảm tạ, Người nọ cũng dám kể công, vội vàng đây là phúc lợi của Cửu Đại Thiên Môn. Y vừa tới vừa phân phát linh đan, qua mấy cái sân chợt thấy Vũ La chắp tay sau lưng tản bộ giống như người có việc gì, khỏi trở nên khẩn trương, thầm nghĩ ngờ oan gia lộ hẹp. Y cười lạnh tiếng, tiến tới khiển trách: - Vũ La, đồng môn bị thương khắp nơi, ngươi lo cứu chữa lại dạo như vậy, đây là ý gì? Vũ La hơi bất ngờ, quay đầu lại nhìn người nọ: - Vì sao lại là ngươi? ra người nọ là Mộc Dịch Trạc, lúc này y dương dương đắc ý: - Là ta sao, tại ta ra sức dưới trướng Ma Cửu Long Đại nhân của Thẩm Phán Đình, có lẽ ngươi ngờ... ra Vũ La ngờ Mộc Dịch Trạc có thể ra được nhanh như vậy, thừa biết sau lưng Mộc Dịch Trạc có chỗ dựa, chỉ cần chỗ dựa của y ngã, y gặp phải tai nạn gì quá lớn. Mà tội trạng của ba người bọn nam Cung bảo, ra ngoài cũng là chuyện xấu, e rằng Cửu Đại Thiên Môn cũng muốn để lộ, quá nửa là vùi lấp cho xong. Tiên Tuyệt - Chương #166
CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN, LINH PHÙ GIẢI ... Chuyện làm Vũ La hơi bất ngờ chính là, chuyện mang linh đan tới đây cứu viện ràng là công lao , thế nhưng lại rơi vào đúng Mộc Dịch Trạc, khiến cho cảm thấy khó chịu trong lòng. Vũ La thầm nhủ trong lòng, thời gian bản tọa cai quản Nam Hoang, tuy rằng thân ở phe Ma đạo nhưng thưởng phạt phân minh, xử công bằng. ngờ người tu chân phe Chính đạo bày ra Thẩm Phán Đình, Hình Bộ Đài, Nhược Lô Ngục, toàn là những hình thức pháp luật công bằng, nhưng trong nội bộ lại thối nát như vậy. Vũ La hừ lạnh tiếng, thèm để ý tới Mộc Dịch Trạc, xoay người bỏ . Mộc Dịch Trạc tiến lên bước ngăn lại, cố ý biến sắc quát lớn: - Thiên hạ đồng đạo trọng thương trong người, chúng ta phải nghĩa bất dung từ mau mau hỗ trợ cứu người mới phải... Mộc Dịch Trạc lần này bị đuổi ra khỏi Nhược Lô Ngục, cũng thầm suy xét lại bản thân mình chút, rốt cục hiểu ra khi trước mình thua ở chỗ nào. Chính là chữ Lý. Mộc Dịch Trạc ép người khắp chốn ở Nhược Lô Ngục, nhưng đại đa số đều có lý. Dù là phàm phu tục tử muốn tạo phản, cũng phải có được danh nghĩa thế thiên hành đạo hay giết chết hôn quân gì đó, Trước hết phải có được đại nghĩa, tranh đấu giữa người tu chân với nhau cũng cùng đạo lý như vậy. Mộc Dịch Trạc hiểu được điểm này, lần này gặp lại Vũ La, vốn muốn nhịn trước chút, nhưng tại thấy Vũ La coi thường đồng đạo bị thương như vậy, lập tức cảm thấy mình có đạo lý, chút do dự làm khó Vũ La. Lúc trước Vũ La tản bộ khắp nơi, có người gọi hỗ trợ, giả vờ mắt điếc tai ngơ, đắc tội ít người, Lúc này Mộc Dịch Trạc làm khó Vũ La như vậy, lập tức có rất nhiều kẻ phụ họa. - Đúng vậy, cả sân chỉ có mình ngươi nhàn rỗi có việc gì, chẳng lẽ ngươi vui mừng nhìn mọi người chờ chết? - là quá đáng, ngươi có phải là nhân sĩ phe Chính đạo hay , chẳng lẽ là gian tế phe Ma đạo, bắt lại ngay tức khắc... - Hừ, loại người như có gì để . Đồng đạo ư, ta cũng dám quen biết loại đồng đạo như vậy. Mộc Dịch Trạc thấy vậy mừng rỡ, những người này phụ họa theo đuôi tuy rằng cũng có ý lấy lòng mình, nhưng cũng chứng minh suy đoán của Mộc Dịch Trạc, Đó là chỉ cần chiếm lý, đại đa số mọi người đứng về phía mình, Mộc Dịch Trạc cười lạnh tiếng, trong lòng quyết nhân đó phát huy, đả kích Vũ La: - Vũ La, ngươi có nghe , còn mau dập đầu tạ tội các vị đồng đạo, sau đó nhanh chóng hỗ trợ. Vũ La nhìn thần sắc đắc ý mặt Mộc Dịch Trạc, cười khẩy chắp tay sau lưng: - Nếu ta làm sao? Vốn muốn lo tới đám nhân sĩ phe Chính đạo xông vào Nam Hoang này, càng muốn làm cho Mộc Dịch Trạc đắc ý. - làm... Hừ, vậy phải xem các đạo hữu có đồng ý hay . Mộc Dịch Trạc nhìn quanh, lập tức mọi người trở nên kích động, tiếng thóa mạ vang lên màn. - Phải chăng tên khốn kiếp này chán sống rồi? - Con bà nó, lão tử cũng cần chăm sóc, bắt tiểu tử này lại đây, lão tử nhất định phải đánh chết . - Lõi con này là quá đáng, chỉ là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá, hầu hạ chúng ta là vinh hạnh của , còn dám kiêu ngạo như vậy. Mộc Dịch Trạc tự nhận mình thành công gây trong chuyện kích động cảm xúc mọi người nhắm vào Vũ La, trong lòng đắc ý dạt dào. Lần này đây mình chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, nắm chắc thắng lợi, tin Vũ La khuất phục, nhưng thế gian này vẫn có ít kẻ cứng đầu, Vũ La lại cười lạnh tiếng: - Nếu ta chăm sóc bọn họ làm chậm trễ chính , ngươi có gánh vách nổi ? Mộc Dịch Trạc hừ lạnh tiếng: - Chính ... chính gì chứ, trong hoàn cảnh này, còn có chuyện gì quan trọng hơn cứu chữa cho người bị thương? Vũ La cũng giải thích, chỉ tiếp tục truy vấn: - Vậy chậm trễ tình, ngươi phải gánh chịu mình. Mộc Dịch Trạc thoáng nghe chột dạ, Tuy rằng tình thế tại rất tốt, chắc chắn lần này y ép cho Vũ La phải ngoan ngoãn khuất phục, nhưng vài lần giao phong trước đây, Vũ La đều phản kích từ trong tuyệt cảnh, khiến cho y vẫn còn cảm giác bị rắn cắn ba năm vẫn sợ dây thừng. Mộc Dịch Trạc thử nhìn quanh, lúc này mọi người chỉ mặt Vũ La thóa mạ: - Tên khốn này muốn giả vờ gì vậy, ngươi dạo ở đây lâu, chính cái rắm, Lão tử thấy loại người như ngươi chỉ là giả vờ già vịt, chờ lão tử lành thương thế, lập tức dạy cho ngươi bài học. Mộc Dịch Trạc nghe vậy lập tức yên lòng, cười lạnh tiếng: - Hừ, suýt chút nữa bị ngươi dọa chết. Y bèn vỗ vào ngực mình: - Là ta bảo ngươi chăm sóc cho đồng đạo bị thương, nếu xảy ra vấn đề gì, mình ta gánh chịu. Vũ La gật đầu: - Được, thành vấn đề. - ở đây có chuyện gì vậy? Giọng của Thủy Vi Hoa vang lên, mọi người thấy y xuất lập tức tản ra, Mộc Dịch Trạc lập tức chỉ Vũ La, tố cáo: - Nhiều đồng đạo bị thương như vậy, ta lệnh cho tiểu tử Vũ La này giúp đỡ chữa trị cho mọi người, nhưng lại mực từ chối, còn muốn uy hiếp ta. Thủy Vi Hoa tỏ ra khó xử, nhìn nhìn Vũ La: - Vũ La, có vậy ? Vũ La bình thản : - Ta còn có chuyện. - ngươi có chuyện gì? Mộc Dịch Trạc nhất quyết tha: - Trong tình cảnh này, còn chuyện gì quan trọng hơn chữa trị cho đồng đạo bị thương nữa chứ, ngươi bất quá chỉ là mượn cớ mà thôi. Đúng lúc này, Cốc Mục Thanh từ trong ra, nhìn thấy Vũ La mỉm cười ngọt ngào khẽ gọi: - Chàng ở đây sao... Thủy Vi Hoa thấy Cốc Mục Thanh, tỏ ra hết sức quan tâm: - Sư muội, muội ra đây làm gì vậy, muội vẫn còn mang thương tích mình, nếu xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn với sư phụ... ủa? Cốc Mục Thanh giơ cánh tay trái ra, chỉ thấy cánh tay nàng trắng như ngọc, có vẻ gì là bị thương. Thấy Cốc Mục Thanh cười mỉm, đột nhiên Thủy Vi Hoa hiểu ra, vội vàng hỏi: - Là ai, ai giúp muội giải độc vậy? Thủy Vi Hoa hiểu rất ràng, độc của Cửu U Ma Hỏa vô cùng khó giải, thực tế y liên lạc cùng Trưởng Lão hội thông qua trận pháp truyền tống lâu thuyền, Trưởng Lão hội cũng hết sức đau đầu về chuyện này. Nếu như chỉ có hai, ba người trúng độc, vậy còn có thể vận dụng ít thánh phẩm giải độc trân quý của Cửu Đại Thiên Môn, tỷ như Vạn Niên Tuyết Liên Tử, Kim Diệp Hồng Hoa để chữa trị, nhưng lần này có tới gần trăm người bị hỏa độc gây thương tích, mà số lượng thánh phẩm giải độc này vô cùng ít ỏi, cơ hồ đủ dùng. Lại còn biện pháp có hiệu quả nào khác, các trưởng lão cũng phát sầu, ai nấy bẩm báo Chưởng môn của mình, nhờ bọn họ định đoạt. chừng hỏa độc người Cốc Mục Thanh giải được là nhờ tìm ra biện pháp giải độc, cho nên Thủy Vi Hoa mới tỏ ra khẩn trương như vậy. Cốc Mục Thanh khẽ liếc sang Vũ La, Vũ La gật đầu cái, lúc này nàng mới lấy đạo linh phù giải độc kia ra. Đám tu sĩ có thể gia nhập đại quân chinh phạt Nam Hoang, tham gia bao vây tiêu diệt Ma Diễm cốc ai nấy tu vi bất phàm, chính là lực lượng trung kiên của Cửu Đại Thiên Môn. Cốc Mục Thanh vừa lấy đạo linh phù giải độc ra, từ khí tức bên trong, mọi người có thể suy đoán ra đại khái tác dụng của linh phù. Trong lúc nhất thời xung quanh lặng ngất như tờ, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn vào đạo linh phù nọ. Tuy rằng linh phù phẩm cấp cao, nhưng là linh phù giải độc vô cùng hiếm có. - Linh phù giải độc ư? Thủy Vi Hoa dám tin vào mắt mình. Cốc Mục Thanh gật gật đầu: - Đúng vậy, đạo linh phù này có thể giải được độc của Cửu U Ma Hỏa. ở đây ai mà biết độc của Cửu U Ma Hỏa là khó giải, Cốc Mục Thanh vừa như vậy, nhất thời trong mắt ai nấy lộ ra vẻ khao khát vô cùng. Rốt cục tên tu sĩ tự cho mình có quan hệ tồi với Cốc Mục Thanh, nghiến răng cái tiến lên ôm quyền khẩn cầu: - Cốc thần bộ, tại hạ thân trúng hỏa độc, thỉnh Cốc thần bộ khẳng khái cho mượn linh phù dùng chút. Y vừa như vậy, rất nhiều người trúng Hỗn Độn xung quanh lập tức có phản ứng, còn e ngại cái rắm gì nữa, mạng sắp còn. Vì thế mọi người ào lên lượt, nhao nhao kêu gọi thần bộ, tiên tử, tranh nhau mượn linh phù giải độc dùng chút. Đúng lúc này, thanh hờ hững vang lên: - Đạo linh phù này tối đa chỉ còn có thể giải độc cho ba người nữa, quả thấm vào đâu... Mọi người nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn lại, ngờ kẻ vừa lên tiếng lại là Vũ La, Mọi người cũng vì quá quan tâm tới linh phù giải độc, cho nên ai nhớ tới chuyện vừa qua, thế nhưng lúc này lại cất tiếng trào phúng như vậy, khiến cho đám tu sĩ ai nấy giận tím mặt, thóa mạ ầm ĩ: - Tên khốn này muốn gì đây, nơi này có chỗ cho ngươi lên tiếng hay sao? Chuyện vừa rồi còn chưa tính sổ với ngươi, chờ đó, lão tử dùng linh phù giải độc xong, thịt ngươi trước hết. - Chờ cái rắm, giết luôn bây giờ . Cho dù ta trúng hỏa độc, nhưng giết tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá như cũng chỉ như giết con kiến mà thôi... - Lên, lên... Cả đám người lập tức xông về phía Vũ La. Mộc Dịch Trạc thấy vậy hết sức mừng rỡ, vốn y lo vừa rồi mình uổng phí tâm tư phen, Vũ La lại ngu ngốc tự dâng mình lên tới cửa, Y cười tủm tỉm đứng sang bên, ngồi xem hổ đấu, phải, phải là ngồi xem người đánh chó rớt xuống nước mới đúng. Mắt thấy bọn người kia sắp sửa bao vây Vũ La, chợt nghe Cốc Mục Thanh lên tiếng : - đúng, bởi vì đạo linh phù giải độc này là do luyện chế ra, đương nhiên hiểu ràng hơn ai hết. Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người, trong sân viện lại trở nên lặng ngắt như tờ. Thủy Vi Hoa tính trầm ổn, là người đầu tiên có phản ứng, trầm giọng hỏi: - Sư muội, chuyện như vậy thể đùa được, đạo linh phù giải độc này là do Vũ La luyện chế hay sao, chẳng lẽ là vị phù sư? Cốc Mục Thanh nhìn Thủy Vi Hoa: - Sư huynh tin muội sao? Thủy Vi Hoa há miệng to, sau đó quay sang Vũ La cung kính cúi đầu: - Vũ Tổng Lãnh, xin mời vào trong lâu thuyền chuyện. Đám tu sĩ xung quanh vô cùng tinh minh sáng suốt, vừa nghe đạo linh phù giải độc này là do Vũ La luyện chế, lập tức biết câu vừa tối đa chỉ có thể chữa khỏi cho ba người nữa chắc chắn là . tại ở đây nhiều người như vậy, làm sao biết được mình là trong ba người may mắn nọ? tại hy vọng giải được độc của Cửu U Ma Hỏa dồn hết vào người vị phù sư Đại nhân kia. Người ta có thể luyện chế đạo linh phù giải độc, đương nhiên có thể luyện chế nhiều hơn. Vấn đề là, người ta có chịu luyện chế hay ? Ý của Thủy Vi Hoa rất ràng, muốn thỉnh Vũ La ra tay tương trợ. Cho dù là nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, người ta cũng phải giúp, nhưng nếu có quan hệ tốt với vị phù sư này, luyện chế linh phù giải độc trước cho mình, vậy mình có thể giải độc sớm chút... Độc của Cửu U Ma Hỏa vô cùng tổn hại, nếu để trúng độc kéo dài, cả Tuệ Căn, căn cốt, tư chất đều hao tổn, đương nhiên giải độc càng sớm càng tốt. - Ha ha, vị huynh đài này... tu sĩ đứng trước vừa bước tới định lấy lòng Vũ La, tu sĩ phía sau nhanh chóng thộp cổ tên nọ đẩy sang bên: - Vừa rồi ai hô hào bóp chết Vũ Tổng Lãnh Đại nhân, tại lại mặt dày gọi huynh đài. Hừ, ta thấy ngươi hết sức chướng tai gai mắt... Y đuổi người trước mặt sang bên, lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười nịnh nọt: - Vũ Đại nhân, đại danh ngài như sấm động bên tai, huynh đệ ta cửu ngưỡng... - ngươi cũng phải là hạng tốt lành gì... - Mau cút cho ta, đừng ngăn cản liên lạc cảm tình giữa ta cùng Vũ Đại nhân... - Lão tử , ngươi làm gì được? - ư, lão tử động thủ đánh đuổi ngươi ... - ngươi thử xem... Xung quanh Vũ La nhanh chóng trở nên hỗn loạn, Đám tu sĩ bị thương trước đó nằm rên la mặt đất, tại khỏe như rồng cọp, gào thét vang trời, bắt đầu hỗn chiến. Thủy Vi Hoa khẽ cau mày: - Các vị, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Câu này y vận linh nguyên quát lên, nhất thời đè ép thanh tranh cãi ầm ĩ của mọi người, sắc mặt ai nấy tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ, Thủy Vi Hoa lại quát lạnh tiếng: - Còn mau lui ra? Địa vị Thủy Vi Hoa trong Cửu Đại Thiên Môn thấp, tuy rằng mọi người ấm ức, nhưng cũng phải ngoan ngoãn lui ra, Thủy Vi Hoa nở nụ cười xin lỗi với Vũ La, lại ôm quyền : - Vũ Tổng Lãnh, mời. Vũ La vẫn đứng yên tại chỗ: - Ta cũng dám , ta phải ở lại nơi này chiếu cố đồng đạo bị thương, nếu chỉ sợ có người dùng lời đầy chính nghĩa khiêu khích mọi người công kích ta, Ta dám , ta sợ quá... Thủy Vi Hoa thầm cười khổ trong lòng: ngươi nhát gan sao, vừa rồi ngươi còn chống lại cả sân, ngươi nhát gan chỗ nào... Vũ La vừa như vậy, nhất thời có người rống to: - Ai, ai dám công kích Vũ Đại nhân, ta xé xác y... Những người khác nhất thời hối hận, tại sao phản ứng của mình lại chậm mất nhịp như vậy, để cho tên kia đoạt lấy cơ hội vuốt mông ngựa phù sư Đại nhân. Nhất thời xung quanh nhao nhao vang lên những tiếng thóa mạ, những lời nguyện trung thành, ai nấy hận thể ra sức vì Vũ La, làm quân tiên phong cho , gặp ai giết nấy. Mộc Dịch Trạc vô cùng xấu hổ đứng lặng người, sắc mặt bầm tím. Thủy Vi Hoa liếc nhìn Mộc Dịch Trạc cái, sau đó mới : - Vũ Đại nhân, hay là chúng ta vào lâu thuyền trước rồi hãy ... Vũ La xua tay liên tiếp. - Có người , nếu chậm trễ tình do mình y gánh chịu. Người ta có quyết đoán như vậy, lẽ nào Thủy sư huynh cho người ta cơ hội gánh vác trách nhiệm hay sao? Thủy Vi Hoa nhìn sang Cốc Mục Thanh như muốn cầu cứu, Cốc Mục Thanh vẫn đứng yên bất động. Trong lòng Thủy Vi Hoa cũng hiểu ràng, tình lang của sư muội bị oan ức, tự nhiên sư muội phải đứng về phía . Y cũng biết làm sao, chỉ đành buông tiếng than dài, tiện thêm gì nữa, Nếu chọc Vũ La nóng giận, thõng tay mặc kệ, vậy tính mạng của gần trăm đồng đạo trúng phải hỏa độc phải làm sao? - Mộc Dịch Trạc, ngươi gây ra phiền phức này, vậy tự ngươi giải quyết thôi. Sau khi Thủy Vi Hoa câu này bèn im bặt nữa, lạnh lùng đứng yên. Mộc Dịch Trạc có cảm giác như tại mình là con dê bị đút vào lò nướng, bị giày vò cực khổ vô cùng, Y cũng hiểu được, vì sao mỗi lần mình đối địch với Vũ La, nhìn qua tình thế rất tốt, nhưng tới giây phút cuối cùng, tiểu tử này lại giờ ra con bài tẩy, khiến cho tất cả ưu thế của y sụp đổ hoàn toàn, Lần này y cảm thấy có gì đáng khả nghi, sau khi tính tính lại vài lần, cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay, ngờ rốt cục cũng thất bại trong gang tấc. Vì sao vậy... rốt cục là vì sao? Lần này ràng là mình chiếm lý, là Vũ La ngang ngược, phân phải trái, nhưng vì sao mình lại thất bại... - Mộc Dịch Trạc... tiếng thét rền vang kéo y trở về thực tại, Mộc Dịch Trạc hoảng sợ phát ra, lúc này y bị đám tu sĩ bị thương vây quanh, những người này mới lúc trước còn đứng chung chiến tuyến với y cùng nhau đối phó Vũ La, tại trở mặt thành thù, ai nấy nhìn y chằm chằm giống như sói đói săn mồi, hận thể ăn tươi nuốt sống y ngay tức khắc. - Mộc Dịch Trạc, ngươi có ý gì, còn muốn kéo dài tới khi nào, phải chăng ngươi muốn chúng ta trúng độc bỏ mình? - ngươi cũng biết trời cao đất rộng là gì, Vũ Đại nhân có thân phận thế nào, bằng vào ngươi cũng dám quát tháo hay sao? Còn dám mình gánh chịu, bằng vào ngươi có thể gánh vác nổi sao? - Đừng nhiều lời vô ích với y nữa, bắt y dập đầu xin tội với Vũ Đại nhân ... - Đúng, bắt y dập đầu xin tội với Vũ Đại nhân, chúng ta lên... Mộc Dịch Trạc hoảng sợ vô cùng, tuy rằng trong lòng y vô cùng khó chịu, nhưng y vốn là người sợ chết, tại nhìn thấy mọi người vô cùng kích động, nhất thời bất chấp tất cả, co đầu rụt cổ: - cần, để tự ta . Mọi người vẫn muốn động thủ, chủ yếu là muốn thể mình trước mặt Vũ La. Đáng tiếc Mộc Dịch Trạc cũng là lão hồ ly, cho bọn họ cơ hội, vù cái chạy nhanh tới trước mặt Vũ La. Tiên Tuyệt - Chương #167
CÔNG PHU SƯ TỬ NGOẠM (THƯỢNG) nhưng tới trước mặt Vũ La, nhìn thấy gương mặt kẻ thù mà mình hận thấu xương, Mộc Dịch Trạc lại cảm thấy do dự. Xin tội ư, xin tội với kẻ giết chết con mình sao... Vô cùng nhục nhã. - Mộc Dịch Trạc, phải chăng ngươi muốn làm chậm trễ thời gian? Đám tu sĩ sau lưng lại kêu lên, Mộc Dịch Trạc biết hôm nay tuyệt đối có biện pháp tránh được nỗi nhục này, bèn buông tiếng than dài, nhắm mắt lại quỳ xuống, dập đầu cái mạnh, chỉ nghe binh tiếng vang lên, phiến đá xanh lát sân bị y đập vỡ nát. Máu tươi lập tức chảy từ trán Mộc Dịch Trạc xuống, nhưng nỗi đau này vẫn chưa bằng phần vạn nỗi nhục trong lòng y. Vũ La biết giả, ra vẻ sững sờ nhìn Mộc Dịch Trạc: - ngươi muốn làm gì vậy, ta chỉ muốn ngươi lời xin lỗi, nhận sai về mình mà thôi, cũng bắt ngươi dập đầu tạ tội, toàn là do bọn họ ... Mộc Dịch Trạc choáng váng, giận tới nỗi hai mắt trợn trừng, lúc lâu sau vẫn hồi phục lại được. Vũ La tiếp tục : - Dù sao nữa, con ngươi cũng chết trong tay ta, rốt cục là ta cũng hơi quá đáng, có phải ? Nếu như nửa câu trước, mọi người biết giả, nửa câu sau vừa ra, tất cả mọi người đều biết nửa câu trước của Vũ La là cố ý. Đám tu sĩ xung quanh khẽ rùng mình, thầm nghĩ vị phù sư Đại nhân này hết sức hung tàn, về sau trăm ngàn lần đừng trêu chọc , bằng Mộc Dịch Trạc sống bằng chết trước mặt chính là tỷ dụ hết sức ràng. Mộc Dịch Trạc khẽ hự lên tiếng, ộc ra búng máu tươi, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê tại chỗ. Vũ La thản nhiên : - Ta cũng phải là lang trung, đừng bảo ta cứu y. như vậy, ở đây còn ai dám tới cứu tỉnh Mộc Dịch Trạc? Thủy Vi Hoa thầm than tiếng, tiến lên khom người : - Vậy... Vũ Đại nhân, chúng ta có thể được rồi chứ? Vũ La cười, khôi phục gương mặt hiền lành, đáp lễ: - Sư huynh cần khách sáo, ngươi là sư huynh Cốc Mục Thanh, chúng ta là người nhà, cần khách sáo. Tuy rằng Vũ La như vậy, nhưng mà toàn bộ Tu Chân Giới, ai dám khách sáo với phù sư? Thủy Vi Hoa chỉ cười cười, thay cho chữ ‘mời’. Lâu thuyền khổng lồ kia đáp xuống trong vườn hoa hậu viện, Trong vườn hoa này vốn trước đây hoa cỏ sum xuê, còn có hòn già sơn , nhưng sau khi lâu thuyền đáp xuống, bất cứ vật gì cũng bị nghiền nát. lâu thuyền có năm tầng, mỗi tầng được lợp ngói lưu ly, dưới mái treo đèn lưu ly, nhìn qua vô cùng tráng lệ, hết sức xa hoa. chỉ là chín đạo linh phù rất lớn vỡ nát, làm lộ ra chín lỗ hổng trống hoác, khiến cho dáng vẻ lâu thuyền tàn tạ khó coi, có thể nhìn ra mới vừa thất bại chạy về. Thủy Vi Hoa tới dưới lâu thuyền bèn vung tay đánh ra đạo pháp quyết, lập tức có chiếc thang treo từ rơi xuống, Thủy Vi Hoa lại tỏ ra khách sáo, mời Vũ La lên thuyền. Bên trong tầng thứ nhất có hàng chục tu sĩ ngồi đả tọa, Những người này ít nhiều đều bị hỏa độc lây nhiễm, ra sức vận công chống cự hỏa độc xâm nhập. Trong đó có người, hơn phân nửa thân mình trở nên cháy đen, ngay cả mặt mũi cũng cháy mất hai phần ba. Càng lên cao, nhân số càng ít, tu vi cũng càng cao, nhưng nơi này ai ai cũng bị hỏa độc lây nhiễm. Vũ La chỉ nghĩ thoáng qua hiểu ràng, những người có thể ngồi bên trong lâu thuyền toàn là chủ lực của lần chinh phạt này, hẳn vào phút cuối cùng mới ra tay. Đạo Cửu U Ma Hỏa ở Ma Diễm cốc của Quỷ Lệ Danh chính là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng của y, đến mức vạn bất đắc dĩ, hẳn vận dụng. Hiển nhiên đến lúc phe Chính đạo vận dụng toàn bộ lực lượng này, Quỷ Lệ Danh mất thấy ngăn cản được, lúc này mới dẫn động hỏa tuyền phản kích, Cho nên những người trong này trúng hỏa độc nặng nề hơn so với những đệ tử ngoài kia. tầng cuối, gian bên trong to như vậy nhưng chỉ có ba vị lão nhân. Tuy rằng nhìn ra thân thể ba người có thương tích gì, nhưng Vũ La nhìn thoáng qua thấy, bên dưới ghế mà ba người ngồi, phàm là nơi nào tiếp xúc với thân thể bọn họ đều bị cháy đen. Lẽ ra ba lão là trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn tôn quý, tu vi thâm hậu vô cùng, nhưng tại Vũ La lại cảm giác được chút uy hiếp gì cả. Hiển nhiên là vì hỏa độc hoành hành trong cơ thể bọn họ, thân công lực hùng hậu dồn nén trong cơ thể để áp chế hỏa độc. Đây cũng phải là kế lâu dài, khi áp chế được để hỏa độc bạo phát, lúc ấy càng khó chữa trị hơn nữa. Hiển nhiên ba lão nhân này chính là ba vị trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn chủ trì cuộc chinh phạt lần này. Thủy Vi Hoa muốn dẫn kiến Vũ La cho tam lão, thình lình có tiếng bước chân vang lên, Bạch Thắng Kiếp chạy nhanh lên lầu, Thấy Vũ La, y hết sức bất ngờ: - Vũ La, ngươi tới đây làm gì vậy, ở đây có chuyện của ngươi từ lúc nào vậy? Mau mau ra ngoài, được quấy rầy ba vị trưởng lão tĩnh dưỡng. Bạch Thắng Kiếp cùng Mộc Dịch Trạc mang linh dược tới đây. Trong số linh đan tạm thời góp nhặt mang tới, chia ra hai tên mỗi tên mang theo nửa, mà số linh đan do Bạch Thắng Kiếp mang theo chính là linh đan đẳng cấp cao, hơn xa linh đan của Mộc Dịch Trạc. Bạch Thắng Kiếp vừa tới đây lập tức chui vào lâu thuyền, vẫn chưa hề ra ngoài, cho nên chưa biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Cơ hội tốt có thể xuất đầu lộ diện trước mặt ba vị trưởng lão, đương nhiên y ra ngoài. Bạch Thắng Kiếp biết Thủy Vi Hoa chính là sư huynh của Cốc Mục Thanh, còn tưởng rằng Vũ La năn ni Thủy Vi Hoa dẫn kiến ba vị trưởng lão cho . Cho nên vừa thấy mặt Vũ La lập tức quát tháo trận, chút khách sáo. Y bị Vũ La đuổi cổ ra khỏi Nhược Lô Ngục, cho nên tại cần làm ra vẻ ngụy quân tử với Vũ La nữa, chuyện chút khách sáo. Vũ La cười lạnh tiếng: - Nếu ta rồi, vậy ngươi phải nhận lấy trách nhiệm ... Thủy Vi Hoa nghe vậy muốn khóc, vội vàng chạy tới giữ chặt Vũ La. Vừa rồi ép chút, suýt chút nữa làm cho đám tu sĩ bên ngoài làm ầm lên trận, tại lại ép lần nữa, biết còn xảy ra chuyện gì đây. Thủy Vi Hoa để ý tới Bạch Thắng Kiếp, ôm quyền với ba vị trưởng lão: - Ba vị Đại nhân, vị này là Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục Vũ La, chính là vị phù sư, hơn nữa còn có thể luyện chế linh phù giải độc, có thể giải được độc của Cửu U Ma Hỏa. Bạch Thắng Kiếp lập tức tái mặt, nếu Vũ La thành phù sư, vậy mối thù của y bao giờ mới báo được đây? Bạch Thắng Kiếp là tên ngụy quân tử điến hình, ngày thường giả vờ khiêm tốn trước mặt mọi người, bao dung độ lượng, ra bụng dạ y hết sức hẹp hòi, có thù tất báo. Vũ La mấy lần làm y mất hết mặt mũi, lại thêm chuyện Nam Cung Bảo lần trước, khiến cho y hận Vũ La thấu xương, vốn y nghĩ mình về Thẩm Phán Đình rồi, muốn trả thù Vũ La dễ dàng gì, nhưng nếu Vũ La trở thành phù sư, ngay cả Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn muốn động tới còn phải cân nhắc phen cho kỹ, Bạch Thắng Kiếp càng có cơ hội. - Thủy Tiên sinh, ngươi có lầm , tiểu tử này là phù sư sao? Ta biết thời gian cũng ít, vì sao lại biết là phù sư? Vũ La, chẳng lẽ ngươi mù quáng rồi sao, giả mạo người nào giả, lại giả mạo phù sư? Lúc này tâm thần Bạch Thắng Kiếp rối loạn, năng lộn xộn vô cùng, phản ứng đầu tiên của y chính là nghi ngờ Thủy Vi Hoa. Thủy Vi Hoa xử đâu ra đó, nhưng có nghĩa là y tốt tính. Ngược lại loại người như y chính là bề ngoài ôn hòa nhưng trong lòng vô cùng kiêu ngạo, nghe Bạch Thắng Kiếp như vậy bèn hừ lạnh tiếng, chút khách sáo phản kích: - Thủy mỗ phục vụ ở Trưởng Lão hội mười năm, ngu ngốc tới nỗi chuyện vô căn cứ, đa tạ Bạch thần bộ quan tâm. Bạch Thắng Kiếp á khẩu trả lời được, mắt thấy ba vị trưởng lão vừa rồi còn cười vui vẻ với mình, tại thèm nhìn tới mình lần nào, y biết mình lại thất bại về tay Vũ La lần nữa. Tiên Tuyệt - Chương #168