THÚ NHA LONG SÀO (TRUNG) ra Vũ La cũng thích linh phù Thần Diệp, bởi vì trong tay có Bồng Kinh Thụ Vương, lúc trước sinh ra đoạn Thần Chi, cũng đủ để luyện chế ba đạo linh phù. Chờ thêm thời gian nữa, Vũ La có đủ nguyên liệu Thiên Sinh Thần Mộc để luyện chế bộ linh phù khác, còn hùng mạnh hơn cả linh phù Thần Diệp. Vũ La mải mê luyện chế linh phù quên cả thời gian, đến lúc bừng tỉnh giật nảy mình, ngờ qua chín ngày, nếu mình chậm trễ chút nữa, ắt lỡ mất trận đấu lôi đài này. Vũ La vừa ra khỏi cung điện tráp gỗ, cảm ứng được ngoài cửa có người. mở cửa ra, quả nhiên thấy Mã Hồng ngồi ngoài ngạch cửa, Vũ La nhịn được phì cười: - ngươi cũng là đường đường Ban Đầu, vì sao chú ý tới hình ảnh của mình chút nào vậy? Mã Hồng cười hăng hắc: - chỉ cần ta chơi bài cửu khiến cho đám nhãi kia thua đến sút quần, lúc ấy hình ảnh của ta nhất định hết sức oai phong hùng tráng, Vũ La nghe vậy dở khóc dở cười, Mã Hồng kéo tay lôi : - Mau lên, Diệp Đại nhân bảo ta ngồi đây chờ, thấy ngươi ra tới phải lập tức bảo ngươi tìm lão, Diệp Niệm Am tìm chắc chắn là vì chuyện của Thác Bạt Thao Thiên, Hai người bước nhanh đến Vọng Sơn các, lúc này Thác Bạt Thao Thiên và Kiều Hổ tới. người Thác Bạt Thao Thiên toát ra khí tức vô cùng ngưng trọng, có cảm giác như vừa vượt vũ môn, Vũ La mừng rỡ: - cảnh giới Cửu Cung Cung Đình, quả nhiên ngươi đột phá! Thác Bạt Thao Thiên trầm tĩnh gật gật đầu, xem ra thần sắc y có vẻ nặng nề. Vũ La cũng hiểu được, bất cứ là ai gặp phải chuyện như vậy, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu chút nào. bèn gật gật đầu, sau đó nhìn sang Diệp Niệm Am. Giám Ngục đằng hắng tiếng: - Lần này các ngươi Vô Hồi sơn, dù sao cũng phải có cái cớ. Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên nhìn nhau, lúc này mới nhớ ra, mình là quan sai của Nhược Lô Ngục, phải muốn đâu . Diệp Niệm Am cầm lấy miếng ngọc túy, có khắc ít văn tự, góc dưới bên phải có con dấu màu đỏ lấp lóe linh quang: - Đây là văn án của các ngươi, được rồi. Hai người cảm thấy kinh ngạc, Diệp Niệm Am tiếp: - Nhân mã Cửu Đại Thiên Môn chinh phạt Ma Diễm cốc xuất phát, lúc này chỉ sợ đến bên ngoài Ma Diễm cốc, Lần này Cửu Đại Thiên Môn quyết lòng hạ thủ. Quỷ Lệ Danh khó mà tránh khỏi cái chết. Các ngươi lấy danh nghĩa đám ma đầu dưới trướng Quỷ Lệ Danh ít, lần chinh phạt này chắc chắn có rất nhiều tù phạm từ Ma Diễm cốc trở về. Vừa khéo đường về ngang qua Vô Hồi sơn, các ngươi tới đó để tiếp ứng áp giải tù phạm. Hai người nghiêng mình đáp: -Dạ. Tiếp ứng hay tiếp ứng, căn bản chỉ là mượn cớ, Đại quân ca khúc khải hoàn, chắc chắn có vô số cường giả áp giải tù phạm, còn cần tới hai người bọn họ nữa sao? Chẳng qua hai người đều là tâm phúc của Diệp Niệm Am, cho nên lão mới an bày chu đáo cho họ. ra sau khi Vũ La biết được Cửu Đại Thiên Môn cố ý chinh phạt Ma Diễm cốc, có thể mơ hồ đoán ra nguyên nhân bọn họ coi trọng Thập Phương Quỷ Độn tới mức như vậy. Trước hết nghi ngờ gì là vì giá trị của Thập Phương Quỷ Độn, Vũ La dùng ánh mắt của Nam Hoang Đế Quân nhìn Thập Phương Quỷ Độn, tự nhiên có điều sai lệch. Bí Cảnh Bảo Khố của khi xưa toàn là Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm, tự nhiên cảm thấy đạo Thiên Mệnh Thần Phù lục phẩm chẳng có gì là đáng quý, nhưng trong Cửu Đại Thiên Môn, có tới hơn bảy thành Đại Năng có Thiên Mệnh Thần Phù, đạo Thập Phương Quỷ Độn thừa sức dẫn phát trường đại chiến, phái ra vài tên cao thủ Đại Năng bắt là chuyện hợp với lẽ thường tình. Ngoài ra còn vì công cuộc chinh phạt Ma Diễm cốc. Quỷ Lệ Danh mười phần giảo hoạt, nghiêm lệnh thủ hạ của mình được tự tiện giao thiệp với Trung Châu, nhưng vẫn có người ngoại lệ, chính là con của Quỷ Lệ Danh, Quỷ Ma Ảnh. Quỷ Ma Ảnh vô cùng hâm mộ ‘diễm phúc’ của Vũ La, cũng qua lại với tiên tử phe Chính đạo, hai người qua lại khắp cả Trung Châu. Đương nhiên chuyện này Quỷ Ma Ảnh tự cho là thần biết quỷ hay, thực tế Cửu Đại Thiên Môn biết từ sớm. Quỷ Ma Ảnh thân mang Thiên Mệnh Thần Phù ngũ phẩm Bát Hoang Mị Ảnh, cũng là Thiên Mệnh Thần Phù sở trường về độn, cùng loại với Thập Phương Quỷ Độn, Cửu Đại Thiên Môn muốn bắt Quỷ Ma Ảnh, muốn hiểu bố trí phòng ngự bên trong Ma Diễm cốc, vậy cần phải hiêu Bát Hoang Mị Ảnh, Cho nên cơ hội duy nhất của bọn họ chính là bắt lấy Thập Phương Quỷ Độn, thông qua đó tìm hiểu ít kỹ năng của Bát Hoang Mị Ảnh. Nếu nhân mã Cửu Đại Thiên Môn xuất phát, có nghĩa là bọn họ bắt được Quỷ Ma Ảnh rồi. Đối với chuyện này, Vũ La cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn nhận định Cửu Đại Thiên Môn phải ôm đầu máu mà về/ Kiều Hổ cùng Mã Hồng cũng hết sức chờ mong, muốn cùng , ngờ Diệp Niệm Am chút khách sáo dập tất hy vọng của bọn họ: - Hai người các ngươi cũng đừng mơ, ngoan ngoãn ở lại đây. Mã Hồng thất vọng vô cùng, kế đó nghe Diệp Niệm Am tiếp: - chừng Phó Giám Ngục và Giám Ngục Viên mới mà cấp phái xuống vài ngày nữa tới đây, dù sao hai người các ngươi cũng phải ở lại đây giúp ta. Diệp Niệm Am như vậy chẳng khác nào coi Mã Hồng, Kiều Hổ là tâm phúc, vốn hai người hơi thất vọng vì được theo bọn Vũ La, nghe vậy tinh thần phấn chấn, ôm quyền đáp: -Dạ. Diệp Niệm Am khoát tay: - Được rồi, cũng còn sớm nữa, các ngươi lên đường thôi. - Chờ chút... Đột nhiên Diệp Thanh Quả từ đâu chui ra kêu lên: - Gia gia, con cũng muốn . Diệp Niệm Am trừng mắt: - Con là tiểu nha đầu phá phách, theo làm gì? Diệp Thanh Quả năng hết sức hùng hồn: - Con xem thực tế của bài học. Mọi người mỉm cười, Diệp Niệm Am cũng có cách nào với cháu mình, lần này cũng phải là nhiệm vụ gì nguy hiểm, Diệp Thanh Quả tới đây hơn nửa năm, chưa từng ra ngoài lần nào, Diệp Niệm Am cũng nghe lòng mềm lại, bèn nhìn sang Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên, Vũ La bất đắc dĩ : - Vậy cùng . Tuy rằng bề ngoài Vũ La mới mười mấy tuổi, nhưng trải qua hai kiếp, tâm lý già dặn. Đối với tiểu nha đầu như Diệp Thanh Quả, cũng cảm thấy có chút đau đầu, cơ hồ muốn mang nàng theo. Vẻ mặt bất đắc dĩ của lọt vào mắt Diệp Thanh Quả, khiến cho tiểu nha đầu tức tối nghiến răng trèo trẹo. Dù sao nàng vẫn còn tâm tính thiếu nữ, chính bản thân nàng cho tới bây giờ cũng hiểu mình có cảm giác thế nào về Vũ La. ra đây là tình cảm chớm nở tuổi hoa niên, khó lòng tránh khỏi có chút ngây thơ, chỉ cần thấy Vũ La ở bên cạnh liền thấy vui vẻ, nhưng cũng chịu phục dáng vẻ khó chịu của Vũ La, làm như bản nương muốn theo ngươi lắm... Diệp Thanh Quả thầm tính toán trong lòng làm thế nào trả thù Vũ La dọc đường , theo sau hai người rời . Vốn Diệp Niệm Am muốn dặn dò Vũ La chút, đường nhớ chiếu cố cháu của mình, nhưng nghĩ nghĩ lại cháu của mình là tinh linh quỷ quái, làm sao chịu thiệt thòi? Đối với cháu của mình, Diệp Niệm Am cũng hết sức đau đầu, vô cùng sầu não. Tương lai e rằng phải gây họa cho vị lão hữu nào đó, tô son trát phấn cho cháu phen, gả cho tôn tử của người ta. Pháp khí phi hành mượn được của Diệp Niệm Am là chiếc thuyền ba lá, chỉ cần rót linh nguyên vào trong đó, có hai cánh trong suốt rất lớn từ hông thuyền vươn ra. Từ xa nhìn lại, món pháp khí này giống như con chuồn chuồn khổng lồ. Tốc độ của pháp khí thuyền ba lá này cực nhanh, ngày tám ngàn dặm thành vấn đề, tự nhiên linh nguyên cần thiết cũng hao tổn rất nhanh. Nếu Vũ La và Thác Bạt Thao Thiên cùng nhau điều khiển, chỉ cần thời gian nửa ngày có thể làm cho linh nguyên toàn thân hao tổn còn giọt. Cũng may Thác Bạt Thao Thiên có của ăn của để, dùng ngọc túy tiêu xài. Pháp khí bình thường vốn bay được nhanh như vậy, nhưng món pháp khí này chuyên phi hành, hề có năng lực phòng ngự hay công kích, hy sinh như vậy để đổi lấy tốc độ cực hạn. Vô Hồi sơn cách Nhược Lô Ngục bốn ngàn dặm, ba người chỉ mất thời gian nửa ngày tới nơi. Vô Hồi sơn rộng ba trăm dặm, là ngọn núi lãnh thổ Trung Châu, những năm gần đây trở nên náo nhiệt hơn hẳn, nguyên nhân phải là vì gì khác, chính là ngọc túy. Từ cao nhìn lại, Vô Hồi sơn có hai vòng trong ngoài. Vòng ngoài đỉnh núi dày đặc, nhưng đa số cao lắm, chỉ là thảm thực vật rậm rạp, nhiều khối đá có hình dạng kỳ dị. Hơn nữa thế núi nối liền nhau, hình dáng cực kỳ giống, khiến cho người ngoài tiến vào rất dễ dàng bị lạc phương hướng. Nơi này dân bản xứ gọi là ‘vô hồi' bất quá vẫn có chút ý khoa trương trong đó. Vòng trong chỉ có bốn ngọn sơn phong, mỗi ngọn chiếm hướng Đông Tây nam Bắc. Ngọn cao nhất là Bắc phong cao ngất tận mây xanh, vô cùng hiểm trở, Thanh Ngọc cung tọa lạc đỉnh Bắc phong này. Hai mỏ ngọc túy nằm ở Nam phong và Tây phong. Đến bên ngoài Vô Hồi sơn, Thác Bạt Thao Thiên đáp xuống cất pháp khí. Tự tiện xông vào sơn môn người khác, đó là cấm kỵ. Tuy rằng Thác Bạt Thao Thiên cũng bực mình trước những gì Vi Phụng Hiếu làm, nhưng bản thân mình cũng thể để mất lễ nghĩa, khiến cho phụ mẫu mất còn thể diện. Ba người đáp xuống trong sơn cốc ở vòng ngoài, nhanh chóng tới Bắc phong. Thác Bạt Thao Thiên bước ra bước vượt qua khoảng cách năm trượng, Vũ La cùng Diệp Thanh Quả cũng chậm hơn, chỉ thấy ba bóng người nhấp di chuyển giữa vùng rừng núi, mất bao lâu thấy Bắc phong ngay trước mắt. Phía trước đột nhiên vang lên thanh cãi nhau: - Đất trong thiên hạ phải là của riêng ai, bằng vào cái gì cho ta vào? Chẳng lẽ người Vô Hồi sơn các ngươi muốn chiếm đất xung vương sao? - Nếu ngươi sợ chết cứ việc xông vào, để xem đại gia đây có dám bẻ tay chân ngươi, ném vào cho sói trong sơn cốc này ăn hay ? Người của Vô Hồi sơn lạnh lùng . Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên nghe vậy ai nấy cau mày, người Vô Hồi sơn quả nhiên ngang tàng bá đạo, ràng là Vi Phụng Hiếu sao dưới vậy. Bắc phong, có dãy thang trời uốn lượn giống như con rắn lớn dẫn lên đỉnh, cửa vào Thanh Ngọc cung đương nhiên nằm trong miệng rắn, bên dưới đuôi rắn là cổng đá đen cao tới hai mươi trượng. Nếu như phàm nhân có thể vượt qua mê trận tiền sơn tới được nơi này, chắc chắn giật mình kinh hãi, những thành lớn từ xưa ở Trung Châu e rằng cũng có được khí phái như nơi này. Cửa thành lớn được đúc bằng thép ròng, có trang trí hai con thần long bay lên . Dưới cánh cổng này có ba người đứng. Hai người thân mặc sắc phục hai màu xanh trắng, chính là đệ tử Vô Hồi sơn. Người còn lại giằng co cùng bọn chúng là nho sinh áo trắng dáng người tầm thước. - Tên đồ kiết này sao mau cút , muốn chết hay sao? tên đệ tử Vô Hồi sơn dáng vẻ như hung thần ác sát quát lớn, Vũ La ở xa xa nhìn thấy cũng phải lắc lắc đầu. Có thể vượt qua mê trận bên ngoài tới được nơi này, há phải chuyện đơn giản, nhưng dưới trướng Vi Phụng Hiếu, đám đệ tử này kiêu ngạo quen, cũng coi người ta ra gì, quát tháo ỏm tỏi. Người ngoài tiến vào mê lộ Vô Hồi sơn, ngoài trừ thế núi giống nhau khó lòng phân biệt, mê trận mà Thanh Ngọc cung thiết lập bên ngoài để hạn chế phàm nhân vào núi mới là quan trọng. Nho sinh nọ cũng tỏ ra kiêu ngạo xiểm nịnh: - Hai người các ngươi to gan lớn mật, mở miệng là đòi giết người, các ngươi cho rằng thiên hạ này còn vương pháp hay sao? - Vương pháp ư? Tên đệ tử Vô Hồi sơn nọ cười gằn tiếng, giơ tay chộp về phía nho sinh: - Thanh Ngọc cung chúng ta chính là vương pháp, Tiểu tử, có lẽ ngươi cũng là người tu đạo, theo sư nương học được bản lãnh vài ngày biết trời cao đất rộng, dám đến trước cửa Thanh Ngọc cung chúng ta dương oai. Trước hết ta bắt ngươi lại , chờ sư nương ngươi tới đây, hầu hạ đại gia thỏa mãn, lúc ấy đại gia cân nhắc tới chuyện thả ngươi ra... bóng đen lăng bay tới, tên đệ tử Vô Hồi sơn hét thảm tiếng, bị đánh bay ra xa chừng vài chục trượng ngã lăn ra đất hồi lâu dậy nổi. Tên còn lại giận dữ quát lớn: - Ai dám dương oai trước cửa Thanh Ngọc cung... Thác Bạt Thao Thiên vác Vẫn Thiết Trọng Kiếm sải bước tới, giọng lạnh lùng: - Mau thông báo, Thác Bạt Thao Thiên Nhược Lô Ngục tới, Hiển nhiên trước đó tên đệ tử này được dặn dò, lập tức trừng mắt nhìn Thác Bạt Thao Thiên với vẻ oán độc, sau đó mới : - ở đây chờ... Rồi nâng tên đệ tử ngã dưới đất lên, lấy phi kiếm ra bay lên núi, Thác Bạt Thao Thiên cắm Vẫn Thiết Trọng Kiếm xuống đất, hai tay vịn chuôi, đứng bất động như núi. Tên nho sinh kia lập tức quay sang quát, giọng có vẻ giận dữ: - Người ta chơi vui vẻ, ai cho ngươi nhúng tay vào? Vũ La nghe vậy sửng sốt, nho sinh này mày thanh mắt sáng, mắt mơ màng như sương mù, lúc này nổi giận long lên lại càng nổi bật, cổ y thon mảnh, sắc trắng như ngọc, Vũ La thấy vậy khỏi cười thầm trong lòng, quả là thú vị, vừa mới tới đây gặp kẻ nữ cải nam trang. Nho sinh này cho rằng mình hề có sơ hở, ngay cả trái cổ cũng dùng bí pháp ngụy trang ra. Thế nhưng Vũ La là ai, kinh nghiệm giang hồ của vô cùng phong phú, thoáng ngửi được mùi thơm của nữ nhân, lập tức biết ngay là nữ. Thác Bạt Thao Thiên cũng cảm thấy mình phải là giúp người ta, chẳng qua thuận mắt với người Vô Hồi sơn, cho nên dạy bài học mà thôi, Thậm chí y chưa nhìn tới nho sinh nọ, ngờ bị người ta quát mắng, quay đầu nhìn lại lập tức ngẩn người ra. Thác Bạt Thao Thiên là loại mãnh tướng trời sinh, hai mắt y to như chuông, trừng lên càng to hơn nữa, quả khiếp người. Nếu người bình thường nhìn thấy, nhất định bị dọa cho thối lui liên tục. Nho sinh nọ cũng vô cùng can đảm, chút tỏ ra yếu thế trừng mắt nhìn lại. nhưng rất nhanh, nho sinh phát ra trong ánh mắt Thác Bạt Thao Thiên còn chứa ý khác. Rốt cục nàng cũng là thiếu nữ, cảm thấy xấu hổ, rốt cục bại trận rút quân. Vũ La thể đằng hắng tiếng, nhìn nhìn lão ca của mình, nhưng Thác Bạt Thao Thiên có chút phản ứng nào, vẫn nhìn chăm chú nho sinh nọ. Vũ La vô cùng xấu hổ, bèn túm lấy Thác Bạt Thao Thiên, đẩy cho y cái lảo đảo, sau đó quay sang với nho sinh cải nam trang kia: - ngươi chơi đùa với chúng phen ở nơi này, đương nhiên vui vẻ, nhưng ngươi cũng đừng mơ vào trong. phải là ngươi muốn tới đây xem náo nhiệt hay sao, chúng ta đưa ngươi cùng vào. Nho sinh nghe vậy sửng sốt: - Vì sao ngươi biết ta tới đây xem náo nhiệt? Vũ La quan sát nàng lượt từ đầu tới chân, mỉm cười đầy ý: - Chẳng lẽ huynh đài tới đây luận võ lôi đài, muốn ôm mỹ nhân về? Nho sinh nọ đỏ bừng mặt mũi, cảm thấy ánh mắt Vũ La khác lạ, nhất thời có chút chột dạ, lui ra phía sau bước : - vào trong xem cũng tốt... mặt nàng càng đỏ hơn, Vũ La cảm thấy kỳ quái, vì sao nữ nhân này dễ thẹn thùng như vậy? quay người lại chợt thấy Thác Bạt Thao Thiên sau lưng mình, vẫn nhìn người ta cách hết sức trần trụi. Vũ La dùng tay xoa trán, lắc đầu lia lịa. Thình lình tiếng kiếm ngâm vang lên, đạo kiếm quang màu đỏ sẫm như máu kéo dài năm trăm trượng, từ trong Thanh Ngọc cung bay tới trước mặt mọi người kiếm quang có bóng người, phải An Tích Linh còn ai nữa? An Tích Linh thấy Vũ La bèn nghiến răng nghiến lợi: - Giỏi cho tên tiểu tặc ngươi, thiên đường có lối ngươi , địa ngục cửa ngươi lại vào. Hôm nay ta báo thù cho sư huynh, tiểu tử ngươi chịu chết . Vũ La khẽ búng ra cái, miếng ngọc túy bay lên , linh quang óng ánh màu đỏ của ấn tín, chính là phần văn án mà Diệp Niệm Am chuẩn bị trước. Vũ La cười nụ: - Hãy nhìn cho kỹ, chúng ta chính là công sai. Đây là công văn mệnh lệnh của Cửu Đại Thiên Môn. Vô Hồi sơn nhìn thấy phải tiếp đãi chu đáo, trừ phi Vô Hồi sơn còn chịu quản thúc của Cửu Đại Thiên Môn. Tiên Tuyệt - Chương #154
ÁI TÌNH MÃNH TƯỚNG (THƯỢNG) Luồng linh nguyên do An Tích Linh phóng xuất ngưng thành quả cầu cứng rắn nặng nề, giống như nham thạch, nắm chặt trong quyền trái, vốn y chuẩn bị phóng xuất ra, nhưng bị đạo công văn này bất thình lình ngăn lại trong tay/ quả cầu này, điện quang lóe lên giăng mắc từng hồi, hiển nhiên An Tích Linh nắm nó trong tay cũng dễ chịu gì. An Tích Linh muốn xuất ra chiêu đánh Vũ La tan tành thành nhiều mảnh, đáng tiếc trong tay người ta có công văn của Cửu Đại Thiên Môn. Người ta tới Vô Hồi sơn này đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn, Vô Hồi sơn chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp đãi, trừ phi muốn làm phản. Tao ngộ lần trước ở trước đại môn Nhược Lô Ngục làm cho An Tích Linh nhận ra ràng, cho dù thanh thế Thanh Ngọc cung gần đây gia tăng mạnh mẽ, nhưng chắc chắn vẫn thể là đối thủ của Cửu Đại Thiên Môn. Nếu nhờ trưởng lão Hồng Liệt Hỏa của Cửu Đại Thiên Môn che chở, làm sao có được Thanh Ngọc cung ngày nay. Muốn làm phản ư, hầu như có khả năng. An Tích Linh đùng đùng nổi giận, chỉ cảm thấy luồng linh nguyên trong tay mình bị đè nén tới cực độ, nhịn được sắp sửa nổ tung. nhưng y vẫn cố gắng đè nén cơn giận của mình, sau đó tán linh nguyên trong tay, hừ lạnh tiếng, nửa lời xoay người rời . Thanh thế kiếm quang kia lúc bay tới hết sức kinh người, lúc bay vô cùng ũ rũ, hóa thành đường màu đỏ u ám, lùi về bên trong Thanh Ngọc cung. Sau lúc, có tên đệ tử Thanh Ngọc cung thọt chân trái khập khiễng từ thang trời xuống, ôm quyền với bọn Vũ La: - Mời các vị theo ta. Vũ La hài lòng thu hồi ngọc túy, chắp tay sau lưng tới. Tiền kiếp toàn dùng thực lực của mình lấn lướt người khác, lần này thử chút cảm giác ỷ thế hiếp người, quả tồi chút nào. Nhìn qua cũng biết tên đệ tử này có địa vị thấp kém nhất trong Thanh Ngọc cung, nhưng y lại được phái tới tiếp đãi bọn Vũ La, hiển nhiên là An Tích Linh tức giận trong lòng, cố ý giở chút thủ đoạn. Nho sinh nọ tỏ ra hết sức hiếu kỳ với bọn Vũ La, bèn hỏi: - Các ngươi là người Nhược Lô Ngục ư? Vũ La còn chưa trả lời, Thác Bạt Thao Thiên hùng hổ tranh đáp trước: - Đúng vậy, ta là Thác Bạt Thao Thiên, Ban Đầu Nhược Lô Ngục, đến nay vẫn chưa có hôn phối! Vũ La nhìn gương mặt nho sinh lộ vẻ ngạc nhiên, khỏi cười thầm, Thác Bạt Thao Thiên quả nhiên là người mạnh bạo, về mặt cảm tình cũng là như vậy. Tên đệ tử thọt kia dẫn bốn người lên núi, nhưng lên Thanh Ngọc cung đỉnh núi, mà là tới lưng chừng sườn núi bèn rẽ ngang qua sơn đạo, quanh co khúc khuỷu lúc lâu mới tới ba gian thạch thất nằm trong vách núi. Tên đệ tử thọt nọ ở trong Thanh Ngọc cung được đối xử tốt, ngày thường khúm núm quen, tạo thành thói quen gặp ai cũng cười, lúc này mỉm cười ra vẻ có lỗi: - Các vị, là có lỗi, ở an bày như vậy, ta cũng có cách nào... Vài năm trước, Đại tiểu thư Vi Thanh Thanh chơi đùa trong núi, trổ hết ‘thần uy’ đánh chết con vượn già. Kết quả Vi Thanh Thanh phát trong ổ con vượn kia gần đó có mấy con vượn mới sinh còn chưa mở mắt, toàn thân đỏ hôn, hết sức đáng , Vi Thanh Thanh phát ‘thiện tâm’ quyết định nuôi dưỡng chúng, Lúc ấy An Tích Linh muốn lấy lòng sư muội, bèn mở huyệt động ở nơi này cho ba con vượn , mỗi con cái. Kết quả vài năm sau, ba con vượn này đều bị Đại tiểu tử Vi Thanh Thanh chơi đùa đến chết, nơi này bỏ trống dùng. Vừa rồi An Tích Linh đùng đùng nổi giận trở về, ôm lòng muốn làm nhục Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên. Bỗng nhiên linh cơ thoáng động, bèn phái tên đệ tử thọt địa vị thấp nhất Thanh Ngọc cung đưa bốn người tới nơi này. về phần tên đệ tử thọt này có bị đám người Vũ La nổi giận đánh chết hay , An Tích Linh tuyệt quan tâm tới. Gió núi vừa thổi ngang qua ba thạch động này, lập tức mùi phân thú tanh tười bốc lên, Diệp Thanh Quả nhịn được khẽ cau mày, Vũ La tỏ ra thờ ơ để ý, nho sinh cải nam trang kia có vẻ thoải mái. Thác Bạt Thao Thiên ngẩng cái đầu to lớn của y nhìn lên, ba thạch động này, có ba chữ mơ hồ bị dây leo che khuất: Tiên Duyên động. Duyên còn có nghĩa là vượn, trong số những người ở đây, Diệp Thanh Quả cùng Thác Bạt Thao Thiên trong bụng có được mấy chữ nên biết, Vũ La biết nhưng , chỉ có nho sinh cải nam trang kia tức tối tới nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy, xoay người lại giận dữ quát lớn: - Đưa chúng ta tới ở sơn động nuôi loài khỉ vượn, Thanh Ngọc cung tệ hại tới mức này sao, có gian phòng khách nào cả? Tên đệ tử thọt cũng nở nụ cười khổ, dám phát tác với nho sinh, ở Thanh Ngọc cung y vốn là nhân vật hèn hạ, tuy rằng biết những vị khách này được Thanh Ngọc cung hoan nghênh, nhưng cũng dám đắc tội. - Các vị... các vị trăm ngàn lần chớ nên nóng giận, Chuyện này... chuyện này quả ta có cách nào... Vũ La thấy tên đệ tử thọt hết sức đáng thương, đệ tử như vậy e rằng mỗi môn phái đều có vài người, mặc tình cho người khi hiếp nhưng luyến tiếc nỡ rời , trong lòng vẫn ôm giấc mộng thành tiên, thường ngày ai cũng có thể sai khiến, trong lòng phẫn nộ cũng dám phát tác. Ban đêm mình nhìn trăng than ngắn thở dài, thầm ôm giấc mộng có vị lão thần tiên biết nhìn hùng, thầm lặng lẽ truyền đạo thống cho mình. Từ đó về sau bay vào Thanh Minh, bao giờ làm bạn cùng đám người thế tục ô uế này nữa. Vũ La xua tay: - Đừng nên trách y, nhìn ra hay sao, đây là do An Tích Linh an bày. Tuy rằng nho sinh nọ giận dữ, nhưng cũng là loại người có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm khó tên đệ tử thọt nữa, khoát tay : - Được rồi, có chuyện của ngươi nữa, ngươi trở về . Tên đệ tử thọt , chợt cúi người hành lễ hỏi: - Làm phiền, xin hỏi vị nào là Thác Bạt đại gia? Thác Bạt Thao Thiên đứng ra: - Ta là Thác Bạt Thao Thiên, phải là Thác Bạt đại gia, Có chuyện gì? Tên đệ tử thọt cười ngượng: - Xin lỗi, xin lỗi, An Tích Linh sư huynh bảo ta với ngài, ngài cần tham gia thi đấu lôi đài trong mấy ngày tới. Dù sao ngài cũng có hôn ước từ trước với Đại tiểu thư, chỉ chờ khi nào lôi đài có lôi chủ, lúc ấy ngài chỉ cần đấu trận với lôi chủ là đủ. Thác Bạt Thao Thiên gật gật đầu: - Được, ta biết rồi. Tên đệ tử thọt ôm quyền cáo biệt mọi người, sau khi được phép, y mới rời . Vũ La khẽ bĩu môi: - Này Thao Thiên, xem ra người ta cho ngươi cơ hội hiển lộ uy phong, có lẽ cho rằng người mà bọn chúng chọn thừa sức đánh bại ngươi. nghe Thác Bạt Thao Thiên đáp lại, Vũ La nhìn y, nhất thời tức giận đến sôi lên, ngờ Thác Bạt Thao Thiên tập trung tinh thần nhìn chăm chú nho sinh kia. Vũ La búng ra chỉ, luồng lửa bắn trúng vào mông Thác Bạt Thao Thiên, Y hét thám tiếng nhảy dựng lên: - Vũ La, ngươi làm gì vậy? Vũ La cười hăng hắc: - Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi mải mê ngắm nữ nhân. Thác Bạt Thao Thiên lưu luyến thu hồi ánh mắt: - ừ... vừa rồi ngươi gì vậy? Vũ La tức muốn hộc máu. Người Thanh Ngọc cung lo rằng Thác Bạt Thao Thiên lên lôi đài tỏ uy phong, chính là giúp cho y lập nên thanh danh. Cho nên bọn chúng tìm cớ để cho y chỉ được quyết đấu trận cuối cùng với lôi chủ, mà lôi chủ này nhất định là vị gia mà Vi Phụng Hiếu thầm điều động. Đến lúc đó kẻ kia trận đánh bại Thác Bạt Thao Thiên, có thể cưới mỹ nhân về, Thác Bạt Thao Thiên trở thành đá lót đường cho người khác. Dụng tâm này có thể là vô cùng hiểm ác. nhưng Thác Bạt Thao Thiên nghĩ nhiều như vậy, nghe Vũ La giải thích xong cũng tỏ ra bất chấp: - cần biết y là ai, cứ đánh chết là được. Dứt lời thèm quan tâm tới chuyện này nữa, ánh mắt vẫn nhìn nho sinh kia chăm chú như trước. Nho sinh khẽ nhăn mũi, quay đầu nhìn vào bên trong thạch động. Lúc này Diệp Thanh Quả điểm lên chỉ, hơi nước ngưng kết, rất nhanh hóa thành con Thủy long rất lớn, bay ầm tiếng vào trong thạch động, cọ rửa sạch Tiên Tuyệt - Chương #155
ÁI TÌNH MÃNH TƯỚNG (TRUNG) Vũ La nhìn nho sinh nọ, đồng tử đảo quanh liên hồi. Nếu Diệp Thanh Quả phát , ắt châm chọc có ý tốt, Vũ La khẽ đằng hắng hai tiếng, nho sinh nọ nhanh chóng quay đầu lại, Vũ La cười : - Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh? Nho sinh đáp: - dám, tiểu sinh Chu Thanh. Vũ La thuận miệng hỏi tiếp: - Có từng hôn phối gì chưa? Bên kia Thác Bạt Thao Thiên soạt cái dựng thẳng hai tai lên. Chu Thanh cảm thấy hơi kỳ quái, bọn người này làm sao vậy, chẳng lẽ đây là tập quán ở quê nhà họ, gặp mặt liền hỏi có hôn phối hay chưa? sắc mặt nàng tỏ ra kinh ngạc, Vũ La làm như thấy, cười hì hì hỏi tiếp: - Chu huynh có từng hôn phối chưa, chẳng lẽ chuyện này cũng cần phải giữ bí mật? Chu Thanh hừ lạnh tiếng: - Chưa từng. Vũ La gật gật đầu, lại hỏi: - Chu huynh, tại hạ ngủ ngáy quen, hơn nữa thanh , Chu huynh có ngại chuyện này ? sắc mặt Chu Thanh tái xanh: - Tự nhiên là ngại... Chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng bàn... cùng ta ngủ chung sao? vẻ mặt Vũ La tỏ ra tiếc nuối: - Vốn tại hạ vừa gặp Chu huynh cảm thấy như quen biết từ lâu, vô cùng ngưỡng mộ, những muốn cùng Chu huynh đàm đạo suốt đêm, xem ra lần này chỉ đành tiếc nuối... Chu Thanh tức tối, hận thể lập tức xông lên nện cho tiểu tử này trận. Từ lúc Vũ La lên tiếng , Thác Bạt Thao Thiên vẫn trừng mắt đứng yên nhúc nhích. Rốt cục Vũ La chỉ vào Thác Bạt Thao Thiên: - Vậy đêm nay huynh chỉ có thể ngủ cùng Thao Thiên, y ngủ có ngáy như tại hạ. Thác Bạt Thao Thiên hưng phấn liên tục gật đầu. Cho dù là trước kia ngủ ngáy, đêm nay cũng bảo đảm ngáy. Chu Thanh đùng đùng nổi giận: - Vì sao ta thể ngủ cùng vị nương này? - Ta ư? Diệp Thanh Quả nghe vậy đùng đùng nổi giận, nhe nanh múa vuốt xông về phía Chu Thanh, Vũ La vội vàng ngăn lại: - Đừng nóng giận, đừng nóng giận... - Y là xú nam nhân hôi thối, lại dám đòi ngủ cùng ta đêm, y... y muốn... Vũ La, buông ta ra, để ta giết y... Chu Thanh nhìn trạng thái bạo phát của Diệp Thanh Quả, lúc này mới nhớ mình vận trang phục nam nhân, lại đòi ngủ cùng thiếu nữ người ta đêm, chuyện này quả là... sắc đảm bao thiên. Vũ La vẫn nháy mắt trêu cợt: - chỉ có ba gian thạch động, ngươi cũng thấy đó, nơi này cương phong mạnh mẽ, đến tối càng đáng sợ hơn, ở bên ngoài e rằng ổn... sắc mặt Chu Thanh trở nên hết sức khó coi, nhưng biết nên gì cho phải. Còn bảo nàng ở chung thạch động với Thác Bạt Thao Thiên là chuyện tuyệt đối có khả năng. Vũ La thấy cũng đến lúc, bèn cười hăng hắc: - ra ngươi muốn cũng sao, cùng lắm ta ở chung với Thao Thiên thạch động, mình ngươi cái, ngươi cũng là... thích cứ việc thẳng ra, cần gì phải tỏ ra khó chịu như vậy, thú vị chút nào. Chu Thanh trợn mắt há mồm, đúng là mình bị Vũ La chọc tức trở thành hồ đồ, vì sao mình nhất định phải ở chung thạch động với ai đó, Vũ La ở chung với Thác Bạt Thao Thiên phải là ổn thỏa hay sao? nhưng chuyện này lại bị Vũ La mượn cớ trêu tức, khiến cho Chu Thanh tức tối nên lời. Nàng nghiêm mặt lại, mình vào gian thạch động. Vũ La ở phía sau cười trộm liên hồi, Diệp Thanh Quả nghiến răng nghiến lợi, như con sóc chợt thấy hạt dẻ tuột khỏi tay mình, vẻ mặt Thác Bạt Thao Thiên tràn đầy tiếc nuối. Trong ấn tượng của Vũ La, Thác Bạt Thao Thiên hoàn toàn là người ruột để ngoài da, chỉ cần đừng chạm tới vảy ngược của y, cho dù trời sập, y vẫn bình thản bế quan tu luyện. Thế nhưng tối hôm nay, Vũ La lặng lẽ ngủ lại bị Thác Bạt Thao Thiên lay tỉnh. Đương nhiên Vũ La ngủ ngáy, chỉ trêu cợt Chu Thanh mà thôi. Vũ La buồn ngủ, nhưng Thác Bạt Thao Thiên hai mắt mở lớn, rực sáng như mắt con sói trong đêm. - Có chuyện gì vậy? Vũ La kinh ngạc hỏi. Thác Bạt Thao Thiên rầu rĩ vò đầu: - La, làm sao bây giờ, ngươi thử xem ta nên làm gì bây giờ? Trước kia Vũ La bị người khác gọi là đồ đần, sau này còn đần độn nữa, người ta lại gọi Vũ La, sau trở thành Ban Đầu, được gọi là Vũ Ban Đầu. Sau thành Tổng Lãnh Ban Đầu, ai ai gặp cũng tôn xưng Vũ Đại nhân. Những người muốn gọi thân thiết, tỷ như Lưu Khê Tả, cũng gọi là Vũ ca nhi. nhưng mà từ đến lớn, Thác Bạt Thao Thiên chỉ gọi là ‘La’, có chút uốn lưỡi cuối vần. - Chuyện gì vậy, xem ngươi kìa, tại nên nghỉ ngơi . - phải... Thác Bạt Thao Thiên ra sức xua tay, chuyện này vốn là gì, nhưng trong tay tên này vẫn còn Vẫn Thiết Trọng Kiếm, rung động loảng xoảng, khiến cho Vũ La bất giác rụt cổ lại: - Rốt cục ngươi làm sao vậy? -Ta... Thác Bạt Thao Thiên đâm kiếm vào vách đá, soạt tiếng, đá vụn bay tung. - Ta cũng có thể với ngươi... Thác Bạt Thao Thiên lại vò đầu: - ngươi có cảm thấy rằng ta thích Chu Thanh hay ? Vũ La cảm thấy tức cười trong lòng, là thừa thãi, lão nhân gia ngài nhìn lộ liễu vô cùng, ánh mắt trần trụi, còn ai thấy? - ừ, dường như có chút... Giọng Vũ La đầy bỡn cợt. Lúc này Thác Bạt Thao Thiên vô cùng rối loạn, dường như nghe ra Vũ La giễu cợt mình, lại lấy tay tự tát vào mặt bôm bốp: - Ta... ta... nếu ngươi nhìn ra, ta cũng cần nữa, Thế nhưng... thế nhưng Chu Thanh là nam nhân... La, theo ngươi, ta có phải là... Vũ La giật mình trợn to hai mắt nhìn trân trối, Thác Bạt Thao Thiên cúi gằm đầu, bắt đầu vò đầu bứt tai nghiêm trọng hơn. - La, theo ngươi ta phải làm sao đây? Trước kia ta cảm thấy mình là loại người đó, ngươi hãy mau nghĩ cách giúp ta, ta muốn như vậy... Thấy ánh mắt van xin giúp đỡ của Thác Bạt Thao Thiên, Vũ La khỏi chĩa ngón tay cái lên khen ngợi: - Thao Thiên, ngươi hổ là đệ nhất kỳ hoa của Nhược Lô Ngục chúng ta... - Sao vậy? Thác Bạt Thao Thiên nghe vậy ngơ ngác. Vũ La quả dở khóc dở cười: - Ta còn tưởng rằng ngươi nhìn ra Chu Thanh là nữ nhân... Đùng... Thác Bạt Thao Thiên nghe vậy nhảy dựng lên, vì y dùng sức quá mạnh, đầu đụng vào nóc động, khiến cho cả thạch động khẽ lung lay. Vũ La nhìn thấy ràng, đầu Thác Bạt Thao Thiên rách vết to tướng, nhưng dường như y có chút cảm giác nào, chỉ cất tiếng hỏi dồn: - Nàng là nữ ư, vì sao ngươi biết, ngươi gạt ta chứ? Ta tin ngươi gạt ta, mau cho ta, làm sao ngươi phát ? Vũ La cũng biết làm sao, đành đứng dậy : - theo ta, ta chứng minh cho ngươi xem. - chứng minh ư? biết Thác Bạt Thao Thiên nghĩ gì trong đầu: - Vậy... vậy tốt lắm... Vũ La nhìn sắc mặt y, biết y hiểu lầm, rất muốn đá cho y cước: - ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy, ta là loại người đó hay sao? Chờ xem. Vũ La ra cửa tìm kiếm chút, rất nhanh tìm được hang rắn, bắt ra con rắn . Rắn này bất quá chỉ to chừng ngón tay cái, dài chừng ba thước, có màu vàng đất, có độc. biết trời xui đất khiến thế nào, lại bắt thêm con nữa, sau đó hai người lén lút trở về, Vũ La hai tay nắm đuôi hai con rắn đồng thời ném vào trong hai thạch động kia. Sau đó kéo Thác Bạt Thao Thiên chạy nhanh vào trong thạch động của mình. chỉ trong thoáng chốc, hầu như trong hai thạch động đồng thời vang lên hai tiếng thét thấu tận trời cao: - Rắn! Sau đó chính là trận gà bay chó sủa. Vũ La cười tủm tỉm, Thác Bạt Thao Thiên tràn ngập vẻ kính nể, nhìn Vũ La chĩa chĩa ngón tay cái. Rốt cục Thác Bạt Thao Thiên thở phào nhõm: - Vậy ta yên tâm, Y xua xua tay, ý còn vấn đề gì, Vũ La ngáp dài, khoát tay hỏi: - Như vậy được rồi chứ gì, để ta ngủ giấc xem nào. Thác Bạt Thao Thiên cũng nằm xuống, đáng tiếc ông trời định đêm nay Vũ La được ngủ yên. vừa nhắm mắt chút, bàn tay to bè của Thác Bạt Thao Thiên lại lay dậy: - Cũng biết nhà nàng làm gì, thân thế ta ngươi cũng biết, nếu nàng ghét bỏ ta vậy phải làm sao bây giờ? Tiên Tuyệt - Chương #156
ÁI TÌNH MÃNH TƯỚNG (HẠ) Vũ La còn chưa kịp gì, Thác Bạt Thao Thiên tuôn ra tràng liên miên bất tuyệt: - Cho dù nàng chê ta, vậy nhà nàng có phân biệt chuyện môn đăng hộ đối hay ? La, tu vi nàng thế nào, vì sao ta nhìn ra, chẳng lẽ là phàm nhân? Vậy tốt lắm, mẫu thân ta chính là phàm nhân, tư chất có hạn, có biện pháp tu luyện, ta lại tìm phàm nhân về làm dâu, hẳn lão nhân gia người cũng có ý kiến... Nhất thời Vũ La cảm thấy đầu mình to như cái đấu. Tên mãng phu này khi quyết, quả thực khiến cho người ta cảm thấy mình húc đầu vào tường. Dường như Thác Bạt Thao Thiên tính toán đủ mọi điều, chỉ thiếu điều quan trọng duy nhất: Nếu Chu Thanh thích y, vậy phải làm sao? Đêm ấy Vũ La thể ngủ yên, gần sáng ngồi dậy đả tọa, sau khi khôi phục tinh lực chút bèn theo Thác Bạt Thao Thiên ra ngoài. Thiếu nữ con nhà cần lao, bình thường đều thức dậy sớm, bất quá hôm nay hiển nhiên Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên gặp phải ngoại lệ, lại là lần hai ngoại lệ. Diệp Thanh Quả tự nhiên cần phải , trước khi nàng xuất phát chuẩn bị sẵn sàng, mang theo chăn mền chiếu gối của mình, lúc này cuộn tròn ngủ say, tứ chi nàng trắng mịn như xúc tua bạch tuộc, ôm gối, khóe miệng còn có dòng nước trong suốt. Thác Bạt Thao Thiên đối diện Diệp Thanh Quả hoàn toàn có cảm giác gì, thậm chí Vũ La nghi ngờ biết y có nhận ra Diệp Thanh Quả là thiếu nữ hay . ánh mắt Thác Bạt Thao Thiên ngừng nhìn về phía thạch động Chu Thanh, Vũ La hoạt động thân thể mình dưới ánh nắng ban mai, chợt nghe thấy ít thanh kỳ quái: - Thác Bạt, ngươi có nghe thấy gì chăng? Thác Bạt Thao Thiên cười nhạo: - Cháu của Diệp Đại nhân cũng là kỳ, tuổi còn nhưng ngủ ngáy như vậy... Mới đầu Vũ La nghĩ rằng mình nghe lầm, Thác Bạt Thao Thiên như vậy, mới xác định quả thanh này là tiếng ngáy, Vũ La tới gần chỗ Diệp Thanh Quả nghe ngóng, bên trong mười phần im lặng. lắc lắc đầu, lại tới gần phía Chu Thanh nghe ngóng, bất chợt vẻ mặt trở nên kỳ quái: - Là... Chu Thanh... Vũ La thầm oán trong lòng, nàng cho người khác ngủ ngáy, nhưng bản thân nàng lại ngáy vang dội như vậy. Cho dù là ngủ cùng người có tiếng ngáy vang trời, bất quá cũng chỉ là hai người cách đối ngáy, có gì là to tát chứ? Thác Bạt Thao Thiên ghé tai vào vách đá nghe ngóng lúc, ánh mắt y liền trở nên đê mê: - Ngay cả ngáy cũng có nhịp điệu như vậy... Vũ La nắm tay mình lại: - Này Thao Thiên, tự dưng ta cảm thấy kích động trong lòng, rất muốn đánh người... đỉnh núi, tràng tiếng chuông ngân du dương vang lên, có người dùng linh nguyên hùng hậu tống xuất thanh giống như sóng gợn lan tràn qua cả ngọn sơn phong: - Tỷ võ bắt đầu... Tiếng chuông này đánh thức hai nàng. Lúc Diệp Thanh Quả ra còn dùng tay xoa mũi, hắt hơi cái, sau đó ngáp dài. Thân hình nàng chưa này nở hoàn toàn, lộ ra vẻ ngây thơ đáng , tràn trề sức sống, vô cùng hấp dẫn. Tựa như Chu Thanh cũng biết thân phận của mình bại lộ, cho nên che giấu quá nhiều nữa, trái cổ giả biến mất, ngực cũng phồng lên. Vũ La giật nảy mình, tuy rằng Chu Thanh vẫn mặc thân y phục nho sinh, nhưng lúc này để lộ ra đôi ngọc thô chắc chắn là cấp bậc Thô Vương, nổi hẳn lên , vô cùng đĩnh đạc. Vũ La khỏi mỉm cười, chẳng trách nào Chu Thanh mở trói buộc, e rằng đôi ngọc phong to lớn này bị ép cho bằng phẳng khó chịu vô cùng... Thác Bạt Thao Thiên nhìn Chu Thanh chớp mắt, Sau khi thảo luận phen với Vũ La đêm qua, bao nhiêu buồn bực trong lòng y cánh mà bay. - thôi, để xem đường đường Đại tiểu thư Vi Thanh Thanh của Thanh Ngọc cung có thể hấp dẫn hùng bậc nào tới đây chém giết. Mọi người theo đạo thang trời nọ leo lên, bao lâu sau lên tới Thanh Ngọc cung. Tuy rằng tên là Thanh Ngọc cung, nhưng thực tế cung điện lớn như vậy có khả năng hoàn toàn dùng thanh ngọc xây thành, dù rằng Vi Phụng Hiếu là nhà giàu mới nổi cũng làm được. Thanh Ngọc cung được dùng loại nham thạch màu xanh nhạt khai thác sâu trong Vô Hồi sơn xây thành, chỉ là ở chỗ cao nhất của Thanh Ngọc cung có ngọn bảo tháp cũng quá lớn, được xây hoàn toàn bằng thanh ngọc. Tên đệ tử thọt hôm qua sớm đứng chờ bọn họ ở nơi này, có thể né tránh bọn đệ tử trong cung cố ý tìm y gây phiền phức. - Các vị tới rồi, mau cùng ta vào thôi, tỷ võ lôi đài cũng sắp bắt đầu. Tên đệ tử thọt ân cần nghênh đón mọi người, nhưng vừa xoay người cất bước dẫn đường, thình lình đụng vào bức tường. chỉ nghe bình tiếng, tên đệ tử thọt ngã ngồi xuống đất, tay xoa xoa đầu ngước nhìn lên. Nơi đây làm gì có tường, y vừa húc vào người tên đệ tử Thanh Ngọc cung. Tên đệ tử thọt vốn vóc người thấp bé, hơn nữa lại thọt chân, cho nên húc vào ngực người kia. Vũ La nhìn thấy hết sức ràng, người này lặng lẽ tiếng động tới sau lưng tên đệ tử thọt nọ. Với tu vi thấp kém của tên đệ tử thọt, thể nào phát được tên kia. Đúng vào lúc tên đệ tử thọt xoay người định , ngực tên kia đột nhiên lóe ra tầng linh nguyên, tất cả đều là do tên kia cố ý bày trò, bằng tuyệt đối thể bị tên đệ tử va vào người như vậy. - Tên què kia, chân chó ngươi què đành, mắt chó cũng mù luôn hay sao, ngay cả ta cũng dám va vào, phải chăng là ngươi chán sống? Tên này ngang ngược tới cực điểm, tên đệ tử thọt cười giả lả, xin lỗi luôn miệng: - Lâm sư huynh, đệ... đệ cố ý, phải cố ý... Lâm sư huynh đá cho y cước văng ra: - Đồ chó què quặt cũng dám cản đường người... Tên đệ tử thọt trúng cước này bay ra xa mấy bước, khẽ hự tiếng, lỗ mũi có máu tươi chảy ra, lên y phục dính đầy bụi đất, trông thê thảm vô cùng, uất ức mà dám . Tên đệ tử họ Lâm nọ bước tới trước mặt bọn Vũ La, dương dương đắc ý, mắt nhìn trời, vô cùng kiêu ngạo: - Đây là tên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga ư? Y còn chưa dứt lời, quả đấm cực lớn nện mạnh vào mặt. Thanh quả đấm chạm vào xương thịt, đánh gãy xương mặt đánh bốp nghe rất ràng. Tên đệ tử họ Lâm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra hét thảm tiếng, lăng bay , ngã xuống đất lăn lông lốc hai vòng. Thác Bạt Thao Thiên thu quyền lại, tiến tới giậm mạnh vào đầu gối tên nọ. Đồng thời y phóng xuất linh nguyên, phá hủy tất cả kinh mạch chân tên này. Rắc... xương đầu gối y vỡ nát. Tên đệ tử họ Lâm lại hét thảm tiếng, toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, ánh mắt đầy vẻ oán độc nhìn chằm chằm Thác Bạt Thao Thiên: - ngươi muốn chết ư, nơi này là Thanh Ngọc cung, sư tôn ta hẳn bỏ qua cho ngươi... Thác Bạt Thao Thiên thèm để ý, toát ra khí chất mãnh tướng tuyệt thế, hào sảng : - Đó là chuyện của ta, cần ngươi lo. tại ngươi cũng bị phế chân, ta muốn cho ngươi nếm thử mùi vị chuyện ôm cái chân què tu luyện, bị người khác ức hiếp là thế nào. Thác Bạt Thao Thiên tung ra cước đá văng tên đệ tử họ Lâm, sau đó tới bên cạnh tên đệ tử thọt, giọng kiên định: - ai có thể cứu ngươi, ngoại trừ bản thân ngươi. Sau đó y chỉ về phía Thanh Ngọc cung: - Địa phương quỷ quái này có gì là tốt, đáng để ngươi lưu luyến như vậy? Thiên hạ bao la, chưa chắc nơi khác có công pháp thích hợp với ngươi, chờ sau khi ngươi học xong vô thượng Tiên quyết trở về, đập tan Thanh Ngọc cung này, phải là thống khoái hay sao? Tên đệ tử thọt bị hào khí của Thác Bạt Thao Thiên lôi cuốn, trong ánh mắt cá chết của y cũng thình lình bật lóe tia sinh cơ. Lúc này Thác Bạt Thao Thiên xoay người xông vào Thanh Ngọc cung. mắt Chu Thanh chợt rực sáng, khỏi cảm thấy vài phần kính trọng Thác Bạt Thao Thiên. con đường lớn lát đá phiến đủ cho bốn cỗ xe ngựa chạy song song dẫn tới cửa Thanh Ngọc cung. Đường này dài chừng ba trăm trượng, dẫn tới cung điện cao to hùng tráng. Tiên Tuyệt - Chương #157
TÊ THẦN LỰC, NHẠC CHẤN SƠN HÀ ... Trước cung điện là diễn võ trường rộng lớn. Mà lúc này có lôi đài được dựng lên ở trung tâm diễn võ trường. Trước cung điện có bốn cây cột cờ, cột cờ tung bay lá cờ hình tam giác tứ sắc. Hai bên lôi đài cách đó xa có bày tám cái trống trận lớn. Dưới cột cờ bày ra dãy Thái Sư ỷ, Vi Phụng Hiếu ngồi ở giữa, bên trái chính là ba tên đệ tử thân truyền, bên phải chỉ có hai cái ghế. nữ nhân còn trẻ ngồi ghế, lụa mỏng che mặt, bất quá hầu như trong suốt, có thể nhìn được diện mạo nữ tử. Vũ La khẽ bĩu môi: - Vi Thanh Thanh đó sao, bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi. Hiển nhiên nữ tử kia chính là đối tượng tranh đoạt của lần tỷ võ lôi đài này, Vi Thanh Thanh, con Vi Phụng Hiếu. Dung mạo của nàng có thể là tệ, cũng xếp vào hàng trung thượng, chẳng trách đám ong bướm vây quanh nịnh hót nàng là ‘Tiên tử’. nhưng tiền kiếp Vũ La từng qua mắt biết bao tuyệt sắc giai nhân, đời này lại ở cùng các mỹ nữ tuyệt trần Cốc Mục Thanh, Ma Tử Câm, cho nên cảm thấy Vi Thanh Thanh hết sức tầm thường. Chiếc Thái Sư ỷ còn lại bên cạnh Vi Thanh Thanh là nam tử mặc võ phục, dáng người cường tráng chẳng khác nào trâu rừng, Vũ La nhìn lướt qua đám ‘tuyển thủ’ bên dưới lôi đài, thừa biết những kẻ này chỉ là làm cảnh, con rể chân chính mà Vi Phụng Hiếu chấm từ trước, e rằng chính là con trâu ngồi bên cạnh Vi Thanh Thanh. Ngay cả Thác Bạt Thao Thiên cũng nhịn được khẽ cau mày, cho dù Vi Phụng Hiếu ngươi muốn chọn rể từ trong nội bộ, nhưng vừa mới mở lôi đài cho rể tương lai cùng con ngồi chung chỗ như vậy, lẽ nào thấy khó coi? Chu Thanh cảm thấy thần sắc Thác Bạt Thao Thiên nhìn Vi Thanh Thanh có hơi phức tạp, thình lình thốt ra câu bốc mùi chua chua: - Đây là nữ nhân mà các ngươi liều chết tranh đoạt hay sao? Lúc này Thác Bạt Thao Thiên có tâm trạng nhiều lời. Đứng trước lôi đài, máu nóng trong cơ thể y bất chợt sục sôi, loại người như y trời sinh ra là vì chiến. Nếu có chiến đấu, thậm chí y có khả năng được sinh ra thế gian này. Thác Bạt Thao Thiên nheo mắt nhìn Vi Phụng Hiếu, khóe miệng y nhếch lên trong lãnh khốc vô cùng. - Cóc ghẻ tới rồi... biết là ai kêu lên tiếng, đám đệ tử Thanh Ngọc cung tranh nhau quay đầu lại nhìn Thác Bạt Thao Thiên. - ra là y, dám có ý định động vào sư muội, là biết trời cao đất rộng, cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga. - Đúng vậy, cũng lấy gương ra soi thử, chỉ bằng vào y cũng đòi sánh đôi với Đại tiểu thư Thanh Ngọc cung chúng ta... - Chắc chắn là y coi trọng cơ nghiệp Thanh Ngọc cung ta, lấy cớ đính hôn từ , mặt dày muốn theo bên cạnh sư muội, rốt cục đáng mặt nam nhân... Những tiếng châm chọc xung quanh vang lên ngớt. tên đệ tử chạy vội tới, ghé tai An Tích Linh mấy câu, An Tích Linh nghe xong sắc mặt chợt biến, chậm rãi từ bên cạnh Vi Phụng Hiếu đứng dậy : - Thác Bạt Thao Thiên, ngươi là lớn mật, dám vào Thanh Ngọc cung phế Lâm sư đệ. Đệ tử Thanh Ngọc cung nghe vậy sửng sốt, sau đó những tiếng thóa mạ nhao nhao vang lên: - Y dám đả thương Lâm sư đệ sao, tên khốn kiếp này... Phế y thôi, nhân tiện giải quyết phiền phức cho sư muội... An Tích Linh chợt thét lớn tiếng: - Dừng tay. Hiển nhiên các đệ tử Thanh Ngọc cung vô cùng sợ hãi An Tích Linh, vừa nghe tiếng quát của y lập tức dám vọng động. An Tích Linh hung hăng trừng mắt nhìn Thác Bạt Thao Thiên cái: - ngươi lấy danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn, Thanh Ngọc cung ta nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, tạm thời động tới ngươi, nhưng ngươi lên lôi đài rồi cũng như những người khác, còn là công sai nữa. Vũ La chịu được nữa, đời này còn môn phái nào vô sỉ hơn nữa ? Còn dám là nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, quả vô cùng bỉ ổi. - Được rồi. Vũ La ngắt lời An Tích Linh: - Chó cắn sủa, An Tích Linh, bớt lời thừa , mau mau bắt đầu. Công vụ chúng ta vô cùng bận rộn, có thời gian đôi co với ngươi ở đây chỉ vì ả đàn bà. Vi Thanh Thanh nghe vậy đùng đùng nổi giận, nàng nghe Vũ La gọi mình là ‘ả đàn bà’, vốn xưa nay nàng tự cho rằng mình đẹp như tiên, gia thế ai sánh được, tiếng ‘ả đàn bà’ của Vũ La chính là cách gọi làm nhục nàng nhất từ trước tới nay, lúc này lửa giận bốc cao, vỗ mạnh vào thành ghế đứng bật dậy: - Tiểu tử càn rỡ ở đâu ra, dám làm càn ở Thanh Ngọc cung. Người đâu, dùng loạn côn đánh cho ta. Vũ La cười lạnh tiếng, khoanh tay đứng thẳng: - Giỏi , để ta xem lão tử Vi Phụng Hiếu của nàng có dám đánh đuổi ta hay ? An Tích Linh cảm thấy hoảng hốt trong lòng, Bất kể thế nào Vũ La cũng là công sai, tuy rằng miệng y nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, nhưng tại trong lòng hiểu ràng, đối với Cửu Đại Thiên Môn, Thanh Ngọc cung chúng bằng con chó, Vũ La giờ chiêu bài Cửu Đại Thiên Môn ra, nếu bị Thanh Ngọc cung đuổi ra ngoài, e rằng Cửu Đại Thiên Môn biết được, vì duy trì thể diện của mình làm cho Thanh Ngọc cung tiêu tan. Nhân vật đẳng cấp như Hồng Liệt Hỏa, nếu muốn tiêu diệt Thanh Ngọc cung bất quá chỉ cần tiếng. Phía dưới ắt có kẻ vừa muốn lấy lòng Hồng Liệt Hỏa, vừa muốn thay thế thế lực Thanh Ngọc cung, ra tay động thủ thay cho Hồng Liệt Hỏa. An Tích Linh thấy sư muội mình biết trời cao đất rộng, đứng lên ra lệnh dùng loạn côn đánh Vũ La, vội vàng khuyên bảo: - Sư muội, đừng chấp nhất với , chúng ta nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, chứ phải là sợ . Vi Thanh Thanh hừ lạnh tiếng, dây dưa cùng Vũ La nữa, mà vênh mặt hất hàm nhìn Thác Bạt Thao Thiên: - ngươi chính là Thác Bạt Thao Thiên đó sao? ngươi quả biết tự lượng sức mình, chỉ bằng ngươi cũng dám vọng tưởng cưới ta? Nếu ta là ngươi, sớm tuyên cáo thiên hạ, từ hôn ước. Đúng vậy, nếu ngươi cưới ta, xác thực có thể bước lên trời, bất quá ngươi biết là ngươi làm như vậy là mặt dày mày dạn sao? Với thân thế của ngươi tại, cho dù là nữ nhân bình thường cũng chịu gả cho ngươi, ngươi làm như vậy phải là cố ý hại ta sao? Tính cách Thác Bạt Thao Thiên hết sức cương cường, tự nhiên thèm đấu võ mồm với nàng. Tiền kiếp Vũ La cũng có tính cách như vậy, cần gì nhiều lời vô nghĩa như vậy, phục chứ gì, bản Đế Quân nện đến khi nào ngươi phục mới thôi. Bất quá vào lúc ấy, thường là có hết tám phần Đế Quân bệ hạ sơ ý đánh người ta tới chết. Vi Thanh Thanh lài nhài, An Tích Linh đứng dậy nhìn Vũ La chằm chằm: - biết Vũ La ngươi có gan lên lôi đài so tài cao thấp với ta trận hay ? Ta muốn báo thù cho Lý Dung sư huynh. Vũ La thầm cười lạnh trong lòng, An Tích Linh cũng giống như Lý Dung, cũng là liều đan dược đại bổ. Người ta dâng thuốc bổ cho mình, nếu mình từ chối, chẳng phải là bất cận nhân tình hay sao? - Như ngươi mong muốn. kẻ ngồi bên cạnh Vi Thanh Thanh vẫn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Khí tức người y hết sức mơ hồ, dù là Vũ La ở xa như vậy cũng khó lòng phân biệt được y ở cảnh giới nào. Bất quá Thác Bạt Thao Thiên lại cần nhiều như vậy. Y bước ra bước, thân thể thình lình bay lên, giống như bước bậc thang, nháy mắt đứng lôi đài cao ba trượng. sắc mặt An Tích Linh khẽ biến, phải trước, cần y tỷ võ từ đầu hay sao, chẳng lẽ tiểu tử này là kẻ thâm tàng bất lộ? An Tích Linh và Vi Phụng Hiếu muốn cho Thác Bạt Thao Thiên nhân cơ hội này dương danh, cho nên mới bảo y chỉ cần đánh bại lôi chủ là được, chỉ cần người có đầu óc bình thường chút cũng thấy được cái lợi trong chuyện này: cần phải đánh nhiều trận, tiết kiệm được rất nhiều linh nguyên. nhưng Thác Bạt Thao Thiên lại là người đầu tiên lên lôi đài. - Ta lên! Dưới đài chợt có người hét lớn tiếng, tung mình nhảy lên lôi đài. Thế nhưng y vừa nhảy lên quãng, bất ngờ bị cước cách nện mạnh vào ngực. Người nọ hét thảm tiếng, bay xa mấy chục trượng, ngã sóng xoài mặt đất biết sống chết. Tiên Tuyệt - Chương #158