MẤT MẶT XẤU HỔ, TỰ LÀM TỰ ... Vũ La buông tiếng than dài: - Ta ra ngoài lát, nàng hãy mặc y phục vào, ta muốn kể cho nàng nghe chuyện này. Ma Tử Câm nghe như có tiếng nổ đùng trong đầu mình, chuyện này... là chuyện gì? Chẳng lẽ làm gì thừa dịp mình ngủ... Nhất thời Ma Tử Câm cảm thấy trong lòng lạnh toát, Vũ La thấy vẻ mặt nàng lập tức biết nàng hiểu lầm, nở nụ cười khổ: - Nàng nghĩ vẩn vơ như vậy làm gì, ta có làm gì cả, chẳng lẽ nàng có cảm giác gì sao? Ma Tử Câm nghe vậy mới bình tĩnh lại chút, Vũ La lắc lắc đầu, có vẻ xấu hổ quay lưng ra ngoài. Ma Tử Câm vẫn còn ngây người lúc, sau đó mới máy móc vươn cánh tay trắng như ngọc, kéo y phục của mình lại chậm rãi mặc vào. Nàng cũng là người trí tuệ, vừa rồi chỉ là nhất thời xấu hổ, lúc này dần dần tỉnh táo lại lập tức nhìn ra chuyện này đúng, Vì sao mình tỉnh lại... giường có nước, hiển nhiên mình được người khác dùng nước lay tỉnh. Nếu muốn làm gì mình, vì sao lại dùng nước gọi tỉnh? Vì sao mình lại ngủ say như chết, tới nỗi nam nhân vào phòng cũng thể phát ? Ma Tử Câm mặc lại y phục, ngồi lại giường trong chốc lát, sau đó mới gọi vọng ra bên ngoài: - Vào . Vũ La bên ngoài tiến vào, chỉ hỏi câu: - Nàng có khát nước , hãy ra đây uống chén trà. Lúc này Ma Tử Câm mới bừng tỉnh ngộ, đây chính là khuê phòng mình, làm sao có thể để cho nam nhân tùy tiện tiến vào như vậy được? Nàng cũng vì nhất thời thất thần, cho nên mới phạm sai lầm như vậy. Nếu như trong mắt người khác, e rằng câu vừa rồi của mình bị người ta hiểu lầm là mình cố ý dẫn dụ nam nhân. ra Vũ La rất tốt, hề chỉ trích câu của mình, Ma Tử Câm trong lòng mềm nhũn, bất giác chợt nghĩ so với Nam Cung Bảo, tốt hơn rất nhiều. Ma Tử Câm lo rằng Vũ La hiểu lầm mình, đến lúc ra ngoài mặt mũi vẫn còn Đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng cảm thấy nóng lên. Vũ La ngồi cạnh bàn bên ngoài, bày ra bộ ấm trà trước mặt, rót ra hai chén, tự uống chén, đầy chén còn lại sang cho Ma Tử Câm. - Rốt... rốt cục là có chuyện gì vậy? Ma Tử Câm thấy Vũ La ngồi ngay ngắn, vốn nàng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh sau chuyện khi nãy, cho nên giọng lắp bắp. Vũ La cũng gì, buông chén trà tay xuống, thả Phù Cổ ra. Phù Cổ nằm gọn trong lòng bàn tay , bị tầng hào quang mờ mờ bao phủ, Ma Tử Câm cũng thấy trong tay là bảo vật gì. Bên trong Phù Cổ, trận pháp ghi lại thanh kia phát lại nội dung cuộc chuyện của ba người bọn Nam Cung Bảo trước đó. Vì trận pháp này đơn giản, cho nên hiệu quả bảo quản được tốt lắm, nhưng Ma Tử Câm vừa nghe có thể lập tức nhận ra ba giọng này là của ai. Gương mặt vốn Đỏ bừng của nàng lập tức trở nên tái nhợt, Ma Tử Câm dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ngờ hôn phu của mình lại làm ra chuyện như vậy. Nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, tinh thần bị thương tổn nặng nề, sờ soạng vài cái mới chạm vào mặt bàn, chậm rãi ngồi xuống, ngây người ra đó trong khoảng thời gian uống cạn chén trà. Tự nhiên Vũ La hiểu , loại chuyện như vậy đả kích thiếu nữ lớn đến mức nào. lặng lẽ thu Phù Cổ, nửa lời, chỉ ngồi ở đó tay cầm bình trà, vốn trà này pha từ chập tối, tại nguội, nhưng Vũ La vận chuyển linh nguyên, Ngũ Hành hóa Hỏa, chỉ trong thoáng chốc làm cho ấm trà sôi. Nhìn sắc mặt Ma Tử Câm, Vũ La chợt thấy hết sức thông cảm cho nàng. Bất kể tính tình nàng xấu tới mức nào, gặp phải chuyện như vậy, dù là ai cũng cảm thấy đồng tình thông cảm. Thấy cũng đến lúc, Vũ La bèn đưa qua chén trà cho nàng. Ma Tử Câm máy móc đón lấy, cảm nhận chén trà ấm áp trong tay, dường như toàn thân thoải mái hơn ít. Vũ La thấy ánh mắt nàng hơi ửng đỏ, thở dài : - Muốn khóc cứ khóc cho thoải mái. - Khóc ư? Ma Tử Câm nhắm nghiền hai mắt lại, ngăn chặn dòng nước mắt chực trào ra: - Lão nương khóc, lão nương còn phải cảm tạ y, vốn chưa hạ quyết tâm, y làm chuyện này giúp ta rất nhiều... Ma Tử Câm uống ngụm trà nóng, giống như vừa được uống linh đan diệu dược, đột nhiên cả người cảm thấy hưng phấn, vứt chén trà ra bàn, chìa tay về phía Vũ La: - Đưa cho ta. Vũ La ngẫm nghĩ chút, tách pháp trận ghi lại thanh ra khỏi Phù Cổ, ấn vào trong miếng ngọc túy, sau đó đưa cho nàng. - cẩn thận chút, ta về trước, sáng mai chắc chắn có náo nhiệt hồi. Vũ La dứt lời, liếc nhìn Ma Tử Câm cái, xoay người rời . Ma Tử Câm siết chặt miếng ngọc túy nọ, góc cạnh sắc bén của nó đâm vào lòng bàn tay nàng, nhưng bằng nỗi đau trong lòng. Tiếng bước chân của Vũ La biến mất dưới lầu, Ma Tử Câm chạy ào vào phòng mình, gục xuống giường khóc nức nở. ra tâm trạng Vũ La thoải mái chút nào. đời này có những mối tình nhau đến chết cảm động thiên địa, cũng có những kẻ bội tình bạc nghĩa, truyền khắp nơi nơi. Tống Kiếm Mi ở tiền kiếp, Nam Cung Bảo đời này đều là nhân vật ti tiện trong chuyện ái tình, khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm. Chuyện tối hôm nay khiến cho Vũ La khỏi liên tưởng tới Tống Kiếm Mi. Bị chính ý trung nhân của mình bán đứng, chuyện này đau đớn tới mức nào, Vũ La hiểu rất ràng, cho nên vô cùng thông cảm với Ma Tử Câm. Cho nên vốn có thể yên lặng biến mất, mặc cho sáng mai Nam Cung Bảo tới gây chỗ Ma Tử Câm, nhưng làm như vậy. ràng tất cả mọi chuyện cho Ma Tử Câm nghe, cho nàng biết bộ mặt của nam nhân này, để cho tương lai nàng giẫm phải vết xe đổ của mình. Cảnh tượng cuối cùng ở Hoang Vân thành lên trước mắt Vũ La, gương mặt lạnh lùng chút cảm tình của Tống Kiếm Mi như thanh kiếm bén đâm sâu vào tim Vũ La. Nỗi đau tra tấn như mọi lần, Vũ La chỉ khẽ thở dài tiếng, quay đầu lại về phía Thất Phượng các. Hai nữ ngục tốt canh giữ trước cửa choàng tỉnh, thấy người tới là Vũ La vội vàng khom mình hành lễ: - Vũ Đại nhân... Vũ La tiến vào trong nhanh như cơn lốc, tự nhiên hai nữ ngục tốt này dám ngăn cản. Cốc Mục Thanh thân y phục vải trắng tinh, trùm chăn nằm giường. Tiếng bước chân của Vũ La khiến cho nàng tỉnh giấc, đứng dậy thấy Vũ La bước lên lầu, khỏi có chút kinh ngạc: - trễ thế này, chàng... Cốc Mục Thanh cảm thấy hơi hồi hộp, tuy rằng tình ái giữa hai người có từ tiền kiếp, nhưng Cốc Mục Thanh vẫn chưa chuẩn bị cho bước sau cùng. Lúc này nhìn thấy Vũ La nửa đêm tới chỗ mình, theo bản năng Cốc Mục Thanh chợt cảm thấy thân mình tê dại. Vũ La nở nụ cười chua xót, ngồi xuống cạnh nàng: - có gì, ta chỉ muốn đến thăm nàng. Cốc Mục Thanh cũng nhìn ra thần sắc Vũ La có vẻ khác thường, bèn ngồi xuống dùng hai tay đặt lên hai bên thái dương Vũ La, nhàng xoa đầu cho . Vũ La yên lặng nhắm mắt lại, hít sâu hơi, mùi hương quen thuộc của Cốc Mục Thanh chui vào mũi . Khí tức nọ giống như biến cả mênh mông mà ấm áp, bao dung tâm hồn đau đớn của vào trong, khiến cho có thể tự do thoải mái rong chơi trong đó. Cốc Mục Thanh thấy dáng vẻ của lại cảm thấy đau lòng: - Chàng nghỉ chút , có lẽ rất mệt rồi phải ? Vũ La khẽ ừ tiếng, nhàng nằm xuống, Cốc Mục Thanh cố lấy can đảm, tuy mặt Đỏ bừng nhưng vẫn đặt đầu lên đùi mình. Tựa hồ Vũ La hiểu tâm tư nàng, chỉ gối đầu lên đùi trắng như tuyết của người ngọc, hoàn toàn tiến thêm bước nào nữa. Hai tay choàng qua eo Cốc Mục Thanh, nhắm mắt lại đầy thỏa mãn. Nét đau khổ mặt cũng chậm rãi tan ra như tuyết tan dưới ánh mặt trời. Cốc Mục Thanh ôn nhu như nước, nàng dùng tính dịu dàng của người mẹ mà nữ nhân vốn có để dung nạp nỗi đau trong lòng Vũ La. Vũ La hoàn toàn chìm đắm trong bao dung dịu dàng này, hồn nhiên vong ngã, tiến nhập trạng thái nửa ngủ say, nửa nhập định, ngay cả chính cũng hiểu được. Tiên Tuyệt - Chương #144
MẤT MẶT XẤU HỔ, TỰ LÀM TỰ ... Vũ La buông tiếng than dài: - Ta ra ngoài lát, nàng hãy mặc y phục vào, ta muốn kể cho nàng nghe chuyện này. Ma Tử Câm nghe như có tiếng nổ đùng trong đầu mình, chuyện này... là chuyện gì? Chẳng lẽ làm gì thừa dịp mình ngủ... Nhất thời Ma Tử Câm cảm thấy trong lòng lạnh toát, Vũ La thấy vẻ mặt nàng lập tức biết nàng hiểu lầm, nở nụ cười khổ: - Nàng nghĩ vẩn vơ như vậy làm gì, ta có làm gì cả, chẳng lẽ nàng có cảm giác gì sao? Ma Tử Câm nghe vậy mới bình tĩnh lại chút, Vũ La lắc lắc đầu, có vẻ xấu hổ quay lưng ra ngoài. Ma Tử Câm vẫn còn ngây người lúc, sau đó mới máy móc vươn cánh tay trắng như ngọc, kéo y phục của mình lại chậm rãi mặc vào. Nàng cũng là người trí tuệ, vừa rồi chỉ là nhất thời xấu hổ, lúc này dần dần tỉnh táo lại lập tức nhìn ra chuyện này đúng, Vì sao mình tỉnh lại... giường có nước, hiển nhiên mình được người khác dùng nước lay tỉnh. Nếu muốn làm gì mình, vì sao lại dùng nước gọi tỉnh? Vì sao mình lại ngủ say như chết, tới nỗi nam nhân vào phòng cũng thể phát ? Ma Tử Câm mặc lại y phục, ngồi lại giường trong chốc lát, sau đó mới gọi vọng ra bên ngoài: - Vào . Vũ La bên ngoài tiến vào, chỉ hỏi câu: - Nàng có khát nước , hãy ra đây uống chén trà. Lúc này Ma Tử Câm mới bừng tỉnh ngộ, đây chính là khuê phòng mình, làm sao có thể để cho nam nhân tùy tiện tiến vào như vậy được? Nàng cũng vì nhất thời thất thần, cho nên mới phạm sai lầm như vậy. Nếu như trong mắt người khác, e rằng câu vừa rồi của mình bị người ta hiểu lầm là mình cố ý dẫn dụ nam nhân. ra Vũ La rất tốt, hề chỉ trích câu của mình, Ma Tử Câm trong lòng mềm nhũn, bất giác chợt nghĩ so với Nam Cung Bảo, tốt hơn rất nhiều. Ma Tử Câm lo rằng Vũ La hiểu lầm mình, đến lúc ra ngoài mặt mũi vẫn còn Đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng cảm thấy nóng lên. Vũ La ngồi cạnh bàn bên ngoài, bày ra bộ ấm trà trước mặt, rót ra hai chén, tự uống chén, đầy chén còn lại sang cho Ma Tử Câm. - Rốt... rốt cục là có chuyện gì vậy? Ma Tử Câm thấy Vũ La ngồi ngay ngắn, vốn nàng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh sau chuyện khi nãy, cho nên giọng lắp bắp. Vũ La cũng gì, buông chén trà tay xuống, thả Phù Cổ ra. Phù Cổ nằm gọn trong lòng bàn tay , bị tầng hào quang mờ mờ bao phủ, Ma Tử Câm cũng thấy trong tay là bảo vật gì. Bên trong Phù Cổ, trận pháp ghi lại thanh kia phát lại nội dung cuộc chuyện của ba người bọn Nam Cung Bảo trước đó. Vì trận pháp này đơn giản, cho nên hiệu quả bảo quản được tốt lắm, nhưng Ma Tử Câm vừa nghe có thể lập tức nhận ra ba giọng này là của ai. Gương mặt vốn Đỏ bừng của nàng lập tức trở nên tái nhợt, Ma Tử Câm dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ngờ hôn phu của mình lại làm ra chuyện như vậy. Nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, tinh thần bị thương tổn nặng nề, sờ soạng vài cái mới chạm vào mặt bàn, chậm rãi ngồi xuống, ngây người ra đó trong khoảng thời gian uống cạn chén trà. Tự nhiên Vũ La hiểu , loại chuyện như vậy đả kích thiếu nữ lớn đến mức nào. lặng lẽ thu Phù Cổ, nửa lời, chỉ ngồi ở đó tay cầm bình trà, vốn trà này pha từ chập tối, tại nguội, nhưng Vũ La vận chuyển linh nguyên, Ngũ Hành hóa Hỏa, chỉ trong thoáng chốc làm cho ấm trà sôi. Nhìn sắc mặt Ma Tử Câm, Vũ La chợt thấy hết sức thông cảm cho nàng. Bất kể tính tình nàng xấu tới mức nào, gặp phải chuyện như vậy, dù là ai cũng cảm thấy đồng tình thông cảm. Thấy cũng đến lúc, Vũ La bèn đưa qua chén trà cho nàng. Ma Tử Câm máy móc đón lấy, cảm nhận chén trà ấm áp trong tay, dường như toàn thân thoải mái hơn ít. Vũ La thấy ánh mắt nàng hơi ửng đỏ, thở dài : - Muốn khóc cứ khóc cho thoải mái. - Khóc ư? Ma Tử Câm nhắm nghiền hai mắt lại, ngăn chặn dòng nước mắt chực trào ra: - Lão nương khóc, lão nương còn phải cảm tạ y, vốn chưa hạ quyết tâm, y làm chuyện này giúp ta rất nhiều... Ma Tử Câm uống ngụm trà nóng, giống như vừa được uống linh đan diệu dược, đột nhiên cả người cảm thấy hưng phấn, vứt chén trà ra bàn, chìa tay về phía Vũ La: - Đưa cho ta. Vũ La ngẫm nghĩ chút, tách pháp trận ghi lại thanh ra khỏi Phù Cổ, ấn vào trong miếng ngọc túy, sau đó đưa cho nàng. - cẩn thận chút, ta về trước, sáng mai chắc chắn có náo nhiệt hồi. Vũ La dứt lời, liếc nhìn Ma Tử Câm cái, xoay người rời . Ma Tử Câm siết chặt miếng ngọc túy nọ, góc cạnh sắc bén của nó đâm vào lòng bàn tay nàng, nhưng bằng nỗi đau trong lòng. Tiếng bước chân của Vũ La biến mất dưới lầu, Ma Tử Câm chạy ào vào phòng mình, gục xuống giường khóc nức nở. ra tâm trạng Vũ La thoải mái chút nào. đời này có những mối tình nhau đến chết cảm động thiên địa, cũng có những kẻ bội tình bạc nghĩa, truyền khắp nơi nơi. Tống Kiếm Mi ở tiền kiếp, Nam Cung Bảo đời này đều là nhân vật ti tiện trong chuyện ái tình, khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm. Chuyện tối hôm nay khiến cho Vũ La khỏi liên tưởng tới Tống Kiếm Mi. Bị chính ý trung nhân của mình bán đứng, chuyện này đau đớn tới mức nào, Vũ La hiểu rất ràng, cho nên vô cùng thông cảm với Ma Tử Câm. Cho nên vốn có thể yên lặng biến mất, mặc cho sáng mai Nam Cung Bảo tới gây chỗ Ma Tử Câm, nhưng làm như vậy. ràng tất cả mọi chuyện cho Ma Tử Câm nghe, cho nàng biết bộ mặt của nam nhân này, để cho tương lai nàng giẫm phải vết xe đổ của mình. Cảnh tượng cuối cùng ở Hoang Vân thành lên trước mắt Vũ La, gương mặt lạnh lùng chút cảm tình của Tống Kiếm Mi như thanh kiếm bén đâm sâu vào tim Vũ La. Nỗi đau tra tấn như mọi lần, Vũ La chỉ khẽ thở dài tiếng, quay đầu lại về phía Thất Phượng các. Hai nữ ngục tốt canh giữ trước cửa choàng tỉnh, thấy người tới là Vũ La vội vàng khom mình hành lễ: - Vũ Đại nhân... Vũ La tiến vào trong nhanh như cơn lốc, tự nhiên hai nữ ngục tốt này dám ngăn cản. Cốc Mục Thanh thân y phục vải trắng tinh, trùm chăn nằm giường. Tiếng bước chân của Vũ La khiến cho nàng tỉnh giấc, đứng dậy thấy Vũ La bước lên lầu, khỏi có chút kinh ngạc: - trễ thế này, chàng... Cốc Mục Thanh cảm thấy hơi hồi hộp, tuy rằng tình ái giữa hai người có từ tiền kiếp, nhưng Cốc Mục Thanh vẫn chưa chuẩn bị cho bước sau cùng. Lúc này nhìn thấy Vũ La nửa đêm tới chỗ mình, theo bản năng Cốc Mục Thanh chợt cảm thấy thân mình tê dại. Vũ La nở nụ cười chua xót, ngồi xuống cạnh nàng: - có gì, ta chỉ muốn đến thăm nàng. Cốc Mục Thanh cũng nhìn ra thần sắc Vũ La có vẻ khác thường, bèn ngồi xuống dùng hai tay đặt lên hai bên thái dương Vũ La, nhàng xoa đầu cho . Vũ La yên lặng nhắm mắt lại, hít sâu hơi, mùi hương quen thuộc của Cốc Mục Thanh chui vào mũi . Khí tức nọ giống như biến cả mênh mông mà ấm áp, bao dung tâm hồn đau đớn của vào trong, khiến cho có thể tự do thoải mái rong chơi trong đó. Cốc Mục Thanh thấy dáng vẻ của lại cảm thấy đau lòng: - Chàng nghỉ chút , có lẽ rất mệt rồi phải ? Vũ La khẽ ừ tiếng, nhàng nằm xuống, Cốc Mục Thanh cố lấy can đảm, tuy mặt Đỏ bừng nhưng vẫn đặt đầu lên đùi mình. Tựa hồ Vũ La hiểu tâm tư nàng, chỉ gối đầu lên đùi trắng như tuyết của người ngọc, hoàn toàn tiến thêm bước nào nữa. Hai tay choàng qua eo Cốc Mục Thanh, nhắm mắt lại đầy thỏa mãn. Nét đau khổ mặt cũng chậm rãi tan ra như tuyết tan dưới ánh mặt trời. Cốc Mục Thanh ôn nhu như nước, nàng dùng tính dịu dàng của người mẹ mà nữ nhân vốn có để dung nạp nỗi đau trong lòng Vũ La. Vũ La hoàn toàn chìm đắm trong bao dung dịu dàng này, hồn nhiên vong ngã, tiến nhập trạng thái nửa ngủ say, nửa nhập định, ngay cả chính cũng hiểu được. Tiên Tuyệt - Chương #144
LÒNG DẠ NỮ NHÂN, LY BIỆT (THƯỢNG) ... Mộc Dịch Trạc càng cần phải , y hận thể vung búa băm vằm Vũ La thành từng mảnh. Mắt thấy sắp sửa thộp cổ được Vũ La, hai người cảm thấy trong lòng vui sướng vô cùng. - Ma Tử Câm, tiện nhân kia, còn mau cút xuống cho ta, trốn ở bên trong cũng bằng vô dụng. Nam Cung Bảo dưới lầu lại kêu to: - Các ngươi ra, vậy chúng ta phải xông vào. Đôi cẩu nam nữ này, mau mau mặc y phục vào, đừng để chúng ta thấy chuyện xấu do các ngươi làm, làm dơ bẩn mắt chúng ta. Người ra trước tiên là Ma Ngao, sắc mặt nàng tái xanh, toàn thân run lẩy bẩy, giọng điệu cũng khách sáo chút nào: - Nam Cung Bảo, ngươi có phải là nam nhân hay , vì sao vu oan cho hôn thê của mình như vậy, chẳng lẽ ngươi tự cắm sừng lên đầu mình? Nam Cung Bảo đá gió cái: - Thối lắm, chẳng lẽ ta ngốc tới nỗi tự cắm sừng lên đầu mình? Tiện nhân Ma Tử Câm kia làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ muốn ta bị mọc sừng mà dám ? Ma Ngao, chẳng lẽ nàng cũng bị tên mặt trắng Vũ La kia mê hoặc, muốn theo chủ nhân nàng cùng hầu hạ, phường biết xấu hổ! Ma Ngao tức tới nỗi tái mặt, vung hai quả đấm to bằng cái bát lên, xông lên nện Nam Cung Bảo: - ngươi mới là kẻ biết xấu hổ, dám ngậm máu phun người, vu oan cho tiểu thư ta, Nam Cung Bảo, ngươi phải nam nhân, hôm nay bà đây nện cho ngươi thất khiếu đổ máu, gọi là Ma Ngao. Ma Ngao vốn hung hãn, ngày thường theo bên cạnh Ma Tử Câm vẫn cố ra vẻ nhã nhặn chút. tại nàng nổi cơn điên, lập tức bất chấp tất cả, vừa lên tiếng mắng cho Nam Cung Bảo ngây người. Mọi người lập tức ùa lên, mới có thể ngăn lại khủng long cái sắp bạo phát này. Mộc Dịch Trạc lấy mắt ra hiệu, mấy tên ngục tốt thủ hạ của y lập tức ngăn cản Ma Ngao đùng đùng nổi giận, cho nàng tiến tới, Nam Cung Bảo đứng ngoài của tiếp tục mắng to: - Ma Tử Câm, tiện nhân ngươi mau ra đây cho ta, Hôm nay ta từ ngươi, còn phải tới Ô Đồng Sơn hỏi cho ràng, phải chăng nữ nhân Ma gia các ngươi toàn là phường ong bướm, liễu ngõ hoa tường như ngươi... Chợt hai cánh cửa gỗ mở ra, Ma Tử Câm sắc mặt lạnh lùng bước ra, thản nhiên hỏi: - Nam Cung Bảo, ngươi muốn hồi hôn ư? Nam Cung Bảo nhảy dựng: - lời thừa, ngươi làm ra chuyện bại hoại như vậy, lão tử có điên mới cưới ngươi. Ma Tử Câm cũng nhiều lời: - Được, vậy từ nay về sau, hai ta còn liên quan gì nữa. - ngươi nghe quá nhàng, ngươi còn chưa xuất giá biết giữ gìn nữ tắc, làm cho ta mọc sừng lớn như vậy, chuyện này xong dễ dàng vậy đâu, ngươi chờ đó, ta nhất định tới Ô Đồng Sơn chuyện. Còn gian phu đâu, Vũ La, con rùa đen kia còn mau cút ra đây? Lưu Khê Tả thở dài, bất kể thế nào Ma Tử Câm cũng là phù sư tương lai, thanh danh tốt hay xấu có gì là quan trọng, thực lực của người ta vẫn còn đó. Lúc này là cơ hội rất tốt để lấy lòng, lão vừa định tiến lên khuyên nhủ vài câu, ngờ Ma Tử Câm thình lình tránh sang bên: - Diệp Đại nhân, Lưu Đại nhân, mời hai vị vào trong, làm chứng giùm cho tiểu nữ. Diệp Niệm Am cùng Lưu Khê Tả cảm thấy nghi hoặc, như vậy là có ý gì? Nam Cung Bảo bất chấp tất cả, tranh trước xông vào, Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp cũng vội vàng xông vào theo. Nếu xảy ra ẩu đả, mình Nam Cung Bảo phải là đối thủ của Vũ La, ắt phải chịu thiệt thòi. Sau khi ba người kia vào, Ma Tử Câm mới đưa tay ra dấu mời Diệp Niệm Am và Lưu Khê Tả. Từ đầu đến cuối nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh ung dung, gương mặt như tranh vẽ hề lộ ra chút cảm xúc nào, ra lòng nàng chết. Diệp Niệm Am cùng Lưu Khê Tả muốn nhúng vào vũng nước đục này. Quan thanh liêm khó lòng xử lý việc nhà, huống hồ là chuyện xấu tới bậc này, nhưng Ma Tử Câm lên tiếng thỉnh cầu, hai người cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiến vào trong. Ma Tử Câm là người cuối cùng tiến vào, còn dặn dò câu: - Ma Ngao, giữ cửa, cho bất cứ kẻ nào tiến vào. - Dạ, tiểu thư. Ma Ngao phát hỏa, vung lên vài chiêu quyền cước gạt phăng mấy tên ngục tốt sang bên. Sau đó tiến nhanh tới cửa, thân hình vạm vỡ, cơ thể lực lưỡng của nàng trấn thủ nơi đó, trợn mắt dữ tợn vô cùng, trông chẳng khác gì Kim Cương giữ cửa. Cả đám người bên ngoài lại xôn xao phen, nhưng ai dám xông bừa vào. Sắc mặt ba người Nam Cung Bảo càng ngày càng trở nên hết sức khó coi, lúc này Diệp Niệm Am và Lưu Khê Tả hiểu, Diệp Niệm Am nhìn sang Mộc Dịch Trạc với ánh mắt lạnh như băng giá: - Mộc Dịch Đại nhân, Vũ La ở đâu? - Chuyện này... chuyện này... chuyện này có khả năng, đêm qua bọn ta tận mắt nhìn thấy Vũ La tiến vào... Vốn Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp cho rằng sắp sửa đạt được toàn thắng, nhưng ngờ rằng Vũ La lại thình lình biến mất như vậy, Bạch Thắng Kiếp hiểu rất ràng uy lực của Túy Long Tiên, cho dù ngủ thẳng tới sáng mai cũng thành vấn đề. Hơn nữa bọn chúng hành bí , cơ hồ ai phát , cũng có khả năng có người khác cứu viện Vũ La, chuyện này quả là quỷ quái. Nam Cung Bảo là kẻ xấu hổ nhất, y thóa mạ ào ào phen, rốt cục bắt được gian phu. Bất kể là ai cũng có thể thấy rằng đầu óc y có bệnh, tự mình cắm sừng lên đầu mình. Trong lòng Nam Cung Bảo xoay chuyển ý nghĩ liên hồi, nhanh chóng xác định phương án hành động có lợi nhất cho mình. Y nhanh chóng chạy tới bên cạnh Ma Tử Câm, giơ bộ mặt dày ra cố gắng làm lành: - Hắc hắc, Tử Câm, cũng tại huynh nhất thời hồ đồ, vừa nghe chuyện này khống chế được cảm xúc của mình, muội có thể tha thứ cho huynh được chăng? Ma Tử Câm lạnh lùng đẩy y ra, nửa lời tới bên bàn, mở miếng ngọc túy mà Vũ La đưa cho nàng ra. Trận pháp ghi lại thanh lập tức kích hoạt, đối thoại của ba người bọn chúng lập tức vang lên ràng trong phòng. chỉ trong thoáng chốc, đầu óc cả ba người Nam Cung Bảo hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại dấu hỏi to đùng: Làm sao có thể như vậy được? Sau khi trận pháp phát xong đoạn đối thoại thương nghị kế hoạch của ba người bọn chúng, trong phòng lặng ngắt như tờ. lúc lâu sau, Diệp Niệm Am mới buông tiếng than dài: - Mộc Dịch Trạc, Bạch Thắng Kiếp, Nam Cung Bảo, ba người các ngươi còn gì để nữa ? Ba người bọn chúng vẫn còn sững sở ngây dại, thể nào hiểu được rốt cục xảy ra chuyện gì. Diệp Niệm Am cũng hy vọng bọn chúng trả lời được gì, quay sang ôm quyền với Lưu Khê Tả: - Chuyện này xin Lưu Đại nhân làm chứng. Trước mặt Ma Tử Câm, Lưu Khê Tả sao thể chối từ, lập tức gật đầu quả quyết: - thành vấn đề. Diệp Niệm Am lại quay sang hô to tiếng với người dưới lầu: - Sáu người lên đây. Kiều Hổ và Mã Hồng bên dưới nhanh chóng dẫn theo bốn người chạy lên, nhưng bị Ma Ngao chút khách sáo ngăn lại, Ma Tử Câm phải lên tiếng , Ma Ngao mới chịu nhường đường. Đám ngục tốt bên ngoài cảm thấy hơi kỳ quái, sáu người ư... Hai người áp giải người, Vũ La cùng Ma Tử Câm chỉ cần bốn người là Đủ. ít ngục tốt giàu trí tưởng tượng khỏi đưa mắt nhìn Ma Ngao chăm chú, lẽ Vũ Tổng Lãnh nghịch thiên như vậy, thu luôn cả nữ nhân cơ bắp này sao? chủ tớ cùng giường, hai nữ nhân có hai phong cách hoàn toàn trái ngược, Ma Tử Câm ở phía trước chịu sát phạt, Ma Ngao ở phía sau dùng cặp đùi cường tráng của mình đẩy mông Vũ Đại nhân... Chuyện này... Vũ Đại nhân quả nhiên là bậc thầy mà chúng ta cần học hỏi... Đám ngục tốt còn suy đoán lung tung, lúc này có hai nữ ngục tốt vừa đổi ca trở về, chính là hai người canh giữ ở Thất Phượng các. - Xảy ra chuyện gì mà đông người như vậy? Hai nàng cảm thấy tò mò, tiến tới xem xét, rất nhanh đám nữ ngục tốt nhiều chuyện kể lại tình cho các nàng. Hai nàng nghe xong vô cùng sửng sốt: - bậy, tối qua Vũ Tống Lãnh ngủ cả đêm trong phòng Cốc thần bộ. quả là tin tức động trời, đêm qua Vũ Tổng Lãnh quả nhiên tiêu hồn trận, chẳng qua phải cùng Ma Tử Câm, mà là cùng Cốc thần bộ. Vậy trong tiểu lâu kia... Mọi người còn nghi hoặc, thấy Kiều Hổ, Mã Hồng dương dương đắc ý áp giải ba người Mộc Dịch Trạc ra ngoài, mọi người liên hệ mọi chuyện trước sau cũng hiểu ra đại khái. Trong khi Nam Cung Bảo bị giải còn cố gắng giãy dụa, quay đầu lại kêu to: - Tử Câm, Tử Câm, huynh cố ý, huynh bị hai vị này lừa gạt, Tử Câm, nhất nhật phu thê bách dạ ân, muội hãy cứu huynh, cứu huynh với... Ma Tử Câm chính là phù sư tương lai, nếu nàng chịu lên tiếng , lời nàng hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới Nam Cung gia. Ma Tử Câm đứng lầu nhìn xuống, bình thản : - ngươi từ ta, giữa chúng ta còn liên quan gì nữa. Nam Cung Bảo còn muốn nữa, Kiều Hổ dùng sức đầy mạnh, khiến cho y loạng choạng ngã lăn ra đất, Kiều Hổ dùng tay lôi cổ y dậy: - mau. Kiều Hổ và Mã Hồng đều là người phe Vũ La, ba tên này rơi vào tay bọn họ, tự nhiên có đãi ngộ tốt lành gì. những lời bàn tán của đám ngục tốt xung quanh xôn xao như ong vỡ tổ, những tiếng ầm ầm nổi lên biết bao lâu. Đến khi Vũ La thức dậy ra khỏi Thất Phượng các, ngang qua nơi này, rốt cục đám ngục tốt cũng bạo phát, cười vang trận. Vũ La cũng chỉ nở nụ cười khổ, sáng sớm Nhược Lô Ngục bị Nam Cung Bảo gây ra náo loạn như vậy, khiến cho có cảm giác nơi này trở nên hỗn loạn vô cùng. thực tế, kẻ được lợi lớn nhất trong chuyện này chính là Diệp Niệm Am. Nhờ có chuyện này, coi như chỉ lần lật đổ được Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp, nhưng Vũ La cũng phải đặc biệt cảm tạ Nam Cung Bảo, nhờ có chuyện này thôi thúc, cảm tình giữa và Cốc Mục Thanh chân chính thăng hoa tới cảnh giới mới. Tuy rằng hai người vẫn chưa đột phá quan ải sau cùng, nhưng cảm giác ngọt ngào tuyệt vời này, Vũ La hề có được trong tiền kiếp, cho dù là lúc ngọt ngào nhất cùng Tống Kiếm Mi. Tâm trạng Vũ La tại rất tốt, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Ma Tử Câm đứng lầu, vẫy tay mấy cái theo bản năng, nhưng động tác của cũng bị đám ngục tốt chú ý, nhất thời tiếng cười nổi lên bốn phía, Ma Tử Câm lầu mặt mũi Đỏ bừng, hờn dỗi đóng sầm cửa lại. Vũ La vô cùng xấu hổ, thầm mắng tay mình thối , vẫy làm gì chứ, ở đây có quá nhiều người... lắc lắc đầu, chắp tay vô tư vô lự bỏ , Thiên hạ đệ nhất thần bộ với vẻ dịu dàng dưới bề ngoài linh hoạt sắc bén, giống như lớp màng bảo vệ nhốt Vũ La vào trong cách ngọt ngào, hiệu quả kéo dài mãi tới bây giờ vẫn chưa biến mất, Vũ La vẫn còn đắm chìm trong đó. Lưu Khê Tả ở lại Nhược Lô Ngục thêm nửa ngày, bởi vì chuyện này quan hệ trọng đại, Diệp Niệm Am mới đặc biệt viết văn án khắc vào trong ngọc túy, nhờ Lưu Khê Tả mang về Thẩm Phán Đình. Diệp Niệm Am làm việc luôn luôn cẩn thận, tuy rằng ba người kia phạm vào tội lớn như vậy, nhưng lúc trước chỉ giam lỏng Cốc Mục Thanh trong Thất Phượng các, cho nên tại cũng nhốt ba người này vào trong phòng giam, chỉ phái người canh giữ chỗ ở bọn chúng, cho chúng tự tiện lại mà thôi. Ma Tử Câm vẫn còn mềm lòng, nhớ lại trước kia lúc mình ở chung với vị hôn phu hữu danh vô thực Nam Cung Bảo này, mình từng sai khiến y bao nhiêu chuyện, muốn đánh muốn mắng mặc tình, cũng thể là do Nam Cung Bảo sai hoàn toàn. ra trong chuyện này có thể trách ai được? Cho dù Ma Tử Câm ngược đãi Nam Cung Bảo, Nam Cung Bảo cũng có ý cấu kết cùng người khác làm ô uế thanh danh Ma Tử Câm, nhưng Nam Cung Bảo hầu như thích tính cách Ma Tử Câm, mà Ma Tử Câm cũng hài lòng Nam Cung Bảo. Cho dù tương lai hai người thành thân, chung sống với nhau cũng có hạnh phúc, ngược lại sống ngày bằng năm. E rằng được bao lâu, Nam Cung Bảo du ngoạn bên ngoài cả ngày về, còn Ma Tử Câm ngừng bế quan tu luyện, trốn tránh muốn gặp y. Hai người cũng chỉ vì hai gia tộc ràng buộc lại với nhau, xét từ góc độ khác, bọn họ cũng chỉ là nạn nhân đáng thương của trò chơi quyền lực mà thôi. Ma Tử Câm thầm nhờ Lưu Khê Tả, cố gắng sao cho Nam Cung Bảo bị phạt nặng, phù sư tương lai, ai cũng phải nể mặt đôi chút. Vốn bọn Lưu Khê Tả định rời vào sáng nay, nhưng bị chuyện của Nam Cung Bảo làm cho mất thời gian, đành phải ở lại chờ đợi mọi việc dàn xếp xong xuôi. Sáng sớm hôm sau, Lưu Khê Tả dẫn theo thủ hạ của mình, mời chủ tớ Ma Tử Câm theo, áp giải bốn tên phạm nhân chuẩn bị xuất phát. Bốn đạo Mệnh Tủy tìm được lần này, thêm vào đạo mà Vũ La tìm được lần trước, tổng cộng là năm đạo, tất cả được Lưu Khê Tả mang về, Cửu Đại Thiên Môn nôn nóng tới mức khó lòng chờ lâu được, chậm mất hai ngày, e rằng sau khi trở về, Lưu Khê Tả còn phải tốn công giải thích phen. chỉ là mãi tới lúc này mọi người mới suy nghĩ cẩn thận. Nhiệm vụ thu hoạch năm đạo Mệnh Tủy lần này rốt cục đều nhờ tay Vũ La. cách khác, trước đây Nam Cung Bảo, kế đó Ma Tử Câm, sau nữa là Lưu Khê Tả, tất cả tới Nhược Lô Ngục chỉ là phí công dạo chơi chuyến mà thôi. Trong lòng những kẻ theo Lưu Khê Tả cũng thầm nhủ, vì sao Lưu Đại nhân lại tỏ ra cung kính với Vũ La như vậy? mình tìm được năm đạo Mệnh Tủy, chúng ta đông người như vậy nhưng săn được đạo Mệnh Tủy nào, Nếu Vũ La làm được như vậy chỉ là nhờ may mắn, chỉ có kẻ ngốc mới tin chuyện này. cách khác, rất có thể Vũ La nắm được tâm pháp bí mật nào đó có thể tìm được chính xác chỗ của Mệnh Tủy, tối thiểu cũng biết được phương hướng đại khái. Chuyện này quả vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, Mệnh Tủy trân quý tới mức nào, ai nấy đều hiểu , Vũ La chính là bảo bối đối với toàn Tu Chân Giới. Có thể rằng tại trọng lượng của Vũ La hơn chút nào so với phù sư tương lai Ma Tử Câm. Diệp Niệm Am dẫn theo bọn Vũ La tiễn mọi người ra cửa, vốn còn có Kiều Hổ và Mã Hồng cùng , nhưng dọc đường , đừng là hai người bọn họ, cho dù là Diệp Niệm Am cũng chỉ là theo cho có mà thôi. Tất cả mọi người suy nghĩ cẩn thận chi tiết bên trong, ai nấy thay phiên nhau tiếp cận Vũ La ngớt. Dường như ở đây chỉ có Vũ La, những người còn lại phải là người vậy. Vũ La vẫn bình thản ứng phó, tỏ ra nóng lạnh, thái độ vô cùng đúng mực. Kiều Hổ cùng Mã Hồng thấy bọn người kia tỏ ra cung cung kính kính, khỏi cười thầm, Kiều Hổ còn đỡ chút, dù sao tính tình y vốn trung hậu chất phác, chỉ có Mã Hồng cười khẩy liên tục, phải y ghen tị với Vũ La, mà là khinh thường những người kia. Dọc đường , Diệp Niệm Am cũng mỉm cười tủm tỉm, có chút gì là buồn phiền. Lần này nhờ có Vũ La, mới có thể lật đổ được Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp. Cho dù kẻ ở sau lưng Mộc Dịch Trạc lại phái thêm người tới, tối thiểu cũng phải là tháng sau, lúc ấy lão có thừa thời gian nắm chặt toàn bộ Nhược Lô Ngục trong tay. Đưa tới ngoài đại môn, Lưu Khê Tả ôm quyền cười ha hả, khách sáo : - Các vị Đại nhân, xin dừng bước. Lẽ ra Cốc Mục Thanh và bọn Mộc Dịch Trạc cùng là phạm nhân, hẳn nên tạm giam ở Nhược Lô Ngục, chờ sau khi Thẩm Phán Đình có quyết định mới xử trí bọn họ, nhưng cả bốn người này phải là người bình thường, nên Lưu Khê Tả cũng xin Diệp Niệm Am thông cảm phen, đưa bọn họ về lượt. Vũ La nhìn chủ tớ Ma Tử Câm đứng sau mọi người, mỉm cười gật gật đầu, nhưng cũng chỉ là như vậy, sau đó xoay người tới bên cạnh Cốc Mục Thanh. Cốc Mục Thanh khẽ bĩu môi, hiển nhiên động tác vừa rồi của Vũ La bị nàng nhìn thấy. - Sau khi trở về nàng hãy lợi dụng việc công, tìm cách nhận nhiệm vụ tới Nhược Lô Ngục thường xuyên chút... Vũ La mặt dày , Cốc Mục Thanh nghe vậy bật cười, sau đó hờn dồi lườm cái, giọng lộ vẻ phục: - Bằng vào cái gì mà ta phải tới thăm chàng? Tiên Tuyệt - Chương #146
LÒNG DẠ NỮ NHÂN, LY BIỆT (HẠ) ... Vũ La giang hai tay ra tỏ vẻ hết cách: - Tuy rằng ta phải phạm nhân, nhưng cũng ra ngoài được. Hũ dấm chua vừa rồi của Cốc Mục Thanh chợt bốc mùi, chỉ nghe nàng hừ lạnh tiếng: - Ta tới đây, tự nhiên cũng có người khác thương nhớ trong lòng, chạy tới đây để nhìn chàng cái... Dứt lời, nàng cố ý liếc nhìn sang Ma Tử Câm. Vũ La nở nụ cười khổ: - Nàng ai vậy... Hôm nay Ma Tử Câm cột mái tóc dài của mình ở sau đầu, khiến cho gương mặt trong sáng hơn trước, nhưng mặc sắc Đỏ mà nàng vẫn thích, lại đổi sang thân y phục màu xanh nhạt đơn giản mộc mạc. Tuy rằng bộ y phục này rộng rãi, nhưng Ma Tử Câm mặc vào, trước ngực cùng mông cũng trở nên chật căng, khiến cho ánh mắt ít nam nhân ngừng quét tới quét lui về phía nàng. - Hừ, phải chỉ là thịt nhiều chút thôi sao, có gì là đặc biệt hơn người? Cốc Mục Thanh tức tối hừ hừ, nàng thèm để ý tới ai, chỉ lo cho Vũ La. Vũ La cũng nhịn được nở nụ cười, giơ tai vén mớ tóc mây bên thái dương nàng, khiến cho chiếc tai nhắn trắng như ngọc của nàng lộ ra. Ánh mặt trời chiếu rọi từ sau lưng Cốc Mục Thanh, khiến cho chiếc tai như ngọc của nàng trở nên trong suốt, xinh đẹp vô cùng. Vũ La say đắm trong lòng, nhịn được muốn nhàng ngậm lấy thùy tai của nàng. Dường như Cốc Mục Thanh cũng cảm giác được chuyện gì, trước mặt đông người như vậy, Vũ La vén tóc làm cho nàng cảm thấy hết sức thẹn thùng xấu hổ, nếu tại lại hôn nàng, Cốc Mục Thanh xấu hổ tới mức biết chui trốn vào đâu. - Đừng... Nàng hạ giọng cầu xin, nghe nũng nịu như tiếng mèo kêu. Vũ La hít sâu hơi, mất rất nhiều sức lực mới khôi phục lại bộ dáng của trang quân tử, Cốc Mục Thanh thấy cố sức như vậy, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào, hũ dấm chua vừa rồi cũng biến mất còn thấy nữa. Nàng chợt cảm giác được dường như mọi người xung quanh chăm chú nhìn mình, hai má ửng hồng, tính tình sư tử cái chợt nổi lên, Nàng ngẩng đầu hung hăng nhìn lại những kẻ quan sát chăm chú mình và Vũ La.. những người kia run lên cái, vội vã thu hồi ánh mắt, vờ như tán gẫu với nhau, hề chú ý tới cảnh tượng âu yếm ngọt ngào này vậy. Vũ La thấy vậy mừng rỡ trong lòng, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ của ta. Ma Tử Câm ở xa xa nhìn thấy màn như vậy, trong lòng thầm thở dài, quay sang bên cạnh thúc giục: - Lưu Đại nhân, còn sớm nữa, chúng ta thôi. Dứt lời, nàng xoay người lên xe ngựa của mình, rèm xe buông xuống, ai nhìn thấy được bên trong. Lưu Khê Tả ôm quyền với Diệp Niệm Am: - Diệp Đại nhân, hậu hội hữu kỳ. Lão lại quay sang cười với Vũ La: - Vũ ca nhi, có rảnh tới Thẩm Phán Đình, nhớ báo cho lão ca ta biết. Ta mời khách, huynh đệ chúng ta say thôi, ha ha ha... Vũ La cũng mỉm cười đáp lễ, nóng lạnh: - Nhất định, nhất định. Mọi người rời , Cốc Mục Thanh dừng ở sau cùng, cũng ai dám giục nàng, tuy rằng tại danh nghĩa nàng là ‘phạm nhân’, Cốc Mục Thanh cũng là giấu đầu hở đuôi, lưu luyến quay nhìn Vũ La mấy lần, cuối cùng mới dứt khoát xoay người bước , nhìn lại nữa. Hai tên tu sĩ phụ trách áp giải nàng lén lút cười thầm, Cốc Mục Thanh lập tức gầm lên giọng hổ: - Nhìn cái gì, chưa từng thấy cảnh lưu luyến tình lang sao? Hai tên tu sĩ run lên, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, dám gì. Vũ La cảm thấy ấm áp trong lòng, chợt nghe Kiều Hồ cùng Mã Hồng kẻ xướng người họa: - là hung hãn, vợ mạnh chồng yếu... - ... ừ, sau này cưới về khó bề dạy dỗ... Vũ La chỉ cười , bất kể thế nào cũng phải cưới về. Tiếc nuối của tiền kiếp, đời này thể phạm lại sai lầm cũ. Bên trong xe ngựa xa hoa, Ma Tử Câm khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Từ đầu đến cuối, nàng cũng vén màn xe lên quay đầu nhìn lại, nhìn sao, trong mắt người ta có mình... Lúc này Ma Ngao hứng chí bừng bừng, giao lại nhiệm vụ đánh xe cho tên người hầu, sau đó chui vào trong xe, với Ma Tử Câm ngớt miệng: - Tiểu thư, lần này xem như nhân họa đắc phúc, rốt cục cũng bỏ được tên phế vật kia, về sau tiểu thư được tự do, Ha ha ha, tiểu thư coi trọng thiếu gia nhà ai, Ma Ngao cướp về cho người. Ma Tử Câm trợn mắt cười khổ: - Ma Ngao, đừng làm ồn nữa, ta mệt mỏi lắm... Ma Ngao hứng chí bừng bừng lập tức bị dập tắt, ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng chỉ được lát chịu nổi, lại : - Tiểu thư, có gì phải thương tâm, phế vật như Nam Cung Bảo cần tiếc. Bằng vào dung mạo tài năng của tiểu thư, gia thế nào mà tìm được? Ma Tử Câm buông tiếng than dài, thần sắc lộ vẻ buồn bã: - Ma Ngao, tuy rằng chuyện giải trừ hôn ước ta có sai, nhưng e rằng thanh danh của ta cũng vì chuyện này mà bại hoại, muốn tìm người tốt e rằng dễ. - ngươi thấy sao, tất cả những người tìm tới ta toàn là vì thân phận phù sư tương lai của ta, ôi... Ma Ngao nổi nóng: - Vì sao chuyện xấu do tên Nam Cung Bảo biết xấu hổ kia làm ra, lại trách tiểu thư được? ra Ma Tử Câm nhìn rất ràng: - Ai bảo chúng ta là nữ nhân chứ... Ma Ngao á khẩu nghẹn lời, nhưng lại tỏ ra tức giận bất bình: - Ta cũng tin, thiên hạ này có kỳ nam tử có thể hiểu được tiểu thư nhà ta. - Kỳ nam tử ư? Ma Tử Câm vốn có hy vọng gì, nhưng những lời Ma Ngao vừa khiến cho bất giác lòng nàng lên hình bóng Vũ La. Có lẽ là kỳ nam tử cũng chừng, có điều là kỳ nam tử của người ta... Vốn trong lòng nàng buồn bã, lúc này nhớ tới Vũ La, trong đầu khỏi ra cảnh tượng Vũ La thân mật cùng Cốc Mục Thanh khi nãy, trong lòng lại cảm thấy đau nhói. Vũ La đứng cùng Diệp Niệm Am nhìn theo mọi người xa, đến khi còn thấy bóng dáng, Diệp Niệm Am bèn vung tay lên: - trở về thôi, hôm nay ai trực, ngoan ngoãn làm việc . Lão còn , thình lình từ phía Tây Nhược Lô Ngục có đạo kiếm quang kiêng nể gì bay vọt tới trước Nhược Lô Ngục. Đạo kiếm quang này khẽ chuyển, phi kiếm hình, là pháp bảo phi kiếm cửu phẩm thượng, toàn thân màu xanh, nhưng pha lẫn trong đó tia khí vàng đục, trông hết sức thấp kém. phi kiếm có thiếu niên dáng vẻ kiêu căng đứng, y phục người ràng là tên người hầu. Thế nhưng tên này lại tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, nhìn mọi người bên dưới quát hỏi: - Đám tiểu tử kia, phải chăng nơi này là Nhược Lô Ngục? Mọi người sửng sốt, ai ngờ có người lớn gan như vậy, dám dương oai trước Nhược Lô Ngục. Cho dù là người có chỗ dựa như Cốc Mục Thanh, bất quá chỉ là gõ cửa lớn tiếng chút, còn phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói, chịu giam lỏng, Nếu nhờ Vũ La tìm bốn đạo Mệnh Tủy triệt tiêu tội danh, chức quan thần bộ của nàng hẳn cũng còn. Tên thiếu niên này chỉ là người hầu cũng dám dương oai trước Nhược Lô Ngục, khiến cho Diệp Niệm Am vốn thích làm ra vẻ bí hiểm cũng phải sững sờ. - Này, ta hỏi ngươi đó, ngươi bị điếc hay đần độn vậy? Tên người hầu nọ vô cùng ngang ngược, Vũ La thấy y nhìn mình chăm chú, khỏi có chút ngạc nhiên: - ngươi hỏi ta ư? - Đương nhiên hỏi ngươi, ngươi có biết thân phận của ta thế nào , ra chỉ sợ ngươi bị dọa cho tan gan vỡ mật, còn mau trả lời? Tên người hầu nọ trừng mắt, dáng vẻ hung hãn vô cùng, hiển nhiên thường ngày ngang tàng bá đạo quen. Vũ La nhịn được nở nụ cười, Diệp Niệm Am bên cạnh cũng khỏi lắc đầu, hạ lệnh: - Bắt lấy, quăng vào Nhược Lô Ngục, chờ gia chủ y tới mới luận tội tự tiện xông vào Nhược Lô Ngục. Phải rằng từ trước tới nay, quan sai trong Nhược Lô Ngục này toàn là những kẻ hung ác, bất kể là nơi thế tục hay Tu Chân Giới. Bất kể kẻ nào ở bên ngoài có bản lãnh lớn bằng trời, bị nhốt vào trong Nhược Lô Ngục rồi đều thấy được ánh mặt trời, ngoan ngoãn mặc tình người ta xử trí. Tiên Tuyệt - Chương #147
THAY ĐỔI THỜI THẾ (THƯỢNG) Bọn Diệp Niệm Am, Kiều Hổ, thường ngày hết sức hòa khí đối với người mình, nhưng nếu đối phó với phạm nhân, bọn họ có vô số thủ đoạn khiến cho người ta muốn sống được, muốn chết xong. Nhược Lô Ngục là nơi nào chứ, là nơi tượng trưng cho pháp luật của phe Chính đạo toàn Tu Chân Giới, là cơ quan quyền lực vô cùng, Gặp phải người lý, chưa chắc bọn họ chịu lý, Huống chi là người biết lý lẽ như thiếu niên này. ngờ thiếu niên người hầu nọ hết sức ngang ngược, thấy Vũ La lãnh mệnh Diệp Niệm Am tiến lên, chỉ cười khẩy tiếng: - chịu xem lại mình được bao nhiêu phân lượng, dám tới bắt ta? Dưới chân y thình lình bắn ra phi kiếm, rất nhanh hóa lớn như tấm bia, vỗ xuống Vũ La bên dưới, giống như bàn tay to tướng chụp xuống con kiến, Đáng tiếc Vũ La phải kiến kia, chỉ tiện tay nện quyền nhàng trúng vào cự kiếm. Sắc mặt tên người hầu nọ càng thêm dữ tợn, chưa từng có kẻ nào dám dùng thân thể chống lại phi kiếm của mình, lòng dạ y vô cùng ác độc, lập tức thôi thúc phi kiếm, muốn chém nát cánh tay Vũ La. nhưng ngờ cỗ lực lượng hùng mạnh đột ngột bạo phát, ầm tiếng khiến cho phi kiếm của y vỡ nát. Tên người hầu nọ hét thảm tiếng, từ rơi xuống, miệng mũi toàn là máu tươi. Tính Mã Hồng lại tốt như Vũ La, tên người hầu nọ còn chưa rơi xuống, y xông lên thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh cho tên người hầu nọ miệng kêu thảm thiết, nấc lên từng hồi: - Các ngươi... các ngươi là lớn mật, có biết ta là ai ... Ta là người của Thanh Ngọc cung ở Vô Hồi sơn... Dường như Mã Hồng nghe thấy gì, đánh cho tên người hầu nọ còn ra hình dạng con người, Vũ La cười mỉm ở bên cạnh quan sát, chờ tới khi Mã Hồng đánh Đủ, phát tiết hết tức tối, mới giơ tay ngăn lại: - Gọi vài người tới đây, ném tiểu tử này vào nhà giam . Tên người hầu nọ tới nước này vẫn chưa biết sợ, nằm dưới đất cố với giọng oán hận: - Các ngươi... các ngươi dám đánh ta... các ngươi chờ đó, nhất định ta cho các ngươi nếm mùi đau khổ... Ta là tâm phúc của Cung chủ Thanh Ngọc cung... Mã Hồng ‘sơ ý’ giẫm phải tay y, tên người hầu kêu thét thảm thiết, xương bàn tay vỡ nát. Mã Hồng ngồi xổm xuống, nở nụ cười hết sức vô hại, với tên người hầu kia: - Vị này là Giám Ngục Nhược Lô Ngục Diệp Niệm Am, vị này là Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục Vũ La. Có hiểu chưa, hai vị này là Đại nhân có chức vị tối cao ở Nhược Lô Ngục. Đừng ngươi chỉ là tên hầu, cho dù là Cung chủ Thanh Ngọc cung Vi Phụng Hiếu của các ngươi tới đây, cũng phải ngoan ngoãn xuống khỏi pháp bảo ngoài năm mươi dặm, bộ tới Nhược Lô Ngục, tỏ ra cung kính với hai vị Đại nhân, ngươi là cái thá gì mà lên mặt? Mã Hồng chút khách sáo, tát cho tên người hầu nọ bạt tai, khiến cho y hôn mê tại chỗ. Sản vật Vô Hồi sơn vô cùng phong phú, quan trọng nhất là Vô Hồi sơn có hai mỏ quặng ngọc túy có trữ lượng khổng lồ, Thanh Ngọc cung là cỗ thế lực vừa mới quật khởi trong phe Chính đạo gần trăm năm qua, bình định hết những kẻ địch xung quanh, độc bá Vô Hồi sơn, Đương nhiên Vũ La từng nghe đến Thanh Ngọc cung, bất quá cũng biết Cung chủ Thanh Ngọc cung tên là Vi Phụng Hiếu. Tiền kiếp từng nghe tới Thanh Ngọc cung, nhưng chỉ là nghe thuộc hạ báo cáo qua lần, hầu như để ý tới, vốn Thanh Ngọc cung đủ tư cách khiến cho Nam Hoang Đế Quân chú ý. Mã Hồng gọi tên ngục tốt tới, tên ngục tốt này cũng khá thú vị, dáng vóc cao lớn, tâm trí linh lợi, nhìn ra tên người hầu này đắc tội mấy vị Đại nhân, bèn túm chân y xách lên, phóng vào bên trong Nhược Lô Ngục. Tên người hầu nọ ở trong tay y chẳng khác gà con, tên ngục tốt này sải bước phóng nhanh, tự nhiên hai tay đong đưa theo nhịp. Tên người hầu trong tay y thỉnh thoảng va đầu xuống đất, khiến cho Vũ La nhìn thấy cũng phải mỉm cười. Chuyện này đối với bọn Vũ La chỉ là trò vui nho . Vì sao người hầu của Thanh Ngọc cung lại tới Nhược Lô Ngục, cơ hồ ai nghĩ tới chuyện này. Hôm nay tới phiên Mã Hồng trực, sau khi Vũ La và Kiều Hổ tiễn Diệp Niệm Am, bảo Mã Hồng làm việc, hai người hàn huyên mấy câu, sau đó mạnh ai nấy rời . Cảm tình giữa Vũ La và Cốc Mục Thanh đạt tới mức gắn bó keo sơn, vết thương tiền kiếp Vũ La vì Tống Kiếm Mi phản bội hầu như hoàn toàn khép lại, lúc này tâm trạng vô cùng vui vẻ trở về phòng mình. Sau khi tu luyện, nghiên cứu linh văn xong, Vũ La ngẫm nghĩ chút, mở ra Thiên Phủ Chi Quốc. tại Thiên Phủ Chi Quốc xinh đẹp vô cùng, ngoại trừ Bồng Kinh Thần Mộc cùng rừng ngọc trúc ngừng khuếch trương địa bàn mình. Bất quá rừng ngọc trúc ngừng sinh ra mầm ngọc, mà Bồng Kinh Thần Mộc tận lực vươn cành lá ra xa. Bồng Kinh Thần Mộc khác với cây cối bình thường, chỉ có Thụ Vương trưởng thành mới có thể sinh ra hạt, chỉ có hạt giống của nó mới có thể sinh ra Bồng Kinh Thần Mộc mới. Bích Ngọc Đằng cũng ngày càng lớn mạnh, cành lá lan tràn ra xung quanh, rụng xuống đất cũng có thể sinh ra gốc Bích Ngọc Đằng mới, mất thấy cũng trở thành màng xanh biếc. Từ sau khi Thiên Phủ Chi Quốc trấn áp cự kiếm nọ, tại thay đổi hoàn toàn, xác định trật tự cơ bản của thế giới. Từng tòa sơn phong chậm rãi mở ra, ngừng cao lớn, hệ Thủy bắt đầu lan tràn, những dòng chảy đổ về sông lớn. Ba mươi bốn đạo Mệnh Tủy tự tìm các ngọn sơn phong ở lại đó, hấp thu thiên địa linh khí, càng ngày càng lớn mạnh. Theo như ít đạo lý Tu Chân Giới, bất kể là thế giới mà Vũ La ở hay thế giới động thiên của Thiên Phủ Chi Quốc, đều lơ lửng bên trong hư Hỗn Độn. chỉ cần thế giới này xác định trật tự cơ bản, vậy có thể dựa theo trật tự của mình hấp thu lực Hỗn Độn trong Hỗn Độn. Lực lượng cơ bản nhất này có thể giúp cho thế giới ngừng hoàn thiện, lớn mạnh. Cũng giống như Thiên Phủ Chi Quốc, tuy rằng Vũ La nhìn thấy, nhưng nó vẫn thầm lặng lẽ hấp thu lực Hỗn Độn, ngừng trưởng thành. Đáng tiếc là Vũ La thể lợi dụng trực tiếp lực Hỗn Độn, bằng có thể mượn Thiên Phủ Chi Quốc tu luyện, thuận lợi vô cùng. Thế giới động thiên này tại bừng bừng sức sống, Vũ La cũng cảm thấy vui mừng, bèn tuần tra vòng, ngờ vẫn còn ngạc nhiên nho chờ . cảnh của Bồng Kinh Thụ Vương ra kim quang mờ mờ, cảnh này cũng to, chỉ bằng cánh tay trẻ con, dài chừng ba thước, kim quang đó cũng chưa ngưng , chỉ mới mơ hồ . Đây là đoạn Thần chi sắp sửa trưởng thành. Bồng Kinh Thụ Vương có thể sinh ra vô số tài liệu, đây là ưu điểm lớn nhất của nó, nhưng vừa mới trở thành Thụ Vương sinh ra Thần chi, tốc độ này có thể là nhanh chưa từng có, Có thể thấy đạo Mệnh Tủy Xà Giao nọ có ích với Thụ Vương tới mức nào. Thần chi còn có bảy tám phiến Thần Diệp, chính là vật phụ thuộc của Thần chi, Gần đây Vũ La vẫn chuyên tâm nghiên cứu Thái Thượng Tống Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, nếu có thể đột phá, vậy tiến thêm bước học được pháp môn khắc linh văn lên linh phù, có thể vượt xa chuyện luyện chế linh phù tại. Đến lúc đó vừa hay sử dụng Thần chi này làm tài liệu, có thể luyện chế ra linh phù có đẳng cấp cao. Tới giờ cơm trưa, thông thường là Vũ La bao giờ vắng mặt. Nhà ăn vô cùng náo nhiệt, lúc Vũ La tiến vào, xung quanh Kiều Hồ, Mã Hồng có ít người tụ tập, bao gồm cả bọn Ban Đầu Đao Đoạn Hồn cho tới bây giờ vẫn giữ thái độ trung lập. Vũ La vừa thấy biết ràng, hiển nhiên Đao Đoạn Hồn đại biểu đám Ban Đầu trung lập tỏ vẻ sẵn lòng ra sức vì Diệp Đại nhân. tại Mộc Dịch Trạc và Bạch Thắng Kiếp bị lật đổ, phe Diệp Niệm Am độc chiếm Nhược Lô Ngục, nếu còn giữ thái độ trung lập là chuyện vô nghĩa. Ngoại trừ bọn họ ra, bên còn có vài tên Ban Đầu ngồi tách biệt, thần sắc xấu hổ, có cả Vinh Thiên trong đó. Bọn Vinh Thiên ở cách Kiều Hổ xa, nhưng cũng tới quá gần, Kiều Hổ cùng Mã Hồng cười với bọn Đao Đoạn Hồn, dường như thèm chú ý tới bọn chúng. Vinh Thiên từng diễu võ dương oai ở Nhược Lô Ngục, lúc này tỏ ra xấu hổ vô cùng. Người ta cơ hồ thèm quan tâm tới mình, nếu tìm cách, e rằng bao lâu sau phải cút ra khỏi Nhược Lô Ngục. Vũ La vừa tiến vào, mấy tên Ban Đầu phe Mộc Dịch Trạc lập tức nhìn thấy. Lấy lòng bọn Kiều Hổ là gì, có thể ôm đùi Vũ La mới là có được tiền đồ chân chính. Nhất thời mấy tên Ban Đầu nhanh chóng xông lên: - Vũ Đại nhân mạnh giỏi... - Mời Vũ Đại nhân tới đây ngồi. - Vũ Đại nhân muốn ăn gì, xin nể mặt tiểu đệ, mời khách bữa. - Vũ Đại nhân, đây là hào tửu trân quý nhiều năm của ta, mời ngài nếm thử... Vinh Thiên ngồi bên cạnh, sắc mặt vô cùng xấu hổ, ai cũng biết trước nay quan hệ giữa y và Vũ La rất xấu. Trước kia y ỷ có Mộc Dịch Trạc làm chỗ dựa, tại hỏng bét, Mộc Dịch Trạc rơi đài, Vũ La lại trở thành đệ nhị nhân của Nhược Lô Ngục. Vinh Thiên có chỗ dựa gì, ở Nhược Lô Ngục rất thoải mái, lợi ích rất nhiều, hơn nữa thông thường ra ngoài thi hành công vụ cũng là bậc cao nhân, y muốn . Vấn đề quan trọng hơn nữa chính là, nếu Diệp Niệm Am cùng Vũ La đuổi y ra khỏi Nhược Lô Ngục chính là hình phạt nhàng nhất. Là Ban Đầu lâu, y biết Nhược Lô Ngục có rất nhiều thủ đoạn có thể áp đặt tội danh, khiến cho y sống bằng chết. Vinh Thiên vô tình nhìn tới Mã Hồng, bất giác run lên cái. Nếu bị tống vào đại lao, rơi vào tay Mã Hồng... Vinh Thiên lập tức vứt bỏ tất cả thể diện, nở nụ cười nịnh nọt, bưng chén rượu tiến tới trước mặt Vũ La: - Vũ Đại nhân... Vũ La thản nhiên ngồi xuống, cũng thèm nhìn tới y, quay sang với những người khác: - Tống Vinh Thiên ra ngoài rồi, từ này về sau các ngươi có thể yên tâm đứng chân ở Nhược Lô Ngục. Mọi người cho rằng mình vừa nghe lầm, nhìn Vũ La đầy kinh ngạc, ngờ trả đũa Vinh Thiên trắng trợn tới mức này, nhưng Nam Hoang Đế Quân chưa bao giờ để ý người khác đánh giá mình thế nào, gai mắt Vinh Thiên từ lâu, cần gì kiêng kị? Có kẻ thông minh, phản ứng nhanh nhạy, lặng lẽ tới sau lưng Vinh Thiên đá ra cước tiếng động, Vinh Thiên cũng ngờ Vũ La nể mặt chút nào, nhưng y quá coi trọng mình. Y là Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, tại chỉ còn là con chó nhà có tang, còn chỗ dựa, còn hy vọng Vũ La nể mặt y sao? cước sau lưng này vô cùng hiểm, bản thân tu vi tên nọ cao hơn cả Vinh Thiên, huống chi còn hạ độc thủ đánh lén. cước này để lại dấu bàn chân ràng lưng Vinh Thiên, chỉ nghe y hét thảm tiếng, bay lên cao mấy trượng. Lúc này những người khác mới hiểu được, mọi người vốn kết hợp với nhau vì lợi ích, cá nhân cũng khó bảo toàn, còn để ý tới giao tình cái rắm. Tất cả ùa lên lượt, Vinh Thiên còn chưa kịp rơi từ xuống, bị loạn quyền đánh cho bay ra cửa. Lần này vẫn chưa kịp rơi xuống, có người tung quyền đánh cho bay tiếp lên . Kiều Hổ cùng Mã Hồng khỏi giơ ngón tay cái lên với Vũ La, Kiều Hổ cười lạnh, vỗ bàn quát to: - Đại trù sư, còn mau mang thức ăn lên, đói chết ta rồi. những người còn ở lại toàn là người phe Diệp Niệm Am có cả mới lẫn cũ, nhất thời cười vang. Bọn Đao Đoạn Hồn cười hơi miễn cưỡng, chỉ câu hờ hững vừa rồi của Vũ La khiến cho Vinh Thiên bị người phe mình đánh tơi bời trận. May là mình thức thời đầu nhập dưới trướng Diệp Niệm Am, bằng đối địch với nhân vật hung tàn như Vũ La, chính là chuyện mà Đao Đoạn Hồn thích nhất. Ngoài cửa văng vẳng tiếng kêu thảm thiết của Vinh Thiên, mọi người trong này vẫn cười cười . Thình lình thanh hùng hồn vang lên, giống như nước sông lớn cuồn cuộn ập tới: - Vô Hồi sơn Thanh Ngọc cung Vi Phụng Hiếu cầu kiến Diệp Niệm Am Diệp Đại nhân. Mọi người nghe vậy sửng sốt, bên ngoài Vinh Thiên hét thảm tiếng, chỉ nghe tiếng bộp trầm trầm, rốt cục y cũng rơi xuống đất. Kiều Hổ nhìn sang Vũ La: - Vi Phụng Hiếu tới rồi, có nên ra ngoài xem hay ? Vũ La cười khẩy: - cần, chúng ta ăn cơm tiếp. Kiều Hổ cảm thấy được ổn, Mã Hồng cũng là người hung hãn, thấy vậy bèn vỗ vai y: - Sợ gì chứ, chỉ là Thanh Ngọc cung nho , y cho rằng Nhược Lô Ngục là nơi nào, muốn gặp ai là gặp sao? Bất kể y ở Vô Hồi sơn lợi hại tới đâu, tới Nhược Lô Ngục rồi cũng phải ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, chúng ta ăn cơm thôi. Vũ La cười : - Đúng là ý này. Hiển nhiên Diệp Niệm Am cũng hiểu được ý này. Gần đây Diệp Niệm Am quản thúc Diệp Thanh Quả chặt chẽ, cho nàng tự tiện chạy rông bên ngoài, hàng ngày ăn cơm cũng là ông cháu cùng ăn, Diệp Thanh Quả cũng , mười lăm mười sáu tuổi, ở nhà người thường có khi có con, để nàng vào nhà ăn, trà trộn với bọn ngục tốt thô bỉ cũng phải là chuyện tốt. chỉ là vì vậy mà Diệp Thanh Quả gặp được Vũ La, Mấy ngày nay có người đấu võ mồm, Diệp Thanh Quả vô cùng bực bội, ngay cả thú ăn cũng giảm xuống ít. Thanh Vi Phụng Hiếu cầu kiến vang lên, nhất thời hai mắt Diệp Thanh Quả mở to, cảm thấy hứng thú, chuẩn bị xem náo nhiệt, ngờ Diệp Niệm Am lại tỏ ra thờ ơ, vẫn tiếp tục ăn cơm. - Gia gia... Diệp Thanh Quả hỏi thử câu. Diệp Niệm Am hờ hững : - Lúc trước hạ nhân làm càn, tại chủ nhân thị uy, Thanh Ngọc cung này quả là ngang ngược. Đừng để ý tới, chúng ta cứ tiếp tục ăn cơm. A... Hai đồng tử đen nhánh của Diệp Thanh Quả đảo liên hồi, trong lòng cảm thấy mừng rỡ, lần này hẳn có náo nhiệt , hì hì... Thanh bái kiến vừa rồi của Vi Phụng Hiếu hầu như trong vòng trăm dặm có thể nghe thấy, ngầm có ý thị uy, Diệp Niệm Am vừa nghe có thành kiến, bất mãn trong lòng, nhưng để lộ ra ngoài mặt, chỉ là có gì giấu cháu của mình, cho nên mới ra. - nhưng gia gia dặn dò, vạn nhất những kẻ bên dưới tự tiện ra ngoài nghênh đón phải làm sao? Diệp Niệm Am cũng tỏ ra khẩn trương: - Lúc này đám Ban Đầu cùng Vũ La ở nhà ăn, Vũ La tâm tư linh hoạt, khẳng định để cho người ra ngoài. Diệp Thanh Quả nghe lão nhắc tới Vũ La, thình lình trong lòng giật thót, vội vàng cúi xuống lùa cơm để che giấu. Ngoài Nhược Lô Ngục, mặt trời chính ngọ ở giữa trời, rót xuống cỗ Thái Dương Chân Hỏa hết sức tinh thuần, cuồn cuộn ngừng rót vào miệng pho tượng chim sẻ bằng đồng xanh. Vi Phụng Hiếu dẫn theo hai người, đứng tảng đá lớn cách đại môn Nhược Lô Ngục chừng năm mươi trượng, Vi Phụng Hiếu nhìn qua khoảng bốn mươi, râu tóc đen nhánh, mày rậm miệng rộng, mắt báo mũi sư tử, sát khí toát ra khắp toàn thân, hổ là đường đường chủ nhân Thanh Ngọc cung. Hai thanh niên sau lưng y tỏ ra bất mãn, tên bên trái hừ lạnh tiếng: - Hừ, là kiêu ngạo, cho dù là người của Cửu Đại Thiên Môn, gặp được sư phụ cũng phải tỏ ra cung kính, Diệp Niệm Am lão bất quá chỉ là con chó canh cửa cho Cửu Đại Thiên Môn, cũng dám nghênh tiếp người Thanh Ngọc cung ta chậm trễ như vậy, là đáng giận... Tên kia cũng oán hận : - Sư phụ, cần gì khách sáo với Diệp lão quỷ như vậy, chúng ta trở về Thanh Ngọc cung, đưa danh thiếp của người tới Thẩm Phán Đình, phải Diệp lão quỳ phải ngoan ngoãn tới gặp chúng ta? Thanh Ngọc cung chiếm hai mỏ ngọc túy lớn, những năm gần đây ngày càng lớn mạnh, môn hạ đệ tử cũng dần dần sinh ra kiêu ngạo. Lần này Vi Phụng Hiếu dẫn theo hai tên đệ tử cùng tên người hầu ra ngoài hành , bất quá chỉ là tiện đường ghé qua Nhược Lô Ngục. Người trước đây vừa tiếp đãi Vi Phụng Hiếu vốn là thế gia quyền quý chuyên kinh doanh, vì muốn thu mua ngọc túy giá rẻ từ Thanh Ngọc cung, cho nên cố ý tiếp đãi đặc biệt, chiếu cố chu đáo người Thanh Ngọc cung. Tiên Tuyệt - Chương #148