Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      KIM NGƯ KIẾM TRẬN - THANH HÀ ...



      Sợi xích của Vũ La chính là Phù Bảo lục phẩm, nếu chia cẩn thận, có thể xem như lục phẩm hạ. Tuy rằng Phù Bảo hùng mạnh , nhưng lục phẩm hạ kém ngũ phẩm trung tới bốn bậc, Vũ La dám mạo hiểm làm càn.

      thực tế Vũ La cũng coi trọng bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm này. Kiếm trận như vậy theo như người bình thường thấy hết sức oai phong, kiếm trận có bảy mươi hai thanh phi kiếm cũng vô cùng khó được. nhưng thực tế, so ra món pháp bảo ngũ phẩm trung vẫn còn kém đạo linh phù lục phẩm trung. chỉ là linh phù cao cấp quá hiếm, cho nên nhìn qua tuy rằng trung niên này bất phàm, nhưng vẫn còn kém linh phù lục phẩm trung khoảng xa.

      Tiền kiếp của Vũ La. bên trong Bí Cảnh Bảo Khố, chỉ riêng phù chú nhất phẩm có bốn đạo, ngoài ra còn có Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Đại Hà Phá Sơn vô cùng trân quý, liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất. Vũ La vẫn sử dụng được phù chú này.

      Thế nhưng tại, tài nguyên mà trung niên này nắm trong tay, Vũ La thể nào so sánh được.

      Mắt thấy trung niên nọ sải bước về phía nhà đá. Vũ La khỏi mắt đảo liên hồi.

      Trung niên tới bên ngoài nhà đá. hai mắt nhìn trời, mặt ngước lên cao, dáng vẻ coi ai ra gì. cao giọng quát:

      - Có ai ở đây . Thanh Hà sơn Lý Kình Vũ vào thăm con ta là Lý Ốc.

      Vũ La chậm rãi đứng dậy, tiện tay giờ quyển sồ bàn đá ra xem.

      Sau đó tay cầm sổ, bước ra ngoài lớn:

      - Lý Ốc ư. phải vừa thăm vào mười năm trước hay sao, ở Nhược Lô Ngục này nửa giáp mới được thăm lần. vẫn chưa tới lúc, xin hãy trở về.

      Vũ La dứt lời, xoay người định trở vào, Lý Kình Vũ nổi giận, sải bước tới chộp giữ tay :

      - Tiểu tử. ngươi làm khó Lý mỗ ư. ngươi có biết Thanh Hà sơn Lý gia ta là nhân vật thế nào ? ngươi chỉ là lõi con nhãi nhép, cũng dám đùa cợt ta sao? Đừng tường rằng ngươi ở Nhược Lô Ngục, có gì đặc biệt hơn người, Lý gia chúng ta phải là nơi mà ngươi có thể trêu vào...

      Vũ La vẫn tỏ ra bộ dáng nhanh chậm, thản nhiên nhìn qua tay Lý Kình Vũ nắm lấy tay mình, thình lình nở nụ cười vô cùng lạnh lẽo:

      - Lý Kình Vũ. cần biết Lý gia ngươi là rồng hay rắn. đến Nhược Lô Ngục này vẫn phải ngoan ngoãn vâng lời. ngươi phải biết rằng mình đứng bên ngoài đại môn kinh khủng nhất Tu Chân Giới, dù là người canh cửa. ngươi cũng thể mạo phạm. Nếu tại ta hô to tiếng có người cướp ngục...

      Vũ La chợt ngừng lời, đưa tay chỉ từng đạo phù chú bay ra bay vào tòa bảo tháp cao cao.

      - Tất cả bảy mươi hai đạo linh phù công kích như bão táp mưa sa. ngươi dám rằng kiếm trận mình có thể ngăn cản được chăng? Dám cướp Nhược Lô Ngục, cho dù là đánh chết ngươi tại trường, cũng ai rằng ta ra tay quá đáng.

      Lý Kình Vũ nhất thời sửng sốt. Lý gia y xung bá Thanh Hà sơn mấy trăm năm. chính là bá chủ trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh Thanh Hà sơn. chưa từng bị người khác uy hiếp như vậy bao giờ, huống chỉ chỉ là tiểu tử canh cửa.

      nhưng lời Vũ La vô cùng chí lý, trúng vào nhược điểm của y. Ai ai cũng biết Nhược Lô Ngục là địa phương thế nào, nếu đặt Lý gia ở Thanh Hà sơn của y trước hai cánh đại môn này, quả đủ phân lượng.

      Lý Kình Vũ lập tức cảm thấy hối hận. Ngày thường y quen diễu võ dương oai, chấp nhận được người khác mạo phạm, lần này chỉ là nhất thời kích động, ngờ bị thiếu niên này trúng nhược điểm.

      Tuy rằng trong lòng Lý Kình Vũ vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố nén xuống như nuốt con ruồi vào bụng, nhanh chóng buông tay Vũ La. nở nụ cười bồi trông mất tự nhiên:

      - Ha ha. tiểu ca à. vừa rồi Lý mỗ chỉ là đùa với ngươi chút mà thôi, thiết tưởng ngươi so đo với Lý mỗ chứ...

      Vũ La hai mắt trợn trừng:

      - ngươi tới từng tuổi này rồi, đảo mắt dối như vậy, cảm thấy xấu hổ hay sao?

      Sắc mặt Lý Kình Vũ đại biến, trong lòng nổi giận nhưng dám phát tác, sắc mặt thoạt đỏ thoạt xanh, trông hết sức khó coi, nghiến răng cái:

      - Nếu là như vậy, nhiều lời cũng bằng vô dụng. ngươi thẳng ra , rốt cục muốn thế nào?

      - Thế nào ư?

      Vũ La cười hết sức ngây thơ:

      - ngươi mang đống tuổi đầu. chẳng lẽ chưa nghe tới câu bỏ tiền ra tiêu tai giải nạn sao?

      Lý Kình Vũ đùng đùng nổi giận, xưa nay lúc nào y cũng chiếm ưu thế của người khác, ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương như vậy, dám bảo y bỏ tiền ra đút lót... Y nhìn lại nụ cười ngây thơ vô tội của Vũ La. hận thể giáng quyền vào mặt . đánh cho mẫu thân cũng thể nhận ra tên tiểu quỷ này. nhưng quả y dám. đây là bên ngoài Nhược Lô Ngục, tiểu tử này cũng là người của Nhược Lô Ngục, nếu xảy ra chuyện. Thanh Hà sơn Lý gia sánh nối trách nhiệm này.

      Tuy rằng Vũ La chỉ là tên tiểu lâu la. nhưng Nhược Lô Ngục đại biểu cho pháp tắc của cả phe Chính đạo Tu Chân Giới, có ý nghĩa tượng trưng cao nhất. Nếu như gây chuyện ở nơi này, cũng coi như khiêu khích với cả Tu Chân Giới.

      - Được, được, được.

      Lý Kình Vũ liền ba chữ được, chợt lấy miếng ngọc thạch rộng hai ngón tay, dày lóng tay, dài chừng sang tay, đưa cho Vũ La với vẻ đau lòng tiếc nuối.

      Đây là miếng ngọc túy, trong đó chứa đầy đủ linh khí. rất có tác dụng với người tu hành. Bất quá ngọc túy này là loại thấp nhất. Vũ La thèm ngó tới.

      cười hì hì. nhìn Lý Kình Vũ. nhận miếng ngọc túy:

      - Người của Nhược Lô Ngục phải là khất cái, vụ này tối thiểu cũng phải là ngọc túy phách mới được.

      Tu sĩ thông thường tu luyện cũng chỉ sử dụng ngọc túy, đến lúc chế khí luyện đan bày trận, mới sử dụng tới ngọc túy phách cao hơn cấp. Đối với Vũ La tại, sử dụng ngọc túy tu luyện cũng là lãng phí. đừng là ngọc túy phách. Bất quá đối với loại chuyện thế này, đương nhiên phải đòi hỏi càng nhiều càng tốt.

      Lý Kình Vũ lại nổi giận, tuy rằng ngọc túy và ngọc túy phách chỉ khác nhau chữ. nhưng lại chênh lệch cấp. Ngay cả chính Lý Kình Vũ. lúc tu luyện cũng chỉ sử dụng ngọc túy, dám sử dụng ngọc túy phách chỉ e lãng phí. Tỳ lệ trao đối giữa ngọc túy và ngọc túy phách chính là đổi trăm.

      Vũ La thèm để ý tới y nữa. chăm chú giờ sổ ra xem. Lý Kình Vũ tức bừng tỉnh ngộ, cố sắng nén giận lấy miếng ngọc túy phách trong lòng ra. lúc này y cảm thấy đau lòng .

      Vũ La chút khách sáo, giơ tay giật lấy:

      - Như vậy mới phải chứ. phải là ta biết điều, ngươi cứ yên tâm. ta dàn xếp chuyện thăm con cho ngươi.

      Vũ La lại lấy dưới bàn ra chiếc hộp ngọc phong cách cổ xưa:

      - Theo quy củ thông thường, ngươi hãy bỏ ra tất cả pháp bảo, linh phù của mình.

      Đây chính là quy củ. thực tế ai dám làm gì bên trong Nhược Lô Ngục, cho dù mang theo pháp bảo, linh phù vào ra cũng có gì nguy hiểm. bất quá nơi này dù sao cũng chỉ là ngục giam mà thôi.

      Lý Kình Vũ vận chuyển pháp quyết, lấy bản mệnh pháp bảo của mình từ trong Cửu Cung ra. sau đó lại tháo chiếc vòng tay bằng gỗ đó khắc đầy phù văn từ tay trái ra.

      Vòng tay nọ chính là pháp khí trữ vật. trong đó chứa hơn phân nửa tài sản của Lý Kình Vũ.

      Món bản mệnh pháp bảo mà Lý Kình Vũ bức từ Cửu Cung trong người ra. chính là thanh phi kiếm ngũ phẩm hạ màu vàng nhạt, mà phải là bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm ngủ phẩm trung trước đây, Vũ La thấy vậy khỏi khẽ giật mình.

      thực tế trong cả Tu Chân Giới, linh phù vô cùng hiếm có, đừng là Thiên Mệnh Thần Phù. Dù là pháp bảo, tuyệt đại đa số tu sĩ cũng chỉ có thể tìm được thứ có chất lượng cửu phẩm, bát phẩm. Thất phẩm trở lên bắt đầu hiếm có, nếu có thể có được món pháp bảo lục phẩm, vậy xứng đáng để tế luyện sử dụng cả đời. trở thành bản mệnh pháp bảo của mình.




      Tiên Tuyệt - Chương #10
      rina93, skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THÔN PHỆ PHÁP BẢO, THẠCH THÚ CẢNH ...


      Pháp bảo ngũ phẩm trở lên là cực kỳ khó được, muốn được pháp bảo cực phẩm tứ phẩm trở lên. vậy bản thân mình phải hùng mạnh vô cùng, hoặc phải có chỗ dựa hùng mạnh.

      Lý Kình Vũ chính là gia chủ Lý gia ở Thanh Hà sơn. cho nên mới có được món pháp bảo ngũ phẩm hạ làm bản mệnh pháp bảo.

      Sau khi cho mấy thứ này vào trong hộp ngọc, Lý Kình Vũ mới lấy thanh đoản kiếm màu vàng dài bằng chiếc trâm cài đầu. thân kiếm có bảy mươi hai chiếc vảy cá. trông giống như con cá chép, chính là bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm mà khi nãy y vừa sử dụng.

      Vũ La khỏi bĩu môi dài, nhìn ra Lý Kình Vũ muốn luyện hóa hoàn toàn những thanh Kim ngư kiếm này, để thay thế món bản mệnh pháp bảo khi nãy. nhưng trước mắt vẫn chưa thể thành công, tại y chỉ có thể sử dụng, vẫn chưa đạt được trình độ tâm ý tương thông như bản mệnh pháp bảo. nhưng Lý Kình Vũ vẫn lấy chúng ra sử dụng phi hành, ràng là có ý khoe khoang, dù sao sử dụng pháp bảo ngũ phẩm trung như vậy, tới đâu cũng có thể nở mặt nở mày.

      thực tế Vũ La đoán cũng sai, quả Lý Kình Vũ nghĩ như vậy. Y vô cùng vất vả mới có được bộ Kim ngư kiếm này, là pháp bảo ngũ phẩm trung, cảm thấy nếu mình mang ra sử dụng cũng giống như áo gấm đêm. là phí của.

      Dọc đường y tới đây, bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm toát ra hào quang vạn trượng, tu sĩ ngang nhìn thấy đều lộ ra thần sắc hâm mộ ganh tị, khiến cho Lý Kình Vũ cảm thấy hết sức thỏa mãn.

      Lý Kình Vũ tỏ ra đắc ý nhìn Vũ La cái. Vừa rồi y bị Vũ La chèn ép lấy ngọc túy phách, trong lòng khó chịu vô cùng, cảm thấy hết sức mất mặt. vẫn muốn gỡ gạc lại chút đỉnh. tại có cơ hội bèn gõ gõ phi kiếm trong tay:

      - Hộp ngọc của ngươi có vấn đề gì chứ. bảo bối của ta đường đường là cực phẩm pháp bảo ngũ phẩm trung, nếu làm hư hỏng, ngươi bồi thường nổi đâu...

      Vũ La cơ hồ thèm nhìn tới:

      - Bỏ vào đó là được.

      Thấy Lý Kình Vũ cho bộ Kim ngư kiếm vào trong hộp ngọc, lúc này mới gật gật đầu:

      - Được rồi.

      Hộp ngọc này cũng là món pháp bảo, chỉ cần đóng lại, ghi ấn ký Lý Kình Vũ vào đó, vậy cần phải có hai người Vũ La và Lý Kình Vũ đồng thời mở ra mới được, bất cứ người nào cũng thể mở ra mình.

      Vũ La ghi ấn ký đóng hộp lại, trong khoảnh khắc này, sợi xích của thừa lúc đề phòng, lặng lẽ tiếng động chui tọt vào trong hộp ngọc. Lúc Vũ La phát định ngăn cản. còn kịp nữa. Nếu có Lý Kình Vũ ở đó mà thò tay vào hộp ngọc, chắc chắn sinh chuyện hiểu lầm.

      Tiền kiếp Vũ La trải qua biết bao sóng to gió lớn. sắc mặt vẫn bình thản như thường, đóng hộp cẩn thận giao cho Lý Kình Vũ. Lý Kình Vũ cũng xuất linh nguyên đánh ra ấn ký, giao lại cho Vũ La.

      Vũ La lại cất hộp ngọc xuống dưới bàn đá. Nơi đó là gian kỳ diệu, nối thông với hệ thống cảnh báo của Nhược Lô Ngục. Nếu có người có ngọc bài chửng mình thân phận người của Nhược Lô Ngục muốn lấy hộp ngọc ra. nhất định cảnh báo vang lên.

      Xử lý xong chuyện này, Vũ La lấy ngọc bài của mình ra. đưa Lý Kình Vũ vào trong Nhược Lô Ngục.

      Sau đại môn là thông đạo lát đá phiến rộng chừng ba trượng, bên trong nhà ngục quanh năm thấy mặt trời, mặt đá mọc đầy rêu xanh. Vũ La dẫn Lý Kình Vũ tới chừng trăm trượng, xuất ngã rẽ, Vũ La bèn rẽ qua bên đó. Nếu tiếp tục thăng, thông đạo này dẫn tới ngục giam đám ma đầu chân chính, còn ngã rẽ này dẫn tới ngục giam ít nhân sĩ phe Chính đạo ngẫu nhiên phạm sai lầm. giống như Lý ốc con Lý Kình Vũ vậy.

      Bất kể là đối xử. hoàn cảnh giam giữ hay mức độ trông coi nghiêm ngặt, tù phạm phe Chính đạo tốt hơn rất nhiều. Giống như Lý Kình Vũ. thỉnh thoảng còn có thể tới thăm. đốc thúc con mình tu luyện.

      Tu luyện rất chú trọng việc chỉ điểm, chuyện người có được quyển bí tịch, sau đó bế quan luyện thành, chỉ tồn tại trong các tiểu thuyết võ hiệp bày bán ngoài chợ mà thôi. Tu hành chú trọng lãnh ngộ và hiểu biết, quan trọng nhất là Tuệ Căn của bản thân mình mạnh yếu. kế đó chỉ điểm của sư môn cũng giúp ích rất nhiều.

      Lý Kình Vũ tính rằng mười năm qua. tại con mình đạt tới cửa ải vô cùng quan trọng, cho nên tiếc cúi đầu trước kẻ hèn mọn như Vũ La. cũng nhất định phải vào thăm con.

      thực tế, đối với kẻ thăm tù phạm, bọn ngục tốt tỏ ra vô cùng khách sáo, giờ trò chèn ép lừa đảo. Dù sao những người bị nhốt tại nơi này đều có thân phận bất phàm, nếu làm như vậy, khi đối phương theo đuối đến cùng, ắt gây ra phiền phức .

      nhưng Vũ La có chút hảo cảm gì với phe Chính đạo, cho nên mới chèn ép chút nương tay.

      Huống chi Vũ La còn có chiếc ô che rất tốt. chuyện này Lý Kình Vũ biết.

      được lúc, dãy nhà đá thấp lè tè xuất cách đó xa. Mỗi gian nhà như vậy được khóa chặt bởi ba sợi xích sắt rất to, đây là loại pháp thuật cấm chế vô cùng thâm sâu ảo diệu. Trừ xích sắt ra. bản thân nhà đá vẫn còn chút bí mật. cho dù là nhân vật đẳng cấp như chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cũng khó lòng trốn thoát.

      Đến nơi này, ngục tốt xuất nhiều hẳn. Vũ La dẫn Lý Kình Vũ tới trước mặt ngục tốt trông coi cửa chính nhà ngục, chắp tay :

      - Kiều Đại ca. người này tới thăm Lý óc, xin ngài đưa y .

      Ngục tốt Kiều Hổ, được cho là ngục tốt thà chất phác nhất nơi này, tuy rằng phải thân thiết với Vũ La. nhưng cũng phải thường xuyên lấy làm trò vui như những kẻ khác, cho nên Vũ La mới tỏ ra khách sáo với y như vậy.

      Trong Nhược Lô Ngục này, Kiều Hổ là ngục tốt nhất đẳng, cao nhất trong ba đẳng cấp ngục tốt. Ngoại trừ thà chất phác ra. y còn có khả năng trở thành vị Ban Đầu. cho nên hết sức chú trọng tới tác phong của mình, tự nhiên có hửng thú gì với chuyện trêu cợt đồ đần để tìm vui.

      Kiều Hổ cũng hiểu rất ràng, nhà ngục phe Chính đạo quá nửa cũng chỉ là làm cho có lệ, quy củ nửa giáp mới được thăm lần cũng chỉ là rỗng tuếch mà thôi, bởi vậy cũng hỏi gì nhiều, gật gật đầu. chắp tay với Lý Kình Vũ:

      - Xin mời theo ta.

      Vũ La tiễn bước Lý Kình Vũ xong, bèn xoay người thẳng tới nhà ăn. tại , lát nữa còn chút cơm lạnh canh nguội nào vào bụng. chú ý, vừa mới xoay người, Lý Kình Vũ nhìn theo bóng . miệng nở nụ cười hết sức trầm.

      Vũ La trở về phòng mình trước, mang theo tráp gỗ màu đen. sau đó mới ra cửa tới nhà ăn. Sau khi tiến vào, cần đếm xia tới những người khác, đoạt lấy thùng cơm cuối cùng về mình. Tu sĩ tới cảnh giới Bảo Sơn là phải ăn cơm. cảnh giới Bảo Sơn chủ yếu là rèn luyện thân mình, thể thiếu ăn được.

      Bất quá lương thực của người tu chân tự nhiên khác với phàm nhân. Loại cơm trong thùng mà Vũ La cầm tay, trông như những hạt châu nho vô cùng đẹp mắt. Đây là loại gạo có tên Thủy Ngọc Đạo, tuy rằng quá đắt đỏ Tu Chân Giới, nhưng nếu đổi sang vàng bạc nơi thế tục, chi bằng lượng cơm trong thùng tay Vũ La. cũng đủ khiến cho viên Huyện lệnh phải táng gia bại sản.

      ra những ngục tốt khác ăn gần như xong, thấy Vũ La hùng hổ xông vào tranh đoạt cơm và thức ăn. cũng ai bực tức, ngược lại còn cười rộ tràng, ý trêu cợt trong đó lộ ra hết sức ràng.

      Ai rằng chỉ cần tiểu tử ngốc này có thể tu luyện, vậy nhất định mở mang linh trí? Nhìn bộ dáng của như vậy, ai dám rằng phải là tên xuân ngốc?

      Mộc Dịch Binh Lang cùng đám tay chân của mình ngồi ở góc, đưa mắt nhìn Vũ La tay ôm thùng cơm với vẻ khinh thường, bĩu môi :

      - Tên ngốc tử này, quả ông trời có mắt. khiến cho tên phế vật như vậy cũng có thể bắt đầu tu luyện.

      Tay chân gã bên cạnh vội vàng giở giọng nịnh nọt:

      - Có thể bắt đầu tu luyện sao, vẫn là tên ngốc. có Tuệ Căn. cho dù ông trời chiếu cố tới mức nào, cũng có khả năng đạt được thành tựu gì lớn. Muốn tu chân, chỉ có người có được Tuệ Căn như Mộc Dịch thiếu gia đây...

      những tên khác xung quanh khen phải liên hồi, lại ra sức thổi phồng Linh Ngọc Tuệ Căn của Mộc Dịch Binh Lang. Gã cũng nở nụ cười hài lòng, hạ giọng khẽ :

      - Các ngươi chờ xem. ta cảm giác mấy ngày nữa có thể đột phá. tiến vào cảnh giới Cửu Cung. Đến lúc đó, ta nhất định có thể áp chế Thác Bạt Thao Thiên vô cùng thoải mái, trừ tên tiểu tử chướng tai gai mắt này, bất quá chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân mà thôi.

      Tay chân y vội vàng vỗ mông ngựa:

      - Đó là đương nhiên. Mộc Dịch thiếu gia có được Linh Ngọc Tuệ Căn. tên màng phu Thác Bạt Thao Thiên kia cũng chỉ là may mắn. nhờ Chân Linh phong mới có được hôm nay, nhất định hậu lực đủ. chỉ cần Mộc Dịch thiếu gia có thể đột phá cảnh giới Cửu Cung, linh nguyên nhất định hùng hậu hơn y, Thác Bạt Thao Thiên nhất định phải là đối thủ của ngài.

      Mộc Dịch Binh Lang hưởng thụ đám tay chân xung quanh nịnh nọt. híp mắt nhìn Vũ La xa xa. đắc chí vô cùng. Gã tường chừng như mình đặt tay lên cổ Vũ La. chém gãy cổ kêu rắc tiếng.

      Vũ La cắm cúi ăn cơm. đâu rảnh để ý thái độ của những người xung quanh.

      Tiền kiếp là nhân vật chỉ thích làm theo ý mình, tới đời này tính cách ấy càng thêm sâu đậm. Vũ La thầm nghĩ trong lòng, ăn ư. ăn làm sao có thể bổ sung tỉnh huyết hao tổn? Nếu lại được thêm món pháp bảo cực phẩm cần dùng tinh huyết tế luyện. phải là muốn lấy mạng già của ta sao?

      Vũ La múa may chiếc muỗng to tướng, vét sạch đĩa thức ăn. vét cả những hạt cơm cuối cùng trong thùng. thực tế, cảnh ăn cơm quả là hoành tráng: dáng người vốn cao to, chân đứng dưới đất. chân đặt ghế, thùng cơm đặt bàn. tay vung vẫy muỗng, ăn nhanh như nước chảy mây trôi.

      quăng muỗng xuống, tay xoa xoa bụng, cảm thấy no nê bèn xoay người rời . Dáng vẻ mười phần ngốc nghếch như vậy, khiến cho mọi người xung quanh cười vang.

      Vũ La ra khỏi nhà ăn. vừa tới con đường lát đá ở trung ương Nhược Lô Ngục, xa xa thấy Kiều Hổ đích thân dẫn Lý Kình Vũ ra. Lý Kình Vũ vừa nhìn thấy . lập tức quát to tiếng:

      - Kiều Ban Đầu. ta muốn tố giác tiểu tử canh cửa xảo trá này chèn ép đòi tiền ta.

      Sở dĩ Lý Kình Vũ nhẫn nhịn cho tới bây giờ mới phát tác, là sợ rằng nếu mình tố giác sớm. làm chậm trễ chuyện thăm con của mình. tại chuyện thăm hỏi xong. Lý Kình Vũ bị Vũ La chèn ép vô cùng tức tối, quyết định trả đũa phen.

      Vũ La nghe vậy sửng sốt. đưa mắt nhìn Lý Kình Vũ. bộ dáng vô cùng oan ức. Trong lòng hết sức lạnh lùng, nhưng thèm nửa lời, chỉ bình tĩnh nhìn Lý Kình Vũ.

      ra Lý Kình Vũ cũng để tâm quan sát. dọc đường tới đây đàm luận vài câu với tộc nhân, phỏng đoán được Kiều Hổ sắp sửa thăng chức, cho nên vừa mở miệng gọi Kiều Ban Đầu. để lấy lòng Kiều Hổ.

      Chiêu này quả có tác dụng với người bình thường, thế nhưng Nhược Lô Ngục là địa phương sinh ra quái thai, Kiều Hố trời sinh tính tình chất phác. Chuyện lên chức còn chưa định có người gọi như vậy, lại là người ngoài, khiến cho y cảm thấy thoải mái chút nào, đôi mày rậm cau chặt lại trông như con sâu róm màu đen.

      - Lý gia chủ. ngươi muốn Vũ La nhân chuyện thăm tù phạm, chèn ép đòi tiền của ngươi sao?

      Kiều Hổ hỏi lại theo đúng quy củ.

      Lý Kình Vũ lập tức lớn tiếng kêu lên:

      - Đúng vậy, thấy ta sốt ruột thăm con. cho nên cố ý làm khó dễ, nhân cơ hội này bắt ta phải giao ra miếng ngọc túy phách.

      Dứt lời, Lý Kình Vũ tới tóm lấy Vũ La:

      - ngươi được , hãy với Kiều Ban Đầu cho ràng chuyện này.

      Y thừa cơ hội này, ghé sát tai Vũ La khẽ với giọng trầm:

      - Tiểu tử. muốn chơi ta hả. đời này lão tử ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm. hãy xem ta đáp lại ngươi thế nào...

      Vũ La bị y lôi tới trước mặt Kiều Hổ, sau đó đứng yên. vẻ mặt ngây thơ vô tội.

      Kiều Hổ cảm thấy cụt hứng:

      - Lý gia chủ. ngươi luôn miệng rằng Vũ La chèn ép đòi tiền, nhưng ngươi có biết rằng Vũ La là tên đần hay ?

      Lý Kình Vũ nghe vậy sửng sốt. tên đần ư... Y quay sang nhìn Vũ La với vẻ thể nào tin được. Xú tiểu tử này ngoài đại môn tỏ ra vô cùng xảo trá. hề giống thiếu niên mười bốn. mười lăm tuổi chút nào, người như vậy làm sao đần độn được?

      - Ngài đùa phải , tiểu tử này tinh ranh như quỷ, vì sao lại là đồ đần cho được...

      Lý Kình Vũ vừa xong, lập tức biết ổn. quả nhiên Kiều Hổ biến sắc:

      - Chẳng lẽ Kiều mỗ lừa gạt Lý gia chủ hay sao?

      Đám ngục tốt sau lưng Kiều Hổ nhịn được bật cười:

      - Đồ đần này lại tinh ranh như quỷ... Ha ha ha. chẳng lẽ trí khôn của Lý gia chủ thấp như vậy, mới cảm thấy tên đần tinh ranh như quỷ, ha ha...

      Sắc mặt Lý Kình Vũ lúc xanh lúc đỏ, bất chấp đám ngục tốt cười nhạo, vội vàng giải thích với Kiều Hổ:

      - Kiều Ban Đầu. ta có ý này, ngài.

      - cần nữa!

      Kiều Hổ ngắt lời:

      - Rốt cục Vũ La là loại người thế nào, cả Nhược Lô Ngục này ai ai cũng biết. Nếu ngươi tin Kiều mỗ, Kiều mỗ có thể đưa ngươi gặp Giám Ngục Đại nhân.

      Lý Kình Vũ tức tối vô cùng, hiểu là có chuyện gì. Bất quá chuyện Vũ La là tên đần xem ra là nhận thức chung ở Nhược Lô Ngục, nếu gặp Giám Ngục Đại nhân, nhất định là chuốc nhục vào thân, đến lúc đó chừng còn mang tội là vu cáo người khác. Lúc này dáng vẻ Lý Kình Vũ vô cùng bối rối, vội vàng ôm quyền :

      - Thôi bỏ , là vì Lý mỗ hồ đồ, cho nên mới làm phiền, cáo từ. cáo từ...

      Lý Kình Vũ cuốn vó chạy dài, đám ngục tốt phía sau lại cười vang, chỉ có Vũ La vẫn đứng yên đó, ngơ ngơ ngác ngác. ai chú ý, trong mắt Vũ La lộ ra vẻ giảo hoạt vô cùng.

      Kiều Hổ chợt vỗ cho Vũ La cái:

      - Mau , mình y thể ra cửa được, vả lại ngươi còn phải trả pháp bảo của y gởi lại.

      Vũ La dạ tiếng, sau đó xoay người chạy .

      Ra tới đại môn Nhược Lô Ngục, Lý Kình Vũ cười lạnh tiếng:

      - Giỏi, giỏi lắm. ngờ Lý Kình Vũ ta lại bại tay tiểu tử như ngươi...

      Vẻ mặt Vũ La vẫn tỏ ra ngơ ngác, nhìn Lý Kình Vũ cười hết sức ngây ngô, lấy hộp ngọc bên dưới bàn đá ra. lấy ngọc bài của mình xóa ấn ký, sau đó đưa sang Lý Kình Vũ:

      - Tới phiên ngươi.

      Lý Kình Vũ giơ tay trái lên nhấn cái, cỗ linh nguyên tiến vào trong, hộp ngọc lặng lẽ mở ra tiếng động.

      - Tiểu tử. hãy làm cho ta chết cũng biết vì sao mình chết, làm sao ngươi gạt được nhiều người như vậy, khiến cho ai ai cũng cho rằng ngươi chính là tên đần độn. vì sao ngươi lại làm như vậy?

      Lý Kình Vũ vừa thu thập pháp bảo trở lại, vừa làm như vô tình hỏi.

      Vũ La vẫn tỏ ra ngơ ngác, lắc đầu đáp:

      - ngươi gì vậy, ta hiểu...

      Lý Kình Vũ cất thanh Kim ngư kiếm kia vào trong vòng tay trữ vật của mình. Giờ phải lúc khoe khoang, cũng cần sử dụng trước mặt Vũ La. hơn nữa tại y có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này.

      - Nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta. ngươi còn lo lắng gì nữa? Đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi chơi ta vố đau. chẳng lẽ dám thừa nhận?

      Lý Kình Vũ tỏ ra khinh thường. Vũ La vẫn cứ ngơ ngác:

      - Ta hiểu ngươi như vậy là có ý gì...

      Lý Kình Vũ oán hận trừng mắt nhìn Vũ La. y giở hết thủ đoạn, tiểu tử này vẫn hé môi nửa lời, cũng biết làm sao được. giữa Mi Tâm Lý Kình Vũ phun ra cơn trốt xoáy hào quang, nuốt bản mệnh pháp bảo của mình trở vào. Sau đó y khẽ giơ tay lên quát:

      - Lên!

      Bản mệnh pháp bảo đưa y lên cao, lúc này y vẫn còn nhìn xuống Vũ La. oán hận thóa mạ vài câu nữa:

      - Tiểu tử. ngươi chịu thừa nhận cũng vậy, chuyện này trong lòng hai ta đều rất ràng. ngươi có giỏi cả đời này ở trong Nhược Lô Ngục đừng ra. chỉ cần ngươi ra. hừ hừ. lúc ấy được lãnh giáo thực lực của Thanh Hà sơn Lý gia!




      Tiên Tuyệt - Chương #11
      rina93, skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      THÔN PHỆ PHÁP BẢO - THẠCH THÚ ...

      Dứt lời, Lý Kình Vũ thúc giục phi kiếm, đạo hào quang màu vàng nhạt nổi lên. nháy mắt biến mất thấy.

      Lúc này Vũ La mới cười :

      - chỉ là pháp thuật ghi lại thanh hình ảnh rác rưởi mà thôi, trăm năm trước lão tử từng chơi đùa. ngươi cũng dám mang ra múa rìu quá mắt thợ, hừ...

      Lý Kình Vũ bay ra ngoài trăm dặm. tay phải y nắm chặt nãy giờ chậm rãi buông ra. Trong lòng bàn tay y, luồng hào quang mở nhạt bay lên. y thổi hơi, tán pháp quyết, luồng hào quang nọ cũng chậm rãi tiêu tan.

      Lý Kình Vũ lẩm bẩm :

      - tiểu tử này quả vô cùng giảo hoạt, lộ chút sơ hở nào...

      Thanh Hà sơn Lý gia quật khởi từ tay Lý Kình Vũ. Sở dĩ Lý gia có thể độc bá phạm vi mấy ngàn dặm Thanh Hà sơn. ngoại trừ nhờ vào sắc bén vô cùng của thanh phi kiếm ngũ phẩm hạ dưới chân Lý Kình Vũ ra. tâm cơ kín đáo thâm trầm của y cũng là nguyên nhân vô cùng quan trọng.

      Lý Kình Vũ từng giở ra biết bao nhiêu mưu quỷ kế hại rất nhiều tu sĩ đồng cảnh giới, nhưng hôm nay y gặp phải Vũ La. chỉ là thiếu niên miệng còn hôi sữa. lại làm cho y phải kinh ngạc thôi. Trong lòng Lý Kình Vũ vô cùng oán hận Vũ La. nhưng cũng lấy làm kinh hãi: tiểu tử này tuổi còn như vậy, tương lai tiền đồ vô hạn lượng.

      Ma đạo vốn là lão tổ tông về mưu quỷ kế, tiền kiếp Vũ La lại là bá chủ Ma đạo, y dám dùng thủ đoạn trước mặt Vũ La. phải là tự tìm đường chết hay sao?

      Hai người so tài phen. Vũ La chiếm hết tiên cơ, Lý Kình Vũ nhớ lại chuyện này lại cảm thấy cam lòng, ngực y như bị tảng đá ngàn cân đè lên. vô cùng khó chịu. Tuy rằng y cảm thấy sợ hãi Vũ La. nhưng nghĩ đến chuyện đối đầu cùng Vũ La lại cảm thấy trong lòng căng thẳng. Y ngẩng đầu nhìn Nhược Lô Ngục bao la hùng vĩ dần dần rời xa. thở ra hơi dài, dần dần bình tĩnh lại.

      Bất quá Lý Kình Vũ cũng biết, bài học đau khổ mà Vũ La dạy cho y vẫn chưa chấm dứt.

      Sau khi Vũ La tiến vào nhà đá. lập tức khoanh chân ngồi xuống, dùng tâm thần mình khống chế sợi xích.

      Từ lúc sợi xích lén chui vào trong hộp ngọc, Vũ La vẫn ra sức áp chế nó. Dục vọng của sợi xích đối với Kim ngư kiếm kia vô cùng mạnh mẽ, Vũ La áp chế nó vô cùng vất vả, bất quá cũng có thể xem như thành công. Sợi xích quay xung quanh Kim ngư kiếm trong hộp ngọc, tỏ ra nôn nóng ngừng.

      Lúc mở hộp ngọc ra. vốn Vũ La định thu sợi xích trở về. Bất quá lúc nhìn thấy Lý Kình Vũ cho Kim ngư kiếm vào trong vòng tay trữ vật. bèn đổi ý.

      Sợi xích bé vô cùng, nó dán sau lưng Kim ngư kiếm, cùng chui vào trong vòng tay trữ vật. Lúc ấy Lý Kình Vũ lòng dụ dỗ Vũ La thừa nhận, cho nên phát .

      Vừa tiến vào vòng tay trữ vật. Kim ngư kiếm cũng cắt đứt liên hệ cùng Lý Kình Vũ. Sợi xích lại vô cùng kỳ dị, huyết mạch tương liên với Vũ La. vẫn còn kết nối ngừng.

      Vòng tay trữ vật cắt đứt liên hệ giữa Lý Kình Vũ và Kim ngư kiếm, sợi xích vẫn chạy quanh Kim ngư kiếm ngừng. Vũ La khẽ mim cười, cách truyền đạo thần thức.

      Lúc này sợi xích được Vũ La cho phép, lập tức kim quang bắn ra. ba trăm sáu mươi khoen sắt tự động rời ra. đánh về phía Kim ngư kiếm như ong vỡ tổ.

      Tuy rằng Kim ngư kiếm cũng lớn lắm. nhưng sợi xích lại tới mức khó lòng tường tượng, mỗi khoen sắt còn hơn con kiến. Lúc này cả đàn kiến hùng hổ vồ lấy Kim ngư kiếm, vô số phù văn lấp lánh kim quang từ trong thân chúng bay ra đầy trời, chui vào trong thân Kim ngư kiếm.

      Lý Kình Vũ phi hành đỗi, thấy trước mặt có ngọn núi độc hùng vĩ bèn ngừng lại nghi chán. Y naẫm nghĩ lúc lại mở vòng tay trữ vật ra. xem lại Kim ngư kiếm của mình.

      Món pháp bảo ngũ phẩm trung trân quý này, sau khi y lấy được vào tay, thỉnh thoảng lại mang ra ngắm nghía thường thức.

      ngờ Lý Kình Vũ vừa mở vòng tay trữ vật ra. tia khí tức vô cùng bé chợt lóe lên rồi biến mất. Lý Kình Vũ biến sắc, vội vỗ chưởng ra. ầm tiếng trầm trầm, trong phạm vi xung quanh y mười dặm lập tức hình thành vùng áp lực cực lớn. bên ngoài thể tiến vào, bên trong cũng thể ra.

      nhưng cỗ khí tức nọ vô cùng quỷ dị, nhàng uốn éo cái. Ngay cả Lý Kình Vũ cũng nhìn ra nó sử dụng thủ đoạn gì. nhàng mở phong ấn của Lý Kình Vũ. ung dung xa.

      Trong lòng Lý Kình Vũ linh cảm có chuyện chẳng lành, vội vàng mở vòng tay trữ vật ra xem. Nhất thời tiếng kêu thét thảm thiết như heo chọc tiết vang tận chín tầng mây:

      - Kim ngư kiếm của ta. pháp bảo ngũ phẩm trung của ta... Tên khốn chết băm chết vằm nào dám ám toán Lý gia ta. nếu để ta tìm ra. lão tử giết cả nhà ngươi...

      Kim ngư kiếm ngũ phẩm trung trở thành đống sắt vụn. trong đó toàn là tài liệu trân quý như Cửu Hải Trầm Kim Sa. Bắc Địa Thiên Vân Mầu. Địa Hỏa Kim Cân...

      Thanh Hà sơn Lý gia vì món pháp bảo ngũ phẩm trung này trả cái giá hết sức nặng nề. Tổn thất hai trường lão, mười đứa con cháu trung thành trong tộc, đây coi như là phần ba lực lượng Lý gia. Từ trước tới nay Lý Kình Vũ vẫn cho rằng hy sinh như vậy là xứng đáng, bởi vì có được món pháp bảo ngũ phẩm trung này, y tự tin có thể mở rộng gấp đôi phạm vi thế lực của Thanh Hà sơn Lý gia.

      nhưng mà tại, tất cả đều thành .

      còn Kim ngư kiếm. Lý gia tồn thất phần ba lực lượng, đối mặt với các thế lực cừu địch xung quanh... Lý Kình Vũ vừa nghĩ tới đây cảm thấy dựng tóc gáy. Lý gia của y phải là Di tộc từ thời thượng cổ, có được nền tảng thâm hậu. cũng dám có được ưu thế tuyệt đối trong vùng Thanh Hà sơn. Lần này trở về, có thể bảo vệ được Lý gia hay e rằng là vấn đề then chốt.

      thủ phạm Vũ La lúc này ngồi rung đùi trong nhà đá. xem xét thu hoạch của mình.

      Sợi xích nuốt lấy tinh hoa món pháp bảo ngũ phẩm trung, kim quang phù văn xung quanh càng ngưng đọng. Nhìn qua dường như bằng khi trước, nhưng cẩn thận quan sát lại có thể cảm giác được lực lượng của sợi xích phát ra càng thêm nội liềm thâm trầm. Vũ La aật aật đầu tỏ vẻ hài lòng, vốn trước đây sợi xích là Phù Bảo lục phẩm hạ. tại thăng cấp thành công lục phẩm trung.

      Quan trọng nhất là Vũ La vừa phát ra kỹ năng kỳ lạ của nó, chính là nuốt lấy tinh hoa của pháp bảo.

      Đường đường pháp bảo ngũ phẩm trung, thế nhưng lại thể kháng cự lại sợi xích chỉ có lục phẩm hạ. Trong lòng Vũ La chợt thấy ‘cảm kích’ Lý Kình Vũ vô cùng, đồng thời bắt đầu chờ đợi xem có tên ngốc phe Chính đạo nào giống như vậy dâng lên tới cửa. tìm vài món pháp bảo nữa cho sợi xích của mình nuốt lấy tinh hoa.

      Vũ La biết quá nửa Lý Kình Vũ đoán được là do mình làm. bất quá e rằng ngay cả Lý Kình Vũ cũng khó lòng tin tưởng, dù sao đích thân y cũng cảnh giác vô cùng. Huống chỉ dù Lý Kình Vũ có thể khẳng định mình làm sao, chỉ bằng vào Thanh Hà sơn Lý gia của y, chẳng lẽ cũng dám đánh tới Nhược Lô Ngục?

      Vũ La lo lắng gì. lấy miếng ngọc túy phách trân quý mà Lý Kình Vũ dâng hiến cho mình ra. bão nguyên thủ nhất. Bốn ngón tay hai tay gấp lại, hai ngón cái chạm nhau, miếng ngọc túy phách nắm giữa hai tay.

      Theo như tiêu chuẩn tính toán của Tu Chân Giới, mỗi miếng ngọc túy to bằng lóng tay. Công việc ngục tốt ở Nhược Lô Ngục vô cùng hậu hĩnh, chẳng những thường ngày có nhiều cách kiếm tiền, hơn nữa bổng lộc vô số, mỗi tháng kiếm được chừng ba mươi miếng ngọc túy như vậy. Đối với tu sĩ cấp bậc ngục tốt. ba ngày mới có thể tiêu hao hết linh khí của miếng ngọc túy, dùng bống lộc duy trì tu luyện là vô cùng dư dả.

      Mà miếng ngọc túy phách của Vũ La dài chừng sáu lóng tay, dày hai lóng tay. miếng ngọc túy phách đổi được trăm miếng ngọc túy cùng kích thước, mà miếng ngọc túy phách này trị giá ngàn hai trăm miếng ngọc túy, cũng chẳng trách lúc đưa ra. Lý Kình Vũ tỏ vẻ đau lòng.




      Tiên Tuyệt - Chương #12
      rina93Nữ Lâm thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CUNG ĐIỆN TRONG HỘP - THIÊN PHỦ ...

      Nếu để người khác nhìn thấy Vũ La chỉ mới đạt tới cảnh giới Khí Cảm. lại sử dụng ngọc túy phách tu luyện, nhất định giậm chân mắng rằng phí của trời. nhưng kinh nghiệm tu luyện của tiền kiếp Vũ La vô cùng phong phú. có rất nhiều chuyện vượt xa hiểu biết của người thường.

      Nhìn qua. tu sĩ cảnh giới Khí Cảm sử dụng ngọc túy phách tu luyện quả là lãng phí. bởi vì lượng linh nguyên có thể hấp thu là cố định, ngọc túy thông thường hoàn toàn có thể thỏa mãn cầu. Thế nhưng bên trong ngọc túy phách, linh khí đọng tinh thuần hơn nhiều, ở vào giai đoạn nền tảng như tại, hấp thu linh khí vào trong cơ thể càng tinh thuần, đối với phát triển trong tương lai càng có lợi.

      Chuyện này người bình thường biết, đó là vì ích lợi này chỉ có thể thể ra khi nào tu sĩ đạt tới cảnh giới Đại Năng. Mà bậc Đại Năng khi nào khinh suất chỉ điém người khác. bởi vì khi mở miệng chỉ điểm, giữa hai bên chẳng khác nào có mối quan hệ thầy trò chính thức, tương lai phải phụ trách an toàn của đối phương... rất nhiều yếu tố liên quan. Sau lưng mỗi Đại Năng có quan hệ tu chân vô cùng phức tạp, dám khinh suất thu đồ đệ.

      Dù có chỉ điểm, chuyện này cũng là cơ mật cao cấp, ai dám khinh suất tiết lộ.

      Vũ La dựa theo pháp môn Đạo Tạng, đưa thần thức của mình vào trong hai tay. luồng ánh sáng nhu hòa ấm áp dẫn động khiến cho miếng ngọc túy phách kia toát ra linh nguyên nhè , xuyên qua huyệt đạo trong lòng bàn tay, chậm rãi thấm vào thân thể Vũ La.

      cỗ linh khí tinh thuần đầu tiên chui vào thân thể, kinh mạch toàn thân Vũ La dường như cất tiếng rên lên thoải mái. Sau khi tuần hoàn đại chu thiên. Vũ La ràng cảm nhận được cảnh giới của mình có thăng tiến.

      ngồi như vậy biết bao lâu. lúc giật mình tỉnh lại, tà dương ngậm non Đoài, cả thế giới trở nên tối mịt. Xa xa tiếng gió núi truyền đến. nghe như tiếng quý khóc ma kêu.

      Vũ La đói cào ruột, vội vàng thu thập ngọc túy phách, chuẩn bị chạy về nhà ăn.

      Bên trong ngọc túy phách chứa lượng linh khí khổng lồ, cảnh giới của Vũ La cũng còn quá thấp, hấp thu thời gian dài như vậy, ngọc túy phách cơ hồ có biến hóa gì. Dù là như vậy, cũng giúp thăng tiến cảnh giới từ Khí Cảm trung cấp lên tới Khí Cảm đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Khai Khiếu có bước.

      Vũ La vừa định rời khỏi nhà đá. chợt nhìn thấy đại môn đen sì của Nhược Lô Ngục, pho tượng Bệ Ngạn bên tay trái nháy mắt với mình.

      Dung mạo Bệ Ngạn vô cùng dữ tợn. lại thêm Nhược Lô Ngục sát khí tận trời, giữa ban đêm tăm tối như vậy, dù Vũ La sợ hãi gì. nhưng cũng phải rùng mình cái.

      Theo bản năng, co người lại, ngay sau đó lập tức cảm ứng được dị tượng đại môn.

      Mỗi người phải có ngọc bài chửng mình thân phận mới có thể ra vào Nhược Lô Ngục, dù là Giám Ngục Diệp Niệm Am cũng ngoại lệ. Ngọc bài thân phận của mỗi người liên quan tới bản thân người đó, cho dù người khác lấy ngọc bài của mình cũng sử dụng được.

      Vũ La cảm giác được có người muốn ra ngoài, càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa. Chẳng lẽ mình hoa mắt. mà là tượng Bệ Ngạn kia muốn cảnh báo mình sao?

      Nếu có người muốn lén lút ra khỏi Nhược Lô Ngục vào lúc này, ràng là có vẻ khác thường. Với tu vi của Vũ La tại, bất cứ người nào trong Nhược Lô Ngục cũng có thể giết người diệt khẩu. Mắt thấy đại môn dần dần hình thành cơn trốt xoáy linh lực, người bên trong sắp sửa tiến ra. tình thế cấp bách vô cùng. Vũ La vội vàng cắn đứt đầu ngón tay mình, lấy tráp gỗ trong lòng ra máu lên đó.

      Lúc trước Vũ La lấy theo tráp gỗ này cũng là để ngừa vạn nhất, nếu Lý Kình Vũ lần theo khí tức của sợi xích tìm tới, cho sợi xích vào trong tráp gỗ. dường như tráp gỗ này có thể ngăn cách tất cả khí tức, đây là phát của sau khi nghiên cứu.

      nhưng rốt cục tráp gỗ này có phải là pháp bảo hay , ngay cả bản thân Vũ La cũng biết .

      Lúc này cũng thể lo nghĩ nhiều, chỉ hy vọng tráp gỗ này quả món pháp bảo, sau khi máu vào có thể che giấu được khí tức của mình.

      Còn chuyện có kịp hay . Vũ La cũng lo được, chỉ là bám víu chút hy vọng mà thôi.

      ngờ giọt máu Vũ La vừa lên tráp gỗ, thình lình cỗ lực lượng hút Vũ La vào, sau đó nắp tráp tự động đóng lại, nằm im mặt bàn.

      Vũ La có chút giật mình, bởi vì tại ở trong cung điện hoa lệ huy hoàng, hoàn toàn giống như tráp gỗ nhìn qua có gì là nổi bật.

      Gạch bằng bạch ngọc, cột bằng vàng ròng.

      nóc cung điện cao cao, có tám con thần long đủ các màu sắc khác nhau chụm đuôi vào cùng chỗ. Mỗi con quay mặt về hướng, hình thành hệ thống rường cột kỳ lạ. chống đỡ toàn bộ cung điện.

      Miệng tám thần long này hé mở, phun khói mịt mờ ra cả bên ngoài cung điện, khiến cho Vũ La thấy bên ngoài có những gì.

      Cũng may trong cung điện có cửa sổ, giúp Vũ La có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

      cơn trốt xoáy nổi lên đại môn Nhược Lô Ngục, ngay sau đó, có người xuất bên ngoài.

      Toàn thân người này chìm trong chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, còn đội mũ trùm kín đầu mặt cũng màu đen. chỉ có vậy, biết y sử dụng pháp thuật gì. che giấu tất cả khí tức toàn thân, thể phân biệt được rốt cục y là ai.

      Người áo đen này đứng chờ ngoài cửa Nhược Lô Ngục đến thời gian uống cạn chén trả. mặt đất thình lình khẽ động, nổi lên cái gò , ngay sau đó bóng người mở mở gần như hư ảo từ dưới đất chui lên.

      Bóng người hư ảo nọ dần dần ngưng tụ thành thực chất, ra là tráng hán che mật bằng miếng lụa đen.

      - Đại nhân...

      Người áo đen thản nhiên gật gật đầu. nửa lời, chỉ giơ tay ra.

      Tên võ sĩ tráng hán từ dưới đất chui lên hai tay dâng lên chiếc hộp gỗ màu đen. Người áo đen thu lấy, mở ra nhìn lúc, gật gật đầu tỏ vè hài lòng, sau đó xoay người định

      - Đại nhân, vì thứ này, chúng ta tổn thất ba mươi chín huynh đệ. Nếu cấp có hỏi, thuộc hạ phải đáp thế nào?

      Người áo đen chỉ chỉ tay vào ngực. ra ý mình biết chuyện này, sau đó xua xua tay. Tên võ sĩ kia dám nhiều lời, thân thể dần dần trở nên mở ảo như trước, dần dần chìm vào trong mặt đất rồi biến mất.

      Người áo đen san phẳng gò đất khi nãy, sau đó nhìn quanh bốn phía.

      Ánh mất y nhìn tới đâu, cây cỏ mật đất ngã rạp xuống, đại thụ bị đè nghiêng ngã, đá vụn khẽ run lên. Sau khi ánh mắt y lướt qua, hết thảy lại khỏi phục bình thường.

      Chính là người áo đen dùng thần niệm đảo qua.

      Tráp gỗ quả nhiên bất phàm, thần niệm của người áo đen lại phát ra bất cứ chuyện gì khác thường.

      nhưng vào lúc này, Vũ La ở bên trong tráp gỗ cũng giật mình ít. Trong khoảnh khắc tên võ sĩ kia hai tay dâng lên chiếc hộp gỗ đen. trong óc Vũ La thình lình nhận được đạo thần niệm hỏi:

      - Phát Mệnh Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay ?

      Nguyên hồn Vũ La trải qua chuyển thế trùng sinh, hết sức hùng mạnh. Nếu như lúc này có người phát động công kích nguyên hồn Vũ La. cho dù đối phương là Đại Năng cao chót vót. Vũ La chỉ là tu sĩ cảnh giới Khí Cảm. đối phương cũng chưa chắc chiếm được ưu thế.

      nhưng đạo thần niệm kia lại tiến vào đầu Vũ La gặp phải trở ngại gì. hoàn toàn mặc kệ nguyên hồn hùng mạnh của .

      Sau khi Vũ La giật mình kinh hãi, lập tức đoán ra đối phương cũng có ác ý với mình. Ngay sau đó, lại cảm thấy vô cùng kích động, biết là thứ gì. nhưng có thể chủ động phát ra thần niệm như vậy, tối thiéu cũng phải là pháp bảo cực phẩm. hoặc Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm.

      Người áo đen bên ngoài dò xét xung quanh, cũng phát ra chuyện gì khác thường, bèn xoay người về phía đại môn Nhược Lô Ngục.

      Vũ La vẫn chưa tìm được nơi phát ra thần niệm kia. mắt thấy người áo đen lấy ngọc bài ra, chuẩn bị tiến vào Nhược Lô Ngục, chợt đạo thần niệm lại truyền đến:

      - Mệnh Phù mục tiêu sắp sửa thoát khỏi phạm vi khống chế, có sắc phong lập tức hay ?

      Vũ La chợt động linh cơ, Mệnh Phù ư...

      lập tức đáp lại trong đầu:

      -Có.

      người Vũ La lập tức truyền ra cỗ dao động kỳ dị. Khi cỗ dao động này phát ra người, Vũ La có thể cảm giác rằng nếu nó rời khỏi thân thể, mình cũng thể phát giác được.

      Lại có đạo thần niệm truyền đến:

      - Sắc phong thần cách thành lập.

      Trong lòng Vũ La lúc này cảm thấy khẩn trương, lúc này mơ hồ đoán được chuyện gì. nhất thời cảm thấy hồi hộp vô cùng.

      Lúc thần niệm kia báo sắc phong thần cách thành lập, người áo đen cầm ngọc bài trong tay giơ lên trước đại môn Nhược Lô Ngục. Ngay sau đó cơn trốt xoáy linh lực xuất , hút người áo đen vào trong.

      Thời gian chờ đợi này, dù là Vũ La trải qua hai kiếp, đạo tâm trải qua trui luyện muôn vàn cũng cảm thấy thắc thỏm yên. cảm thấy thời gian kéo dài quá lâu.

      Thất bại rồi sao, chẳng lẽ vì y vào trong Nhược Lô Ngục...

      Trong lúc còn thất vọng, đạo thần niệm lại truyền đến:

      - Sắc phong thành công. Đạt được Thần Tướng cửu phẩm Thiên phủ chi Quốc.

      Vũ La nhanh chóng lấy tấm Thiên Mệnh Thần Phù phẩm của mình ra. là tấm giấy vàng có điểm nào nổi bật. đầu phù có ba chữ: Phong Thần Bảng.

      Lúc này, năm trăm mười hai ô vuông nằm dưới cùng có thêm thứ.

      Hai tay Vũ La hợp thành hình chữ thập, ép lá Thiên Mệnh Thần Phù Phong Thần Bảng vào giữa hai lòng bàn tay, trong lòng thầm niệm vài tiếng. Quả nhiên đạo hào quang phóng ra. đạo phù chú xuất lơ lửng trước mặt Vũ La. được cỗ lực lượng thần bí khống chế, chậm rãi xoay tròn.

      Vũ La chỉ nhìn qua xác định được, đây là tấm Thiên Mệnh Thần Phù được làm bằng Thiên Sinh Thần Mộc. Lúc này nén được nỗi kích động trong lòng, mừng như điên dại, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng:

      - Ha ha ha! Tặc lão thiên, có lẽ ông ngờ, lão tử đây lại lấy được món nghịch thiên thần bảo như vậy. ông muốn diệt ta. ta cho ông được như nguyện, ha ha ha!

      Mỗi tu sĩ. bất luận cảnh giới cao thấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể có được lá Thiên Mệnh Thần Phù. đây là định luật của Tu Chân Giới, chưa từng có ai có thể phá vỡ.

      Đương nhiên, kẻ có được Thiên Mệnh Thần Phù chắc chắn là kẻ may mắn Tu Chân Giới, trong ngàn người tu chân, cũng khó có người có được Thiên Mệnh Thần Phù.

      Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh tới mức nào? chỉ nhìn tiền kiếp của Vũ La. vốn là tu sĩ nho có tiếng tăm gì, sau khi lấy được Hạn Bạt Huyết Phần lập tức nhảy vọt thành Nam Hoang Đế Quân, là có thể tường tượng được.

      Lấy Thiên Mệnh Thần Phù làm trung tâm, dùng các linh phù khác tạo thành phù trận, uy lực hơn xa trận pháp bình thường.

      nhưng chưa từng có ai có thể lấy tất cả Thiên Mệnh Thần Phù tạo thành bộ phù trận, mà tại Vũ La có được cơ hội như vậy.

      - quả nhiên, quả nhiên...

      Vũ La kích động cầm Phong Thần Bảng trong tay, khẽ run lên:

      - Phù Bảo lục phẩm làm xích sắt cột, tráp gỗ có thể che giấu tất cả khí tức, hai món trọng bảo này che giấu Phong Thần Bảng, nhất định Phong Thần Bảng hết sức phi phàm, quả là như vậy...

      Vốn vẫn còn hơi lo lắng, Thiên Mệnh Thần Phù Phong Thần Bảng này phẩm, cho nên chịu luyện nó thành Bản Mệnh Thần Phù của mình, lúc này còn gì do dự nữa. Vũ La lập tức ngồi xuống giữa cung điện này, lại cắn ngón tay của mình lấy máu, dựa theo phương pháp lấy huyết tế luyện, tế luyện Phong Thần Bảng này thành Bản Mệnh Thần Phù của mình.

      Lần này cũng thành công hết sức dễ dàng, Phong Thần Bảng hết sức thần bí. tựa như nó chỉ cần xác định chút thân phận của Vũ La là đủ, cũng cần Vũ La dùng tinh huyết cung cấp nuôi dưỡng như sợi xích.

      đạo hoàng quang chợt lóe, Phong Thần Bảng biến mất tại chỗ. Cùng lúc đó, trong Mi Tâm Vũ La vốn là màng hư vô tối đen. thình lình toát ra ánh vàng rực sáng, Phong Thần Bảng đứng đó ung dung.

      Vũ La còn cảnh giới Bào Sơn. chưa mở Cửu Cung, cho nên huyệt Mi Tâm của hết sức hẹp.

      Vốn đây là nơi mà Hạn Bạt Huyết Phần chết cư trú, Phong Thần Bảng vừa tiến vào, lập tức Hạn Bạt Huyết Phần bị ép sang bên.

      Phải biết rằng Hạn Bạt Huyết Phần chính là thiên hạ đệ nhất, cho dù chết, vẫn đối mặt Khẩu Tru Thiên Hạ của lão ma đầu mà ngã. Cũng vì như vậy, Vũ La mới sợ thần thông Thiệt Xán Liên Hoa của lão ma đầu.

      nhưng lúc này Phong Thần Bảng vừa tới gần, Hạn Bạt Huyết Phần nhiều lời lập tức thoái nhượng, đủ thấy lá Thiên Mệnh Thần Phù nhìn qua hết sức bình thường này, ra hết sức bất phàm.

      Vũ La còn cảm thán vì hùng mạnh của Phong Thần Bảng, chợt có đạo thần niệm truyền đến:

      - Phát Mệnh Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay ?

      Vũ La nghe vậy vô cùng sửng sốt. lại phát nữa sao?

      Chợt hiểu ra. chẳng lẽ là Hạn Bạt Huyết Phần?

      nửa tin nửa ngờ hạ lệnh sắc phong, quả nhiên sau khi đạo thần cách thả ra. chỉ sau lúc, Hạn Bạt Huyết Phần bị ép vào trong góc biến mất.

      - Sắc phong thành công. Đạt được Thần Tướng nhị phẩm Hạn Bạt Huyết Phần.

      Vũ La ngẩn người, trong lúc nhất thời vô cùng cảm khái, vốn vẫn chưa hết hy vọng, vẫn cảm thấy Hạn Bạt Huyết Phần của mình chết cách minh bạch như vậy. tại xem ra Hạn Bạt Huyết Phần quả nhiên chết, bằng Phong Thần Bảng cũng tuyệt đối sắc phong cho nó như vậy.

      Ngay sau đó, Vũ La lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Hạn Bạt Huyết Phần đường đường là thiên hạ đệ nhất, thế nhưng chỉ là Thần Tướng nhị phẩm, vì sao phải là nhất phẩm?

      lại triệu hồi Phong Thần Bảng ra xem. quả nhiên Hạn Bạt Huyết Phần của mình co rút lại rất nhiều lần. khảm vào trong bốn ô vuông thuộc hàng Thần Tướng nhị phẩm nằm ở mặt sau.

      Vũ La cũng bất chấp đói khát, cẩn thận quan sát Phong Thần Bảng, đồng thời cũng quan sát Thiên Mệnh Thần Phù Thiên phủ chỉ Quốc mới vừa lấy được.

      Tuy rằng Thiên Mệnh Thần Phù này chỉ là cửu phẩm, nhưng nếu quăng nó ra ngoài, ngay cả Cửu Đại Thiên Môn cũng phải trở mặt với nhau, chém giết nhau mà tranh đoạt.

      Hơn nữa Thiên phủ chỉ Quốc này là Thiên Mệnh Thần Phù thuộc loại động thiên rất là hiếm gặp. Sau khi mở ra. bên trong là thế giới , theo tu vi chủ nhân ngừng gia tăng. động thiên này rốt cục có thể hóa thành thế giới Tiểu Thiên, hết thảy những gì ngoài thế giới có, trong này cũng có.

      Pháp bảo trữ vật của tu sĩ thông thường, lớn nhất cũng chỉ có thể chứa ngọn núi, pháp bảo có thể hóa thành thế giới động thiên như vậy, Tu Chân Giới bất quá chỉ có vài món. đều nằm vào hàng nhất phẩm. Mà Thiên Mệnh Thần Phù này bất quá chỉ là cửu phẩm, có được công hiệu ngang bằng pháp bảo nhất phẩm, có thể thấy được Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh tới mức nào.

      Thiên phủ chỉ Quốc mà Vũ La có được lại khác với người khác.

      Nếu Thiên Mệnh Thần Phù này lọt vào tay Mộc Dịch Binh Lang, tối đa cũng chỉ là gian trữ vật thông thường. nhưng Vũ La có rất nhiều biện pháp có thể sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù loại động thiên này chiến đấu.

      tỷ dụ. mở động thiên ra nuốt đối thủ vào nửa. thình lình khép lại, có thể mượn lực lượng gian thể nào chống lại, cắt đứt đối phương làm hai.

      tỹ dụ. nếu đón được công kích của đối phương, vậy mở động thiên ra nuốt chửng vào. Bên trong động thiên rộng lớn vô cùng, mặc kệ công kích lợi hại tới mức nào,cuối cùng cũng bị thế giới động thiên tiêu hao hết sạch còn.

      Lại tỷ dụ. có thể rút lấy linh khí của con sông hay ngọn núi bên trong động thiên, bắn ra ngoài công kích cường địch. Đây là chuyện mà bên ngoài thể nào làm được, vì chủ nhân là chúa tể tối cao của động thiên, có thể chỉ định trật tự thế giới, cho nên có thể dễ dàng làm được điểm này.

      Cho nên sau khi Vũ La có được Thiên Mệnh Thần Phù động thiên này, vô cùng vui sướng.

      Đến khi Vũ La nghiên cứu ràng Phong Thần Bảng, trời sắp sáng. Lúc này Vũ La mới cảm thấy bụng đói như cào, bèn quát to tiếng:

      - xong, lúc này còn trở về, ngay cả điểm tâm cũng có!




      Tiên Tuyệt - Chương #13
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CUNG ĐIỆN TRONG HỘP - THIÊN PHỦ ...


      Vũ La vội vàng thu Phong Thần Bảng lại, ra khỏi cung điện.

      Tráp gỗ vẫn là tráp gỗ, bất quá Vũ La hề coi thường tráp gỗ này chút nào. cẩn thận thu tráp gỗ vào trong Thiên phủ chỉ Quốc, ra khỏi nhà đá chuẩn bị trở về.

      Vừa giơ ngọc bài lên đại môn. đột nhiên Vũ La thu nó trở về. đứng trước đại môn. dưới hai pho tượng Bệ Ngạn, cung kính thi lễ:

      - Đa tạ hai vị lão thúc, ân cứu mạng dám quên, lâu tâm cùng hai vị thúc thúc...

      Lúc những lời này, đột nhiên trong lòng cũng nảy sinh cảm xúc, bèn khoanh chân ngồi xuống dưới hai pho tượng, lầm bầm :

      - Lão thúc cũng biết, tại Vũ La khác trước kia. Vũ La ngu ngốc, có thể ngày sau cuộc sống khá hơn. chỉ là tương lai thời gian có thể đến chơi với hai vị thúc thúc ít , ta biết chắc chắn các vị vui mừng giùm ta. thế nhưng trong lòng Vũ La lại cảm thấy vô cùng áy náy, ôi...

      Ký ức trước kia của thân thể này dần dần phát huy tác dụng, khiến cho Vũ La ngày càng trở nên thân thiết với hai pho tượng này.

      Vũ La trước kia dù được Thác Bạt Thao Thiên chiếu cố, nhưng vì Thác Bạt Thao Thiên say mê tu luyện, cơ hồ có thời gian trao đổi với . Vũ La bị ai ức hiếp, có chuyện gì vui chỉ có thể tâm với hai pho tượng, cho nên càng thêm ỷ lại vào chúng.

      Đến đời này, với trí tuệ của mình, sau vài chuyện vừa xảy ra. Vũ La có thể kết luận, hai pho tượng Bệ Ngạn này nhất định bất phàm, chỉ là bọn họ muốn hiển lộ thân phận. Vũ La cũng dám tìm hiểu.

      Suy nghĩ lại, Vũ La cũng hiểu ràng, chủ nhân trước đây của thân thể này gởi gắm cảm tình vào hai pho tượng, mà hai pho tượng cũng vậy.

      Bọn họ đến từ vô tận năm tháng, vẫn mực bảo vệ di tích này, hề rời . Đôi nguyên hồn này có lẽ hết sức hùng mạnh, ai địch nổi, nhưng nhất định bọn họ mười phần độc.

      tiểu tử tuy rằng ngu ngốc, nhưng tình cảm hết sức chân thành, ngày ngày tâm cùng bọn họ, cũng bớt rất nhiều tịch mịch.

      Hôm nay Vũ La thông minh, e rằng ngày sau ít tới đây hơn.

      lẩm bẩm lúc lâu. trời sáng, lúc này mới phũi bụi đứng lên:

      - Hai vị lão thúc, lần sau Vũ La tới thăm các vị, giờ ăn đây.

      Dứt lời, Vũ La giơ ngọc bài lên. tiến vào Nhược Lô Ngục.

      Sau khi tiến vào, hai pho tượng Bệ Ngạn cũng nở nụ cười vui sướng, rất nhanh biến mất. hai cánh đại môn Nhược Lô Ngục cao ba mươi trượng, vẫn là hai pho tượng Bệ Ngạn trợn mắt dữ tợn. chưởng quản hình phạt trong thiên hạ. thiết diện vô tư. bất cận nhân tình.

      Trong nhà ăn của Nhược Lô Ngục, đám ngục tốt lại được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng Vũ La ăn hết thùng cơm. Chuyện này dần dần trở thành tiết mục giải khuây ngày ba bữa của mọi người. Thấy đồ đần vui vẻ như vậy, tâm trạng mọi người cũng tốt. ăn nhiều hơn mấy chén cơm.

      Tự nhiên Vũ La quan tâm tới chuyện mọi người chế giễu mình, vẫn làm theo ý mình như trước.

      bàn gần đó có vài người ngồi, tên tráng hán vóc dáng cao lớn. bên vai khoác tấm da sói hoàn chinh, ngang hông thắt chiếc dây lưng, trông dáng vẻ vô cùng vạm vỡ. Dưới chân tráng hán có cây Bát Lăng chùy bằng đồng to bằng vò rượu, tráng hán vừa uống rượu vừa nghịch nghịch chùy, trong giống như món đồ chơi, hết sức nhàng thoải mái.

      Y cũng lớn tiếng cười nhạo Vũ La chẳng khác mọi người, chợt bên cạnh có người hảo tâm nhắc nhở:

      - Lão Lục, hôm qua ngươi rút thăm trúng phải phiên xuống Ly Nhân Uyên tháng này, ngươi còn cười nhạo tiểu tử nọ...

      Hình lão Lục vung tay, chùy trong tay y bay lên rồi rơi xuống, vẻ quan tâm:

      - Tới phiên sao, ngay cả tên phế vật kia còn lên được an toàn, chẳng lẽ ta lại bằng . nực cười...

      Dứt lời y chỉ Vũ La. lúc này Vũ La ăn mê say tới nỗi vùi đầu vào trong thùng cơm. mọi người thấy vậy nhịn được bật cười ha hả.

      - Các ngươi cảm thấy thùng cơm này còn ưu tú hơn cả Tả Trầm Nghị hay sao? Đừng giỡn. đồ đần này xách giày cho lão tử cũng còn chưa xứng, dám so sánh với Tả Trầm Nghị sao?

      Giọng Hình lão Lục rất lớn. hầu như mọi người, kể cả Vũ La có thể nghe thấy:

      - Để ta , chắc chắn là dưới Ly Nhân Uyên xảy ra chuyện gì. chừng lão ma đầu kia chết, còn gì uy hiếp, mới có thể lên bình an vô như vậy.

      - là tên phế vật còn có thể sống trở về, ta sợ gì chứ?

      Đám ngục tốt đều biết Nhược Lô Ngục hết sức thần bí. nếu Ly Nhân Uyên có xảy ra dị biến gì cũng ai cảm thấy ngạc nhiên. Cho nên những lời của Hình lão Lục lập tức được mọi người nhất trí tán thành, bằng có cách nào giải thích vì sao đồ đần này có thể sống sót trở lên.

      ai tin rằng Vũ La là nhân vật bất phàm, cho dù có người trong lòng cảm thấy có vẻ khác thường cũng để ý. Dù sao ai dễ dàng chấp nhận chuyện kẻ yếu bình thường mình hay ức hiếp, thình lình trở thành thiên tài chỉ sau đêm.

      Vũ La lắng nghe lời bọn chúng bàn tán. chợt nở nụ cười tàn nhẫn rồi biến mất.

      Tên Hình lão Lục này cũng phải hạng tốt lành gì. là bạn đánh bạc với Vinh Thiên.

      trước kia thường xuyên cùng Vinh Thiên ức hiêp Vũ La. Có lần Vũ La ngủ muộn, thay ca cho y chậm mất thời gian ăn hết bừa cơm. Lúc ấy Hình lão Lục gì. chờ Vũ La hết ca. y đánh cho Vũ La thương tích đầy mình, nằm liệt giường ba ngày mới bò dậy nổi.

      Lúc ấy Thác Bạt Thao Thiên bế quan. Vũ La muốn gây ra phiền phức cho Thác Bạt Thao Thiên, cho nên chỉ lặng lẽ dưỡng thương, nhắc tới chuyện này nữa.

      Hình lão Lục tung vò rượu trước mặt bay lên. vỗ chưởng đánh bốp, vò rượu vỡ nát. nghênh ngang đứng dậy, vác theo chùy đồng:

      - Ta đây.

      góc, Mộc Dịch Binh Lang lạnh lùng liếc nhìn Vũ La cái, ăn xong lặng lẽ đứng dậy rời .

      phải Vũ La cảm thấy Mộc Dịch Binh Lang có ý thù địch với mình, chỉ cảm thấy nực cười. Tương lai của mình cao xa biết bao nhiêu, còn Mộc Dịch Binh Lang cả đời này, chỉ sợ có thể ngồi lên bảo tọa Giám Ngục lấy làm mỹ mãn vô cùng.

      Đây cũng giống như con chó tự cho là mình mạnh mẽ, sủa khiêu khích con sư tử vậy. sư tử thèm chấp đối thủ như nó, ngược lại càng làm cho chó càng thêm tự đắc, cảm thấy mình hùng mạnh , càng sủa hăng say hơn.

      Mấy ngày nay tâm trạng của Mộc Dịch Binh Lang tệ, gã mơ hồ cảm nhận được mình sắp sửa đột phá. chỉ còn kém tầng cửa sổ bằng giấy móng, chỉ cần phá vỡ là qua.

      Ản điểm tâm xong, theo lệ thường. Mộc Dịch Binh Lang tới vấn an phụ thân mình.

      Mộc Dịch Trạc nhìn thấy gã. gương mặt trầm nở nụ cười, vẫy tay:

      - Binh Lang con lại đây.

      Mộc Dịch Trạc lấy từ trong ngăn bí mật bàn ra chiếc hộp gỗ màu đen. đưa cho Mộc Dịch Binh Lang:

      - mở ra xem.

      Mộc Dịch Binh Lang thấy vậy mừng như điên dại:

      - Phụ thân, chẳng lẽ là...

      Mộc Dịch Trạc gật gật đầu. trìu mến vuốt tóc con mình:

      - sai, đây là đạo Thiên Mệnh Thần Phù. thứ mà cha hứa với con. nhất định cha làm được.

      Mộc Dịch Binh Lang nghe vậy mừng rỡ:

      - Cảm tạ cha!

      Gã vội vàng mở hộp ra. lập tức mặt mày choáng váng:

      - Cha. Thiên Mệnh Thần Phù đâu?

      Mộc Dịch Trạc sửng sốt:

      - Trong đó...

      Mộc Dịch Binh Lang đưa hộp qua cho y, bên trong trống rỗng có thứ gì. sắc mặt Mộc Dịch Trạc đại biến:

      - thể nào, tối hôm qua ta tự tay nhận lấy, ràng nằm trong đó, làm sao lại...

      Mộc Dịch Trạc lật hộp ngọc tới lui mấy lượt, nhưng thấy bóng dáng Thiên Mệnh Thần Phù. Sắc mặt y đại biến, lại lật tung cả thư phòng mình lên. nhưng vẫn tìm thấy Thiên Mệnh Thần Phù đâu cả.

      Lúc này Mộc Dịch Binh Lang thất vọng tới cực điểm:

      - Cha. rốt cục có chuyện gì xảy ra?

      Hiển nhiên Mộc Dịch Trạc lừa gã. trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

      Sắc mặt Mộc Dịch Trạc khó coi vô cùng, nghiến răng nghiến lợi:

      - thể ngờ rằng trong Nhược Lô Ngục này, còn có người dám động thủ đầu Thái Tuế!




      Tiên Tuyệt - Chương #14
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :