Tiên Tuyệt - Thạch Tam (862 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      MA TỬ CÂM (HẠ)
      Ma Tử Câm tới trước mặT Nam Cung Bảo, Nam Cung Bảo vội vàng nở nụ cười bồi:

      - Muội tử...

      Ma Tử Câm nghiêm mặt hỏi:

      - Lúc ta có ở đây, huynh có chạy lung tung tìm hoa bẻ nhụy hay vậy?

      Nam Cung Bảo rối rít xua tay:

      - có, tuyệt đối có! Lòng trung của ta với nàng có trăng sao làm chứng...

      - Tốt nhất là có.

      Ma Tử Câm ngạo nghễ nhướng mày:

      - Huynh hãy nhớ kỹ, nếu có làm cũng đừng để cho ta phát , bằng lão nương đây cất đứt mầm tai họa của huynh, để cho cả đời này thể gây họa cho nữ nhân nào nữa!

      Dứt lời, nàng đưa tay ra làm tư thế kéo cắt, khiến cho Nam Cung Bảo run lên cái, theo bản năng lui về phía sau.

      Thình lình Ma Tử Câm biến sắc:

      - Nếu lòng huynh trong sáng, cần gì lui trốn như vậy, chẳng lẽ huynh làm chuyện có lỗi với ta sao? Nơi này núi cao hoàng đế xa, ai quản được huynh, cho nên huynh mới tự tung tự tác, có phải vậy ?

      - thể nào...

      Nam Cung Bảo nhịn được, bất giác liếc nhìn đám nữ ngục tốt đứng bên kia.

      Ma Tử Câm cũng liếc nhìn về phía đó cái, hừ lạnh tiếng:

      - Hàng hóa nơi này ra hồn , bất quá cũng chịu nổi khẩu vị tham lam của huynh...

      Giọng Nam Cung Bảo vô cùng oan ức:

      - Làm sao muội cũng được cả, chẳng lẽ chừa đất sống cho ta sao?

      - Huynh còn dám mạnh miệng ư?

      Rốt cục Ma Tử Câm tìm được cớ, lập tức xông tới nắm lấy tai Nam Cung Bảo. Tiếng ối của Nam Cung Bảo còn chưa ra khỏi miệng, Ma Tử Câm đá cước vào sau nhượng y, khiến cho y quỳ sụp xuống.

      - Được rồi, được rồi, lão bà Đại nhân, ta dám, ta dám nữa, ở đây có nhiều người như vậy, muội tha cho ta ...

      Nam Cung Bảo đau khổ van xin, lúc này Ma Tử Câm mới buông tay, hừ lạnh tiếng, ánh mắt nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào đũng quần Nam Cung Bảo, Nam Cung Bảo chỉ cảm thấy lạnh toát toàn thân như vừa rơi xuống hố băng, theo bản năng lấy hai tay ‘bảo vệ’,

      Vũ La bên cạnh nhìn thấy vậy khỏi trợn mắt há mồm, thê tử bậc này quả vô cùng hung hãn, lại quá lợi hại sắc bén...

      Diệp Niệm Am đằng hắng tiếng, ôm quyền tiến lên phía trước :

      - Ma nương, lão hũ Diệp Niệm Am, nương dọc đường vất vả, chúng ta hãy vào trong trước, Ta chuẩn bị xong chỗ ở cho nương, trước hết hãy nghỉ ngơi chút...

      Ma Tử Câm cũng tỏ ra biết lễ với Diệp Niệm Am, dịu dàng đáp lại:

      - Diệp Đại nhân, chuyện trong nhà khiến cho Đại nhân chê cười.

      Vẻ mặt Diệp Niệm Am tỏ ra kỳ quái, cười khan liên tục:

      -Hắc hắc, sao, sao...

      Ma Tử Câm quét mắt nhìn ba người bọn Vũ La cái, bĩu môi lầm bầm:

      - Hàng hóa ở đây đúng là ra gì...

      Vũ La nghe vậy ngẩn người bật cười, nhưng Bạch Thắng Kiếp vẫn tự cho mình là tuấn phong lưu, lúc này bị người câu như vậy, nhất thời tức giận đến xanh mặt.

      về phần Mộc Dịch Trạc, y cũng lớn tuổi, mặc dù cũng có chút hứng thú, thỉnh thoảng cũng tìm vui với vài nữ nhân còn gầy hơn cả y, nhưng y cũng dám có tâm tư gì với vị phù sư tương lai. Cho nên mặc kệ Ma Tử Câm gì, y cũng làm như nghe thấy.

      Diệp Niệm Am đưa tay ra mời, ban nhạc thành lập lâm thời lập tức tấu nhạc om sòm, mảnh tơ đồng vang vang, khiến cho chim chóc xung quanh cả kinh bay lên phần phật.

      Vào Nhược Lô Ngục rồi, còn chuyện của những ngục tốt nữa. Dù là như vậy, những ngục tốt đứng dưới ánh nắng chói chang từ sáng sớm tới trưa, chỉ cần nhìn mặt Ma Tử Câm cái cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cho dù là cảm giác được Ma Tử Câm nhìn lướt qua mình cái, cũng Đủ làm đề tài khoác lác cả buối trời.

      Lực hấp dẫn của phù sư đối với tu sĩ quả là quá lớn.

      - Ma tiên tử, có thấy hài lòng về nơi này chăng?

      Diệp Niệm Am tỏ ra hết sức ân cần chu đáo đưa Ma Tử Câm tới chỗ ở. Đây là địa phương chuyên dùng chiêu đãi khách quý ở Nhược Lô Ngục, kém chút nào so với Vọng Sơn các của Diệp Niệm Am.

      Ma Tử Câm vung tay cái, Ma Ngao nương thân thể cường tráng phía sau lập tức mở chiếc nhẫn trữ vật ra, lấy ra trong đó rất nhiều đồ gia dụng dành cho thiếu nữ, bắt đầu bày biện trong phòng.

      Ma Tử Câm để ý tới Ma Ngao bận rộn, liếc mắt nhìn mọi người với vẻ bất thiện, ngữ điệu kinh người:

      - Các ngươi cũng là bọn phế vật.

      Vẻ mặt già nua của Diệp Niệm Am nhất thời có vẻ nhịn được, nhưng lại dám phát tác. Bọn ba người Mộc Dịch Trạc bên cạnh mừng thầm, nhưng ngờ Ma Tử Câm trừng mắt nhìn về phía bọn chúng:

      - Cười gì mà cười, các ngươi có còn thể diện hay ? Ba người các ngươi cũng chẳng khác nào phế vật, nhất là Nam Cung Bảo, biết vì sao ta lại có vị hôn phu vô dụng tới mức này, quả làm mất mặt vô cùng...

      Nam Cung Bảo cười xấu hổ, nhưng dám phản kháng:

      - Hắc hắc, chuyện này, muội tử, chuyện này phải chúng ta riêng với nhau xong rồi sao?

      - được!

      Ma Tử Câm quả chừa cho vị hôn phu của mình chút thể diện nào, lớn tiếng đường hoàng điểm mặt bọn họ mà trách mắng:

      - Tị Sát châu nhiều như vậy, các ngươi chỉ tìm được đạo Mệnh Tủy, ra các ngươi cảm thấy xấu hố hay sao? Nhị thúc tức tối tới nỗi đập vỡ cả nghiên mực mà người quý nhất...

      Bạch Thắng Kiếp nhịn được liếc nhìn Mộc Dịch Trạc cái.

      - Huynh hãy chờ xem, lần này trở về, Nhị thúc ắt tha cho huynh.

      Nhị thúc trong lời của Ma Tử Câm chính là trong ba vị Phán Quan, Ma Cửu Long.

      Vũ La lẳng lặng ở bên xem náo nhiệt, ngờ Ma Tử Câm thình lình xoay chuyển lời , quay về phía :

      - ngươi là tên óc bã đậu nào vậy, ta dạy dỗ phu quân mình, ngươi ở bên cạnh cười trộm cái gì?

      Người khác kiêng kỵ thân phận phù sư tương lai của nàng, nhưng Vũ La hề sợ, bình thản :

      - Đừng quên đây là Nhược Lô Ngục, ta là người Nhược Lô Ngục, nàng dạy dỗ người khác ở nơi này, tự nhiên ta có thể nghe thấy.

      Ma Tử Câm đứng bật dậy, đùng đùng nổi giận, bước tới bên cạnh Vũ La, khí tức bạo phát khiến cho Vũ La có chút chịu nổi.

      Thiếu nữ này đùng đùng nổi giận, hai vật tròn tròn trước ngực nảy lên, khiến cho người ta nhìn thấy phải miệng đắng lưỡi khô.

      Vũ La phải là chánh nhân quân tử gì, chỉ là để ý tới số chuyện tầm thường nhặt mà thôi, nhưng Ma Tử Câm này bức người quá đáng, Vũ La cũng nổi cơn giận của mình, tính tình thiên hạ đệ nhất hung nhân tốt mới là chuyện lạ.

      định mở miệng châm chọc, Ma Tử Câm giận đùng đùng vọt tới sát trước mặt , Vũ La khẽ cúi đầu, ánh mắt vô tình lướt ngang bộ ngực của nàng, trong lòng thầm tính toán chút, cuối cùng xác định, đúng vậy, tay nhất định phủ hết...

      - Đồ khốn kiếp!

      Ma Tử Câm nổi giận, xuất ra chiêu Lưỡng Long Tranh Châu đâm vào mắt Vũ La.

      Địa vị Ma Tử Câm cực cao, nhưng tu vi chân chính cũng chỉ cao hơn Nam Cung Bảo nửa bậc.

      Thân thể Vũ La bất động, trôi nhanh ra phía sau, muốn động thủ với nữ nhân này. Mặc dù nàng ngang ngược, nhưng Vũ La cũng nhìn mãn nhãn, coi như hai người ai thiếu ai.

      - Ma Tử... Ma Tử gì vậy, chữ kia ta biết, gọi nàng là Ma Tử nương có được chăng?

      (Ma Tử Câm họ Ma, tên Tử Câm, có nghĩa là cổ áo, Vũ La gọi riêng hai chữ Ma Tử có nghĩa là mặt rỗ, Ma Tử nương có nghĩa là nương mặt rỗ.)

      Vũ La vô cùng ranh mãnh, lập tức gọi Ma Tử Câm là mặt rỗ, Mặc dù dám Ma Tử Câm đẹp như thiên tiên, nhưng cũng là mỹ nhân trăm người chọn , còn có vóc dáng ngạo nhân, ngờ tiểu tử này dám gọi mình là mặt rỗ.

      - Cặp mắt chó của ngươi nhìn gì đó?

      Ma Tử Câm giận kềm được.

      Vũ La cười hăng hắc:

      - Nhìn những gì mà ta muốn nhìn, theo nàng ta nhìn gì?

      Ma Tử Câm xấu hổ dám đáp. Mặc dù tính nàng chua cay độc lạt, nhưng là đối với người khác, đối với thân mình lại rất kín đáo bảo thủ.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #124
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      MỆNH PHÙ CẮN TRẢ (THƯỢNG)


      Bạch Thắng Kiếp bên cạnh khẽ với Nam Cung Bảo:

      - Nam Cung huynh, tên Vũ La này là đáng ghét, dám giở trò trước mặt huynh, chọc tức đệ muội.

      Lời khiêu khích của Bạch Thắng Kiếp có chút hiệu quả nào, Nam Cung Bảo nhìn Vũ La với ánh mắt thương hại:

      - muốn chết mặc , chúng ta cần lo.

      Ma Tử Câm lửa giận đùng đùng, hung hăng trợn mắt nhìn Vũ La cái, tiếp tục thóa mạ:

      - Bọn phế vật các ngươi, Cửu Đại Thiên Môn nuôi các ngươi chẳng khác nào nuôi heo, ngay cả mấy đạo Mệnh Tủy cũng tìm được, để cho bản nương phải đích thân ra tay, Nhược Lô Ngục thủ Ma Lạc Uyên bao nhiêu năm qua làm được gì, ngay cả đạo Mệnh Tủy dự trữ cũng có. Lần này trở về ta nhất định phải báo cáo cấp , trị tội đám quan lại Nhược Lô Ngục bất tài vô dụng.

      Ma Tử Câm lại trừng mắt nhìn Vũ La cái nữa, mới chịu ngồi xuống.

      Mọi người thầm oán trong lòng, nàng quá dễ dàng, Mệnh Tủy bộ dễ tìm vậy sao? Bất quá ai dám đắc tội với nàng, chỉ có thể cúi đầu mặc cho nàng thóa mạ.

      Vũ La lại cảm thấy bực mình:

      - Ý của Ma Tử nương là Mệnh Tủy tìm được rất dễ dàng sao? Nếu là như vậy, chỉ bằng Ma Tử nương tìm thử xem.

      Ma Tử Câm giận tới nỗi run lên lẩy bẩy:

      - Đồ khốn kia, bản tọa tên là Ma Tử Câm, Ma Tử Câm...

      Vũ La cười hì hì, trêu chọc:

      - tiểu tử còn chưa gấp gáp hỏi thăm phương danh nương, nương nôn nóng cho tiểu tử sao?

      Ma Tử Câm hai mắt trợn trừng, tức tới nỗi suýt nữa hôn mê ngã lăn ra.

      - ngươi là tên hiếu sắc, bản tọa... bản tọa phải giết chết ngươi mới được...

      Ma Tử Câm chưa từng bị người chọc tức bao giờ, chỉ tay vào mặt Vũ La thóa mạ, định ra tay động thủ. Nàng tức giận thở dốc, lồng ngực phập phồng càng toát ra khí thế ‘hùng vĩ'. Lần này Vũ La cũng trấn tĩnh như , nhưng ba người Bạch Thắng Kiếp, Nam Cung Bảo cùng Mộc Dịch Trạc, hơi thở nghe có phần gấp gáp.

      Ma Ngao phía sau khẽ đằng hắng tiếng nhắc nhở, lúc này Ma Tử Câm mới có phản ứng, tức giận vô cùng. Thình lình nàng xông tới tát cho Nam Cung Bảo bạt tai, khiến cho y cảm thấy vô cùng uất ức:

      - Là đùa giỡn với muội, có liên quan gì tới ta?

      Ma Tử Câm lạnh lùng :

      - Ai bảo huynh nhìn loạn?

      Bạch Thắng Kiếp và Mộc Dịch Trạc xấu hổ cúi đầu nhìn bàn chân, quyết định sau này chớ nhìn phi lễ nữa, nhưng lại hơi luyến tiếc liếm liếm môi.

      - Ta nhìn vợ mình có gì là được, tiểu tử kia nhìn nàng chằm chằm, nàng lại đánh ...

      Nam Cung Bảo bất mãn lẩm bẩm câu, nhưng Ma Tử Câm nghe được, giận dữ quát lớn:

      - Huynh cái gì?

      Nam Cung Bảo vội lúng búng đáp:

      - có, có gì...

      Sau trận náo nhiệt, Ma Tử Câm cũng bình tĩnh lại, liếc nhìn sang Vũ La như nhìn kẻ chết rồi:

      - Được, ta đưa các ngươi vào Ma Lạc Uyên lần nữa, để cho đám phế vật Nhược Lô Ngục các ngươi trông cho , bản tọa săn Mệnh Tủy thế nào.

      - Toàn phường hiếu sắc, chỉ giỏi ỷ vào miệng lưỡi lợi hại, đến khi hành chân chính lại làm được gì. Ta hiểu, vì sao Cửu Đại Thiên Môn chịu nuôi đám vô dụng các ngươi.

      Chợt Ma Tử Câm đứng bật dậy, tỏ ra vô cùng quyết đoán:

      - Ma Lạc Uyên!

      Nãy giờ đối với những lời nhục mạ của Ma Tử Câm, Diệp Niệm Am vẫn làm như mắt điếc tai ngơ, chống tay đứng ở bên, giống như ngủ thiếp , mãi đến lúc này mới đột nhiên tỉnh lại:

      - A, ngay bây giờ sao, Ma tiên tử đường mệt nhọc, hay là nghỉ ngơi trước chút ...

      Ma Tử Câm hung hăng liếc nhìn Vũ La:

      - nghỉ ngơi nữa, các ngươi lập tức theo bản tọa vào Ma Lạc Uyên, bản tọa lập tức cho đám xuẩn ngốc các ngươi thấy bản lãnh của bản tọa.

      Trong lòng Vũ La thầm nghĩ hơi ác ác: bản lãnh thế nào chưa biết, khoác lác cũng ...

      Mọi người có mặt ai dám phản bác lời nào, thể làm gì khác hơn là theo sau Ma Tử Câm ra ngoài. Nam Cung Bảo muốn biểu , vội vàng tranh trước chạy ra mở cửa cho Ma Tử Câm. Thế nhưng vì quá vội vàng lại va phải Ma Tử Câm, nàng ta chút khách sáo, tát cho y bạt tai trôi qua bên.

      Ma Tử Câm cũng thèm nhìn tới, tranh trước ra ngoài, những người khác lập tức dám tranh, tỏ ra hết sức biết điều theo sau Ma Tử Câm.

      Vũ La sau cùng, nhìn Nam Cung Bảo ngồi dưới đất xoa mặt với vẻ thương hại, rề rà :

      - Được vợ như thế, chồng có thể cầu gì hơn, chồng có thể cầu gì hơn? Ha ha ha...

      Nam Cung Bảo oan ức trong lòng thể ra, chỉ cảm thấy danh dự nam nhân của mình bị Ma Tử Câm chà đạp sạch còn, vẻ mặt y vô cùng chua xót, nếu ngại mọi người trước mặt, e rằng y ra vài giọt ‘nước mắt hùng’,

      Ma Tử Câm ra cửa, bỗng nhiên đứng lại chịu tiếp tục tới.

      có vết xe đổ của Nam Cung Bảo, mọi người tỏ ra cẩn thận vô cùng, chỉ có Mộc Dịch Trạc tiến lên khẽ hỏi:

      - Ma tiên tử, vì sao nữa?

      Vũ La chậm rãi tiến lên, lướt qua mặt Ma Tử Câm, vừa vừa :

      - Còn phải hỏi, ràng là nàng biết đường.

      Ma Tử Câm Đỏ bừng mặt mũi, nhưng cũng phủ nhận. Mọi người buồn cười nhưng lại dám cười, quả vô cùng vất vả.

      Tới trước cổng chào khổng lồ bằng đá, Ma Tử Câm liếc nhìn mọi người cái, lấy chiếc túi gấm ra, lấy trong đó ra mười mấy viên Tị Sát châu.

      Ma Tử Câm phát Tị Sát châu cho mọi người, đến lượt Vũ La, bỗng nhiên nàng khép miệng túi lại, nhìn chằm chằm:

      - tiểu tử này có được hay ? Để cho vào, chừng bản tọa lãng phí viên Tị Sát châu vô ích...

      Diệp Niệm Am vội vàng :

      - Lần trước năm người chúng ta tiến vào, cũng chỉ có mình Vũ La tìm được đạo Mệnh Tủy,

      Hiển nhiên Ma Tử Câm thừa biết chuyện này, bất quá là cố ý làm khó Vũ La chút, Diệp Niệm Am dứt lời, nàng liền bĩu môi dài:

      - Hừ, bảy canh giờ mới tìm được đạo Mệnh Tủy, cũng biết xấu hổ, dám mang ra khoác.

      Vũ La hờ hững :

      - Bất kể thế nào, rốt cục ta còn có ích hơn vị tướng công phế vật của nàng.

      Mọi người nghe vậy nhịn được cau mày, lời này của Vũ La ám chỉ quá ràng, nhưng Ma Tử Câm làm như nghe thấy.

      Dù nàng ngang ngược , nhưng dù sao cũng chỉ được phụ mẫu định danh phận với Nam Cung Bảo, thậm chí còn chưa xuất giá. Mà với thân phận địa vị của Ma Tử Câm, bình thường ai những lời thẳng như Vũ La vừa với nàng.

      Ma Tử Câm ném viên Tị Sát châu cho Vũ La, bỗng nhiên lên tiếng :

      - Tiểu tử, ngươi theo ta, để biết bản tọa săn Mệnh Tủy thế nào.

      Vũ La bĩu môi cái, trong lòng khinh thường, nhưng Diệp Niệm Am bên cạnh chịu được. Mỗi lần Vũ La cùng Ma Tử Câm đấu khẩu với nhau, Diệp Niệm Am có cảm giác sợ kinh hồn khiếp vía. Lão ra sức nháy mắt với Vũ La, bảo đừng đắc tội tới bà này nữa, Vũ La vội vàng nuốt những lời ác độc lên đến miệng mình, phản đối.

      Bên trong túi gấm của Ma Tử Câm có mười mấy viên Tị Sát châu, nhưng nàng chỉ phát cho mỗi người viên, số Tị Sát châu còn thừa trong túi có lẽ cũng Đủ phát cho mỗi người thêm viên nữa.

      Vũ La chỉ nhìn qua hiểu, Ma Tử Câm này bề ngoài thô lỗ nhưng trong lòng tinh tế. Nếu như lần này vào tìm Đủ Mệnh Tủy, còn có thể có cơ hội thứ hai. giống như là tên ngốc Nam Cung Bảo kia, vì thể diện của mình, hơi sử dụng hết sạch Tị Sát châu.

      Ma Tử Câm vung tay cái:

      - thôi.

      Ma Lạc Uyên vẫn có gì thay đổi, bên ngoài chính là cát vàng vô tận, khí hung sát ngưng trọng giống như sắt đá. Tính Ma Tử Câm vẫn hấp tấp vội vàng, vì tới Ma Lạc Uyên hung danh hiển hách mà tỏ ra cẩn thận, Nàng chỉ Vũ La:

      - Theo ta.

      Sau đó là người đầu tiên xông vào Ma Lạc Uyên.

      Ma Ngao là thị nữ thiếp thân của nàng, lập tức theo sát phía sau, Vũ La lắc lắc đầu bất đắc dĩ dưới ánh mắt thương hại của mọi người, cũng nối gót theo sau

      Diệp Niệm Am gật đầu cùng mọi người:

      - Hy vọng lần này tất cả mọi người đều có thể có được thu hoạch.

      Giọng điệu Diệp Niệm Am có chút ảo não tang thương, Mộc Dịch Trạc có thể hiểu được ý lão. Lão muốn tìm đủ ba đạo Mệnh Tủy sớm chút, tiễn vị tổ tông này , đừng để cho nàng ở lại gây họa Nhược Lô Ngục nữa.

      Duy nhất lần này, Mộc Dịch Trạc nở nụ cười khổ đồng tình với Diệp Niệm Am.

      nhưng Bạch Thắng Kiếp vẫn còn ra sức khiêu khích:

      - Nam Cung huynh, huynh yên tâm để cho tên tiểu tử kia theo đệ muội sao?

      Bạch Thắng Kiếp biết trong lòng Nam Cung Bảo ước gì hôn này thất bại. Nếu y muốn từ hôn, đó là chuyện tuyệt đối thể, Ma Tử Câm tương lai trở thành phù sư, nếu Nam Cung Bảo dám từ hôn, khoan tới thái độ của Ma gia, Nam Cung gia của y từ xuống dưới, ắt ai bỏ qua cho y.

      nhưng nếu như Ma Tử Câm tự ý trăng hoa, vậy trách được Nam Cung Bảo.

      Vì vậy mấy lần Bạch Thắng Kiếp khiêu khích, ngược lại nhen nhóm trong lòng Nam Cung Bảo tia hy vọng mỏng manh. Nếu như hai người bọn họ có chuyện gì , coi như ta được giải thoát.

      Chuyện đời này càng đặc sắc hơn cả những chuyện được ghi chép trong sách vở, thậm chí có hán tử ước gì nữ nhân của mình bị người khác cướp ...

      Sau khi Diệp Niệm Am rời , ba người Mộc Dịch Trạc cũng chọn mỗi người hướng, bắt đầu tìm kiếm.

      Ma Ngao phun ngụm cát trong miệng ra ngoài, trong cát còn có lẫn chút bột phấn hài cốt, cũng biết lưu lại bao lâu, Vũ La thấy vậy suýt nôn mửa, nhưng nữ chiến sĩ cường hãn Ma Ngao kia vẫn để ý, chắn trước người Ma Tử Câm:

      - Tiểu thư, cẩn thận chút, nơi này có điều kỳ quái.

      Mặc dù Ma Tử Câm cùng Ma Ngao chưa từng tiến vào Ma Lạc Uyên, nhưng cũng xem qua tư liệu giới thiệu về Ma Lạc Uyên trong văn thư cơ mật của Thẩm Phán Đình.

      chỉ là nếu tự mình tiến vào, chỉ bằng vào văn tự là vĩnh viễn biết được chỗ đáng sợ của Ma Lạc Uyên.

      Mặc dù Tị Sát châu có thể chịu được canh giờ, nhưng xâm nhập vào trong Ma Lạc Uyên mới biết được canh giờ ngắn ngủi tới mức nào. Lực lượng Tị Sát châu tiêu hao rất nhanh, nhưng bọn họ vẫn dám nhanh, đến tại cũng chỉ xâm nhập bất quá mấy trăm dặm, còn xa mới vào được sâu trong Ma Lạc Uyên.

      Mà ở vòng ngoài Ma Lạc Uyên, xác suất săn được Mệnh Tủy tới mức đáng thương, lần trước Bạch Thắng Kiếp đích thân nghiệm chứng qua xác suất này.

      Vũ La quan sát xung quanh, ánh mắt như ưng, Sau khi lấy được Bách Vạn Nhân Đồ, nhất là sau khi nghiên cứu linh văn Thần Thú Bách Vạn Nhân Đồ, có hiểu biết sâu sắc hơn về Ma Lạc Uyên, biết từ lúc nào, Bách Vạn Nhân Đồ nhét vào đầu ít kiến thức về Ma Lạc Uyên.

      Ma Tử Câm thấy nữa, bèn hừ lạnh tiếng tỏ vẻ khinh thường:

      - Sao vậy, sợ rồi sao, đây là nơi nào? Ngay cả hài cốt cự ma cùng hung thú sát khí cũng thấy.

      Đột nhiên Vũ La biến sắc, Ma Tử Câm còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Vũ La thình lình biến mất. Ngay sau đó, Ma Tử Câm đột nhiên nhìn thấy gương mặt to ra trước mắt mình, phải Vũ La còn ai nữa.

      A... rốt cục nàng vẫn còn là nữ hài tử, tưởng rằng Vũ La muốn làm gì, bị dọa cho kinh hồn khiếp vía, thét lên chói tai, Ma Ngao phía trước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ La túm lấy eo lưng Ma Tử Câm nhấc bổng nàng lên, Ma Ngao đùng đùng nổi giận:

      - Dâm tặc, ngươi dám...

      Ma Tử Câm thình lình bị Vũ La tới gần, lập tức sợ choáng váng, Vũ La giống như những người khác, dám nhìn ngực nàng cách trắng trợn. Trước khi gặp Vũ La, Ma Tử Câm chưa bao giờ gặp ‘dâm tặc’ to gan như vậy, cho nên nàng cho rằng Vũ La muốn hạ thủ mình để làm chuyện xấu.

      Nữ nhân như Ma Tử Câm bình thường hung hãn, nhưng khi gặp phải ‘dâm tặc’, chiến lực lập tức giảm sút rất nhiều, cho nên bị Vũ La tay tóm lấy.

      Bất quá nàng nhìn thấy Ma Ngao nổi giận gầm lên tiếng đánh tới, bèn thở ra hơi dài nhõm. Nàng biết thực lực của Ma Ngao đạt tới cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ đỉnh phong, dâm tặc này bất quá chỉ là cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất thấp nhất. Huống chi chiến lực Ma Ngao siêu quần, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hầu Môn sơ cấp, đối phó với dâm tặc to gan lớn mật này là thành vấn đề.

      Ma Ngao nổi giận gầm lên tiếng, dưới cơn phẫn nộ chiến lực lại càng gia tăng. Nàng lăng đánh ra quyền, giống như sao xẹt, làm khuếch tán ra từng vòng sóng gợn khí màu vàng nhạt, hung hăng đánh về phía Vũ La.

      Vũ La mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, dung nạp lực lượng quyền này vào trong đó. Ba ngàn gốc Bồng Kinh Thần Mộc, cánh rừng trúc, bụi Vạn Niên Bích Ngọc Đằng phân chia lực lượng quyền này tổn hao gì.

      Vũ La lại tiện tay điểm ra cái, phóng xuất Phù Cổ, Phù Cổ bay ra nhanh chóng chui vào cơ thể Ma Ngao, khiến cho toàn thân nàng trở nên tê dại, thể cử động được.

      Vũ La lại chộp ra trảo, xách đai lưng của Ma Ngao, nhấc bổng nàng lên.

      Ma Tử Câm muốn òa khóc, Nàng hết sức tin tưởng Ma Ngao, ngờ rốt cục Ma Ngao cũng bị tiểu dâm tặc này thu thập. Tiểu dâm tặc này quả che giấu thực lực, tiềm phục trong Nhược Lô Ngục, bằng thể nào lợi hại như vậy.

      Lúc này lòng nàng rối bời, ý thức được rằng Vũ La cắp lấy hai nàng chạy như điên cuồng.

      nhưng tiểu dâm tặc này tiềm phục trong Nhược Lô Ngục để làm gì? Ma Tử Câm cũng biết mình suy nghĩ gì, trong lòng vô cùng hỗn loạn, nàng nghĩ lần này mình hẳn phải chịu nhục, ắt liều chết cũng phải giữ được trinh tiết...

      Ma Tử Câm nhìn thấy những nữ ngục tốt trong Nhược Lô Ngục, tên dâm tặc tiềm phục trong hoàn cảnh như vậy, khẩu vị của ... Ma Tử Câm thoáng rùng mình, biết dâm tặc này hành hạ mình tới mức nào.

      Vũ La mang theo hai người chạy trận như điên, bay qua cồn cát, xông về phía trước ngừng. Phía sau cồn cát này chính là hài cốt của cự ma nằm rải rác.

      Vũ La chạy xuyên qua khí hung sát xung quanh đám hài cốt cự ma hùng mạnh, có thể xé nát thân người bất cứ lúc nào, cuối cùng tới chỗ đầu lâu có vẻ chút. Lúc này toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nãy giờ chạy nhanh như vậy là cực hạn tốc độ của , Huống chi còn phải mang theo hai người.

      ném hai người xuống, thần sắc nghiêm nghị :

      - những chuyện sắp sửa xảy ra, nhất định phải giữ bí mật, bằng ta quyết lấy mạng các nàng.

      Ma Tử Câm nước mắt lưng tròng, cắn môi mạnh, cho rằng tới lúc phải chịu nhục.

      Chẳng qua Vũ La chỉ cho hai nàng biết quyết định của , chứ hỏi ý kiến các nàng thế nào. Ý định của cũng vô cùng đơn giản, nếu có thể cứu được hai nàng cứu, nếu các nàng thức thời dám tiết lộ bí mật của mình ra ngoài, vậy mình phải giết tha.

      Ai cứu người rồi thể giết được? Bất quá bản Đế Quân phí công chạy hồi, chỉ cần bản Đế Quân muốn, có gì là được?

      Tính cách của thiên hạ đệ nhất hung nhân hiển lộ hết sức ràng.

      Vũ La quay đầu lại nhìn cái, sau đó hít sâu hơi, vỗ tay cái, đạo Thiên Mệnh Thần Phù phá mà ra.

      Ma Ngao nhìn về phía sau Vũ La cái theo bản năng, nhất thời bị dọa tới nỗi sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy cơn trốt xoáy màu đen nối liền thiên địa hình thành, nhanh chóng di chuyển tới gần cồn cát. bao lâu nữa, nó nuốt hết mọi vật bên này.

      Cồn cát kia hết sức khổng lồ, nhưng trước mặt cơn trốt xoáy đáng sợ kia giống như đồ chơi trẻ nít, bị cuốn lên cao cách dễ dàng, trở thành phần của cơn trốt xoáy bão cát.

      Thiên tai như vậy, Ma Ngao đọc được trong tư liệu mật của Thẩm Phán Đình, được xung trăm năm khó gặp.

      - Ma Lạc Sa Bạo! (Bão cát)

      Ma Ngao kinh hô thất thanh, lúc này nàng mới phát ra mình có thể chuyện, Ma Tử Câm run run, quay đầu nhìn lại cũng bị dọa tới nỗi sắc mặt đại biến.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #125
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      MỆNH PHÙ PHẢN PHỆ (HẠ)


      Cấm chế thân thể hai người được Vũ La giải khai, có thể tự do hoạt động.

      Bách Vạn Nhân Đồ vừa xuất , lập tức toát ra tầng tầng hào quang màu vàng tím liên hồi, lực lượng mênh mông hùng hậu, ngạo thị thiên địa.

      Vũ La điều khiển Bách Vạn Nhân Đồ phun ra vô số sợi tơ màu vàng tím như sợi tóc, quấn vào đầu lâu khổng lồ bên cạnh, những sợi tơ này hóa thành màu đen như mực rất nhanh, rút lấy khí hung sát bên trong đầu lâu.

      rất chậm, thực tế Bách Vạn Nhân Đồ vô cùng hung hãn, cũng chỉ trong khoảnh khắc nuốt chửng toàn bộ khí hung sát bên trong đầu lâu.

      Thế nhưng Ma Lạc Sa Bạo phía sau càng đuổi tới nhanh hơn.

      Cơn trốt xoáy cuồng bạo cuốn theo cát vàng vô tận ập tới, Bão cát trước nó sắc bén như đao, chủ tớ hai người Ma Tử Câm cùng Ma Ngao dù rằng hết lòng phòng bị, nhưng vẫn bị bão cát khẽ lướt qua, lập tức y phục người bọn họ xuất những vết rách.

      Vũ La thu Bách Vạn Nhân Đồ trở về, đầu đầy mồ hôi hột. lảo đảo tiến vào trong đầu lâu, hai nàng Ma Tử Câm cần dặn dò, cũng vội vàng chui vào theo.

      Ba người vừa mới tiến vào trong lòng đầu lâu, Ma Lạc Sa Bạo vô cùng đáng sợ kia ập tới rợp trời. Trong lúc nhất thời thiên địa trở nên tối sầm, chỉ nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét vù vù đáng sợ, chẳng khác nào quỷ khóc ma kêu.

      Đầu lâu khổng lồ vẫn an nhiên bất động, trong giờ phút này, khắp Ma Lạc Uyên cũng chỉ có nơi này là có thể nấp được.

      Vũ La tựa lưng vào đầu lâu, cả người ngừng co quắp, cố nén phát ra thanh.

      Mới vừa rồi Ma Tử Câm còn hiểu lầm Vũ La là dâm tặc, muốn bắt lấy chủ tớ của mình giở trò bỉ ổi, cho nên hận Vũ La đến tận xương tủy, lại ngờ rằng cứu mạng chủ tớ mình.

      Ma Tử Câm cũng biết ràng tính tình của mình tốt, lúc trước nàng chèn ép Vũ La đủ điều. Nếu đổi lại là nàng, người khác đối xử với mình như vậy, đừng là cứu mạng, ném đá xuống giếng là may.

      về bản chất, dù sao nàng cũng đến nỗi xấu, chẳng qua vì được nuông chiều cho nên hư hỏng mà thôi.

      Trước khi nàng được sư phụ phù sư nhìn trúng, cũng có bao nhiêu người quan tâm đến nàng, nhưng sau khi nàng có khả năng trở thành phù sư, những người chung quanh lập tức nịnh hót, Ma Tử Câm rất ghét tình cảnh như vậy, cho nên người khác càng lấy lòng nàng, nàng càng tỏ ra ngang ngược, làm cho người ta khó xử Đủ chỗ, chuyện này hình thành tâm lý nghịch phản.

      nhưng Vũ La dường như ngay từ đầu chịu phục tùng nàng, chẳng những chút kiêng kị nhìn ngó ngực nàng, vừa rồi những lời cũng kiên quyết như chém đinh chặt sắt, Ma Tử Câm chút nghi ngờ, nếu mình tiết lộ đạo Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh như vậy, tiểu dâm tặc này nhất định hạ thủ giết chết mình.

      Nàng nhịn được nhìn lại Vũ La ngồi độc trong bóng tối.

      Ma Tử Câm đạt tới cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ trung cấp, có khả năng nhìn trong bóng tối, tự nhiên thấy tại Vũ La có vẻ khác thường.

      - ngươi làm sao vậy?

      Ma Tử Câm giật mình kinh hãi, vội vàng tới.

      Vũ La khoát khoát tay, cắn chặt hàm răng lời, Ma Tử Câm tới cạnh mới nhìn thấy ràng, thất khiếu Vũ La chảy máu ròng ròng.

      Bách Vạn Nhân Đồ là thiên hạ đệ nhất sát phù, khi sử dụng, chết thôi.

      Vũ La xuất ra Bách Vạn Nhân Đồ lần như vậy, phải hao tổn linh nguyên toàn thân, Mà lần này Bách Vạn Nhân Đồ chưa hấp thu được tinh huyết của động vật bị Vũ La thu hồi, cho nên lực cắn trả ngược mới khổng lồ như vậy.

      - Ma Ngao mau tới đây!

      Ma Tử Câm vội vàng gọi thị nữ của mình, sau đó ngồi xổm xuống, theo bản năng sờ trán Vũ La, có chút khẩn trương lấy khăn lụa trong ngực tỏa mùi thơm hoa hồng man mác lau mồ hôi cho .

      Ma Ngao là võ nữ, mang theo bên người rất nhiều linh đan. Nàng chính là lá chắn thịt của Ma Tử Câm, khả năng bị thương , cho nên trong gia tộc chuẩn bị cho nàng vô số linh đan.

      Ma Ngao thấy bộ dạng Vũ La như vậy cũng hơi cuống quít, vội lấy mấy bình linh đan ra nhét vào miệng Vũ La, nhưng lúc này Vũ La thể nào cử động, máu vẫn chảy ra từ trong thất khiếu, toàn thân cứng đờ, run lên bần bật.

      Linh đan vừa vào miệng, chợt Vũ La run lên kịch liệt, phun hết ra ngoài.

      - Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, sắp chết, Ma Ngao, sắp chết...

      Ma Tử Câm cuống quít, đột nhiên vỗ trán sực nhớ, vội vàng lấy trong giới chỉ trữ vật của mình ra bầu rượu bằng bạc trắng tinh xảo, cho Vũ La uống linh đan, đổ vào miệng ngụm.

      Lần này linh đan trôi vào bụng, rốt cục Ma Tử Câm thở ra hơi dài nhõm. Lúc này nàng mới nhớ ra bầu rượu này là của riêng mình, ngoại trừ đôi môi Đỏ mọng của nàng ra, vẫn chưa có người nào chạm vào. Mặc dù tại phải lúc, nhưng mặt nàng chợt nóng bừng lên.

      Vũ La uống linh đan vào, tựa hồ trạng thái có chuyển biến tốt, Ma Ngao cũng dần dần yên tâm:

      - Xem ra giữ được mạng ...

      ngờ nàng còn chưa dứt lời, thình lình Vũ La run lên, ồ tiếng phun hết tất cả linh đan cùng rượu ra ngoài. Sau đó thân thể căng cứng, hai mắt nhắm nghiền, ngã rầm mặt đất, hoàn toàn hôn mê.

      Mặc dù hai nữ nhân này biểu hết sức cương cường trước mặt người khác, nhưng dù sao các nàng cũng chưa từng trải qua tình cảnh như tại, trong lúc nhất thời sững sờ ngây dại.

      Ma Tử Câm run run đặt ngón tay lên mũi Vũ La thăm dò hơi thở, lúc sau thở phào nhõm:

      - Hơi thở của ổn, xem ra là ngủ thiếp .

      Ma Ngao lúng túng nhìn hỗn hợp linh đan và rượu mà Vũ La phun ra mặt đất:

      - Tiểu thư... ta... chúng ta cho uống thuốc cách hồ đồ, nếu như tỉnh...

      Ma Tử Câm Đỏ bừng mặt mũi, đúng vậy, người ta cứu mạng mình, nhưng chủ tớ mình biết gì cả, vội vội vàng vàng cho người ta uống bừa linh đan như vậy, may là xảy ra chuyện gì, bằng có gì ngoài ý muốn... Ma Tử Câm cảm thấy xấu hổ vô cùng, đôi tròng mắt hắc bạch phân minh đảo mấy vòng trong bóng tối. Sau đó nàng liếc nhìn Vũ La, sau khi xác định ngủ say, vội vàng dùng cả tay lẫn chân chôn vùi xuống cát tất cả hỗn hợp mà Vũ La nôn ra khi nãy.

      Ma Ngao thấy dáng vẻ tiểu thư mình giống như ăn trộm, nhịn được phải bật cười,

      Ma Tử Câm nhanh tay xử lý xong ‘chứng cứ' sau đó thở ra hơi dài nhõm, bộ ngực cao vút trong đêm cũng theo đó phập phồng, đáng tiếc Vũ La có phúc được nhìn thấy cảnh này.

      - Chúng ta chưa từng cho uống qua linh đan.

      - ừ, có, tuyệt đối có.

      Hai chủ tớ có tật giật mình, cảm thấy trong lòng thấp thỏm yên.

      Bách Vạn Nhân Đồ vô cùng hung hãn, vừa ra phải giết. Nếu hấp thu được tinh huyết động vật, ắt hẳn cắn trả lại chủ nhân.

      Mặt mày Vũ La đầy máu, mặc dù ngủ mê, nhưng máu tươi vẫn còn tiếp tục chảy ròng ròng. Mặc dù lần này có sát sinh, nhưng máu tươi của Vũ La chảy ra cũng Đủ để huyết tế Bách Vạn Nhân Đồ.

      Kể từ khi Vũ La mở được Minh Đường Cung, Phong Thần Bảng liền lặng lẽ lơ lửng Minh Đường Cung, trấn áp các đạo Thiên Mệnh Thần Phù khác.

      Nếu có Phong Thần Bảng, chắc chắn Bách Vạn Nhân Đồ nuốt chửng luôn tính mạng Vũ La.

      Bất quá Vũ La lãnh giáo lợi hại của Bách Vạn Nhân Đồ, trong lòng lại càng kiêng kỵ, sau này nếu phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt vận dụng đạo Thiên Mệnh Thần Phù này. Đây là lần mà Vũ La cách cái chết gần nhất từ sau khi trùng sinh, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả lần ở trong bụng Thận Long.

      Bên ngoài đầu lâu khổng lồ, cuồng phong gào thét giận dữ, Ma Lạc Sa Bạo ngừng tàn phá hết thảy xung quanh, Bất quá trong hốc mắt của đầu lâu này có thể chứa được hai cồn cát, có thể tưởng tượng nó khổng lồ tới mức nào. Mặc cho Ma Lạc Sa Bạo hung hãn tới mức nào cũng hề dao động mảy may.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #126
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      TÌNH CẢNH MẬP MỜ - LANG VIÊN ...


      Chủ tớ Ma Tử Câm canh giữ trong đầu lâu, sắc mặt bọn họ càng ngày càng trở nên hết sức khó coi. Thời gian dần dần trôi qua, công hiệu canh giờ của Tị Sát châu sắp hết.

      vòng tay của họ, ngoại trừ ba điểm hồng quang của ba người bọn họ ra, những điểm hồng quang khác cũng hóa thành màu lục. Hiển nhiên thời gian công hiệu của Tị Sát châu hết, tất cả mọi người rút ra ngoài Ma Lạc Uyên.

      Ma Lạc Uyên rộng lớn vô cùng, hơn nữa sát khí nồng đậm, lần trước Hạn Bạt Huyết Phần cùng Bách Vạn Nhân Đồ chiến đấu tới mức khó phân, ngoài trăm dặm còn cảm giác được. Mặc dù Ma Lạc Sa Bạo này hung hãn , nhưng cũng chỉ có thể hoành hành ở chốn này.

      Bọn Mộc Dịch Trạc may mắn hơn bọn họ, gặp phải Ma Lạc Sa Bạo, thoải mái chém giết hung thú sát khí, nhưng tại thời gian công hiệu của Tị Sát châu hết, bọn họ cũng đành phải lui ra ngoài.

      người Ma Tử Câm vẫn còn bảy, tám viên Tị Sát châu, bên ngoài bão cát hoành hành, chủ tớ hai người ra được, chỉ có thể lấy thêm mỗi người viên Tị Sát châu.

      Ma Tử Câm vừa nhớ ân cứu mạng của Vũ La, vừa bị chuyện cho uống bừa linh đan làm cho rối loạn trong lòng, cho nên hết sức hào phóng cho Vũ La thêm viên Tị Sát châu nữa.

      Ma Ngao tỏ ra lo lắng:

      - Tiểu thư, còn nhiệm vụ của chúng ta sao?

      Ma Tử Câm cũng có biện pháp nào, tại bọn họ bị vây khốn ở nơi này, có trời mới biết khi nào Ma Lạc Sa Bạo mới chịu tan. Vạn nhất sử dụng hết Tị Sát châu nhưng vẫn thể ra ngoài, cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ chết.

      - Ôi, bây giờ còn lo nhiệm vụ gì nữa, còn sống ra được bên ngoài là may mắn ...

      Ma Ngao cũng tỏ ra bất đắc dĩ, với vẻ hy vọng:

      - chừng bọn gia có thể có thu hoạch. Lần trước bọn họ lấy được đạo Mệnh Tủy, chỉ cần tìm thêm hai đạo nữa là được.

      Nhắc tới vị hôn phu của mình, Ma Tử Câm vô cùng tức giận:

      - Tên nam nhân vô dụng kia, nếu có thể tìm được Mệnh Tủy cũng đưa lại cho ta.

      Ma Ngao lúng túng, nhưng vẫn cố tìm lời khuyên nhủ:

      - Tiểu thư, chừng gia vẫn nhớ tới người đó.

      - Thối lắm!

      Ma Tử Câm lại tỏ ra cay độc:

      - Nhớ tới ta ư, ngươi cho rằng ta biết gì sao? Từ năm mười tuổi, ta bắt đầu đánh ngã y, cởi lên lưng y, y vừa thấy ta vội vàng bỏ trốn. Lần này y dám về báo cáo với Nhị thúc, cho nên mới van cầu ta, đúng là tên phế vật vô dụng.

      Lúc này Ma Ngao hiểu vì sao tiểu thư của mình vừa tới Nhược Lô Ngục, làm cho gia mất mặt thể hạ đài.

      - Tiểu thư, nếu người thích gia, vậy từ hôn quách cho xong.

      Đầu óc Ma Ngao quả vô cùng đơn giản.

      -Ôi...

      Vẻ mặt Ma Tử Câm trở nên buồn bã, buông tiếng than dài, lúc lâu sau mới lên tiếng :

      - Nào có chuyện đơn giản như ngươi vừa ... Đừng Ma gia chúng ta đời đời giao hảo với Nam Cung gia bọn họ, chỉ bằng vào thân phận của ta tại, nếu như từ hôn, e rằng tu sĩ khắp cả thiên hạ rằng ta thấy trăng quên đèn, vứt bỏ nghĩa tào khang thuở trước.

      Ma Ngao cười phì tiếng:

      - nghĩa tào khang ư, tiểu thư người tưởng tượng quá mức rồi...

      Ma Tử Câm khoát tay, trong lòng buồn phiền vô hạn. Trong lúc vô tình nàng liếc nhìn Vũ La cái, đột nhiên khẽ run lên:

      - Ma Ngao, mau tới giúp ta lật người lại...

      Nàng vừa như vậy, Ma Ngao mới phát ra, nãy giờ Vũ La nằm úp sấp xuống mặt cát.

      Vốn trước nay hai nàng quen chăm sóc người khác, Ma Tử Câm càng cần phải , là phù sư tương lai quen được người người hầu hạ, Ma Ngao ra chỉ là lá chắn thịt của Ma Tử Câm, cơ hồ hầu hạ ai khác. Lúc nãy Vũ La vừa ngã xuống, hai người kiểm tra chút, thấy hơi thở Vũ La trở nên ổn định, hơn nữa bản thân các nàng mệt, bèn ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi mà để ý.

      Sau khi chủ tớ hai nàng tâm hồi, mới đột nhiên nhớ ra để cho người nằm ngủ úp mặt xuống cát như vậy, hơn nữa người này còn là ân nhân cứu mạng của các nàng, tựa hồ có vẻ được ổn.

      Hai chủ tớ có tật giật mình này vội vàng lật ngược Vũ La lại, trong lúc ngủ say, Vũ La vô ý thức khẽ hừ tiếng, khiến cho hai nàng giật bắn mình, giống như hai con thô bị kinh động.

      Cũng may ngay sau đó Vũ La tiếp tục ngủ say, mặt dính đầy cát cùng máu tươi khô đọng lại.

      - Vậy... vậy chúng ta phải làm sao?

      Ma Ngao há hốc mồm, vẫn là Ma Tử Câm cơ trí, ngẫm nghĩ chút bèn lấy bầu rượu bạc ra, lấy khăn nhúng rượu lau chùi cho Vũ La.

      Thân hình của nàng vốn yểu điệu, lại chưa từng hầu hạ ai, cho nên động tác hết sức vụng về. Bộ ngực ngạo nhân kia dán sát thân thể Vũ La, chà xát tới lui, chỉ tiếc Vũ La hôn mê bất tỉnh, uổng mất trường diễm phúc.

      Hai nàng dìu Vũ La ngồi dậy tựa vào đầu lâu, Ma Tử Câm cẩn thận lau sạch cát mặt . Rượu lau mặt Vũ La tạo ra cảm giác mát mẻ, đến khi Ma Tử Câm lau sạch cát mặt, Vũ La cũng dần dần tỉnh lại.

      Ma Tử Câm chú ý tới Vũ La sắp tỉnh, thấy trán vẫn còn dính cát, bèn với tới định lau cho sạch. Thế nhưng đôi ngọc thô trước ngực nàng trời sinh quá lớn, chạm vào bên cánh tay Vũ La, ngăn cho nàng với tới trán , Ma Tử Câm bèn vận lực chồm lên, đôi ngọc thô liên tục cọ xát vào tay .

      Vừa lúc Vũ La tỉnh lại. Tiền kiếp cũng chưa từng gần gũi Tống Kiếm Mi tới mức này, dù đôi ngọc thô của Tống Kiếm Mi , nhưng chắc chắn bằng Ma Tử Câm.

      tại cảm giác êm ái mê hồn khiến cho Vũ La bừng tỉnh lại. vừa mở mắt ra, chợt nhìn thấy y phục bị bão cát xé rách của Ma Tử Câm ràng ràng ngay trước mắt, Vũ La cũng có khả năng nhìn trong bóng tối, xuyên qua những vết rách, làn da trắng như tuyết của Ma Tử Câm ân theo từng động tác của nàng, Càng chết người hơn nữa là đôi ngọc thô kia chịu vâng lời, lộ ra bên ngoài non nửa, quả là quá lớn, khó lòng cam chịu trói buộc...

      Vũ La vốn phải phường hiếu sắc, lúc trước đánh giá cách lớp y phục hề kiêng kỵ, chỉ vì cố ý chọc tức tiểu nương cay độc này. Bây giờ nàng là vô ý lộ ra, nếu nhìn chằm chằm như vậy, quả là khiếm lễ.

      Tay Ma Tử Câm cầm khăn đưa lên lau mặt Vũ La bất chợt dừng lại nửa chừng. Vừa rồi động tác của nàng vô ý khiến cho hạt châu ngọc thô lướt qua người Vũ La, lập tức nảy sinh cảm giác như vừa có luồng điện chạy qua người, khiến cho nàng tự chủ được giật bắn mình. Hơn nữa nàng ở gần sát Vũ La như vậy, mùi đặc trưng của nam nhân xông lên mũi ngào ngạt. Lúc trước nàng cảm giác được gì khác, nhưng cái giật mình vừa rồi dường như kích thích thứ gì đó sâu tận đáy lòng. Lúc này bị mùi của thân thể Vũ La kích thích, nhất thời nàng chỉ cảm thấy tâm thần mê loạn, ngay cả chuyện định làm cũng quên bẵng .

      - Tiểu thư, tiểu thư...

      Ma Ngao kêu được vài tiếng, Ma Tử Câm mới bừng tỉnh ngộ lại:

      - A...

      Ma Ngao cũng có tật giật mình, vội vã thúc giục:

      - sắp tỉnh rồi, tiểu thư nhanh nhanh chút...

      Ma Ngao quả có ý thức của thị nữ chút nào, nếu là người khác, nhanh chóng làm thay cho chủ nhân mình, còn nàng chỉ bàng quan thúc giục chỉ đạo, nhưng kỳ quái hơn nữa, Ma Tử Câm vẫn ngoan ngoãn làm theo, cố nén cảm giác rối bời trong lòng, lau mặt sạch cho Vũ La, nhờ bóng tối che đậy gương mặt Đỏ bừng của mình, sau đó lặng lẽ ngồi dựa bên.

      Nàng lặng lẽ quan sát Vũ La chút, Sau khi lau sạch mặt mũi, nam nhân tuổi hơn nàng rất nhiều này nhìn qua vạm vỡ cường tráng, cũng có vài phần mị lực của nam nhân trưởng thành, giống như thiếu niên chỉ vừa mười sáu tuổi.

      Chợt tiếng bùng rất lớn vang lên, biết bão cát cuốn thứ gì đó va vào bên ngoài đầu lâu, nghe tiếng động này, thình lình Ma Tử Câm bừng tỉnh ngộ, thầm tự trách, vì sao mình lại nghĩ vẩn vơ như vậy, mình là hoa có chủ kia mà...

      Nhớ tới vị hôn phu, trong lòng Ma Tử Câm chợt cảm thấy hết sức đau buồn, nhưng nàng cũng chỉ có thể tiếp nhận này.

      Nàng còn là thân nhi nữ tự do nữa, bất kể vị hôn phu của nàng vô dụng tới mức nào, y cũng là người mà phụ mẫu chọn cho nàng. Vì danh dự của Ma gia, nàng phải thủ tiết.

      Ma Tử Câm buông tiếng thở dài, nhìn Vũ La lúc này còn ‘ngủ say' thầm hạ quyết tâm giữ khoảng cách với nam nhân này.

      -Ư...

      tiếng rên rỉ vang lên, Vũ La ‘rốt cục’ tỉnh lại, Ma Ngao thân cao chín thước, to lớn vô cùng, vốn là người đần độn mới phải, nhưng lúc này ánh mắt nàng đảo tròn liên hồi:

      - Hừ, ngươi tỉnh rồi sao, cảm thấy thế nào, có chỗ nào thoải mái hay ?

      Ma Tử Câm tức điên nhưng được, ngươi có tật giật mình cũng nên chột dạ tới mức này...

      Vừa rồi Vũ La áp chế thú huyết sôi trào xuống, cũng chột dạ, tự nhiên cảm thấy vẻ khác thường trong lời Ma Ngao, lắc đầu vài cái, cảm thấy mình vẫn còn có chút suy yếu, chợt buột miệng hỏi:

      - Ta hôn mê bao lâu?

      - Hơn canh giờ rồi, tiểu thư ta vừa cho ngươi thêm viên Tị Sát châu.

      Vũ La vội vàng ôm quyền thi lễ với Ma Tử Câm:

      - Đa tạ Ma Tử... Câm nương.

      Ma Tử Câm tỏ vẻ thờ ơ:

      - ngươi cứu mạng chủ tớ chúng ta, đây là chuyện nên làm, xin đừng khách sáo.

      Ma Tử Câm có cảm giác mình quá thờ ơ, nhưng nghĩ rằng với tính tình của mình, nàng đối với Vũ La như vậy là vô cùng khách sáo. Nếu như nhớ lại thái độ của nàng với Diệp Niệm Am và Vũ La lúc mới tới Nhược Lô Ngục, lập tức hiểu.

      Vũ La đương nhiên biết suy nghĩ của Ma Tử Câm, còn cho rằng vì mình vừa cứu mạng nàng, cho nên nàng thay đổi so với lúc trước.

      - Cũng biết đến khi nào bão cát mới tan ...

      Ma Ngao có vẻ chán nản, Ma Tử Câm cúi đầu ngồi bên, biết suy nghĩ những gì, Vũ La cũng biết nên gì, ba người thể làm gì khác hơn là trầm mặc.

      Sau chừng ba khắc, rốt cục bão cát bên ngoài cũng tan , vốn trước đây chiếc đầu lâu khổng lồ này bị cát vàng chôn mất phần cằm, tại sau khi trải qua bão cát, từ hốc mắt trở xuống hoàn toàn chôn vùi trong cát, ba người phải sử dụng pháp thuật bay ra từ trong hốc mắt.

      ít hài cốt hoàn toàn bị chôn sâu dưới cát vàng vô tận, tại trước mặt mọi người là mảng vàng óng ánh trải dài, bằng phẳng hơn trước rất nhiều.

      Thời gian còn lại của viên Tị Sát châu thứ hai cũng nhiều, Vũ La nhìn Ma Tử Câm cái, hỏi thử dò xét:

      - Ma nương, chúng ta trở về hay sao?

      Ma Tử Câm kiên quyết lắc lắc đầu:

      - về, thay vì mang số Tị Sát châu còn lại cho loại người vô dụng như Nam Cung Bảo, chi bằng chính mình liều phen, hẳn xác suất tìm được Mệnh Tủy lớn hơn nhiều.

      Lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời Ma Tử Câm cảm thấy hối hận. Vì sao mình lại quở trách hôn phu trước mặt , phải cho rằng mình khích lệ sao?

      Vũ La nghe nàng câu dừng lại, vẻ mặt trở nên ảo não, trong lòng lấy làm kỳ, vì sao nương này lại tỏ ra như vậy...

      Có trời đất chứng giám, lúc này Vũ La hề nghĩ vẩn vơ, nhưng Ma Tử Câm quả có tật giật mình, tự nhiên là sợ bóng sợ gió.

      - thôi.

      Ma Tử Câm cất bước trước.

      Trong ba người, tu vi thấp nhất phải là Vũ La. Nếu xét chiến lực, vậy còn phải tổng hợp rất nhiều yếu tố như tu vi, pháp bảo, linh phù, pháp quyết... Cho nên Vũ La mới có thể chế ngự Ma Ngao hết sức dễ dàng, nhưng tại phi hành, muốn so tốc độ vậy chỉ có tu vi đơn thuần.

      Nếu như Vũ La tìm được thiên địa Linh Vật, ngưng tụ ra Linh Long, lúc này ngự long mà , phong vân cùng nổi, tự nhiên cởi gió bay nhanh, đáng tiếc là có.

      Với bản lãnh tại của thậm chí còn thể ngự phong mà , hai nàng cũng làm sao được, cũng thể bỏ lại . Cho nên hai nàng đành phi hành sát đất, Vũ La chỉ có thể theo sát phía sau nhấm nháp cát vàng mà có biện pháp nào khác.

      Lúc trước Ma Ngao ngưng tụ lực lượng toàn thân xuất ra quyền, bị Vũ La hóa giải nhàng hời hợt, sau đó bắt nàng làm tù binh. Lúc ấy nàng còn tưởng Vũ La là ‘đại cao thủ’ giấu tu vi, lúc này xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi, trong lòng cũng khỏi sinh ra cảm giác khinh mạn.

      Ba người rất nhanh, dần dần tiến vào sâu trong Ma Lạc Uyên.

      tiếng gầm thét rung trời truyền đến, cồn cát ngoài xa chừng vài chục dặm, có hung thú sát khí đầu gấu, thân hổ, đuôi cá sấu, dài chừng mười lăm trượng hùng cứ. Hung thú này có răng nhọn như giáo, trảo dài như đao, rống giận với mấy chục hung thú thuộc hạ của nó bên dưới cồn cát.

      Hai nàng hoan hô tiếng, Ma Tử Câm bay lên , dưới chân nàng thình lình xuất đạo linh phù màu vàng sáng. Hai bên linh phù lộ ra hai chiếc cánh ve hào quang rộng chừng năm trượng, chỉ vỗ cái ra xa mấy dặm.

      Ma Ngao hoàn toàn dựa vào tu vi của bản thân ngự khí phi hành, so ra tốc độ tuyệt đối chậm hơn Ma Tử Câm. Nàng còn quay đầu lại kêu lên tiếng với Vũ La:

      - Người Nhược Lô Ngục kia, hãy xem chúng ta săn Mệnh Tủy thế nào, ha ha ha...

      nữ nhân này tuyệt giống như nữ nhân, bất kể là hình thể, diễn xuất, ngôn ngữ... cũng giống như ông trời nhét linh hồn nam nhân vào trong thân thể nữ nhân.

      Vũ La đứng ở phía sau lắc lắc đầu, Ma Tử Câm quả vẫn còn tâm tranh cường hiếu thắng, dù nàng còn dùng lời kích thích mình nữa, nhưng vừa nhìn thấy hung thú sát khí vội vội vàng vàng xông thẳng tới, điểm này rất vấn đề.

      cũng thấy trách, đây là tính cách vốn có của người tu chân, rất khó lòng thay đổi. Chẳng qua cảm thấy hơi bất ngờ, hiểu vì sao nàng lên tiếng châm chọc mình như trước, chẳng lẽ là vì lúc nãy mình cứu mạng các nàng? Vũ La thầm cảm thấy thoải mái trong lòng, đương nhiên ơn cứu mạng phải chuyện đùa, tại cũng chưa suy nghĩ gì nhiều.

      Phía trước hai nàng bắt đầu động thủ cùng hung thú sát khí kinh khủng kia.

      Ma Ngao gầm lên giận dữ, đầu quyền phủ kín hai tầng ô quang, chính là hai món pháp bảo bao tay ngũ phẩm thượng. Có pháp bảo người, Ma Ngao như hổ thêm cánh, mỗi quyền đánh ra mang theo những vòng tròn sóng gợn màu xám đen đầy trời, tiếng kêu u ú, đánh cho hung thú sát khí kia ngừng kêu la thảm thiết.

      Ma Tử Câm khẽ vung tay phải, đạo Thiên Mệnh Thần Phù bát phẩm lập lòe xuất . Xung quanh đạo Thiên Mệnh Thần Phù này có ba đạo linh phù vờn quanh, phẩm cấp đồng nhất, hợp thành đạo phù trận Tứ Đại Chinh. Vô số lôi điện đánh xuống, hình thành vòng công kích như bão táp mưa sa, ít hung thú sát khí nho còn sót xung quanh cồn cát lập tức hóa thành hư ảo.

      Ma Tử Câm xuất ra chiêu giải quyết hết thảy hung thú sát khí, tay ngọc khẽ nâng, phù trận Tứ Đại Chinh vận chuyển, Thiên Mệnh Thần Phù thình lình bạo phát đạo hào quang, Lúc này hung thú sát khí cồn cát tựa hồ cũng đánh hơi được nguy hiểm, giận dữ gầm lên vỗ ra trảo đầy lui Ma Ngao, sau đó quay đầu bỏ chạy.

      nhưng phù trận Tứ Đại Chinh phát động, luồng lôi quang to như cối xay đánh xuống. Ầm tiếng nổ rung trời vang lên, hung thú sát khí kia tan tác, dư lực còn tạo ra khe sâu nửa dặm, dài mấy dặm mặt cát.

      Lúc này Vũ La mới ung dung nhàn nhã chạy tới, nhìn mặt cát ngổn ngang, nhìn hai nàng thở dốc hồi, giơ ngón tay cái lên nhìn hai nàng châm chọc:

      - Giỏi lắm, tay chân là linh lợi, bất quá dường như ta thấy Mệnh Tủy đâu...

      Ma Ngao mặt dày cảm thấy gì, nhưng Ma Tử Câm Đỏ bừng mặt mũi, Vũ La thấy vậy đột nhiên tim đập thình thịch, thầm nhủ trong lòng, ngờ nữ nhân cay độc này lúc xấu hổ lại trở nên mê người như vậy.

      - Bất quá mới gặp đám hung thú sát khí mà thôi, làm sao may mắn như vậy được, ngươi hãy chờ xem, chắc chắn có.

      Ma Ngao quả quyết .



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #127
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    5. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      TÌNH CẢNH MẬP MỜ - LANG VIÊN ...


      Lúc này Ma Tử Câm bên cạnh giống như nữ tử ôn nhu thùy mị, nhàng ngăn Ma Ngao lại, cho nàng tiếp tục chọc tức Vũ La.

      Ba người tiếp tục về phía trước, càng sâu vào Ma Lạc Uyên, nguy hiểm cũng càng lớn, gặp hung thú sát khí ngày càng nhiều, cũng ngày càng hùng mạnh.

      Chẳng qua mỗi lần như vậy, Ma Ngao cũng giống như con vượn hạ sơn gào thét xông lên, Ma Tử Câm tự nhiên theo sát phía sau. Cơ hồ cần Vũ La động thủ, hai nàng tự động giải quyết.

      Dọc đường , ba người... phải, đúng ra là hai người chém giết mấy ngàn con hung thú sát khí, nhưng tìm được đạo Mệnh Tủy nào. Viên Tị Sát châu thứ hai dùng hết, Ma Tử Câm hề do dự lấy viên Tị Sát châu thứ ba ra sử dụng, đây cũng là cơ hội cuối cùng.

      Ma Ngao vẫn chút kiêng kỵ tàn sát hung thú sát khí, nhưng thần sắc Vũ La cũng càng ngày càng trở nên ngưng trọng.

      Truyền thuyết rằng Ma Lạc Uyên còn hung hiểm hơn cả Ly Nhân Uyên, chẳng lẽ mặc cho người ta thoải mái tiến vào, muốn lấy gì lấy?

      Ma Ngao và Ma Tử Câm cũng phải là nữ nhân tinh tế, bất quá cảm thấy hung thú sát khí kéo tới càng ngày càng nhiều, bọn họ chém giết càng hưng phấn, bởi vì khả năng săn được Mệnh Tủy càng lớn.

      Phù trận Tứ Đại Chinh của Ma Tử Câm cơ hồ hung thú nào địch nổi. Đây là ích lợi đạt được của phù sư tương lai, bằng đừng là Thiên Mệnh Thần Phù, ngay cả linh phù thông thường cũng chưa chắc có được.

      Các nàng xông lên phía trước giết chóc những hung thú sát khí kia, Vũ La tuyệt lo lắng, bởi vì hề cảm giác được người chúng có Mệnh Tủy.

      chỉ theo sau hai nàng, vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng uống viên linh đan, ngưng tụ linh nguyên, để sẵn sàng ứng phó những mối nguy xuất đột ngột.

      Di chứng cho sử dụng Bách Vạn Nhân Đồ cho đến bây giờ vẫn chưa giải trừ hoàn toàn, trạng thái của Vũ La cũng chưa đạt tới tốt nhất.

      Ma Lạc Uyên há thể khinh thường, đây là địa phương còn nguy hiểm hơn cả Ly Nhân Uyên, chắc chắn chỉ có những hung thú sát khí thông thường này. Kể từ khi gặp được đám hung thú sát khí đầu tiên, Vũ La luôn có cảm giác sợ hãi kinh hồn khiếp vía, tựa hồ có thứ gì đó rất cao, rất hùng mạnh, dùng phương thức mà bọn họ thể cảm nhận được, thầm lặng lẽ theo dõi ba người bọn họ.

      Sau khi Ma Tử Câm và Ma Ngao hưng phấn chém giết đám hung thú sát khí đông đúc, cả vùng trời đất chợt trở nên vô cùng tĩnh mịch. Ngay sau đó, cỗ áp lực hùng mạnh truyền đến, khí hung sát xung quanh đột nhiên trở nên ngưng trọng gấp ba lần.

      Vốn Vũ La còn ở ngoài xa mấy dặm, sau khi cảm ứng được biến hóa này lập tức tăng tốc, chỉ trong nháy mắt tới bên cạnh Ma Tử Câm. Hai nàng cũng cảm ứng được biến hóa tầm thường này, Ma Ngao kinh hãi:

      - Có chuyện gì vậy?

      Ánh mắt Vũ La sắc bén như đao, dò xét xung quanh, nhưng rất nhanh phát ra khốn cảnh khiến cho cảm thấy đau đầu hơn nữa:

      - Tị Sát châu của hai người còn có thể chịu đựng được trong bao lâu?

      Ma Tử Câm kiểm tra thử:

      - Chừng nửa canh giờ.

      - của ta cũng vậy.

      Ma Ngao cũng đáp.

      Vũ La thở dài bất đắc dĩ, đúng ra phải biết các nàng khoa trương trong Ma Lạc Uyên như vậy, có kết quả tốt.

      tràng tiếng đùng đùng trầm đục vang lên dưới cát. Biển cát trước mặt ba người Vũ La chợt sôi trào lên như nước, bọt khí màu vàng từ dưới cát liên tiếc bốc lên, khiến cho cát vàng cuồn cuộn. Trong bọt khí màu vàng ấy chính là khí hung sát hết sức tinh thuần, những bọt khí này vừa bốc lên, khí hung sát xung quanh lập tức trở nên trầm trọng gấp đôi.

      Lực lượng Tị Sát châu bị ép tới mức thấp nhất, chỉ vừa Đủ bảo vệ thân thể ba người mà thôi.

      Trong mắt Ma Ngao lóe lên những tia sáng hưng phấn, nàng thuộc về loại người hiếu chiến, lúc trước tiêu diệt những hung thú sát khí kia quá dễ dàng, khiến cho nàng có cảm giác chiến đấu chân chính, đánh tay.

      tại Ma Ngao nhìn mặt cát chằm chằm, thét lớn đầy khiêu khích:

      - Tới , mau tới đây...

      Thình lình luồng cát vàng phóng vút lên cao, giống như mở ra lỗ hổng, cơn trốt xoáy cuồng bạo từ lỗ hổng kia xoáy tròn bay lên. Cơn trốt xoáy thông thường đều hút hết thảy vào trong, nhưng cơn trốt xoáy này lại ném tất cả cát vàng ra ngoài.

      tràng tiếng gió gào thét thê thiết vang lên, Vũ La vội vàng bước nhanh tới trước, tay chộp lấy Ma Ngao kéo ra sau lưng mình. Cùng lúc đó, Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tý xuất , phù trận Sơn Hải Tọa lăng bay lên, mười bốn đạo linh phù đen như mực che trước mặt ba người.

      Bão cát cuồng bạo này tuyệt đối hề yếu hơn Ma Lạc Sa Bạo mà bọn họ gặp gỡ lúc trước. Ầm tiếng vang lên, ba người Vũ La lảo đảo thân hình, bị luồng đại lực thình lình đầy mạnh, cả bọn cùng ngã lăn ra đất.

      Sơn Hải Tọa vì phát ra trong lúc vội vàng, tại tan tác, sắc mặt Vũ La tái nhợt, lúc lâu sau mới bình ổn được khí huyết sôi trào trong cơ thể, gầy dựng lại phù trận Sơn Hải Tọa.

      Bất quá vừa rồi nhờ vậy, mọi người cũng tránh được kiếp.

      Bên trong cát vàng lúc này bị xoáy thành con hào sâu chừng ngàn trượng, đạo khí tức vô cùng kinh khủng phóng vút lên cao, Ma Tử Câm kinh hô thất thanh:

      - Là vật gì vậy?

      Cuồng phong dần dần ngừng thổi, xung quanh lại lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

      Ba người nơm nớp lo sợ, di chuyển lên đỉnh cồn cát nhìn xuống.

      Trong con hào khổng lồ kia, bóng tối dày đặc. Lẽ ra với độ sâu này, thể nào tăm tối tới mức như vậy, nhưng dường như bên dưới có lực lượng thần bí nào đó nuốt chửng ánh sáng, khiến cho người ta thể nhìn .

      Vút...

      cự trảo lông lá, móng vuốt nhọn hoắt, to đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi đột ngột vươn lên, ngay sau đó là cự trảo khác, cự thú kinh khủng từ dưới hào ngoi lên.

      Ba người vội vàng lui về phía sau, bất quá chỉ trong thoáng chốc, hung thú đầu sói thân vượn, lưng có ba hàng gai nhọn rất lớn, trước ngực có vảy khổng lồ, tứ chi lông lá xồm xoàm từ dưới hào sâu bò lên.

      Hung thú này cũng là do sát khí ngưng kết mà thành, nhưng vô cùng ngưng , nhìn qua khác gì hung thú chân chính.

      Lang Viên Cự Thú này còn cái đuôi dài như rắn, vùi sâu trong cát chưa rút lên .

      Cặp mắt của nó hết sức tàn nhẫn, có chút tình cảm, lấp lóe ánh vàng vô cùng dị, trong đồng tử thỉnh thoảng có ánh lửa màu vàng chớp lóe. Thân nó cao chừng trăm trượng, sừng sừng giữa đất trời, nó vừa xuất , sát khí mạnh mẽ quanh thân lập tức lan tràn rợp trời, tựa hồ muốn tuyệt diệt hết thảy sinh cơ trong thiên địa.

      Bề ngoài Ma Tử Câm cay độc , nhưng trong lòng nàng yếu đuối vô cùng. Vừa nhìn thấy hung thú như vậy, lập tức cảm thấy trong lòng sợ hãi. Cũng vì nguyên nhân này, gia tộc mới cho Ma Ngao theo làm lá chắn thịt cho nàng.

      Chẳng qua là lần này, khí hung sát của Lang Viên Cự Thú hùng mạnh kia giống như ngọn núi khổng lồ đè nặng đầu mọi người, Ma Ngao chiến ý bừng bừng, tự nhiên đứng ra hứng mũi chịu sào, liều mạng chống cự lại áp lực của cự thú kia. Bất quá chỉ trong thoáng chốc, mũi nàng chảy máu, hai mắt Đỏ ngầu, hiển nhiên cũng sắp sửa chịu đựng được nữa.

      Ma Tử Câm biết thực lực của Ma Ngao, Lang Viên Cự Thú kia chỉ bằng vào thân khí hung sát có thể áp chế Ma Ngao thể cử động, khiến cho trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kinh hãi. Lúc này đại nạn lâm đầu, nàng quên mất lời thề ‘thủ tiết’ khi trước, tự chủ được nắm lấy tay Vũ La hỏi vội:

      - Rốt cục đây là vật gì vậy?

      Lúc này Vũ La cũng có lòng dạ nào chú ý giữa hai người có động tác thân mật nho mờ ám, khẽ siết chặt bàn tay nhắn mềm mại như có xương của nàng, an ủi nàng chút, sau đó mới trầm giọng :

      - Đây mới là mối nguy chân chính trong Ma Lạc Uyên.

      A..., Ma Ngao bị áp chế cảm thấy cam lòng, gầm lên giận dữ, người nàng thình lình bạo phát đạo hào quang màu vàng chói sáng. Khí hung sát trấn áp nàng từ nãy tới giờ, tại cũng bị lực lượng này chấn cho nới lỏng ra chút.



      [​IMG]
      Tiên Tuyệt - Chương #128
      skiemiaoNữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :