NGÔN XUẤT PHÁP TÙY! (TRUNG) Vũ La cười lạnh tiếng: - Đó phải chính là kỳ vọng của lão sao? Ma Tổ á khẩu trả lời được, năm đó là lão hãm hại Vũ La. cố ý làm cho chiếm được bộ Cửu Long Thôn Nhật này, lại nghĩ đến Ngôn Xuất Pháp Tùy mà mình cho là nắm chắc có thể chế phục Vũ La lại thua dưới bộ Tiên quyết này. Mặc dù Vũ La còn tu luyện ra Linh Long, thế nhưng chỉ bằng lực hấp nhiếp bá đạo của bộ pháp quyết này đủ phá vỡ Ngôn Xuất Pháp Tùy của Ma Tổ vừa luyện thành. Dù sao đây cũng chính là Tiên quyết! - Hừ. lần này coi như ngươi may mắn! Ma Tổ chính là nhân vật tung hoành thiên hạ thời đại trước, cầm lên được cũng buông xuống được, thần thông bị người phá vỡ, lần này lại thua trong tay Vũ La. thế nhưng cũng có quá mức thất vọng, vẫn tự tại ung dung ngồi giữa ba cây cột đá to lớn. - Ngôn Xuất Pháp Tùy của bổn tọa chỉ là vừa mới luyện thành, cho nên mới bị ngươi dễ dàng phá vỡ như vậy, chờ ngươi lần tới trở lại có thể có may mắn như vậy. Tiểu tử. ngươi lĩnh giáo lợi hại của Ngôn Xuất Pháp Tùy, lần tới ngươi còn dám tới ? Vũ La cười ha ha. với lão ma đầu: - Lão nhân gia. lão cần khích tướng, ta vừa hay có số việc muốn hỏi lão, chỉ cần lão khẳng khái trả lời ta. lần sau ta còn đến nữa. Ma Tổ lập tức gật đầu: - Tốt. ngươi muốn biết cái gì. cứ việc hỏi. Chẳng qua ta sớm cho ngươi, nếu là vấn đề tu luyện Cửu Long Thôn Nhật ngươi cần mở miệng, đó là Tiên quyết, lão nhân ta cũng hiểu. Vũ La lắc đầu: - Ta hỏi cái đó. vươn tay chỉ lên đỉnh đầu: - Ta chỉ hỏi lão, đạo phù văn này có ý tứ gì? ở đỉnh đầu Vũ La chính là phù văn Quang Mang Thái Dương, quay xung quanh đạo phù văn này, xung quanh còn có mười ba đạo phù văn khác, Vũ La quên đạo trong đó, chỉ nhớ mười hai đạo. Ma Tổ sắc mặt đại biến, dường như cực kỳ sợ hãi nhắc tới đề tài này: - Vì sao ngươi lại chú ý tới đạo phù văn này? bầu trời có vô số phù văn. Quang Mang Thái Dương chẳng qua chỉ là trong số đó, cũng có gì nổi bật trong rất nhiều phù văn kia. Vũ La trả lời, chỉ truy hỏi: - Đạo phù văn này có ý tứ gì? Ma Tổ cũng lập tức trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đạo phù văn này. Vũ La ngờ ràng thấy được sợ hãi ở mặt lão! Thượng cổ Ma Tổ toàn bộ Tu Chân Giới cũng làm gì được, ngờ lại sợ hãi đạo phù văn. Lão ma đầu cúi đầu do dự hồi lâu. vẫn lắc đầu : - Phương diện này dính dáng quá lớn. ta khuyên ngươi nên tiếp tục điều tra nữa. bằng chăng những ngươi chỉ có con đường chết, ngay cả ta cũng phải chịu liên lụy, trọn đời được siêu sinh! Vũ La có thể đoán được đạo phù văn này giấu bí mật cực lớn. lại ngờ có thể làm cho lão ma đầu cũng năng thận trọng. Vũ La bắt đầu còn có chút hoài nghi, đem ra đủ các thủ đoạn, lão ma đầu vẫn ngậm miệng , làm cho Vũ La hiểu được lão già này cũng phải làm cao, là chân chân chính chính dám . Vốn tưởng rằng hành trình Ly Nhân Uyên lần này có thể đạt được kết quả mình mong muốn, ngờ rằng lại chút thu hoạch. Vũ La chỉ đành thất vọng trở về mặt đất. Thu hoạch duy nhất chính là Cửu Long Thôn Nhật, sau khi cắn nuốt đạo thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy kia hơi có chút lớn mạnh, mặt tường đá Long Bích kia vốn chỉ cao năm thước, tại cao thêm chừng ba tấc. Liên tiếp bảy ngày cũng thấy hình bóng Diệp Trọng Lạc, thậm chí ngay cả Cốc Mục Thanh và Hổ Mãnh cũng thấy, ngược lại Bạch Thắng Kiếp dường như cả ngày chơi bời lêu lổng. Mộc Dịch Trạc trọng thương tĩnh dưỡng. Bạch Thắng Kiếp liền giúp đỡ Diệp Niệm Am xử lý ít chuyện trong Nhược Lô Ngục. vốn cũng là nhân vật trong hệ thống tư pháp, làm những việc này vô cùng thông thạo. Cuối cùng ngày này, Cốc Mục Thanh bỗng nhiên xuất ở nhà ăn. gọi Vũ La ăn như hổ đói . Diệp Thanh Quả từ đầu đến cuối ở trong góc chăm chú nhìn hai người, món ngon trong khay vào trong miệng cũng biết có mùi vị như thế nào. đường. Vũ La ở phía sau có chút nhăn nhó, đây đương nhiên phải bản sắc Đế Quân, chẳng qua cả đời trước lẫn đời này cũng có kinh nghiệm chủ động theo đuổi nữ hài tử. lễ vật chuẩn bị tốt lúc trước ở trong lòng bàn tay, cố mấy lần dũng khí. cuối cùng mới đuổi theo bước, muốn mở miệng. Cốc Mục Thanh lại bỗng nhiên : - Rất nguy hiểm ngươi có biết hay ? Vũ La sửng sốt chút mới hiểu được, nàng chính là hành động dụ bắt Thập Phương Quỷ Độn. trong lòng khỏi ấm áp. - Nàng yên tâm. trong lòng ta hiểu . Cốc Mục Thanh gì nữa. trong lòng lại có chút đau thương: phải là như thế này sao? Chỉ cần chuyện mà quyết định, chưa từng có ai có thể làm thay đổi chủ ý. Đế Quân quyết đoán. chẳng lẽ biết, người ta rất lo lắng cho ? lẽ nào cảm giác được tấm lòng của mình chút nào? Tâm tình của Cốc Mục Thanh bỗng nhiên thấp xuống, dọc đường câu với Vũ La. Làm cho Vũ La có chút nắm được đầu mối, cũng dám lấy ra lễ vật trong tay nữa. Diệp Trọng Lạc quả thực chuẩn bị sẵn sàng rồi, tìm Vũ La tới căn dặn phen, bảo trở về chuẩn bị cho tốt. sáng mai xuất phát. Vũ La có gì để chuẩn bị, tất cả gia sản của đều mang theo người- cho dù từ trong gian nhà trước đây, đến chỗ ở linh mạch tại, cũng là vỗ vỗ mông rời , sau đó đặt mông ghế của nhà mới, thế là dọn nhà hoàn thành. Diệp Trọng Lạc cũng phải chỉ căn dặn mình Vũ La. thực tế tất cả người tham gia hành động đều được triệu tập đến. Sau khi tan họp Vũ La gọi Hổ Mãnh lại: - Hổ huynh, rượu uống lần trước có còn ? Hổ Mãnh ngược lại cũng rộng rãi, bàn tay vừa lộn. bầu rượu Hàn Tuyền Ngưng Thúy chỉ lớn bằng nắm tay kia xuất ở trong tay, tiện tay vứt cho Vũ La: - Bên trong còn chừng ba hũ. đừng uống hết đó, chúng ta lần này trở về ta còn chuẩn bị dùng rượu này khánh công đó. Vũ La tiếp lấy bầu rượu, liền ôm quyền: - Đa tạ. Hổ Mãnh khoát khoát tay, trước. Dụ bắt Thập Phương Quỷ Độn quan hệ trọng đại, hơn nữa đây là cơ hội duy nhất. Hổ Mãnh giống Vũ La. phải chuẩn bị tốt phen. Vũ La vứt bầu rượu, tới nhà ăn. bảo đại trù sư cắt ba mươi cân thịt hổ, sau đó trở về chỗ ở linh mạch, tu luyện Cửu Long Thôn Nhật đại pháp phen, bên ngoài là mảnh tinh quang. xách thịt hổ hướng về phía đại môn của Nhược Lô Ngục tới. Hai cánh cửa chính cực lớn của Nhược Lô Ngục ở trong bóng đêm càng có vẻ trầm trọng như núi. Hai pho tượng Bệ Ngạn trừng mắt nhìn chằm chằm, nhìn về phía xa. dường như chấn nhiếp toàn bộ ma quỷ quái Yên Sơn. Vũ La yên lặng tiếng động ra đại môn. cũng chú ý gì đặt mông ngồi dưới đất. đem gói ba mươi cân thịt hổ kia mở ra. rút thanh phi kiếm biết từ nơi nào lấy ra. kiếm chém thành hai khối, phân biệt đặt ở trước mặt hai con Bệ Ngạn. Sau đó lại lấy ra ba chiếc bát to, khác mấy so với bát lớn lúc trước Hổ Mãnh và dùng để uống rượu. Bầu rượu Hàn Tuyền Ngưng Thúy ồng ộc rót đầy ba chiếc bát to: - Nhị vị lão thúc, ta mời các ngươi uống rượu. Vũ La bày ra hai bát cho hai pho tượng Bệ Ngạn, tự mình bưng bát lên nhàng chạm với hai bát khác, lời ngửa cổ uống cạn. Buông bát to, Vũ La xoa xoa rượu tràn ra hai bên mép, vẻ mặt có chút đơn. - Các lão thúc, các ngươi cũng sống rất nhiều năm rồi ? Rốt cuộc bao nhiêu năm. ngàn năm? Vạn năm? Mười vạn năm? Có phải ngay cả chính các ngươi cũng đều nhớ ro rồi? Vũ La cũng ngẩng đầu. chỉ cúi đầu giống như lầm bầm. tự mình rót bát. nốc hơi cạn sạch. - Vì sao còn lưu luyến thế giới này? Đại Năng rốt cuộc là cảnh giới gì? Lão thúc, các ngươi có thể cho ta ? Đại Năng rốt cuộc còn có cái gì? - Tiên Nhân trong truyền thuyết tồn tại sao? - Nhân giới có Tiên giới sao? Tiên Tuyệt - Chương #94
NGÔN XUẤT PHÁP TÙY! (HẠ) Vũ La hỏi hơi, kiếp trước những vấn đề này cũng từng làm bối rối. Nam Hoang Đế Quân đứng ở đỉnh thế giới này cũng nhìn thấy phía trước là bộ dạng gì nữa. thể là cảm giác bi ai. Kiếp này, ngay lâu trước nhìn thấy Thận Long, nhìn thấy Ba Xà. những tồn tại này đều thua kém Bệ Ngạn chút nào, những tồn tại này ở thế giới này, gần như buồn chán đến mức có việc gì cũng lười nhúc nhích, trong khi đó mọi người tùy tiện đánh nhau tìm niềm vui. Mà hai con Thần Thú Bệ Ngạn này, càng vô thanh vô tức thủ hộ ở trong Nhược Lô Ngục, cúi nhìn chúng sinh, nhìn trò khỏi hài xảy ra trong Nhược Lô Ngục- cái gì tranh quyền đoạt lợi, cái gì cái thế ma đầu. cái gì Tuệ Căn vô thượng, cái gì di bảo Tiên Nhân, chỉ sợ tất cả những điều này ở trong mắt Thần Thú thượng cổ cùng trải qua năm tháng vô tận đều buồn cười như vậy. - Lão thúc, các ngươi với ta chút, tương lai ta có thể giống như các ngươi hay , lẳng lặng đứng ở góc chớp mắt nhìn thế giới này thương hải tang điền? - Nếu là như vậy, ý nghĩa tu hành rốt cuộc là gì? Ta tại còn có mục tiêu, ta cần tu vi vô thượng báo thù rửa hận. Thế nhưng sau khi tất cả chấm dứt. lẽ nào ta vẫn giống như kiếp trước, phải tìm đánh địch nhân đối đầu vô cùng hùng mạnh để cảm thụ tồn tại của mình? - Nếu như tiến thêm bước sao? Nếu như ta hùng mạnh đến mức thế giới này có gì xứng làm địch nhân của ta. giống như các lão thúc tại, khi đó ta nên làm cái gì? - Các ngươi... là bị vây ở thế giới này sao? Hay là năm đó, những vị Tiên Nhân kia vứt bỏ các ngươi ở nơi này? Bao nhiêu nghi vấn trong lòng Vũ La tuôn ra liên miên dứt. Trong lúc liên tục hỏi, Vũ La uống hết hơn mười bát. vận công bức rượu ra. lúc này đầu óc hỗn loạn, hai mắt mơ màng. Hổ Mãnh dặn đừng uống hết. lúc này đâu còn nhớ nổi chứ? bao lâu trong bầu rượu Hàn Tuyền Ngưng Thúy cũng rỗng tuếch. Vũ La lảo đảo đứng lên. khoát khoát tay cùng hai pho tượng Bệ Ngạn: - Được rồi, tâm với các ngươi trong lòng ta thoải mái hơn. ta về đây, các ngươi chậm rãi uống. Vũ La lảo đảo về, trước đại môn Nhược Lô Ngục phong cuốn qua. cho dù hung thú hùng mạnh nhất cũng dám lỗ mãng ở chỗ này, dị thường quạnh quẽ. Qua rất lâu sau. trong bóng tối bỗng nhiên có thanh phẫn nộ : - Tiểu tử thối, là mời chúng ta uống rượu, chỉ cho chúng ta hai bát. còn lại toàn bộ để mình uống! Nào có ai mời khách như . Vũ La cũng biết, câu lúc trước quở trách Hổ Mãnh, tại toàn bộ bị người ta trả trở về. Hai pho tượng Bệ Ngạn vẫn nhúc nhích, thế nhưng rượu trong bát lớn lại giảm xuống nhanh chóng, rất nhanh thấy đáy. Ngay sau đó là hai tiếng chẹp chẹp tỏ vẻ vẫn chưa . Sau đó trận gió cuốn miếng thịt hổ lên. bỗng nhiên biến mất. - đúng, tiểu tử kia thiên vị, nửa miếng này của ta ít hơn của ngươi! - Làm loạn cái gì. ràng là như nhau. - láo, chính là ta ít. - Vậy hai người chúng ta đổi? - Cái rắm. ngươi ăn rồi làm sao đổi? - Ta có thể nuốt nửa miếng của ngươi vào, sau đó lấy ra nửa miếng ta vừa nuốt vào đổi cho ngươi... - Ầm! Đại môn tối đen vang lên tiếng trầm trọng, sau đó tất cả đều an tĩnh. trận gió cuốn nửa miếng thịt hổ còn lại lên. lần thứ hai thình lình biến mất. Sáng sớm hôm sau. Diệp Trọng Lạc dẫn theo Diệp Niệm Am. Cốc Mục Thanh. Hổ Mãnh. Bạch Thắng Kiếp, Thác Bạt Thao Thiên và Vũ La. đoàn người kinh động ngục tốt khác, yên lặng ra khỏi Nhược Lô Ngục. theo còn có Đại Năng Mạc Thiên Ngôn. Mộc Dịch Trạc trọng thương trong người lưu lại Nhược Lô Ngục tu dưỡng. Dù sao Mạc Thiên Ngôn cũng muốn nhìn thấy . Kiều Hổ thực lực đủ. chuyện dụ bắt Thập Phương Quỷ Độn lần này cũng phải tìm tòi, cũng cần nhiều người như vậy, bởi vậy những tùy tùng của Kiều Hổ và Diệp Trọng Lạc cũng đều theo. Trước khi tiến vào cấm địa Yên Sơn. có Mạc Thiên Ngôn và Diệp Trọng Lạc hai vị Đại Năng cùng, dọc đường những hung thú kia chỉ cần ngửi được mùi đều tránh né xa. có con thú ngốc nào lại tới tìm chết. Lần này thời gian hết bao lâu. mọi người tiến vào cấm địa Yên Sơn. Đến nơi này rồi, Mạc Thiên Ngôn cũng dám lơ là. đề thăng cảnh giới nguyên hồn tới mức tối cao, vô cùng cẩn thận hộ vệ ở bên người Diệp Trọng Lạc. Tác dụng của Diệp Trọng Lạc liền thể ra. lão tinh nghiên Đại Diễn Thần số, suy tính thiên hạ vô song, dọc đường mấy lần sớm biết trước nguy hiém. dẫn theo mọi người vòng qua. Chẳng qua Vũ La cũng nhìn ra. Diệp Trọng Lạc đến vạn bất đắc dĩ tuyệt dễ dàng vận dụng thần thông của mình, mà mỗi lần vận dụng lão đều cực kỳ thống khổ, khi ai nhìn đến. thường thường khổ sở cả người run rẩy, mặt phủ đầy mồ hôi. Thiên Đạo phản phệ nào phải trò đùa... Vũ La nhàng thở dài tiếng. - Chính là ở chỗ này sao? Mạc Thiên Ngôn nhìn chung quanh cảm thấy có chút quen mắt. Nơi này chính là mặt sơn . mọi người tại ở chân núi, ánh mặt trời đều bị ngăn lại, gió núi mát mẻ, thậm chí mang theo chút trầm. Ngửa đầu nhìn về phía trước, giữa sườn núi luồng sương mù độc chướng dày đặc, luồng ánh sáng nhiều màu giống như viên cầu. con chim cắt biết sống chết từ phía bay qua. trong vụ chướng bay ra đạo quang luyện, vô thanh vô tức cuốn lấy con chim cắt kia rồi rụt trở lại. Mạc Thiên Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới: - Đây là lúc trước khi chúng ta lui lại, đường nhìn thấy... Vũ La gật đầu: - sai, lần này vừa hay có thể lợi dụng chút. Mạc tiền bối, ngươi nghĩ nếu như Thập Phương Quỷ Độn qua từ nơi này, thứ trong làn sương mù độc chướng kia bỏ qua cho nó ? Mạc Thiên Ngôn cười ha ha: - Hay lắm hay lắm. nếu như chúng ta bắt được . chỉ cần cản phương hướng nó qua sương mù độc chướng kia là được. Thác Bạt Thao Thiên còn có chút . Vũ La giải thích: - Thập Phương Quỷ Độn bị sương mù độc chướng kia bắt được, trong lúc nhất thời bị tiêu hóa. như vậy tranh thủ thời gian cho chúng ta có thể bố trí lần nữa. sát phá sương mù độc chướng kia. cướp Thập Phương Quỷ Độn về. Đây là kế hoãn binh cuối cùng của chúng ta. Thác Bạt Thao Thiên gật đầu. vỗ vỗ Vẫn Thiết Trọng Kiếm của mình: - những chuyện phí tâm tư này ta hiểu, ta chỉ phụ trách xuất lực. Diệp Trọng Lạc lúc này chuẩn bị đầy đủ. lấy ra tất cả ba mươi sáu cọc trận, gấp sáu lần lần trước. Hơn nữa mỗi chiếc cọc trận đều có sáu đạo quang hoàn kim sắc vờn quanh, linh khí súc tích mà tiêu tan. hiển nhiên phẩm chất càng cao hơn cọc trận lần trước. Diệp Trọng Lạc giơ tay làm ba mươi sáu chiếc cọc trận bay lên , lăng hợp thành đại trận huyền ảo. Trận pháp này Vũ La cũng chưa từng thấy qua. Sau khi trận pháp tổ thành, lão cũng vội vàng hạ xuống, mà khoát tay phóng ra món pháp bảo. Pháp bảo này là cái túi, mở ra chậm rãi lớn lên. biến thành bán trong suốt, giống như con sứa lớn. rất nhanh món pháp bảo này bao phủ phương viên mấy ngàn trượng, cũng hoàn toàn trong suốt, nếu như phải biết trước có thứ này ở đỉnh đầu. căn bản thể cảm thấy được. Vũ La can mày, thứ này có thể nhận ra: Đại La Tráo, đường đường pháp bảo nhất phẩm hạ. chủ nhân món bảo bối này chính là tán tu hải ngoại Xuất Vân Tiên Tử. mặc dù mọi người đều khách khách khí khí xưng tiếng “Tiên tử”, nhưng thực tế tuổi tác của vị nữ tu sĩ này cũng đủ làm bà ngoại Vũ La rồi, hẳn phải xưng là “Tiên bà” mới hợp. Hơn nữa Xuất Vân Tiên Bà có tiếng là keo kiệt. Đại La Tráo chính là pháp bảo bản mệnh của Xuất Vân Tiên Bà. làm sao lại cho người khác mượn? Vũ La nghi hoặc trong lòng, thầm nhìn chằm chằm Diệp Trọng Lạc. Tiên Tuyệt - Chương #95
VẠN NIÊN LÃO ĐẰNG, CĂN TU THÀNH ... Quả nhiên lão nhân gia đỏ mặt lên, giải thích với mọi người: - Đây là bảo vật Diệp mỗ mượn từ vị bằng hữu, khi triển khai ra cho dù là Đại Năng cũng tuyệt khó phát , chỉ cần Thập Phương Quỷ Độn tới, chắc chắn trốn thoát. Lão bố trí ba mươi sáu cọc trận trong Đại La Tráo, lại lấy Đại La Tráo bao phủ thiên địa, Thập Phương Quỷ Độn khi vào tròng, ba mươi sáu cọc trận lập tức phát động, phối hợp Đại La Tráo vây khốn Thập Phương Quỷ Độn. Vũ La thầm gật đầu, quả nhiên hổ là Diệp Trọng Lạc, suy nghĩ tất cả vô cùng chu toàn. Cọc trận có chôn vào trong đất trước, tránh cho Thập Phương Quỷ Độn phát . Bên ngoài lại có Đại La Tráo yểm hộ, với cấp bậc của Thập Phương Quỷ Độn có khả năng phát dị thường gì. Dưới chủ trì của Diệp Trọng Lạc, mai phục rất nhanh bố trí xong xuôi, lấy sương mù độc chướng hình cầu kia làm trung tâm, bên ngoài bố trí Đại La Tráo, ở trong Đại La Tráo giấu ba mươi sáu cọc trận. Mảnh sương mù độc chướng dày đặc kia đường kính chừng mười trượng, phạm vi cực hạn của Đại La Tráo là ba ngàn trượng, dễ dàng bao phủ vào bên trong. Vũ La ở ngoài sương mù độc chướng kia ba mươi trượng khoanh chân ngồi xuống, lưng dựa sương mù độc chướng, Cốc Mục Thanh lo lắng nhìn , Vũ La lại mỉm cười với nàng, Cốc Mục Thanh trong lòng đau xót, lúc này cũng oán giận đối với khư khư cố chấp của Vũ La, mà là tỏ ra thông cảm. bởi vì Cốc Mục Thanh suy nghĩ cẩn thận rồi, Vũ La phải là Nam Hoang Đế Quân, thế nhưng vẫn còn có thể tìm được cảm giác kia ở người . Con đường tới cấp bậc cường giả tuyệt bằng phẳng, chỉ có vượt qua mọi chông gai mới có thể bước lên đỉnh, Vũ La làm như vậy, cũng phải bị bắt buộc bất đắc dĩ, mà là tự đốc thúc chính mình: ngừng trải qua hung hiểm, ngừng tôi luyện bản thân! Nàng thêm gì, mặc dù rất nhiều nữ nhân thế giới này cuối cùng đều có nỗi oán khuê phòng, thế nhưng nếu như được chọn lại lần, tuyệt đại đa số nữ nhân vẫn yên lặng ủng hộ người của mình phấn đấu vì lý tưởng. Cốc Mục Thanh chính là nữ nhân như vậy. Mặc dù thoạt nhìn nàng rất cương cường, thế nhưng đối mặt Vũ La, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng tất cả lo lắng và hãi hùng. Sâu kín nhìn Vũ La, Cốc Mục Thanh chậm rãi xoay người, hai vai thon gầy nhàng run lên, che giấu tâm tình của mình, yên lặng rời . Diệp Trọng Lạc dường như nhìn ra bi thương của tôn nữ, thỉnh thoảng thở dài, với Vũ La: - ngươi tự mình cẩn thận. Thác Bạt Thao Thiên lại tín nhiệm hướng Vũ La gật đầu, rồi xoay người rời , cũng chút dây dưa. Vũ La gọi Diệp Trọng Lạc lại: - Diệp đại nhân, xin rời khỏi ngoài trăm dặm. Diệp Trọng Lạc sửng sốt: - Vậy quá xa rồi, vạn nhất ngươi có nguy hiểm gì, chúng ta chính là kịp cứu viện. Vũ La lắc đầu : - Thập Phương Quỷ Độn vô cùng giảo hoạt, chỉ cần cảm giác hơi chút thích hợp nhất định mắc câu. Các ngươi tới quá gần, nhất định xuất . -nhưng ngươi... Vũ La xua tay: - Ta có thể đánh bại Mộc Dịch Trạc, ít nhất có thể kiên trì đến khi các ngươi chạy đến,. Diệp Trọng Lạc khỏi có chút cảm động, khe khẽ gật đầu: - Hảo hài tử, tự mình cẩn thận! Vũ La gật đầu, nhìn theo Diệp Trọng Lạc và mọi người xa, sau đó ra Đại La Tráo, Vũ La lộ ra tia mỉm cười, quay đầu lại nhìn về phía mảnh sương mù độc chướng hình cầu kia. Các ngươi nếu như tới quá gần, chẳng phải là ta làm gì cũng bị các ngươi phát sao? Mảnh sương mù độc chướng hình cầu này ngay cả Mạc Thiên Ngôn và Diệp Trọng Lạc cũng biết bên trong là thứ gì, thế nhưng rất sáng suốt dám trêu chọc, chỉ là mượn dùng. Nhiệm vụ lúc này chính là Thập Phương Quỷ Độn, thể gây thêm phiền toái. Thế nhưng Vũ La biết, trong này chính là gốc Độc Đằng vạn năm! Phàm là phóng ra độc chướng phần lớn đều là độc vật hệ thực vật, Hệ thực vật khác với hệ động vật, thuộc về cấp bậc thấp hơn, Giống như thú, tu luyện mấy trăm năm là có thể rút thú tính, hóa thành hình người, Thế nhưng hệ thực vật, cho dù là Linh Vật Tiên Thiên như linh chi, nhân sâm, thủ ô cũng cần ít nhất vạn năm mới có thể hóa thành hình người. bởi vì tu hành chậm rãi, cho nên tích lũy vô cùng hùng hậu. Độc Đằng so với linh chi nhân sâm, tư chất Tiên Thiên kém chỉ điểm nửa điểm, chung, Độc Đằng có thể phóng ra chướng khí ngưng mà tán, nó có linh thức nhất định, chỉ là điểm này, hỏa hầu cần ít nhất vạn năm. Sau đó, mỗi vạn năm, màu sắc của độc chướng lại gia tăng loại, Vũ La kiếp trước từng ở chỗ sâu trong Nam Hoang chém giết gốc Độc Đằng phóng ra độc chướng chín màu, cây Độc Đằng kia có hỏa hầu chín vạn năm, chỉ kém chút hóa thành hình người. Chín vạn năm, nguyên bất quá chỉ là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm, có thể thấy được hệ thực vật tu hành trắc trở thế nào. Chẳng qua cây Độc Đằng kia làm cho Vũ La thu hoạch rất phong phú, trong Nguyên Tâm của Độc Đằng chứa rất nhiều nguyên khí, dùng viên Nguyên Tâm đó đổi tấm linh phù nhất phẩm vô cùng trân quý với Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn. Hệ thực vật thể tu luyện nội đan, trước khi hóa thành hình người, đều có viên Nguyên Tâm, tác dụng giống như nội đan. đám sương mù độc chướng dày đặc trước mắt này chỉ là bảy màu, lên cây Độc Đằng này sống bảy vạn năm, so ra vẫn kém cây kiếp trước Vũ La chém giết, nhưng cũng kém nhiều. Nếu như đây là con thú bảy vạn năm, Vũ La sớm chạy được bao xa chạy rồi, thế nhưng hệ thực vật mà thôi, Vũ La vẫn có thể khi dễ chút. Kế hoạch dụ bắt Thập Phương Quỷ Độn kỳ thực ra rất đơn giản, Vũ La cắn nuốt ba phần tinh nguyên của Thập Phương Quỷ Độn, Thập Phương Quỷ Độn nhất định cam lòng, chỉ cần Vũ La phóng ra khí tức của mình, Thập Phương Quỷ Độn nhận ra chắc chắn muốn đòi tinh nguyên mất của mình về. Vũ La cùng Hổ Mãnh cò kè mặc cả, cầu tự mình lựa chọn địa điểm phục kích, chính là vì tới nơi này, bắt giết Độc Đằng vạn năm. mình cũng nắm chắc bình yên vô tiến vào cấm địa Yên Sơn. về phần vừa với Mạc Thiên Ngôn mượn vụ khí dày đặc nơi này thi triển kế hoãn binh, đó thuần túy là mượn cớ mà thôi. Thời gian ban ngày, Thập Phương Quỷ Độn xuất , Vũ La cũng có thời gian rảnh rỗi. Độc Long Đan là Vũ La lén lút lấy , còn hàm hại Mộc Dịch Trạc phen, thế nhưng liên lụy Mạc Thiên Ngôn, Vũ La trong lòng đành. Huống chi, môn nhân Cửu Huyền Môn đông đảo, dính mối nhân quả này tương lai hậu hoạn vô cùng. Tấm đan phương Thất Chuyển Thất Kim cổ Long kia của Mạc Thiên Ngôn, bản thân coi là bảo bối, ở trong mắt Vũ La lại đáng nhắc tới. vị chủ dược Độc Long Đan trong đó Vũ La có thể nghĩ đến rất nhiều vật để thay thế - Nguyên Tâm của Độc Đằng vạn năm chính là trong số đó. Tới nơi này, thực tế là vì chấm dứt nhân quả với Cửu Huyền Môn. Vũ La giả bộ phóng ra khí tức của mình, chờ đợi nửa canh giờ, xung quanh động tĩnh gì, liền qua loa thu việc - đây là làm cho mấy người Diệp Trọng Lạc xem. Trước khi Thập Phương Quỷ Độn xuất , mấy người Diệp Trọng Lạc tuyệt đối tiến vào Đại La Tráo kiêm tra, giảo hoạt của Thập Phương Quỷ Độn bọn họ cũng đều lĩnh giáo rồi. Ngoài năm dặm, mấy người Diệp Trọng Lạc cẩn thận núp, cho dù là nguyên hồn của mình cũng dám phóng ra, chẳng qua bọn họ có Đại La Tráo, chỉ cần có thứ gì vào lập tức có thể phát . Cho nên Thập Phương Quỷ Độn đến bọn họ lập tức có thể phát , thế nhưng Vũ La ở trong Đại La Tráo làm cái gì, bọn họ tại hoàn toàn biết gì cả. Cho dù là tu luyện bảy vạn năm, vật Độc Đằng hệ thực vật tại cũng chỉ có cỗ ý thức bản thân mông lung mờ mịt, thậm chí cũng tính là linh thức, chỉ có thể chủ động bắt các loại cầm điểu bay qua xung quanh mà thôi. Tiên Tuyệt - Chương #96
VẠN NIÊN LÃO ĐẰNG, CĂN TU ... thực tế vật hệ thực vật tu luyện, hơn nửa thời gian đều hao ở phương diện ôn dưỡng linh thức. có linh thức, có lực lượng hùng mạnh có thể làm gì? Vũ La thèm xung đột chính diện với nó, phóng Phù Cổ ra, yên lặng tiếng động từ dưới mặt đất chui vào. Độc chướng bảy màu kia vô cùng đáng sợ, cho dù là tại Phù Cổ dính vào, chỉ sợ cũng phải dùng Độc Long Đan mới có thể hóa giải độc tính. Chẳng qua Phù Cổ trốn dưới mặt đất ba mươi trượng, tất cả độc tố sớm cắt đứt rồi. Vũ La đưa nguyên hồn chìm vào trong Phù Cổ, tại mắt của Phù Cổ chính là mắt của , tai của Phù Cổ chính là tai của , mũi của Phù Cổ chính là mũi của . đường dễ dàng lướt qua khí độc, chui ra khỏi mặt đất, Vũ La liền bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người. Trong làn sương mù độc chướng hình cầu đường kính ba mươi trượng kia, Độc Đằng bên trong cao chừng hai mươi trượng. ở tình huống thông thường, Độc Đằng thường dựa vào gốc cổ thụ vạn năm, thế nhưng gốc Độc Đằng này lại ngoại lệ, cành cây màu lục giống như ngọc bích, rậm rạp sinh sôi ra, mỗi cành đều lớn bằng bắp đùi người trưởng thành, trong lúc đan chéo lẫn nhau ôm thành đoàn, giống như tổ chim ngọc bích cực lớn. ở mặt mỗi cành đều ra từng tia khí độc bảy màu, ngừng tản ra, dung nhập vào trong sương mù độc chướng hình cầu cực lớn bên ngoài kia. Rễ của Độc Đằng cực lớn này cắm sâu vào trong mặt đất, thậm chí bám lên cả nham thạch, đất đai nổi lên, hình thành gò đất . Đây căn bản giống như cây độc vật giết người, ngược lại giống như tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất của tự nhiên. nhưng mà làm cho Vũ La giật mình lại phải vẻ mỹ lệ kinh người của nó, mà là gốc cây vạn năm này căn bản phải Độc Đằng, mà là Bích Ngọc Đằng, thánh vật giải độc trong truyền thuyết. Mặc dù Bích Ngọc Đằng cũng có thể dễ dàng giải các loại kịch độc như độc chướng thâm sơn, thất bộ độc xà. Cây Bích Ngọc Đằng trước mặt này to lớn cách nào tưởng tượng, mặc dù chưa chắc có bảy vạn năm hỏa hầu, thế nhưng ba vạn năm vạn năm chắc chắn là có. cây Bích Ngọc Đằng như vậy có thể tính là thiên địa Linh Vật rồi, chỉ sợ viên Độc Long Đan mình cất giữ trong Thiên Phủ Chi Quốc, hiệu quả giải độc cũng chưa chắc tốt hơn cây Bích Ngọc Đằng này. nhưng thánh vật giải độc như vậy ngờ bị độc chướng ô nhiễm, hóa thành cây Độc Đằng. Điều này cái gì? độc vật ô nhiễm Bích Ngọc Đằng này càng phải độc hơn ngàn lần, vạn lần so với Huyết Vĩ Chu Vương. Vũ La lưu lại Độc Long Đan, vốn là muốn cho Phù Cổ cắn nuốt, Phù Cổ nửa là Thiên Mệnh Thần Phù, nửa là Cổ Trùng, Cổ Trùng trời sinh cắn nuốt độc vật tiến hóa, thứ càng độc Cổ Trùng cắn nuốt có ích lợi càng lớn. Độc vật ô nhiễm Bích Ngọc Đằng này, với người khác xem ra vô cùng nguy hiểm, nhưng Vũ La xem ra, lại là thực vật tốt nhất của Phù Cổ. Tâm niệm của khẽ động, Phù Cổ liền chui qua tầng tầng lớp lớp cành bích lục tiến vào. dọc đường vô cùng cẩn thận, khí độc dày đặc bên ngoài tại cũng dám trêu chọc, càng đừng bên trong. Thế nhưng Vũ La tìm kiếm trong Bích Ngọc Đằng lần cũng tìm thấy nơi phát ra độc tố, lập tức thôi thúc Phù Cổ theo rễ của Độc Đằng chui vào. Độc Đằng này mặt đất cao chừng hai mươi trượng, thế nhưng phần dưới mặt đất lại càng khổng lồ, Phù Cổ chui xuống dưới đất ba mươi trượng, bộ rễ vẫn rậm rạp như trước. Mãi cho đến sáu mươi trượng, xung quanh còn có năm cái rễ cây to khỏe, chỉ là chùm rễ ít rất nhiều. Tiếp tục xuống dưới đến khoảng trăm trượng, cuối cùng chỉ còn lại chiếc rễ chính to khỏe, lớn chừng thắt lưng người trưởng thành, thẳng tắp xuống dưới, dường như dính dáng đến thứ gì đó, Phù Cổ lại tiếp tục xuống dưới, trong lỗ mũi khổng lồ của Vũ La ngửi được chút mùi, mặc dù qua Phù Cổ nhưng cũng làm cho choáng đầu hoa mắt trận, vội vã lấy Độc Long Đan ngậm ở trong miệng. Lại xuống ba mươi trượng, bùn đất ở đây biến thành đen kịt như mực, hiển nhiên đều là bị độc tố ăn mòn làm ra. Chiếc rễ kia cuối cùng đến phần cuối, nhưng cũng có biến , mà là từng vòng từng vòng quấn thành cái kén cực lớn, bên trong bao vây lấy vật gì đó. Phù Cổ dám tới gần điều tra, bởi vì khi tới gần lập tức bị độc tố ăn mòn. Thế nhưng Vũ La căn bản cần nó tới gần, chỉ là khí tức kia, Vũ La biết trong đó là thứ gì, biết trong cái kén rễ cây kia bao bọc lấy thứ gì, liền lập tức hiểu được vì sao ngay cả Bích Ngọc Đằng cũng bị ô nhiễm, nhất thời giật mình há hốc miệng, ngay cả Độc Long Đan từ trong miệng rơi ra cũng phát giác. Hồi lâu sau, Vũ La mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại, vội vàng đem Độc Long Đan lần nữa nhét vào trong miệng, tâm niệm khẽ động, từ trong Độc Long Đan rút ra tia khí mát lạnh đưa vào trong cơ thể Phù Cổ. Có tia linh khí giải độc này bảo vệ, Phù Cổ hề sợ hãi độc tố Bích Ngọc Đằng như vậy nữa, vừa chui vào trong chiếc rễ to khỏe của Bích Ngọc Đằng. Rất thuận lợi tìm được chỗ Nguyên Tâm của Bích Ngọc Đằng, Phù Cổ cần tốn nhiều sức khống chế tia linh thức kia của Bích Ngọc Đằng. Đây chính là bi ai của vật hệ thực vật, linh thức quá mức yếu, trước khi tu thành hình người, khi có người có thủ đoạn công kích linh thức, chúng nó hề có sức phản kháng. Đương nhiên rồi, đây cũng là bởi vì bản thân Vũ La có Phù Cổ. Cổ Trùng vốn chính là chuyên môn khống chế linh thức, nếu như đối thành người khác, cho dù là có thủ đoạn công kích linh thức, cũng khó có thể đột phá cửa khí độc bảy màu kia, căn bản cách nào thu phục Bích Ngọc Đằng. Dù sao cũng là hung vật sống mấy vạn năm, thủ đoạn bảo mệnh luôn có vài thứ. Phù Cổ khi khống chế Bích Ngọc Đằng, liền lập tức phát ra chỉ lệnh, Bích Ngọc Đằng thể chống cự, Vũ La phát lực lăng hút cái, toàn thân Bích Ngọc Đằng cực lớn run lên, đột ngột rút từ trong lòng đất ra. Vũ La lại mở Thiên Phủ Chi Quốc, đem nó trồng vào. vật hệ thực vật thể tự di động, Vũ La quả thực mất ít sức lực mới gieo trồng thành công. Lại dường như động tĩnh quá lớn, thực tế thủ đoạn của tu sĩ giống bình thường, bên ngoài lại có khí độc bảy màu yểm hộ, cho nên cũng có kinh động đám người Diệp Trọng Lạc ở ngoài năm dặm. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do mấy người Diệp Trọng Lạc thu liễm nguyên hồn của mình, cho nên cảm giác kém rất nhiều. Vũ La thu Bích Ngọc Đằng vào Thiên Phủ Chi Quốc, tấm Thiên Mệnh Thần Phù này hiệu dụng phi phàm, có tác dụng gia tăng đối với sinh trưởng của động thực vật, Bích Ngọc Đằng cắm rễ ở nơi này, Vũ La ràng cảm giác được “ vui mừng” của nó. Cây lão đằng biết sống mấy vạn năm này, lập tức phát tán bộ rễ ra ngoài, chẳng qua chỉ trong chốc lát, xung quanh gốc cây sinh trưởng ra mảng lớn mầm cây. Nếu có thời gian, nhất định thành bảo bối. Rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc, rừng Ngọc Trúc, Bích Ngọc Đằng hình thành thế chân vạc. Trong rừng Ngọc Trúc có ngọc duẩn (măng ngọc) chậm rãi phát tán ra ngọc quang nhàn nhạt, hiển nhiên bên trong tích lũy Ngọc Duẩn Tủy Tương. Mà ba gốc Thần Miêu Bồng Kinh Thần Mộc chỉ còn lại hai, tranh đoạt cường giả chân chính bắt đầu. Hai cây thần miêu lúc này cao gấp đôi so với Thần Mộc bình thường, thân cây to khỏe, mười người ôm mới hết. Trong khe hở của vỏ cây loang lổ, thỉnh thoảng lóe lên tia điện quang ngân sắc, ngân quang điểm điểm, giống như bầu trời đầy sao, Còn chưa thành tựu vương vị cũng có uy thế như vậy, sau khi Thụ Vương chân chính sinh ra, tiền đồ thể hạn lượng! Vũ La kiểm tra qua loa rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc và rừng Ngọc Trúc, sau đó tập trung lực chú ý lần nữa vào thân Bích Ngọc Đằng, Trong cái kén rễ cây kia là vật gì, Vũ La quá ràng rồi. Tiên Tuyệt - Chương #97
VẠN NIÊN LÃO ĐẰNG, CĂN TU THÀNH ... Kiếp trước, Vũ La chính là dựa vào thiên hạ đệ nhất hung phù Hạn Bạt Huyết Phần lập nghiệp, truyền thuyết Hạn Bạt Huyết Phần là linh phù phong ấn thượng cổ hung thần Hạn Bạt Tố Sư, trải qua biết bao nhiêu vạn năm, hút vào thân tinh huyết của Hạn Bạt, thành tựu nghiệp vị thiên hạ đệ nhất hung phù. Hạn Bạt là gì? Tổ tông của cương thi thiên hạ! Cho nên Vũ La vô cùng hiểu về cương thi, mà khí tức trong cái kén rễ cây kia ràng chính là bộ cương thi! Hơn nữa tuyệt đối phải cương thi bình thường, chỉ dựa vào thi độc bị động tĩnh tán ra, có thể làm ô nhiễm Bích Ngọc Đằng vạn năm, cấp bậc của bộ cương thi này, ngay cả Vũ La cũng phán đoán . Chính vì vậy khi phát bộ cương thi này, liền chút do dự thu cả nó và Bích Ngọc Đằng vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, dù cho khả năng bởi vậy bại lộ thực lực cũng tiếc. Bích Ngọc Đằng có khả năng tự mình di động, thuyết minh Bích Ngọc Đằng sống vô số vạn năm ở cấm địa Yên Sơn. Bộ cương thi này có thể ô nhiễm Bích Ngọc Đằng, chỉ sợ năm tháng tồn tại càng dài hơn so với Bích Ngọc Đằng, Bộ cương thi này rốt cuộc là đẳng cấp gì? Thi Vương? Thi Đế? Hay là Thi Thần trong truyền thuyết! Vũ La đè nén tâm tình kích động của mình xuống, đồng thời càng thêm cẩn thận đề phòng- trời mới biết bộ cương thi này có thể là tiên sinh tính tình tốt hay , vạn nhất là ngủ bị quấy rối, mang theo tức giận rời giường, đánh đập lung tung lần, Vũ La tại chính là chịu nổi. Phù Cổ chậm rãi tới gần cái kén rễ cây cực lớn kia, muốn thẩm thấu vào. Lúc trước Vũ La chỉ là nhìn thoáng qua, lúc này quan sát tỉ mỉ, mới phát ra rễ cây quấn vô cùng có chú ý, khống chế Phù Cổ quay xung quanh cái kén cực lớn này vài vòng, bỗng nhiên cảm giác có chỗ có chút kỳ lạ. Từ bất cứ góc độ nào nhìn cái kén rễ cây này, hình dạng của nó đều giống nhau. Vũ La lại nhìn hồi, bỗng nhiên cảm giác nhìn có chút quen mắt, chợt thất kinh: nếu như nhìn cách trừu tượng, ngờ có chút tương tự với đạo phù văn- Là đạo phù văn mà Vũ La quên mất, đạo phù văn thứ mười ba quay xung quanh phù văn Quang Mang Thái Dương. Vũ La cũng cho rằng chỉ là trùng hợp, liên tưởng đến cẩn thận của lão ma đầu khi đối diện với tổ phù văn này, Vũ La cũng dám cẩn thận. do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn chịu nổi mê hoặc “Có thể khống chế bộ cương thi hùng mạnh như vậy”, tâm thần khẽ động, Phù Cổ chui vào rễ cây. Cùng lắm mất rừng Bồng Kinh Thần Mộc và Ngọc Trúc này đóng Thiên Phủ Chi Quốc lại, mặc cho bộ cương thi kia ở trong đó làm ầm ĩ. Cái kén rễ cây trở ngại chút nào, Phù Cổ trực tiếp chui vào. Chiếc kén rễ cây này to lớn vô cùng, rộng đủ mười lăm trượng, Vũ La đoán cương thi trong này chỉ sợ cũng phải con người, quá nửa là loài nào đó diệt tuyệt từ xưa. Thế nhưng sau khi Phù Cổ tiến vào, cảnh tượng nhìn thấy vẫn làm cho có chút ngoài ý muốn. gian trong cái kén rễ cây cũng rộng mười bốn trượng, mảnh hắc ám, ở giữa lăng lặng lơ lửng kim quan cực lớn. Kim quan dài tám trượng, rộng bốn trượng, cao cũng có ba trượng, mặt khắc đầu các loại vật tổ thần bí, bất luận là thực vật hay là động vật miêu tả trong đó, Vũ La đều chưa từng thấy qua, hiển nhiên những loài này diệt tuyệt biết bao nhiêu năm. Mà ở kim quan, ứng với vị trí đầu của cương thi trong quan, có khắc đạo phù văn cực lớn: Quang Mang Thái Dương! Đạo phù văn thần bí này lại lần nữa xuất , Vũ La khỏi càng thêm cẩn thận, Phù Cổ sau lát do dự, cuối cùng chậm rãi bay vào hư , bay về phía kim quan cực lớn kia. nhưng mà vừa mới tới gần kim quan, có cỗ lực lượng vô cùng bá đạo bỗng nhiên kéo đến, trong nháy mắt xuyên qua Phù Cổ truyền vào trong óc của Vũ La. mảnh khí tức sát phạt cực kỳ thảm khốc, Vũ La dường như đặt mình trong trường chém giết tanh máu nhất trong thiên hạ, xung quanh đều là binh sĩ điên cuồng xung phong liều chết, tiếng hét vang vọng thiên địa! Vũ La bỗng nhiên cả kinh, Phù Cổ bay nhanh lui lại phía sau, bỗng nhiên thoát khỏi cỗ sát ý đủ để cả người lạnh giá kia. Vũ La xuyên qua Phù Cổ cẩn thận xem kỹ kim quan kia, chỉ là vừa rồi tiếp xúc gián tiếp lần, Phù Cổ trở nên uể oải phấn chấn, bị thương . Vũ La khỏi sợ hãi than thầm: cương thi trong kim quan này rốt cuộc từng trải qua những gì? ở thời đại thuộc về kia, chỉ sợ cũng là đánh đâu thắng đó gì cản nổi, ai có thể ngăn đường, mà nay lại lẳng lặng nằm ở trong kim quan này, chôn sâu dưới đất. Nếu như phải mình may mắn phát , nhân vật từng oai phong cõi này cũng cứ như vậy im hơi lặng tiếng, bị người lãng quên. Vũ La thở dài tiếng, dám để Phù Cổ mạo hiểm nữa. Có lẽ chờ sau khi Phù Cổ cắn nuốt Độc Long Đan mới có tư cách mở kim quan kia, về phần tại, xông lên chỉ có chịu chết. Vũ La biết làm thế nào đành ra, trong lòng thầm than đáng tiếc. Chẳng qua kim quan này và Bích Ngọc Đằng đều ở trong Thiên Phủ Chi Quốc của mình, sớm muộn gì cũng là của mình, Mặc dù Bích Ngọc Đằng bị thu vào Thiên Phủ Chi Quốc, thế nhưng Vũ La mực khống chế, khí độc vẫn ngừng rót vào trong sương mù độc chướng như trước, ở bên ngoài nhìn qua dường như có biến hóa gì. Ban ngày cứ trôi qua như vậy, Vũ La yên lặng tu luyện pháp quyết Cửu Long Thôn Nhật, trong cấm địa Yên Sơn linh khí dư thừa, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn so với ở trong Nhược Lô Ngục. Đến buổi tối, Vũ La như có như tản ra khí tức của mình, dẫn dụ Thập Phương Quỷ Độn. Chỉ cần tấm Thiên Mệnh Thần Phù này ở trong phương viên trăm dặm, chắc chắn có thể cảm giác được. Ngoài năm dặm, Bạch Thắng Kiếp nấp ở phía sau mọi người, địch ý của đối với Vũ La cũng chỉ có mấy người Cốc Mục Thanh mới có thể cảm giác được. Bạch Thắng Kiếp ở ngoài mặt vẫn biểu nho nhã lễ độ vô cùng khôn khéo, khác với Mộc Dịch Trạc, kiến thức, ánh mắt, trí tuệ đều cao hơn bậc. Nếu là Mộc Dịch Trạc, lúc này chỉ sợ nhảy ra chỉ trích Vũ La toàn lực phóng ra khí tức của mình, là lười biếng. Bạch Thắng Kiếp lại biết đây là chỗ cao minh của Vũ La, khống chế giống như tự nhiên phát ra, nếu như là toàn lực phóng ra, với giảo hoạt của Thập Phương Quỷ Độn lập tức nhìn ra điểm thích hợp, chạy xa bao nhiêu hay bấy nhiêu. Bạch Thắng Kiếp cũng chỉ khi có ai thấy mới nhìn về phía Vũ La, hận ý trong mắt kìm nén nữa, thiêu đốt hừng hực giống như liệt hỏa. “Địch nhân như vậy mới xứng đáng đánh trận, Tuyệt vời nhất là đánh bại người, còn có thêm phần thưởng Cốc Mục Thanh- ta có chút chờ nổi muốn nếm thử mùi vị đôi chân dài kia của nàng quấn ở lưng...” Thời gian đêm cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua, Thập Phương Quỷ Độn lại có xuất . Khi mặt trời mọc lên, Hổ Mãnh nhịn được phun ra ngụm trọc khí, chuẩn bị khời động thân thể cứng ngắc chút, lại bị tiếng “Đừng nhúc nhích” của Diệp Trọng Lạc chèn ép xuống, ngoan ngoãn nằm xuống cử động cũng dám. lông mi của Diệp Trọng Lạc nổi lên tầng mồ hôi, tại mọi người đều biết, đây là di chứng do lão nghịch thiên vận chuyển Đại Diễn Thần số. - Thập Phương Quỷ Độn tới, còn chưa xuất , chắc chắn là thầm quan sát, tất cả mọi người được nhúc nhích, thu liễm khí tức, ngàn vạn lần thể để nó nhìn ra cái gì! ai hoài nghi lời của Diệp Trọng Lạc, đệ nhất nhân Đại Diễn Thần số tu chân phe Chính đạo, hao phí dương thọ suy tính ra kết quả tuyệt đối có sai. Vũ La vốn nghĩ là Hổ Mãnh hoặc là Thác Bạt Thao Thiên nhịn được tới hỏi mình mấy câu, đứng lên hoạt động gân cốt chút, đợi hồi lâu vẫn có ai tới, nhìn qua phương hướng mọi người mai phục, có ai đứng lên, Vũ La liền biết tình thích hợp rồi. Tiên Tuyệt - Chương #98