PHÁT TI TỎA LIÊN - THÁC ... Đời trước Vũ La cũng tu luyện bộ pháp quyết Ma đạo cơ bản. khởi điểm hơn người khác. Sau này lại tu luyện pháp quyết rác rưởi của môn phái mạt lưu kia. khởi điểm thấp hơn người khác rất nhiều. Nếu nhờ sau lấy được Hạn Bạt Huyết Phần, có lẽ đời này cũng mai . Lần này trùng sinh, đương nhiên Vũ La muốn khởi điểm của mình phải cao hơn người khác. Thương Mang kinh chính là pháp quyết hiếm có hùng mạnh từ căn bản. nếu như thể luyện nó, cũng đành phải tìm kiếm pháp quyết phe Chính đạo. nhưng với thân phận địa vị tại của Vũ La. cũng chỉ có thể tìm được ít pháp quyết thông thường, như vậy khởi điểm cũng hơn người khác. Những lời vừa rồi của lão ma đầu càng khiến cho Vũ La khẳng định thêm phán đoán của mình. Nhất thời cỗ uất khí thể ngăn được xông lên ngực, nhảy dựng lên. chỉ vào đầu mình thóa mạ ầm ĩ: - Tặc lão thiên, quý lão thiên, chẳng lẽ là lão cố ý chơi ta... Ma Tổ vẫn chậm rãi : - bằng bái nhập môn hạ ta. ta có biện pháp có thể giúp cho ngươi tu luyện. Vũ La gì. khoanh chân ngồi xuống, chờ cho đại trận phong ấn vận chuyển đủ chu thiên, bỏ đủ ba mươi sáu viên Ngọc Túy Tinh Phách vào trong. Trước đây đám ngục tốt xuống nơi này đều mang theo chiếc đục ngọc, hai tấm ngọc bài hình thoi giống như Vinh Thiên, có thể mở cửa từ bên trong, cho dù là nổi điên nhưng vẫn có thể ra ngoài. Lần này Vũ La gia trì phong ấn hoàn thành, đại trận khẽ run lên. cánh cửa kia tự động mở. Vũ La để ý tới lão ma đầu ngồi giữa ba cây cột đá. xoay người ra. nhưng lão ma đầu cảm thấy cam lòng, bèn gọi với theo : - Này tiểu tử. lần sau ngươi có dám tới nữa ? Lão nhân gia ta sống lâu như vậy, tóm lại vẫn có ít bảo bối. Nếu như ngươi muốn, lần sau hãy tới... Vũ La dừng chút, nhưng gì. lại tiếp tục về phía trước. Lão ma đầu cảm thấy cam lòng, sao cũng thể để cho tiểu từ này như vậy được. Có thể bình yên trước mặt ta năm ngày, chăng nhừng bị thuyết phục mà còn cố gắng tu luyện, nếu sống sót bình an. vậy thể diện lão tổ ta vứt đâu? - Tiểu tử. ngươi hãy nhớ kỹ, Phản Hồn Tác từ dưới lên , ở bậc thang thử ba trăm sáu mươi lăm. xâm nhập vào gian bên trái chừng nửa thước, hôm nay có cái gian bảo tàng dừng lại, coi như tặng cho ngươi. Nếu lần sau ngươi còn dám tới, lão tổ ta có thử khác cho ngươi. Lão ma đầu xong, nhắm mắt ngồi yên. nhiều lời nữa. trong lòng oán hận thầm nhủ: “Lần tới ngươi dám xuống đây, lão tổ ta nhất định thuyết phục ngươi phải bái làm môn hạ của ta. mặc tình ta sai khiến, trọn đời thể siêu sinh.” Vũ La ra khỏi cửa nhớ lại lời lão ma đầu. khỏi hơi nghi hoặc. Ngay cạnh Phản Hồn Tác ư, nếu bảo tàng nằm trong Nhược Lô Ngục, vì sao ai phát ? Mối nghi hoặc này vừa nổi lên, dường như kích động thứ gì, khiến cho mảnh ký ức trong đầu vỡ ra, Vũ La lập tức bừng hiểu. Sở dĩ thềm đá kia được gọi là Phản Hồn Tác, chính là vì nó là mối liên hệ duy nhất giữa Nhược Lô Ngục và Ly Nhân Uyên. Lúc tới đây, Vinh Thiên tỏ ra vô cùng cẩn thận, bởi vì y biết rằng nếu chẳng may sẩy chân rơi khỏi Phản Hồn Tác, y lập tức chìm vào hư khôn cùng, thể trở về được nữa. Nhược Lô Ngục phải là do phe Chính đạo xây nên, chỉ là năm xưa ngẫu nhiên phát ra di tích thượng cổ này. Phe Chính đạo cũng hao hết bao nhiêu tâm huyết, mới có thể mở được di tích, vét sạch bảo vật bên trong. Sau đó bọn họ cảm thấy nếu bỏ là lãng phí. cho nên mới sử dụng làm nhà ngục. thực tế đây cũng là thủ đoạn của phe Chính đạo. Bên dưới Nhược Lô Ngục chính là thế giới hư hết sức khổng lồ, hoặc có thể là chỗ gian loạn lưu. Nơi đây chỉ có Ly Nhân Uyên, mà còn có rất nhiều gian khác. Cho tới bây giờ, phe Chính đạo mới chỉ xác định được ba thâm uyên, ngoài Ly Nhân Uyên ra còn hai nơi nữa. Bất quá bên trong hai thâm uyên kia có những gì, phải nhân vật như Vũ La có thể biết được. Sau khi đoạn ký ức này khỏi phục lại, Vũ La thoáng động trong lòng. vậy lão ma đầu này lừa mình, lão thuyết phục được mình, cảm thấy vô cùng mất mặt. nhất định ^ làm cho mình lần sau đến nữa. lão mới có cơ hội lấy lại thể diện lần này. Vũ La là nhân vật thế nào, lão ma đầu thể giấu diếm gì được trước mặt . cho nên lập tức đoán ra được suy nghĩ của lão. theo đường cũ trở lên. từ trong giếng ngọc dâng lên mặt đất. Bảy mươi hai thạch ấn điêu khắc dị thú dần dần ảm đạm. Vũ La mượn dư quang sót lại tiến lên Phản Hồn Tác. Nếu là người bình thường, giờ phút này nhất định rơi vào tình cảnh khó xử. do dự vô cùng, trong lòng nghĩ vạn nhất lão ma đầu muốn hại ta sao... chừng nơi đó phải bảo tàng, mà là cạm bẫy. Nhưng Vũ La đạo tâm kiên định, quyết đoán nhanh nhạy, lập tức tin tường vào phán đoán của mình. sải bước Phản Hồn Tác, đếm tới đúng bậc thang ba trăm sáu mươi lăm. hề do dự. tay trái thò vào hư tìm kiếm. trảo này cũng thu hoạch được gì. Vũ La nhịn được khẽ cau mày, lại đưa tay phải ra sờ soạng gian bên phải vài lần. vẫn phát được gì. Chẳng lẽ lão ma đầu muốn trêu cợt mình ư? Ý niệm này vừa nổi lên trong lòng, naay tức khắc bị Vũ La phủ định. Lão ma đầu làm như vậy có nghĩa gì. nếu lão muốn hại mình, nơi này phải có cạm bẫy gì đó. nhưng tại có bảo bối cũng có cạm bẫy, chỉ là vô duyên vô cớ bắt mình ngừng lại ở bậc thang này chút, có tổn thất gì. như vậy quả là vô lý. Vũ La đợi lát. sau đó lại giơ tay trái ra tìm tòi trong hư , nhất thời cảm thấy thất vọng trong lòng, vẫn thu hoạch được gì. rút tay trở về, trong lúc vô tình cảm giác như có gì đó khác thường. Vũ La bèn xòe tay ra xem thử. lúc này mới thấy trong kẽ tay mình có sợi xích sắt màu vàng nhạt như sợi tóc. Có thể luyện chế ra xích sắt tới mức này, dù là Vũ La cũng cảm thấy chấn động trong lòng. Thân thể này chưa từng tu luyện, các cảm quan hết sức vụng về, cho nên nãy giờ Vũ La mới cảm nhận được tay mình nắm trúng sợi xích. Vũ La quan sát sợi xích sắt này, tuy rằng nó bé như vậy, nhưng mỗi khoen sắt vẫn được điêu khắc rất nhiều phù văn li ti. Những phù văn này hoặc va chạm vào nhau, làm bắn tung hoa lửa. sinh ra phù văn khác, hoặc đạo này nuốt chửng đạo kia. toát ra vô số hào quang lấm tấm. hóa thành đạo phù văn tinh xảo khác. chỉ là sợi xích vô cùng bé, thế nhưng có thể tự thành giới, có được trật tự quy luật của riêng mình. Sợi xích như vậy, chắc chắn với trình độ của Tu Chân Giới tại thể nào luyện chế. Vũ La thầm than tiếng, biết rằng mình lấy được bảo vật. thứ mà sợi xích này khóa lại nhất định bất phàm, lão ma đầu quả có lừa mình. chậm rãi thu sợi xích lại, ở đầu kia của sợi xích, thứ gì đó được kéo xuyên qua rất nhiều gian loạn lưu. rốt cục xuất trước mặt Vũ La. Đây là cái tráp gỗ màu đen hết sức bình thường, bề ngoài có hoa văn trang điểm, có gì là nối bật. Vũ La cầm tay, cũng cảm nhận được trong tráp có dao động hùng mạnh gì cả. khỏi có chút thất vọng, nhưng nhìn lại sợi xích trong tay thinh thoảng lóe linh quang, vẫn hết sức mong chờ đối với món đồ trong tráp. Ly Nhân Uyên chính là địa phương an toàn nhất, chưa qua tháng, chắc chắn có ai dám xuống, cho nên Vũ La mới yên tâm mở tráp ở nơi này. Thiên Mệnh Thần Phù! Vũ La mừng rỡ, Thiên Mệnh Thần Phù là loại phù chú đặc biệt mà tới bây giờ Tu Chân Giới vẫn hiểu . Loại phù chú đặc biệt này phải là do phù sư luyện chế ra, mà là thiên nhiên sinh ra. tu sĩ có thể có rất nhiều phù chú bình thường, nhưng mà cả đời chỉ có thể tu luyện lá Thiên Mệnh Thần Phù. Tiên Tuyệt - Chương #5
PHÁT TI TỎA LIÊN - THÁC BẠT ... khi chọn cho mình lá Thiên Mệnh Thần Phù, vậy thể đổi lá khác. Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi Hạn Bạt Huyết Phần của tiền kiếp Vũ La chết , cũng đổi luyện lá Thiên Mệnh Thần Phù khác. Thiên Mệnh Thần Phù vô cùng trân quý, nếu có thể có được lá Thiên Mệnh Thần Phù phù hợp thuộc tính, thiên tư của mình, tu luyện thăng tiến hết sức dễ dàng. Hơn nữa nếu phát huy uy lực của Thiên Mệnh Thần Phù tới cực hạn. chiến lực có thê gia tăng nhiều sấp mấy lần tu sĩ đồng cấp. Tiền kiếp Vũ La nhờ vào Hạn Bạt Huyết Phần nhất thống Nam Hoang, lập nên cơ nghiệp khoáng thế, tự nhiên hiểu rất ràng lá Thiên Mệnh Thần Phù có ý nghĩa thế nào. nhưng sau phút ban đầu hưng phấn. Vũ La như bị dội gáo nước lạnh vào đầu, hưng phấn nhanh chóng tan biến. Trong lá Thiên Mệnh Thần Phù này, ràng có cỗ dao động linh lực thiên nhiên sai, nhưng dao động linh lực này quá yếu. lấy lá Thiên Mệnh Thần Phù ra khỏi tráp, phát ra đó chỉ là tấm giấy vàng vọt hết sức đáng thương. Nếu so sánh với Hạn Bạt Huyết Phần của tiền kiếp, đạo Thiên Mệnh Thần Phù này quả xấu hổ muôn phần. Cũng giống như phù chú thông thường. Thiên Mệnh Thần Phù cũng được chia làm chín phẩm, thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm, cao hơn nữa chính là hàng thiên hạ đệ nhất. Chất liệu của Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, tự nhiên làm bằng Thiên Sinh Thần Ngọc. Mà dù là Thiên Mệnh Thần Phù cửu phẩm thấp nhất, chất liệu của nó cũng bằng Thiên Sinh Thần Mộc. Thế nhưng Thiên Mệnh Thần Phù trước mặt Vũ La tại chỉ là tấm giấy vàng... Vũ La thầm thở dài, Hạn Bạt Huyết Phần tiền kiếp của mình là cơ duyên hết sức lớn lao, làm sao có khả năng kiếp này lại có được số phận nghịch thiên như vậy nữa? trách lão ma đầu. dù sao giữa lão với mình cũng là đối địch, hơn nữa chỉ vừa gặp mặt lần. bằng vào cái gì mà lão phải chỉ cho mình bảo tàng lớn? Lúc này cảm thấy thất vọng tới cực điểm về Thiên Mệnh Thần Phù bằng giấy vàng nàỵ, tuy rằng cũng là Thiên Mệnh Thần Phù giả. nhưng bằng được cả cửu phẩm, chỉ có thể xem như phẩm. nhưng sợi xích xíu cùng cái tráp màu đen trong tay lại khiến cho Vũ La chú ý. Nãy giờ nhìn kỹ, tại quan sát cẩn thận. Vũ La mới giật mình phát ra. ngay cả cũng biết tráp này được luyện chế bằng nguyên liệu gì. còn chỗ trân quý của sợi xích kia càng cần phải . Vũ La càng hiểu, vì sao thứ mà hai bảo vật như vậy bảo tồn lại vô cùng kém cỏi tới mức này... lại cầm tờ giấy vàng kia lên xem lại, mặt giấy có phù văn được vẽ bằng chu sa. có đầu phù. dưới có đuôi phù. cũng được vẽ bằng chu sa. Nếu điểm đặc biệt của nó, chính là Vũ La nhìn thấu được lá phù này, dường như vô cùng phức tạp, nhưng dường như cũng vô cùng đơn giản. Vũ La lạnh lùng, lật sang mặt trái xem. Mặt trái có nhiều ô vuông được thêu bằng chỉ đỏ. Ở hàng cùng chỉ có hai ô vuông, càng xuống dưới càng nhiều, hàng thứ hai có bốn ô, hàng thứ ba có tám ô. Nếu cứ tính hàng sau gấp đôi hàng trước như vậy, tới hàng thử chín có năm trãm mười hai ô vuông chen chúc ở đó. ràng là số ô vuông quá nhiều đủ chỗ cho hàng, nhưng hiểu vì sao vẫn có thể xuất hài hòa đó. Mà bên hai ô vuông hàng đầu. cũng ở mặt trái tấm giấy vàng này, có ba chữ triện hết sức cổ xưa. Đây là loại chữ lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới bây giờ, tại người có thể nhận biết nó lưa thưa có mấy. May là tiền kiếp Vũ La nghiên cứu Thương Mang kinh, chuyên đọc loại văn tự này, cho nên mới có thể nhận ra ba chữ triện cổ kính này là: Phong... Thần... Bảng! Trong ngôi nhà vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào những quân bài cửu trong tay, chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ cùng những tiếng quân bài đặt xuống bàn thỉnh thoảng vang lên lốp bốp. Rốt cục Vinh Thiên rút tới quân cuối cùng: - Con bà nó, bài xấu ! Y giận dữ vứt bài ra. tiếp đó cũng có vài tên khác lắc lắc đầu. vứt bài theo, chỉ còn lại hai tên vẫn còn chăm chú nhìn bài tay. Thình lình khí thế trong nhà trở nên vô cùng căng thẳng, thanh hắc kiếm to lớn vô cùng từ trời giáng xuống. tiếng nổ ầm vang lên. cả căn nhà được xây bằng đá lập tức bị bổ ra làm đôi. Uy thế cự kiếm màu đen giảm, tiếp tục chém đứt đôi chiếc bàn đánh bạc của bọn Vinh Thiên. những quân bài cửu bàn nháy mắt bị lực lượng hùng mạnh nghiền nát thành bột. tung bay mù mịt. hình thành làn sương mù màu đen xung quanh bàn. Chợt cự kiếm màu đen kia co rút lại, hóa thành thanh trọng kiếm hắc thiết dài chừng nửa trượng, rộng hai bàn tay, keng tiếng cắm sâu xuống đất. Trọng kiếm hắc thiết này vô cùng đơn giản, chuôi kiếm có sợi xích sắt màu đen. phát ra huyết quang quỷ dị, rung động kêu lên loảng xoảng naừng. - Vẫn Thiết Trọng Kiếm! Chính là tên điên Thác Bạt Thao Thiên. - Thác Bạt Thao Thiên, ngươi điên rồi sao, dám xuất thủ bừa bãi bên trong Nhược Lô Ngục... Vinh Thiên bị khí thế kiếm chém đôi căn nhà đẩy lui mấy bước, ngã ngồi xuống đất. Đến lúc nhìn thấy thanh Vẫn Thiết Trọng Kiếm vô cùng đơn giản kia. bèn lặng lẽ bò lồm cồm dưới đất tìm đường chạy trốn. Người nắm Vẫn Thiết Trọng Kiếm trong tay thèm để ý tới những lời chỉ trích của đám Ban Đầu xung quanh, khẽ run cái. Sợi xích ở chuôi kiếm kêu lên loảng xoảng tràng, thình lình Vẫn Thiết Trọng Kiếm giống như linh xà sống lại, bổ nhanh về phía Vinh Thien. Vinh Thiên kêu lên tiếng quái dị, Vẫn Thiết Trọng Kiếm toát ra từng vòng gợn sóng gian, nháy mắt tới trước mặt y. Lập tức từ sau lưng Vinh Thiên có vô số kim bạc bay ra. liên tục ngăn chặn Vẫn Thiết Trọng Kiếm đâm tới. Vẫn Thiết Trọng Kiếm lấy bất biến ứng vạn biến, trầm ổn như núi, vẫn tiếp tục đâm tới Vinh Thiên. Kim bạc của Vinh Thiên bay ra như mưa bấc, vẫn thể nào ngăn cản được Vẫn Thiết Trọng Kiếm. Đám Ban Đầu xung quanh nổi giận, đồng thời xuất thủ. chỉ thấy loạt bảy, tám món pháp bảo phóng tới, nhắm vào Vẫn Thiết Trọng Kiếm. người tiến vào theo chỗ vỡ của căn nhà. tay trái y to cách khác thường, cầm sợi xích sắt to. Cánh tay phải y để trần, có thể thấy đó có rất nhiều phù văn kỳ dị. Sau khi y tiến vào, tay phải khẽ phất, lập tức điểm sáng màu đỏ tím bay ra. lá Thiên Mệnh Thần Phù màu tím nhạt chậm rãi chuyển động, toát ra mảng hào quang dịu tỏa sáng khắp căn nhà. Đạo Thiên Mệnh Thần Phù này vừa xuất , đám pháp bảo hùng hổ đánh tới nhất thời bị hào quang chế ngự. thể động mảy may. Đám Ban Đầu xung quanh dám nhiều lời nữa. chỉ đành trơ mắt nhìn Vẫn Thiết Trọng Kiếm trầm ổn như núi đánh tan từng chiếc kim bạc. cuối cùng sợi xích quấn quanh người Vinh Thiên giống như con màng xà. - Thác Bạt Thao Thiên! Vinh Thiên nghiến răng ngheiến lợi hô lên cái tên. Thân hình Thác Bạt Thao Thiên cao lớn hùng tráng, bộ ngực dày rộng như núi, thân khoác y phục võ sĩ. mày rậm như đao. Mũi to tướng, mặt lộ vẻ lạnh lùng nhìn Vinh Thiên chằm chằm. Từ bả vai tới bàn tay y được bao phủ lớp áo giáp dày nặng kỳ dị, khiến cho nhìn qua cánh tay trái y vô cùng cường hãn. Lúc này bàn tay trái y cầm sợi xích sắt to, huyết quang lập lòe sợi xích, dường như muốn hỏa táng Vinh Thiên. Hàn quang chớp động ngừng trong mắt Thác Bạt Thao Thiên, đôi môi dày cộp của y khẽ hỏi: - Phải chăng ngươi hại chết Vũ La? Vinh Thiên cảm thấy lạnh toát trong lòng, vội vàng giải thích: - Thác Bạt huynh, huynh... huynh đừng vội kích động, hãy nghe ta ... - Là ngươi hại chết Vũ La sao? Thác Bạt Thao Thiên cơ hồ thèm nghe lời giải thích của Vinh Thiên, lại hỏi tiếp. Lúc này Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm của y vẫn lơ lửng , ngăn chặn chặt chẽ đám Ban Đầu. Đây là uy lực của Thiên Mệnh Thần Phù. Vinh Thiên sợ hãi lắp bắp: -Ta... Thình lình Thác Bạt Thao Thiên run xích sắt lên. chỉ nghe xoảng tiếng, ném Vinh Thiên ra ngoài. Sau đó y thu lại Thiên Mệnh Thần Phù của mình, cũng ra ngoài nhà. - Hôm nay vừa đúng năm ngày, đúng lúc giết ngươi để tế bái huynh đệ ta. Y vừa khỏi, đám Ban Đầu bị áp chế thể cử động nãy giờ mới có thể thở ra hơi dài, ai nấy thất kinh hồn vía. Trước kia bọn chúng vẫn tin Thác Bạt Thao Thiên kinh khủng tới mức này, cho rằng cùng là Ban Đầu với nhau, thực lực cũng chênh lệch bao nhiêu. Hôm nay thử qua mới biết, nếu Thác Bạt Thao Thiên có đạo Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm kia, hai, ba người ở đây cũng có thể đánh ngang tay với y. nhưng y lại có được lá Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm nọ, có thể dễ dàng áp chế tất cả mọi người. - Con bà nó, Thiên Mệnh Thần Phù thất phẩm... biết y có phúc tu luyện mấy đời, lại có được lá Thiên Mệnh Thần Phù cao cấp như vậy... Tất cả mọi người đều thầm thóa mạ câu, vô cùng ghen tỵ với Thác Bạt Thao Thiên. Thác Bạt Thao Thiên xách Vinh Thiên bị trói gô như đòn bánh, nhanh tới gần thạch tháp ở trung ương. Động tĩnh nãy giờ làm kinh động cả Nhược Lô Ngục, đám đông đứng chờ y bên ngoài thạch tháp. Bảy, tám mươi tên ngục tốt phân tán ra, cả bọn như lâm đại địch, chuẩn bị pháp bảo vũ khí sẵn sàng. Còn có hai tên Ban Đầu theo hầu trung niên thân khoác cẩm bào. Trung niên thấy Thác Bạt Thao Thiên xuất , bèn bước ra bước quát lớn: - Thác Bạt Thao Thiên, Vũ La chết, chớ nên vì tên phế vật như mà làm hỏng quy củ của Nhược Lô Ngục. Nếu ngươi dám giết Vinh Thiên, hẳn cũng biết hậu quả chuyện này! Thác Bạt Thao Thiên nghênh ngang nện bước ầm ầm. quẳng mạnh Vinh Thiên xuống đất. cao giọng : - Mộc Dịch Trạc Đại nhân, ngài muốn dùng quy củ trị Thác Bạt Thao Thiên này, được, vậy Vinh Thiên hại chết huynh đệ của ta. tội của y phải trị ra sao? Sắc mặt Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục Mộc Dịch Trạc trở nên trầm: - Vũ La là người thế nào, cả Nhược Lô Ngục ai ai cũng biết. tên phế vật như vậy, dù sao cũng chết rồi, Vinh Thiên lại khác, ngươi thể đánh đồng hai người như vậy. Thác Bạt Thao Thiên nổi giận, song chưởng khẽ run lên. ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, toàn thân toát ra linh khí. hình thành cơn trốt xoáy xông thẳng lên cao hàng chục trượng. Khiến cho đám ngục tốt. thậm chí hai tên Ban Đầu thể đứng vững, nhịn được phải lui về phía sau liên tiếp. Trong mắt Mộc Dịch Trạc chớp động hàn quang, hai tay chắp sau lưng hết sức ung dung: - Thác Bạt Thao Thiên, ngươi muốn tạo phản chăng? Thác Bạt Thao Thiên cười như điên cuồng: - Ha ha ha. mạng của huynh đệ ta phải là mạng, mạng của chó săn ngươi mới là mạng sao? Mộc Dịch Trạc đùng đùng nổi giận: - Thác Bạt Thao Thiên, ngươi như vậy là có ý gì? - Cần phải nữa sao... Thác Bạt Thao Thiên chút nhượng bộ, nhìn thẳng vào mắt Mộc Dịch Trạc: - Ai lại biết Vinh Thiên là thủ hạ của ngươi, y hại chết huynh đệ ta. các ngươi tránh ra hết cho ta. Nếu hôm nay huynh đệ ta trở về, chuyện này có thể cho qua. nếu về nữa. ta tự tay giết chết Vinh Thiên, moi tim y ra cúng tế huynh đệ ta. cần biết là ai, nếu muốn ngăn cản ta. trước hết hãy thắng được trọng kiếm tay phải, Thần Phù tay trái ta rồi hãy ! Mộc Dịch Trạc tức đến nỗi toàn thân run rẩy: - Giỏi, giỏi, giỏi cho tiểu tử cuồng vọng, ngươi cho rằng trong Nhược Lô Ngục này có ai trị được ngươi sao? Mộc Dịch Trạc cười lạnh, chậm rãi tiến tới, bộ pháp dưới chân vô cùng ảo diệu, chỉ bước vài bước phá được khí thế hùng mạnh của Thác Bạt Thao Thiên, ép về phía trước. Thác Bạt Thao Thiên cũng biết Mộc Dịch Trạc là cao thủ chân chính, bèn đá Vinh Thiên ra xa. sau đó thu hồi Vẫn Thiết Trọng Kiếm và sợi xích huyết quang. Tay trái trọng kiếm, tay phải Thần Phù. sẵn sàng như lâm đại địch. Khí thế hai người va chạm vào nhau, nổ to tiếng như sấm nổ. Cả hai người đều lảo đảo cái, cuồng phong lạnh thấu xương thổi qua y phục kêu phần phật. Sau lưng Thác Bạt Thao Thiên dâng lên ảo ảnh cơn sóng biển ngập trời cao hàng chục trượng, sau lưng Mộc Dịch Trạc cũng toát ra khí thế điên cuồng, dâng lên ảo ảnh ngọn núi còn cao hơn nữa. Đám ngục tốt vốn lui lại phía sau. lúc này khỏi tiếp tục rút lui xa hơn hơn nữa. Đại chiến sắp sửa bùng nổ, đám ngục tốt kia sợ ảnh hưởng tới mình, vội vàng lui lại xa. Đúng lúc này, xa xa có giọng vang lên: - Toàn là người nhà. đánh nhau làm gì chứ? Mọi người cùng nhau quỳ xuống: - Bái kiến Giám Ngục Đại nhân! Mộc Dịch Trạc cùng Thác Bạt Thao Thiên cũng ngẩn người, đều thu tay với vẻ cam lòng, khom người thi lễ: - Đại nhân! lão nhân cao lớn. thân khoác áo vải bình thường, chân giày dây, hai tay đặc biệt to lớn. lúc này lừng thừng bước tới. - Thác Bạt Thao Thiên, ngưoi lại nổi điên rồi sao? VỊ lão nhân nhìn bề naoài hết sức hiền hòa này chính là Giám Ngục Diệp Niệm Am, cai quản toàn Nhược Lô Ngục. Thác Bạt Thao Thiên hề tỏ ra lép vế: - Đại nhân. Thác Bạt Thao Thiên chỉ muốn đòi lại công bằng cho huynh đệ của mình. Dường như Diệp Niệm Am biết chuyện này, chỉ thấy lão gật đầu: - Thôi được, hôm nay là ngày thứ năm. nếu Vũ La thể ra được, vậy... Vinh Thiên vội vàng kêu lên thảm thiết: - Mộc Dịch Đại nhân. Mộc Dịch Đại nhân, xin hãy cứu ta... Sau lưng Diệp Niệm Am, lúc này bọn ngục tốt. Ban Đầu chạy tới. Bọn họ nghe tiếng kêu thảm thiết của Vinh Thiên cũng hiểu được ràng, chắc chắn Vũ La về được. Ngay cả Tả Trầm Nghị còn chịu đựng quá năm ngày, hà huống tên phế vật như Vu La. chỉ cần kim khẩu của Diệp Niệm Am tiếp, Vinh Thiên chắc chắn phải chết sai, cho nên y mới khẩn trương cầu xin Mộc Dịch Trạc. Thác Bạt Thao Thiên sai, ai cũng biết Vinh Thiên chính là thủ hạ của Mộc Dịch Trạc. - Đại nhân... Mộc Dịch Trạc bước tới bước, vừa định lên tiếng , Diệp Niệm Am khẽ khoát tay: - Ngươi đừng nôn nóng, ta vẫn chưa dứt lời. Nếu như Vũ La thể trở lên. Vinh Thiên hẳn phải đền mạng. thể phá quy củ của Nhược Lô Ngục ta. nếu để Vinh Thiên mở đầu như vậy, sau này đến phiên người nào cũng chạy ra ngoài bắt phàm nhân vào ném xuống, ngươi bảo ta phải xử lý sao đây? Mộc Dịch Trạc nghẹn lời đáp được, dù y có lòng bảo vệ cho thủ hạ tâm phúc của mình, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, y cũng dám đứng ra gánh vác. Vinh Thiên hét lên tiếng, bò lại trước mặt Diệp Niệm Am ngừng dập đầu: - Đại nhân. Đại nhân tha mạng. Đại nhân tha mạng... Thác Bạt Thao Thiên bất chấp, tay tóm lấy cổ Vinh Thiên, bắt y nhanh vào trong cổ tháp. Diệp Niệm Am ở sau lưng chậm rãi : - Thác Bạt Thao Thiên, ngưoi cũng nên gấp gáp, nếu Vũ La có thể trở lên. tội Vinh Thiên đáng chết, chỉ cần phạt bổng lộc ba tháng là đủ. Xung quanh nhất thời vang lên tiếng bàn tán rì rầm. tên phế vật kia có thể lên được sao, giỡn chơi, chẳng lẽ còn tài ba hơn cả Tả Trầm Nghị? Đây ràng là Diệp Niệm Am muốn mượn cơ hội này đả kích Mộc Dịch Trạc, Vinh Thiên kia chắc chắn phải chết sai. Có người vui mừng trước tai họa của người khác, có người sắc mặt trầm, có người chờ xem trò vui, tất cả theo sau Thác Bạt Thao Thiên tiến vào cổ tháp, sắc mặt Mộc Dịch Trạc hết sức khó coi, sau lưng y, thiếu niên hoa phục chừng mười ba. mười bốn tuổi tới sát cạnh y, hạ giọng khẽ : - Xin phụ thân bớt giận, chờ con trưởng thành, nhất định kém gì Thác Bạt Thao Thiên, lúc đó con giúp cha. nhất định có thể lôi Diệp lão quỷ kia xuống ngựa. Mộc Dịch Trạc nhìn nhìn con mình, mắt y tràn ngập vẻ vui mừng, gật gật đầu. Mộc Dịch Binh Lang con của Mộc Dịch Trạc có được Linh Ngọc Tuệ Căn trời sinh, là trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn thiên hạ. chính là đệ nhất nhân trong lớp cao thủ đời sau của Nhược Lô Ngục. Tất cả mọi người tiến vào thạch tháp, Thác Bạt Thao Thiên đứng cạnh Thái Cực đồ, Vinh Thiên bị xích sắt huyết quang của y trói chặt, quỳ dưới đất. Có người khe khẽ : - Vì sao còn chưa bắt đầu. còn chờ gì nữa? Năm ngày qua. tiểu tử nọ làm cách nào trở lên cho được... Tiên Tuyệt - Chương #6
ĐẠO TẠNG DỊ BIẾN - HUYẾT TẾ ... Thác Bạt Thao Thiên giận dữ. trừng mắt nhìn đám ngục tốt bàn tán. quát lớn: - Làm sao ngươi biết huynh đệ ta lên? Mọi người bị thái độ hung hãn của y dọa cho sợ hãi, ai dám gì. chỉ là trong lòng thầm nghĩ. bằng vào Vũ La làm sao lên được, nếu lên được, quả quỷ dị vô cùng. Tuy rằng mọi người sợ hãi Thác Bạt Thao Thiên, nhưng cũng có người sợ. Mộc Dịch Binh Lang bằng giọng hết sức trầm, phù hợp với tuổi tác của gã chút nào: - Lên ư. hừ hừ. tất cả mọi người ở đây đều biết , tên phế vật Vũ La có khả năng lên được, ở dưới đó lâu như vậy, cho dù là Tả Trầm Nghị cũng tẩu hỏa nhập ma. tên phế vật Vũ La kia chắc chắn phát cuồng dưới đó, nhưng mở thông đạo ra ngoài được, chừng chết từ lâu. Thác Bạt Thao Thiên đùng đùng nổi giận: - Lỏi con kia. ngươi nhăng càn chuyện gì vậy... - Bình tĩnh, chớ nên nôn nóng. Diệp Niệm Am bình thản , theo đó dao động cỗ linh lực sinh ra giống như Trường Giang đại hải, trấn an mọi người tranh cãi với nhau. Từ khi lão tiến vào vẫn khoanh chân ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, mãi tới khi hai người lớn tiếng tranh cãi, lão mới mở bừng mắt ra câu. sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại gì nữa. Thế nhưng dù chỉ câu cũng thừa sức áp đảo Thác Bạt Thao Thiên hung hãn vô cùng. Mộc Dịch Binh Lang tâm cao khí naạo, từ đó có thể thấy được thực lực của Diệp Niệm Am kinh khủng tới mức nào. Mắt thấy đến giờ, thế nhưng Thái Cực đồ vẫn bất động như trước, vẻ trêu cợt ngày càng lộ mặt Mộc Dịch Binh Lang. Nếu phải gã kiêng kỵ Diệp Niệm Am. có lẽ lại lên tiếng khiêu khích Thác Bạt Thao Thiên. Ngược lại Thác Bạt Thao Thiên càng ngày càng tỏ ra thất vọng, cũng ngày càng tỏ ra giận dữ Vinh Thiên. Y qua lại ngớt trước Thái Cực đồ, vô cùng nôn nóng, thỉnh thoảng đá cho Vinh Thiên cước, khiến cho Vinh Thiên kêu la thảm thiết như chọc tiết heo. Rốt cục thời gian tới, Mộc Dịch Binh Lang cười lạnh: - Đến giờ rồi, ta tên phế vật kia thể nào lên được, hừ hừ... Sắc mặt Thác Bạt Thao Thiên lộ vẻ sầu thảm, còn lòng dạ nào so đo với Mộc Dịch Binh Lang, gác ngang Vẫn Thiết Trọng Kiếm ngăn mọi người lại: - Chờ chút, chờ thêm chút... Ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Niệm Am lại ngăn cản. Mộc Dịch Binh Lang ra vẻ sao cũng được, kéo dài tiếp tục cũng có lợi cho chúng. dù sao Vinh Thiên cũng là người của chúng. Lại qua nửa canh giờ, đám ngục tốt. Ban Đầu vây quanh chờ đợi còn kiên nhẫn, lục tục rời . Thác Bạt Thao Thiên gầm lên giận dữ. người linh quang bảo diễm điên cuồng phóng xuất. Y gác ngang trọng kiếm cổ Vinh Thiên, chuẩn bị chém đầu. Vinh Thiên kêu lên tiếng vô cùng thảm thiết, mắt thấy nhuộm máu tại trường. Diệp Niệm Am nãy giờ vẫn ngồi yên nhắm mắt. lúc này thình lình mở to mắt. linh quang bắn ra bốn phía: - Chờ chút... Mọi người nghe vậy vô cùng sửng sốt. chỉ nghe tràng tiếng bước chân sàn sạt nho , Thái Cực đồ chợt mở ra. Vũ La từ bên dưới lên cách bình an vô . Vũ La ung dung bước ra. lúc này toàn trường lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Hơn trăm người có mặt tại đây ai nấy trợn mắt há mồm. cằm dài tới ngực. lúc sau. Vũ La bước ra nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, nhịn được phải dừng chân lại. vẫn ai có phản ứng gì. bèn đằng hắng tiếng, lúc này mọi người mới bừng tỉnh lại. Ngay sau đó dường như bùng nổ, những tiếng bàn tán nhao nhao vang lên: - Làm sao có thể như vậy được? Tên phế vật này làm sao lên được chứ... - Chịu đựng năm ngày như vậy, có thể sánh với Tả Trầm Nghị, rốt cục là tiểu tử này làm sao vậy? - Chẳng lẽ đồ đần này gặp may... Thác Bạt Thao Thiên ngửa mặt lên trời thở ra hơi dài, miệng lầm bầm biết gì. lúc sau mới nhìn lại Vũ La. mắt hổ đỏ ửng. khỏi gật gật đầu: - Ra được là tốt rồi, ra được là tốt rồi... Phụ tử Mộc Dịch Trạc vẫn giật mình nhìn Vũ La. trong mắt Mộc Dịch Binh Lang lộ vẻ hết sức khinh thường, bĩu môi lầm bầm: - Bất quá chỉ là chó ngáp phải ruồi, phế vật vĩnh viễn chỉ là phế vật. chẳng lẽ có thể đánh đồng với Tả Trầm Nghị được sao, hừ... Vinh Thiên sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thấy Vũ La ra lập tức thở phào nhõm, ngồi phệt xuống đất. chỉ thấy chỗ y ngồi đột nhiên ướt đẫm. sau đó mùi tanh tưởi bay ra. ra y sợ hãi tới mức bĩnh ra quần. chỉ có Diệp Niệm Am dường như biết trước chuyện này, khẽ mỉm cười mờ ám. hết sức thâm sâu. để ý tới ai, lặng lẽ bỏ mất. Thác Bạt Thao Thiên đá cho Vinh Thiên cước bay ra ngoài thạch tháp: - Cút cho ta. sau này còn dám ức hiếp huynh đệ của ta. ta tha! Sau cước của y, Vinh Thiên lăn lông lốc giống như quả cầu thịt, ‘cút’ ra ngoài. Đột nhiên Mộc Dịch Binh Lang kêu to tiếng: - Đồ đần nhất định hóa điên rồi, mau bắt lại! Mọi người xung quanh còn chưa hồi phục tinh thần. Mộc Dịch Binh Lang kêu lên như vậy, bọn họ mới bừng tỉnh lại, lập tức ùa lên vây quanh Vũ La. Thác Bạt Thao Thiên kỵ nhất người ta gọi Vũ La là ‘đồ đần' trừng mắt nhìn Mộc Dịch Binh Lang cái. Vũ La lại thèm để ý, chỉ nhìn gã cười khiêu khích. Thác Bạt Thao Thiên cũng lo rằng Vũ La hóa điên, rảnh tranh chấp cùng Mộc Dịch Binh Lang, vội vàng chạy tới xem Vũ La. Mọi người xúm lại, Vũ La vội vàng xua tay: - Ta sao, điên, điên. đừng... Mọi người bắt giơ lên. kẻ chuẩn bị Thanh Minh đan. người đòi ném vào Đoạn Ma trận. Vũ La vội vàng thét lớn: - Nếu ai muốn lần sau tới lượt, ta thay, lập tức buông ta xuống! Mọi người nghe vậy sửng sốt. phụ tử Mộc Dịch Trạc đa mưu túc trí. lập tức có phản ứng. Sắc mặt Mộc Dịch Trạc nhất thời trở nên khó coi, vung tay áo lên cái, sau đó xoay người bỏ . Mộc Dịch Binh Lang lại cảm thấy cam lòng, giơ ngón út lên lắc lắc vài cái, tỏ vẻ khinh thường Vũ La. sau đó cũng theo phụ thân mình rời . Vũ La nhìn thấy cử chỉ khinh miệt khiêu khích của Mộc Dịch Binh Lang, ký ức về gã lập tức vỡ ra trong đầu. nhất thời nổi giận. Có thể trong Nhược Lô Ngục này, Mộc Dịch Binh Lang là người mà Vũ La ghét nhất. tuổi gã cũng tương đương Vũ La. cả hai cùng là trẻ con cùng nhau lớn lên trong Nhược Lô Ngục. Mộc Dịch Binh Lang là thiên tài, lại rất thích nhắm vào ‘đồ đần’ Vũ La. Lúc năm tuổi, Mộc Dịch Binh Lang từng đứng đầu tường tiểu xuống đầu Vũ La. Lúc mười tuổi, Mộc Dịch Binh Lang càng thường xuyên bắt nạt Vũ La hơn. mỗi lần y học được chiêu nửa thức gì mới, nhất định chạy tìm Vũ La để ‘diễn luyện thực chiến’, đánh cho Vũ La ngã lăn lông lốc trước mặt rất nhiều người. Vũ La vừa kêu lên những lời này, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại. phải bọn họ suy nghĩ. mà giật mình kinh hãi. - Năm ngày, vẫn sao cả. cho dù là Tả Trầm Nghị cũng làm được như vậy... - Đúng, tuy rằng Tả Trầm Nghị chịu được năm ngày, nhưng cuối cùng cũng phát cuồng, sa vào Ma đạo, chẳng lẽ... Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ La. đúng vậy, đúng là đồ đần kia. rồi lại lắc đầu quầy quậy: - thể nào, kẻ có Tuệ Căn. làm sao hùng mạnh hơn Tả Trầm Nghị được? Tuy rằng mọi người muốn tin tưởng, nhưng mà xảy ra trước mắt. tin cũng được. chỉ có Thác Bạt Thao Thiên vô cùng vui sướng, bước nhanh tới vỗ vỗ vào vai Vũ La: - Giỏi, giỏi lắm... Nếu người thân thiết với Vũ La trong Nhược Lô Ngục này, chắc chắn chỉ có Thác Bạt Thao Thiên. Tuy rằng Thác Bạt Thao Thiên thân hình cao lớn. ra tuổi tác cũng hơn kém Vũ La. Bất quá y đạt tới cảnh giới Cửu Cung, trở thành tên Ban Đầu. còn Vũ La vẫn chỉ là tên phế vật. Cũng ai biết vì sao Thác Bạt Thao Thiên lại xuất bên trong Nhược Lô Ngục. Lúc y vừa tới nơi này, gầy còm chỉ còn da bọc xương, thân hình dơ bần như con khỉ. Tất cả trẻ con nơi này ai muốn chơi đùa với y, chỉ có Vũ La đối xử với y chân thành, có lẽ là vì hai người đồng bệnh tương liên. Vào năm bảy tuổi, hai người cùng nhau ra ngoài chơi đùa. dọc đường Thác Bạt Thao Thiên bị con ong độc cắn cho hôn mê bất tỉnh. Vũ La lưng cõng Thác Bạt Thao Thiên cố gắng mấy chục dặm đường núi trở về Nhược Lô Ngục, quỳ dưới đất cầu xin các trường bối Nhược Lô Ngục cửu Thác Bạt Thao Thiên. Diệp Niệm Am kiểm tra chút, sau đó cười với Vũ La. cần lo lắng. Thác Bạt Thao Thiên nhân họa đắc phúc. ra con ong độc nọ chính là linh trùng Chân Linh phong vô cùng hiếm thấy, tuy rằng độc tính mãnh liệt, nhưng trong khoảnh khắc nó đốt Thác Bạt Thao Thiên, thân tinh hoa của nó cũng trút sang cơ thể kẻ bị đốt. chỉ cần chịu đựng được độc tính, tinh hoa Chân Linh phong bồi bổ thân thể, rất có ích cho tu luyện. Thác Bạt Thao Thiên vốn hết sức gầy yếu. lúc ấy chỉ mới bảy tuổi nhưng rốt cục cũng chống lại được độc tính. Sau khi tỉnh lại ngày càng khỏe mạnh, càng lớn càng mạnh, hơn nữa tu hành tiến cảnh tiến triển cực nhanh, rất nhanh vượt lên lớp người cùng tuổi, hiển lộ tài năng, từ nô bộc lên ngục tốt. rồi từ ngục tốt thăng lên Ban Đầu. Tuy rằng Vũ La phải là ân nhân cửu mạng của Thác Bạt Thao Thiên, nhưng Vũ La cõng y mấy chục dặm đường núi, toàn thân máu chảy đầm đìa. tình nghĩa này Thác Bạt Thao Thiên cũng ghi tạc trong lòng. Thời gian qua. nếu nhờ Thác Bạt Thao Thiên hết lòng bênh vực, chừng Vũ La thể sống tới bây giờ. Vũ La từ Ly Nhân Uyên lên bình yên vô . hơn nữa còn lớn lối khoa trương rằng về sau mình có thể thay mọi người xuống dưới. Cho dù có vài người tin. nhưng ánh mắt nhìn Vũ La cũng khác trước, tại còn ai chủ động trêu chọc Vũ La. ra chuyện này cũng thể thay đổi được gì nhiều, tối đa cũng chỉ biến Vũ La từ đồ đần vô dụng thành đồ đần hữu dụng. Trong mắt mọi người, Vũ La vẫn là tên phế vật thể tu luyện như trước. Tu Chân Giới này, thể tu luyện có nghĩa tất cả thành , cho dù có giá trị lợi dụng lớn lao tới mức nào, cũng chỉ là công cụ bị lợi dụng mà thôi. Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên phải là loại người khinh suất để lộ tình cảm của mình ra ngoài. Thác Bạt Thao Thiên cho rằng Vũ La chết, điên cuồng đại náo Nhược Lô Ngục, bất chấp tất cả. Khi thấy Vũ La bình yên vô . y chỉ vài chữ tốt. sau đó nhiều lời, đưa Vũ La về chỗ ở. Thác Bạt Thao Thiên gật gật đầu. quấn sợi xích huyết quang lưng, Vẫn Thiết Trọng Kiếm vác vai, nện bước đùng đùng như sấm nổ, rời khỏi nơi này. Vũ La trở lại phòng mình, ra cửa sổ quan sát bên ngoài chút, sau đó vào ngồi cạnh bàn. thở dốc hồi. Nhược Lô Ngục rộng lớn vô cùng, dù là nô bộc, mỗi người cũng có được phòng. Chuyến Ly Nhân Uyên lần này có thể rằng có được có mất. hồi hộp vô cùng. Cho dù là Vũ La nhớ lại chút, cũng nhịn được lắc lắc đầu. thở dài tiếng. có cách nào tu luyện Thương Mang kinh, với địa vị tại của Vũ La. cũng thể tìm được điển tịch phe Chính đạo tương đương với Thương Mang kinh. Nếu là như vậy, Vũ La đành phải hạ tiêu chuẩn xuống, tìm kiếm điển tịch cơ sở thông thường, ai ai cũng biết. Vũ La cũng hiểu ràng, nếu mình nhất định phải tìm cho bằng được điển tịch có cùng cấp bậc với Thương Mang kinh, như vậy quả có hơi cố chấp. ra lấy lịch duyệt hai kiếp của . dù là Vũ La đời này hay Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán đời trước, hiểu biết về điển tịch tu chân cao hơn người bình thường rất nhiều. Cho dù là điển tịch thông thường, nếu tu luyện cũng là làm ít ăn nhiều. thực tế, bên trong Nhược Lô Ngục có bộ điển tịch cơ bản được truyền lưu vô cùng rộng rãi trong phe Chính đạo Tu Chân Giới, có tên là Đạo Tạng, được khắc sau lưng đại môn Nhược Lô Ngục, ai ai cũng có thể xem. Năm xưa từng có bậc tiên hiền đại thánh đánh giá cực cao điển tịch Đạo Tạng này, cho rằng dù là Đại Năng chí cao, chỉ cần ngày ngày quan sát nghiên cứu cũng có thu hoạch . Có lẽ vì nguyên nhân này, mới có người khắc Đạo Tạng lên đại môn. Thế nhưng rốt cục là khắc vào lúc nào, cũng có ai biết được. Đầu tiên Vũ La kiểm tra thu hoạch trong chuyến Ly Nhân Uyên này. Tấm Thiên Mệnh Thần Phù hẳn vô cùng trân quý kia nhìn qua vẫn hết sức bình phàm, lật tới lật lui xem mấy lần. vẫn tìm thấy chỗ nào gọi là đặc dị. tấm Thiên Mệnh Thần Phù phẩm như vậy, Vũ La dám khinh suất tu luyện, bởi vì nếu chọn nó rồi, sau này thể nào thay đổi. Tráp màu đen kia. Vũ La cũng cần giấu diếm làm gì. Ngay cả cũng mất hồi lâu mới có thể nhìn ra chỗ bất phàm, căn bản có ai phát ra tráp gỗ này là bảo bối, chỉ tiện tay vứt bàn. khiến cho bất cứ ai nghi ngờ. nhưng Vũ La có thể cảm giác được nếu tế luyện chút, sợi xích như sợi tóc kia nhất định trở thành món vũ khí có uy lực bất phàm, kém gì sợi xích huyết quang của Thác Bạt Thao Thiên. đeo sợi xích lên cổ, bước ra ngoài cửa. Bộ Đạo Tạng nằm sau lưng đại môn Nhược Lô Ngục, cũng biết người nào khắc lên. nét bút chập chùng như rồng bay phượng múa. toát ra khí thế uy vũ hiên ngang. Quan sát cẩn thận, dường như mỗi chữ là sống, muốn giãy dụa bay ra khỏi đại môn. ngao du giữa thiên địa. Lúc Vũ La tới nơi này, vừa khéo Mộc Dịch Binh Lang cũng dẫn theo bảy tám tên thiếu niên nô bộc, cũng ở đây nghiên cứu bộ Đạo Tạng này. Nếu là Vũ La trước kia. nhất định đánh vòng tránh những người này, coi như mình có tới đây, tránh cho bị người ta ức hiếp. nhưng tại sắc mặt Vũ La tỏ ra hết sức bình thản, tới tìm chỗ ngồi xuống, lặng lẽ nghiên cứu. Mộc Dịch Binh Lang cười lạnh, liếc xéo cái tỏ vẻ khinh thường: - Giả vờ giống , ngươi thử bao nhiêu lần rồi, ngay cả cửa cơ bản nhất là Khí Cảm cũng qua được, còn tới đây làm gì? Đám thiếu niên nô bộc xung quanh lập tức bỏ lỡ cơ hội vỗ mông ngựa này, lập tức thi nhau móc Vũ La: - Đúng vậy, ngươi là kẻ ngu ngốc, còn muốn tu luyện hay sao? E rằng ngươi hiên chữ đó có nghĩa gì. làm sao tu luyện, ha ha ha... - Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng mình trải qua lần may mắn chó ngáp phải ruồi, có thể lên khỏi Ly Nhân Uyên, như vậy là hoàn toàn khác với trước kia hay sao? ngươi là đồ đần. cả cuộc đời này cũng là đồ đần. đồ đần vĩnh viễn thể nào ngóc đầu lên được! Mộc Dịch Binh Lang nghe đám nô bộc của mình móc Vũ La. vô cùng khoái chí. Vì sao những tên này ra sức hiếp đáp Vũ La như vậy, chẳng phải là vì lấy lòng mình sao? Tuy rằng tuổi tác gã chưa lớn. nhưng vẫn cảm thấy thích thú cảm giác được người tâng bốc như vậy vô cùng. - Được rồi, hôm nay ta có khả năng đột phá cảnh giới Bảo Sơn. tiến lên cảnh giới Cửu Cung. Chính là thời khắc mấu chốt, chấp nhất tên xuẩn ngốc này làm gì. nếu muốn làng phí thời gian ở nơi này, cứ mặc kệ vậy. Mọi người vội vàng vâng vâng dạ dạ. tự nhiên tránh khỏi phen vuốt mông ngựa nữa. chúc mừng Mộc Dịch Binh Lang sắp sửa đột phá tiến giai. Từ đầu chí cuối Vũ La vẫn hé răng nửa lời, tựa như những người xung quanh tồn tại. Toàn bộ thể xác tinh thần của lúc này đắm chìm vào trong bộ Đạo Tạng kia. ở tiền kiếp, Vũ La cũng từng thu thập điển tịch phe Chính đạo để tham ngộ nghiên cứu.giúp cho mình thăng tiến cảnh giới. cũng từng xem qua Đạo Tạng mấy lần. lúc ấy cảnh giới tu vi của đạt tới Nam Hoang Đế Quân, nguyên hồn cực kỳ hùng mạnh, bất cứ thứ gì chỉ cần liếc mắt nhìn qua thể nào quên. Lần này xem bộ Đạo Tạng đại môn. lại cảm thấy giống như bộ Đạo Tạng mà mình xem từ tiền kiếp. Vũ La cảm thấy hết sức kỳ quái, bởi vì bộ Đạo Tạng ở tiền kiếp là do mình trộm từ trong Chung Nam sơn. trong Cửu Đại Thiên Môn. lẽ ra tuyệt đối thể nào sai được. Chẳng lẽ là bộ Đạo Tạng của Nhược Lô Ngục sai sao? Tiên Tuyệt - Chương #7
ĐẠO TẠNG DỊ BIẾN - HUYẾT TẾ ... Vũ La cẩn thận nhìn lại, rốt cục thấy được chỗ giống, vẫn là chữ ấy, câu ấy, nhưng trong đó có vài chữ ít ai để ý biến đổi thành loại chữ biến dị. Cũng cùng chữ. cùng ý, nhưng cách viết khác nhau. nhưng chính biến hóa nho này khiến cho người ta có cảm giác rằng, bộ Đạo Tạng này hoàn toàn khác. Vũ La đọc thầm trong lòng vài lượt, mỗi lượt như vậy đều cảm nhận được huyền ảo khó lòng giải thích trong đó. Sau năm ba lượt như vậy, trong mắt Vũ La còn văn tự. cũng còn đại môn Nhược Lô Ngục, thậm chí có Nhược Lô Ngục, có cả thiên địa. Trước mặt tại là mảng hư vô Hỗn Độn. bên trong Hỗn Độn chứa triết lý Đạo, chỉ có thể dùng ý mà lãnh ngộ, thể ngôn truyền. Vũ La cứ như vậy đắm chìm vào trong triết lý bản nguyên thâm sâu ảo diệu này, quên cả thời gian bên ngoài, biết qua bao lâu. Dần dần mảng hư vô Hỗn Độn trước mặt tiêu tan. đại môn vẫn là đại môn. văn tự vẫn là văn tự. Thân thể Vũ La khẽ chấn động, tỉnh táo trở lại. nhìn sang những người khác, ai nấy vẫn cau mày suy nghL xem từng chữ . nỗ lực tìm ra hàm nghĩa khác biệt nào đó của bộ Đạo Tạng này. Vũ La cũng cảm thấy hơi kỳ quái, cho dù tiền kiếp của mình là Nam Hoang Đế Quân. kiến thức vượt xa những kẻ này, nhưng bọn họ tìm hiểu Đạo Tạng lâu như vậy, lẽ nào cũng phát chuyện này? Vũ La nhịn được, quay lại nhìn qua bộ Đạo Tạng khắc đại môn giống như rồng bay phượng múa. lập tức bàng hoàng chấn động. Vài chữ biến dị khi nãy tại trở lại bình thường, giống như đúc bộ Đạo Tạng tiền kiếp của Vũ La. cảm thấy hết sức nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ đây đúng là bộ Đạo Tạng mà những người kia nhìn thấy, vậy vì sao vừa rồi mình lại thấy nó biến dị? suy nghĩ mãi vẫn hiểu được chuyện này, chỉ cảm thấy mừng thầm trong lòng, ràng chuyện này là do cơ duyên của mình tới. Ánh mắt của Vũ La lướt qua mọi người, chợt dừng lại ở chỗ Mộc Dịch Binh Lang, khiến cho gã nổi nóng: - Hừ. ngươi lấm la lấm lét nhìn gì đó? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tu luyện được, cũng thể quấy rầy người khác tu luyện, bằng chớ trách ta động thủ đuổi cổ ngươi nơi khác! Vũ La cũng gì. chỉ khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục cảm ứng thiên địa nguyên khí quanh mình. Mộc Dịch Binh Lang lại tỏ ra khinh thường: - Quả nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng, biết ngươi phải bị đả kích bao nhiêu lần mới hiên được, thứ ngu xuẩn như ngươi làm sao sánh được với thiên tài như chúng ta... Gã còn chưa dứt lời, chỉ thấy linh quang đầy trời từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến. ùn ùn chui vào thân thể Vũ La. Ba mươi sáu vạn lỗ chân lông thân thể Vũ La cùng mở rộng, thu nạp số linh khí này vào trong. Lập tức há miệng ngửa cổ lên trời thét dài, đạo hào quang ngũ sắc như hình phi kiếm từ trong miệng bay ra. bắn lên cao chừng sáu mươi trượng, trông như du long bay lượn đủ chín vòng, sau đó mới chịu chui trở lại vào miệng . Mộc Dịch Binh Lang còn khoác lác, đáng tiếc gã chờ đợi đột phá cảnh giới Cửu Cung mà chưa thể thành công, ngờ Vũ La lại dễ dàng vượt qua cửa thứ nhất Khí Cảm. Chuyện này giống như cái tát mạnh giáng vào mặt gã. khiến cho gã vô cùng xấu hổ. Vũ La đứng dậy, phũi phũi bụi người, chắp tay sau lưng rời . thèm nhìn tới người nào, dù là Mộc Dịch Binh Lang cũng thèm liếc qua cái. Thái độ khinh miệt như vậy khiến cho lửa giận trong lòng Mộc Dịch Binh Lang bạo phát. gã hung hăng nện mạnh quyền xuống đất: - Tên đần này, dám diễu võ dương oai trước mặt ta như vậy, ta nhất định cho ngươi chết tử tế! Đám nô bộc xung quanh lúc này cũng kinh ngạc tới nỗi trợn mắt há mồm. Vừa rồi Vũ La đột phá cửa Khí Cảm. thanh thế quả quá mức kinh người. Dù là Mộc Dịch Binh Lang năm xưa đột phá. cũng có được dị tượng linh quang đầy trời, hào quang ngũ sắc như vậy. Chuyện này sao có thể, tên đần độn như lại có thể tu luyện được sao? Tất cả mọi người đều thể tin được. Mộc Dịch Binh Lang nổi giận đùng đùng: - có Tuệ Căn. tu luyện cái rắm! Chẳng qua là đồ đần này gần đây may mắn mà thôi... Mọi người dám phản kháng, nhưng lại cảm thấy đúng. Nếu là chó ngáp phải ruồi, vậy vì sao chỉ là cửa ải Khí Cảm lại có được dị tượng linh quang đầy trời, hào quang ngũ sắc như vậy. nhưng Mộc Dịch Binh Lang cũng sai, nếu có Tuệ Căn. nhất định tu luyện khó khăn, huống chỉ là tên đần độn như vậy, vốn thể tu luyện mới phải. Mọi người nghi hoặc sao hiểu được, lại phát giác ra gần đây liên tiếp xảy ra vài chuyện kỳ quái, nhưng lại cảm thấy kính trọng Vũ La hơn trước vài phần. Tu Chân Giới là như vậy, nếu thể tu luyện, vậy chính là phế vật. khi tu luyện được, vậy tiến cảnh khó lòng được. Vũ La cũng để ý tới mọi người sau lưng kinh hãi, chính là Nam Hoang Đế Quân, nhàn quang phải tầm thường, tự nhiên chấp nhất với loại người như Mộc Dịch Binh Lang. thực tế Vũ La coi Mộc Dịch Binh Lang là đối thủ của mình, bằng vào bản lãnh của gã. còn kém rất xa. Tiền kiếp Vũ La tu luyện, kiến thức vô cùng quảng bác, vượt xa tầm mắt của người thường. Với bộ Đạo Tạng biến dị như vậy, nếu Vũ La còn thể đột phá cửa Khí Cảm đương trường, vậy vô cùng xấu hổ với tiền kiếp của mình. thực tế, Vũ La hề tỏ ra đắc chí chút nào, đột phá cửa Khí Cảm đương trường, xảy ra dị tượng, tất cả chuyện này đối với bọn Mộc Dịch Binh Lang là quá sức tường tượng. chỉ cần xảy ra trong hai chuyện, bọn chúng mừng như điên dại suốt bảy ngày, ngủ nằm mộng vẫn còn cười. nhưng đối với Vũ La. đây chỉ là chuyện hết sức bình thường. Vũ La suy nghĩ về chuyện bộ Đạo Tạng biến dị. từng tìm hiểu qua thánh điển Ma đạo Thương Mang kinh, theo như cảm giác của . bộ Đạo Tạng biến dị này kém gì Thương Mang kinh, đáng tiếc bộ Đạo Tạng này chỉ có đoạn mở đầu. cách khác, bộ Đạo Tạng này chỉ có thể giúp cho tu luyện tới cảnh giới Bảo Sơn. lập nên căn cơ nền tảng. Mà nguyên nhân vì sao bộ Đạo Tạng này lại xảy ra biến dị, Vũ La nghĩ đến vỡ đầu cũng thể hiểu ra. thầm quyết định trong lòng, sau này phải thường xuyên tới quan sát mặt sau đại môn này, chừng có thể lấy được đủ kinh văn đoạn sau của Đạo Tạng. lặng lẽ quay đầu. nhìn đại môn Nhược Lô Ngục đen kịt. càng cảm thấy hết sức hiếu kỳ. Chưa bao giờ nghe Đạo Tạng còn có đoạn sau. Nhược Lô Ngục này quả là địa phương thần bí. Trong ngày, người tu chân có vài thời khắc mấu chốt: Giờ Mẹo vào rạng sáng, chính Ngọ buổi trưa, nửa đêm giờ Tý, là những thời điém mà mọi người đả tọa tu luyện, hấp thu thiên địa nguyên khí tốt nhất. Giờ Tý vừa qua. bên trong Nhược Lô Ngục hơi ồn ảo chút, đám tu sĩ đả tọa tu luyện ai tìm chỗ nấy nghi ngơi. Vũ La cũng khoanh chân ngồi ở bồ đoàn, vẫn nhúc nhích. Đợi cho tất cả bên ngoài yên tĩnh lại, mới chậm rãi mở bừng hai mắt. Vũ La nhìn qua cửa sồ, sau khi xác định bên ngoài có ai thầm giám thị mình, lúc này mới cẩn thận cài then cửa sổ lại, ngồi yên lúc nữa mới cảm thấy an lòng. tại dù sao Vũ La cũng chỉ là nhân vật nho thấp hèn. đáng để bất cứ ai đêm hôm khuya khoắt rình mò theo dõi. lấy sợi xích đeo cổ xuống, chuẩn bị tế luyện phen. Theo như tình huống thông thường, chỉ có tu sĩ đột phá cảnh giới Bảo Sơn. tiến vào cảnh giới Cửu Cung mới có thể luyện khí (khí đây là khí giới). nhưng Vũ La cũng có thủ đoạn khiến cho mình dù còn ở cảnh giới Khí Cảm. nhưng cũng có thể tế luyện pháp khí. đâm thủng ngón cái tay trái mình, lấy ra vài giọt máu. sau đó dùng kim chấm vào máu mình, cẩn thận vẽ ra mặt bàn trận pháp vô cùng phức tạp. Sau khi trận pháp hoàn thành, đặt sợi xích vào trong trận, lại nặn ra giọt máu ở ngón tay lên sợi xích, bắt đầu tế luyện. Tiên Tuyệt - Chương #8
KIM NGƯ KIẾM TRẬN - THANH HÀ ... Trận pháp được máu tươi thôi thúc, chậm rãi chuyển động. Sợi xích vốn to bằng sợi tóc co cụm lại thành nhiều khoanh tròn, giọt máu có thể hoàn toàn bao phủ nó. chỉ trong thoáng chốc, sợi xích hút hết giọt máu kia. hơn nữa có vẻ vẫn còn chưa đủ. Sợi xích run lên nhè , dường như thúc giục Vũ La tiếp tục cho thêm máu. Chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Vũ La. tiền kiếp mình dùng phương pháp này tế luyện pháp bảo, dù là món pháp bảo nhất phẩm, bất quá cũng chỉ cần nửa giọt máu là đủ. tại làm sao vậy? Rất nhanh Vũ La vô cùng hối hận. bởi vì tại bắt đầu cắt đến huyết quản ở cổ tay mình, mặc cho máu tươi tuôn ra ào ào như suối, nhưng sợi xích kia vẫn chưa có dấu hiệu gì là ngừng hấp thu. Nếu như tế luyện thất bại, về sau Vũ La thể nào sử dụng món pháp bảo này. tại nghèo cùng khố rách áo ôm. món bảo vật bất phàm như vậy đối với là vô cùng quan trọng. Cho nên Vũ La chỉ đành kiên trì lấy máu. bất quá sau quàng thời gian ăn xong bừa cơm. sắc mặt trở nên tái nhợt, giống như mấy chục năm qua chưa từng ra ngoài ánh mặt trời. Lúc này mới hiểu ra. nửa giọt máu tiền kiếp của mình, trong đó chứa linh nguyên hết sức khổng lồ, còn đời này... cũng hiểu. Sợi xích nọ hết sức tham lam. lại qua thời gian ăn xong bừa cơm. mới xem như hấp thu đủ máu. rốt cục dần dần yên lặng trở lại. Trận pháp bên dưới nó bắt đầu chậm rãi phóng xuất linh quang, từng tia linh quang như sợi tóc chiếu ra đầy trời, đan thành chiếc kén ánh sáng to bằng hạt gạo xung quanh sợi xích. Sau đó linh quang trong trận dần dần ảm đạm. cho tới biến mất. Mà kén ánh sáng kia lúc này lơ lửng cách mặt bàn chừng ba tấc, khẽ co bóp, giống như trái tim đập. Lúc này Vũ La mệt mỏi tới mức ngã lăn ra đất thở hổn hển. sau đó nhanh chóng đả tọa ngưng thần. Mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời dâng lên. Vũ La mới thở ra hơi dài, nhõm được chút. tại tình trạng thân thể tạm thời có thể khổng chế được, tỉnh huyết mất cũng dần dần bồ sung trở lại. Kén ánh sáng mặt bàn gặp phải ánh mặt trời chiếu rọi, chợt bùng lên như hoa nở. Sợi xích trong kén có vẻ hơi khác với hôm qua. trở nên huyết nhục tương liên cùng Vũ La. cầm sợi xích lên. quan sát kỹ. Sau khi tế luyện, tâm thần có thể xâm nhập vào trong pháp bảo, tự nhiên có thể quan sát thấu triệt ràng. Sợi xích này có ba trăm sáu mươi khoen sắt kết nối với nhau. mỗi khoen sắt như vậy có hàng chục đạo phù văn kỳ dị. những đạo phù văn này hoặc nuốt chửng lẫn nhau, hoặc va chạm vào nhau. Trong mơ hồ, dường như chúng tuần hoàn theo quy luật nào đó vô cùng khó hiên, dường như mỗi khoen sắt như vậy là thế giới độc lập, có được trật tự. Vũ La tiếp tục dùng thần thức xâm nhập quan sát. khỏi chấn động. Mỗi đạo phù văn đều là lập thể, có bốn mặt. người bình thường có lẽ hiểu rằng điều này có ý nghĩa gì. nhưng Vũ La lại hiểu rất ràng. Mỗi khoen sắt như vậy chính là đạo linh phù lục phẩm. sợi xích này là do ba trăm sáu mươi đạo linh phù lục phẩm kết với nhau mà thành. nhưng đây cũng phải là linh phù bình thường, chính là loại phù chú có hình dáng kỳ dị, thất truyền từ lâu Tu Chân Giới. Cũng giống như hạt linh châu treo nóc động, dùng để trấn áp lão ma đầu dưới Ly Nhân Uyên vậy. Linh phù vốn khó được, nhưng phù chú hình dáng kỳ lạ như vậy, lại sử dụng lượt ba trăm sáu mươi đạo linh phù lục phẩm. vậy còn trân quý tới mức nào? Vào thời thượng cổ, phù chú hình dáng kỳ lạ như vậy còn có tên gọi khác, đó là Phù Bảo. Tuy rằng có ngoại hình giống như pháp bảo, nhưng bản chất thuộc về linh phù. có thể công có thể thủ. uy lực tuyệt đại, chính là loại bảo bối mười phần trân quý. Phù sư Tu Chân Giới vô cùng hiếm có, cho nên khiến cho linh phù cũng vô cùng khó được. Đừng là Thiên Mệnh Thần Phù do trời đất sinh ra tự nhiên, dù là linh phù bình thường, tu sĩ thông thường muốn cầu đạo cửu phẩm cũng được. Linh phù khác với pháp bảo, cần phải tế luyện ngừng. bản thân linh phù có chứa phù vãn. có thể tự động thăng tiến cảnh giới. Tuy rằng quá trình này vô cùng chậm chạp, nhưng so ra vẫn nhanh hơn là tế luyện pháp bảo. Hơn nữa bản thân linh phù có thể kết nối với thiên địa nguyên khí. lúc tu sĩ chiến đấu. uy lực của nó còn lớn hơn pháp bảo. Mà ưu điểm lớn nhất của linh phù là có thể tạo thành phù trận. Nhiều linh phù giống nhau hoặc khác nhau tạo thành phù trận, uy lực càng tăng thêm gấp nhiều lần. Mà tu sĩ may mắn có được Thiên Mệnh Thần Phù, có thể sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù của mình làm quân (vua), còn những linh phù bình thường khác làm thần (tôi), tạo thành phù trận đặc biệt, uy lực còn hùng mạnh hơn cả phù trận bình thường. Tu Chân Giới vào thời thượng cổ hung thịnh hơn xa tại, có thể thấy Tiên Nhân phi thăng thường xuyên. Mà tại bao nhiêu năm qua chưa từng nghe có người phi thăng, Tiên Nhân trở thành danh từ trong truyền thuyết, thay vào đó là Đại Năng Tu Chân Giới. Bất quá Đại Năng tại so với thánh hiền thời thượng cổ, kém xa hơn biết bao nhiêu mà kể. Những loại phù chú có hình thù kỳ dị lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới ngày nay, trân quý đến cực độ. Nếu bất cứ môn phái nào lấy được, cũng coi nó như chí bảo trấn phái của mình. Đời trước Vũ La hết sức oai phong, có được Bí Cành Bào Khố khiến cho vô số người mơ ước, nhưng lại có được đạo phù chú hình thù kỳ dị nào. thể ngờ rằng đời này bất quá chỉ là tên nô bộc nho , lại dễ dàng lấy được món chí bảo như vậy. Vũ La cảm thấy vô cùng thỏa mãn. cắm sợi xích lên đầu mình. bởi vì bảo bối này huyết nhục tương liên cùng . cho nên dung nhập vào trong mái tóc, cũng biến thành sợi tóc hết sức bình thường, ai có thể phát giác. Vũ La ra khỏi cửa. tiến vào nhà ăn của Nhược Lô Ngục ăn trận điên cuồng. Cho dù với thể chất tại của . hao tổn tỉnh huyết như vậy cũng phải mất mười mấy ngày sau mới có thể bồi bổ trở lại. vừa ăn nhồm nhoàm. vừa quay sang hỏi vị Ban Đầu tên là Kiều Hổ cùng ăn: - Kiều Ban Đầu. hôm nay ai canh cửa vậy, để ta canh thay cho... Kiều Hổ nghe vậy sửng sốt. nhưng chuyện này cầu còn được, bèn đáp: - Được, để ta với bọn họ khỏi canh, ngươi cứ tới đó là được, đường lối ngươi cũng thuộc hết rồi. Vốn Vũ La muốn tới đó tiếp tục nghiên cứu bộ Đạo Tạng, cho nên mới trực thay cho người khác như vậy. Trước kia thường xuyên bị người ức hiếp, rất hay bị người khác bắt trực thay, chủ động cầu như vậy chính là lần đầu tiên. Vũ La ăn hơi hết sạch thùng cơm. tại đạt tới cảnh giới Khí Cảm. thân thể tràn trề cơ năng, vừa ăn vừa tiêu hóa. ăn hết lượng cơm đủ cho bốn người. Đám ngục tốt xung quanh cũng hiểu được điều này, nhưng sức ăn của tại vẫn khiến cho người ta chấn động, đây đâu phải là gấp bốn lần. mà là mười bốn lần mới phải. Mộc Dịch Trạc chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị từ ngoài cửa bước vào. Y vừa nghe con mình , đột nhiên Vũ La qua được cửa Khí Cảm. hơn nữa còn xảy ra dị tượng khác thường. Mộc Dịch Trạc chính là lão hồ ly, đa mưu túc trí. cao minh hơn con mình chỉ hai bậc mà thôi, vừa nghe chuyện này cảm thấy có vẻ khác thường. Y thầm phỏng đoán, chẳng lẽ người tên tiéu từ ngốc này xảy ra chuyện lạ gì sao... Cho nên sáng sớm hôm nay y lập tức tới đây xem thử. Vừa mới bước vào nhà ăn. thấy Vũ La đặt thùng cơm xuống bàn đánh bình tiếng, còn nhìn mọi người xung quanh cười ngây ngốc. Mộc Dịch Trạc lập tức thầm lắc lắc đầu. thầm nghĩ mình cũng quá lo xa. Đồ đần này chẳng qua hai ngày nay chó ngáp phải ruồi mà thôi, vẫn là phường giá áo túi cơm khác. Mộc Dịch Trạc lập tức xoay người bỏ , mà nụ cười khờ khạo của Vũ La phối hợp với thùng cơm trong tay . lập tức dẫn phát tràng cười rộ xung quanh. Vũ La cũng để ý, các ngươi cứ việc cười , nếu lão từ đột nhiên trở nên thông minh, như vậy mới khiến cho người ta sinh lòng nghi ngờ. Hơn nữa giả ngu có gì tốt? Giả heo ăn hổ, khiến cho người ta khó lòng đề phòng mới là thượng sách. lau miệng cái, bước nhanh ra ngoài, thẳng tới đại môn Nhược Lô Ngục. Lúc Vũ La tới đại môn. nơi này còn ai khác. lại quan sát ti mi lần nữa. nhưng bộ Đạo Tạng vẫn có gì khác trước. Nhãn quang kiến thức của Vũ La vốn bất phàm, biết rằng nếu chỉ xem đơn giản như vậy, e rằng có hiệu quả gì. Cho nên bèn suy nghĩ cách làm thế nào tái lại tâm cảnh giống như lần trước. nhưng Vũ La thử rất nhiều lần. lại thể thành công. Lúc này mơ hồ cảm giác được có người tới, mở mắt nhìn lại, quả nhiên có vài tên thiếu niên nô bộc tiến về phía này. Dù sao đại môn vẫn nằm ở đó, hề biến mất đâu. Vũ La cũng nôn nóng trong lúc nhất thời. muốn đối mặt với những người này, bèn lấy ngọc bài ra giơ lên đại môn. cũng giống như lúc tiến vào, cơn trốt xoáy hào quang hút vào. Ra đến bên ngoài, Vũ La quay đầu lại, nhìn tượng hai con Bệ Ngạn được điêu khắc đại môn. tươi cười với chúng. bởi vì theo ký ức của thân thể này, Vũ La trước kia có cảm giác vô cùng thân thiết với chúng. tại Vũ La cũng làm như trước kia. sau khi ra ngoài bèn khom người vái vái trước tượng hai con Bệ Ngạn, giọng khách sáo: - Hai vị thúc thúc mạnh giỏi. Khi đứng thẳng người lại, thình lình Vũ La phát ra tượng Bệ Ngạn bên phải trợn mắt nhe nanh, đột ngột chộp ra trảo. Vũ La hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau. chỉ nháy mắt ảo cảnh biến mất. Đến lúc định thần nhìn lại, tượng đá vẫn là tượng đá. hề nhúc nhích. Vũ La kinh sợ hết lúc, thầm nghĩ chẳng lẽ là vì tu sĩ nơi đây chết quá nhiều, cho nên nhà ngục này mới có điều cổ quái như vậy. giương mắt nhìn lại, lại hoảng sợ như trước, tượng Bệ Ngạn bên phải ràng nở nụ cười giễu cợt với ! Hai cánh đại môn này cao tới ba mươi trượng, hai tượng Bệ Ngạn miệng ngậm vòng cửa. mỗi tượng như vậy cũng cao chừng ba trượng, đối với Vũ La chính là quái vật khổng lồ. chiếc đầu rồng lớn chợt nở nụ cười giễu cợt. cũng chẳng trách Vũ La giật nảy mình, tim đập thình thịch. Thế nhưng mọi chuyện lại giống như khi nãy, lúc Vũ La nhìn lại lần nữa. tượng đá kia lại khỏi phục nguyên trạng, lạnh lùng chút sức sống. Vũ La thầm nghĩ chuyện này hết sức tà môn. bất quá phải thiếu niên tầm thường, ký ức tiền kiếp khiến cho có được tầm mắt vượt xa lớp người cùng tuổi, trong lòng mơ hồ đoán ra được chuyện gì. thầm nhủ trong lòng, tại Nhược Lô Ngục thần bí này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. vẫn tỏ ra cung kính như trước, vái vái trước hai pho tượng Bệ Ngạn, sau đó xoay người tiến vào trong gian nhà đá cạnh đó. Chuyện canh cửa Nhược Lô Ngục, là để có thể khống chế người trong ngục ra vào. thực tế từ khi Nhược Lô Ngục được phát , ngay sau đó được sử dụng làm nhà ngục Tu Chân Giới này tới nay, trải qua thời gian mấy ngàn năm. vẫn chưa có ai có thể chạy ra khỏi nhà ngục này, cũng có ai có thể xông vào cửu người. Cho nên chuyện canh cửa này cũng chỉ là chiếu lệ, đôi khi có người tới thăm tù, mới cần tiến vào bầm báo tiếng. Cho nên các ngục tốt cũng coi trọng chuyện canh cửa này, lúc nào có thể trốn được lập tức trốn ngay, trước kia chúng thường hay bắt Vũ La thay thế. Gian nhà đá này là được xây dựng sau này cho người canh cửa. phải là kiến trúc vốn có của Nhược Lô Ngục. Tuy rằng nhà đá này cũng có lịch sử mấy ngàn năm. mưa gió tang thương ăn mòn mặt ngoài của nó trở nên loang lổ. nhưng nếu so với Nhược Lô Ngục, hầu như ai ngang qua nơi này lại chú ý bên cạnh còn có gian nhà đá như vậy. Bên trong nhà có đầy đủ bàn ghế, nhưng hết sức đơn sơ, có thể thấy rằng công tác canh cửa này quả là chuyện khổ sai. Sau khi Vũ La tiến vào, bèn khoanh chân ngồi giường đá. ra Nhược Lô Ngục là nơi tiềm tu rất tốt. cơ bản có bao nhiêu chuyện. Nếu Vũ La muốn, ngày nào cũng có thể canh thay cho người khác ở nơi này, mười ngày nửa tháng cũng có ai tới thăm tù. trong thời gian này có thể tu luyện. Vũ La dựa theo công pháp ghi trong bộ Đạo Tạng biến dị nọ, bão nguyên thủ nhất, chậm rãi điều chinh hô hấp, dần dần cảm ứng thiên địa nguyên khí xung quanh vận chuyển. Trong lúc hay biết dần dần tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, nhịp thở của tự động phối hợp hài hòa cùng vận động của thiên địa nguyên khí. Lúc này linh khí vô cùng tận theo lỗ chân lông tiến vào cơ thể. Mỗi lần hô hấp là vòng tuần hoàn của linh khí bồi bổ cho bản thân. Hít vào chậm rãi, thở ra chậm rãi... Trong quá trình này, thiên địa nguyên khí có được thời gian đầy đủ để ngưng đọng lại, dung nhập vào trong thân thể Vũ La. ngừng cải tạo xương cốt. cơ thể, máu huyết, kinh mạch . Sau chín mươi chín vòng tuần hoàn hô hấp, bên ngoài thân thể Vũ La bao phủ lớp màng sáng bảy sắc mờ mờ. Bên trong màng sáng này, linh khí lưu chuyển vô cùng linh hoạt, giống như dòng suối . Theo tu luyện ngừng nghỉ của Vũ La. màng sáng kia càng ngày càng dày, hào quang phát ra càng ngày càng mạnh mẽ. Cho đến cuối cùng, chỉ còn nhìn thấy hình người mơ hồ bị luồng hào quang chói mắt bao phủ. Tu sĩ cảnh giới Bảo Sơn chú trọng rèn luyện thân thể, cho nên mỗi lần tu luyện cũng quá lâu. cũng tuyệt xuất tình huống bế quan lần hàng chục năm như những tu sĩ cảnh giới cao thâm, cho nên Vũ La có thể yên tâm tu luyện tại nơi này. Bốn canh giờ sau. hào quang người Vũ La dần dần trở nên ảm đạm. theo hô hấp của . từng tia linh quang tiến vào trong cơ thể . Vũ La có thể cảm nhận được linh khí tiến vào thân thể mình, có thể nghe được tiếng róc rách của linh khí trong kinh mạch, giống như câu thơ cổ: nước suối chảy đá. nhưng toàn bộ linh quang tiến vào trong cơ thể, Vũ La chợt mở bừng mắt. giãn gân cốt chút, từ huyệt Vĩ Chuy ở dưới cùng, những tiếng kêu lốp bốp bắt đầu vang lên. chạy theo xương sống lên tới hậu não, nghe như tràng pháo nổ. Vũ La hài lòng gật gật đầu. quả nhiên hổ là thượng cổ công pháp, chỉ tu luyện vài lần đạt tới trình độ Khí Cảm trung cấp. Có lẽ tới ba ngày nữa. mình có thể đột phá cảnh giới Khí Cảm. tiến vào cảnh giới Khai Khiếu. Bộ Đạo Tạng biến dị này quả bất phàm, chẳng trách các vị thánh hiền thời thượng cổ khẽ động là có thể xuất ra uy lực dời non lấp bể, nuốt nguyệt phun mây. Vũ La nhìn trời, lúc này tà dương gần gác núi, cũng chuẩn bị trở về. nhưng đúng lúc này, đột nhiên xuất mảng kim quang ở phía Bắc, mơ hồ vang lên tiếng sấm nổ, hiển nhiên có món pháp bảo khôn lường bay tới. Bất quá mảng kim quang này tới bên ngoài Nhược Lô Ngục cũng dám lỗ mãng, lập tức thu lại. chỉ thấy đó là bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm, xếp thành hình chữ triện xưa. ung dung bay tới. Trong bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm này, có trung niên đứng, nhìn qua thân phận bất phàm. Sợi xích giấu trong mái tóc Vũ La đột nhiên trở nên xao động. Thông qua huyết mạch tương liên, nó truyền tới Vũ La khát vọng vô cùng mãnh liệt. Khát vọng của nó dĩ nhiên là nhắm vào bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm này, cũng giống như khát vọng của người đói khát lâu. chợt nhìn thấy đầy bàn thức ăn vậy. Vũ La vội vàng áp chế sợi xích của mình, liếc nhìn qua. bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm kia ràng là pháp bảo ngũ phẩm trung. Bất kể là pháp bảo, linh phù. công pháp hay là đan dược, Tu Chân Giới đều chia làm chín phẩm, nhưng trong mỗi phẩm như vậy, cũng chia ra làm ba cấp bậc thượng trung hạ. Tiên Tuyệt - Chương #9