1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34: Muốn tặng thuyền cho ấy

      Phượng, bắt được người, nhốt ở tầng hầm để xe!”

      này khá nguy hiểm, lại có thù đội trời chung với Long Hổ, giữ ở đây phải là hành động sáng suốt!”

      “Hay là ‘xử’ ta?” Khâu Nguyên Phượng lời nào, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt trầm kinh người, khiến đoàn người theo dám nhiều lời.

      Phượng nỡ sao? kia chẳng những thiếu chút nữa hại chết Phượng mà còn khiến Hải đến nay sống chết , người như vậy nên bị nghiền xương thành tro, mãi mãi được siêu sinh!

      người phụ nữ trung niên vừa đẩy đẩy mắt kính vừa , “Ngài như vậy, sớm muộn gì cũng làm mất lòng em!”

      Khâu Nguyên Phượng híp mắt , “Giết ta? Chẳng phải quá nhàng?”

      Phải để ta sống được mà chết cũng xong!

      Lam Băng, tất cả đều do gieo gió gặt bão, chẳng oán được ai!

      Trong căn phòng tối tăm bẩn thỉu, Lam Băng cố gắng giãy giụa hết sức, nhưng hai tay bị trói quặt ra sau rất chặt, khiến cách nào giãy ra được, lại thêm chân cũng bị xiềng. Khâu Nguyên Phượng khóa trái cửa lại, cúi người xuống, tóm lấy mái tóc dài của Lam Băng kéo ngược lên, rồi hung hăng tát cái.

      “A!”

      Làm Băng nghiêng đầu , muốn nhìn thẳng vào mắt Khâu Nguyên Phượng, cũng xin tha. Đến nước này, dù có xin tha cũng vô ích! Lạc Vân Hải chết rồi, Lam Băng biết mình cũng chẳng sống lâu được.

      Khâu Nguyên Phượng thấy Lam Băng còn vẻ hay thẹn thùng như thường ngày, hung hăng xoay mặt lại, “Tôi đối với tốt như vậy, cơ hồ dành tất cả thương cho , vậy mà đổi lấy chỉ là phản bội, Lam Băng, chẳng lẽ trong lòng , chỉ có thù hận thôi sao?”

      Khâu Nguyên Phượng gỡ băng keo miệng ra cho Lam Băng.

      “Muốn giết cứ giết, cần gì nhiều lời.... .... A!” Đầu Lam Băng bị đập mạnh vào tường, dòng máu nóng ấm từ từ chảy xuống. Lam Băng cố gắng ngồi thẳng dậy, nhún vai , “ sai, trước giờ tôi chỉ lợi dụng , hề , nghe thương gì đó, tôi cảm thấy rất ghê tởm!”

      “Được!” Khâu Nguyên Phượng gật đầu cái, “Ghê tởm phải ? Vậy tôi cho biết thế nào là càng ghê tởm!” Khâu Nguyên Phượng xong, lạnh mặt xé nát quần áo của Lam Băng, ôm ngang lên, ném mạnh lên bàn thương tiếc.

      Lam Băng thấy Khâu Nguyên Phượng kéo dây lưng ra, ý thức được muốn làm gì, hoảng sợ né ra, nhưng xương tay bị gãy lìa, cách nào né được, chỉ có thể bất lực nhìn trần nhà. Từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng, ra cũng có khi lạnh lùng như vậy,

      Khâu Nguyên Phượng, hành hạ em, hay tự hành hạ chính mình? Khâu Nguyên Phượng thấy Lam Băng phản kháng, càng thêm tức giận, cúi người với giọng khàn khàn, “Ngay cả nhẫn cầu hôn tôi cũng chuẩn bị xong rồi, chọn được nơi lãng mạn, muốn cho em ngày khó quên nhất, nhưng tại sao em phải đối với tôi như vậy? Tại sao? Em , tại sao?”

      giọt lệ nóng cháy rớt xuống má Lam Băng.

      “ Ông Lam chính là cha tôi, tôi phải làm sao đây?” Lam Băng cắn răng .

      Khâu Nguyên Phượng cười khổ , “ Em có thể với tôi mà, dù có chết, tôi cũng đưa cha em ra ngoài an toàn, nhưng giờ em làm gì? Hải chết rồi, tôi cũng xém chết, Lam Băng, đó là những gì em muốn sao?”

      sai! giết tôi !”

      “ Giết ? , tôi giết ! Nếu lòng muốn chết, cần tôi rat ay cũng chết rồi! Tôi rất khó hiểu, tại sao vẫn còn sống để chờ tôi giết? Tường này đủ cứng? Hay cắn đầu lưỡi đủ chết người?” Hai mắt Khâu Nguyên Phượng đỏ ngầu, gần như điên cuồng, lau nước mắt mặt, “ Cứ tưởng xương của cứng lắm, ai ngờ cũng chỉ đến thế thôi!”

      Lam Băng hít hơi, nhắm chặt hai mắt, thừa nhận khổ sở do đối phương gây ra.

      Hồi lâu sau, Khâu Nguyên Phượng chấm dứt, mặc lại quần xong, nhìn chăm chú vào bụng Lam Băng, rốt cuộc siết chặt quả đấm, cắn răng nện mạnh xuống.

      “ A!” Lam Băng hét tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giầy, đau đớn ôm bụng cuộn người lại, “ …. muốn làm gì?”

      Khâu Nguyên Phượng nhìn chằm chằm dòng máu ngừng chảy ta từ giữa hai chân Lam Băng, gằn từng tiếng , “ Quẹn cho biết, Tiểu Hứa mang thai!” xong lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.

      Lam Băng vẫn bị trói, mảnh vải che thân nằm bàn.

      Mang thai? Buồn cười! Mất cũng tốt, sống chỉ bất hạnh thêm thôi, có mẹ, ba lại thích! Nhưng tại sao trong tim lại thấy đau đớn như vậy?

      Tại sao số phận mình lại thế này? Tất cà đều gieo gió gặp bão, trách ai được?

      Em muốn lừa , chỉ muốn tiếp cận Lạc Vân Hải, muốn tổn thương những người khác, nhưng đến gần Lạc Vân Hải quá khó!

      Lam Băng biết vì sao Khâu Nguyên Phượng lại giết , bởi vì vẫn nỡ, mà cũng vậy, nên mới đập đầu tự sát cho rồi. Có lẽ cứ tiếp tục ở đây, cuối cùng thành người ra người quỷ ra quỷ, lúc đó, chán ghét em, thấy khổ sở nữa.

      Lam Băng tin tưởng ngày như vậy. Ngày mà dù có chết, cũng có tí cảm xúc nào.

      Ngoài cửa, Khâu Nguyên Phượng vẫn chưa , chán chường ngồi trượt xuống bờ tường.

      Tại sao tình cảm của cha mẹ lại vững chắc đến vậ? còn tình cảm của mình lại thế này? Tình cảm của thế hệ trước khiến người ta hâm , có thù hận, có phản bội, mẹ mặc dù ngây ngô chỉ có trí tuệ của đứa bé mười tuổi, nhưng mẹ cũng biết thể làm ra bất cứ việc gì gây tổn thương cho cha!

      Núi Phổ Đà.

      Hải, chịu khó chút, em chuẩn bị châm cứu đây!”

      Lạc Vân Hải ngồi xếp bằng, cười : “ có gì!”

      Tiểu Hứa siết chặt kim, ngón trỏ đặt lên vùng sau tai của Lạc Vân Hải cẩn thận châm kim vào.

      Hạ Mộng Lộ nắm chặt tay Lạc Vân Hải, ngừng thở nhìn chăm chú,cứ như người bị châm phải là mà là .

      Thậm chí Lạc Vân Hải còn phải vỗ vỗ lên mu bàn tay Hạ Mộng Lộ để trấn an, tỏ vẻ đau.

      “ Này, cậu chắc châm như vậy được chứ? phải máu tụ ở sau trong não sao?” Hạ Mộng Lộ lo lắng hỏi.

      “ Chỉ cần như vậy, mấy tháng sau, nhất định khôi phục như thường! Dĩ nhiên còn phải uống thuốc nữa!” Tiểu Hứa vừa rút kim vừa dặn dò, “ Tốt nhất kiêng đồ cay, đặc biệt là hải sản, nếu khi máu tụ ngày càng nhiều thần tiên cũng cứu nổi!”

      Lạc Vân Hải xoa xoa trán, quả thấy thoải mái hơn hẳn, “ cám ơn cậu nhiều! Hôm này còn châm nữa ?”

      tuần lần là được rôi!!”

      Lạc Vân Hải nghe vậy thở phào nhõm, đứng lên , “ May quá, tôi bận!”

      Hạ Mộng Lộ kéo Đỗ Vương qua bên hỏi thăm, “ A Đỗ, gần đây ấy làm gì vậy? Suốt ngày ra bờ biển!” Cứ sớm về trễ, chẳng lẽ ấy có bí mật muốn ai biết hay sao?

      Hạ Nguyệt Đình đợi Đỗ Vương mở miệng cười , “ Ấy muốn làm chiếc thuyền tặng cho chị vào ngày sinh nhật đó!”

      “ A! Vậy về sau khi mua đồ ở nhà họ Thẩm, chị cần phải canh đúng giờ tàu chạy để về nữa rồi! Hơn nữa có thể thỉnh thoảng hóng gió, chỉ nghĩ thôi thấy thích!” Nhưng sinh nhật mình phải tới mùa xuân năm sau lận, chẳng lẽ ấy muốn chuẩn bị từ bây giờ?

      Hạ Mộng Lộ càng nghĩ càng thấy hạnh phúc, “ A Hải là người đàn ông tốt nhất mà chị từng gặp! Chị càng ngày càng A Hải rồi!”

      “ Chậc, nhìn vẻ mặt kinh khủng của chị kìa, nổi hết cả da gà!” Hạ Nguyệt Đình giả bộ xoa xoa tay, chạy ra khỏi phòng.

      Đỗ Vương thấy vậy trong lòng càng thấy khó chịu, nếu có ngày hạnh phúc còn nữa, mà ‘kẻ tham tiền’ lại là đầu sỏ gây nên, họ có ghét ấy ? ấy có tự dằn vặt ? Cố ấy nhất định hận chết mình!
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35.1: Chúng ta cũng hạnh phúc

      “Ồ! Chẳng phải em nhà họ Hạ đây sao? kéo được người khách nào à?”

      giọng nam lưu manh vang lên khiến Hạ Nguyệt Đình lùi lại vài bước, đối diện với mấy người tới, “Cố Vân Nam, muốn làm gì?”

      Cố Vân Nam gãi gãi đầu, huýt sáo hơi, tiến lên ôm lấy bả vai Hạ Nguyệt Đình cười , “ có gì, chỉ là muốn.... .....” Cố Vân Nam dừng chút, đổi thành vẻ mặt nịnh nọt rồi tiếp, “Nguyệt Đình, biết sai rồi, đó, em tha thứ cho được ? Em xem, kể từ lần đó, tìm bất kỳ nào nữa, lòng vẫn quên được em, chúng ta làm hòa được ?”

      Hạ Nguyệt Đình cười nhạt đẩy Cố Vân Nam ra, “Những lời này vô số lần rồi!” Lần nào cũng vậy, nhưng trước kia mình bị che mắt mới ngoan ngoãn nghe theo lời ta, giờ sau khi thấy được tình cảm giữa rể và chị họ, mình bao giờ tin ta nữa!

      “Nguyệt Đình, thề, nếu lại đánh em, mắng em nữa, hoặc là bỏ rơi em, bị trời đánh tan xác, em xem, mua cả nhẫn luôn rồi này!” Cố Vân Nam nhìn xung quanh vòng, sau đó cười cười quỳ xuống đất, giơ chiếc nhẫn lên cao, “Gả cho nha? Về sau chăm sóc em, tiền kiếm được đều giao cho em giữ hết!” Cũng đến tuổi phải kết hôn rồi, xem mắt nhiều lần đều bị thất bại, thôi cưới ta cho xong!

      Hạ Nguyệt Đình nhìn chằm chằm chiếc nhẫn tay Cố Vân Nam.

      Được người đàn ông quỳ gối trước mặt cầu hôn phải là ước mơ lớn nhất đời mình sao? Nhưng tại sao người cầu hôn mình lại là kẻ như thế? ai thèm muốn mới tìm đến mình! Chẳng lẽ ta cho là mình biết nửa năm qua ta vẫn liên tục xem mắt nhưng lần thành công sao?

      Trước mặt mọi người, được người đàn ông quỳ gối cầu hôn có phải mình nên cảm động đến mức chảy nước mắt? có lúc mình cho rằng ta là hoàng tử trong mơ, nhưng ta lại hề biết quý trọng, giờ khi chỉ nghĩ đến ta thôi mình thấy ghê tởm, ta lại cầm nhẫn tới cầu hôn! Tại sao chứ?

      Đúng lúc này, mấy người bạn của Cố Vân Nam đồng thời huýt sáo cỗ vũ. “Đồng ý ! Đồng ý !”

      Chẳng mấy chốc, người đường tụ tập lại thành vòng tròn, để cổ vũ cho Cố Vân Nam.

      Bỗng cánh tay xuất , kéo mạnh Hạ Nguyệt Đình ra sau.

      “Muốn cướp hôn hả?”

      “Mau xem này, có người tới cướp hôn!”

      Mấy người khách kích động la to, đây là tiết mục do núi Phổ Đà cố ý dàn dựng? Nhưng người đến cướp hôn quả là đẹp trai hơn nhiều!

      Lúc này cảnh tượng trở thành, Cố Vân Nam giơ nhẫn lên cầu hôn Đỗ Vương, Đỗ Vương giơ tay ra tiếp nhận chiếc nhẫn, rồi lập tức ném vào đám đông.

      “Khốn khiếp! Muốn chết hả?” Cố Vân Nam tức giận hét.

      Đỗ Vương xoay xoay cổ, cười .

      Ba tên đàn ông đứng sau lưng Cố Vân Nam, đồng thanh hỏi: “Mày là ai?”

      Hạ Nguyệt Đình sợ gây chuyện phiền phức bèn tiến lên , “Được rồi, Cố Vân Nam! , tôi muốn kết hôn với !”

      “Tại sao?” Cố Vân Nam kinh ngạc trợn to mắt. Bị từ chối? Bị Hạ Nguyệt Đình từ chối? Sao có thể? Con này ngay cả trong mơ cũng ao ước được kết hôn với mình phải sao?

      Đỗ Vương giả bộ trầm mặc nữa, kéo cằm Hạ Nguyệt Đình lại gần, cúi đầu, biểu diễn nụ hôn nóng bỏng.

      Xung quanh bỗng im phăng phắc, Cố Vân Nam siết chặt hai quả đấm, trừng mắt nhìn.

      Hạ Nguyệt Đình gần như nín thở. Lần này hoàn toàn khác với lần trước, Đỗ Vương với cả lưỡi vào trong miệng , hôn cách dịu dàng và cẩn thận, như là sợ làm đau. Khi hai chân Hạ Nguyệt Đình mềm nhũn, chuẩn bị trượt xuống vòng tay mạnh mẽ siết chặt hông , giữ đứng vững.

      Đỗ Vương hôn xong, liếm liếm môi, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, “Tại sao hả? Bởi vì tôi là người đàn ông của ấy, thế giới này, ấy chỉ có thể tiếp nhận lời cầu hôn của tôi!” Đỗ Vương cười khinh bỉ hai tiếng rồi kéo Hạ Nguyệt Đình băng qua đám người.

      Đột nhiên, Đỗ Vương quay đầu lại tung ra cú đá. Cố Vân Nam chưa kịp đánh lén bị Đỗ Vương đá văng ra xa vài mét, nằm bẹp dưới đất dậy nổi.

      Ba người bạn của Cố Vân Nam thấy thế vội hung hăng xông lên.

      “A!” Hạ Nguyệt Đình chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra bị đẩy ra xa, sau khi xoay tròn vòng nhìn lại thấy bốn người bọn Cố Vân Nam nằm bẹp dưới đất.

      Tốc độ của Đỗ Vương hoàn toàn thua gì rể!

      Đỗ Vương nắm cánh tay người lên, kéo mạnh, đạp mạnh xuống hõm vai của ta, tiếng “Rắc!” vang lên tuyên bố ta bị trật khớp vai.

      “A a a a a!”

      Mấy người khách lập tức lùi về phía sau, la lên sợ hãi.

      tới mười giây, Đỗ Vương hạ gục bốn người kia trong khi bản thân chút sức mẻ, thậm chí còn lộ vẻ mặt tiếc hận vì đánh chưa tay, sau đó tiếp tục kéo Hạ Nguyệt Đình vẫn ngây ngốc đứng nhìn.

      Hạ Nguyệt Đình theo kịp bước chân của Đỗ Vương, mấy lần suýt té, lúc này mới phát hình như Đỗ Vương giận, chẳng lẽ ghen? Đến bờ cát, Đỗ Vương đẩy mạnh Hạ Nguyệt Đình ra, nhờ vậy mới chắc chắn giận , bèn hỏi: “Tại sao lại xen vào chuyện của tôi?”

      Đỗ Vương đen mặt nhìn Hạ Nguyệt Đình. “ là đồ ngốc hả? Mấy ngày trước tôi còn thấy tên kia trái ôm phải ấp hai tiếp viên trong quán bar rêu rao đường kia! Đàn ông tốt thế giới chết sạch rồi sao? Hay là có khuynh hướng tự ngược?”

      Còn tưởng ta ghen chứ!

      Hạ Nguyệt Đình tức giận ngồi dậy, hai tay vòng lại ôm đầu gối, nhìn chằm chằm mặt biểu , “Tôi muốn gả cho ta lúc nào? tới tôi cũng từ chối mà!”

      Đỗ Vương cau mày, ra vẻ tin ngồi xuống bên cạnh Hạ Nguyệt Đình, “Tôi thấy ràng hưng phấn tới mức sắp khóc luôn!”

      Hạ Nguyệt Đình cười khổ, “Tôi chỉ suy nghĩ, tại sau khi muốn được, khi muốn nó lại tới mà thôi!”

      “Trước kia quả hai người có lui tới?”

      “Quen nhau hơn ba năm, nhưng chia tay rồi!”

      “Vậy tại sao ta còn vô cùng tự tin mà cầu hôn ngoài đường? Chẳng lẽ vì ta biết nhất định đồng ý?”

      Nghe vậy, Hạ Nguyệt Đình lúng túng vặn vặn ngón tay, cắn chặt môi dưới, cúi đầu, ngập ngừng , “Bởi vì tôi và ta từng… Từng ngủ lần!” Hạ Nguyệt Đình dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Đỗ Vương.

      Nhất định ta cảm thấy mình lẳng lơ, rất hối hận vì hôn mình!

      Đỗ Vương gì nữa, móc thuốc lá ra hút, nhìn xa xa về phía chân trời.

      ta có quan hệ với người khác liên quan gì tới mình, tại sao mình lại tức giận chứ?
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35.2: Chúng ta hạnh phúc


      “Dù chị Mộng Lộ và vẫn xem tôi là người thân, nhưng dù sao cũng phải con ruột. Có khi nào thấy quan tâm đến tương lai của tôi như quan tâm chị Mộng Lộ chưa? chưa từng sau này cho tôi phần khách sạn, cũng chưa bao giờ lo lắng tìm cho tôi người chồng tốt, có lẽ này nào đó khi tôi làm ra chuyện khiến cách nào tha thứ được, đuổi tôi ra khỏi nhà thương tiếc mà giống như con ruột dù có làm gì sai cũng được tha thứ.

      Tôi muốn có gia đình của riêng mình, do chính mình làm chủ, cần lo lắng bị đuổi . Nhưng tôi có! Tôi cảm giác mình bé trong hơn tỉ người ở Trung Quốc này, biết tương lai ra sao. Tôi vẫn luôn tìm kiếm! Cố Vân Nam nhà của ta chính là nhà của tôi, tôi muốn làm gì cũng được.... .... Tôi tin tưởng ta, nghĩ rằng ta cho tôi gia đình mà tôi luôn mơ ước. Nào ngờ, ngay sáng hôm sau khi tôi trao cho ta thứ quý giá nhất đời mình, ta lại ngủ với tôi thích bằng ngủ với mấy bao!”

      Hạ Nguyệt Đình che mặt nức nở.

      Khi nghe chuyện những người con khác bị lừa tình, mình luôn cười họ ngu, nhưng ngờ chuyện như vậy cũng xảy ra với mình.

      Đỗ Vương lẳng lặng nghe, an ủi, “ phải muốn mái nhà, mà là người có thể cho cảm giác an toàn, người có thể làm cho hoàn toàn tin tưởng. Nhưng tên kia chỉ biết làm tổn thương . Nếu ngày nào đó làm ra việc khiến ta cách nào tha thứ được, cũng đuổi thương tiếc. Khi đó phát người chứa chấp chỉ có người tin tưởng thôi!”

      “Tôi còn có hi vọng sao? Đàn ông các có phải rất để ý đến chuyện vợ mình còn trong sạch ?” Đêm đó quả là lần đầu tiên của , nhưng Cố Vân Nam lại hề tin.

      “Dĩ nhiên là ! Nếu người đàn ông , ta chấp nhận tất cả những gì thuộc về . Con bọn khi tìm chồng, chẳng lẽ nhất quyết phải tìm những người đàn ông chưa bao giờ ? Hoàn toàn thực tế! Những người đàn ông thành công ai mà từng có vài mối tình, trừ khi là người nghèo kiết xác, hoặc sinh lý bất thường mới vậy.”

      ?” Hạ Nguyệt Đình lau nước mắt, nghiêng đầu hỏi.

      “Tôi.......” Đỗ Vương phiền muộn đốt thêm điếu thuốc nữa, rồi nghiêm túc giải thích, “Tôi luôn đặt công việc lên hàng đầu, cả ngày lo đánh đánh chém chém, làm gì có thời gian mà dỗ dành con ? Con rất phiền!”

      “Vậy là người sinh lý bình thường sao?”

      ngốc này, ràng mình tốt bụng tới an ủi ta, vậy mà ta lại thắc mắc lung tung!

      Hạ Nguyệt Đình ý thức được mình hỏi phải vấn đề nên hỏi, bèn lúng túng giải thích, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi!”

      “Tóm lại, phải tin tưởng vào bản thân mình, lần sao mở to mắt ra mà nhìn, nhất định phải có tiền, hay có nhà, chỉ cần người đó đặt ở vị trí thứ nhất, trêu hoa ghẹo nguyệt là đủ rồi! Đừng cầu quá cao, gì mà nhà xe là kéo vào danh sách đen. Cứ nhìn cấp dưới của tôi mà xem, có mấy ai phải từ tay trắng mà lên? Giờ biệt thự mấy trăm vạn, xe sang mười mấy chiếc! Chỉ cần chịu tiến tới, lười biếng, rồi giàu thôi!”

      Hạ Nguyệt Đình cười gật đầu, buồn phiền nữa, thẹn thùng hỏi thăm, “Tôi có thể theo đuổi ?” Hạ Nguyệt Đình ý thức được mình quá lộ liễu, bèn vội vàng bổ sung, “Tôi nhất định phải đồng ý, tôi chỉ hỏi thử thôi, nếu đồng ý tôi trách đâu....... Chỉ là....”

      Làm sao bây giờ? Phải giải thích thế nào ấy mới hiểu lầm đây?

      Đỗ Vương nghẹn lời, cuối cùng đành câu, “Tôi rất khó theo đuổi!”

      Tuy mình chỉ lớn hơn ngốc này ba tuổi, nhưng trong mắt mình, ấy chỉ là đứa em chưa lớn, suy nghĩ còn rất ngây thơ, mình với ấy là người của hai thế giới, hoàn toàn có tiếng chung.

      Hạ Nguyệt Đình nghe vậy, lại tưởng rằng Đỗ Vương gián tiếp chấp nhận, chỉ cần chịu cố gắng, nhất định thành công.

      Phải làm sao đây? Tim mình đập nhanh quá, người đặt vợ lên vị trí thứ nhất, tuyệt đối trêu hoa ghẹo nguyệt cổ vũ mình theo đuổi !

      “Em cố gắng!” Hạ Nguyệt Đình xong, thẹn thùng chạy nhanh về nhà.

      Đỗ Vương tự đập mạnh vào ót cái. Đành tới đâu hay tới đó vậy! Dù sao mình ở đây cũng lâu, về thành phố F còn liên quan gì tới nơi này nữa. Người muốn kết hôn với mình biết bao nhiêu mà kể, nhưng người dám trước mặt theo đuổi mình cũng chỉ có ngốc này thôi!

      “Chị, em thổ lộ với A Đỗ! Em muốn theo đuổi ấy! Chị dạy em làm cách nào theo đuổi được !”

      “Phụt! Khụ khụ khụ!”

      Hạ Mộng Lộ suýt chết vì sặc Sprite, khụ đến đỏ mặt, trợn to mắt nhìn Hạ Nguyệt Đình, “Em khùng hả? Tiểu Hứa tốt như vậy theo đuổi, theo đuổi tên lười biếng đó làm gì? Em nhìn cậu ta coi, ràng người đồng, phải ăn nhờ ở đậu, mà còn ra vẻ đại gia! Nguyệt Đình à, sao mắt em kém vậy?”

      Hạ Nguyệt Đình bất mãn chu môi, “Em còn hi vọng ấy có gì kia kìa!” Như vậy hai người cùng nhau xây dựng tương lai tươi đẹp.

      “Em lầm bầm gì đó?”

      có gì! Chị đừng nữa, tóm lại em thích A Đỗ, cần biết A Đỗ là ai! ấy lười, em siêng hơn chút là được! Chị , lần này em rất nghiêm túc, chị phải tin tưởng em! Chị biết đâu, vào lúc em đau khổ nhất, cho rằng mình độc cả đời, chính A Đỗ cho em hi vọng để .......” Hạ Nguyệt Đình kể lại những điều Đỗ Vương rồi kết luận, “Nếu ấy có thể được những lời đó, chứng tỏ ấy thể là người xấu được!”

      Hạ Mộng Lộ nghi ngờ nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Đình, lâu rồi mới thấy sung sướng như vậy, “Cậu ta vậy sao?” A Hải cũng từng , trong lòng , mình là người quan trọng nhất, có thể ra những lời giống như A Hải từng , vậy có lẽ.... ...

      Mắt Hạ Nguyệt Đình sáng rỡ, “Dạ, nhưng ấy còn chưa đồng ý, chị giúp em được ?”

      A Đỗ đồng ý? Giỡn hả? Tại sao cậu ta lại đồng ý? Chẳng lẽ có gì đó nhầm lẫn? Dĩ nhiên, chỉ cần Nguyệt Đình thích, mình ủng hộ, “Chị cũng chưa từng theo đuổi con trai mà, thôi, cứ để tự nhiên , ở chung lâu rồi phát sinh tình cảm thôi! Tục ngữ có câu, ‘Gần quan được ban lộc’, Nguyệt Đình, chị tin em nhất định thành công! Được rồi, giờ chị phải tìm cậu ta tới phụ A Hải lắp thuyền đây!”

      “Hả?” Hạ Nguyệt Đình bất mán, “Lắp thuyền rất khó.... ....”

      “Sao? muốn theo đuổi người ta nữa à? Chỉ có tiếp xúc với nhau nhiều, em mới có cơ hội, thôi! A Đỗ là em với A Hải, chúng ta lại là chị em, nếu hai đứa thành đôi được, vậy thân càng thêm thân! Chờ sau này có thời gian bốn người chúng ta du lịch nước ngoài với nhau! Hì, chỉ nghĩ thôi thấy vui rồi!”

      Hạ Nguyệt Đình gật đầu cái, nghe tệ!


      Tại sao A Đỗ phải là A Đỗ mà lại là Đỗ Vương chứ.... ....

      “Chúng ta hạnh phúc! Cực kỳ hạnh phúc! Nguyệt Đình, có phải có cảm giác mọi chuyện ngày càng tốt đẹp hay ?”

      “Dạ! Hi vọng có thể mãi mãi như vậy, chị em ta xa rời nhau, có phúc cùng hưởng!”

      Nếu mình và Đỗ Vương đến được với nhau, tất cả thù lao có được cho chị Mộng Lộ học hết, giúp cả nhà kiếm nhiều tiền! phải chỉ cần cố gắng, mọi chuyện đều có thể sao?

      Lạc Vân Hải đặt tua vít xuống, đẩy đẩy Hạ Mộng Lộ , “Hai người kia hôm nay uống lộn thuốc hả?” Trước kia có nhờ cũng chịu , giờ lại xung phong đến.

      Hạ Mộng Lộ cười trộm, “Nguyệt Đình em còn chú ý! Hai đứa nó có tướng vợ chồng! Đừng hỏi nhiều nữa, làm việc thôi!” Mình mất hết sức mới kéo được A Đỗ đến đây làm việc, hỏi nhiều, cậu ta ngại chạy mất sao?

      Hôm nay biển lặng, có gió, xanh biếc màu.

      Mọi người đều cười đùa vui vẻ chỉ trừ Đỗ Vương. Tất nhiên Đỗ Vương biết ba người kia vui vì cái gì.

      Hạ Nguyệt Đình quả xấu, thậm chí có thể là dễ thương, nhưng thân phận hai người quá cách biệt, sao có tướng vợ chồng được? giờ, mê tiền này cứ như được uống thuốc kích thích, cười mãi ngừng! Chỉ làm việc chung với mình thôi mà, có cần phấn khích dữ vậy ?

      phải Đỗ thích em, mà là chúng ta hoàn toàn có cơ hội, hi vọng có ngày em hiểu được cái gì gọi là ‘thực tế’. Đó gọi là mà chỉ là loại ảo tưởng, đa số con đều có ảo tưởng, luôn cho người đàn ông có đại vị xã hội thành hoàng tử trong mơ của mình, nhưng khi ở chung mới phát , hoàn toàn ngược lại, thần tượng chỉ có thể là thần tượng mà thể trở thành chồng.



      Chương 36.1: Hải ở núi Phổ Đà


      Nửa năm sau.

      Thành phố F.

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Long Hổ, tám người: Nhạc Tử Tuyền, Đông Phương Hoàng, Gia Cát Khổng Ngôn, Biên Trì Ngụy, Khúc Tư Du, Đinh Trạm, Hứa Trí Viễn, Khâu Nguyên Phượng ngồi ghế sa lon, người hút thuốc, người trầm tư.

      Trước mặt tám người có ba người đàn ông quỳ dưới đất.

      Bàn Tử , “Em dám lừa các chị, năm trước bọn em thấy chủ tịch Lạc ở núi Phổ Đà, sau nghe các chị ở núi Phổ Đà thấy kỳ lạ, nửa năm trước, bọn em lại thấy Đỗ cũng ở đó, hỏi thăm mới biết quả nhiên là chủ tịch Lạc mất tích, bởi vậy, ba người bọn em vội tới đây báo ngay!”

      Đông Phương Hoàng vuốt vuốt cằm, suy tư.

      Nhạc Tử Tuyền nhìn Đông Phương Hoàng cái, lại nhìn mấy người còn lại rồi , “A Hoàng, quả nửa năm qua thấy Đỗ Vương ở đây, có vẻ bọn họ láo!”

      “Ba người có biết dám lừa gạt chúng tôi có hậu quả gì ?” Đông Phương Hoàng lạnh lùng .

      “Dĩ nhiên là bọn em dám! Bọn em có mang chứng cớ tới đây!” Bàn Tử móc ra mấy tấm hình.

      Khâu Nguyên Phượng nhận lấy nhìn thử, lập tức, trừng lớn mắt. Trong hình là Lạc Vân Hải mặc cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, kèm chiếc quần đùi hoa văn sặc sỡ, ôm trò chuyện vui vẻ, quan trọng nhất là được ôm kia môi hồng răng trắng, cười tươi như hoa, hai người như là đôi vợ chồng thương nhau thắm thiết......

      “Cái gì?” Nhạc Tử Tuyền vừa nhìn hình hô to.

      Đông Phương Hoàng cau mày hỏi, “Rốt cuộc chuyện này là sao?” Đúng là Hải trăm phần trăm, nhưng nếu quả Hải còn sống, tại sao liên lạc với các em? Và tại sao Đỗ Vương cũng giấu?

      Bàn Tử thấy tám người đều nhìn mình, bèn giả thích, “Cũng vì thấy lạ nên bọn em mới ở Phổ Đà điều tra tới giờ! ra, năm trước, khi chủ tịch Lạc đến Phổ Đà bị mất trí nhớ, được tên là Hạ Mộng Lộ này cứu, sau hai người ở lâu sinh tình, nhà họ Hạ mới nhận chủ tịch Lạc làm con rể! Ngay cả giấy kết hôn cũng lấy luôn rồi!”

      thể nào! Hải sớm đăng ký kết hôn với.... ......”

      “Chủ tịch Lạc nhận người đàn ông gọi là Hoắc Hâm làm cha nuôi để đăng ký hộ khẩu và kết hôn được hơn nửa năm rồi, chắc cũng sắp có em bé luôn! Chuyện này quá đáng sợ nên bọn em dám sớm, sợ bị giết, nhưng dù sao bọn em cũng từng là thành viên của bang nhà họ Lăng, trước giờ vẫn liên minh với bang Long Hổ, nên dù có chết, em nghĩ cũng nên đến báo cho các chị biết! Nửa năm trước Đỗ tới núi Phổ Đà, hơn nữa còn dẫn theo bác sĩ Hứa để giúp chủ tịch Lạc hồi phục trí nhớ. Tất cả những lời em đều là ! Nếu dám dối, các chị có thể giết chết bọn em ngay lập tức!” Bàn Tử xong xoa xoa mồ hôi lạnh trán.

      Bàn Tử đánh cuộc, thắng, cả đời sống giàu sang, thua, đời nhà ma!

      Tám người đều đứng bật dậy. Điếu thuốc trong miệng Hứa Trí Viễn rớt xuống đất, vẻ mặt giống như nghe thấy chuyện Sao Hỏa muốn tấn công trái đất.

      Đông Phương Hoàng đỡ trán, “Xong đời! Xong đời! Nếu chuyện này là , biết sau khi nghe xong Bảo Nhi có tự sát hay đây?”

      “Bình tĩnh ! Như vậy, đựng lộ chuyện này ra vội, chúng ta tới núi Phổ Đà trước xem tình hình thế nào! Tiểu Hứa rất giỏi, có cậu ta ở đó, sớm muộn gì Hải cũng khỏi hẳn thôi! Ôi trời ơi!” Nhạc Tử Tuyền sốt ruột lòng vòng quanh phòng.

      ất trí nhớ, kết hôn, sắp có con, Hải, vi phạm luật vợ chồng đó! Đây là lừa gạt tình cảm của nhà lành cách trắng trợn!

      Hứa Trí Viễn viết tấm chi phiếu mười triệu đô đưa cho Bàn Tử, “Chuyện này được để lộ ra ngoài, cái này xem như thù lao!”

      Bàn Tử vui vẻ nhận lấy, rối rít cám ơn rồi dẫn em của mình ra.

      Phát tài rồi!

      “Chúng ta nhanh ! Giờ nên đánh cỏ động rắn, cứ giả làm khách du lịch! Nhớ là ngàn vạn lần được để bác trai và bác biết, bác rất nóng tính, hơn nữa trong lòng bác , Thái Bảo Nhi rất hoàn hảo ai có thể thay thế, nếu bác biết chuyện e rằng dẫn người tới giết cả nhà Hạ Mộng Lộ gì kia! Tương lai chẳng may Hải vẫn còn tình cảm với kia hậu quả chúng ta gánh nổi đâu!” Nhạc Tử Tuyền là con nên khá tinh tế, lập tức dặn dò bảy người còn lại.

      “Có nghiêm trọng tới mức đó ? Bác đến mức lấy oán trả ơn chứ?”

      “Cậu biết cái gì? Bác chỉ tốt với người bác ấy quan tâm thôi, những người khác chỉ là con kiến! Hải mặc dù mất trí nhớ nhưng hẳn là bản tính thay đổi, nếu ấy đó, sau này khi nhớ lại tất cả, chưa hẳn xuống tay được, ngộ nhỡ ấy bỏ được, vậy chẳng phải chúng ta tự tìm phiền toái hay sao?”

      “Đỗ Vương cũng thiệt là, biết mà sớm!”

      “Đỗ Vương nhất định là có lý do riêng của mình!”

      Núi Phổ Đà.

      “Đừng bỏ lỡ, đừng bỏ lỡ! Người mẫu nổi tiếng nhất Philippin đây! Là nô lệ toàn năng! Muốn chụp hình mau xếp hàng! Chỉ giới hạn trong hai giờ! Năm mươi đồng tấm! Mại zô mại zô!”

      Lạc Vân Hải cầm loa quảng cáo bến tàu, vẻ mặt hớn hở!

      Có thể vui được sao? Có người chết thay là tốt!

      Đỗ Vương đen mặt nhìn tạo hình của mình, có áo, chỉ mặc cái khố da hổ, cộng thêm đôi giày rơm, nhìn chẳng khác gì bộ lạc nguyên thủy!

      Tạo hình này thu hút ít ánh nhìn của các chị em phụ nữ, nhưng vấn đề mình đường đường là tổng giám đốc của Long Hổ, giờ kiếm được vài chục vạn, lại vì năm mươi đồng tiền mà ‘bán sắc’ ở đây. Hải à, chẳng lẽ vì tiền mà màng đến mặc mũi của em sao?

      à, có thể đổi kiểu khác ?”

      Lạc Vân Hải cười , “Được, để tôi!” xong định cỡi áo ra.

      “Đừng đừng! Để em! Để em!” Đỗ Vương nghiến răng nghiến lợi .

      Nửa năm trước đòi làm thuyền, làm xong rồi lại bày chuyện muốn kiếm tiền mua chiếc nhẫn kim cương cho Hạ Mộng Lộ, cứ như Hạ Mộng Lộ là trời của ấy vậy.

      Hạ Mộng Lộ đông, Hải tuyệt đối dám tây, bảo ngồi cạnh, tuyệt dám đứng. Trước kia có thấy ấy cưng chiều Thái Bảo Nhi đâu. Nửa năm rồi, mình chẳng thấy Hạ Mộng Lộ có gì đáng giá để Hải phải làm vậy. Vẻ ngoài đẹp bằng Thái Bảo Nhi, phong cách cao nhã bằng, năng cũng tầm thường hơn Thái Bảo Nhi, chẳng lẽ đây chính là ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’?

      Nếu có mình, chắc chắn Hải ‘bán sắc’ để kiếm tiền, chỉ vì chiếc nhẫn kim cương vớ vẩn!

      Lạc Vân Hải mặc dù biết tại sao chiêu này lúc nào cũng có tác dụng, nhưng A Đỗ đúng là em tốt!

      “Tạo kiểu !” Lạc Vân Hải vừa vừa nâng máy ảnh lên, “Từng người ! Nguyệt Đình, mau thu tiền!”


      Chương 36.2: Hải ở núi Phổ Đà


      Hạ Nguyệt Đình đứng nhìn ngây người, kinh ngạc hiểu vì sao Đỗ Vương lại đồng ý làm, bèn lại gần Đỗ Vương , “Sao lại nghe lời rể vậy? Để ấy làm cũng được mà!” Hạ Nguyệt Đình thấy vẻ mặt háo hức của mấy kia rất buồn bực.

      Đỗ Vương dường như quen việc Hạ Nguyệt Đình bảo vệ mình như bảo vệ miếng ăn, “Đương nhiên là vì muốn chị sinh nhật khó quên rồi! Nếu , tôi tuyệt đối giúp hai người họ!”

      Bởi vì mình sao?

      Hạ Nguyệt Đình nghe vậy, tim bỗng đập rộn ràng.

      Mặc dù nửa năm qua, A Đỗ vẫn chư cho mình câu trả lời chắc chắn, nhưng mình cảm thấy, A Đỗ bắt đầu quen với diện của mình, có lúc còn kể chuyện cười cho mình nghe, còn nguyên nhân chấp nhận là vì mình chưa chín chắn Mình cố gắng cải thiện, cho đến khi A Đỗ hài lòng mới thôi. Điều lãng mạn nhất là A Đỗ , trước khi mình trở nên chín chắn hơn, ấy tuyệt đối qua lại với bất kỳ nào khác.

      Hạ Nguyệt Đình càng nghĩ càng thấy ngọt ngào, khó chịu vì Đỗ Vương bị mấy khách kia dòm ngó nữa, còn cổ vũ họ, “Mạnh dạn lên! Muốn làm kiểu nào cũng được! Hay để ấy ôm , thân mật chút!”

      “Đúng đúng, chính là như vậy, hai ba!” Lạc Vân Hải chụp xong, rồi , “Xin đợi chút, cha nuôi, cha nhanh rửa hình cho ấy !”

      Ông Hoắc ra hiệu Ok, rồi vừa rửa hình vừa , “Nhanh lên nữa , còn nhiều người đợi kìa!”

      “Khi nào mới tới phiên chúng tôi vậy?”

      “Người phía trước, xin nhanh lên chút!”

      “Ây da, được chen lấn!”

      “Mấy người được chen ngang!”

      Bên trong đám người chen lấn, Đông Phương Hoàng sớm hóa đá.

      Chẳng lẽ Đỗ Vương cũng mất trí nhớ? thể nào, mới đây cậu ta còn gởi bản báo cáo doanh thu tới mà!

      Đinh Trạm ho tiếng, “May mà người phát Hải trước là cậu ta chứ phải tôi!”

      “Đúng vậy! Chúng ta nên may mắn vì điều đó!” Biên Trì Ngụy cười hì hì phụ họa, quên lấy ra máy ảnh quay lại toàn bộ cảnh này. Đây quả thực quả lợi thế tốt nhất để uy hiếp Đỗ Vương.

      Hải sao lại biến thành thế này?”Nhạc Tử Tuyền nhìn chằm chằm Lạc Vân Hải, đau lòng .

      Người được xem là vua của xã hội đen, như tên hề, mua vui cho đám người kia.

      Đông Phương Hoàng ôm lấy Nhạc Tử Tuyền cười , “Cậu thấy từ nãy đến giờ Hải vẫn luôn cười sao? , tôi chưa bao giờ thấy ấy cười vui vẻ đến vậy, lúc học cũng chưa từng thấy, có phải vì ở chỗ này vui vẻ hơn ở Long Hổ nhiều?”

      “Cậu tôi mới thấy, đúng là giống như uống thuốc lắc vậy, biết việc đó có gì vui chứ? ”

      “ Mỗi người đều có định nghĩa khác nhau về vui vẻ. Tôi bỗng hi vọng Hải có thể mãi như thế này, có buồn lo, hạnh phúc cười to, có lẽ Hạ Mộng Lộ chính là suối nguồn vui vẻ của ấy! ”

      “ Các cậu , sau khi Hải nhớ lại mọi chuyện, giải quyết chuyện này như thế nào? ”

      Đông Phương Hoàng , “ Mọi người có dám cá ? Cá xem rốt cuộc Hải chọn ai? ”

      “ Còn phải cá sao? Dĩ nhiên là Bảo Nhi rồi! Dù Hạ Mộng Lộ có tốt hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ có năm tình cảm, nhưng Bảo Nhi và Hải cưới hỏi đàng hoàng, lại là bạn từ đến lớn, tình cảm kia phải chỉ Hạ Mộng Lộ là có thể phá vỡ được! ”

      “ Cá cá, tôi cá là Bảo Nhi! ” Nhạc Tử Tuyền nhún vai.

      “ Muốn chơi đúng ? Vậy tôi cũng cá Bảo Nhi! ”

      “ Bảo Nhi! ”

      Trong tám người có đến bảy người cá là Thái Bảo Nhi.

      Đông Phương Hoàng vỗ tay , “ ai chọn Hạ Mộng Lộ đúng ? Tôi chọn Hạ Mộng Lộ! Nếu các cậu thua, mỗi người đưa tôi hai mươi triệu, nếu tôi thua, tôi đưa mỗi người hai mươi triệu, được ? ”

      “ A Hoàng, cậu muốn phá sản à? ” Nhạc Tử Tuyền , “ Được rồi, được rồi! Chỉ là đùa thôi mà, chúng ta thôi! ”

      ! đùa đâu! Phá sản cũng sao, còn có ba tôi đỡ mà! Cứ quyết định vậy ! ”

      Hải vốn là người trọng tình cảm, lúc bình phục, dù nhất thời có thể tiếp thu được, nhưng khi nhớ lại những vui vẻ lúc bên nhau, chắc chắn ấy chọn Hạ Mộng Lộ! Dĩ nhiên, mình cũng nắm chắc hoàn toàn, chỉ khoảng bảy mươi phần trăm mà thôi.

      “ Cũng được! Cá cá! Kho tiền của chú Đông Phương , đừng chỉ là cho đứa con ruột này vài tỷ, dù đòi mạng chú ấy cũng cho mà! ” Đinh Trạm đồng ý. Thua mất hai mươi triệu mà thôi, xem như tặng cái siêu thị !

      “ Tôi còn phát chuyện động trời nữa! ” Nhạc Tử Tuyền nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Đình . Nhạc Tử Tuyền quan sát nãy giờ, thấy Hạ Nguyệt Đình cứ nhìn lén Đỗ Vương mãi.

      Rốt cuộc ở núi Phổ Đà này còn có bao nhiêu chuyện động trời nữa đây!?

      Đông Phương Hoàng gật đầu, “ Xem ra mùa xuân của Đỗ Vương nhà chúng ta sắp đến rồi! ”

      Khâu Nguyên Phượng lắc đầu dám tin, “ Thẩm mỹ của cậu ta càng ngày càng khiến người ta dám khen! ”

      “ Ừ, chỉ có cậu là có khiếu thẩm mỹ thôi! Đúng rồi! Lam Băng người ta tài hoa hơn người, lúc nào cũng là học sinh giỏi nhất trường, lạnh lùng thần bí! Vấn đề là rốt cuộc người ta muốn giết chính là cậu đó! ” Nhạc Tử Tuyền .

      Người như bọn họ luôn thích tìm người đơn thuần đáng như kia làm bạn, bởi vì, tiền bọn họ kiếm được rất nhiều, nên chỉ cần mỗi khi về nhà, có người kia mang tới ấm áp là đủ rồi.

      Sau khi nhìn thấy Lam Băng, Nhạc Tử Tuyền bỗng cảm thấy loại ấm áp đó quả ao ước xa vời.

      Bởi vì bọn họ có thể xem như ma quỷ, cho nên, ma quỷ muốn kết hợp với ma quỷ mà là thiên sứ có thể đem đến ánh sáng tươi đẹp. Muốn tìm người lượng thiện, vĩnh viễn nghĩ tới chuyện làm tổn thương họ, lặng lẽ ủng hộ họ. Đáng tiếc, thiên sứ vốn ít, mà thiên sứ chịu ủng hộ ma quỷ lại càng ít hơn.

      Khâu Nguyên Phượng nghe vậy, mặt trầm xuống, “ Cậu muốn kiểu đàn ông đó ở quán bar có đầy! Cũng chỉ loại muốn ăn cơm chùa đó mới có thể tình nguyện bị phụ nữ chèn ép! ”

      “ Hừ! Tôi nghe Hải vẫn luôn bị chị dâu mới chèn ép đấy thôi! Khâu Nguyên Phượng, cậu dám Hải là loại ăn cơm chùa hả!

      “ Khâu Nguyên Phượng, cậu muốn sống nữa à? ” Đông Phương Hoàng cũng chen vô góp vui.

      “ Con các cậu là ... Các cậu tại sao trong hội chúng ta lại có hai đứa con miệng lưỡi sắc bén thế này? ” Khâu Nguyên Phượng cầu cứu mấy người còn lại.

      Hứu Trí Viễn cười khẽ, giảng hòa, “ Đàn ông tốt chấp nhặt với phụ nữ! Cậu lại họ đâu! Chỉ có thể giải thích, bản tính của phụ nữ vốn là lanh mồm lanh miệng! ”

      “ Và rất đoàn kết! ” Nhạc Tử Tuyền vỗ vỗ vai Đông Phương Hoàng . May mắn chí Đông Phương có con , nếu mình đơn lắm đây.

      “ Được rồi, đừng cãi nữa! Chúng ta mau , để lâu, sớm muộn gì bác cũng phát ra thôi! Tôi tin A Đỗ luôn đặt Long Hổ làm hàng đầu, có cậu ta ở đây, chuyên Hải trở về chỉ là sớm hay muộn! ” Hứa Trí Viễn xong, dẫn đầu bước .

      Nhạc Tử Tuyền bất mãn , “ được! Tôi còn chưa thấy chị dâu mới của chúng ta mà! ”

      “ Chẳng phải nhìn hình rồi sao? ”

      “ Nhưng vẫn chưa thấy người ! ”

      “ Chờ Hải nhớ lại, cậu thấy! ”

      Nhạc Tử Tuyền thở dài bất đắc dĩ. Tại sao những người này lại quan tâm chút nào vậy? Chẳng lẽ bọn họ muốn biết được cuộc sống Hải ở đây ra sao? muốn biết nơi ở của Hải? muốn xem tình cảm của ấy và chị dâu?

      Nhạc Tử Tuyền thấy Đông Phương Hoàng cũng lắc đầu bất đắc dĩ, đành theo mấy người kia.
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37: Động phòng

      Đỗ Vương vừa huýt sáo vui vẻ vừa về phòng mình. Thời gian quả khiến người ta quen dần với mọi thứ, Đỗ Vương còn thấy khó chịu khi sống ở đây nữa, gần như quên cuộc sống tranh đoạt trước kia, hoàn toàn thả lỏng.

      Trong khách sạn, khí rất hòa thuận, mỗi khi kiếm được món lời nho , mẹ Hạ làm thêm vài món ăn ngon, rồi cả nhà quây quần thưởng thức. Bầu khí đó tuyệt đối có được khi ở Long Hổ!

      chưa ngủ à?” Đột nhiên cái đầu với mái tóc ướt nhẹp ló vào cửa hỏi.

      Đỗ Vương gật đầu, “ cũng chưa ngủ hả?”

      Hạ Nguyệt Đình ngượng ngùng vào, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu mím môi nâng hai tay lên cao, “Cho nè!”

      “Hả?” Đỗ Vương mở cái hộp trong tay Hạ Nguyệt Đình ra, thấy là đôi giày chơi khoảng hai ngàn nhân dân tệ lập tức gõ đầu Hạ Nguyệt Đình , “ dư tiền có chỗ tiêu hả?” Bình thường ăn bữa cơm bảy tám mươi đồng còn lầm bầm nửa ngày! Hôm nay uống lộn thuốc?

      Hạ Nguyệt Đình xoa xoa ót, cười hì hì nhét đôi giày vào trong ngực

      Đỗ Vương, “Mua theo cỡ chân của ! Còn nữa.... .... Sinh nhật vui vẻ!” xong, đỏ bừng mặt, chạy nhanh ra khỏi phòng. Đỗ Vương ngẩn người nhìn theo bóng Hạ Nguyệt Đình. Nếu cho biết giày cỡ vạn nhân dân tệ ở nhà mình chất đầy chừng hai hộc tủ.... ...... Và trong phòng để quần áo riêng của mình, cho dù là cái cà vạt cũng giá trị xa xỉ....

      Nhưng trong đó hề có bất kì vật nào có giá trị kỉ niệm cả! Đột nhiên cảm thấy đôi giày này nặng!

      Sinh nhật vui vẻ? Ha ha, từ đến lớn, lần đầu tiên có người chúc mừng sinh nhật mình.

      phải người thân bạn bè nhớ mà chủ yếu là mọi người thấy cần thiết, dần dần cũng quên mất luôn, ngờ này chỉ xem qua chứng minh nhân dân của mình lần từ nửa năm trước mà nhớ mãi tới giờ. Bình thường mua quần áo cho mình đều cần hỏi kích cỡ, lần nào cũng vừa người, có phải bất kỳ thói quen hay tật xấu nào của mình, ấy đều như lòng bàn tay?

      Có đáng ? Biết thân phận của mình, nhưng chưa bao giờ hỏi xin gì hết, thậm chí còn trả lại vạn mình cho! Rốt cuộc ấy là người thế nào? hỏi nhà mình có mấy căn, xe có mấy chiếc, chỉ quan tâm cha mẹ mình tính tình thế nào, thích kiểu con dâu gì. Trong khi người khác theo mình nửa năm, chỉ sợ được cho biệt thự tới mấy căn!

      Nửa năm qua, ấy nhận được bất kỳ thứ gì từ mình cả, thậm chí còn tiêu phí khá nhiều! Hay tất cả là bẫy rập của ta? Biết rằng giờ bỏ ra, tương lai nhận được hồi báo lớn hơn gấp nhiều lần?

      Ngoại trừ lý do đó, mình nghĩ ra được lý do nào khác nữa. Nếu do thích mình, càng kỳ lạ, con ra khỏi cửa phải đều bắt đàn ông móc tiền túi sao? Có kiểu con thích đàn ông tiêu tiền của mình sao? Cho nên kết luận chỉ có thể là vậy.

      Trong tình , nếu có lẫn những toan tính, đó còn gọi là tình nữa. Có lẽ nếu mình chỉ là A Đỗ, Hạ Nguyệt Đình phí nhiều tâm tư cho mình như vậy! Bỗng thấy rất chán ghét vẻ ngoài hoa lệ của mình!

      Nhưng..... Đôi giày này đúng kiểu mình thích, nếu ấy đưa, có lý nào lại nhận?

      Đỗ Vương vô tình thấy bóng đen lấp ló ở chỗ nhà tắm, nhìn kỹ mới biết đó là Lạc Vân Hải. Đỗ Vương yên lặng tiến đến gần thấy trong nhà tắm có người, bèn nghiến răng , “ Hải, …”

      Lạc Vân Hải giật nảy mình, sau đó bụm miệng Đỗ Vương kéo ra trước sân, “Suỵt!”

      Trong phòng tắm, Hạ Mộng Lộ hề biết chuyện diễn ra bên ngoài, vui vẻ ngâm nga khúc hát, kỳ cọ sạch .

      Ngày mai là sinh nhật mình rồi, A Hải hứa cho mình ngày khó quên, cho nên tối nay mình trao hết cho A Hải, để ngày mai khỏi gò bó.

      Trước sân, Đỗ Vương nhìn Lạc Vân Hải cách khinh bỉ , “ Hải, làm gì vậy? Nhìn lén người ta tắm? Chẳng lẽ nửa năm qua hai người chưa ‘làm’ gì hết?” phải chứ? Còn tưởng hai người sắp có em bé luôn rồi!

      Lạc Vân Hải thản nhiên , “Nhìn vợ mình tắm có gì sai?”

      “Đây phải là điểm chính, quan trọng là chủ tịch của… tóm lại, sao có thể làm chuyện hạ lưu như vậy được?” Biết nhiều chuyện xấu của Hải như vậy, ngày nào đó Hải nhớ lại chắc chắn giết chết mình mất!

      Lạc Vân Hải lắc đầu thở dài, “Nửa năm rồi, ôm vợ trong ngực mà tiến được đến bước cuối cùng, làm sao mà sống nổi? ấy có thể tự nhiên ngủ thẳng đến sáng, nhưng được, muốn nhìn chút lại thể nhìn, cứ tiếp tục như vậy, chắc điên mất!”

      Đỗ Vương giận , “Dù vậy cũng thể rình xem người ta tắm được!”

      “Chẳng lẽ cậu muốn tôi nhìn trực tiếp? bị giết chết mới lạ đó!” Lạc Vân Hải gãi gãi đầu.

      ấy là vợ hợp pháp của sao lại dám…”Đỗ Vương khinh bỉ tiếp, “Nửa năm rồi còn làm ăn được gì, em tin, sau khi ‘làm’ xong ấy lại cắt đứt quan hệ với !”

      Lạc Vân Hải cười khẽ lắc đầu, vỗ vỗ vai Đỗ Vương, “Con ấy hả, cậu phải nghiên cứu từ từ, họ rất nhạy cảm với chuyện đó, nếu họ muốn mà cậu cứ ép buộc, vậy chẳng khác nào cường bạo! Đặc biệt đối với vợ mình, càng phải thận trọng, ấy cho phép mới được. nên cho rằng cậu thích họ cũng thích, sau đó xem phản kháng của họ thành giả bộ từ chối, sau cùng có lẽ học cự tuyệt, nhưng tuyệt đối ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng!”

      Thôi , cứ ra vẻ như hiểu lắm ấy! Đỗ Vương cười , “Đàn ông cưới vợ là vì cái gì? phải vì để nối dõi tông đường? Để thỏa mãn đàn ông sao? Bằng cưới làm gì? Nếu là em, ấy chịu được trực tiếp trói lại luôn, thử xem ấy phản kháng thế nào?” Phiền phức!

      “Ha ha, chờ ngày nào đó cậu gặp được người khiến cậu có cảm giác sợ ấy bị tổn thương như tôi hẵng bàn tiếp!” Lạc Vân Hải xong bèn vào phòng ngủ.

      Cái gì? Giờ mình chưa đủ tư cách sao? Hải à, trước kia nhất định chịu đựng như vậy đâu!

      được, phải tìm cách cho Hải sớm khôi phục trí nhớ thôi! Buồn cười! Vợ chồng làm chuyện đó mà sợ tổn thương gì chứ?

      vẫn chưa ngủ à? Ngày mai em !”

      ? Hải còn chưa nhớ lại, mà cậu đâu?”

      Tiểu Hứa : “ giờ máu bầm tan gần hết rồi, muốn ấy nhớ lại chỉ cần có kích thước , hoặc bị đánh mạnh vào đầu như lúc trước là khỏi hoàn toàn. Nhưng em có bản lĩnh kích thích ấy, cũng dám đập đầu ấy, nên chuyện còn lại, xem rồi làm !”

      Đỗ Vương vui mừng : “ chỉ cần kích thích là được?”

      “Đúng, khi bị kích thích máu dồn nhanh lên não, hòa tan chút máu bầm còn sót lại, lúc đó ấy nhớ ra mọi chuyện!”

      “Vậy còn đánh mạnh vào đầu là sao?”

      “Đấm mạnh xuống huyệt Bách hội của ấy cái, nhưng thể dùng vật cứng nhọn, chỉ có thể dùng vật tròn, cũng thể quá mạnh, nếu phản tác dụng, cho nên em mới xem rồi làm !”

      Đỗ Vương sờ sờ cằm, suy nghĩ.

      “Suỵt!” Hạ Nguyệt Đình kéo Đỗ Vương quay lại, trách, “ làm gì vậy? Tối nay ai cũng được làm phiền họ? Chị họ khó khăn lắm mới có dũng khí làm việc kia, rể cũng chuẩn bị tặng nhẫn vào tối nay, thời khắc lãng mạn như vậy, sao có thể cho người khác tới làm phiền?

      “Tại sao?”

      quên à? rể vừa mới mua chiếc nhẫn kim cương, chuẩn bị tặng cho chị họ vào tối nay đó!”

      Đỗ Vương co giật khóe miệng, Hạ Nguyệt Đình vẫn cho rằng Hải sống cả đời ở nơi tồi tàn này với Hạ Mộng Lộ? Quá ngây thơ!

      “Tôi có việc tìm Hải, tối mai !”

      Đỗ Vương định bước , phát Hạ Nguyệt Đình chỉ mặc bộ áo ngủ bằng voan mỏng tang, bộ ngực cao vút lúc lúc , trong nháy mắt, Đỗ Vương cảm thấy máu trong người mình bỗng như sôi trào.

      Hạ Nguyệt Đình theo bản năng đưa hai tay lên che ngực nhưng đột nhiên nghĩ, đây phải là cơ hội tốt để tiến thêm bước sao, bèn buông hai tay ra, kéo tay Đỗ Vương, “Em… ngại…”

      “Chuyện đó… Thôi để sau hãy !” Đỗ Vương cau mày bước .

      Đáng lẽ có người tự động hiến dâng, Đỗ Vương cự tuyệt, nhưng trong tiềm thức, lại muốn làm như vậy. Còn tại sao thể, chính cũng hiểu được!

      Vốn phải là trinh nữ, sợ bị quấy rầy bắt chịu trách nhiệm, nhưng tại sao mình vẫn cự tuyệt?

      Hạ Nguyệt Đình uất ức chu môi.

      Mình chủ động vậy rồi mà… Chẳng lẽ A Đỗ cũng gạt mình? Hoàn toàn hề nghĩ đến việc tiếp nhận mình? Hay là do mình có sức quyến rũ? Rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa?

      ! Cần gì phải bi qua như vậy? Nhất định là do ấy muốn xảy ra quan hệ trước khi kết hôn, muối đợi đến đêm tân hôn, đúng!

      Nghĩ vậy, Hạ Nguyệt Đình vui vẻ nhảy lên giường ngủ tiếp.

      So với Cố Vân Nam quả là trời vực, vừa đẹp trai, vừa đàng hoàng!

      “Chờ ngày nào đó cậu gặp được người con khiến cậu có cảm giác sợ ấy bị tổn thương…”

      Quả mình sợ Hạ Nguyệt Đình bị tổn thương. này trông có vẻ ngốc, nhưng nếu phát trước giờ mình luôn giả vờ, chắc chắn rất khổ sở!

      Dù vậy, tại sao chứ, ấy chẳng qua cũng như người qua đường mà thôi! Chẳng lẽ giống như Hải , đây chính là tình ?

      Nghĩ tới đây, Đỗ Vương gần như hóa đá.

      ! thể nào! Sao mình có thể ngây thơ tới mức thích như vậy? Cả ngày chỉ thích mơ mộng, cố tình lấy lòng mình để được lợi!

      Chắc chắn là do mình biết hai người có tương lai nên muốn dính líu nhiều, xuất phát từ lương tâm mà thôi! Mình càng ngày càng trở nên kỳ quái, ngày mai phải nghĩ biện pháp giúp Hải nhớ lại tất cả, rồi nhanh chóng rời khỏi, quên hết những chuyện ở nơi này thôi!

      Trong phòng cưới, Hạ Mộng Lộ chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, cố ý mở rộng cổ áo, để lộ cặp chân trắng nõn,liên tục liếc mắt đưa tình với Lạc Vân Hải.

      Hạ Mộng Lộ cứ đổi tư thế này rồi đến tư thế khác, nhưng Lạc Vân Hải vẫn chút phản ứng.

      Chẳng lẽ tư thế của mình đúng, đủ quyến rũ? mạng đều những tư thế này đều có thể khiến mấy ông chồng phun máu mũi mà! Bình thường, nếu mình chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi ấy kích động mồn , hôm nay lại chẳng có chút phản ứng gì?

      “Chồng à…!”

      “Ừ!”

      Lạc Vân Hải vẫn dán mắt vào tivi như trước.

      Đây chắc chắn là cái bẫy chờ mình ngoan ngoãn nhảy vào! Nửa năm rồi, mỗi lần mình cố tình ám chỉ, đều làm bộ như hiểu, hôm nay lại cố ý ăn mặc thế này, phải bẫy là gì? Mình có ngu đâu!
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38: ngày vui vẻ


      Nhất định là thử mình đây mà, khi mắc bẫy, bị phân giường, hừ, thể ‘làm’ khổ sở lắm rồi, nếu còn được ôm, chắc chắn điên mất!

      Hạ Mộng Lộ đen mặt, trừng Lạc Vân Hải.

      Tên đầu gỗ này, rốt cuộc nghĩ cái gì? Người ta cố gắng tới mức này thấy mắc cỡ muốn chết, còn biết đường chủ động?

      Hạ Mộng Lộ dứt khoát cởi hết nút áo ra, chỉ chừa mỗi viên chỗ rốn, để lộ áo ngực viền ren bên trong, cười quyến rũ, “Chồng à, đêm dài đằng đẵng, em vẫn chưa buồn ngủ, tới đây chuyện phiếm !”

      “Thôi! Hôm nay ngủ sô pha!” Lạc Vân Hải vươn tay giãn gân giãn cốt xong nghiêng người nằm xuống sô pha.

      Ngủ sô pha? Sao được! Hạ Mộng Lộ sốt ruột, trừng Lạc Vân Hải , “Vậy từ nay về sau cứ ôm sô pha ngủ suốt luôn , hừ!” xong, tắt đèn, phủ chăn lên, đưa lưng về phía Lạc Vân Hải.

      Lạc Vân Hải bỗng nhớ tới lời hứa nửa năm trước, hôm nay chẳng phải là vừa đúng nửa năm sau ngày cưới? Chẳng lẽ ấy.... .... Nghĩ tới đây, vội tắt ti vi, chui tọt vào chăn, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

      Mới rồi, ràng ấy cố ý quyến rũ mình mà, đúng là chuyện bình thường nghĩ cũng dám nghĩ!

      Lạc Vân Hải vừa nhớ tới cặp đùi đẹp trắng như tuyết của Hạ Mộng Lộ, là máu trong cơ thể như sôi trào. Với lần này cũng tính là lần đầu, nên khẩn trương mới là lạ.

      Lạc Vân Hải đợi gần mười phút vẫn thấy Hạ Mộng Lộ nhúc nhích, bèn xoay người, rút ngắn khoảng cách, hôn lên vành tai , thấy phản kháng, càng thêm can đảm, vuốt ve xuống eo .

      Hạ Mộng Lộ vô cùng khẩn trương, khẽ rụt cổ lại, “A Hải...... Nhột!”

      Nghe vậy Lạc Vân Hải càng làm tới, ôm chặt lấy Hạ Mộng Lộ, hôn cuồng nhiệt hơn, “Nhột chỗ nào, hả?”

      “Lỗ tai....... Á, đừng.... ...” Những lời còn lại bị Lạc Vân Hải nuốt vào miệng.

      Lạc Vân Hải kéo Hạ Mộng Lộ đối mặt với mình, rồi đột nhiên nắm lấy tay nhét vào trong quần .

      Hạ Mộng Lộ giật bắn người, cố gắng giật tay ra.

      Lạc Vân Hải ngờ vợ mình lại nhát như vậy, kề sát lỗ tai chọc, “Thích ?”

      Thích cái đầu đó, ngờ bình thường dáng vẻ đạo mạo, nhưng vừa lên giường biến thành ‘cầm thú’ như vậy.

      “Kiên nhẫn chút! Có thể rất đau, nhưng rất nhanh sao nữa, vợ à, em!”

      Hạ Mộng Lộ dĩ nhiên biết đau, vừa định chờ chút, ba chữ ‘ em’ khiến lòng mềm nhũn, đến khi muốn ngăn cản kịp nữa rồi, đành cắn răng chịu đựng đau nhức.

      A Hải, vì , dù có khổ sở hơn nữa, em vẫn chịu được, vì , em nhất định cố gắng học tập để trở thành nhà thiết kế giỏi, kiếm rất nhiều tiền, rất nhiều tiền!

      “Chồng à, em !”

      “Lúc này đừng những lời như vậy, sợ nhịn được, khiến em bị thương!”

      “Em !”

      “Sớm muộn gì cũng chết trong tay em! Nhưng thích! Ai bảo em là bảo bối của chứ! thêm mấy câu nữa !”

      “Chồng à, em , trước kia, bây giờ và sau này đều như vậy, đời đời kiếp kiếp , luôn muốn làm bảo bối của !”

      Còn có người khác ngoài cha mẹ xem mình là bảo bối, cảm giác này tốt đẹp! Thích đến muốn chết! Rất muốn đứng ở nóc nhà mà hô to lên cho cả thế giới biết, A Hải, đến mức muốn trao tất cả của mình cho , muốn sinh con cho , đến mức.... ... Sợ mất .

      phải người có tiền, nhưng có tài năng, thỉnh thoảng ra nhiều thứ ngoại ngữ mà nghe hiểu. có quyền thế, nhưng có trái tim chung thủy. Tất cả những điểm thiếu sót được vô số ưu điểm thay thế!

      chính là A Hải có hai, hơn hẳn những kẻ giàu có quyền thế ngập trời kia, là A Hải bất kỳ ai có thể thay thế được, là chồng của Hạ Mộng Lộ , là người giỏi nhất thế giới!

      Sau mấy phen ‘đại chiến’, Hạ Mộng Lộ vẫn còn thẹn thùng, ngăn cho Lạc Vân Hải bật đèn, lẳng lặng nằm yên nghe tiếng tim đập của .

      Lạc Vân Hải dở khóc dở cười, nhận ra, quỷ thường ngày lại thẹn thùng đến vậy.

      Lạc Vân Hải mò tay xuống gối, lấy ra chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út cho Hạ Mộng Lộ, sau đó nhét chiếc nhẫn khảm kim cương kiểu nam vào tay , “Đến phiên em!”

      Hạ Mộng Lộ sờ sờ lên ngón tay mình, ngạc nhiên bật đèn lên. ngón áp út của chiếc nhẫn khảm viên kim cương lớn chừng hạt đậu. “A! Lớn quá! Chồng à, chẳng lẽ lấy hết tiền kiếm được tháng này của chúng ta để mua nhẫn? phải chờ sau này em kiếm được nhiều tiền.......”

      “Là tiền và A Đỗ kiếm được!” Lạc Vân Hải ngồi dậy, vuốt ve mặt Hạ Mộng Lộ, “Thích ?”

      “Thích, rất thích, chồng à, cám ơn !”

      Lạc Vân Hải nhướn mày, nghiêm túc , “Ba giờ sáng! Sinh nhật vui vẻ! Còn mau đeo cho !”

      Hạ Mộng Lộ cảm động đến mức khóc lên, hít hít mũi, đeo nhẫn vào ngón áp út cho Lạc Vân Hải, sau đó hạnh phúc nhào vào ngực , “Đây là sinh nhật lãng mạn nhất trong đời em!” Chẳng những tặng thuyền, còn cả khối kim cương to đùng, dám chắc đây là viên kim cương lớn nhất ở núi Phổ Đà này.

      là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!

      Lạc Vân Hải vỗ lên lưng Hạ Mộng Lộ cách thương, “Được rồi, ngủ , để ngày mai còn dậy sớm, phải em rất muốn ngồi du thuyền lượn quanh núi Phồ Đà vòng sau, ngày mai thỏa mãn nguyện vọng nho đó của em!”

      phải nguyện vọng nho đâu, trước kia, đối với em mà , nó là nguyện vọng rất xa xỉ! Hì hì, chết rồi, chồng à, em hưng phấn tới mức ngủ được! chính là món quà ông trời ban cho em, ngày mai em nhất định phải quỳ lạy cám ơn Bồ Tát, mà cũng có thể do đời trước em làm rất nhiều chuyện tốt!”

      sao?” Lạc Vân Hải buồn cười .

      Hạ Mộng Lộ gật đầu cách kiên định, “Đúng vậy! Người đàn ông tốt nhất thế gian này phải là ai!”

      Ngoài phòng, vạn vật vẫn biến đổi theo cách riêng của nó. Có lẽ, lâu nữa, Hạ Mộng Lộ vẫn cảm thấy Lạc Vân Hải là người đàn ông tốt nhất đời, chỉ có điều người đó thuộc về mà thôi.

      “Mộng Lộ, phải mẹ muốn tổ chức sinh nhật cho con, chủ yếu vì nhà chúng ta giàu gì, có nhiều thời gian để tổ chức! Nếu A hải chủ động thu xếp, vậy mẹ nhân dịp gom lại hai mươi lăm năm tặng con lần luôn! Đây!”

      “Đây là của cha!”

      “Đây là của cha nuôi!”

      Sáng sớm, Hạ Mộng Lộ mắt nhắm mắt mở bưng chậu rửa mặt ra khỏi cửa phòng, thấy mọi người tụ tập đông đủ, chìa bao lì xì ra. cười , “Nhiều dữ ạ!” rồi mở thử ra, mỗi bao có ít nhất là vạn! Lần đầu tiên được cho nhiều tiền đến vậy!

      “Theo lý con lập gia đình nên cho con, mà chỉ xem như bù lại phần lúc trước!”

      Hạ Mộng Lộ định cất tiền bị Lạc Vân Hải kéo sang bên, “Sao?”

      Lạc Vân Hải đen mặt, kê miệng vào tai Hạ Mộng Lộ, “Tiền và cha mẹ làm hòa, cái nào quan trọng hơn?”

      “Ý là sao?”

      “Em xem, cha mẹ gặp mặt còn cãi vã, nhưng vẫn phân phòng ở, em cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có sao?”

      Hạ Mộng Lộ bỗng hiểu ra, cố ý làm vẻ khổ sở nhét hai bao lì xì vào tay cha mẹ lại, “Nếu cha mẹ hi vọng con có sinh nhật vui vẻ, hai người làm hòa ! Mẹ, tuy cha từng có lỗi với mẹ, nhưng nhiều năm qua, cha vẫn luôn bảo vệ mẹ con chúng ta, nếu trong lòng cha có mẹ, sợ rằng cha sớm lấy người khác. Mẹ như vầy là tự hành hạ mình, cũng hành hạ cha. Ước mong lớn nhất của con là thấy cha mẹ vui vẻ như lúc đầu, giống những gia đình khác, cần phân phòng mà ở! Xin mẹ đó!” xong, Hạ Mộng Lộ đột nhiên quỳ xuống.

      Cha Hoắc thấy vậy, cũng khuyên, “Em dâu à, chúng ta còn sống được bao năm nữa đâu? Đừng để tới lúc nhắm mắt xuôi tay mới thấy hối hận! Làm cha mẹ, chẳng lẽ nên làm gương cho bọn sao? Hãy cho bọn biết hôn nhân hề đáng sợ!”

      Ba Hạ cũng quỳ xuống, đỏ mắt , “Mình à, tôi biết sai rồi, từ nay về sau, tôi tuyệt đối làm chuyện hồ đồ như vậy nữa! , mặc dù khách sạn càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn thấy trống rỗng, mình đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, nhưng hãy cho tôi có cơ hội chăm sóc mấy mẹ con!”

      “Mẹ, mẹ tha thứ cho cha !” Lạc Vân Hải cũng góp lời.

      Hạ Nguyệt Đình lau nước mắt, ôm lấy mẹ Hạ , “Đây cũng là ước mong của con, mỗi lần thấy những người khác đều có cha mẹ ở chung vui vẻ, con rất hâm mộ! à, xin đó!”

      “Đúng vậy! Hai bác giày vò nhau mấy chục năm rồi, cứ vậy mãi chẳng phải rất uổng phí? Bác nhẫn tâm nhìn bác trai đơn tới chết sao?” Đỗ Vương gãi gãi ót, bày tỏ ý kiến.

      Mẹ Hạ siết chặt nắm tay, hét to, “Đứng lên!”

      “Mẹ, con đứng lên! Mẹ tin tưởng cha , cha biết sai rồi, mẹ tha thứ cho cha !” Hạ Mộng Lộ lắc đầu .

      Mẹ Hạ yên lặng hồi lâu, cuối cùng thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, thở dài tiếng , “Được!”

      Cũng đúng, còn sống được mấy năm nữa đâu! Bà hề muốn hành hạ ai, chẳng qua là trong lòng thấy rất khó chịu! Có lẽ chỉ là giày vò hai người, mà còn giày vò thêm nhiều người xung quanh nữa, nhưng chỉ cần chồng mình lòng hối cải hề hối hận.

      Ba Hạ vui mừng đứng dậy, ôm chầm lấy mẹ Hạ, “Mình à, xin lỗi, xin lỗi.....”

      Mẹ Hạ mím môi, ôm chặt người đàn ông mình thích nhất đời này, người đàn ông bà tình nguyện đợi cả đời. Phụ nữ nhà họ Hạ chính là như vậy đó, khi , chung thủy cả đời với nửa còn lại, hề chùn bước.

      “Cha, mẹ!” Hạ Mộng Lộ kích động nhào vào lòng cha mẹ, “Đây là ngày hạnh phúc nhất trong hai mươi lăm năm qua của con!”

      rất hạnh phúc! A Hải, cám ơn !

      Lạc Vân Hải và ba Hoắc nhìn nhau cười vui vẻ.

      Ba Hoắc ôm lấy Lạc Vân Hải , “Chỉ con là có cách! À, chẳng phải mấy đứa muốn chơi sao? Nhanh chuẩn bị , bọn ta ở nhà làm cơm trưa chờ mấy đứa về, bánh sinh nhật có rồi, tụi con chơi !”

      “Đúng đó! , sớm về sớm!” Mẹ Hạ cũng cười gật đầu, bà biết con chắc chắn thể nghĩ ra cách này được, hẳn là ý của con rể. Bà nằm mơ cũng ngờ, nhà họ Hạ đứa con rể tốt thế này.

      “Dạ, con đánh răng đây! Nguyệt Đình, em cũng mau !” Hạ Mộng Lộ nháy mắt với Hạ Nguyệt Đình.

      Hạ Nguyệt Đình gật đầu, xoay người vào phòng, kéo ngăn tủ lấy nhẫn cầu hôn ra.

      Thành công hay thất bại quyết định ở lần này!

      Hạ Nguyệt Đình nhìn chiếc nhẫn nam trong hộp nghĩ, nếu là theo đuổi A Đỗ vậy phải làm cho đến nơi đến chốn, đây là chiếc nhẫn tốn vạn nhân dân tệ mua, xem như nửa gia tài của . Vốn cũng định mua chiếc rẻ chút, đáng tiếc ấy phải A Đỗ mà là Đỗ Vương, mua rẻ quá được. Nhưng dù có thất bại cũng sao, ngừng cố gắng, cho tới khi gật đầu mới thôi.

      Người ta thường , nữ theo đuổi nam chỉ cách tầng lụa mỏng, nhưng tại sao với lại như cách cả tầng núi lớn thế này? Dù cuối cùng người đứng bên cạnh phải là cũng hối hận, vì từng cố gắng hết sức rồi!

      cũng biết tại sao lại thích như vậy, chỉ biết từ sau nụ hôn kia, trong lòng thể chứa thêm người thứ hai được nữa, lúc nào cũng nghĩ về . Lúc cần được an ủi nhất ở bên cạnh với , đừng tự ti, có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình như bất kỳ nào khác, vẫn còn cơ hội. Khi khổ sở, luông lặng lẽ đứng sau lưng, khích lệ , khiến vui vẻ, và có hi vọng.

      Có lẽ người ngoài nhìn vào nghĩ do ham mê hư vinh, thích tiền tài của , nhưng chỉ có người nhà là biết ao ước có được người chồng đơn giản giống như rể vậy, cả nhà vĩnh viễn ở bên nhau. có lúc định buông tay vì hai người gần như ở hai thế giới khác nhau, nhưng cố gắng khắc phục. thuyết phục dượng cũng dời tới thành phố F.

      ra cũng có lòng riêng, hi vọng có được kha khá sính lễ, cỡ năm triệu nhân dân tệ là được rồi, đủ cho chị họ du học.

      Mặc dù biết giá trị năm triệu, nhưng bồi thường bằng cách khác, cùng lắm về sau cố gắng kiếm tiền trả lại cho . Tóm lại miễn sau cả nhà vẫn ở chung chỗ là được. phải là muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng hay gì, mà chỉ là loại thói quen mà thôi, thói quen hơn mười năm!

      Đỗ Vương, nhất định phải đồng ý đó! Xin ông trời hãy phù hộ cho con!

      Hạ Mộng Lộ phấn khích hô to, “Chuyến du lịch vòng quanh núi Phổ Đà, xin được phép bắt đầu, thôi!”

      “Nhớ về sớm ăn cơm trưa đó!” Mẹ Hạ phất tay cái.

      Đáng lẽ bọn vui vẻ mình phải mừng mới phải, tại sao lại có cảm giác như sắp có chuyện xấu xảy ra thế này? Chẳng lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều!

      Nghĩ vậy, mẹ Hạ lại hô to, “Bốn đứa nhất định phải cẩn thận đó!”

      Đỗ Vương quay đầu nhìn lại ngôi nhà mình ở nửa năm, phất tay với mẹ Hạ.

      Bác , phải A Đỗ độc ác, mà là Long Hổ rất cần Hải, thể ấy, người nhà của ấy cũng vậy. Xin lỗi! Nhưng hai bác yên tâm, con giúp con hai bác hoàn thành ước mơ của ấy.

      Con chỉ có thể làm được đến đó!
      Last edited by a moderator: 14/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :