Chương 31: Đừng có đụng vào đồ của tôi!
“Nhóc kia, mới gì đó?”
Đỗ Vương nghiêng đầu nhìn về phía người vừa đẩy vai mình, cảm giác khá mới mẻ, kể từ khi tốt nghiệp trung học, lâu ai dám dùng giọng điệu như vậy để với mình, “ vừa đẩy tôi hả?”
Lạc Vân Hải thấy ổn liên tục nháy mắt ra hiệu với Đỗ Vương, ‘bớt gây phiền phức !”
Đỗ Vương làm như thấy, bắt đầu xắn tay áo lên. Nhớ ngày đó, bị gần trăm kẻ ngăn ở kho hàng, mà mình vẫn sống tới giờ đấy thôi?
“Ai cho cậu như vậy? những đẩy mà còn muốn đánh cậu nữa đó!” bà thím xông lên đá Đỗ Vương cái.
Đỗ Vương vừa định đánh trả, nhưng thấy là phái nữ, lập tức kiềm lại, quay đầu nhìn Lạc Vân Hải cầu cứu.
Mười mấy người còn lại dần dần ép sát Đỗ Vương.
Đỗ Vương thấy hơn phân nửa là phái nữ, cách nào ra tay được, bèn lui đến bên cạnh Lạc Vân Hải, “ hai! Em nghe !” Chỉ cần đại ca tiếng, ai thèm quan tâm mấy người là nam hay nữ!
Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, ra vẻ bí hiểm, từ từ lui về phía sau, rồi hô lớn, “Go!” xong chạy ù té.
Đỗ Vương nghe lệnh, lập tức xông lên, trái đấm phải đá, nhưng vừa quay đầu lại, mắt bỗng trợn to, ngờ vị đại ca mình liều chết theo sớm chạy trốn mất dạng, đại ca.... .... là có nghĩa khí!
Mấy bà thím cầm bảng ghi tên khách sạn mình đập tới tấp lên người Đỗ Vương, vừa đá vừa kéo tóc, vừa nhéo mặt.... ...
“Này, còn đánh nữa là tôi đánh lại đó nha!” Đỗ Vương ôm đầu chạy trốn, giờ mới hiểu chữ ‘Go’ vừa rồi của Lạc Vân Hải có nghĩa là gì.
Nếu đánh những người này về sau khách sạn Bồng Lai sao có thể tồn tại ở núi Phổ Đà được nữa! Đại ca, muốn chạy làm ơn báo tiếng chứ! thể đánh trả, chẳng lẽ chỉ có thể chịu đòn? Mà còn là đám phụ nữ nữa chứ!
Chỉ chốc lát, khuôn mặt vốn tuấn tú của Đỗ Vương có vết máu loang lổ, thê thảm đến mức nỡ nhìn.
người đàn ông xông lên đá cái mạnh lên lưng Đỗ Vương.
“A!” Đỗ Vương ngã ập xuống, chóp mũi cọ lên mặt đất, đau thấu xương. Đáng chết! Những người này có định ngừng hay đây?
Mấy người đường che miệng kêu to, mười mấy người bao vây đánh người đến mức đổ máu thế kia, biết có nên báo cảnh sát hay ?
Bọn họ đánh hề nương tay. Rốt cuộc thấy rồi, bà thím đạp cái cuối cùng lên ót Đỗ Vương, hung hăng , “Chưa thấy ai biết xấu hổ như tên này, được rồi, thôi!” Xong đoàn người thản nhiên về phía bến tàu.
Đỗ Vương nhắm mắt, cố nén lửa giận. Nếu phải mang người trách nhiệm nặng nề, hôm nay chắc chắn có người chết!
“Cậu sao chứ? Mau về thôi!”
Lạc Vân Hải trợn mắt nhìn Đỗ Vương, chẳng phải bảo chạy hay sao? Đánh lại mà còn hăng máu.
Đỗ Vương nhìn Lạc Vân Hải, khóe miệng giật giật, nhưng rốt cuộc biết phải gì.
Từ đến giờ, có lúc nào mình phải chịu khuất nhục thế này chứ?
“Muốn trách trách chính cậu ! Những người này hề dễ chọc, chọc bọn họ, khách sạn Bồng Lai phải làm sao?... ...”
Đỗ Vương tức giận xoay người . Nếu phải từng sống chết cùng nhau, xưng em từ thời tiểu học, muốn đập đại ca cái!
Trong mắt Đỗ Vương tràn đầy đau lòng, thất vọng, và bất đắc dĩ.
đại ca đầy khí phách và nghiêm nghị đâu mất rồi? Cam chịu ở chỗ này làm con rể, còn vì mấy trăm đồng tiền mà gạt người! Lạc Vân Hải, rốt cuộc muốn phải thế nào mới có thể nhớ lại những em vào sống ra chết với ?
Lạc Vân áy náy , “Nếu muốn sống sót, phải hiểu được quy luật sinh tồn, từ từ rồi cậu cũng hiểu thôi!”
Đỗ Vương hừ lạnh tiếng, sải bước . Nếu mình biết quy luật sinh tồn biết chết bao nhiêu lần rồi!
Đỗ Vương về tới khách sạn Bồng Lai lập tức móc di động ra gọi, “Lập tức phái Tiểu Hứa của bên A Nam đến núi Phổ Đà! Tới nơi gọi cho tôi!”
Mình tin với khả năng chữa bệnh cao siêu của Triều Hứa mà đại ca còn nhớ lại được.
Lạc Vân Hải gãi gãi ót, hiểu mình đã sai cái gì, mà Đỗ Vương lại giận. Giữ cậu ta lại có phải là một quyết ̣nh sai lầm ? Dù sao thì cậu ta cũng mới tới nhà họ Hạ, hy vọng sẽ gây ra phiền phức gì cho cả nhà.
Đỗ Vương về phòng, thấy Hạ Nguyệt ̀nh lúi húi lau sàn nhà, ́ nén giận nói: “Ra ngoài .”
Hạ Nguyệt ̀nh giật bắn mình, té rạp xuống sàn, sau đó run rẩy đứng dậy, nhìn Đỗ Vương một cách sợ hãi, “ A! Vâng!”
Đỗ Vương thầy lạ bèn nói, “ Đứng lại!”
Hạ Nguyệt ̀nh nuốt nuốt nước miếng, “ Gì … Gì vậy?”
Cứ nghĩ rằng Đỗ Vương là xã hội đen, Hạ Nguyệt ̀nh đã sợ đến mức dám ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh túa ra cả người, dám thở mạnh.
Đỗ Vương ngộ ra có thể Hạ Nguyệt ̀nh đã biết thân phận của mình, nhìn về phía ti vi, mím môi hỏi, “Chẳng lẽ giáo dạy được lục xem đồ của người khác hay sao?”
“ Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Hạ Nguyệt ̀nh run đến mức đánh rơi khăn lau xuống đất, vội vàng giải thích, “ Tôi .. Tôi chỉ muốn giúp dọn dẹp lại, tôi … Thật xin lỗi!” Chết rồi, ta sẽ nổ súng giết chết mình chứ? Làm sao bây giờ?
Đỗ Vương thấy bộ dáng khiếp đảm của Hạ Nguyệt ̀nh thì cực kỳ chán ghét, “ sai, tôi chính là Đỗ Vương, cho nên tốt nhất hãy ngậm miệng lại! Nếu đừng trách tôi nể tình!” Đỗ Vương trong cơn tức giận nên nói mà hề lựa lời.
Lúc này Hạ Nguyệt ̀nh giương mắt nhìn Đỗ Vương, thấy vẻ mặt thê thảm của thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng dám hỏi nhiều, “ sẽ làm hại chúng tôi sao?”
“ Tôi có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ! Còn nữa, về sau cấm đụng vào đồ của tôi!” Đỗ Vương đóng sầm cửa lại, tức giận đạp bàn trà một cái, vì dùng lực quá mức ̣ng thêm sàn nhà vừa lau, nên trượt mạnh một cái, đập mạnh xuống đất.
Hạ Nguyệt ̀nh nghe tiếng động mạnh, mở cửa thấy vậy, chỉ biết che miệng, cười gượng nói: “ Quên.. quên nhắc sàn nhà vừa lau nên rất trơn, cẩn thận trượt!” Sau đó vội vàng đóng cửa lại, chạy như bay.
Hạ Nguyệt ̀nh thấy Hạ Mông Lộ tưới hoa, vừa ̣nh nói ra bí mật động trời, lại nhớ tới lời cảnh báo của Đỗ Vương, bèn nghĩ, thôi cứ để tự nhiên , mất công lại phản tác dụng!
ngờ, đời này mình lại được gặp tận mắt người nổi tiếng như vậy, vừa đẹp trai vừa có tiền vừa có quyền, chính là hoàng tử trong mộng của tất cả các gái, quan trọng nhất là ta lại còn độc thân.
Dĩ nhiên, ta làm sao có thể thích một người bình thường như mình chứ, mà tất nhiên mình cũng chẳng có bất kỳ ảo tưởng nào đối với ta.
Xã hội này trông thì như rất cưởi mở, nhưng thật ra vẫn bảo thủ như ngày nào, đặc biệt là những người đàn ông như ta, sao có thể thích một gái đã thất thân như mình chứ? Đỗ Vương lại càng thể nào, vì có lời đồn ta ghét nhất là dùng lại đồ người khác đã dùng, từ nhỏ như một ly trà, đến lớn như một chiếc xe mấy trục triệu.
Thì ra cảm giác bị mất tư cách được ảo tưởng là như vậy!
Đầu đông, đêm rất lạnh.
Từ đó về sau, riêng gì Hạ Nguyệt ̀nh mà mọi người trong nhà họ Hạ cũng rất ít nói chuyện với Đỗ Vương, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Lạc Vân Hải cảm thấy người em này quá lười biếng! Mẹ Hạ và Hạ Mộng Lộ cho rằng, Đỗ Vương nên tự biết mọi người hoan nghênh mình mà đâu cho khuất mắt , ăn thì nhiều hơn bò mà làm thì ít hơn cả heo, tự cho mình là rất ghê gớm, cả ngày ngồi ghế phơi nắng, học phong cách của đại gia.
Còn Hạ Nguyệt ̀nh dám nói chuyện là vì sợ. Hai ngày rồi, vẫn thấy nói một câu nào, hôm nay ta lại nhìn ra biển với vẻ mặt thất vọng. Vết thương mặt ta vẫn chưa bớt, tại sao chị họ và rể lại đưa thuốc cho ta chứ?
“ Nguyệt ̀nh, nói thế nào cậu cũng là người thân của A Hải, em đưa cái này cho cậu ta !”
Hạ Mộng Lộ nhét một chai thuốc bôi vào tay Hạ Nguyệt ̀nh, thở dài nói, “ biết đến lúc nào cậu ta mới ý thức được mình là kẻ trắng tay, chẳng lẽ cậu ta nghĩ mình là ông chủ nhà giàu, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa hay sao?”
công trường, sợ mệt; làm, sợ bị bắt nạt; tu, sợ xấu! Trời ơi, tội gì ông phải để một kẻ ký sinh trùng như vậy sống đời làm gì?
Hạ Nguyệt ̀nh vội nói, “ Tại sao lại là em? Em đâu!”
“ Kêu em thì em !!! Chị tin rằng cậu ta sẽ sửa đổi, vấn đề là thời gian thôi!” Dứt lời, Hạ Mộng Lộ bước thẳng vào phòng.
Sóng biển đập từng cơn vào bờ.
Đỗ Vương ngồi một mình mỏm đá, một tay vuốt vuốt điện thoại di động, nhìn xa xa phía mặt biển tối đen.
Hạ Nguyệt ̀nh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vương, đưa chai thuốc ra, “ Cho nè!”
Chương 32: Hôn
Đỗ Vương chỉ liếc chai thuốc cái, rồi tiếp tục nhìn ra xa, “ nên ảo tưởng tôi là hoàng tử trong mơ của , lại càng đừng nghĩ dùng những hành động thế này để lấy lòng đàn ông, loại con như vậy, chỗ nào cũng có!”
ta bị hoang tưởng à? Hạ Nguyệt Đình đen mặt, mở nắp chai thuốc, quết ra ít rồi bôi đại lên mặt Đỗ Vương. Nếu do chị họ bắt, mình mới thèm tự ngược thế này đâu, “Là chị họ kêu tôi cầm tới!”
Đỗ Vương nghe vậy, né nữa, để im cho Hạ Nguyệt Đình bôi thuốc, “Đừng với tôi là chưa hề có ảo tưởng gì với tôi! Quỷ mới tin!”
Hạ Nguyệt Đình bôi thuốc, rồi dán băng cá nhân lên cho Đỗ Vương xong, đứng dậy nhìn Đỗ Vương cười , “ yên tâm, tôi vĩnh viễn có ảo tưởng gì với hết!” sau đó nhảy xuống khỏi mỏm đá.
Nếu là trước đây, có lẽ mình có ảo tưởng, nhưng sau đêm kia, tư cách để ảo tưởng cũng còn nữa rồi!
“Xạo!” Đỗ Vương vứt tàn thuốc xuống biển, phản bác cách khinh bỉ.
Hạ Nguyệt Đình nhướng mày, giận , “Dù tôi làm gì được , nhưng cũng đừng có quá đáng! Tự xem mình rất ghê gớm, cho là tất cả phụ nữ đều phải thích mà tự cao tự đại! Thôi ! Tôi cho biết, như lời đó, họ theo đơn giản chỉ vì tài sản của , khi còn gì nữa, ai chịu theo ?” Vốn rất hâm mộ ta, cảm thấy ta có tất cả những gì mà mình mơ ước, đột nhiên lại cảm thấy ta đáng thương.
Đỗ Vương nghe vậy, vẻ mặt càng ngày càng trầm, thấy Hạ Nguyệt Đình ngửa mặt nhìn mình với vẻ kiên cường, bèn nở nụ cười, “ ngờ rất có khí phách, được, coi như nãy giờ tôi bậy, tới đây, chuyện với tôi chút!”
“Tại sao tôi phải nghe theo lời ?” Hạ Nguyệt Đình xong xoay người bước .
“ vạn nhân dân tệ! Chỉ tâm thôi!”
vạn tệ.... ... Hạ Nguyệt Đình nhanh chóng quay lại, ngồi xuống mỏm đá, loạt động tác rất liền mạch, “Tâm !”, vừa vừa xòe tay ra.
Đỗ Vương thấy Hạ Nguyệt Đình có chút ảo tưởng nào với mình cảm thấy hơi mất mác, “ có biết có biết bao nhiêu người mong chờ được chuyện với tôi ?” Con chết tiệt, dám đòi tiền , chẳng lẽ mình còn đáng vài tờ tiền?
“Tôi rồi, họ là vì tiền của mà thôi, tôi cũng vậy, mau lấy ra !”
Đỗ Vương chậc lưỡi, “ rất thẳng thắn!” rồi móc ra hai mươi tờ tiền đô đưa cho Hạ Nguyệt Đình, “Phần dư xem như là tiền boa cho ! Mà chị họ và tôi có là nhau ? Hay chỉ là giỡn chơi?” Nếu phải nhau , tốt quá rồi, về sau tội nghiệt bớt .
Hạ Nguyệt Đình vuốt ve mấy tờ tiền, nghe vậy trừng Đỗ Vương , “ hỏi họ tôi và Vũ Hinh, mà hỏi chị họ và rể làm gì?”
“Trả tiền lại cho tôi!” Đỗ Vương vươn tay ra định giật lại mấy tờ tiền.
“Tôi , tôi ! hỏi cái gì tôi cũng hết!” Hạ Nguyệt Đình lập tức nhét tiền vào trong áo, , “Đương nhiên là nhau ! Chị họ tôi từng tuyên bố cưới người có tiền, nhưng giờ lại đồng ý lấy người lang thang có gì cả như rể, chứng tỏ chị ấy rất thích rể, hơn nữa, chị họ còn , nếu có ngày rể ra , chắc chắn chị ấy tự sát!”
Đỗ Vương nghe vậy, sặc khói thuốc, ho khan ngừng, “Khụ khụ....... Chị họ tự sát?” nghiêm trọng như vậy chứ?
Hạ Nguyệt Đình nhịn cười, khoát tay , “Đùa thôi! Mặc dù tôi biết tại sao lại hỏi chuyện này, nhưng chị họ tôi quả rất thích rể, rể cũng rất chị ấy, ngày kết hôn, rể cứ cười ngu suốt đó!”
“Nếu như, tôi là nếu như, ra ở nhà hai tôi còn có .... .....” Đỗ Vương thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Hạ Nguyệt Đình cách nào hết câu được.
Nhưng hết cách rồi! Nếu muốn đại ca nhớ lại, trước mắt chỉ có này có thể giúp mình, thể để đại ca tiếp tục lãng phí thời gian ở đây được, “Còn có người vợ chưa cưới chờ ấy, hai người là bạn chơi từ , sao?”
“Tôi....... Tôi biết! Giả thiết của hơi quá đáng! Hơn nữa, rể lại phải là hai của , đừng tưởng tôi biết, gạt chúng tôi, và rể hoàn toàn biết nhau!”
Đỗ Vương lắc đầu, “Tôi quen ấy nên mới hỏi, nếu như ấy có người vợ chưa cưới chờ ở nhà, mà người đó có thể là vì cứu ấy mà suýt chết oan, nghĩ sao? biết gì về quá khứ của ấy mà cứ kết hôn, có phải quá qua loa hay ? Nhà sợ, ngày nào đó, ấy bỗng nhiên nhớ lại quá khứ và vứt bỏ chị sao?”
Hạ Nguyệt ̀nh gãi gãi ót, “ Vấn đề này tất nhiên chúng tôi đã nghĩ tới. Tôi phải là chị họ nên biết chị ấy nghĩ thế nào. Nhưng tôi có thể chắc chắn, chị họ thật sự rể, cho nên, nếu muốn bị nhà tôi ghi hận thì chắc chắn nên nói ra giả thiết này, Vũ Hinh cũng nói, rể là đàn lớp của ấy, rể còn chưa có vợ chưa có cưới gì hết mà!”
“ Tôi chỉ nói là nếu như, là nếu như thôi, hiểu ?”
“ Tôi từ chối trả lời vấn đề có thật này!”
Đỗ Vương phiền não móc thuốc lá ra hút tiếp.
Nếu sau khi đại ca , mà Hạ Mộng Lộ thật sự tự sát thì chuyện lớn rồi. Còn cả Vũ Hinh nữa, Vũ Hinh tức giận bỏ nhà , bác trai bác gái có giết mình ?
“ Thôi, cứ giữ tiền ! Ngày mai giúp tôi một việc, xong việc tôi sẽ đưa một vạn nữa, được ?”
“ Thật hả?” Hạ Nguyệt ̀nh vừa nghe ‘một vạn’, mắt liền phát sáng, thấy Đỗ Vương gật đầu thì lập tức ôm lấy hai vai Đỗ Vương mà lắc, “ chính là thần tài của tôi! Tôi chết mất! nói , việc gì? Chỉ cần là tôi làm được, dù lên núi đeo biển lửa cũng nhát quyết chối từ!”
Cứ thế này, chẳng mấy chốc, mình sẽ trở thành triệu phú mất thôi!
Đỗ Vương chưa thấy ai tham tiền như vậy, nhịn cười nói, “Vũ Hinh từng nói nếu ấy cưới được chồng thì tôi cũng đừng mong được sống yên! đoán sai, tôi là do Vân Hải phái đến để khảo sát nhà , nếu họ thật sự Vũ Hinh, nhà họ Lạc sẽ ngăn trở. Trước mắt tôi chưa xác ̣nh nhà có thật là vì tiền tài nhà họ Lạc hay , nên vẫn phải tiếp tục quan sát, cho đến khi hai người đó kết hôn mới thôi! Cá nhân tôi thì đứng ở bên phía nhà , biết tính tình Vũ Hinh hơi khó chiu, họ lại có thể khiến ấy chịu phục, vì vậy rất khâm phục họ , do đó tôi quyết ̣nh sẽ giúp đỡ người nhà , mà đầu tiên chính là giúp rể , một người mất trí nhớ chẳng khác nào mất một nửa linh hồn, cho nên, kẻ tham tiền, có đồng ý cùng với tôi giúp rể mau chóng khôi phục trí nhớ ?”
Hạ Nguyệt ̀nh ngờ Đỗ Vương lại tốt đến thế, bè gật đầu như băm tỏi, “ Tất nhiên tôi đồng ý! Nhưng phải giúp thế nào?”
“ Đơn giản thôi! Trong bang Long Hổ của chúng tôi, người tài vô số, trong đó có một bác sĩ có thể ví như kiếp sau của Hoa Đà tình nguyện đến đây giúp, nhưng tôi lại thể nói thân phận thật của mình, nếu bọn họ biết tôi là do Vân Hải phái tới, vậy còn khảo sát thế nào được, phải ?”
“ Cho nên?”
“ Cho nên, chúng ta sẽ lén sắp xếp cho vị bác sĩ này ở lại nhà , để người đó tiếp tục quan sát bệnh tình của rể . cứ nói người đó là người thân của , mỗi ngày người đó sẽ trả tiền cho tiền ở và tiền ăn đầy đủ, vậy được chứ?”
Hạ Nguyệt ̀nh cau mày, “Vậy có cần tôi giúp gì đâu?”
“ Sai rồi! Khách trọ bình thường làm sao tiếp xúc thường xuyên với rể được? Cho nên mới cần nói đó là người thân của , sẽ khám bệnh miễn phí cho rể . Chẳng lẽ muốn giúp rể mau chóng nhớ lại mọi chuyện sao?” Đỗ Vương sốt ruột tiến sát mặt Hạ Nguyệt ̀nh hỏi. Vấn đề lớn trước mắt là nếu đại ca cho chữa thì làm sao hết bệnh được, chỉ có người nhà họ Hạ khuyên ấy mới nghe thôi.
Hạ Nguyệt ̀nh thấy mặt Đỗ Vương quá gần, hô hấp bỗng chậm lại. ngờ Đỗ Vương cũng có lúc cần mình như vậy! Mà tự nhiên ta tiến sát như vậy làm gì chứ?
Hạ Nguyệt ̀nh gật đầu một cách vô thức, “ Được!”
“ Ok!”
Đỗ Vương ngờ Hạ Nguyệt ̀nh dễ bị gạt đến vậy, bèn ấn lên môi một nụ hôn xem như phần thưởng, “ vậy ngày mai tôi sẽ dẫn người đó tới đây! Nhớ, người đó là người thân của ! Tôi tin tưởng có thể làm tốt! Tôi phát hiện thật đáng , càng lúc càng đáng !” Đỗ Vương nói xong, vui vẻ huýt sáo chạy .
Hạ Nguyệt ̀nh hoàn toàn hóa đá, ngón tay vuốt ve môi mình một cách vô thức.
Mình rất đáng sao? Nhưng ta có lý do gì để gạt mình cả! Tại sao phải là A Đỗ mà là Đỗ Vương chứ? Nếu là A Đỗ, thì tôi có thể bắt chước chị họ cho ở rể, sau đó hạnh phúc cả đời rồi.
Hạ Nguyệt ̀nh cắn chặt môi dưới, vùi mặt vào đầu gối, cuộn mình lại, tưởng tượng thế giới này chỉ còn lại mình .
Nhưng một lúc sau Hạ Nguyệt ̀nh bỗng phát hiện, thì ra, cần tưởng tượng, quả thật chỉ có một mình đơn.
Những con sóng ngừng vỗ mạnh vào mỏm đá. gái ngồi đó cũng chẳng khác gì mỏm đá có sự sống, biết buồn vui giận hờn.
Last edited by a moderator: 22/5/15