1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Giả làm đạo sĩ


      Bóng đêm từ từ buông xuống.

      Ánh trăng chiếu xuống mặt biển, nhấp nhô theo con sóng.

      Trong sân , tiếng cười đùa vang khắp nơi, dường như nó chính là nơi bình yên trong lòng mọi người, lánh xa trần thế, có lừa gạt, có những lo toan của cuộc sống, đơn giản và bình dị.

      Lạc Vũ Hinh giơ chén lên nhận lấy cục móng heo mẹ Hạ gắp cho, sau khi cắn thử miếng , lập tức trợn to mắt, “Rất ngon! Con chưa từng ăn cái móng heo nào ngon đến thế này! Ngon hơn đầu bếp trong nhà con nấu nhiều!”

      ?” Hạ Hưng Quốc vui vẻ nhìn Lạc Vũ Hinh, lúc đầu còn sợ Lạc Vũ Hinh hài lòng, ai ngờ nghe là còn ngon hơn đầu bếp trong nhà họ Lạc. Đầu bếp nhà họ Lạc phải là đầu bếp nổi tiếng ở nước ngoài sao?

      ạ! Bác trai, đặc biệt là món.... ... Món rau muống này nè, ngon thể chê, về sau con có lộc ăn rồi!” Hạ Vũ Hinh quyết định, đời này phải trai nhà họ Hạ lấy! Lạc Vũ Hinh vừa ăn ngấu nghiến như hổ đói, vừa nghĩ có cơ hội phải kêu cha mẹ nếm thử mới được.

      Hạ Nguyệt Đình kích động , “Món đó.... ... Món đó.... .... Chị dâu, rau muống là em xào đó!”

      Ba Hạ bưng ba chén tổ yến lên, “Tổ yến nấu với đường mía, ngọt lắm đâu, Vũ Hinh, con nếm thử , A Hải chén này là của con!”

      Chỉ có ba chén, chậm là còn. Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình đồng thời đưa tay kéo lấy chén tổ yến cuối cùng, “Của con!”

      “Của em!”

      Mẹ Hạ dùng đũa đập lên mu bàn tay của Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình, “ của ai hết! Chén này cho của hai đứa!”

      Hạ Mộng Lộ xoa xoa mu bàn tay, chu miệng , “Mẹ thiên vị! Con lớn từng này còn chưa được uống tổ yến hồng như vậy đó! Người ta vừa mới kết hôn mà!”

      “Đúng! , phải nên nhường cho người ăn sao?” Hạ Nguyệt Đình .

      “Hừ! Hai đứa bây càng lớn càng hiểu chuyện! Có bản lĩnh tự mình mua , mẹ tin hai đứa có mấy vạn tiền riêng!” Mẹ Hạ xong nhanh chóng đẩy chén tổ yến đến trước mặt con trai, rồi gắp ba con bào ngư to nhất và ba phần vây cá cho Lạc Vũ Hinh.

      Lạc Vũ Hinh nhìn ba người ngơ ngẩn, bỗng thấy rất hâm mộ, có lẽ đây mới gọi là người nhà, cãi nhau ầm ĩ, chứ giống mình, đừng là bị đánh, lớn thế này còn biết cãi nhau là gì, người thân cưng chiều, bạn bè nhường nhịn, người lạ sợ hãi, duy chỉ có Trạch Nguyên là thỉnh thoảng tức giận trách mình. Lạc Vũ Hinh đẩy chén tổ yến đến trước mặt Hạ Nguyệt Đình, còn lại bào ngư vi cá đều cho Hạ Mộng Lộ, “Ở nhà tôi ăn mấy thứ này nhiều rồi, hai người ăn !”

      Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình nhìn nhau, tuy kêu chị dâu, nhưng hai người đều biết, Lạc Vũ Hinh còn hơn hai người hai tuổi, nên cũng ngại nhận, lúng túng đẩy về lại, “ , mấy món này cha đặc biệt nấu cho chị, chị ăn sao được?”

      “Vũ Hinh, kệ hai đứa nó, con cứ ăn , con tưởng nó chưa từng ăn sao? Cũng biết người nào cứ mỗi lần có khách gọi món đó là lại lén nhà vệ sinh xén bớt phần!” Mẹ Hạ liếc cái khinh bỉ.

      Lạc Vân Hải buồn cười, đưa phần của mình cho vợ, “ sợ người ta cười à?”

      Hạ Mộng Lộ cười hì hì kéo tay Lạc Vân Hải làm nũng, “Chỉ có A Hải của em là hiểu em nhất!”

      muốn uống với ba và em rể mấy ly, Nguyệt Đình, cho em đó!” Hạ Trạch Nguyên . Chỉ cần cả nhà hòa thuận là tốt rồi.

      “Hì hì, cảm ơn họ!”

      Lạc Vũ Hinh thấy Lạc Vân Hải mỉm cười cưng chiều nhìn Hạ Mộng Lộ ôm cánh tay mình bồn chồn yên. Xem ra hai lòng, vậy chị dâu Bảo Nhi phải làm sao đây? Từ chị Bảo Nhi có nguyện vọng gả cho hai, nên luôn quan tâm chăm sóc cha mẹ, và tận trách nhiện với mình. Người trong bang Long Hổ đều họ là đôi trời sinh, thanh mai trúc mã, mà hai cũng chưa từng nhìn nào khác lâu hơn ba giây, chưa từng có tin đồn đương gì.

      hai Thái Bảo Nhi, hơn nữa phải hai người ở cùng nhau sao? Chẳng lẽ tương lai mình có hai chị dâu? Chuyện này quá đáng sợ! Hạ Mộng Lộ nhfin thế nào cũng phải là người chịu chung chồng, mà chị Bảo Nhi cũng vậy, nếu thế, cuộc sống sau này của Hạ Mộng Lộ ra sao?

      Như vầy chẳng khác nào hai bắt cá hai tay, lừa gạt tình cảm của em vợ tương lai của mình sao? Vấn đề lớn nhất trước mắt là mình nên giúp ai? Giúp em vợ tương lai, chắc chắn cha mẹ đuổi mình ra khỏi nhà, bởi vì chị Bảo Nhi là đứa con dâu mẹ rất vừa lòng, có học vấn, hiểu lễ nghĩ, gia cảnh lại hùng hậu. Còn em vợ tương lai có gì? ấy chẳng có gì hơn được chị Bảo Nhi cả.

      Dù về sau hai có lựa chọn em vợ tương lai, ba mẹ chắc chắn phản đối, còn nếu giúp chị Bảo Nhi, nhất định có khúc mắc với Trạch Nguyên. Trời ơi! Con mới hai mươi tuổi thôi, đừng bắt con lựa chọn có được ?

      Nếu hai vẫn cứ trong tình trạng mất trí nhớ này, tất nhiên mình hi vọng hai và em vợ tương lai ở bên nhau, bởi vì mình chưa từng thấy hai vui sướng và hiền lành như thế này bao giờ.

      Lễ độ với mọi người, có vẻ mắt cao hơn đầu, luôn bộ ‘ các người đều là người trần mắt thịt, có việc gì đứng chuyện với ta’, lạnh như khối băng. So với dáng vẻ hiên tại, chẳng khác nào hai người.

      Về phần chị Bảo Nhi, mình ghét, nhưng cũng thích nổi, chuyện gì chị ấy cũng thích giấu trong lòng, lúc nên tức giận, chị ấy cười, lúc nên cười, chị ấy cũng cười, khiến người ta thể hiểu nổi, dĩ nhiên khong muốn làm thân. Còn Hạ Mộng Lộ, có gì đó, bất mãn chính là bất mãn, vui giận đều hiên mặt, khiến người ta càng thích làm bạn hơn.

      “ Vũ Hinh, tiểu thư như , sao lại thích tôi vậy?” Hạ Mộng Lộ chống tay hỏi.

      Trong nháy mắt Lạc Vũ Hinh đưa ra quyết định trọng đại, đó là đứng ở tủng gian, yên lặng theo dõi diễn tiến, giúp ai hết, “ Lúc tôi bất lực nhất, ấy yên lặng đứng sau lưng tôi. ấy rất ngốc, cứ đứng như vậy, lời, khi đó tôi thèm quan tâm tới ấy, nhưng ấy vẫn , cứ vậy tháng, mỗi khi tôi vui, chỉ cần quay đầu lại là thấy ấy. Lúc tôi mượn rượu giải sầu, ấy giật lấy rượu uống hết tất cả, sau đó té xuống đường cái mà ngủ. Bị tôi mắng ấy cũng tức giận, tôi hỏi tại sao, mọi người biết ấy ?”

      gì?” Hạ Mộng Lộ sốt ruột hỏi.

      ấy cần gì phải so đó với chú chó nổi giận? Mọi người ấy có đáng đánh ? Từ tôi luyen võ, nên đám đánh ra, ấy liền gục, ba ngày thể học. Cho tới ngày, tôi tưởng bạn tốt nhất xấu sau lưng, nên rất khổ sở, chạy uống rượu mình, uống đến mê mang biết gì, bị mấy tên đàn ông đùa giỡn, ấy xông lại đánh cho bọn chúng bò lê bò càng, mà chính ấy cũng thương tích đầy mình, tôi đưa ấy bênh viện, sau đó.....Sau đó chúng tôi......” Lạc Vũ Hinh đỏ mặt, cúi đầu nhìn chén cơm.

      Mọi người trố mắt nhìn nhau. Mẹ Hạ la lên, “ Chỉ như vậy?”

      Lạc Vũ Hinh ngượng ngùng gật đầu, vậy còn chưa đủ sao? Từ đến lớn, ngoại trừ các em trong nhà, chưa có ai dám vì mình mà quan tâm mạng sống như vậy, hơn nữa chỉ mới bị trêu chọc, mà Trạch Nguyên tức sùi bọt mép.

      “ Chị chưa từng nghĩ là ngộ nhỡ ấy biết thân phận của chị nên mới......” Hạ Nguyệt Đình hít hơi, dễ lừa quá!

      đâu! Lúc đó ấy hoàn toàn biết tôi là ai!” Lạc Vũ Hinh lập tức giải thích.

      Hạ Trạch Nguyên gật đầu phụ hoạ, “ Đúng vậy! Nếu biết từ đầu tự mình chuốc cực vào thân! Mọi người nhìn , thanh niên tốt bị chà đạp thành thế này đây!”

      “ Em chà đạp hồi nào? Còn phải là vì muốn tạo ấn tượng tốt cho nhà sao? Quỷ mới biết chỗ phong kiến tới vậy!” Lạc Vũ Hinh bất mãn vung quả đấm uy hiếp.

      “ Đó! Mọi người xem, hễ chút là đòi đánh đòi giết, cho em biết chắc chắn chỉ có mới chịu được em, nếu là người khác sớm hộc máu mà chết, cậu thấy đúng , em rể!”

      Lạc Vân Hai dở khóc dở cười, “ Như nhau thôi!” Vợ mình cũng là dạ xoa đấy thôi! Hoàn toàn coi chồng ra gì.

      Hạ Mộng Lộ đen mặt, lập tức đứng dậy bóp lấy cổ Lạc Vân Hải, lát sau biến thành chạy em đuổi. Mọi người cười ầm lên, ba Hạ mẹ Hạ cũng đón nhận đứa con dâu dễ chọc này, về phần con trai vì người ta mà vào bệnh viên, hai người chẳng những thấy đau lòng, ngược lại còn thấy tự hào, vậy mới là đàn ông đích thực!

      Hạ Nguyệt Đình nhìn cảnh này mà ước ao, biết lúc nào mình mới gặp được người đàn ông tốt như họ và rể.

      Mặc dù Lạc Vũ Hinh trông có vẻ điêu ngoa, nhưng ràng rất giỏi võ vậy mà lần nào cũng đánh hụt, đây chính là tình sao? Dù ngoài miệng ác, nhưng hành động lại nỡ làm đối phương bị thương.

      Vào giờ phút này, cách đó khong xa, có chiếc du thuyền cự kỳ xa hoa chậm rãi đến gần.

      Người đàn ông đứng bên mép thuyền, mặc đồ tây thẳng thớm. Hai xinh đẹp trình quần áo được gấp chỉnh tề lên.

      “ Tất cả chuẩn bị xong ạ!”

      Đỗ Vương nghe vậy, hít sâu hơi rồi thở dài , “ ra là núi Phổ Đà!” hief chi, tìm khắp nơi vẫn thấy! Mất trí nhớ! kết hôn? Sống rất vui vẻ? Đại ca, có biết bác trai bác mà đau khổ thế nào? Có biết con của còn? Có biết chị dâu mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt?

      Dù thế nào, em vĩnh viễn đứng ở phía , chọn ai cũng vậy, em tuyệt đối ngăn cản, miễn vui vẻ là được!

      Đỗ Vương nhận lấy quần áo, vào khoang thuyền, tới phòng ngủ tráng lệ, thay đồ tây bằng quần áo của đạo sĩ, đội nón dương và túi vải lên người.

      Đỗ Vương nhìn gương, chậc lưỡi cái, chỉ mặc bộ đồ mà thấy cả người khác hẳn, cũng may mình vốn đẹp trai sẵn, nên bận gì cũng quyến rũ.

      Theo tin tức dò la được, người nhà họ Hạ cực kỳ keo kiệt, của nặng hơn người, cho nên nếu muốn xâm nhập vào chỉ có cách, mặc dù là biện pháp Đỗ Vương hoàn toàn thích, nhưng vì để bảo vệ đại ca mất trí nhớ hai bốn hai bốn giờ, chỉ có thể làm như vậy.

      đời lẫy lừng của mình sắp bị huỷ trong chốc lát! Chắc chắn là ông trời thấy mình sống quá tự tại nên mới cố ý giày vò mình đây mà!

      Đỗ Vương hắng giọng, lạnh lùng với mười tên cấp dưới đứng ngay cửa, “ Chưa từng thấy đạo sĩ hả?”

      Mười người nghe vậy đều cúi đầu, quả chưa từng thấy.

      “ Lo mà giữ miệng!”

      “ Dạ!”

      Cho bọn họ trăm vạn lá gan, cũng dám tuyên truyền vì sao cấp lại phải ăn mặc thế này?!
      Last edited by a moderator: 12/5/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30.1: hai, muốn em gạt người ?!


      “Chỉ là kết hôn thôi mà! Có phải ở cử đâu mà lười vậy chứ !?”

      Trong sân, Hạ Nguyệt Đình vừa ngáp vừa dùng chổi hất hất mấy cái lon rỗng nằm mặt đất. Từ lúc đám cười tới giờ, thấy chị họ dậy sớm làm việc nữa, mỗi ngày ngủ thẳng tới trưa mới dậy, chờ đấy, tới lúc mình đám cưới, cũng làm biếng như vậy cho coi!

      Mới tờ mờ sáng, nhưng đường ít người qua lại. Ngoài cửa khách sạn Bồng Lai, Đỗ Vướng đứng dậy vươn tay vươn chân cho đỡ mỏi vì ngồi xổm cả đêm, sau đó nhặt phất trần lên, ấn ấn chòm râu dài cho chắc, nhìn cũng có mấy phần giống thần tiên. Đỗ Vương từ từ bước vào cửa, thấy ăn mặc mộc mạc, tóc tai bù xù quét sân, bỗng nghĩ: xem ra chuyến này cũng tệ lắm. này mặt mày thanh tú, eo , mông vểnh hơn hẳn những cả ngày son phấn nhiều .

      Hạ Nguyệt Đình thấy Đỗ Vương nhìn chằm chằm mông mình cau mày trừng Đỗ Vương, già mà đứng đắn!

      “Chào ......”

      Hạ Nguyệt Đình đợi Đỗ Vương xong quơ quơ cây chổi đuổi, “ , có tiền đâu!”

      “Là sao?” Đỗ Vương cúi đầu nhìn lại quần áo và đạo cụ của mình, xanh mặt , “Bần đạo xin tiền khi nào?”

      Hạ Nguyệt Đình cười lạnh, chống nạnh hỏi, “ phải ông muốn xem bói cho tôi sao? Xem bói rồi phải trả tiền đúng ?” Hạ Nguyệt Đình thấy Đỗ Vương gật đầu, bèn khinh bỉ, “Vậy phải xin tiền là gì?”

      Đỗ Vương cố gắng kiềm lại ý muốn giết người, gượng cười , “Bần đạo thu phí!”

      Hạ Nguyệt Đình nghe vậy, nháy mắt mấy cái, có người chỉ có thầy bói lấy tiền mới linh, bèn lập tức bước đến gần Đỗ Vương nịnh hót, “Vậy ngài xem cho con thử !”

      thể là keo kiệt mà phải là vắt cổ chày ra nước! Ham món lợi !

      Đỗ Vương làm bộ bấm bấm ngón tay, rồi lắc đầu , “Ấn đường của có màu đen, mây đen che đỉnh núi, báo hiệu hôm nay có điềm xui, phải cẩn thận!”

      “Hả?” Mây đen che đỉnh núi? Hạ Nguyệt Đỉnh ngửa đầu nhìn trời, ràng trời rất trong xanh mà!

      Đỗ Vương tiếp tục bấm ngón tay, , “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

      “Mười sáu!” Hạ Nguyệt Đình lo lắng .

      “Sắp thành bà thím rồi, còn giả bộ thiếu nữ!” Đỗ Vương hừ lạnh tiếng, nhìn thẳng vào mắt Hạ Nguyệt Đình.

      Hạ Nguyệt Đình cũng cảm thấy hơi quá, bèn sửa lại, “Mười tám rồi!”

      Đỗ Vương vẫn lời nào.

      “Hai mươi mốt!”

      Vẫn .

      là, truy đến cùng như vậy làm gì ?! Hạ Nguyệt Đình khoát tay , “Rồi, hai mươi bốn, tới tết là hai mươi lăm, được chưa?”

      Đỗ Vương gật đầu cái, vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ tiếc nuối, “ là ngôi sao xấu chuyển thế, nếu bần đạo tính lầm, mất cha mất mẹ từ , đúng ?”

      Hạ Nguyệt Đình gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy! Thần tiên, ngài đúng là cứu tinh của con!”

      chỉ mang mệnh khắc người thân, mà còn có số đào hoa, nhất định cả đời độc. Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, số của con cháu, ở gần ai là người đó gặp tai họa ngập đầu!”

      Hạ Nguyệt Đình trừng mắt: “Ông chém gió vừa thôi!”

      Đỗ Vương giật giật khóe miệng, tiếp tục , “ chỉ vậy, trong vòng ba ngày, xung quanh nhất định xảy ra chuyện may đổ máu!” Đỗ Vương hất hất phất trần về phía ngực Hạ Nguyệt Đình rồi tiếp, “Hôm nay người điềm xấu!”

      Hạ Nguyệt Đình vội che ngực, điềm xấu? Chẳng lẽ cái áo của mình mới mua có vấn đề? Có kiêng có lành, chị họ vừa mới kết hôn, mình muốn gặp xui đâu, “Vậy tôi cởi ra ngay!” Hạ Nguyệt Đình xoay người định cởi áo ra.

      được! Vạn lần được! khi xua đuổi nó cách mạnh mẽ, vậy bộ ngực khủng của bị lộ ra trước mặt mọi người!”

      Hạ Nguyệt Đình nhắm mắt hít sâu hơi, muốn tiền mà muốn sắc à! Tên giả mạo đáng chết, dám động đến đây! Hạ Nguyệt Đình dùng hết sức đập cây chổi về phía Đỗ Vương, “Cút ngay!”

      “Này, này, có gì từ từ , phải mời tôi làm phép giải hạn cho , nếu gặp tai ương…”

      chết !”

      “Chuyện gì vậy?”

      Hạ Mộng Lộ đánh răng, nghe ồn ào bèn ra xem thử, thấy Hạ Nguyệt Đình đập người, vội vàng kéo lại, “Người tới là khách, em điên rồi sao?”

      “Khách cái gì mà khách? Lão chính là tên lừa gạt, đồ háo sắc, biết xấu hổ!” Hạ Nguyệt Đình vừa che ngực vừa la.

      Lúc này, mẹ Hạ và Lạc Vân Hải cũng chạy ra xem cuộc vui.

      “Sao vậy? Có chuyện gì à?” Mẹ Hạ hỏi.

      Đỗ Vương chớp mắt nhìn Lạc Vân Hải, trời, đại ca mặc cái gì vậy? Áo sơ mi, và quần cộc! là hủy hình tượng! Sao này nếu đại ca nhớ ra chắc chắn muốn mổ bụng tự sát cho mà xem!

      hai, rốt cuộc em tìm được rồi!” Đỗ Vương vứt phất trần qua bên, rớt nước mắt, ôm chặt hai vai Lạc Vân Hải, “ hai… Em tưởng chết rồi chứ!”

      Lạc Vũ Hinh vừa nhìn tạo hình của Đỗ Vương vừa nghĩ: khoa trương quá!

      “Cậu là ai?” Lạc Vân Hải cảm thấy người trước mặt rất quen, nhưng nhớ được rốt cuộc là ai.

      “Em là em của nè, hai, nhận ra em sao… sao rồi?” Đỗ Vương sờ sờ trán Lạc Vân Hải, rồi tiếp, “ hai…”

      Nửa tiếng sau…

      bàn ăn, mọi người đều động đũa, chỉ có mỗi Đỗ Vương là ăn lấy ăn để. Mẹ Hạ và Hạ Nguyệt Đình trơ mắt nhìn nguyên nồi cơm to đùng đều vào bụng Đỗ Vương, mười chén, má ơi, cứ thế này những người khác chết đói mất thôi, làm sao mà sống nổi? được, phải tìm cách đuổi ngay!

      Đỗ Vương ăn hết chén cuối cùng xong, ra vẻ như mấy đời chưa được ăn no, vỗ vỗ bụng, than thở, “Nửa năm rồi mới được ăn bữa no thế này đây!”

      Chỉ có cậu là no, những người còn lại đói rã ruột đây! Hạ Mộng Lộ vừa oán thầm vừa nhìn qua lại giữa mặt chồng mình và mặt Đỗ Vương, hỏi: “Cậu xác định ấy là hai của cậu?” Hoàn toàn thấy điểm nào giống hết!”

      Đỗ Vương thành lắc đầu, “Chúng tôi phải là em ruột!”

      Năm chữ ‘ phải em ruột’ khiến ba người phụ nữ nhà họ Hạ thở phào hơi, phải ruột thịt là tốt rồi, cho ít tiền đuổi là xong, chứ cứ bữa mười chén cơm thế này làm sao nuôi nổi!

      “Tôi là cháu của dì Ba của ấy! Còn thân hơi cả em ruột!”

      câu này khiến ba người phụ nữ của nhà họ Hạ như rơi vào vực sâu đáy, nhìn bộ dạng cậu ta hẳn là chưa từng làm việc nặng, ở lại chỉ biết ngồi ăn cơm trắng, mà dù có bắt làm, trong nhà cũng có việc gì dư để phân cho cậu ta, phải xử lý sao bây giờ?

      Lạc Vân Hải nửa tin nửa ngờ: “Sao cậu lại biết tôi ở đây mà tới?”

      “Đương nhiên là em biết!” Đỗ Vương giải thích, “ hai, quên rồi sao? Từ khi ba mẹ và ba mẹ em đều mất, em bị đưa đến nhi viện. Ngày đó, Đại Cẩu bên cạnh em giành lấy đồ ăn của lão rùa kia, lão liền dẫn người đánh đuổi hai em ta đến trước cửa nhà họ Thẩm, bọn họ còn mang theo súng, em khó khăn lắm mới thoát khỏi, nghe tin chết, ngay cả quan tài cho em cũng mua xong rồi, mấy ngày trước em vô tình thấy ở chợ, còn tưởng em nhận sai người nữa chứ, hỏi thăm khắp nơi mới biết ở đây. hai, quả nhiên chết… biết … Nửa năm nay em sống rất khổ sở, từ ngày … Ngày ngày em ăn xin… Chỉ thiếu điều phải bán máu mà sống! Giờ tốt rồi… Về sau, đâu em theo đó… Em nhất định phải ở cùng chỗ với !”


      Chương 30.2: hai, muốn em gạt người ?!


      Lạc Vũ Hinh nghe Đỗ Vương kể lể thê thảm, suýt nữa là cảm động đến rơi nước mắt, Đỗ Vương, học được kỹ năng này từ đâu vậy?

      Lạc Vân Hải hỏi, “Cậu là em của tôi?”

      Đỗ Vương nghe vậy ngửa đầu nháy nháy mắt, “ nhìn đôi mắt trong sáng của em nè, giống gạt người sao?”

      “Tại sao phải ăn mặc như vậy?”

      “Em cũng còn cách nào khác, có nghề nghiệp gì, mà công trường làm thợ hồ lại thấy vất vả quá, làm công cho người khác sợ bị bắt nạt, hết cách, em chỉ có thể tu, nhưng em muốn làm hòa thượng, điểm ba chấm đầu rất đau, hơn nữa em đẹp trai thế này, cạo trọc rồi chẳng phải rất khó coi sao? Sau này làm sau cưới vợ? Vì vậy, rốt cuộc em quyết định làm đạo sĩ, giả coi bói cho người ta để lấy chút tiền sống qua ngày!” Làm ơn đừng hỏi nữa, em hết biết bịa sao nữa rồi, cũng may là dẫn đám cấp dưới theo, nếu về sau làm sao ngẩng đầu làm người?

      Hạ Mộng Lộ kéo mẹ Hạ và Hạ Nguyệt Đình lại , “ những háo ăn mà còn rất làm biếng!” Nhất định thể giữ người này ở lại, tu mà vẫn muốn cưới vợ ? Đúng là bại hoại của xã hội.

      Lạc Vân Hải xúc động vỗ vỗ vai Đỗ Vương, “Cậu yên tâm, nếu hai ta từng đồng cam cộng khổ, là hai, nhất định bỏ mặc cậu, về sau chỉ cần hai có cơm ăn, chắc chắn để cậu phải ăn cháo!”

      Lời Lạc Vân Hải khiến ba người phụ nữ của nhà họ Hạ choáng váng, xem ra đuổi được rồi!

      “Cám ơn hai!” Đỗ Vương cảm động rớt nước mắt, đại ca vẫn là đại ca như ngày nào, dù có mất trí nhớ vẫn bạc đãi em, uổng công mình theo đại ca nhiều năm.

      phải là kẻ lừa đảo chứ?” Mẹ Hạ kéo Hạ Mộng Lộ nhắc nhở.

      Hạ Mộng Lộ lắc đầu, nghĩ: lừa đảo sao có thể được ràng như vậy? A Hải từng , biết trước kia làm nghề gì, nhưng nhớ từng giết rất nhiều người, mà lúc cứu quả người có vết đạn. A Hải có người thân, như vậy cũng tốt, sợ đột nhiên bỏ nữa, chỉ điểm này, đủ để cho cậu ta ở lại......

      “Cậu tên gì?”

      “A Đỗ?” Đỗ Vương nhanh chóng đáp.

      Hạ Nguyệt Đình hừ tiếng, “Người ta cũng tên A Đỗ nhưng người ta là người nổi tiếng, còn sao!” Đồ vô dụng!

      Đỗ Vương cau mày, con bé này bị gì vậy, sao cứ nhằm vào mình? Hừ, đàn ông tốt thèm chấp con !

      Cứ như vậy, nhà họ Hạ thể giữ lại vị khách mời mà đến này, phải dọn căn phòng cho Đỗ Vương ở. Mẹ Hạ bận rửa chén, nên : “Nguyệt Đình, con giúp A Đỗ dọn phòng!”

      “Dạ? Con muốn!” Hạ Nguyệt Đình lập tức từ chối, bình thường mình ghét cái loại con trai làm biếng rồi, chứ huống là vừa làm biếng vừa háo sắc vừa có khí phách đàn ông thế này.

      Đỗ Vương thầm nghiến răng, lúc đầu còn cảm thấy này lương thiện, ngờ hoàn toàn ngược lại, còn bằng cả những chỉ biết son phấn kia.

      Lạc Vân Hải đỡ lời, “Nguyệt Đình, nghe , dọn phòng , dẫn Đỗ Vương ra bến tàu đón khách!” xong, kéo tay Đỗ Vương, “ thay đồ khác thôi!”

      Hạ Nguyệt Đình giận dỗi đá văng cái nón dương dưới chân, tại sao lại là mình?

      Đỗ Vương thèm nhìn Hạ Nguyệt Đình nữa, người xa lạ mà thôi, dĩ nhiên mình mong gì ta dọn phòng cho mình, coi như huấn luyện quân thôi mà!

      Hai mươi bảy năm qua, bất cứ chuyện gì Đỗ Vương cũng thích người khác nhúng tay vào, đặc biệt là chuyện riêng, cho nên dù trong nhà có tiến cũng thuê người giúp việc.

      rể đúng là ăn no rảnh việc, tự ôm phiền toái vào người!”

      Trong phòng ngủ, Hạ Nguyệt Đình hung hăng ném ba lô hành lý của Đỗ Vương xuống đất. Tiếng “cạch” từ ba lô khiến Hạ Nguyệt Đình chú ý, ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi lên. Khi thấy thanh súng lục màu đen, Hạ Nguyệt Đình kinh hãi ngồi bệt xuống đất, trời ơi, đồ thiệt hay giả vậy? Hạ Nguyệt Đình run rẩy cầm khẩu súng lên, khá nặng, là thép, hơn nữa còn có mùi thuốc súng… Là !

      Hạ Nguyệt Đình mở hết ba lô ra: dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, mã tấu… Cuối cùng là ví tiền màu đen, thấy nhãn hiệu nhưng chất lượng khác trời vực với hàng bán ngoài vỉa hè. Hạ Nguyệt Đình rút tấm danh thiếp ra, tổng giám đốc công ty quốc tế Long Hổ, Đỗ Vương!

      Đỗ Vương… A Đỗ… Chính là trong tám vị tổng giám đốc của tập đoàn Long Hổ, dưới người vạn người!

      có nhầm lẫn gì chứ?

      Khuôn mặt in giấy chứng minh nhân dân của Đỗ Vương chứng minh tất cả.

      Rốt cuộc là sao?

      Hạ Nguyệt Đình sợ Đỗ Vương đột nhiên trở về, nhanh chóng nhét hết đồ vào trong ba lô, rồi để bên cạnh tivi, danh thiếp có thể là nhặt, nhưng chứng minh nhân dân cách nào giả được! Tại sao Đỗ Vương lại tới đây? Chẳng lẽ tới để khảo sát xem nhà họ Hạ có xứng cưới Lạc Vũ Hinh hay ?

      “Xin hỏi Thiền Ý Cư như thế nào?”

      lúc Đỗ Vương theo Lạc Vân Hải đến bến tàu có ba người khách hỏi đường. Thiền Ý Cư? Hình như là ở phía trước khoảng trăm mét.

      Đỗ Vương vừa định chỉ đường bị Lạc Vân Hải kéo lại : “Cậu với họ, gần đây ở khu này được an ninh, các khách sạn trong vòng hai trăm mét quanh đây đều có vụ mất cắp đồ quý. Trước mắt còn chưa bắt được thủ phạm! Sau đó nghĩ cách kéo họ đến khách sạn nhà mình!”

      “À, được!” Đỗ Vương lập tức gật đầu chạy . Mà đúng! Đỗ Vương lộn ngược trở về, nhìn Lạc Vân Hải với vẻ mặt khó tin, “ hai, muốn em gạt người?!”

      Trời ơi, đại ca bị sao vậy? Tuy em trong bang là xã hội đen, nhưng những chuyện lừa gạt thất đức thế này tuyệt đối chưa bao giờ làm! Hôm nay, đường đường tổng giám đốc như mình lại vì mấy trăm đồng mà… Về sau, mình làm sao dám ngẩng mặt mà sống nữa?

      Nếu ngày nào đó đại ca nhớ ra mọi chuyện, biết mình thấy được dáng vẻ ấy lúc này, có thể giết mình diệt khẩu hay đây?

      Chứng kiến càng nhiều, mình lại càng nguy hiểm! Đại ca có thể bình thường chút được ?

      Lạc Vân Hải nhún vai: “ làm?! Vậy để !”

      “Đừng đừng! Để em! Để em!” Đỗ Vương vội ngăn lại, loại chuyện mất mặt thế này sao dám làm phiền đại ca!

      Đỗ Vương đột nhiên cảm thấy thế này sống bằng chết. Tại sao trong Long Hổ nhiều người như vậy mà VũHinh lại tìm mìn, chẳng lẽ kiếp trước mình gây quá nhiều nghiệp chướng?

      Đỗ Vương gãi gãi ót, tiến lên khom lưng chào ba người khách kia rồi chỉ về hướng khách sạn Bồng Lai, : “Toàn bộ khách sạn ở núi Phổ Đà này đều có trộm, chỉ trừ khách sạn nhà chúng tôi là có! Ba người ở chỗ chúng tôi chứ?”

      Ba người khách kia há to miệng mà dòm Đỗ Vương.

      Lạc Vân Hải thầm mắng câu, thấy mấy người tới đón khách của những khách sạn khác chậm rãi tới gần, mặt lộ vẻ hung hăng lập tức đứng cách xa Đỗ Vương ra, làm bộ tôi biết ta, chờ thời cơ để chạy trốn.
      Last edited by a moderator: 14/5/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30: Đừng có đụng vào đồ của tôi!


      “Nhóc kia, mới gì đó?”

      Đỗ Vương nghiêng đầu nhìn về phía người vừa đẩy vai mình, cảm giác khá mới mẻ, kể từ khi tốt nghiệp trung học, lâu ai dám dùng giọng điệu như vậy để với mình, “ vừa đẩy tôi hả?”

      Lạc Vân Hải thấy ổn liên tục nháy mắt ra hiệu với Đỗ Vương, ‘bớt gây phiền phức !”

      Đỗ Vương làm như thấy, bắt đầu xắn tay áo lên. Nhớ ngày đó, bị gần trăm kẻ ngăn ở kho hàng, mà mình vẫn sống tới giờ đấy thôi?

      “Ai cho cậu như vậy? những đẩy mà còn muốn đánh cậu nữa đó!” bà thím xông lên đá Đỗ Vương cái.

      Đỗ Vương vừa định đánh trả, nhưng thấy là phái nữ, lập tức kiềm lại, quay đầu nhìn Lạc Vân Hải cầu cứu.

      Mười mấy người còn lại dần dần ép sát Đỗ Vương.

      Đỗ Vương thấy hơn phân nửa là phái nữ, cách nào ra tay được, bèn lui đến bên cạnh Lạc Vân Hải, “ hai! Em nghe !” Chỉ cần đại ca tiếng, ai thèm quan tâm mấy người là nam hay nữ!

      Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, ra vẻ bí hiểm, từ từ lui về phía sau, rồi hô lớn, “Go!” xong chạy ù té.

      Đỗ Vương nghe lệnh, lập tức xông lên, trái đấm phải đá, nhưng vừa quay đầu lại, mắt bỗng trợn to, ngờ vị đại ca mình liều chết theo sớm chạy trốn mất dạng, đại ca.... .... có nghĩa khí!

      Mấy bà thím cầm bảng ghi tên khách sạn mình đập tới tấp lên người Đỗ Vương, vừa đá vừa kéo tóc, vừa nhéo mặt.... ...

      “Này, còn đánh nữa là tôi đánh lại đó nha!” Đỗ Vương ôm đầu chạy trốn, giờ mới hiểu chữ ‘Go’ vừa rồi của Lạc Vân Hải có nghĩa là gì.

      Nếu đánh những người này về sau khách sạn Bồng Lai sao có thể tồn tại ở núi Phổ Đà được nữa! Đại ca, muốn chạy làm ơn báo tiếng chứ! thể đánh trả, chẳng lẽ chỉ có thể chịu đòn? Mà còn là đám phụ nữ nữa chứ!

      Chỉ chốc lát, khuôn mặt vốn tuấn tú của Đỗ Vương có vết máu loang lổ, thê thảm đến mức nỡ nhìn.

      người đàn ông xông lên đá cái mạnh lên lưng Đỗ Vương.

      “A!” Đỗ Vương ngã ập xuống, chóp mũi cọ lên mặt đất, đau thấu xương. Đáng chết! Những người này có định ngừng hay đây?

      Mấy người đường che miệng kêu to, mười mấy người bao vây đánh người đến mức đổ máu thế kia, biết có nên báo cảnh sát hay ?

      Bọn họ đánh hề nương tay. Rốt cuộc thấy rồi, bà thím đạp cái cuối cùng lên ót Đỗ Vương, hung hăng , “Chưa thấy ai biết xấu hổ như tên này, được rồi, thôi!” Xong đoàn người thản nhiên về phía bến tàu.

      Đỗ Vương nhắm mắt, cố nén lửa giận. Nếu phải mang người trách nhiệm nặng nề, hôm nay chắc chắn có người chết!

      “Cậu sao chứ? Mau về thôi!”

      Lạc Vân Hải trợn mắt nhìn Đỗ Vương, chẳng phải bảo chạy hay sao? Đánh lại mà còn hăng máu.

      Đỗ Vương nhìn Lạc Vân Hải, khóe miệng giật giật, nhưng rốt cuộc biết phải gì.

      Từ đến giờ, có lúc nào mình phải chịu khuất nhục thế này chứ?

      “Muốn trách trách chính cậu ! Những người này hề dễ chọc, chọc bọn họ, khách sạn Bồng Lai phải làm sao?... ...”

      Đỗ Vương tức giận xoay người . Nếu phải từng sống chết cùng nhau, xưng em từ thời tiểu học, muốn đập đại ca cái!

      Trong mắt Đỗ Vương tràn đầy đau lòng, thất vọng, và bất đắc dĩ.

      đại ca đầy khí phách và nghiêm nghị đâu mất rồi? Cam chịu ở chỗ này làm con rể, còn vì mấy trăm đồng tiền mà gạt người! Lạc Vân Hải, rốt cuộc muốn phải thế nào mới có thể nhớ lại những em vào sống ra chết với ?

      Lạc Vân áy náy , “Nếu muốn sống sót, phải hiểu được quy luật sinh tồn, từ từ rồi cậu cũng hiểu thôi!”

      Đỗ Vương hừ lạnh tiếng, sải bước . Nếu mình biết quy luật sinh tồn biết chết bao nhiêu lần rồi!

      Đỗ Vương về tới khách sạn Bồng Lai lập tức móc di động ra gọi, “Lập tức phái Tiểu Hứa của bên A Nam đến núi Phổ Đà! Tới nơi gọi cho tôi!”

      Mình tin với khả năng chữa bệnh cao siêu
      [​IMG]

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Đừng có đụng vào đồ của tôi!


      “Nhóc kia, mới gì đó?”

      Đỗ Vương nghiêng đầu nhìn về phía người vừa đẩy vai mình, cảm giác khá mới mẻ, kể từ khi tốt nghiệp trung học, lâu ai dám dùng giọng điệu như vậy để với mình, “ vừa đẩy tôi hả?”

      Lạc Vân Hải thấy ổn liên tục nháy mắt ra hiệu với Đỗ Vương, ‘bớt gây phiền phức !”

      Đỗ Vương làm như thấy, bắt đầu xắn tay áo lên. Nhớ ngày đó, bị gần trăm kẻ ngăn ở kho hàng, mà mình vẫn sống tới giờ đấy thôi?

      “Ai cho cậu như vậy? những đẩy mà còn muốn đánh cậu nữa đó!” bà thím xông lên đá Đỗ Vương cái.

      Đỗ Vương vừa định đánh trả, nhưng thấy là phái nữ, lập tức kiềm lại, quay đầu nhìn Lạc Vân Hải cầu cứu.

      Mười mấy người còn lại dần dần ép sát Đỗ Vương.

      Đỗ Vương thấy hơn phân nửa là phái nữ, cách nào ra tay được, bèn lui đến bên cạnh Lạc Vân Hải, “ hai! Em nghe !” Chỉ cần đại ca tiếng, ai thèm quan tâm mấy người là nam hay nữ!

      Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, ra vẻ bí hiểm, từ từ lui về phía sau, rồi hô lớn, “Go!” xong chạy ù té.

      Đỗ Vương nghe lệnh, lập tức xông lên, trái đấm phải đá, nhưng vừa quay đầu lại, mắt bỗng trợn to, ngờ vị đại ca mình liều chết theo sớm chạy trốn mất dạng, đại ca.... .... có nghĩa khí!

      Mấy bà thím cầm bảng ghi tên khách sạn mình đập tới tấp lên người Đỗ Vương, vừa đá vừa kéo tóc, vừa nhéo mặt.... ...

      “Này, còn đánh nữa là tôi đánh lại đó nha!” Đỗ Vương ôm đầu chạy trốn, giờ mới hiểu chữ ‘Go’ vừa rồi của Lạc Vân Hải có nghĩa là gì.

      Nếu đánh những người này về sau khách sạn Bồng Lai sao có thể tồn tại ở núi Phổ Đà được nữa! Đại ca, muốn chạy làm ơn báo tiếng chứ! thể đánh trả, chẳng lẽ chỉ có thể chịu đòn? Mà còn là đám phụ nữ nữa chứ!

      Chỉ chốc lát, khuôn mặt vốn tuấn tú của Đỗ Vương có vết máu loang lổ, thê thảm đến mức nỡ nhìn.

      người đàn ông xông lên đá cái mạnh lên lưng Đỗ Vương.

      “A!” Đỗ Vương ngã ập xuống, chóp mũi cọ lên mặt đất, đau thấu xương. Đáng chết! Những người này có định ngừng hay đây?

      Mấy người đường che miệng kêu to, mười mấy người bao vây đánh người đến mức đổ máu thế kia, biết có nên báo cảnh sát hay ?

      Bọn họ đánh hề nương tay. Rốt cuộc thấy rồi, bà thím đạp cái cuối cùng lên ót Đỗ Vương, hung hăng , “Chưa thấy ai biết xấu hổ như tên này, được rồi, thôi!” Xong đoàn người thản nhiên về phía bến tàu.

      Đỗ Vương nhắm mắt, cố nén lửa giận. Nếu phải mang người trách nhiệm nặng nề, hôm nay chắc chắn có người chết!

      “Cậu sao chứ? Mau về thôi!”

      Lạc Vân Hải trợn mắt nhìn Đỗ Vương, chẳng phải bảo chạy hay sao? Đánh lại mà còn hăng máu.

      Đỗ Vương nhìn Lạc Vân Hải, khóe miệng giật giật, nhưng rốt cuộc biết phải gì.

      Từ đến giờ, có lúc nào mình phải chịu khuất nhục thế này chứ?

      “Muốn trách trách chính cậu ! Những người này hề dễ chọc, chọc bọn họ, khách sạn Bồng Lai phải làm sao?... ...”

      Đỗ Vương tức giận xoay người . Nếu phải từng sống chết cùng nhau, xưng em từ thời tiểu học, muốn đập đại ca cái!

      Trong mắt Đỗ Vương tràn đầy đau lòng, thất vọng, và bất đắc dĩ.

      đại ca đầy khí phách và nghiêm nghị đâu mất rồi? Cam chịu ở chỗ này làm con rể, còn vì mấy trăm đồng tiền mà gạt người! Lạc Vân Hải, rốt cuộc muốn phải thế nào mới có thể nhớ lại những em vào sống ra chết với ?

      Lạc Vân áy náy , “Nếu muốn sống sót, phải hiểu được quy luật sinh tồn, từ từ rồi cậu cũng hiểu thôi!”

      Đỗ Vương hừ lạnh tiếng, sải bước . Nếu mình biết quy luật sinh tồn biết chết bao nhiêu lần rồi!

      Đỗ Vương về tới khách sạn Bồng Lai lập tức móc di động ra gọi, “Lập tức phái Tiểu Hứa của bên A Nam đến núi Phổ Đà! Tới nơi gọi cho tôi!”

      Mình tin với khả năng chữa bệnh cao siêu của Triều Hứa mà đại ca còn nhớ lại được.

      Lạc Vân Hải gãi gãi ót, hiểu mình đã sai cái gì, mà Đỗ Vương lại giận. Giữ cậu ta lại có phải là một quyết ̣nh sai lầm ? Dù sao thì cậu ta cũng mới tới nhà họ Hạ, hy vọng sẽ gây ra phiền phức gì cho cả nhà.

      Đỗ Vương về phòng, thấy Hạ Nguyệt ̀nh lúi húi lau sàn nhà, ́ nén giận nói: “Ra ngoài .”

      Hạ Nguyệt ̀nh giật bắn mình, té rạp xuống sàn, sau đó run rẩy đứng dậy, nhìn Đỗ Vương một cách sợ hãi, “ A! Vâng!”

      Đỗ Vương thầy lạ bèn nói, “ Đứng lại!”

      Hạ Nguyệt ̀nh nuốt nuốt nước miếng, “ Gì … Gì vậy?”

      Cứ nghĩ rằng Đỗ Vương là xã hội đen, Hạ Nguyệt ̀nh đã sợ đến mức dám ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh túa ra cả người, dám thở mạnh.

      Đỗ Vương ngộ ra có thể Hạ Nguyệt ̀nh đã biết thân phận của mình, nhìn về phía ti vi, mím môi hỏi, “Chẳng lẽ giáo dạy được lục xem đồ của người khác hay sao?”

      “ Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Hạ Nguyệt ̀nh run đến mức đánh rơi khăn lau xuống đất, vội vàng giải thích, “ Tôi .. Tôi chỉ muốn giúp dọn dẹp lại, tôi … Thật xin lỗi!” Chết rồi, ta sẽ nổ súng giết chết mình chứ? Làm sao bây giờ?

      Đỗ Vương thấy bộ dáng khiếp đảm của Hạ Nguyệt ̀nh thì cực kỳ chán ghét, “ sai, tôi chính là Đỗ Vương, cho nên tốt nhất hãy ngậm miệng lại! Nếu đừng trách tôi nể tình!” Đỗ Vương trong cơn tức giận nên nói mà hề lựa lời.

      Lúc này Hạ Nguyệt ̀nh giương mắt nhìn Đỗ Vương, thấy vẻ mặt thê thảm của thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng dám hỏi nhiều, “ sẽ làm hại chúng tôi sao?”

      “ Tôi có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ! Còn nữa, về sau cấm đụng vào đồ của tôi!” Đỗ Vương đóng sầm cửa lại, tức giận đạp bàn trà một cái, vì dùng lực quá mức ̣ng thêm sàn nhà vừa lau, nên trượt mạnh một cái, đập mạnh xuống đất.

      Hạ Nguyệt ̀nh nghe tiếng động mạnh, mở cửa thấy vậy, chỉ biết che miệng, cười gượng nói: “ Quên.. quên nhắc sàn nhà vừa lau nên rất trơn, cẩn thận trượt!” Sau đó vội vàng đóng cửa lại, chạy như bay.

      Hạ Nguyệt ̀nh thấy Hạ Mông Lộ tưới hoa, vừa ̣nh nói ra bí mật động trời, lại nhớ tới lời cảnh báo của Đỗ Vương, bèn nghĩ, thôi cứ để tự nhiên , mất công lại phản tác dụng!

      ngờ, đời này mình lại được gặp tận mắt người nổi tiếng như vậy, vừa đẹp trai vừa có tiền vừa có quyền, chính là hoàng tử trong mộng của tất cả các gái, quan trọng nhất là ta lại còn độc thân.

      Dĩ nhiên, ta làm sao có thể thích một người bình thường như mình chứ, mà tất nhiên mình cũng chẳng có bất kỳ ảo tưởng nào đối với ta.

      Xã hội này trông thì như rất cưởi mở, nhưng thật ra vẫn bảo thủ như ngày nào, đặc biệt là những người đàn ông như ta, sao có thể thích một gái đã thất thân như mình chứ? Đỗ Vương lại càng thể nào, vì có lời đồn ta ghét nhất là dùng lại đồ người khác đã dùng, từ nhỏ như một ly trà, đến lớn như một chiếc xe mấy trục triệu.

      Thì ra cảm giác bị mất tư cách được ảo tưởng là như vậy!

      Đầu đông, đêm rất lạnh.

      Từ đó về sau, riêng gì Hạ Nguyệt ̀nh mà mọi người trong nhà họ Hạ cũng rất ít nói chuyện với Đỗ Vương, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Lạc Vân Hải cảm thấy người em này quá lười biếng! Mẹ Hạ và Hạ Mộng Lộ cho rằng, Đỗ Vương nên tự biết mọi người hoan nghênh mình mà đâu cho khuất mắt , ăn thì nhiều hơn bò mà làm thì ít hơn cả heo, tự cho mình là rất ghê gớm, cả ngày ngồi ghế phơi nắng, học phong cách của đại gia.

      Còn Hạ Nguyệt ̀nh dám nói chuyện là vì sợ. Hai ngày rồi, vẫn thấy nói một câu nào, hôm nay ta lại nhìn ra biển với vẻ mặt thất vọng. Vết thương mặt ta vẫn chưa bớt, tại sao chị họ và rể lại đưa thuốc cho ta chứ?

      “ Nguyệt ̀nh, nói thế nào cậu cũng là người thân của A Hải, em đưa cái này cho cậu ta !”

      Hạ Mộng Lộ nhét một chai thuốc bôi vào tay Hạ Nguyệt ̀nh, thở dài nói, “ biết đến lúc nào cậu ta mới ý thức được mình là kẻ trắng tay, chẳng lẽ cậu ta nghĩ mình là ông chủ nhà giàu, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa hay sao?”

      công trường, sợ mệt; làm, sợ bị bắt nạt; tu, sợ xấu! Trời ơi, tội gì ông phải để một kẻ ký sinh trùng như vậy sống đời làm gì?

      Hạ Nguyệt ̀nh vội nói, “ Tại sao lại là em? Em đâu!”

      “ Kêu em thì em !!! Chị tin rằng cậu ta sẽ sửa đổi, vấn đề là thời gian thôi!” Dứt lời, Hạ Mộng Lộ bước thẳng vào phòng.

      Sóng biển đập từng cơn vào bờ.

      Đỗ Vương ngồi một mình mỏm đá, một tay vuốt vuốt điện thoại di động, nhìn xa xa phía mặt biển tối đen.

      Hạ Nguyệt ̀nh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vương, đưa chai thuốc ra, “ Cho nè!”

      Chương 32: Hôn


      Đỗ Vương chỉ liếc chai thuốc cái, rồi tiếp tục nhìn ra xa, “ nên ảo tưởng tôi là hoàng tử trong mơ của , lại càng đừng nghĩ dùng những hành động thế này để lấy lòng đàn ông, loại con như vậy, chỗ nào cũng có!”

      ta bị hoang tưởng à? Hạ Nguyệt Đình đen mặt, mở nắp chai thuốc, quết ra ít rồi bôi đại lên mặt Đỗ Vương. Nếu do chị họ bắt, mình mới thèm tự ngược thế này đâu, “Là chị họ kêu tôi cầm tới!”

      Đỗ Vương nghe vậy, né nữa, để im cho Hạ Nguyệt Đình bôi thuốc, “Đừng với tôi là chưa hề có ảo tưởng gì với tôi! Quỷ mới tin!”

      Hạ Nguyệt Đình bôi thuốc, rồi dán băng cá nhân lên cho Đỗ Vương xong, đứng dậy nhìn Đỗ Vương cười , “ yên tâm, tôi vĩnh viễn có ảo tưởng gì với hết!” sau đó nhảy xuống khỏi mỏm đá.


      Nếu là trước đây, có lẽ mình có ảo tưởng, nhưng sau đêm kia, tư cách để ảo tưởng cũng còn nữa rồi!

      “Xạo!” Đỗ Vương vứt tàn thuốc xuống biển, phản bác cách khinh bỉ.

      Hạ Nguyệt Đình nhướng mày, giận , “Dù tôi làm gì được , nhưng cũng đừng có quá đáng! Tự xem mình rất ghê gớm, cho là tất cả phụ nữ đều phải thích mà tự cao tự đại! Thôi ! Tôi cho biết, như lời đó, họ theo đơn giản chỉ vì tài sản của , khi còn gì nữa, ai chịu theo ?” Vốn rất hâm mộ ta, cảm thấy ta có tất cả những gì mà mình mơ ước, đột nhiên lại cảm thấy ta đáng thương.

      Đỗ Vương nghe vậy, vẻ mặt càng ngày càng trầm, thấy Hạ Nguyệt Đình ngửa mặt nhìn mình với vẻ kiên cường, bèn nở nụ cười, “ ngờ rất có khí phách, được, coi như nãy giờ tôi bậy, tới đây, chuyện với tôi chút!”

      “Tại sao tôi phải nghe theo lời ?” Hạ Nguyệt Đình xong xoay người bước .

      vạn nhân dân tệ! Chỉ tâm thôi!”

      vạn tệ.... ... Hạ Nguyệt Đình nhanh chóng quay lại, ngồi xuống mỏm đá, loạt động tác rất liền mạch, “Tâm !”, vừa vừa xòe tay ra.

      Đỗ Vương thấy Hạ Nguyệt Đình có chút ảo tưởng nào với mình cảm thấy hơi mất mác, “ có biết có biết bao nhiêu người mong chờ được chuyện với tôi ?” Con chết tiệt, dám đòi tiền , chẳng lẽ mình còn đáng vài tờ tiền?

      “Tôi rồi, họ là vì tiền của mà thôi, tôi cũng vậy, mau lấy ra !”

      Đỗ Vương chậc lưỡi, “ rất thẳng thắn!” rồi móc ra hai mươi tờ tiền đô đưa cho Hạ Nguyệt Đình, “Phần dư xem như là tiền boa cho ! Mà chị họ tôi có nhau ? Hay chỉ là giỡn chơi?” Nếu phải nhau , tốt quá rồi, về sau tội nghiệt bớt .

      Hạ Nguyệt Đình vuốt ve mấy tờ tiền, nghe vậy trừng Đỗ Vương , “ hỏi họ tôi và Vũ Hinh, mà hỏi chị họ và rể làm gì?”

      “Trả tiền lại cho tôi!” Đỗ Vương vươn tay ra định giật lại mấy tờ tiền.

      “Tôi , tôi ! hỏi cái gì tôi cũng hết!” Hạ Nguyệt Đình lập tức nhét tiền vào trong áo, , “Đương nhiên là nhau ! Chị họ tôi từng tuyên bố cưới người có tiền, nhưng giờ lại đồng ý lấy người lang thang có gì cả như rể, chứng tỏ chị ấy rất thích rể, hơn nữa, chị họ còn , nếu có ngày rể ra , chắc chắn chị ấy tự sát!”

      Đỗ Vương nghe vậy, sặc khói thuốc, ho khan ngừng, “Khụ khụ....... Chị họ tự sát?” nghiêm trọng như vậy chứ?

      Hạ Nguyệt Đình nhịn cười, khoát tay , “Đùa thôi! Mặc dù tôi biết tại sao lại hỏi chuyện này, nhưng chị họ tôi quả rất thích rể, rể cũng rất chị ấy, ngày kết hôn, rể cứ cười ngu suốt đó!”

      “Nếu như, tôi là nếu như, ra ở nhà hai tôi còn có .... .....” Đỗ Vương thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Hạ Nguyệt Đình cách nào hết câu được.
      Nhưng hết cách rồi! Nếu muốn đại ca nhớ lại, trước mắt chỉ có này có thể giúp mình, thể để đại ca tiếp tục lãng phí thời gian ở đây được, “Còn có người vợ chưa cưới chờ ấy, hai người là bạn chơi từ , sao?”

      “Tôi....... Tôi biết! Giả thiết của hơi quá đáng! Hơn nữa, rể lại phải là hai của , đừng tưởng tôi biết, gạt chúng tôi, rể hoàn toàn biết nhau!”

      Đỗ Vương lắc đầu, “Tôi quen ấy nên mới hỏi, nếu như ấy có người vợ chưa cưới chờ ở nhà, mà người đó có thể là vì cứu ấy mà suýt chết oan, nghĩ sao? biết gì về quá khứ của ấy mà cứ kết hôn, có phải quá qua loa hay ? Nhà sợ, ngày nào đó, ấy bỗng nhiên nhớ lại quá khứ và vứt bỏ chị sao?”

      Hạ Nguyệt ̀nh gãi gãi ót, “ Vấn đề này tất nhiên chúng tôi đã nghĩ tới. Tôi phải là chị họ nên biết chị ấy nghĩ thế nào. Nhưng tôi có thể chắc chắn, chị họ thật sự rể, cho nên, nếu muốn bị nhà tôi ghi hận thì chắc chắn nên nói ra giả thiết này, Vũ Hinh cũng nói, rể là đàn lớp của ấy, rể còn chưa có vợ chưa có cưới gì hết mà!”

      “ Tôi chỉ nói là nếu như, là nếu như thôi, hiểu ?”

      “ Tôi từ chối trả lời vấn đề có thật này!”

      Đỗ Vương phiền não móc thuốc lá ra hút tiếp.

      Nếu sau khi đại ca , mà Hạ Mộng Lộ thật sự tự sát thì chuyện lớn rồi. Còn cả Vũ Hinh nữa, Vũ Hinh tức giận bỏ nhà , bác trai bác gái có giết mình ?

      “ Thôi, cứ giữ tiền ! Ngày mai giúp tôi một việc, xong việc tôi sẽ đưa một vạn nữa, được ?”

      “ Thật hả?” Hạ Nguyệt ̀nh vừa nghe ‘một vạn’, mắt liền phát sáng, thấy Đỗ Vương gật đầu thì lập tức ôm lấy hai vai Đỗ Vương mà lắc, “ chính là thần tài của tôi! Tôi chết mất! nói , việc gì? Chỉ cần là tôi làm được, dù lên núi đeo biển lửa cũng nhát quyết chối từ!”

      Cứ thế này, chẳng mấy chốc, mình sẽ trở thành triệu phú mất thôi!

      Đỗ Vương chưa thấy ai tham tiền như vậy, nhịn cười nói, “Vũ Hinh từng nói nếu ấy cưới được chồng thì tôi cũng đừng mong được sống yên! đoán sai, tôi là do Vân Hải phái đến để khảo sát nhà , nếu họ thật sự Vũ Hinh, nhà họ Lạc sẽ ngăn trở. Trước mắt tôi chưa xác ̣nh nhà có thật là vì tiền tài nhà họ Lạc hay , nên vẫn phải tiếp tục quan sát, cho đến khi hai người đó kết hôn mới thôi! Cá nhân tôi thì đứng ở bên phía nhà , biết tính tình Vũ Hinh hơi khó chiu, họ lại có thể khiến ấy chịu phục, vì vậy rất khâm phục họ , do đó tôi quyết ̣nh sẽ giúp đỡ người nhà , mà đầu tiên chính là giúp rể , một người mất trí nhớ chẳng khác nào mất một nửa linh hồn, cho nên, kẻ tham tiền, có đồng ý cùng với tôi giúp rể mau chóng khôi phục trí nhớ ?”

      Hạ Nguyệt ̀nh ngờ Đỗ Vương lại tốt đến thế, bè gật đầu như băm tỏi, “ Tất nhiên tôi đồng ý! Nhưng phải giúp thế nào?”

      “ Đơn giản thôi! Trong bang Long Hổ của chúng tôi, người tài vô số, trong đó có một bác sĩ có thể ví như kiếp sau của Hoa Đà tình nguyện đến đây giúp, nhưng tôi lại thể nói thân phận thật của mình, nếu bọn họ biết tôi là do Vân Hải phái tới, vậy còn khảo sát thế nào được, phải ?”

      “ Cho nên?”

      “ Cho nên, chúng ta sẽ lén sắp xếp cho vị bác sĩ này ở lại nhà , để người đó tiếp tục quan sát bệnh tình của rể . cứ nói người đó là người thân của , mỗi ngày người đó sẽ trả tiền cho tiền ở và tiền ăn đầy đủ, vậy được chứ?”

      Hạ Nguyệt ̀nh cau mày, “Vậy có cần tôi giúp gì đâu?”

      “ Sai rồi! Khách trọ bình thường làm sao tiếp xúc thường xuyên với rể được? Cho nên mới cần nói đó là người thân của , sẽ khám bệnh miễn phí cho rể . Chẳng lẽ muốn giúp rể mau chóng nhớ lại mọi chuyện sao?” Đỗ Vương sốt ruột tiến sát mặt Hạ Nguyệt ̀nh hỏi. Vấn đề lớn trước mắt là nếu đại ca cho chữa thì làm sao hết bệnh được, chỉ có người nhà họ Hạ khuyên ấy mới nghe thôi.

      Hạ Nguyệt ̀nh thấy mặt Đỗ Vương quá gần, hô hấp bỗng chậm lại. ngờ Đỗ Vương cũng có lúc cần mình như vậy! Mà tự nhiên ta tiến sát như vậy làm gì chứ?

      Hạ Nguyệt ̀nh gật đầu một cách vô thức, “ Được!”

      “ Ok!”

      Đỗ Vương ngờ Hạ Nguyệt ̀nh dễ bị gạt đến vậy, bèn ấn lên môi một nụ hôn xem như phần thưởng, “ vậy ngày mai tôi sẽ dẫn người đó tới đây! Nhớ, người đó là người thân của ! Tôi tin tưởng có thể làm tốt! Tôi phát hiện thật đáng , càng lúc càng đáng !” Đỗ Vương nói xong, vui vẻ huýt sáo chạy .

      Hạ Nguyệt ̀nh hoàn toàn hóa đá, ngón tay vuốt ve môi mình một cách vô thức.

      Mình rất đáng sao? Nhưng ta có lý do gì để gạt mình cả! Tại sao phải là A Đỗ mà là Đỗ Vương chứ? Nếu là A Đỗ, thì tôi có thể bắt chước chị họ cho ở rể, sau đó hạnh phúc cả đời rồi.

      Hạ Nguyệt ̀nh cắn chặt môi dưới, vùi mặt vào đầu gối, cuộn mình lại, tưởng tượng thế giới này chỉ còn lại mình .

      Nhưng một lúc sau Hạ Nguyệt ̀nh bỗng phát hiện, thì ra, cần tưởng tượng, quả thật chỉ có một mình đơn.

      Những con sóng ngừng vỗ mạnh vào mỏm đá. gái ngồi đó cũng chẳng khác gì mỏm đá có sự sống, biết buồn vui giận hờn.
      Last edited by a moderator: 22/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Có thể hồi phục


      Ở thành phố F, có khu biệt thự luôn khiến mọi người chú ý, đó là khu ‘Biệt thự nhà họ Trình’, mặc kệ qua bao lâu vẫn sừng sững như ban đầu, nơi ở của những thế hệ nòng cốt lúc trước trong bang Long Hổ khi về già. Từng tòa biệt thự nối liền nhau, thống nhất theo phong cách châu Âu.

      Buổi chiều, dưới gốc cây đa, nhóm người ngồi đánh mạt chược.

      “Gánh!”

      “Ông lại gánh, ở đâu mà nhiều gánh vậy chứ?” Trình Thất liếc Ma Tử cái.

      Lạc Viêm ngồi góc vuốt ve món đồ chơi con trai thường chơi hồi còn bé, đó là con trăn bằng nhựa dài chừng thước.

      Bạch Diệp Thành cầm hai lon bia tới. “A Nhiêm cũng hơn mười năm rồi đúng ?”

      Lạc Viêm cười khổ gật đầu, “Đúng vậy, trước kia tôi và chị dâu cậu luôn bận rộn công việc, bôn ba khắp nơi thế giới, để Tiểu Hải ở nhà mình, chỉ có A Nhiêm làm bạn với nó! Giờ A Nhiêm mất, Tiểu Hải cũng mất. Tôi bỗng nghĩ có phải do bình thường mình làm quá nhiều điều ác hay ?” Lạc Viêm nhìn trời hỏi, tại sao lại xảy ra chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ?

      Bạch Diệp Thành vỗ vỗ vai Lạc Viêm, “Đừng nghĩ nhiều nữa, còn có Vũ Hinh mà!”

      Lạc Viêm khẽ lắc đầu, “Cậu hiểu đâu Tiểu Hải có ý nghĩa đến thế nào đâu! Nó tựa như sợi dây vô hình vững chắc nối chặt giữa tôi và chị dâu cậu, có lẽ có nó, tôi và chị dâu cậu cũng thể cùng nhau tới bây giờ!”

      Trình Thất siết viên mạt chược, thấy vẻ mặt ưu thương của chồng, bỗng cúi đầu nghẹn ngào, quả có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu có Tiểu Hải, có những kỉ niệm hạnh phúc nhưng bây giờ.

      Ma Tử và Lộ Băng cũng thở dài, từ khi giao bang lại cho bọn , nơi đây vẫn luôn tràn ngập tiếng cười, từng là em cùng nhau vào sống ra chết, già rồi có thể tập trung ở nơi an dưỡng, thỉnh thoảng tổ chức du lịch đâu đó. Nhưng từ khi Tiểu Hải mất , khu biệt thư này giống như bị nguyền rủa, còn tiếng cười nữa.

      “Giờ phải bàn xem nên cho đứa nào thay thế Tiểu Hải!” Đông Phương Minh đành lòng nhìn mọi người buồn bã, bèn sang chuyện khác.

      Lạc Viêm gật đầu tán thành, “Để các em trong bang tự động bỏ phiếu bầu !” Chín người kia từ trước tới giờ thân thiết như hình với bóng, luôn luôn đặt lợi ích của bang lên hàng đầu, nên ra ai đứng đầu những người còn lại cũng tuyệt đối nghe theo.

      Thái Bảo Nhi bưng nồi canh nấm tuyết lên múc cho mỗi người chén, cười , “Các các chú, đây là món mới con vừa học, mời các chú nếm thử! Cha mẹ, hai người cũng thử nha!”

      Trình Thất và Lạc Viêm đều nhận lấy chén, lòng thầm may mắn ông trời còn cho nhà họ đứa con dâu tốt như vậy. Trình Thất , “Bảo Nhi à, con xem con còn trẻ như vậy, hay là ba mẹ giới thiệu cho con.... ...”

      “Mẹ! Mẹ biết con cần mà! Từ khi A Hải mất, lòng của con cũng theo ấy rồi, về sau mẹ đừng những lời như vậy nữa. A Hải thể tròn đạo hiếu với cha mẹ, con thay ấy!” Mặc dù hôn lễ vẫn chưa hoàn tất, nhưng giấy tờ, luật pháp, mình là vợ của A Hải!

      Thái Bảo Nhi tiến lên ôm chầm lấy bả vai Trình Thất làm nũng , “Con chỉ muốn sống với cha mẹ cả đời thôi!”

      “Bảo Nhi, mẹ biết con hiếu thuận, nhưng lúc về già sao? Mẹ và ba con giờ có ước mơ gì cả, chỉ ngồi ăn chờ chết, nhưng chúng ta cảm thấy độc, bởi vì biết bên cạnh còn có người cùng với mình đến cuối đời, còn con?” Trình Thất vỗ về mặt Thái Bảo Nhi cách thương .

      Thái Bảo Nhi nhún vai, “Con còn có những kỉ niệm mà, rất nhiều kỉ niệm đẹp! Hơn nữa, A Hải vẫn luôn sống trong tim con, ấy vẫn luôn làm bạn với con.
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :