1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25 : Kết hôn

      Ba Hạ cùng mẹ Hạ nhìn nhau cái, nhất trí gật đầu.

      Lạc Vân Hải cau mày hoài nghi, có phải quá đột ngột hay ? Hơn nữa bọn họ phải luôn phản đối và Hạ Mộng Lộ kết giao sao?

      Hạ Mộng Lộ cũng cảm thấy làm như vậy là đúng, quả muốn ở chung chỗ với A Hải, vĩnh viễn ở chung chỗ, nhưng giống vợ chồng như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó A Hải hối hận, phải làm thế nào? Nên kéo mẹ qua bên khiển trách: "Mẹ làm gì vậy?"

      Mẹ Hạ thở dài: "Con , con thương cậu ta sao?"

      "Con…..Nhưng ngộ nhỡ sau này ấy hối hận phải làm sao? Con phải thế nào?"

      "Đính hôn, cũng phải là kết hôn, con sợ cái gì? Đến lúc đó con mới chính thức là vợ cậu ta, cho dù cậu ta hối hận, cũng phụ trách, lui vạn bước mà , nếu cậu ta từ bỏ con, nhưng ít nhất từng sống cùng nhau, con xem mẹ, mặc dù cùng cha con như lửa với nước, nhưng mẹ hối hận, bởi vì mẹ từng ông ấy, mẹ tin tưởng A Hải phải kiểu người đàn ông chịu trách nhiệm!"

      "Các người phải luôn phản đối sao?"

      "Mẹ ép buộc con, mẹ cũng nhìn ra, trừ cậu ta ra, con muốn ở chung với người nào, con muốn cùng A Hải cứ như vậy sao? Đến khi nào đây? Các con cũng kết hôn, nếu cả đời cậu ta nhớ được chuyện trước kia, con liền như vậy theo cậu ta cả đời sao? Nhưng nếu mẹ ép buộc con cùng người khác lập gia đình, lại sợ sau này con hận mẹ, hận bản thân mình!"

      Đúng vậy, căn bản muốn cùng người khác ở chung chỗ, chỉ muốn cùng A Hải, cứ như vậy, còn bằng cùng kết hôn, dù là ngày nào đó , cũng muốn sống cùng, tin tưởng trời cao tàn nhẫn như vậy, chừng A Hải chỉ là người mồ côi, có người nào, càng có đính hôn, có gì cả, hoặc là vĩnh viễn đều nhớ chuyện trước kia…..

      Người nha, cần gì cố kỵ nhiều như vậy? Có mệt mỏi hay ? Cười gật đầu : "Được, con nghe mẹ, mẹ, mẹ yên tâm, coi như ấy có người , con cũng có lòng tin đánh bại người đó, con ấy, nên nhất định có thể!" Nếu quả có người kia, như vậy xin lỗi! Tôi để cho ấy lại sống trong cảnh chém giết, tôi giúp chăm sóc ấy tốt, đến chết cũng đổi.

      "A Hải, còn cậu sao?" Mẹ Hạ giải quyết con xong, mặt mày hớn hở hỏi Lạc Vân Hải.

      "Cháu…..Để cháu suy nghĩ chút!"

      Dứt lời, xoay người chạy ra sân, tìm cái ghế ngồi xuống, rút thuốc lá ra đốt, rơi vào suy nghĩ, quá đột ngột, đột nhiên làm biết phải làm sao, Hạ Mộng Lộ là tốt, muốn hại , dĩ nhiên, cho dù có người gì đó, cũng tin tưởng sau khi khôi phục trí nhớ, vẩn lựa chọn Hạ Mộng Lộ, nhưng nếu tử tù, ngày nào đó bị bỏ tù, phải làm sao?

      "Này, nghĩ gì thế? Thế nào? muốn à?"

      dời ghế qua ngồi đối diện với , nhe răng : "Vẫn cảm thấy Hạ Mộng Lộ tôi xứng với kẻ lang thang như sao?" Đáng ghét, đồng ý, ta còn suy tính.

      "Tôi muốn làm hại đời , có thể đợi sau khi tôi nhớ ra tất cả….."

      Trong lòng Hạ Mộng Lộ ê ẩm hồi, ta, bỏ ra tất cả cảm tình, cư nhiên cho nửa điểm đáp lại, nhớ tới? Nếu như gần đến chết cũng nhớ được sao? Muốn đợi đến đầu tóc bạc hết sao? Tại sao? Nuốt nước miếng hung ác : " là sợ có người trong lòng ? sợ ấy khổ sở, như vậy, ngày mai , tôi giỡn, tôi là nghiêm túc, cũng phải uy hiếp , chỉ là tôi muốn hãm quá sâu, sâu đến cách nào kềm chế, muốn phá hủy cuộc đời tôi như vậy, A Hải, những năm này tôi để dành ít tiền, tôi cho hết, chính mình tự tìm công việc tốt, sớm chút nhớ tới ấy!" Sau khi đứng dậy vô lực chạy hướng phòng ngủ.

      "Tại sao hễ chút là đem tôi đẩy ra xa vậy?" biết làm như vậy khiến người ta rất đau đớn sao?

      "Vậy cho tôi biết nên làm thế nào? Tôi là người, tôi có tri giác, tôi đau, tôi muốn có cha mẹ chăm sóc, muốn tôi đợi đến đầu bạc sao? A Hải, tôi bắt đầu hối hận khi mang về, ít nhất cuộc sống trước kia của tôi rất đơn giản, vui vẻ, giống như bây giờ tâm nặng nề, trong lòng luôn lo lắng!"

      Lạc Vân Hải vứt tàn thuốc xuống, tiến lên lau hết nước mắt , cố làm uất ức: "Nếu kết hôn bị đuổi , được, tôi nguyện ý cưới , như vậy được chưa? Đừng khóc"

      Vốn định nổi giận, nhưng thấy mặt toàn ý đùa giỡn, lúc này mới nín khóc mà cười: "Ừ, lời này là , làm con rễ nhà họ Hạ đơn giản như vậy đâu, giặt quần áo nấu cơm, làm tất cả việc nhà, còn phải ra ngoài kiếm tiền nuôi tôi!"

      "Vậy gả cho người giúp việc…..Được được được, trong nhà có chuyện gì, tôi đều làm, vậy làm gì?"

      Sắp kết hôn rồi, sắp được kết hôn cùng A Hải rồi, vì sao trong lòng kích động như vậy? nguyện ý cưới , nghe vậy phách lối chỉ vào lỗ mũi mình nhíu mày : "Tôi phụ trách làm giám đốc của , hắc, cảm giác có người sai bảo tệ, được rồi được rồi, tôi đồng cam cộng khổ cùng , đồng hội đồng thuyền, được chưa?" Nâng lên khuôn mặt nhắn xinh đẹp, sao chịu được bị khi dễ chứ?

      Nụ cười ngây thơ của luôn làm xúc động, ra được cảm động, trong lòng , chỉ là kẻ lang thang, ác ma giết người, nhưng vẫn muốn lấy ? Ngón cái mơn trớn vuốt cánh môi đỏ tươi của , kìm hãm được, cúi đầu hôn xuống.

      Hạ Mộng Lộ cũng kháng cự, ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, giương cao hàm lên, đôi tay cực kỳ khẩn trương nắm lấy vạt áo , làm như vậy, rốt cuộc là đúng là sai? Có lẽ là sai , nhưng quản được tim mình, tự nguyện lao đầu vào lửa thiêu thân, có phải rất ích kỷ hay ? Vậy ích kỷ lần , cho dù tương lai có bao nhiêu cực khổ, chỉ cần giờ phút này A Hải là của , cũng chấp nhận.

      Trước kia hiểu tình có bao nhiêu sức quyến rũ, hiểu mẹ vì sao chịu cùng chăn gối với cha, nhưng cũng tái hôn, tại hiểu, hiểu.

      Lần đầu tiên có người đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của , hơi thở phái nam làm người ta kháng cự được rơi vào trầm luân, đưa tay vòng qua cổ , nhón chân lên lưu loát đáp lại, ra đây chính là hôn, thích hôn mình, thích trong miệng có mùi thuốc lá mê người, thích động tác dịu dàng của , thích hơn làm tim đập nhanh.

      ‘Đùng đùng đùng!’

      " Hạ, mạnh khỏe, nhìn chú rễ này, bộ dáng tệ!"

      "Vóc dáng , chúc mừng chúc mừng!"

      Ngày hôm đó, nhà họ Hạ đãi tiệc, hàng xóm, họ hàng gần xa đều đến chúc mừng, chiêng trống vang trời, ngay cả các du khách cũng dừng bước lại chia sẻ niềm vui, chúc phúc cho họ.

      Tuy ba Hạ đối với cuộc hôn nhân này hài lòng lắm, nhưng con lớn, tự nhiên có ý nghĩ riêng của mình, muốn quản cũng quản được, lại thêm vợ mình đồng ý, trong lòng có chút sầu lo, tuy vậy nhưng ông vẫn cười đáp lại: "Cám ơn, mời vào bên trong mời vào bên trong!" Được rồi, nếu con nguyện ý gả, con rể nguyện ý cưới, vậy ông chúc phúc bọn họ đầu bạc răng long, vả lại người con rễ này cũng rất tốt, tệ tệ.

      "Nghe là Hoắc Hâm nhà Hoắc đúng ? Nhà Hoắc là thuyền trưởng phụ trách việc đưa đón đến cửa hàng họ Thẩm, về sau Hạ gia tốn phí đường rồi!"

      "Con trai của Hoắc phải lâu trước đây bị người bắt cóc rồi sao?"

      "Nhất định là trở lại rồi, này còn phải hỏi sao?"

      "Mộng Lộ đứa này, tương lai có phúc, nhìn tiểu tử kia, mắt to mày rậm, màu da khỏe mạnh, có thể xem là người đẹp trai nhất núi Phổ Đà chúng ta rồi!"

      "Thoạt nhìn cũng đông khách, cười ngừng nha!"

      Tiếng nghị luận của mọi người truyền đến trong lỗ tai mẹ Hạ, làm bà cười khép miệng, đây xem như mối lương duyên trời định chứ? Nhất định là Bồ Tát phù hộ, hơn nữa là con rể tới nhà, nửa đời sau có phúc.

      Hạ Mộng Lộ và Lạc Vân Hải cùng nhau rót rượu cho các vị khách, bộ áo cưới trắng noãn hợp với giày Tây, nhất thời trở thành đoạn giai thoại làm những người núi hâm mộ, cũng ngờ A Hải mặc âu phục đẹp trai như vậy, thấy mấy ánh mắt bạn học ghen tỵ, qua rót rượu : "Cám ơn các bạn đến tham gia hôn lễ!" Là muốn đến xem gả cho cái mặt hàng gì chứ gì? Hừ, A Hải của là chú rễ đẹp trai nhất núi Phổ Đà.

      Quả nhiên, mấy nhìn chú rễ chớp mắt, đạp cứt chó sao chứ? Tại sao lời đồn đãi ai thèm lấy thế nhưng lại có số đào hoa như thế chứ? Đáng ghét.

      Ban đêm, trong phòng tân hôn, Hạ Mộng Lộ tham tiền như điên ngồi đếm tiền mừng, Wow, tự nhiên có năm vạn đồng, phát tài phát tài rồi.

      So với những người khách ở bên ngoài say mèm, Lạc Vân Hải uống rượu cả ngày nhưng mặt hồng thở gấp, đẩy cửa ra nhìn thấy vợ mình ngồi xếp chân ở giường điếm tiền, lắc đầu cái rồi khóa trái cửa, ngồi kế bên xấu hổ : "Mộng Lộ…..Chúng ta…..Có phải nên ….." Động phòng hay ?

      Hạ Mộng Lộ vội ho tiếng, xoa xoa khuôn mặt nhắn hồng hào của mình, lắc đầu : " được!" Đem tiền bỏ vào hộp bảo bối, chính nghĩa : "Tuy chúng ta kết hôn, nhưng tôi còn chưa chuẩn bị việc sinh con dưỡng cái, tôi….." muốn giống như mẹ, mình nuôi dưỡng đứa bé, đau lòng giày xéo áo cưới : "Cho tôi chút thời gian được ?"

      Lạc Vân Hải đưa tay cưng chìu chiếc mũi thon của vợ mình : "Cũng biết là ai uy hiếp muốn kết hôn, thế nào? Hối hận sao?" Đứa ngốc, nếu sợ, cần gì phải làm vậy?

      Mỗi lần vừa nghĩ đến giấy hôn thú viết tên tuổi của Hoắc Hâm, lòng luôn lo lắng, đó phải tên tuổi của A Hải, kết hôn, Hạ Mộng Lộ kết hôn, mơ ước trở thành rồi, cả người cũng ngập tràn hạnh phúc, mà càng như vậy, càng sợ hãi: "A Hải, nếu như có ngày nhớ ra, rời khỏi tôi sao?"

      "Dĩ nhiên , là vợ của tôi, nơi này là nhà của tôi, sao có thể rời được?" Vì sao con luôn thích suy nghĩ lung tung chứ? có chút mệt mỏi cởi áo khoác xuống, sau đó nằm vào trong chăn, đưa tay : "Đến đây, ngủ !"

      "Tôi sợ!" Tâm mất rồi, nếu như ngay cả thân cũng mất, về sau còn cái gì chứ?

      Đầu Lạc Vân Hải bốc lên vạch đen, dùng sức cởi áo cưới ra, cho cự tuyệt, mạnh mẽ đem thân thể mềm mại kéo vào trong ngực, đắp chăn mỏng lên : "Ngủ!"

      Hạ Mộng Lộ hoang mang sợ hãi giãy giụa: "A Hải, van cầu , cho tôi chút thời gian có được hay ? biết vì sao, tôi rất sợ, tôi….."

      "Nếu còn cử động tiếp nữa, tôi đảm bảo được ăn ngay đó!" tên con trai buộc chặt cánh tay, cắn lỗ tai uy hiếp, coi là cái gì? Liễu Hạ Huệ sao?

      Hạ Mộng Lộ kinh ngạc trợn to mắt, cảm thấy có cái gì đó nổi dậy muốn xé rách , thân thể cứng ngắc dám động đậy, hô hấp của người đàn ông càng ngày càng nặng nề, nhịn rất khó chịu sao? Đáy lòng có thanh cho biết, thể làm như vậy, có lẽ trời cao nhắc nhở, là nghĩ quá nhiều hay nên qua dập lửa đây?

      Nằm trong lòng ngực cường tráng, cảm giác chân như vậy, rụt rè ngửa đầu, nhưng hai mắt đối phương nhắm lại, ý nghĩ mãnh liệt nảy sinh trong lòng , đây chính là lý do tại sao thích , là chính nhân quân tử, tuyệt ép buộc , nhưng thể mềm lòng: "Nếu như nửa năm sau, chúng ta còn ở chung chỗ, tôi sinh đứa bé cho !"

      Mày kiếm chậm rãi sơ tán ra, nhếch môi : "Được!" Mắt sáng mở ra, mí mắt rũ xuống, kê sát lại nhìn thẳng vào mắt vợ mình, làm thế nào bây giờ, là muốn giải quyết tại chỗ, nhưng thể, mất tư cách này, vì sao còn chưa nhớ lại? Ôm người đẹp trong ngực, thể nghi ngờ là loại hành hạ: "Trong nửa năm này, chúng ta phải ngủ cùng nhau, cho , phải gọi tôi là chồng và cho tôi nắm tay hôn môi, nếu như đồng ý, tôi liền việc này cho chú….. Cha vợ mẹ vợ!" Trong mắt có ý thương lượng.

      Người đàn ông này, sao có nhiều cầu như vậy? nửa năm rồi, ta gấp cái gì chứ? Đáng chết, mới kết hôn bắt đầu khi dễ , nếu cha mẹ biết biết có giết hay ? được đấy A Hải, xem như lợi hại: "Những thứ này thành vấn đề, nhưng cũng phải đồng ý cầu của tôi!"

      lập tức cười tà ác, nhanh chóng cúi đầu ngậm cái miệng của .

      "Ưmh….. còn chưa đồng ý cầu của tôi….."

      "Hôn xong lại !"

      " xong lại hôn!"

      "Hôn xong….. Ưmh….. Hạ Mộng Lộ, người đàn bà chanh cua này, muốn mưu sát chồng sao?" tên con trai lấy tay đè lại chỗ giữa hai chân hít khí lạnh, chiêu thức hèn hạ như vậy, ai dạy vậy?

      Hạ Mộng Lộ sao cả nhún nhún vai: "Đừng tưởng rằng con dễ chọc, cầu của tôi rất đơn giản, là từ giờ phút này cho phép cùng bất kỳ nào liếc mắt đưa tình, càng cho phép cùng xa lạ….. đúng, chuyện với đẹp hơn tôi, nhưng tôi cảnh cáo , cái gì tôi cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chồng ngoại tình là thể tha thứ, trong đôi mắt thể bẻ cong ! Nếu để tôi chộp được, đầu tiên móc hai mắt , sau đó chặt hai chân của , nhưng đừng lo, tôi nuôi cả đời." cười vô hại .

      Lạc Vân Hải kêu oan tiếng, lúc nào liếc mắt đưa tình rồi hả? Chậc chậc chậc, lấy dạ xoa sao: " yên tâm, tôi giống như cha vợ!" Aizz, hôn nhân quả nhiên là phần mộ, nhìn cũng thể nhìn sao? Vậy còn cái gì là thân thể tự do? Này còn là tự mình móc ra phần mộ chứ.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26.1: Kim Mao Sư Vương

      Mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống chiếu quanh các hòn đảo và ngọn núi, nhìn từ trời xuống, nhà họ Hạ sao mà bé quá, nhưng lại sáng chói vạn trượng, tuy phải là nhà giàu nhất thế giới, nhưng cũng thua kém người khác, trong tay nắm vô số ban hội giữ mạch máu kinh tế, nhưng lại sống trong ngôi nhà .

      "A Hải, là như vậy, cũng phải là cha vợ bắt nạt con, chủ yếu là Trạch Nguyên, do học phí của trai Mộng Lộ quá lớn, theo quán cơm này của cha, mỗi tháng cũng chỉ đủ phí tiêu xài tháng của nó, mà đứa bé kia cũng chịu thua kém người khác, nhà trường có cơ hội xuất ngoại học tập thêm, cho nên cha muốn đem việc này giao cho con, nhưng con yên tâm, về sau khách sạn của mẹ con giao cho hai con xử lý, tiền kiếm được là của các con!"

      Mùi hoa thoang thoảng trong khắp nhà, người nhà mặt đối mặt thương lượng với nhau, mặc dù mẹ Hạ rất muốn mở miệng quyền nuôi dưỡng con cái, nhưng con cũng nên có nhà riêng của mình: "Nếu như hai người các con muốn ở riêng, vậy sau này khách sạn thu vào các con bảy, mẹ ba, mẹ đem tiền để dành của mình cho trai con ra nước ngoài!"

      Hạ Mộng Lộ phiền não gãi gãi đầu, ở riêng? Phân nhà? Sao có cảm giác sau khi kết hôn tất cả đều thay đổi? mình đủ sức chống lên nhà, A Hải đối với khách sạn cũng hiểu cho lắm, mà mẹ cứ như vậy muốn đem mọi chuyện cho xử lý, ngộ nhỡ làm cho phá sản sao? Hơn nữa mọi chuyện trước đây phải do mẹ quản lý sao? chỉ phụ trách kiếm khách cùng quét dọn vệ sinh, mua hàng hóa, muốn quản lí khách sạn lớn như vậy, rồi phải luôn nghĩ cách phát triễn khách sạn, tự nhận mình còn chưa được: "Mẹ, cha, hai người cái gì đó? Ai muốn ở riêng với hai người? Người nhà thể ở cùng chỗ suốt đời sao?"

      "Mẹ ở riêng, phải là chia nhà ở, cái con bé này, làm người khác yên tâm được, hai mươi lăm rồi, bộ dạng như đứa bé, lúc nào mới lớn được đây?" Mẹ Hạ gõ đầu cái.

      "Ai u!" nào đó đau đớn che đầu lại, cười hắc hắc : "Người xem, con liền thích như vậy, A Hải, vài câu , bây giờ chúng ta là người nhà!" quyết định được, nếu phải ra ngoài, nhất quyết cự tuyệt, vất vả mới xuất nhân tài trong nhà, sao có thể bỏ qua chứ? Nhưng A Hải là ở rể , nếu đồng ý, cũng thể để chịu uất ức.

      Lạc Vân Hải thận trọng gật đầu: "Nếu vợ có chí hướng như vậy, đối với nhà ta cũng là chuyện vui, nếu có thể xuất ngoại, vừa có tiền đồ rộng mở, vừa có thể làm nở mày nở mặt với tổ tông, mặc kệ như thế nào, cũng thể chôn vùi rường cột nước nhà, mặc dù phải táng gia bại sản, con cũng muốn cung cấp cho ấy, còn chuyện ở riêng, đợi ấy học thành tài sau rồi hãy , cha mẹ cảm thấy thế nào?"

      "Ai nha A Hải!" Hạ Hưng Quốc nghe vậy vô cùng kích động cầm lấy hai tay , cảm kích rơi nước mắt : "Cha biết mình có nhìn lầm người mà, vậy chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng nó, con yên tâm, Trạch Nguyên thành tài, nhất định quên con!" Có con rễ tốt như vậy, có thể đâu tìm được chứ? có nửa điểm lòng riêng, tổ tiên nhà họ Hạ được phù hộ rồi…

      "Đứa bé ngoan, lòng mẹ muốn chuyện này với con, mẹ rất cảm động, mẹ cũng bạc đãi con, dù sao hai con kết hôn, tương lai có đứa bé nuôi dưỡng, như vậy , bắt đầu từ bây giờ tiền mẹ kiếm được đưa cho nó, chờ khi nó xuất ngoại, rồi chúng ta kiếm tiền dành dụm cho các con, tương lai khách sạn này cũng đưa cho các con kinh doanh, đem mọi chuyện cho con xử lí!" Đứa này, quá được lòng người, cương trực công chính, trung thực, tệ tệ.

      Hạ Mộng Lộ giơ ngón tay cái với chồng mình, người đàn ông xem trọng, chính là giống nhau, tự hào.

      Lạc Vân Hải lễ phép cười cười: "Vậy trước tiên cám ơn cha mẹ!"

      "Cám ơn cái gì? Người nhà hai lời, con đem cái này cho cha nuôi cầm , mẹ hại con…cha nuôi con là người đáng thương, tuy gia sản có ngàn vạn, nhưng có người thừa kế, ông ấy vốn định trước khi chết đem số tiền đó quyên góp, lần này tốt lắm, con cứ đợi thời gian, mẹ cam đoan khi ông ấy về già, ông ấy đem tất cả tài sản cho con, đến lúc đó con mua khách sạn này, như vậy mỗi tháng phải đóng thuế, nếu tương lai con nuôi ông ấy, chăm sóc tốt ông ấy, như vậy mẹ rất thất vọng!"

      "Vợ của ông ấy đâu?" Lạc Vân Hải hiểu hỏi.

      Hạ Mộng Lộ khoát tay: "Sớm cùng người khác bỏ rồi, khi Hoắc Hâm chưa đầy mười tuổi Bắc Kinh chơi, nhưng đến giờ vẫn chưa trở về, tìm hơn năm cũng tìm được, năm sau, thím cũng bỏ , người ta có thể là rất lâu trước đây thím ở Bắc Kinh có người khác, cố ý đem Hoắc Hâm , hoặc là bị lừa bỏ , dù sao đến bây giờ cha nuôi vẫn đợi hai mẹ con bọn họ, chịu tái giá!"

      "Nếu
      cha nuôi có tiền như vậy, vì sao bọn họ còn bỏ ?”

      “Những năm gần đây cha nuôi con mới ký hợp đồng được vài chiếc thuyền, trước kia ông ấy nghèo, phải ngày ngày tới chỗ này ăn ké, Hoắc này cũng có tiến đồ, xem như vợ ông ấy quay về, cũng thể quay lại như trước a. Aizz! Thôi, hơn mười năm cũng chưa trở lại, chắc sau này cũng về đâu, những chuyện của đời trước, các con đừng bàn luận thêm gì nữa. A Hải, đưa cái này mang !” Mẹ Hạ lấy bình rượu thượng đẳng giao cho : “Đây là rượu Mao Đài chính tông đó, mấy ngàn đồng chai đó, xem như lễ ra mắt ông ấy !”

      Lạc Vân Hải khổ sỡ nhận lấy, tại sao người nhà họ Hạ đối xử với tốt vậy? Lễ ra mắt này đáng lẽ phải là người bỏ tiền ra, nhưng đáng tiếc ở nhà họ Hạ nửa năm cũng có nhiều tiền để dành, hình như từ khi kết hôn đến bây giờ, chưa làm được gì cho họ, ngược lại họ luôn giúp xử lý mọi chuyện, ý thức được gánh nặng về sau, gánh nặng nhà ở, rồi còn nuôi dưỡng cha mẹ và vợ mình nửa, nhưng nếu vợ có tiền đồ như vậy, có lẽ về sau còn có ấy chia với .

      Trong phòng khách trang trí cổ xưa, khắp nơi đều có tranh chữ cổ, nếu phải trong góc có cái tủ lạnh, giống như căn nhà cổ đại. Lạc Vân Hải đưa tay nhận lấy điếu thuốc ông đưa, đứng dậy quỳ xuống đất gọi: “Cha nuôi!”

      “Đứng lên, đứng lên!” Mặt mày cha Hoắc hớn hở, đỡ con nuôi lên, hung hăng vỗ vỗ bả vai làm quen: “Hảo tiểu tử, vóc dáng nha, chuyện của con cha nuôi đều nghe quam, cần nhớ quá nhiều, mất trí nhớ nha, xem như con nhớ cái gì, cha nuôi cũng đối xử với con như con trai ruột của mình, bồi cha nuôi uống ly nào!” Ông vui vẻ rót đầy rượu vừa mới thu được từ con trai, nâng chén cảm thán: “Aizzz, hơn mười năm rồi, cha nuôi vẫn luôn ở mình, chưa bao giờ nghĩ tới có con nuôi bên cạnh, sau này cha nuôi đơn nữa rồi. A Hải, cha nuôi có phúc!”

      Lạc Vân Hải cười , người, có thể độc sao? Trong phòng ngăn nắp, nhưng lại thiếu khí vui mừng, người đàn ông tóc hoa râm, số tuổi so với cha vợ kém bao nhiêu, vì sao nhìn ông ấy cứ như ông tám mươi? Nâng chén ngửa đầu uống hơi cạn sạch: “Nếu gọi tiếng cha nuôi, làm con trai như con, về sau nuôi dưỡng cha, nếu cha nuôi rảnh, qua nhà con ngồi chơi!”

      “Đó là đương nhiên, cha nuôi cũng có gì đưa cho con!” qua đứng dậy chạy vào trong phòng, lúc ra trong tay cầm theo quyển sổ : “Cái này xem như là quà ra mắt cha nuôi cho con, mặc dù cha nuôi phải là người giàu có gì, nhưng ở núi Phổ Đà này, cũng coi như giàu có!”

      Lạc Vân Hải mở ra xem, lập tức đóng lại, trả lại cho ông : “Cha nuôi, cái này được.”

      Ông bất mãn cau mày: “Sao vậy? Xem thường cha nuôi à? Con là con rể của em trai cha, cũng là con nuôi cha, cha nuôi còn sợ con lừa gạt cha nuôi hay sao? Bảo con cầm cứ cầm lấy , về sau hãy thường xuyên đến chỗ cha nuôi bồi cha uống rượu, tán gẫu về chuyện thường ngày, để cho ông già này thấy đơn là được rồi!”

      “Nhưng nhiều quá sao con dám…”

      “Con có ý gì đây, về sau muốn trả công sao?” Mày cha Hoắc nhíu lại càng sâu.

      Lạc Vân Hải thể siết chặt sổ con: “Cha nuôi yên tâm, tiền này con giữ giúp cha, lúc nào cha cần gấp, con đưa cho cha.”

      “Cái thằng này, bọn họ con tham lam, chính trực, lúc đầu còn tin, tại cha nuôi tin rồi. Con trai, tiền này đối với cha mà là gì đâu, đợi ngày nào đó hai chân cha nuôi đứng vững nơi này, mọi thứ ở đây cha đều cho con, cha cầu gì khác, cha chỉ mong con đối xử tốt với vợ con, cha nuôi vui mừng lắm rồi!” Thấy khóe miệng khẽ nhếch cười, chân mày ông liền nhướng cao lên: “Cha cảnh cáo con, nếu như ngày nào đó con có người con nào khác cũng được quên lời này của cha. Mộng Lộ mới là vợ cưới hỏi đàng hoàng của con, nếu con phụ lòng nó, cha xem như mình có mắt như mù, thất vọng cực độ!”

      có chuyện này đâu, cha nuôi thấy con giống loại người bỏ vợ sao?” Nghiêm túc cùng cha nuôi nhìn nhau, có lòng tin, có thể cùng Mộng Lộ đến cuối con đường, , bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, ánh mắt của rời khỏi được, trước kia như vậy, bây giờ cũng như thế, và về sau cũng vậy. Hạ Mộng Lộ là vợ của , bất luận ai cũng thể thay thế được.

      Cha Hoắc nghe được như vậy liền kêu lên tiếng: “ . A Hải là nam tử hán, nên có trách nhiệm nặng nề, cha nuôi tin tưởng con!”
      Last edited: 30/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26.2:

      Bến tàu núi Phổ Đà

      "Nhanh lên chút, chưa ăn cơm sao? Thân hình cũng cao lớn mà! Hạ Trạch Nguyên, em cho biết, mắt bản tiểu thư tôi bị mù nên mới lên chiếc thuyền hỏng này của , nếu phải vì đôi mắt to này sao em có thể thích người nghèo rớt mồng tơi chứ?"

      Giữa ban ngày ban mặt, người đến người , tại ngay chỗ đám đông, có xinh đẹp giống như tiên nga chỉ vào đôi mắt mình tức giận trợn trừng mắt nhìn người xách mấy cái túi du lịch, người đàn ông trẻ tuổi tay cầm hai cái ví da và mấy gói thức ăn vặt. Người đàn ông bị đày hô to gọi , thấy những du khách rời dần dần, con bây giờ, quá đáng rồi.

      Tuy Hạ Trạch Nguyên được xem như là chàng trai đẹp, nhưng bề ngoài cũng xem như có nét hơn người, đầu tóc vàng, bên tai trái mang chiếc khuyên tai màu đỏ đậm sáng lấp lánh, môi hồng răng trắng, da thịt trắng nõn trơn bóng, gương mặt tuấn tú tỳ vết, chiếc áo màu đen bó sát người, áo khoác da màu đỏ, quần jean rách như của những ăn xin, giày thể thao màu vàng, ở thành thị đây được cho là mô-đen, nhưng ở nông thôn xã hội phong kiến, đây được xem như là con sư tử vàng, tên ăn trộm đầu đường xó chợ.
      ăn mặc kém bao nhiêu, tóc dài nhuộm với nhiều màu sắc rực rỡ khác nhau, bộ đồ như ăn xin, nhưng nếu người hiểu biết về vải vóc nhận ra đây chính là hàng hiệu, cái thắt lưng, đoán chừng cũng tiền vạn trở lên, còn đôi giày mang của người đàn ông kia, chắc cũng hai hay ba vạn gì đó, tuyệt đối thấp hơn.

      Đặc biệt là cái túi tay người đàn ông kia, là cái túi Hermes với số lượng có hạn, làm cho những khác đều ngừng hâm mộ lau nước miếng, cái túi đó hình như là trăm ba mươi lăm vạn phải? Đúng là người có tiền mà, đáng tiếc họ chỉ có thể thưởng thức thôi…

      Lạc Vũ Hinh đối với những ánh mắt ghen tị kia làm như thấy, hừ lạnh tiếng giơ cổ tay lên, lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe màu hồng, đây chính là quà sinh nhật cha tặng cho , phải là tiền thôi sao? có gì cả, nhưng tiền có xài mấy đời cũng hết, dĩ nhiên, cũng có thứ mua được, tỷ như chiếc Rolls-Royce màu đen mấy năm kia của trai , sao, sinh nhật năm nay của , trai đồng ý tặng chiếc Rambo cực kỳ đẹp, đối với sinh viên hai mươi tuổi, chiếc Rambo rất tốt rồi.

      "Cái đó…Vũ Hinh, có thể đem đầu nhuộm lại tóc đen trước, rồi mua bộ đồ, gỡ cái khuyên tai xuống được ?" Hạ Trạch Nguyên khom lưng hướng đại tiểu thư van xin, tha cho , cái đức hạnh này, nếu để cho cha mẹ nhìn thấy, có thể đuổi ra ngoài luôn ? Đường đường là người đàn ông thực thụ, hai mươi sáu tuổi, cư nhiên ăn mặc như người lẳng lơ.

      Nhưng cố tình vị tiểu thư này thích đem biến thành như vậy, làm dám nhìn người, nếu như biết là thiên kim của nhà họ Lạc, đánh chết cũng dám trêu chọc, lần này tốt lắm, người ta chấp nhận theo đuổi của , từ nay về sau phải chịu sai khiến của , bỏ rơi cũng dám bỏ rơi, đây chính là xã hội đen, chọc nổi, người nhà chọc nổi, chẳng những coi là đầy tớ sai bảo, muốn là gì làm, muốn ăn cái gì phải ăn cái đó, muốn mặc gì phải mặc cái đó, khi nào cuộc sống mới như lúc đầu chứ?

      Hết cách rồi, lòng thích , muốn nhìn thấy bị toàn trường xa lánh, càng muốn thấy bởi vì vui liền mua say, khỏe mạnh, cả ngày uống đến say mèm, thành ra cái gì chứ?

      phải tất cả tình đều là tốt đẹp chính là, dĩ nhiên, đối với , tình là hạnh phúc, nhưng đối với người đàn ông này mà , là loại khổ sở, cũng phải là khổ sở hoàn toàn, thỉnh thoảng cũng có vui vẻ.

      Lạc Vũ Hinh hung ác nâng cằm lên: " có ý gì chứ? Biết khuyên tai này đắt bao nhiêu ? Nếu phải là đến gặp cha mẹ của , để cho có cảm giác áo gấm về nhà, em mới mua cho đâu, còn có áo da, quần jean, đôi giày này, biết bao nhiêu người mơ ước mà mặc được , hừ, cởi , em liền bây giờ!" Đại tiểu thư nổi giận, phải chuyện đùa, dứt khoát quay đầu .

      "Đừng đừng đừng, cứ như vậy , !" Cố gắng hết sức ngăn bạn lại, rồi cùng nhau chạy đến khách sạn, xong rồi xong rồi, nếu hư cha biết được chắc chắn giết chết mất, ngay cả em cũng cười nhạo , vả lại bạn như cọp mẹ, bị người ta có tiền đồ mới là lạ.

      "Nguyệt Đình, trai sắp đến rồi đó, , chị …" Còn chưa xong, hai liền hóa đá, giương cái miệng nhắn nhìn chằm chằm hai người ờ cửa.

      "Mẹ ơi!"

      " phải chứ" Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, nhắm dụi dụi mắt, rồi mở ra lần nửa, rung giọng : " trai, bị bệnh hay đầu bị nước vào rồi hả?" Trời ơi, ai tới cho biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì ? Tại sao đầu của trai …hai mươi sáu rồi, sao có thể như những đứa 9x? Thiếu não sao? Hơn nữa còn dẫn theo bạn cũng như thế: "Phốc ha ha ha ha trai, đầu của ha ha ha ha…Tốt. . . . . . Tốt ha ha ha ha tốt rất khác biệt!" Sắp có trò hay để nhìn rồi, biết mẹ cha sau khi nhìn thấy như thế nào đây.

      Sắc mặt Lạc Vũ Hinh đen lại, hai người ngốc này cười gì vậy? Cười thưởng thức của có vấn đề sao? Nghĩ vậy nên bất mãn : "Mau tránh ra!" Kéo bạn trai qua chạy thẳng tới bậc thang nhà chính.

      Hạ Mộng Lộ bị đẩy ngã mặt đất, cũng tức giận, dứt khoát nằm mặt đất vỗ mặt đất cười ngừng, còn là em cay cú, cười chết rồi, mẹ cầm cây chổi quét bọn họ ra nhà mới là lạ đó.

      Đầu Hạ Trạch Nguyên nổi đầy hắc tuyến, làm thế nào đây? Ai tới cứu với? Vừa nghĩ tới trong tay cha cầm cây dao…Xong đời rồi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: ?


      Hạ Nguyệt Đình đỡ Hạ Mộng Lộ đứng dậy, lau sạch nước mắt mặt rồi hỏi, “Chị! Chị đừng cười nữa! Chị có thấy này nhìn quen quen ?” Hình như gặp ở đâu đó rồi?

      Hạ Mộng Lộ gật đầu, đúng là nhìn rất quen. phủi phủi đất mông xuống, vẫn nín được cười, bỗng nhớ ra gì đó, trợn mắt la, “Là.... .... Là người nhà họ Lạc.... ...”

      “Má ơi, đúng rồi, chính là ấy, Lạc Vũ Hinh! họ ‘cua’ được ấy rồi hả?” Hạ Nguyệt Đình che miệng, thiệt hay giả đây? họ thiệt lợi hại! Đây chính là chủ giàu nhất thế giới đó!

      “Hai chị em làm gì đó? Tay em sao vậy?”

      Lạc Vân Hải vừa về tới, thấy tay Hạ Mộng Lộ dính đầy bụi đất, tóc tai xốc xếch, bộ dạng nhếch nhác như vừa đánh nhau với ai xong đau lòng, vừa phủi bụi thay vừa hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Hạ Mộng Lộ cảm thấy vô cùng tự hào, nhà họ Hạ sắp phát tài rồi! Mặc dù tính tình này được tốt lắm, nhưng trong mắt ấy hề có khinh bỉ. Người ta thường , con nhà giàu thường kiêu ngạo, quả đúng ! Chậc chậc, nửa đời sau của hai xong rồi!

      “Cha mẹ, con về!”

      Trong phòng khách, cha mẹ Hạ Mộng Lộ nhanh nhẹn dọn chén đũa lên bàn, nghe tiếng vui mừng ngẩng đầu lên, sau đó, cả hai đều đứng hình, nhìn chằm chằm Hạ Trạch Nguyên chớp mắt, lúc sau, vẻ mặt ba Hạ càng ngày càng vặn vẹo, cuối cùng lửa giận ngút trời, lập tức xoay người nhặt cây lau nhà lên hét to, “Thằng nhóc này, cả nhà khổ sở lo cho mày ăn học, mày lại chưng diện giống quỷ như vậy, hôm nay đánh gãy xương mày tao phải cha mày nữa!”

      “Cha.... ... Ai da.... ..... Cha.... ...... Cha bình tĩnh chút.......” Hạ Trạch Nguyên vừa chạy vừa kêu.

      Lạc Vũ Hinh nuốt nuốt nước miếng, nhìn mẹ Hạ chớp mắt, chẳng lẽ mình làm sai rồi sao? Tại sao trong mắt mẹ Hạ lại lộ ra vẻ chán ghét? Giống như mình dạy hư con của bác ấy vậy. Lạc Vũ Hinh thấy Hạ Trạch Nguyên phải trốn xuống dưới bàn, bèn tức giận la to, “Đủ rồi! Hai bác đừng có quá đáng!” Sao lại có cha mẹ thô lỗ như vậy, vừa
      thấy con mình đánh ?!

      im !” Ba Hạ đập cây lau nhà xuống sàn, “ lập tức biến khỏi đây cho tôi!”

      Hạ Trạch Nguyên vội vàng bò ra khỏi bàn, che trước mặt bạn , “Cha, cha gì vậy?” Biến cái gì mà biến, khó nghe! Hạ Trạch Nguyên cố ưỡn ngực to, “ liên quan gì tới ấy hết, là con tự nguyện!” Mình hai sáu rồi, còn hễ chút là đánh, thèm quan tâm gì đến mặt mũi của mình gì hết.

      “Mày, mày.... ... Muốn chọc tao tức chết phải ?” Ba Hạ đỡ đầu, chỉ tay về phía Hạ Trạch Nguyên, “Biến! Biến hết cho tao! Nhà họ Hạ đứa du côn lêu lỏng như mày!” Nhìn A Hải mà coi, quả trời vực, cách nào bì được!

      Lạc Vũ Hình cười hì hì, núp sau lưng Hạ Trạch Nguyên, ló người ra le lưỡi làm mặt xấu, “Biến biến! Cha mẹ như vậy, có cũng chẳng sao! A Trạch, chúng ta ! Về sau em nuôi xong, kéo Hạ Trạch Nguyện .

      Mẹ Hạ tức đến mức sắp ói ra máu, thấy chồng mình xụi lơ đất, bèn hét, “Còn mau ! Muốn tức chết ba mày sao?” Bà vừa vuốt ngực cho chồng vừa , “Mình à, sao, đừng giận nữa!”

      “Đúng là nghiệp chướng mà!” Hạ Hưng Quốc càng ngày càng thở gấp, hoa mắt chóng mặt tựa vào ngực vợ, lắc đầu liên tục, đáng lẽ nên cho con mình học trường nổi tiếng gì gì kia, giờ hay rồi, đứa trẻ ngoan bị dạy thành người ra người quỷ ra quỷ thế này!

      Lạc Hải Vân nhìn trân trối vào phòng, đây chính là Hạ Trạch Nguyên? Lạc Vân Hải kéo tay Hạ Trạch Nguyên trách, “ còn mau đổi về như lúc đầu?” Ai thử xem, sao vợ lại có tạo hình kỳ cục thế này?

      Hạ Trạch Nguyên lúng túng gãi gãi ót, “Cậu chính là em rể? Mau giúp khuyên cha , cha có bệnh cao huyết áp!”

      còn biết cha có bệnh cao huyết áp?” Lạc Vân Hải trừng Hạ Trạch Nguyên cái, rồi vào phòng đỡ ba Hạ ngồi xuống ghế sa lon, “Cha à, nhất định là có hiểu lầm gì đó, cha bình tĩnh !”

      Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình chỉ lo nhìn chằm chằm Lạc Vũ Hinh, đây chính là viên ngọc quý của nhà họ Lạc, dáng dấp lại xinh đẹp, hâm mộ!

      Lúc này ai phát ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Lạc Vũ Hinh, mắt chữ A mồm chữ O, nhìn chằm chằm vào Lạc Vân Hải.

      Sau tai người đó có nốt ruồi đen, chắc chắc là hai, sai vào đâu được! Mà ! Nếu đúng là mình, thấy mình thế này, chắc chắn lập tức dạy dỗ mình trận, làm sao có thể liếc mình cái như bây giờ ?!

      Chẳng lẽ hai có nhiệm vụ bí mật, thể để lộ? đúng, đúng, dù vậy cũng cần gọi người xa lạ là ‘cha’ chứ ? Cha vợ ư.... ... Mình nhớ bác Thái có phẫu thuật thẩm mỹ lúc nào đâu, hay là có mà bị thất bại?

      Lạc Vũ Hinh thử gọi tiếng, “?”

      Lạc Vân Hải rót nước cho ba Hạ, nghe vậy, dừng lại động tác, nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi, “ biết tôi?”

      Hả? Cái gì mà ‘ biết tôi?” ? Hơn nữa vẻ mặt hai kỳ quái, chẳng lẽ đổi tính?

      Lạc Vũ Hinh thấy mọi người chăm chú nhìn mình, ngay cả ba Hạ cũng vậy, bèn gật đầu cái, sau đó lại lắc, rồi gật, “Xem như.... ... Xem như là biết ?”

      Hôm qua mẹ còn hai hưởng tuần trăng mật với chị dâu, lẽ nào mẹ lại lừa mình? Có khi nào lời đồn là ? Nhà họ Lạc tổ chức buổi lễ kết hôn hoành tráng ở Paris bị đánh lén! Nhất định là vậy, nếu cách nào giải tthích được, tại sao xung quanh đây lại có người của Long Hổ, có thể bọn họ vẫn chưa tìm được hai? Mà mình bỗng trùng hợp gặp được?

      biết tôi?” Lạc Vân Hải kích động tiến lên nắm lấy hai vai Lạc Vũ Hinh lắc lắc, “Tôi là ai? Tôi tên gì? kêu tôi là , vậy là người thân của tôi sao?”

      Lạc Vũ Hinh ngẩn người lúc, bỗng nghĩ ra gì đó, vội bắt lấy tay Hạ Mộng Lộ kéo vào căn phòng, khóa trái cửa, “Nhanh cho tôi biết, ấy bị sao vậy?”

      Hạ Mộng Lộ nhún vai, “Như thấy đó, nửa năm trước, tôi thấy ấy nằm bờ biển.... ...” Hạ Mộng Lộ kể chi tiết chuyện lúc trước.

      “Rồi sao ấy biến thành em rể của A Trạch?” thể nào, hoàn toàn thể nào!

      Hạ Mộng Lộ thận trọng , “Trước tiên hãy cho tôi biết, ấy là ai !”

      được, trước, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      ấy bị mất trí nhớ, sau đó chúng tôi nhau, kết hôn, đơn giản vậy thôi!”

      “Chúa ơi!” Lạc Vũ Hinh hét lên. hai hoàn toàn quên hết mọi chuyện lúc trước sao? nhớ chị dâu? Lại còn thích người khác? Quá đáng sợ! Nếu ra.... ..... trước mắt này sống rất hạnh phúc.... ...... Hơn nữa còn là người nhà của bạn trai mình....... Mình nên làm gì đây?

      Hạ Mộng Lộ ngập ngừng hỏi, “Lúc trước....... ấy vẫn chưa kết hôn đúng ? Cũng có bạn ?”

      Lạc Vũ Hinh xoa xoa mồ hôi lạnh trán, gật đầu, “Đúng!”

      gọi ấy là , có ý gì?” Hạ Mộng Lộ nhớ nhà họ Hạ có trai trái, con trai biết tên là gì, nhưng chắc chắn thể nào là A Hải, người ta là đại ca xã hội đen nổi tiếng, A Hải làm sao mà kinh khủng thế được!

      “À, là đàn lúc học.... .... Tiểu học, đúng, đúng, là đàn lớp !” Lạc Vũ Hinh bối rối nên nghĩ được cái gì đại cái đó.

      Chuyện của hai, để hai tự giải quyết , mình thèm đóng vai người ác đâu! Hơn nữa sau khi mất trí nhớ, hai lại biết đỡ người khác, là chuyện trước kia ấy bao giờ làm, cứ từ từ quan sát xem sao .

      Lạc Vũ Hinh cố ra vẻ bình tĩnh kéo tay Hạ Mộng Lộ cười , “ chính là em của A Trạch phải ? Xin chào, tôi tên là Lạc Vũ Hinh, đặc biệt tới chúc mừng , nếu chào đón, tôi liền!”

      !” Giỡn hoài! Mình còn chưa hỏi chuyện về A Hải xong, sao có thể thả ta , “Chào đón chứ! Dĩ nhiên là chào đón rồi! vừa tới, cả nhà tôi bỗng như rực rỡ hẳn!”

      Lạc Vũ Hinh chỉ chỉ ra bên ngoài, “Nhưng cha mẹ hình như rất ghét tôi!”

      Đó là do bọn họ biết, là ‘cục vàng’ của nhà họ Lạc đấy thôi! “Vấn đề này, cứ giao cho tôi, với điều kiện tiên quyết là phải đội mũ! Cha tôi hơi bảo thủ, thể chịu nổi kích thích như vậy!” Kiểu tóc khoa trương thế này!

      “Ồ! Được! Vậy cho tôi mượn bộ quần áo !”

      Cũng phải được nuông chiều quá mà hư, ít nhất còn biết nghe lời. “ thành vấn đề! chờ ở đây, tôi lấy cho ngay!”

      Lạc Vũ Hinh gật đầu cái, chờ Hạ Mộng Lộ vừa khỏi, lập tức lôi di động ra gọi về nhà, điện thoại vừa thông lại biết có nên cho cha mẹ biết hay ?

      Hạ Mộng Lộ vừa kết hôn với hai, lần này mình lại tới chúc mừng, chẳng lẽ kết hôn mới hai ngày dẫn chú rể ? Thôi cứ hỏi ràng trước rồi sau.

      Trời ơi, nếu người nhà họ Hạ biết hai chẳng những có người , mà nhà họ Lạc còn có đứa con dâu phản ứng thế nào đây? A Trạch có cảm thấy như sét đánh giữa trời quang rồi chia tay với mình luôn ? Phải làm sao đây?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Cả nhà vui vẻ


      “Mày....... Nhanh bảo kia , nếu mày cũng đừng về nữa!”

      Hạ Trạch Nguyên khổ thể tả, vội vàng giải thích, “Cha! Cha hiểu lầm rồi, ra ấy là rất tốt, chỉ là quen mặc đồ ‘thời trang’ thôi mà!” Tại sao cha mẹ thể thông cảm chứ? Vũ Hinh muốn tạo ấn tượng tốt với cha mẹ nên mới ăn diện tỉ mỉ, có điều hơi quá chút thôi!

      “Mày muốn tức chết cha mẹ phải ?” Mẹ Hạ dậm chân la, đấm mạnh lên ngực, chỉ còn thiếu khóc nháo đòi thắt cổ. Người ta lớn gả chồng là thành con người ta, ngờ trai lớn cũng khó mà quản được.

      Hạ Nguyệt Đình nháy mắt với Hạ Trạch Nguyên mấy cái, cười hì hì , “Nếu dượng biết ấy là con nhà ai, bảo đảm dượng đòi đuổi ấy nữa!” Ngược lại, có thể còn cung phụng như Bồ Tát nữa ấy chứ.

      “Nó là con cái nhà ai?”

      Lạc Vân Hải cũng nhíu mày nghe.

      ấy chính là tiểu thư nhà họ Lạc nổi tiếng ở thành phố F, Lạc Vũ Hinh! Con rượu của Lạc Viêm Hành bang Long Hổ, em duy nhất của Lạc Vân Hải! Tiền của Bill Gates nếu đổi thành nhân dân tệ, chất lên cao hơn đỉnh Everest, còn tiền nhà họ Lạc nếu chất lên cao gấp ba lần đỉnh Everest đó!” Lạc Hạ Nguyệt xong, cầm chiếc giỏ đặt bàn của Lạc Vũ Hinh lên, nuốt nuốt nước miếng, “Hermes.... .... Nhãn hiệu mà con nằm mơ cũng dám tưởng, ai có thể cho con chiếc giỏ Hermes, con tình nguyện làm trâu làm ngựa cho người đó!”

      Mình nhất định phải nhanh chóng làm thân với chị dâu họ tương lai mới được, dù có Hermes, cho mình cái LV mình cũng thỏa mãn lắm rồi!

      , mình có hơi ham mê hư vinh, nhưng đời này trừ thần thánh ra, có ai mà mê chứ!

      “Hả.... ... Thiệt hay giỡn vậy? Con nhìn lầm chứ?”

      Quả nhiên, mẹ Hạ lập tức đẩy chồng ra. Nhà họ Lạc, cả châu Á ai biết! Mặc dù chưa từng lộ ra nhà họ Lạc có bao nhiêu tài sản, nhưng có tin đồn nhà họ Lạc là nhà giàu nhất thế giới nay, người ta kiếm tiền, phải tính theo tháng theo ngày mà tính theo giờ! Trời! Con trai mình lui tới với người như vậy?

      Lạc Vân Hải ngạc nhiên nhìn vợ, “Hai người đúng là nhau?”

      Hạ Hưng Quốc cũng ngờ, “Con trai ngoan, sao?” Mặc dù việc này chứng minh con trai mình có sức hút, nhưng kiểu con đó sao lại coi trọng con trai mình? Chẳng lẽ chỉ đùa giỡn nó!

      Hạ Trạch Nguyên ngờ vừa nghe thấy tên của bạn , cả nhà lập tức thay đổi thái độ, chợt cảm thấy tự hào, gật đầu , “Đương nhiên là ! Cả nhà đừng nhìn ấy giống như nhìn quái vật, ra Vũ Hinh rất dễ gần, chỉ là tính tình hơi tiểu thư chút, có thể do từ sống sung sướng, ở nhà họ Lạc có thể xem là dưới người vạn người, được cha mẹ cưng chiều từ , những người bên cạnh cũng chỉ biết nịnh hót ấy, nên ấy biết cách chuyện cho lắm, tóm lại hi vọng cả nhà có thể thông cảm, xem ấy như người bình thường là được rồi!”

      “Nó chính là hòn ngọc quý tay đại ca xã hội đen, phải con chán sống chớ! Dù nó thích con, cha mẹ nó thích con sao? tự nhìn lại xem mình có bản lĩnh gì!” Ba Hạ vẫn đồng ý lắm. Có tiền sao? Có thể chết chôn theo à! Hơn nữa, nếu phải ở rể, bị xem thường mới là lạ.

      Mẹ Hạ tức giận đập vai chồng cái, “ gì đó? Con cháu tự có phúc của con cháu, con à, mẹ thấy con bé kia cũng đến nỗi nào đâu, mẹ ủng hộ con!”

      “Đúng đó ! Em cũng ủng hộ ! Mà có thể chị dâu mua cho em cái giỏ LV được ?”

      “Nó thích ăn cái gì? Để mẹ kêu cha con nấu!”

      Hạ Hưng Quốc nghe vậy, , “Hai người cứ thấy tiền là mắt sáng rỡ, sớm muộn gì cũng bị thiệt! Hừ!” Nấu nấu cái gì? Cái kiểu quen ăn món ngon vật lạ kia có thể nuốt nổi cơm rau dưa sao?

      Hạ Hưng Quốc liếc con trai cái, ngốc, nhìn cái vẻ mặt vui sướng của nó kìa, có phong thái như mình hồi xưa chút nào!

      Hạ Hưng Quốc nhanh chóng móc di động ra, “Từ à, lập tức chạy tới nhà họ Thẩm mua ít rau tươi về đây, thêm cả nhân sâm, vây cá, bào ngư loại tốt nhất!” Cũng chưa có dịp uống trận cho với con rể, giờ con trai có bạn , về sau hẳn là càng ngày càng vui vẻ!

      “Bác !”

      Lạc Vũ Hinh kéo mũ lưỡi trai thấp xuống che hết mớ tóc, mặc áo thun rộng đơn giản, quần jean dài, mang giầy thể thao.

      Vừa nãy, Hạ Mộng Lộ dạy Lạc Vũ Hinh cách ứng phó với ba Hạ và mẹ Hạ.

      Vì bạn trai, cố lên!

      Trong mắt những người khác, Lạc Vũ Hinh rất vô lễ, bởi vì nhìn trần nhà mà chào. Nhưng mẹ Hạ hề tức giận, kéo Lạc Vũ Hinh lại, nhìn lên nhìn xuống lượt, khen, “Ăn mặc thế này, giống như hoàn toàn trở thành người khác! Lạc Vũ Hinh phải ? phải bác gì con, nhưng con vốn xinh sẵn , sao phải tự chà đạp mình thành thế kia! Cứ đơn giản thế này, rất đẹp!” biết cha mẹ nó giáo dục con cái thế nào, có phải nó làm gì cũng thấy tốt hay ? thể quá nuông chiều được!

      Rất đẹp! Lạc Vũ Hinh cúi đầu nhìn lại mình, ràng rất xấu xí mà! Hơn nữa, loại vải gì thế này, mặc khó chịu chết được! Nhưng bác mà khen có lẽ cũng tệ lắm! Lạc Vũ Hinh đỏ mặt , “ ạ?”


      “Đúng đó chị dâu, như vầy đẹp hơn lúc này gấp trăm lần ấy chứ! Chị dâu, chị ngồi đây !” Hạ Nguyệt Đình kéo Lạc Vũ Hinh ngồi xuống ghế chính trong bàn ăn, bóp vai cho Lạc Vũ Hinh, “Chị dâu, nhà tụi em khác nhà chị, hơi giản dị, nhưng có câu nhà mới ấm áp, phải sao?”

      Mọi người đều im lặng như tờ, ngờ Hạ Nguyệt Đình là người ba phải như vậy.

      Hạ Trạch Nguyên biết thoát nạn, ôm vai Lạc Hải Vân, giơ ngón cái lên, “ ngờ em tôi lại có phúc như vậy! Cậu rất đẹp trai!”

      Lạc Vũ Hinh liếc qua, thấy hai cũng ngồi xuống theo Hạ Trạch Nguyên trộm nuốt nước miếng.

      cũng kém mà! Uống rượu, uống rượu!” Lạc Vân Hải rót cho vợ ly, rồi tự rót cho mình, sau đó uống cạn hơi.

      Hạ Mộng Lộ thấy Lạc Vũ Hinh cứ nhìn chằm chằm A Hải, lập tức dùng chân đạp mạnh cái, nhe răng , “Uống cái gì mà uống? Còn mau giúp cha nấu cơm!”

      Lạc Vân Hải vội vàng đứng dậy , “ quên mất! Mọi người từ từ ăn nha, con xuống phụ cha đây!”

      “Nhanh !” Hạ Mộng Lộ đẩy Lạc Vân Hải cái, cười , “Xin lỗi, chồng em là vậy đó, chị đừng chấp!”

      “Khụ khụ khụ!” Lạc Vũ Hinh sặc nước, ngạc nhiên nhìn Hạ Mộng Lộ, “Chồng....... Chồng em?”

      Cho mình vạn lá gan, mình cũng dám gọi hai là em rể, nếu ngày nào đó hai nhớ lại quá khứ, chắc chắn chôn sống mình!

      Lạ lùng hơn chính là vừa rồi ràng Hạ Mộng Lộ đạp hai cái, vậy mà hai hề tức giận, ngược lại còn cười, nếu là lúc trước, sợ rằng sớm giết ngay người đó rồi! Còn biết nấu cơm? Thiệt hay giỡn đây? Nhất định, mẹ tình nguyện tin là đời này có quỷ, cũng tin hai biết nấu ăn!

      Đây cũng là lần đầu tiên thấy hai cười chân đến vậy, trước kia hai chỉ cười giả, cười nhạt, cười lạnh mà thôi, chẳng lẽ mất trí nhớ có thể làm người ta đổi tính? Chuyện này quá đáng sợ! Hay đó phải là hai mình? được, lát phải hỏi chị Đông Phương thử xem, mà , hỏi Đỗ Vương đáng tin hơn, tên kia lúc nào cũng cười hì hì, nhưng khá được việc. Đúng ! Chỉ có Đỗ Vương mới có thể giúp mình!

      Lạc Vũ Hinh lấy di động ra, cười , “Con nhà vệ sinh lát!”

      Đỗ, em là Vũ Hinh nè!”

      “Hả? Sao bỗng nhiên lại gọi ? Có phải lại gây họa rồi ?”

      Lạc Vũ Hinh đen mặt , “ phải! Em hỏi , hai em ở đâu?”

      Đỗ Vương ngập ngừng mấy giây.

      “Tất nhiên là hưởng tuần trăng mật với chị dâu em.... .....”

      “Xạo! em ràng ở núi Phổ Đà! Đỗ.... ... Đỗ? còn nghe ?”

      “Em em ở đâu?”

      Giọng Đỗ Vương cực kỳ nghiêm túc, hình như rất sốt ruột.

      “Núi Phổ Đà! Giờ em ở núi Phổ Đà nè! em ở đây, em tận mắt nhìn thấy, là em rể của bạn trai em, hiểu ? Nửa năm trước hai mất trí nhớ, được em của bạn trai em cứu, hai người họ vừa kết hôn, em rất vui vẻ, bị em của bạn trai em đạp mà vẫn cười, Đỗ, làm sao bây giờ?”

      “Kết hôn? Sao có thể? Em đừng làm gì hết, trước tiên cho biết vị trí cụ thể, lập tức dẫn người qua.... ......”

      Lạc Vũ Hinh kinh hãi, lắc đầu, “ được! đừng cho ai hết, cứ từ từ , giờ hai vừa kết hôn với em của bạn trai em, nếu dẫn ấy , vậy em làm sao? Nhà họ hận chết em mất! Em tới chúc mừng đám cười chứ phải tới phá đám!”

      “Cũng đúng! Mà giờ dẫn ấy về, chưa chắc ấy chịu, cho địa chỉ, để tự mình qua xem tình huống thế nào rồi tính tiếp!”

      “Được! núi Phổ Đà, khách sạn Bồng Lai!” Chỉ có Đỗ là hiểu mình nhất! Dù sau này mọi chuyện có lộ họ cũng đổ lỗi mình. Đỗ à, cái danh người ác tới gánh , em chỉ là hai mươi tuổi mà thôi!

      Lạc Vũ Hinh nở nụ cười, tự thấy mình càng ngày càng thông minh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :