Chương 22: Hát tặng bài
"Tôi muốn món này, chỉ năm mươi đồng sao?"
"Chớ giành chớ giành, ai cũng có phần cả, mỗi món năm mươi đồng, chọn món xong trở về phòng thay đồ, nhớ mặc áo khoác, sau đó tôi dẫn mọi người du lịch bờ biển, tất cả đều miễn phí!"
"Khách sạn các người tuyệt, tôi thích rồi, chuyến này uổng công!"
Nhìn mọi người chạy lên phía trước tranh đoạt đồ bơi thích, ba Hạ ôm chầm bả vai Lạc Vân Hải thở dài : "Nếu như cậu là con chú, chú nhất định đem quán ăn giao cho cậu!"
Lạc Vân Hải xấu hổ gãi gãi đầu: "Chú đùa!"
"A Hải, kể từ khi cậu đến nhà họ Hạ, cái nhà này liền thay đổi, cậu xem dì của cậu, ngày nào miệng cũng cười toe toét, nghe hôm nay cậu và Mộng Lộ chế tạo dây chuyền cho nó?" Tại sao ông đưa cho con mình lại nghĩ có dụng ý khác, còn người ngoài đưa cảm thấy rất đẹp?
"Vâng, tốn tiền nhà!" Hạ Mộng Lộ lấy khối vàng kia chế tạo sợi dây chuyền, có lẽ trong lòng , người nhà bình an quan trọng hơn so với vinh hoa phú quý, người hiếu thuận như thế, nghĩ được có chỗ nào hư, ở chung càng lâu, phát nha đầu này càng làm người khác ưa thích, trước kia là hiểu lầm .
Hạ Hưng Quốc tiếc hận lắc đầu cái, nếu như có thể, ông hy vọng gả con cho cậu ta, đáng tiếc!
" chuẩn bị xong chưa? Lên đường nào!" Hạ Mộng Lộ kích động phất phất lá cờ, ra thay đổi phương thức làm ăn, cũng vui sướng như vậy, giống như trở lại tuổi thơ vậy.
Các du khách cũng có tính trẻ con kém, khi còn bé lúc cha mẹ nấu cơm chạy cùng các bạn chơi đùa, chơi mệt rồi, về đến nhà món ngon mẹ làm, Hạ gia cho bọn họ có cảm giác gia đình, nếu như điều kiện cho phép, muốn ở đây mười ngày nửa tháng.
"Oa, nước là xanh, mát nhanh, mau xuống mọi người!"
"Ào….. dám tạt tôi, các chị em, lên nào…..!"
Các du khách cần sắp xếp, nam nữ tự động tách ra, sau đó xuống nước đánh trận với nhau, Hạ Mộng Lộ khiêu khích nhìn Lạc Vân Hải đưa ra ngón cái, sau đó chậm rãi quay ngược xuống.
Lạc Vân Hải buồn cười, đưa ngón tay giữa ra tỏ vẻ khi dễ, tới chốc lát, đội ngũ hai bên liền xảy ra cuộc chiến dưới nước, lấy ra bản lĩnh dùng chậu nước rửa mặt của mình chứa đầy nước hung hăng tạt qua người kia, những người đàn ông khác cũng chịu thua kém, mấy phút trôi qua làm các quân lính của các tan rã.
"Ha ha ha ha ha!" Lạc Vân Hải thấy Hạ Mộng Lộ té phịch trong nước liền sảng khoái cười to, bị hắt chống vó đến bò dậy nổi, những người đàn ông khác càng vỗ tay nhiệt liệt, cùng nhau đưa ngón tay giữa khi dễ.
hoàn toàn bị chọc giận, nhổ ngụm nước biển đứng lên giận dữ hét: "Các chị em, người chúng ta nhiều hơn bọn họ, hung hăng dội cho tôi, để cho bọn họ nhìn chút phụ nữ chúng ta phải dễ khi dễ như vậy!"
"Cố lên cố lên!" Hạ Nguyệt Đình còn u sầu nữa, buông ra hoàn toàn, vui đùa hét lên: "Giết cho tôi!"
Mới bắt đầu vòng chiến đấu, xa xa nhìn đến, bờ cát nhóm người chơi đùa cực kỳ vui vẻ, khiến cho nhóm người khách khác cũng tiến lên tham gia cuộc chiến, đám lái buôn trợn mắt hốc mồm, bãi biển lớn như thế, đây là lần đâu tiên có cảm giác thân thiện như vậy, cái loại vui vẻ mênh mông như vậy làm bọn cũng muốn tiến lên chơi đùa.
Trận chiến dưới nước diễn ra trong hai giờ, ít người kiệt sức, Hạ Mộng Lộ vứt bỏ chậu nước rửa mặt nằm bờ cát thở hỗn hển, nghiêng đầu người đàn ông nằm bên cạnh, nước dính vào làm dáng người ra , quần bơi thắm ướt, xuống chút nữa, ‘ừng ực’ nuốt nước miếng mãnh liệt, nghiêng đầu khiển trách: "Chỗ ấy của quá ràng rồi!"
Lạc Vân Hải hiểu, vừa cúi đầu nhìn, xác thực chỗ đó của rất dễ làm người khác chú ý, trêu chọc : "Cái này gọi là hùng vĩ, là kiêu ngạo đàn ông!" đỏ mặt, cũng đỏ mặt, như nghĩ đến cái gì, cố làm kinh ngạc: "Chẳng lẽ chưa từng thấy qua?"
"Tôi….. tôi phải người cuồng xem cái đó!" cũng phải là biến thái, làm sao có thể xem chỗ đó của đàn ông? Xong rồi xong rồi, ở đây chuyện gì chứ? Quá sắc tình rồi.
"Nếu như muốn nhìn, khi trở về tôi ngại cho xem thoải mái!" tên con trai kê vào lỗ tai cố ý thổi hơi mập mờ.
Hạ Mộng Lộ ‘vụt’ cái ngồi dậy, tay chân luống cuống, lần đầu tiên bị đàn ông trêu đùa như vậy, trái tim bé của thể chịu đựng được nữa, hai gò má đỏ lên, giày xéo đôi tay ai oán : "Tôi biết biết tôi thích , nhưng là A Hải, có thể có nhà, tôi tuân thủ quy tắc, được nhĩu loạn tôi…..tôi phải loại tùy tiện như nghĩ, nếu như có điều gì cam kết, cũng đừng những lời như vậy nữa!" Cắn môi dưới muốn đứng dậy né ra, nhưng lại bị cái tay nắm chặt, hiểu nghiêng đầu, lần nữa hít khí lạnh, bởi vì biết lúc nào khuôn mặt phóng đại trước mặt , gần gũi có chút quá mức.
Lạc Vân Hải lật người kiềm lại chặt, vặn lông mày dám tin hỏi: " thích tôi?"
Ở Hạ Mộng Lộ xem ra, là chất vấn , đáng chết, miệng rách này, sao lại ra, nên vội ho khan : "đàn ông và phụ nữ, hấp dẫn lẫn nhau vốn là thiên tính, có gì là kỳ quái, yên tâm, tôi có ý nghĩ quá phận với !" Làm thế nào bây giờ? Về sau thế nào ở chung? Chắc rất lúng túng? A Hải có cảm thấy đó là gánh nặng rồi sau đó lặng lẽ rời hay ?
Đều dám dám hận là kiên cường, ra có lúc, thích cũng đại biểu cả đời ở cùng với nhau, nhưng tại sao lại sợ như vậy? Lúc nào sinh ra lệ thuộc vào A Hải rồi?
mặc bộ đồ bơi đơn giản, ngực nâng cao lên nhưng lại bị cánh tay đè xuống, tóc bởi vì dính nước mà dính vào hai bên má, những hạt nước mặt chuyển động nhè , cái miệng nhắn đỏ tươi khẻ hở, răng trắng tinh như như , xương quai xanh trắng nõn theo tiếng hô hấp dồn dập mà phập phồng, quần cực ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết, đối với bất kì người đàn ông bình thường nào mà , thể nghi ngờ là cảnh xuân rung động.
Lạc Vân Hải đưa tay lau những giọt nước, ngón cái vuốt ve đôi mày thanh tú của , hề có ý trêu ghẹo nữa, mà khàn khàn : "Nếu như ….. Tôi nếu như mà tôi chỉ là tên nghèo, tên là A Hải, nguyện ý ở cùng tôi sao?"
Có ý tứ gì? Hạ Mộng Lộ dám nhìn tới ánh mắt của , ta có ý gì chứ? Lại muốn chọc ghẹo mình nữa sao? Nghĩ vậy mới hung ác nhìn , mới phát trong mắt trong suốt, có nửa điểm tình dục, cho là ta là muốn cùng làm chuyện kia, nếu như vậy, xem thường ta, nên cười gật đầu cái: "Tôi nguyện ý!"
"Tại sao? muốn gả cho người có tiền nữa sao?"
"Trước kia tôi biết cảm giác là gì, biết rồi, bây giờ tôi mới biết cảm giác người, chính là người có tiền nhất đời, vô luận làm gì, ngủ nướng, cũng có người nhẫn tâm gọi tỉnh, ngáy ngủ, cũng là loại nhịp điệu tuyệt vời, mê mang nhìn biển rộng tôi nghĩ cách dời chú ý của , đùa cho vui, vui vẻ tôi len lén cười, luôn muốn đem những món ăn ngon nhất thế giới để dành cho , mới bắt đầu luyến tiếc cho ăn, đến cuối cùng mình lại nỡ ăn, trong lòng tôi, A Hải là người chính trực, dám làm dám chịu, chưa bao giờ dối, lời hứa đáng giá nghìn vàng, là người tốt!" Vậy tôi đây? Ở trong lòng , Hạ Mộng Lộ tôi chỉ
biết tham tiền thôi sao? Người có ý nghĩ ăn bám xã hội sao?
Lạc Vân Hải ngờ ra những lời này, sau đó nằm ngang trở về, nhìn vầng trăng khuyết cười khổ: "Nhưng tôi là ma đầu giết người!"
Hạ Mộng Lộ lắc đầu cái, nghiêm túc : "Tôi thích A Hải bây giờ, tôi mặc kệ trước kia là người nào!" tin tưởng A Hải tuyệt đối phải là người vong ân phụ nghĩa, người đàn ông có mới nới cũ: "Vậy còn ? Nghĩ thế nào?"
"Tôi nghĩ cái gì?"
" thích tôi ?"
nhắm mắt mím chặt môi mỏng, sau hồi mới gật đầu cái: "Ừ!" Nhưng cách nào bảo đảm đời thế.
Điểm này Hạ Mộng Lộ cũng hiểu, có lẽ giữa và hữu duyên vô phận, cũng có lẽ bao lâu nữa ta rời , nhưng sao, thích như thế đủ rồi, dù sao cũng hơn là đơn phương chứ ? Thích chính trực, thích hai, thích thỉnh thoảng bướng bỉnh thỉnh thoảng im lặng, thích hơn vì dũng cảm giúp em hả giận, thích khi bất lực ôm lấy tìm kiếm an ủi, biết phải người đàn ông biết lời ngon tiếng ngọt, cũng kỳ vọng trả lời tại sao thích .
Nhiêu đó đủ rồi, Hạ Mộng Lộ vẫn có người thích, làm người nha, sao có thể đòi hỏi quá nhiều? Đứng dậy phủi mông cái rồi đạp cước: "Bọn họ chơi cũng mệt rồi, trở về ăn cơm thôi!"
" đối xử với người trong lòng thế sao?" Lạc Vân Hải xoa bắp chân bất mãn oán trách.
"Thế nào? cũng phải người nào của tôi, đợi ngày nào đó có câu trả lời chắc chắn, có người trong lòng, chị đây rất dịu dàng, thôi!" Lần nữa hung hăng đạp cước.
này là thô lỗ.
"Đến đây, cậu hát bài , đừng khách khí, hãy xem như nhà của mình!" Mẹ Hạ lâu vui sướng như vậy: "Những thứ này đều là ông lão nhà tôi tự mình xuống bếp làm!"
Ba Hạ vô cùng tự hào ưỡn ngực lên, ràng cũng rất quan tâm ông mà.
Các lữ khách thủ sủng nhược kinh, ba mươi đồng ăn bao nhiêu món ngon cũng được, còn được du lịch tham quan thắng cảnh, những nơi khác chắc chắn có chuyện như vậy, vừa ăn vừa vỗ tay tán dương.
Hạ Mộng Lộ cầm micro thử vài tiếng, sau đó giải thích với mọi người: "Ngày mai đoàn người rồi khỏi nơi này, , trong lòng tôi muốn chút nào, chỉ là đời có bữa tiệc nào tàn, Mộng Lộ phải chào tạm biệt các chú các dì các các chị rồi, hôm nay nhận được rất nhiều lời khen ngợi làm tôi rất vui, cám ơn các người ủng hộ khách sạn chúng tôi, tiếp theo, tôi xin ca ca khúc, coi như lời chào tạm biệt với các vị!"
"Được!"
"Bốp bốp bốp!"
Lạc Vân Hải vừa gắp thức ăn cho Hạ Hưng Quốc vừa huýt gió trợ uy, cuối cùng cũng quên móc: "Đừng khi hát xong, đoàn người muốn ăn!"
"Ha ha ha ha!"
Trong nháy mắt người đông như trẩy hội, nhốn nháo hò hét, vui sướng vây lượn.
" , cho quấy rối, tôi chứ phải khoe khoang đâu nha, hồi còn học tiếng hát của bản nương đứng đầu đó nha, bêu xấu với mọi người rồi!" ấn chốt mở điều chỉnh thanh, theo tiếng nhạc vui vẻ lắc lắc cái mông xoay người, thấy ít người chờ làm trò cười, liền hắng giọng, cầm micro lên nhìn chân trời xa xôi khẽ mở môi đỏ mọng thâm tình hát lên: "Gió thổi cát, bướm hoa, câu chuyện ngày xưa, như trăng trong nước, chuyện tình hoa trong kính!"
"Bốp bốp bốp!"
Tiếng vỗ tay như sấm, làm chấn động điếc cả tai, cả Lạc Vân Hải cũng khỏi theo đoàn người cùng vỗ tay theo tiết tấu, rốt cuộc nha đầu này còn có bao nhiêu chuyện bất ngờ nữa đây? Mặc dù thuộc bài hát này, nhưng biết thể nào rời khỏi tiếng nhac đó, nghe rất cảm động, cuốn lấy lòng .
Hạ Mộng Lộ giống như sớm biết có kết quả này, nên có mười phần tự tin: "Hàng rào tre, tỳ bà gỗ, chấp tay dưới ánh trăng, ai ở đàn hát, nhớ thương phương xa, năm ấy giữa mùa hạ, người mang hành lý lưng rời nhà….. "
Rất nhiều theo cùng nhau giơ đũa lên đung đưa thân thể xướng theo bài hát, làm cho chiếc sân trở nên vui vẻ, sung sướng theo nhạc, mặt mọi người đều nở nụ cười tươi .
***
Chương 23 : Xem mắt
"Mọi người bình an, nhớ giới thiệu bạn bè đến nơi này với nhé!"
"Được rồi, nhất định nhất định!"
Hạ Mộng Lộ vui mừng tạm biệt hơn trăm người du khách sau đó chắp tay trước ngực ảo tưởng kiếm được vạn khoảng thu nhập thêm, ra kiếm được năm mươi vạn cũng khó khăn lắm nha, nghĩ vậy liền vui vẻ vỗ vỗ và : "Nếu tôi có thể thành nhà thiết kế nổi tiếng, về sau chị nuôi em!"
Lạc Vân Hải lơ đễnh cắt tiếng, trêu chọc : "Nuôi tôi bao lâu?"
"Cả đời, như thế nào?" Nghiêng đầu tự hào hỏi ngược lại, chỉ cần nguyện ý, cũng ngại.
Giờ khắc này, có thể cảm nhận được như thế nào là hạnh phúc, mặc dù cảm thấy mình có năng lực tự nuôi sống mình, nhưng tình nguyện đứng sau lưng ủng hộ , giống như lý tưởng của sớm trở thành phần mạng sống của , chỉ cần vui vẻ, cảm thấy rất ý nghĩa, nên nhịn được ôm chầm thân thể mềm mại của rỉ tai : "Vậy tôi ở nhà làm việc nhà sao?"
"Vậy hãy học làm đầu bếp như cha của tôi và quản lý việc nhà!" xong liền hối hận, tại sao bây giờ đến nửa đời sau hai người ở chung là chuyện đương nhiên rồi? Là bởi vì và bày tỏ tình cảm với nhau sao? Mối tình đầu đâu rồi, đoạn tình đầu biết kết quả.
Mẹ Hạ kinh ngạc nhìn về hai người ôm lấy nhau, chẳng lẽ Mộng Lộ ….. Ho khan : "Khụ khụ, Mộng Lộ, dì Vương mới giới thiệu người rất tốt cho con, chuẩn bị chút, buổi chiều cùng với mẹ!"
Hạ Mộng Lộ bất mãn kéo mẹ rồi : "Mẹ, con phải cần xem mắt sao?"
"Thế nào? muốn làm ế sao? Con còn , Mộng Lộ, con thấy cử chỉ của A Hải rất ưu nhã, học thức sâu rộng, bản lĩnh tầm thường sao?A Hải nhất định phải là người bình thường, nghe mẹ, đừng tìm kích thích, ngộ nhỡ ngày nào đó cậu ta nhớ tới trong nhà có vợ con, tin tưởng mẹ, như thế rất đau, mẹ hại con, nhà tiểu tử kia cũng mở khách sạn, ở bến tàu bên kia, lấy người bình thường như vậy cũng rất hạnh phúc!" Tại sao con bà vẫn chịu hiểu chứ? Thấy con có chút do dự liền tiếp tục : " lúc tình cảm chưa phát triễn, hãy cắt đứt , mẹ là người từng trải, cũng trãi qua thời tuổi trẻ, con muốn cùng mẹ cả đời độc như vậy sao? Đối với mà ,
rất khó nhịn, hoặc là ngày nào đó người nhà của cậu ta tìm tới, con làm sao mà chịu nổi hả? Con nhà họ Hạ tuyệt để cho người ta khi dễ!"
"Nhưng ngộ nhỡ ấy nhớ sao?" Đây phải là tự hủy mối lương duyên chứ?
"Con tỉnh lại , đàn ông xuất sắc như vậy, há có người trong lòng? Người con có thể coi trọng, con xác định người khác kém hơn con sao? chừng tại có người phụ nữ vì cậu ta mà quyết định đơn tới già đâu, nghe lời mẹ, buổi chiều cùng mẹ!" Đứa bé đáng thương, thế nào dễ dàng người như vậy đây? A Hải đến rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
Đúng vậy, ta rất xuất sắc, há có người trong lòng? Coi như ta từng là xã hội đen, chừng người phụ nữ ta cùng loại người với cùng đồng sinh cộng tử, cái loại cảm giác sinh tử đó phải Hạ Mộng Lộ có thể thích hợp, coi như nguyện ý nuôi người trí nhớ như ta, nhưng cách nào bảo đảm khi càng lún càng sâu đột nhiên ta ra lời nào, bao giờ gặp nhau, loại bi kịch này chịu nổi, nên gật đầu : "Vậy cũng tốt, chẳng qua con có cầu, nếu ngày ấy khôi phục trí nhớ, ngày thể đuổi ấy , khôi phục sau, nếu ấy muốn vẫn cho ấy ở lại đây, mẹ, tại sao lòng của con đau quá vậy?" Ngửa đầu muốn
ngăn cản dòng nước mắt chảy ra, ra là người sống có nhiều bất đắc dĩ như vậy.
Mẹ Hạ đưa tay lau nước mắt của con, thương : "Đau dài bằng đau ngắn, về sau cứ đơn giản theo bên cạnh mẹ, ai cũng dám khi dễ con, đợi có đứa bé, có lẽ con cũng muốn đến chuyện đương!"
Lạc Vân Hải biết họ cái gì, cầm lấy cây chổi đem rác gom chung chỗ, cả đời, nếu có thể cả đời tốt biết bao?
"A Hải!"
"Hả? Thiết kế đại sư có gì phân phó?" Cố cung kính chào.
Tại sao luôn cười ấm áp đến như vậy? buồn lo, có lúc rất hâm mộ , nghĩ vậy liền hít sâu cái, khổ sở cười : "Buổi chiều tôi xem mắt, mẹ người này tệ, dáng dấp được, hơn nữa tốt nghiệp đại học danh tiếng, rất có đầu óc buôn bán, tôi nghĩ tôi phải kết hôn!"
Nụ cười Lạc Vân Hải giảm, gật đầu : "Vậy rất tốt, kết hôn phải là điều muốn sao? Vậy tôi….. Tôi….. Ngày mai vào thành phố tìm phần công việc….."
"A Hải, có thể tiếp tục ở lại, tôi hi vọng hiểu, tôi cũng rất muốn tiếp tục cùng cùng nhau ở đây….. "
Nghe vậy, thu lại nụ cười, cúi đầu quét sân trầm giọng : "Vậy tại sao lại muốn xem mắt, còn phải kết hôn?"
Hạ Mộng Lộ bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi cũng là vì chúng ta, vì tôi, nghĩ mình đến đường cùng, còn vì , là muốn sau khi nhớ lại khó xử, chẳng lẽ nghĩ tới, có lẽ có người bên kia ngày ngày khổ khổ chờ đợi sao?" Dứt lời, xoay người vào trong phòng khách.
Lạc Vân Hải hốt nhanh rác đổ, liền vì vậy, cho nên chấp nhận sao? Có phải rất công bằng? Quả nhiên, số người, trời định trước, tùy duyên , chỉ cần cảm thấy đáng tốt rồi.
"Ừ, dáng dấp tệ!"
Bên trong phòng tiếp khách cổ xưa, Hạ Mộng Lộ thận trọng giày xéo đôi tay, tận lực ngồi nghiêm chỉnh, liếc nhìn người đàn ông đối diện, hai mươi sáu tuổi, 1m8, có chút mập, ngũ quan cân đối, có khuyết điểm gì, nếu là lúc trước, nhất định hài lòng trăm vạn lần, nhưng giờ phút này lại thấy vui, là buồn cười tột cùng, trước kia, nghĩ muốn kết hôn, bên nhà trai lại đồng ý, bây giờ bên nhà trai đồng ý, lại thấy kích động.
Mấy người lớn nhìn kĩ từ xuống dưới, nhìn thấy rất có tri thức hiểu lễ nghĩa .
Người đàn ông thấy cha mẹ nhìn sang, lập tức xấu hổ gật đầu cái, bày tỏ rất hài lòng.
Dì Vương thấy thế liền cười nở hoa, xem ra sắp có hôn lễ rồi : "Đoán chừng ngày mai hai người bọn họ có thể cửa hàng nhà họ Thẩm tham quan rồi, nếu như ý kiến gì nữa, tôi liền chọn ngày, như thế nào?" Giới thiệu nhiều lần như vậy, nha đầu này xem như phải gả ra ngoài rồi.
"Nhưng mà nhà họ Tôn chúng tôi cưới vợ cũng có quy củ, là xuất thân phải trong sạch, Mộng Lộ, trước kia con có bạn trai ?" Mẹ Tôn hỏi vấn đề nên hỏi, dù sao ở xã hội này, còn thích hợp nữa.
" có có, tuyệt đối có!" Mẹ Hạ lập tức phụ họa.
Nhưng Hạ Mộng Lộ vui, ngửa đầu hỏi ngược lại: "Vậy nhà họ Hạ chúng tôi cũng có quy củ, đó là xuất thân trong sạch, xin hỏi con trai của ngài từng có bạn sao?"
Tất cả mọi người ngờ nhìn khéo léo như vậy lại ra lời như thế, mẹ Tôn khẽ cau mày: " là đàn ông, dĩ nhiên giống nhau!"
Ha ha, là buồn cười nên liền trả lời: "Nhưng bây giờ là xã hội nam nữ bình đẳng!"
"Đứa này, sao lại như vậy? Bà mối Vương, bà phải ta dịu dàng điềm tĩnh….."
đợi người lớn xong, Hạ Mộng Lộ liền tiếp tục : "Hơn nữa sau khi kết hôn tiền trong nhà phải do cháu bảo quản, xã hội bây giờ đều là phụ nữ trông nom tiền, tránh khỏi chồng mình ở bên ngoài ăn chơi ngoại tình!"
***
Chương 24: Cái gì? Kết hôn cùng ta?
Tôn đại thiếu bất mãn : "Sao có thể như vậy?"
"Mộng Lộ, con bậy gì đó?" Mẹ Hạ sợ hết hồn, con bà hôm nay uống lộn thuốc sao? Người chồng tốt như vậy đâu có thể tìm chứ?
Mẹ Tôn giận hề , cười lạnh : "Nhà họ Tôn chúng tôi có quy củ này, ai cũng quan hệ gia đình nhà họ Hạ rất phức tạp, quả nhiên giả, đúng rồi, nghe chồng bà từng ngoại tình sao? Vì vậy các ngươi mới ở riêng hơn mười năm, nhà các người là như thế, có tư cách gì cầu người khác ngoại tình?" Xem bộ dáng là muốn vạch mặt rồi, sai, con dâu này bà muốn nổi, miệng lưỡi bén nhọn, tại đem bà vào mắt, đến khi cưới về biết đến mức nào nữa?
Mẹ Hạ nghiến răng, cũng la mắng con , đứng lên trừng mắt chỉ vào mẹ Tôn gầm : "Bà có ý gì? Bà nên làm , con của tôi phải ai thèm lấy, Chồng của tôi làm chuyện gì liên quan đến con tôi? Ý của bà là sau khi cưới con tôi, là có thể ở bên ngoài công khai bao sao?"
"Tôi có ý này, con trai tôi là người trung hậu đàng hoàng, như thế nào làm ra loại chuyện đó? Chỉ là chuyện hôn này, chúng tôi với nổi ha ha!" Khinh bỉ bưng qua ly trà nhấp , buồn cười, sao bà có thể nghĩ Hạ gia tốt đây.
Hạ Mộng Lộ thấy mẹ bị cười nhạo, cũng tiến lên giúp tay, mỗi lần xem mắt thất bại ra cũng là nguyên nhân này? cũng cảm thấy danh tiếng nhà được tốt cho lắm, có cha mới có con , nếu sau này kết hôn, cũng tránh khỏi bị rút xương sống, nhưng kia đều do cha nhất thời bị mê bởi sắc đẹp, có quan hệ gì với và mẹ chứ? Tại sao những người này luôn thích đem và cha nhập làm chứ?
"Tôi còn lạ gì, Mộng Lộ, chúng ta !" Mẹ Hạ mạnh mẽ kéo con gí , đáng chết, Hạ Hưng Quốc, lát trở về tìm ông tính sổ.
Hạ Mộng Lộ tránh lôi kéo của mẹ, bưng lên chén nước tạt trực tiếp vào mặt mẹ Tôn, đôi tay chống nạnh cao nhìn xuống cảnh cáo: "Ngồi ở đây trách mắng người khác cũng xem thử mình là thứ gì, có người mẹ cay nghiệt như vậy, cấp cho tôi, tôi còn phải suy nghĩ….."
‘Bốp!’
Mẹ Tôn cực kỳ tức giận phun lá trà ra, đứng dậy tát Mộng Lộ cái, mắt trừng to chửi: "Hạ Mộng Lộ, Tôn gia tôi chịu lấy là phúc tu ba đời của rồi, có tài, vậy sao đến giờ vẫn ai thèm lấy hả? Đến cả người què cũng muốn lấy , biết tại sao ? Bởi vì chẳng những có giáo dưỡng, mà còn có tư cách đó, hừ!" Hung hăng nhổ xuống đất mấy bãi nước miếng.
Mẹ Hạ nhìn thấy như vậy liền bị chọc tức, vén tay áo lên qua túm lấy tóc lôi kéo: "Bà hừ ai hả? Hả? Bà hừ ai chứ? Già mà kính, hôm nay lão nương đánh chết bà chính là đồ ngu!"
"Các người như vậy còn ra thể thống gì nữa? Hạ Mộng Lộ, còn mau dẫn mẹ cút?" Tôn đại thiếu trợn mắt lên giận dữ nhìn mà khắc trước còn muốn lấy , người đàn bà đanh đá, quả chính là người đàn bà đanh đá, cũng nhìn chút đây là đâu, cư nhiên chạy tới đây la lối om sòm.
Tâm tình Hạ Mộng Lộ vốn tốt, nãy giờ quậy như vậy cũng kiệt sức, thấy mẹ bị nắm đầu tóc bù xù, nghẹn ngào can ngăn: "Mẹ, đừng đánh, mau dừng tay!" Thấy kéo ra liền hét lớn: "Mẹ còn chưa đủ mất mặt sao?"
Hai người già giống như người điên đánh nhau, ai nhường ai, người nào kéo ra cũng được, lúc mẹ Hạ ôm cái mặt đầy máu mẹ Tôn cần suy nghĩ, bắt lấy tóc của bà, sau đó kéo ra ngoài cửa, nhưng làm thế nào cũng ra được, hiểu ngửa đầu lên.
Mặt Lạc Vân Hải lộ ra cảm xúc gì bắt lấy cổ tay mẹ Tôn, sau đó dùng lực, tiếng ‘Răng rắc’ thanh thúy vang lên, xương cổ tay bị lệch, làm người đó phải la lên, mẹ Hạ nhanh chóng thoát khỏi tay người kia, đưa tay xoa mặt mình chút rồi nắm lấy Lạc Vân Hải cắn răng nghiến lợi ra lệnh: "A Hải, dạy dỗ người đàn bà độc ác này chút!"
Hạ Mộng Lộ lúng túng cúi đầu, biết nên như thế nào cho phải.
Nhưng Lạc Vân Hải dạy dỗ ai, mà kéo tay Hạ Mộng Lộ mạnh mẽ dắt ra ngoài, ngang qua cửa chính đạp cánh cửa kia cước, có thể là lực lớn vô cùng, cánh cửa trong nháy mắt ngã xuống đất, tỏ vẻ cảnh cáo.
"Mẹ ơi!" Mẹ Tôn sợ chạy vào ngực chồng mình.
Từ Thúy Hoa sửa sang lại đầu tóc, lạnh lùng : " tại biết sợ sao? Tôi cảnh cáo các người, ai còn dám ở sau lưng xấu con tôi, kết quả như cánh cửa kia!" Chỉ chỉ cánh cửa, nghiêng đầu nhìn bà Vương : "Nhìn xem người bà giới thiệu ? cho là con của tôi ai muốn sao? Ngày mai nhà họ Hoắc, cho ông Hoắc, Mộng Lộ nhà ta gả cho con trai ! Hừ!"
Bà Vương sửng sốt, ông Hoắc? Nhà ông ta phải đứa con trai sao? Vả lại mất tích gần hai mươi năm, sao có thể cưới được?
"Con nuôi?"
Sắp xếp phòng ngủ gọn gàng đâu vào đấy, người đàn ông dình đầy tro bụi đầu dám tin nhìn người em kết nghĩa, vô duyên vô cớ giới thiệu với ông người con nuôi, còn buộc phải đồng ý?
Mẹ Hạ khổ sở gật đầu: "Ừ, em suy nghĩ, nếu Mộng Lộ thích A Hải, A Hải cũng thích Mộng Lộ, thành toàn cho bọn nó , đường là do bọn nó chọn, phải Hoắc Hâm nhà còn chưa tìm được sao? A Hải kia là người đàng hoàng, tương lai có người nuôi dưỡng đúng ? A Hải phải là người vong ân phụ nghĩa, cứ để cho cậu ta thế thân Hoắc Hâm, được ?" Như thế con bà cũng bị lời ra tiếng vào, làm như vậy có lẽ là hơi xúc động, nhưng bà nhìn ra A Hải tâm che chở cho con bà, nên liền đánh cuộc cậu ta có vợ con.
chừng cả đời cũng nhớ lại đâu? Vả lại chính mình dạng buộc con kết hôn, nếu A Hải nhớ lại mình có vợ con, Mộng Lộ hận bà cả đời, có cái gì so với chia rẽ tình cảm người khác xấu xa hơn? Con tự có phúc của con, sau khi nghĩ thông, bà cảm thấy sắp có được con rể tốt nên vui mừng.
Bờ biển, Hạ Mộng Lộ uất ức bĩu môi, nhìn tới ai nữa.
Lạc Vân Hải giơ tay lau khô nước mắt , giọng khiển trách: " ngu ngốc sao? Bị người khi dễ cũng biết gọi người? Nếu phải là tôi len lén theo, khẳng định khuôn mặt nhắn này hốc hác cho mà xem!"
"Tại sao lén theo phía sau?" Mộng Lộ kỳ quái vặn lông mày.
"Tâm ý tương thông? Tôi biết cần tôi, về sau dù ở đâu, chỉ cần cần tôi tôi trước xuất trước mặt !" So với , có chút vui sướng khi người gặp họa, ai thèm lấy tốt vô cùng, tốt nhất cả đời ai thèm lấy.
Hạ Mộng Lộ suy tư hồi lâu, sau đó nín khóc mà cười: "Ừ! Đây là lời , tôi buộc đâu đó!" Khi cần, xuất , nghe cũng tệ lắm, quyết định, về sau bao giờ xem mắt nữa, cho dù thể ở chung chỗ với A Hải, nhưng chỉ cần lúc nào cũng được bên cạnh ta là được rồi, hai người, có thể ở cùng nhau bao lâu bao lâu, thích loại cảm giác được nâng niu này.
"Cái gì? Kết hôn? Con kết hôn với ta?"
thanh kinh sợ thét chói tai làm chấn động cả tòa lầu.
Last edited by a moderator: 3/10/14