1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10 : Lộ vẻ háo sắc


      Hạ Hưng Quốc thấy con mười phần tự tin, liền đứng lên : "Vậy giờ cha chuẩn bị thức ăn Trung Hoa cho bọn họ, ha ha!" Hết cách rồi, con trai ông học trong học viện tư nổi tiếng nhất nước, nghe hơn phân nửa học sinh đều là người nước ngoài, nhìn chút, người nước ngoài đánh giá rất cao học viện này, con trai có thể vào đó học, đúng là tu ba đời mới được, cho dù đập nồi bán sắt ông cũng cố gắng cho con học .

      " biết ông ta vui cái gì, phải chỉ học trường tốt sao? Hơn nữa mẹ nghe trai con ở nơi đó chịu đủ khi dễ, những quý tộc kia là dùng tiền để vào đó học, bại hoại!" Loại trường học như thế, bà mới khinh thường, những người nghèo khổ dốc hết tâm huyết mới thi đậu đại học, những người có tiền, bỏ ra nghìn vạn, là có thể vào được.

      "Bác là ghen tỵ người ta!" Hạ Nguyệt Đình đem khách dẫn vào phòng phía sau, khi ra vừa vặn nghe những lời ghen tỵ của bà, như nghĩ đến cái gì, hưng phấn lấy điện thoại di động ra, chỉ vào hình web rồi : "Đây phải minh tinh hay người mẫu, chị, em hỏi qua rồi, đẹp như tiên nữ này gọi là Lạc Vũ Hinh, chị có biết ấy là người thế nào ?" Nét mặt kia của , như là vừa phát vùng đất mới.

      Hạ Mộng Lộ lắc đầu cái.

      "Chính là Lạc gia, chị biết nhà họ Lạc ? Chị biết thành phố F ?" Thấy chị vẫn lắc đầu, người này mái tóc dài nhưng sao kiến thức lại ngắn như vậy, rồi bắt đầu hâm mộ : "Chị nghe qua Long Hổ rồi chứ? ấy chính là thiên kim nhà họ Lạc người sáng lập ra bang Long Hổ, chẳng những có tiền, có quyền, ngay cả các quốc gia đều sợ bọn họ ba phần, chậc chậc chậc, cùng là con , sao em có mệnh tốt như vậy? Nhà họ Lạc chỉ có con , nên được hưởng muôn vàn sủng ái, cái trường mà họ học cũng có cổ phần của Lạc gia đấy!"

      Mộng Lộ nghe vậy liền nuốt nước miếng, lợi hại như vậy? Kỳ quái là tại sao có tấm hình của người ta? Vò đầu buồn bực : " chị phải thầm mến người ta chứ?" Vậy là cóc đòi ăn thịt thiên nga rồi.

      Hạ Nguyệt Đình nhún vai: "Em làm sao biết được? Chỉ có tấm hình, có ghi gì cả, chắc cũng tám chín phần á, trừ gia thế, ấy có gương mặt như tiên nữ, người đàn ông nào động lòng chứ?" Mắt to trong veo như nước này, da vô cùng đẹp này, vóc người phải chê, còn dáng của , do hàng năm phải chịu gió thổi nắng chiếu, nên da dày thịt béo .

      Hạ Mộng Lộ nhìn trong hình làm cả người có cảm giác kỳ cục, ngộ nhỡ con cóc đem thịt này ăn, phải gọi ấy tiếng chị dâu sao ? Hình như ấy cũng mới 22-23 tuổi thôi?

      Được rồi được rồi, đây căn bản là chuyện thể nào, cần gì phải lo sợ đâu?

      "Ừ, vị tệ!"

      "Vậy ngài ăn nhiều chút, đến rồi đây đến rồi đây, cua hành Bá Vương, canh lươn khoai gừng, thịt cua vây cá, dầu hàu bào ngư. . . . . ."

      Trong nhà vệ sinh, Hạ Mộng Lộ và Hạ Nguyệt Đình đem bào ngư bỏ vào miệng nếm thử, liên tục khen ngon, trong miệng vẫn còn mùi thơm, đúng là đủ cả mùi vị, tay nghề của cha có thể thiên hạ vô địch, Hạ Nguyệt Đình nút nút ngón tay, vẫn chưa thỏa mãn: "Oa, lâu rồi gặp được khách hàng lớn như vậy, ăn ngon, chị, ra chúng ta rất hạnh phúc, thường ăn được những hải sản quý nhất còn gì!" Có vây cá có bào ngư, hâm mộ những người có tiền có thể ăn được những món đó.

      Hạ Mộng Lộ bưng chén sứ trắng thèm thuồng: "Khi nào mình mới có thể ăn quanh minh chính đại, thôi nhanh lên , nếu bị cha già phàn nàn đó!"

      "Chúng ta chia cái này ra được ?" Chỉ vào chén chứa vây cá và bào ngư nuốt nước miếng.

      " được!" Mộng Lộ lập tức giấu kỹ như giấu bảo bối, đẩy cửa rón ra rón rén lại phòng .

      ‘ Ken két! ’

      "Này! Mở cửa nhanh, nhanh lên !"

      Cố ý đè nén thanh làm kiên nhẫn liền đứng dậy, kéo cửa ra lạnh lùng : " phải trong năm ngày phiền tôi sao. . . . . ." đến đây liền dừng lại, mày kiếm vặn lại, nhìn chén ở trước mặt, hiểu : "Ý gì đây?"

      Hạ Mộng Lộ cười hì hì vào nhà, đem đôi đũa nhét vào tay , cười : "Biết đây là gì ? Bào ngư, vây cá đó, mới đây có ba người giàu có vào ở khách sạn, cầu rất nhiều món ăn mà người bình thường cả đời cũng ăn được, hắc hắc, tôi trộm ít, ăn !"

      Lần đầu tiên, Lạc Vân Hải nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhắn của , mặc dù vẫn mang chút hơi thở tinh quái, nhưng hình như có gì đó đúng, con ngươi linh động tràn ngập mong đợi nhìn , giống như đợi biểu lộ dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, buồn bực gãi gãi cái ót : " có lòng tốt như vậy à?"

      "Thế nào? Sợ có độc à? Nếu phải là nghĩ chưa từng ăn những thứ này, tôi mới để dành cho , mau nếm thử !" Tiếp tục đưa món ngon lại gần , kỳ quái, vẻ mặt này là như thế nào? Làm cho có cảm giác như mình là mẹ ghẻ, dứt khoát gắp lên đưa qua: "Ăn ngon lắm đó!"

      Lạc Vân Hải nháy mắt mấy cái, môi mỏng khẽ mở ra, sau đó ưu nhã nhai thức ăn.

      Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng mãnh liệt, nhìn chằm chằm cái miệng nhai từ tốn mà tay xiết chặt cái chén lại, nếu phải vì thả con tép bắt con tôm, sớm cùng em họ chia ra, chỉ là ngon như vậy sao? Đột nhiên phát động tác người đàn ông này ăn rất thân sĩ , như người nổi tiếng TV, môi góc cạnh ràng, làm cho người ta khỏi suy nghĩ vẩn vơ. . . . . .

      Ánh mắt của quá mức trần trụi, bị nhìn chăm chú mà hơi xấu hổ: "Khụ! Nhìn đủ chưa!" Đầu ngón tay hơi dùng sức, đâm về cái ót của .

      ‘ oanh ’!

      Hạ Mộng Lộ quẫn bách cúi đầu, cảm thấy huyết khí dâng trào, gương mặt ửng hồng, trời ạ trời ạ, mới vừa rồi suy nghĩ gì vậy? Làm gì có nào nhìn chăm chăm cái miệng đàn ông? Người này cũng thiệt là, có việc gì sao lớn lên lại đẹp làm chi? muốn điên rồi, bây giờ nên làm sao? Hay là hỏi ta có muốn ăn vây cá hay ?

      Lạc Vân Hải thấy tay chân luống cuống, hai gò má hồng hồng, nghiêm túc nhắc nhở: "Tôi biết mình đến từ nơi nào, lại càng biết có vợ con hay chưa, cho nên tốt nhất nên khắc chế chính mình!"

      "À?" Mộng Lộ đần độn ngửa đầu, sau đó giận tái mặt đem chén để mạnh xuống bàn, học mẹ mình, đôi tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực gầm : " đừng có mà chảnh chẹ, nếu phải tôi thấy đáng thương, tôi mới lười quản , Hừ! Cuồng tự kỉ! Đùa giỡn cái gì chứ." Thở phì phò đóng sập cửa ra ngoài.

      "Người gì chứ? ta cho rằng ta là ai ? kẻ lang thang ngay cả nhà mình ở đâu cũng nhớ, coi trọng chính mình rồi !"

      ‘ Phịch! ’

      Mủi chân đá cái ghế ngồi cho hả giận, ngươi ngươi có việc gì thích xen vào việc của người ta làm chi? Còn đưa đồ ăn ngon, đúng là tự làm tự chịu, nóng nảy vuốt vuốt mái tóc, kỳ quái nhất là bây giờ ở đây tức cái gì chứ? Lần đầu tiên nghĩ muốn hiến nụ hôn đầu cho người ta mà bị cự tuyệt? Cho nên mất mặt? Nhất định là như vậy.

      Người, quả nhiên đều là động vật xúc động, trách được năm đó cha xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác, gặp phaỉ người xinh đẹp liền cách nào kháng cự.

      Như vậy cũng tốt, Hạ Mộng Lộ, ngươi nhất định phải kiên trì nguyên tắc của mình, gả cho người có tiền, mà phải loại kẻ lang thang cả đời có gì, mặc dù nhìn ta ăn rất ngon, nhưng vẻ mặt rất bình thản, chứng minh người này rất kén ăn, làm việc, hết ăn lại nằm, loại đàn ông này mới hiếm lạ.

      "Phiền chết rồi, cái gì chứ hả?" Lần nữa gãi gãi đầu, chẳng lẽ nghĩ muốn đàn ông đến điên rồi?

      Năm ngày sau, nhà bốn người luống cuống tay chân bắt đầu nhóm danh sách tính tiền, Hạ Mộng Lộ gõ lạch cạch vào hết máy vi tính, mắt to nhìn chằm chằm gào to như tiếng chuông đồng: "Tiền thuê phòng chín ngàn, thức ăn. . . . . . Bốn vạn ngàn ba trăm đồng!" My god, tham ăn đấy, trừ tiền vốn, còn được mười sáu ngàn đồng, Wow, đến khi nào mới có thể tiêu xài hết bao nhiêu đó trong lần?

      "Nhiều như vậy sao?" Hạ Nguyệt Đình nuốt nước miếng, vừa muốn nhảy dựng lên hô hào lúc này điện thoại di đông lại vang lên, như đoán được cái gì, ngượng ngùng móc điện thoại ra nhìn, nhìn xong nụ cười liền cúng đờ.

      "Wey nhiều như vậy. . . . . . Nguyệt Đình, em làm sao vậy?" Hôm nay là ngày huy hoàng, vẻ mặt em ấy như thế là ý gì? Hơn nữa em rất ít khi khiếp sợ như vậy, chỉ nhớ em ấy có loại vẻ mặt này là khi nghe tin mẹ em ấy qua đời, để máy tính xuống, tới hỏi: "Nguyệt Đình?"

      Hạ Nguyệt Đình nuốt nước miếng, lắc đầu : "Em sao!"

      Hạ Mộng Lộ cố gắng nghĩ lại mấy ngày nay em ấy làm cái gì, nhưng đâu có thấy gì kỳ quái a, tối hôm qua chỉ tản bộ trò chuyện đến khuya thôi, thấy em cười tươi, cũng hỏi tiếp nữa.

      Hạ Nguyệt Đình khổ sở nhìn về tin nhắn phía điện thoại di động, ‘ Đêm qua quả rất vui vẻ, chỉ là về sau, chúng ta còn quan hệ gì ’, ha ha, đời này có nào giống như đây? Cõi lòng mong đợi dâng lên lần đầu tiên, ngày thứ hai liền đường ai nấy , nên làm cái gì? Biết với người nhà như thế nào đây?

      "Mời ngài xem, đây là thực đơn, đây là tiền phòng, tổng cộng năm vạn lẻ ba trăm đồng, số lẽ xem như khuyến mãi cho ngài, hi vọng lần sau ngày lại đến!" Đôi tay dâng lên hóa đơn, lần đầu tiên chuyện lễ phép như vậy.

      Tên béo nhận lấy hóa đơn nhìn chút, cười : "Tôi biết rồi, thôi!" Kéo hành lý xoay người muốn .

      Hạ Mộng Lộ như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên biết mình suy nghĩ gì), tiến lên cản đường : "Tiên sinh, các còn chưa trả tiền đâu!"

      "Tiền? Tiền gì?" Người béo ôm ngực buồn cười hỏi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11 : Quỵt nợ? A Hải lên!


      Bốn chữ, khiến nhà bốn người như lọt vào hầm băng, Hạ Hưng Quốc đẩy ta cái: "Cậu giả ngu sao? Ăn nhiều như vậy mà tính trả tiền à?"

      Tên béo nghiêng người đỡ ra, nhíu mày châm chọc: "Đúng vậy a, tôi giả ngu đó, sao nào? Ban đầu chúng tôi đâu định ở khách sạn các người, tôi còn nghe được, những khách sạn khác phòng cũng chỉ có ba trăm đồng, tôi muốn phục vụ đặc biệt, các người có, kết quả đâu? Để cho ông đây ăn cháo trắng rau dưa, coi tôi dễ khi dễ sao? Tôi kiện các người lừa gạt khách là tốt lắm rồi, coi như cho các người chút giáo huấn!" Vỗ vỗ bả vai Hạ Hưng Quốc, bộ dạng muốn , vậy mà đối phương lại chịu nhường đường, liền giận tái mặt cảnh cáo : "Tránh ra!"

      Hạ Mộng Lộ còn chưa từ trong chấn động ra, bị mẹ trúng rồi, nhưng mở cửa làm ăn, kiêng kỵ nhất là có người gây chuyện, nếu nghiêm trọng là làm ăn được gì, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

      Vốn muốn tiền ăn cùng phòng ở liên quan, nhưng cũng chín ngàn đồng, ba Hạ cười sửa sang lại cà vạt cho tên béo rồi : "Người em, như vậy ổn lắm đâu? Như vậy , phòng ở chỉ tính cậu ba trăm thôi, cậu thấy như thế nào?"

      Tên béo hừ tiếng, đột nhiên đưa mắt chuyển đến mặt Hạ Mộng Lộ: "Cũng phải là thể, trừ phi tiểu nha đầu này bồi ông đây nhậu mua vui. . . . . ."

      ‘ Bốp! ’

      đợi ta xong, ba Hạ quyền quất tới, đáng buồn là còn chưa đánh tới, liền bị hai người khác mỗi người cước đánh ngã.

      "Cha!" Lần đầu tiên Hạ Mộng Lộ thấy cha bị người đánh, thét lên tới nâng cha dậy, rồi hung ác trừng về phía ba người vô lại.

      Tên béo vứt bỏ hành lý, cong tay áo lên, tiến lên muốn bóp cổ mẹ Hạ.

      Mặt mẹ Hạ lạnh xuống, vừa muốn đá lại, ngờ đối phương lại có thể dễ dàng né tránh, ngược lại mình bị quăng cái tát, nhào tới trong ngực chồng bà, bà mà, ba người này đơn giản, cũng nghĩ đến võ công bọn họ giỏi như vậy, giọng phân phó: "Mộng Lộ, nhanh gọi người, gọi những công nhân trong khách sạn đến !"

      À? Ngài đều phải là đối thủ của bọn họ, những người đó tới có ích gì chứ? Thấy tên béo chết bầm kia rút thanh đao sắc bén ra, ngay sau đó tiến lên như muốn giết người, nếu là báo cảnh sát, chắc hẳn kịp rồi? Dưới tình thế cấp bách đưa tay : "Được, tôi đồng ý các người!"

      "Hừ!" Tên béo thu lại cây đao cười dâm đảng : "Tiểu nha đầu thức thời, nhắc nhở các người, muốn báo cảnh sát liền báo nhanh , mấy em tôi có tội gì, mà là người bị hại, chúng tôi cũng muốn đòi lại công đạo! Bây giờ ba em tôi trở về phòng chờ đợi biểu của các người, nếu chuyện này *** xong, Hừ!"

      Bọn họ quả có tư cách phách lối, thể báo cảnh sát, hai thể tìm hàng xóm, đụng phải người bụng dạ xấu xa, chừng lại đuổi tận giết tuyệt? Dĩ nhiên kẻ thù càng ít càng tốt.

      "Con muốn chết sao?" Mẹ Hạ như người điên điên đẩy con mình cái "Con biết mình gì sao?"

      Ba Hạ lý trí đem hai con đẩy : "Mẹ con ba người trước , nơi này có tôi. . . . . ."

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Người đàn ông năm ngày chưa thấy ánh mặt trời đến gần, đầu tóc rối bù, cằm đầy râu, mặc áo sơ mi bông, quần kaki, người buông thả trong rất chán chường, năm ngày là năm ngày, nhìn thấy gương mặt hối hận của , hai tay nhét vào túi đến, tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Nhìn bộ dạng như trời sắp sập xuống vậy.

      Hạ Mộng Lộ hít hít lỗ mũi, lau nước mắt giọng khàn khàn: "Đều là lỗi của con, cha, các người mau nghĩ biện pháp a, con muốn , tại sao chúng ta phải ? Lừa gạt bọn họ là con, cùng lắm con ngồi tù là được chứ gì!"

      " ngốc gì đó hả? Cùng lắm chịu phạt ít tiền thôi?" mẹ Hạ khẩn trương nhìn về chồng bà, còn cách nào để khách sạn đóng cửa sao?

      Ba Hạ lắc đầu cái: "Là chúng ta lừa gạt trước!"

      Hạ Nguyệt Đình kể tóm tắt lại câu chuyện cho Lạc Văn Hải nghe, sau đó như kiến bò chảo nóng : "Vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ rất lợi hại!"

      Lạc Vân Hải cau mày, tới chốc lát liền nhướng đuôi lông mày: "Các người tin Quan , bây giờ bọn họ khinh nhờn Bồ Tát trước, nên muốn trừng phạt , mặc dù ý tưởng này hơi kém chút, xong chịu tí tiền phạt thôi"

      Người trong nhà đồng thời kêu lên, đúng vậy, sao bọn họ nghĩ tới chứ?

      "Vấn đề ở chỗ bọn họ là xã hội đen, bên người còn mang theo đao, lỡ sau này gặp phiền toái sao?" Đây mới là điều Hạ Mộng Lộ lo lắng nhất.

      khinh bỉ ngửa đầu: "Sợ phiền toái còn mở khách sạn?"

      "Cứ như vậy . . . . . ." phát điệu bộ từ đầu chí cuối đều thong dong, giống như để ba người kia vao mắt, đúng rồi, thế nào lại quên ta là vệ sĩ chứ? Đẩy em ra vọt vào phòng bếp, đem hai cái dao phay nhét vào tay của : "A Hải, toàn bộ dựa vào !"

      Lạc Vân Hải bất mãn : "Tại sao là tôi?" Thấy mọi người đều nhìn , Đúng vậy a, chẳng lẽ lại để cho người lớn ra tay? Giơ lên dao phay lắc đầu : "Cái này mà được sao?" vẫn chưa muốn chết đâu.

      Mẹ Hạ đem dao gọt trái cây bàn rút ra: "Cái này được ?"

      "Cái này quá ngắn!" Ba Hạ vẫn cảm thấy ổn.

      "Xem ra chỉ có thể dùng nó!" Hạ Mộng Lộ hí mắt suy tính kỹ, xoay người ra cửa lạy vaì cái, sau đó gở cây đao lớn xuống, nghiêm mặt dữ tợn đưa đến trước mặt : "Dùng cái này !"

      "Tôi. . . . . . Tôi có thể được à?" Lạc Vân Hải cảm thấy thân mình có chút. . . . . . : " xác định trước kia tôi là vệ sĩ hay sao?"

      Hạ Mộng Lộ liền túm lưng quần đem kéo dài tới cửa cầu thang, chỉ vào phía đau xót : " yên tâm, ban ngày ban mặt, bọn họ dám giết người đâu , nếu bị thương tiền chữa bệnh tôi trả, còn nếu tàn phế tôi nuôi cả đời, thêm ngàn đồng trợ cấp"

      Nghe vậy, Lạc Vân Hải hai lời, chạy thẳng tới lầu, nhìn rất có khí thế người tráng sĩ trở lại.

      "Cẩn thận đó!" Ba Hạ phất tay, rồi như nghĩ đến cái gì, kéo con qua hỏi: "Con có mua cho tiền bảo hiểm ngoài ý muốn sao?"

      " có a!" Trời ạ, ngàn vạn lần được gảy tay gảy chân nha, xin trời xanh phù hộ!

      ‘ Phịch phịch! ’

      "Béo ca, ta đến, hôm nay em chơi chết ta là được!"

      Tên béo xoa xoa cằm, nhíu mày như có thâm ý khác, cố làm bộ dáng phách lối, đốt thuốc lá mới lạnh lùng : "Vào !"

      ‘ Phịch! ’

      Cửa bị cước đá cho văng ra, Lạc Vân Hải vào phòng, đứng trước TV, cầm vũ khí lên.

      Ba người đàn ông liền ngu ngốc, chuyện gì đây? Tên béo đem thân thể dựa sát vào phía sau, cười nhạo : "Ông đây từ lăn lộn đời, những kỹ xảo như vậy đối với tôi chẳng là cái gì, tiểu tử, cậu là muốn cùng ông đây đánh nhau sao?" Còn là thân mình, đủ can đảm.

      Hai người kia cũng khinh bỉ nhìn , vặn vặn cổ, bắt đầu xắn tay áo, rất lâu nếm thử tư vị của máu rồi.

      Lạc Vân Hải hừ , khóe môi giương lên đường cong miệt thị, chậm rãi ngẩng đầu, liếc sơ ba người cái.

      ‘ lạch cạch! ’

      Tên béo khẽ hé miệng, buông điếu thuốc xuồng, kinh ngạc ngưng mắt nhìn khuôn mặt của , sau đó từ từ đứng lên, nhìn em mình cái sau, chút nghĩ ngợi, cầm lấy ví da, móc ra nhiều giấy hồng lớn, mực cung kính để khay trà, lúc này mang theo dáng vẻ sợ hãi chạy trốn, giống như là gặp ma quỷ, tới mười giây, mồ hôi sớm tuông như mưa, sắc mặt trắng bệch.

      Lạc Vân Hải hiểu gì nhìn chằm chằm sắp tiền kia, chẳng lẽ coi là người đòi tiền sao? phải là năm vạn sao? Cái người tham tiền điên điên khùng khùng chắc chắn rất vui vẻ.

      "Wey wey Wey. . . . . ."

      Tên béo kinh hãi lau mồ hôi, đẩy ra nhấc chân chạy như điên.

      Hạ Mộng Lộ lùi lại bước, hô hấp càng ngày càng gấp rút, . . . . . . . . . . . . Hoang mang lo sợ chạy lên lầu hai: "A Hải. . . . . . A. . . . . ."

      Lạc Vân Hải ném đao lớn xuống, vừa muốn đáp lời, lại thấy hốc mắt rất đỏ, liền kinh ngạc, sau đó giả vờ uất ức : "Mèo khóc chuột!" quan tâm sao, nếu vậy sao còn để **?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12 : Người nhà hạnh phúc


      "Đúng vậy, Hạ Mộng Lộ tôi là người tim phổi, đến đây là xem chết chưa. . . . . . Hít!" nhiều tiền, ngồi xổm người xuống cầm lên sắp tiền vẫy vẫy, là , ba người kia bị thương, A Hải cũng sao, liền lau khô nước mắt, ngửa đầu cười : "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Wey, A Hải, gì với bọn họ hả ? Tôi thấy bọn họ rất hoảng sợ!" Hạ Nguyệt Đình kiểm tiền lại, mắt nổi đom đóm, đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy

      Hạ Hưng Quốc đem kiểm tra phen, ừ, còn tốt chút bị thương, nếu phải vì bộ xương già này, ông cũng để người ngoài mạo hiểm, lúc nãy trong lòng cảm giác có chút ấy náy nhưng giờ còn, nhưng nếu phần tử trong khách sạn, liền có nghĩa vụ đồng cam cộng khổ.

      Mặc dù mẹ Hạ cười ra tiếng, nhưng cũng ngậm miệng được: "A Hải, cậu có bản lãnh, nhanh lên, sao cậu hù dọa bọn họ được vậy?"

      Lạc Vân Hải thà lắc đầu: "Con cái gì cũng , chỉ liếc nhìn bọn họ!"

      Quay. . . . . . ? Hạ Mộng Lộ lấy tay đặt lên bả vai , mạnh mẽ kéo thấp xuống, nhìn chằm chằm cặp mắt đen nhánh cũng chớp, ta nhìn ba người kia cũng như vậy sao, nhìn cả nữa ngày, nhưng cũng thấy gì khác thường?

      ‘ ba! ’

      Con ngươi của linh động, búng tay cười tà : "Nhất định bọn họ là nhìn trong mắt A Hải lộ ra sát khí, cho nên sợ xảy ra án mạng, liền cụp đuôi chạy trốn, có câu , lăng sợ cứng rắn, cứng rắn sợ liều mạng, nhất định là như vậy!" Nếu tại sao nha, A Hải cũng phải là ma quỷ quái, sao có thể dọa bọn họ sợ như thế?

      Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, ra là như vậy!

      Cùng lúc đó, ba người chạy trốn đến bến tàu và trốn trong góc phòng run lẩy bẩy, tên cao giơ tay lên run rẩy, chỉ về phía khói đằng xa hít mạnh cái, run rẩy đôi môi : "Lạc. . . . . . Lạc. . . . . . Người nham hiểm!"

      Tên béo dùng sức kẹp chặt đáy quần, đúng, tè ra quần, mới vừa rồi cái gì? có gì quá đáng chứ?

      "Tại sao Lạc Vân Hải lại ở chỗ này? Điều này thể, phải ta ở nước ngoài cử hành hôn lễ sao? Có phải hay chúng ta nhìn lầm rồi?" Tên lùn kéo thấp cái mũ xuống, như vậy chín vị phụ tá ở đây rồi? nhân vật như thế cũng tới địa phương này du ngoạn? có khoa học, đường tới bị người ta giết hại, cái này lại càng kì quái, Chín vị phụ tá chuyên lấy mạng người khác kia, từ trước đến giờ tấc cũng rời, sao lại thay đổi vậy?

      Nhất định là nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi. . . . . .

      Tên béo lấy máy vi tính từ trong hành lý ra, sau khi mở máy, liền tìm kiếm những hình của Lạc Văn Hải.

      "Mẹ ơi, là là là !"

      Hận thể đem máy vi tính ném ra xa, xong rồi, lần này chết chắc rồi, chừng bọn sớm bị súng chỉa ngay ót rồi, ai biết Lạc Vân Hải là tên tên tàn nhẫn? Mới vừa rồi còn gọi ‘ tiểu tử ’, rồi còn đánh , xong rồi xong rồi.

      Trong tấm ảnh là người đàn ông giống như hóa thân con rồng đen, lạnh lẽo vô tình, tư thế ngồi cao thượng, áo khoác màu đen mở ra, áo sơ mi trắng cổ mở, com lê màu bạc che lưng làm nổi bật lên thân hình hoàn mỹ tỳ vết, hai chân bắt chéo, quần tây màu bạc, thậm chí ngay cả giày da cũng làm cho nổi bật, khuôn mặt cực kì đẹp trai, con mắt mang theo tia rét lạnh, dù là nhìn cái, cũng làm cho người ta thấy sợ hãi.

      tay ôm dâu của mình, bộ dáng rất thân mật.

      Bên cạnh có chín người phụ tá xưng vương ở các nơi, cũng phải gọi ta tiếng Hải, thứ người như thế ai sợ?

      bang hội hay tổ chức nào có thể làm cho cán bộ quốc gia nhẫn nhịn được? Chỉ có bang Long Hổ thôi.

      "Béo ca, chúng ta nhanh , chừng Long Hổ ở đây làm buôn bán gì lớn, và ở nơi này nằm vùng, nên giờ chưa đến giết chúng ta đâu!"

      "Được! ! Về sau cũng đến chỗ này nữa !"

      "Dầu hành hải hạt dưa đến!"

      "Cua đồng hấp!"

      "Cá lóc kho tàu!"

      Dưới màn đêm cực kỳ thân thiện trong nhà tiêu chuẩn nông dân, đối với Hạ gia mà , e rằng vài chục năm cũng chưa từng sống động như vậy, Hạ Mộng Lộ thấy cha ngồi ở chủ vị, mẹ ngồi ở vị trí kế bên, biết bao nhiêu vui vẻ, lúc này mới thấy giống người nhà, mặc dù mẹ vẫn khinh thường với cha câu, nhưng có thể ngồi chung bàn cũng thỏa mãn rồi.

      "Cậu tên A Hải đúng ? Nghe cậu mất trí nhớ, tiểu tử, cậu yên tâm, trong lúc cậu chưa nhớ lại, chúng ta đối đãi cậu giống như người nhà, nếm thử chút tay nghề của chú!" Ba Hạ đem con cua đồng để vào chén của , tự hào : " phải là chú khoe khoang, đảo này, cua đồng ở chỗ này là ngon nhất!"

      Lạc Vân Hải hơi câu nệ, hai tay cầm đôi đũa gật đầu liên tục, cười : "Cám ơn chú!"

      "Cám ơn cái gì? Đây vốn làm lễ chúc mừng cậu!" Hạ Hưng Quốc đột nhiên lại gần kê vào lỗ tai : "Chú hơn mười năm cùng vợ chú ngồi chung mâm cơm!" Sau đó vui vẻ vì Lạc Vân Hải rót rượu, phóng khoáng : "Đây là rượu lâu năm, chú bỏ được nó, cạn chén!"

      "Cạn chén!" Lạc Vân Hải bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống hơi cạn sạch.

      Sau khi dâng hết món ăn lên, Hạ Mộng Lộ bên người Lạc Văn Hải, gắp lên miếng bào ngư đưa qua: "A Hải, ăn nhiều chút, tôi cũng vậy khách khí!" Dứt lời, cũng gắp miếng bỏ vào trong chén mình, là thơm, lần đầu tiên có thể quang minh chánh đại ăn món ăn xa xỉ này, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc a.

      Mẹ Hạ hừ lạnh : "Tự mình muốn ăn cứ việc thẳng, lễ phép gì hết, người lớn còn chưa có ăn đâu!" Có ai tham ăn như con bà sao?

      "Hắc hắc!" Hạ Mộng Lộ cười cười xin lỗi, chỉ trách tay nghề cha quá tốt, đặc biệt là lần trai sắp xa nhà, cha làm con úc long, đến bây giờ vẫn còn thấy ngon tận trong tủy: "Chỉ cần người nhà vui vẻ, cả đời ăn cơm trắng rau dưa cũng sao cả!"

      Lạc Vân Hải nhíu mày: " cam tâm cả đời ăn cơm trắng rau dưa sao?"

      Khóe miệng Hạ Mộng Lộ giật giật, trợn mắt : "Tôi ở trong lòng kém cõi vậy sao? Nếu phải vì lý tưởng, tôi cũng lừa người ta, hơn nữa, loại người như vậy vốn nên trừng trị, ngàn tám mà thôi, tôi ngôi sao trong tương lai, ở nước ngoài học tốt để trở về Trung Quốc đóng góp cho xã hội, nay còn có người nước ngoài đầu tư vào, đầu tư có hiểu hay ?" coi như người tham hư vinh sao?

      "Ha ha, muốn ra nước ngoài? Học cái gì?" Lạc Vân Hải đùa giỡn hỏi.

      "Chị đó, ngày ngày nằm mơ có năm mươi vạn để học thiết kế nội thất, năm mươi vạn, đoán chừng khi chị góp đủ, cũng vào quan tài rồi!" Hạ Nguyệt Đình dẹp qua tất cả phiền muộn, cố gắng cười trêu ghẹo, Đúng vậy a, khó khi được người nhà cùng ngồi chung bàn, thể làm mất hứng được.

      "Ai ? Chờ chị gả cho người có tiền, chồng chị giúp chị hoàn thành ước muốn, hơn nữa khi chị trở thành thiết kế sư nổi tiếng, các người phải là gà chó lên trời* sao?" Hạ Mộng Lộ suy nghĩ đúng sai liền phản bác.

      *Gà chó lên trời : cả họ được nhờ

      ‘ Bốp! ’

      Mẹ Hạ gõ đầu cái: "Ai là Gà? Ai là chó? Ăn cơm của con !" Sau đó trừng mắt nhìn chồng bà: "Chỉ lần này thôi, về sau khi cho phép, đừng đến nơi này!"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13 : Cùng mua hàng


      Ba Hạ mắng thầm câu, liếc cái: "A Hải còn ở đây, sao cho tôi chút mặt mũi?"

      "Mặt mũi, ha, ông cũng có mặt mũi sao? Mặt mũi tôi sớm bị ông làm mất hết rồi, ai mà biết tôi có người chồng ngoại tình? Tôi. . . . . ."

      Mắt thấy Từ Thúy Hoa muốn buông đũa xuống, Lạc Vân Hải vội vàng hoà giải: "Cái đó. . . . . . Hôm nay phải là lễ chúc mừng của cháu sao?"

      Mẹ Hạ vội ho tiếng, hung ác trợn mắt nhìn chồng bà cái, cười : "Đúng vậy a, A Hải, hôm nay làm phiền cậu, về sau cậu hãy cùng Mộng Lộ mua hàng, tiếp đón khách, lương tháng ba ngàn được ?"

      Hạ Mộng Lộ cùng Hạ Nguyệt Đình nhìn nhau cái, mới vừa rồi cho rằng họ cãi vả nhau, ngờ A Hải lợi hại như vậy, câu liền giải quyết vấn đề.

      Lạc Vân Hải lễ phép giơ ly rượu lên: "Vậy cám ơn chú và dì rồi!"

      "Được, từ nay về sau chúng ta là người nhà!" Hạ Mộng Lộ khó khi tốt bụng ôm chầm bả vai vui mừng mà : "Mặc dù nhìn rất ngốc, nhưng hôm nay xem cứu cả nhà chúng tôi , ngày mai tôi dẫn bệnh viện xem tình hình cụ thể việc mất trí nhớ chút, thế nào? Tôi rất tốt đúng ?" Chớp chớp mắt to, rất là hiền đúng ?

      "Có thể coi như vậy!" Lạc Vân Hải cười uống ly, lúc trước chỉ cảm thấy người nhà này có tâm hồn tham tiền, nhưng khi ở chung, cũng tệ lắm, biết báo đáp ân tình, lại có lý tưởng, vì để con trai được học đại học danh tiếng nên đành ngậm đắng nuốt cay cố gắng lo đến nơi, tại rất giống người nhà.

      Hạ Mộng Lộ bất mãn nhéo cổ : "Cái gì gọi là có thể coi? ràng là như thế mà!"

      "Khụ khụ khụ nghẹt thở!" Cố làm dạng cách nào hô hấp được.

      "Hừ!" Hất tay ra, ở trong lòng ta, chỉ là người xấu sao.

      Lạc Vân Hải khẽ cười tiếng, khẽ nghiêng đầu giọng : " ra tôi rất thưởng thức những bản vẽ của , cũng tin tưởng trong tương lai là thiết kế sư nổi tiếng!"

      Thưởng thức. . . . . . Hạ Mộng Lộ siết chặt chiếc đũa, thể tin được nhìn , nhưng sớm hòa nhập cùng người nhà trò chuyện vui vẽ rồi, nên để ý đến , lần đầu tiên có người thưởng thức những thiết kế của , mỗi lần mẹ nhìn thấy là lấy đem vứt bỏ, em nằm mộng giữa ban ngày, hàng xóm những thiết kế đó thực dụng, ai thưởng thức cả, nên giờ nghe thế liền cắn môi dưới cười trộm.

      Đột nhiên cảm thấy A Hải rất đẹp trai, mắt xếch hẹp dài, sống mũi rất cao, đôi môi mỏng, hợp với nụ cười tươi, tựa như chàng trai chói sáng, ánh mắt trong suốt tạp chất, người tao nhã lễ độ, chỉ tiếc. . . . . . mất mát nhìn chiếc nhẫn kim cương tay , là di vật sao? Nếu như có thể, hy vọng có người đàn ông vì ở rể, nhưng nếu cha mẹ vẫn hợp lại, gả mẹ phải làm sao?

      Ai, quả nhiên đời có bữa cơm nào miễn phí, đây phải là trời cao phái tới cứu , có lẽ người ta có người nhà, có cha mẹ, đột nhiên hi vọng A Hải chỉ là A Hải, có thân thế, có trí nhớ trước kia, rồi lòng hiếu kỳ giết chết mèo: "A Hải, tôi thấy rất để ý chiếc nhẫn này, có vị hôn thê sao?"

      "Tôi biết!" Lạc Vân Hải thành thực lắc đầu cái, nâng tay trái lên, nhắm ngay chiếc nhẫn kim cương : "Nhưng nhất định nó có ý nghĩa khắc sâu, thế nào? thích?"

      Hạ Mộng Lộ đưa tay qua vuốt ve, chắc là rất quý, thích là giả , chỉ là nếu như có vị hôn thê. . . . . . : "Khụ khụ, có ý nghĩa khắc sâu, phải bảo quản tốt nó!" Vị hôn thê, tiểu tử cứng đầu cứng cổ này, còn về phần vị hôn thê, mặc kệ như thế nào, nếu như là , lòng chúc phúc cho .

      "Đúng rồi, có cục cảnh sát ghi danh cho A Hải ?" ba Hạ nhìn về mọi người trong nhà .

      " được!" lập tức vỗ bàn: "Các người xem, trán ta có thương tích, cánh tay cũng có vết thương, con xem qua, vết thương này là do vật bén nhọn tạo thành, cái hố lớn như vậy, mặc dù biết là cái gì gây nên thương tích, nhưng chắc chắn là muốn giết người, nếu để cho những người đó bắt được A Hải, khẳng định chết cũng tàn phế!" Rốt cuộc những vết thương này là do gì tạo thành đây? Dao găm? giống, giống như là vật thể hình tròn, mẹ ơi, trợn to mắt : " phải là vết thương đạn bắn chứ?"

      Nghe vậy tất cả mọi người buông bát xuống đũa, ‘ súng ’ cái chữ này nhạy cảm, Lạc Vân Hải lập tức lắc đầu: ". . . . . . thể nào, , tôi chỉ là vệ sĩ!" Thấy còn muốn tiếp, vội vàng thúc giục: "Ăn cơm , ngày mai phải còn mua hàng sao?" Vết thương đạn bắn sao? Xác thực là tám phần, chẳng lẽ trước kia là xã hội đen? Buôn lậu buôn thuốc phiện? Suy nghĩ như vậy, trong lòng khỏi khủng hoảng.

      Giờ trong lòng Hạ Mộng Lộ cảm giác vô đáy, thể ngờ vết thương này là do đạn bắn? Trong đầu suy diễn ra khung cảnh, đó là cảnh sát bắt phạm nhân, A Hải bất hạnh bị phục kích thuyền, trúng đạn rơi xuống nước, vậy. . . . . . Chính là đào phạm? Chứa chấp đào phạm bị tội gì?

      Hai người lớn cùng Hạ Nguyệt Đình suy nghĩ nhiều như vậy, vẫn như cũ vui vẻ hòa thuận, duy chỉ có là tim gan run sợ.

      Ngày kế, khí sáng sớm trong sạch mát mẻ, ở bến tàu tấp nập đông người, đây là lần đầu tiên Lạc Vân Hải tiếp xúc nhiều người như vậy, tâm tình bỗng dưng thoải mái, cuộc sống như thế cũng tồi, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi.

      Nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, hình như lúc trước được cứu ở nơi này phải?

      "Oa rất đẹp trai a!"

      " qua xin số điện thoại ?"

      " đẹp trai, em có thể chụp hình với ?"

      Lạc Vân Hải vừa muốn đồng ý, nhưng thấy Hạ Mộng Lộ bên quăng ánh mắt cảnh cáo, liền cười : "Xin lỗi!"

      Hạ Mộng Lộ đem vé tàu đưa tới, trừng mắt nhìn mấy kia cái: " thôi!" Đẹp trai gì chứ, chính là tên đào phạm.

      "Hừ!" Các kia hừ lạnh tiếng, xoay người .

      Lạc Vân Hải biết mình vô tình phạm sai lầm, chủ động cầm lấy cái túi trong tay , cười lành : "Chúng ta mua hàng ở đâu? Còn phải ngồi thuyền sao?"

      " nhảm, đương nhiên là cửa hàng nhà họ Thẩm!" Này còn phải hỏi sao? Ngu ngốc.

      "A!" giận tái mặt, bất mãn nhìn chằm chằm mặt đất thầm: "Tôi cũng có tôn nghiêm đấy!" Phải chèn ép khắp nơi vậy sao? biết đắc tội ở đâu, vô duyên vô cớ nổi giận.

      Sau đó, bắt đầu đến chợ mua đồ ăn rồi cò kè mặc cả, Hạ Mộng Lộ chọn rau tươi mà yên lòng, khi chủ bán đưa đồ nhận lấy, nửa giờ sau, mang đồ nặng cả người, nhưng vẫn chịu để cho cầm thứ gì, có nhân viên giởi như vậy, chỉ sợ rất khó tìm ?

      nghe các chủ bán gì, chờ mua xong đồ trong danh sách liền dẫn siêu thị.

      "A Hải, đem những thứ này lên xe trước , rồi mua thêm những thứ này, nhanh về nhanh!" rồi nhét vào tay ngàn đồng.

      "Sữa tắm mười chai, dầu gội mười chai, mua nhiều như vậy để làm gì?" kỳ quái liếc nhìn danh sách, cái này đâu giống như bị quên.

      Hạ Mộng Lộ nhịn được khước từ: "Bảo , sao nhảm nhiều như vậy? Còn dư tiền mua thêm được sao?" Dài dòng.

      Lạc Vân Hải giống như phỏng đoán được cái gì, đáy mắt toát ra tia khổ sở: "Được!" Siết chặt tiền xoay người vào siêu thị.

      thấy vào cửa, lập tức dùng hết sức chạy , A Hải, xin lỗi, tôi muốn người thân tôi bị tổn thương, nếu như là tôi, cũng làm như vậy đúng ? Nhưng tại sao trong lòng khó chịu như vậy? Đúng vậy a, cứu và người nhà, còn thưởng thức những thiết kế của , mới mấy ngày? bắt đầu có chút bỏ được rồi.

      Con người quả nhiên là động vật cảm tính, đó là vết thương đạn bắn, mặc dù phải bị cảnh sát gây thương tích, nhưng cũng có thể bị xã hội đen bắn nên thể khinh thường, chỉ là bình thường, có gia đình bình thường, chịu được sóng to gió lớn, xin lỗi!

      Trong siêu thị, mua những thứ , mà là nhàng vén rèm lên nhìn bóng dáng xa dần dần, ha ha, kẻ lang thang có trí nhớ, dám báo cảnh sát, giờ cũng biết nên nơi nào, mang theo vết thương đạn bắn, sợ hiểu*****, dù sao cũng là người quen biết, nếu như là , có lẽ cũng làm như thế, chỉ là trong lòng sao thoải mái chứ?

      "Hạ Mộng Lộ, là đồ vong ân bội nghĩa!" Cười giễu , xoay người đến quầy mua vài bao Trung Hoa*: " cần thối !" Bỏ lại chín trăm đồng, sau đó xoay người .

      *Trung Hoa : Thuốc lá

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14 : A Hải làm tên ăn xin


      "Rốt cuộc con có lên thuyền ? Con bác cho thuyền chạy!" bác thuyền trưởng đem hàng hóa của Hạ Mộng Lộ lên thuyền, sau đó quay đầu nhắc nhở: "Đến giờ rồi, bác có thể chờ , nhưng du khách chờ được!"

      Hạ Mộng Lộ nhìn về phía xa, bây giờ ta ở làm gì? Cũng biết đường sao? Tại sao đến giờ cũng quay trở lại? Hay là ta biết cố ý bỏ rơi ? ngày, cũng biết sau khi trở về có bị mắng hay , cũng biết vì sao mình đứng nơi này đợi , có lẽ lương tâm cắn rứt , trong đầu tất cả đều là hình ảnh người mất trí nhớ sinh tồn trong đô thị ồn ào.

      Chắc ta cũng biết nơi này là nơi nào, giờ này chắc ta cũng chưa có ăn cơm, muốn điên rồi, đấng mày râu, có tay có chân, cùng lắm làm công nhân, cũng chết đói chứ?

      Ngộ nhỡ những người đó nhìn ta đến ngây ngốc, khi dễ ta phải làm sao? Mặc kệ thế nào người ta cứu Hạ gia , cho dù là người đó mang tội giết người hay tội ác tày trời gì đó, nhưng bây giờ cũng nhớ gì cả, tựa như con nít mới sinh ra, tại sao có thể đem con nít vứt bỏ chứ?

      Nhưng ngộ nhỡ ta khôi phục trí nhớ, giết người diệt khẩu sao đây? Những người kia muốn giết ta rồi cũng giết sao? được được, tuyệt thể mềm lòng, ngửa đầu : "Bác thuyền trưởng, thôi!" Siết chặt điện thoại di động lập tức nhảy lên thuyền, A Hải, đừng trách tôi, nợ để kiếp sau tôi trả.

      Bác thuyền trưởng nhìn thoáng qua , thở dài : "Làm người, hãy nghe lòng mình, nếu cả đời bị cắn rứt lương tâm!" Mặc dù biết tiểu tử ăn mặc đơn sơ kia làm sao ở Hạ gia, nhưng nhìn cháu chần chừ ngày, đại khái đoán được tiểu tử kia là người phương xa gặp rủi ro nên nương tựa Hạ gia, giờ lại bị cháu bỏ rơi, ông cảm thấy tiểu tử kia tốt vô cùng, khỏe mạnh, có thể làm việc, người cũng trung hậu, khiêm tốn lễ độ, ở lại cũng đâu có ăn ngồi rồi đâu ?

      Hạ Mộng Lộ nhanh tay tìm chỗ ngồi ngồi xuống, làm mắt điếc tai ngơ.

      "Nay nghe những người ở chợ đen lừa gạt rất nhiều người dân quê đem bán thận, lấy thận mà đền tiền. . . . . ."

      Hạ Mộng Lộ dám tin ngửa đầu: " thể nào?"

      "Nếu là bác, lừa cậu ta mới là lạ!" Bác thuyền trưởng nhìn cái, sau đó vào trong khoang thuyền.

      Du thuyền khởi động, Mộng Lộ giày xéo đôi tay, rơi vào trầm tư, trong đầu tạo thành khung cảnh, đó là A Hải nằm giường bí mật, bị đánh thuốc mê, rồi người bịt mặt lấy quả thận của sau đó để lại ngàn cho , khi A Hải tỉnh lại. . . . . . được, thể tuyệt tình như vậy, bây giờ phải làm sao đây? Thuyền sắp rồi, ‘ vụt ’ cái đứng lên, như vậy A Hải chết, mệt còn ở dưới chân Bồ Tát, như thế nào xấu xa như vậy?

      " , chúng ta chờ con!" Bác thuyền trưởng tiến lên vỗ vỗ bả vai : "Ai biểu bác là người nhìn con lớn lên đâu? Làm người chính là như vậy, bước lỗi, từng bước lỗi, cách nào đền bù được!"

      Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, liền nhấc chân chạy như điên, A Hải, mặc kệ là người tốt hay là kẻ xấu, bác thuyền trưởng đúng, làm theo tim mình mách bảo được rồi.

      Màn đêm buông xuống, mọi vật đều ngủ say, cửa siêu thị ban ngày đầy người nhưng giờ chẳng biết đâu, cửa chính cũng đóng lại, quảng trường chỉ còn vài người qua lại, Lạc Vân Hải xách chân ngồi tựa vào ghế đá, ngừng hút thuốc, ở dưới chân giờ đầy tàn thuốc, mười mấy tiếng ngắn ngủn, giống như tang thương gần trăm năm, bộ dáng sa sút, biết mình ngồi đây đợi gì, càng biết vì sao ở chỗ này chờ, nhưng biết trừ ở chỗ này chờ, còn biết nơi nào?

      "A Hải, A Hải ở đâu? A Hải. . . . . ."

      Ngay tại lúc hút điếu thuốc cuối cùng suy nghĩ cách kiếm sống nghe giọng biết từ đâu đến, nghiêng đầu nhìn về phía quảng trường, thấy chạy xung quanh với dáng vẻ rất lo lắng, tâm vốn lạnh lẽo trong nháy mắt liền nóng như nham thạch, nóng đến hô hấp nỗi, cũng biết từ lúc nào thanh của dễ nghe, ở trong đám người, bóng người bé cực kỳ nổi bật, giống như trong thế giới này chỉ có bóng hình xinh đẹp.

      Hạ Mộng Lộ, tôi cho cơ hội, là biết quí trọng, như vậy về sau đừng mơ tưởng đổi ý nữa, nhìn về người ăn xin nằm ở trong góc cách ba thước, liền rút trăm đồng trong túi ra, tiến lên ngồi xổm người xuống đẩy người nọ cái: "Này, cho ông trăm đồng, chỗ này cho tôi? canh giờ?"

      Ong lão ăn xin từ trong chăn thò đầu ra, mắt chớp nhìn chằm chằm tờ giấy màu hồng, cười : "Được được được!" Cầm lấy tiền nhanh chóng chạy xa, thậm chí còn quên lấy đồ .

      Lạc Vân Hải liếc nhìn nóng nãy đứng giữa quản trường, rồi chui vào trong chăn, đưa tay lên xoa đầu cho rối tung, sau đó lấy bùn đen trét xung quanh người, lúc này mới bưng chén bể bộ dáng nửa sống nửa chết dựa vào vách tường.

      "A Hải. . . . . . ở đâu a. . . . . . A. . . . . ." Hạ Mộng Lộ nóng nảy chạy xung quanh, trong lúc vô tình thấy người ngồi trong góc, mặc dù thấy dung mạo, thế nhưng có thể cảm nhận được, hơn nữa, đời làm gì có tên ăn xin nào khỏe như vậy? Hít hơi khí lạnh, chậm rãi bước lên, mang theo ánh mắt dám tin, chờ thấy người này đúng là người vứt bỏ, ‘ vụt vụt vụt ’ nhanh chóng chạy đến, tiến lên đem chén bể đập nát giận dữ hét: " là kẻ lang thang, *** làm kẻ ăn xin à?" Cái người này có tiền đồ.

      "Hừ!" Lạc Vân Hải vô lực quay đầu, đẩy tay của ra, khổ sở nhìn về bầu trời : " tôi có sở trường, hai có bạn bè, ba có trí nhớ, ăn xin làm cái gì? Chẳng lẽ phải chết đói ở chỗ này?"

      Hạ Mộng Lộ lắc đầu liên tục, trời ạ, mới ngày, liền biến thành bộ dáng như quỷ, nếu như thêm mấy ngày nữa, có phải hay gặp ai đó ngang liền quỳ dập đầu chỉ vì miếng cơm? Đúng vậy a, ta làm ăn xin làm cái gì? ra ta rất có bản lãnh, có thể thân mình đuổi ba lão sắc quỷ , chỉ là ta biết mà thôi, A Hải trước kia có phải hay rất có máu mặc? Rất có tôn nghiêm? Nhưng bởi vì lấy oán trả ơn khiến ta phải làm tên ăn xin.

      còn thưởng thức thiết kế của , nếu như có bác thuyền trưởng, có lẽ bỏ , A Hải bị người mang , bị lừa gạt lấy thận, càng nghĩ trong lòng càng đè nén, cuối cùng đưa tay sờ gương mặt đẹp trai của , nức nở : " xin lỗi!"

      Lạc Vân Hải khinh bỉ quay đầu trở lại, nhìn thấy hốc mắt hồng hồng, mới làm bộ dạng sao cả cười cười: " có việc gì, có lẽ tôi vốn phải người tốt, là con , sợ là chuyện đương nhiên, hơn nữa phải quay lại sao? Đừng khóc!" Đôi tay lắm bẩn lau nước mắt của , khóc vì sao? Cái người vốn tim phổi này, khóc vì đấy.

      Kể từ khi mất trí nhớ, tâm chưa bao giờ nhảy lên, thế nhưng lúc này như đánh trống, như có dòng nước ấm bao quanh, bực bội nữa, nặng trĩu nữa, từ từ hồi phục, chưa bao giờ thấy yên tâm như vậy.
      thuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :