1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Lệ Toa

      "Chị, chị xem và dượng muốn như vậy cả đời sao? Bọn họ đáng thương!" Hạ Nguyệt Đình kéo cánh tay Hạ Mộng Lộ than , kể từ khi mẹ mất, là bác thu nuôi , đương nhiên hi vọng bọn họ được hạnh phúc.

      Hạ Mộng Lộ hứ cái: "Em mẹ chị đáng thương chị còn chấp nhận được, cha chị chính là tên khốn kiếp!"

      Hạ Nguyệt Đình buồn bực gãi gãi đầu: " phải là dượng có người phụ nữ thôi sao? Sao lại náo lâu như vậy?" Mặc dù đến đây chưa lâu, nhưng biết nguyên nhân làm bọn họ ở riêng là như thế, dượng ở sau lưng bác tìm người phụ nữ để chơi bời, kết quả bị bắt gian tại giường, từ đó về sau hai vợ chồng liền ở riêng.

      "Này chứng minh mẹ chị là người phụ nữ có cá tính đại, được rồi, em đừng xen vào việc của người khác, chị quản được, ra, chị cũng hi vọng cha mẹ chị hòa thuận, người nhà vui vẻ, vấn đề là tính mẹ chị rất bướng bỉnh, cũng hơn mười năm rồi, mặc kệ ba chị lấy lòng thế nào, bà cũng nguôi giận!"

      "Chị bác nghĩ như thế nào?"

      "Chị nghĩ mẹ chị vì chị , cũng có lẽ mẹ còn tình cảm với cha, cho nên mới ly hôn, dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi, mặc kệ bọn họ , Nguyệt Đình, em trở về trước , ngày mai phải đến sớm để đón khách, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt!"

      Hạ Nguyệt Đình quả muốn dạo nữa, gật đầu : "Vậy được, chị cũng trở về sớm chút, đúng rồi, ngày hôm qua họ gặp được , rất là xinh đẹp, chị có phải ấy thích nữ thần hay ?"

      Hạ Mộng Lộ hừ lạnh: "Thôi , thường những người đẹp là người mẫu hoặc minh tinh thôi!" phải nghỉ hè sao? Chờ trở về rồi hỏi phải được sao?

      Xua tan hình ảnh , Hạ Mộng Lộ thân mình tới bến tàu, theo bậc thang ra đến bờ biển, tối nay trăng sáng tốt để thưởng thức, ánh trăng chiếu lên mặt biển gợn sóng lăn tăn, giống như lòng của bây giờ, bốn phía bắn ra rực rỡ, nhưng nhấp nhô bất định, trai vào học viện quý tộc học nghiên cứu, còn ngay cả đại học cũng học được, thể ở nhà bôn ba mệt nhọc, có lẽ đây là số mạng của .

      Hàng xóm đều tiền đồ, bởi vì trai học nghiên cứu, đây là chênh lệch giữa cóc và thiên nga, nào là ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng? Nào là có quy củ? Nào là cái nha đầu điên? Nào là có người lấy? Hừ, dáng dấp xấu xí sao? xấu xí, chỉ là cái mông khá lớn, sinh con rất tốt, nhưng sao lần nào xem mắt cũng thất bại đây?

      Thất bại thất bại, nhưng thể hưu vượn được? tại tốt rồi, làm bây giờ ai thèm lấy, ghê tởm hơn chính là giới thiệu tên lưu manh cho , hai mươi bốn tuổi, nhìn như tên lừa gạt, mới cần lãng phí với gã lưu manh, Hạ Mộng Lộ, kiên trì nguyên tắc của mình, ngươi nhất định tìm được người đàn ông tốt.

      Nghiêm mặt dữ tợn đứng dậy, gắn sức đem hai tay chống bờ, miệng hô lớn: "Tôi muốn gả cho người có tiền, tôi muốn để bọn họ lau mắt mà nhìn." ***, nhất định có mệnh đào hoa, lễ mừng năm mới lên 25 tuổi nhưng đến bây giờ ngay cả tay đàn ông cũng chưa nắm được, phải muốn tìm người bạn trai chuyện đương, kéo kéo cánh tay bé, hôn hôn đôi môi của mình, mà muốn có người cùng chia bầu trời, càng nghĩ càng rầu, lần nữa hét lớn: "Tôi muốn đàn ông! muốn làm bà già, tôi muốn kết hôn!"

      Ây da, đúng là hét to lên tâm tình thoải mái hơn nhiều, Quan nương nương nhất định nghe được tiếng lòng của , thờ cúng người nhiều năm vậy mà? Mắt thấy gần nửa đêm, vừa muốn trở về, liền bị bóng đen trong đống đá hỗn loạn hấp dẫn.

      Bởi vì có ánh trăng, nên vật thể đằng xa rất nổi bật, đó là vật gì? phải là cá mập chứ? Hoảng sợ chậm chạp đến gần, xoay người nhảy vào đống đá, khi nhìn là vật gì, lập tức đè tim lại, đàn ông, là linh nghiệm? Là người đàn ông, nuốt nước miếng, nhìn về phía Quan , rung giọng : "Tôi giỡn mà!"

      Trời ơi, sợ quá, liền nhấc chân chạy như bay, đúng, đời này làm gì có quỷ thần? Ngộ nhỡ là du khách bị thương nặng, chẳng phải là thấy chết cứu sao? Lấy hết dũng khí quay lại chỗ cũ, nửa gương mặt người đàn ông bị ngâm trong nước, máu còn chảy ra, liền biết người này bị thương rất nghiêm trọng, vả lại cánh tay toàn là máu, còn sức sống, đưa tay chọc chọc bả vai của rồi hỏi: "Này! Chết chưa vậy? Đừng làm tôi sợ đó!"

      Người đàn ông nghe vậy chân mày nhíu chặt lại, thấy còn cử động liền sợ hãi ngồi liệt mặt đất, chết, nhanh chóng tiến lên đem lôi ra mặt nước, sau đó vỗ vỗ gương mặt : "Wey wey Wey, khỏe ? Nơi này cấm bơi lội đấy!"

      "Ưmh khụ khụ khụ khụ khụ!" Lạc Vân Hải bị thương nặng gần như kiệt sức, bây giờ lại bị dày vò như thế, càng thêm choáng váng, phun ra hớp nước đục, cố gắn hết sức mới mở mắt được, ngắm nhìn bốn phía, thanh suy yếu hỏi: "Đây là nơi nào?"

      Hảo tiểu tử, mặc dù thấy dung mạo, nhưng thanh dễ nghe , Hạ Mộng Lộ sợ bị lừa, lập tức buông tay ra : "Tôi cứu , phải hại , nơi này là núi Phổ Đà, là ai? Khuya như vậy sao còn ở trong nước?"

      Người đàn ông cắn răng lấy cùi chỏ chống thân thể mình lên, nhe răng kêu đau đè lại vết thương trán, giờ còn dáng vẻ hung ác như lúc đầu, mà gương mặt mê mang chuyện gì xảy ra, suy tư hồi lâu mới nhìn về phía cứu lần nữa rồi hỏi: " là ai?"

      "Tôi là Mộng. . . . . . Na Lệ Toa!" giỡn, ngộ nhỡ người này là tên lường gạt, phải bị lừa mất hết của cải sao? Nơi này là chốn thị phi, nghĩ vậy liền đứng dậy đứng cách xa phủi mông cái và : " có việc gì, tôi đây!"

      Lạc Vân Hải kinh hoảng ngồi dậy, mặc kệ dùng sức thế nào cũng thể đứng lên, cả người đều giống như từng bị đánh, đau đớn khó chịu, cái trán càng lúc càng thấy đau, mắt thấy muốn mặc kệ mình, lập tức đưa tay lên gọi: "Lệ Toa!"

      ‘ Phịch! ’

      vừa lật người nằm sấp bậc thang thấy trực tiếp vào đống đá hỗn loạn, kêu đau tiếng, cắn răng bò dậy hung ác nhìn chằm chằm tên ngu ngốc kia, kẻ ngu cũng nghe ra được câu kia chỉ là có lệ thôi? Đáng chết, cánh tay bị mất miếng da, chắc do ra cửa quên thắp hương, vốn nghĩ chõ mõm vào, lần này càng tâm tình, hại bị thương, thứ người như thế chết là tốt nhất.

      Vậy mà khi sắp về đến nhà dừng lại, gãi gãi cổ, ngộ nhỡ người nọ chết , trường có dấu vết của , mặc dù bị luật pháp truy cứu, có lẽ người đàn ông đó là người lãnh khốc và xấu xa sao, được rồi được rồi, nhìn cách ăn mặc của người đó cũng biết là người giàu có rồi, chừng cứu được người đó còn được khoản tiền cám ơn.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6 : Bị đánh

      Lạc Vân Hải bất lực nhìn về biển rộng, tròng mắt đen thâm thúy viết đầy chấm hỏi, là ai? Sao lại bị thương? Tại sao ở chỗ này? Giờ phút này trong đầu như tờ giấy trắng, cho dù muốn nhớ cũng nhớ được gì, vô lực dựa vào tấm đá ẩm ướt, chân cong lên cố gắng nghĩ vì sao tới chỗ này.

      "Này! là du khách sao? Rốt cuộc là ai? Tên gì?"

      Người đàn ông nghe vậy lạnh nhạt quay đầu lại, lạnh lùng : " phải rồi sao?"

      Hạ Mộng Lộ chà sát tay, hận thể đấm xuống cái, có lòng tốt vậy mà xem như lòng lang dạ thú, còn nhìn bằng ánh mắt bị bỏ rơi, đè lửa giận xuống, tiến lên tiếp tục hỏi: " tên gì vậy?"

      " biết!" liếc nhìn cái, rồi tiếp tục nhìn biển rộng đến mất hồn.

      " biết?" Hạ Mộng Lộ kêu lên.

      Lạc Vân Hải nhàng gật đầu: "Tôi tên gì?" hỏi ngược lại .

      Hạ Mộng Lộ lại gần nhìn dò xét cẩn thận, lúc này mới phát người đàn ông này có khuôn mặt cực kì đẹp trai, nhìn dáng vẻ giống như giả bộ, đưa tay sờ lên áo sơ mi của ; Wow, sợi tơ, còn nữa ngón giữa mang chiếc nhẫn kim cương sáng ngời, quần Tây còn là Armani , thắt lưng đều là vàng ròng, mẹ ơi, người như vậy tuyệt cùng giả vờ ngây ngốc, mất trí nhớ, đúng, cái trán bị thương, tuyệt đối là mất trí nhớ, nuốt nước miếng mãnh liệt, cười : "Tôi sao biết là ai? Tôi nhìn thấy là lúc nằm trong nước, nếu phải là tôi kéo , chừng chết đuối, có thể bị chấn thương sọ não, như vậy , trước cùng tôi về nhà, chừng ngủ giấc liền nhớ ra tất cả!"

      " có lòng tốt như vậy sao?" thấy vẻ mặt biến chuyển 180°, lập tức tin muốn xác nhận lại.

      Tiểu tử này, bản lĩnh nhìn người của sắc bén, nhanh như vậy liền nhìn thấu , đưa tay chỉ vào nét mặt như hoa của mình và : "Tôi, Tiểu Bạch Thỏ, là người tốt, bây giờ được rồi chứ?" Sao nhảm nhiều như vậy? Nể mặt khuôn mặt hoàng kim này , nên nhịn.

      Lạc Vân Hải cũng biết tình trạng bây giờ của mình, chỉ còn cách này thôi, giơ cánh tay lên lấy giọng ra lệnh :"Còn mau đỡ tôi đứng dậy?"

      Hạ Mộng Lộ hít hơi khí lạnh, rốt cuộc có nhìn thấy tình hình giờ của mình ? Đây là thái độ cầu người sao? Nhưng vì tiền, chỉ có thể cười tươi và : "Tuân lệnh!" Sống đời mới biết chỉ có " tiền " là nhất, vì vậy bất mãn : " cũng phải dùng lực đấy, biết mình rất nặng sao?" Đáng chết, coi là đầy tớ sao?

      nào muốn đấu võ mòm với ? Mặt trầm cố gắng hoạt động, nhưng cũng vô ích, cơ hồ đem hơn nửa sức nặng của mình lên cơ thể bé của , cứ như vậy khập khễnh đảo.

      "Phịch!"

      "A!"

      "O o, mệt chết. . . . . . Tôi. . . . . . Rồi !" Lấy tay ném xuống đất, mệt quá phải nằm bệt xuống giường, nhìn trần nhà rồi lau mồ hôi của mình, ai oán : "Tôi khỏe . . . . . . *** đúng là tai họa!"

      Lạc Vân Hải vốn muốn nổi giận, nhưng thấy cũng nỗi, liền lựa chọn thức thời, hai chân cũng dần khôi phục sức lực, ngồi xếp bằng lên rồi hỏi "Có thuốc lá ?"

      "Có a, trăm đồng hộp!" vừa nghe có thể kiếm tiền, tinh thần lập tức tỉnh táo, vui mừng qua đưa tay tỏ vẻ muốn tiền.

      lục lội người mình hồi, sau đó lắc đầu : " có tiền!"

      có. . . . . . Hạ Mộng Lộ thất vọng, sau đó linh động chỉ vào quần áo rồi : "Vậy giờ chỉ có thể lấy quần áo cuả để trao đổi!"

      Năm phút sau, ôm đống quần áo ướt cùng dáng vẻ tham tiền như điên đạp cửa ra; trong phòng ngủ, người chỉ còn lại chiếc quần lót bốn góc, cầm lấy hộp cấp cứu để lại cho , bắt đầu tiến hành băng bó, cho đến khi tất cả đều xử lý tốt, mới nằm vật xuống giường nhìn trần nhà lẩm bẩm: "Tôi là ai?"

      Hoa hoàng cúc nở rộ to bằng cái bát lớn, làm mảnh đất bên trong tiểu viện tỏa ngát hương hoa, có vô số hoa cỏ vây quanh nó, chuỗi hoa hòe theo gió rơi xuống; dưới ánh trăng, cây hòe trắng noãn như bạch ngọc điêu khắc mà người có tay nghề xuất sắc tạo thành, Hạ Mộng Lộ hưng phấn đem mấy đóa hoa hòe bỏ vào trong miệng vừa nhai vừa dùng búa đem thắt lưng đập ra, khi thấy khối vàng rơi xuống đất, lập tức chạy lại, nhặt lên bỏ vào miệng hung hăng cắn xuống.

      "Hí!"

      .

      Giống như phát ra bảo vật, hai tay run run nhìn ánh trăng run giọng : "Vàng, phát tài phát tài rồi!" Đến từng tuổi này, lần đầu tiên thấy khối vàng lớn như vậy, đưa cho tiệm vàng bảo họ làm sợi dây chuyền cho mẹ .

      Ngày kế.

      "Mộng Lộ. . . . . . Chị họ. . . . . ."

      Hạ Nguyệt Đình xoa xoa con mắt, thấy có người mở cửa, liền bưng đồ rửa mặt đẩy cửa ra, liếc thấy giường có bóng dáng, nhưng nhìn kỹ, rồi mệt mỏi : "Phòng em nước bị chặn, cho em mượn tạm toilet của chị nhé!" Sau đó lười biếng vào phòng tắm, nhìn về tấm kính bày ra nhiều loại tư thế khác nhau, thở dài : "Chị xem ngực em có thể lớn hơn nữa ?"

      chỉ vào cái nịt vú viền tơ, quần lót hình tam giác; ở tuổi hai mươi bốn, thường thích chưng diện, có vòng eo thon, tóc ngắn ngang vai, mắt to hai mí, mặt trái xoan, cái miệng đào nhắn, tiêu chuẩn của đẹp, trừ chiều cao 1m6 hơi lùn, cũng có khuyết điểm gì, biết có phải Hạ gia bị lời nguyền hay , mà đến nay vẫn có người theo đuổi.

      Nguyên nhân đại khái cũng biết, cũng phải loại người biết kiềm chế, mà do gia đình mình; mỗi khi gặp được chàng trai ưng ý, gia đình của đối phương lại hết sức phản đối, Chị họ còn chưa biết, lần kia chính tai nghe thấy cuộc chuyện của bọn họ, suy nghĩ chút, cười nhạo : "Chị nhớ lần cầu hôn trước ? Chị nguyện ý nhưng gia đình người ta lại phản đối, ra phải họ đối với chị hài lòng, mà em nghe mẹ của người ta gia đình chúng ta quá phức tạp, cũng đúng, chị xem gia đình chúng ta, và dượng ở riêng, sống với cha, chị sống với mẹ, bây giờ còn cộng thêm em nữa!"

      biết những người đó cưới chị họ hay là gia đình chị nữa, chị cũng trả lời, chỉ sợ sớm nghĩ đến điểm này, vừa đánh răng vừa nhảm: "Những người đó là sợ khi họ cưới vợ có tiền mua phòng ở, hỏi những người đó vay tiền, chị, nhưng chị đừng buồn, em tin chị nhất định gả được cho người đàn ông tốt , em cũng vậy!"

      Gả cho đàn ông tốt, là mơ ước của mỗi , giống như trong chuyện cổ tích vậy, bé lọ lem cùng hoàng tử, hoàng tử nhất định phải có tiền, chỉ cần lòng đối tốt với công chúa, như vậy là đủ rồi, và cũng đừng giống như dượng, nhưng xã hội bây giờ. . . . . . Aizz!

      Rửa mặt xong, đem tóc cột tùy ý ở sau, lúc này mới phờ phạc rã rượi bưng chậu nước rửa mặt chuẩn bị rời , vậy mà vừa ra đến phòng ngủ liền giật mình, ánh mắt vẫn mơ hồ, hoa mắt sao? Hay vẫn chưa tỉnh ngủ?

      Nhìn về cái giường của chị, ở đó có người đàn ông trần truồng đan đôi tay vào sau ót, nhìn về phía như có điều suy nghĩ, sắc mặt người đàn ông như là tức giận, cơ thể lúc lúc , bụng bằng phẳng, nhìn quần lót bốn góc màu xám tro phía dưới, nhìn đến bắp chân mới xác định đây là người đàn ông, cũng nhớ bắp chân của chị mình có nhiều lông như vậy.

      Ý nghĩ trở nên hỗn độn, đàn ông? nằm giường chị là người đàn ông cường tráng mặc quần áo, gió theo cửa sổ thổi vào ngực làm lạnh run lên, thế này mới ý thức được mình. . . . . . Nháy mắt mấy cái, biến sắc xoay người, giống như cái gì cũng thấy, kéo cửa chạy nhanh xuống lầu, đường liên tiếp bị ngã nhưng vẫn tiếp tục bò dậy chạy nhanh.

      Nửa giờ sau. . . . . .

      Trong phòng khách, người đàn ông thay bộ quần áo có thời trang, đó là đồ Hạ Mộng Lộ hỏi mượn của cha , áo sơ mi sắc hoa, quần cụt màu đen đến đầu gối , chân mang đôi dép lê, cùng lúc trước so với như thể hai người khác nhau, duy chỉ có khuôn mặt và vóc người ngạo mạng bẩm sinh là thay đổi, mặc dù mất hết trí nhớ, nhưng tư thế ngồi của mất ưu nhã, hai chân bắt chéo, đôi tay ôm ngực, lạnh nhạt nhìn khay trà, như có chuyện gì xảy ra.

      ngồi đối mặt với , là ba người phụ nữ, tình hình giống như thẩm vấn người ngoài hành tinh.

      Mẹ Hạ như gà mẹ bảo vệ con, đề phòng nhìn chằm chằm lão ưng ở đối diện, như loại căm thù.

      Hạ Nguyệt Đình nuốt nước miếng, chỉ vào : "Chính là ta mặc đồ ngủ giường của chị!"

      Hạ Mộng Lộ hung ác đưa tay nhéo người nhiều chuyện này cái, giọng uy hiếp: "Câm miệng của em lại!" Đáng chết, còn sợ đủ loạn sao?

      "Hít!"

      Mẹ Hạ hít hơi khí lạnh, đỉnh đầu cứng ngắc chuyển qua người con mình.

      Hạ Mộng Lộ bị nhìn liền cảm giác tim gan run sợ, cười láo lĩnh : "Ha ha, cái đó, phải như mẹ nghĩ đâu!"

      "Vậy là như thế nào?" Mẹ Hạ bắt đầu xắn tay áo, đừng xem thường cánh tay này, hàng năm làm lao động, người kinh doanh cửa tiệm, cũng phải là ngồi , thấy con còn muốn gì nữa, liền cắn răng nghiến lợi hừ lạnh: "Cùng mẹ vào đây!" Đứng dậy về phía phòng cách vách.

      giọng mắng nửa ngày, cầu cứu nhìn về hai người, nhưng đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ như muốn , chị giải thích a, chị lần này chết chắc rồi, thấy cầu cứu được ai đành nhắm mắt theo mẹ vào phòng.

      Hạ Nguyệt Đình nhìn Lạc Vân Hải cười trộm : "Kịch hay bắt đầu!"

      Lạc Vân Hải nhíu mày, có gì hay để xem?

      ‘ rầm rầm rầm! ’

      ‘ ba ba pằng! ’

      ‘ Ai nha. . . . . . Đau. . . . . . Mẹ. . . . . . Đừng đánh nữa, a a a a a cứu mạng a, giết người rồi. . . . . . ’

      Người đàn ông thể tưởng tượng nổi như muốn ngừng thở, rồi nhìn lại bé ngồi đối diện với bộ mặt hả hê chút, sau đó lắc đầu cái, đây là người nhà sao?

      Sau hồi, trong phòng rơi vào yên tĩnh, cửa bị kéo ra, Hạ Mộng Lộ xoa xoa gương mặt mình, khuôn mặt nhất định bị hủy rồi, nhưng cố làm dạng có sao lại chỗ Hạ Nguyệt Đình và Lạc Vân Hải cười : "Ha ha, các người vẫn còn ở đây sao, mới vừa rồi cùng bà luyện quyền cước,chặc chặc, hổ là cao thủ Judo, lợi hại!"

      Ps: Chương mới trang 6

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Trước chứa chấp


      Khóe miệng Hạ Nguyệt Đình cách nào điều khiển tự động co quắp, đối mặt với mặt mũi sưng vù và tóc bị trảo như cái ổ gà của chị, xong rồi, ruột bắt đầu co rút rồi, nhưng còn nhịn được, nếu người bị đánh tiếp theo chính là .

      ai giễu cợt, Mộng Lộ buồn bực, chẳng lẽ mẹ lần này có lương tâm hơn rồi, chỉ để lại nội thương thôi? Mẹ a, ngài cuối cùng cũng để ý đến lòng tự ái của con rồi, 24 tuổi rồi, còn bị đánh, truyền ra có phải mất mặt lắm ? Nhất thời thở phào nhõm.

      Lạc Vân Hải thấy bị như vậy mà vẫn còn mang dáng vẻ đắc chí, nghĩ mình nhịn muốn hỏng rồi, nhìn đôi mắt gấu mèo 0.o của , lập tức cúi đầu đầu tiên là khắc chế cười , sau đó mân chặt môi mỏng làm rung động bả vai, đè nén tiếng cười ngừng của mình.

      "Ha ha ha ha ha ha, chị, lần này bác xuống tay mạnh ha ha ha ha ha ha con mắt của chị. . . . . . Lỗ mũi của chị. . . . . . Ha ha ha ha!" Hạ Nguyệt Đình ôm gối nằm xuống sofa ôm bụng cười điên cuồng.

      Lần này Hạ Mộng Lộ hoàn toàn bộc phát, giận dữ hét to: "Các người câm miệng cho tôi, cười cái gì cười? Có gì đáng cười chứ? Tôi cảnh cáo hai người các ngươi, tốt nhất đừng làm cho tôi bắt được bím tóc, nếu tôi cho các người đẹp mặt!"

      "Muốn ai đẹp mặt? À? Con người nào đẹp mặt?" Mẹ Hạ tiến lên đá vài đá.

      "A a a a mẹ, con sai lầm rồi, đó, con sai lầm rồi, tha cho con mà, là đau quá!" Hạ Mộng Lộ ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, chủ động thừa nhận sai lầm của mình, được rồi, cởi đồ đàn ông là đúng, đem người đàn ông nằm giường mình là lỗi của , vấn đề là lúc đầu bị vàng làm cho mê mẫn, sao có thể suy nghĩ nhiều như thế?

      Mẹ Hạ giận dễ sợ, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhe răng : "Mày được a, đem đàn ông vào nhà liền thôi , còn để em mày chịu thiệt, mày chút mày. . . . . . Tao hôm nay đánh chết mày được!"

      Lạc Vân Hải mắt thấy bà rút đai lưng ra, lập tức tiến lên kéo tay kia lại, giận dữ hét: "Đủ rồi!"

      Chỉ hai chữ, lại khiến ba người phụ nữ run sợ ngay người ra, là khí thế, nhưng ngay sau đó mẹ Hạ quay đầu lại với dáng vẻ ngay thẳng, người bị hại là con của mình, sao có thể bị dọa sợ được? Vì thế bà liền vung dây lưng lên quất về phía chửi: "Tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày lại tự động đưa tới cửa, tao mày là thứ đồ lang thang!"

      ‘ ba ba pằng! ’

      Hạ Mộng Lộ biết mẹ rất tức giận, ôm cái ót ngồi chồm hổm đất động cũng dám động, nhưng sao lại đau chứ? Khiếp sợ ngửa đầu nhìn thử, ưmh. . . . . .

      Hạ Nguyệt Đình cũng sợ đến ngây người, đôi tay che miệng lại, chuyện này. . . . . .

      Giờ phút này chỉ thấy mẹ Hạ như phát điên vung mạnh dây lưng, mà người đàn ông cũng đánh trả lại, mặc cho bà đánh thỏa mái, mỗi lần đánh làm cho người ta như muốn vỡ cả gan mật, chiếc áo sơ mi người đàn ông giờ dính đầy máu, nhưng ý định thay ra, cũng có ngăn cản, giống như đợi cho người đánh hạ hỏa mới thôi.

      Hạ Mộng Lộ ngờ mẹ tức giận như thế, cũng ý muốn dừng tay lại, mà ta sợ đau sao? Đánh hơn mười roi rồi, mắt cũng nháy lần, còn nữa sao ta chịu xin tha thứ? Tính mẹ già nhà mình chính là loại thích mềm thích cứng, càng quật cường mẹ càng khó chịu.

      ‘ pằng! ’

      Dây lưng đột nhiên chuyển đổi góc độ, đánh xuống gương mặt lạnh lùng của , làm khóe miệng chảy máu, vội vàng đứng dậy ôm lấy mẹ mình rồi hô lớn: "Đừng đánh nữa, mẹ, con và ta có gì cả, con xin thề, nếu còn như vậy nữa mẹ đánh chết người đó!"

      Lạc Vân Hải lấy ngón tay cái lau vết máu mặt, sau đó mặt đổi sắc xoay người , nhưng ra cửa chính, mà là đến phòng của , đến bên trong phòng mới hung hăng đạp thùng rác cước, bực mình móc thuốc lá ra hút, chán chường xoa xoa cái ót mình, rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở chỗ này chịu uất ứt như vậy?

      "Chỉ là như vậy?"

      Trong phòng khách, mẹ Hạ vừa giúp con bôi vết thương vừa tức giận hỏi.

      Hạ Mộng Lộ uất ức chu mỏ: "Chỉ là như vậy!" Sau đó móc ra khối vàng và quần áo của người đàn ông kia rồi : "Mẹ xem, con phải như mẹ nghĩ, mà mẹ lại tin con, đúng là, con rất muốn kết hôn, nhưng con muốn lấy công tử ăn chơi mẹ hiểu ?" biết coi là cái gì?

      "Aiz, Mộng Lộ, con cũng thể để ở trong phòng con chứ? Nếu là truyền ra ngoài, sau này con như thế nào? Vừa nhìn là biết ta phải người tốt rồi, con xem vết thương vai, chừng là đào phạm, mau để cho , nghe lời mẹ a!" Mới vừa rồi bà quả hơi quá đáng, chỉ lo đánh con thôi.

      " chừng là cướp đấy !" Hạ Nguyệt Đình lầm bầm.

      Hạ Mộng Lộ cũng nghĩ như vậy: "Mẹ, lát con dẫn ta cục cảnh sát ghi danh, đúng, hai người nhìn quần áo ta mặc là biết rẽ rồi, con khẳng định gia đình ta rất giàu có, chừng là do tranh giành tài sản, bị người nhà hãm hại, vậy phải con đưa dê vào miệng cọp sao? Có câu cứu mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp, như vậy , con dẫn ta bác sĩ, chờ ta khỏi hoàn toàn, con đòi ta khoản tiền!"

      Mẹ Hạ cẩn thận suy nghĩ, sau đó cốc đầu con mình cái: "Ngộ nhỡ người khỏe rồi bỏ chạy chúng ta tìm ai đòi nợ đây?"

      "Chuyện này. . . . . ." Đúng vậy, giải phẫu rất đắt tiền, con ngươi chợt sáng lên: "Nếu như vậy , nhìn thân thể ta cường tráng , vừa hay con thiếu hộ vệ kiêm đầy tớ, mẹ cũng biết mỗi ngày mua hàng ở nhà họ Thẩm rất mệt mỏi, để cho ta làm việc cho chúng ta, để tự ta kiếm tiền chữa bệnh mẹ thấy như thế nào?"

      Hạ Nguyệt Đình là người thứ nhất giơ tay tán thành: "Em cảm thấy phương án này được đó!"

      "Có người chia sẻ công việc đương nhiên là thấy được rồi!" Mẹ Hạ trợn mắt nhìn con và cháu mình cái, chỉ là bọn cũng lớn rồi, có số việc nên tự mình làm chủ, suy nghĩ hồi sau đó gật đầu : "Hai con thấy được làm vậy ! Nhưng mẹ cảnh cáo các con, khách sạn Bồng Lai nuôi tiểu bạch kiểm"

      " có chuyện đó đâu mẹ!" Hạ Mộng Lộ vỗ ngực quả quyết .

      Hạ Nguyệt Đình kỳ quái nhíu mày: "Chị, chị khi nào tốt bụng như vậy rồi?" nhìn chị đâu giống như người thấy chết cứu đâu.

      Hạ Mộng Lộ liếc em mình cái, đương nhiên đâu có lòng tốt như vậy chỉ là muốn tìm người làm việc thay mình!

      Bị mẹ đánh từ đến lớn giờ cũng thành thói quen, kể từ kiện kia của cha, tính tình của mẹ liền trở nên khác thường hay nóng nảy, ta thay chịu đòn nhưng cũng trách , đây là lần đầu tiên có người thay chịu đau, nhìn em họ mình, mỗi lần bị đánh chẳng những giúp tay, ngược lại như xem kịch vui, cảm giác có người thay mình đỡ đau giống nhau.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8 : Tâm hồn tham tiền


      "Là ai khi dễ con của tôi? Là ai khi dễ con của tôi?"

      Người còn chưa tới mà tiếng tới trước, Hạ Hưng Quốc đầu húi cua tới, giơ đầu búa lên hung hăng vào nhà tìm kiếm xung quanh, dáng vẻ hung thần ác sát, người mang tạp dề chưa tháo ra, vài miếng vảy cá còn dính lên người tạo ra mùi hôi thối, khiến cho ba người phụ nữ bên trong phòng khách đồng thời nhăn mũi.

      Thấy ai trả lời mình, Hạ Hưng Quốc tức giận trừng mắt nhìn Từ Thúy Hoa: "Tên lưu manh đâu? Chuột vào ổ mèo, tôi xem chán sống rồi!"

      Mẹ Hạ nhìn thấy chồng mình như mèo nhìn thấy chuột, đứng dậy chống nạnh ưỡn ngực: "Tôi xem là ông chán sống đấy!" Khom lưng cầm lấy ly trà khay đập tới, thấy ông né tránh, lập tức chỉ vào cửa bên ngoài rống giận: "Cút!"

      Hạ Hưng Quốc chẳng hiểu gì cả, quay sang nhìn con của ông.

      Hạ Mộng Lộ vội vàng nháy mắt khoát tay ra hiệu, ý bảo cha hãy mau .

      Ông tuy tức giận, dáng ông cũng cao to, nhưng cách nào nổi giận với vợ mình được, giờ đại khái hiểu là chuyện hiểu lầm, thu cây búa lại, tới vợ mình nịnh nọt: "Thúy Hoa, bà yên tâm, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng khi dễ mẹ con ba người, về sau gặp phải loại khách gây khó dễ hay lưu manh cứ việc tìm tôi, gọi tùy lúc. . . . . ." Giọng thấp xuống từ từ, ông ăn khép nép như thế mà vợ ông cũng cảm kích chút nào làm cho ông mất hết mặt mũi, nhưng ông vẫn tiếp tục lấy lòng bà: "Được được được, tôi , tôi là được chứ gì?"

      Cuối cùng nhìn vợ mình cái, đành phải lắc đầu ra ngoài.

      Hạ Nguyệt Đình kéo ống tay áo Từ Thúy Hoa, ý muốn đứng cùng chí tuyến với bà ; kể từ khi mẹ mất, là bác tận tâm nuôi khôn lớn, so với mẹ còn thân hơn, cùi chỏ tự nhiên chỉ ra ngoài, ý muốn dượng vì bà mà làm đường tăng hơn mười năm, đến nay cũng có ý muốn ly hôn hay quan tâm bọn họ, ông ấy chỉ muốn cả đời bên bọn họ, vì sao lại sống cùng nhau, sao để cho bọn họ nhà vui vẻ?

      Từ trong đáy lòng, luôn hi vọng hai người họ hòa thuận như lúc đầu, vì chuyện này, cùng chị họ muốn gãy lưỡi, mà tâm bà vẫn cứng như sắt đá, biết sắp sang năm mới phải làm sao để dượng và họ cùng đoàn tụ đây.

      Hạ Mộng Lộ khom lưng nhặt những mảnh thủy tinh lên, ai oán : "Mẹ, cái này rất quý đó!"

      " lầu phải có ba lão sắc quỷ sao? Chờ bọn ra rồi đưa những thứ đó vào phòng của họ, đến lúc đó bảo bọn bồi thường phải tốt sao?" Từ Thúy Hoa liếc con cái, tức giận chống nạnh vào phòng bếp.

      "Chị, thấy đơn sao? Dù sao cũng là cả đời, tại sao ngủ cùng giường chứ? Em thấy hành hạ dượng mà cũng hành hạ chính mình nữa!"

      Hạ Mộng Lộ thể làm gì đành thở dài, mặc dù trong lòng đối với cha có oán hận chút, nhưng dù sao cũng là cha mình, từ cha thương nhất, cũng phải có khuyên qua, nhưng chẳng những thành công, ngược lại mỗi lần đều khiến mẹ vui, chẳng biết sao hôm nay bà bỏ qua cho : "Tê. . . . . ."

      "Ai nha, chị xem sao chị vụng về như vậy? Cái ly này em còn chưa rửa đó, ngộ nhỡ có khách mắc bệnh truyền nhiễm dùng qua ly này, chị liền xong đời!" Hạ Nguyệt Đình vội vã cuống cuồng xông tới, chút nghĩ ngợi lấy ngón tay nữa của Hạ Mộng Lộ ngậm vào trong miệng nút.

      vốn uất ức nhưng khi ngón tay cảm nhận được ấm áp liền trở nên vui vẻ, sững sờ nhìn em cùng nhau lớn lên với mình, mặc dù em ấy thích xem chuyện làm trò cười, nhưng ra rất quan tâm , liền trêu ghẹo: "Chị còn tưởng rằng em mong cho chị chết sớm đó!"

      "Phi!" Hạ Nguyệt Đình nhổ máu ra, hất tay bẩn kia ra, nghiêm mặt : "Em hi vọng chị chết là vì muốn chị chia sẻ công việc với em, đúng rồi chị, ba lão sắc lang kia. . . . . . Bọn họ xuống!" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, trong lòng liền dâng trào tính toán.

      Hạ Mộng Lộ nhanh chóng đem những mảnh vỡ dấu , sau đó bộ dạng cực kì hiếu khách nhìn về phía hành lang : "Tiên sinh, có phải các muốn trả tiền phòng? qua ngày rồi!"

      Tên béo cầm đầu hào phóng móc bóp ra, rút ra xấp tiền giấy đứng trước mặt rồi lắc lắc.

      Wow, nhiều tiền, hai đồng thời nuốt nước miếng, muốn đưa tay ra lấy . . . . . .

      "Hey, vội!" Tên béo giả bộ như muốn bỏ tiền vào bóp lại, nhìn ngụ ý cười cười : "Tiền ư, dù sao sớm hay muộn gì chúng tôi cũng cho, hành lý còn ở trong phòng, chẳng lẽ còn sợ chúng tôi chạy mất sao? Danh tiếng khách sạn các được tốt, tôi cũng dám đảm bảo các lừa gạt gì chúng tôi, cho nên khi nào , lúc đó liền đua tiền, các thấy như thế nào? được cũng sao, chúng tôi liền tìm chỗ khác!" Ngẩng đầu co ngạo

      "Tiên sinh, hay là đưa tiền trước. . . . . ."

      Hạ Mộng Lộ kéo em ra, rồi nhún vai : " thành vấn đề!" Bọn họ sai, ba cái Laptop Apple trong phòng đủ làm thế chân rồi.

      Bàn tay mập mạp vỗ vỗ đôi má : "Rất thức thời, tôi thích loại người buôn bán sảng khoái như vậy, chúng ta thôi!" Nhìn về em phía ở sau phất tay cái.

      xoa xoa khuôn mặt nhắn của mình, gì chứ, gì mà danh tiếng tốt, nếu phải bọn háo sắc, chạy tới nơi đây chơi , lừa được bọn họ sao? Mắt thấy ba người muốn rời khỏi, liền la lớn: "Các ở mấy ngày vậy?"

      "Năm ngày! Còn nữa, những ngày này chúng tôi đều ăn ở khách sạn, các đem những món ngon nhất đắc tiền nhất cho chúng tôi, ông đây có tiền!"

      Năm ngày, Hạ Mộng Lộ bẻ ngón tay tính tính lại, trời, cộng thêm ngày hôm qua tổng cộng sáu ngày, ba gian phòng ngày được ngàn rưỡi đồng, cộng thêm chín ngàn nữa, rồi còn tiền những món ăn ngon nhất. . . . . .

      "A a a a chị chúng ta phát tài rồi!"

      "Tiền riêng của mình có thể tăng nhiều lên đây!" Hạ Mộng Lộ chà sát tay, trừ tiền đưa cho mẹ, mỗi ngày mình muốn năm trăm đồng chắc quá đáng chứ?

      lúc mắt hai phát sáng cuộc trò chuyện cuả ba người đàn ông đường phố làm cho hai như bị sét đánh.

      "Béo ca, sao cho họ nhiều tiền vậy? phải chỉ chơi hai ngày thôi sao? xem đảo này, trừ tượng Phật chính là chùa chiền, muốn làm hòa thượng sao?"

      "Hừ, các cậu biết cái gì? Dám lừa gạt ông đây, cũng hỏi thăm chút, trước kia ông đây là làm cái gì, ông đây là người từ bang Lăng gia ra, các cậu cứ ăn cho ở cho sướng !"

      Tên cao lập tức hiểu ý, giơ ngón cái lên vui mừng : " ra là muốn ăn cơm chùa a, Béo ca, được lắm đấy, ăn ở mà cần trả tiền, chỉ là đến lúc đó họ báo cảnh sát làm sao đây?"

      Tên béo chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc liếc mắt cái: "Cậu ngu ngốc sao? Là chút tiền này quan trọng, hay là danh dự khách sạn quan trọng hơn? Trừ phi họ muốn làm ăn nữa!"

      "Đúng vậy a, em thế nào nghĩ đến, lừa gạt khách du lịch, khi lan truyền ra ngoài, về sau đừng mong làm ăn!" Nếu là người thông minh chọn đối nghịch cùng xã hội đen bọn họ, Béo ca quả nhiên lợi hại.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9 : Chỉ cho phép nghỉ ngơi năm ngày

      "Dậy dậy!"

      "Này! Ra ngoài , tôi có chuyện này muốn thương lượng với !"

      Lạc Vân Hải như chẳng nghe thấy gì hút điếu thuốc nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhìn tượng Quan sừng sững đỉnh núi ở phía xa đến xuất thần, nhưng cũng biết suy nghĩ gì.

      Ngoài cửa, Hạ Mộng Lộ thấy mình bị xem , trực tiếp lấy chân đạp cửa: "Này, đừng có mà quá đáng, tôi là ân nhân cứu mạng . . . . . . Được rồi được rồi tôi biết bây giờ rất đau khổ, nhưng như vậy cũng giải quyết được vấn đề ; mẹ tôi rồi, từ nay về sau phải làm việc cho nhà tôi, khi nào kiếm đủ tiền trị bệnh cho liền dần giải phẩu, tôi hỏi qua, chỉ cần mười vạn, nếu như biểu tốt, tháng cho ba ngàn đồng, còn có thể có tiền thưởng nữa, rất nhanh nhớ lại chuyện trước kia thôi!"

      Mười vạn? Đương nhiên là xạo rồi, chỉ tùy tiện số thôi, có thể ở lại bao lâu bấy lâu, điều kiện trước tiên là phải làm việc, phiền muộn móc cái chìa khóa ra vừa đút vào vừa lảm nhảm: "Muốn ở chỗ này ăn ở chùa sao? có cửa. . . . . ."

      ‘ ken két! ’

      Ah, còn chưa có mở khóa ra, nhưng sao cửa mở rồi? Ngửa đầu nhìn lên, lại thấy gương mặt làm mê mẩn, cũng biết khuôn mặt này mê hoặc bao nhiêu .

      Lạc Vân Hải vặn lông mày suy nghĩ chút rồi : "Cho tôi tháng!"

      "Cái gì?" Giọng bén nhọn như những tiếng vũ khí va chạm vào phát ra, cực kỳ chói tai, Hạ Mộng Lộ lùi lại hai bước, lý với : " đùa gì vậy hả? Đây là phòng của tôi, phòng ở trong những khách sạn sang trọng, ngày ít nhất là tám trăm đồng, cộng thêm tiền ăn uống, mà người lại đồng nào dựa vào đâu để như vậy hả?" đùa sao chứ?

      " trừ tiền ra có gì để sao?" xoa xoa ấn đường.

      Hạ Mộng Lộ thành thực lắc đầu: "Người làm ăn tiền có chuyện gì để ? Bây giờ kẻ lang thang mất trí nhớ, nên có tư cách cầu với tôi, OK, muốn chờ khôi phục lại trí nhớ trả sao, vấn đề là tôi làm sao biết được khi nào mới nhớ ra? Còn nữa, chừng chỉ là người làm thuê , tháng ngàn tám cứ như vậy ! Đúng rồi, tôi biết quần áo mặc rất mắc, nhưng làm sao tôi biết được có phải lấy xác chết xui xẻo nào hay ? Bên ngoài có mấy cái chén chưa rửa, và mấy phòng khách sạn cũng chưa quét don, buổi chiều còn phải cửa hàng ở nhà họ Thẩm nửa đấy. . . . . ."

      líu ríu mãi làm nhịn được nữa, đưa tay : "Hai mươi ngày!"

      "Mười ngày!"

      "Chín ngày!"

      "Năm ngày, quyết định như vậy, đừng hòng ở trước mặt của bản nương cò kè mặc cả, năm ngày, muốn lập tức cút cho tôi!" chỉ ra ngoài cửa vô tình .

      Lạc Vân Hải gật đầu cái, để tránh cho lỗ tai mình chịu khổ, thỏa hiệp : "Được!" Sau đó phịch tiếng cánh cửa khép chặt lại, nằm lại giường tiếp tục nghĩ ngợi.

      "Cái gì hả, cho rằng mình là đại gia sao ? biết lễ phép gì hết!" hung hăn đạp cái cửa gỗ lần nữa, cuộc mua bán này thua thiệt rồi, nhưng nhớ tới chịu đòn thay . . . . . . Nhịn!

      vào phòng bếp bưng hai món ăn làm xong cho ta, làm việc mà muốn ăn thịt sao? Nghĩ vậy liền cầm lấy đôi đũa đem thịt nạt bên trong lựa ra riêng, sau đó nhét vào tủ lạnh, cho đến khi nhìn thấy món ăn chỉ còn màu xanh lá của rau mới bới thêm nửa chén cơm trắng mang vào phòng cho : "Người là sắt cơm là thiết, tôi để cơm ở ngoài cửa, ăn hay tùy !"

      nằm suy tư về vấn đề nghe thấy vậy liền nhìn về cửa gỗ, có phải là rất quá đáng ?

      "Này!"

      Mộng Lộ xoay người khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"

      Lạc Vân Hải bưng đồ ăn lên, lúng túng cười với : "Cám ơn!"

      "Ha ha, chúng tôi mướn làm việc, tự nhiên đối xử khắc khe với nhân viên mình, còn nữa, tôi gọi là này, tôi tên là Hạ Mộng Lộ, Hạ trong thiên hạ, Mộng trong mộng mơ, Lộ trong vương bàng nhân lộ!" chờ đối phương giới thiệu, nhưng đột nhiên nghĩ đến mất trí nhớ, liền leo lên cầu thang, nhìn từ đầu đến chân lần, sau đó vỗ tay cái: "Về sau gọi là A Hải thấy thế nào? xem, tôi nhìn thấy ở bờ biển, A Hải, rất hay đúng ?"

      A Hải. . . . . . Lạc Vân Hải trong lòng căng thẳng, biết vì sao, khi nghe đến tên này, giống như từng nghe ở đâu, nên cũng có ý kiến gì: "Ờ!"

      Hạ Mộng Lộ giơ tay lên đánh đầu cái: "Ờ cái gì hả? Tôi cực ghét đàn ông nào từ này, nghe rất ngốc!"

      tên con trai xoa xoa đầu, để tránh bị đánh lần nữa, liền dùng lực đóng sầm cửa lại, trong lòng rung động, A Hải, ràng hai chữ rất bình thường, vì sao mình lại ghét? Hay bởi vì cái tên này là do ấy đặt? Từ khi tỉnh lại cho đến giờ, vẫn là ấy luôn chăm sóc cho , chắc là như vậy, trái đất tuy lớn, thế nhưng chỉ tin mình .

      ăn rất từ tốn, mặc dù có cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng muốn rời nơi này, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn tay, liền buông chén đũa xuống, cầm lên xoay xoay, nhất định nó có ý nghĩa rất quan trọng? Nên mỗi khi thấy nó, tâm cũng rung động theo, Là vật gia truyền? Di vật cha mẹ? Hay là cái gì?

      Thành phố F, trong phòng bệnh xa hoa, Thái Bảo Nhi cầm chiếc nhẫn cưới nhìn đến vô thần: "A Hải, con của chúng ta còn, còn. . . . . . Tại sao vẫn chưa quay về?" Tất cả mọi người đều tìm , muốn làm bạn với em cả đời, chăm sóc em, bảo hộ em, và khi em cần , bất kể chân trời hay góc bể, cũng xuất trước mặt em, tại em cần , nhưng lại ở đâu?

      Mà vào lúc này, ngồi giường dưới ngọn nến, đầu ngón tay tùy ý lấy xấp giấy vẽ ở dưới gối nằm, bên trong tờ giấy là những bản vẽ thiết kế, thiết kế? này nhìn qua như chẳng có giá trị ngờ lại có tài như vậy.

      Phòng ốc bình thường, thế nhưng lại thiết kế thành phong cách khác, bất luận là phối hợp màu sắc hay cách tạo bố cục cùng với cách trang trí đều tương đối khá, chỉ là thiết kế hay bị trùng lặp nhìn rất kì cục, nên hài lòng cho lắm, sáng tạo.

      Cuối cùng nhìn thấy hình trong bản vẽ làm Lạc Vân Hải buồn bực ho khan vài tiếng, bật cười : "Tham tiền!" Vừa lắc đầu vừa đưa thức ăn vào miệng.

      Đó là hình vẽ ngồi dưới đất đón lấy những đồng tiền vàng của chàng hoàng tử, ngoài ra còn viết những chữ rất dễ thương "Đạp chết em ", biết khi vẽ hình này người vẽ có tâm trạng gì.

      Trong sân, Hạ Hưng Quốc nhìn thực đơn chắt lưỡi : "Con , con xác định bọn họ rất có tiền?"

      " xấp tiền rất dày, cha xem có giàu hay ?" Nhận lấy hóa đơn, bộ mặt cười mờ ám: "Cha, cha ăn hối lộ sao? con lươn ba ngàn đồng sao? bữa ăn dưới vạn." Có phải hay rất tốn kém?

      "Cha làm gì ăn hối lộ? Con phải nhìn cái xem nó bao nhiêu cân, tới nơi này ăn hải sản đến làm gì? Trừ tiền vốn, lấy bọn họ tối đa hai ba ngàn, dĩ nhiên, nếu bọn họ muốn ăn quỵt cha giải quyết bọn họ, sau khi xong việc, chúng ta chia hai!" ngờ trong khách sạn này còn có bọn cường hào, tức chết người.

      Hạ Mộng Lộ mở cờ trong bụng, nhắm mắt cười : "Con cảm thấy tương lai sáng lạng!" cuộc sống được yên ổn rồi, chừng chừng mấy năm nữa có thể giương cánh bay xa.

      Lần đầu tiên, Từ Thúy Hoa giương cung bạt kiếm với chồng bà, vừa bỏ mền vào máy giặt vừa nhắt nhở: "Các người cũng đừng quên bọn họ cầu khi nào xong mới trả tiền!"

      "Sợ cái gì? Dám quỵt nợ, mẹ liền đánh bọn họ liệt nữa người!" Đối với quyền cước của mẹ mình tương đối tự tin.

      Mẹ Hạ lắc đầu cái: "Ba người này đơn giản, hơn nữa mẹ con là người già khọm rồi!" Tiền, ai muốn kiếm? Chỉ sợ tiền mất tật mang, làm ăn cần chịu lỗ vốn.

      Hạ Mộng Lộ hừ lạnh: " phải còn có cha sao? Rồi còn A Hải nữa, con với hai người, cũng đừng xem thường ta, cả người ta đều là bắp thịt, nhất định là người luyện võ, con đoán trước kia là vệ sĩ , cộng thêm con và Nguyệt Đình, chẳng lẽ còn sợ trị được bọn họ sao?" Rất lâu khoản tiền lớn như vậy, cộng thêm những người khách khác, tháng này giàu to rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :