Chương 58.1
‘Rù rù!’
Hơn nửa đêm, ai còn nhắn tin?
Hạ Mộng Lộ mơ màng mò lấy điện thoại di động. vừa ngáp vừa mở ra xem, mười hai giờ đúng.
Hạ Mộng Lộ thấy là tin nhắn của Lạc Vân Hải tỉnh táo hẳn.
‘ biết phải người chồng giỏi dỗ dành vợ, giỏi lời ngon tiếng ngọt, nhưng những điều đó đại biểu hiểu tình là gì. Lúc ở Phổ Đà, lần đầu gặp em tim đập loạn nhịp. Và khi biết em trở lại sau năm năm xa cách, cảm thấy rất hạnh phúc. Em từng hỏi tại sao lại hôn em, ra cũng biết, muốn hôn hôn thôi! và Bảo Nhi chơi chung với nhau từ , mọi người luôn và ấy là đôi trời định, lâu ngày khiến cũng nghĩ như vậy, cho rằng đó là tình . Đến khi gặp em, mới khẳng định, đó phải là tình , chỉ là loại thói quen!’
Đọc đến đây, Hạ Mộng Lộ ngồi bật dậy, hút hút mũi, lau nước mắt, tiếp tục xem.
‘Lúc ở bên Bảo Nhi, buồn, cũng vui đến mức đánh mất hình tượng. từng nghĩ, nếu Bảo Nhi cầu phải trở thành tên ngốc trước mặt ấy, có đồng ý ? chắc chắn, quay người cách dứt khoát, tự tôn cho phép làm vậy, nhưng với em, lại bỏ được. Lần em bị dọa sợ đỉnh núi, tự với mình chỉ cần em còn sống, kêu làm gì cũng chịu. Lúc đó, ngừng cầu trời đừng mang em . Mộng Lộ, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, xin em hãy nhớ, còn có người là chồng em, san sẻ với em mọi khó khăn. Chồng em là người rất mạnh mẽ, hề sợ bất kỳ điều gì, và quan trọng nhất là mãi mãi đứng về phía em! với em tuy hai mà , gặp chuyện khó khăn, đầu tiên phải tìm bàn bạc, vứt mọi sợ hãi cho ! Dù có chết, cũng cùng em!’
Tin nhắn vẫn gửi tới ngừng.
“Hu hu hu hu!” Hạ Mộng Lộ đưa tay bụm miệng. Lạc Vân Hải, tối khuya rồi còn những lời như vậy làm gì? Nếu như lúc ấy bị hù chết ở đỉnh núi, ra sao? dám tưởng tượng nữa.
‘Mặc dù em trưởng thành, nhưng trong lòng , em vẫn như bé, cần được che chở, bảo vệ. ra cảm thấy tính rất tốt, đó! Từ có thói quen tính toán chi li với phụ nữ, nên em có thể yên tâm là tuyệt đối bao giờ để mất phong độ đàn ông trước mặt em. Bạo lực gia đình càng ! Gả cho , để chúng ta cùng nhau đối mặt với tương lai dù ngọt ngào hay cay đắng. Chỉ cần chúng ta mãi bên nhau rời, có khổ mấy cũng thành ngọt. có thể cam đoan với em, chỉ cần Lạc Vân Hải còn hơi thở cũng buông tha mạng sống vì bất kỳ người nào, dù cha mẹ, hay con cái. với em tới cùng trời cuối đất, để em đơn lúc già. Gả cho !’
Hạ Mộng Lộ siết chặt điện thoại di động, tim đập cuồng loạn.
Chẳng cần biết người đó là ai, chỉ cần biết có người đàn ông có thể vì đến mức đó là đủ rồi!
‘Được rồi, nếu em ngủ, vậy quấy rầy nữa, khi nào thức dậy, hãy cho câu trả lời chắc chắn. Mười lăm tháng sau, muốn lấy danh nghĩa Lạc Vân Hải để kết hôn với Hạ Mộng Lộ, tổ chức đám cưới hoành tráng, khiến cả thế giới đều biết, chúng ta là vợ chồng!’
Ha ha, em đồng ý! Kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa cũng đồng ý!
Hi vọng kiếp sau chúng ta ở bên nhau từ .
A Hải, cám ơn , cám ơn cho em cảm nhận được hạnh phúc đúng nghĩa. Hôn lễ ở Phổ Đà hề hạnh phúc, hề có cảm giác an toàn, vì em luôn sợ ngày nào đó khi khôi phục trí nhớ, thích vùng quê như em, nhưng giờ khác rồi, em phải lo lắng gì nữa.
Chúng ta hạnh phúc!
Hạ Mộng Lộ cất điện thoại, ngủ tiếp.
Hôm sau, cứ chốc chốc Lạc Vân Hải lại mở điện thoại ra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào .
Hạ Mộng Lộ vẫn chưa trả lời chắc chắn, nhưng có dự cảm, khi đọc được những dòng đó, chắc chắn cười, bởi vì là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời . Dù xa cách năm năm, lòng vẫn thay đổi, chỉ cần cơ hội để buông xuống những oán hận khi xưa thôi. Nếu cần cho . Dĩ nhiên cũng nắm chắc trăm phần trăm, nhưng đó là biện pháp duy nhất nay.
Lại đêm đông. Trong biệt thự bên bờ biển.
Lạc Khanh Khanh thấy cha ngồi im, rất muốn hỏi tại sao mẹ vẫn chưa về, nhưng lại sợ cha mất hứng. lâu vậy, bà nội vẫn tới cướp người, như vậy lý do mẹ về chắc là vì mẹ vẫn chưa chịu tha thứ cho cha. Nghe bà nội , lúc đầu, cha từng làm tổn thương mẹ, đến nay mẹ vẫn quên được.
Cuối cùng, Lạc Khanh Khanh nhịn được nữa bèn hỏi, “Cha, năm đó rốt cuộc cha làm gì mà lâu vậy rồi mẹ vẫn chịu tha thứ cho cha vậy?”
Chẳng lẽ cha từng đánh mẹ sém chết? Nếu vậy đáng sợ!
Lạc Vân Hải co rút khóe miệng, kiểu vấn đề ngây thơ thế này, từ trước tới giờ đều lười đáp. nhìn về thùng mì tôm ở góc tường, vuốt cằm , “Con còn muốn ăn mì tôm tiếp ?” Nếu muốn đứa này nghe lời, chỉ còn cách duy nhất!
Lạc Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn về phía thùng mì ăn liền, tóc gáy bỗng chốc dựng thẳng lên. Ngày nào cũng mì tôm mì tôm, cậu sắp chết vì ngán rồi!
Lạc Khanh Khanh kiên quyết lắc đầu, “ muốn!” Chết cũng muốn! Nhưng cha hỏi vậy có ý gì? Dù là có ý gì, chỉ cần phải ăn mì ăn liền, bảo cậu làm gì cũng được.
Lạc Vân Hải hài lòng cười , “ muốn ăn làm theo lời cha. Cha giao cho con nhiệm vụ hết sức gian khổ!”
“Nhiệm.... ... Nhiệm vụ gì ạ?” Lạc Khanh Khanh bỗng cảm thấy khí xung quanh rất lạnh.
“Lát nữa tới nhà bà ngoại, con thấy mẹ lập tức ôm chân mẹ khóc rống lên. Mẹ theo chúng ta về nhà con đừng buông, được ?”
Lạc Khanh Khanh ngơ người nhìn Lạc Vân Hải, khó hiểu hỏi, “Con thích! Con trai thể khóc nhè!”
đứa này dễ lừa mà! Lạc Vân Hải nghiến răng , “Cho nên, chỉ thỉnh thoảng con khóc lần, mẹ con mới có thể mềm lòng, mà con vẫn là đàn ông như thường!”
“Vậy sao cha ôm chân mẹ khóc ?! Chắc chắn mẹ thích cha khóc hơn!” Thấy cậu la lối om sòm, chắc chắn mẹ tức giận, ngộ nhỡ lỡ chân đá văng cậu luôn sao? hai nhất định cười cậu cả đời mất!
Lạc Vân Hải hít sâu hơi, cười , “Cha quá cao, ôm chân mẹ được!”
“Vậy cha quỳ xuống ôm là được chứ gì!” Lạc Khanh Khanh tỏ vẻ ‘đừng tưởng con là con nít dễ lừa’
Lạc Vân Hải thản nhiên nhún vai, “Vậy tiếp tục ăn mì tôm ! Hôm nay có nước nóng, chế nước lạnh ăn chắc cũng giống nước nóng thôi!” xong tới thùng mì lấy ra hai gói.
“Đừng đừng đừng!” Lạc Khanh Khanh nhanh chóng nhảy xuống ghế, xông tới ôm chân Lạc Vân Hải, “Con đồng ý là được chứ gì?”
Lạc Vân Hải cười tà, “Vậy mới là con trai ngoan của cha! thôi!”
Trong thang máy, Lạc Vân Hải thấy Lạc Khanh Khanh cứ nhìn chằm chằm bốn sinh viên nữ đứng bên cạnh hận thể đá văng cậu cho rồi. đen mặt hỏi, “Những lời cha con có nhớ hết chưa?”
“Dạ, nhớ hết rồi!” Lạc Khanh Khanh , “Nếu mẹ theo chúng ta về con ôm chân mẹ khóc lóc om sòm!”
“Ừ, theo về được buông ra!” Lạc Vân Hải vui vẻ gật đầu. Mặc dù có chút lưu manh nhưng vốn cũng chẳng người tốt lành gì, vậy mới đúng bản chất.
“Phốc, ha ha ha!” Bốn sinh viên nữ nghe vậy, đều che miệng cười trộm. Hai cha con nhà này buồn cười, trông dáng vẻ đứa có chỗ nào như muốn khóc chứ?
Lạc Khanh Khanh thấy người đẹp cười, vội ôm ngực , “Cha em có lỗi với mẹ, nhưng có bản lĩnh xin mẹ tha thứ, đành phải nhờ em ra tay……”
Lạc Vân Hải nghe vậy, đen mặt, đưa tay bụm miệng Lạc Khanh Khanh lại, lúng túng cười , “Đừng để ý lời trẻ con!”
“Tụi em hiểu!” Bốn kia cố nhịn cười đến mức chảy cả nước mắt. Bọn họ tin đứa láo, người đàn ông này chỉ đẹp trai, còn cố gắng nghĩ cách dỗ vợ, tồi tồi!
Lạc Vân Hải vừa bước ra khỏi thang máy nghe thấy tiếng cười to như sấm sau lưng. bỗng có xúc động muốn bóp chết Lạc Khanh Khanh cho rồi.
Đến trước cửa nhà mẹ vợ, Lạc Vân Hải trừng mắt , “Lát nữa nhìn mặt cha mà làm theo, nếu nhìn hiểu cha ra dấu tay, biết ?”
“Dạ!” Lạc Khanh Khanh lập tức gật đầu. “Cha phải tin tưởng năng lực của con! Hôm nay nhất định mẹ theo chúng ta về nhà!”
“Cốc cốc cốc!”
Hạ Mộng Lộ trò chuyện rôm rả với Hạ Nguyệt Đình, nghe thấy tiếng gõ cửa bèn hô, “Mẹ, mở cửa giùm con!”
Hạ Nguyệt Đình chỉ vào album , “ ra em thích bộ này hơn vì bên trong có kèm đồ giữ ấm. Hơn nữa bộ này xòe bung ở dưới, chị mặc vào, người khác nhìn ra bụng chị…..”
“A Hải? Mau vào đây, mẹ nấu cơm! Ôi Khanh Khanh của bà ngoại, có nhớ bà ngoại ?” Mẹ Hạ vỗ đầu Lạc Khanh Khanh cười , “Hai cha con ngồi , mẹ giúp cha con dọn cơm!”
Lạc Vân Hải lễ phép gật đầu, “Dạ!”
Chờ mẹ Hạ rồi Lạc Vân Hải mới với Hạ Mộng Lộ, “Mộng Lộ, ra hôm nay tới là để đón em về. Trong nhà rất ấm áp, nhưng vì chỉ có hai cha con nên bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo!” xong liền quay sang nháy mắt ra hiệu ‘Tới phiên con’ cho Lạc Khanh Khanh.
Lạc Vân Hải thấy Lạc Khanh Khanh phản ứng gì bèn vỗ tay phải cái.
Hạ Mộng Lộ còn suy nghĩ mặc bộ váy nào đẹp nên thèm quan tâm lời Lạc Vân Hải. Vốn định chờ sinh xong mới về.
Lạc Vân Hải cúi đầu nhìn thử tại sao Lạc Khanh Khanh bắt đầu diễn, vừa thấy bản mặt mê của con trai mặt đen thui.
Lạc Khanh Khanh nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Đình, thầm nghĩ, dì càng ngày càng đẹp, da trắng quá…. Cậu hút nước miếng, định nhào vào ngực người đẹp bị Lạc Vân Hải kéo lại.
Lạc Vân Hải cúi người vào tai Lạc Khanh Khanh, “Cha đưa con tới để đón mẹ con về, chứ phải tới nhìn người đẹp?” Xong chuyện này muốn bao nhiêu người đẹp cha đều cho!”
Lạc Khanh Khanh nghe vậy liền véo đùi mình cái mạnh, nước mắt lập tức trào ra, nhào vào người Hạ Mộng Lộ, ôm chân vừa lay vừa , “Mẹ……Mẹ về nhà với con ! Hu hu hu, ngày nào cũng ăn mì ăn liền, hu hu hu, con sắp ngán chết rồi………Mẹ, mẹ thương xót con ……”
“Chuyện gì vậy? Khanh Khanh, đừng quỳ dưới đất nữa, mau tới chỗ bà ngoại này!” Mẹ Hạ vừa nghe thấy tiếng khóc vội chạy tới kéo Lạc Khanh Khanh lên.
Hạ Mộng Lộ ngờ con trai lại nhớ đến mức đó, “Con ngoan, đừng khóc!”
“Hu hu hu, con mặc kệ! Hôm nay mẹ phải về với con, nếu con khóc suốt, khóc đến khi nào mẹ chịu về mới thôi, hu hu hu hu……..Mẹ…” Lạc Khanh Khanh liều mạng giãy dụa, sau đó dứt khoát nằm vật ra đất gào, “Mẹ thương con và cha ! Hu hu hu về nhà cha lại cho con ăn mì ăn liền, ăn xong cha phòng sách làm việc, bỏ lại mình con trong phòng, hu hu hu……. Con muốn mẹ, con muốn hai, hu hu hu!”
Tiếng khóc thảm thiết của đứa khiến người nghe đứt ruột đứa gan.
Lạc Vân Hải ngờ Lạc Khanh Khanh lại diễn tốt như vậy, ngay cả cũng thể đồng tình. ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Hạ Mộng Lộ, chân thành , “Mộng Lộ, về với ! Được ?”
Lạc Đào Đào thấy em trai khóc lóc thê thảm, cũng khóc theo, “Mẹ, con cũng muốn ngủ với Khanh Khanh! Con nhớ cha! Cả nhà ta phải ở bên nhau!”
Hạ Hưng Quốc ôm Lạc Khanh Khanh lên, thở dài , “Bà à, dọn đồ cho Mộng Lộ !”
Mẹ Hạ gật đầu cái.
Hạ Mộng Lộ cười , “ được để mẹ gây gổ với em!”
“Mẹ muốn nịnh em còn kịp nữa kìa!”
Ba mươi phút sau.
Trước cửa chung cư, Hạ Hưng Quốc phất tay với Lạc Vân Hải, “ từ từ! Mẹ con thường qua giúp con chăm sóc Mộng Lộ!”
Lạc Vân Hải gật đầu xong, làm như sợ Hạ Mộng Lộ đổi ý, vội vàng đạp chân ga, chạy .
Ôi, trải qua bao gian khổ, rốt cuộc cũng đón được vợ về rồi!
Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, vui vẻ : “Rốt cuộc cả nhà ta đoàn tụ!”
“Đúng vậy!” Hạ Mộng Lộ ôm hai con trai, gật đầu , “Việc đó…….Việc kết hôn……Em đồng ý!”
“Vậy ngày mai chụp hình cưới?”
“Được!”
“Tụi con cũng muốn !” Hai đứa nhở đồng thời giơ tay.
Hạ Mộng Lộ cười , “Được, được! Cả nhà ta đều !” ràng phải lần đầu tiên làm đám cưới, vì sao lại cảm động đến muốn khóc? Lạc Vân Hải quả phải là người đàn ông biết dỗ vợ, nhưng sao, điều quan trọng nhất là trong lòng chỉ có ! Người đàn ông này, từ nay về sau là chồng của !
Hạ Mộng Lộ bỗng nghĩ, giày vò lâu như vậy, rốt cuộc là làm khổ hay làm khổ ? ra bấy lâu nay, đều rất nhớ .
Dời người chẳng có mấy năm để mà lãng phí? Từ nay về sau, chúng ta mãi mãi bên nhau!
Lạc Vân Hải nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Hạ Mộng Lộ gạt những giọt nước mắt hạnh phúc thầm cười, ‘ha ha, bé ngốc!’
Bỗng Lạc Vân Hải nhíu mày , “Bữa giờ luôn suy nghĩ, nên tặng em cái gì? Tặng hoa quá tục, tiền có thể mua được, cần phải tặng. Rốt cuộc nghĩ ra món quà, chắc chắn khiến em vừa lòng, đến hôm cưới đưa em!”
Last edited by a moderator: 13/10/15