1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 57.3


      Thái Bảo Nhi tới cổng bệnh viện, ngắm hoàng hôn cuối ngày, nghe thấy tiếng bước chân, cười , “Suy nghĩ kỹ chưa?”

      “Suy nghĩ kỹ rồi, thế nào em cũng là chủ tịch tương lai của tập đoàn Thái Thị, vừa xinh đẹp, hiền thục lại có tiền! Tốt như vậy sao tôi có thể buông tha?” Kỷ Lăng Phong làm bộ, ‘tôi phải kẻ ngu’, chọc Thái Bảo Nhi.

      Thái Bảo Nhi nhe răng, hung hăng đạp Kỷ Lăng Phong cái, “ gì đó?”

      “Ôi!” Kỷ Lăng Phong đau đớn khom lưng, , “Được rồi, được rồi! em ! muốn kết hôn với em! Dù em bao nhiêu tuổi, chỉ cần em là Thái Bảo Nhi, tám mươi tuổi cũng thích, nghèo rớt mồng tơi cũng thích, giàu đến chảy mỡ cũng thích, biến thành quái vật cũng thích! Vậy được chưa?”

      “Vậy còn được! Kỷ Lăng Phong, tới nhà gặp cha mẹ em được chứ?” Thái Bảo Nhi ôm lấy eo Kỷ Lăng Phong.

      Ông chồng của , ha ha, chồng !


      Kỷ Lăng Phong ngu người, “Họ....... Họ đồng ý sao? Cha mẹ em thích gì? phải mua quà tặng!”

      Thái Bảo Nhi lắc đầu cái, “Mẹ em có sở thích gì đặc biệt, chỉ cần em lòng, mẹ đồng ý. Về phần cha, cha rất thích tranh của thầy Mạc, cho nên cũng rất thích !”

      “Ha ha, cha em cũng thích vẽ?”

      “Đúng vậy, chỉ cần về sau vẽ tốt, cha nhất định tiếp nhận !”

      Kỷ Lăng Phong nhún vai, “Ok, ngày mai theo em về nhà! Bảo Nhi, nhà em bắt phải ở rể chứ?”

      còn cha mẹ, ở rể hay có gì khác nhau đâu?”

      “Đương nhiên là khác! Ở rể đại biểu con của chúng ta phải theo họ em, nhưng nếu em gả cho con của chúng ta theo họ ! Nhà họ Kỷ mấy đời đều con , kéo dài hương khói chỉ dựa vào mình thôi đó!” Vấn đề này rất nghiêm trọng!

      Thái Bảo Nhi buồn cười , “Được được, con chúng ta theo họ ! Chẳng qua cha mẹ em thích ở chung với chúng ta, cho nên từ bây giờ, chúng ta phải bắt đầu để dành tiến, trước khi em thừa kế công ty mua căn biệt thự to, được ?”

      Kỷ Lăng Phong giơ tay, “Đồng ý! Như vậy biệt thự có phần của !”
      “Ha ha, em phát rất thích tị nạnh, vậy cho đứng tên luôn.....”

      Hai người càng càng xa, để lại hai cái bóng dài.

      ra hạnh phúc có lúc chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng đối với số người nó lại là hi vọng xa vời.

      Nhà Kỷ Lăng Phong.

      Hạ Mộng Lộ nghe Kỷ Lăng Phong sắp gặp cha mẹ vợ tương lai bèn xin nghỉ làm, ba chân bốn cẳng chuẩn bị quà tặng với Hạ Nguyệt Đình.

      Hạ Mộng Lộ thầm nghĩ, Kỷ Lăng Phong gả , đồng nghĩa là nhà mẹ đẻ của cậu ta. Cậu ta có người thân, chỉ có là bạn, lo cho cậu ta ai lo?

      Kỷ Lăng Phong đứng trước gương bất mãn , “Có trang trọng quá ?” Lần đầu tiên mặc áo vest đeo cà vạt, dù trông chững chạc lên nhiều, nhưng quen.

      “Cái gì?” Hạ Mộng Lộ trợn mắt, “Chẳng lẽ mặc mấy cái quần như ăn mày của cậu? Lộ gối lộ mông? Người ta đuổi cậu ra ngoài mới là lạ đó! Tôi là người từng trải, cứ nghe tôi! Người lớn rất thích đàn ông chững chạc, nhìn có cảm giác an toàn!”

      “Chỉ việc cậu mới hai mươi lăm khiến hai bác hài lòng, giờ còn khiến người ta có cảm giác an toàn làm hai bác càng thêm thích. Cứ nghe chị Mộng Lộ, sai đâu! Đến đó, lúc ngồi phải ưu nhã chút, cậu đừng nghĩ là gặp cha mẹ vợ, cứ coi như ký hợp đồng với công ty lớn, đối phương là khách hàng vô cùng quan trọng thể đắc tội. Cũng đừng hi hi ha ha, lúc cười chỉ cho lộ nhiều nhất là bốn cái răng!” Hạ Nguyệt Đình liếc Kỷ Lăng Phong cái, chỉ vào quà tặng tiếp, “Những thứ này đều là hàng cao cấp, bình rượu giá mười vạn mấy đó! Đủ cho cậu nở mày nở mặt!”

      Cũng may chị Mộng Lộ và đều có chồng giàu, nếu khó mà giúp được.

      Kỷ Lăng Phong cảm giác cổ bị siết chặt thể thở nổi, thầm nghĩ, cũng may phải cấp dưới của Lạc Vân Hải, nếu ngày nào cũng mặc kiểu này chắc chết?

      “Chờ chút, cậu cầm cái này theo làm gì?” Hạ Mộng Lộ thấy Kỷ Lăng Phong xách theo cái hộp dài có vẻ rất cổ bèn hỏi.

      Kỷ Lăng Phong cười , “Chờ tin tốt của tôi !”

      Nhà họ Thái.

      Cha Thái, mẹ Thái nghe con rốt cuộc muốn kết hôn, vui vẻ ngồi ghế sa lon chờ. Mẹ Thái kéo tay chồng cười , “Cuối cùng cũng nghĩ thông!”

      “Đúng vậy! biết là người nào có thể bắt được trái tim của con bảo bối nhà chúng ta? Tôi nghĩ chắc kém Vân Hải bao nhiêu đâu!”

      “Đương nhiên! Chẳng lẽ đến từ trung ương?” Đàn ông có sức hút hơn Lạc Vân Hải, cỡ như thị trưởng thành phố đủ tư cách rồi, nhất định là nhân vật cấp cao hơn.

      Thái Bảo Nhi nghe vậy, thầm đổ mồ hôi hột, thấy Kỷ Lăng Phong từ cổng chính vào, bèn chạy nhanh ra mở cửa, “Cha mẹ, ấy tới! Cha mẹ đừng làm khó ấy đó!”

      “Biết, biết!”

      Năm phút sau.......

      khí vui mừng trong phòng nhanh chóng ngưng kết thành băng. Mẹ Thái giống như hận thể nhìn xuyên thủng Kỷ Lăng Phong. Cha Thái cũng đen mặt.

      Kỷ Lăng Phong đứng ngồi yên, lại gọi, “Bác trai, bác !”

      “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

      Quả nhiên, cha Thái mẹ Thái hề bị lão thị, câu đầu tiên hỏi đúng vấn đề mấu chốt.

      Kỷ Lăng Phong cười gượng , “Dạ hai mươi lăm ạ. Vừa qua tết là được hai mươi sáu!”

      “Qua tết Bảo Nhi được ba mươi ba!” Mẹ Thái giơ ngón tay ra tính, động tác giống y đúc Kỷ Lăng Phong lúc biết tuổi của Thái Bảo Nhi, “Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy.... ... Ba mươi hai.....” Đếm xong bà la lên, “Con , con giỡn với cha mẹ phải ?”

      “Mẹ, con thích Lăng Phong!”

      Mẹ Thái rất muốn mở miệng mắng to, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp ép bà phải nhịn xuống.

      Cha Thái bình tĩnh , “Tại sao cậu muốn kết hôn với Bảo Nhi? Nhà cậu ở đâu? Sao cha mẹ cậu đến? Còn nữa, cậu ở đâu.... ...” đống câu hỏi.

      Kỷ Lăng Phong bị hỏi dồn dập hơi vui, nhưng vẫn lễ phép trả lời, “Con Bảo Nhi nên muốn cưới ấy. Nhà con vốn ở đây. Cha mẹ con qua đời từ lâu. Giờ con làm nghề tự do.”

      “Có nghĩa là có việc làm?” Mẹ Thái đấm ngực cái, tức chết bà!

      “Cha, cha biết ấy là ai ? ấy chính là học trò của thầy Mạc, Kỷ Lăng Phong!”

      Mẹ Thái biết thầy Mạc là ai, càng biết ai là Kỷ Lăng Phong, chỉ lo giận dỗi.

      Cha Thái trợn to mắt, kinh ngạc hỏi, “Kỷ Lăng Phong? Cậu chính là Kỷ Lăng Phong?” Trời, học trò của thầy Mạc đây sao?

      “Dạ!” Kỷ Lăng Phong chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì có người thầy nổi tiếng như lúc này.

      “Ôi, lần đầu tiên thấy con là bác biết con phải người thường rồi! Giỏi lắm!” Mắt cha Thái sáng lên.

      Kỷ Lăng Phong đỏ mặt, đứng dậy khom lưng, , “Năm ngoái con vẫn còn ở Đức ngủ dưới vòm cầu như tên ăn xin, ra lại xấu hổ, là học trò của thầy Mạc, nhưng vẫn thể vẽ nổi bức tranh hoàn chỉnh, nếu nhờ Bảo Nhi nhắc nhở con, con nghĩ con mãi mãi dám khiêu chiến chính mình.

      Về sau con cố gắng nhiều hơn nữa, để phụ dạy dỗ của thầy con, phụ mong đợi của Bảo Nhi! Con Bảo Nhi! Con biết con xứng với Bảo Nhi, nhưng xin bác hãy cho con cơ hội, đời này con bao giờ rời xa ấy, tuyệt đối làm bất cứ chuyện gì tổn thương ấy!”

      Kỷ Lăng Phong mở cái hộp dài ra, nâng bức tranh bằng hai tay, tiếp tục , “ ra đối với con, bức tranh này là vô giá, nhưng con có tài sản gì, lại muốn ở rể, chỉ có thể lấy nó làm sính lễ. Nghe bác trai thích tranh, nên con tin tưởng bác nhất định bảo quản nó tốt!” cúi người giơ bức tranh lên.

      Thái Bảo Nhi hút hút lỗ mũi, cũng đứng dậy, khoác tay Kỷ Lăng Phong, nức nở , “Cha mẹ, chúng con lòng nhau, chứ phải con tìm đại người để gạt cha mẹ. Lăng Phong phải vì tiền mới kết hôn với con! Con ngờ ấy đem tác phẩm quý nhất của ấy cho cha mẹ. Bức tranh này có ngưởi ra giá hơn tỷ, cha mẹ thử nghĩ xem, nếu Lăng Phong là người tham tiền, vì sao bán lấy tiền mà phải ngủ vòm cầu? Lúc trước khi con tuổi của con cho Lăng Phong biết, ấy bỏ , là tự con tìm ấy trước, ấy thừa nhận áp lực rất lớn, vậy nên cha mẹ đừng làm khó ấy được ?”

      Mẹ Thái nghe vậy, bèn hỏi cha Thái, “ hơn tỷ?”

      Cha Thái cẩn thận mở bức tranh ra. Sau khi thấy , cha Thái mừng rỡ kêu lên tiếng.

      Đây chính là bộ Quỷ Ốc Mị Ảnh biến mất lâu? Trời ơi! Đúng là bút danh của thầy Mạc! Có thể nó là mòn giày sắt tìm thấy, bỗng nhiên lại có được chẳng mất chút công sức nào.

      Cha Thái kích động , “Được, được, được! Bác nhất định trân trọng nó! Lăng Phong, bác biết con rất kính thầy mình, đợi bác trăm tuổi, bác trả nó lại cho con! Đến đây, mau ngồi xuống, chuyện hai đứa, bác đồng ý!”

      “Chỉ bức tranh mua được ông?” Mẹ Thái trợn mắt nhìn chồng cái, sau đó dịu dàng gật đầu, “Được rồi, bác tin con lòng con bác! Là mẹ, bác cầu gì hơn, chỉ mong con đừng thương tổn Bảo Nhi. Nó lớn tuổi hơn con, nhưng ra vẫn như đứa bé, bao giờ tranh giành cái gì với, có khổ cũng chỉ chịu đựng mình. Con đừng cảm thấy áp lực gì hết, tiền tất nhiên quan trọng, nhưng so với tình cảm vợ chồng, nó chỉ là đống cặn bã, kiếm nhiều hơn nữa, lúc chết cũng chẳng mang theo xuống mồ được, chẳng qua vì tạo phúc cho con cháu mới cố gắng kiếm thôi. Nếu con sợ người ta coi thường sau này quyền thừa kế cứ để cho con của hai đứa là được chứ gì!”

      Nếu phải người tham tiền, nhất định đồng ý với bà.

      Kỷ Lăng Phong nghe vậy cười , “Con hiểu ạ! Sau này chỉ có con của tụi con có quyền thừa kế!”


      hiểu? tệ, tệ! Cuối cùng con cũng tìm được người đàn ông tốt rồi!

      Biệt thự bên bờ biển.

      Bên ngoài tối thui như mực, gió lạnh thổi xào xào, trong hành lang rộng rãi, đèn đuốc sáng trưng, biết có phải vì căn nhà quá lớn , mà khiến người ta có cảm giác cực kỳ vắng vẻ.

      Hai cha con Lạc Vân Hải ngồi đối mặt trước bàn ăn, nhai mì ăn liền mà như nhai sáp.

      “Cha, phải cha biết nấu cơm sao? Chúng ta còn phải ăn mì tới khi nào? Con ngán sắp ói rồi này!” Mỗi tối cậu đều phải ăn mì tôm, còn hai gà vịt, canh thịt đầy ắp, sớm biết thế này cậu về rồi!

      Lạc Vân Hải cau mày , “Sắp tết nên công ty rất bận, cha có thời gian nấu cơm! Mau ăn ! Ăn xong làm bài tập, cha còn phải làm việc!” Ăn mì ăn liền rất tốt, Mộng Lộ biết chắc chắn rất đau lòng, sau đó ngoan ngoãn quay về!

      Lạc Vân Hải nhìn con trai ăn mì với vẻ mặt khổ sở lại thấy đau lòng, nhưng tự nhủ phải quyết tâm vì mười lăm tháng sau là đám cưới của A Đỗ và Nguyên Phượng, nhất định phải nhân cơ hội làm đám cưới với Hạ Mộng Lộ luôn! tin có lý do gì để từ chối! Hơn nữa, luôn là lưu manh, lần này để biết thế nào là lưu manh chân chính!
      Last edited by a moderator: 18/10/15
      thư hồ thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 58.1


      ‘Rù rù!’

      Hơn nửa đêm, ai còn nhắn tin?

      Hạ Mộng Lộ mơ màng mò lấy điện thoại di động. vừa ngáp vừa mở ra xem, mười hai giờ đúng.

      Hạ Mộng Lộ thấy là tin nhắn của Lạc Vân Hải tỉnh táo hẳn.

      biết phải người chồng giỏi dỗ dành vợ, giỏi lời ngon tiếng ngọt, nhưng những điều đó đại biểu hiểu tình là gì. Lúc ở Phổ Đà, lần đầu gặp em tim đập loạn nhịp. Và khi biết em trở lại sau năm năm xa cách, cảm thấy rất hạnh phúc. Em từng hỏi tại sao lại hôn em, ra cũng biết, muốn hôn hôn thôi! và Bảo Nhi chơi chung với nhau từ , mọi người luôn ấy là đôi trời định, lâu ngày khiến cũng nghĩ như vậy, cho rằng đó là tình . Đến khi gặp em, mới khẳng định, đó phải là tình , chỉ là loại thói quen!’

      Đọc đến đây, Hạ Mộng Lộ ngồi bật dậy, hút hút mũi, lau nước mắt, tiếp tục xem.

      ‘Lúc ở bên Bảo Nhi, buồn, cũng vui đến mức đánh mất hình tượng. từng nghĩ, nếu Bảo Nhi cầu phải trở thành tên ngốc trước mặt ấy, có đồng ý ? chắc chắn, quay người cách dứt khoát, tự tôn cho phép làm vậy, nhưng với em, lại bỏ được. Lần em bị dọa sợ đỉnh núi, tự với mình chỉ cần em còn sống, kêu làm gì cũng chịu. Lúc đó, ngừng cầu trời đừng mang em . Mộng Lộ, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, xin em hãy nhớ, còn có người là chồng em, san sẻ với em mọi khó khăn. Chồng em là người rất mạnh mẽ, hề sợ bất kỳ điều gì, và quan trọng nhất là mãi mãi đứng về phía em! với em tuy hai mà , gặp chuyện khó khăn, đầu tiên phải tìm bàn bạc, vứt mọi sợ hãi cho ! Dù có chết, cũng cùng em!’

      Tin nhắn vẫn gửi tới ngừng.

      “Hu hu hu hu!” Hạ Mộng Lộ đưa tay bụm miệng. Lạc Vân Hải, tối khuya rồi còn những lời như vậy làm gì? Nếu như lúc ấy bị hù chết ở đỉnh núi, ra sao? dám tưởng tượng nữa.

      ‘Mặc dù em trưởng thành, nhưng trong lòng , em vẫn như bé, cần được che chở, bảo vệ. ra cảm thấy tính rất tốt, đó! Từ có thói quen tính toán chi li với phụ nữ, nên em có thể yên tâm là tuyệt đối bao giờ để mất phong độ đàn ông trước mặt em. Bạo lực gia đình càng ! Gả cho , để chúng ta cùng nhau đối mặt với tương lai dù ngọt ngào hay cay đắng. Chỉ cần chúng ta mãi bên nhau rời, có khổ mấy cũng thành ngọt. có thể cam đoan với em, chỉ cần Lạc Vân Hải còn hơi thở cũng buông tha mạng sống vì bất kỳ người nào, dù cha mẹ, hay con cái. với em tới cùng trời cuối đất, để em đơn lúc già. Gả cho !’

      Hạ Mộng Lộ siết chặt điện thoại di động, tim đập cuồng loạn.

      Chẳng cần biết người đó là ai, chỉ cần biết có người đàn ông có thể vì đến mức đó là đủ rồi!

      ‘Được rồi, nếu em ngủ, vậy quấy rầy nữa, khi nào thức dậy, hãy cho câu trả lời chắc chắn. Mười lăm tháng sau, muốn lấy danh nghĩa Lạc Vân Hải để kết hôn với Hạ Mộng Lộ, tổ chức đám cưới hoành tráng, khiến cả thế giới đều biết, chúng ta là vợ chồng!’

      Ha ha, em đồng ý! Kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa cũng đồng ý!

      Hi vọng kiếp sau chúng ta ở bên nhau từ .

      A Hải, cám ơn , cám ơn cho em cảm nhận được hạnh phúc đúng nghĩa. Hôn lễ ở Phổ Đà hề hạnh phúc, hề có cảm giác an toàn, vì em luôn sợ ngày nào đó khi khôi phục trí nhớ, thích vùng quê như em, nhưng giờ khác rồi, em phải lo lắng gì nữa.

      Chúng ta hạnh phúc!

      Hạ Mộng Lộ cất điện thoại, ngủ tiếp.

      Hôm sau, cứ chốc chốc Lạc Vân Hải lại mở điện thoại ra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào .

      Hạ Mộng Lộ vẫn chưa trả lời chắc chắn, nhưng có dự cảm, khi đọc được những dòng đó, chắc chắn cười, bởi vì là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời . Dù xa cách năm năm, lòng vẫn thay đổi, chỉ cần cơ hội để buông xuống những oán hận khi xưa thôi. Nếu cần cho . Dĩ nhiên cũng nắm chắc trăm phần trăm, nhưng đó là biện pháp duy nhất nay.

      Lại đêm đông. Trong biệt thự bên bờ biển.

      Lạc Khanh Khanh thấy cha ngồi im, rất muốn hỏi tại sao mẹ vẫn chưa về, nhưng lại sợ cha mất hứng. lâu vậy, bà nội vẫn tới cướp người, như vậy lý do mẹ về chắc là vì mẹ vẫn chưa chịu tha thứ cho cha. Nghe bà nội , lúc đầu, cha từng làm tổn thương mẹ, đến nay mẹ vẫn quên được.

      Cuối cùng, Lạc Khanh Khanh nhịn được nữa bèn hỏi, “Cha, năm đó rốt cuộc cha làm gì mà lâu vậy rồi mẹ vẫn chịu tha thứ cho cha vậy?”

      Chẳng lẽ cha từng đánh mẹ sém chết? Nếu vậy đáng sợ!

      Lạc Vân Hải co rút khóe miệng, kiểu vấn đề ngây thơ thế này, từ trước tới giờ đều lười đáp. nhìn về thùng mì tôm ở góc tường, vuốt cằm , “Con còn muốn ăn mì tôm tiếp ?” Nếu muốn đứa này nghe lời, chỉ còn cách duy nhất!

      Lạc Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn về phía thùng mì ăn liền, tóc gáy bỗng chốc dựng thẳng lên. Ngày nào cũng mì tôm mì tôm, cậu sắp chết vì ngán rồi!

      Lạc Khanh Khanh kiên quyết lắc đầu, “ muốn!” Chết cũng muốn! Nhưng cha hỏi vậy có ý gì? Dù là có ý gì, chỉ cần phải ăn mì ăn liền, bảo cậu làm gì cũng được.

      Lạc Vân Hải hài lòng cười , “ muốn ăn làm theo lời cha. Cha giao cho con nhiệm vụ hết sức gian khổ!”

      “Nhiệm.... ... Nhiệm vụ gì ạ?” Lạc Khanh Khanh bỗng cảm thấy khí xung quanh rất lạnh.

      “Lát nữa tới nhà bà ngoại, con thấy mẹ lập tức ôm chân mẹ khóc rống lên. Mẹ theo chúng ta về nhà con đừng buông, được ?”

      Lạc Khanh Khanh ngơ người nhìn Lạc Vân Hải, khó hiểu hỏi, “Con thích! Con trai thể khóc nhè!”

      đứa này dễ lừa mà! Lạc Vân Hải nghiến răng , “Cho nên, chỉ thỉnh thoảng con khóc lần, mẹ con mới có thể mềm lòng, mà con vẫn là đàn ông như thường!”

      “Vậy sao cha ôm chân mẹ khóc ?! Chắc chắn mẹ thích cha khóc hơn!” Thấy cậu la lối om sòm, chắc chắn mẹ tức giận, ngộ nhỡ lỡ chân đá văng cậu luôn sao? hai nhất định cười cậu cả đời mất!

      Lạc Vân Hải hít sâu hơi, cười , “Cha quá cao, ôm chân mẹ được!”

      “Vậy cha quỳ xuống ôm là được chứ gì!” Lạc Khanh Khanh tỏ vẻ ‘đừng tưởng con là con nít dễ lừa’

      Lạc Vân Hải thản nhiên nhún vai, “Vậy tiếp tục ăn mì tôm ! Hôm nay có nước nóng, chế nước lạnh ăn chắc cũng giống nước nóng thôi!” xong tới thùng mì lấy ra hai gói.

      “Đừng đừng đừng!” Lạc Khanh Khanh nhanh chóng nhảy xuống ghế, xông tới ôm chân Lạc Vân Hải, “Con đồng ý là được chứ gì?”

      Lạc Vân Hải cười tà, “Vậy mới là con trai ngoan của cha! thôi!”

      Trong thang máy, Lạc Vân Hải thấy Lạc Khanh Khanh cứ nhìn chằm chằm bốn sinh viên nữ đứng bên cạnh hận thể đá văng cậu cho rồi. đen mặt hỏi, “Những lời cha con có nhớ hết chưa?”

      “Dạ, nhớ hết rồi!” Lạc Khanh Khanh , “Nếu mẹ theo chúng ta về con ôm chân mẹ khóc lóc om sòm!”

      “Ừ, theo về được buông ra!” Lạc Vân Hải vui vẻ gật đầu. Mặc dù có chút lưu manh nhưng vốn cũng chẳng người tốt lành gì, vậy mới đúng bản chất.

      “Phốc, ha ha ha!” Bốn sinh viên nữ nghe vậy, đều che miệng cười trộm. Hai cha con nhà này buồn cười, trông dáng vẻ đứa có chỗ nào như muốn khóc chứ?

      Lạc Khanh Khanh thấy người đẹp cười, vội ôm ngực , “Cha em có lỗi với mẹ, nhưng có bản lĩnh xin mẹ tha thứ, đành phải nhờ em ra tay……”

      Lạc Vân Hải nghe vậy, đen mặt, đưa tay bụm miệng Lạc Khanh Khanh lại, lúng túng cười , “Đừng để ý lời trẻ con!”

      “Tụi em hiểu!” Bốn kia cố nhịn cười đến mức chảy cả nước mắt. Bọn họ tin đứa láo, người đàn ông này chỉ đẹp trai, còn cố gắng nghĩ cách dỗ vợ, tồi tồi!

      Lạc Vân Hải vừa bước ra khỏi thang máy nghe thấy tiếng cười to như sấm sau lưng. bỗng có xúc động muốn bóp chết Lạc Khanh Khanh cho rồi.

      Đến trước cửa nhà mẹ vợ, Lạc Vân Hải trừng mắt , “Lát nữa nhìn mặt cha mà làm theo, nếu nhìn hiểu cha ra dấu tay, biết ?”

      “Dạ!” Lạc Khanh Khanh lập tức gật đầu. “Cha phải tin tưởng năng lực của con! Hôm nay nhất định mẹ theo chúng ta về nhà!”

      “Cốc cốc cốc!”

      Hạ Mộng Lộ trò chuyện rôm rả với Hạ Nguyệt Đình, nghe thấy tiếng gõ cửa bèn hô, “Mẹ, mở cửa giùm con!”

      Hạ Nguyệt Đình chỉ vào album , “ ra em thích bộ này hơn vì bên trong có kèm đồ giữ ấm. Hơn nữa bộ này xòe bung ở dưới, chị mặc vào, người khác nhìn ra bụng chị…..”

      “A Hải? Mau vào đây, mẹ nấu cơm! Ôi Khanh Khanh của bà ngoại, có nhớ bà ngoại ?” Mẹ Hạ vỗ đầu Lạc Khanh Khanh cười , “Hai cha con ngồi , mẹ giúp cha con dọn cơm!”

      Lạc Vân Hải lễ phép gật đầu, “Dạ!”

      Chờ mẹ Hạ rồi Lạc Vân Hải mới với Hạ Mộng Lộ, “Mộng Lộ, ra hôm nay tới là để đón em về. Trong nhà rất ấm áp, nhưng vì chỉ có hai cha con nên bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo!” xong liền quay sang nháy mắt ra hiệu ‘Tới phiên con’ cho Lạc Khanh Khanh.

      Lạc Vân Hải thấy Lạc Khanh Khanh phản ứng gì bèn vỗ tay phải cái.

      Hạ Mộng Lộ còn suy nghĩ mặc bộ váy nào đẹp nên thèm quan tâm lời Lạc Vân Hải. Vốn định chờ sinh xong mới về.

      Lạc Vân Hải cúi đầu nhìn thử tại sao Lạc Khanh Khanh bắt đầu diễn, vừa thấy bản mặt mê của con trai mặt đen thui.

      Lạc Khanh Khanh nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Đình, thầm nghĩ, dì càng ngày càng đẹp, da trắng quá…. Cậu hút nước miếng, định nhào vào ngực người đẹp bị Lạc Vân Hải kéo lại.

      Lạc Vân Hải cúi người vào tai Lạc Khanh Khanh, “Cha đưa con tới để đón mẹ con về, chứ phải tới nhìn người đẹp?” Xong chuyện này muốn bao nhiêu người đẹp cha đều cho!”

      Lạc Khanh Khanh nghe vậy liền véo đùi mình cái mạnh, nước mắt lập tức trào ra, nhào vào người Hạ Mộng Lộ, ôm chân vừa lay vừa , “Mẹ……Mẹ về nhà với con ! Hu hu hu, ngày nào cũng ăn mì ăn liền, hu hu hu, con sắp ngán chết rồi………Mẹ, mẹ thương xót con ……”

      “Chuyện gì vậy? Khanh Khanh, đừng quỳ dưới đất nữa, mau tới chỗ bà ngoại này!” Mẹ Hạ vừa nghe thấy tiếng khóc vội chạy tới kéo Lạc Khanh Khanh lên.

      Hạ Mộng Lộ ngờ con trai lại nhớ đến mức đó, “Con ngoan, đừng khóc!”

      “Hu hu hu, con mặc kệ! Hôm nay mẹ phải về với con, nếu con khóc suốt, khóc đến khi nào mẹ chịu về mới thôi, hu hu hu hu……..Mẹ…” Lạc Khanh Khanh liều mạng giãy dụa, sau đó dứt khoát nằm vật ra đất gào, “Mẹ thương con và cha ! Hu hu hu về nhà cha lại cho con ăn mì ăn liền, ăn xong cha phòng sách làm việc, bỏ lại mình con trong phòng, hu hu hu……. Con muốn mẹ, con muốn hai, hu hu hu!”

      Tiếng khóc thảm thiết của đứa khiến người nghe đứt ruột đứa gan.

      Lạc Vân Hải ngờ Lạc Khanh Khanh lại diễn tốt như vậy, ngay cả cũng thể đồng tình. ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Hạ Mộng Lộ, chân thành , “Mộng Lộ, về với ! Được ?”

      Lạc Đào Đào thấy em trai khóc lóc thê thảm, cũng khóc theo, “Mẹ, con cũng muốn ngủ với Khanh Khanh! Con nhớ cha! Cả nhà ta phải ở bên nhau!”

      Hạ Hưng Quốc ôm Lạc Khanh Khanh lên, thở dài , “Bà à, dọn đồ cho Mộng Lộ !”

      Mẹ Hạ gật đầu cái.

      Hạ Mộng Lộ cười , “ được để mẹ gây gổ với em!”

      “Mẹ muốn nịnh em còn kịp nữa kìa!”

      Ba mươi phút sau.

      Trước cửa chung cư, Hạ Hưng Quốc phất tay với Lạc Vân Hải, “ từ từ! Mẹ con thường qua giúp con chăm sóc Mộng Lộ!”

      Lạc Vân Hải gật đầu xong, làm như sợ Hạ Mộng Lộ đổi ý, vội vàng đạp chân ga, chạy .

      Ôi, trải qua bao gian khổ, rốt cuộc cũng đón được vợ về rồi!

      Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, vui vẻ : “Rốt cuộc cả nhà ta đoàn tụ!”

      “Đúng vậy!” Hạ Mộng Lộ ôm hai con trai, gật đầu , “Việc đó…….Việc kết hôn……Em đồng ý!”

      “Vậy ngày mai chụp hình cưới?”

      “Được!”

      “Tụi con cũng muốn !” Hai đứa nhở đồng thời giơ tay.

      Hạ Mộng Lộ cười , “Được, được! Cả nhà ta đều !” ràng phải lần đầu tiên làm đám cưới, vì sao lại cảm động đến muốn khóc? Lạc Vân Hải quả phải là người đàn ông biết dỗ vợ, nhưng sao, điều quan trọng nhất là trong lòng chỉ có ! Người đàn ông này, từ nay về sau là chồng của !

      Hạ Mộng Lộ bỗng nghĩ, giày vò lâu như vậy, rốt cuộc là làm khổ hay làm khổ ? ra bấy lâu nay, đều rất nhớ .

      Dời người chẳng có mấy năm để mà lãng phí? Từ nay về sau, chúng ta mãi mãi bên nhau!

      Lạc Vân Hải nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Hạ Mộng Lộ gạt những giọt nước mắt hạnh phúc thầm cười, ‘ha ha, bé ngốc!’

      Bỗng Lạc Vân Hải nhíu mày , “Bữa giờ luôn suy nghĩ, nên tặng em cái gì? Tặng hoa quá tục, tiền có thể mua được, cần phải tặng. Rốt cuộc nghĩ ra món quà, chắc chắn khiến em vừa lòng, đến hôm cưới đưa em!”
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58.2


      “Cái gì mà bí mật dữ vậy? Lạc Vân Hải, em ra lệnh cho , phải đưa em ngay bây giờ!” Ghét nhất cái kiểu nửa cho người ta tò mò chơi. Rốt cuộc là thứ gì mà mua được bằng tiền?

      Lạc Vân Hải lắc đầu, “Bây giờ, được, phải đợi đến đám cưới! Hãy tin !” xong nháy mắt với mấy cái.

      Hạ Mộng Lộ rất muốn biết, nhưng đành bất đắc dĩ nhún vai, “Được rồi! Giờ cho em rất nhiều hi vọng, mong rằng đến lúc đó làm em thất vọng! Nếu , chúng ta tiếp tục ở riêng!

      “Đồng ý!” khinh thường quá rồi!

      Gần ngày mười lăm, bốn dâu tập trung lại bàn nhau chọn nơi tổ chức đám cưới và hưởng tuần trăng mật. Hạ Mộng Lộ muốn Đức, Hạ Nguyệt Đình muốn Paris, Thái Bảo Nhi muốn Victoria, Lam Băng chỉ cần kiếm nhà thờ nào đó trong thành phố để cử hành hôn lễ là được. Còn bên phía người lớn cứ rối rít ngăn cản, nước ngoài an toàn, muốn lặp lại thảm trạng như ngày trước của Lạc Vân Hải.

      Tuy ba người còn lại rất muốn đến nhà thờ ở Paris hoặc Đức hoặc Victoria cử hành hôn lễ, nhưng rốt cuộc vẫn quyết định nghe theo Lam Băng. Phần lớn là vì muốn cho hiểu, mọi người luôn bên cạnh . Đến lúc đó tập trung tất cả trực thăng lại, có các đài truyền hình đến quay phim, cũng coi như hoành tráng.

      Ngày cưới.

      “Mộng Lộ, thể kéo khóa được!” Thái Bảo Nhi vỗ vào eo Hạ Mộng Lộ .

      Hạ Mộng Lộ muốn trưng cái bụng to đùng cho mọi người thấy, bèn cắn răng hóp bụng, “Cố gắng lên!” Mới hơn năm tháng, cũng chẳng lộ lắm đâu!

      Hạ Nguyệt Đình ăn mặc chỉnh tề, thấy Hạ Mộng Lộ cố chấp như vậy đen mặt, “Chị như vậy là ngược đãi đứa bé trong bụng đó!”

      “Được rồi!” Thái Bảo Nhi kéo xong khóa .

      Hạ Mộng Lộ sờ sờ bụng, thầm , con à, ráng ngày này thôi! “Nhanh lên, bọn họ sắp tới rồi!” xong kéo tay Lam Băng . mùa đông, Lam Băng còn năm ngày nữa mới tròn tháng, nên mặc dầy nhất.

      Vẻ mặt Lam Băng vẫn thản nhiên như . Đối với hôn lễ này chỉ như trò chơi, chỉ cần đăng ký kết hôn là được rồi phải sao? Nhưng phải làm cho cha mẹ chồng và mọi người thấy và Khâu Nguyên Phượng rất hạnh phúc.

      đường, hơn trăm chiếc xe hoa nối đuôi nhau đậu, gồm bốn chiếc Rolls- Royce, và chuỗi dài Ferrari đều màu đen, nên muốn người ta chú ý cũng khó. Con đường gần như bị phong tỏa, chỉ cho người bộ qua lại. Trong số các cảnh sát giao thông đứng ngăn hai bên đường, phần lớn là người của Long Hổ giả làm. Buổi lễ ở Paris kia là lần sơ sót hết sức nhục nhã, chuyện như vậy, tuyệt đối có lần thứ hai!

      Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn năm trước rất nhiều. Gió lạnh thấu xương đập vào đoàn xe chạy chầm chậm, thỉnh thoảng lại có vài bông tuyết bướng bỉnh rơi xuống tựa như khiêu vũ, trông rất đẹp mắt.

      Đôi tay lạnh lẽo của Hạ Mộng Lộ được Lạc Vân Hải nắm chặt, sưởi ấm. Tư thế ngồi của vẫn ưu nhã như cũ. khẽ cười ngó ra ngoài cửa sổ, “Người tới chúc phúc cho chúng ta ít!”

      “Đúng vậy! Có thể dùng từ ‘tấp nập’ để hình dung!” Hạ Mộng Lộ nghiêng người tựa vào vai Lạc Vân Hải, nhìn theo ánh mắt .

      Lạc Vân Hải ôm Hạ Mộng Lộ vào lòng, nhàng vuốt ve bụng . Con sắp ra đời. có trai có , có vợ . Tất cả những ấm áp này đều do cho . vĩnh viễn quên , dù có mất trí nhớ lần nữa cũng , bởi vì chiếc nhẫn cưới này trói chặt. Đột nhiên mong đến lúc tặng quà cho .

      “Trời! Nhiều người quá!” Hạ Nguyệt Đình tựa vào cửa xe nhìn ra đường, cảm thán.

      Cha mẹ, giờ Nguyệt Đình rất vui vẻ và hạnh phúc, cám ơn cha mẹ sinh ra con, giờ cha mẹ có thể yên nghỉ rồi.

      Đỗ Vương xoa đầu Hạ Nguyệt Đình, cười , “Ngoan, ngồi đàng hoàng nào!”

      Bên xe Thái Bảo Nhi cũng rất ngọt ngào.

      Duy chỉ có bên Lam Băng, tuy là vợ chồng mới cưới, nhưng hai người vẫn ngồi cách nhau khoảng. Lam Băng ngồi sát bên trái, ôm ngực, lạnh nhạt nhìn ra ngoài. Còn Khâu Nguyên Phượng bắt chéo chân ngồi sát bên phải, tay chống lên cửa xe, cũng nhìn ra ngoài, trông chẳng có vẻ gì là vui sướng.

      Hứa Trí Viễn thấy hai người như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Nguyên Phượng, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện cha mẹ cậu mãi mãi biết ! ra phải mọi đám cưới đều vui vẻ. cứ tưởng, đồng ý kết hôn nghĩa là bọn họ có tranh chấp, có hiểu lầm nữa, cuộc hôn nhân hoàn mỹ.

      Nhưng khi giữa hai người bị chắn bởi con sông mãi mãi có cái gọi là hạnh phúc, có lẽ chỉ cần trong hai người chịu câu xin lỗi, bên còn lại khóc mà tha thứ, nhưng ai chịu nhường bước hết. Thôi tùy họ , chuyện này người ngoài giúp được, dù muốn giúp cũng biết phải giúp sao? Chẳng lẽ, đánh Khâu Nguyên Phượng gần chết rồi cho Lam Băng? tin Lam Băng chỉ nhàng câu, ‘Chết coi như là giải thoát, rất tốt!’, và tuyệt đối thăm.

      Chờ đến khi bảy tám chục tuổi, râu tóc bạc trắng, có lẽ họ , kiếp này chúng ta nên gặp nhau, nếu có kiếp sau, mong rằng chúng ta chỉ là người bình thường.

      Ha ha, kiếp sau! có kiếp sau?

      Trong tiếng hoan hô của mọi người, bốn cặp dâu chú rể lần lượt vào lễ đường.

      Tới lúc chú rể hôn dâu, cặp Hạ Nguyệt Đình và Thái Bảo Nhi rất thuận lợi, đến phiên cặp Lam Băng lại rất cứng ngắc. Khâu Nguyên Phượng nhìn chằm chằm vào Lam Băng, bắt chước những chú rể khác, giữ mặt , nghiêng người hôn xuống. Lam Băng nhúc nhích, cũng thẹn thùng, hay kinh ngạc, lúc Khâu Nguyên Phượng vói lưỡi vào miệng , bỗng cười nhạt tiếng. Khâu Nguyên Phượng sửng sốt , “Kiếp sau, tôi hi vọng chúng ta gặp lại nhau!” Xong cố nén xúc động muốn khóc, cười cười buông ra. Em rất đau lòng đúng ? Nhưng tôi còn đau hơn em nhiều!

      “Được!” Lam Băng mỉm cười, gật đầu cái.

      Ngay trong lễ cưới lại kiếp sau, hi vọng chúng ta gặp lại nhau, chắc chỉ có ở đám cưới này thôi. Thế giới rộng lớn, quả nhiên chuyện gì cũng có.

      Tới cặp Hạ Mộng Lộ, đỏ mặt, thầm nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, thể nhàng hôn lướt qua cái thôi sao? Chờ Lạc Vân Hải buông ra, liền nghiến răng , “Nửa đời sau, chờ bị tôi dạy dỗ !”

      “Em là....... Trước mặt thần linh, được bậy!”

      “Tôi cứ thích vậy đó, cấm được sao?”

      Sau khi buổi lễ kết thúc, Hạ Mộng Lộ được đón về nhà họ Lạc.

      Trong bữa tiệc cưới ở nhà họ Lạc, Trình Thất cười to với mấy bà bạn, “Trước mặt tôi, con dâu tôi dám lớn tiếng nữa là! Yên tâm, tôi trấn được nó!”

      đứa dâu hiền!” Mấy người ngừng chúc mừng Trình Thất.

      Đúng lúc này, trẻ chạy tới chỗ Trình Thất cười , “Dì Trình, đây là thư do ông chú đưa cho con, chú ấy dặn, lúc nào dì vui nhất đưa cho dì!” xong kia vội chạy .

      Trình Thất nghi ngờ mở lá thư ra xem, có tấm hình của Kỳ Dịch!

      Lạc Viêm Hành biết lén tới từ lúc nào, rình coi nội dung bức thư.

      ‘Trình Thất, kiếp này thua tên đó, nhưng kiếp sau, chúng ta nhất định ở bên nhau! Xuống địa ngục xin Diêm Vương cho chúng ta đầu thai cùng chỗ. tình nguyện tiếp nhận bất kỳ nỗi khổ nào ở địa ngục để đạt được mong ước đó. Tuy em luôn xem như trai, nhưng thích em, thích từ rất lâu rồi!’

      Tên Kỳ Dịch đáng ghét, chết rồi vẫn còn nhiều chuyện, cho người ta sống yên ổn! Lạc Viêm Hành giật bức hình, hung hăng xé nát, “Kiếp sau? Kiếp sau Trình Thất vẫn là vợ của Lạc Viêm Hành này!” Phòng tên đó mấy chục năm, ngờ còn có chiêu này!

      Trình Thất trừng Lạc Viêm Hành cái, “Tôi đâu có ngốc! Chuyện này tôi biết từ sớm, chỉ nghĩ cứ giữ khoảng cách, là ta hiểu và người khác. ngờ đến chết ta vẫn chịu từ bỏ. Ông già trong lòng tôi chỉ có ông, chết cũng đổi, được chưa? Đừng tức giận nữa, tôi chào hỏi khách khứa đây!” Già rồi còn ghen! Nhàm chán!

      Lạc Viêm Hành tức giận ném vụn giấy vào thùng rác. Tên Kỳ Dịch này đúng là si tình, hi vọng Diêm Vương đừng nghe lời bậy của tên đó. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

      Ngay đêm tân hôn, Lạc Viêm Hành vừa từ phòng sách bước ra thấy con trai bưng chậu nước nóng, bèn , “Phòng con có nhà tắm mà?”

      “Mộng Lộ dùng nước muối rửa chân mới thoải mái!” Lạc Vân Hải thấy nước nóng vừa đủ, bèn lướt qua người Lạc Viêm Hành, “Cha ngủ sớm !”

      “Đợi ......!”

      Lạc Viêm Hành ngăn Lạc Vân Hải lại, “Con rửa chân cho Mộng Lộ?”

      Lạc Vân Hải hiểu sao cha mình lại kinh ngạc như thế, nhưng vẫn gật đầu đáp, “Dạ!” Có gì đúng à? giờ Mộng Lộ khom lưng rất khó khăn, rửa chân cho ai rửa?

      Lạc Viêm Hành tức giận vỗ đầu Lạc Vân Hải cái, “Con...... Con vô dụng.......Còn tệ hơn cả cha!” xong ông tức giận thở phì phò xuống lầu. Còn chấn chỉnh nề nếp gia đình cái gì? Chuyện như vậy nó còn chịu làm biết bình thường còn đến mức nào nữa! Trời ơi! Nhà họ Lạc bị cái gì nguyển rủa hả?

      Lạc Viêm Hành rất hối hận, thầm nghĩ, sớm biết vậy giúp giùm nó rồi!

      Lạc Vân Hải liếc Lạc Viêm Hành cái. Có bản lĩnh cha ra oai với mẹ ! Việc này quả rất mất mặt, nhưng thể để Mộng Lộ tự mình rửa chân được. Cha, chuyện chấn chỉnh nề nếp gia đình đành giao cho đời sau vậy. Đào Đào tuyệt đối phải là đứa sợ vợ đâu!

      Ngày hôm sau Trình Thất tự tay mình làm cơm chiên trứng, chờ con dâu xuống , “Ăn hết cái này !”

      Lạc Viêm Hành vừa nghe, thầm đổ mồ hôi hột, giả bộ xem báo tiếp.

      Hạ Mộng Lộ nhìn cái món đen thui trong dĩa, nghi ngờ hỏi, “Đây là gì vậy ạ?”

      “Cơm chiên trứng!” Trình Thất tự hào hất cằm, “Món cha con thích ăn nhất!”

      Lạc Viêm Hành thầm nghĩ, món ông thích nhất? Ngoại trừ món này bà ấy còn biết làm món nào khác nữa đâu! Nếu có ông rất muốn ăn món khác!

      Hạ Mộng Lộ cau mày , “ ăn!”

      “Tại sao?” Trình Thất khó hiểu hỏi.

      “Đây là cho người ăn à?” Hạ Mộng Lộ thấy Trình Thất hung hăng như muốn đánh nhau, bèn cười nhạo , “Ngày đầu tiên muốn gây gổ?”

      Trình Thất siết chặt nắm tay, tức giận cầm cái khay vào bếp. muốn ăn? Bà cảm thấy rất ngon mà. Trình Thất cầm lấy cái muỗng, múc muỗng to cho vào miệng, là thơm!

      Hạ Mộng Lộ sờ sờ bụng mình, thầm , con à, có con là tốt! “A Hải, quà của em đâu?”

      có ở đây! thôi!” Lạc Vân Hải nhìn đồng hồ cái, rồi đứng dậy kéo hai cái va li ra cửa.

      Có ý gì? Hạ Mộng Lộ gãi gãi đầu, thể đuổi theo. Dù rất tò mò nhưng vẫn hỏi nhiều, vì biết, chỉ cần muốn , có hỏi cũng mất công.

      Khi thấy xe tới sân bay, Hạ Mộng Lộ thầm nghĩ, chẳng lẽ hưởng tuần trăng mật? Đây cũng được coi là quà tặng? Vốn là kế hoạch định sẵn mà?

      Tới cửa kiểm tra, Hạ Mộng Lộ nhịn được nữa nỏi, “Lạc Vân Hải......”

      “Đinh đinh đinh!”

      Hạ Mộng Lộ chưa hỏi xong, Hạ Nguyệt Đình xuất , lắc lắc vé máy bay trong tay, “Chẳng lẽ chị quên rồi sao? Trước kia, lúc ở Phồ Đà, chúng ta từng hẹn, Bắc Kinh với nhau! Bảo Nhi cũng chung với chúng ta!” xong, kéo tay Thái Bảo Nhi cười tươi rói tới.

      Hạ Mộng Lộ ngây người, “Bắc Kinh?”

      Lạc Vân Hải ôm vai Hạ Mộng Lộ, vào tai , “Em biết điều hạnh phúc nhất thế gian này là gì ? Chính là được du lịch với người nhất và bạn bè tốt! Lần này chúng ta chỉ là những khách du lịch bình thường! Hài lòng ?”

      Hạ Mộng Lộ đưa tay che miệng, hốc mắt ửng đỏ, “ ra mọi người vẫn nhớ!” tưởng họ quên mất rồi. Đây quả là chuyện hạnh phúc nhất thế gian!

      “Chị, ai cũng nhớ hết, ai quên cả. Hơn nữa lần này là do rể đề nghị!” Tuy rể biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng những gì hứa, ấy đều ghi tạc trong lòng.

      giống như trở về sáu năm trước. Mùa xuân năm đó, bốn người ngồi du thuyền quanh Phổ Đà. Quanh quẩn lại, ước nguyện được thực ! Hạ Mộng Lộ ôm lấy Hạ Nguyệt Đình và Thái Bảo Nhi, nức nở , “Chúng ta mãi mãi ở bên nhau đúng ?”

      “Ừ! Mãi mãi bên nhau!” Thái Bảo Nhi cười vỗ lưng Hạ Mộng Lộ.

      Mộng Lộ, Nguyệt Đình, Lam Băng, chúng ta mãi là chị em thân thiết nhất! Về già cũng giống như cha mẹ chúng ta, sống chung trong khu rộng lớn, rảnh rỗi họp nhau đánh mạt chược, bàn về việc giáo dục con cái. ra cuộc sống cũng có thể tươi đẹp đến vậy!

      Kỷ Lăng Phong ôm vai Lạc Vân Hải nghiêm túc , “Tôi thích , nhưng thể tiếp nhận . Về sau đừng nghỉ những chuyện nên nghĩ, để tránh gây lúng túng cho mọi người. Tôi dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ Bảo Nhi, còn Mộng Lộ, nếu như dám bắt nạt ấy, tôi khiến phải hổi hận!”

      Lạc Vân Hải hừ lạnh tiếng, vẻ mặt khinh bỉ, qua lúc lâu rốt cuộc cười , “ ấy bắt nạt tôi là tôi cảm thấy cảm tạ trời đất rồi!” Cần gì so đo với cậu nhóc cuồng vọng!

      Kỷ Lăng Phong hài lòng gật đầu, “Đến giờ rồi, chúng ta thôi!”

      Sáu người kéo va li vào phòng chờ, líu ríu thảo luận sắp xếp hành trình như thế nào.

      Tương lai là thứ ai đoán trước được, nên cần gì phải lo lắng? Hãy cứ kiên trì với phương châm, ‘quý trọng cái trước mắt’!

      Lên máy bay rồi Hạ Mộng Lộ đột nhiên nhớ ra hỏi, “Cha mẹ chăm nổi hai nhóc quậy kia ?”

      Lạc Vân Hải cười , “Có thể! Hai đứa nó, đứa thích tiền, đứa thích chị xinh đẹp, rất đơn giản!”

      Nhưng lúc này ở nhà họ Lạc, khung cảnh có thể hình dung bằng bốn chữ ‘gà bay chó sủa’. Trình Thất và Lạc Viêm Hành, mỗi người kéo va ki và đứa chạy ra sân bay, lên đường đến Disneyland ở Hồng Kông.

      “Tại sao ông lại thỏa hiệp? Tôi có thể nghĩ ra biện pháp khác!” Trình Thất vừa vừa càm ràm.

      Lạc Viêm Hành cười lạnh , “ dẫn bọn , chúng ta phải ly hôn mất!” Tại sao ư? Bởi vì, bọn vừa khóc, Trình Thất lập tức vui. Bà vui lập tức trút giận lên người ông! Cho nên Disneyland là biện pháp duy nhất!

      Hết.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :