1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 56.1: Lại có thai


      ạ!” Hạ Mộng Lộ lúng túng xoa lỗ mũi. Sao có thể cười chứ? Chuyện này đều do gây ra, thể cười, thể cười! Trời ơi, mặt sắp rút gân rồi!

      Hạ Mộng Lộ qua rót sữa cho Trình Thất, tay vẫn run run. được! sắp nhịn nổi rồi!

      Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ cười, rốt cuộc cũng cảm thấy chút an ủi. Hôm nay bà bị cười nhạo suốt ngày, ngay cả Ma Tử cũng bị dẫn ra ngoài ra vì cười quá mức. Đáng chết! Thương thay cho mái tóc bạc của bà!

      Già rồi còn bị cạo thành ni ! Chắc chắn mệnh của bà và Hạ Mộng Lộ tương khắc! Lúc nào rảnh phải tìm thầy xem thử, đến tột cùng vấn đề nằm ở đâu! Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng lỗ tai, lỗ mũi của bà cũng sắp giữ được nữa.

      Nhưng vẫn thể oán trách! Trách ai? Trách bà tự nhiên đòi leo núi? Mặt trời lặn thấy đâu, lại bị trọc đầu!

      Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ cung kính đưa tới ly sữa đầu nành với vẻ mặt áy náy, thầm vui trong lòng, “Tôi đau lưng!”

      “Dạ!” Hạ Mộng Lộ nghẹn cười, nhàng đấm lưng cho Trình Thất.

      “Chưa ăn cơm à?”

      Hạ Mộng Lộ tăng thêm chút sức, thầm nghĩ, phục vụ mẹ chồng như vậy riết có thể thành nhân viên mát xa chuyên nghiệp luôn!

      Hạ Mộng Lộ thấy Trình Thất hết cau mày mới thở phào hơi, tiếp, “Bác cứ nằm mãi tốt cho cơ thể đâu, ngày mai con đẩy bác công viên dạo chút!” Mẹ rồi, phải để bà cảm thấy cuộc sống khác gì ngày trước.

      Trình Thất trợn mắt, “Nằm vầy rất tốt!” Đánh chết bà cũng rời khỏi cái giường này!

      Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ định lải nhải thêm bèn trợn mắt, “Bác sĩ lần này tôi bị thương nặng, đại tiểu tiện thể kiểm soát được!”

      Nghiêm trọng như vậy?

      Hạ Mộng Lộ, mày ba mươi rồi, còn lỗ mãng như vậy!

      “Con ra ngoài chút!”

      “Chân tôi còn đau....... Con bé này! Càng ngày càng lễ phép!”

      Lạc Vân Hải đẩy cửa vào, cau mày , “Mẹ còn muốn giày vò ấy tới khi nào?”

      Trình Thất lập tức ngồi dậy, gầm , “Mẹ giày vò nó cái gì? Bây giờ là nó giày vò mẹ mới đúng! Nhìn cái đầu trọc của mẹ này! Lạc Vân Hải, mày có vợ quên mẹ hả?”

      “Mẹ! Mẹ thấy mình rất quá đáng sao? Mẹ có biết lúc máy bay ấy sém chút tự hù chết mình ? Lúc đó môi tím tái hết cả!” Lạc Vân Hải tức giận hét lên.

      Trình Thất nháy mắt mấy cái, nhíu mày, “ đến nỗi chứ? Mẹ đâu có chết!”

      ấy nghĩ là mẹ chết!”

      Trình Thất rũ mắt, nhát gan vậy à?

      Trình Thất suy nghĩ lúc rồi , “Mẹ biết rồi!”

      Lạc Vân Hải hạ giọng , “Mẹ, Mộng Lộ tốt! ấy chăm sóc mẹ hết lòng, bị uất ức cũng , đều tự mình chịu đựng. Nếu là người khác, có chịu cõng mẹ leo núi ? Trường hợp đó người khác nhất định gọi điện thoại cho con trước, hay gọi điện thoại cho người nhà của ấy, nhưng ấy gọi, cứ vậy cõng mẹ . Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ, ngay lúc đó, ấy chỉ muốn thỏa mãn mọi cầu của mẹ, chỉ muốn chăm sóc mẹ tốt! Mẹ có thể ấy giả vờ, nhưng ấy dùng chính cơ thể gầy yếu của mình cõng mẹ lên núi! Mẹ còn muốn thế nào nữa?”

      Tại sao chịu tự ? Chẳng phải vì muốn bắt ấy làm trâu làm ngựa?

      Lần đầu tiên Trình Thất có vẻ mặt đau lòng, nghĩ, quả kia chăm sóc bà rất chu đáo.

      ấy rất thích công việc của mình, nhưng vì mẹ, ấy tạm thời xin nghỉ, còn , nếu mẹ vẫn khỏe lên, ấy từ chức để chăm sóc mẹ!”

      “Bà nội, lần này bà nội rất quá đáng! Mẹ đáng thương!” Hai đứa nghe thấy mẹ sắp bị hù chết, lã chã chực khóc.

      Lạc Vân Hải tiếp, “Giờ mẹ vui vẻ, nhưng ấy sao? Chắc chắn chạy ra ngoài khóc kiếm chỗ khóc rồi!”

      “Nó...... Nó khóc cái gì? Giờ nên khóc chính là mẹ mới đúng!” Trình Thất vẫn chịu thua.

      ấy cảm thấy mẹ như vầy là lỗi của ấy, là ấy hại mẹ! Mẹ tự suy nghĩ cho kỹ !” Lạc Vân Hải xong, kéo hai đứa ra ngoài.

      Trong góc của bệnh viện, Hạ Mộng Lộ ngồi xếp bằng ghế gỗ, ngừng lau nước mắt. biết vì sao mình lớn chừng này còn phạm phải sai lầm như vậy, chẳng bằng cả hộ lý hai mươi tuổi. càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, hung hăng tát mình vài cái. chỉ mạnh miệng tại sao bà ấy mãi vẫn chết, chứ chưa từng mong điều đó thành !

      Phía sau, Trình Thất mím môi cúi đầu. Quả là trốn tới đây khóc!

      Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ tự tát miệng mình, định ra, nhưng bỗng nghĩ, được, cứ vậy ra ngoài, mọi chuyện càng rối thêm, phải để chính miệng bác sĩ bà khỏe lên mới được, nếu kia hận chết bà mất!

      Từ lúc nào

      trở nên sợ Hạ Mộng Lộ hận mình chứ?

      Quả nhiên, tình cảm đều do tích lũy từng ngày từng ngày mà nên. lòng, cho tới nay, kia hề nợ nhà họ Lạc gì cả, thích xấu, thích đặt điều, lại hiếu thuận cha mẹ chồng, có lúc còn rất buồn cười, tự nhiên thiếu chút hù chết mình! Nếu lúc đó bà chết , này ra sao? áy náy cả đời?

      Phải cảm ơn trời đất để bà được sống tiếp, chỉ có cái ót bị thương, đáng lo ngại.

      đến lúc phải dừng chuyện này lại rồi. Hạ Mộng Lộ, thắng!

      Sáng hôm sau, thấy đồng hồ chỉ đến số tám, Trình Thất cầm điện thoại lên, vừa định gọi bảo bác sĩ đến kết thúc vở kịch này, Hạ Mộng Lộ đẩy cửa phòng bước vào với chiếc xe lăn, cười tự hào, vỗ vỗ xe lăn , “Có chiếc xe này, dù bác có đại tiểu tiện kiểm soát cũng sao ạ!”

      “Hả?”

      Trình Thất hút khí, nhìn chiếc xe lăn. Dưới chỗ ngòi có cái bồn cầu! Bà đổ mồ hôi, kinh ngạc nhìn Hạ Mộng Lộ. Nhất định phải dẫn bà dạo?

      Từ chối?

      Lý do gì?

      !

      Quá đột ngột!

      “Để con đỡ bác!” Hạ Mộng Lộ hoàn toàn cho Trình Thất cơ hội suy nghĩ, bước tới vén chăn đỡ bà lên, sau đó ráng hết sức ôm bà đặt xe lăn, “Bác ngồi thoải mái ạ?”

      “Tạm được!” Trình Thất tức giận nghiêng đầu.

      Bà già nay sao cứ thích nhìn người với ánh mắt khinh bỉ vậy? Chiếc xe lăn đặc biệt này, phải làm cả buổi tối mới xong đó! Mệt chết!

      Phải nhịn, phải nhịn! Hạ Mộng Lộ, giờ có chỗ cho mày chuyện đâu! Bà ấy lớn tuổi rồi, chẳng biết còn sống được mấy nữa, chăm sóc bà ấy cho tốt, sau này bà ấy mất mày mới hổi hận.

      Mặc dù cảm thấy chắc chắn chẳng có nửa điểm hối hận nào, nhưng việc đời khó đoán, cứ vậy .

      Hạ Mộng Lộ mỉm cười, đẩy xe lăn ra ngoài.

      Trình Thất thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa, nếu tấm thân già của bà chẳng chịu nổi!

      Công ty thiết kế Lam Đồ.

      Mười mấy nhân viên ôm đống tai liệu, châu đầu ghé tai nhìn vào phòng làm việc của Thái Bảo Nhi, “Các cậu thấy gì ? Hôm nay tâm tình của phó giám đốc có vẻ tệ!”

      “Đúng vậy! Sáng sớm chào tôi, toi phải cố gắng lên, nhất định làm được!”

      “Có chuyện vui?”

      “chỉ cần lãnh đạo vui vẻ, chúng ta cũng được nhờ lây! !”

      Mười mấy người vào phòng làm việc của Thái Bảo Nhi.

      Thái Bảo Nhi ngẩng đầu lên, cười hỏi, “Có việc gì sao?”

      “Ha ha, quản lý, hôm nay trông đẹp hơn mọi ngày nhiều!”

      sao?” Thái Bảo Nhi sờ sờ mặt mình. Có thể do tinh thần vui vẻ nên trông đẹp hơn chăng? giả bộ bất mãn , “Bớt nịnh ! Sao, có chuyện gì?”

      người đứng ra , “Quản lý, là vậy, gần đây có khách hàng rất hay soi mói tìm tới công ty chúng ta. ta muốn chúng ta thiết kế tòa parkson, khu buôn bán thiết kế giống nhau, nhưng khu căn hộ mỗi nhà mỗi kiểu. ta nghe chúng ta từng thiết kế biệt thự cho chủ tịch Long Hổ nên tin tưởng năng lực của chúng ta. ta hứa, nếu lần này thiết kế tốt, về sau những tòa nhà khác của ta đều giao cho chúng ta phụ trách!”

      Thái Bảo nhi nhận lấy hồ sơ xem. cầu quả rất khác nhiều, có hộ muốn kiểu cổ điển, có hộ muốn kiểu đơn giản, có hộ lại muốn kiểu đại? Phải làm sao để mọi người đều thấy hài lòng?

      “Đây là vụ lớn, tôi phải bàn bạc với tổng giám đốc mới được!nhưng tinh thần là chúng ta phải hoàn thanh nó, xem như thử thách! Các cậu về hỏi thăm xem sở thích của những hộ gia đình này, và suy nghĩ kỹ phương án, sau đó chúng ta tổng hợp lại!”

      “Vâng!” Mười mấy người vui vẻ ra.

      “Đúng rồi!” Thái Bảo Nhi với theo, “Nếu lần này thành công, tất cả mọi người tăng thêm mười phần trăm lương!”

      Các nhân viên vừa nghe được tăng lương, rối rít hoan hô, kích động chạy về chỗ làm việc của mình.

      “Công việc này cũng được đúng ạ? khí trong lành, rất thích hợp cho người lớn dạo, cũng gần bệnh viện, con mói phát đó! Về sau bác phải ra ngoài dạo nhiều hơn, hít thở khí trời....”

      Hạ Mộng Lộ đẩy Trình Thất đến bờ hồ, chỉ vào cặp uyên ương trong hồ, kể chuyện Ngưu Lang Chức Nũ, Lương Sơn Bá Chúc Đài.....Cho Trình thất nghe. thấy bà nghe rất chăm chú giật mình nghĩ, chẳng lẽ những chuyện này bà ấy đều biết?

      Bên trong đình nghỉ mát, mười tên lưu manh cầm dao kề hông ông cụ, “Mau đưa tiền ra đây!”

      “Ăn cướp!” Đám cướp giữa ban ngày ban mặt.

      “Đúng! Ông già, biết điều mau mau đưa tiền ra đây!” Tên côn đồ xong ấn cây dao mạnh hơn.

      Ông cụ sợ hãi, thể lấy ví ra.

      tên cướp giật lấy ví, lấy chứng minh nhân dân của ông cụ ra xem xong rút hết tiền rồi ném cái ví qua bên, “Nhà ông ở đâu tụi tôi biết, dám báo cảnh sát, em của bọn tôi cho ông biết thế nào là giết cả nhà cướp của! em !”

      Ông cụ trừng mắt nhìn theo bọn cướp, nhưng dám báo cảnh sát, chỉ ngàn nhân dân tệ mà thôi, mất rồi kiếm lại được!

      “Đại ca, nhìn bên kia kìa!” tên du côn chỉ vào Hạ Mộng Lộ và Trình Thất, “Chiếc xe lăn này ít nhất cũng mấy vạn, hơn nữa kim cương tai bà già kia hình như là , xem ra rất có tiền!”

      Tên cầm đầu sờ sơ cằm, cười : “!”

      Hạ Mộng Lộ vẫn say sưa kể chuyện, hề biết nguy hiểm gần kế, “Chúc Đài quả là mạnh mẽ, nhất quyết bắt đoàn rước dâu phải ngang qua mộ Lương Sơn Bá mới được! Bác biết tại sao ? Bởi vì lúc kiệu hoa đến đó, ấy cầu ngừng..........”

      “Chậc chậc, cứ tưởng là ông già, ai dè là bà già!” Tên cầm đầu đến trước mặt Trình Thất, cố ý chọc giận bà.

      Hạ Mộng Lộ thấy tên này giống người đứng đắn, bèn , “ cái gì đó?”

      Trình Thất vốn muốn cản Hạ Mộng Lộ, ai biết cãi lại. nhận ra tên này cố ý đến gây chuyện sao?

      Quả nhiên, tên du côn cười đểu, “ bà già này đó? được à?” xong tiến lên trước đẩy vào ngực Hạ Mộng Lộ cái.

      Trình Thất bóp nắm tay.

      Hạ MỘng Lộ che ngực, giận dữ hét, “Biến thái....A!” thấy tên du côn nhào tới bèn nhanh chóng lộn ngược ra sau, híp mắt , “Muốn đánh nhau đúng ? Có ngon nhào vô!” xong vén tay áo lên, vung nắm đấm nhào qua.

      Tên cầm đầu né, đúng hơn là muốn né, trực tiếp bị Hạ Mộng Lộ đấm ngã ngửa.

      “hừ, chỉ vậy mà cũng dám rêu rao khắp nơi, quay về luyện.....”Hạ Mộng Lộ chưa hết câu, từ bốn phương tám hướng có mười mấy tên du côn nhào ra. lui về sau, che trước mặt Trình Thất “Có gì từ từ !”

      con mẹ mày đó! To gan! mở to mắt ra nhìn bọn tao là ai , dám đánh đại ca bọn ta, chán sống hả?” tên du con khác tiến lên đẩy vào ngực Hạ Mộng Lộ cái. Chậc chậc, cảm giác tệ.

      Hạ Mộng Lộ che ngực, tim đập nhanh, làm sao đây! lặng lẽ đút tay vào túi quần, vừa mò nhấn số Lạc Vân Hải, vừa hét lớn, “Giữa ban ngày ban mặt dám hành hung người ở công viên, đám đàn ông bắt nạt người phụ nữ? Có tin tôi báo cảnh sát ?”

      “Ha ha, bắt nạt? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?” Tên cầm đầu chỉ vào mặt mình, lạnh lùng , “Đánh cho tao!”
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 56.2


      Phòng chủ tịch tập đoàn Long Hổ.

      Đỗ Vương ngạc nhiên nhìn Lạc Vân Hải chưa kịp kí hợp đồng xong đứng bật dậy.

      “Đáng chết! Dám động đến đầu Lạc Vân Hải này! Nhanh đến công viên Nguyệt Nha, Mộng Lộ gặp phải đám côn đồ ở đó!”

      “Hả?” Đỗ Vương như nghe phải chuyện cười. Côn đồ? Côn đồ nào có lá gan lớn tới mức dám động tới người của Long Hổ?

      Mấy người còn lại thấy Lạc Vân Hải giống giỡn, bèn vội vàng chạy theo. Cầu cho bọn côn đồ động tới người, nếu đừng mong giữ được mạng!

      Công viên Nguyệt Nha.

      Hạ Mộng Lộ bị bốn tên côn đồ vây đánh phải liên lục lùi về sau. nắm bả vai tên côn đồ, nhảy lên, đá vào đầu tên đó. Cùng lúc, tên côn đồ đó cũng đưa tay ra bóp lấy cổ , siết mạnh tới mức khiến càng ngày càng khó thở, “A!”

      “Chán sống hả?” Tên côn đồ xong, hung hăng ném Hạ MộngLộ ra xa.

      Hạ Mộng Lộ bay lên , đập vào cây cổ thụ, vang lên tiếng ‘Răng rắc’ tuyên bố khớp vai phải của bị trật. Lúc bị dội ra rơi xuống đất, chống tay trái xuống, lộn người rơi xuống đất cách vững vàng.

      Hạ Mộng Lộ định xông lên đánh tiếp thấy bỗng ngây người như phỗng nhìn cảnh tượng trước mặt.

      Trình Thất thấy con dâu bị đánh văng ra ngoài, tức giận bật người dậy, đá cái vào hai tên côn đồ khiến hai tên đó ngã lăn quay đứng dậy nổi, rồi tiếp tục đấm vào mặt tên khác, sau đó khom lưng quét chân về phía ba tên xông tới. Bà thấy nắm đấm xông tới mặt mình, lạnh lùng híp mắt, vươn tay ra bắt lấy, hét lớn tiếng, nhấc chân đạp vào nách tên kia cách tàn nhẫn.

      “A!” Tên côn đồ cảm thấy tay mình như muốn đứt lìa khỏi cơ thể.

      Mặc dù vết thương ót Trình Thất bắt đầu chảy máu lại, nhưng với quyết tâm kinh người bà khiến hơn phân nửa bọn côn đồ ngã xuống đất gào khóc thảm thiết chỉ trong phút ngắn ngủi.

      Hạ Mộng Lộ há hốc miệng nhìn. Vừa rồi ràng đá vào đầu tên kia hai cái, sao thấy tên đó ngã xuống, còn Trình Thất chỉ cần đá cái có thể khiến tên đó bất tỉnh?

      ‘Rầm rầm rầm!’

      Lúc Lạc Vân Hải tới Trình Thất trái đấm phải đá trong đám côn đồ, chẳng có gì là cần giúp đỡ.

      Lạc Vân Hải đưa tay day huyệt thái dương, thầm nghĩ, chỗ này lát nữa nhất định có chuyện chẳng lành, nên chạy sớm tốt hơn!

      “Còn mau giúp tay?” Trình Thất trợn mắt nhìn Lạc Vân Hải.

      Đỗ Vương thể chạy qua góp vui, chỉ cú đấm dễ dàng giải quyết ba tên còn lại.

      Trình Thất phủi tay, giẫm lên lưng tên cầm đầu, đưa ngón cái chỉ vào mũi mình, “Dám chạy tới cướp của bà đây? Lúc bà đây lăn lộn đường mày còn ở trong bụng mẹ làm nòng nọc đó! biết tự lượng sức mình!” xong, bà hung hăng đạp tên cằm đầu cái, cười nhìn Hạ Mộng Lộ, “ đánh tệ, đáng tiếc thiếu kinh nghiệm thực tế. đầu người có chỗ tập trung các dây thần kinh, nhưng biết.... ......

      Hạ Mộng Lộ chờ Trình Thất xong, giận dữ hét, “Bà giả bộ bệnh gạt tôi?”

      Lạc Vân Hải gãi gãi ót. thế nào cũng có chuyện chẳng lành mà, sóng trước chưa sóng sau đến.

      Trình Thất suy nghĩ chút, vội vàng chạy về xe lăn, khôi phục vẻ mặt nửa sống nửa chết. Vân Hải, chuyện này mày xử lý , mẹ vô tội! Mẹ vì cứu người mới đứng lên!

      Lạc Vân Hải lúng túng nhìn Trình Thất cái, tiến lên khuyên, “Mộng Lộ, ra .......”

      “Bốp!”

      “A!” Nhạc Tử Tuyền kêu lên.

      Hạ Mộng Lộ thấy Lạc Vân Hải tỏ vẻ ngạc nhiên biết vẫn luôn biết , chỉ có là bị gạt, bèn giận dữ tát cái.

      Lạc Vân Hải đen mặt, thầm mắng câu, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười , “Mộng Lộ, hãy bớt giận nghe !”

      “Nghe cái gì?” Hạ Mộng Lộ bắt đầu nghẹn ngào, “Mấy người có thấy mình quá đáng ? Có biết mấy ngày nay tôi đau lòng đến mức nào ? Có biết tôi sắp bị hù chết? Đùa rất vui hả? Lạc Vân Hải, tôi càng ngày càng thất vọng về ! xong, lau nước mắt, lạnh lùng xoay người bước .

      “Chị dâu...” Đông Phương Hoàng kéo tay hạ Mộng Lộ, nhưng bị vô tình hất ra.

      mặt Lạc Vân Hải ra dấy tay năm ngón, buồn bực nhìn Trình Thất, “Giờ mẹ hài lòng chưa?” xong cũng bước .

      Trình Thất xoa xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ, chẳng lẽ bà cứ trơ mắt đám côn đồ bắt nạt Hạ Mộng Lộ? Tại sao người sai lại thành bà? Cùng lắm sau này cãi nhau với Hạ Mộng Lộ nữa là được chứ gì?

      Hạ Mộng Lộ chạy thẳng tới bệnh viện, nhìn chằm chằm hai đứa con trai , “Giờ mẹ phải về nhà bà ngoại, hai đứa theo mẹ hay ở lại?”

      Kỳ Đào Đào nuốt nước miếng, nghĩ chút rồi , “Con theo mẹ!”


      “Con sao?”

      Kỳ Khanh Khanh cúi đầu, “Con muốn theo bà nội!” Bà nội bị thương ở đầu, cần người ở lại chọc bà vui, hai rồi, cậu cần phải ở lại.

      Hạ Mộng Lộ thêm tiếng nào, khom lưng ôm lấy Kỳ Đào Đào bước .

      Kỳ Khanh Khanh nhìn mẹ và hai càng càng xa, thút tha thút thít, cho đến khi hai người biến mất trong tầm mắt ngửa đầu khóc to, “Hu hu hu hu!”

      “Cái gì? Bà già kia giả bộ bệnh! Mẹ tìm bà ta tính sổ!” Mẹ Hạ cực kỳ tức giận, lấy búa xông ra ngoài, nhưng bị Hạ Hưng Quốc nhanh chóng ôm lại, “Thôi, đừng làm rộn, giờ mọi chuyện đủ loạn, bà yên tĩnh chút ! Mộng Lộ tiếp theo con tính thế nào?”

      Hạ Mộng Lộ vừa rửa nồi cơm vừa : “ biết! Sớm muộn gì cũng bị họ làm cho tức chết. Bà già kia giả bệnh còn chưa tính, cả Lạc Vân Hải cũng xúm vô lừa !

      Kỳ Đào Đào ngồi chồm hỗm sô pha, nhìn mẹ Hạ cách sợ hãi. Bà ngoại có vẻ còn hung hơn cả bà nồi!

      “Reng reng reng”

      Mẹ Hạ chạy ra mở cửa, thấy Lạc Vân Hải tức giận , “A Hải, nhà cậu rốt cuộc muốn chúng tôi thế nào mới hài lòng? Tại sao phải giả bệnh? Để thử xem Mộng Lộ nhà tôi có đủ tư cách làm con dâu nhà họ Lạc hay hả? Nhà cậu có tư cách gì mà kiểm tra Mộng Lộ của chúng tôi? Cậu ! có tôi đồng ý, Mộng Lộ dám vào cửa nhà cậu bước, tôi từ luông!” xong đóng sầm cửa lại.

      Lạc Vân Hải đưa tay xoa lỗ mũi, lần nào tới cũng bị đóng sầm cửa vào mặt. tức giận hét lớn, “ về đúng ? Vậy vĩnh viễn đừng quay lại nữa!” xong đùng đùng bước .

      Được voi đòi tiên! Lần nào cũng cho câu đánh chửi đuổi ! tới tới, ai sợ ai?

      “Hừ! Giọng điệu gì vậy? Mộng Lộ, con phải mạnh mẽ lên cho mẹ, được mềm lòng biết ! phải giữ vững lập trường, nếu về sau con có chút địa vị nào trong cái nhà kia đâu!” Mẹ Hạ tức giận

      Hạ Mộng Lộ vẫn thản nhiên như cũ: “Dạ!”

      Kỷ Đào Đào và Hạ Hưng Quốc ngồi nhìn nhau, biết phải khuyên thế nào, đành cùng nhau thở dài.

      Chẳng mấy chốc qua hai tháng.

      Hạ MỘng Lộ kiểm tra xong bản thiết kế cuối cùng, đưa cho Thái Bảo Nhi , “Bảo Nhi, đây là bản tổng hợp, cậu bảo người từng nhà hỏi xem họ thích kiểu nào?”

      “Vâng!”

      Hạ Mộng Lộ đặt bút xuống, cầm túi xách lên, ra ngoài, “Tôi có việc về trước, tạm biệt mọi người!”

      “Chúc mừng !” BÁc sĩ nhìn tờ xét nghiệm, cười , “ được ba tháng!”

      Ba tháng....Hạ Mộng Lộ kinh ngạc há hốc miệng đưa tay sờ bụng mình.

      Nhà Kỷ Lăng Phong

      “Cái gì? Cậu lại có thai?” Kỷ Lăng Phong sợ hãi hô to. Phụ nữ có thai cứ hết người này lại tới người khác! Đến lúc nào mới được nghỉ ngơi đây? Lam Băng hai tháng nữa sinh, Hạ Mộng Lộ lại mang thai ba tháng.

      Kỷ Lăng Phong bỗng nhớ ra gì đó, cười , “Mộng Lộ, tôi quên mất, cậu và cha mẹ ở chung, đến phiên tôi lo!”

      Nếu sắp thành bác sĩ sản khoa luôn rồi!

      Lam Băng thấy Haj Mộng Lộ cứ vuốt ve bụng mình, cười , “Vậy định khi nào yên ổn sống qua ngày với Lạc Vân Hải?” Nếu Lạc Vân Hải biết tin này, chắc chắn vui tới mức nhảy dựng lên cho coi.

      Hạ Mộng Lộ vừa nghe đến ba chứ ‘Lạc Vân Hải’, lập tức đen mặt, “ với ta làm gì? Ai muốn sống với ta?” hai tháng vẫn thấy tên khốn khiếp kia tới tìm lần nào! ta vẫn sống vui như thường!

      “Vậy cũng phải cho người ta biết người ta lại sắp làm cha chứ?” Lam Băng bất đắc dĩ lắc đầu, những người này đúng là có phúc mà biết hưởng.

      quan tâm!

      Kỷ Lăng Phong lắc đầu, ra vẻ cũng biết khuyên thế nào.

      Lam Băng nữa, móc điện thoại ra nhắn cái tin.

      Sợ rằng đợi đến lúc Hạ MỘng Lộ sinh Lạc Vân Hải mới phát càng cách nào nhận được tha thứ mất!

      Nhà họ Lạc.

      Trình Thất vừa lột đầu vừa liếc xéo hai cha con Lạc Vân Hải. Yếu đuối!

      “Cha, con biết cha rất khó xử, nhưng hai tháng ròi, cha chịu khó chuyến nữa !”

      được!” Trình Thất vứt vỏ đậu, trừng mắt, “Nó chịu về thôi! Lạc Vân Hải, thiếu nó mày sống được hả? Muốn mày tự !”

      Lạc Viêm Hành bị kẹp ở giữa biết phải làm sao.

      Lạc Vân Hải lười cãi nhau với Trình Thất, thấy điện thoại rung, phiền muộn móc ra, vừa đọc tin nhắn, mặt đơ ra, cười với bà, “Lần này riêng gì cha, mẹ cũng phải !”

      “Tại sao?” muốn bà xin lỗi Hạ Mộng Lộ? Mơ !

      Lạc Vân Hải đứng dậy nhún vai, “ ? Vậy cháu của mẹ chỉ còn cách lấy họ Hạ thôi!” Mộng Lộ quả nhiên có thai!

      Trình Thất vội vàng đứng bật dậy, thay đồ.

      Lạc Viêm Hành cười đến miệng khép được. ngờ lúc còn sống có thể nhìn thấy cháu . Nhưng Vân Hải làm sao khẳng định đó là con ? Theo lý thuyết chỉ mới ba tháng! Con rất tốt! Có trai có , rất tốt!

      Lạc Vân Hải ra xe trước đợi cha mẹ. Lần này chắc chắn là con ! phải trọng nữ khinh nam, chủ yếu là có con trai, giờ chỉ thiếu công chúa!

      Lạc Vân Hải nhìn về phía cửa, thấy cha xách theo túi lớn túi sau, còn mẹ hiên ngang đằng trước, thậm chí túi xách của bà cũng đưa chồng xách. Hình ảnh bỗng nhiên biến đổi, cha biến thành , còn mẹ biến thành Hạ Mộng Lộ. rùng mình cái, thầm nghĩ, , thế này rất mất mặt! thể bước lên con đường của cha! phải chấn chỉnh nề nếp gia đinhg!

      “Mộng Lộ, ăn cái này nhiều chút, rất tốt cho thai nhi”

      “Nhất định là đứa mập mạp đáng !”

      Mẹ Hạ và cha Hạ cực kỳ tích cực chăm sóc Hạ Mộng lộ. Kỳ Đào Đào cũng kề tai vào bụng nghe, “con muốn em !”

      Hạ Mộng Lộ cười , “Mẹ cũng muốn ! Mẹ có dự cảm mãnh liệt là con !” Con là tri kỷ của mẹ, chỉ nghĩ thôi thấy hạnh phúc rồi!

      Reng reng reng reng............

      Tiếng chuông cửa liên tiếp khiến bốn người cần nghĩ cũng biết là ai. Lạc Vân Hải mất lịch như vậy, chỉ có thể là Trình Thất!

      Mẹ Hạ thầm nghĩ, lo có cơ hội trị Trình Thất trận bà ta tự vác xác tới cửa rồi!
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      thư hồNoName_01 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56.3


      “Mấy người tới làm gì?”
      Trình Thất đưa tay ngăn Lạc Vân Hải, thọt tay vào túi quần, đứng nhún chân, đối diện với mẹ Hạ.

      Mẹ Hạ đen mặt, thầm nghĩ, đúng là xã hội đen, già mà đứng đắn, làm như bà biết vậy?

      Mẹ Hạ nghĩ vậy, bèn chống nạnh, ngửa đầu nhìn trần nhà, nhún nhún chân.

      Lạc Viêm Hành và Hạ Hưng Quốc đều cau mày.

      Lạc Vân Hải nhân cơ hội mẹ Hạ chú ý, xông vào nhà, lúng túng nhìn Hạ Mộng Lộ, “Rốt cuộc em muốn làm ầm ĩ tới lúc nào?”

      Hạ Mộng Lộ thèm nhìn Lạc Vân Hải, cầm sách của Kỷ Đào Đào lên xem. Rốt cuộc là ai làm ầm ĩ?

      Trình Thất nhìn chân mẹ Hạ, cười nhạo, “Bà múa dân tộc hả?”

      “Bà.......” Mẹ Hạ hận thể tát Trình Thất bạt tai, đáng tiếc bị Hạ Hưng Quốc kéo vào nhà.

      Hạ Hưng Quốc , “Bà thông gia, mời vào trong!”

      Trình Thất vừa vào nhà , “Hạ Mộng Lộ, về nhà!”

      “Về nhà? Nhà nào? Đây là nhà của nó!” Mẹ Hạ nổi trận lôi đình, nếu có Hạ Hưng Quốc ngăn cản, bà sớm cào nát mặt Trình Thất.

      Hạ Mộng Lộ lắc đầu, “Giờ tôi muốn đâu hết!”

      “Hạ Mộng Lộ, đừng.... .... A!”

      Lạc Viêm Hành sợ Trình Thất lại làm mọi chuyện rối tung lên, bèn bịt miệng bà lại, cười với Hạ Mộng Lộ, “Mộng Lộ, cha mẹ tới để xin lỗi con. Cha mẹ biết sai rồi! Cha mẹ nên lừa con! Giờ con có thai, tạm thời nên ở riêng, chờ con sinh xong, mẹ Tiểu Hải chăm sóc con!”

      Lạc Vân Hải cũng cười, ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Mộng Lộ, đưa tay sờ bụng , nhướng mày , “Cả nhà đều tới, còn chịu về sao?”

      “Về! Nhất định về! Mộng Lộ, dọn đồ với cha!” Hạ Hưng Quốc cười tỏ vẻ xin lỗi với Lạc Viêm Hành. Cả nhà người ta đều tới, có vẻ làm kiêu quá!

      ‘Bốp!’ Mẹ Hạ đập vào ót cha Hạ cái, “Về cái gì mà về? Tôi !”

      “Bà có biết hả? Được voi đòi tiên à?” Trình Thất rốt cuộc hiểu vì sao Hạ Mộng Lộ lại dữ dằn như vậy, đúng là mẹ nào con nấy!

      Hạ Mộng Lộ thấy hai người sắp cãi nhau, vội đứng dậy lớn, “Đủ rồi, bác sĩ phụ nữ có thai phải giữ tinh thần thoải mái. Giờ tôi muốn đâu hết, chờ sinh con xong tiếp!” xong, đen mặt bước về phòng. Cả nhà Lạc Vân Hải tới, cha chồng cũng xin lỗi, lẽ ra nên nhượng bộ, nhưng sợ, nếu về đó lại cãi nhau với Trình Thất, ba ngày trận , mười ngày trận lớn, cứ vậy, đứa còn mất!

      Trình Thất gãi gãi ót, đến trước cửa phòng Hạ Mộng Lộ gõ cửa , “Mộng Lộ, chuyện này mẹ đúng, mẹ thừa nhận mình sai! Con yên tâm, mẹ gây gổ với con nữa. Trước kia mẹ vẫn quên được Bảo Nhi, nhưng giờ mẹ chỉ nhận mình con là con dâu. Mẹ giả bộ bệnh đúng là vì muốn xem thử con có phải là đứa con dâu tốt hay , giờ mẹ thấy được, con đứa đứa con dâu tốt nhất thế giới. Nếu ôm nay con muốn về, sao, con cứ suy nghĩ . Cả nhà đều đợi con. Cha mẹ tới, phải chỉ vì đứa bé trong bụng con, ra mẹ muốn tới đón con về từ sớm, chỉ là ngại mất mặt nên mới kéo tới giờ thôi. Cha mẹ về trước đây!”

      Hạ Mộng Lộ cúi đầu, hốc mắt hơi ướt. vậy, rốt cuộc được nhà họ Lạc chấp nhận? Người sĩ diện như Trình Thất còn tới xin lỗi , vậy có lẽ cũng nên suy nghĩ lại.

      Lạc Vân Hải ôm vai Trình Thất, cười vào tai bà, “Cuối cùng mẹ cũng làm được chuyện tốt!”

      Trình Thất tức giận trừng mắt, hừ tiếng với mẹ Hạ rồi xoay người ra ngoài.

      “Mấy người đều hết ! Cứ thấy mặt mấy người là tôi lại tức muốn ói máu!” Mẹ Hạ đẩy Lạc Vân Hải, . Vừa tát vừa cho đường, đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Bà tin Trình Thất làm khó con bà nữa, cứ nhìn bộ dạng phách lối vừa rồi mà xem, mất lịch !

      Lạc Vân Hải khổ sở , “Mẹ, hay là con cũng ở đây!”

      !” Mẹ Hạ . Đừng có mơ!

      Từ đó về sau, mỗi ngày Lạc Vân Hải đều mang vẻ mặt ủ ê, trong đầu đều là Hạ Mộng Lộ và con .

      Hôm nay, trong phòng làm việc ở Long Hổ, Lạc Vân Hải ngồi sô pha, ôm ngực nhìn cấp dưới.

      Đỗ Vương cảm giác như ngồi bàn chông. Đột nhiên Hải gọi bọn họ tới, cho phép bọn họ ngồi, còn tự mình châm trà cho họ. Điềm lành!

      Mấy người bị Lạc Vân Hải nhìn đến mức run cả người. Rốt cuộc Khúc Tư Du chịu hết nổi hỏi “ Hải, xảy ra chuyện gì? Sao nghiêm túc dữ vậy?” phải là gọi bọn họ chịu chết chứ? Hay công ty có vấn đề? Có người tham ô công quỹ?

      Lạc Vân Hải cau mày, lạnh lùng , “Ai có cách khiến chị dâu tụi bây chịu về với , được thăng liền ba cấp !”

      Chín người kia kinh ngạc nhìn nhau . Bọn họ sắp bị hù chết rồi !

      Hứu Trí Viễn đẩy đẩy mắt kính , khổ sở ,” Hỉa , tụi em đề học chuyên ngành quản lý và kinh doanh , giải quyết tranh chấp trong gia đình phải sở trường của bọn tụi em , sao cứ bắt tụi em giải quyết mấy ván đề kiểu này hoài vậy ?”

      “ Hừ , mấy đứa phải đều kết hôn rồi sao ? Suy nghĩ đến khi nào ra thôi ! Hôm nay nghĩ ra , tất cả đều bị hạ ba cấp !” Lạc Vân Hải ăn vạ , ra vẻ ‘ dễ chịu tụi bây đừng hòng ngồi mát ăn bát vàng !”

      lúc sau , Đõo Vương lắc đầu ,” Chậc chậc , Hải , em thấy vấn đề tại phải ở chỗ chị dâu ! Có câu sợ vợ khó đối phó , chỉ sợ mẹ vợ khó chơi , mẹ chồng đáng sợ , chỉ sợ mẹ chồng học thức ! bên là mẹ chồng , bên là mẹ vợ , giống như hai Tôn Ngộ , còn thiếu Phật Tổ Như Lai đến chấn áp hai người họ . xem , cha chấn áp được , cha chồng cũng chấn áp được , chị dâu bị kẹp ở giữa , nếu , phải là khiến mẹ vợ mất mặt sao ? giải quyết hai người đó trước !”

      “ Giải quyết thế nào ?” Đông Phương Hoàng buồn cười hỏi .

      “ Như vầy , trực tiếp đến nhà họ Hạ , cho mẹ vợ biết , chị dâu về , ly hôn cưới người khác !” Đỗ Vương rất khí thế .

      Lạc Vân Hải tức đến mức xém chút cầm tư liệu bàn đạp vào mặt Đỗ Vương ,” Cậu còn sợ chưa đủ loạn hả ?”

      Đõ Vương cúi đầu ,” Em nghĩ được cách nào khác !” có cha mẹ vợ , làm sao biết phải làm gì ?

      Hứa Trí Viễn cảm thấy là em nên giúp đỡ nhau tiếc cả mạng sống , ngày ngày nhìn Hải về về mình , trong lòng cũng dễ chịu .

      Hứu Trí Viễn suy nghĩ hồi lâu , rồi lắc đầu ,” ra vấn đề là ở chị dâu . Nếu chị dâu cảm thấy ở chung với rất vui vẻ , vậy cha mẹ chị dâu nỡ lòng nào để chị ấy sống khổ sở chứ ? Từ lúc ở Phổ Đà , chị dâu vẫn nghĩ tới chuyện ly hôn , chứng tỏ chị dâu vẫn còn . Giờ nếu cứ tới đó xin lỗi , chẳng những rất mất mặt còn làm nên trò trống gì . Biện pháp duy nhất là khiến chị dâu tự mình bước ra khỏi ngôi nhà đó , đến bên cạnh , làm chuyện gì đó đánh vào đồng tình của chị dâu , ví dụ như bị trúng đạn … “

      Mấy người càng nghe càng kích động . Sao bọn họ nghĩ ra chứ ? Chỉ cần Hạ Mộng Lộ tự mình đến , còn Hải ra những lời ngọt ngào , tim Hạ Mộng Lộ dù cứng mấy cũng phải mềm !

      Độc Hoàn chờ Hứa Trí Viễn xong vui vẻ với Lạc Vân Hải ,” hai , chặt đứt chân mình !”

      Đông Phương Hoàng cau mày ,” Chân nào ?”

      Khúc Tư Duy nhíu mày ,” Dĩ nhiên phải ‘ chân ở giữa ‘ rồi , nếu chị dâu thành quả phụ mất !”

      Lạc Vân Hải càng nghe càng đen mặt , hừ lạnh tiếng , cau mày ,” Tôi là loại người người phụ nữ mà tự hại sao ?”

      ‘ Bốp bốp bốp !’ Đỗ Vương vỗ tay , đứng dậy thoe , giơ ngón cái với Lạc Vân Hải ,” Chị dâu mang thai mà vẫn hiên ngang như thế ! đúng là đàn ông trong đàn ông ! Bọn em chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của ! hổ là đại ca của bọn em !” rất phục Hải ! Kiểu phụ nữ cứng đầu cứng cổ thế này , nên trị cho đàng hoàng !

      “ Đúng vậy , dù gì cũng là chủ tịch Long Hổ , há có thể vì người phụ nữ mà phí hoài bản thân ? vậy tụi em trước đây !” Hứa Trí Viễn bắt được thời cơ , đợi Lạc Vân Hải phất tay , bỏ chạy mất dạng .

      Lạc Vân Hải nghe khen , ưỡn ngực ,” !”

      Lạc Vân Hải về nhà , thấy căn phòng trống rỗng bóng người , lại phiền muộn nghĩ , rốt cuộc phải làm sao Hạ Mộng Lộ mới chịu về ? Trước kia luôn nghĩ hai vợ chồng cứ dính nhau rất buồn nôn , rất ghê tởm , giờ lại ngày ngày đều muốn ôm vợ ngủ . trở thành người phàm rồi …

      Lạc Vân Hải mãi suy nghĩ , chú ý dưới chân , trượt cái , , vứ vậy lăn ‘ Rầm rầm ‘ xuống cầu thang .

      ‘ Rắc !’

      Lạc Vân hải nhịn đau đè bắp chân lại , vén ống quần lên nhìn , thấy máu tươi tràn ra ào ào , bèn nhanh chóng lấy di động gọi Tiểu Hứa ,” Lập tức tới nhà !”

      Tiểu Hứa đắp thạch cao cho Lạc Vân Hải xong , thở dài ,” Để em chuẩn bị cho cây nạng . Lần sau nhớ cẩn thận chút , cũng may chỉ bị rạn xương !”

      Lạc Vân Hải vừa nghe tới nạng , cau mày ,” Có thể dùng nạng ?”

      Hải , thể tiếp tục để chân trái dùng lực , nếu gãy luôn đó ! Phải cố gắng thả lỏng , để cánh tay chống đỡ cơ thể !”

      Lạc Vân Hải ngơ người nhìn Tiểu Hứa , nhớ tới những lời ban ngày , khóe miệng giật giật , ngờ thực biện pháp cùi bắp của Hứa Trí Viễn !

      Đáng ghét ! Hạ Mộng Lộ , rốt cuộc em muốn tôi phải hạ mình đến mức nào mới chịu bỏ qua đây ?
      Last edited by a moderator: 6/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 57.1: Chúng ta kết hôn


      “Sao Hải vẫn chưa tới?”

      “Chẳng lẽ bị kẹt xe?”

      Trong phòng họp, chừng trăm người ngồi chờ cách nghiêm túc, giống như những pho tượng điêu khắc. Trước mặt mỗi người chỉ có laptop và chai nước suối, dĩ nhiên dù có khát nước, cũng ai dám uống.

      Trong đó chỉ có chín người là tư thế ngồi nghiêm túc lắm. Đỗ Vương nghiêng người dựa vào ghế da, thọt tay vào túi quần ngừng xoay bật lửa, rất muốn hút thuốc. Từ lúc ra quy định họp cấm hút thuốc, cấm chơi di động, mỗi khi họp lại như loại hành hạ. Lại đợi hơn mười phút nữa, Đỗ Vương rốt cuộc chịu hết nổi, móc di động ra, tìm tên ‘Đà điểu ’ gửi tin nhắn.

      “Chủ tịch!” Mười người đàn ông trước cửa khom lưng chào.

      Nghe vậy, hơn trăm người trong phòng họp đồng thời đứng dậy, vô tình liếc thấy Lạc Vân Hải đều trợn to mắt nhìn, quên mất việc chào......

      Lạc Vân Hải chống nạng tới ghế chính, nhíu mày, khó khăn đè cái ghế lại, để nạng qua bên, duỗi chân trái cứng đơ ra, chậm rãi ngồi xuống.

      Đỗ Vương kinh ngạc nhìn Hứa Trí Viễn, sau đó kêu lên, “ Hải, tụi em chỉ giỡn thôi, đập gãy chân mình à?”

      “A!” Hơn trăm người đồng thời hô .

      Lạc Vân Hải lạnh lùng liếc Đỗ Vương cái, nghiến răng , “Câm miệng!”

      Đỗ Vương lúng túng cúi đầu, ngồi xuống.

      phải người phụ nữ mà tự hại sao? Xem ra đắc tội ai cũng được nhưng chớ đắc tội Hạ Mộng Lộ, bằng chờ bị ngàn đao chém chết !

      Hứa Trí Viễn lúng túng ho tiếng, vờ như thấy gì hết, cũng ngồi xuống, , “Bắt đầu !”

      Những người còn lại lập tức mở laptop ra bắt đầu tính toán.

      Lạc Vân Hải khó hiểu nhìn Khâu Nguyên Phượng.

      Khâu Nguyên Phượng đan mười ngón tay vào nhau, cau mày , “Doanh thu năm nay bằng cùng kỳ năm trước, hơn nữa em cho tính toán kỹ, cố gắng đến cuối năm vẫn cách nào vượt qua được tổng doanh thu năm ngoái. muốn tụi em cho câu trả lời thỏa đáng, nên giờ nghiệm chứng doanh thu ngay tại chỗ luôn, để tránh có người tham ô. Trong tay họ là báo cáo các nơi đưa về, qua trung gian, cách nào làm giả được.....”

      ‘Rầm!’ Lạc Vân Hải bỗng đập bàn cái. Tiếng gõ bàn phím bỗng chốc im bặt.

      Lạc Vân Hải đứng bật dậy, sau đó đau đến nhe răng phải ngồi xuống lại, giận dữ , “Điều tôi muốn là phương án giải quyết, chứ phải ngồi đây tính toán gì đó! Tôi thừa biết doanh thu năm nay bằng năm trước! Nhưng tại sao bằng?”

      Đỗ Vương lặp lại, “Rất nhiều cổ đông rút lui......”

      “Vậy các cậu còn giải quyết?” Lạc Vân Hải tức giận thở dốc, sau đó bĩnh tĩnh lại, híp mắt , “Bom nguyên tử là do chúng ta chế tạo hả? Chúng ta chỉ mua bán lại kiếm lời, có gì mà nguy hiểm? Bọn họ rút lui mấy người cho rằng ngày nào đó Long Hổ bị bắt hết sao? Bọn họ hợp lại cố ý gây sức ép thôi! Chuyện như vậy xảy ra lần lúc cha tôi còn làm chủ tịch, có vết xe đổ đó mà các cậu nhìn ra sao? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Hay là cho rằng Long Hổ yên ổn mấy chục năm còn ai dám gây nữa?”

      Hứa Trí Viễn hít sâu hơi, đưa tay day day huyệt Thái dương, bất đắc dĩ , “Vậy ý là?”

      Lạc Vân Hải quên mất đau đớn ở chân, đập bàn , “Tôi thấy cậu càng ngày càng lú lẫn đó! Bọn họ muốn cứ để họ ! Ai dám đầu tiên, tới dọn sạch ổ chó của cho tôi! Giết gà dọa khỉ! Tôi tin những người còn lại quay về. Nếu vẫn về, tiếp tục dọn sạch cái ổ thứ hai! Các cậu lâu quá chưa giết người nên sợ đúng ?”

      Mọi người như bừng tỉnh ra. Đúng vậy, dù Long Hổ có bình yên bao nhiêu năm, Long Hổ vẫn là xã hội đen, đúng là lâu qua chưa dùng loại thủ đoạn đầy máu tanh này mới cho rằng mình là người bình thường, muốn dùng cách của người bình thường để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, cứ nghĩ Hải chán ghét bạo lực, ngờ người đầu tiên đến việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề lại chính là Hải .

      Đỗ Vương cũng đập bàn , đứng lên ,” Nếu Hải đưa ra phương án giải quyết , vậy bọn họ tự cầu nhiều phúc ! Lý Quốc !”

      “ Dạ !” người đàn ông trung niên đứng lên .

      điều tra xem rốt cuộc ai là người khởi xướng chuyện này , sau đó dẫn người nhổ cọ tận gốc ngay trong đêm nay !”

      Lạc Vân Hải tiếp tục ,” Cho các cậu mười ngày kiếm người tiết lộ việc bom nguyên tử tới cho tôi ! Còn nữa , tôi là xã hội đen , phải cảnh sát , về sau đừng lấy những cách đàn bà để giải quyết vấn đề , đối phó với loại người như vậy , phải dùng cách của xã hội đen , nếu chỉ khiến bọn họ càng ngày càng phách lối ! Cuối cùng , mua cổ phần của Long Hổ vĩnh viễn thể rút lui !”

      Hải , như vậy có phải bá đạo quá ?” Đông Phương Hoàng . Dù sao điều này có ghi trong hợp đồng .

      “ Bá đạo ! Cảnh sát hề bá đạo đó ! Cậu làm cảnh sát !” Lạc Vân hỉa chỉ ra ngoài cửa , lạnh lfung .

      Đông Phương Hoàng mím môi , cúi đầu ,” Em biết sai rồi !”

      Lạc Vân Hỉa nhìn mọi người với vẻ mặt thất vọng ,“ Chúng ta có đường lui , cũng thể tới , vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở ranh giới giữa trắng và đen . vậy , biện pháp duy nhất là khiến chỗ đó mãi mãi thuộc về chúng ta , cả hai bên đều dám phạm tới chúng ta ! Các cậu cho rằng giwof các cậu mềm lòng cảnh sát bỏ qua cho chúng ta sao ? Chớ quên , mọi người ở đây đều nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát , giờ họ dám tới bắt , nhưng khi các cậ nghèo túng , lập tức chết có chỗ chôn ! Thu hồi lòng thương hại của các cậu lại ! Các cậu có tư cách làm người tốt hiểu chưa ?” Có câu giành nước dễ , giữ nước khó ! Nhưng có gì khó? Cứ mãi giữ vững tinh thần như đúc giành nước ai dám xâm phạm .

      Mọi người đều gật đầu , tỏ vẻ đồng ý . Đúng là vào xã hội đen có ngày trở ra . Dĩ nhiên , cũng mấy người hối hận , vì đây là con đường tắt để làm giàu ! chỉ là lâu quá chém giết nên hơi lười biếng thôi .

      Đỗ Vương lại lần nữa bội phục can đảm của Lạc Vân Hải . Nhưng nghĩ lại , chỉ lsuc ở Long Hổ Hải mới ra dáng đàn ông vậy thôi , về đến nhà trở thành kẻ sợ vợ ! Cũng may ở trước mặt mọi người , đà điểu chưa bao giờ to tiếng với , về đến nhà , cũng rất vui vẻ làm con rùa ! Xem ra lĩnh hội được đạo vợ chồng rồi ! Ở nhà ra vẻ thương , chỉ có vợ thấy , ai thấy nữa đâu mà lo !

      Lạc Vân Hải trợn mắt nhìn mọi người cái , rồi chống nạng ra ngoài .

      Đáng chết , bộ dạng thế này mất mặt !

      Nhà họ Lạc .

      Kỷ Khanh Khanh liếc Lạc Vân Hải ngồi bên cạnh cái , rồi đánh chuỗi tiếng Đức vào di động.

      ‘ Mẹ , chân cha bị thương , lần này là , phải chống nạng !’

      Nháy mắt có tin nhắn trả lời .

      ‘ Khi nào chết hẵng báo !’

      Kỷ Khanh Khanh khổ sở sụp bả vai , giờ mẹ tin lời cậu nữa rồi . Xem ra láo tốt , chỉ lần khiến mẹ bao giờ tin tưởng cậu nữa .

      “ Mày trực tiếp với nó , chân mày bị gãy , cần nó trở lại chăm sóc , là được rồi ! Tại sao phải bắt cha mẹ đón ?” Trình Thất thở dài tiếng , thầm nghĩ , lần rồi , Hạ Mộng Lộ khong muốn về , bà biết làm sao ? Hơn nữa, bà cũng cho tời gian suy nghĩ , giờ mới mấy ngày đâu , lại muốn ?

      Lạc Vân Hỉa cau mày như ông già , ,” Nếu do mẹ cứ muốn giày vò ấy , mọi chuyện tới tình trạng này sao ? Hơn nữa , con hi vọng ấy vì thương hại con mới trở về !” muốn là vì mới trở về !

      Chưa đầy tháng nữa là sang năm mới rồi , biết năm nay có được đàon viên ?

      “ Mẹ cũng xin lỗi rồi ! Mày thấy mẹ xin lỗi ai bao giờ chưa ? Mẹ già thế này , mày còn muốn hành hạ mẹ sao ?” Phiền chết ! Người ta muốn quay về , chẳng lẽ bà phải quỳ xuống cầu hay sao ?

      Lạc Viêm Hành trầm mặc lúc lâu mới ,” Được rồi , nếu Mộng Lộ muốn ở chung với cha mẹ thôi . Cha mẹ chấp nhận lui bước . Con dẫn Khanh Khanh về biệt thự của con , vì đứa , Mộng Lộ trở lại !”

      “ Cái gì ? Đứa cháu bảo bối của tôi …….. “

      “ Trong bụng Mộng Lộ còn đứa đó ! Bà là mẹ chồng thể nhường nó chút sao ? Nó còn trẻ dại , bà so đo với nó làm gì ?” Lạc Viêm Hành rốt cuộc cũng mạnh mẽ được lần , đợi Trình Thất mở miệng phất tay ,” Dẫn Khanh Khanh về !”

      Lạc Vân Hải cười ,” Vậy con đây !” khập khểnh bước lên lầu , với Kỷ Khanh Khanh ,” Con trai , về nhà với cha !”

      Kỷ Khanh Khanh …….. À , đúng , từ nay về sau phải gọi là Lạc Khanh Khanh , còn cầu gì khác , giờ chỉ cần có thể cho mẹ , hai và em trở về , bảo cậu làm gì cũng được . Chú Tiểu Hứa là em , cậu cần em trai !

      Trình Thất nhìn theo bóng lưng cháu nội, thầm nghĩ , giờ cái nhà này chỉ còn lại hai ông bà già ! Thôi , Viêm Hành đúng , bà cần gì phải so đó với đứa ? Bà chẳng bài xích Hạ Mộng Lộ nữa , cũng hi vọng Tiểu Hải có thể sống vui vẻ . Hơn nữa , bà có dự cảm , ngày nào đó , ngôi nhà này cực kỳ náo nhiệt !

      Hạ Mộng Lộ , con là đứa hiền lành , lúc mẹ ngã bệnh , con có thể chăm sóc cẩn thận như vậy , tương lai nhất định con để bà già này đơn đúng ?

      Nhà họ Hạ .

      Lạc Vân Hải đẩy Lạc Khanh Khanh ra trước , đối diện với bốn người trong nhà , thận trọng ,” Mẹ , về sau bao giờ giành con với em nữa, còn đồng ý chúng ta ở riêng . Giờ em có thể về ?”

      Lạc Khanh Khanh nào vào ngực Hạ Mộng Lộ làm nũng ,” Mẹ , con nhớ mẹ lắm ! Mẹ về với con và cha được ? Xin mẹ đó !” Lạc Khanh Khanh liều mạng chớp đôi mắt to long lanh .

      “ Cuối cùng bà ta cũng chịu nhượng bộ rồi hả ?” Mje Hạ hừ lạnh tiếng , gì nữa . Mộng Lộ có về hay là quyết định của nó , bà cản trở !

      Hạ Mộng Lọ vẫn lắc đầu ,” Tôi rồi , để tôi suy nghĩ !” Ngộ nhỡ Trình Thất lại giành con với sao ? lần bị rắn cắn , mười năm sợ dây thừng . phải hẹp hòi , chủ yếu là do lúc mang thai , khó khống chế được tính tình , chỉ sợ lại sai gì đó khiến bà ta nổi giận , rồi ảnh hưởng tới đứa trong bụng .

      Nghe vậy , Lạc Vân Hải siết chặt cây nạng , nhìn chằm chằm Hạ Mộng Lộ hồi lâu xong tự giễu cười ,” Được rồi , em cứ từ từ suy nghĩ . Mộng Lộ , tôi mệt rồi !” xong , khó khăn xoay người bước .

      Lạc Khanh Khanh thấy thế , bĩu môi ,” Mẹ , con phải về với cha ! Con và cha chờ mẹ ! Con muốn sống chung với cha mẹ , với hai và em !” xong , cậu lui ba bước , cúi người bảy mươi độ chào , rồi mới chạy đuổi theo Lạc Vân Hải , nắm lấy tay .

      Bóng lưng hai cha con trông rất đơn , tình cảnh giống như sinh ly tử biệt .

      Hạ Mộng Lộ đen mặt , thầm nghĩ , có nghiêm trọng đến vậy ? Ở đây có ai làm khó làm dễ , hơn nữa , đây là nhà mẹ đẻ của , cứ như như dang ở nhà tình nhân vậy ? Về đó có tốt hơn ở đây ? Ở đây ít nhất còn có mẹ chăm sóc , về đó ai chăm sóc ? tin Lạc Vân Hải ngày ngày ở nhà chăm sóc phụ nữ có thai !
      Last edited by a moderator: 6/10/15
      thư hồ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57.2


      Đúng lúc này.... ....

      “Sau này con và Khanh Khanh tới thường xuyên! Phiền cha mẹ chuẩn bị cho con thêm hai bộ chén đũa! Tụi con về đây!” Nếu do căn nhà này quá hẹp, dọn qua ở chung luôn rồi. chịu về, vậy chỉ còn cách qua thường xuyên, dù sao mặt mũi gì đó bị mài mòn hết từ lâu. là đàn ông, nhượng bộ là trách nhiệm của .

      Mẹ Hạ vui mừng , “Được!”

      Đứa này, chẳng những đẹp trai, còn rất khoan dung!

      Hạ Mộng Lộ xoa đầu Lạc Đào Đào, nhếch môi cười, thầm nghĩ, chờ sinh con xong, dọn về.

      Hai tháng sau.... ......

      “A a a a a.... .... Đau quá.... ...!”

      Ngoài phòng phẫu thuật, chừng mười người chờ đợi trong trong lắng.

      Hạ Mộng Lộ nắm chặt tay Hạ Nguyệt Đình. Lúc sinh Đào Đào và Khanh Khanh cũng la ghê tới mức này! May mắn mấy tháng nay Lam Băng được Lăng Phong chăm sóc tỉ mỉ quá yếu như trước.

      “Chị, sinh con đáng sợ!” Hạ Nguyệt Đình cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột. quyết định về sau phải sinh mổ, có sẹo còn hơn đau đến chết do sinh thường.

      Kỷ Lăng Phong tới lui trước phòng phẫu thuật, thấy Thái Bảo Nhi ngồi ghế thẫn thờ, bèn lại gần hỏi, “Em sao vậy?”

      Thái Bảo Nhi lắc đầu, “ có gì!”

      cũng từng mang thai, đáng tiếc.... ..... biết ba mươi hai còn có thể sinh ? Dù đau, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng. muốn có đứa con. người phụ nữ mà sinh con được coi là phụ nữ sao? Giờ tuổi càng lớn, càng muốn làm mẹ.

      Thái Bảo Nhi vừa nghĩ, vừa đưa tay sờ sờ bụng mình.

      Kỷ Lăng Phong nhìn thấy dở khóc dở cười, nhưng gì. Xem ra lần đó chưa đủ cố gắng nên bụng mới có chút biến đổi nào. Về sau phải học tập Lạc Vân Hải nhiều hơn mới được.

      Từ sau lần chuyện kia, suy nghĩ rất kỹ, cũng tìm rất nhiều sách về vấn đề này. Đàn ông nhất định cứ ít tiền hơn vợ là đại biểu yếu đuối. Dù vợ có mạnh mẽ tới cỡ nào, phụ nữ vẫn là phụ nữ, vẫn cần được che chở. Nhờ đó các loại áp lực biến mất tiêu, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, mong chờ tới ngày hẹn với Thái Bảo Nhi.

      Kỷ Lăng Phong muốn kết hôn với Thái Bảo Nhi, ai cũng ngăn được!

      “A Hải, rốt cuộc Khâu Nguyên Phượng có tới hay ? Dù thế nào đó cũng là con của cậu ta!” Hạ Mộng Lộ buông tay Hạ Nguyệt Đình ra nhìn Lạc Vân Hải hỏi. Nếu do mọi người đều nhận ra Lam Băng vẫn quên được người đàn ông kia, có chết cũng cầu Khâu Nguyên Phượng tới!

      Lạc Vân Hải phiền muộn , “ kêu A Hoàng gọi rồi!”

      Dù sao cũng là con của Nguyên Phượng, là em, tất nhiên hi vọng,

      [​IMG]
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :