Chương 55.2
Hạ Mộng Lộ vội vàng nâng tay phải của Trình Thất lên, thử duỗi thẳng xong, mừng rỡ cười , “Trước kia con từng học nắn chỉnh khớp, bác chịu khó chút nghen!” xong, cắn răng đẩy mạnh cái.
‘Rắc!’
“A!” Trình Thất đổ mồ hôi lạnh, la .
Hạ Mộng Lộ lúng túng cười , “Sai hướng!” Sau đó đẩy mạnh theo hướng ngược lại.
‘Rắc!”
“A!” Lần này là tiếng gào thảm thiết.
“Chờ con chút!”
‘Rắc!’
‘Rắc!’
‘Rắc!’
Cuối cùng cũng xong.
Trình Thất có thể là đau đến chết sống lại, thể nhịn được nữa, hét ầm lên, “Rốt cuộc là có biết hay ?” Đáng chết! Chê bà sống lâu phải ?
Hạ Mộng Lộ áy náy lau mồ hôi, cười , “Lần này đúng rồi! Chúng ta tiếp tục !” xong, tiếp tục cõng Trình Thất hì hục leo lên núi. Có lẽ vì chuyện vừa rồi, oán giận lời nào nữa, cắn chặt răng, dốc sức leo lên đỉnh núi để ngắm mặt trời lặn.
Trình Thất gì, thấy chân Hạ Mộng Lộ run run, nhưng vẫn từ bỏ, bỗng nghĩ, có lẽ nếu ngày nào đó bà bị liệt , cũng được con cháu chăm sóc tốt, tối thiểu đứa này, mặc dù thái độ tốt, nhưng chăm sóc bà có thể là có gì để bắt bẻ.
“Biết vì sao tôi muốn tới đây xem mặt trời lặn ?”
“Vì....... Vì sao ạ?”
Trình Thất thở dài, “Có phải cảm thấy tình cảm của Bạch Diệp Thành và Lăng La Sát rất tốt?”
Bác Bạch? Hạ Mộng Lộ gật đầu cái, hai người họ đâu cũng như hình với bóng.
“Vậy có biết hai người họ có con ?”
Hạ Mộng Lộ lại gật đầu.
“ ra trước kia họ có. Khi đó Lăng La Sát mang thai hơn sáu tháng, bà ấy và Bạch Diệp Thành cũng đến đây ngắm mặt trời lặn, cùng ngày, cha Tiểu Hải và ông Khâu bị tập kích bất ngờ ở cảng, Bạch Diệp Thành nhận được điện thoại, lập tức dẫn bà ấy xuống núi. Hai người cứ chạy mãi, chạy mãi, mặc dù thấy đùi bà Lăng đều là máu, nhưng Bạch Diệp Thành vẫn để ý, thậm chí còn thấy bà ấy chạy quá chậm, kết quả là để bà ấy lại đây mình, chạy cứu người trước.
Lúc đó chắc chắn bà Lăng rất thất vọng! Bà ấy cố lết xuống tới chân núi ngã quỵ, bụng bị thương nặng. Bạch Diệp Thành cứu cha Tiểu Hải và ông Khâu xong, nhớ tới bà Lăng quá nửa đêm, lúc này mới tìm người, người tìm được, nhưng đứa bé còn, thậm chí.... ..... Bị bác sĩ tuyên bố vĩnh viễn thể có con. Sau lại, bọn họ kết hôn. Đại khái, mọi người đều biết tại sao bà Lăng lại kết hôn với Bạch Diệp Thành, bởi vì bà ấy có lý do để chia tay!”
Hạ Mộng Lộ cảm thấy vai mình hơi ướt, khóc? ở trong xã hội đen nên hiểu những hận trong đó, cũng biết ra những người này từng trải qua nhiều chuyện như vậy. “Tại sao?” Tại sao lại có lý do để chia tay? Nếu là , chồng dám bỏ lại cứu người ngoài, chắc chắn tha thứ!
“Biết xã hội đen coi trọng cái gì nhất ? Là nghĩa khí, là tình em! Bà Lăng đứng đầu bang nhà họ Lăng, bà ấy hiểu Bạch Diệp Thành, nên có lý do chia tay! Bà Lăng có thể rất bội phục Bạch Diệp Thành có nghĩa khí, chỉ là bà ấy vẫn quên được chuyện đó, nên dù hai người ở chung mái nhà, nhưng ai cũng biết, bọn họ ở chung phòng. Bạch Diệp Thành tự biết mình tội lỗi nặng nề, vì vậy cũng ép buộc bà ấy. Từ đó về sau, mấy người chúng tôi ai lên núi ngắm mặt trời lặn nữa. Hôm nay tôi bỗng nghĩ, đến tột cùng nó đẹp tới mức nào, mà có thể khiến cặp nhau cả đời vẫn quên được!”
Hạ Mộng Lộ nghe xong, nước mắt đầm đìa.
ra xã hội đen phức tạp như vậy, đáng sợ như vậy, động chút là phải đối mặt với nguy hiểm và sống chết, vậy có phải có ngày, và Nguyệt Đình phải thành quả phụ?
Nhưng có cách nào đâu? đành bỏ qua tất cả! Dĩ nhiên cũng rất hâm mộ tình nghĩa giữa họ.
Vì em, tình nguyện sống trong đau khổ cả đời.
“Bác yên tâm...... Con....... Con nhất định có thể lên tới đỉnh núi!”
Hạ Mộng Lộ, cố gắng lên! Mày làm được mà!
Gương mặt Trình Thất đầy vẻ tang thương, giống như trong nháy mắt già mười mấy tuổi. Bà và bà Lăng kết làm chị em mấy chục năm, Bạch Diệp Thành vì cứu chồng bà mà gặp phải cảnh này, mặc kệ bên nào bà cũng dám khuyên.
cầu kiếp này, chỉ cầu kiếp sau, mọi người có cuộc sống tốt hơn! Kiếp sau, tuyệt làm xã hội đen!
Lần đầu tiên Hạ Mộng Lộ có ý muốn an ủi Trình Thất, nhưng biết phải sao. Trong mắt bà chỉ là con nhóc chưa từng tiếp xúc với xã hội đen, biết gì mà ! Hơn nữa, việc kiểu này cũng chẳng biết phải an ủi sao.
Có câu, hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa thề nguyền sống chết? Giống như Lam Băng và Khâu Nguyên Phượng, Khâu Nguyên Phượng cũng vì thứ tình nghĩa đó mà mãi tha thứ được việc em mình sém bị Lam Băng hại chết. Chỉ mong trời xanh phù hộ cho con của Lam Băng , nếu hai ngươi họ khổ! Nghe xong chuyện này, bỗng cảm thấy Khâu Nguyên Phượng cũng đáng ghét mấy. Mặc dù biết nghĩa khí rốt cuộc quan trọng đến mức nào, nhưng nếu như có thể khiến hai người ràng ở chung nhà, lại đến già vẫn ngủ chung, hiểu mức độ nặng nề của nó.
Hạ Mộng Lộ cơ hồ hao hết sức lực mới lên tới đỉnh núi. đứng im cảm nhận làn gió mát mẻ nhàng lướt qua mặt, giang hai tay hô lớn, “A a a, chúng ta đến! Mẹ chúng ta đến đỉnh núi rồi! Con làm được! Mẹ.... .... A!”
“Rầm!” Trình Thất lại bị té lộn nhào, cái ót chạm đất. Bà nhìn Hạ Mộng Lộ bằng ánh mắt hình viên đạn trong chớp mắt, rồi ngất hẳn.
Hạ Mộng Lộ kinh hãi, ôm lấy Trình Thất hô to, “Bác? Hu hu hu, con cố ý! Trời ơi! Làm sao bây giờ?” Trời chiều đẹp vô cùng nhưng giờ hề có tâm tình để ngắm, vội lấy di động ra gọi, “Lạc Vân Hải, mẹ té xỉu.... .....”
“Bác? Bác tỉnh lại ! Bác đừng chết!” Hạ Mộng Lộ liên tục vỗ vào mặt Trình Thất. rất sợ hãi, vừa rồi vì mệt mỏi quá mới buông tay, quên mất việc bà ấy thể nhúc nhích, ngộ nhỡ bà ấy chết , bọn họ nhất định hận chết !
Hạ Mộng Lộ thấy ót Trình Thất cứ chảy máu ngừng, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng. Mặt trời dần dần bị dãy núi bao phủ, những tia nắng còn lại nhuộm mây trắng thành màu đỏ như máu, càng làm thấy sốt ruột hơn.
Hai mươi phút sau, chiếc trực thăng xuất đỉnh núi. Lạc Vân Hải vừa nhảy xuống đất thấy Hạ Mộng Lộ ôm mẹ mình ngồi đất, lập tức tiến lên ôm lấy Trình thất giao cho Đỗ Vương ở phía sau, khom lưng bắt lấy vả vai Hạ Mộng Lộ, thấy ngừng run rẩy ôm chầm vào lòng, “ sao, sao! Đừng sợ! Chúng ta về thôi!”
“Hu hu hu, mẹ chết đúng ?”
“ ! Mẹ phúc lớn mạng lớn! Nghe lời, về trước rồi !” Lạc Vân Hải dứt khoát ôm ngang Hạ Mộng Lộ lên, chạy nhanh về phía trực thăng, hô “Nhanh, gọi Tiểu Hứa!”
Hạ Mộng Lộ rúc vào lòng Lạc Vân Hải, dám động đậy.
Lạc Vân Hải thấy mẹ mình như còn sức sống, hốc mắt đỏ lên, nhưng bàn tay ngừng vỗ về lên lưng Hạ Mộng Lộ, “Sao lại đột nhiên leo núi?”
“Mẹ muốn leo núi.......Em nghĩ bà muốn chơi em.....Nên dẫn bà tới, bà bà muốn xem rốt cuộc mặt trời lặn đẹp tới cỡ nào, còn kể chuyện của bác Bạch cho em nghe. Em.......em......Em rất sợ!” chưa bao giờ mong Trình Thất sống lâu đến trăm tuổi như ngay lúc này, nếu chính cũng thể tha thứ cho mình, “Em quên mất bà ấy thể cử động, nên mới buông tay.......Em ngờ.... xin lỗi........”
“ sao, sao! Bọn trách em, ngoan, đừng sợ!” Lạc Vân Hải cúi đầu, thấy Hạ Mộng Lộ cau chặt mày, mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy, chỉ có thể hết sức trấn an, “Hạ Mộng Lộ, ai trách em đâu....Em đừng run nữa!”
Hạ MỘng Lộ khống chế được cơ thể, càng ngày càng run dữ dội hơn, môi bắt đầu tím tái.
“ Hải, hình như chị dâu hơi lạ!” Đỗ Vương .
Lạc Vân Hải nghe vậy, vội đè lại bàn tay bắt đầu co giật của Hạ MỘng Lộ, thầm nghĩ, mẹ thiệt là, tự nhiên giả bộ bệnh làm gì? “Mộng Lộ, đừng sợ, có ở đây, hề trách em! Ngoan, đừng sợ! Xin em, đừng như vậy!”
“Hu hu hu em cố ý, hu hu hu!” Trình Thất vốn bị liệt, ngã xong cú này chắc chắn chết, phải làm sao đây?
Lạc Vân Hải ôm chặt lấy Hạ Mộng Lộ, cúi sát mặt , “Mộng Lộ, sao, sao! Em đừng tự dọa mình! Hãy nghĩ về con, về , và cả cha mẹ em! Em cứ tiếp tục như vậy điên mất! Đừng nghĩ gì nữa!” hôn lên môi “Tiểu Hứa rất giỏi! Cho nên nhất định có việc gì!”
Tiểu Hứa, đúng, Tiểu Hứa! Hạ Mộng Lộ nhìn Lạc Vân Hải, “Mẹ thể chết! Em chỉ lỡ miệng bậy thôi! Đừng để mẹ chết! Lạc Vân hải, nhất định phải kêu tiểu Hứa cứu mẹ !”
“Được. Em mệt rồi, ngủ trước , nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì nữa, thả lỏng, thả lỏng chút nào!” Lạc Vân hải vừa vừa xoa huyệt Thái Dương cho Hạ Mộng Lộ.
Đỗ Vương cũng tiến lên, phụ xoa bóp cánh tay và cẳng chân cứng ngắc của Hạ MỘng Lộ, cho đến khi hoàn toàn thả lỏng, ngủ thiếp mới lắc đầu , “Lần đầu tiên em thấy có người tự dọa mình thành như vậy!”
Lạc Vân Hải lạnh lùng trừng Đỗ Vương cái. Đây cũng là lần đầu tiên thấy, tin nếu muộn tiếng nữa, nhất định tự hù chết mình. có thể khẳng định, vừa rồi chắc chắn lá gan trướng đến cực hạn, sớm chút nổ tung.
Lạc Vân Hải nhìn về phía mẹ mình, “Già rồi còn bày ra nhiều chuyện như vậy!” Bảo Hạ Mộng Lộ gầy yếu thế này cõng lên núi, mẹ nghĩ ra được cũng hay!
Trong phòng bệnh yên tĩnh, đèn đuốc sáng trưng, Lạc Vân Hải ngồi cạnh đầu giường, dựa vào thành ghế, đôi mắt lạnh như băng, môi mím chặt, cảm thấy bàn tay bé trong tay mình động đậy, vội lộ ra vẻ mặt dịu dàng, cúi đầu nhìn người giường, “MỘng Lộ?” Giọng dịu dàng như sợ làm kinh sợ.
Hạ Mộng Lộ khẽ cau mày, mở mắt ra thấy ngay khuôn mặt phóng đại của Lạc Vân Hải. bị bệnh? Tại sao khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng gay mũi? Đây là A Hải cứu ! Cười tựa như nắng ấm trong ngày đông, có thể làm tan chảy trái tim băng giá. vươn tay ra sờ mặt , “A Hải!”
“Ừ! Từ nay về sau, Lạc Vân Hải chỉ là A hải ngốc của mình em! Nhưng em phải hứa với , được làm sợ nữa, được ?” Lạc Vân Hải vừa nhớ tới bộ dạn co giật của trực thăng, trái tim đau như bị dao đâm. ngốc này, vì làm nhiều như vậy, nhưng oán hối, yên lặng thừa nhận mọi việc! có tài đức gì chứ?
“Đúng rồi!” Hạ Mộng Lộ lập tức trợn to mắt, bật dậy, “Mẹ đâu? Mẹ sao chứ?”
Lạc Vân Hải cười lắc đầu, “ sao! Mẹ rất ổn! Mẹ muốn xem mặt trời lặn em cũng chiều theo? sợ mệt chết à?”
Hạ Mộng Lộ vừa nghe Trình Thất sao thở phào nhõm, cong môi oán trách, “Em có thể gì? Bà ấy là mẹ , giờ bà ấy thể cử động, muốn leo núi, tất nhiên em phải cõng. Thực ra bà ấy phải muốn chơi em, bà ấy chỉ muốn ngắm mặt trời lặn thôi. Bà , sau chuyện bác Bạch ai lên núi ngắm mặt trời lặn nữa. nguyện vọng nho như vậy, đương nhiên em phải thỏa mãn bà!” có việc gì là tốt rồi!
“Ngốc! Mộng Lộ, sao em lại đáng đến thế?” Lạc Vân Hải lấy ngón cái mà sát bờ môi đỏ tươi của , lúc thấy nó tím tái, rất sợ bỗng nhiên sùi bọt mép. cười , “Em nhát quá!”
Hạ Mộng Lộ biết Lạc Vân hải cười nhạo , đẩy tay ra, hận có cái hố để nhảy xuống ngay cho rồi, “Đúng vậy! Tôi rất nhát gan, sao? cho rằng ai cũng sợ chết như mấy à? Hơn nữa, nhát gan chứng minh tôi mạng sống, đây là điều đáng được khen ngợi!”
Lạc Vân Hải buồn cười, “Đúng đúng, đáng được khen ngợi! Khen vợ là con quỷ nhát gan! Em Lạc Vân Hải là ai! Mà vợ lại.......... Phốc......” Lạc Vân Hải mím môi, cố nín cười.
“Lăn!” Hạ Mộng Lộ bước xuống giường, chạy thẳng tới phòng bệnh của Trình Thất.
Tức chết ! an ủi câu thôi, còn cười nhạo! Ai Hải tuyệt đối cười nhạo ! Hơn nữa, chuyện như vậy, ai sợ? Ngộ nhỡ chết rồi, làm sao đối mặt với cha chồng, với bạn bè của Trình Thất? Càng đáng sợ hơn là, ngộ nhỡ có người cố ý giết hại mẹ chồng, lúc đó, bỏ bọn nghĩ như thế nào........Dù phải cố ý, nhưng vẫn là tội ngộ sát. chỉ là người bình thương, có thể sợ sao?
Hạ Mộng Lộ gõ cửa, xông thẳng vào phòng bệnh, định hỏi thăm ngơ ngẩn nhìn Trình Thất.
giường, Trình Thất nằm in nhìn trần nhà, đỉnh đầu được bao vòng băng. Điều khiến Hạ Mộng Lộ ngẩn người phải là vết thương của bà, mà là mái tóc trắng phơ của bà bị cạo sạch . nhìn lát, bả vai bắt đầu rung, cố nén cười.
“Cẩn thận! Đừng để chết vì nín cười!” Trình Thất vẫn ủ rũ nhìn chằm chằm trần nhà. Đây gọi là gì? Tự làm bậy thể sống? Trước kia bà cảm thấy mình là người phụ nữ vô cùng tàn nhẫn, nhưng sau khi gặp Hạ Mộng Lộ, bà còn nghĩ như vậy nữa, vì Hạ Mộng Lộ còn ác hơn bà nhiều!
Last edited by a moderator: 1/10/15