1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 46.4


      Kỷ Lăng Phong nghẹn lời, “Đó là vợ của ta, chưa ly hôn vẫn là vợ chồng hợp pháp! ta mất trí nhớ, khi khôi phục lại, chắc chắn khác biệt! Lạc Vân Hải và A Hải trong lòng cậu căn bản là hai người, cậu phải cho người ta thời gian thích ứng chứ!”
      “Vậy cũng được! Mặc kệ chồng tôi trước kia thế nào, khi ở cùng tôi thể phản bội! Hơn nữa, tôi bắt lấy khổ sở của ta để thu lợi khi nào? Tôi luôn với ta thể nào!” Tại sao cuối cùng đều thành lỗi của ?

      “Phụ nữ các cậu đúng là cầu quá cao! Muốn phòng, muốn xe, muốn tiền, còn cả thân thể và trái tim. Đàn ông bọn tôi có từng cầu phụ nữ các cậu những điều này sao?”

      Hạ Mộng Lộ đen mặt, “Tình thứ rất thuần khiết, được dính bẩn dù chỉ là chút!” xong, xách giỏ ra ngoài. Đời này và Lạc Vân Hải thể quay lại, như vậy hai đứa nhất định được thân thiết quá với nhà họ.

      Kỷ Lăng Phong nhanh chóng đuổi theo, “Mộng Lộ, cậu bình tĩnh chút, sao cậu chịu nghe lời khuyên chứ? Coi như cậu và Lạc Vân Hải thể quay lại, nhưng dù gì hai đứa cũng là con của ta, hơn nữa ta đâu có giành với cậu? Nếu ta muốn giành, cậu cảm thấy cậu có ưu thế gì? Xã hội này là xã hội phải có tiền có quyền, chỉ cần ta câu, tòa án nhất định xử cho cậu nuôi hai đứa . Giờ cậu có tiền để cho bọn hoàn cảnh tốt nhất, ta lại có, thậm chí hơn cậu rất nhiều! Vả lại ta cưới ai khác, chứng minh ta rất thích hai đứa ! Cậu giành nổi sao?”

      “Tôi tin bọn chọn ta!” Hạ Mộng Lộ cởi xe đạp, chạy thẳng tới nhà họ Lạc. Kỷ Lăng Phong lái mô tô đuổi theo.

      ta giành, bởi vì ta cậu, hi vọng cậu vui vẻ!”

      Hạ Mộng Lộ siết chặt tay cầm, ra sức đạp nhanh hơn.

      Kỷ Lăng Phong bình tĩnh , “Tôi thấy, cậu vẫn thích Lạc Vân Hải! Cậu cậu ghét ta, chỉ là lừa mình dối người! A Hải cũng được, Lạc Vân Hải cũng được, cậu đều ! vậy, đừng mãi làm tổn thương ta. Lúc tôi để hai đứa với ta, ta rất vui vẻ, thậm chí còn cám ơn tôi.

      Hơn nữa, cậu cũng biết hai đứa từ rất tinh ranh, tự tiện theo người lạ. Nhưng lúc hai đứa , hề lo lắng gì, còn rất vui sướng. Lạc Vân Hải vào lòng bọn rồi! Cậu cũng biết hai đứa rất bướng bỉnh, có lúc làm người ta hận thể làm thịt chúng, nhưng ta vẫn luôn bao dung, nên mới được hai đứa thích. ta cố gắng hết sức chỉ vì hi vọng hai đứa gọi ta tiếng cha. Còn cậu, lại cố gắng chia rẽ họ, nếu là tôi, tôi rất khó chịu! Quan trọng hơn ta làm vậy, chỉ vì hai đứa , mục đích cuối cùng của ta là cậu! Tất cả phải vì muốn được cậu tha thứ sao?”

      Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, hút hút lỗ mũi, bỗng muốn khóc.

      Mẹ, rốt cuộc con lại theo con đường của mẹ!

      Nếu ta hai đứa , vậy đồng ý thôi!

      ba lăm, còn nữa! Vừa nghĩ tới hình ảnh tóc trắng xóa mà vẫn thân mình bộ trong công viên thấy tim đau như dao cắt. Có lẽ mẹ cũng nghĩ như vậy, cho nên mới tha chứ cho cha?

      biết người khác khi phát chồng mình và người phụ nữ khác ngủ làm thế nào, nhưng cách nào tiếp thu nổi đó chính là cây đao, có thể đâm người ta máu tươi đầm đìa. Nếu quên Phổ Đà, còn có thể tự an ủi là vì biết , nhưng nhớ!

      cũng từng nghĩ, có lẽ sau khi trở về, hoàn toàn ở cùng Thái Bảo Nhi, nhưng ràng họ vẫn ở nhà, thậm chí lúc lên trực thăng còn dịu dàng hôn lên trán ấy. chừng ngủ chung ngay đêm hôm đó cũng nên?

      muốn tự lừa mình cũng được!

      Tại sao ai suy nghĩ cho chút? Ngay cả Thái Bảo Nhi cũng khuyên . phải lỗi lầm nào cũng chỉ cần xin lỗi được tha thứ sao? Có số việc, có lẽ cả đời đều thể tha thứ. Như cha mẹ, mặc dù quay lại ở chung, nhưng vẫn có ngăn cách. Ngăn cách này đủ khiến hai người vốn hạnh phúc giờ phải chịu khổ cả đời.

      Hơn nữa, Trình Thất cao ngạo như thế, chuyện vô cùng tuyệt tình, chắc chắn tiếp nhận . Còn cũng tiếp nhận người mẹ chồng này. Trình Thất muốn thấy , Hạ Mộng Lộ cũng thích gặp bà ấy!

      Hạ Mộng Lộ quay đầu xe trở về nhà. nghĩ, chẳng mấy chốc Trình Thất tới tìm thôi. Chỉ cần hai đứa chịu ở lại, bà ấy nhất định đến, sau đó cao ngạo những lời kiểu như: nể tình hai đứa , cho phép bước vào cửa nhà họ Lạc, vân vân. Hừ, cho phép cái gì, ai mà thèm! người chỉ biết lấy tiền giải quyết như bà ấy, đừng mong được tôn trọng!

      Nhà họ Lạc.

      “Cha, mẹ, con về!”

      Trong phòng khách, đèn sáng rực rỡ, có bốn người ngồi vây quanh bàn, chơi mạt chược. Cả bốn người tuy đeo đầy vàng vòng, nhưng tướng ngồi rất thô lỗ. Người ngậm thuốc lá, người dậm chân lên ghế nhịp nhịp. Bên cạnh, cũng có người ngồi rất lịch ví dụ như Bạch Diệp Thành, Khâu Hạo Vũ. Tất cả họ đều là những người theo Lạc Viêm Hành vào sống ra chết, có thể nếu có họ, tuyệt đối có Long Hổ hôm nay.

      Trình Thất thèm nhìn Lạc Vân Hải, chỉ , “Về sao? Mẹ sinh mày còn bằng sinh con chó! Gạt cha mẹ ly hôn, để con dâu mất! Sớm biết mày thích cưới vợ sinh con, vậy buộc ga rô cho mày từ lúc mới đẻ luôn cho rồi! Con thích ngồi vào vị trí vợ chủ tịch Long Hổ biết bao nhiêu người, mày lại chịu!”

      cái gì vậy?” Lạc Viêm Hành trừng Trình Thất cái, nhưng vẫn nhìn Lạc Vân Hải, tiếp tục chơi mạt chược, “ ai đánh đúng ? Tôi tới, chín đồng!”

      “Ha ha, ba sáu chín, ba con, vậy mà ai đánh! Đưa tiền, đưa tiền!” Bạch Diệp Thành nháy mắt với vợ.

      Lăng La Sát cười lắc đầu.

      Lạc Vân Hải thấy ngay cả người giúp việc cũng nhìn chằm chằm vào bàn mạt chược, ai để ý tới , giống như phải là thành viên của cái nhà này, bèn kéo tay hai đứa con, đen mặt , “Mẹ, tốt xấu gì cũng là người đứng đầu bang Phi Vân, gì mà thô tục vậy?” Từ ngày hiểu chuyện, cái nhà này vẫn luôn do mẹ làm chủ, trong lòng , cha phải người đàn ông, mẹ , cha dám hai, mẹ kêu đông, cha chắc chắn dám tây.

      Có ai ngờ cha từng là chủ tịch Long Hổ chứ?

      “Hừ, mẹ sai sao? Mẹ.... ...” Trình Thất vô tình quay đầu thấy được hai đứa bé trai chớp chớp mắt to nhìn bà, dáng vẻ giống Lạc Vân Hải lúc như đúc.... .... Bà chậm rãi đứng dậy, dụi mắt. Chẳng lẽ do bà mong cháu nội quá nên xuất ảo giác? Trình Thất lại mở mắt ra, hai đứa vẫn nghiêng đầu nhìn bà như cũ.

      “Hai đứa này là.... ...?”

      “Hai đứa bé này từ đâu ra?” Ma Tử cũng hỏi. Ba người đứng chung nhìn chẳng khác gì cha con.

      Lạc Viêm Hành đoán tuổi hai đứa , lại nghĩ đến việc ở Phổ Đà mấy năm trước, chẳng lẽ.... ......

      Lạc Vân Hải ngồi xổm xuống, với hai đứa , “Đó là ông nội và bà nội! Mau chào ông nội bà nội!”

      Kỷ Đào Đào nhìn Trình Thất và Lạc Viêm Hành, khom lưng kêu, “Ông nội, bà nội!”

      Kỷ Khanh Khanh cũng khom lưng chào, “Ông nội, bà nội!”

      “Ôi, Lạc Vân Hải, mày tìm ở đâu ra hai đứa này? Cố ý gạt mẹ phải ?” Trình Thất tuy vậy, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm hai đứa , gương mặt đầy vẻ mong đợi.

      Lạc Viêm Hành qua, nhìn hai đứa với vẻ hiền từ, “ cho ông biết, cha mẹ con tên gì?”

      Kỷ Đào Đào giơ tay , “Mẹ tên Hạ Mộng Lộ, bà ngoại tên Từ Thúy Hoa, ông ngoại tên Hạ Hưng Quốc, dì tên Hạ Nguyệt Đình, cậu tên Hạ Trạch Nguyên, mợ tên Lạc Vũ Hinh, ông nội tên Lạc Viêm Hành, bà nội tên Trình Thất, cha tên Lạc Vân Hải!”

      Chương 47.1: Tìm Lạc Vân Hải tính sổ


      Hai đứa hơi sợ người lạ, đứng sát vào nhau, mắt to trừng mắt với hơn mười người lớn trong phòng.

      Mẹ ơi! Cái nhà này sao mà nhiều ông nội bà nội dữ vậy?

      “Đây là bà Ma Tử, bà Lăng! Toa Toa tới đây! Đây là bà Toa Toa!” Trình Thất kéo người có mái tóc xám trắng tới.

      Toa Toa cười vô cùng dễ gần, vô cùng....... Ngây thơ, khiến hai đứa ngạc nhiên.

      Bà Toa Toa nhìn cứ như đứa trẻ.

      Toa Toa ngồi xổm xuống đất đất nghiêng đầu tự giới thiệu, “Bà tên là Toa Toa, chào hai đứa!” rồi giơ tay ra.

      “Chào bà! Con tên là Lạc Đào Đào! Đây là Lạc Khanh Khanh!” Kỷ Đào Đào rất sợ em trai bậy, bèn cướp trả lời.

      Nếu để bọn họ biết ra hai cậu có cha, nhất định bị đuổi ra ngoài! Nhưng những người này cũng giống người xấu!

      “Đào Đào và Khanh Khanh! Tên rất hay!” Toa Toa ngồi bệt xuống đất, móc ra rất nhiều đồ chơi, “Đây đều là những món bà thích chơi nhất, giờ tặng cho hai con!” Toa Toa hào phóng đưa ra hai con búp bê tinh xảo.

      Kỷ Đào Đào vốn định từ chối, nhưng khi thấy thân búp bê có gắn rất nhiều kim cương, lập tức , “Cám ơn bà Toa Toa!”

      Bà Toa Toa kỳ lạ! biết còn tưởng bọn họ là bạn bè bằng tuổi!

      Trình Thất biết bọn nghĩ gì, bất đắc dĩ cười , “Trí tuệ của bà Toa Toa quả tới mười tuổi. Bà Toa Toa rất thích trẻ con, về sau hãy chơi với bà Toa Toa nhiều hơn, biết ?”

      Hả? Già như vậy, mà chưa tới mười tuổi?

      Khâu Hạo Vũ đỡ vợ lên, “Được rồi, để cho chị chuyện với bọn trước ! Chúng ta ! chị, tụi em trước đây!”

      ! Đó là cháu nội của chị Thất, cũng chính là cháu của em, em muốn chơi với hai đứa, buông ra!” Toa Toa ra sức giãy giụa, cuối cùng vẫn bị bắt ra khỏi nhà họ Lạc, đứng trong sân bất mãn nhìn chằm chằm chồng, “Tại sao để em chơi với bọn ? Em nhìn Tiểu Hải lớn lên, giờ đến lượt con của Tiểu Hải, em cũng phải nhìn chúng lớn lên!”

      “Chờ Nguyên Phượng có con, tùy em muốn chơi thế nào chơi! Ngoan! Giờ về nhà thôi!”

      Toa Toa ức uất cong môi, “Chừng nào Nguyên Phượng mới có? Lúc nào cũng nhanh nhanh, nhưng mãi vẫn thấy! ai chơi với em, mỗi ngày chỉ có mạt chược, buồn chết, em muốn có cháu nội!”

      Thằng nhóc xấu xa, nhiều năm rồi vẫn chịu có con, sinh cháu cho bà chơi, còn kết hôn, có phải đợi bà chết mới chịu cưới vợ sinh con?

      Khâu Hạo Vũ thở dài, “Nó chịu, biết làm sao?” Ngày nào cũng ăn chơi trác táng lại để có con, còn nhốt kia mãi. Hoặc tha thứ nhau, hoặc tự tìm hạnh phúc cho mình, dằn vặt nhau như vậy, thấy mệt sao? Nhưng ông khuyên được, mỗi lần đề cập tới, Nguyên Phượng đều để tự mình xử lý, hoặc trốn tránh gặp.

      “Hu hu lâu nó về..... Hu hu nó quan tâm em nữa! Chỉ có hai chúng ta chán! Có phải nó quan tâm chúng ta nữa rồi? ?” Trước kia chẳng phải rất nghe lời? Nếu có thể bà hi vọng Nguyên Phượng cần lớn lên, vĩnh viễn chỉ là trẻ con, để có thể chơi với bà mỗi ngày.

      ! Nào có con cái cần cha mẹ? Đừng khóc, chờ lúc rảnh, với nó, nếu nó nghe, chúng ta cần nó nữa, để nó sống đơn mình cho biết!” Khâu Hạo Vũ nhàng lau nước mắt cho vợ.

      Nguyên Phượng, con nỡ lòng nào tổn thương mẹ con? Con bất hiếu!

      Toa Toa gật đầu cái, “Ừ, nghe lời cần nó nữa, chúng ta thôi!”

      Trong phòng khách, mọi người bị hai đứa chọc cười ngừng. Hai đứa đứng giữa phòng kể lại chuyện những năm qua. Kỷ Khanh Khanh khổ sở than, “Lúc ấy người bọn con chỉ có ba đồng tiền, lại đến kỳ giao tiền nhà, đủ tiền nên bị chủ nhà đuổi ra, hết cách, mẹ chỉ còn cách dẫn tụi con ngủ vòm cầu!”

      “Sau lại, ông chú người Trung Quốc vẫn luôn chăm sóc tụi con đành phải đem bức tranh chú ấy vẽ dở bán nghìn đồng, lúc này mới có tiền mướn phòng. Sau đó, con tự mình quản tiền.... ....”

      “Ồ! Đào Đào giỏi quá! vậy biết quản tiền?”

      “Đúng vậy! Mẹ con cũng chịu cho con quản tiền?”

      Kỷ Khanh Khanh chen ngang, “ hai rất giỏi! Đếm tiền vô cùng siêu! hai, biểu diễn cho mọi người xem !”

      Kỷ Đào Đào cười cười rút máy tính ra, , “Biễu diễn có thể, nhưng thể biểu diễn công! Mọi người bỏ ra bao nhiêu, con đếm bấy nhiêu, đếm xong rồi tiền về con hết!”

      “Ông tin!” Bạch Diệp Thành rút ra sấp tiền giấy màu hồng để lên bàn. Lăng La Sát cũng thua kém, lấy toàn bộ tiền mặt người ra.

      đứa chừng năm tuổi có thể đếm được bao nhiêu? Cùng lắm là tới trăm, bà tin nó có thể đếm tới hàng ngàn hàng chục ngàn được.

      Kỷ Đào Đào ngồi xếp bằng, bắt đầu đếm tiền, “Năm....... Hai lăm.... ..... trăm!” Cứ tới trăm lại tiếp tục lặp lại, đến mười phút, tiền bàn chẳng còn mấy. Trình Thất cau mày, móc tiền của mình ra, nhân tiện lấy luôn tiền của Lạc Viêm Hành để xuống bàn. Đông Phương Minh thấy vậy cũng bỏ thêm tiền lên.

      Kỷ Khanh Khanh thấy vậy sém chảy nước miếng. Các ông bà có tiền, ra tay hết sức hào phóng! hai cố lên! Gần đây hình như vận may ập tới, chẳng những được hai mươi triệu từ cha, thêm chỗ này ít nhất cũng có hơn mười vạn. Mẹ biết hai cậu có thể kiếm tiền như vậy, nhất định rất vui.

      Mẹ, tụi con có thể nuôi mẹ rồi!

      “Xong!” Kỷ Đào Đào giơ máy tính lên, “ sai chứ ạ?”

      Mười vạn lẻ bốn trăm!

      Mọi người ngạc nhiên trợn tròn mắt, vừa đúng thừa thiếu!

      Nhưng Trình Thất là ai? Há có thể bị đứa bé lừa? Bà sờ sờ cằm , “Chúng ta biết chữ, con cho tụi ta biết rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”

      Quả nhiên, Kỷ Đào Đào nuốt nước miếng, nhìn máy tính, cậu biết số này là bao nhiêu!

      Kỷ Đào Đào đảo mắt, lập tức đè tay lên bụng, “Ôi.... ... Con đau bụng quá, đợi con chút, con lập tức quay lại!” Cậu chạy tới căn phòng, thấy có ai, bèn trốn vào, móc điện thoại ra, “Mẹ, , hai số , bốn, hai số , đọc thế nào?”

      ‘Còn biết có mẹ à? Tưởng hai đứa quên mất mẹ luôn rồi chứ!”

      “Mẹ, là ba ba bảo tụi con đến, hơn nữa, bọn họ đối xử với tụi con khá tốt, ! Mẹ nhanh cho con biết !”

      ‘Mười vạn lẻ bốn trăm!’

      “Cám ơn mẹ!” Kỷ Đào Đào cắt điện thoại, về phòng khách lại, , “Tổng cộng mười vạn lẻ bốn trăm, Khanh Khanh, còn mau cất tiền?”

      Kỷ Khanh Khanh lập tức mở cặp ra, nhét tiền vào cặp.

      hai biết kiếm tiền! Được rồi, cậu thừa nhận về mặt này cậu bằng hai, hai lúc nào quên kiếm tiền. Mẹ , sau này hai lớn lên người buôn bán, còn cậu chỉ là kẻ lang thang!

      Mọi người ngu, tự nhiên biết bọn làm trò, nhưng có thể sử dụng máy tính tính được vậy là giỏi rồi. Trình Thất , “Mẹ hai con thường dạy hai con thế nào mà giỏi vậy?”

      hai là trời sinh, phải do hai thông minh, cũng phải do con ngu!” Kỷ Khanh Khanh thấy mọi người đều nhìn Kỷ Đào Đào, lập tức lên tiếng. Cậu mới là tiêu điểm!

      Mọi người nghe vậy đều ôm bụng cười lăn.

      Chẳng mấy chốc tới giờ cơm, mọi người ngồi vây quanh cái bàn lớn, vui vẻ ăn cơm cười.

      Kỷ Khanh Khanh bỗng , “Có mẹ ở đây vui rồi!”

      Trình Thất thấy vẻ mặt khổ sở của Lạc Vân Hải bèn chế nhạo, “Ngay cả đứa con cũng giải quyết được, còn dám mình làm mưa làm gió cõi! Chuyện này cứ giao cho mẹ!”

      “Hả? cần, để con tự giải quyết!” Lạc Vân Hải giật mình . Hạ Mộng Lộ giống như năm đó, giờ miệng lưỡi bén nhọn, hai người mà gặp nhau, chắc chắn đánh nhau!

      “Yên tâm, người thế nào mẹ mày chưa thấy qua? Chỉ là con nhóc! Mày đứng bên nhìn là được rồi!” Trình Thất trừng mắt nhìn Lạc Vân Hải.

      Lạc Vân Hải thể thỏa hiệp. Có lẽ mẹ có thể giúp dỗ Hạ Mộng Lộ!

      Lạc Vân Hải rất sợ hai đứa lỡ miệng lộ Kỷ Lăng Phong, lại phát hai đứa rất thông minh, vậy biết làm thế nào lấy lòng người khác, lớn lên nhất định rất thành công!

      “Trời ạ, nó là con trai của Hạ Mộng Lộ và Tiểu Hải, chị Thất, Hạ Mộng Lộ chỉ sinh đôi, còn gạt chúng ta!” Ma Tử niết mặt Kỷ Khanh Khanh , “Sao về tìm bà nội sớm hơn?” Có biết chị Thất mong cháu đến sắp điên rồi ?

      Kỷ Khanh Khanh lắc đầu, “Mẹ bà nội là người tốt, ông nội cũng là người tốt nhưng ông bà nội thích mẹ!”

      Kỷ Đào Đào ôm cổ Trình Thất làm nũng, “Mẹ là bà nội là người tốt nhất thế giới! Ông nội là người tốt nhất thế giới!”

      Nghe vậy, Lạc Viêm Hành cười lắc đầu , “Đúng là nghiệp chướng! Tiểu Hải, nếu nó có con với con, con kết hôn, mà nó cũng chưa, vậy hai đứa cưới !” Lạc Viêm Hành hôm lấy Kỷ Khanh Khanh từ tay Ma Tử.

      Trình Thất cau mày, đó có lẽ xung khắc với nhà họ Lạc. Lần đầu tiên gặp bà thích! Nếu do đó, con trai bà ly hôn với con dâu? Cả nhà vui vẻ lại bị nó làm cho khí ngột ngạt. Nhưng Viêm Hành cũng đúng, nếu người ta sinh con cho Tiểu Hải, thể có trách nhiệm! Chỉ là, lúc đầu bà chính miệng , nhà họ Lạc cách nào tiếp nhận đó, giờ lại muốn thu hồi lời , khẳng định rất mất mặt!

      Nhưng bà là mẹ chồng, biểu tốt chút là được! Nếu để con lại, nó muốn đâu , bà là người đứng đầu bang Phi Vân, chẳng lẽ phải ăn khép nép với người khác? Giỡn à?

      “Bà nội, có thể làm bài tập với tụi con ? Tụi con phải cố gắng học tập, để cha dẫn tụi con Disneyland!” Kỷ Đào Đào hơi mất tự nhiên, mọi người đều muốn ôm hai cậu, xem ra mẹ đúng, ông bà nội rất thích trẻ con.

      “Được, được!”

      Trình Thất hôn cái mặt cháu trai, xoay người về phía lầu hai, “Bà nội cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hai đứa. Ma Tử, kêu đầu bếp chuẩn bị cơm tối, làm thêm mấy món bọn thích ăn. Còn nữa, tối nay tôi muốn ngủ với hai cháu nội, ông già, ông ngủ ở phòng sách !”

      Lạc Viêm Hành nghe vậy, mặt tối sầm, “ ngờ bà chỉ cần cháu nội, cần tôi!” Có cháu nên cần chồng?

      “Được rồi! Tôi biết bà mong cháu mong tới bạc đầu luôn! Ngủ với bọn nó !”

      Lạc Vân Hải rối rắm nghĩ, đó là con , phải nên ngủ với sao? Bèn , “Tối nay hai đứa ngủ với con!”

      Trình Thất cười, “Có bản lĩnh tìm kia sinh , ai giành với mày!”

      Đúng là có thiên lý! Trong nhà, lời của hề có chút trọng lượng nào! Ai bảo người cha sợ vợ làm chi! Sớm biết dẫn hai đứa về.

      Trong nháy mắt, hai đứa nhìn ra, trong nhà này, bà nội là lớn nhất, ông nội và cha là cái đinh gì!


      Nghĩ vậy, hai đứa bắt đầu gắp lia lịa đồ ăn vào chén Trình Thất.

      “Bà nội xinh đẹp, ngày mai tụi con nghỉ, có thể để ba dẫn tụi con khu vui chơi ?”

      “Bà nội, tụi con muốn khu vui chơi!”

      Lạc Vân Hải lập tức đen mặt “Bớt nịnh hót ! Ngày mai cha phải làm việc!”

      Kỷ Khanh Khanh dứt khoát gắp cái móng heo lớn nhất bỏ vào chén Trình Thất, “Bà nội, được ạ?”

      Trình Thất gật đầu , “Được, Tiểu Hải, ngày mai cần làm, cha mày làm giúp, dẫn hai đứa chơi , được phép !”

      Hai đứa thèm quan tâm cha và ông nội, chỉ để ý lấy lòng bà nội, “Bà nội vạn tuế, bà nội vạn tuế!”

      “Bà nội tuyệt nhất!”

      Lạc Vân Hải nhìn về phía Lạc Viêm Hành, “Cha !”

      Lạc Viêm Hành nhún vai, “Cha có thể gì?” Mặc dù so về sức ông mạnh hơn bà nhiều, nhưng sợ nhất là chiến tranh lạnh! Đúng là mệt muốn chết!

      Trình Thất cứ đụng chuyện là chạy tới nhà Ma Tử. Ông đón, bà trở lại. Lần đầu tiên, ông xuống nước, bà cứ ở mãi đến ba tháng. Đến lúc ông chịu nổi, tới nhà Ma Tử đón, kết quả bà sống sung sung sướng sướng, nửa điểm đau khổ cũng có. Giận nhau mười lần, lần nào cũng do ông cúi đầu trước.

      Nếu muốn tổn hại tôn nghiêm, vậy ở nhà cố mà chịu đựng, đừng tự ôm đá đập chân mình. Có lần chiến tranh lạnh đến nửa năm, là lần gây gổ gần đây nhất, ông kiên quyết đón, tin bà trở lại, kết quả? Bà với người tình cũ chơi hết sức vui vẻ, sợ rằng nếu cứ tiếp tục, bà quên ông luôn, cho nên ông lại phải ba chân bốn cẳng đón về!

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 47.2


      Con trai, hi vọng vợ con là có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục! Tôn nghiêm của đàn ông nhà họ Lạc toàn dựa vào con đấy!

      Lạc Vân Hải thấy bộ dáng khổ thể tả của Lạc Viêm Hành dùng ánh mắt châm chọc trả lời, ‘cha yên tâm, ấy dám lộn xộn, con bỏ ấy ngay!’, đừng là cãi nhau xong về nhà mẹ đẻ, có chân , có chân trở lại!

      Lạc Viêm Hành thở phào hơi.

      Con trai, toàn dựa vào con, để mẹ con biết, cái thế nào gọi là vợ, mà học tập!

      Đời này, nguyện vọng lớn nhất của Lạc Viêm Hành là được vợ rửa chân, đấm bóp, bưng trà rót nước cho, nhưng cần nấu cơm xào rau gì, vì khó ăn muốn chết! Nhà khác, chồng có thể ngày ngày hưởng thụ, đối với ông lại thành hi vọng xa vời!

      Lạc Vân Hải thở dài.

      Cha! Chờ xem con dâu phục vụ con trai cha thế nào, uy phong của đàn ông nhà họ Lạc được con chấn chỉnh, thay đổi quy củ phụ nữ là chủ của cái nhà này!

      Đến đêm, hai đứa dốc hết tất cả bản lĩnh, xoa bóp, nắn vai, đấm chân, cho Trình Thất. Trình Thất thương ôm hai đứa ngủ.

      có hai đứa cháu..... Cảm tạ trời xanh rủ lòng thương!

      Bên này Hạ Mộng Lộ nằm mình ngủ trong phòng, lăn qua lộn lại mãi vẫn ngủ được. nên làm gì đây? Bọn người ở đó khá tốt với chúng, có vẻ rất vui, đợi xong cúp điện thoại. Cảm giác nguy cơ khiến ăn ngủ yên, nhưng có thể gì? Kỷ Lăng Phong đúng, Lạc Vân Hải ba lăm rồi, quyền cao chức trọng, lại mỗi ngày chờ bọn tan học chỉ vì để liếc mắt nhìn bọn lát.

      cái gì cũng có, thiếu thứ gì, lại thương hai đứa , khát vọng chúng đến vậy. Có lẽ trong lòng , hai đứa rất quan trọng! Sao có thể nhẫn tâm chia rẽ? Nhưng cũng thể có hai đứa, càng giống như cha mẹ , chia mỗi đứa nơi, như vậy quá tàn nhẫn.

      Chẳng lẽ phải vì hai đứa mà quay lại với ? Rất nhiều cặp vợ chồng cũng vì con cái mới chịu đựng ly hôn, nhưng sống rất khổ sở, ràng ghét nhau, vẫn phải miễn cưỡng ở chung chỗ.

      Hạ Mộng Lộ, nếu hai đứa thích Lạc Vân Hải, vậy mày có muốn giống những cặp cha mẹ kia.... ...

      Lạc Vân Hải, tại sao bắt tôi phải lựa chọn? Khốn kiếp! Tên khốn kiếp, hại nhà tôi thành như vậy, ép Nguyệt Đình bỏ , còn bắt tôi phải tha thứ , tôi làm được, làm được!

      Giờ còn con đường nào khác, có lẽ giống như cha mẹ , dù ở chung, nhưng tình cảm vẫn như trước. chỉ có thể vì hai đứa bé làm đến mức đó. Muốn ra vẻ như có gì xảy ra là tuyệt đối thể nào!

      Bên nhà tang lễ, Đỗ Vương ngồi xổm trước cửa hút thuốc lá liên tục.

      Tình cảm, quên là quên dễ vậy sao? Chờ mong năm năm, đợi năm năm,giờ phát việc đó trở thành chấp niệm, đôi chân tự chủ mà tới đây! Nhưng thể vào, như vậy rất mất mặt!

      Hôm nay người chết quá nhiều, nên đến giờ Hạ Nguyệt Đình đến giờ vẫn chưa xong việc. bước ra ngoài hóng mát, bỗng thấy trước cửa khói mù mịt.

      Trời tối thế này ai lại tới đây hút thuốc? Chẳng lẽ là người nhà tới thắp hương?

      Hạ Nguyệt Đình thấy được bóng dáng quen thuộc, bèn lên tiến hỏi, “Là ?” Tại sao Đỗ Vương lại ở đây?

      Đỗ Vương vứt tàn thuốc xuống đất, “Tôi tới đưa các em lần cuối! Giờ tôi đây!” đứng dậy thọt tay vào túi, bước .

      cố chấp vậy làm gì?”

      Đỗ Vương đứng lại, lắc đầu , “Tôi thích!” Ngồi ở đây dù sao cũng hơn nằm mình chiếc giường lạnh lẽo, tìm được thôi, tìm xong biết ở chung thành phố, càng thấy trong nhà lạnh lẽo, lạnh đến mức muốn về. Trong nhà vốn có người giúp việc, mỗi ngày về, nhà cửa tối thui, trông chẳng có chút sinh khí nào.

      Hạ Nguyệt Đình nhìn về phía chân trời, khẽ thở dài, “Tôi và Cố Vân Nam, ra ....... ra chỉ mướn phòng chung. Lúc đầu ấy muốn thay đổi bản thân, nên rời khỏi Phổ Đà với tôi. Chúng tôi sống nương tựa nhau cho tới giờ. ấy quả thay đổi rất nhiều. Tôi.... .... Giữ chúng tôi có gì cả!” Được rồi, nếu phải thấy ba mươi hai vẫn chưa lấy vợ sinh con bị cha mẹ thành con bất hiếu....... tuyệt đối có bất kỳ giao tiếp gì với .

      Đỗ Vương lập tức quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, từ từ nở nụ cười, sau đó quay lại, kéo Hạ Nguyệt Đình vào lòng, cúi đầu , “ xin lỗi, tôi nên nghi ngờ em! Tôi thừa nhận, tôi quá coi trọng thể diện! Nhưng em yên tâm, ở nhà em chính là tổ tông của tôi, bên ngoài, chúng ta sóng vai bước !” Đỗ Vương móc ra chiếc nhẫn, lui về sau bước, quỳ chân xuống, “Hạ Nguyệt Đình, xin hãy gả cho tôi, được ?”

      Chiếc nhẫn được thiết kế hết sức tinh xảo, đính kim cương màu xanh, giống như nước biển tinh khiết ở Phổ Đà. Hạ Nguyệt Đình vốn định cự tuyệt, bỗng tò mò hỏi, “Tại sao là kim cương xanh?”

      Đỗ Vương móc ra cái khác, “Đây là chiếc nhẫn tôi thấy trong hộp bút của em, là cái em định tặng tôi ngày đó, nhưng tôi lại suýt chút khiến nó chìm xuống biển, cộng thêm từ đến lớn em sống bên bờ biển, giờ tôi chỉ cần thấy biển nhớ tới em, cho nên cố ý đặt làm chiếc nhẫn này, hi vọng em thấy được nó luôn nhớ tới tôi!”

      Hạ Nguyệt Đình nhún vai, “ xin lỗi, còn chưa đạt tới tiêu chuẩn kén chồng của tôi!”

      “Tiêu chuẩn kén chồng?” Đỗ Vương trợn mắt , “Em có tiêu chuẩn gì? Được tôi cưới, phải là ước mơ lớn nhất của em sao?”

      .... ...” Hạ Nguyệt Đình nghiến răng, “Tôi rồi, tôi còn là Hạ Nguyệt Đình ngốc nghếch của ngày nào nữa! Biến !” Quỷ mới thấy đáng thương! ta cho rằng rất khao khát ngả vào vòng tay ta sao? Đáng ghét!

      Đỗ Vương bất đắc dĩ cất nhẫn vào.

      Con đúng là mưa nắng thất thường! có lỗi với sao? Là tự mình chạy tới và Cố Vân Nam có gì, vậy chẳng phải hi vọng cưới sao? Còn làm bộ làm tịch gì nữa!

      Tuy nghĩ vậy, nhưng Đỗ Vương vẫn thỏa hiệp, “Được, được! Nghe theo em hết!” vừa vừa bước theo Hạ Nguyệt Đình.

      Hạ Nguyệt Đình thèm quay đầu lại, đuổi người, “Tôi phải làm!”

      “Để tôi giúp em!”

      theo tôi làm gì?” Được voi đòi tiên!

      Đỗ Vương nghênh ngang bước vào, “Em thích ta, có nghĩa là ta thích em. Đà điểu , em tỏ hai người có gì, về sau mặc kệ em thế nào, tôi cũng rời nửa bước, cho đến khi em chịu theo tôi về nhà mới thôi!” xong, Đỗ Vương cầm bút vẽ lên, nhìn về phía xác chết.

      Nhiều quá! Vốn muốn vào nhà chuyện tâm với , xem ra vô vọng rồi!

      Đỗ Vương cầm cọ vẽ lên mặt xác chết, “Thế này phải ?”

      Hạ Nguyệt Đình lắc đầu, buồn cười , “Vẽ như vậy bị mắng chết! làm ơn tôn trọng người chết chút được ? Vẽ thế này, chỉ chút thôi!” nắm tay Đỗ Vương chỉ vẽ, sau đó cảm thấy càng ngày càng xích gần tới, cuối cùng dính sát vào lưng , “ đừng áp sát như vậy!”

      muốn! Chỉ thế này, em mới có cảm giác an toàn!” Đỗ Vương đặt cằm lên vai Hạ Nguyệt Đình, thấy vành tai mịn màng của , bỗng xúc động muốn cắn cái, dĩ nhiên phải tôn trọng công việc của , lúc này quả thích hợp tán tỉnh, hơn nữa, người chết vẫn là cấp dưới của , “Có phải đậm quá ?”

      sao!” Hạ Nguyệt Đình lắc đầu.

      Đỗ Vương học theo, chỉ chốc lát quen tay.

      Đỗ Vương tất nhiên biết tại sao đà điểu vẫn chưa tiếp nhận . Vì vẫn thiếu cảm giác an toàn, và cảm giác được . luôn thích suy diễn lung tung, dù biết còn thích , nhưng vẫn dám tiến tới. Biện pháp duy nhất chính là để hiểu, còn là kẻ ích kỷ của năm năm trước, giờ biết, chỉ là , còn là trách nhiệm, là gánh nặng ngọt ngào.

      rất muốn sớm có con của , để vì đứa bé, thể tha thứ cho , nhưng vậy quá hèn hạ. muốn cam tâm tình nguyện cùng xây dựng tương lai tốt đẹp với .

      Đỗ Vương nghĩ tới gì đó, lúng túng , “Cái đó...... Về sau trước mặt các em, em hãy chừa cho tôi chút mặt mũi! Nếu tôi khó có thể trấn áp bọn họ, đừng hở tí là ‘biến ’ gì đó!”

      “Ừm!” cũng phải người đàn bà chanh chua.

      “Ha ha! Tôi trở thành kiểu người hợp với tiêu chuẩn của em, ngày được năm, năm được mười năm!” Chờ năm năm rồi, thêm mười năm nữa cũng chẳng sao!

      Tim Hạ Nguyệt Đình đập mạnh, thiệt hay giả? vờ vô tình hỏi, “ sợ mẹ giận quá giết sao?”

      Đỗ Vương nhún vai, “Bà mỗi ngày đều phải giết chết tôi, rốt cuộc có giết đâu! Yên tâm, !”

      ....... tôi ở điểm nào?”

      biết! Tôi chỉ biết, đời này, ngoại trừ mẹ tôi, em là người tốt với tôi nhất, quan tâm tôi nhất! Tôi tin tưởng nếu ngày tôi bị tàn phế hay tê liệt em vẫn bỏ mặc tôi, ở bên tôi! Chỉ có Hạ Nguyệt Đình là làm được việc đó! Tôi cũng vậy, nếu có ngày em xảy ra chuyện, cả đời thể cử động, tôi cũng giống bác Trình Thất năm đó, bỏ em ở bệnh viện. ra loại cảm giác, vợ chồng tuy hai mà , ai cũng thể bỏ ai, tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau!”

      Hạ Nguyệt Đình dở khóc dở cười, “ ngờ cũng nghiên cứu về tình nhiều dữ!”

      “Đây là những lời lòng của tôi!” Đỗ Vương liếc Hạ Nguyệt Đình cái, “Em cho rằng tôi tới vì cái gì? Tôi cho em biết, ở Long Hổ có nơi gọi là Trình Gia Trang, hơn mười cặp vợ chồng già sống ở đó, tình cảm của họ tuy gặp nhiều trắc trở, nhưng dù ông trời có giày xéo tới mức nào, cuối cùng họ vẫn ở bên nhau. Cảm động tới mức kinh thiên động địa!

      Ví dụ như bác Trình Thất, bác ấy và bác trai có thể trải qua sống chết, ruột gan đứt từng khúc, cuối cùng mới được bên nhau! Lúc trẻ, có quãng thời gian bác trai sống đời sống thực vật, chỉ có mình bác chèo chống Long Hổ, vì bác trai, bác oán hối. Bác sĩ nào cũng thể cứu được, nhưng bác vẫn buông tha, tiếp tục kiên trì, bác trai mới còn sống. Nếu có bác , mọi người sớm từ bỏ, đó mới gọi là vợ chồng!”

      và đà điểu cũng coi như khổ đến cùng cực, chịu hết gió táp mưa sa, hi vọng cuối cùng được mãi bên nhau, “Chờ đến lúc chúng ta có con, kể chuyện của chúng ta cho bọn nghe!”

      Hạ Nguyệt Đình mặc kệ Đỗ Vương, “Tôi rồi, vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn kén chồng của tôi!” Chỉ cần có bản lĩnh khiến cam tâm tình nguyện, đồng ý, vì chưa từng quên . Có lẽ có ngày cũng giống Trình Thất, nếu ngã, vẫn luôn ở bên chăm sóc , để bất kỳ kẻ nào có cơ hội lợi dụng, dù như vậy rất khổ sở, nhưng cũng hơn có người đáng giá để mình bảo vệ!

      muốn nhiều lắm, chỉ mái nhà, người chồng, và đứa con. Chồng mỗi ngày làm kiếm tiền, còn ở nhà trông con, chờ chồng về.

      Đỗ Vương có thể ra những lời này, chứng minh cũng muốn hướng tới hạnh phúc như vậy. tin !

      Thôi, cần gì suốt ngày rối rắm trong lòng, rốt cuộc là trong lòng , cấp dưới quan trọng hay vợ quan trọng? Nếu thương , phải hi vọng cấp dưới của luôn tin phục ! Những người nằm ở đây đều là cấp dưới của , chỉ cần câu, họ liều mạng vì , nên may mắn vì có nhiều em tốt như vậy!

      Được rồi, tha thứ lợi dụng để trị lành cho rể. Vì nếu đổi lại là , có lẽ cũng làm như vậy. ra, chỉ cần đứng ở vị trí của mà suy nghĩ, thông cảm được. Về chuyện, bị đuổi , là do ngờ mẹ chị Mộng Lộ đuổi , trắng ra là chưa đủ chín chắn.

      Đột nhiên bỗng thấy nhớ dượng, và chị Mộng Lộ.

      “Tôi trở thành người đàn ông tốt trong lý tưởng của em! Chờ Hải đón chị dâu về xong, chúng ta Bắc Kinh, Trường Thành, Hương Sơn, xem cố cung!” Đỗ Vương vừa , vừa hóa trang cho xác chết, nhưng tại sao càng hóa trang càng khó xem? Trông cứ như quái!

      Hạ Nguyệt Đình dừng tay, nhìn Đỗ Vương bận rộn hóa trang, trong nháy mắt, tim lại đập nhanh lần nữa, ra vẫn còn nhớ lời hẹn của chúng ta! Đỗ Vương, chúng ta có thể tới cuối cùng sao? ưu tú như vậy, có thể hô mưa gọi gió, là người đàn ông độc thân nổi tiếng, còn , có gì cả, có thể sao?

      Bên này, Kỷ Lăng Phong cũng thực hứa hẹn của mình, sáng tác ngủ nghỉ.

      Chỉ là tòa nhà, vì sao luôn có cảm giác thiếu gì đó?

      Kỷ Lăng Phong nhìn bức tranh hoàn chỉnh duy nhất từ trước tới giờ của mình, thầm nghĩ, dù là màu sắc hay phong cách đều giống thầy như đúc, so với bức giá trị ngàn vạn, cảm giác khác nhau bao nhiêu, rốt cuộc vừa ý chỗ nào?

      Kỷ Lăng Phong cứ nhìn bức tranh của mình lại nhìn bộ tranh thần quái của thầy Mạc rồi so sánh. Đó là bộ tranh được đặt tên ‘Quỷ ốc mị ảnh’, phong cách vẽ tranh từ trước tới giờ của thầy là như như , có người chuyên nghiệp chỉ dẫn, chắc chắn nhìn ra kỳ diệu trong đó.

      Đây là bức tranh thầy tâm đắc nhất trong đời, là kỷ vật duy nhất thầy để lại cho . tự hứa với lòng, dù có đói chết, nghèo chết, bị người chém chết, cũng bán bảo vật vô giá đó. Có lẽ là vì thầy chịu bán nên vài quý tộc và hoàng thất đều ra giá trời. Đúng là đống bệnh thần kinh, đây phải là thứ có thể dùng tiền để cân đo!

      “Rốt cuộc đúng chỗ nào?”

      Kỷ Lăng Phong xoay người, dựa cằm vào cửa sổ, nhìn tòa nhà đối diện dưới trời đêm. Đó là tòa nhà hình tam giác, cao bốn mươi tầng, trước cửa tòa nhà, có hàng ngô đồng xanh um tùm, nối liền dứt. Lúc đầu bị thu hút bởi cảnh này mới chọn vẽ, đặc biệt là lúc hoàng hôn, mặt trời bị tòa nhà che giấu , chỉ thấy vùng đỏ rực.

      Dù là lúc sáng sớm hay hoàng hôn, đều vẽ rất nhiều rất nhiều, nhưng đều bỏ dở nửa chừng. Tất cả đều đáng giá năm trăm ngàn! Năm trăm ngàn là con số thấp nhất có thể, thấp hơn nữa, chịu được!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 47.3


      Thầy từng , bức tranh thứ nhất bán ra, nếu được năm mươi vạn đừng bán, thà rằng để tài năng mai , còn hơn bán ồ ạt, nếu thành công rất xa vời.
      Thái Bảo Nhi bắt đầu bán từ mấy trăm bức, quả rất ngây thơ!

      Thái Bảo Nhi..... Kỷ Lăng Phong hút hơi thuốc lá. Thái Bảo Nhi...... Chỉ còn chút, chút xíu nữa thôi là có thể tìm ra thiếu sót của mình rốt cuộc là ở đâu. Thái Bảo Nhi....... Thái Bảo Nhi...... Chợt trợn to mắt, từ từ nở nụ cười, biết tại sao vẫn hài lòng về tranh của mình rồi, bởi vì gửi gắm tình cảm vào đó, chẳng qua là cảm thấy đẹp vẽ, có linh cảm, nhưng thiếu tình cảm!

      Thái Bảo Nhi, em đúng là ngôi sao may mắn của !

      Kỷ Lăng Phong vứt tàn thuốc, xé bức tranh vẽ xong xuống, lấy cọ ra, bắt đầu miêu tả tinh tế những hình ảnh lóe ra trong đầu.

      ra lúc đầu vẽ tranh, phải vì tiền, đơn thuần chỉ là thích, bán vài bức cũng đủ sống qua ngày, dù cả đời vẽ được bức nào nổi tiếng cũng chẳng sao. Nhưng giờ vẽ vì xe, vì nhà, vì tiền, vì người con mình .

      Cảm giác có hơi thuần khiết, nhưng hối hận. Bởi vì..... Thái Bảo Nhi xứng đáng để mà ô uế bản thân. !

      Hạ Mộng Lộ tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy Kỷ Lăng Phong chong đèn vẽ ở ban công, thầm nghĩ, kỳ lạ, mấy ngày nay sao cậu ta lại cố sức như vậy? Là Bảo Nhi thay đổi cậu ta? Hơn nữa còn mặc quần áo chỉnh tề, cả đầu tóc cũng rối bù như trước! Trời! Sức mạnh tình ghê gớm, dĩ nhiên, người ngoài là điên cuồng!

      Ngày kế, Lạc Vân Hải đeo cà vạt dắt hai đứa tới khu vui chơi.

      Hai đứa ? chẳng cảm thấy tụi nó là hai đứa , là quỷ đúng hơn, biết ứng đối hơn nhiều, với bụt mặc áo cà sa, với ma mặc áo giấy, cần đồng ý của cũng được như ý nguyện.

      Lạc Vân Hải trừng mắt nhìn hai đứa cúi đầu nhận sai, “Mèo khóc chuột!”

      Kỷ Đào Đào rụt rè ngẩng đầu, “Cha, tụi con biết sai rồi, !”

      “Đúng vậy, về sau bao giờ như vậy nữa!”

      “Thôi !” tin mới là lạ.

      Kỷ Khanh Khanh nghĩ thầm, mặt cha đen thui thề này dù đến khu vui chơi cũng vui được. Cha giận là vì hai cậu dụ bà nội để cha dẫn hai cậu chơi.

      Kỷ Đào Đào nghĩ chút, nịnh nọt , “Cha, tụi con cảm thấy bà nội hiền từ dễ gần, dịu dàng thoải mái, mới thuận miệng với bà nội nguyện vọng của tụi con, ai biết bà nội tưởng ! Tụi con tuyệt muốn chơi, đó, cha phải tin tưởng tụi con!”

      Bà nội chỉ với hai đứa mới hiền lành dễ gần, dịu dàng thoải mái thôi! Lạc Vân Hải vẫn lời nào, sắc mặt rất khó coi.

      “Cha, nếu đến rồi, chúng ta cứ thoải mái ! Về sau tụi con tốt cho cha trước mặt mẹ, tụi con khuyên mẹ sớm về ở với cha.......”

      Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, , “Hai đứa cứ ngày ngày ôm mẹ khóc, muốn có em , nếu mẹ hai đứa chịu cứ làm ầm ĩ lên!”

      Kỷ Đào Đào liếm liếm môi? Em ? Sinh em xong phải sống với nhau sao? Cha, cha quá hiểm, xem tụi con là con nít? Định mũi tên bắn hai con chim?

      Kỷ Đào Đào gật đầu , “Đồng ý!” Chờ họp phụ huynh xong, ai biết chú là ai chứ?

      “Vậy mới là con trai ngoan của cha! Hôm nay cha điên với hai đứa bữa! Tới khu vui chơi của thành phố F nào! !” Lạc Vân Hải đạp chân ga, mở nhạc sàn, thấy hai đứa tích cực nhảy nhót theo tiếng nhạc, cũng huýt sáo theo. Ba cha con cứ vậy điên cuồng vui vẻ trong xe. Có lẽ em trong Long Hổ thấy chủ tịch của mình như vậy, ngơ người mới là lạ!

      Ở trước mặt bọn , Lạc Vân Hải luôn cố gắng là người đàn ông bình thường, thay đổi bản thân cho giống với thích của bọn , cố gắng để bọn cảm thấy có xa cách, nhưng quá dung túng, giúp hai đứa e ngại, cũng quá dính cha. Để bọn phát có cha tốt, cảm giác ở chỗ với cha hoàn toàn khác, cảm thấy rất hạnh phúc, có cha, có mẹ, có những ông bà nội thương chúng.......

      Nhà họ Kỷ.

      Lần đầu tiên rời bọn lâu như vậy, cả đêm Hạ Mộng Lộ ngủ được, đành nghỉ làm. Giờ công ty được thị trường biết tới, Thái Bảo Nhi cũng lên làm phó giám đốc, có thể đảm đương mình, nên có Thái Bảo Nhi ở công ty, cũng yên tâm hơn, vừa lúc nghỉ ngơi ngày.

      biết bọn bên đó thế nào!

      “Reng reng.....”

      Tiếng chuông cửa vang lên ngừng, khiến người ta cách nào tập trung được.

      Ai mà biết lịch như vậy chứ? Ấn lần là được rồi, ấn miết thả làm chi?

      Hạ Mộng Lộ chạy ra mở cửa, trách, “Uống nhầm thuốc.... .... Là bà?”

      Trình Thất liếc Hạ Mộng Lộ cái. Dám bà uống lộn thuốc? biết tôn kính người lớn!

      Trình Thất tự nhiên bước vào nhà, theo sau là bốn người đàn ông trông rất giỏi giang. Bà thấy trong nhà lộn xộn, cau mày, ngồi xuống ghế sa lon, đẩy đẩy mắt kính, “ sai, chính là tôi!” rồi bắt chéo chân, rung đùi, tay dạng rộng để sa lon, dáng vẻ rất thoải mái.

      Hạ Mộng Lộ thấy kiểu ngồi của Trình Thất khinh bỉ, những lớn tuổi bóc bạc phơ, còn là người phụ nữ mà tướng ngồi kinh khủng như vậy, trách được sinh ra đứa con trai làm người ta ghét, “Bà đến làm gì?” chỉ khúm núm, càng có thái độ tôn trọng, ôm ngực nghiêng người dựa vào ti vi, lạnh lùng , “Nếu đến để giành cháu, tôi khuyên bà chớ uống phí sức lực!” Mang bốn người tới dằn mặt ? Giỡn hả?

      gì đó? biết lớn !” Trình Thất cứ tưởng Hạ Mộng Lộ quỳ xuống đau khổ cầu xin bà đồng ý, rồi bà miễn cưỡng chấp nhận, ai ngờ dám lên mặt. Hừ!

      “Ha ha, xin lỗi, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn thích bà!” Bà ta thích , chẳng lẽ còn phải quỳ xuống cảm tạ ân đức? Có mà đầu bị vào nước mới làm vậy!

      Trình Thất cảm giác huyết áp của mình tăng lên vùn vụt, “Họ là luật của tôi, vốn tôi nghĩ nếu hợp tác, mắt nhắm mắt mở để Tiểu Hải cưới . Giờ biết điều, vậy để tôi cho biết, từ nay về sau, hãy cút xa cho tôi, về phần hai đứa , tự chúng tôi nuôi dưỡng, ký tên !”

      Hạ Mộng Lộ giận sôi lên, chỉ vào Trình Thất hét, “Bà già đáng ghét! Bà đừng ép người quá đáng! Lúc đầu, tự bà tôi và Lạc Vân Hải vĩnh viễn có kết quả, là các người dẫn ta , là các người từ bỏ mẹ con tôi, giờ lại tới đòi người? Tôi cảnh cáo bà, nơi này chào đón bà, lập tức ra ngoài, nếu tôi báo cảnh sát!”

      “Báo cảnh sát? Ha ha!” Trình Thất cười lớn hai tiếng, “Báo cảnh sát , tôi muốn nhìn xem cục trưởng Lưu nghe lời tôi hay là nghe lời !” Buồn cười, cục trưởng Lưu là cấp dưới của bà đấy!

      Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay, thái độ phách lối thế này, xem ra quan hệ với cục trưởng Lưu tệ, chỉ biết Long Hổ có thế lực khổng lồ, ngờ lại lớn tới mức này, “Hai đứa là của tôi, tôi sinh tôi nuôi chúng lớn lên, có nửa điểm quan hệ với người nhà họ Lạc các ngươi!”

      sao? Vậy được, mình sinh đứa cho tôi xem thử, sinh ngay bây giờ, sinh được ? Hạ Mộng Lộ, trong người hai đứa có chảy dòng máu của nhà họ Lạc chúng tôi, sao lại phải người nhà họ Lạc? Ban đầu chúng tôi chỉ thích , chứ chưa cần đứa , là do lén dẫn hai đứa . Chúng tôi nuôi dưỡng bọn là vì tước đoạt quyền nuôi dưỡng bọn của chúng tôi! Giờ tôi lười nhảm với , ký ngay !”

      Hạ Mộng Lộ nhìn xuống bản hiệp ước luật sư đưa tới, chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng! Hừ, bọn họ có bản lĩnh, đúng vậy, ngay cả cục trưởng cảnh sát còn nghe lời họ, chi là ra tòa, nghe chính phủ còn phải nhường bọn họ ba phần mà! Làm sao bây giờ? Lạc Vân Hải, tại sao cứ phải bức tôi tới đường cùng thế này? Tại sao?

      “Hạ Mộng Lộ, tôi cảnh cáo , đừng ép tôi sử dụng vài thủ đoạn phi pháp! Trình Thất tôi sợ gì hết, chuyện gì cũng dám làm, chỉ cần tôi câu, người nhà họ Hạ của đừng mong có ngày yên lành!” Dám cảnh cáo bà? Trước nay chưa có ai dám với bà như vậy!

      Hạ Mộng Lộ giận đến nghiến răng. thế giới này sao lại có loại người biết xấu hổ như bà già này chứ? muốn điên lên! Người nhà họ Lạc ai ai cũng khiến người ta phải hộc máu. Nhưng Kỷ Lăng Phong đúng, nhà họ Lạc muốn cướp hai đứa rất dễ dàng, vì theo kịp điều kiện nhà họ, bọn theo nhà họ có tương lai hơn theo nhiều, thậm chí nếu ra tòa, tòa án cũng xử hai đứa cho họ dù bọn có đồng ý hay , vì Trình Thất cho cảm giác, bà ta chính là người phán quyết cuối cùng.

      Hạ Mộng Lộ suy nghĩ hồi lâu, cắn răng , “Ký tên là thể nào! Bọn cũng đồng ý! Vậy , giờ hai bên đều lui bước, tôi nghĩ biện pháp để rút ngắn khoảng cách của hai nhà chúng ta, bọn cũng có cha có mẹ, được ?”

      Trình Thất đứng dậy , “Có thể! Nhưng vĩnh viễn đừng mong được bước chân vào cửa nhà họ Lạc! Thêm nữa, trước khi kéo gần khoảng cách của hai nhà, bọn phải ở lại nhà họ Lạc! !”

      “Rầm!” tiếng, của phòng khép chặt.

      Hạ Mộng Lộ tức sùi bọt mép, xoay người nhặt thùng rác đập lên cửa.

      “Cậu bình tĩnh !” Kỷ Lăng Phong nghe hết, lúc này mới xuất .

      được, tôi tức muốn nổ phổi đây! Tức chết tôi rồi! Tại sao thế giới lại có người ngang ngược như bà ta chứ? Già mà nên nết, còn muốn tôi phải tôn trọng! Hừ!” Hạ Mộng Lộ cầm giỏ xách lên , “Tôi phải tìm bọn , nghe khu vui chơi rồi, Lăng Phong, cậu ở nhà giữ nhà, tôi !”

      Lạc Vân Hải, chờ đó, hôm nay tôi xử tôi phải họ Hạ!

      “Này, này, hình như hề liên quan gì tới Lạc Vân Hải hết, đây nhất định phải ý của ta.......” Kỷ Lăng Phong thấy Hạ Mộng Lộ lao xuống lầu, đành chạy ra ban công hô lớn, “Mộng Lộ, cậu đừng kích động, cậu nghĩ lại xem, Lạc Vân Hải lấy lòng cậu còn kịp, thể nào cho người tới uy hiếp cậu! ta muốn uy hiếp sớm uy hiếp rồi..... Mộng Lộ? Mộng Lộ?” Thôi xong, Lạc, tự cầu nhiều phúc !

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 48.1: Mẹ đồng ý ở chung với cha


      “Cha, tụi con muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ! Tụi con muốn chơi cáp treo, chơi rơi tự do, chơi thuyền hải tặc!”

      Trước vòng xoay ngựa gỗ, hai đứa hài lòng ra cầu. Cha hiểu niềm vui của đàn ông. Lúc mới tới cha còn kêu nhân viên đuổi hết mọi người ra ngoài, nếu do hai cậu hết sức phản đối, hôm nay sợ rằng cả khu vui chơi chỉ còn lại ba người họ và đám nhân viên rồi.

      Bộ vest của Lạc Vân Hải vẫn thẳng thớm như cũ, tay nhét trong túi quần, lạnh nhạt nhìn bốn phía, nghe vậy , “ được, trẻ con thể chơi những trò mạo hiểm, hai con còn hai giờ ba mươi phút nữa, nhanh lên !”

      “Con thích! Trò ngựa gỗ xoay này chẳng vui tí nào! Cha, chúng ta tới đây, tiền cũng trả rồi, phải chơi lần cho , nếu rất lãng phí!” Cứ nhìn những người kia xem, chơi vui như vậy, hai cậu cũng muốn chơi.

      Kỷ Khanh Khanh ôm chân Lạc Vân Hải dùng sức lay, “Cha! Cha là người cha tốt nhất thế giới, !”

      Lạc Vân Hải cười lạnh, “Giờ mới biết?”

      Cha thù dai quá!

      Trong lúc Kỷ Đào Đào định tiếp tục xin xỏ thấy Hạ Mộng Lộ hùng hổ chạy về phía này, cần suy nghĩ cũng biết là tới đánh người, bèn vội vàng hô to, “Cha, cha mau lên vòng xoay tốc độ !” Cậu khẳng định, mẹ nhằm vào cha.

      “Hả? Tại sao.... ......”

      “Bốp!” tiếng đập mạnh vang lên, những người xung quanh lập tức quay đầu dám nhìn lâu.

      Lạc Vân Hải bị đánh đến lệch đầu, thấy là Hạ Mộng Lộ gầm , “Em điên hả?”

      Hai đứa giả vờ như thấy gì hết, quay lưng lại, cố làm ra vẻ thảo luận gì đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn len lén nhìn.

      Hạ Mộng Lộ tức đến mức run rẩy cả người, ngẩng đầu nhe răng , “Lạc Vân Hải, có phải đàn ông hay ? Kêu mẹ tới uy hiếp tôi? Bảo tôi cút , để hai đứa lại? có ý gì?”

      Lạc Vân Hải sửng sốt, kêu mẹ tới tìm hồi nào.... .... Hình như đúng là mẹ muốn tìm , cứ cho rằng bà tới khuyên, ai ngờ......

      Lạc Vân Hải cau mày, “Tôi có! Tin hay tùy em!”

      “Luật sư còn mang theo cả hiệp nghị gì đó! Lạc Vân Hải, tôi nhìn ra, lại là người như vậy!” Nếu cố kỵ đây là nơi công cộng, xé xác ta rồi!

      “Mộng Lộ, tôi có! Tôi thề, mẹ tôi giúp tôi khuyên em, tôi cứ cho rằng.....”

      cho rằng cái gì?” Hạ Mộng Lộ dùng giỏ xách đập mạnh vào ngực Lạc Vân Hải, “ , cho rằng cái gì? Cho rằng hai đứa với ? Cho rằng tôi ngoan ngoãn bước vào cái nhà ghê tởm đó.....”

      đợi Hạ Mộng Lộ xong, Kỷ Đào Đào kéo tay Lạc Vân Hải bỏ chạy, “Cha, cha mau chơi vòng xoay tốc độ ! Như vậy mẹ bắt được cha!” Hôm nay mẹ dữ quá, phân tốt xấu gì hết, cha có kêu bà nội tìm mẹ gây rối!

      Kỷ Khanh Khanh ôm đùi Hạ Mộng Lộ, “Mẹ đừng giận! Cha có, tụi con có thể làm chứng, lúc ăn cơm bà nội muốn giúp cha dỗ mẹ về, muốn cướp tụi con, hơn nữa, tụi con chỉ cần mẹ! Mẹ đừng giận!”

      Hạ Mộng Lộ nghe xong mặt càng đen, “Sao? Bắt đầu giúp người đó hả?”

      “Mẹ, cha rất tốt với tụi con, , mẹ tha thứ cha , cha biết sai rồi!” Trời ơi, mẹ nóng quá, cậu sắp chống đỡ nổi rồi.

      Lạc Vân Hải nghe theo lời con trai, vịn lang cang, tung người nhảy lên, lắc mình, hòa vào dòng người xếp hàng, nghĩ thầm, chắc an toàn rồi, nếu mất mặt! Nhưng vừa quay đầu lại, quỷ dạ xoa đứng bên cạnh , bèn tức giận , “Có gì về nhà tiếp!”

      Hạ Mộng Lộ tới để giết người, há có thể bỏ qua cho Lạc Vân Hải. đưa tay nắm lấy vai .... ...

      “Cha mẹ, nhìn bên này!”

      Thấy con trai cầm máy chụp hình, Hạ Mộng Lộ thể nhanh chóng kiềm lửa giận lại, xoay người lộ ra khuôn mặt tươi cười hiền lành, giơ tay tạo dáng chữ V.

      Lạc Vân Hải cũng vội vàng ôm eo Hạ Mộng Lộ, bắt chước tạo hình ngu ngốc của .

      ‘Tách tách’

      Hạ Mộng Lộ vừa định nắm lấy cổ áo Lạc Vân Hải.......

      “Cha, mẹ, nhìn bên này, con muốn chụp trăm tấm, được lộn xộn!” Kỷ Đào Đào chụp liên tục ngừng, mồ hôi trán rơi như mưa. Cho tới giờ, mẹ chưa từng đối xử với ba ba như vậy! Cha rất vô tội, bọn cậu phải giúp đỡ cha!

      Lạc Vân Hải hiểu ý con trai, cười rất vui vẻ, đổi đủ loại tư thế, quan tâm hình tượng gì nữa. Còn chuyện gì mất mặt hơn bị đánh ngoài đường?

      Hai đứa chạy tới chạy lui, đổi đủ góc chụp, bận tối mặt tối mày. Kỷ Khanh Khanh ở bên chỉ đạo, “Cha mẹ đổi kiểu ! Mẹ, mẹ đừng cử động!”

      ‘Tách tách tách tách tách’

      Hạ Mộng Lộ giận tím mặt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Biết bọn cố ý cho nổi điên, nhưng đành làm theo vì cũng muốn để lại ấn tượng xấu, nếu lan truyền ra ngoài, tổng giám đốc Lam Đồ lại là người đàn bà đanh đá, chắc chắn ảnh hưởng đến hình tượng của công ty.

      Đến khi bọn chụp xong, Lạc Vân Hải nhanh nhẹn đẩy Hạ Mộng Lộ ngồi xuống.

      Gì? tới để trút giận chứ phải tới chơi, “ tránh ra!”

      Lạc Vân Hải thắt dây an toàn cho Hạ Mộng Lộ, “Nhiều người như vậy, em la lối cái gì? Nhanh, chơi rất vui!”

      lớn thế này còn chưa từng chơi trò này bao giờ.......

      “Tạm thời bỏ qua cho !” Chơi xong, cho đẹp mặt!

      Khóe mắt Lạc Vân Hai co quắp.

      Thực ra, cũng chưa từng chơi những trò này.... ....

      “Tách tách tách.....!”

      Lúc nãy nghe những tiếng hét chói tai của mấy người chơi trước, Hạ Mộng Lộ rất khẩn trương, nhưng thấy guồng quay cứ chầm chậm thế này, bèn nhìn Lạc Vân Hải, “Tốc độ này mà cũng dám là chơi rất vui?”

      Lạc Vân Hải đen mặt, đột nhiên phát mình rất ngây thơ, tự nhiên lại ngồi ở đây, “Coi như ngắm phong cảnh !”

      Hai người ngồi ở hàng đầu tiên, guồng quay càng lúc càng lên cao, tốc độ vẫn chậm như cũ, đến khi tới chỗ cao nhất, vốn tưởng vẫn xuống với tốc độ này, ai ngờ.... ...

      “A a mẹ ơi!” Ghế ngồi bỗng xoay vòng tròn với vận tốc chóng mặt, bị bất ngờ, Hạ Mộng Lộ thét chói tai, nắm chặt thanh chắn.

      Lạc Vân Hải la hét, cũng chớp mắt, nhưng kỳ thực, các đầu ngón tay sớm trắng bệch, cảm giác bị bay khỏi mặt đất muốn mạng!

      “Cha mẹ giỏi quá!”

      Hai đứa kích động nhảy tưng tưng.

      ngày nào đó, khi bọn cậu lớn, cũng chơi trò này với cha mẹ.

      Lúc xuống, hai chân Hạ Mộng Lộ như nhũn ra.

      Hù chết !

      Lạc Vân Hải đẩy đẩy mắt kiếng, ra vẻ ‘chỉ thường thôi’.

      “Mẹ, mẹ xem mặt mẹ nè, quá khoa trương! Cha chẳng sao cả, cha, cha rất lợi hại!” Kỷ Khanh Khanh ôm chân Lạc Vân Hải .

      Lạc Vân Hải nhún vai, “Thường thôi!”

      Hạ Mộng Lộ trừng máy chụp hình. Mặt sợ tới mức biến hình, trong khi Lạc Vân Hải hết sức bình tĩnh. phục , “Có dám chơi trò kia ?” chỉ hướng thuyền hải tặc.

      !” Lạc Vân Hải ôm lấy hai đứa bước tới.

      Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay, thề, tuyệt phát ra bất kỳ thanh sợ hãi nào nữa, càng làm ra vẻ mặt mất mặt thế này.

      Sau tiếng.... ...

      Ở cửa khu vui chơi, Kỷ Đào Đào cầm xấp hình, lắc đầu liên tục, “Mẹ còn muốn đấu nữa ?”

      cần!”

      đợi Hạ Mộng Lộ mở miệng, Lạc Vân Hải trả lời thay.

      Ba người còn lại nhìn Lạc Vân Hải khó hiểu. bèn đẩy đẩy mắt kính, kiên nhẫn , “Mấy trò trẻ con này, cha còn chưa nhàm chán tới mức cứ lặp lặp lại!” tuyệt đối phải vì sợ mới !

      Hạ Mộng Lộ xoa xoa hai chân, khoát tay , “Mẹ tình nguyện nhận thua!” Chơi nữa? Chắc chắn ói hết! Tên biến thái này, tại sao ta vẫn bình tĩnh như vậy chứ?

      Kỷ Khanh Khanh tay cầm máy hình, tay cầm bịch kẹo lớn, vừa nhai kẹo vừa , “Tiếp theo chúng đâu? Lúc nãy cha cha còn có việc, vậy chờ cha , chúng ta kiếm chỗ ăn đá bào hen?”

      Lạc Vân Hải mất tự nhiên xoay người, ho khan, “Khụ! ra, cha có việc gì gấp lắm, chúng ta thôi!”

      “Cha, lúc trước cha buổi chiều có hội nghị mà!”

      “Cha có là có!” Đứa này biết nắm bắt tình hình gì hết.... ...

      Kỷ Đào Đào tiếp tục , “ ràng cha có! Cha thể lừa gạt trẻ con....... Cha chưa từng !” Kỷ Đào Đào bỗng sửa lời. Cha, cha thông minh!

      Lạc Vân Hải lại lần nữa nghi ngờ hai đứa phải con , vì lúc nào chúng cũng tìm mọi cách để hố . nhét xe đạp của Hạ Mộng Lộ vào cốp sau, tự mình mở cửa xe rồi , “Xin mời!”

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 48.2


      Hạ Mộng Lộ liếc Lạc Vân Hải cái, đẩy hai đứa lên xe.

      Có người bỏ tiền, mắc gì !

      Hạ Mộng Lộ lên xe xong, mới nghĩ, tới đây để tính sổ, sao lại điên điên khùng khùng theo ta lâu như vậy? Sém chút quên mất chuyện kia rồi! nhìn chằm chằm Lạc Vân Hải lúc, bỗng , “Rốt cuộc các người có ý gì? Bảo tôi cút ? Tại sao?”

      “Tôi rồi, phải tôi!” Lạc Vân Hải phiền muộn xoa xoa trán.

      “Cứ xem như phải ! Vậy giờ định thế nào? Vốn tôi còn định cho cơ hội biểu , nhưng giờ có đâu!” Hạ Mộng Lộ ôm ngực .

      Tức chết ! Nếu hôm nay ta cho lời giải thích hợp lý, thề bỏ qua!

      Lạc Vân Hải chưa bao giờ nghĩ mình cũng gặp kiểu người thể lý thế này. Mọi người thường , mẹ chồng nàng dâu hợp, đối với đàn ông mà là chuyện rất khó xử, giúp vợ mang tiếng hiếu thuận, giúp mẹ lại cách nào lấy lòng vợ! “ ra mẹ cũng chỉ muốn bế cháu. Em biết bà thương hai đứa tới mức nào đâu, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Mộng Lộ, ra.......”

      Hạ Mộng Lộ cắn răng. Xem , ta còn dám tán thành! “Ý của là mẹ làm đúng?”

      , ! Như vậy hợp tình hợp lý chút nào! Tôi phản đối! Em yên tâm, sau khi về, tôi chuyện với mẹ. Em tới tìm tôi trước là rất đúng, đáng được ca ngợi!”

      Miễn có thể tiêu lửa giận, bị đánh cái có làm sao? Ôi, làm đàn ông khó, làm đàn ông tốt còn khó hơn!

      Hạ Mộng Lộ miễn cưỡng xem như xuôi tai, nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, “Mẹ .....”

      “Dù thế nào, mẹ cũng là người lớn trong nhà! Em phải , mẹ bá đạo!”

      “Ừ, bá đạo! Cho rằng tôi rất sợ bà? Già mà biết điều! Nếu mẹ dám đến nữa, tôi lấy chổi đuổi ra ngoài cho biết! Lạc Vân Hải, tôi cảnh cáo trước, tôi ghét mẹ , đời này đừng mơ tưởng tôi sống hoàn bình với bà! Mẹ tự đến xin lỗi tôi chuyện này xong đâu!” Cũng may ta đứng về phe , nếu chắc chắn khó mà giữ được hai đứa .

      Lạc Vân Hải gật đầu, “Tôi biết rồi!”

      Đến xin lỗi? lớn thế này còn chưa thấy mẹ xin lỗi ai! Tình hình này, dù Hạ Mộng Lộ xin lỗi bà, bà còn chưa chắc để ý tới chứ chi bà tự xin lỗi.

      Hạ Mộng Lộ thấy Lạc Vân Hải có thái độ hợp tác, làm ầm lên nữa, ôm con trai , “Lúc đầu là chính các người vứt bỏ mẹ con tôi! Hơn nữa là Lạc Vân Hải, phải Hoắc Hâm, pháp luật mà , hai đứa phải con ! Mẹ cứ làm như bà rất rành pháp luật và thân quen với thẩm phán!”

      “Cho dù bà quen với thẩm phán nữa, cũng thể đường vòng!” Lạc Vân Hải phụ họa.

      “Đúng vậy! Có tiền là giỏi lắm sao? Bắt nạt dân thường như tôi! Tôi sinh con dễ dàng sao? Khó khăn lắm mới nuôi lớn được chừng này, tự nhiên lại kêu tôi cút , đó là tiếng người hả?”

      “Chú ý cách dùng từ!”

      Hạ Mộng Lộ trừng mắt cái, nghĩ, quả lời có hơi khó nghe. “Hôm nay tôi muốn dẫn hai đứa về!”

      Lạc Vân Hải sém chút thắng gấp. Sợ rằng như vậy chỉ làm mẹ ghét Hạ Mộng Lộ thêm, bèn mím môi cười , “ ra bọn ở lại cũng phải vì mẹ tôi ép, mà do ngày mai có buổi họp phụ huynh cần tôi !”

      “Tôi tự !”

      “Mộng Lộ, gần đây tôi làm gì có lỗi với em đúng ? Em vô duyên vô cớ đánh tôi cái, tôi có trách em đâu! Dù sao tôi cũng là cha bọn ! Tôi chưa họp phụ huynh bao giờ, rất muốn ! Vừa lúc xem thử trường đó có khả năng hay ? Hơn nữa, cha tôi rất thích bọn , ông hiền hơn mẹ tôi nhiều!” tới đây, Lạc Vân Hải đưa tay phải ra hiệu.

      Kỷ Đào Đào thấy vậy, gật đầu như băm tỏi, “Đúng đó mẹ! Ông nội rất hiền! Ông hi vọng cha và mẹ cưới nhau, còn rất thích mẹ, mẹ là con dâu tốt nhất thế giới!”

      sao? Hạ Mộng Lộ nháy mắt mấy cái, hơi chột dạ, lúc tới mắng người ta rất nhiều, “Ông nội mẹ thế nào?”

      “Ông nội mẹ dịu dàng, xinh đẹp, chỉ có mẹ mới có thể làm mẹ của tụi con!” Kỷ Khanh Khanh giành .

      “Ông nội còn cha thể bắt nạt mẹ, nếu ông nội đánh cha!” Kỷ Đào Đào tiếp lời.

      Lửa giận của Hạ Mộng Lộ tiêu mất ít, mím môi cười , “?” ra trong mắt cha Lạc Vân Hải, lại tốt như vậy? Ngày đó chỉ có Trình Thất dẫn người tới , còn ông , nên có bất kỳ ấn tượng xấu nào, giờ nghe vậy ngược lại còn có chút tôn kính.

      Lạc Vân Hải đáp, “Dĩ nhiên! Cha em rất tốt bảo tôi phải cố gắng giữ chặt! Tôi cũng cho là vậy!”

      “Bớt dẻo miệng ! Cho rằng như vậy là có thể giảm bớt tội lỗi của ? có cửa đâu! Lạc Vân Hải, tôi cho biết, đời này đừng nghĩ tôi tha thứ cho ! Có số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ! Đánh cái tát rồi cho viên đường, tôi dễ dụ vậy sao?”

      Em đập tôi cái tôi còn chưa gì đó...... Khóe miệng Lạc Vân Hải co giật “Rốt cuộc em khó chịu cái gì? ra ! Chuyện lúc trước tôi giải thích rồi, giải thích lại lần hai. Còn về bọn , em yên tâm, tôi giành con với em, giống như ba em, chăm sóc tốt cho ba mẹ con, tuyệt đối ép buộc em làm chuyện em thích!” nghĩ ra, rốt cuộc làm gì khiến lạnh lùng như vậy.

      Hạ Mộng Lộ gì, chuyện để ý ra ai cũng xấu hổ, tối thiểu giờ vẫn còn chút hi vọng để bám víu, tin tưởng ra hề phản bội , như vậy lúc ở chung chỗ mới cảm thấy khó chịu. Giờ mọi chuyện nằm trong tầm tay nữa rồi, vì bọn bắt đầu thích .

      Lạc Vân Hải siết chặt tay lái. Hạ Mộng Lộ chịu , có hỏi nữa cũng chỉ tự tìm mất mặt. đành cười trấn an, “ sao! Chờ ngày nào đó em muốn rồi cũng được! Hôm nay đừng bàn những chuyện này nữa, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới có cơ hội ở chung thế này, tạm thời bỏ qua mọi khúc mắc, Quốc Hào ăn bữa lớn được !”

      “Được ạ! Nghe ở đó có tôm hùm rất to, con muốn ăn tôm hùm!” Kỷ Khanh Khanh hoan hô.

      “Được! ăn tôm hùm to!” Lạc Vân Hải đạp chân ga, chạy thẳng tới Quốc Hào.

      “Trời! phải là xe của chủ tịch Lạc sao? Nhanh nhanh nhanh, đứng ngay ngắn vào nào!” Quản lý Quốc Hào khẩn trương nhìn chiếc xe màu đen từ từ tiến vào. Có thể có bảng số đẹp cỡ này, trừ Lạc Vân Hải, còn có thể là ai? Hơn nữa, xe Rolls-Royce số lượng có hạn, muốn quên cũng khó!

      Nhân viên của Quốc Hào nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn. Đây chính là khách ‘bự’, ra tay hào phóng, thành viên cấp kim cương!

      Lạc Vân Hải xuống xe, còn áo khoác, chỉ còn chiếc sơ mi trắng, cổ áo mở rộng để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng, cổ tay là chiếc đồng hồ nổi tiếng trị giá cả triệu, ngón áp út đeo nhẫn kim cương to đùng, chói mắt! Phong cách xuất chúng, giận tự uy!

      Mấy nhân viên nữ của Quốc Hào thầm than, đàn ông tốt đều kết hôn hết rồi!
      Lạc Vân Hải kéo cửa sau ra, bé trai kháu khỉnh nhảy xuống, ngay sau đó, lại thêm bé trai giống như đúc đứa trước nhảy xuống, cuối cùng, các nhân viên nữ của Quốc Hào khổ sở mím môi, người phụ nữ, người phụ nữ mang nhẫn giống bước ra, chắc hẳn là người vợ thần bí trong lời đồn!

      Cả nhà bốn người, trông rất hạnh phúc, xem ra hoàn toàn có cơ hội rồi!

      Lạc Vân Hải ôm Kỷ Đào Đào bước vào khách sạn, thèm liếc mấy nhân viên xếp hàng kia lấy cái, vẻ mặt lạnh lẽo khi chuyển sang nhìn Hạ Mộng Lộ bỗng trở nên rất dịu dàng, “Chỗ này được cho là trong năm chỗ đáng ăn nhất cả nước!”

      “Vậy chắn hẳn rất mắc?” Hạ Mộng Lộ ôm chặt Kỷ Khanh Khanh. Lần đầu tiên đến nơi sang trọng thế này, cũng may ăn mặc xem như phù hợp, nhưng sảnh lớn tráng lệ vẫn khiến hơi khẩn trương.

      “Nếu em thích kinh doanh khách sạn, mua lại cũng được!” có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều đến mức xài hoài hết!

      Hạ Mộng Lộ nuốt nuốt nước bọt. Kẻ có tiền đáng ghét!

      Vào phòng riêng xong, Hạ Mộng Lộ cầm thực đơn lên xem, vừa thấy giá những món đó, hút hơi, chậm rãi khép lại, “Cái đó...... Nếu chúng ta đổi chỗ khác ?”

      sao! Thích ăn gì cứ gọi thoải mái!” Đột nhiên Lạc Vân Hải phát vẫn chưa cho Hạ Mộng Lộ tiền tiêu vặt, người khác bao nuôi tình nhân cũng phải tốn hàng triệu, huống chi là vợ hợp pháp. Nghĩ vậy bèn móc bóp ra, rút thẻ bạch kim đưa qua, “Xài tùy ý!”

      “A! quá!” Nhân viên phục vụ nuốt nước miếng. Đúng là người chồng tốt!

      Hạ Mộng Lộ cầm tấm thẻ lên, “Bên trong có bao nhiêu?”

      Lạc Vân Hải thản nhiên , “Đủ để mua khách sạn này!”

      Mua...... Mua Quốc Hào? Hạ Mộng Lộ run tay, nhiều tiền như vậy? Nghe tụi , lấy được hai mươi triệu từ tay , chẳng lẽ là ? run giọng hỏi, “.... ... thiệt hay giỡn?” Tại sao lại cho tiền? Kỳ lạ, người biết còn tưởng là vợ của đó!

      “Tôi giống giỡn à? Vợ của Lạc Vân Hải tôi sao có thể có tiền xài thoải mái? Chờ sau này em nghĩ thông, tất cả tài sản của tôi, nửa là của em, cho nên.......” chờ người phục vụ khỏi, tiếp tục , “Cho nên khi nào chúng ta mới ly hôn? Rồi đăng ký kết hôn chính thức?” phải Hoắc Hâm, là Lạc Vân Hải!

      Hạ Mộng Lộ cất thẻ vào giỏ xong, hừ lạnh , “Tôi thích ly dị!” Cho rằng như vậy là vào khuôn khổ? thể nào, nhiều nhất chỉ có thể giống như ba mẹ ! Đó là cực hạn vì nể mặt tụi , nếu ngay cả gặp cũng chẳng thèm.

      Người này là.... ........ Lạc Vân Hải tiếp tục dụ dỗ, “ ra kết hôn rất có lợi! Trước khi kết hôn hãy làm bản hiệp nghị, nếu ly hôn, nửa tài sản của tôi về tay em. Tài sản của tôi ít, là người giàu có nổi tiếng thế giới! Hạ Mộng Lộ, em nghĩ lại sao?” Trước kia phải rất tiền?

      “Đây là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, tiền đủ xài là được rồi, nhiều làm gì? Chết cũng có mang theo được đâu? giờ tình cảm của tôi và Vũ Hinh rất tốt, tiền đồ sáng lạn, cần tôi lo. Cha mẹ tôi già, lại muốn yên ổn dưỡng lão, nhất định phải kinh doanh khách sạn. cách khác, dù tôi cho cha mẹ tiền, cha mẹ cũng lấy. Về phần tụi , tôi và cùng nuôi, tìm thuê căn phòng gần nhà để tôi dọn qua!”

      Lạc Vân Hải thầm nghĩ, xem ra mẹ chuyến cũng phải công cốc, “Xung quanh nhà tôi có phòng nào tốt cả. Vầy , dù sao căn biệt thự gần biển kia cũng bỏ , em hãy thiết kế lại, xong xuôi chúng ta ở chung. Yên tâm, chỉ là ở chung nơi, còn vẫn đường ai nấy ! Dù tôi có tiền, nhưng tiền này cũng phải nhờ gió thổi tới, tách ra ở riêng, tiền điện tiền nước cũng ít, hơn nữa hai ta ở chung, phòng đứng tên hai người, hơn nữa, tất cả phí phát sinh do tôi phụ trách!”

      Hạ Mộng Lộ hừ tiếng, “Tự nhiên ân cần, phải lừa gạt cũng là ăn trộm!”

      “Chẳng phải tôi vì tụi sao? Em nghĩ lại xem, chúng ta ở riêng ảnh hưởng xấu tới trưởng thành của các con, đúng ?” Lạc Vân Hải xong sờ sờ đầu hai đứa .

      Kỷ Đào Đào càng nghe càng kích động, “Đúng đó mẹ! Rất tốt! Gần đây ba ba , ba ba kết hôn rồi có con, vậy ba ba còn thương tụi con nữa! Chỉ có cha là vẫn thương tụi con thôi!” Ở chung với cha, có thể ngày ngày được ăn tôm hùm to, thi được chín mươi lăm điểm còn được Disney chơi. Từ sau khi biết cha, cuộc sống của bọn họ tốt hơn rất nhiều, còn sợ phải ngủ vòm cầu nữa. Hơn hết là cha rất uy phong, vừa rồi có rất nhiều người cúi chào cha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :