1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh, cách xa tôi một chút - Nguyên Viện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 10.1

      Edit: babynhox
      Beta: diep diep

      "Chia tay" Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Quan Hướng Lam lập tức rời khỏi nhà họ Ngôn cũng quay đầu lại nhìn Ngôn Tử Ngự. Tên khốn kia, chán ghét muốn chết! cũng muốn nhìn thấy nữa!

      Đúng, biết lời của , từ trước đến nay chuyện tình cảm rất khó , nhất là tình ; mặc dù lý trí biết lý lẽ này nhưng tình cảm của lại thể chấp nhận.

      Khi nhìn thấy vẻ mặt xem thường kia, lòng của liền tổn thương.

      Được rồi, phải là người vợ lý tưởng trong lòng , kích động dễ giận, từ trước đến nay làm việc nhìn trước nhìn sau, thế nhưng đó chính là ! Cá tính của chính là như vậy!

      Nếu như thể tiếp nhận nổi, tại sao phải thích ? Tại sao phải qua lại với ? Đối với , rốt cuộc là cái gì? Dường như trong chuyện tình cảm này chỉ có mình bỏ ra, lo được lo mất cũng chỉ có , mà sao? Bộ dạng tỉnh táo lạnh nhạt, chẳng lẽ cũng thấy lo lắng trong lòng sao?

      "Ngôn Tử Ngự! chết ! chết !" rống giận, dùng sức ném gối đầu lên cửa phòng.

      "A Lam, con làm sao vậy?" Mẹ Quan gõ cửa, lo lắng hỏi con .

      " có, có sao!" Cắn môi, Quan Hướng Lam chua xót trả lời.

      Mẹ Quan cũng tin, bà lập tức đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy căn phòng bị con đập phá loạn lên, chân mày lập tức nhíu lại."A Lam, con tức giận cái gì? Đập phá đồ trong phòng thành như vậy, còn có, con và A Ngự là thế nào? Có phải các con cãi nhau hay ?"

      "Ai muốn cãi nhau với ta? Con và ta có liên quan gì, có cái gì mà phải cãi nhau !" Quan Hướng Lam nằm lỳ ở giường, buồn buồn trả lời.

      "Nếu phải là cãi nhau, sao mấy ngày nay vẻ mặt con khó coi như vậy? A Ngự cũng vậy, gương mặt cũng u, hai người các con là thế nào? phải lúc mới bắt đầu rất tốt sao?"

      Bà cũng phải là người mù, hai đứa bé bí mật làm cái gì, bà và bạn già đều nhìn thấy ràng, chẳng qua là thẳng ra, muốn cho hai người thuận theo tự nhiên. nghĩ tới ràng phút trước hai người còn ngọt ngọt ngào ngào, sao bây giờ lại cãi nhau thành như vậy?

      "Nào có tốt? Con hận ta muốn chết!" Quan Hướng Lam tức giận .

      Thấy con như vậy, mẹ Quan thở dài, lo lắng vuốt tóc con ."A Lam, xảy ra chuyện gì? Con bị ủy khuất gì? với mẹ."

      Lời quan tâm của mẹ Quan làm cho lỗ mũi Quan Hướng Lam chua xót, cắn môi, cũng kiềm nước mắt được nữa, xoay người dùng sức ôm mẹ.

      "Mẹ, con tệ như vậy sao?" Dựa vào trong ngực mẹ, nghẹn giọng , khuôn mặt nhắn mệt mỏi."Con biết con rất kích động, tính tình lại hung ác, tuyệt đối dịu dàng, rất xứng xứng với Ngôn Tử Ngự, có đúng hay ?"

      " bậy!" Mẹ Quan trách ."Con chính là con bảo bối mẹ dạy dỗ, sao mẹ lại biết tính của con? Ai dám con xứng với bất cứ kẻ nào!"

      "Nhưng mà... Ngôn Tử Ngự, ta muốn lấy con... Con cũng là muốn gả cho ta! Ai thèm chứ? Nhưng... Nếu như muốn lấy con, vậy tại sao muốn qua lại với con? Nếu qua lại với con, tại sao muốn công khai? Mặc dù lúc bắt đầu là con cầu công khai, nhưng vì sao ta lại nghe lời như vậy. . ."

      hiểu , từng để ý đến sao?

      Nghe con , chân mày của mẹ Quan lập tức cau chặt, hơi giận mà hỏi ."A Lam, là chính miệng A Ngự muốn cưới con sao?"

      "Chính tai con nghe được... ta mày nhíu lại chặt, ta còn thích cũng thể bảo đảm thích bao lâu... Đúng vậy, lại thể bảo đảm, con cũng phải là chưa từng chia tay!"

      Dễ hợp dễ tan! Cũng phải là hiểu đạo lý này! Nhưng tại sao lần này chia tay lại rất buồn rất buồn, buồn hơn so với những lần chia tay trước kia.

      hối hận, nếu biết cũng đánh cuộc cái gì với Lina Hạ, như vậy cũng nghe mấy lời này, cũng khó chịu như vậy...

      "Mẹ, con chia tay với ta, là con mở miệng, dù sao sớm muộn gì cũng kết thúc! Vậy bằng con mở miệng trước, như vậy mới mất thể diện... " cười , nhưng nước mắt cũng ngừng rơi xuống.

      Cắn môi, nhịn được khóc lớn lên."Nhưng mà... Tại sao con chia tay trước, con lại vui vẻ, tại sao... "

      khóc hỏi, nhưng có đáp án, chỉ cảm thấy tim rất đau rất đau...

      đáng chết! Tự mình muốn chia tay liền , ngay cả câu giải thích cũng nghe .

      Ngôn Tử Ngự cũng phát cáu, được lắm! Chia liền chia, ai thèm?

      Nhưng mấy ngày trôi qua, kia đúng là như mất tích vậy, ngay cả cố ý ngang qua trường học lúc có tiết, cũng thấy bóng người của , dường như biến mất dấu vết, khiến cho rất quen.

      Trong lòng cũng trở nên sốt ruột, căn bản là bình tĩnh được.

      Đáng chết! biết, quả bom này, thế giới bình yên của bị phá hủy! Ngôn Tử Ngự mím môi, nhịn mấy ngày, tới nhà họ Quan, muốn tìm đáng đáng chết này chuyện " tốt" chút. nhấn chuông cửa, mẹ Quan mở cửa, lúc thấy cũng còn tức giận, vẻ mặt lại rất lạnh nhạt."A Ngự à, có chuyện gì sao?"

      Ngôn Tử Ngự phải là ngu ngốc, cũng biết gần đây hai người già nhà họ Quan bất mãn với , lễ phép mở miệng."Mẹ Quan, con muốn tìm tiểu Lam."

      "A Lam ra ngoài rồi." Mẹ Quan lạnh nhạt trả lời."Bác thấy gần đây tâm trạng con bé tốt, liền kêu con bé ra nước ngoài giải sầu rồi, mới vừa ra xe buýt chuẩn bị xuống núi."

      " nước ngoài?" Ngôn Tử Ngự sửng sốt, gót chân chuyển cái, liền muốn chạy theo.

      "A Ngự!" Cha Quan bỗng xuất gọi lại.

      "Cha Quan." Ngôn Tử Ngự dừng bước lại, gấp gáp đáp."Cha Quan, con có việc trước, hôm nào ... "

      " vào, bác có chuyện muốn với con." Cha Quan nhàn nhạt mở miệng, giọng cũng rất kiên định. Thấy thế, Ngôn Tử Ngự miễn cưỡng kềm chế hoang mang ở trong lòng, vào nhà họ Quan."Ngồi ." Cha Quan để Ngôn Tử Ngự ngồi ở đối diện, bắt đầu pha trà."Cha Quan, bác có chuyện gì muốn với con?" Ngôn Tử Ngự lại mất kiên nhẫn, vào giờ phút này chỉ muốn chạy tới tìm Quan Hướng Lam, căn bản là có tâm trạng pha trà.

      Cha Quan đảo trà, nâng tách trà lên uống hớp, lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng."A Ngự, con nhà bác là đứa ngu ngốc."

      "Cha Quan?" Ngôn Tử Ngự ngẩn ra.

      "Con bé rất ngốc, đứa ruột thẳng, ngay cả ngoằn ngoèo cũng biết, làm bất cứ chuyện gì cũng luôn là thân thể trước suy nghĩ, con bé chỉ gây họa, chỉ biết gây phiền toái, đơn giản chính là rất tệ, có bất kỳ ưu điểm nào, nhưng mà... "

      Cha Quan ngẩng đầu nhìn Ngôn Tử Ngự, ánh mắt sắc bén."Con bé rất thà, rất thẳng thắn, chỉ cần là người con bé nhận định, cất giữ thứ gì với người đó, dù trước kia co ghét người đó như thế nào cũng đối xử tốt với ta."

      "Con biết." Điểm này, Ngôn Tử Ngự hiểu hơn bất cứ ai. Khi còn bé, mở miệng ngậm miệng ghét , nhưng khi có người hãm hại , chính là người đầu tiên tìm người đó tính sổ. Mặc dù lúc học trường trung học cơ sở ghét , nhưng khi những thiếu niên xấu xa kia muốn chặn đánh , cũng là ra mặt giải quyết.

      chưa từng nghĩ tới có cần giúp hay , chỉ làm, hơn nữa chưa từng với làm gì.

      Đối với , đây phải là chuyện cần . Nhưng mà, đều nhìn thấy tất cả.

      như vậy khiến cho cảm thấy thú vị, lần đầu tiên nhìn thấy người ngu như vậy, như thế khi còn bé coi như xong, ngay cả trưởng thành cũng giống vậy?

      cảm thấy là đứa ngốc, nhưng mà như vậy lại làm cho ấn tượng sâu sắc, ban đầu biết phải rời xa trấn người đầu tiên nghĩ đến chính là .

      Cho dù ra nước ngoài, vẫn thường nhớ tới , luôn tự chủ được so sánh với những người xung quanh, đối với , vẫn là kỷ niệm tươi đẹp của . Mười năm sau, trở lại, D.Đ.L.Q.Đ người đầu tiên muốn gặp chính là , rất tò mò, biết đứa ngốc trong trí nhớ có còn ngốc hay , hay thay đổi? Nhưng thay đổi, vẫn giống như trước kia, ngốc đến làm cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng cũng làm cho người ta thích, chính là như thế mà đoạt lấy tim của khiến .

      "Cha Quan, con hiểu ý của bác." Nâng tròng mắt đen lên, Ngôn Tử Ngự kiên quyết bình tĩnh nhìn cha Quan."Tiểu Lam tốt, con biết hơn bất cứ ai."

      "Ừ!" Cha Quan hài lòng gật đầu, cười khẽ." ! Xe buýt sắp chạy ."

      "Dạ!" Ngôn Tử Ngự gật đầu với hai người già nhà họ Quan, xoay người lập tức vọt ra cửa.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 10.2

      Edit: babynhox
      Beta: diep diep

      Quan Hướng Lam lẳng lặng ngồi ở ghế dài, chờ xe buýt đến.

      Trong đầu , tất cả đều là người kia!

      Từ khi chia tay cũng qua mấy ngày, có tới tìm , hai người cứ vậy mà chia tay, rất giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, vẫn luôn nghĩ tới . ràng người chia tay chính là , nhưng có tiền đồ cũng là , động chút là nghĩ đến .

      "A!" Quan Hướng Lam nhịn được than thở, ngẩng đầu lên, thấy xe buýt tới, xách valy bên cạnh đứng dậy.

      Xe buýt ngừng lại, cửa xe mở ra, xách valy lên chuẩn bị bước lên xe buýt.

      "Quan Hướng Lam, em đứng lại đó cho !" Đột nhiên tiêng rống giận từ phía sau truyền đến.

      Nghe được giọng này, Quan Hướng Lam sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, valy tay liền bị cướp .

      "Họ Quan, cho em biết, em đừng mong đâu!" Ngôn Tử Ngự thở hổn hển, dùng sức ném valy tay đến nơi xa.

      ".. " Quan Hướng Lam ngạc nhiên nhìn , quật cường mở miệng." muốn làm gì? Đừng quên chúng ta chia tay, cách xa tôi chút !"

      "Chia cái rắm!" Ngôn Tử Ngự cũng còn tính nhẫn nại, đối mặt với , quả tỉnh táo là lãng phí, chỉ có thể cùng thẳng thắn với ."Quan Hướng Lam, có đồng ý chia tay với em sao? Quan tiểu thư, em có thể đừng mỗi lần như vậy đều tự mình quyết định hay ?"

      " lại muốn lấy tôi, tại sao tôi phải qua lại với ?" Lãng phí thời gian, tuổi xuân của .

      "Được, em muốn kết hôn có phải ? ! Chúng ta lập tức công chứng." Ngôn Tử Ngự bắt được tay của .

      Quan Hướng Lam bị hù dọa, vì lời của mà ngực lên xuống dữ dội, dùng sức hất tay của ra.

      " điên sao? Tôi cũng muốn gả cho !" Hơn nữa, có người nào cầu hôn lại dùng giọng điệu, thái độ này sao?

      "Quan tiểu thư, nếu em muốn như thế nào?" Ngôn Tử Ngự rất bất đắc dĩ nhìn ."Em , rốt cuộc em muốn như thế nào? Bây giờ liền ràng lần." chịu đủ rồi, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị ép điên!

      "Tôi...... "

      "Như thế nào? !" Ngôn Tử Ngự lớn tiếng hỏi.

      "... hung dữ cái rắm!" Quan Hướng Lam cũng nổi giận rống với , " ràng là lỗi của , hung dữ cái gì?"

      "Được, lỗi của , vậy sai ở đâu? Em !" Ngôn Tử Ngự cũng tức giận, cái gì mà phong độ đàn ông đều mất hết, đối mặt với dã man này cần!

      "Sao đến chuyện lấy tôi liền cau mày, bộ dáng như nhìn thấy quỷ là như thế nào? chê tôi có phải hay ?" Được, muốn có đúng hay ? liền ra toàn bộ bất mãn."Còn nữa, sao công khai quan hệ của chúng ta? Đúng rồi, lúc bắt đầu là tôi cầu che giấu, nhưng mà tôi lén lén lút lút lâu như vậy cũng đủ rồi? Sao cầu công khai quan hệ? Hả? !"

      Ngôn Tử Ngự hít sâu cái, liều mạng đè nén lửa giận xuống, nhưng mà rất khó, đối mặt với này, rất khó nổi giận.

      "Quan đại tiểu thư, em có nhớ hay , từ hai chúng ta hợp, thích em ngoài dự tính của , cũng nghĩ tới chuyện kết hôn xa như vậy? Hơn nửa, có ghét bỏ chuyện kết hôn với em sao? có sao? Em có nghe được như vậy sao?" càng giọng càng lớn.

      "Em --. . . " Quan Hướng Lam bị rống sửng sốt, thoáng chốc nên lời.

      "Còn nữa, còn có tìm em tính món nợ này, em có gì sao lại bị Lina chia rẽ? Em cứ tin như vậy sao? Còn nữa, sau này em làm bất cứ chuyện gì có thể nghe giải thích trước hay , đừng nổi bão xong liền chạy ?"

      "Em... " Quan Hướng Lam nháy mắt, sao càng lại càng biến thành sai vậy, bất mãn trừng ."Vậy... Sao chuyện công khai quan hệ?"

      đến đây, Ngôn Tử Ngự bất đắc dĩ hơn."Quan Hướng Lam, em cảm thấy cái trấn này rộng bao nhiêu? Em cảm thấy quan hệ của chúng ta có thể giấu bao lâu? Em có muốn kéo người trong trấn tới hỏi, hỏi bọn họ có phải biết quan hệ của chúng ta rồi ?"

      "Đúng vậy! Chúng tôi biết từ lâu rồi!" Bên cạnh truyền đến tiếng đồng ý.

      Hai người lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn, chẳng biết lúc nào toàn bộ người trong trấn vây quanh bốn phía,hứng thú nhìn bọn họ.

      "Ầy! Biết rất còn phải giả bộ ngu, chúng tôi kín miệng rất cực khổ!" gã Châu Âu mở miệng tiếng Đài Loan.

      "Hắc hắc, vì phối hợp với các người, làm bộ kín miệng rất cực khổ!" Mọi người cùng kêu lên.

      "Các người, các người... " Quan Hướng Lam lúng túng đỏ mặt."Các người biết từ lâu?" tưởng rằng bọn họ giấu rất kỹ rồi.

      "Đúng vậy!" Mọi người gật đầu.

      "Như thế nào? Em còn gì để ?" Hai tay vòng lên ngực, Ngôn Tử Ngự nhìn chằm chằm.

      Ngay từ lúc bắt đầu liền phát vẻ mặt kỳ lạ của người trong trấn, cũng phải là ngu ngốc, sao lại nhìn ra quan hệ lén lút của và Quan Hướng Lam lộ ra từ lâu chứ?

      Cũng chỉ có ngu ngốc này nhìn ra.

      "Em... " Quan Hướng Lam cắn môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn , biết lần này đuối lý, "Nhưng, nhưng mà... "

      "Thế nào?" Ngôn Tử Ngự lạnh lùng nhếch mày.

      "Nhưng mà em vẫn lo lắng... " cúi đầu giọng : "Em vẫn đoán được suy nghĩ gì, ngay cả thích em cũng nắm chắc, dù sao tiêu chuẩn người phụ nữ muốn cũng rất cao, căn bản là em cũng ... Ưm!"

      để cho hết lời, Ngôn Tử Ngự cúi đầu hôn .

      Về phần người vây xem bên cạnh, tùy tiện , muốn nhìn liền nhìn!

      "Ngu ngốc! Bớt suy nghĩ lung tung những thứ này có được ." cắn môi của , giọng hung ác."Đời này em đủ suy yếu rồi, em đấy, đừng hở tí là suy nghĩ lung tung hành hạ có được !"

      biết suy nghĩ gì, cảm thấy kém Lina Hạ, nhưng mà hiểu, đối với , là độc nhất vô nhị, cho dù vì mà cuộc sống của đảo loạn, cũng cam tâm tình nguyện!

      Nghe được , Quan Hướng Lam chỉ ngây ngốc mà nhìn , thể tin được lời mình vừa nghe.

      ", mới vừa ... " có nghe lầm hay ?

      "Được rồi, Quan Hướng Lam, muốn chết cái ngu ngốc em đấy!" Ngôn Tử Ngự tức giận rống với , nặng nề hôn môi của , " cho em biết, sau này em còn dám hai chữ chia tay, làm cho em chết rất thảm!" hung dữ cảnh cáo. Giọng điệu của rất hung dữ, sắc mặt cũng rất khó coi, tuyệt đối dịu dàng, nhưng Quan Hướng Lam lại cảm thấy trong lòng rất ngọt...

      ", bao giờ ... có nữa." Quan Hướng Lam nhón mủi chân lên, đưa tay vòng ở cổ Ngôn Tử Ngự, dùng sức hôn trả lại , bao giờ ... nghi ngờ tim của nữa ."Ngôn Tử Ngự, em cũng rất rất !"

      lớn tiếng tỏ tình, ôm hôn nhiệt tình, về phần người vây xem bên cạnh . . . À ― sao cả!

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Kết thúc

      Edit: babynhox
      Beta: diep diep

      Nhờ màn tỏ tình ở trạm xe bus, Quan Hướng Lam và Ngôn Tử Ngự rất nổi tiếng, trở thành nhân vật làm mưa làm gió, nhiều tháng liên tiếp đều bị người trong trấn mổ xẻ. Mổ liền mổ, Quan Hướng Lam cũng sao, dù sao bây giờ có tình mọi chuyện đều tốt, tình nguyện bị mổ xẻ!

      Hơn nữa thời gian lâu dài, đề tài này cũng dần dần phai nhạt, thấy rất thông suốt!

      Chẳng qua là gần đây lại cảm thấy là lạ... Chính xác mà , là ánh mắt của người trong trấn nhìn rất kỳ lạ.

      Ánh mắt kia rất mập mờ, thậm chí còn xì xào bàn tán sau lưng , nhưng khi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bọn họ lại lập tức giải tán, nếu chính là làm như có việc gì mà cười với ; loại thái độ giấu đầu hở đuôi này càng làm cho nghi ngờ.

      "Ngôn Tử Ngự, có cảm thấy gần đây ánh mắt của người trong trấn nhìn chúng ta rất kỳ lạ ?" đường, Quan Hướng Lam giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.

      "Ừ... Có chút." Ngôn Tử Ngự cau mày, kể từ khi tỏ tình ở trạm xe bus, người trong trấn thấy bọn họ liền cười rất mập mờ.

      Nhưng mà quan tâm, dù sao sau khi biết Quan Hướng Lam, cũng hy vọng có cuộc sống yên ổn rồi.

      Chẳng qua là, ánh mắt của người trong trấn nhìn bọn họ rất kỳ lạ, cái loại ánh mắt đó giống như bọn họ là động vật quý hiếm trong vườn thú để cho người ta ngắm nhìn, khiến cho cảm thấy có cái gì đó rất đúng.

      "Kỳ lạ, em hỏi ra được gì, ngay cả mấy đứa quỷ trong trường học cũng thường cười với em rất kỳ lạ mà thể hiểu được." Quan Hướng Lam cau chặt mày.

      "Đừng suy nghĩ nữa, qua thời gian là được rồi." Cảm thấy đây là chuyện , Ngôn Tử Ngự nhún vai, cảm thấy rất phiền."Đúng rồi, vào nhà sách, muốn mua quyển sách."

      qua nhà sách trong trấn, Ngôn Tử Ngự thuận miệng , hai người lập tức vào.

      Trong nhà sách, ngoại trừ chủ tiệm còn có hai người Châu Âu, vừa nhìn thấy bọn họ, hai người lập tức im lặng, vẻ mặt hơi khẩn trương.

      "Ơ kìa! Các người cùng dạo nhà sách sao?" Vẻ mặt người Châu Âu co quắp cười hỏi.

      "Đúng vậy!" Mặc dù cảm thấy thái độ người này rất kỳ là, nhưng Quan Hướng Lam vẫn cười gật đầu, tiện tay cầm lấy sách giá.

      "A! Từ khi nào nhà sách có loại tiểu thuyết này vậy?" tò mò hỏi chủ tiệm.

      "Ừ... Cảm thấy tệ liền nhập vào." Chủ tiệm nhà sách đẩy gọng mắt kính đen cái.

      "À!" Quan Hướng Lam gật đầu, nhàm chán tiện tay lật lật, nhưng càng lật, chân mày dần dần nhíu chặt.

      Kỳ lạ, sao cái trấn miêu tả trong tiểu thuyết này giống như trấn Đào Hoa vậy? Hơn nữa sao nam nữ chính cũng giống như vậy...

      Tay Quan Hướng Lam run lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

      "Tiểu Lam, sao vậy?" Thấy sắc mặt đúng, ngôn Tử Ngự nghi ngờ hỏi."Sách này có gì sao?"

      cầm lấy sách tay , lật chút, sắc mặt cũng dần dần thay đổi...

      Quan Hướng Lam giận đến thân thể phát run, nhìn chằm chằm vào cái tên phía dưới sách, mắt đẹp liền híp lại.

      "Đan Tiểu Phù ——" Tiếng rống giận dử từ nhà sách vang dội cả trấn . Ầy! Người ở trong trấn Đào Hoa đều giơ lên ngón tay cái với tiểu thư nào đó, trăm miệng lời

      Đáng khen! Có can đảm!


      Hoàn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :