Chương 486: Thiên Vận Thất Tử. Lúc này gần đến buổi trưa, mặt trời chói chang nhô lên cao, tỏa ra từng trận hơi nóng. Vương Lâm mặc áo tím, tóc dài phất phơ theo gió, có cảm giác rất phiêu dật. đỉnh Tử Tông Sơn, dọc đường phàm là Tử Tông đệ tử nhìn thấy Vương Lâm, kể gần xa, đều dừng bước cung kính ôm quyền, xưng hô là thất sư tổ! Vương Lâm đường , dần dần trong lòng có chút hiểu ra. Thiên Vận Tông này hề giống như những tông phái Chu Tước Tinh trong việc phân chia vai vế, mà kế thừa môn phái thượng cổ tu tiên lấy thứ tự nhập môn trước sau để xác định. Vì thế, nếu phải là người đột nhiên nhập môn như Vương Lâm, hơn nữa việc phân chia vai vế lại vô cùng nghiêm khắc, bao giờ xuất việc thay thế. Điều này cũng giải thích vì sao Tôn Vân năm đó ràng trở thành Thiên Vận Thất Tử, nhưng thấy Triệu Tinh Sát vẫn phải gọi tiếng đại sư huynh như trước! Tử Tông Sơn lớn, Vương Lâm từ trước tới giờ tra xét nhiều lần, giờ phút này cũng còn xa lạ, chỗ tới là Phẩm Linh Các của Tử Tông! Lầu các này là chỗ các đệ tử hằng ngày lĩnh đan dược linh thạch, lệnh bài mà Bạch Vi lấy chính là từ nơi này. Thân là đệ tử của Thiên Vận Tử tất nhiên được hưởng thụ vài quyền lợi, ví dụ như tiên ngọc được lượng nhất định. Vừa rồi nghe Bạch vi về việc này, nên lúc này mới tới đây lĩnh tiên ngọc. - Nếu muốn tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử, bản lãnh nhất định phải đạt tới Biến Trung Kỳ! Ở Thiên Vận Tông này, Vương Lâm ta phải làm người ương ngạnh, nơi này cũng phải là nơi cần phải che giấu khả năng, khi chính mình yếu thế, chỉ sợ lập tức bị người khác giẫm nát trong lòng bàn chân. Thậm chí Thiên Vận Tử cũng ngầm đồng ý với loại hành vi này, nếu , chắc chắn xuất cảnh tượng chém giết lúc trước! khi như vậy, ta muốn xem Vương Lâm ta rốt cuộc trong Thiên Vận Tông này được tới đâu, chỉ cần động chạm đến sư tôn Thiên Vận Tử, ở đây tất cả đều cứ theo tự nhiên mà làm! Vương Lâm trong mắt lóe lên tinh quang. Phẩm Linh Các nằm ở lưng chừng núi, bình đài rộng lớn. Lầu xây chín tầng, từ xa nhìn lại thấy linh lực bên ngoài nồng đậm, trào ra như sóng gợn, khuếch tán khắp nơi. Toàn bộ lầu các được tạo thành tử thanh ngọc, trông tràn ngập cảm giác tang thương, dường như trải qua gió mưa vô số năm tháng vậy, thậm chí bên ngoài còn có số tảng đá biến thành màu xám. ít dây leo màu xanh biếc từ những khe hở của lầu các mọc ra, quấn quýt bao trùm khắp tầng . những dây leo này cứ đoạn lại có những đóa hoa màu tím nho xuất , màu sắc dị, tỏa ra hương thơm động lòng người. Ở phía dưới lầu còn có tòa trận pháp khổng lồ. Trận pháp bao phủ toàn bộ tòa nhà, đặt Phẩm Linh Các ở trung tâm trận. Trận pháp này nhìn tử xa tạo thành hai mặt dương, lần lượt thay đổi, cảm giác như là lực lượng hỗn độn vậy. Trong đó tỏa ra ba luồng khí tức cường đại, dường như muốn phá trận lao ra. Ba cỗ khí tức này hóa thành ba đạo bạch ngân cực dài, chạy vòng quanh bên trong trận pháp, nhưng quỷ dị ở chỗ chúng lại bao giờ va chạm vào nhau. Bên ngoài Phẩm Linh Các có nam tử trung niên ngồi khoanh chân. mặc hắc y, hai hàng lông mày như kiếm, mặt trắng như ngọc, ba chòm râu dài từ cằm buông xuống, phớt phơ trong gió, thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt. Tu vi người này toàn bộ được dấu , trừ phi là người có tu vi cao hơn , nếu thể phát ra được. ngồi ở nơi đây, vẻ mặt bình tĩnh, dường như để vạn vật thế gian này vào lòng. Toàn bộ tâm thần của giờ đều tập trung vào vật đặt phía trước Trước người đạt trường kiếm dài bảy thước. Thân kiếm xanh biếc, tỏa ra u quang, dưới ánh mặt trời, trong phạm vi mấy trượng xung quanh thân kiếm đều được bao phủ bởi màu xanh này. Vương Lâm đứng ở cửa sổ của Phẩm Linh Các, ánh mắt bình thản nhìn người này. - Tu vi của người này là Hóa Thần đại viên mãn, nhưng thân thể lại có luồng kiếm ý được cực dấu rất sâu ! Nam tử trung niên đó lúc này mở bừng hai mắt, khi nhìn thấy Vương Lâm ở cách đó xa liền ngẩn ra chút, sau đó lập tức đứng lên, ôm quyền cung kính : - Đệ tử Trương Hướng Phàm, ra mắt thất tổ sư! Thanh trường kiếm xanh biếc nọ ngay khi người này đứng lên liền hóa thành đạo lục quang, dung nhập vào trong cơ thể người này, trong nháy mắt liền biến mất. Ánh mắt Vương Lâm nhìn vào mi tâm của Trương Hướng Phàm, trầm ngâm chút rồi bình thản : - Có thể cho ta mượn phi kiếm của ngươi đánh giá chút được ? Trương Hướng Phàm sửng sốt, gật đầu : - Phi kiếm của đệ tử chẳng qua chỉ là vật tầm thường, ở phường thị dưới chân núi cũng có thể thấy ít, thất tổ muốn xem tất nhiên là được. Vừa vừa điểm lên mi tâm cái, quát khẽ tiếng. Chỉ thấy đạo lục quang từ trong mi tâm lóe lên, hóa thành thanh trường kiếm dài bảy thước. Từng tiếng kiếm ngân vang lên. Ánh mắt Vương Lâm bình thản, tay phải chụp vào khoảng cái, lập tức thanh trường kiếm xanh biếc đó liền bị cách chụp lấy, cẩn thận xem xét. Vừa rồi khi Trương Hướng Phàm thu hồi phi kiếm, tia kiếm ý toát ra của người này liền hoàn toàn biến mất. giờ Vương Lâm nhìn thấy thanh kiếm này, vừa liếc mắt cái liền nhận ra thứ phát ra kiếm ý phải là Trương Hướng Phàm mà là thanh phi kiếm này! Tay trái nhàng vuốt ve thanh trường kiếm xanh biếc này, tâm thần Vương Lâm chấn động. Nếu là người ngoài nghề khó có thể phát ra kiếm ý Tiên kiếm, dù là có phát ra cũng chỉ có thể cảm thấy kiếm này bất phàm mà thôi. Nhưng Vương Lâm vừa rồi trong nháy mắt khi cảm nhận được tia kiếm ý này tâm hồn liền lập tức chấn động. thứ cảm giác hết sức tinh tế đột nhiên trào dâng trong lòng . - Chu Dật. Vương Lâm trầm tư. Tia cảm ngộ thanh phi kiếm này ràng là của Chu Dật năm đó hóa thân thành kiếm hồn tản mát ra! Chu Dật năm đó sau khi truy kích kiếm tôn Lăng Thiên Hậu hơn trăm năm mà chút tin tức cũng có! Giờ phút này Vương Lâm lần đầu tiên cảm nhận được kiếm ý của Chu Dật. Nếu có bảo tháp chứa ý cảnh vấn đỉnh của Chu Dật nhiều năm cũng thể vừa nhìn có thể nhận ra kiếm ý thanh kiếm này! Kiếm ý chứa thanh kiếm này chỉ có tia. Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, tay phải vuốt thân kiếm cái, lập tức màu xanh thân kiếm càng đậm, lóe lên cái liền có tia sáng xanh từ trong đó bay ra, hóa thành điểm sáng xanh biếc lơ lửng trước người Vương Lâm. Nhìn điểm sáng này, Vương Lâm than , tay phải chụp cái, nắm lấy điểm sáng này. ngẩng đầu nhìn Trương Hướng Phàm ngẩn ngơ hiểu gì, : - thanh kiếm này có tia kiếm ý của cố nhân của ta. Ta lấy nhưng bạc đãi ngươi. Ngươi cầm lấy ngọc giản này, trong đó có mười tám đạo cấm chế. Ngươi đem khắc cấm chế này lên thanh thượng phẩm phi kiếm bất kì cũng khiến uy lực của nó gia tăng gấp mấy lần! xong, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, cầm ngọc giản ném cho Trương Hướng Phàm. Về phần thanh phi kiếm xanh biếc nọ Vương Lâm cũng trả lại. Trương Hướng Phàm vẻ ngoài cung kính nhưng trong mắt lộ ra vẻ đau đớn như cắt da cắt thịt. Sau khi tiếp nhận ngọc giản, vốn hy vọng gì, nhưng thần thức vửa đảo qua cái, thân thể liền chấn động, nét mặt lộ vẻ tin. lúc sau, ngẩng mạnh đầu lên nhìn Vương Lâm, cung kính : - Tạ ơn thất sư tổ! Trương Hướng Phàm tu luyện tới này, kiến thức phi phàm. vừa liếc cái liền phát ra mười tám đạo cấm chế này rất bất phàm, toàn bộ đều là cấm chế công kích, hơn nữa điểm trọng yếu nhất là mười tám cấm chế này ngờ có thể tăng cường hỗ trợ chồng lên nhau, cực kỳ hiếm thấy. Trương Hướng Phàm thể kìm được nội tâm kích động. hận thể lập tức bế quan, đem toàn bộ mười tám cấm chế này khắc lên phi kiếm. Đến lúc đó dưới gia tăng của cấm chế, trong đám Hóa Thần hậu kỳ chẳng còn phải sợ kẻ nào! Mười tám cấm chế này chẳng qua chỉ là hai trong số mười chín tổ hợp cấm chế mà Vương Lâm sau khi tìm hiểu mũ rơm của Vân Tước Tử mà đưa ra, muốn để Cấm Phiên có thể đạt được chín ngàn chín trăm chín mươi chín tổ cấm chế số lượng này còn lâu mới đủ. - Ta tới đây là vì muốn lấy tiên ngọc! Vương Lâm cũng lời thừa, thẳng thắn . Trương Hướng Phàm vội vàng gật đầu, : - Thất sư tổ, mỗi tháng người được trăm viên tiên ngọc. Xin người đưa lệnh bài cho ta, ta mở truyền tống trận cho người. Vương Lâm nghe vậy liền vung tay phải lên, cái lệnh bài bay ra. Trương Hướng Phàm sau khi tiếp nhận liền cung kính lui lại phía sau vài bước, xem xét chút mặt đất, hai tay tính toán gì đó, cuối cùng ánh mắt lóe lên, cầm lệnh bài đột nhiên nhấn xuống phía mặt đất cái.
Chương 487: Kiếm ý. Vương Lâm nhìn thấy ràng, chỗ Trương Hướng Phàm ấn chính là chỗ ba đạo bạch ngân trong trận pháp giao nhau trong nháy mắt. Trong tích tắc khi lệnh bài này ấn về hướng mặt đất, ba đạo bạch ngân đột nhiên hướng về phía này điên cuồng lao tới. Chỉ nghe đợt tiếng ầm vang, Trương Hướng Phàm giữ nỗi lệnh bài trong tay, thân thể chấn động, bịch bịch bịch liên tục lui lại phía sau mấy bước. Nhưng lệnh bài nọ vẫn lơ lửng giữa trung. Ba đạo bạch ngân từ trong mặt đất lao ra, xuyên qua lệnh bài, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ hồ chỉ còn nhìn thấy tàn ảnh hợp lại với nhau thành khối. lúc sau, lệnh bài đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím mãnh liệt. Thứ ánh sáng này ầm ầm khuếch tán ra bốn phía. Ba đạo bạch ngân kia lập tức kêu vang, hợp lại với nhau, trực tiếp lao thẳng khỏi lệnh bài, hướng về Phẩm Linh Các cách đó xa bay tới. Đến tầng thứ bảy nó mới dừng lại, nối thành cánh cửa lớn. Trương Hướng Phàm vội vàng cung kính : - Thất sư tổ, xin mời cầm lệnh bài tiến vào. Vương Lâm chẳng gì thêm tiến về phía trước bước, cách chụp lấy lệnh bài, thân thể hóa thành đạo cầm vồng, bay về phía tầng thứ bảy. Cánh cửa ánh sáng kia hiển nhiên là có tác dụng truyền tống. Thân hình Vương Lâm vừa mới bước bước vào bên trong lập tức liền thấy trước mắt hoa lên, đến khi mọi vật ràng ở thế giới giống như tiên cảnh. Nơi này khí đầy hương hóa, tiếng nước chảy róc rách, bầu trời mây bảy sắc trôi hơ hững, thỉnh thoảng còn có tiên hạc bay qua. Giữa trung giờ những đám mây bảy sắc nhanh chóng dụng hợp lại, hình thành nhân ảnh lớn. Thân ảnh này tướng mạo nhưng tỏa ra luồng tiên lực mạnh mẽ vô cùng. - Lệnh bài! tiếng uy nghiêm truyền ra từ miệng người khổng lồ này. Ánh mắt Vương Lâm bình thản, lệnh bài trong tay vung lên, xé gió lao về phía người khổng lồ. Lệnh bài đến trước người khổng lồ lập tức bộp tiếng liền hóa thành điểm sáng nhập vào trong thân thể . lúc sau, tiếng của người khổn lồ lại vang lên. - Đệ thất tử thuộc Tử hệ, còn trăm linh ba năm chưa lấy tiên ngọc, ngươi muốn lấy toàn bộ phải ? Vương Lâm ngẩn ra. Với định lực của mà lúc này cũng khỏi chấn động tâm thần, hít sâu hơi, trầm giọng : - Lấy toàn bộ! - Tổng cộng có mười hai vạn ba ngàn sáu trăm khối! Tiếng của người khổng lồ quanh quẩn trong trung. Từng khối tiên ngọc từ trong thân thể bay ra, với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt chất thành đống cách Vương Lâm hơn mười trượng. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đống tiên ngọc tăng lên với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi nóng. chẳng thể nào ngờ được số lượng tiên ngọc lại lớn tới mức này. - Ở những tông phái khác nếu có thân phận đệ tử hơn ngàn năm lượng tiên ngọc cũng chẳng đạt tới mức độ khó tin thế này. Tiên ngọc vốn rất ít, hiểu sao ở Thiên Vận tông lại nhiều đến vậy? Vương Lâm hít sâu hơi. Lúc này tiên ngọc chất thành đống cao như núi. Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, mở túi trữ vật, dùng tốc độ cực nhanh thu toàn bộ đống tiên ngọc. Xong đâu đấy, vuốt túi trữ vật cái, trong đầu vẫn còn cảm giác như nằm mơ. lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ khó trách người khác lại coi mình là tu sĩ cao cấp hơn. Định lực của bản thân bây giờ chính xác là vẫn chưa đủ. Hơn mười vạn tiên ngọc này vừa rồi cũng làm cho mình đỏ mắt. Lúc này vô luận có ai ngăn cản lấy tiên ngọc Vương Lâm đều do dự ra tay ngay. Hít sâu hơi, ánh mắt Vương Lâm dần dần lại lộ vẻ tỉnh táo, khôi phục lại sau rung động về tiên ngọc vừa rồi. Lúc này nhân ảnh lớn giữa trung kia dần dần tiêu tán, lại hóa thành những đám mây bảy sắc như cũ. Từng trận ánh sáng lóe lên trong trung, ngưng tụ lại hóa thành lệnh bài, nhanh như chớp bay về phía Vương Lâm. Vương Lâm giơ tay phải, nắm lấy lệnh bài, trong nháy mắt thân thể nhất thời bị lực lượng vô hình tác động, trực tiếp bị đẩy ra xa mười trượng, sau đó nhoáng lên, biến mất. Bên ngoài Phẩm Linh Các, thân ảnh Vương Lâm xuất trong hư cạnh tầng thứ bảy. Thân thể vừa ra liền lập tức hóa thành đạo cầu vồng, trực tiếp lao về phía xa. Dọc đường , Vương Lâm dùng tốc độ nhanh, ào ào lao về phía Tử Lâm Các. Lúc này tiên ngọc đầy đủ, Vương Lâm đinh bế quan tiềm tu, tranh thủ trong ba thánh hấp thu tiên ngọc đó, khiến tu vi của bản thân đạt tới Biến trung kỳ, tranh đoạt danh hiệu thiên vận thất tử. Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, bay như chớp giật. thanh cực gây ra trong bầu khí yên tĩnh của tông sơn có vẻ kỳ chói tai. Trong tòa lầu trúc thanh nhã mặt đất, có ba lão giả ngồi. Những người này đều là chấp pháp trưởng lão của Thiên Vận Tông, trong đó có người ngẩng đầu lên nhìn về hướng Vương Lâm, hừ tiếng bất mãn : - Vương Lâm này cũng coi thường người khác, ở trong tông môn lại dùng tốc độ như vậy. Lão giả bên cạnh lắc đầu : - Thủy tổ đại nhân từng , chỉ cần phạm môn quy chẳng cần quản . Hơn nữa người này tuy tu vi cao nhưng cấm ngôn chiến đấu của cực kỳ phong phú. Ta thấy dù là ba người chúng ta liên thủ sợ cũng chỉ đánh ngang tay được với mà thôi. Người cuối cùng cầm trong tay chén trà tử ngọc, nhấp ngụm : - Việc này ta cần phải quan tâm. Cạnh tranh trong nội bộ đệ tử của thủy tổ đại nhân cực kỳ khốc liệt, chúng ta ở Thiên Vận Tông hơn ngàn năm chẳng lẽ còn chưa sao? Ba người đều trở nên trầm mặc. Vương Lâm bay thẳng đường, chỉ lúc sau để trở về Tử Lâm Các. Thân thể nhoáng lên, rơi vụt xuống mặt đất. Thân hình vừa mới rơi xuống, lập tức sắc mặt thay đổi, nhìn về phía xa xa. Ở phía chân trời đột nhiên xuất đạo cầu vồng, hướng về phía Vương Lâm bay vút tới. Đạo trường hồng biến mất lộ ra thân hình của nữ tử Biến hậu kỳ, chính là vị tứ sư tỷ nọ. Cũng lúc đó, bên cạnh Vương Lâm xuất những đợt gợn sóng. Triệu Tinh Sát sắc mặt ôn hòa tiêu sái ra. Bên phải phát ra tiếng gầm , nam tử trung niên đúng hàng thứ hai trong số đệ tử sắc mặt trầm xuất . Thần sắc Vương Lâm bình thản nhìn ba người, chậm rãi : - Còn vị đạo hữu vẫn trốn trong bóng tối, cần gì phải dấu đầu lòi đuôi, ra ! cũng phải phát ra người khác mà là thấy ba người trước mặt có vẻ sợ hãi nên mới đoán là họ có viện binh. Tiếng của Vương Lâm vừa dứt, tiếng thét chợt vang lên, vọng khắp gian, quanh quẩn đầu ba người. thân ảnh màu lam đột nhiên xuất . Đó là người thanh niên, thoạt nhìn mới tầm ba mươi tuổi nhưng người tu chân thể nhìn dung mạo mà đoán tuổi tác, hết thảy chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi. Người này y phục toàn thân màu lam, ngực có thuê ba con lam long. Ba con rồng này trông dữ tợn hung mãnh, sống động như . Nhất là ba đôi mắt rồng lại càng tản mắt ra thần thái áp bức nhân tâm. Người đứng hàng thứ hai trong số đệ tử thuộc Lam tông của Thiên Vận Tông, Tư Mã Như Phong tươi cười ôn hòa, sau khi thân ánh mắt liền tập trung vào Vương Lâm. - Biến hậu kỳ, tu vi so với tứ sư tỷ cao hơn chút, hẳn là đạt hậu kỳ đại viên mãn. Đồng tử Vương Lâm khỏi co lại. - Vương Lâm sư đệ, ngươi tuy phải thuộc hệ của ta nhưng tại hạ sớm nghe đến tên tuổi ngươi. Hôm nay ta muốn giới thiệu cho ngươi vị sư huynh. Vương sư huynh, ngươi tới đây cũng nên ra gặp mặt chút. Tư Mã Như Phong mỉm cười, cao giọng . - Hừ! tiếng lạnh như băng từ trong hư vô truyền ra. Tiếng này đầy vẻ hàn, truyền đến tai Vương Lâm liền khiến chậm rãi xoay người. Chỉ thấy phía sau vài chục trượng biết từ bao giờ xuất thêm người. Người này mặc y phục màu xanh, đứng đó như bức tượng băng ngàn năm. lạnh lùng nhìn Vương Lâm cái liền thèm để ý nữa, nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ cái liếc mắt này tỏa ra loại lạnh lùng như chúa tể thiên hạ. Trong mắt Vương Lâm xứng để ra tay. Dù chưa đạt tới vấn đỉnh kỳ nhưng bước vào nửa bước. Sắc mặt Vương Lâm trầm. Hôm nay năm người này tới đây mục đích quá ràng. Vương Lâm hít sâu hơi, tay phải đặt lên túi trữ vật. Lúc này tứ sư tỷ thuộc Tử hệ kia mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, khom người : - Lão thất, ta được người khác nhờ vả, thể ra tay, xin người thứ lỗi. Vừa , tay nàng vừa bắt quyết, điểm vào hư cái, miệng ngâm khẽ. Đột nhiên tia sáng bạc từ trong cơ thể nàng điên cuồng lan ra, trong nháy mắt bao trùm phạm vi mười dặm. - Tử thuật - Na di! tiếng quát khẽ vang lên.
Chương 488: Khốn địa tu luyện. Ngân mang bốn phía trong vòng mười dặm đột nhiên run rẩy, lóe lên kịch liệt, sau đó trong nháy mắt liền biến mất. Đồng thời nữ tử này và Vương Lâm cũng đều biến mất. Ở ngoài Thiên Vận Tông hơn mười ngàn dặm có thạch lâm rất lớn, chi chít những khối đá như những thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời cao. Từ xa nhìn lại, nơi này cực kỳ kinh người, có cỗ sát khí kỳ lạ từ trong những khối đá này tỏa ra, tràn ngập, chuyển hóa với nhau, hình thành ngọn lửa sát khí. Lúc này phía bầu trời thạch lâm đột nhiên xuất từng luồng ánh sáng bạc. Những tia sáng này càng lúc càng dày đặc, cuối cùng trong phạm vi mười dặm toàn là ánh sáng chói mắt. Nơi này cực kỳ hoang vu, dù là tu sĩ cũng phần lớn là tán tu. Lúc này dù họ có thấy cũng lập tức tránh xa hoặc ở xa xa nhìn lại, chẳng ai dám tới gần. Trong luồng ánh sáng bạc kiên đột nhiên xuất thân hình hai người, nam nữ. Nữ tử tướng mạo cũng khá xinh đẹp, thoạt nhìn như tiên tử, chiếc mũ tơ tằm đầu tung bay toát lên vẻ nữ tính dịu dàng. Nam tử kia mặc y phục màu tím, tướng mạo tầm thường nhưng hai mắt lại lóe lên hàn mang. Dáng người cao lớn, đứng ở nơi đó nhưng cây tùng xanh, cao ngạo bất phàm. - Thần thông na di của tứ sư tỷ khiến Vương mỗ được mở rộng tầm mắt! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, bình tĩnh . Trước khi nữ tử này thiên triển thần thông, Vương Lâm lập tức cảm thấy gian bốn phía bị khóa chặt, thể na di. Ngoài ra lại có bốn đạo sát khí tập trung lên người . Nếu cử động chút lập tức bị công kích điên cuồng ngay! Bốn đạo sát khí đó chính là của Triệu Tinh Sát ở bên ngoài Tử Lâm Các, nhị sư huynh và hai người bên Thanh , Lam hai hệ phát ra. Mục đích của bọn họ phải muốn giết Vương Lâm mà là muốn chấn nhiếp! Mấy người này liên thủ, Vương Lâm cũng dám vọng động, cho nên mới đành để mặc đối phương na di tới nơi này. - Lão thất nếu thích thần thông của sư tỷ này, đợi sau khi mọi chuyện giải quyết xong, ta đem thần thông này truyền cho ngươi. Chẳng qua tại ta hy vọng ngươi ở chỗ này yên tĩnh bê quan ba năm. Sau ba năm ta tới thả ngươi ra! Tứ sư tỷ bình thản, chậm rãi với Vương Lâm. Thần sắc Vương Lâm như thường, nhìn bốn phía xung quanh chút. Nơi này khắp nơi đều là cự thạch kỳ dị, trong đó có số tảng đá được người dùng thần thông khắc lên những vết sâu, nhìn từ xuống có thể dễ dàng nhận thấy đây là cái trận pháp. - Chỉ cái trận pháp này mà sư tỷ cho rằng có thể vây khốn được tại hạ sao? Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải chụp vào khoảng cái. Lập tức bạch quang trong tay lên, biến ảo hình thành đạo kiếm quang đánh thẳng vào tảng đá mặt đất. Nhưng kiếm quang này chưa bay được trăm trượng trở nên ảm đạm cách quỷ dị, cuối cùng ngờ biến thành điể sáng, sau đó tiêu tan. Vương Lâm nhướng mày. - Sư đệ, trận pháp này chính là do đại sư huynh bố trí, nếu tuyệt đối nắm chắc, làm sao có thể yên tâm vây khốn ngươi ở chõ này, vậy nên tốt nhất nên cố sức nữa! Tứ sư tỷ than tiếng, thân thể nhoáng lên, cả người hóa thành đạo ngân quang, trực tiếp bay khỏi phạm vi của vùng sáng bạc. Nàng quay đầu nhìn sâu Vương Lâm cái, giọng : - Đại sư huynh, nhân tình năm đó giờ ta hồi báo, từ này về sau ngươi và ta còn gì liên quan nữa! xong thân thể nàng nhoáng lên, bay về phía xa. Phương hướng đó chính là Thiên Vận Tông. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đanh khuất dần kia, trong mắt hàn mang dâng lên. Tay phải vuốt túi trữ vật cái liền cầm lấy tiên kiếm, quét nhát. đạo kiếm quang dài mấy trượng lập tức gào thét phá lao ra, chém mạnh về phía khoảng bên dưới. Kiếm quang lúc đầu thanh thế rất lớn, nhưng càng về sau lại càng yếu ớt. Chỉ sau ba nhịp thở, kiếm quang hoàn toàn biến mất. Vương Lâm trầm mặc, thân hình nhoáng lên, hướng thẳng lên bay . vừa bay lên liền cảm nhận được lực cản rất lớn từ bầu trời đè xuống, ngăn có bay lên. Lực cản này càng lúc càng lớn, cuối cùng như tràn ngập trời đất. Vương Lâm gầm tiếng, thân thể chẳng nhưng lùi mà còn tiến nhanh hơn, lần nữa lao tới được thêm mấy trăm trượng. Từ xa nhìn lại, giữa trung phía thạch lâm có thân ảnh màu tím phóng lên cao nhưng lại có tầng sáng màu bạc ngăn cản, thủy chung bao phủ lấy người này. Người này càng lên cao tầng sáng này cũng theo , bị kéo dài trở thành thứ giống hình chữ "đột" (1) (1): Hình này: “凸” mặt Vương Lâm nổi đầy gân xanh, cố sức gầm tiếng, lại bay lên được mấy trượng nữa. Lúc này lực cản từ phía truyền tới tương đương với tu sĩ Biến hậu kỳ toàn lực ra tay. Sắc mặt Vương Lâm trở nên trắng bệch, thân thể như lưu tinh bắn ngược về phía sau, tốc độ nhanh tưởng tượng nổi, lao thẳng vào mặt đất. Chẳng qua khi còn cách đất mấy chục trượng, thân thể nhoáng lên, xoay tròn mấy vòng liền hóa giải được lực lao xuống, cuối cùng nhàng như lá thu bay lên tảng đá, sắc mặt trầm nhìn chằm chằm lên trời, lời nào. lúc sau, vỗ túi trữ vật. lập tức tiên kiếm bay ra. Vương Lâm chỉ về phía trước, Hứa Lập Quốc bên tong tiên kiếm liền ngầm hiểu, gầm lên tiếng, hướng về phía Vương Lâm chỉ, điên cuồng phóng tới. Phía sau , loan đao theo sát. đao kiếm này lao thẳng về phía chân trời, tạo nên tiếng kêu xé gió. Lực cản lại ra, lúc này cũng y hệt như lúc đè từ xuống. Lập tứ tiếng kêu thảm thiết của Hứa Lập Quốc liền truyền tới. - Chủ tử, được rồi, phá được thứ quỷ này! Tiểu đao cũng xong rồi. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vẫy cái. Tiên kiếm liền bay trở về, loan đao cũng xoay quanh tiên kiếm, truyền đến từng đợt tiếng ngân vang, tựa mất kiên nhẫn. - Muốn vây ta ở nơi này tới khi tranh đoạt danh hiệu thiên vận thất tử kết thúc mới thả ta ra. Ta sao có thể để chúng đạt được ý nguyện chứ! Nơi đây nếu hoang vu, vậy ta cứ tu luyện, tranh thủ đạt tới Biến trung kỳ. Đến lúc đó ta nhất định có thể phá vỡ nơi này, trực tiếp trở về Thiên Vận Tông! Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, hạ xuống khỏi tảng đá, thằng vào nơi sâu nhất trong thạch lâm. Sâu trong thạch lâm như những thanh lợi kiếm đâm thẳng lên trời cao, thân ảnh Vương Lâm như điện, nhoáng lên. Sau nhiều lần thử nghiệm, Vương Lâm tìm được biên giới của thạch lâm này. Bên ngoài biên giới này bị tấm màn sáng kia bao phủ, Vương Lâm thể lao ra. đơn giản ngồi khoanh chân tảng đá, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức lượng lớn tiên ngọc lấp loánh quang mang ra bốn phía xung quanh. Vương Lâm ngồi giữa đám tiên ngọc, nhìn từ xa trông cực kỳ chói mắt. Hai mắt như đuốc, đôi tay bắt quyết, điểm về phía trước cái. Lập tức tiên ngọc bốn xung quanh liền từ khối bay lên, tự động rơi vào trước ngón tay . Trong nháy mắt tiên ngọc đụng vào ngón tay liền lập tức phát ra những thanh răng rắc, sau đó từ màu trắng sữa nhanh chóng xám , cuối cùng ảm đạm rồi vỡ thành từng mảnh, rơi từng xuống, chưa rơi tới mặt đất liền bị gió thổi tan, bụi tỏa ra bốn phía. Cứ khối tiên ngọc vỡ tan lại có khối khác bay tới ngón tay Vương Lâm. Lúc này ngón tay Vương Lâm như là ngọn lửa giữa đêm đen, tiên ngọc lại giống con thiêu thân kể sống chết lao tới. khối, hai khối, ba khối, bốn khối.... lượng lớn tiên ngọc bị Vương Lâm hấp thu, biến thành mảnh vụn. Quá trình này ngừng lại chút nào, liền tục diễn ra. Động tác Vương Lâm thủy chung vẫn vậy. Ngón trỏ tay phải ngừng hấp thu tiên lực, dung hợp ngưng kết. Thời gian chầm chậm trôi qua, ở nơi này Vương Lâm dường như quên cả thời gian, chuyên tâm thổ nạp, hấp thu tiên lực. Dần dần phía sau có cái quầng sáng màu vàng chậm rãi xuất . Quầng sáng này phát ra ánh sáng nhu hòa, bên trong tiên lực tung hoành cực kỳ bá đạo. Quầng sáng này chính là do tiên lực trong cơ thể đạt tới trạng thái bão hòa mới sinh ra được, nếu đem dung nhập vào cơ thể có thể khiến tiên lực như có thêm lực lượng dự phòng, trong khi đấu pháp còn lo cạn kiệt. Vương Lâm vẫn chưa ngừng thổ nạp. Giờ phút này tiên ngọc bốn xung quanh còn lại chẳng được bao nhiêu. Thần niệm Vương Lâm khẽ động, lập tức lại có lượng lớn tiên ngọc từ trong túi trữ vật bay ra, xoay quanh người . Lúc này ánh mắt Vương Lâm thâm thúy, bên trong mây khói cuồn cuộn. nhìn tiên gọc bốn xung quanh, trầm ngâm chút rồi hút cái. Hành động này khiến tiên ngọc xoay quanh Vương Lâm lập tức tan nát. Tiên ngọc vỡ tan nhanh chóng truyền từ trong ra ngoài, tỏa ra tiên lực vô biên.
Chương 489: Thọ yến. Lúc này đây tiên lực toàn bộ điên cuồng hướng về phía thân thể Vương Lâm. Tiên lực nhập thể, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, toàn lực hấp thu. Thời gian ba tháng thoáng cái trôi qua. Cả Thiên Vận Tinh chuẩn bị nghênh đón kiện trọng đại ngàn năm có . Ngày đó chính là ngày đại thọ ngàn năm của Thiên Vận Tử! Thiên Vận Tử mỗi ngàn năm lại tổ chức đại thọ lần. Cho tới này cũng rất ít người biết được rốt cục bao nhiêu tuổi nhưng mỗi lần mừng thọ cả Thiên Vận Tinh đều náo động. Thậm chí ngay cả huyền trấn liên minh cũng phái sứ giả tới tặng quà mừng. Về điểm này dù là tu chân quốc cấp bảy cũng rất ít người có được. Duy nhất chỉ có Thiên Vận Tử. Từ tháng trước, tử vụ đại trận ngoài Thiên Vận Tinh tạm ngừng vận động, số lượng lớn đệ tử Thiên Vận Tông được phái ra nghênh đón khách khứa khắp nơi đổ về. Trừ người từ bên ngoài tới, tu sĩ bản địa đều tới Thiên Vận Tông dâng quà mừng. Năm cái tiểu tinh cầu xung quanh Thiên Vận Tinh cũng đều có rất nhiều tu sĩ tới chủ tinh, chúc thọ Thiên Vận Tử. Thậm chí có nhiều lão quái chiếm cứ riêng cho mình tiểu tu chân tinh cũng đều tự mình tới Thiên Vận Tinh. Có thể là ở Thiên Vận Tinh, tất cả các tông phái, người nào biết. Thời gian tháng nay, thất tông trong Thiên Vận Tông xây dựng rất nhiều phòng ốc để làm nơi cho khách ở. Cơ hồ mỗi đệ tử của Thiên Vận Tông đều bận rộn. Bao nhiêu người từ các tông phái, từ bên ngoài tinh cầu kéo tới, phải tiếp chuyện vài câu cũng là bình thường. Có thể tới đây chúc mừng tuyệt đối phải kẻ yếu, có thể trao đổi cũng có lợi rất lớn. ngày nọ, người được phân công canh giả ở tử vụ đại trận bên ngoài Thiên Vận Tinh là đại sư huynh Tử hệ Triệu Tinh Sát, thân mặc áo vàng, bên hông đeo ngọc bội bằng noãn ngọc, sau lưng là thanh cổ kiếm, thoạt nhìn trông rất nho nhã. Hơn nữa vẻ mặt ôn hòa, khiến cho người nhìn sinh hảo cảm. Lúc này đứng trong tử vụ, cúi đầu nhìn về phía Thiên Vận Tinh ở phía xa, khóe miệng lộ nụ cười: - Uy thế của thọ yến của sư tôn như vậy ta cũng lần đầu mới thấy, đến lúc đó nhất định kết giao được ít bằng hữu. Nhất là tông chủ Vân La Tông nọ, tu vi cũng kém, lại hợp tính mình. Đáng tiếc mọi việc này thất sư đệ đều được tham dự. Lão thất à, ngươi với ta vốn thù oán, nhưng ngươi ngàn vạn lần nên tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận thất tử với ta! Lão nhị bỏ cuộc, lão tam ta để vào mắt, lão tứ nếu cùng ta tranh đoạt ta tự có phương pháp giữ nàng. Lão ngũ bị sư tôn trừng phạt, đưa vào thiên ngục bế quan trăm năm, lão lục lại xuất ngoại lịch lãm, sinh tử biết, có thể trở về hay còn chưa biết. Danh hiệu Thiên Vận thất tử lần này nhất định thuộc về ta rồi! Hai mắt Triệu Tinh Sát lộ quang mang kì dị, khóe miệng mỉm cười. Đột nhiên tử vụ bốn phía bỗng quay cuồng. Thần sắc Triệu Tinh Sát thay đổi, mặt lại lộ vẻ hòa thiện, nhìn về phía xa. Chỉ thấy từ phía xa có chiến xa lớn chậm rãi phi hành tới. Chiến xa này khổng lồ, cao hơn ngàn trượng, toàn thân màu vàng, có vô số mũi nhọn trông rất kinh khủng. Ở dưới chiến xa có bốn con thú khổng lồ. Bốn con thú này nâng đỡ chiến xa, khiến cho tốc độ của chiến xa cũng rất nhanh. Từng trận tiếng gào thét ầm ầm từ xa xa vọng lại. Tiếng gào thét đó là do bốn con thú phát ra. Bốn con thú này thân thể khổng lồ, khí lực kinh người, có thể trong thời gian ngắn phi hành giữa gian, tuy phải chuyện gì thần thông lắm nhưng cũng thể coi thường. chiến xa này có mười người, đều mặc trường sam màu bạc, khuôn mặt chút biểu tình, hai mắt hàn. Họ phân ra đứng xung quanh vị trí chiến xa. Ở trung tâm của chiến xa này có chiếc ghế rất lớn. Lúc này ghế nằm người. Thân thể rất to lớn, nằm ở nơi đó trông cứ như quả cầu thịt, làn da bên ngoài lại trong suốt long lanh, nhìn như thủy tinh vậy, khiến người nhìn khỏi trầm trồ than đẹp. Triệu Tinh Sát trong nháy mắt khi thấy chiến xa liền nhận ngay ra thân phận người tới. hít sâu hơi, bước lên phía trước cung kính : - Vãn bối Triệu Tinh Sát - Đệ tử Tử hệ của Thiên Vận Tông xin ra mắt Kim Ma tiền bối. Chiến xa màu vàng kia dừng lại cách Triệu Tinh Sát hơn trăm trượng. cỗ uy áp cường đại lập tức tập trung vào Triệu Tinh Sát, hơn nữa bốn con thú lớn kia giương đôi mắt to lớn, trong miệng gầm khẽ, thậm chí còn có rất nhiều nước miếng chảy ra từ khóe miệng chúng. chiến xa nọ, mười người mặc trường sam màu bạc kia lúc này chằm chằm nhìn vào Triệu Tinh Sát, ánh mắt lạnh như băng, lời. Triệu Tinh Sát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bởi lẽ biết thân phận của Kim Ma tử nên mới có chút thất thố. Kim Ma tử chính là tôn giả ở tiểu tinh thuộc Thiên Vận Tông. mình độc chiếm tinh cầu, hoành hành ngang ngược. khi có người dám trêu chọc tới , chắc chắn bị trả thù điên cuồng. Hơn nữa người này tính tình nóng nảy, thường thường lời hợp liền trực tiếp ra đòn sát thủ. Người chết trong tay nhiều vô số kể. Nhưng người này tu vi lại vào loại thông thiên, ngoài vài người đặc biệt ra, chả ai có thể chế phục . Nghe đồn tu vi của Kim Ma tử đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết - Hư nhị ý. - Tiểu oa nhi ngươi đứng đó làm gì, còn dẫn đường ! Thân thể như quả cầu chiến xa nhướng máy quát. Triệu Tinh Sát hít sâu hơi, mặt lại khôi phục vẻ ôn hòa, cung kính : - Xin mời tiền bối! Vừa vừa vung tay lên. Lập tức tử vụ bốn phía liền tách ra, lộ ra thông đạo dài. Dưới dẫn đường của Triệu Tinh Sát, chiến xa màu vàng khổng lồ kia chậm rãi bay về phía Thiên Vận Tinh. Chuyện tương tự hầu như ngày nào cũng xảy ra ở Thiên Vận Tinh. Các tu sĩ có đại thần thông kéo đến từ các tu chân tinh khác. xuất của bọn họ khiến Thiên Vận Tinh tràn ngập tiếng bàn tán. Thường xuyên phát sinh chuyện luận bàn, chẳng qua cũng rất có chừng mực, chưa từng phát sinh chuyện gì ác liệt. Thất tông của Thiên Vận Tông, kể cả phía bên ngoài, trong vòng mấy vạn dặm lúc này đều có các tòa lầu các tinh xảo. Đây là kết quả của pháp lực tạo thành trong thời gian mấy tháng, tạo nơi nghỉ ngơi cho những người tới chúc thọ. giờ nếu từ trung nhìn xuống, Thiên Vận Tinh, chính giữa có ngọn núi. ngọn núi này chính là Thiên Vận Tông. Bốn phía xung quanh Thiên Vận Tông phát ra ánh sáng bảy sắc. Bảy sắc màu này chính là thất tông của Thiên Vận Tông. Ở bên ngoài là những kiến trúc lầu các dày đặc, vô cùng vô tận. Từ xa nhìn lại dường như có giới hạn. Mỗi lần tổ chức mừng thọ ngàn năm cho Thiên Vận Tử, số lượng người tham gia đều lớn tới thể tưởng tượng được. Nhưng cuối cùng người có thể tiến vào Thiên Vận Tông tông tuyệt đối quá trăm người. Thậm chí đôi khi chỉ có vài chục người. Cùng với những người chúc thọ lục tục kéo tới, thời điểm Thiên Vận Tử tổ chức đại thọ đến! Ngày này, bầu trời ngàn dặm mây, sóng biển rì rào, gió mơn man, truyền làn hương hoa cỏ thơm mát. Tại Thiên Vận Tông, thọ yến có tám chỗ! Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, thất tông của Thiên Vận Tông đều có chỗ trong thọ yến. Ngoài thất tông ra, chỗ còn lại chính là vị trí của Thiên Vận Tử. Những người có thể có mặt ở đây đều phải kẻ tầm thường. Tối thiểu Kim Ma tử cũng có cơ hội tham dự. Với thân phận của cũng chỉ được ngồi ở thọ tiệc do Xích tông tổ chức. Ở cách Thiên Vận Tông hơn mười ngàn dặm, trong thạch lâm có nam tử tóc dài ngồi khoanh chân tảng đá. Toàn thân người này được bao phủ trong cỗ khí tức dày đặc, từ xa nhìn lại trông như đám sương mù. Bốn phía xung quanh cực kỳ yên tĩnh. Đột nhiên người này mở bừng hai mắt, trong đó có hai luồng ánh sáng như trăng rằm, đột nhiên tỏa ra. Vào lúc này, đột nhiên trời đất biến sắc, những đám mây dầy đặc điên cuồng tản ra, lộ ra khoảng trời cao xanh vời vợi. Người này giơ hai tay lên, hướng về bốn phía trong hư nhấn cái, lập tức cỗ khí tức nồng đậm bên ngoài cơ thể như nộ lang hung dữ xuay chuyển, kịch liệt dâng trào, cuối cùng điên cuồng tràn ra bốn phía. Từng đợt tiếng răng rắc vang lên ngừng. Thạch lâm bốn phía từ trong ra ngoài đột nhiên đầy những vết nứt, dần dần tiếng răng rắc càng ngày càng lớn, cuối cùng tiếng ầm ầm vang lên ngừng, thạch lâm tan nát, hóa thành bụi phấn bay mù mịt trong trung. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, thạch lâm trong phạm vi mười dặm xung quanh chỉ còn duy nhất tảng đá sừng sững nơi nơi nam tử tóc dài ngồi khoanh chân là còn nguyên vẹn. Hai mắt người nọ sáng ngời tinh quang, há mồm hút mạnh hơi, lập tức khí tức nồng đậm vừa khuếch tán ra ngoài mười dặm liền điên cuồng co lại, cuối cùng như cái phễu chui vào trong miệng . Cảnh tượng ấy giống như cự kình hút nước, vân long nuốt mây vậy. Sau khi tia khí tức cuối cùng bị người này nuốt xong, đột nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng thét dài chấn kinh thiên địa! Trong tiếng thét dài này, thân thể nhoáng lên, đứng vụt dậy. Dáng người phải cực cao lớn nhưng giờ phút này dưới ánh trăng trông lại như đội trời đạp đất, khiến người ta nhìn mà thể thán phục.
Chương 490: Tử khí đông lai. - Tử tông ... Ta tới đây! Trong miệng nam tử này giọng . chính là Vương Lâm! Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chân bước bước về phía trước, thân hình đột nhiên biến mất, khi xuất ở trung cách đó mấy trăm trượng. Tầng ánh sáng bao phủ bốn phía lập tức truyền ra lực cản lớn, ngăn cản bay lên. Lúc này vị trí đứng chính là chỗ ba tháng trước bay được lên cao nhất, nếu tiếp tục phi hành cực kỳ khó khăn. Nhưng tại thần sắc như thường, tốc độ chẳng những giảm mà ngược lại còn nhanh hơn, giống như lưu tinh đột ngột từ mặt đất vọt lên, lao thẳng lên trời cao. Do vậy mà lực cản tấm màn sáng cũng gia tăng lên vô số lần. Dưới tích lũy điên cuồng ấy đạt tới mức độ khủng khiếp. Thân thể Vương Lâm cuối cũng phải sững lại. Vị trí của lúc này nếu từ xa nhìn lại có thể thấy ràng như ngọn núi màu bạc. Vương Lâm chính là đỉnh núi còn tấm màn sáng kia cách đầu ba tấc đổ xuống, bao phủ phía dưới mười dặm. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, giơ ngón cái tay phải lên. Lập tức tia sáng chói lòa từ trong ngón cái của nháy mắt ngưng tụ lại. Đột nhiên toàn bộ ánh sáng trong thiên địa dường như biến mất, cả đất trời chỉ còn mỗi ngón cái này tồn tại. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ngón cái hướng về phía trước điểm cái, trực tiếp đặt lên phía đỉnh đầu ba tấc. Trong nháy mắt khi ngón cái ấn tới, cả tấm màn sáng bỗng nhiên lập lòe, bên trong đó truyền ra những thanh răng rắc. Những vết nứt đột nhiên xuất khắp nơi. Từ xa nhìn lại, màn sáng dường như sắp sửa tan nát. Nhưng trong nháy mắt những vết nứt này lại tan biến. Tấm màn sáng khôi phục lại như ban đầu. Ánh mắt Vương Lâm trầm, Tịch Diệt Chỉ lại thi triển lần nữa, điểm lên màn sáng. Chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm vang động đất trời, tựa hồ cả mặt đất cũng run rẩy. Tấm màn sáng chấn động càng kịch liệt, vết nứt điên cuồng lên khắp nơi. Nhưng trong nháy mắt khi vết nứt xuất , đạo ánh sáng phủ qua, tất cả các vết nứt lại biến mất toàn bộ. Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống, hừ tiếng, ngón tro tay phải giơ lên, đôi mắt lộ vẻ tà dị. - Hóa Ma Chỉ! Vương Lâm thốt lên. Từng trận u quang đột nhiên xuất từ bốn phương tám hướng, điên cuồng tụ lại ngón tay của Vương Lâm. Cùng lúc đó, tiên lực trong cơ thể cũng chuyển động, hướng về ngón trỏ này! - Tư Đồ Nam từng , tu vi càng cao thi triển Hóa Ma Chỉ uy lực càng lớn. Lúc này ta đạt Biến trung kỳ, thi triển thần thông này uy lực phải tăng lên mấy lần, nhất định có thể phá được trận pháp này! Cùng với tiên lực trong cơ thể Vương Lâm dũng mãnh tràn tới, sắc mặt lập tức lúc sáng lúc tối, cỗ uy thế tà dị đột nhiên tỏa ra từ người . Bên ngoài ngón tay phải của chậm rãi xuất đốm lửa màu tím. cỗ ma khí ngập trời đột nhiên từ đầu ngón tay của Vương Lâm tràn ra. Ma khí này lập tức bao phủ toàn bộ phạm vi mười dặm. Giống như là ma vương xuất thế, lúc này toàn thân Vương Lâm lộ ra cỗ ma ý. Tiên lực toàn thân lúc này đều nghịch hóa về đốm ma hỏa đầu ngón tay . Quá trình này đối với có gì khó chịu, ngược lại còn có loại cảm giác cực kỳ sảng khoái. Loại cảm giác này khiến người ta cực kỳ mê luyến. Rất nhanh sau đó, ngọn lửa màu tím đầu ngón tay càng lúc càng sáng ngời, khí tức tỏa ra so với thần thông Vương Lâm thi triển ba tháng trước cường đại hơn gấp mấy lần. Ngón trỏ tay phải Vương Lâm hướng về phía trước điểm cái, lập tức xuyên qua vị trí ba tấc đỉnh đầu, phá tan màn sáng. Tấm màn sáng trong nháy mắt khi ngón trỏ của xuyên qua, ngọn lửa màu tím sáng ngời chói mắt, lấy ngón tay của Vương Lâm làm trung tâm, điên cuồng tràn về bốn phía. Lúc này tấm màn sáng giống như là mảnh giấy, bị nó đốt cháy bừng bừng. Dường như chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa màu tím này liền từ bên ào ạt lan xuống thiêu đốt. Chỉ qua ba nhịp thở, ngọn lửa này bừng cháy từ cao tràn xuống khiến trong phạm vi mười dặm chỉ còn cái vệt lửa màu tìm hình tròn, chính là dấu vết của tấm màn sáng từng vây khốn Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, lóe lên hàn ý nồng đậm. chuyện quan trong đối với tại là làm sao có thể trở về Thiên Vận Tông. đối với nơi này quen thuộc, biết Thiên Vận Tông ở phương hướng nào. Đôi mắt lóe sáng, tay phải vỗ túi trữ vật cái, lập tức cây hồn phiên ra trong tay, phất lên. cái nguyên thần liền bay ra. - Tào Nhất Đấu! Vương Lâm bình thản . Nguyên thần nọ chấn động, mở bừng hai mắt, đầu tiên ngơ ngác nhìn Vương Lâm, sau đó nhìn bốn phía chút, lúc này hai mắt đột nhiên sáng ngời. cẩn thận nhìn lúc nữa, cuối cùng hai mắt lại càng sáng. - Nơi.....nơi này là Thiên Vận Tinh!!! Nguyên thần đó thất thanh kêu lên. Tào Nhất Đấu này chính là người Vương Lâm thu nhận ở Thi tông. Vương Lâm dù sao cũng quen thuộc Thiên Vận Tinh, rất dễ lạc đường. Năm đó biết được Tào Nhất Đấu này vốn là người của Thiên Vận Tinh liền nảy ra ý nghĩ này, hứa cho thân thể biến, khiến động lòng, cam tâm tình nguyện trở thành người dẫn đường của Vương Lâm tại Thiên Vận Tinh. - Tào Nhất Đấu, từ nơi này về Thiên Vận Tông ngươi có biết đường ? Vương Lâm lập tức hỏi. Hai mắt Tào Nhất Đấu lộ vẻ trầm ngâm, tay phải chỉ về hướng tây : - về hướng tây khoảng ba mươi vạn dặm chính là sơn môn của Thiên Vận Tông! Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phương hướng Tào Nhất Đấu chỉ, hai mắt lóe sáng, thu lại, thân thể như sấm sét lao nhanh về phía trước. Tốc độ của Vương Lâm triển khai tới cực hạn. Cả đoạn đường qua chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng ầm ầm như sấm động, liên miên dứt. thanh xé gió vang lên liên tục, cả người Vương Lâm hóa thành đạo cầu vồng vắt ngang trời, với tốc độ nhanh nhất bay về phía Thiên Vận Tông. Trong lúc phi hành, hai mắt Vương Lâm càng thêm băng hàn. Từ lúc bắt đầu tiến vào Thiên Vận Tông, Tử hệ nhất mạch đều liên tục đối chọi với . Vương Lâm vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng bọn người Triệu Tinh Sát lại dám mượn sức người ngoài để áp bức, na di vây khốn trong thạch lâm. Nếu phải tu vi Vương Lâm đột phá nhờ vừa mới có được lượng lớn tiên ngọc chỉ sợ rằng bị nhốt ở đó mấy năm. Nếu như vậy đợi tới khi được thả ra, sanh tử của phải chịu để người khác quyết định. - Vương mỗ làm việc, người phạm ta, ta phạm người nhưng nếu người phạm ta phải giết tha! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn mang, tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng chốc lại thuấn di. Cứ như vậy, Vương Lâm liên tục thuấn di, ngừng lao tới. Cuối cùng sau giờ ngọ ngày thứ hai nhìn thấy Thiên Vận Tông ở phía xa xa. Giờ phút này trong Thiên Vận Tông cực kỳ náo nhiệt, tiếng cười ồn ã. Trong sơn môn của thất tông bày tiệc rượu khắp nới, các loại tiên quả sơn tửu chỗ nào cũng có. Sau bảy ngày thọ yến chính là ngày Thiên Vận Tử giảng đạo. Sau đó là Tử Hoàng nhị tông tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất tử. Chuyện này được tổ chức sau thọ yến tháng, lại càng gây chú ý. Từ xa nhìn lại, cả Tử tông đều được bao phủ bởi những mảng mây lớn. Những mảng mây này sau khi bị pháp lực ngưng tụ có thể sứng rắn như mặt đất. Trong thọ yến của Tử tông đều là những môn phái vốn ở Thiên Vận Tinh. Trong những môn phái này người có tu vi cao thâm phải có nhưng cũng nhiều lắm, lực lượng tổng cộng cả môn phái chỉ nằm ở tầng dưới cùng của Thiên Vận Tinh nên chỉ có thể ngồi tại tiệc rượu của Tử tông. Trong yến tiệc sơn mạch của Tử tông, trong Tử hệ nhất mạch, đại sư huynh Triệu Tinh Sát hiển nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa. Bên phải ngồi theo thứ tự là nam tử trung niên nhị sư huynh, Bạch Vi tam sư huynh, nữ tử biến hậu kỳ tứ sư tỷ, sau đó là ba chỗ trống. Lão ngũ bị phạt bế quan, lão lục xuất ngoại chưa về, lão thất Vương Lâm có ở đây. Vì thế cho nên mới có ba chỗ trống này. Bên trái Triệu Tinh Sát chính là sáu lão giả quần áo bất đồng. Sáu người này chính là sáu đại trưởng lão của sau tông phái Thiên Vận Tinh, người có tu vi thấp nhất cũng đạt tới vấn đỉnh sơ kỳ, người cao nhất đạt tới vấn đỉnh hậu kỳ đại viên mãn. Dù là thế những thế lực của sáu tông phái này quá , chỉ có thể ngồi ở đây. - Hôm nay là thọ yến ngàn năm của sư tôn ta, sau đó sư tôn giảng đạo. Chư vị, Tử tông chúng ta mấy ngày nay có điều gì chưa được chu toàn, mong các vị lượng thứ! Triệu Tinh Sát mỉm cười đứng dậy, cầm lấy chén rượu, giơ lên mời, sau đó uống sạch. Tiếng của Triệu Tinh Sát tuy bình thản nhưng truyền ra lại ràng trong vòng cả trăm dặm. Mọi người bốn phía đều nâng chén rượu chúc tụng nhau. Đột nhiên lúc này đạo cầu vồng màu tím từ phía xa nơi chân trời đằng đông lao thẳng tới.