Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 476: Hành trình mình.


      Rời khỏi cửa hàng của nhà họ Thương, Vương Lâm đưa cho Lý Đan Nam mười viên thượng phẩm linh thạch rồi nhanh chóng ra khỏi Minh Mân Thành.

      Bên trong cửa hàng của nhà họ Thương đúng là có Mặc Tuyết Dịch, nhưng quá đắt. Vương Lâm tính toán chút, toàn bộ linh thạch có trong người chỉ sợ cũng chỉ có thể đổi được hai hay ba Mặc Tuyết Dịch.

      Giá cả như vậy đúng là vượt ra ngoài dự đoán của Vương Lâm.

      nghĩ tới Mặc Tuyết Dịch này ngờ lại là trong những vật liệu cao cấp nhất trong Tu Chân Giới.

      - Cổ thần qua từng tinh cầu, sưu tầm Mặc Tuyết Dịch này tự nhiên cực kỳ đơn giản. Nhưng đối với tu sĩ, Mặc Tuyết Dịch này lại vô cùng hiếm hoi. Nghe lời nữ tử kia , vật ấy là vật tẩm bổ nguyên thần tốt nhất, lúc đoạt xá nếu như có chút Mặc Tuyết Dịch có thể làm cho tốc độ dung hợp nguyên thần nhanh hơn gấp mấy lần.

      Thậm chí lúc nguyên thần xuất khiếu, nếu trong miệng có ngậm chút Mặc Tuyết Dịch có thể duy trì nguyên thần bị tiêu tan, cho dù bị thương nặng đến đâu cũng có thể giữ nguyên thần quay lại cơ thể.

      Vương Lâm ánh mắt lóe lên, tìm được vách núi bên ngoài Minh Mân Thành khoanh chân tĩnh tọa, thần thức tản ra, im lặng kêu gọi Tư Đồ Nam.

      Ít lâu sau, Tư Đồ Nam truyền lại lời phản hồi.

      - Ta muốn Mặc Tuyết Dịch trong cửa hàng nhà họ Thương ở Minh Mân Thành!

      Vương Lâm truyền ra thần niệm.

      Tư Đồ Nam bên kia lập tức cười ha hả, ngắt liên lạc.

      Giao Dịch Tinh này có tổng cộng chín tòa thành, sau ba ngày có tin tức kinh thiên động địa điên cuồng lan truyền ra.

      Thiên Địa Thành bị người bí cướp bóc. Người này nhãn quang rất tinh tường, những vật bị lấy cắp đều là bảo vật của các cửa hàng, thậm chí cả những cửa hàng bố trí rất chắc chắn cũng ngoại lệ, đều bị cướp sạch.

      Phủ của Tựu Liên Thành chủ cũng gặp nạn giống như vậy!

      Nếu chỉ thành thôi cũng . Nhưng sau đó, cho tới đêm ngày thứ ba, cả chín thành trì bao gồm cả Minh Mân Thành toàn bộ đều bị nhân vật thần bí này cướp sạch lượt.

      Người này bản lãnh cực cao, cho dù bị rất đông tu sĩ bao vây cũng dễ dàng đối phó.

      Cuối cùng, năm Vấn Đỉnh tu sĩ trong chín tòa thành phẫn nộ liên thủ, muốn tiêu diệt người này. Trận chiến này nhân vật thần bí kia khiến cho mọi người chấn động.

      Năm Vấn Đỉnh tu sĩ, toàn bộ thua chạy!

      Nhân vật thần bí kia ung dung rời khỏi.

      Thực lực cấp độ này chỉ có bản lãnh Vấn Đỉnh trong truyền thuyết, dương nhị ý, cảnh giới Toái Niết mới có thể đạt tới. Người này tới chỗ nào cũng như châu chấu ăn che cả mặt trời, ai dám động tới, tất cả đều tránh xa.

      Ba ngày này, Vương Lâm thủy chung vẫn ngồi vách núi, nhìn về hướng Minh Mân Thành. Đến ngày thứ ba, khi trăng nhô lên cao, Vương Lâm khóe miệng mỉm cười, vỗ túi trữ vật, lấy mũ rơm ra đội lên đầu.

      Chỉ thấy xa xa, thân ảnh như sấm sét gào thét mà đến, ở phía sau có vô số tu sĩ như che phủ trời đất, gắt gao truy kích.

      - Ha ha, bọn tiểu tử kia, lão tử phải là đàn bà, các ngươi đuổi theo lão phu làm gì, lại đến để cho ta cướp sao!

      Tư Đồ Nam cười lên vang dội.

      Khi ngang qua vách núi chỗ Vương Lâm, Tư Đồ Nam đưa tay phải chụp cái. Bốn phía thân mình Vương Lâm lập tức bị luồng lực mạnh mẽ bao phủ, cả người hóa thành sao băng bay tới bên người Tư Đồ Nam.

      Tư Đồ Nam vỗ vỗ túi trữ vật, cười ha hả :

      - Lão tử thu hoạch được rất nhiều, chúng ta thôi!

      xong, mang theo Vương Lâm bay nhanh .

      - Tên cuồng tặc, đứng lại!

      Phía sau Tư Đồ Nam là từng trận tiếng gào thét giận dữ.

      - Câu này trừ phi đầu lão phu có vấn đề, nếu làm sao có thể nghe theo các ngươi mà ngoan ngoãn đứng lại. Tuy nhiên ta cũng học thử học lần xem sao, các ngươi nghe đây, lũ chuột kia, được đuổi theo!

      Tư Đồ Nam kiệt ngạo cười to, mang theo Vương Lâm, thân ảnh nhanh như tia chớp, hướng lên trời xuyên qua khí quyển, hóa thành hai luồng sáng tiến thẳng vào tinh .

      - Những cửa hàng Giao Dịch Tinh này bảo vệ rất chặt, nếu họ phái cao thủ đến lão tử đối phó cũng rất phiền toái, tranh thủ trong thời gian ngắn cướp cho bọn họ kịp trở tay. Loại chuyện này năm đó lão tử và Diệp Vô Ưu cũng thường xuyên làm!

      Tư Đồ Nam có chút đắc ý. Sau khi vào tinh , Vương Lâm lấy ra Tinh La Bàn, hai người bay nhanh mà .

      Bọn người của Giao Dịch Tinh đuổi theo đoạn cũng đành phải bỏ qua. Dù sao người có được Tinh La Bàn cũng nhiều, hơn nữa bản lãnh của đối phương lại quá cao cường, miễng cưỡng đuổi theo cũng chỉ là liều mạng thôi.

      - Mặc Tuyết Dịch của ta ngươi có lấy được ?

      Vương Lâm tuy trực tiếp tham dự, nhưng Mặc Tuyết Dịch này lại thứ mà cầu, vì vậy cũng coi như gián tiếp đồng lõa.

      Tư Đồ Nam cười ha hả, lấy từ trong túi trữ vật ra cái bình đưa cho Vương Lâm, :

      - Cho ngươi. Bên trong có vẻ như cũng có khá nhiều.

      Vẫn cầm tiểu bình trong tay, Tư Đồ Nam vội vàng xem xét chiến lợi phẩm trong túi trữ vật, ngắm nghía chút, miệng lộ ra vẻ đắc ý.

      - Ha ha, lần này thu hoạch tồi, hơn mấy lần so với trước kia!

      Vương Lâm nhận lấy, thần thức đảo qua, trong mắt lên vẻ trầm ngâm.

      - Việc cướp đoạt này cũng tồi, ngày sau nếu có cơ hội, ta cũng cướp đoạt phen!

      Trong lòng Vương Lâm thầm quyết định.

      Bên trong tinh cũng phải là màn hắc ám, thi thoảng có thể nhìn thấy những vật kỳ dị rực rỡ rất nhiều màu sắc. Những vật này mỹ lệ đến độ người khác thường chỉ cần liếc mắt nhìn cái tâm thần liền chấn động.

      Sau đó, ở trước mặt Vương Lâm ra đám tinh vân trông như con sứa cực lớn. Tư Đồ Nam nhìn đám tinh vân, than tiếng, :

      - Vương Lâm, ta phải rời khỏi… …

      Vương Lâm trầm mặc, lẳng lặng nhìn đám tinh vân, :

      - Pháp bảo có đủ ?

      Tư Đồ Nam cười ha hả, :

      - Vẫn còn chưa đủ. Tuy nhiên đường , chúng ta vừa vừa cướp, lúc nào đến nơi là đủ!

      xong, chỉ đám tinh vân, lại :

      - Ta và Diệp Vô Ưu năm đó gặp đám tinh vân này liền chia ra làm hai đường. Nơi ta đến khác xa Thiên Vận Tinh, bây giờ ta với ngươi chia nhau mấy thứ đồ vật.

      Tư Đồ Nam xong, vỗ túi trữ vật. Lập tức đạo bạch quang từ trong túi trữ vật bay ra, dừng ở hóa thành thanh quang kiếm rất lớn. Tư Đồ Nam thân mình nhoáng lên cái, liền đứng lên thân quang kiếm, quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, :

      - Vương Lâm, ngươi quen cuộc sống Thiên Vận Tinh, mọi đều phải rất cẩn thận! Nhưng cũng được đánh mất ngạo khí của tu sĩ Chu Tước Tinh ta. Nếu có gì ổn hãy đến Phượng Loan Tinh tìm ta! Có lão tử ai cũng dám chọc giận ngươi!

      Vương Lâm nhìn đám tinh vân, trước sau hề nhìn về phía Tư Đồ Nam, yên lặng gật gật đầu, :

      - Ngươi phải cẩn thận, nếu có gì ổn hãy qua Thiên Vận Tinh tìm ta. Có ta ai cũng dám động đến ngươi!

      Tư Đồ Nam cười to, :

      - Vương Lâm giỏi lắm. Được, nếu có ngày gặp khó khăn, lão tử đến tìm ngươi nương tựa. Tuy nhiên nếu là cái miếu của ngươi lão tử đến đâu. Ngươi cái gì mà muốn lập ra tông phái ở Thiên Vận Tông, đến lúc đó lão tử lại làm đại trưởng lão cho ngươi!

      xong, Tư Đồ Nam hít sâu, lại liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, lần đầu tiên lấy giọng điệu nhàng, :

      - Vương Lâm, bảo trọng!

      xong, quang kiếm dưới chân hóa thành đạo cầu vồng, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

      - Tư Đồ Nam, bảo trọng!

      Vương Lâm quay đầu nhìn về hướng Tư Đồ Nam biến mất. Trong tinh này, giờ đây chỉ còn lại mình đứng Tinh La Bàn yên lặng nhìn.

      Hồi lâu sau, Vương Lâm than , trong lòng dâng lên nỗi phiền muộn. Từ khi bước vào con đường tu chân, Tư Đồ Nam cùng với kết bạn, ân tình rất sâu đậm.

      Tuy phần lớn thời gian Tư Đồ Nam đều ngủ say, nhưng Vương Lâm thông qua Thiên Nghịch Châu cũng có thể cảm thấy được ràng Tư Đồ Nam tồn tại.

      Trong mắt , Tư Đồ Nam khác gì sư phụ.

      Lúc này đây chính là ly biệt , trong lòng Vương Lâm phiền muộn vô cùng.

      - biết cuộc đời này còn có ngày gặp lại… …

      Vương Lâm yên lặng đứng lâu,sau đó phất ống tay áo, quỳ xuống Tinh La Bàn, hướng về nơi Tư Đồ Nam biến mất khấu đầu.

      - Vương Lâm ta cuộc đời này bái thiên địa, kính quỷ thần, chỉ bái cha mẹ, chỉ kính Tư Đồ Nam… …

      Vương Lâm đứng dậy, kiềm chế nỗi phiền muộn trong lòng, Tinh La Bàn dưới chân nhoáng lên cái, hướng về phía xa bay .

      Hướng của và Tư Đồ Nam, đông tây, ngày cành xa nhau.

      Sau khi Vương Lâm rời khỏi, chỗ hai người chia tay lóe lên đạo bạch quang. Thân ảnh Tư Đồ Nam đứng đám bạch quang nhìn Vương Lâm than .

      - tôi luyện tàn khốc thể trở thành tu sĩ . Vương Lâm, năm đó ta đưa ngươi vào ma đạo chính là bởi vì ma đạo phù hợp nhất với nguyên tắc sinh tồn. Sau khi ngươi phân thân, từ ma đạo ra, theo con đường của chính mình, ta thể ở lại bên cạnh ngươi, bởi vì ngươi ta và ngươi giống nhau, lão phu là ma, từ trong ra ngoài đều là ma!
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 477: Tới Thiên Vận Tinh.


      Tư Đồ Nam liếc mắt nhìn sâu vào chỗ Vương Lâm biến mất, thào lẩm bẩm:

      - bạn , nhé!

      thở dài tiếng rồi biến mất cùng với đám bạch quang…

      Tinh rất lớn, nếu có Tinh Đồ, bên trong tinh khó lường này việc bị lạc đường phải là có.

      Tinh Đồ chỉ vị trí của Thiên Vận Tinh năm đó Thiên Vận Tử từng đưa cho Vương Lâm chiếc. Tinh đồ này chỉ cực kỳ tỉ mỉ, ghi ràng đường từ Chu Tước Tinh đến Thiên Vận Tinh như thế nào.

      Vương Lâm khoanh chân ngồi Tinh La Bàn, mạch bay nhanh mà . Dọc đường cũng nhàn rỗi mà đem Khôn Mộc Thạch và Mặc Tuyết Dịch dựa theo phương pháp luyện khí kế thừa từ cổ thần tế luyện lại Tinh La Bàn.

      Dọc đường tuy tốc độ nhanh, nhưng việc tế luyện này trước sau vẫn luôn tiến hành.

      Tinh La Bàn, giờ phút này bị đám hào quang màu xanh bao phủ. Bên trong đám hào quang, lờ mờ thấy được vật trông như cái cây khô liên tiếp vươn ra, rậm rạp quấn quanh Tinh La Bàn.

      Vật kỳ dị này chính là do Khôn Mộc Thạch tiến hóa mà thành.

      Quá trình này kéo dài trong ba tháng!

      Thời gian ba tháng chỉ đủ làm cho kết hợp giữa Tinh La Bàn và Khôn Mộc Thạch có được chút thành tựu mà thôi. Cổ thần luyện bảo vật, loại luyện chế nào cũng đều đòi hỏi thời gian rất dài. Đối với cổ thần có khái niệm thời gian, mỗi lần tế luyện thường kéo dài trăm năm.

      Thậm chí cửu tinh cổ thần kia khi luyện bảo khoảng thời gian ngàn năm cũng chỉ trong nháy mắt.

      Vương Lâm tính toán thời gian chút. Nếu cứ như thế này, chỉ sợ đến lúc tới được Thiên Vận Tinh, Tinh La Bàn này cũng thể luyện thành. Sau khi trầm ngâm ít lâu, bỏ qua quá trình dung hợp, lấy chút thành tựu này cho thêm Mặc Tuyết Dịch vào, tiến hành quá trình tế luyện cuối cùng.

      Lại mấy tháng thoáng cái qua .

      Vào ngày, có dải ngân quang lóe ra trong tinh . Dải ngân quang này nhìn tổng thể giống như con bạch long, hình dáng thuôn dài làm cho tốc độ của nó gì có thể cản nổi, thế như chẻ tre gào thét mà qua.

      Phía dải ngân quang có người đứng. Người này tóc dài bay phất phới, có đôi mắt sâu xa đầy vẻ thâm trầm. Mặt như được điêu khắc, nét mặt phân mình, người mặc áo dài màu trắng giờ phút này phát ra tiếng ào ào như bị cơn cuồng phong thổi vào.

      Người này làn da hơi ngăm đen, nhưng làm cho người ta thấy vẻ uy nghiêm đầy nghị lực, tràn trề sức sống.

      chính là Vương Lâm!

      Hành trình ở trong tinh hướng đến Thiên Vận Tinh kéo dài hơn nửa năm. Trong thời gian nửa năm này, Vương Lâm có những biến đổi rất lớn!

      Màu da còn trắng nõn như khi ở Chu Tước Tinh mà biến thành hơi ngăm đen, đây là do vài sức mạnh kỳ dị bên trong tinh gây ra.

      Còn con ngân long dưới chân chính là Tinh La Bàn kia được tế luyện mà thành.

      Dùng ký ức của cổ thần Đồ Ti luyện chế Tinh La Bàn, dùng Khôn Mộc Thạch để biến đổi hình dáng, lại lấy Mặc Tuyết Dịch làm cho dung hợp được triệt để, cuối cùng có được biến hóa thần kỳ.

      Hình dáng con ngân long này là của loại viễn cổ thú tên gọi là Thu Hác trong ký ức của cổ thần Đồ Ti, tốc độ của nó có thể là tuyệt đỉnh. Lấy hình dáng của loài này, tuy tốc độ thể so sánh được với những con thú nhưng cũng có thể nâng cao tới cấp độ thể tin nổi.

      Dựa vào trí nhớ của cổ thần Đồ Ti, Tinh La Bàn cần phải có máu của loài Thu Hác này để làm chất dẫn, nhờ đó mới có thể phát huy được tốc độ lớn nhất.

      Lúc này, tốc độ của con ngân long dưới chân Vương Lâm so với Vấn Đỉnh tu sĩ cũng gần như kém chút nào!

      Trong tinh , ngân quang lóe lên, hướng về phía xa bay , biến mất hoàn toàn.

      Thời gian trôi vụt qua, lại thêm nửa năm.

      Vương Lâm ở trong tinh mình bay được năm. Dọc đường , các loại tinh vân kỳ dị Vương Lâm nhìn thấy rất nhiều. Lúc mới đầu tập trung xem xét, đến cuối cùng gần như cũng chỉ liếc qua.

      Khoảng cách tới Thiên Vận Tinh càng ngày càng gần.

      Vương Lâm dựa theo Tinh Đồ trong đầu tính toán, lúc này, được gần nửa lộ trình.

      đường , Vương Lâm thấy được rất nhiều tinh cầu. Những tinh cầu đó, nơi có người tu chân, nơi hoang dã, có bóng người, thậm chí còn có những nơi ác liệt đến cực điểm, từ bên trong truyền ra từng trận hung khí, dáng vẻ ngạo mạn ngất trời.

      Ngoài ra, Vương Lâm còn biết được bên trong tinh còn có loại người, bọn họ là những tu sĩ bị phỉ nhổ. Loại người này được gọi là biên duyên tu sĩ.

      Những tu sĩ này, hàng năm phân ra khắp tinh , bản lãnh mỗi người cũng hề kém, bọn họ cướp đoạt của tất cả những người gặp phải.

      Vương Lâm dọc đường cũng gặp được vài người. Nhưng những người này nhìn thấy được bản lãnh cũng như kinh nghiệm của đối phương cực kỳ phong phú, sau khi nhìn thấy Vương Lâm cũng dám bước tới ngăn cản.

      Nhưng cũng có biên duyên tu sĩ đui mù, cũng là Biến Sơ Kỳ, sau trận đánh với Vương Lâm trọng thương bỏ chạy.

      Ở trong tinh , kẻ yếu thể sống sót. Vương Lâm sau khi chiến đấu với biên duyên tu sĩ kia hề thu lại khí tức mà đem toàn bộ khí tức phát ra, nhất là trong đó lại chứa sát khí ngợp trời của bổn tôn.

      Sát khí này hình thành nên trường khí rất lớn, những nơi qua giống như bị gió lạnh thổi tới, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.

      Kể từ đó, biên duyên tu sĩ khi nhìn thấy, thường lập tức tránh , dám tùy tiện trêu chọc.

      Cứ như vậy, Vương Lâm bay thẳng mạch, giống như viễn cổ mãnh thú giáng lâm.

      Thời gian lại trôi qua, trong nháy mắt lại hết năm.

      Lúc này, Vương Lâm đứng ngân long, trước mắt có thể thấy tinh vực được bao phủ bởi màn sương màu xanh nhạt.

      Ở nơi đó, có tinh cầu màu tím sẫm cực lớn tỏa ánh sáng lấp lánh ra bốn phía, nhìn qua trông giống như là thủy tinh, làm cho người ta thấy lóa mắt.

      Ở xung quanh tinh cầu to lớn này có năm tinh cầu , chúng xoay quanh bốn phía tinh cầu lớn. Càng ra phía ngoài lại càng có nhiều tinh cầu hơn nữa, rải rác khắp xung quanh, mặt phát ra từng trận sóng pháp lực, hiển nhiên là có tồn tại trận pháp cấm chế.

      Ánh mắt Vương Lâm nhìn tinh cầu tím sẫm kia, trong mắt lên tia hưng phấn. Nơi này chính là điểm cuối cùng trong tinh đồ của Thiên Vận Tử để lại năm đó, Thiên Vận Tinh.

      Giờ phút này, trong mắt Vương Lâm Thiên Vận Tinh này quá lớn, Chu Tước Tinh so với tinh cầu này đáng kể.

      Hơn nữa, lúc này cho dù ở tại đây nhưng cũng có thể cảm nhận được linh lực nồng đậm từ Thiên Vận Tinh phát ra dày đặc. Nếu đặt chân lên Thiên Vận Tinh mức độ nồng đậm của linh lực chắc chắn thể tưởng tượng nổi,

      Chu Tước Tinh còn xa mới có thể sánh bằng. Năm đó Thiên Vận Tử từng Chu Tước Tinh gần như là tinh cầu bỏ , giờ phút này trong lòng Vương Lâm tin tưởng thể nghi ngờ.

      Nhìn đến Thiên Vận Tinh, tâm thần Vương Lâm chấn động cứ như sóng lớn cuồn cuồn ngất trời. Cảnh tượng này giống như năm đó còn chưa tu tiên, từ sơn thôn lần đầu tiên ra thị trấn.

      Lẳng lặng nhìn Thiên Vận Tinh ở phía xa, trong lòng Vương Lâm hăng hái dâng trào, mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, lặng lẽ tự nhủ.

      - Thiên Vận Tinh… Vương Lâm ta đến đây!!

      Vương Lâm hít sâu, vẫn chưa tiến lên mà bước về phía sau bước. Cả thân người cùng với ngân long hóa thành đạo ngân quang, gào thét lập tức lui về phía sau.

      Sau ba ngày, đến ngôi sao hoang dã. Tại đó, thân mình Vương Lâm nhoáng lên cái, phân thân và bổn tôn tách ra.

      Bổn tôn hai lời, cả người hóa thành đạo khí đen, nhảy thẳng lên ngôi sao , xuyên qua khí quyển xuống đến mặt đất ngồi khoanh chân thổ nạp.

      Thiên Vận Tinh có rất nhiều cao thủ, chừng có người nhận ra bổn tôn là thân thể của cổ thần. Để đề phòng vạn nhất, Vương Lâm để lại bổn tôn, sau đó quay đầu hướng về Thiên Vận Tinh bay .

      Bốn phía Thiên Vận Tinh bị màn sương xanh bao phủ, màn sương này đậm, phân tán ra xung quanh, từ xa nhìn lại như thể Thiên Vận Tinh được bao trùm bởi tấm rèm xanh.

      Bên trong màn sương xanh có rất nhiều điểm sáng giống như những ngôi sao, lúc sáng lúc tối lấp lánh xen kẽ.

      Ở chính giữa Thiên Vận Tinh màu tím sẫm kia, giờ phút này linh lực vô biên ngừng khuếch tán ra khiến cho đám sương mù giống như nước sôi ùng ục cuồn cuộn dữ dội, ra hình ảnh quỷ dị ngờ.

      Thân mình Vương Lâm dừng lại bên ngoài bức màn sương, ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm màn sương mù, cảm giác nguy hiểm tự nhiên dâng lên.

      - Trong màn sương này chứa dao động có tính hủy diệt, nếu tùy tiện xâm nhập, chắc chắn bị công kích! Thiên Vận Tinh ngày nay biết là tu chân tinh cấp mấy, ngờ lại có màn sương trận pháp hùng mạnh bực này.

      Hơn nữa bốn tinh cầu bốn phía lần lượt cũng đều có những nhận pháp khác nhau, càng cần phải đến những tinh cầu hơn ở xung quanh.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 478: Vấn đạo


      Trong khi Vương Lâm cân nhắc, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, thân mình lập tức lùi ra sau trăm trượng, tập trung nhìn vào bên trong màn sương.

      Chỉ thấy màn sương phía trước cứ như bị bàn tay vô hình khuấy động, từ chính giữa phân làm hai, tản ra hai bên. Cùng lúc đó, thanh niên mặc áo choàng lụa màu đen từ bên trong ung dung bay ra. Người này tướng mạo tầm thường, ánh mắt bình tĩnh, quét mắc liếc Vương Lâm cái, bình thản :

      - Có thông điệp ?

      Giọng điệu tuy bình thản, ánh mắt tuy bình tĩnh, cả thân người mặc dù làm cho người khác cảm thấy xấu xí, nhưng hết, trong mắt người này kỳ dị phát ra luồng khí tức cuồng ngạo còn hơn cả ngạo ý thân thể.

      Cái ngạo mạn của cần phải thể ra mà ăn sâu vào trong xương tủy.

      Vương Lâm liếc mắt nhìn người này cái, lắc đầu :

      - có!

      Thanh niên kia sắc mặt như thường, có chút biến đổi, :

      - Có được mời ?

      Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, vẫn lắc đầu như cũ.

      Thanh niên kia nhìn Vương Lâm, chậm rãi :

      - có thông điệp, có lời mời. Xin hãy rời khỏi!

      xong xoay người, vào trong màn sương, phía sau , màn sương dần dần khép lại.

      - Mời ta là Thiên Vận Tử tiền bối!

      Vương Lâm ánh mắt lóe lên, chậm rãi .

      Thanh niên kia dừng chân lại, xoay người, nhìn Vương Lâm, ánh mắt trở nên cổ quái. Ít lâu sau, bỗng nhiên :

      - Ngươi đến từ Chu Tước Tinh?

      Vương Lâm ngẩn ra, liếc nhìn người này cái, gật gật đầu.

      Thanh niên kia khóe miệng mỉm cười cổ quái, vung tay phải lên, sương mù bốn phía lập tức cuộn lên dữ dội, giống như xúc tu của giao long liên kết với nhau tạo ra từng trận gào thét xé gió, lập tức hướng về Vương Lâm phóng tới.

      Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, thu hồi ngân long Tinh La Bàn, bước về phía trước. Chỉ thấy những xúc tu của giao long này trong nháy mắt xông đến Vương Lâm, lập tức dung nhập với nhau ở trước người Vương Lâm. Chỗ vừa bước tới bỗng nhiên hóa thành thanh trường kiếm màu xanh.

      bước này của Vương Lâm giẫm lên chuôi kiếm.

      - Đa tạ!

      Vương Lâm thần sắc như thường, bái tạ.

      Thanh niên kia ánh mắt lại càng kỳ quái nhìn Vương Lâm, sau đó ánh mắt nhìn thanh kiếm dưới chân Vương Lâm, ôm quyền, :

      - Tiến vào , Thiên Vận Tử tiền bối chờ ngươi lâu!

      Người này xong, chỉ thấy màn sương xanh kia lập tức tản ra, hình thành thông đạo rất dài, chạy thẳng vào sâu bên trong.

      Vương Lâm thân mình khẽ động, thanh kiếm dưới chân chợt lóe lên, đưa Vương Lâm hướng về Thiên Vận Tinh phía xa bay tới.

      Trong khi bay, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm.

      Người này biết được ta đến từ Chu Tước Tinh, còn Thiên Vận Tử tiền bối chờ ta lâu ngày, phải chăng Thiên Vận Tử tiền bối biết được thiên địa thần thông, tính được ta sắp đến… Nếu đúng như vậy, bản lãnh của tiền bối có thể là thông thiên.

      Trong khi Vương Lâm trầm ngâm, thanh kiếm dưới chân hóa thành đạo cầu vồng, hướng về phía Thiên Vận Tinh bay .

      Ít lâu sau, Thiên Vận Tinh trong mắt Vương Lâm càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần, cả người hóa thành đạo thanh quang xuyên qua khoảng tiến vào Thiên Vận Tinh.

      Gió mạnh như lưỡi dao sắc quét vào mặt. Tuy nhiên thanh kiếm dưới chân Vương Lâm cũng tỏa ra từng luồng thanh quang dịu dàng khiến cho gió mạnh được giữ ở mức độ nhất định.

      Cả người Vương Lâm được thanh quang bao phủ, lóe lên xuyên qua gió mạnh tiến vào Thiên Vận Tinh.

      Ở giữa trung, Vương Lâm thả mắt nhìn xuống. Khắp nơi mặt đất đều bị loài thực vật màu tím bao phủ, loài thực vật này có lá cây to, lay động theo gió, truyền ra từng trận tiếng động rầm rầm.

      cảm giác xa lạ dâng lên trong tim Vương Lâm, than tiếng, thanh quang dưới chân lóe lên, hướng về phía xa bay .

      Trường kiếm do màn sương xanh hóa thành phải do Vương Lâm khống chế, mà tự động bay , nó mang theo Vương Lâm bay nhanh mà . Quãng đường đến Thiên Vận Tông xa lắm, chỉ sau ba nén hương, Thiên Vận Tông xuất ở trước mắt Vương Lâm.

      Vương Lâm ánh mắt chớp động, thân mình từ thanh kiếm nhảy xuống, đứng mặt đất. Thanh kiếm kia chợt lóe lên rồi biến mất.

      Thiên Vận Tông ở giữa vùng đất hồng hoang phía đông của Thiên Vận Tinh.

      Thập Vạn Đại Sơn bị bao phủ dày đặc, tràn ngập mây mưa sương mù, từ xa nhìn lại giống như bị chiếc khăn che mặt, làm cho người ta thể thấy diện mạo.

      tòa cung điện rất lớn lơ lửng ở giữa trung, lẳng lặng sừng sững tỏa ra kim quang dịu dàng.

      Ở dưới cung điện là hàng loạt những khối đá tạo thành những bậc thềm lơ lửng uốn lượn trực tiếp hạ xuống bên trong ngọn núi lớn phía dưới.

      Nơi đây chính là sơn môn bên ngoài Thiên Vận Tông.

      Lúc này, từng đạo kiếm quang từ trong Thiên Vận Tinh ngừng bay qua bay lại, tới lui cực kỳ náo nhiệt.

      Vương Lâm đứng ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, nhìn cung điện lơ lửng giữa trung ở phía xa, lẳng lặng hồi lâu, hít sâu, nâng chân bước về phía trước.

      Cả người hóa thành đạo bạch quang, chợt lóe lên bay nhanh về phía trước.

      lâu sau, Vương Lâm tới phía ngọn núi lớn. lúc hạ xuống bỗng nhiên thần sắc khẽ động, thân mình dừng lại, lơ lửng giữa trung, nhìn về phía xa xa.

      - Người đến hãy dừng lại!

      thanh nhàng từ xa theo hư truyền lại. Thanh này rất , chút nóng giận, truyền vào tai nghe ra là nam hay nữ.

      Vương Lâm cung kính ôm quyền, cất cao giọng :

      - Vương Lâm từ Chu Tước Tinh đến bái kiến Thiên Vận Tử tiền bối!

      - Vương Lâm, tôn giả đại nhân biết được việc ngươi đến đây. Nhưng muốn gia nhập Thiên Vận Tông ta, cho dù là đệ tử tầm thường cũng phải qua

      Tam Quan Chi Lễ. Ngươi có chấp nhận ?

      Vương Lâm vẻ mặt nghiêm túc, trực tiếp trả lời mà hỏi:

      - biết tam quan là những cửa gì?

      Cửa thứ nhất là Nhân Giá Quan, cửa này khảo nghiệm đạo tâm của ngươi. Cửa thứ hai là Địa Chi Quan, khảo nghiệm bản lãnh của ngươi. Cửa thứ ba là Thiên Chi Quan, khảo nghiệm ý cảnh của ngươi! Chỉ có qua được ba cửa này ngươi mới có đủ tư cách trở thành đệ tử của Thiên Vận Tông! Ngươi có dám ?

      Thanh kia trước sau vẫn bình thản, từ từ truyền đến, chút nóng giận.

      Tiếng vừa dứt, hàng vạn đạo tinh quang từ hư bốn phía lập tức lóe ra, nhanh chóng ngưng kết với nhau thành vòng sáng hình bầu dục.

      Vòng sáng này bay trước người Vương Lâm.

      Vương Lâm mỉm cười, thong dong :

      - Có gì dám!

      xong, bước về phía trước, trực tiếp bước vào bên trong vòng sáng.

      Phía ngọn núi lớn bên trong Thiên Vận Tông có cây bồ đề.

      Tán cây này rất lớn, từ xa nhìn lại giống như cái ô cực lớn, làm cho người ta nhìn thấy liền dâng lên cảm giác sùng bái.

      Lúc này, bên dưới cây đại thụ có ba người đứng.

      Người đứng trước là lão già, người này mặt mũi hiền lành, đầu bạc phất phơ, nhưng trông cũng có vẻ già lắm, ngược lại có cảm giác hai mắt người này so với vài người tráng niên lại càng sáng hơn.

      Nhất là lông mày cứ như hai con bạch long từ đuôi mắt rủ xuống, theo gió thổi qua chậm rãi đung đưa.

      Ánh mắt nhìn ra xa, lộ ra vẻ sâu sắc.

      Có hai người cung kính đứng phía sau . Hai người này thoạt nhìn ước chừng dưới ba mươi tuổi, trong đó có người vẻ mặt tươi cười, nhìn qua cực kỳ hiền lành. Người còn lại vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, đứng ở đó hề nhúc nhích.

      - Sư tôn, người này chẳng qua chỉ là ký danh đệ tử, cần gì phải qua ba cửa ải nhập môn?

      Người có vẻ hiền lành liếc nhìn lão già đứng trước, thấp giọng .

      Lão già ánh mắt như điện, nhìn vào khoảng phía xa, ít lâu sau, từ từ :

      - Đây là người mà năm đó vi sư động lòng, có ý muốn thu nhận. Qua mấy trăm năm có thể đạt tới được bản lãnh như thế này quả là đơn giản!

      Nam tử vẻ mặt hiền lành kia, mỉm cười, :

      - Có thể lọt vào mắt của tôn sư, đó chính là phúc phận của .

      - Nếu qua được ba cửa ải, hãy dẫn tới Tử Vân Các!

      Lão già lại thoáng nhìn vào khoảng , thân mình khẽ động, bước về phía trước, biến mất tại chỗ.

      Người có tướng mạo hiền lành cùng với thanh niên vẻ mặt lạnh như băng hai người đồng thời vâng mệnh, cúi đầu cung kính tiễn lão già rời khỏi.

      - Tử Vân Các… Thú vị!

      Thanh niên vẻ mặt lạnh như băng kia khóe miệng cười lạnh, .

      - Chu sư đệ, tại sao lại thú vị?

      Người hiền lành kia xoay người nhìn thanh niên họ Chu.

      - Đại sư huynh, huynh thử đệ phải ? Tử Hệ Các đâu phải là nơi những ký danh đệ tử tầm thường có thể đến. Huynh ở Tử Thiên Các, đệ ở Tử Mộng Các, đều là những nơi chỉ có đệ tử chân chính của sư tôn mới có thể ở! Chỉ sợ dùng được bao lâu, Tử Vân Các ngày trước đổi tên thành Tử Lâm Các mới đúng!

      Thanh niên họ Chu lạnh lùng .

      Người có vẻ mặt hiền lành kia mỉm cười :

      - Vương Lâm này cũng tài giỏi, có thể làm sư phụ động lòng thu làm đồ đệ cũng là hợp lý. Sư huynh đệ chúng ta lại có thêm người chẳng phải là chuyện vui hay sao.

      - Đại sư huynh nên nghĩ đằng nẻo mới phải!

      Thanh niên họ Chu hừ tiếng, vung tay áo, xoay người rời khỏi.

      Giờ phút này chỉ còn lại mình thanh niên hiền lành. bình thản nhìn về phía xa xa, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, giọng lẩm bẩm:

      - Tử Vân Các… sắp xếp của sư tôn rất thú vị… Tôn Vân sư đệ à, xem ra tấm lòng sư tôn đối với ngươi còn chút nào… …

      Lại đến Vương Lâm sau khi bước vào trong vòng sáng, trước mắt lóe lên ra ở nơi trắng xóa.

      Nơi này liếc nhìn thấy biên giới cứ như tồn tại trong hư vô. Đứng ở nơi đây, cảm giác độc tự chủ được

      dâng lên trong lòng.

      Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, cảm giác độc trong lòng lập tức bị quét sạch.

      - Rất thú vị, lúc này ngờ có thể khiến cho tâm niệm biến đổi!

      Vương Lâm nhìn bốn phía, thần thức đảo qua, điên cuồng quét ngang ra bốn phía.

      Với thần thức Biến Sơ Kỳ của quét qua, phạm vi mấy vạn dặm lập tức thấy được ràng.

      - Cửa thứ nhất, khảo nghiệm đạo tâm.. …

      Vương Lâm trầm ngâm ít lâu.

      Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa xuất thân ảnh lờ mờ, hướng về Vương Lâm từng bước tới.

      Vương Lâm tập trung nhìn, thân mình động đậy.

      Thân ảnh kia dần dần tiến đến gần, lộ ra dung nhan xinh đẹp, nàng chính là Lý Mộ Uyển.

      Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, khóe miệng mỉm cười vui vẻ, làn mỗi khẽ động, nhàng cái gì đó, nhưng Vương Lâm chút cũng thể nghe thấy được.

      Ít lâu sau, Lý Mộ Uyển mặt lộ vẻ lo lắng, lại tiến lên vài bước.

      Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, hạ giọng :

      - Đây là cửa thứ nhất sao… đúng là biến hóa của đạo tâm, nhưng thế này…

      Vương Lâm than , hai chân bước về phía trước, cả người hóa thành đạo bạch quang trực tiếp tới bên người Lý Mộ Uyển, vòng tay qua eo Lý Mộ Uyển, cười :

      - Đạo tâm… Đạo tâm…

      Lý Mộ Uyển khóe miệng mỉm cười, cùng với Vương Lâm dần dần biến mất… …

      Dưới cây bồ đề bên trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành lúc này khẽ a tiếng, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

      - Nếu phải sư tôn nhìn lầm người, người này cũng là đại trí tuệ! Người bình thường khi vào cửa thứ nhất này có hai loại biểu , nếu tĩnh tâm tránh né cũng cưỡng chế giải trừ, người này cũng là thú vị, ngờ lại tiến lên vấn đạo!

      - Thú vị! Cách làm của người này so với Tôn Vân sư đệ năm đó giống nhau y hệt! Tuy nhiên Tôn Vân sư đệ kiên trì được sáu mươi bảy ngày, biết Vương Lâm này kiên trì được mấy ngày!

      Thanh niên vẻ mặt hiền lành kia xoa cằm, khóe miệng mỉm cười cách khó hiểu.

      Ánh mắt trước sau vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại lên vẻ kỳ dị.

      Ba cửa ải nhập môn của Thiên Vận Tông chính là do Thiên Vận Tử đích thân bố trí ra, phá vỡ hư để lấy chỗ tạo ra ba cửa ải.

      Chỉ cần qua được ba cửa ải này có đủ tư cách trở thành đệ tử của Thiên Vận Tông. Đây là quy tắc sắt đá, bất cứ kẻ nào cũng thể thay đổi.

      Giờ phút này, bên trong Nhân Chi Quan là bức màn mông lung như sa mạc che phủ trời đất. Ở sâu bên trong lại có nơi giống như bồng lai tiên cảnh.

      Ở nơi này chim hót líu lo, hàng liễu rủ bóng, thi thoảng lại có vài tiếng chó sủa, nhưng cũng làm mất yên tĩnh của nơi này, chỉ giống như là tiếng đánh thức giấc ngủ nhàng, từng tiếng động chậm rãi vang vọng.

      Chốn bồng lai tiên cảnh này là sơn thôn, trong sơn thôn tuy nhiều người lắm, nhưng đều là láng giềng qua nhiều thế hệ, sống với nhau rất hòa thuận.

      Ngôi nhà thứ ba ở phía bắc thôn là ngôi nhà đơn độc, tuy đơn sơ nhưng nhìn vào cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Chỗ cửa vào có mấy ngọn mao vĩ thảo nở hoa màu hoàng kim điểm xuyết thêm vào đó chút sắc xuân.

      Bên trong sân, có đám củi khô được xếp chỉnh tể, chất chồng như ngọn núi , vài cái ghế gỗ đặt ở xung quanh, bên còn có cái bàn mặt bằng gỗ, bàn có đặt ấm trà và chén trà.

      Lúc này, lão già mặt đầy nếp nhăn ngồi ghế thưởng thức trà, người này tuy đầu bạc trắng nhưng có vẻ gì là già. Sau khi cầm chén trà uống ngụm, ngẩng đầu nhìn vào trong nhà.

      Ở đó, đồng tử cầm con dao khắc , cúi đầu khắc lên mảnh gỗ màu đỏ.

      Ánh mắt lão già lộ ra vẻ hiền lành mỉm cười, nhìn đồng tử kia, thần thái cực kỳ thanh thản.

      Ít lâu sau, đồng tử kia nhíu mũi, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt lão già, lập tức chạy nhanh vài bước đến bên người lão già, thanh non nớt :

      - Ngươi rốt cuộc là ai?

      Lão già đặt chén trà xuống, xoa đầu đồng tử, cười :

      - Ngươi ta là ai, ta chính là người đó…

      Đồng tử muốn chuyện, lúc này thanh nghiêm túc bỗng từ trong nhà truyền ra:

      - Hổ con, đừng quấn lấy gia gia ngươi nữa, điêu khắc !

      Theo thanh này, người đàn ông trung niên vén tấm rèm từ trong nhà ra.

      Đồng tử quay đầu lại mà hít sâu, nhìn chằm chằm lão già lát rồi xoay người trở lại vào trong nhà, tiếp tục điêu khắc, nhưng ánh mắt , cũng lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc.

      Người đàn ông kia trừng mắt liếc nhìn đồng tử cái, tới bên người lão già, ngồi ở bên, đưa cho lão già chén trà nóng, :

      - Cha, con muốn lên núi chuyến…

      Lão già trước sau vẫn hiền lành nhìn đồng tử kia, sau khi nghe người đàn ông trung niên , hơi gật đầu, rồi gì nữa.

      - lên núi làm gì?

      Tiếng người phụ nữ từ ngoài cửa lớn truyền vào. Chỉ thấy lão phu nhân đầu bạc cầm trong tay xách giỏ rau xanh, vào trong nhà. Người đàn ông trung niên vội vàng đứng dậy, đến nhận lấy rau xanh, :

      - Mẹ, con nghe Nhị Ngưu ở thôn đông , ngọn núi gần đây nhất yên ổn, có cọp. Chúng ta tìm lấy vài người cùng đến đó xem, nếu may mắn kiếm được tấm da hổ lớn làm áo.

      Lão phu nhân kia hé miệng, muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng liếc mắt nhìn lão già vẫn thủy chung nhìn cháu nội kia cái, thở dài, lắc đầu .

      Ngày này qua ngày khác, người đàn ông trung niên kia sau khi ra , thủy chung có trở về.

      Lão phu nhân nhớ con đến sốt ruột, ngày đêm chờ đợi. Cuối cùng cũng chờ đến lúc nhận được thi thể trọn vẹn, quá đau khổ mà ngất , còn tỉnh lại nữa.

      Bên trong sân, từ đó về sau chỉ còn lại hai ông cháu.

      Đồng tử kia luôn cặm cụi điêu khắc, lão già kia trước sau vẫn ở bên chăm chú nhìn.

      - Ngươi điêu khắc xong chưa?

      ngày nọ, lão già giọng hỏi.

      - Chưa, tượng điêu khắc này rất khó, làm thế nào cũng thể xong được…

      Đồng tử kia ngẩng đầu bình tĩnh nhìn lão già .

      - Đây là lần thứ mấy?

      Lão già trầm mặc ít lâu, sau đó khẽ.

      Đồng tử ngẩng đầu nhìn lão già, bình thản :

      - Lần thứ tám mươi ba, lần tiếp theo cũng còn bao lâu nữa.

      - Còn chưa muốn chấm dứt sao?

      Lão già thở dài than vãn.

      Đồng tử ngẩng đầu nhìn trung, ít lâu sau lắc đầu :

      - Vì sao phải chấm dứt, cuộc sống như vậy rất tốt… ngoại trừ rốt cuộc biết ngươi là ai!

      - Luân hồi vô định, mỗi việc xảy ra đều là cố định, hề biến đổi, ngươi biết mọi người trở về, ngươi trải qua vô số những việc như vậy mà vẫn chưa thể nhìn thấu được sao? Rốt cuộc là ngươi làm gì?

      Lão già cầm chén trà đặt ở môi, trước sau vẫn chưa uống.

      Đồng tử thu ánh mắt nhìn lên bức tượng điêu khắc gỗ trong tay, hồi lâu sau hạ giọng :

      - Nên kết thúc…

      Dưới cây bồ đề bên trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành lúc này vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. nhìn chằm chằm vào khoảng phía xa, trong mắt lên vẻ trầm.

      - Tám mươi ba ngày… Người này cũng phải là kẻ đầu đường xó chợ! Năm đó Tôn Vân sư đệ cũng chỉ kiên trì được sáu mươi bảy ngày mà thôi, ba cửa ải nhập môn là khảo nghiệm, nhưng thực tế dù có đủ phẩm chất tu đạo cũng phải có cơ duyên rất lớn! Ba cửa ải này, người cả đời chỉ trải qua lần, là do sư tôn đại nhân hao phí rất nhiều tâm huyết bố trí ra! Vương Lâm này ngờ có thể ở trong cửa thứ nhất tám mươi ba ngày. Người này… thể lưu lại!

      Vẻ mặt càng thêm trầm, ánh mắt lấp loáng khó hiểu. Ít lâu sau, hai tay bấm quyết, từng luồng ánh sáng bảy màu từ tay ngừng lóe ra, phát ra màu sắc rất đẹp mắt.

      - Tiểu sư đệ tương lai, để sư huynh trợ giúp ngươi phen!

      Người này xong, hai tay điểm về phía trước, luồng ánh sáng bảy màu lập tức từ tay phóng ra, biến mất vào trong hư vô.

      Trong Nhân Chi Quan, đồng tử kia vẫn cúi đầu điêu khắc. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy luồng ánh sáng bảy màu từ trung đột nhiên xuất , tỏa ra hào quang rực rỡ.

      Hào quang này vô cùng bá đạo, chỗ bị chiếu vào cứ như băng tuyết bị bàn ủi nóng bỏng đặt lên, những tiếng chim hót ở nơi bồng lai tiên cảnh này lập tức biến mất.

      Hương hoa còn tràn ngập nữa.

      Nhà cửa trong sơn thôn lập tức tiêu tan còn, hóa thành từng đám sương trắng tản ra bốn phía, dần dần càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng mơ hồ.

      Từng căn nhà bị hào quang chiếu rọi, toàn bộ biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại mình căn nhà thứ ba ở phía bắc.

      Ánh mắt đồng tử lộ ra vẻ kỳ dị, nhìn chằm chằm luồng sáng bảy màu, vung mạnh dao khắc trong tay lên, xuất ra đạo ngân quang chói mắt hướng thẳng đến luồng sáng bảy màu.

      tiếng vang long trời lở đất bỗng nhiên từ truyền ra, ầm ầm trận, đánh tan mông lung khắp bốn phía.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 479: Đạo!!


      Luồng sáng bảy màu kia như ánh nến bị gió thổi, lập tức trở nên lập lòe chớp tắt. Nhưng luồng sáng bảy màu này bỗng lóe lên cách quỷ dị, ngờ dung hợp được với nhau, hình thành đôi mắt sáng ngời bầu trời như xuyên qua khoảng nhìn lên người đồng tử.

      Đồng tử kia ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, tay phải vung lên khoảng . Lập tức bên trong nhà, đám củi khô chất chồng như ngọn núi bỗng lần lượt bay lên. Hai tay đồng tử kia múa lên nhanh chóng, chỉ thấy từng đạo ngân quang lên, lượng lớn củi khô rơi xuống. Những thanh củi đó trong nháy mắt thành hình, bất ngờ biến thành những căn nhà và những bức tượng điêu khắc những người hàng xóm.

      Hai tay đồng tử phất mạnh lên, những tượng điêu khắc gỗ này lập tức tự động bốc cháy, phát ra từng trận u quang. Luồng u quang này giống như ngọn lửa thiêu đốt, điên cuồng bùng lên, cuối cùng lan truyền ra bốn phía.

      Chỉ thấy những người trong thôn, nhà cửa, tiếng chim hót, mùi hương hoa lúc trước tiêu tan, trong nháy mắt dần dần toàn bộ được khôi phục nguyên trạng, nơi đây lại biến thành chốn bồng lai tiên cảnh.

      - Bất kể ngươi là ai, hãy lập tức cút cho ta!

      Đồng tử kia bình thản , giọng điệu tuy nhưng sát khí ngập trời.

      Hai con mắt phía trung nhìn chằm chằm đồng tử, ít lâu sau từ từ biến mất.

      Bên dưới cây bồ đề trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành kia lúc này hai mắt chợt lóe, thào lẩm bẩm:

      - Hóa ra là như thế. Cái người này tu luyện chính là đạo luân hồi, khó trách có thể kiên trì được tám mươi ba ngày. Qua mỗi ngày lại luân hồi lần, do đó cảm ngộ luân hồi lại tăng thêm chút.

      Trong sân sau bên trong Nhân Chi Quan, lão già kia than tiếng, đứng lên nhìn đồng tử, hạ giọng :

      - Lần thứ tám mươi bốn sắp bắt đầu rồi, ngươi vẫn còn muốn tiếp tục?

      Đồng tử cúi đầu nhìn vào bức tượng điêu khắc gỗ thứ tám mươi ba trong tay thủy chung vẫn thể thành công, bức tượng này điêu khắc hình dáng nữ tử.

      - Tiếp tục thôi… Đây chính là vấn đạo… cũng chính là ý nghĩa của Nhân Chi Quan!

      Ở sâu bên trong Thiên Vận Tông,

      ở chính giữa tế đàn màu đen, Thiên Vận Tử ngồi khoanh chân trong đó, nhắm mắt tĩnh tu. Bỗng nhiên mở hai mắt, khóe miệng mỉm cười cách vừa lòng, hạ giọng :

      - Người này đúng là rất giỏi!

      Mười ngày sau, từ trong chốn bồng lai tiên cảnh bên trong Nhân Chi Quan kia có người ra. Người này khi mới bước ra thân thể vẫn còn là đồng tử, nhưng sau hai bước liền hóa thành thiếu niên, bước ba bước, cả người nhanh chóng hóa thành thanh niên!

      Thanh niên này tóc dài gió tự động, mặc áo trắng như tuyết, từng bước ra khỏi chốn tiên cảnh. Trong tay cầm tượng điêu khắc gỗ, bức tượng này cuối cùng cũng thành công.

      Đó là nữ tử xinh đẹp dịu dàng, trông giống như tiên nữ. Khóe miệng của nàng mỉm cười rực rỡ, ánh mắt của nàng lên thần thái vui vẻ.

      Thanh niên này chính là Vương Lâm!

      - đủ trăm năm luân hồi sao có thể có được vấn đạo, đủ ngàn năm tu vi sao có thể hiểu được vấn đạo. Nhân Chi Quan này quả là thú vị!

      Ánh mắt Vương Lâm bình thản, giờ phút này nhìn lại cả người so với trước khi tiến vào nơi này biến hóa kỳ dị. Nhưng biến hóa này bị giấu rất kỹ, rất khó phát .

      Nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt so với trước kia càng thêm sáng ngời giống như là sao trời vậy.

      Vương Lâm từng bước bước ra, cả người biến mất vào trong hư , ra khỏi Nhân Chi Quan.

      - Cái Địa Chi Quan khảo nghiệm chính là tu vi, ngươi chuẩn bị tốt lắm rồi, nhưng có dám bước vào ?

      - Có gì dám!

      Vương Lâm mỉm cười ngẩng đầu.

      Địa Chi Quan là thế giới tràn ngập lửa đỏ, từng ngọn lửa đỏ từ trong những khe nứt mặt đất phun thẳng lên trời. Vương Lâm đứng ở nơi này, nhìn ra bốn phía, thần thái đổi.

      - Nơi đây biết khảo nghiệm tu vi theo phương pháp nào?

      Vương Lâm thong dong bước chân, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Từ trong cái khe nứt cách đó xa bỗng nhiên có ngọn lửa ngút trời phun ra, hòa tan giữa trung biến hóa thành thân ảnh màu đỏ. Người này đầu tóc đỏ gió tự động, phất phơ như thể vô số những xúc tu tản ra. Hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt vốn rất hỗn độn trong nháy mắt xuất hai đạo u quang qủy dị.

      - Ta là đệ thập hộ tiên của Địa Chi Quan. Đánh bại ta ngươi mới có thể tiếp.

      Từ miệng thân ảnh như lửa đỏ kia truyền ra lời lạnh như băng. Vương Lâm bình tĩnh nhìn đối phương, lời nào, thân mình xông lên phía trước, đồng thời hai tay bấm quyết, trước sau như Thái Cực quy nguyên bỗng run lên, hướng về phía trước chụp tới.

      - Phá!

      Vương Lâm khẽ , toàn thân mạnh mẽ lóe ra tinh quang. Thân ảnh lửa đỏ kia hai mắt ảm đạm bỗng nhiên sáng ngời, thân mình bỗng lui về phía sau, bỏ hai tay khoanh trước ngực chụp về phía trước. Chỉ nghe thấy nổ ầm tiếng, bão cát nổi lên bốn phía, mặt đất nứt nẻ thành vết, tiếng nổ điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, thân ảnh lửa đỏ kia lui mạnh, hai tay thoáng thấy có máu chảy, lui mạch hơn mười trượng ra phía sau mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm. Vương Lâm dừng lại, bỏ tay xuống, thần thái ung dung nhìn người phía trước nhàng :

      - Lui ra!

      Người lửa đỏ kia trầm mặc ít lâu, hướng về Vương Lâm khom người chào, thân mình nhoáng lên cái, lại hóa thành những những vệt khói lửa chui vào trong khe nứt mặt đất biến mất thấy. Vương Lâm bình tĩnh nhìn ra xa, ở nơi nào đó chắc chắn cũng có sinh linh tương tự khảo nghiệm tu vi của người nhập quan.

      - Ba cửa ải của Thiên Vận Tông hôm nay có người ngoài đến viếng thăm.

      Vương Lâm khóe miệng cười cách khó hiểu, hề tiến lên mà xoay người rời khỏi.

      - Ta bỏ qua Địa Chi Quan!

      lời ra, thân ảnh Vương Lâm biến mất bên trong Địa Chi Quan. Dưới cây bồ đề bên trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành kia giờ phút này chau mày, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.

      - Người này bỏ qua cũng rất quyết đoán, đáng tiếc thể mượn cơ hội này để xem xét bản lãnh của tới đâu, tuy nhiên cũng chỉ là Biến Sơ Kỳ, cho dù sử dụng lại thần thông này cũng là quá đủ.

      Bỗng nhiên mắt sáng lên, lông mày giãn ra, lại lộ ra vẻ hiền lành, hề xoay người nhàng :

      - Tam sư đệ, nhiều ngày gặp, mọi việc đều thuận lợi chứ?

      - Có đại sư huynh quan tâm đến đệ, đương nhiên mọi việc đều rất thuận lợi.

      thanh nhàng từ xa truyền tới. Cùng lúc đó, thanh niên áo trắng từ khoảng phía xa từng bước tới, sau vài bước tới sơn. Người này chính là người mà Vương Lâm gặp qua lần ở Giao Dịch Tinh, Bạch Vi! Thanh niên hiền lành xoay người, nhìn Bạch Vi mỉm người, :

      - Tam sư đệ, dâng lễ vật lên cho sư tôn chưa?

      Bạch Vi tùy ý nhìn lướt qua khoảng phía xa, cười :

      - Lễ vật mà sư đệ chuẩn bị chẳng qua chỉ là chút thành ý mà thôi, sao có thể so sánh được với sư huynh… A?

      chuyện bỗng Bạch Vi ánh mắt ngưng lại, nhìn chằm chằm vào hư , ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị. Thanh niên hiền lành động tâm :

      - Người này là ký danh đệ tử của sư tôn ở Chu Tước Tinh, tới đây từ mấy tháng trước, trải qua ba cửa ải khảo nghiệm, giờ tới cửa thứ ba rồi!

      - Là .

      Bạch Vi hai mắt chợt lóe, gật đầu :

      - ra là thế.

      - Sư tôn sắp xếp cho người này ở lại Tử Vân Các!

      Thanh niên hiền lành tùy ý .

      - Tử Vân Các!

      Vẻ kỳ dị trong mắt Bạch Vi biến mất, chuyển thành lạnh như băng, trầm mặc ít lâu rồi chậm rãi :

      - Sư huynh, đệ còn có việc cần làm, thể chuyện lâu. Năm lá diệp thảo ba nghìn năm của huynh cho đệ lá, đệ dùng hỏa diễm tinh để đổi, có được ?

      Thanh niên hiền lành cười ha hả, gật đầu :

      - Việc này được. Ngươi tới động phủ của ta, bảo đồng tử dẫn ngươi lấy!

      Bạch Vi ôm quyền, thoáng nhìn vào sâu trong hư , xoay người nhoáng lên cái, biến mất thấy. Thanh niên hiền lành kia xoa cằm, ánh mắt lộ vẻ chán ngấy, lẩm bẩm :

      - Sư tôn sắp xếp cho người này vào Tử Vân Các là có ý gì… Nếu như vậy, chỉ sợ người này ở trong tông phái càng thuận lợi hơn, tại như vậy cũng là đặt người này lên lửa…
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 480: Tiểu đệ ra tay trước.



      Cái mà Thiên Chi Quan khảo nghiệm chính là ý cảnh! Lúc này bên trong Thiên Chi Quan, Vương Lâm ngồi khoanh chân yên lặng trầm tư. Sau khi bỏ qua Địa Chi Quan liền tiến vào nơi này, trải qua đợt khảo nghiệm cuối cùng, ngồi tĩnh tọa ở đây ba mươi ngày. Trong ba mươi ngày này, Vương Lâm vẫn thủy chung cân nhắc biết trong cửa ải này có huyền diệu gì, tại đây ý cảnh của có thể tiếp cận thiên đạo cách vô hạn, tại đây khoảng cách tới thiên đạo như thể chỉ bằng bàn tay, nâng tay lên là có thể chạm tới. Sau thời gian ở bên trong cửa ải này, Vương Lâm gần như quên mất khái niệm thời gian, trước sau vẫn ngồi tĩnh tọa, hề động đậy, từ lúc bắt đầu tiến vào nơi đây ý cảnh cũng chưa hề được phóng thích ra. Vương Lâm vội, nhờ tĩnh tọa, mơ hồ cảm thấy chạm tới được vật, kết hợp những trải nghiệm ở Nhân Chi Quan và Địa Chi Quan, bên trong nguyên thần Vương Lâm chữ đạo chậm rãi dần dần ra. Tới ngày, Vương Lâm ở trong Thiên Chi Quan được năm mươi mốt ngày, lúc này, mở hai mắt, tỉnh lại sau khi tĩnh tọa, hai mắt có ánh sáng gì nhưng lại có những tia kỳ dị chớp động ngừng.

      ở đó trầm tư ít lâu, khóe miệng thấp thoáng mỉm cười.

      - Ba cửa ải Nhân, Địa, Thiên hóa ra đều phải là khảo nghiệm mà là loại cơ duyên, hiểu được là hiểu được, ngộ ra là ngộ ra, ra là như thế…

      Vương Lâm duỗi hai tay, đứng dậy nhìn bốn phía, cười :

      - Ta bỏ qua Thiên Chi Quan!

      lời vừa ra, bốn phía đột nhiên loáng lên, như điên cuồng xoay tròn lấy Vương Lâm làm tâm điểm, nhanh chóng chuyển động, cuối cùng run lên cái, hết thảy vật chất ở xung quanh toàn bộ đều biến mất tăm. Vương Lâm vẫn đứng Thập Vạn Đại Sơn bên ngoài Thiên Vận Tông, phía trước người đứng. Người này mặc áo tím, vẻ mặt hiền lành, mỉm cười nhìn Vương Lâm.

      - Vương Lâm sư đệ, ta là Triệu Tinh Sát, trong đám đệ tử hàng chữ Tử của sư tôn ta là người nhập môn sớm nhất, ngươi phải gọi ta là đại sư huynh!

      Vương Lâm liếc nhìn người này cái rồi ôm quyền :

      - Vương Lâm bái kiến đại sư huynh!

      Triệu Tinh Sát mỉm cười, đưa tay về phía trước, :

      - Vương Lâm sư đệ, theo ta, sư tôn sắp xếp, người hãy ở tạm trong Tử Vân Các.

      Triệu Tinh Sát xong, thân mình khẽ động, trước dẫn đường, Vương Lâm bước tới bước theo. Hai người hóa thành hai đạo cầu vồng vào sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn. Trong lúc phi hành, Triệu Tinh Sát dọc đường giới thiệu tương đối tỉ mỉ về Thiên Vận Tông. Người này phong cách chuyện cũng có chút thú vị, thường thường từng lời ra đều có trọng điểm, làm cho Vương Lâm đối với Thiên Vận Tinh bắt đầu có chút ấn tượng.

      - Triệu sư huynh, biết Thiên Vận Tử tiền bối có tất cả bao nhiêu đệ tử?

      Vương Lâm hỏi. Triệu Sát Tinh mỉm cười, tay phải bấm quyết, điểm về phía trước, tầng mây ở phía trước bỗng nhiên tản ra, lộ ra thông đạo. vừa bay vào vừa cười :

      - Sư đệ, cả đời sư tôn thu nhận bẩy hệ đệ tử phân làm Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử. Ngươi và ta là đệ tử cùng thế hệ.

      - Tử hệ!

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Triệu Tinh Sát than , :

      - Trong bảy hàng đệ tử, Tử hệ của chúng ta thực lực là yếu nhất, việc này ngày sau có thời gian ngươi tự hiểu, ta cũng muốn nhiều.

      Sau khi bay được ít lâu, xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn, phía trước xuất ngọn núi lớn cao ngất có mây mù bao phủ. Ở đó có tòa tháp cực kỳ xa hoa, từng đạo tử quang nồng đậm khuếch tán ra bốn phía, hình thành quầng sáng màu tím, toàn bộ núi non cây cối bốn phía bị chiếu rọi thành dải màu tím. Nơi đây giống như ngọn nguồn của đám tử khí kia, khiến cho người ta nhìn thấy lập tức tâm thần chấn động.

      - Vương Lâm sư đệ, theo ta!

      Triệu Tinh Sát thân mình khẽ động, xông thẳng lên ngọn núi, Vương Lâm theo sát phía sau. Dưới chân ngọn tháp đỉnh núi có vô số đệ tử của Thiên Vận Tông ngồi thổ nạp, từ xa nhìn lại đông đúc dưới mấy vạn người. Ở phía sau ngọn núi này có vô số lầu các, bên trong đều có đệ tử hoặc giảng đạo hoặc tu luyện pháp thuật, hoặc khoanh chân tĩnh tọa. Đảo qua vòng, Vương Lâm tính được đệ tử ở nơi đây dưới mười vạn! Ngọn núi này quá lớn, nhất là phía sau này liên miên bất tận giống như con rồng lớn nằm, làm cho người ta nhìn thấy tự chủ được đánh mất bản thân, cả người chìm đắm vào bên trong tông phái.

      - Nơi này là sơn môn của Thiên Vận Tông ta. Vương Lâm sư đệ, về hướng tây là Tử Vân Các, nơi đó ngươi dùng thần thức có thể nhìn thấy ngay. Sư huynh còn có chuyện quan trọng, thể tiếp tục cùng đệ nữa!

      Triệu Tinh Sát liền ôm quyền, mỉm cười . Vương Lâm gật đầu, hướng về Triệu Tinh Sát ôm quyền, thân ảnh như điện hướng về phía tây bay .

      Vẻ mặt Triệu Tinh Sát trước sau vẫn hiền lành có gì thay đổi, chỉ có trong mắt đột nhiên lóe lên tia kỳ dị. Vương Lâm trong lúc phi hành trong lòng hừ lạnh, khi lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Sát Tinh nhận ra người này chính là người phát ra luồng sáng bảy màu mà gặp trong Nhân Chi Quan, nhưng Vương Lâm tâm cơ thâm trầm, đường để lộ chút sơ hở nào. Ít lâu sau, thần thức Vương Lâm đảo qua, thấy được ở phía trước có lầu các tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt, đó có viết ba chữ lớn: “ Tử Vân Các”.

      Thiên Vận Tông này quả quá lớn, chỉ Tử Tông mà quy mô như thế này, biết sáu tông còn lại như thế nào, lại còn có tổng tông của Thiên Vận Tông, chắc làm cho người ta thể tưởng tượng được.

      Vương Lâm ánh mắt lóe lên, thân mình như điện, hạ xuống bên ngoài Tử Vân Các. Vừa đặt chân xuống, nhướn mày nhìn vào bên trong Tử Vân Các! Chỉ thấy ở trong Tử Vân Các có người ra, người này là nữ tử mặc quần áo màu tím, bên có nhiều đóa hoa màu vàng để trang trí, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lúc này lại mang đầy sát khí nhìn Vương Lâm.

      - Ngươi thể ở nơi này.

      Vương Lâm nhìn nữ tử này, bình thản :

      - Vì sao?

      Nữ tử kia mặt sát khí càng đậm, lạnh như băng :

      - cần biết vì sao, ngươi ở chỗ nào cũng được, nhưng thể ở nơi này!

      Vương Lâm ánh mắt lóe lên, nhìn Tử Vân Các phía sau nữ tử, trầm mặc lúc, xoay người lùi lại mấy bước, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa.

      Mới đến Thiên Vận Tinh nên Vương Lâm muốn gây nhiều chuyện, cần phải vì nơi ở mà kết thù oán với người ta.

      Hơn thế nữa tình thế ở đây có chút phức tạp, Vương Lâm trong lòng thầm cân nhắc, hết thảy mọi chuyện chỉ sợ đối với Tử Vân Các có quan hệ rất lớn.

      Nàng kia nhìn Vương Lâm ngồi xuống, nhướn mày, lạnh như băng :

      - Nơi này cũng được, trong vòng trăm dặm quanh Tử Vân Các ngươi được bước vào. Bây giờ ngươi rời khỏi !

      Vương Lâm ngẩng mạnh đầu, trong mắt lên tia sát khí, nhìn chằm chằm nữ tử kia. Nàng này bản lãnh cũng chỉ là Biến Sơ Kỳ, Vương Lâm chưa cần để mắt đến.

      Nàng kia cũng chớp mắt, đồng thời nhìn chằm chằm Vương Lâm.

      Ít lâu sau, Vương Lâm thu ánh mắt, đứng lên về phía xa.

      Mãi cho đến khi bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt nữ tử kia, nàng bị cơn gió thổi qua, bỗng nhiên phát ngờ sau lưng mồ hôi ướt nhẹp.

      Nàng cắn môi, ánh mắt trùng xuống, ra khỏi Tử Vân Các, ngồi ở bên ngơ ngác nhìn trung, hạ giọng :

      - Tôn Vân sư huynh, chỉ cần sư muội ở đây, quyết cho bất cứ kẻ nào thay thế vị trí của huynh, ai cũng được!

      Bên ngoài Tử Vân Các trăm dặm, có vách núi phong cảnh rất tươi đẹp, Vương Lâm vung tay phải lên, đạo kiếm quang từ trong túi trữ vật bay ra như tia chớp đâm vào vách núi, lâu sau, tạo nên động phủ.

      Vương Lâm thu hồi phi kiếm, vào bên trong, sau khi xuất ra vài đạo cấm chế liền khoanh chân ngồi xuống, hít hơi sâu.

      Trong mắt lên vẻ suy tư cực sâu.

      - Bầu khí trong Thiên Vận Tông này có chút thích hợp, ba cửa ải nhập môn ta phải là hoàn toàn vượt qua, nhưng Triệu Sát Tinh lại gọi ta là sư đệ, hơn nữa Thiên Vận Tông sắp xếp cho ta ở tại Tử Vân Các.

      tại, Tử Vân Các có người canh gác, cho bất cứ kẻ nào tiếp cận.

      Tất cả chuyện này đều như bị sương mù che đậy, thấy được ràng, cần phải nghĩ cách tìm hiểu những việc trước kia, nhất là những chuyện về Tử Vân Các!

      Đêm khuya tại Tử Tông trong Thiên Vận Tông là màn yên tĩnh, ngoại trừ vài đệ tử canh gác, tuyệt đại bộ phận đều tập trung ngồi tĩnh tọa.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :