Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 471: Luyện bảo



      Khi bông hồng xanh theo người đàn ông, tất cả những đóa hồng trắng ở những tầng băng nơi đây lập tức trở nên tàn lụi rồi tiêu tan. Hình như chúng sinh ra chỉ để làm bạn với đóa hồng xanh kia thôi. Bây giờ đóa hồng xanh bị người ta lấy , bọn chúng tồn tại cũng còn ý nghĩa, cũng còn giá trị. Chúng phải tiêu tán... ....

      Tổ trạch của Vương gia dưới chân núi Hằng Nhạc phái ở Triệu Quốc. Ngày hôm nay có người đàn ông mặc y phục trắng lặng lẽ xuất . lặng lẽ đứng nhìn dãy linh vị, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hai cái linh vị phía . Người đàn ông lẳng lặng đứng nhìn hồi lâu...Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

      Người đàn ông cứ đứng lặng yên như vậy ngày đêm.

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi người hầu đến chỗ này quét dọn nhìn thấy người đàn ông mặc y phục trắng lập tức hoảng sợ, nàng định hô hoán cơ thể lập tức trở nên mềm nhũn rồi ngã lăn ra đất.

      Nam tử kia cứ lặng lẽ đứng nhìn linh vị, trong mắt lộ ra những hồi ức.

      đứng ở chỗ này ba ngày ba đêm. Những đợt ký ức cứ cuồn cuộn ra trong đầu , hai dòng lệ nóng từ mắt chảy xuống.

      Nam tử đó cứ đứng như thế động đậy trong ba ngày, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống rồi dập đầu mặt đất.

      -Cha! Mẹ!...Hài nhi phải rồi! - Nam tử lẩm bẩm , trong mắt lộ ra vẻ kiên định. đứng lên rồi xoay người ra khỏi từ đường.

      Lúc này ở bên ngoài từ đường có rất nhiều người đứng. Trong đám người có nam có nữ, có người già trẻ ...Mọi người đều mặc quần áo đẹp đẽ, vẻ mặt tươi sáng. Trong đám đông cũng có số người tu chân, tuy tu vi cao nhưng đều dũng bất phàm.

      Người đứng đầu đoàn người chính là Vương Trác! ngày trước Vương Trác cảm thấy ở sâu trong lòng hình như có ai đó kêu gọi. đến bên ngoài từ đường cảm nhận được khí tức của Vương Lâm.

      biết đây là Vương Lâm muốn tàng khí tức, mà ràng lời kêu gọi cũng được phát ra từ nội tâm của Vương Lâm.

      Hơn nữa đến đây còn mang theo tất cả thế hệ con cháu nhà họ Vương. Mặc kệ bọn họ làm chuyện gì đều phải ngừng lại. Có tu sĩ đến dẫn tất cả lại đây.

      Trong nháy mắt khi Vương Lâm ra, Vương Trác hét lên:

      -Tất cả tộc nhân họ Vương, quỳ xuống!

      Bên ngoài tổ trạch, hơn trăm con cháu nhà họ Vương tất cả đều quỳ xuống. Bất kể bọn họ có thân phận gì, hưởng những quyền quý gì trong đám phàm nhân, lúc này người trước mặt mà bọn họ quỳ lạy chính là tổ tiên.

      Quỳ lạy tổ tiên, chính là đạo hiếu của con cháu!

      Huống chi lão tổ tông trước mặt là người có thanh danh hiển hách cả Chu Tước tinh. Vương gia cũng là trong những gia tộc phàm nhân mà tất cả tu sĩ nhìn thấy đều phải khiêm nhường. Có được tất cả những chuyện này đều vì nhà họ Vương có Vương Lâm!

      Vương Trác nhìn Vương Lâm, trầm giọng :

      -Vương Lâm! Ta mang tất cả con cháu nhà họ Vương đến đây tiễn chân ngươi!

      Vương Lâm nhìn qua tất cả những thế hệ con cháu cùng huyết thống ở trước mặt hồi lâu mới khẽ gật đầu. nhàng :

      -Tất cả đứng lên !

      Tất cả con cháu Vương gia đồng loạt đứng lên rồi cung kính nhìn về phía Vương Lâm.

      -Sau khi ta , Vương gia phải dựa vào ngươi rồi! - Vương Lâm khẽ rồi nhìn sang Vương Trác. Vương Trác trầm mặc hồi lâu mới thở dài tiếng, :

      -Thoáng cái qua sáu trăm năm. Vương Lâm! Ngươi lên đường bình an, tất cả mọi chuyện trong tộc ta đảm đương.

      Vương Lâm quay đầu lại, nhìn từ đường lâu. Sau đó xoay người đạp bước về phía trước, cả người lập tức biến mất. Bên trong tổ trạch lại trở nên yên tĩnh, tất cả tộc nhân đều khấu đầu lần nữa.

      -Đưa tiễn tổ tiên!

      tiếng hô cung kính phát ra từ tận đáy lòng, từ trong miệng tất cả tộc nhân truyền ra ngoài... ....

      Vương Trác nhìn lên hư , những hồi ức đột nhiên trong ánh mắt. thấy mình theo cha đến thôn của Vương Lâm. thấy người thiếu niên theo bên cạnh Nhị thúc tươi cười ngênh đón mọi người tới.

      Trong mắt Vương Trác nụ cười của thiếu niên kia ngày càng lớn, cuối cùng trở thành hình ảnh duy nhất ở trong đầu... ....

      -Vương Lâm... .... - Từ trong mắt Vương Trác chảy xuống hai hàng lệ.

      cánh đồng hoang vu ở phía đông Chu Tước tinh, Vương Lâm chắp tay sau lưng, dưới chân là Văn Thú gào thét bay thẳng về phía trước như tên bắn.

      Ánh mắt sáng như sao vừa phi hành vừa quan sát bốn phía. lúc sau vẻ mặt khẽ động, Văn Thú lập tức hiểu những suy nghĩ của Vương Lâm, nó kêu lên tiếng rồi hạ người xuống. Trong nháy mắt nó đáp xuống vùng bình nguyên.

      Vương Lâm tiến bước về phía trước rồi đứng mặt đất. Văn Thú khôn ngoan đứng ở bên cạnh, hai mắt nó cẩn thận đảo khắp bốn phía.

      Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, đạo thanh quang lập tức lóe ra hóa thành Lôi Oa. Khi Lôi Oa xuất gầm rống lên vài tiếng. Văn Thú cũng liên tục rít lên, nó tiến lên lấy cái mũi của mình chọc vào người Lôi Oa.

      Vương Lâm mở túi trữ vật rồi dụng thần thức xem xét. Vương Lâm lựa chọn chỗ này vì nơi đây tương đối vắng vẻ. dự định trước khi phải tế luyện số pháp bảo bên trong túi trữ vật.

      Đầu tiên là tiên kiếm và loan đao. Những loại vật phẩm khác biệt, chỉ nhìn thoáng qua rồi để ý đến nữa.

      Còn Chiến Phủ chẳng cần phải tế luyện. Thứ này chuẩn bị đưa cho bản tôn.

      Còn bốn vỏ kiếm đến bây giờ Vương Lâm cũng chẳng biết được bên trong có gì huyền diệu. Lúc này phải rời khỏi Chu Tước tinh, đây là điều đáng tiếc trong lòng Vương Lâm.

      phất tay triệu hồi, bốn vỏ kiếm lập tức xuất trước người. Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống rồi thổi ra luồng khí của Nguyên Thần. Bốn vỏ kiếm lập tức bị luồng khí bọc vào bên trong rồi bắt đầu được tế luyện.

      Thời gian chậm rãi trôi qua. Ba ngày sau, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, mối liên hệ giữa bốn vỏ kiếm và nội tâm của ngày càng chặt chẽ. vung tay phải lên thu hồi vỏ kiếm.

      Tiếp theo, Vương Lâm lại lấy ra Côn Cực Tiên. Với tu vi của Vương Lâm bây giờ cũng thể phá giải được tia thần thức ngưng tụ Côn Cực Tiên, nhưng cũng có phương pháp đối phó.

      Thần niệm của khẽ động, bảo tháp chứa thần thức Chu Dật lập tức từ trong túi trữ vật xuất . Nó rơi xuống mặt đất, thần thức của tu sĩ Vấn Đỉnh lập tức tỏa ra ngoài.

      Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hai tay bấm pháp quyết rồi điểm lên Côn Cực Tiên ở mà đánh ra đạo linh quyết.

      Cây roi này lập tức chấn động, tia sáng trắng từ thân nó bay ra ngoài. Tia sáng đó rất bá đạo. Nó vừa mới xuất tỏa ra bốn phía rồi đánh tan đạo linh quyết mới được Vương Lâm tạo ra.

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. Tâm niệm của khẽ động, thần thức Chu Dật bảo tháp lập tức điên cuồng ngưng tụ lại. Chỉ thấy chùm ánh sáng màu xanh bao bọc cả Côn Cực Tiên và đạo bạch quang kia vào bên trong.

      Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. điểm tay phải lên mi tâm. Nguyên thần của lập tức chấn động, rời khỏi cơ thể bay về phía Côn Cực Tiên rồi bắt đầu tế luyện.

      Toàn bộ quá trình diễn ra liên tục trong bảy ngày.

      Sau bảy ngày, thần thức Vấn Đỉnh của Chu Dật và nguyên thần của Vương Lâm cuối cùng cũng xóa bỏ được đạo thần thức ở thân Côn Cực Tiên. Côn Cực Tiên mất thần thức lập tức bị Nguyên Thần của Vương Lâm chui vào rồi lưu lại dấu ấn ở bên trong.

      Vương Lâm nhìn Côn Cực Tiên. có thể cảm thấy loại cảm giác huyền diệu ở bên trong cơ thể. Trong Côn Cực Tiên có rất nhiều trận pháp giống như ở cái mũ cỏ. Chúng đều được tạo thành bởi những trận pháp ngưng tụ bên trong.

      Hai loại bảo vật này cũng có khác biệt. Tuy nhiên, mũ cỏ phải chỉ có cái nên giá trị cũng giảm hẳn xuống. Ngoại trừ việc che dấu tướng mạo, Vương Lâm thông qua ngọc giản của Vân Tước Tử nhìn thấy được bên trong vẫn còn có nhiều công dụng khác.

      Nhưng tác dụng lớn nhất của nó đối với lại là những trận pháp bên trong có thể sinh ra cấm chế, nâng hiệu quả của Cấm Phiên lên tầng.

      Mục tiêu của Vương Lâm lúc này là có thể tập trung chín nghìn chín trăm chín mươi chín cấm chế Cấm Phiên. Để hoàn thành mục tiêu này, cần phải nắm giữ số lượng lớn cấm chế mới có thể làm được.

      Vương Lâm nhận định Côn Cực Tiên chắc chắn phải là Tiên Bảo, vì nó ngưng tụ được tiên lực. Tuy nó có thể phát huy tiên lực nhưng biết vì sao uy lực lại rất quỷ dị, chẳng bằng sử dụng linh lực.

      Vương Lâm vắt óc suy nghĩ cả trăm ngàn lần vẫn thể giải thích được vấn đề này. nghiên cứu phát vật này cần dùng linh lực, chỉ cần xuất nó ra ngoài thân chứa lực lượng kỳ dị.

      Kể từ đó vật này càng trở nên thần bí trong mắt Vương Lâm.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 472: Chu Tước tinh.


      Côn Cực Tiên là của Sở Vân Phi, bị ép buộc phải vứt nó lại. Mặc dù, biết bí mật của Côn Cực Tiên nhưng trong mắt nó chỉ là thứ bỏ . Khi bỏ chạy nó rơi vào tay Kiền Phong - đệ tử của Chu Tước Tử. Sở Vân Phi sợ phát sinh ra nhiều chuyện rắc rối nên rời khỏi Chu Tước tinh.

      Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Cuối cùng cũng cảm thấy cây roi này có chút kỳ dị. trầm ngâm lúc rồi thu hồi nó lại.

      lật tay phải, trong tay lại xuất bức tranh. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào bức tranh. Trầm mặc lúc lâu rồi chậm rãi thu hồi nó lại. Nó là trong những pháp bảo mà mức độ thần bí ngang với Nghịch Thiên châu, nhưng bây giờ lại có thêm cây Côn Cực Tiên cũng thần bí kém.

      Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía hư , trong mắt lộ ra vẻ suy tư. vuốt vào túi trữ vật, chiếc Chiến Xa nhọn hoắt và dữ tợn lập tức xuất mặt đất.

      Chiếc xe vừa mới xuất gió bụi bốn phía lập tức tản ra dám tiếp cận. Những mũi nhọn sắc bén ở Chiến Xa lấp lánh hàn quang, làm người ta vừa liếc mắt nhìn cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

      Vương Lâm nhìn chằm chằm vào chiếc xe, tay phải lại vỗ vào túi trữ vật, Khu Thú Quyển chậm rãi bay ra.

      Xạ Thần Xa tặng cho Tư Đồ Nam cái, nên trong tay Vương Lâm chỉ còn lại hai cái. trong hai cái, có cái rất lớn. biết với tu vi bây giờ mình thể điều khiển được nó, nếu gắng gượng nhất định bị phản phệ.

      Nhưng Vương Lâm có thể chắc chắn khống chế được chiếc Xạ Thần Xa thứ hai ở trong Khu Thú Quyển.

      Nửa tháng sau, Vương Lâm rời khỏi vùng bình nguyên này. Trong khoảng thời gian nửa tháng, bình nguyên hầu như cả ngày đều có tiếng cự thú gầm rống vang vọng.

      Tiếng gầm rống của cự thú vang thẳng lên chín tầng trời. Toàn bộ Chu Tước tinh thậm chí ngay cả những vùng đất của Tiên Di Tộc đều có người cảm nhận được tiếng gầm rống thuần phục của Chiến Hồn.

      Vương Lâm khoanh chân ngồi lưng Văn Thú bay thẳng về phương xa như tên bắn. Vẻ mặt trắng xanh, trong tay cầm khối tiên ngọc. lúc lâu sau tiên ngọc vỡ tan hóa thành tro bụi.

      Trong nháy mắt khi tiên ngọc biến mất, khối tiên ngọc khác lại xuất trong tay Vương Lâm, lại tiếp tục hấp thu tiên lực.

      Mức độ mạnh mẽ của hồn thú vượt xa những dự đoán của Vương Lâm. Đặc biệt ở trong nó còn có ý chí khuất phục, cuồng ngạo đến cực điểm, ngang ngược chịu khuất phục tất cả vạn vật thế gian.

      Cuối cùng Vương Lâm phải dùng hết sức bình sinh để nhốt nó vào trong Khu Thú Quyển, nhưng Khu Thú Quyển lại xuất vết nứt.

      Sau khi nhốt được những hồn thú chịu khuất phục, tất cả tiên lực người Vương Lâm mất sạch, thiếu chút nữa phải bỏ mạng. May mà chuẩn bị từ trước nên mới kiên trì được đến giai đoạn cuối cùng.

      Vương Lâm mở hai mắt ra sờ sờ lên Khu Thú Quyển cổ tay, trong mắt vẫn còn lộ ra vẻ sợ hãi.

      -Vật này đúng là pháp bảo cực mạnh! Tiếc là trong Hồn Phiên chỉ còn lại ba chủ hồn, nếu dùng nó để phối hợp chắc chắn những kẽ hở khi mở Xạ Thần Xa ra dễ dàng được che đậy hoàn toàn.

      -Với những pháp bảo ta có bây giờ cũng sợ đối mặt với Biến trung kỳ. Với Biến hậu kỳ chỉ cần cho ta thời gian mở Xạ Thần Xa cũng có chỗ đứng. Nhưng nếu đối mặt với những người có tiên bảo hoặc Biến hậu kỳ viên mãn sắp tiến lên Vấn Đỉnh, ta có cơ hội chiến thắng. Nếu phải trực tiếp đối mặt với tu sĩ Vấn Đỉnh cơ hội nào!

      -Mình vẫn còn quá yếu! Thiên Vận tinh chắc chắn là hơn hẳn Chu Tước tinh. Cao thủ ở đó nhất định mạnh hơn ở đây rất nhiều. Ta dù ở nơi nào cũng phải hết sức cẩn thận!

      -Đáng tiếc là Nghịch Thiên châu vẫn còn thiếu thuộc tính kim. Kiền Phong hấp thụ mất Ngũ Hành Tứ Linh của Hồng Điệp, Kim Linh bị ta bắt được nhưng chỉ làm cho thuộc tính kim của nó tăng lên được phần ba… …. - Vương Lâm than rồi bay thẳng về phương xa. đến chỗ ở của Kiên Vương Tư Đồ Nam.

      Trong đô thành hoàng tộc phàm nhân ở Chu Quốc tứ cấp Tu Chân Quốc, giọng sảng khoái của Tư Đồ Nam từ trong phủ đệ cực lớn truyền ra văng vẳng.

      -Ha ha! Hầu hạ lão gia cho tốt vào! Nếu ta cảm thấy thoải mái ban cho các ngươi chút linh đan. Nó có thể giữ cho làn da của nương tử các ngươi trắng mịn suốt hai ba mươi năm… ….

      Những giọng yến oanh từ bên trong liên tục truyền ra, cùng với tiếng nhạc rộn rã làm say mê lòng người.

      Đêm khuya, bóng đen dữ tợn bay dưới ánh trăng bầu trời, rồi từ từ hạ xuống.

      người có mái tóc dài phất phơ đứng lưng Văn thú. chắp tay sau lưng, mặc bộ đồ xanh. Nhìn qua hết sức nổi bật.

      Người đó chính là Vương Lâm.

      Văn Thú từ từ bay đến, dưới thân nó là tòa thành của phàm nhân, đô thành của Chu Quốc.

      Phía dưới là những nóc nhà chen chúc nhau. Trong thành có dòng sông vắt ngang từ phía nam sang phía bắc. là canh ba nhưng đèn đuốc chiếc thuyền hoa vẫn còn sáng chói, tiếng ngâm thơ đàn ca chốc chốc lại vang lên bên tai. Tiếng cười duyên của các càng làm tăng thêm vẻ phồn hoa ở nơi đây. Vương Lâm liếc mắt nhìn con thuyền, Văn Thú bay xẹt qua giống như u linh lướt qua dòng sông, tiếng động.

      Trong thuyền hoa có công tử say rượu ra ngoài hóng gió. ngẩng mặt lên nhìn trời rồi vô tình nhìn thấy hình bóng Văn Thú. Hơi rượu người lập tức tan sạch, trợn mắt há mồm sau lúc lâu mới định thần trở lại. thầm cười cho rằng mình uống rượu quá nhiều nên xuất ảo ảnh. Phía đông thành có tòa phủ đệ xa hoa và khổng lồ, tiếng hoan hô, tiếng cười, tiếng nhạc tiếng ngâm thơ liên tục truyền vào trong tai. Vương Lâm đứng người Văn Thú bình thảnh :

      -Tư Đồ Nam! Đến lúc rồi!

      Trong khoảng khắc, tất cả những tiếng động trong phủ đệ đột nhiên dừng lại, còn bất kỳ thanh nào vang lên, tất cả mọi người đều trở nên đông cứng. người mặc áo bào màu tím từ bên trong ra, nét mặt đầy vẻ muốn, cảm thán :

      -Lão tử còn chưa hưởng thụ đủ mà! Tu đạo với chả tu đạo, tu cái đạo khốn kiếp! Lão tử hưởng thụ cuộc sống thân vương, tiêu dao tự tại ai dám làm phiền!

      Vương Lâm ngẩng đầu nhìn vầng trăng bầu trời, chậm rãi :

      - Nên thôi!

      -Ngươi đợi chút! Dù sao tên tiểu hoàng đế ở Chu Quốc đối với ta cũng rất tốt, ta phải làm cho vài chuyện tốt ! - Tư Đồ Nam lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ. Sau nửa nén hương, hình bóng Tư Đồ Nam đột nhiên xuất ở bên cạnh Vương Lâm. Lão cười lên ha hả, quát lớn:

      - thôi! Rời khỏi Chu Tước tinh!

      Lão xong giẫm chân xuống người Văn Thú. Văn thú vốn rất sợ lão, nên vội vàng kêu lên tiếng thảm thiết, bay thẳng về phía trước rồi hóa thành đạo ánh sáng xông thẳng lên chín tầng mây.

      Tốc độ của Văn Thú càng lúc càng nhanh, như cơn gió cuốn thẳng về phía chân trời. Nó bay vào khu vực Đoạn Cương Phong rồi rời khỏi Chu Tước tinh!

      Trong nháy mắt khi Văn Thú bay vào trong luồng gió liền được Vương Lâm thu vào trong túi trữ vật. Sau đó, Vương Lâm giống như ngọn lưu tinh bay thẳng vào bên trong.

      Tốc độ của Tư Đồ Nam còn nhanh hơn. Lão nhảy vào bên trong luồng gió trước Vương Lâm bước. Luồng gió thổi từ phía chân trời đến, lực ép của nó quá sức khủng khiếp. Tư Đồ Nam cười ha hả, hét lớn:

      -Tản ra cho lão tử!

      Sau tiếng rống khủng khiếp, luồng gió giống như bị bàn tay vô hình xé toạc ra làm hai trước mặt Vương Lâm và Tư Đồ Nam. Từng cơn gió nhanh chóng rút về phía sau tạo ra con đường lớn.

      Gió ở trời vốn là vật vô hình chỉ có thể dùng thân thể để cảm nhận, nhưng lúc này trong gió mây quay cuồng có rất nhiều những ngọn sóng, trong nháy mắt những con sóng này lại lan rộng ra khắp bốn phía.

      Lúc này, tất cả phàm nhân và tu sĩ Chu Tước tinh đều phải ngẩng đầu lên.

      Bầu trời trong mắt bọn họ ngày hôm nay đột nhiên trở nên vô cùng rực rỡ. Những ánh hào quang với đủ mọi sắc màu chiếu rọi khắp thế gian.

      Chu Tước Sơn, Chu Vũ Thái mặc bộ áo bào màu đỏ đứng đỉnh núi nhìn về phía chân trời, trong mắt lộ ra tia cảm khái.

      theo sau nhóm người chấp Chu Tước Sơn mới được tuyển chọn. Họ phụ trách việc truyền đạt mỗi mệnh lệnh của .

      -Vương huynh! Lên đường bình an!

      Chu Vũ Thái thào . Những chuyện xưa khi quen biết Vương Lâm ngừng xẹt qua trong đầu. Từ tiểu vương gia phàm nhân Tứ Phái Liên Minh đến khi nó diệt vong rồi thẳng đến bây giờ. Vương Lâm vứt bỏ tước vị Chu Tước Tử rồi nhường cho .

      Chu Vũ Thái hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, mà cảm thấy nó giống như giấc mộng. Đúng là năm tháng trôi qua, vật đổi sao dời... ....
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 473: Giao Dịch Tinh.


      Tất cả tộc nhân Vương gia ở trong Triệu Quốc đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Vương Trác cũng dõi ánh mắt về phía chân trời rồi than tiếng. Bên cạnh người thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi tướng mạo rất tuấn. Lúc này, nó khẽ :

      -Lão Tổ gia gia! Lão Tổ tông trời sao?

      Vương Trác xoa xoa đầu người thiếu niên, bình thản :

      -Đúng vậy! Đó là người đệ đệ mà cả cuộc đời này Tổ gia gia kính phục nhất!

      Trong khe núi giữa cánh rừng rậm trong lãnh thổ Sở Quốc, con hổ thân thể khổng lồ và cực kỳ uy mãnh gầm rống phóng thẳng về phía con lợn rừng. Nó dễ dàng cắn chết con mồi rồi ném thẳng ra phía sau cho bảy tám con hổ cái. Con hổ ngẩng đầu lên gầm rống. Nó đột nhiên ngậm miệng lại, cặp mắt hổ đảo lên bầu trời rồi đứng im như tượng.

      -Cuối cùng cũng rồi! Hổ gia gia cứ nhìn thấy trong lòng phát lạnh.

      lúc sau, con hổ này lại gầm rống, trong tiếng gầm lộ ra tia khoan khoái.

      Nó xoay người dẫn theo đàn hổ cái phóng thẳng vào trong rừng sâu tìm con mồi kế tiếp.

      Tiểu Bạch vẫn đợi lời kêu gọi của Chu Như. Trong lòng nó vẫn cảm giác được cuối cùng ngày Chu Như đến dẫn nó .

      Trong thôn Phượng Hoàng ở Sở Quốc, phụ mẫu Chu Như ngồi trong sân nhà nhìn nàng, khóe miệng mang theo nụ cười thoải mái. nhà ba người ngồi chuyện, đột nhiên Chu Như ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.

      -Thúc thúc... ....

      Chu Như ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời. Nàng mơ hồ cảm thấy thúc thúc từ từ rời khỏi nơi đây. Khoảng cách của thúc thúc với nàng càng ngày càng xa, khoảng cách kéo dài đến tận cùng giống như cả cuộc đời... ....

      vùng đất Tiên Di Tộc Chu Tước Tinh, Vân Tước Tử ngồi đỉnh núi, đưa mắt nhìn lên bầu trời. Khoảng thời gian ngắn ngủi làm lão trở nên già nua hơn so với năm trước. Khi rời khỏi Chu Tước mộ lão bị thương rất nặng. Lão dùng năm để chữa thương và cũng có khôi phục, nhưng nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa lão còn cảm thấy tuổi thọ của mình giảm xuống, cảm giác mỏi mệt len lỏi trong tim. Tuổi thọ của Tiên Di tộc cao hơn nhiều so với tu sĩ, nếu với tu vi của Vân Tước Tử nhiều năm trước đứt thọ mà chết rồi.

      -Hậu sinh khả úy... .... - lúc sau, Vân Tước Tử mới thở dài.

      vùng đất của Tiên Di tộc, cách Vân Tước Tử mấy vạn dặm, người thanh niên người lấp lánh những ký hiệu màu vàng ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt lộ ra vẻ bùi ngùi.

      - Vương huynh! Huynh còn nhớ ta ... ....

      Người này chính là thiếu tộc trưởng Tiên Di Tộc, người có rất nhiều cố phức tạp. Trong Chu Tước mộ cướp được Tu Tinh Chi Tinh nhưng cũng bị chết.

      -Vương huynh! Tại hạ cũng muốn rời khỏi Chu Tước Tinh. Hy vọng ngày sau chúng ta còn có thể gặp lại!

      Lúc này tất cả tu sĩ Chu Tước Tinh đều cảm nhận được những cơn sóng dao động trời. Theo ánh mắt của bọn họ, Vương Lâm và Tư Đồ Nam vượt qua những cơn cuồng phong rồi bước vào tinh .

      Tiếng kêu gọi của tổ tiên Cự Ma Tộc vẫn liên tục vang lên từ Thi Tông bên dưới lòng đất Chu Tước tinh.

      Thác Sâm ở trong Cổ Thần chi địa vẫn cười ha hả. Ngày thoát khỏi vòng vây khốn còn xa nữa.

      Trong Tu Ma Hải, tiếng đồn Tru Sát Lệnh trăm ngày của vạn ma vẫn còn vang vọng tiêu tán... ....

      truyền thuyết, người tu sĩ tên là Vương Lâm để lại tượng đài Chu Tước Tinh... ....

      đạo cầu vồng giống như lưu tinh bay như tên bắn trong tinh bên ngoài Chu Tước Tinh. Đạo cầu vồng kia chính là cái la bàn, mặc dù nó bị thiếu mất góc nhưng tốc độ lại rất nhanh. Lúc này, Vương Lâm ngồi la bàn còn Tư Đồ Nam lại khoanh chân ngồi bên cạnh.

      -Vương Lâm! Chúng ta tiện đường đến Giao Dịch Tinh mua ít đồ vật. Sau đó, ta và ngươi tách ra… …. - Giọng của Tư Đồ Nam hơi trầm xuống. Vương Lâm có chút trầm mặc, chậm rãi :

      -Cuối cùng cũng có ngày phải lời tạm biệt. phải lão muốn làm thân vương Phượng Loan Tinh chứ?

      Tư Đồ Nam vừa nghe thấy hai chữ thân vương lập tức cười ha ha, :

      -Đúng vậy! Đó là mục tiêu của lão tử!

      Vương Lâm mỉm cười, Tinh La Bàn bên dưới bay thẳng về phía hư vô bên trái dựa theo mục tiêu Tư Đồ Nam chỉ ra tinh đồ.

      - Lão qua giao Dịch Tinh từ mấy vạn năm trước, bây giờ biết còn tồn tại ? - Vương Lâm . Tư Đồ Nam trầm ngâm lát, :

      -Chắc là vẫn còn! Đó là tinh cầu tự do buôn bán, nghe tồn tại từ rất lâu rồi, chỉ cần gặp phải biến cố lớn chắc chắn vẫn còn.

      -Ở đó có đủ loại pháp bảo và tài liệu. Người vào đó thường là những tu sĩ ở tất cả những tinh cầu tu chân nên cực kỳ náo nhiệt. Năm xưa ta và Diệp Vô Ưu từng đến đó lần để trao đổi số bảo bối.

      Vương Lâm gật đầu. Lần này đến Giao Dịch Tinh, thứ nhất là muốn tiễn chân Tư Đồ Nam. Lão vào trong đó mua số dụng cụ dùng để lại trong tinh .

      Thứ hai, Vương Lâm muốn đến đó xem có mua được những tài liệu sửa chữa, hoàn thiện Tinh La Bàn hay . Tinh La Bàn của dù sao cũng phải là chính phẩm, bên trong nó vẫn còn thiếu số vật liệu. Nếu có tài liệu Vương Lâm tế luyện Tinh La Bàn để nó trở nên hoàn chỉnh. Như vậy ngoài việc tốc độ tăng lên, nó có thêm thuộc tính công kích.

      Sau khi bay được vài ngày, từ xa Vương Lâm nhìn thấy tinh cầu . Đây phải là Giao Dịch tinh như trong lời của Tư Đồ Nam, mà là Nguyệt Tinh bên ngoài Chu Tước Tinh.

      Bản tôn yên lặng ngồi ở chỗ này. Khi Tinh La Bàn bay đến Nguyệt Tinh, bản tôn chỗ rất sâu trong lòng đất đột nhiên mở to hai mắt rồi tung ra quyền, chỉ thấy những vết nứt giống như rất nhiều ác long từ sâu trong lòng đất đột nhiên hướng thẳng về phía trước.

      Trong những tiếng kẹt kẹt, từ thung lũng Nguyệt Tinh đột nhiên truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, cùng lúc đó có đạo hắc ảnh chợt lóe rồi bay thẳng lên bầu trời.

      người với mái tóc màu đỏ tung bay, gương mặt sắc nhọn như đao lộ ra vẻ cương nghị, ba điểm tinh cầu chậm rãi xoay chuyển mi tâm lộ ra cảm giác dị. Đặc biệt là đôi mắt dày đặc hàn quang của , giống như khối băng lạnh ngàn năm. làn da màu cổ đồng của dày đặc những hoa văn lộn xộn khiến cho làn da trở nên thô ráp, nhưng làn da sần sùi lại khiến cho cơ thể toát ra vẻ hoang dã. Bản tôn lúc này giống như con hung thú thời viễn cổ vô cùng kiêu ngạo.

      -A!

      Tư Đồ Nam trở nên kinh ngạc. Tuy được nghe Vương Lâm về chuyện của bản tôn nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp mặt. Tư Đồ Nam liếc mắt nhìn qua, với kiến thức của cũng cảm thấy chấn động trong lòng.

      -Tốt! - Hai mắt Tư Đồ Nam trở nên sáng rực.

      Sau khi ánh mắt lạnh lẽo của bản tôn nhìn thấy Tư Đồ Nam hòa hoãn trở lại. gật đầu rồi bước thẳng lên Tinh La Bàn. Tư Đồ Nam nhìn bản tôn rồi lại nhìn sang Vương Lâm, lão gật đầu :

      -Tốt! Với tu vi của ta cũng rất khó nhìn ra các ngươi là thể. Như thế này ta cũng yên tâm. Chắc chắn sau khi hợp thể tu vi của ngươi tăng thêm tầng.

      Vương Lâm mỉm cười, :

      -Nếu ta hợp thể với bản tôn đạt đến đỉnh của Biến trung kỳ!

      Cơ thể bản tôn khẽ động rồi dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Thân hình Vương Lâm khẽ chấn động, sau lúc lâu hai mắt mới lộ ra tia hàn quang. nắm chặt lấy bàn tay, bình thản :

      -Loại cảm giác này tuyệt!

      Sau khi Vương Lâm dung hợp với bản tôn, Tinh La Bàn tiếp tục bay thẳng về phía Giao Dịch tinh.

      Thoáng cái qua tháng. Trong tháng này Vương Lâm và Tư Đồ Nam cũng nhàn rỗi. Tư Đồ Nam đem tất cả những pháp thuật thần thông lão biết dạy cho Vương Lâm. Trừ lần đó ra hai người đấu pháp với nhau rất nhiều lần. Lúc bắt đầu Tư Đồ Nam còn áp chế tu vi để có thể đánh ngang tay với Vương Lâm.

      Tu vi tương đồng, sử dụng pháp bảo mà chỉ đấu pháp bằng pháp thuật những nhược điểm của Vương Lâm lộ ra ngay lập tức.

      Trong tay Tư Đồ Nam có đủ loại pháp thuật được thi triển ra liên tục. Mặc dù lão sử dụng pháp bảo nhưng cũng rất mạnh. Lúc này Vương Lâm tuy có bản tôn nên đến nổi phải thua, nhưng cũng rất chật vật.

      Dưới chỉ bảo của Tư Đồ Nam, Vương Lâm dần biết sử dụng những pháp thuật trước đây chưa từng thử qua. Hơn nữa sau khi được Tư Đồ Nam truyền thụ pháp thuật, có thể đánh ngang tay với lão. Sau đó Tư Đồ Nam đề cao tu vi hạn chế ở mức Biến hậu kỳ.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 474: Khôn Mộc Thạch.


      Dưới tình huống sử dụng pháp bảo, Vương Lâm tất nhiên địch lại. Nhưng Tư Đồ Nam lại :

      -Kinh nghiệm chiến đấu của ngươi với tu sĩ Biến hậu kỳ và tu sĩ Vấn Đỉnh quá ít. Cho nên nếu đối mặt với loại tu sĩ đại thần thông này ngươi thể phát huy được toàn bộ nhạy bén của mình. Nếu muốn nắm chắt thời cơ bây giờ phải cảm nhận uy áp của đám tu sĩ này, rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu.

      Khi Vương Lâm nghe xong cảm thấy tỉnh ngộ. cẩn thận quan sát, dần dần càng trở nên nhạy bén hơn, linh động hơn.

      Cuối cùng, khi Tư Đồ Nam tăng tu vi lên Vấn Đỉnh sơ kỳ. Với tu vi này diệt Vương Lâm vô cùng đơn giản, nên lão chỉ cầu Vương Lâm tránh né và chạy trốn.

      Những kiểu rèn luyện thế này cực kỳ tàn khốc, may mà sau khi Vương Lâm và bản tôn dung hợp lại cơ thể đạt đến đẳng cấp của tam tinh Cổ Thần, nếu liên tục dính đòn trọng thương.

      Tư Đồ Nam cũng thấy được điều này, nên lão hung hăng rèn luyện Vương Lâm. tháng tuy ngắn nhưng Vương Lâm cũng thu được rất nhiều tiến bộ.

      Vào ngày, trước mặt Vương Lâm xuất tinh cầu tu chân màu xanh. vòng sáng tròn bao quanh tinh cầu tỏa ra những tia sáng êm dịu.

      Ánh mắt Tư Đồ Nam lóe lên, lão nhìn chằm chằm về phía tinh cầu tu chân màu xanh trước mặt, thần thức khổng lồ điên cuồng phóng tới rồi kéo dài lên tinh cầu. lúc sau, lão thu hồi thần thức, cương quyết :

      - Giao Dịch Tinh vẫn giống như năm xưa khi lão tử rời khỏi. Thay đổi lớn nhất là lần này đến đây chẳng người nào có tu vi mạnh bằng lão tử cả! Ha ha! Như vậy con mẹ nó, lão tử phải đoạt tháp. Lão tử đến đây phải chiếm lấy nó!

      Vương Lâm cười khổ, Tinh La Bàn hóa thành đạo cầu vồng bay thẳng vào trong tinh cầu tu chân.

      Vòng sáng êm dịu kia có bất kỳ tác dụng ngăn cản, khi Tinh La Bàn bay qua nó lập tức mở ra con đường. Tinh La Bàn phá bay , tiến thẳng vào trong tinh cầu Tu Chân.

      Đúng lúc này, từ xa đột nhiên phóng thẳng đến ba đạo cầu vồng với tốc độ cực nhanh.

      Tư Đồ Nam trừng mắt, lão quét mắt về phía ba người ở phương xa rồi quát lớn tiếng:

      -Cút cho lão tử!

      Ba đạo cầu vồng kia đột nhiên khựng lại rồi quay đầu bỏ . Tư Đồ Nam cười ha hả, cơ thể lão lóe lên rồi nhảy từ Tinh La Bàn xuống, bay về phương xa. Lão truyền :

      -Vương Lâm! Lão tử chém giết lúc đây! Ngươi cứ dạo tự nhiên. Ba ngày sau ta tìm ngươi! - Khi giọng của Tư Đồ Nam vừa truyền vào trong tai hình bóng của lão tan biến khỏi tầm mắt của Vương Lâm.

      Vương Lâm thu hồi Tinh La Bàn. tiến bước về phía trước, cả người hóa thành làn khói xanh bay như tên bắn. tinh cầu này có đại dương rộng lớn chiếm hơn phân nửa diện tích, từng cơn gió biển thổi tới đập thẳng vào mặt Vương Lâm.

      Từng cơn sóng cuộn trào mặt biển xanh, khiến cho Vương Lâm hít thở cảm thấy khí rất ẩm ướt. Cơ thể đột nhiên lóe lên như ánh điện rồi nhanh chóng bay thẳng về phía đất liền.

      Thần thức của đảo qua, tất cả những biến động trong phạm vi vạn trượng đều trong đầu.

      Đất liền ở phương xa càng ngày càng gần, chỉ trong nháy mắt Vương Lâm đặt chân lên mặt đất. Thần thức của đảo qua phát ở phía trước có tòa thành khổng lồ giống như mãnh thú nằm sấp mặt đất.

      Minh Hồng thành là tòa thành khổng lồ tinh cầu, trong thành người nào là phàm nhân, tất cả đều là người tu chân.

      Trong thành những cửa hàng mọc lên san sát, ở phía tây còn có quảng trường khổng lồ. Ở đây có rất nhiều tu sĩ đến từ tinh lấy linh thạch ra để đổi lấy số thứ khác. Những thứ được bán ở chỗ này có thể dùng bảo vật hoặc linh thạch để đổi. Trong Minh Hồng thành có rất nhiều tu sĩ, họ như những con thoi xuyên qua lại ở các cửa hàng. Đặc biệt là chợ buôn bán tự do ở phía tây lượng người mua kẻ bán dày đặc.

      Trong phạm vi thành Bắc có rất ít tu sĩ. Nhưng chỗ này lại là nơi tập trung những cửa hàng xa hoa nhất. Ở đây tổng cộng có chín gian hàng, gian nào cũng được xây dựng đẹp đẽ giống như tiên giới, tiểu nhị ở bên trong tu vi cũng rất cao.

      Đặc biệt là cửa hàng thứ chín, có thể là đệ nhất ở Minh Hồng thành.

      Lúc này ở cửa thành phía Đông có người thanh niên mặc đồ xanh từ ngoài vào trong. có vóc người cao ráo, tóc dài buộc ở sau đầu, thoáng nhìn hết sức phóng khoáng.

      Người này chính là Vương Lâm. Sau khi đưa ra khối linh thạch, liền thẳng vào thành. Lúc này ánh mắt đảo qua từng cửa hàng .

      Mục tiêu của Vương Lâm rất ràng, cần mua hai loại vật liệu khác nhau để sửa chữa Tinh La Bàn. Hai loại vật liệu này chắc dễ dàng được tìm thấy ở những chỗ bình thường thế này được.

      Vương Lâm vừa vừa đảo mắt qua từng cửa hàng, chốc chốc lại ngừng bước nhìn vài lần rồi lại .

      đến gian hàng thứ bảy đột nhiên Vương Lâm quay người lại, nhìn về phía người thanh niên con ở phía sau.

      Người thanh niên này vẫn thầm theo Vương Lâm từ khi bước chân vào thành.

      Người thanh niên kia thấy Vương Lâm nhìn lại cũng hề sợ hãi, ngược lại còn nở nụ cười rạng rỡ rồi nhanh chóng cất bước đến trước mặt Vương Lâm ba trượng ôm quyền :

      -Tiền bối có phải là lần đầu tiên đến Minh Hồng thành? - Tu vi người này là Nguyên hậu kỳ, chưa Hóa Thần.

      -Có chuyện gì? - Vương Lâm bình thản .

      mặt người thanh niên vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng. Khi Vương Lâm mới bước chân vào phát đây chắc chắn là người lần đầu tiên vào chỗ này.

      Phải biết rằng Minh Hồng thành trải qua lần sửa chữa. Phần lớn mọi người đều vào từ cửa Tây, bởi vì khoảng cách từ chỗ đó đến chợ tự do gần nhất, có rất nhiều cửa hàng với rất nhiều loại bảo bối. Trong những cửa hàng ở đó có thể mua được số thứ với giá cả rẻ hơn chút, nhưng rất khó phân biệt được giả. Muốn mua được hàng tốt người mua phải có kiến thức.

      Còn những người vào cửa Đông, nếu phải là người đầu tiên vào thành cũng là những khách hàng lớn.

      Người thanh niên vội vàng :

      -Tiền bối! Vãn bối là Lý Đan Nam, từ sống trong Minh Hồng thành. Nếu đây là lần đầu tiên tiền bối đến nơi này, có vãn bối chỉ dẫn tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chỉ cần ngài bỏ ra mười khối thượng phẩm linh thạch…

      Vương Lâm nhìn qua người thanh niên, hơi trầm ngâm rồi gật đầu. Mười khối thượng phẩm linh thạch cũng phải là ít, có thể mua được số pháp bảo và đan dược cấp thấp. Nhưng năm xưa trước khi Vương Lâm Chu Tước mộ vơ sạch toàn bộ linh thạch của Tiên Di Tộc, vì thế mà lúc này trở nên giàu có. Lý Đan Nam vội vàng cung kính, :

      -Tiền bối! biết ngài muốn tìm pháp bảo, tiên ngọc, hay tài liệu? Hay là số chú ngữ ký hiệu, thần thông pháp thuật?

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, bình thản :

      -Ta muốn mua Khôn Mộc Thạch! Ngươi có biết thứ này ?

      -Khôn Mộc Thạch… …. - Lý Đan Nam ra vẻ suy tư. lúc sau, hai mắt đột nhiên trở nên sáng rực, :

      -Khôn Mộc Thạch thuộc tính mộc nhưng sống nham thạch, mười năm mới mọc ra tấc phải ?

      Vương Lâm cảm thấy kinh ngạc. Người này có thể biết Khôn Mộc Thạch quả là có kiến thức phi phàm. Phải biết rằng Khôn Mộc Thạch là loại vật liệu dùng để tế luyện Tinh La Bàn cổ được ghi lại trong ký ức Cổ Thần Đồ Ti.

      Bộ tộc Cổ Thần chung cũng cần phải sử dụng Tinh La Bàn vì cơ thể của bọn họ có thể qua lại giữa tinh . Chỉ có số địa phương đặc thù hoặc những tộc nhân cấp thấp mới sử dụng những vật này. Tinh La Bàn của bộ tộc Cổ Thần cũng có chút khác biệt với những la bàn bây giờ của Tu Chân Liên Minh.

      phải dùng số vật liệu và thủ pháp đặc thù mới có thể tế luyện được. khi thành công tốc độ và uy lực cao hơn gấp mấy lần so với Tinh La Bàn bây giờ. Vẻ mặt Lý Đan Nam trở nên lúng túng, do dự chút, :

      -Tiền Bối! Thứ đó ta chỉ nghe người ta qua mà thôi. Ở chợ tự do có người bán nhưng giá cả lại rất cao. Hơn nữa vật này ngoài việc có thể tăng tốc độ phi kiếm chẳng còn tác dụng nào, cho nên chẳng ai muốn mua, sau đó người bán loại gỗ này mới gửi lại cho số người bạn trong chợ bán dùm. Nếu tiền bối muốn tại hạ dẫn đường. Nhưng…Tiền bối! Giá cả của nó rất cao, nếu phải việc cần thiết nên thay đổi số tài liệu khác, chẳng phải tốt hơn sao?

      -Ta tự có chỗ sử dụng, cứ dẫn đường !

      Vương Lâm nhàng .

      Lý Đan Nam nhiều, dẫn Vương Lâm vào phường thị tự do ở phía tây thành.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 475: Bạch Vi


      Phường thị tự do ở phía tây thành rất lớn, người mua kẻ bán tấp nập. Lý Đan Nam hổ danh sống ở đây từ dẫn Vương Lâm thẳng mạch vào trong phường thị. mặt đất chỗ nào cũng là cửa hàng của tu sĩ. Trong phường thị ngoài các loại pháp bảo, pháp khí, đan dược, bí tịch…Cái gì cũng có. Thậm chí ở đây còn quảng cáo số thượng cổ pháp khí, những vật có hình thù quái dị nên thu hút được rất nhiều ánh mắt tu sĩ.

      Khi qua từng gian hàng, Lý Đan Nam rất cặn kẽ với Vương Lâm những chuyện có liên quan đến phường thị tự do. Lý Đan Nam biết có vội vàng hay nhưng lời lại rất dí dỏm. xong vài câu lại giới thiệu cho Vương Lâm ràng:

      -Tiền bối! Ngài thấy tên tu sĩ đầu láng kia ! Vài năm mới đến đây lần. Mà những thứ bán ra đều là đồ quý hiếm.

      -Tiền bối! Người mặc áo bào đen trắng kia đến đây chưa lâu nhưng những vật bán ra đều là hàng thứ phẩm. lừa được rất nhiều người biết nhìn hàng. Trước đây vài ngày ta còn thấy có người truy sát , ngờ hôm nay vẫn còn thấy ngồi bán ở đây. Có lẽ người truy sát phải thất bại cũng chết rồi.

      Vương Lâm cũng đảo mắt nhìn theo lời của Lý Đan Nam. lúc sau, Lý Đan Nam dừng chân ở cửa hàng lớn bên hông phường thị. ôm quyền nhìn người chủ hàng, :

      -Trương tiền bối còn nhớ tại hạ ?

      Người chủ hàng kia là lão già mặt đỏ, liếc mắt nhìn Lý Đan Nam khóe miệng lộ ra nụ cười, :

      -Tiểu hoạt đầu! Ngươi trúng ý món bảo bối nào của lão phu sao?

      Lão già xong liếc mắt về phía Vương Lâm. Nhưng ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng, đồng tử khẽ co rút lại.

      Với tu vi của lão chỉ liếc mắt qua nhìn thấy Vương Lâm tầm thường. Lão vội vàng đứng dậy rồi cung kính :

      -Tiền bối! Vãn bối là Trương Hóa Lâm, biết tiền bối muốn mua vật gì?

      -Khôn Mộc Thạch! - Vương Lâm nhìn lão già mặt đỏ rồi trầm giọng . Lão già mặt đỏ ngẩn người ra, :

      -Vật đó rất xa xỉ, vãn bối cũng chỉ bán dùm cho bạn bè mà thôi. Trước khi thứ này được trả giá, được trao đổi, chỉ bán bằng năm khối cực phẩm linh thạch. - Lý Đan Nam cười khổ, :

      -Năm khối cực phẩm linh thạch...Giá này quá cao. Cực phẩm linh thạch ngoại trừ thất cấp Tu Chân Quốc, từ lục cấp Tu Chân Quốc trở xuống có thể là thứ hiếm có...Mà ở thất cấp Tu Chân Quốc vật này cũng là loại tài liệu có hiệu quả tốt. Vì vậy mà người ta bỏ ra cái giá đó để mua thứ này. - Lão già mặt đỏ thở dài :

      -Vật này chào giá quá cao chỉ vì tên bằng hữu kia quá ngang ngược chịu hạ xuống. Tại hạ cũng đành chịu. Tiền bối! Ngài xem... .... - Vương Lâm hơi trầm ngâm, :

      -Lấy ra cho ta xem thử.

      Lão già mặt đỏ có chút do dự. Lão vỗ vào túi trữ vật, tay lập tức xuất tảng đá màu xanh. Hòn đá này chỉ bằng gan bàn tay, mặt có rất nhiều đường vân giống như những vết nứt, nhìn qua giống như có thân cây sống ở trong đó.

      tảng đá có vầng sáng khá mỏng bao phủ bên ngoài. Đó là loại pháp thuật bắt buộc phải học để buôn bán ở chỗ này, nó tên là Khốn Phong Chú. Sau khi thi triển có thể đề phòng người mua dùng sức cướp vật phẩm.

      Trừ khi tu vi của đối phương cao hơn người làm phép quá nhiều, bằng muốn trừ bỏ pháp thuật này phải cần hơn mười lần hít thở. Nhưng mười tức đó cũng đủ để thu hồi vật phẩm.

      Vương Lâm vung tay phải lên, vật kia lập thức bay khỏi tay lão già mặt đỏ vào tay Vương Lâm. Vòng sáng mỏng có bất kì phản ứng nào, nó lóe lên rồi bị phá bỏ.

      Mặt lão già biến sắc rồi thầm hít vào hơi sâu. Lão biết người thanh niên trước mặt tu vi rất cao nhưng nghĩ tới vẫn còn đánh giá quá thấp. Tu vi của người này ít nhất cũng phải là Biến kỳ!

      Vương Lâm lấy Khôn Mộc Thạch ra cẩn thận quan sát vài lần. Sau khi xác định đúng là vật cần mua vung tay lên thu hồi vào túi trữ vật.

      -Tiền bối... .... - Sắc mặt lão già mặt đỏ trở nên khó coi.

      đợi lão xong, năm khối linh thạch hình thoi tỏa ra bạch quang ra rồi bay lơ lửng trước mặt.

      Lão già mặt đỏ liếc mắt qua nhận ra đây chính là cực phẩm linh thạch. Lão vội vàng thu hồi rồi cẩn thận nhìn khắp bốn phía. Thấy có mấy người chú ý mới thở phào nhõm.

      Khi lão nhìn lại chỉ nhìn thấy được bóng lưng Vương Lâm khuất xa trong đám người.

      Lão già mặt đỏ do dự, nửa ngày sau lão lập tức thu dọn quầy hàng rồi nhanh chóng rời khỏi Minh Hồng thành. Lão biết mình mang ngọc mắc tội, năm khối cực phẩm linh thạch đủ cho đám tu sĩ Hóa Thần chạy đến truy sát mình.

      Từ trước đến nay lão bao giờ nghĩ tới ngày bán được Khôn Mộc Thạch.

      Khi Vương Lâm ra khỏi phường thị ánh mắt lại đảo ra phía sau, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Vừa rồi khi mua Khôn Mộc Thạch lập tức cảm thấy có ba luồng ánh mắt như tia chớp nhìn lại.

      -Lý Đan Nam!

      Vương Lâm bình thản .

      -Tiền bối! Có vãn bối!

      Lý Đan Nam vội vàng bước lên phía trước rồi cung kính . Bộ dạng của trở nên cung kính hơn lúc trước rất nhiều. Khi Vương Lâm cầm lấy Khôn Mộc Thạch làm cho nội tâm chấn động.

      -Mua bán ở đây nếu là bảo vật quan trọng dẫn đến ánh mắt của bọn trộm cướp. Nếu như vậy tại sao ở đây vẫn còn tấp nập? - Vương Lâm hỏi.

      Lý Đan Nam vội vàng :

      -Tiền bối còn có điều chưa biết! Người mua bán trong phường thị đều là những tu sĩ đại thần thông, mà cũng phải chỉ đến mình nên sợ kẻ khác để ý.

      -Còn những người lo lắng chuyện này tìm đến bán ở những cửa hàng lớn có uy tín. Sau khi bán xong hàng, tiền vào đến tay tránh được số phiền phức cần thiết.

      -Thậm chí còn có thể đến chỗ thành chủ bỏ linh thạch ra thuê vài tu sĩ bảo vệ. Nhưng từ trước đến nay những người thấy lợi tối mắt vẫn còn nhiều lắm.

      -Cho nên khi giao dịch chắc chắn có nguy hiểm, tất cả đều phải xem số mệnh thôi.

      Vương Lâm cười. Lần đầu đến đây nên có chút bỡ ngỡ nhưng những chuyện thế này cũng biết rất . Ngày xưa ở Tu Ma Hải phải chỉ vì là người thủ hộ đan lô mà bị người ta truy sát cướp đoạt sao?

      -Nơi đây có Mặc Tuyết Dịch ? - Vương Lâm nhìn lên bầu trời, hỏi.

      -Mặc Tuyết Dịch... ....

      Lý Đan Nam suy nghĩ hồi lâu, hình như chưa từng nghe qua vật này, đành phải cười khổ :

      -Tiền bối! Vãn bối biết!

      Sau khi xong, mắt Lý Đan Nam lại đột nhiên sáng lên, :

      -Tiền bối! Tuy ta biết Mặc Tuyết Dịch là vật gì nhưng cửa hàng Thương Thức trong Minh Tư thành tự xưng là có tất cả mọi vật, có lẽ có thứ này!

      -Sao? cho ràng chút. - Vương Lâm thu hồi ánh mắt, bình thản .

      -Thương Thức là cửa hàng lớn nhất trong Minh Tư thành. Nghe sau khi được ủng hộ của thất cấp Tu Chân Quốc, có rất nhiều cửa hàng của nó mọc lên Giao Dịch Tinh.

      -Hễ là người đến cửa hàng mua bán hay đổi chác đều được bảo vệ cho đến khi ra ngoài tinh cầu trăm vạn dặm. Nếu như người nào có cầu được đưa trở về tinh cầu sở tại! - Lý Đan Nam lập tức . Vương Lâm sau khi nghe xong gật đầu :

      -Dẫn đường!

      Lý Đan Nam cảm thấy hưng phấn trong lòng. ở Minh Tư thành rất nhiều năm mà chỉ qua thành bắc có hai lần, hơn nữa cũng chẳng thể vào cửa hàng mà chỉ dám đứng quanh quẩn ở bên ngoài mà thôi. Chỗ đó chỉ có những tu sĩ đại thần thông mới dám bước vào. Người nào có nhiều tiền vào cũng chẳng mua được bất kỳ cái gì.

      Dưới dẫn đường của Lý Đan Nam, hai người bay nhanh đến thành bắc. Vương Lâm liếc mắt nhìn thấy chín cửa hàng rộng rãi và cao chót vót giống như hoàng cung tọa lạc ở nơi đây.

      -Tiền bối! Tòa nhà ở sâu bên trong chính là cửa hàng Thương Thị. Đây phải là chỗ những tu sĩ bình thường có thể vào, có người kiểm tra…

      đợi Lý Đan Nam xong, chỉ thấy những cơn sóng màu xanh da trời đột nhiên xuất trong hư vô rồi khuếch tán thẳng về phía Vương Lâm.

      -Người đến xin dừng bước! - giọng ngạo nghễ và lạnh lùng từ trong hư vô truyền ra.

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, khẽ nâng tay phải vỗ về phía trước. luồng quái phong lập tức bay thẳng ra rồi nhanh chóng khếch tán về bốn phía. Cuối cùng, trước mặt Vương Lâm khoảng trăm trượng, lam quang lấp lánh rồi hóa thành người thanh niên mặc đồ màu lam. Người này vẻ mặt khó chịu, ánh mắt trầm nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

      Ánh mắt Lý Đan Nam chợt lóe lên. sống ở Minh Hồng thành nhiều năm, tuy chỉ ghé qua thành Bắc hai lần và cũng từng thấy có người ra kiểm tra nhưng chưa bao giờ gặp tình cảnh mới bước vào có người trực tiếp phóng ra ngăn cản.

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình thường, tu vi của người này tuy đạt đến Biến sơ kỳ như nhưng chỉ còn nửa bước chân là tiến vào Biến. ở trong quá trình hấp thụ tiên ngọc.

      Tiên lực ở trong cơ thể người này cũng đủ để tiến lên Biến, nhưng cũng chuẩn bị giống như Vương Lâm, chọn phương pháp thứ hai. Nếu như khi có đủ tiên ngọc tiến lên Biến kỳ rất dễ dàng. Người thanh niên này nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, hừ lạnh tiếng, :

      -Cút!

      Trong mắt Vương Lâm hàn quang chợt lóe, tiến về phía trước bước. Sau khi dung hợp cùng bản tôn rồi cùng với Tư Đồ Nam đấu pháp cả tháng, kinh nghiệm chiến đấu của Vương Lâm tăng lên rất nhiều. Đặc biệt là tốc độ của . Lúc này cơ thể chỉ cần khẽ động với tốc độ rất nhanh.

      Gần như chỉ trong nháy mắt, Vương Lâm vọt qua khoảng cách trăm trượng, hữu quyền đấm thẳng về phía trước. luồng sức mạnh khổng lồ được ngưng tụ nắm đấm.

      Nắm đấm tạo ra tiếng xé gió nhưng gian tĩnh lặng lại xuất vài vết nứt rất , giống như muốn sụp đổ.

      Mặt người thanh niên biến sắc, nghĩ tới đối phương chỉ là Biến sơ kỳ mà quyền lại có uy lực cỡ này. quyền này đừng , ngay cả những tu sĩ Biến sơ kỳ đỉnh phong muốn đỡ cũng phải tốn luồng tiên lực khổng lồ, nếu vô ý trọng thương ngay.

      muốn lui về phía sau nhưng cơ thể lại bị sức mạnh khó tin trói buộc lại khiến cho căn bản thể di chuyển được, chỉ giương mắt nhìn nắm đấm càng ngày càng lớn ở trước mặt.

      Mồ hôi lạnh từ chóp mũi chảy xuống, nhưng ánh mắt lại chút hoảng loạn. ràng nhìn thấy tu vi của Vương Lâm là Biến kỳ mà còn dám những lời ngông cuồng, vậy ở đây chắc chắn có người tu vi cao hơn có thân phận kinh người.

      - Dừng tay!

      giọng thản nhiên từ gian hàng thứ ba từ từ truyền ra. Theo sau còn có đạo thanh quang, nó chẳng qua chỉ là chén trà nhưng tốc độ lại cực nhanh. Trong chén trà chứa luồng tiên lực khổng lồ, nó vừa xông ra phóng thẳng về phía Vương Lâm.

      Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải bấm pháp quyết, đạo tiên lực lập tức ngưng tụ đầu ngón tay rồi lập tức vẽ ra đường cong phóng thẳng đến chén trà. Vương Lâm khẽ hô trong miệng:

      - Tinh Chuyển!

      Đạo tiên lực từ ngón tay Vương Lâm thoát ra lập tức ngưng tụ lại rồi nhanh chóng xoay chuyển. Nó trở thành vòng tròn hoàn chỉnh phóng thẳng tới rồi xuyên qua chén trà.

      Tốc độ của chén trà lập tức khựng lại, nhưng sau đó nó lại xoay tròn rồi tạo thành đường cong bao quanh trước người Vương Lâm ba trượng.

      tiếng “A!” từ trong cửa hàng truyền ra.

      quyền như tia chớp của Vương Lâm lập tức rơi vào hư . Nhưng tên thanh niên ngông cuồng sắc mặt lại đỏ hồng cách khác thường. phun ra ngụm máu màu nâu, hai mắt trở nên ảm đạm rồi chầm chậm thối lui về phía sau mấy bước. Cơ thể lại run lên, rồi phun ra ngụm máu tươi.

      Thân hình chấn động liên tục, từng đạo tiên khí bạch sắc từ những lỗ chân lông thất khiếu điên cuồng bay ra. Chỉ trong nháy mắt, trong cơ thể còn chút tiên lực nào nữa.

      - Ngươi…Ngươi phế tiên cơ của ta!


      Sắc mặt người thanh niên đỏ hồng mà trở nên trắng bạch như người chết.

      quyền của Vương Lâm giết chết được tên kia nhưng lại tiêu hủy tiên cơ mà vất vả lắm mới ngưng tụ được. Điều này chẳng khác gì trực tiếp làm cho tu vi của ở bên rìa Biến quay trở về Hóa Thần kỳ.

      Vương Lâm thu quyền rồi chắp tay sau lưng. dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa hàng ném ra chén trà.

      Pháp thuật Tinh Chuyển là của Tư Đồ Nam. Nếu như trước đó ở Chu Tước Tinh, Vương Lâm đấu pháp với người khác pháp bảo là quan trọng nhất. Còn bây giờ sau khi trải qua tháng rèn luyện với Tư Đồ Nam, bắt đầu còn ỷ lại vào pháp bảo giống như trước.

      - Đối với tu sĩ đại thần thông chân chính, pháp bảo chỉ là những vật phụ trợ mà thôi. Thần thông pháp thuật mới là đáng sợ. Tất nhiên nếu có pháp bảo cực mạnh từ trung giai trở lên ngoại lệ! - Đây là những gì Tư Đồ Nam từng qua với Vương Lâm.

      - Vị huynh đài này bản lĩnh cao cường, biết tính danh là?

      giọng bình thản từ trong cửa hàng truyền ra, bóng người cao ráo chợt ra theo giọng .

      Đây là người thanh niên mặc áo bào màu tím. mày kiếm mắt sáng, ánh mắt rất thâm thúy làm cho người khác thể nhìn thấu được. gian bốn phía xung quanh nơi đứng đột nhiên xuất những cơn sóng dao động, ràng đạt đến cảnh giới phóng ra tiên lực của Biến trung kỳ đỉnh phong.

      Vương Lâm quét mắt nhìn người này, vẻ mặt vẫn như thường, chậm rãi :

      - Vương Lâm.

      - Vương Lâm… Tại hạ là Bạch Vi!

      Người thanh niên vung tay phải về phía trước, cây quạt lông trắng đột nhiên xuất trong tay, nhìn qua cũng có khí chất của công tử.

      Người thanh niên bị quyền của Vương Lâm phá hủy tiên cơ đứng cách đó xa. Vẻ mặt tái nhợt, tập tễnh vài bước đến bên cạnh Bạch Vi. nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ác độc :

      - Công tử! Giết !

      Bạch Vi nhướng mày, xoay người rồi bình thản :

      - Chỗ này có phần ngươi ! Lui ra!

      Tên thanh niên kia ngẩn người. nhìn Bạch Vi rồi lại nhìn Vương Lâm, trong mắt lộ ra vẻ kỳ lạ. Sau đó hừ tiếng nhưng thêm lời nào.

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. thấy tên của người kia tuy có chút nữ tính, nhưng liếc mắt nhìn thấy người này là nam chứ phải nữ.

      - Vương huynh! Hạ nhân vô lễ xin huynh đừng trách. Bạch mỗ đến từ Thiên Vận Tinh, sư môn là Thiên Vận Tông, biết Vương huynh là người nơi nào?

      Bạch Vi nhã nhặn cười , giống như tất cả mọi chuyện vui trước đó đều tan thành mây khói. Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị, :

      - Là người lưu lạc, có môn phái!

      Bạch Vi mỉm cười rồi lắc đầu :

      - Nếu Vương huynh muốn tại hạ cũng miễn cưỡng. Nếu Vương huynh có thời gian rãnh đến Thiên Vận Tinh chuyến để tại hạ tận tình địa chủ!

      Vương Lâm gật đầu rồi tiến tới trước bước trực tiếp xuyên qua hai người phóng thẳng về phía trước. Lý Đan Nam cảm thấy kinh hoàng vội theo sát ở phía sau, sợ tai họa ập xuống đầu mình.

      Bạch Vi vẫn nhìn theo hình bóng Vương Lâm, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. thu cây quạt trong tay lại rồi đập lên tay trái, miệng khẽ :

      - Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri… ….

      ( núi có cây, cây có cành. Lòng thiếp chàng, chàng biết chăng)

      Người thanh niên bị phế tiên cơ liếc nhìn Bạch Vi cái, vẻ cổ quái trong ánh mắt lại càng đậm.

      Mãi đến khi hình bóng của Vương Lâm khuất hẳn trong cửa hàng cuối cùng, Bạch Vi mới thu hồi ánh mắt. nhìn sang người hầu ở bên cạnh khẽ cười :

      - phải chỉ là tiên cơ thôi sao, khi bản công tử trở về Thiên Vận Tinh cho ngươi! thôi! Ngày mừng thọ vạn năm của sư tôn lão nhân gia tới, ta cũng thể đến muộn được!

      xong thẳng vào trong cửa hàng thứ ba ở phía trước. Vật muốn mua cần quý giá nhưng phải đặc biệt tinh xảo. hết tất cả các cửa hàng ở đây, chỉ còn lại cửa hàng này là chưa tìm thử.

      Những nơi Bạch Vi qua ngoại nhân thường được vào, kiểu cách ngang ngược như vậy truyền cả lên người tôi tớ, nên mới có cảnh tượng ngăn cản Vương Lâm tiến vào thành Bắc.

      Vương Lâm bước chân vào cửa hàng Thương Thị. Đây là toà cung điện khổng lồ và vô cùng xa hoa. Trong đại điện đập vào mắt là chín mươi chín bức tượng được điêu khắc từ linh thạch.

      luồng linh khí nồng đậm đập thẳng vào mặt, khiến cho Lý Đan Nam trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng ở trước mắt. Từ khi được sinh ra đến giờ chưa từng thấy luồng linh lực nồng đậm thế này ở bất kỳ địa phương nào.

      Lý Đan Nam do dự chút, cắn răng ngồi xuống thổ nạp mặc kệ Vương Lâm muốn làm gì làm.

      Vương Lâm nhìn loạt tượng người được sắp xếp chỉnh tề trước mặt. Tất cả đều là tượng con dịu dàng và xinh đẹp như tiên, mỗi bức tượng có vẻ khác nhau nhưng đều xinh đẹp tuyệt vời.

      Trong tay mỗi bức tượng đều cầm hộp gấm, bên đặt đủ loại linh đan pháp bảo kỳ lạ, chung là cái gì cũng có.

      Lúc này tiếng cười thanh như chuông bạc từ trong hư vô truyền ra. Ngay sau đó, người phụ nữ xinh đẹp động lòng người từ cầu thang xuống. Nàng đảo đôi mắt đẹp qua rồi dừng lại người Vương Lâm.

      Người phụ nữ này mặc bộ đồ trắng như tuyết và chiếc váy dài chấm đất, dưới tà váy có rất nhiều tầng được thiêu những đóa hoa cà độc dược, ra rất nền trắng.

      Mái tóc giống như những sợi tơ mềm mại được thả dài xuống phía sau lưng. mái tóc có cài ba cái trâm thủy tinh có hai màu tím và trắng. mỗi lần bước suối tóc lại uốn lượn giống như những con sóng nhấp nhô. Ba miếng màu tím nhạt mỏng như cánh ve cở ngón tay út ở bên dưới mắt trái chốc chốc lại chớp động ánh sáng làm khuôn mặt trở nên xinh đẹp như tranh.

      - Hoan nghênh đạo hữu đến với cửa hàng Thương Thị.

      Giọng của ngân nga và du dương như chim Hoàng . Vẻ đẹp của nàng có thể là tuyệt luân, nhưng ánh mắt của Vương Lâm chỉ đảo qua những miếng dán mỏng màu tím dưới mắt trái của nàng.

      Với nhãn lực của có thể dễ dàng nhìn thấy những mảnh đó là loại pháp bảo.

      Ngay cả chín đóa hoa cà độc dược quần áo của nàng cũng là loại pháp bảo hiếm có.

      Ba cái trâm cài tóc đầu nàng chắc chắn cũng là pháp bảo. người này đều là bảo vật, có thể thấy mức độ xa hoa ở chỗ này như thế nào.

      - Ở đây có Mặc Tuyết Dịch ?

      Ánh mắt Vương Lâm nhìn thẳng, bình thản .
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :