Chương 466: Sát khí của Thác Sâm. Trong nháy mắt khi thanh thiết kiếm được lấy ra, dưới mặt biển có người bay lên. Người này xuất gây chú ý cho bất kỳ người nào, giống như hoàn toàn trong suốt. Đó là người đàn ông đeo mặt nạ. Ánh mắt lấp lánh những tia sáng quái dị. nhìn chằm chằm vào thanh thiết kiếm, lẩm bẩm: -Đây là… …. Kiền Phong lấy ra thiết kiếm cũng là chuyện bất đắc dĩ. Thiết kiếm chính là bảo vật bí mật nhất của bộ tộc . Năm xưa biết Chu Tước lấy được ở nơi nào rồi đem về giấu ở Kiền Gia. Chu Tước đời trước sau khi để lại cây kiếm này có câu: -Kiếm này với tu vi của lão phu cũng nhìn thấu. Những thế hệ sau nếu phải ngày diệt tộc tuyệt đối được lấy ra. Sau khi Chu Tước khai chiến với Tiên Di tộc, Kiền Phong bí mật đến chỗ giấu rồi lặng lẽ lấy thanh kiếm mang . muốn giết Vương Lâm nhưng với những pháp bảo mà Chu Tước đưa cho, lại cảm thấy tin tưởng cho lắm. Vì vậy mới thầm lấy nó. Đây mới là pháp bảo chuẩn bị để đối kháng với Thập Ức Hồn Phiên. Đúng lúc này, trong đám mây đỏ Chu Tước và Vân Tước chiến đấu đột nhiên phát ra tiếng kêu to. Ngay sau đó đạo hư ảnh từ bên trong lóe ra, bay thẳng đến chỗ Vương Lâm và Kiền Phong. Trong nháy mắt, đạo hư ảnh kia bay vào trong vòng vây của linh hồn. Tất cả linh hồn đối diện ở những nơi nó qua đều kêu lên thảm thiết rồi tiêu tán. Đạo hư ảnh này trực tiếp xuyên qua tạo thành con đường dài. Khi đạo hư ảnh này tiến vào trong vòng vây Vương Lâm trở nên biến sắc, lập tức lui về phía sau. Nhưng đúng lúc này trong đạo hư ảnh phát ra tiếng cười trầm. thân thể hư ảo màu đỏ đột nhiên ngưng tụ từ trong hư ảnh. Người này vừa bước ra liền vung tay về phía Vương Lâm. lập tức phun ra ngụm máu lớn mà văng ra xa giống như đạo lưu tinh. Phải đến cả nghìn trượng mới ổn định được thân thể, lại phun ra ngụm máu tươi, thậm chí còn cảm thấy số bộ phận nội tạng có dấu vỡ nát. Hư ảnh màu đỏ lóe lên rồi hóa thành người đàn ông có mái tóc màu đỏ. nửa cơ thể người này có trạng thái trong suốt, ở bên trong cơ thể đột nhiên lại có con tiểu Hầu. Từng đạo hồng quang từ cơ thể tiểu Hầu tỏa ra ngoài, tạo thành bóng người hư ảo. -Thác Sâm! - Vương Lâm thầm kêu khổ trong lòng, ra từng chữ. Cái bóng hư ảo kia lại di chuyển, lần này nó phóng đến bên cạnh Kiền Phong, túm gọn lấy rồi ném về phía sau. Chu Tước Huyền Trận người Kiền Phong lập tức tự động mở ra chực ngăn cản người này lại. Nhưng khi cái bóng hư ảo chụp tới, Chu Tước Huyền Trận lập tức phát ra từng tiếng kêu két két rồi vỡ vụn dưới trảo của . Sắc mặt Kiền Phong lập tức trở nên tái nhợt, Chu Tước Huyền Trận bị vỡ càng làm cho bị thương nặng. Sau khi vứt Kiền Phong , cái bóng hư ảo kia lập tức chộp lấy thiết kiếm. nhìn kỹ lúc lâu rồi cười lên ha hả, : -Đúng là vật này! Máu dính này là của tộc nhân Cửu Tinh tộc ta. Tốt! Nếu phối hợp với Tu Tinh Chi Tinh ta nắm chắc mười phần có thể thoát khỏi vòng vây! Vương Lâm hít hơi sâu, tay phải vung lên trảo cách , Thập Ức Hồn Phiên lập tức ngưng tụ tay. Tay rung cái, tất cả linh hồn trong vòng mười dặm đều gào thét bay tới rồi ngưng tụ về phía Hồn Phiên. Đồng thời khẽ động tâm niệm, Chiến Phủ và vỏ kiếm cũng đều bay về phía . Cái bóng hư ảo kia quét ánh mắt về phía Vương Lâm, khóe miệng lộ ra nụ cười trầm, : -Tiểu tử kia! Đợi sau khi ta lấy được Tu Tinh Chi Tinh đến tính toán với ngươi! xong, tay phải khẽ vuốt lên thiết kiếm, những vết rỉ sét thân kiếm lập tức chuyển động giống như sống lại. Cuối cùng nó ngưng tụ qua lại rồi tạo thành giọt máu màu đỏ sậm. Ánh mắt của bóng người hư ảo lộ ra vẻ vui mừng. há miệng nuốt gọn giọt máu, sau đó cầm chặt lấy thiết kiếm, cơ thể khẽ động rồi biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất ở bên trong đám mây đỏ nơi Chu Tước và Vân Tước chiến đấu. Chỉ nghe thấy bên trong đám mây truyền ra tiếng gầm giận dữ của Chu Tước và Vân Tước, từng đợt dao động pháp lực lập tức điên cuồng tràn ra bên ngoài. Kiền Phong bị bóng người hư ảo ném khiến cho thương thế càng trở nên nguy kịch. vất vả lắm mới ổn định được cơ thể rồi định bỏ chạy. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, Hồn Phiên trong tay lại vung lên. Cả người hóa thành đạo hắc mang hòa trộn với những linh hồn trong Hồn Phiên rồi bắn thẳng về phía Kiền Phong. “Lấy tính mạng của Kiền Phong đổi lấy Mệnh Hồn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Chu Tước mộ!” Vương Lâm gầm lên trong lòng, tốc độ đạt đến mức cực hạn. như biến thành luồng gió chứa đầy những linh hồn trực tiếp quấn lấy Kiền Phong, vây vào bên trong. Cơ thể Vương Lâm lóe lên, xuất ở trước mặt Kiền Phong. Tay phải khẽ điểm về phía trước, ấn lên mi tâm Kiền Phong. Sắc mặt Kiền Phong tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng. Chu Tước Huyền Trận của bị hủy, thiết kiếm lại bị người ta đoạt mất, pháp bảo bị phá, tuổi thọ lại sụt giảm. Lúc này lại bị trọng thương, bị Vương Lâm bắt được, chắc chắn chết có đất chôn. -Kiền mỗ cho dù chết cũng phải kéo ngươi theo! - Trong mắt Kiền Phong lên vẻ điên cuồng, chuẩn bị tự bạo. Ánh mắt Vương Lâm chớp động, trong miệng khẽ hô: -Mệnh Hồn! Trong đầu còn lưu lại dấu ấn phát ra tử quang, nó lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ mi tâm rồi bay thẳng ra ngoài, lơ lửng giữa người và Kiền Phong. Muốn từ trong Tu Tinh Chi Tinh rút ra Mệnh Hồn, nhất định phải lấy mạng đổi mạng. Lúc này, Kiền Phong định tự bạo liền la lên tiếng thảm thiết. Hai mắt lập tức trở nên ảm đạm. Chỉ thấy ấn ký màu tím phát ra ánh sáng dị kia đột nhiên xuất hai Mệnh Hồn. Hai Mệnh Hồn đó là của Vương Lâm, của Kiền Phong. Mệnh Hồn của Kiền Phong dần dần tan vỡ. Cuối cùng Mệnh Hồn của Vương Lâm cũng dần dần tiêu tán rồi hóa thành từng điểm ánh sáng lơ lửng giống như giải ngân hà dung nhập vào trong mi tâm Vương Lâm. Vương Lâm lập tức chấn động. cảm thấy bên trong cơ thể có thêm cái gì đó. loại cảm giác thỏa mãn hòa tan vào tinh thần và thể xác của . Kiền Phong ngược lại, hai mắt ảm đạm. còn chưa hoàn thành việc tự bạo chết. Bốn đạo linh quang từ trán bay ra, khẽ chấn động rồi dần tiêu tán bên trong hư vô. Bốn đạo linh quang biến mất đó chính là Ngũ Hành Tứ Tinh mà Kiền Phong thôn phệ của Hồng Điệp. Hai mắt Vương Lâm lấp lánh hàn quang. vung tay phải lên lập tức chụp được đạo linh quang, ba đạo còn lại tiêu tán vào hư vô. Thi thể Kiền Phong rơi thẳng từ trung xuống đáy biển. Túi trữ vật của Kiền Phong đột nhiên bay ra bị Vương Lâm chụp được. Trong nháy mắt khi Kiền Phong bỏ mạng, Chu Vũ Thái và Tử Tâm vẫn đứng ở phương xa quan sát, đột nhiên đưa mắt nhìn nhau. Chu Vũ Thái thầm than tiếng. muốn cho Vương Lâm biết chuyện nhưng trước sau vẫn chưa kịp ra khỏi miệng. Hận ý trong mắt Tử Tâm dần dần tiêu tan. Nàng nhìn chằm chằm vào thân thể của Kiền Phong chìm vào đáy biển rồi lập tức nở nụ cười. Trong tiếng cười của nàng chỉ có căm hận. -Kiền Phong! Trong mắt Tử Tâm lên hàn quang. Nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết thành laoij ấn ký kỳ dị. Lúc này, nơi mi tâm của nàng lóe lên, đám tu sĩ khôi lỗi đột nhiên ra bốn phía để hộ pháp. -Lô Đỉnh...Rốt cuộc ai mới là Lô Đỉnh...Vương Lâm cuối cùng ngươi cũng nhìn thấu được...Lần này ngươi giết chết Kiền Phong lại thành toàn cho Tử Tâm...Ôi! Đáng tiếc là ta cũng biết rốt cuộc là Vân Tước thi triển thủ đoạn gì, loại thần thông này ta chưa bao giờ được nghe qua...Quỷ dị khó lường. Cho dù trong đầu ta vừa mới thức tỉnh ký ức truyền thừa của Thanh Long, cũng có chút ấn tượng nào về loại pháp thuật này... Trong mắt Chu Vũ Thái lộ ra cái nhìn phức tạp, nhìn qua Tử Tâm ngồi bên cạnh. Lúc này mặt Tử Tâm lấp lánh những luồng sáng bảy màu. cổ khí tức dần dần được ngưng tụ lại quanh người nàng. Khí tức này cực kỳ giống với Kiền Phong... .... Cả người Vương Lâm được Hồn Phiên quấn quanh. lập tức xông ra bên ngoài hải dương kim sắc. Nhưng đúng lúc này ở trong đám mây đỏ do Chu Tước tạo ra, đột nhiên vang lên thanh chấn động trời đất. Chỉ thấy Vân Tước bị ném ra ngoài, trong miệng có dòng máu tươi từ từ chảy xuống, hai mắt đục ngàu. Sau khi lão bay ra khỏi đám mây suýt nữa ngã quỵ. Cùng lúc đó Chu Tước cũng bị người ta ném thẳng ra. Sắc mặt lão trở nên trầm. Trước khi mất sinh cơ, tử khí mặt lại càng trở nên nồng đậm. khóe miệng lão có dòng máu chảy xuống.
Chương 467: Sứ Giả Tu Chân Liên Minh tiếng cười ha hả đột nhiên từ trong đám mây đỏ truyền ra. Sau đó đám mây lập tức tiêu tan, chỉ thấy trong tay Phân Thức Hư Ảnh của Thác Sâm cầm tinh thạch màu trắng, hai mắt hồng quang lấp lánh. -Hai tên oắt con các ngươi cứ đợi đến khi ta thoát vây để các ngươi thấy được thực lực của Thác Sâm ta! Thác Sâm cười to. rồi hóa thành tia chớp. Mục tiêu của lần này chính là Vương Lâm. -Vương Lâm! Bây giờ đến lượt ngươi! Giọng của Thác Sâm hết sức lạnh lẽo, rơi vào tai Vương Lâm lập tức làm cho cơ thể chấn động. Hồn Phiên quấy lấy cơ thể vào bên trong rồi điên cuồng bay như tên bắn. Nhưng tốc độ của Thác Sâm lại nhanh hơn. Trong chớp mắt đuổi kịp Vương Lâm, giọng u của truyền vào trong tai Vương Lâm. -Ngươi chạy thoát được đâu! Vương Lâm! Ta đợi ngày thôn phệ ký ức truyền thừa của ngươi lâu lắm rồi... .... Sắc mặt Vương Lâm trở nên trầm. Tay phải phất , Chiến Phủ lập tức xuất tay. đột nhiên xoay người lại, đem toàn bộ tiên lực bên trong cơ thể điên cuồng dung nhập vào trong Chiến Phủ, rồi bổ thẳng xuống. cái lưỡi phủ dài hơn mười trượng mang theo tiên lực nồng đậm đột nhiên phá bay ra. Lưỡi phủ đến đâu, trời đất bị tách ra làm đôi giống như khai thiên lập địa. Ánh mắt của hư ảnh Thác Sâm lại lóe lên hồng quang, ngón trỏ tay phải của điểm về phía trước, phủ mang lập tức tan vỡ. Vương Lâm lập tức lui về phía sau. Sắc mặt trở nên tái nhợt vội thu hồi Chiến Phủ. Sau đó, lại lấy ra Thập Ức Hồn Phiên rồi rung lên, lạnh lùng : -Dung! chữ vừa thốt ra, tất cả những hồn phách bên trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên lập tức bay ra rồi điên cuồng dung hợp vào nhau, tốc độ dung hợp quá nhanh nên hầu như chỉ trong nháy mắt hoàn thành. Trong khoảnh khắc, tất cả hồn phách và chủ hồn đều dung hợp lại làm trước mặt Vương Lâm. hồn phách toàn thân phát ra ánh tử quang đột nhiên xuất . Khí tức toát ra khắp người nó có tu vi Vấn Đỉnh sơ kỳ. Khi nó xuất , tay phải vung lên cái, cơ thể lập tức được ngưng thực từ trong hư vô. Sau khi xuất ra linh hồn Vấn Đỉnh, Vương Lâm do dự mà rút về phía sau. biết nó thể chiến thắng đối phương. Điểm này trong lòng Vương Lâm biết rất . -Sao? Quả nhiên có chút thủ đoạn. Khó trách năm đó ngươi mới Kết Đan đoạt được ký ức truyền thừa. Nhưng thứ này nếu là trước khi ta có được máu Cổ Thần còn dây dưa được chút, nhưng bây giờ thứ này thể ngăn cản được nửa bước tiến của ta. Mái tóc màu đỏ của Thác Sâm gió mà bay. luồng khí tức ngạo nghễ lập tức từ người lan ra. Thác Sâm cười lên ha hả. Cơ thể vừa động bước thẳng về phía trước. Cùng lúc đó, hữu quyền cũng đánh ra. quyền này nhìn rất bình thường, nhưng sắc mặt của hai người Chu Tước và Vân Tước lại trở nên khó coi. Vừa rồi hai người cũng bị quyền giống thế này đánh trọng thương, cơ thể văng thẳng ra ngoài. Hai mắt linh hồn Vấn Đỉnh lóe lên u quang. Tay phải của nó chộp cái vào trung, thanh trường thương tử sắc lập tức xuất tay. Trường thương rung lên đâm thẳng về phía trước, đồng thời cơ thể nó cũng lui về phía sau rồi kẹp chặt lấy Vương Lâm, đột nhiên lóe lên mà biến mất ngay tại chỗ. Đây mới là mục đích của Vương Lâm. dung hợp xuất ra linh hồn Vấn Đỉnh cũng phải để chiến đấu, mà muốn dựa vào thực lực Vấn Đỉnh để tăng tốc độ chạy trốn. Trường thương phá bay đến đánh lên đầu quyền Thác Sâm. tiếng nổ “Ầm!” vang lên, trường thương xuất những vết nứt, chỉ trong nháy mắt vỡ tan. Cơ thể Thác Sâm cũng chưa hề di chuyển, lạnh lùng nhìn lướt về phương xa nơi Vương Lâm biến mất, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn. vung tay chộp cái vào hư , miệng quát lên tiếng: -Trở về! vòng xoáy lớn lập tức xuất bầu trời. Nó chậm rãi chuyển động, phát ra luồng hấp lực lớn đến mức khó tin tràn ngập trời đất. Vương Lâm tháo chạy, lập tức thể khống chế được cơ thể mà điên cuồng quay lại. Gần như chỉ trong nháy mắt quay trở về bên ngoài Thác Sâm trăm trượng. -Ta rồi! Ngươi chạy thoát được đâu! Thác Sâm tiến bước về phía trước, vượt thẳng qua trăm trượng rồi tung ra quyền. Sắc mặt Vương Lâm trở nên khó coi, cảm giác tử vong tràn ngập trong tim. Cảm giác đó rất mạnh, khiến cho lập tức đưa ra quyết định! Tâm niệm của vừa động, linh hồn Vấn Đỉnh lập tức xoay người rồi vung hai tay lên. đạo ấn quyết kỳ dị lập tức xuất hư rồi phát ra khí tức kinh người. Hai mắt linh hồn Vấn Đỉnh chợt lóe lên, toàn bộ cơ thể lập tức hóa thành đạo hắc mang, dung nhập vào bên trong ấn quyết. Lúc này, ấn quyết chỉ có màu đen mà thôi. -Vỡ! - thanh tang thương từ trong linh hồn Vấn Đỉnh truyền ra. Pháp quyết toái diệt! Tất cả linh hồn đều tự bạo, sinh ra lực trùng kích thể tưởng tượng nổi. Từ ấn quyết truyền ra luồng khí tức hủy diệt, làm cho khuôn mặt Thác Sâm lần đầu tiên phải biến đổi. lập tức rút nắm đấm về, mà lui về phía sau. Nhưng chậm, rất nhiều linh hồn, và chủ hồn từ trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên đồng thời tự bạo. Uy lực của nó còn mạnh hơn tự bạo của linh hồn Vấn Đỉnh được ngưng tụ thành. Ấn ký màu đen nhanh như tia chớp đột nhiên vỡ ra trước người Thác Sâm vài trượng. luồng sóng màu đen điên cuồng khuếch tán. Những con sóng này dường như có linh tính, nó lan ra những vị trí khác mà toàn bộ đều phóng thẳng về phía Thác Sâm. tiếng nổ long trời lỡ đất, đột nhiên vang vọng khắp Chu Tước mộ. Giờ khắc này chỉ có Chu Tước mộ mà tất cả mọi người Chu Tước tinh đều có thể cảm nhận được luồng khí tức hủy thiên diệt địa lan ra! Thân ảnh Thác Sâm bị ném thẳng về phía sau như lưu tinh. Thân thể Thác Sâm ở ngoài trăm trượng trở nên tán loạn. Hai mắt Tiểu Hầu bên trong cơ thể trở nên ảm đạm rồi nhắm chặt lại đứt thở chết. Nhưng sau khi hư ảnh do hồng mang biến thành tiêu tán lại ngưng tụ lên lần nữa. Tuy nó giống như có cơn gió thổi qua là tiêu tán nhưng bây giờ lại phát ra luồng khí tức kinh người của cường giả. - ngờ…Ngươi lại có pháp bảo đẳng cấp như vậy! Vương Lâm, ta xem thường ngươi rồi! Giọng của Thác Sâm từ trong hư ảnh truyền ra mang theo luồng hàn ý đậm. Trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên, ngoại trừ bốn chủ hồn được ngưng tụ ra để truy kích Liễu Mi tất cả những cái khác đều tự bạo sinh ra uy lực kinh người. Tuy vậy, nhưng nó vẫn thể làm cho Thác Sâm phân thức và chết hẳn. Thực lực của Thác Sâm là quá cường hãn. Vương Lâm cảm thấy trong lòng đắng ngắt. than tiếng rồi vung tay phải lên ấn mi tâm. biết gian nghịch thiên có thoát khỏi truy tìm của Thác Sâm hay , nắm chắc… …. -Ta xem ngươi lần này chạy đâu được! Cơ thể Thác Sâm dần dần ngưng thực. tiến bước về phía trước. Nhưng đúng lúc này, đạo cầu vồng đột nhiên từ bên trong mặt biển phóng thẳng ra. Với tốc độ cực nhanh phóng đến trước người Thác Sâm mười trượng. Cầu vồng tiêu tán lộ ra người đàn ông đeo mặt nạ, người này vươn tay phải ra hư rồi ấn về phía Thác Sâm, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, miệng khẽ : -Phong! Thác Sâm biến sắc nhìn chằm chằm vào người đó, nhanh chóng lại lui về phía sau. Ánh mắt người đàn ông đeo mặt nạ chợt lóe lên, chỉ thấy năm đạo ánh sáng từ bên trong bay ra, hóa thành rất nhiều sợi xích sắt lấp lánh. Năm đạo xích sắt lập tức run rẩy biến thành năm ấn ký khổng lồ nằm chồng lên nhau rồi đột nhiên phóng thẳng về phía Thác Sâm. -Nếu như vừa rồi ngươi chưa bị thương ta cũng có cách nào Phong ấn ngươi lại. Nhưng bây giờ ngươi bị thương bởi linh hồn Vấn Đỉnh tự bạo, ta có thể làm được rồi! Những ấn ký trùng điệp đột nhiên lóe lên rồi đuổi theo Thác Sâm. Sắc mặt Thác Sâm biến đổi nhanh, lại lui về phía sau, quát lên: -Ngươi là ai? Người đàn ông đeo mặt nạ lời, trong mắt chớp động những ánh sáng kỳ dị. Những ấn ký kia đột nhiên xuyên qua hư rồi biến mất, nhưng lại lập tức nó lại ra ở phía sau Thác Sâm. Sau đó, với tốc độ cực nhanh in lên sau lưng Thác Sâm. Thác Sâm ngẩng đầu, đám mây đỏ từ trong miệng bay ra. Cơ thể dần dần tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhưng hồng vụ bầu trời lại càng trở nên dày đặc, nó cuồn cuộn xoay chuyển rồi cuối cùng hóa thành diện mạo Thác Sâm. nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, gầm lên: -Mặc kệ ngươi là ai, nếu có ngày ta thoát khỏi chỗ này nhất định giết ngươi! Đám mây đỏ cuồn cuộn chợt ngừng lại. Sau đó, nó hóa thành nhiều điểm sáng màu hồng tản ra khắp bốn phía rồi rơi xuống giống như cơn mưa hồng. Tay phải người đàn ông đeo mặt nạ vung trảo lên hư , giữa những điểm sáng hồng có lấp lánh vài điểm sáng trắng. Những điểm trắng ngưng tụ lại chỗ, cuối cùng tạo thành khối pha lê rơi vào trong tay . Cùng lúc đó, thiết kiếm được Kiền Phong lấy ra cũng ngưng tụ thành hình ở trong hư vô rồi bị người này chộp vào trong tay. nhìn thiết kiếm lúc lâu rồi thu hồi lại. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào người đàn ông bịt mặt, trong lòng cảm thấy chấn động. Lúc này chỉ có mà ánh mắt của tất cả mọi người ở khắp bốn phía đều tập trung lên người này. Trong mắt Vân Tước chỉ có sợ hãi. Tu vi của người này thể nhìn thấu được. Phải biết rằng nếu là Vấn Đỉnh hậu kỳ cũng có thể nhìn ra được chút đầu mối. Nhưng người này nhìn thấu, vậy tu vi phải vượt hẳn Vấn Đỉnh… …. Nghĩ đến đây,Vân Tước cảm thấy run rẩy. Ánh mắt Chu Tước trở nên ngưng trọng. nhìn chằm chằm vào người đó, đặc biệt là viên pha lê màu trắng. Nhớ lại quá trình vừa rồi đối phương ngưng tụ từ trong hư vô rồi tạo ra vật này, cơ thể Chu Tước chấn động, mắt lộ ra vẻ khó tin, thất thanh : -Ngươi…Ngươi là… …. Người đàn ông đeo mặt nạ than tiếng, đảo mắt nhìn qua Chu Tước, bình thản : -Chu Tước! Ngươi cũng biết sai rồi sao? -Diệp Vô Ưu? Vân Tước nhìn người này, lẩm bẩm . - phải Nhất Đại Chu Tước, được đoán bừa! Chu Tước lập tức cắt ngang lời Vân Tước. cung kính nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ, : -Vãn bối tham kiến Liên Minh Sứ Giả! Vãn bối biết sai. -Liên Minh Sứ Giả…Tu Chân Liên Minh Sứ Giả! Vân Tước hít vào hơi lãnh khí. -Chu Tước! Tuổi thọ của ngươi hết, nên quay trở về cần phải cưỡng cầu nữa! Mưu đồ hủy diệt Tu Tinh Chi Tinh là việc tối kỵ của Tu Chân Liên Minh. Niệm tình ngươi ra lần này có nguyên nhân nên ta tạm thời truy cứu. Ngươi quay về ! Người đàn ông đeo mặt nạ cách hết sức ung dung. Vẻ mặt Chu Tước đau khổ. lặng lẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại đột nhiên lóe lên, : -Sứ Giả đại nhân! Ta quay trở về cũng được, nhưng Tiên Di tộc… …. -Ta xử lý! - Người đàn ông đeo mặt nạ . Chu Tước hít vào hơi sâu, khoanh chân ngồi xuống đất, hai mắt nhắm chặt lại. Khóe miệng điểm nụ cười khổ rồi quay trở về… ….Tuổi thọ của vốn sắp bị cắt đứt, nên phải lấy tạm tuổi thọ của Kiền Phong. Lần này lại nhìn thấy Tu Chân Liên Minh Sứ Giả, bắt buộc phải buông bỏ tất cả… …. Lúc nhắm mắt lờ mờ nhớ lại trong điển tịch mà Nhất Đại Chu Tước Diệp Vô Ưu để lại từng , Chu Tước tinh từ đầu đến cuối đều có vị Tu Chân Liên Minh Sứ Giả đồn trú, luân phiên thay thế vầ nấp rất kỹ…Rất sâu… …. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chậm rãi lui về phía sau. Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ xoay người nhìn về phía Vương lâm, cười : -Đại Ngưu huynh! nhận ra ta sao? Vương Lâm ngẩn người, nhìn chằm chẳm vào người này. Sau lúc lâu, hai mắt chợt lóe lên tinh quang. Người đàn ông đưa tay phải lên mặt nạ, chậm rãi dùng tay lấy mặt nạ xuống để lộ ra bộ mặt . -Là ngươi! - Hai mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng. -Nhiều năm gặp, Đại Ngưu huynh phong thái vẫn như xưa. Nhưng tại hạ có chuyện , vừa rồi vì sao huynh lại từ chối trở thành đời Chu Tước tiếp theo? Ở Tu Ma Hải thuộc Chu Tước tinh, tảng đá khổng lồ trong Huyết Hải của Cổ Thần chi địa, Thác Sâm ngẩng phắt đầu lên. Trong mắt lộ ra tia cam chịu, nhưng nó lại biết mất ngay lập tức để nhường chỗ cho ánh hồng quang ngập trời. -Ngươi có thể cắt đứt phân thức của ta, nhưng thể ngăn cản ta thoát khỏi chỗ này! giọt máu hồng chậm rãi xuất trước mặt . Thác Sâm nhìn chằm chằm vào giọt máu, trong mắt lộ ra vẻ trầm. -Có nó lâu sau ta có thể thoát khỏi chỗ này. Vương Lâm! Lần này ta tha cho ngươi mạng, lần sau ta nhất định để ngươi chạy thoát! -Mặc Trí! - Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại, bình tĩnh . -Chính là Mặc mỗ! Đại Ngưu huynh! Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta. - Người đàn ông kia tháo mặt nạ xuống, chính là người năm xưa ở Cổ Miếu trong đêm mưa gió cùng Vương Lâm về đạo sinh tử. -Chí hướng của Vương mỗ dừng ở Chu Tước! - Vương Lâm bình thản . Lúc này lòng trở nên tĩnh lặng. Đạo tinh thạch màu trắng trước đó bay về phía , sợ rằng có quan hệ rất lớn tới người này. Mặc Trí liếc mắt nhìn Vương Lâm, lắc đầu : -Đáng tiếc…Nếu Đại Ngưu huynh quyết, Mặc mỗ ngăn cản… …. Trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ ngơ ngẩn, lúc sau thần thái mới khôi phục trở lại. Lúc này ánh mắt của lại đặt lên người Vân Tước. - phần ba lãnh thổ của Chu Tước tinh có thể để cho Tiên Di tộc các ngươi. Nhưng mỗi nghìn năm các ngươi phải đưa ra xương sọ của tộc nhân từ cửu diệp trở lên. Vân Tước! Ngươi đồng ý ? Vân Tước cảm thấy cay đắng trong lòng. Lúc này có tư cách cự tuyệt. Người ở trước mặt đại diện cho Liên Minh Tu Chân, Tiên Di tộc căn bản thể chống lại được. Vân Tước gật đầu mạnh. Hình như chỉ trong chớp mắt trở nên già nua, hai mắt ảm đạm. Đúng lúc này đột nhiên dưới đáy biển cuộn trào lên ngọn sóng lớn. Toàn bộ Chu Tước mộ lại lần nữa chuẩn bị sụp đổ, những ngọn sóng lớn ở mặt biển dâng lên ngập trời. Mặc Trí giơ bàn tay phải lên, tinh thạch màu trắng lập tức xuất trong tay rồi phát ra từng luồng bạch quang cao vạn trượng. Luồng bạch quang này trong nháy mắt chiếu sáng khắp Chu Tước mộ. Sau đó chùm sáng lại tràn ra lần nữa giống như vạn mã hành , tỏa ra khắp Chu Tước mộ. -Hợp! - Mặc Trí khẽ . chữ vừa dứt quá trình sụp đổ lập tức ngừng lại, đất đai hóa thành hư vô lập tức được ngưng tụ, tất cả những vết nứt nhanh chóng khép lại. Sau mười lần hít thở, toàn bộ Chu Tước mộ hoàn toàn phục hồi trở lại. Mặc Trí nhìn thoáng qua tinh thạch màu trắng trong tay, rồi ném nó về phía mặt biển. Tinh thạch lập tức chìm vào bên trong rồi biến mất. Sau đó tay phải khẽ điểm về chỗ Chu Tước ngồi tạo hóa. Chỉ thấy tinh thạch hình trái tim từ đỉnh đầu Chu Tước chậm rãi bay ra. tinh thạch có nhiều vết nứt rất sâu, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ vụn. Nhưng lúc này những vết nứt lại khép lại cách quỷ dị. Sau ba lần hít thở, tinh thạch hình trái tim này lập tức khôi phục trở lại bình thường, còn bất kỳ vết nứt nào nữa. -Chu Tước tiếp theo đưa cho… … - Ánh mắt Mặc Trí đảo qua vòng, từ người Vương Lâm chuyển đến Chu Vũ Thái rồi dừng lại. Trái tim Chu Vũ Thái đập thình thịch. cực kỳ kích động, cơ thể run lên. -Thanh Long huyết mạch, đúng là lựa chọn thích hợp...Đáng tiếc! Tu vi chưa đạt đến Biến… …. - Ánh mắt Mặc Trí lại rời khỏi người Chu Vũ Thái. Lúc này hai mắt nhìn về phía Tử Tâm ngồi bên cạnh Chu Vũ Thái. -Lô Đỉnh…Dưới cơ duyên xảo hợp cũng đạt được do nghịch thiên, cũng rất hiếm thấy… …. - Hai mắt Mặc Trí lóe lên, muốn hạ quyết định. Chu Vũ Thái nở nụ cười đau khổ rồi thầm than tiếng. biết tu vi của mình đủ, có hi vọng đạt được tước hiệu Chu Tước. -Lô Đỉnh…Chuyện này có chút quái dị! Ánh mắt Vương Lâm chớp động. và Tử Tâm có chút xích mích, giữa hai người phần địch lớn hơn phần bạn. Biến cố trong cơ thể Tử Tâm, liếc mắt qua hiểu ra vấn đề. Giữa Tử Tâm và Kiền Phong biết có cố gì xảy ra, nàng là Lô Đỉnh của Kiền Phong. Mình giết chết Kiền Phong, biết vì sao lại thành toàn cho nàng, chuyện này Vương Lâm nhìn ra. Thời gian Tu Chân của cũng rất dài, nhưng nhớ loại phát thuật thần thông gì có thể đạt được hiệu quả thay xà đổi cột thế này. Những hành vi như vậy quá mức quỷ dị và khó lường, nhưng những thần thông kiểu này nhất định có kẽ hở trí mạng. Ánh mắt Vương Lâm nhìn lướt qua Vân Tước, trong lòng thầm khẳng định tất cả mọi chuyện chắc chắn có liên quan tới người này. -Sứ Giả đại nhân… …. - Vương Lâm hơi trầm ngâm, . Mặc Trí nhìn về phía Vương Lâm. -Chưa đến Biến, cũng phải cả đời này bứt phát lên Biến… …. - Vương Lâm trầm ngâm . vừa dứt lời Tử Tâm nhắm mắt ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở to mắt. Nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm chằm vào . người nàng, Vương Lâm có thể cảm nhận được ràng khí tức nồng đậm của Kiền Phong. -Vương Lâm! Ngươi lời này có ý gì! - Tử Tâm lạnh lùng . Vương Lâm nhìn về phía nàng, ánh mắt bình tĩnh, : -Tiểu bối! Lúc Vương mỗ ta tu luyện, ngươi còn chưa ra đời, miệng còn hôi sữa, câm miệng cho ta! Ánh mắt Tử Tâm lóe lên hàn quang. Nàng đứng thẳng người lên, khí tức Biến trung kì người lập tức điên cuồng khếch tán ra bên ngoài. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, : -Vương Lâm! khi ngươi đưa ta vào trong khe nứt gian, suýt nữa làm ta bỏ mạng, chuyện này ta vẫn ghi tạc trong lòng. Trước đó tu vi của ngươi quá cao thâm, nhưng bây giờ Thập Ức Hồn Phiên của ngươi bị hủy mà tu vi chỉ là Biến sơ kỳ. Ta muốn giết chết ngươi dễ như trở bàn tay! Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Tử Tâm. Trong ánh mắt lộ ra nụ cười châm biếm. bình thản : -Nếu ta đồng ý trở thành Chu Tước … …. Lời này vừa ra, Tử Tâm lập tức ngẩn người. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong lòng cố gắng đấu tranh. lúc sau, nàng lại cúi đầu câu nào. Nếu Vương Lâm trở thành Chu Tước. lấy Chu Tước Ấn để giết nàng, nàng có cách nào phản kháng… ….
Chương 468: Bức màn Chu Tước. Lúc này nàng mới cay đắng nhận ra trước giờ mình luôn e sợ Vương Lâm. Mặc dù bây giờ nàng đoạt được tu vi của Kiền Phong nhưng loại cảm giác này vẫn còn tồn tại. Mặc Trí mỉm cười nhìn Vương Lâm, : -Đại Ngưu! Ngươi muốn trở thành Chu Tước sao? - Vương Lâm bình thản : -Sứ Giả đại nhân! Dù ta trở thành Chu Tước Tử, cũng lấy chức tước này truyền cho ! - Tay phải Vương Lâm chỉ về phía Chu Vũ Thái. Chu Vũ Thái nghe thấy vậy cơ thể khẽ run. Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đầy cảm kích. Mặc Trí mỉm cười. thấy tước vị Chu Tước ra cũng bé đáng kể. Đem nó cho ai cũng được, có chút quan hệ đến sau này. Ngược lại nếu là Vương Lâm làm cho cảm thấy hứng thú. Sau khi suy nghĩ chút, tay phải Mặc Trí khẽ điểm về phái Chu Vũ Thái, tinh thạch hình trái tim lập tức lơ lửng trước người rồi nó lóe lên bay thẳng về phía Chu Vũ Thái. Cơ thể Chu Vũ Thái chấn động mạnh, tinh thạch hình trái tim hóa thành tia chớp bắn thẳng vào mi tâm của rồi dần dần chìm vào bên trong. -Ngươi ở chỗ này bế quan năm để cảm ngộ Chu Tước Ấn. Từ nay về sau ngươi là đệ thập ngũ Chu Tước! Nhưng phong ấn Tu Tinh Chi Tinh ta phá bỏ. Cứ như vậy ! - Mặc Trí xong, phất tay áo, cơ thể hai người Chu Tước và Vân Tước lập tức biến mất. Đồng thời cơ thể Chu Vũ Thái lại rơi xuống rồi biến mất trong đáy biển. Lúc này, ở đây chỉ còn lại hai người Mặc Trí và Vương Lâm! -Đa tạ! - Vương Lâm trầm mặc trong khoảnh khắc, ôm quyền . Mặc Trí cười ha hả, : -Tằng Ngưu huynh! chừng sau này tại hạ còn có chuyện cần tới giúp đỡ của huynh, đến lúc đó đừng từ chối đấy! Ta bây giờ cũng phải rời khỏi chỗ này quay về Liên Minh Tu Chân phục mệnh. Sau này nếu có cơ hội, chúng ta nhất định có ngày gặp lại! thôi, hai ta cùng ra ngoài! Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lắc đầu : -Sứ Giả đại nhân! Vương mỗ còn chút chuyện cần ở trong Chu Tước mộ xử lý... .... Trong ánh mắt Mặc Trí lộ ra nụ cười. gật đầu, tay phải ấn về phía trước, đạo ấn ký màu đỏ xuất trước người, : -Nhớ kỹ nếu muốn rời khỏi chỗ này dùng tiên lực ngưng tụ ấn ký, được đưa ra khỏi đây! - Mặc Trí nhìn Vương Lâm cái lâu, xoay người đạp bước vào hư rồi biến mất. Lúc này chỉ còn lại mình Vương Lâm. -Mệnh hồn của ta và Uyển nhi đều có, Chu Tước tinh này cứ để mặc cho Chu Tước Chu Vũ Thái. Ta có ơn với tương đối lớn, khi rời khỏi chỗ này chú ý chăm sóc những người có quan hệ với ta. Điều này cũng làm ta yên tâm. Đây mới là nguyên nhân muốn để Chu Vũ Thái trở thành Chu Tước, để khỏi lo lắng những chuyện về sau. Vương Lâm trầm mặc lúc, cơ thể khẽ động rồi bay thẳng về phương xa. chưa bay bao lâu nhìn thấy ba đạo hắc mang từ xa bay tới rồi hóa thành ba Chủ Hồn ở trước mặt Vương Lâm, Kỳ Lân tàn hồn cũng ở trong đó. Mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. vung tay phải lên, Hồn Phiên lập tức xuất trong tay rồi lập tức cuộn ba chủ hồn đó vào bên trong. -Liễu Mi quả nhiên cũng có chút bản lĩnh. Bốn chủ hồn truy sát lại bị nàng giết ...Xem ra nàng này rời khỏi Chu Tước mộ. Đến khi ta rời khỏi đây, nhất định phải giết nàng! -Từ đầu đến cuối ta cũng có mối hận thù gì với nàng, nhưng nàng lại nhiều lần trêu chọc ta. Trước đó lại cùng Kiền Phong liên thủ định dồn ta vào chỗ chết, thể tha được! - Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong lòng có quyết định. Còn những tình cảnh đẹp đẽ với Liễu Mi, ảnh hưởng đến quyết định Vương Lâm. Tấm lòng của Vương Lâm đối với nữ nhân ngoại trừ Lý Mộ Uyển ra, tất cả đều vô tình. -Trong cuộc hành trình vào Chu Tước mộ lần này ta cũng phải trả giá quá đắt. Thập Ức Hồn Phiên chỉ còn lại ba chủ hồn, tất cả những linh hồn còn lại đều diệt vong... ....Uy lực của Hồn Phiên giảm rất nhiều...Nhưng nếu có đủ linh hồn trở lại, nhất định làm Hồn Phiên trở nên hoàn hảo. Nhưng du hồn thể dung nhập vào bên trong, nếu sửa chữa lại rất dễ dàng! -Tu Tinh Chi Tinh có liên quan rất lớn đến chuyện tiến hóa của Cực Cảnh cũng nhất định phải có! Nhưng chuyện quan trọng nhất là phải tìm được Hứa Lập Quốc, tìm được loan đao. Ta nhất định phải lấy cây đao đó cho bằng được! Vương Lâm biết Hứa Lập Quốc ở chỗ nào. tiến về phía trước bước, cả người lập tức hóa thành luồng khói xanh bay thẳng về phương xa. Tất cả mọi chuyện ở Chu Tước mộ đến đây chấm dứt! Còn Tiên Di Tộc, sau khi Vân Tước từ trong Chu Tước mộ ra, toàn tộc lập tức lui ra phía sau chiếm giữ vùng đất ở phía tây bắc Chu Tước tinh. Tiên Di tộc định cư ở đó để khỏi phải tiếp xúc với tu sĩ. Chu Tước tinh, tu sĩ tử vong trong cuộc chiến lần này quá nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các tông phái ở các Tu Chân Quốc đều cực kỳ điêu tàn, họ bắt đầu tiến hành thu đồ đệ với số lượng lớn. Rất nhiều người thích hợp tu tiên cũng được các môn phái thu vào. số người thiên tư cực cao được các môn phái tuyển chọn ra, họ được coi như trân bảo cần phải gia tăng huấn luyện, chuẩn bị bồi dưỡng trở thành lực lượng nòng cốt của môn phái. Tất cả tu sĩ Chu Tước tinh lúc này chỉ còn sót lại người tu sĩ Vấn Đỉnh sơ kỳ. Người này chính là lão tổ của Phách Môn bế quan suốt ngày màng đến chuyện thế . Tuy lão có chút bất bình, nhưng vì Chu Vũ Thái là người tiếp quản Chu Tước do chính Liên Minh Sứ Giả lựa chọn nên cũng đành phải thừa nhận. năm sau, Chu Vũ Thái từ trong Chu Tước mộ ra. Tu vi của tuy chỉ là Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, nhưng nếu phối hợp với Chu Tước Ấn cũng đủ để uy hiếp những tu sĩ Biến kỳ. trở thành người có tu vi thấp nhất trong tất cả những tu sĩ được phong hào. Có lẽ biết được tu vi mình quá thấp, Chu Vũ Thái sau khi xuất lập tức bế quan trong Chu Tước Sơn. Toàn bộ Chu Tước Tinh được bao trùm trong yên tĩnh chưa từng thấy... .... Trong bầu trời mênh mông bên ngoài Chu Tước tinh, sắc mặt Liễu Mi rất khó coi giẫm chân lên chùm ánh sáng màu tím bay như tên bắn. -Vương Lâm… …. Liễu Mi cắn chặt môi dưới, hóa thành đạo lưu tinh bay về phương xa như sấm sét. -Nếu phải sư tôn thầm đem đệ tứ hồn của Hồn Phiên cho ta, sợ rằng khi bị tứ đại chủ hồn của ngươi truy sát ta chết rồi! trán Liễu Mi lóe lên tử quang, chỉ thấy cây châm nho liên tục lấp lánh mi tâm nàng. -Ngày sau gặp lại, ta nhất định thảm hại giống như bây giờ. Vương Lâm! Ngươi nhất định nhận ra ta. Sau Thiên Huyễn Vô Tình Đạo là Vạn Huyễn Thiên Ma đạo. - Trong mắt Liễu Mi lóe lên hàn quang, rồi biến mất trong bầu trời sao. chỉ có mình Liễu Mi rời khỏi Chu Tước Tinh. Lúc này trong vũ trụ mênh mông cũng còn có bay như tên bắn. mặt nàng đeo chiếc khăn lụa màu tím, ánh mắt bình tĩnh. Nàng chính là Tử Tâm. Vân Thiên Tông ở Sở Quốc Chu Tước Tinh. Trong căn lầu khi xưa Lý Mộ Uyển sinh sống, lúc này có người ngồi. Người đó mặc bộ quần áo màu trắng, mái tóc được cột đơn giản xỏa xuống lưng. Tướng mạo rất bình thường nhưng lại toát ra luồng khí chất kỳ dị làm cho người ta nhìn thấy lần bao giờ quên. Hai mắt bình thản, trắng đen ràng giống như những đứa bé. Nhưng trong mắt lại chứa vẻ sâu sắc, người ngoài nhìn vào cảm thấy lạc mất phương hướng. Lúc này sắc mặt hết sức thản nhiên. ngồi ở đó, nhưng ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ. mặt đất bên ngoài của sổ có con hổ uể oải nằm im. Nó nằm đó phơi nắng, cặp mắt lâu lâu lại mở ra thao láo rồi gầm vài tiếng. Nó lại xoay người, ưỡn bụng ra để sưởi ấm. ngồi khoanh chân bên cạnh con hổ. Khuôn mặt nàng có thanh khiết, đặc biệt là vẻ ngây thơ khiến cho nàng càng trở nên xinh đẹp. Nàng ngồi đó thổ nạp, hai đạo khí màu trắng từ trong mũi nàng bay ra rồi tập hợp lại đỉnh đầu.
Chương 469: năm. Người đàn ông ngồi trong ngôi lầu, phải ai khác mà chính là Vương Lâm. năm trước từ trong Chu Tước mộ ra rồi quay trở về Triệu Quốc. Khi đến chỗ này lập tức bế quan. Lần bế quan này của đúng năm. Sau năm, những vết thương của Vương Lâm ở Chu Tước mộ mới hoàn toàn khôi phục. Tu vi cũng có chút tinh tiến, tuy đạt đến Biến trung kỳ nhưng lại càng củng cố thêm Biến sơ kỳ. Bảy ngày trước, Chu Vũ Thái ở Chu Tước Quốc đưa thiệp tới mời Vương Lâm tham gia vào nghi lễ phong hào nhưng việc này bị Vương Lâm khéo léo từ chối. Chu Vũ Thái biết được ý Vương Lâm quyết nên cũng muốn níu kéo. phát lời thề, chỉ cần còn sống ngày nào tất cả những người có quan hệ với Vương Lâm được bảo vệ bình an ngày đó! Vương Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thu hồi ánh mắt lại, vỗ vào túi trữ vật. Tiên kiếm lập tức bay ra lơ lửng ở trước mặt. Tiên kiếm vừa bay ra thanh loan đao cũng tự động từ trong túi trữ vật bay ra. Nó lượn vòng quanh tiên kiếm giống như cực kỳ vui vẻ. - Chủ nhân! Lão Tứ được ta thuần phục trở nên đặc biệt nghe lời. Lão Tứ! Tới tham kiến chủ nhân ! Giọng của Hứa Lập Quốc từ trong tiên kiếm truyền ra. Ngay sau đó làn hắc vụ từ trong tiên kiếm tràn ra, hóa thành hình dạng Hứa Lập Quốc. Lúc này,nét mặt của cực kỳ đắc ý. Loan đao kia lập tức chấn động, làn sương màu xanh đậm từ bên trong bay ra rồi hóa thành hình dạng của đồng tử nhưng nhìn diện mạo. Sau khi xuất nó nhìn về phía Vương Lâm rồi gật đầu, truyền ra tia thần thức gượng gạo: - Bái kiến! Vương Lâm nhìn loan đao, trong lòng lại càng thêm bội phục Hứa Lập Quốc. Trước đây khi tìm thấy Hứa Lập Quốc ở trong Chu Tước mộ, cũng biết tên này sử dụng thủ đoạn gì mà sống chung với cây loan đao kia cực kỳ vui vẻ. Loan đao nhìn thấy Hứa Lập Quốc muốn , nó lập tức bay theo. Điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vương Lâm. Đến bây giờ Vương Lâm còn chưa thể điều khiển được loan đao và cũng có cách nào lưu lại thần thức ở bên trong. Chỉ khi nào Hứa Lập Quốc gặp nguy hiểm loan đao lập tức tương trợ. Hứa Lập Quốc lúc này trở nên mạnh hơn trước rất nhiều lần. Nếu phải trong lòng luôn cảm thấy e ngại Vương Lâm, sống chết bị Vương Lâm nắm giữ trong lòng bàn tay và nếu đổi lại là người khác Hứa Lập Quốc sớm làm phản rồi. Vương Lâm tự nhận thấy mình phải là đối thủ của thanh loan đao, nếu dây dưa vào nó cực kỳ phiền phức. Cũng may thanh loan đao biết vì sao lại rất quyến luyến với Hứa Lập Quốc, nên cũng có thể điều khiển được chút. năm qua Vương Lâm cũng từng bỏ công nghiên cứu loan đao. muốn biết rốt cuộc là mệnh hồn của ai Chu Tước tinh lại mạnh đến như vậy, có thể hợp thành thanh loan đao này. Nhưng việc đó cũng chẳng có chút tiến triển. Sau khoảng thời gian dài, Vương Lâm cũng muốn tìm hiểu chuyện này nữa. - Chủ nhân! Ta dẫn Lão Tứ ra ngoài dạo chơi lát! Hứa Lập Quốc xong, thấy Vương Lâm gật đầu lập tức nhảy lên tiên kiếm rồi hóa thành đạo cầu vồng từ bên trong cửa sổ lóe lên bay thẳng ra ngoài. Loan đao cũng bám theo phía sau, phát ra những tiếng ngâm trong trẻo. đao kiếm trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời, cũng biết là đến chỗ nào. Vương Lâm sờ vào túi trữ vật. Trước khi còn có số chuyện cần phải làm. Pháp bảo bên trong túi trữ vật còn rất nhiều thứ cần phải tế luyện lại. Dù sao lần này rời khỏi chỗ này để Thiên Vận tinh, con đường trước mặt quá mờ mịt cũng biết phát sinh những chuyện gì. Vương Lâm suy tư, đột nhiên từ trong hư vô vang lên thanh cương quyết rồi chui thẳng vào trong tai . -Vương Lâm! Chuyện ngươi nhờ ta kiểm tra có manh mối! Ngoài Phượng Hoàng thành của Sở Quốc có chỗ được gọi là Tang Viên thôn! Sau này những chuyện nhặt như vậy đừng làm phiền đến lão nhân gia ta nữa. Bây giờ lão tử làm thân vương rất vui vẻ có thời gian để ý đến ngươi. Được rồi, khi nào ngươi cho ta biết tiếng là được. Hai ta rời khỏi chỗ này! Giọng Tư Đồ Nam rất thoải mái rồi dần dần biến mất. Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười mỉm. Sau khi rời khỏi Chu Tước mộ gặp lại Tư Đồ Nam. định cùng lão trở về Sở Quốc xử lý xong số chuyện vụn vặt rời khỏi chỗ này, nhưng Tư Đồ Nam được nửa đường lại nhìn thấy hoàng cung của phàm nhân. Lão lập tức muốn trở thành thân vương. Lão muốn cùng với Vương Lâm đến Sở Quốc rồi biến vào trong hoàng cung của người ta. Cũng biết lão dùng thủ đoạn gì mà đến ngày thứ hai được hoàng đế sắc phong làm Tự Tình Kiên Vương! Từ đó trở lão trở nên tiêu dao khoát hoạt nhưng cũng quên chuyện rời khỏi chỗ này. Lão với Vương Lâm để trước khi phải với lão tiếng. Vương Lâm hít vào hơi sâu, đứng thẳng người lên rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Vương Lâm vừa mới xuất , ngồi dưới bóng cây lập tức mở đôi mắt đẹp ra nhìn vào . Nàng nhoẻn miệng cười, kết thúc thổ nạp, vui mừng : -Thúc thúc! Người xem Nhu Nhi tu luyện tiến triển thế nào! Con bây giờ là Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai rồi! - đó chính là Chu Như! năm trước khi Vương Lâm đến Sở Quốc, lập tức lấy bảo tháp để Nhu Như và Tiểu Bạch từ bên trong ra. Đồ ăn Vương Lâm để trong bảo tháp khá nhiều cũng đủ cho Chu Như. Sau khi Chu Như ra, nàng năn nỉ Vương Lâm dạy mình tu đạo. cũng muốn nàng cứ quấn lấy mình, bèn lấy khẩu quyết Ngưng Khí dạy cho nàng. Vương Lâm nhìn duyên dáng kiều ở trước mặt, mới đó mà Chu Như từ bé trở thành người trưởng thành. Nhìn nàng, lại cảm thấy nhớ Lý Mộ Uyển. -Thúc thúc! Người làm sao vậy? - Chu Như bước lên, ngạc nhiên nhìn Vương Lâm. Những ký ức của Chu Như về Lý Mộ Uyển bị Vương lâm xóa . khiến cho nàng biết đến Lý Mộ Uyển. Còn Tiểu Bạch cũng cho Chu Như biết những chuyện đó. Vương Lâm khẽ vuốt mái tóc Chu Như, ánh mắt có thương. Thứ ánh mắt này của từ trước đến nay cũng chưa có nhiều. Tuy nhìn bề ngoài tuổi tác của bây giờ khác gì Chu Như, nhưng ánh mắt thương của lại rất tự nhiên. -Thúc thúc già rồi! Nhìn thấy ngươi lại nhớ đến người bạn cũ… …. - Vương Lâm khẽ . Chu Như nở nụ cười duyên dáng. Giọng nàng giống như gió thổi chuông bạc, cười : -Thúc thúc già đâu! Ngày hôm trước có vị tiểu sư đệ vừa mới nhập môn lén chạy tới đây hỏi có phải người là ca ca của con ! Vương Lâm mỉm cười. Đứa bé này ngày hôm qua ràng ngồi ở đây cả ngày, làm gì có vị tiểu sư đệ nào chạy đến đây chứ. Nàng như vậy ràng muốn an ủi mình. -Thúc thúc từ khi bắt đầu tu chân đến nay gần sáu trăm năm, có thể già sao? Vương Lâm than , trong ánh mắt lên tia thương tang. Khoảng thời gian sáu trăm năm trải qua rất nhiều chuyện. Từ kẻ phàm nhân ai biết đến, dò dẫm từng bước đến khi trở thành người được chọn để làm Chu Tước Tử. Nhiều lúc hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra Vương Lâm cứ cảm thấy giống như giấc mộng. Sáu trăm năm tu chân Vương Lâm biết được rất nhiều chuyện, đồng thời lòng lại càng trở nên cứng rắn. -Như nhi có nhớ cha mẹ ? - Vương Lâm nhìn Chu Như. Cơ thể Chu Như khẽ run lên, trong ánh mắt nàng lộ ra tia thương nhớ. lúc sau, nàng cúi đầu khẽ : -Chỉ còn lại những ấn tượng mơ hồ… …. Vương Lâm nhìn Chu Như, trong mắt lộ ra tia day dứt. Nếu có Chu Như lúc này ở bên cạnh cha mẹ. Nàng có tuổi thơ ấm áp, chứ phải như bây giờ chỉ có con hổ làm bạn. -Như Nhi! Thúc thúc đưa ngươi về nhà... .... Vương Lâm khẽ . khẽ vung tay áo, đám mây lập tức xuất dưới chân. kéo Chu Như lên, đám mây lập tức phóng thẳng lên trời rồi bay về phương xa. Tiểu Bạch lập tức lật người dậy. Nó thèm nằm phơi nắng nữa mà gầm lên tiếng rồi phóng thẳng người lên , bay theo phía sau. -Thúc thúc! Người...Người tìm được cha mẹ của con rồi sao? đám mây, Chu Như cắn môi khẽ . -Tìm được rồi! Như Nhi! Từ nay về sau con phải hiếu thuận với cha mẹ. Nhớ kỹ, đạo hiếu là việc quan trọng nhất của đời người, hiếu thuận phải là người! Vương Lâm xong, trước mắt lại lên hình bóng của phụ mẫu. Chu Như gật đầu. Nàng nhìn về phía Vương Lâm, do dự lúc lâu mới : -Thú thúc! phải người muốn mang con rời khỏi Chu Tước tinh sao? Vương Lâm liếc mắt nhìn Chu Như. than tiếng, : -Như nhi! Con và ta duyên phận hết... .... -Thúc thúc! Cơ thể Chu Như chấn động, biến sắc, hai mắt đỏ hồng. Những giọt lệ của nàng tràn đầy khóe mắt. -Đừng nhiều lời! Vương Lâm trầm giọng , đám mây dưới chân lại tăng tốc bay về phương xa như tên bắn. Tiểu Bạch ở phía sau gầm lên tiếng. Nó bay thẳng lên, trong mắt lộ ra vẻ bực bội, thầm nghĩ: “Hổ gia gia chạy nhanh nhưng đừng hòng cắt đuôi ta. Gia gia cho dù hộc máu cũng phải đuổi kịp cho bằng được!”
Chương 470: Duyên phận hết. Trong ngôi làng phàm nhân bên ngoài Phượng Hoàng thành thuộc Sở quốc Chu Tước tinh. Bây giờ là bình minh của ngày xuân ấm áp, những mái nhà trong thôn cuộn lên những làn khói bếp, chốc chốc lại vang lên tiếng chó sủa và tiếng trẻ con đùa giỡn. Phía đông của thôn có năm ngôi nhà, trong đó có ngôi nhà mái ngói đơn sơ, người phụ nữ già ngồi xổm bên bếp lò. Bà thổi lửa để chuẩn bị nấu cơm. Bóng lưng bà hơi còng bởi khắc nghiệt của thời gian, khói bếp bay ra làm bà ho khan vài tiếng. Bà vội vàng cầm lấy cây quạt tre phe phẩy vài cái, lúc này khói mới tan. - Mẫu thân của Như nhi đâu rồi… …. - tiếng kêu yếu ớt từ căn phòng bên cạnh truyền ra. Người phụ nữ vội vàng bỏ cây quạt xuống. Bà chùi hai tay lên váy rồi vội vàng chạy khỏi bếp đến căn phòng phát ra tiếng gọi ở bên cạnh. Sau khi đẩy cửa tiến vào phòng, chỉ thấy người đàn ông già nua nằm giường. Hai mắt lão nhân lõm sâu vào trong, mặt hằn sâu những nếp nhăn. Lão nhân chỉ còn da bọc xương, hai mắt ảm đạm còn vẻ nhanh nhạy. Bà lão đến bên giường nhìn lão nhân, mặt bà thấm đẫm nước mắt. - Ông nhà! Ông muốn ăn gì? Lão nhân giơ cánh tay phải lên, bà lão vội vàng đến nâng ông ta dậy. - Mẫu thân của Như nhi à! Hôm qua ta nằm mơ thấy con của chúng ta trở về... .... Ánh mắt ảm đạm của lão nhân lúc này lại tỏa ra tia sáng. -Con của chúng ta trở về... .... Nước mắt của bà lão ngừng rơi xuống, bà khẽ : -Đúng vậy! trở về rất nhanh thôi! -Ta cảm thấy hối hận vì ngày xưa để vị đạo nhân kia dẫn đứa bé . Thoáng cái qua hai mươi năm, con chúng ta biết bây giờ như thế nào rồi... .... - Vẻ già nua mặt lão nhân lại càng . Bà lão lau nước mắt, khẽ : - có chuyện gì đâu! Con của chúng ta rất tốt số, chắc chắn bình an! Hai người này chính là cha mẹ của Chu Như, trong cuộc chiến giữa Tiên Di tộc và tu sĩ năm xưa hai người bắt buộc phải chuyển nhà đến đây định cư. Nhờ đó nên hai người cũng bị ảnh hưởng. Chẳng qua trong lòng hai vị lão nhân gia vẫn nhớ thương Chu Như. Nhiều năm về trước, chuyện Chu Như được vị đạo nhân mang vẫn là cái gai nhọn trong lòng hai vợ chồng. Năm tháng trôi qua trong chờ đợi và nhớ mong, cái gai trong lòng hai người càng ngày càng lớn, càng ngày càng cứng, đâm vào lòng càng ngày càng đau. Cha Chu Như vì chuyện này mà cứ canh cánh trong lòng, ông bệnh liệt giường rồi ngày càng gầy yếu. Gánh nặng gia đình đều dồn lên đôi vai gầy của mẫu thân Chu Như. người phụ nữ quán xuyến hết tất cả mọi việc trong nhà, nhưng nửa đêm giật mình tỉnh giấc mà lệ vẫn rơi đầy mặt. Trong miệng bà vẫn ngừng kêu lên nhũ danh của Chu Như. -Con chắc chắn quay trở về. Ông yên tâm , giấc mộng đêm qua chắc chắn là ! Bà lão dùng tay gạt lệ khóe mắt. -Ôi... .... Phụ thân của Chu Như thở dài tiếng, ông muốn mở miệng gì đó nhưng đột nhiên lại nhìn chằm chằm về phía cửa phòng. Cơ thể ông đột nhiên trở nên bất động giống như bị đông cứng. Bà lão ngẩn người, vội vàng quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của chồng. Khi ánh mắt của bà nhìn hẳn ra ngoài cả người trở nên run rẫy. Bên ngoài cửa phòng có đứng. Nàng có khuôn mặt rất xinh đẹp, tóc dài xỏa xuống hai bờ vai. Hình dáng rất giống với Chu Như trong ký ức của hai vợ chồng. -Ngươi... .... Bà lão có chút do dự, khẽ . - Mẫu thân! Nước mắt chầm chậm rơi xuống đôi gò má . Nàng chạy vài bước đến bên cạnh cha mẹ, quỳ mặt đất khóc thành tiếng. -Như nhi! Đúng là con rồi! Ông nó ơi, Như nhi quay về! Vẻ mặt bà lão trở nên kích động, hai dòng lệ nóng tuôn trào. Bà ôm lấy cổ con rồi khóc rống lên. Phụ yhân của Chu Như bỗng chốc được tiếp thêm sức lực. Ông tự mình ngồi dậy giường, nhìn Chu Như, dòng lệ nóng chảy gương mặt già nua. Ông lẩm bẩm : -Ông trời có mắt...Ông trời có mắt. Con của ta quay trở về... .... Vương Lâm đứng ở ngoài phòng thầm than tiếng. Trong lòng cảm thấy áy náy với hai vợ chồng. khẽ điểm tay phải lên hư , đạo linh lực chợt lóe lên rồi biến mất. Nó lặng lẽ chui vào phòng rồi tiến vào trong cơ thể phụ mẫu Chu Như. Tất cả những bệnh tật người phụ thân Chu Như lập tức biến mất, sức sống lập tức tràn đầy trong cơ thể. Mẫu thân Chu Như cũng giống như vậy. -Như Nhi! Thúc thúc phải rồi! Vương Lâm trầm mặc lúc rồi xoay người bước . Hình bóng lúc này trông hết sức hiu quạnh và độc. Chu Như ở trong phòng dường như cũng cảm nhận được. Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hình bóng kia dần dần biến mất ở phương xa. -Thúc thúc! Như nhi đời này có ngày gặp lại người... .... - Chu Như nhìn bóng lưng kia, lòng nàng cảm thấy đau xót... .... Hình bóng Vương Lâm trong lòng nàng còn nặng hơn cả cha mẹ, vì từ nàng sống cùng với Vương Lâm. -Thúc thúc! Con tiếp tục tu tiên, cho đến khi có thể rời khỏi Chu Tước tinh. Con tìm...Tìm người...Đến lúc đó tiểu Như nhi để liên lụy đến người. Vương Lâm rời khỏi. Tiểu Bạch ở bên ngoài căn phòng gầm lên vài tiếng, đôi mắt hổ của nó nhìn thẳng vào căn phòng Chu Như quỳ, trong ánh mắt nó lộ ra tia muốn. lúc sau, nó gầm lên tiếng, rồi hóa thành đạo bạch quang mà biến mất. Tiếng hổ rống lập tức làm cho tất cả thôn dân cảm thấy sợ hãi, nhưng khi mọi người chạy ra ngoài lại hề thấy cái gì khác. Nhưng tất cả gà chó súc vật trong thôn liên tục trong vòng tháng dám ra ngoài, suốt ngày nằm trong nhà run rẫy giống như bị thứ gì đó làm cho kinh hoàng. -Thiết Nham! Ra gặp ta! - Giọng của Vương Lâm truyền ra khắp Vân Thiên Tông. đạo cầu vồng lập tức từ bên trong Vân Thiên Tông bay ra rồi hóa thành lão nhân đứng trước người Vương Lâm mười trượng. Người này chính là Thiết Nham. Lúc này, Thiết Nham Hóa Thần, Sở Quốc cũng trở thành tứ cấp Tu Chân Quốc. -Thiết Nham có mặt! - Thiết Nham ôm quyền cung kính. Trong lòng tràn ngập tôn kính đối với Vương Lâm. Chu Tước tinh, cái tên Vương Lâm trở thành truyền thuyết. Vương Lâm chính là Tằng Ngưu, chém Hồng Điệp, diệt Kiền Phong, dọa Liễu Mi, đẩy lùi Chu Tước Tử và Vân Tước Tử. Chỉ lời của quyết định ra Chu Tước Tử đời thứ mười lăm Chu Vũ Thái. Tất cả những chuyện này đều được lan truyền trong giới tu sĩ của Chu Tước tinh, hầu như có người nào biết, có người nào hiểu. Trong lòng Thiết Nham Vương Lâm là trời, lời của Vương Lâm là sấm sét thể chống lại được. Vương Lâm vung tay phải lên, cái túi trữ vật bay ra rồi rơi vào trong tay Thiết Nham. -Nếu Chu Như có thể đạt đến Nguyên Kỳ giao vật này cho nàng! Nếu như thể khỏi cần! Mặt của nó có đạo phong ấn đơn giản của ta, phá nó rất dễ. Chỉ cần ngươi cố gắng nghiên cứu chắc chắn có ngày phá giải được! - Giọng của Vương Lâm cực kỳ bình thản. Vẻ mặt Thiết Nham lập tức chấn động, vội vàng : -Thiết Nham dám! Đây là vật của ngài để lại cho Chu Như, cho dù Thiết Nham có chết cũng phải giữ gìn nguyên vẹn. Vương Lâm nhìn Thiết Nham, gật đầu : - Tốt nhất là ngươi đừng thấy lợi mà mờ mắt, nếu chắc chắn lãnh lấy hậu quả, nhớ đấy! Trong lòng Thiết Nham lập tức chấn động, vội vàng ghi nhớ. Lời của Vương Lâm dám nghe, dám tin. Những cảm ngộ này của phải mới là lần đầu tiên được sinh ra, mà cảm thấy ràng trước mắt, cách nào quên. Vương Lâm đưa mắt nhìn thoáng qua cảnh vật bốn phía. than tiếng, tiến về phía trước bước, cả người hóa thành làn khói , giống như có cơn gió thổi qua rồi tiêu tán. Ở cực Bắc Chu Tước tinh ngày xưa là Tuyết Vực quốc, gió ở đây lạnh thấu xương, khi thổi qua còn mang theo những tiếng gào thét làm tất cả sinh linh phải dừng bước. mặt băng ở nơi này biết từ bao giờ mọc lên rất nhiều hoa hồng, nhưng hoa phải màu đỏ mà có màu trắng. Cánh đồng hoa hồng trắng vững vàng đón từng cơn gió lạnh, mùi hương thoang thoảng tỏa ra khắp bốn phía. Ở vùng đất phía đông có băng cốc, bên trong mọc lên cây hoa hồng xanh cao ngạo. Nó đứng hiên ngang trong gió lạnh, lấy những bông tuyết mà sống. Nó đứng thẳng trong sơn cốc như thiếu nữ xinh đẹp mà kiêu ngạo, độc với phong thái mê người. Vào ngày này, có người vào trong sơn cốc. Người đó mặc bộ quần áo màu trắng, hai mắt bình thản. Lúc ra khỏi sơn cốc cây hồng xanh lập tức tỏa ra mùi hương lúc lúc trong khí. Trong sơn cốc lúc này tràn ngập mùi hương thoang thoảng. Giống như có người thiếu nữ nhàng múa trong sơn cốc làm cho người ta sinh ra loại cảm giác vi diệu. Người đàn ông mặc y phục trắng đứng ở bên cạnh cây hoa hồng xanh. lặng lẽ nhìn rất lâu...Rất lâu... ngồi xổm xuống khẽ hái bông hoa rồi xoay người ra ngoài... ....