Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 456: Đỏ bừng


      Côn Cực Tiên! Cây roi này chính là Kiền Phong cho nàng, để nàng dùng đối phó lại Vương Lâm.

      Trong mắt Hồng Điệp phát tán ra quang mang kì dị. Tay phải nàng vung cây roi ra, chỉ nghe từng trận bang bang từ cây roi này phát ra. Ngay sau đó, cây roi như con giao long, dọc theo dáng người Hồng Điệp, như tia chớp đâm tới Vương Lâm.

      Đôi mắt Vương Lâm chợt loé lên, thương chuyển thân động. Ngay khi đâm ra thương, thân mình Vương Lâm liền lui về sau, hai tay bấm quyết, trong miệng khẽ niệm chú. Ngay sau đó cổ quái phong chứa tiên lực lập tức gào rít đuổi theo trường thương, hướng về phía trước. Côn Cực Tiên và trường thương đột nhiên đâm sầm vào nhau.

      - Ầm!

      thanh như tiếng trời đất sụp đổ. Roi và thương đâm vào nhau tạo ra cỗ khí lãng mạnh mẽ trùng kích khuếch tán ra xung quanh. Bóng dáng Vương Lâm cũng hề di động. Cỗ khí lãng khuếch tán như cơn bão cát này nháy mắt khi ập tới gần chỗ liền bị cổ quái phong này cuốn lấy, gào rít, với thế công kích càng mãnh liệt hơn nhằm về phía Hồng Điệp.

      Cảnh tượng này phát sinh nhanh như tia chớp. Sau khi Côn Cực Tiên trong tay Hồng Điệp va chạm với trường thương liền lập tức rời khỏi tay nàng, hoá thành đạo tia chớp màu đen, xuyên thấu cổ quái phong cuốn đến, đâm thẳng về hướng Vương Lâm.

      Chỉ nghe bang tiếng, bóng dáng Vương Lâm bạo lui, trực tiếp rời ra ngoài trăm trượng. Hai mắt loé ra quang mang kỳ dị, thấp giọng :

      - Côn Cực Tiên!

      Cây roi này từng gặp qua lần nhưng cuối cùng vẫn thể tới tay. Lần này gặp lại, quyết chí phải đoạt cho bằng được.

      Lại Hồng Điệp, khi cổ quái phong kia cuốn tới, thân mình nàng tự chủ được phải lui về phía sau, áo giáp màu đỏ người nàng lập tức phát ra từng trận khí tức cực hàn. Khí tức này điên cuồng tràn ra phía trước. Chỉ nghe từng trận rắc rắc từ giữa hư truyền đến. đám băng điêu hình thù kỳ quái như đám chông nhọn sắc bén ngưng kết thành hình giữa trung.

      Dưới hàn khí này, ngờ khí lãng cũng bị đóng băng lại, từ vô hình hoá thành hữu hình!

      Vương Lâm nhìn cái áo giáp kia, hàn mang lên trong mắt.

      Hồng Điệp nâng tay phải lên, điểm lên đám băng điêu trước mặt cái. Lập tức những tiếng răng rắc từ những đám băng điêu này vang lên. Bên ngoài chúng lập tức xuất đạo đạo vết nứt, nhanh chóng lan tràn. Gần như chỉ trong nháy mắt toàn bộ đám băng điêu còn chỗ nào trơn mịn nữa. Bụp tiếng, chúng liền vỡ vụn thành những mẩu , rơi hết xuống đất.

      - Giết… ta…

      Ánh mắt Hồng Điệp lộ ra vẻ đấu tranh, vẻ thống khổ khuôn mặt càng đậm hơn.

      Lúc này, xung quanh thân thể Hồng Điệp, Côn Cực Tiên giống như giao long, bay lượn khắp nơi. Chiếc áo giáp màu đỏ người nàng vẫn tản mát ra từng trận hàn mang.

      Vương Lâm nhìn Hồng Điệp, lặng lẽ gật gật đầu. Tay phải vỗ lên túi trữ vật, bả chiến phủ lớn lập tức xuất trong tay. Ngay khi chiến phủ này xuất , trung bỗng nhiên tối sầm lại, toàn bộ ánh sáng đều ngưng tụ bề mặt của bả chiến phủ này.

      Từng đạo tia chớp màu tím lưu động chiến phủ, theo cánh tay Vương Lâm lưu chuyển toàn thân. Từng trận thanh bụp bụp liền từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra.

      Thời khắc này, cỗ chiến ý chưa từng có dần ngưng tụ trong tim Vương Lâm.

      Cây chiến phủ này chính là do Cự Ma Tộc Lão tổ triệu hoán ra trước khi chết, là vũ khí của Tổ tiên Cự Ma Tộc ở Thi Tông của Triệu quốc. Sau khi Vương Lâm đạt được, vốn định để dành cho bổn tôn sử dụng. Nhưng tại kiếm tiên mất kiếm hồn, thể phát huy ra được thần thông, lại muốn sử dụng Tôn Hồn Phiên, do đó bả chiến phủ này chính là vũ khí thích hợp nhất!

      Hồng Điệp nhìn Vương Lâm, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng thoát ra, đạo hồng quang từ trong miệng bay ra, đón gió bành trướng lên, hoá thành đoá hoa hồng trong suốt màu đỏ, phiêu phù trước người nàng.

      Nháy mắt, đoá hoa hồng màu đỏ này nở rộ lên. Từ nhuỵ hoa bên trong phiêu tán ra làn khói hồng, mơ hồ từ trong đó có thể nhìn ra hình bóng của Hồng Điệp.

      Hình bóng này, khuôn mặt có cỗ ngạo ý nồng đậm, so với Hồng Điệp trong lòng của Vương Lâm giống nhau như đúc.

      - Tằng Ngưu, ra tay !

      Ánh mắt Hồng Điệp trong làn khói kia lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhìn về phía Vương Lâm.

      Lúc này, cách chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp đứng ngàn dặm, Chu Vũ Thái nhanh chóng bay . Tu vi của phải là Biến kỳ, tốc độ thể nhanh bằng Vương Lâm, vẫn đuổi theo phía sau.

      Vừa rồi khi thanh loan đao xẹt qua người chỉ trong chớp mắt khiến cực kỳ kinh hãi. Cuộc đời này chưa từng thấy thứ nào có tốc độ nhanh đến như vậy!

      Khi bay , bỗng nhiên Chu Vũ Thái nhướn mày, thân hình lập tức dùng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Lúc đó, phía chân trời đằng sau , mảnh hồng quang gào rít xông đến, cuồn cuộn quay cuồng, màu đỏ nổi bật giữa thiên địa.

      Ngay cả mấy cái khe thứ nguyên trung lúc này dưới trùng kích của đám mây màu đỏ này cũng nhanh chóng tiêu tan.

      Chu Vũ Thái than thầm, lập tức trở nên cung kính, đứng tại chỗ động đậy.

      Đám mây đỏ như con mãnh thú từ thời thượng cổ, trung gào thét mà qua. Khi bay qua chỗ Chu Vũ Thái, thanh già nua từ bên trong truyền ra:

      - Tiến vào!


      Chu Vũ Thái vội vàng xưng dạ, khẽ động thân mình hoá thành đạo vòng cung bay vào trong phạm vi cảu đám mây đỏ.

      Bên trong mây đỏ, chỉ thấy lão già đầy vẻ tang thương, mặc áo quần màu hồng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt như điện nhìn về phía xa xa. Thân mình động nhưng tốc độ của đám mây đỏ cũng rất nhanh bay về phía trước.

      Chu Vũ Thái đứng ở bên người lão nhân, thần thái cung kính.

      - Chu Vũ Thái tham kiến tiền bối!

      Lão nhân hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua chỗ xa xa. Ánh mắt này như có thể xuyên qua khoảng cách gian, nhìn đến chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp giao chiến ở ngoài vạn dặm. trầm mặc lúc, bình thản :

      - Tử Tâm đâu?

      Chu Vũ Thái trầm giọng :

      - đường, vãn bối và Tử Tâm gặp phải Vương Lâm, sau đó mình Tử Tâm rời !

      Lão nhân than :

      - Thôi quản nàng nữa, ngươi theo ta Linh Sơn!

      Lão nhân xong, tốc độ của đám mây đỏ dưới chân nhanh hơn, bay về phía Linh Sơn.

      Lão nhân này chính là Vân Tước Tử!

      Tiên Di Tộc lợi dụng phù văn đầu lâu của Hư Tổ, bằng vào tu vi Thập nhị Diệp, tạm thời phá bỏ hạn chế của Chu Tước Mộ, để Vân Tước Tử vào trong này.

      Tuy nhiên nếu Hư Tổ còn đời với tu vị của có thể hoàn toàn bài trừ cấm chế của Tu Tinh tinh. Nhưng Tiên Di Tộc là sử dụng phù văn lực đầu lâu để phá giải cho nên thể giải khai hoàn toàn được. Tuy có thể để Vân Tước Tử đến đây nhưng lại bị hạn chế về mặt thời gian. Sau thời gian nhất định, phù văn lực tiêu tan Vân Tước Tử bị lực lượng kỳ dị của Tu Tinh Tinh trực tiếp trục xuất.

      Cho nên khi vừa tiến vào nơi này liền lãng phí chút thời gian này, lấy tốc độ nhanh nhất đến Linh Sơn ở vị trí trung tâm.

      Lúc này, Kiền Phong tiến đến Linh Sơn, Vân Tước Tử cũng vội vã lao . Ngoại trừ hai người này còn có số người khác từ các nơi khác nhau hướng về vị trí trung tâm của Chu Tước Mộ nhanh chóng bay đến.

      Trong số những người này có người của Tiên Di Tộc, cũng có tu sĩ.

      Giờ khắc này, Linh Sơn sớm có lão già đến được đây. Người này tướng mạo bình thương nhưng đôi mắt lại chứa huyết quang nồng đậm. vai lão có con khỉ , đôi mắt của nó cũng phát ra hồng quang dày đặc.

      Lão già này đứng đỉnh của Linh Sơn, trong hư cái cửa lớn, xung quanh nó tản mát ra từng trận kim mang chói mắt.

      Cái cửa này cao chừng trăm trượng, thẳng hướng lên . Lúc này, đó xuất đạo cái khe, như vết sẹo, cực kỳ bắt mắt.

      Lão già nhìn chiếc cửa này, hồng quang trong mắt càng đậm, khoé miệng lộ ra nụ cười nhạt trầm, khoanh chân ngồi xuống thổ nạp. Con khỉ vai lão lại nhìn loạn xung quanh, đôi mắt vẫn luôn phát ra hồng quang.

      Lại đến chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp.

      Đoá hoa hồng trong suốt trước người Hồng Điệp phát ra vẻ đẹp kiều diễm, hư ảnh phía tia thần thức được che dấu kỹ càng của Hồng Điệp, đây mới chính là nàng.

      Nàng nhìn Vương Lâm, vẻ kiêu ngạo trong mắt dày đặc, giọng :

      - Tằng Ngưu, ra tay … Giết… ta… Loại sinh mạng mất thần trí này lưu lại cũng vô dụng. Hồng Điệp ta chết cũng muốn cầu sinh…

      Vương Lâm nhìn Hồng Điệp, loạt những cảnh tượng giữa và nàng trong đầu lên.

      - Thiên chi kiêu nữ, kết quả cuối cùng lại rơi xuống như thế này, đáng buồn!

      Vương Lâm than , nhìn ra hư ảnh của Hồng Điệp phải kiêu ngạo mà chứa tia thương tâm sâu sắc, tia xót xa từ đáy lòng!

      Bên trong chua xót này chứa đầy thống khổ, làm cho người ta nhìn đến đáy lòng cũng khỏi rung động.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 457: Như điệp.

      - Hồng Điệp, ta thành toàn cho ngươi…

      Ánh mắt Vương Lâm nhíu lại, chiến phủ trong tay vung lên. Bỗng nhiên, thân thể nhảy dựng lên, ở giữa trung gầm tiếng, chiến phủ bay ra, như đạo lưu tinh ầm ầm bổ xuống Hồng Điệp.

      búa này mang theo cỗ khí tức cường đại, xẹt qua hư cũng khiến hư chấn động, như là sắp sụp đổ.

      Nó bổ xuống, dù chưa tới mặt đất mà mặt đất xuất vô số rãnh nứt nẻ, đất đá bay , vỡ tan tành.

      Hồng Điệp ngẩng đầu lên, nhìn cự phủ bổ xuống. tia thần thức đoá hoa hồng trước người hoá thành làn khói bay vào trong mi tâm của bản thể. Giờ khắc này, hai mắt Hồng Điệp có chút chiến ý, chút trống rỗng, có chút trong sáng, chút kiêu ngạo, chút bi thương, chút hận thù.

      Khoé miệng Hồng Điệp chậm rãi lộ ra tia mỉm cười. Nụ cười này cực kỳ vui vẻ, rất hiếm khi xuất khuôn mặt nàng.

      Thời khắc này nàng như thiếu nữ thơ ngây, buông xuống tất thảy chấp niệm tâm linh. cỗ chiến ý ngập trời từ cự phủ bổ tử giữa trung xuống tràn ra. Thời khắc này như có người khổng lồ vô hình, cầm lấy cự phủ, từ trời giáng xuống, điên cuồng bổ ra.

      Nụ cười khuôn mặt Hồng Điệp tuy đẹp, nhưng bên trong vẻ tươi cười này như cũ vẫn có cỗ kiêu ngạo sâu sắc tiêu tan. Cỗ kiêu ngạo này chính là cả con người Hồng Điệp.

      Cả đời Hồng Điệp chính là lên trong kiêu ngạo. Lúc này đây, dù sắp chết, ngạo ý vẫn xông thẳng lên trời cao, đỏ hồng lên như điệp… Chiến phủ cách bổ đến, cỗ cuồng phong từ búa này phá tản ra xung quanh. Hai bên nhanh chóng vang lên những tiếng nổ ầm ầm, vang vọng trong trời đất.

      Tính cho đến hôm nay, Hồng Điệp sống mới đến ba trăm năm. Cuộc đời ngắn ngủi của nàng giống như con bướm, dù chỉ là nháy mắt nhưng nó đầy mỹ lệ, đầy ngạo khí khiến cho tất cả những ai từng tiếp xúc với nàng cũng vĩnh viễn khó quên!

      Tuy ngạo khí của nàng khiến cho rất nhiều người thích. Tuy nàng tuyệt tình khiến cho rất nhiều người chân chính thể gần gũi nhưng nàng - là - Hồng Điệp!

      Hồng Điệp kiêu hãnh!

      Chiến phủ bổ tới, cách người nàng đến mười trượng nhưng cỗ khí tức có thể huỷ thiên diệt địa từ thân chiến phủ truyền đến. Giờ khắc này nếu Hồng Điệp muốn chống cự nàng có tư cách để chống cự, nếu muốn né tránh nàng đủ thực lực để thoát ra. Nhưng nàng chống cự cũng né tránh. Hai mắt của nàng càng lúc càng sáng ngời, vẻ kiêu ngạo cũng ngày càng tăng.

      Chẳng qua bên trong vẻ kiêu ngạo lại có thêm chút tiếc nuối, dù chứa rất sâu nhưng Vương Lâm vẫn có thể thấy được.

      Hồng Điệp như có thể thấy được sư phụ. Giọng , dáng điệu của sư phụ, ân nghĩa dạy bảo từ khi còn bé, hiền lành cùng với những ngôn từ nghiêm khắc khi nàng thành thiếu nữ… Những cảnh tượng này lần lượt lên trong mắt nàng.

      Ngoại trừ sư phụ ở ngoài, trong mắt nàng còn lên thân ảnh. Đó chính là thiếu niên gầy yếu. Thiếu niên này, ánh mắt thuỷ chung mãi luôn âu yếm, chỉ yên lặng nhìn mình.

      Nhìn thấy hình bong này, khoé miệng Hồng Điệp lại lên tia mỉm cười!

      Hình ảnh này trong mắt nàng loé lên, cuối cùng như ngưng lại người thanh niên. Trong mắt người này, tình cực kỳ nồng đậm. vì Hồng Điệp mà ngại, tiếc ăn cắp Côn Cực Tiên!

      - Hẹn gặp lại…

      Dung mạo xinh đẹp của Hồng Điệp chậm rãi đọng lại.

      Chiến phủ bổ tới người!

      Đoá hoa hồng trước người Hồng Điệp lập tức phát ra hồng quang chói mắt. Từng mảnh, từng mảnh rơi ra, hướng về bốn phía bay múa, cuối cùng dừng lại bên trong hư .

      Khoé miệng Hồng Điệp xuất tia máu, hai mắt ảm đạm. Chỉ có cỗ ngạo ý nồng đậm khuôn mặt vẫn lưu lại tiêu tán.

      - Mùa hoa nở sang năm là lúc hoa hồng Chu Tước Tinh nở rộ nhất. Trong bình nguyên ở cực bắc đoá hoa hồng màu xanh lam nở rộ. Vương Lâm, đó chính là lễ vật ta dành cho ngươi...

      Đoá hoa hồng mất những cánh hoá, chỉ còn lại nhuỵ hoa. Khi chiến phủ bổ tới người Hồng Điệp, nó liền lập tức hoá thành tro bụi, tiêu tán.

      Mi tâm của nàng xuất vết máu từ từ rịn ra, nhìn rất kinh người!

      - Hồng Điệp, cuộc đời này con có kiếp nạn! Kiếp nạn này chính là đường phân ra sinh tử! Nếu con vượt qua, cuộc đời này con sống trong bình yên, nhưng nếu qua được con chỉ có thể ôm hận mà chết! Sư phụ dùng tâm huyết cả đời để tính ra quẻ này cho con, mọi việc phải cẩn thận…

      - Hồng Điệp, kiếp nạn này của con sợ là ứng với người Tằng Ngưu này! Phải chiến, muốn cũng được!

      Đôi mắt của Hồng Điệp bị máu tươi chảy vào, trước mắt chỉ còn màn sương hồng.

      - Sư phụ, người có thể tính ra kiếp cho Hồng Điệp, đáng tiếc cũng chỉ là kiếp cuối cùng mà thôi! thể tính ra người mang đến cho Hồng Điệp kiếp nữa, Kiền Phong…


      Chiến phủ xé gió trực tiếp xuyên qua người Hồng Điệp, bùm tiếng, chìm vào trong nền đất.

      mặt đất để lại cái hố sâu to, đám khói đen từ bên trong tràn ra. Áo giáp người Hồng Điệp xuất từng đường khe nứt, da dẻ của Hồng Điệp cũng nứt ra lan tràn, cuối cùng lan đến khắp toàn thân.

      Nàng nhắm hai mắt lại, thân mình nổ bùm tiếng, hoá thành mảnh sương máu… cơn gió mát thổi đến, đám sương máu chậm rãi tiêu tan, hoá thanh nhiều điểm huyết sắc tinh mang, tràn ngập cả thiên địa. đại kiều nữ, Hồng Điệp, bỏ mạng…

      - Vương Lâm… giúp ta… giết Kiền Phong… được chứ…

      Vương Lâm trầm mặc đứng ở giữa trung. ngẩng đầu nhìn về phía trời xa. Mơ hồ, dường như nghe được chút thanh của Hồng Điệp trước khi , thanh như do thầm niệm tâm linh truyền ra:

      - Đỏ bừng như điệp!

      Tuy là ngắn ngủi nhưng lại tràn ngập trái tim, khiến người ta cả đời khó quên… Hồng Điệp chết chỉ lưu lại duy nhất khối ngọc giản, chiếc Côn Cực Tiên. Hai vật này phiêu phù giữa trung, tản mát ra cỗ tịch..

      - Ý cảnh của Kiền Phong là vô hạn dục vọng, như là cắn nuốt hết thảy, muốn vượt qua tất cả những ý cảnh khác. Thứ nào có thể bị cắn nuốt? Kiền Phong cần phải là ý cảnh mà là tia cảm ngộ khi kết nối ý cảnh với thiên đạo.

      Thông qua cắn nuốt ý cảnh, đạt được những cảm ngộ khác nhau do đó có thể khiến cho ý cảnh của mình ngừng hoàn thiện, cuối cùng đạt đến viên mãn…

      Vương Lâm bắt lấy ngọc giản. Bên ngọc giản này là những thứ nàng ghi chép được khi quan sát được cảm ngộ của Kiền Phong trong những năm qua.

      Vương Lâm lặng lẽ nhìn Hồng Điệp tiêu tán, than tiếng, thân mình hạ xuống mặt đất. Tay phải hướng về hố sâu triệu hồi, chiến phủ lập tức bay trở lại, bị thu vào trong túi trữ vật.

      Sau đó, tâm niệm khẽ động, xuất ra trảo cách , Côn Cực Tiên liền loé lên, bị Vương Lâm nắm trong tay. Sau khi cẩn thận quan sát, liền thu nó vào trong túi trữ vật.

      Côn Cực Tiên này có cỗ thần niệm của cao thủ Vấn Đỉnh kỳ, Vương Lâm tạm thời thể loại bỏ nó được. Chỉ cần vẫn giữ nó trong tay, liền nắm chắc có thể hoàn toàn xử lý. Sau khi ngưng hoá Vấn Đỉnh Chủ hồn của Thập Ức Tôn Hồn Phiên có thể loại bỏ thần niệm Côn Cực Tiên, chân chính đoạt được Côn Cực Tiên này.

      Làm xong hết thảy, Vương Lâm lại liếc qua chỗ Hồng Điệp vừa biến mất. khẽ lắc đầu, hơi nhún chân cái, thân mình liền hoá thành làn khói , bay về phía Linh Sơn xa xa.

      Lúc này, ở bên Linh Sơn, đám mây đỏ của Vân Tước Tử gào rít xông qua, trực tiếp tới đỉnh núi của Linh Sơn. Ở trong này, đám mây đỏ hoá thành đạo cơn lốc màu đỏ, từ giữa trung bỗng nhiên hạ thẳng xuống giữa đỉnh núi. Vân Tước Tử từ bên trong cơn lốc ra, phía sau là Chu Vũ Thái với vẻ mặt rất cung kính.

      Vân Tước Tử liếc mắt cái liền nhìn thấy lão già khoanh chân ngồi đỉnh núi với con khỉ ngồi xổm vai. Vân Tước Tử nhướn mày, hai mắt như điện, sau khi nhìn thoáng qua sắc mặt lập tức khẽ biến.

      - biết vị đạo hữu đoạt xá này là ai, sao ra chân thân?!

      Vân Tước Tử nhìn chằm chằm lão già, trầm giọng .

      Lão già giương mắt lên, tuỳ ý liếc nhìn Vân Tước Tử cái, cười khan :

      - Ta và ngươi quen biết nhau, dù là ra chân thân ngươi cũng nhận ra lão phu!

      Con khỉ vai nhe răng nhìn về Vân Tước Tử, hồng quang trong mắt loé lên.

      Sắc mặt của Vân Tước Tử vẫn bình thường, đôi mắt sáng như đuốc của lão như tia chớp nhìn về phía con khỉ . lúc sau, khẽ mỉm cười :

      - Hoá ra chỉ là con rối…

      Hồng quang trong mắt lão già chợt loé lên, nhìn chằm chằm vào Vân Tước Tử. Đúng lúc đó, con khỉ vai lão bỗng nhiên kêu lên tiếng chi chi, hồng quang trong mắt lão lập tức tiêu tan, trầm giọng :

      - Tại hạ Mạc Lực Hải!

      xong lời này, hai mắt lại bắn ra hung mang. nhắm mắt lại, lại ngồi đó.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 458: Tề tụ

      - Người này tuy chỉ có tu vi Biến hậu kỳ nhưng người lại có cỗ cảm giác rất kỳ dị. Loại cảm giác này người ngoài phát ra được, chỉ khi tu vi đạt đến Vấn Đỉnh mới có thể cảm giác được ràng… phải là người của Chu Tước Tinh!

      Vân Tước Tử nhìn kỹ lão già lúc rồi thu hồi ánh mắt, nhìn vào cái cửa lớn giữa hư , trầm mặc .

      Lấy hiểu biết về Chu Tước Mộ của , đường đến cũng thấy có chút ngạc nhiên. Chu Tước Mộ trong lời của thế hệ Chu Tước Tử cũng phải là như thế này.

      Linh vật do mệnh hồn tạo thành ràng là do lực lượng kỳ dị của Tu Tinh tinh ngưng hoá mà thành. Theo như lời của thế hệ Chu Tước Tử Vân Tước Tử nhớ rằng loại Linh vật này chỉ ở bên trong Tu Tinh tinh mới xuất .

      Chỉ có điều Linh Sơn ở nơi này cũng phải là giả. Cái cửa bên đỉnh Linh Sơn chính là thông đạo duy nhất vào Mộ của đời Chu Tước Tử. Tu Tinh tinh tồn tại trong phạm vi của Mộ của đời Chu Tước Tử.

      Chẳng qua, cái cửa này nếu có Tu chân tâm thể mở ra.

      Muốn vào cần phải chờ đến khi nơi này vỡ ra đến trình độ nhất định.

      Vân Tước Tử quan sát bên trong, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, tuỳ ý nhìn về dưới đỉnh Linh Sơn rồi thu hồi ánh mắt lại.

      lát sau, bóng dáng của Kiền Phong từ dưới chân núi lao lên. Sau khi xuất , mặt lập tức lộ ra vẻ đề phòng, cẩn thận quan sát Vân Tước tử. hơi trầm ngâm, thân mình di chuyển đến chỗ đất trống ở góc, khoanh chân ngồi xuống.

      lâu sau, lục tục có người tới đây. Trong đó có hai người là Bát Diệp thuật chú sư của Tiên Di Tộc. Sau khi hai người lên đến đỉnh núi, nhìn thấy Vân Tước Tử lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, liền tới bên người Vân Tước Tử, vẻ mặt rất cung kính.

      Trong số tu sĩ cũng có người tới đây. Người này mặc đồ màu xanh, mặt mang cái mặt nạ dữ tợn, mặt nạ lại lộ ra cỗ thanh mang, ngăn cản thần thức thâm nhập. Sau khi lên đến đỉnh Linh Sơn, đánh giá phen rồi trầm mặc ngồi xuống chỗ, gì cả.

      lúc lâu sau, từ phía chân trời xa xa có ba đạo vòng cung phá lao tới, nhanh chóng bay đến đây. Chỉ thấy khi ba đạo vòng cung này vừa mới tới gần, bỗng nhiên cả toà Linh Sơn chấn động ầm ầm. Nhất là cái cửa lớn kia lại phát ra thanh răng rắc, rung lên kịch liệt. Cái khe bên vỡ ra từng đạo nứt nẻ trong từng trận thanh ầm vang.

      Giờ phút này chỉ có Linh Sơn rung chuyển mà cả Chu Tước Mộ đều rung chuyển.

      Cũng giống như lần chấn động đầu tiên, từng tảng lớn đất đá sụp đổ, hoá thành hư vô, vô số cái khe thứ nguyên xuất ở mọi ngóc ngách trong thiên địa.

      Phía trung cũng sụp đổ như thế. Ba đạo vòng cung nhanh chóng bay đến cũng ngoại lệ, thể tiến thêm bước, vào Linh Sơn mà toàn bộ đều bị vây trong những cái khe thứ nguyên trong đợt sụp đổ này, chết cách thảm thiết!

      Thời gian lần chấn động này so với lần đầu tiên dài hơn, sau ba mươi tức thời gian mới chậm rãi dừng lại. Tuy nhiên ba mươi tức thời gian này lại khiến cho toàn bộ phía ngoài của Chu Tước Mộ hoàn toàn sụp đổ, làm cho nơi này xuất vô số cái khe thứ nguyên.

      Tại Chu Tước Sơn vẫn còn lục tục có những tu sĩ, cường giả muốn vào Chu Tước Mộ nhưng mỗi người tiến vào đều gặp phải cái khe thứ nguyên, bị cắn nuốt sạch , có ngoại lệ.

      Dần dần, số người tiến vào ngày càng nhiều, như là thông đạo vào Chu Tước Mộ có hạn chế vậy, vẫn cho phép người ta tiến vào. Dần dần, có tu sĩ phát ra điều ổn. Cuối cùng việc này lập tức trở nên quỷ dị, ai dám bước vào thông đạo nữa.

      Trong mắt bọn họ, thông đạo kia như biến thành con mãnh thú, chuyên cắn nuốt tu sĩ, chỉ cần vào liền còn chút cơ hội sống sót nào nữa.

      Bên Linh Sơn trong Chu Tước Mộ, theo lần sụp đổ thứ hai của Tu Tinh Tinh, cái cửa lớn kia xuất thêm nhiều vết nứt, trong đó thậm chí có mấy vết nối tiếp, giao nhau cùng chỗ.

      Chấn động qua , Vân Tước Tử ánh mắt lại loé lên, nhìn chằm chằm vào cái cửa lớn này, tay phải vung lên, đạo tiên lực mạnh mẽ tràn ra, hoá thành thủ ấn lớn, ấn cái cửa.

      Dưới chưởng này này, cái cửa lập tức chấn động nhưng cũng có thêm nhiều vết nứt nẻ xuất , mà thủ ấn này lại trống rỗng biến mất bên trong.

      Vân Tước Tử nhíu mày lại, xoa xa bàn tay, vẻ mặt trầm chờ đợi lần sụp đổ tiếp theo. Tuy nhiên, ánh mắt của lão thỉnh thoảng lại quét về dưới chân núi, như đợi điều gì đó.

      Lúc này, đạo bóng hình màu tìm từ dưới Linh Sơn bay lên. Người này là nữ tử, mặt che khăn đen.

      Nàng phải chỉ lên mình, phía sau còn có bốn lão già trán loé ra phù văn, đều cùng có tu vi Hoá Thần hậu kỳ. người bọn họ có thể nhìn ra rất nhiều vết thương.

      Nàng đúng là Nữ Tâm. Sở dĩ nàng và Chu Vũ Thái bằng vào tu vi Hoá Thần mà có thể đến nơi này là do bọn họ đều có mấy Phù lỗi.

      Những Phù lỗi này chính là do Vân Tước Tử tặng cho hai người để đảm bảo an toàn.

      Nhìn thấy Tử Tâm, Vân Tước Tử khẽ gật đầu, ra hiệu cho nàng tiến lại. Tử Tâm thở sâu, tuỳ ý liếc mắt nhìn Kiền Phong ở góc xa. Ánh mắt lộ ra tia thù hận, rồi hướng tới chỗ Vân Tước Tử.

      Nháy mắt khi Tử Tâm xuất , ánh mắt của Kiền Phong trước sau vẫn rời khỏi nàng. Sắc mặt cực kỳ khó coi, lộ ra sát khí dày đặc. Khi nhìn Tử Tâm đôi mắt ngờ còn có tia thống khổ dãy dụa, loé lên cái rồi biến mất.

      - Tử Tâm!!!

      Kiền Phong nhìn chằm chằm về Tử Tâm, gằn lên từng chữ!

      Tử Tâm nhìn về phía Kiền Phong thốt ra lời nào nhưng hận ý trong mắt cũng cuồn cuộn ngập trời.

      Hô hấp của Kiền Phong có chút dồn dập, hai mắt nhìn liếc qua Vân Tước Tử, hít vào hơi sâu, mạnh mẽ áp chế tâm niệm. trầm nhìn Tử Tâm, cười lạnh tiếng rồi nhắm hai mắt lại.

      Đúng lúc này lại có bóng người từ dưới Linh Sơn lao lên, dừng lại đỉnh núi. Người này vừa xuất , đa số người đỉnh núi ánh mắt đều hơi nhíu lại, nhìn về phía .

      Kiền Phong mở bừng hai mắt, hàn mang chợt loé lên.

      Còn Tử Tâm lập tức cúi đầu, lui lại vài bước, đứng phía sau người Vân Tước Tử.

      Tinh quang trong mắt Vân Tước Tử lấp lánh, khoé miệng nổi lên nụ cười với ý vị sâu xa.

      Nội tâm Chu Vũ Thái than thầm. trước đuổi theo Vương Lâm vốn định cho chuyện nhưng đường lại gặp Vân Tước Tử biết vì sao mà xuất nơi này, bị đối phương mang theo tới đây.

      Người lên đỉnh núi đúng là Vương Lâm!

      Lão già mang theo con khỉ kia sau khi nhìn thấy hình dáng của Vương Lâm hồng quang trong mắt loé lên, lộ ra vẻ kì dị, nhìn Vương Lâm cười trầm.

      Nhất là con khỉ vai , ánh mắt nhìn về Vương Lâm, hung mang lộ ra chút che dấu.

      Người mang mặt nạ cũng quét nhìn Vương Lâm cái, trong mắt lên vẻ mơ hồ, nhưng sau đó lập tức trở nên thanh minh, hướng về Vương Lâm khẽ gật đầu, gì cả.

      Lúc này Vương Lâm có vẻ cực kỳ chật vật. Quần áo thân thể có nhiều chỗ bị tổn hại. Khi lên núi, mới được nửa đường bị cản trở bởi lần sụp đổ thứ hai của Chu Tước Mộ. Dưới cái khe thứ nguyên có phạm vi rất lớn, suýt nữa táng thân, cuối cùng phải tạo ra huyệt động Linh Sơn mới có thể tránh thoát, đợi sau khi lần sụp đổ hoàn toàn qua mới dám ra, tránh được kiếp.

      Nếu lúc ấy vẫn đứng giữa trung sợ rằng bây giờ bỏ mình rồi.

      - Vương huynh…

      - Tằng Ngưu!

      - Vương Lâm!

      Ba tiếng gọi khác nhau từ mấy người đỉnh núi vang lên.

      Người gọi là Vương huynh dĩ nhiên chỉ có Chu Vũ Thái.

      Người gọi là Tằng Ngưu là Kiền Phong. Còn thanh tang thương cuối cùng lại xuất phát từ Vân Tước Tử.

      Sắc mặt của Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại người của Vân Tước Tử. Đây là lần đầu tiên gặp lại Vân Tước Tử sau lần từ biệt đó.

      Bộ dáng lôi thôi ngày nào biến mất hoàn toàn, lúc này bộ dáng của Vân Tước Tử chính là bộ dáng mà năm đó hi hữu lắm mới thấy được.

      Vương Lâm nhìn Vân Tước Tử, Vân Tước Tử đồng dạng cũng nhìn lại Vương Lâm. Cả hai đều rơi vào trầm mặc.

      lát sau, Vương Lâm nở ra nụ cười chua xót, ôm quyền :

      - Vãn bối tham kiến tiền bối…

      Vân Tước Tử than , lắc đầu :

      - Ngươi cũng đến đây

      Tay phải Vương Lâm vỗ túi trữ vật, từng đạo ô quang từ bên trong lần lượt bay ra, dưới cái vung tay của Vương Lâm lập tức hướng về Vân Tước Tử bay tới, dừng lại bên cạnh Vân Tước Tử, hoá thành đám tượng gỗ điêu khắc.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 459: Người lòng dạ sắt đá.

      Những bức tượng gỗ điêu khắc toàn bộ đều giống nhau như đúc, đó đều khắc thanh niên tuấn.

      - Việc năm đó tiền bối dặn bảo, vãn bối toàn bộ hoàn thành!

      Vương Lâm xong, đến góc, khoanh chân ngồi xuống, gì nữa.

      Ánh mắt Vân Tước Tử chợt loé lên, tay phải vung về phía trước. Những bức tượng gỗ điêu khắc lập tức biến mất. Lão nhìn Vương Lâm gì nữa, ánh mắt lại nhìn về cái cửa lớn trong hư .

      Đối với việc làm thế nào mà Vân Tước Tử có thể vào nơi này Vương Lâm cũng có hứng thú tìm hiểu. Tiên Di Tộc truyền thừa vô số năm, nội bộ nhất định có những thần thông đặc biệt. Hơn nữa Vương Lâm cũng phải là người đa , vì chuyện mà phải gặng hỏi.

      Vương Lâm từ bỏ việc đạt được Tu Tinh tinh. chỉ muốn thu hồi lại mệnh hồn của mình mà thôi.

      Dù sao Tu Tinh tinh liên quan đến toàn bộ sinh mệnh Chu Tước Tinh. Vương Lâm còn chưa đến độ vì ham muốn cá nhân của bản thân mình mà hy sinh tất cả sinh mệnh Chu Tước Tinh được.

      Đương nhiên, nếu là kẻ có thù oán với lại khác. Năm đó có thể tiêu diệt toàn tộc Đằng gia, tuyệt sát toàn bộ những người liên quan. Bởi vậy có thể thấy được Vương Lâm phải là loại người lòng dạ uỷ mị như đàn bà.

      Sau khi khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt chợt loé lên, đảo qua người của Kiền Phong. Lúc này ánh mắt của Kiền Phong cũng nhìn lại hướng . Ánh mắt hai người ở giữa trung đối chọi lại nhau.

      Khoé miệng Vương Lâm lộ ra tia lạnh như băng, thu hồi ánh mắt, nhìn sang người mang mặt nạ kia. Người này có chút xa lạ, sau khi nhìn thoáng qua Vương Lâm cũng để ý thêm nữa. Sau đó chăm chú nhìn vào lão già lưu lại nụ cười quỷ dị lối vào Chu Tước Sơn.

      - rốt cuộc là ai?!

      Lão già này tạo cho Vương Lâm cảm giác bị uy hiếp, so với Vân Tước Tử còn đáng sợ hơn mấy lần. Hàn mang trong mắt Vương Lâm loé ra, nhìn chằm chằm vào lão già, trở nên trầm mặc.

      Lão già phát ra ánh mắt của Vương Lâm cũng chuyển mắt nhìn lại. miệng lại lộ ra nụ cười trầm, Vương Lâm cảm giác rất quen thuộc nhưng khẳng định là chưa từng gặp qua người này trong đời mình.

      Đúng lúc này từ chân trời xuất đạo vòng cung phá lao tới. Trong đạo vòng cung có dáng người rất nổi bật. Người này nhoáng lên cái, tránh thoát cái khe thứ nguyên, đáp xuống đỉnh Linh Sơn.

      Nữ tử này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, quần áo như sóng cuộn dập dềnh, giống như tiên tử đứng đỉnh Linh Sơn.

      Ngay khi Vương Lâm nhìn nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống. Nữ tử này phải phải ai khác mà chính là Liễu Mi.

      Thực ra Liễu Mi có câu rất đúng, Vương Lâm và nàng vốn cùng loại người, ở đáy lòng đều là tia vô tình.

      Vương Lâm chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi lại ánh mắt, vẻ mặt lạnh như băng. So với lúc trước, khi đánh trận với Vương Lâm, Liễu Mi có gì thay đổi.

      mặt Liễu Mi lộ ra tia ai oán nhìn Vương Lâm. Nàng khẽ bước tiến về chỗ Vương Lâm.

      Vương Lâm nhướn mày, đối với Liễu Mi có chút ấn tượng tốt đẹp nào. Cảnh tượng như mộng kia dưới con mắt của chẳng qua là do dương tạo thành mà thôi. lạnh lùng liếc nhìn Liễu Mi cái, bình thản :

      - Vương mỗ muốn bị quấy rầy, đừng đến gần đây!

      Liễu Mi dừng lại, ánh mắt nàng nhìn Vương Lâm, giọng :

      - Ngươi là người lòng dạ sắt đá sao?!


      Trong mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, lạnh lùng :

      - Tránh ra.

      Liễu Mi nhìn Vương Lâm, bỗng nhiên mỉm cười, lại :

      - Lý Mộ Uyển kia ở trong lòng ngươi là như thế nào vậy?

      Sát khí trong mắt Vương Lâm loé lên, lạnh giọng :

      - Cút! Ngươi dù ý cảnh đạt viên mãn nhưng Vương mỗ muốn giết ngươi cũng quá khó khăn, đừng có mà tìm chết!

      Lời này của Liễu Mi là muốn phá hư đạo tâm của nhưng nàng lại biết Lý Mộ Uyển chính là “vảy ngược” (1) của Vương Lâm. Động vào, liền muốn giết người! Nếu lúc này phải là lúc để ra tay Vương Lâm nhất định xuất ra Tôn Hồn Phiên giết nàng.

      (1) Ý như Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận.

      Vương Lâm, đúng là người đối với có ơn cực kỳ xem trọng nhưng đồng dạng đối với những người vô can từ bên ngoài luôn lạnh như băng.

      - Người sắt đá, nửa điểm cũng sai!

      Liễu Mi khẽ mỉm cười, xoay người rời , hướng về chỗ Kiền Phong.

      Vương Lâm thu hồi ánh mắt, lại nhìn sang lão già trầm kia nhìn lại chỗ .

      - Người này hay là do đoạt xá chăng?

      Đáy lòng Vương Lâm khẽ động.

      nghĩ đến khả năng này, nếu như thế sao người này lại gây cho cảm giác quen thuộc như thế. Nếu Vương Lâm là phàm nhân nụ cười mà liên tưởng đến quá nhiều tình như thế. Dù là tu sĩ bậc thấp cũng có được thần thông huyền diệu bậc này.

      Nhưng Vương Lâm là Biến sơ kỳ tu sĩ. Biến tu sĩ dù là ở trong tinh cũng có thể coi là cường giả phương, thể xem thường.

      Nếu là trước khi Tiên giới chưa tan biến, Biến tu sĩ chính là bậc tiên nhân, thân thể hoàn toàn từ Tiên lực ngưng tụ mà thành, tự nhiên có chút cảm ứng huyền diệu.

      Loại cảm ứng này cực kỳ kỳ diệu, chỉ có số tu sĩ thực lực rất mạnh mới có khả năng làm được.

      Nếu tu vi cực kỳ cao thâm, thường chỉ cần tâm niệm khẽ động, mơ hồ có thể nhìn thấu số việc của tương lai. Loại thần thông huyền diệu này ngôn từ nào có thể diễn tả được.

      Giờ phút này, đáy lòng Vương Lâm chính là có loại cảm giác này. biết rằng chính mình tuyệt đối nhìn lầm, lão già mỉm cười trầm kia rất quen thuộc.

      - Ta tu luyện hơn sáu trăm năm, kẻ thù vô số nhưng nếu chỉ cần nụ cười mà có thể khiến ta kinh tâm … chỉ có !

      Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhưng nội tâm cũng nhấc lên sóng gió ngập trời!

      hít hơi sâu, cúi đầu, đồng tử trong mắt co rụt lại, lộ ra vẻ kiêng kị.

      - Đồ Ti ma niệm, Thác Lâm!

      Thân mình Vương Lâm trở nên lạnh lẽo. Nếu người nào ở Chu Tước Tinh mà kiêng kỵ nhất Chu Tước Tử vẫn chưa được xếp đầu tiên. Đó chính là người mà năm đó, khi tu vi của chỉ mới là Kết Đan, tiến vào Cổ Thần chi đại, trêu chọc nam tử như mà thần kia - Thác Lâm!

      Cổ Thần Đồ Ti truyền thừa chia làm hai phần, ký ức truyền thừa và lực lượng truyền thừa!

      Trong hai loại truyền thừa này ký ức truyền thừa chính là ký ức cả đời của Đồ Ti, trong đó bao gồm cả phương pháp tu luyện Cổ Thần quyết, từng loại thần thông để từ từ tu luyện thành Cổ Thần.

      Thậm chí trong ký ức của Đồ Ti còn có bức tinh đồ khổng lồ, đây chính là hết thảy những gì trải qua năm đó khi ngao du tinh .

      Ký ức này trợ giúp Vương Lâm rất nhiều. Nếu có ký ức truyền thừa này, bản tôn của lúc này quyết thể tu luyện đạt tới cảnh giới tam tinh Cổ Thần được.

      Nhưng ký ức chỉ là ký ức, có thực chất lực lượng. Vương Lâm, qua ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, có thể chỉ ra hơn mười loại thần thông pháp thuật mà có thể huỷ diệt cả Chu Tước Tinh.

      Những thần thông này biết được khẩu quyết, biết phương pháp thi triển nhưng có cách nào để vận dụng. cầu thấp nhất là cần có thực lực của thất tinh Cổ Thần mới có thể làm được.

      Cho nên, chỉ có thể làm từng bước , chậm rãi khiến cho bổn tôn ngày càng cường đại, đem ký ức của Đồ Ti chân chính phát huy ra.

      Đồng dạng, người có được lực lượng truyền thừa - Thác Lâm cũng là như thế. có được toàn bộ lực lượng của Đồ Ti, đó là bát tinh Cổ Thần, thực lực cường đại khiến ai cũng phải khiếp sợ.

      Nhưng dù có lực lượng nhưng thể thi triển ra được. Như là năng lượng trong kinh mạch rất mạnh nhưng có cách nào phát huy ra.

      Lúc này hết thảy những gì mà có thể phát huy ra chỉ là số bản mạng thuật mà tự nhiên nắm giữ được khi sinh ra từ ma niệm của Đồ Ti mà thôi. Thông qua chúng, chỉ có thể sử dụng được chút lực lượng truyền thừa. Chẳng qua những phương pháp của chỉ là những cấp bậc thấp nhất mà thôi, thể phát huy ra toàn bộ lực lượng truyền thừa.

      Chính xác mà , tại thực lực cực hạn mà Thác Lâm có thể phát huy ra chỉ tương đương với năm tinh mà thôi. Đối với kẻ có được lực lượng truyền thừa đến bát tinh Cổ Thần như chút thực lực đó quá mức bé.

      Nhưng đối với hết thảy các sinh vật Chu Tước Tinh mà năm tinh Cổ Thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hoàn toàn siêu việt cấp bậc Vấn Đỉnh kỳ rồi!

      Khát vọng lớn nhất của Thác Lâm đó là đạt được ký ức truyền thừa. khi đoạt được ký ức, chỉ cần đoạn thời gian để hấp thu, liền khiến thân thể ngưng luyện, chân chính trở thành bát tinh Cổ Thần!

      Đến lúc đó, dù là những lão quái vật của Tu Chân Liên Minh cũng phải kinh sợ.

      Hết thảy những điều này nếu năm đó, Vương Lâm tiến vào trong Cổ Thần chi địa, sớm muộn gì cũng có ngày mà Thác Lâm có thể hấp thu ký ức truyền thừa, thoát ra khỏi cơ thể của Cổ Thần.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 460: Kim giáp đại hán.


      Chính xác mà , Thác Lâm chính là Đồ Ti, chẳng qua chỉ là tia ma niệm mà năm đó Đồ Ti phân thần thất bại sinh ra mà thôi.

      Đối với Vương Lâm, nhất định phải đoạt được!

      Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt tuỳ ý đảo qua người lão già trầm kua, lúc này ánh mắt nhìn vào con khỉ vai lão.

      Sau khi đáy lòng Vương Lâm nhận định, lúc này đây sau khi quan sát liền lập tức nhìn ra manh mối. Hồng quang thỉnh thoảng lên trong mắt của con khỉ này ràng chính là khí tức đặc biệt của tu sĩ khi bị nhiễm máu của biển máu.

      Đáy lòng Vương Lâm chua xót. nghĩ tới đám người Lục Dục Ma quân, Mạnh Đà Tử, Cổ Đế. Những người này, trừ bỏ tử vong phần lớn trở thành huyết tu sĩ trong biển máu.

      Ngoài ra còn có vài vị thượng cổ tu sĩ. Bon họ tồn tại khi mà Chu Tước Tinh còn chưa có tu sĩ, đều vô cùng cường đại.

      Tuy nhiên, với lịch duyệt nay của Vương Lâm đa phần có thể phán đoán ra tu vi của những thượng cổ tu sĩ này. Bọn họ hẳn là thể vượt quá được Vấn Đỉnh kỳ. Chắc là trong cơ thể của Cổ Thần bị lực lượng kỳ dị nào đó hạn chế, tu vi thể tăng lên. Nhưng trong số bọn họ cũng có số kẻ học được nhưng thần thông pháp thuật truyền nữa. Những pháp thuật này khi thi triển ra cũng có thể khiến cho sức chiến đấu của bọn họ gia tăng gấp bội.

      - Thác Lâm… hẳn là chưa thoát khốn hoàn toàn. Nếu , dùng đến phương pháp đoạt xá này để ra tìm ta. Tuy nhiên, tên Thác Lâm này sau khi đoạt xá, vì sao khi gặp ra lập tức ra tay mà lại tiến vào trong Chu Tước Mộ… Hay là cũng đoán ra được Tu Tinh tinh chăng…

      Đáy lòng Vương Lâm thầm nhủ.

      - Chẳng lẽ Tu Tinh tinh này có thể khiến cho hoàn toàn thoát khỏi phong ấn của Cổ Thần?

      Ánh mắt Vương Lâm loé lên.

      Đúng lúc đó bỗng nhiên từ Linh Sơn lại truyền đến chấn động kịch liệt. Lúc này thanh ầm ầm vang lên từ trong lòng đất như có thể huỷ thiên diệt địa. Sụp đổ. xuất lần thứ ba.

      Bên trong Chu Tước Mộ sụp đổ với phạm vi lớn, nhiều chỗ hoá thành hư . Những người tìm được Linh Sơn, những tu sĩ, đạo sĩ, tiên nhân, người các bộ tộc còn chỗ trốn, hoàn toàn diệt vong trong cơn hạo kiếp này.

      Linh vật mệnh hồn tử vong cũng tạo ra loạt phản ứng dây chuyền. Lúc này Chu Tước Tinh có số phàm nhân, tu sĩ, hoặc là thú bắt đầu tử vong.

      Loại diệt vong này vô thanh vô tức, thể tránh thoát, chỉ có thể tính là là số kiếp mà thôi.

      Cũng may số lượng diệt vong cũng phải quá nhiều nhưng theo Tu Tinh tinh sụp đổ, cuối cùng toàn bộ Chu Tước Tinh trở thành tử địa. Tiếng cười điên cuồng của Chu Tước Tử Chu Tước Sơn truyền ra. Giờ khắc này khoanh chân ngồi trong Chu Tước Sơn, hai mắt lộ ra vẻ điên cuồng, khoé miệng lộ ra nụ cười tiêu điều, lẩm bẩm:

      - Sư đệ của ta, cuộc chơi này như thế nào? Cuộc chơi chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi, còn chưa đến cao trào đâu. Đệ tử ngoan của của ta, vi sư rất chờ mong ngươi có thể sử xuất ra bảo bối mà ta đưa cho người. Chỉ cần ngươi dùng bảo bối này, cao trào của trò chơi này có thể bắt đầu được rồi.

      Bên trong Chu Tước Mộ, Linh Sơn.

      Lúc này đâu rung động sụp đổ kéo dài chừng sáu mươi tức thời gian. Tại thời điểm sụp đổ này, ngày càng nhiều khe nứt xuất cái cửa lớn giữa trung kia, vỡ ra từng mảng lớn.

      Đúng lúc này thân mình Chu Tước Tử khẽ động, cả người đột nhiên xuất bên cạnh nó, trong tay cầm cái mũ rơm. vỗ vỗ, cái mũ rơm lập tức phân tán ra, hoá thành đám phù văn, đám phù văn này lần lượt giao vào nhau, như đám lưu tinh điên cuồng công kích cái cửa lớn kia!

      Chỉ nghe từng trận thanh ầm ầm như tiếng rít gào truyền đến, những cái khe cái cửa lập tức khuếch tán ra.

      - Xuất thủ!

      Vân Tước Tử hét lớn tiếng.

      Hai người Tiên Di Tộc kia lập tức bay lên, cùng triển lộ pháp thuật thần thông, oanh kích lên cái cửa. Đúng lúc này, hồng quang trong mắt lão già trầm chợt loé lên, khoé miệng lộ ra nụ cười khinh thường, đứng phắt dậy, tay phải liên tục điểm ra, trong miệng thốt :

      - Tham, si…

      Lời này vừa ra, hai người Tiên Di Tộc công kích cái cửa thân mình lập tức run lên, có chút dấu hiệu báo trước, hai mắt đột nhiên loé ra mang, hai đạo quang mang từ trong cơ thể điên cuồng phát ra.

      - Bạo!

      Trong miệng lão già trầm thốt lên.

      Chỉ nghe ầm, ầm hai tiếng, hai người Tiên Di Tộc điên cuồng bạo thể, khí lãng nỗi lên cuồn cuộn, đụng vào cánh cửa lớn giữa trung.

      Nháy mắt khi nhìn thấy pháp thuật này, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, nhận ra đây đúng là Lục Dục Thiên Ma quyết, pháp thuật thành danh năm đó của Lục Dục Ma quân.

      Sau khi thân thể của hai người Tiên Di Tộc tự bạo, cái cửa trong hư lập tức bắt đầu lay động kịch liệt, những cái khe xuất ngày càng nhiều hơn.

      Vân Tước Tử quay ngoắt đầu lại, liếc nhìn về lão già trầm kia cái, hừ tiếng, hai tay bấm quyết, gầm rồi ấn vào vào cái cửa.

      - Ầm!

      tiếng long trời lở đất vang lên truyền khắp cả Chu Tước Mộ. Cai khe lớn cánh cửa bên trái liền đổ xuống mảng lớn, bị xuyên thấu qua. đạo kim mang từ bên trong nhanh chóng bắn ra, xông thẳng về phía chân trời, mãi lâu mà tiêu tan.

      Thân mình Vân Tước Tử nhoáng lên cái trực tiếp hoá thành đạo hồng mang, từ cái khe kia chui vào. Lão già trầm cũng theo sát phía sau, tiến vào bên trong.

      Sau đó, mấy người Linh Sơn cũng đều xuất ra thần thông của mình, nhảy vào trong đó.

      Vương Lâm là người thứ tư tiến vào trong cái khe. Chỉ thấy dưới chân khẽ dẫm xuống, cả người hoá thành làn khói , theo cái khe mà vào, biến mất bên trong.

      Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong kim sắc thế giới, những đạo trường hồng xé , tiếng gào rít ngừng vọng vào tai.

      Vân Tước Tử bóng dáng nhoáng lên cái, tới cái cung điện giữa trung cái đảo , như tia chớp lao xuống, bỗng nhiên nhảy tới cửa vào cung điện.

      Đúng lúc đó, hồng quang trong mắt lão già trầm kia lại phóng ra, tay phải nắm lấy bả vai của con khỉ , ném mạnh về phía trước. Còn khỉ này mượn lực nhảy lên, thân ảnh đột nhiên biến mất. Khi ra ngờ còn nhanh hơn chút so với Vân Tước Tử, vượt trước lão, nhảy vào trong cung điện. Sắc mặt của Vân Tước Tử trầm xuống, hừ tiếng, thân mình theo sát phía sau, tiến vào.

      Nhưng đúng lúc này cung điện bỗng rung chuyển ầm ầm, từng đạo kim mang chói mắt cao đến vạn trượng lập tức từ bên trong xé gió lao ra. Bóng dáng của Vân Tước Tử từ trong cung điện mạnh mẽ lùi lại. Sắc mặt rất khó coi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Về phần con khỉ kia cũng kêu lên mấy tiếng chi chi rồi bay nhanh trở lại, hồng quang trong mắt tràn ra, ngờ tràn ra đến hơn thước, từ xa nhìn lại trông rất kinh khủng. Tốc độ của nó cực nhanh nhưng vẫn chưa quay lại chỗ lão già trầm mà lơ lửng giữa trung, nhe răng nhìn chằm chằm vào cung điện.

      Cùng lúc đó, chỉ nghe từng trận thanh ầm ầm từ trong cung điện truyền ra. Ngay sau đó, từ bên trong hào quang vạn trượng này xuất kim giáp đại hán, ra từng bước .

      Kim giáp đại hán tướng mạo uy nghiêm, đôi mắt như điện, trong tay cầm thanh kim sắc cự kiếm, tản mát ra từng trận kim mang.

      đầu tóc đen phiêu tán phía sau. Kim giáp đại hán này nhảy lên, đứng ở phía cung điện, ánh mắt sáng như đuốc, lạnh lùng quét ngang mọi người cái. Cự kiếm trong tay vung lên, lập tức cả mặt biển màu vàng truyền ra thanh rầm rầm, sóng lớn nổi lên, gào thét hướng về chỗ đảo .

      Nháy mắt, cả đảo liền bị nước biển bao phủ, biến mất bên trong lòng biển màu vàng này.

      Sắc mặt của Vân Tước Tử trầm, chút do dự tiến vào trong lòng biển, nhưng Kim giáp đại hán trừng mắt lên, cự kiếm trong tay chém ra, lập tức hơn trăm đạo kiếm khí lớn với nhiều hình dạng khác nhay bỗng nhiên xé gió xông tới.

      Vân Tước Tử hét lớn tiếng, mái tóc tự động bay ra, tay phải điểm vào hư . Lập tức đạo hồng quang từ trong cánh tay này ngưng tụ, va chạm với kiếm khí.

      tiếng nổ ầm vang lên, bóng dáng của Vân Tước Tử hoá thành lưu tinh, chui vào dưới đáy biển, biến mất.

      Kim giáp đại hán cũng truy kích mà đưa ánh mắt nhìn về con khỉ . Ánh mắt chợt loé lên, tay phải của Kim giáp đại hán lại huy kiếm, kiếm khi lập tức lại ngưng tụ phía , định chém xuống.

      Đúng lúc này, hồng quang trong mắt con khỉ này đột nhiên loé ra dày đặc, ngờ tràn ra hơn ba thước, khí thế cực kỳ độc ác.

      Thân mình của Kim giáp đại hán chấn động, kiếm quang cự kiếm đột nhiên hơi chậm lại.

      Con khỉ kia nhếch miệng cười, nháy mắt thân mình tiếng vào mười trượng cách lão già trầm kia, theo lão già trầm xuống, muốn vào trong lòng biển.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :