Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 40: Khách đến

      [​IMG]
      "Hừ, Huyền Đạo Tông mỗi lần đều luôn ra oai như vậy, lấn áp Hằng Nhạc


      Phái vì có hộ sơn linh thú, có cơ hội ta nhất định làm thịt con linh thú kia để coi bọn chúng lấy gì ra để ra oai!" Lại có sư thúc,


      ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm con rết, thấp giọng .


      Chưởng môn hừ lạnh tiếng, đạo tử sắc kiếm quang nháy mắt từ người bắn ra, ở trung chấn động, bỗng nhiên thành lớn, cuối cùng hóa thành con màu tím cự long, quay quanh Hằng Nhạc Phái ở , đối với con rết gào lên tiếng.


      Thiên Túc Ngô Công lập tức ngừng lại, dám tiến lên, lúc này từ con rết truyền đến trận cười dài.


      "Hoàng Long đạo hữu khẩu Tử Nhạc Tiên Kiếm này, trong truyền thuyết có chứa Long Hồn, tại vừa thấy quả nhiên giả, đạo hữu, kỳ hạn10


      năm đến, lần này Huyền Đạo Tông chúng ta nếu thắng, Hằng Nhạc Phái các ngươi phải tuân theo lời hứa, chẳng những phải trả lại cái pháp bảo mà năm đó từ tay Huyền Đạo Tông! Mà con phải muốn đưa ra hơn 100 thanh phi kiếm làm bồi lễ."


      Chưởng môn sắc mặt đổi, nhìn ra vui buồn, lạnh nhạt : "Âu


      Dương đạo hữu, lần này Huyền Đạo Tông nếu thắng, hứa hẹn ngày xưa tự


      nhiên cứ như thế mà làm, nếu là các ngươi thua, hãy giao ra phương pháp khống chế linh thú của Huyền Đạo Tông , cũng đừng nên luyến tiếc làm gì."


      Khi chuyện, tử long chậm rãi tiêu tán, lần nữa biến thành thanh phi kiếm màu tím, trở lại trong tay chưởng môn Hoàng Long chân nhân .


      Thiên Túc Ngô Công lúc này mới lại bắt đầu chậm rãi trước, sau khi bay Hằng Nhạc Phái vòng rồi chậm rãi hạ xuống, nội môn đệ tử


      đều tự chủ được lui lại xa, khiến cho xuất mảnh đất trống.


      Các vị sư thúc đứng xem thấy vậy nhíu mày đều đối với đệ tử lườm cái.


      Con Ngô Công sau khi hạ xuống vẫn quỳ rạp mặt đất hề nhúc nhích, từ lưng của nó nhảy xuống hơn mười người, trừ ba lão giả,


      còn lại tất cả tuổi đều lớn lắm.


      Môn nhân Huyền Đạo Tông nữ có nam có, cũng biết có phải là muốn đến khi dễ Hằng Nhạc Phái, biết đệ tử tử y Hằng Nhạc Phái rất ít, cho nên những người đến đây tất cả đều mặc tử y. Mặt khác làm cho tất cả nội môn đệ tử Hằng Nhạc Phái hai mắt tỏa sáng, là những người này kệ


      là nam hay nữ, tướng mạo đều rất tuấn mĩ, nam tuấn, nữ xinh đẹp,


      rất đáng chú ý.


      Nhất là phía trước nhất nam nữ, nam tướng mạo tuấn phi phàm,


      lại tràn ngập dương cương khí, tay áo bồng bềnh, tóc dài trong gió


      tung bay, tay cầm bảo kiếm, kiếm tung bay, càng ra tư thế oai hùng hiên ngang của người này! Lập tức liền đem mấy người nữ đệ tử trong nội môn đệ tử hoàn toàn mê hoặc.


      Nữ thân tử y, mỹ mạo tuyệt luân, mái tóc dài mềm mại như thác nước,


      phượng nhãn môi đào, đôi mắt long lanh làm say động lòng người, mặc dù là Vương Lâm, sau khi nhìn qua cũng nhịn được nữa tim đập thình thịch, trong lòng thất kinh, vội vàng nhìn này cái, rồi khóa lại tâm thần.


      Mắt thấy môn hạ đệ tử cùng lộ ra vẻ mê luyến, trong đám trưởng bôi có kẻ


      nhìn được, đáy lòng tức giận, khẽ quát tiếng: "Huyền Đạo Tông khi nào lại chuyển sang luyện cửu lưu mị thuật này, thực quá bỉ ổi!"


      tiếng quát khẽ này, lập tức đem tất cả nội môn đệ tử bừng tỉnh, đám đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.


      trong ba tên lão giả ha ha cười, : "Vị này chính là Đạo Hư chân nhân , lão phu Tần Cổ Lôi, ngươi cứ nhìn kỹ lại bọn họ phải luyện cái trò mị thuật gì hết mà trời sinh ra có sức hấp đẫn như vậy,


      ta xem đệ tử


      Hằng Nhạc Phái của các người, có người nào có có linh căn nổi bật,


      toàn là ngũ hành linh căn lẫn lộn với nhau, khó trách đạo hữu phải nhìn thấy cảnh như thế."


      Tất cả trưởng bối Hằng Nhạc Phái, sắc mặt tình bất định, sau hồi,


      chưởng môn Hoàng Long chân nhân thần sắc như thường, : "các vị đạo hữu Huyền Đạo Tông , trước tiên ở tệ phái nghỉ tạm, ba ngày sau, chính thức tiến hành trao đổi, các vị thấy thế nào?"


      Âu Dương lão nhân gật đầu mỉm cười, :"Được rồi, Huyền Đạo Tông của chúng ta cùng với tệ phái có giao tình nhiều năm, lần trao đổi năm nay,


      tuy chúng ta có lợi thế, nhưng nên vì thế mà tổn thương hòa khí của hai bên."


      Trong số trưởng bối Hằng Nhạc Phái ra lão giả, mặt nếp nhăn rất nhiều, thoạt nhìn có chút vô tình, khẽ cười tiếng, đối với Âu Dương lão giả : "Âu Dương đạo hữu, hai mươi năm gặp,


      còn nhớ tới đắc lão hữu chăng?"


      Âu Dương lão nhân ha cười, : "Vừa rồi nhìn thấy ngươi lão gia hỏa này, Tống đạo hữu, lần này cái gì ta cũng muốn uống lại bình rượu ngươi ủ trước kia, lần trước ta uống đủ, ngươi quá keo kiệt, chỉ lấy ra có đúng vò!"


      Tống sư thúc cười : " phải ta keo kiệt, mà là ngươi Âu Dương lão đầu này uống lên rượu rất dọa người, bao nhiêu bình cũng đủ."


      Hai người xong, Huyền Đạo Tông hai người trưởng lão khác, cũng tự


      tìm được người quen, dừng như tri kỉ lâu năm mới gặp lại thoải mái tán gẩu với nhau.


      toàn những chuyện mới lạ trong Tu Chân Giới Triệu quốc , làm cho đệ tử hai bên đại khai nhãn giới.


      Ví như Vô Phong Cốc vừa có người người đệ tử ra ngoài, câu dẫn nữ đệ tử của chưởng môn Phiêu Miểu Tông, đem bụng người ta biến thành lớn. Phiêu Miểu Tông chưởng môn đánh tới Vô Phong Cốc đòi công đạo, kết quả mang về đứa con nít.


      Hay Thiên Đạo Môn có đệ tử phản bội sư môn, bái nhập Hợp Hoan Tông, cùng với đệ tử bên trong tông môn mếm mùi ngon ngọt, thấy đám phản bội sư môn, tức giận trưởng lão Thiên Đạo Môn phát lệnh truy sát môn phái.


      Còn có thiên tài địa bảo gì đó xuất thế, rồi tới đại thọ của cao thủ Kết


      Đan kỳ -thái thượng trưởng lão Vô Vi chân nhân cảu Phiêu Miểu Tông, các môn phái phải đến chúc thọ như thế nào....


      Vương Lâm nghe xong nửa ngày, dần dần đối với Tu Chân Giới Triệu quốc,


      cái ấn tượng mơ hồ, đúng lúc này, bỗng nhiên cảm giác có người chú ý mình, quay đầu nhìn lại , nhìn thấy vĩ nữ tử xinh đẹp


      Huyền Đạo Tông kia đối với mỉm cười.


      Vương Lâm nhìn qua thoáng gật đầu, thu hồi ánh mắt, nội tâm thầm cảnh giác, cũng nhận ra chính mình còn có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho người ta để ý.


      Liễu Mi là người nổi bật trong nội môn đệ tử Huyền Đạo Tông, đối với mị


      thuật trời sinh của mìnhrất có lòng tự tin, bình thường ở trong Huyền


      Đạo Tông, những người cùng bối phận với nàng đều khó có thể chống lại mị


      lực của nàng, như mới vừa rồi người thanh niên này mới chỉ nhìn qua cái, lại khôi phục được nét mặt ban đầu, chẳng qua đối phương mới chỉ


      là Ngưng Khí kỳ ba tầng mà thô, chẳng có chút gì là đặc biệt bất phàm.


      Trưởng bối tán gẫu với nhau hết sức tâm đắc, mà đệ tử hai phái cũng ngầm quan sát nhau, chuẩn bị vì ngày sau tỷ thí, môn hạ đệ tử Huyền Đạo


      Tông, phần lớn là nhìn ra thực lực, dường như có như có tầng sương mù dài đặc bao phủ, đem chân chính tu vi bọn họ che lại.


      Vương Lâm cũng cảm thấy kinh dị, đối với Huyền Đạo Tông, dâng lên vài phần hứng thú, đối phương ràng mỗi người đều có loại nấp thuật tiên pháp nào đó, nhưng hiển nhiên nếu so với nấp thuật cao minh ít.


      Hằng Nhạc Phái đệ tử đều đem chú ý người nam nữ kia,


      trong lòng có đủ các loại tâm tư. Chẳng qua Vương Lâm lại chú ý tới cái tượng kỳ quái, những người này trong lúc đó vẫn, từ con mắt , tựa hồ đối người trung niên nam tử đứng ở mặt sau cùng lộ ra tia như như kính ý.


      Ánh mắt thâm liếc mắt cái, rồi sau đó Vương Lâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu gì.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 41: Ngô công


      Các đệ tử của Huyền Đạo Tông cũng thăm dò đối phương, đặc biệt là những đệ tử áo đen thuộc tầng thứ sáu của ngưng khí, chính là mục tiêu họ chú ý nhất, ngoài ra Vương Trác với bề ngoài bình thường có tu vi tầng thứ năm cũng được bọn đệ tử của Huyền Đạo Tông để mắt tới.


      Còn Vương Lâm chỉ là đệ tử thuộc tầng thứ ba được bọn họ coi ra gì.


      Ngoài Liễu Mi từng có chút để ý, những người còn lại ai để mắt tới .


      Khi trưởng lão của hai phái chuyện, cũng chính là lúc họ thầm quan sát để tử của đối phương, ba vị trưởng lão của Huyền Đạo Tông càng nhìn càng như mở cờ trong bụng, thầm ngĩ nếu như đệ tử phái Hằng Sơn chỉ


      có như vậy lần này họ thắng chắc rồi.


      Nhưng bọn họ qua lại với phái Hằng Nhạc bao năm qua, họ hiểu rất đối thủ đến những lúc quan trọng mới xuất cao thủ ra tỉ thí, ví như trong số đệ tử ở đây tuy rất nhiều người thuộc tầng thứ sáu ngưng khí nhưng những người lần trước tỉ võ thấy ai cả.


      Những người đó mới chính là mối quan tâm của bọn họ.


      Chưởng môn Hoàng Long chân nhân đưa mắt nhìn xung quanh đặc biệt chú ý tới nam nữ đơn nhất thủy linh căn trong lòng ngao ngán, năm trăm năm phái Hằng Nhạc suy tàn đến mức như vậy, người kế tục, ngay cả Huyền Đạo Tông năm trăm năm trước chỉ là môn phái đến bây giờ cũng sánh bằng, liên tiếp thua cuộc, vốn nghĩ lần này nhất định chiến thắng nhưng nào ngờ lại xuất hai đệ tử đơn linh căn hiếm thấy trong giới tu chân, có chút lo lắng cho đợt tỉ võ lần này.


      -Chẳng lẽ phải cử đệ tử Hạch Tâm áo tím xuất trận? nhưng họ ngồi lên lưng cọp rồi…


      Đột nhiên, ánh mắt của Hoàng Long chân nhân chú ý tới đệ tử đứng sau cùng, sắc mặt thay đổi hẳn lên, ông ta hạ quyết tâm.


      -Đành vậy, đối phương có những đệ tử như vậy, xem ra buộc phải cử Hạch Tâm xuất trận rồi!




      Nghĩ tới đó thần sắc ông ta trở về trạng thái bình thường, cười :


      -Âu Dương đạo hữu, các đệ tử đường xa vất vả, hãy để họ nghỉ ngơi chút , mấy ông lão như chúng ta gặp mặt chút , mời tới đại điện!


      Vừa vừa giơ tay mời đối phương.


      Ba vị trưởng lão của Huyền Đạo Tông mỉm cười gật đầu rồi theo ông ta vào đại điện.


      Các vị trưởng lão của phái Hằng Nhạc cũng cùng vào, sau cùng là Đạo Hư sư thúc, ông ta nhìn đệ tử của hai phái :


      -Vương Trác người phụ trách việc tiếp đãi những đệ tử của Huyền Đạo Tông nếu như có chuyện gì ta hỏi tội ngươi!


      Vương Trác sớm có chuẩn bị từ trước, cung kính :


      -Xin sư phụ yên tâm, các vị sư huynh sư tỷ Huyền Đạo Tông đệ hết lòng tiếp đãi các vị.




      Đạo Hư sư thúc cười và với đệ tử Huyền Đạo Tông:


      -Các vị có cầu gì cứ với Vương Trác, lão phu già rồi thể sánh được với các ngươi được, các ngươi cố gắng giao lưu với nhau nhiều hơn, tu chân giới sau này là thiên hạ của các ngươi đó!


      xong ông ta cười tủm rồi vào đại điện.


      Khi các vị trưởng lão vừa khỏi, đệ tử hai phái thấy nhõm hẳn, mấy đệ tử nữ của phái Hằng Nhạc vội đến bên cười với vị nam tử thủy linh căn, ánh mắt lộ ngưỡng mộ.


      Nhiều đệ tử của Huyền Đạo Tông cũng tới thảo luận kinh nghiệm với những đệ tử tầng thứ sáu ngưng khí của Hằng Nhạc.


      số khác cũng giao lưu, còn số ít ngồi xuống đất tán thán ngừng.


      Vương Lâm đưa mắt nhìn quanh, muốn tham gia đành tìm góc ngồi đó nhìn trời xanh mây trắng trong lòng cảm thấy thư thái.


      Rất nhiều đệ tử phái Hằng Nhạc cũng giống Vương Lâm thích ồn ào,


      nữ tử họ Chu cũng là trong số đó, ta nhìn thấy Vương Lâm ngồi đó bước tới bên cạnh.


      -Vương sư đệ, chúc mừng đệ đạt được ngưng khí tầng thứ ba, trong số các đệ tử ở đây có ai chăm chỉ tập luyện như đệ.


      Nữ tử họ Chu cười, ngần ngại ngồi xuống cạnh Vương Lâm.


      Vương Lâm cười khẽ, lắc đầu :


      -Tỷ quá khen, đệ thấy mọi người ở đây đều rất chuyên tâm tu luyện mà.


      Nữ tử họ Chu nhìn lên đám mây trắng bay trời, thở dài :


      -Vương sư đệ cần phải khiêm nhường như vậy, bốn năm bế quan ở sau núi, dường như tất cả mọi người đều ra ngoài, nhưng rất ít khi ta thấy đệ, tu luyện là việc chán ngắt thực lòng ta rất khâm phục đệ, đạt được tầng thứ ba trong vòng bốn năm điều này cần nỗ lực rất lớn!


      Vương Lâm sờ nắn cái mũi của mình, cười :


      -Chu sư tỷ, phải tỷ cũng luyện tới tầng thứ ba như tôi sao.


      Nữ tử họ Chu than :


      -Ta luyện tới tầng thứ ba từ ba năm trước, nhưng cho đến bây giờ


      những người khác đều vượt qua ta rồi, lẽ ta vẫn chưa thoát khỏi phàm trần sao.


      Vương Lâm trầm tư hồi lâu:


      -Đại đạo vô tình, Chu sư tỷ nếu muốn tiến bộ cần phải cắt đứt với thế tục.


      Nữ tử họ Chu quay đầu lại, ánh mắt đẹp mê hồn nhìn Vương Lâm :


      -Vương sư đệ, ta thấy tầng thứ ba của đệ tốt lắm rồi, lâu nữa đệ cũng vượt ta mà thôi.


      Vương Lâm nhìn khuôn mặt khiến cho người khác phải ngây ngất, lắc đầu :


      Trong thời gian ngắn chắc chắn đệ thể đạt được những tiến bộ


      lớn, phàm trần ư? Đâu có thể dứt là dứt, đệ làm được.


      Nữ tử họ Chu ngần ngại hỏi:


      -Vương sư đệ ta hỏi ngươi, ngươi dứt được phàm trần là vì cái gì vậy?


      Vương Lâm lắc đầu trả lời, trong đầu lên hình ảnh cha mẹ già ở


      nhà, thể nào quên được công an dưỡng dục của cha mẹ, do vậy mà thể dứt được phàm trần.


      Nữ tử họ Chu thấy Vương Lâm trả lời, thở dài :


      -Cái mà ta dứt được chính là tình thân, tu tiên quá khắc nghiệt, hoặc cũng có thể ta hợp với việc này.


      Vương Lâm định , nhưng quay đầu lại thấy đằng xa Vương Trác nhìn và Nữ tử họ Chu với ánh mắt mấy thân thiện.


      Tiếng Vương Trác vọng lại:


      -Các vị sư huynh, sư tỷ của Huyền Đạo Tông, vừa rồi tới việc cho con rết nghìn chân của các vị ăn, trong mấy ngày ở Hằng Nhạc, việc cho nó ăn hãy để chúng tôi lo. Tôi có sư đệ việc tu luyện đối với chỉ


      là lãng phí thời gian, việc săn dã thú cho rết ăn rất phù hợp với !


      -Vương Trác sư huynh việc này ổn cho lắm, bắt dã thú cho con rết này ăn là việc rất nguy hiểm đó!


      Nam tử đơn nhất thủy linh căn của Huyền Đạo Tông .


      - sao đâu, Liễu sư huynh, người tu tiên chẳng lẽ thấy nguy hiểm lại lùi bước hay sao? Các vị đến là khách quý ở đây những việc vặt này cứ


      để chúng tôi lo.


      Vương Trác ôn tồn .
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 42: Ngô công ngộ địch


      -Đúng là như vậy đó, các vị đạo hữu Huyền Đạo Tông, việc này cứ để chúng tôi lo!


      Có đệ tử trong phái tán thành ý kiến của Vương Trác.


      Những người trong phái Huyền Đạo Tông có chút e ngại, nam tử họ Liễu định lấy cớ trưởng lão từ chối, những đúng lúc đó vị trung niên đứng cuối hàng ho khan tiếng, khiến nam tử họ Liễu giật mình, gật đầu :


      -Nếu như vậy đành phiền các vị sư huynh Hằng Nhạc rồi.


      Vương Trác toét miệng cười, ngoảnh đầu về phía Vương Lâm, to:


      -Vương Lâm sư đệ, việc cho rết ăn giao cho đệ đó, đệ phải hết sức cẩn thận đó!


      Nghe Vương Trác vậy, tất cả đệ tử Huyền Đạo Tông đều đánh mắt về


      phía Vương Lâm, mỗi người vẻ, đến bây giờ bọn họ vẫn hiểu,


      nhất định là Vương Lâm đắc tội với Vương Trác rồi.


      Lúc đó trong số đệ tử phái Hằng Nhạc có người lên tiếng:


      -Tôi đoán ngay mà người mà Vương Trác muốn tới còn ai nữa ngoài Vương Lâm sư đệ chứ!


      -Việc này đúng là rất phù hợp với , với tố chất của , tu luyện chỉ


      là lãng phí thời gian mà thôi, ra sân tỉ võ giao lưu là điều thể.


      Có người bên cạnh xen vào.


      -Việc tạp dịch này ngoài loại phế vật như ra ai có thể làm được, Vương Lâm sư đệ người phải làm cho tốt đấy nhé, đừng làm mất mặt phái Hằng Nhạc chúng ta.


      Những tiếng cười vang lên, đệ tử phái Huyền Đạo Tông hiểu rằng Vương Lâm đắc tội với Vương Trác, hơn nữa còn vì thiên tư tốt nên trở


      thành đối tượng để mọi người châm chọc.


      Những việc như vậy ở bất kỳ môn phái nào cũng có, có gì nghiêm trọng cả, trong con mắt những đệ tử Huyền Đạo Tông, Vương Lâm nhanh chóng biến thành đồ bỏ .


      Nữ tử họ Chu ngồi cạnh đó chau mày nhìn Vương Trác với con mắt khinh bỉ, với Vương Lâm :


      -Vương Lâm sư đệ nếu như ta tới đây, đả kích ngươi, ta…


      Vương Lâm lắc đầu, Vương Lâm châm trọc chỉ có hôm nay mà trước đây như vậy rồi, từ khi mới gặp nhau Vương Trác luôn châm trọc,


      đả kích, tất cả các đệ tử vì nghe những lời tuyên truyền hay về


      như để vào được môn phái phải làm những việc thấp hèn, nịnh bợ


      coi ra gì.


      Điều quan trọng là mới chỉ đạt tới tầng thứ ba ngưng khí, mức độ thấp nhất trong số những đệ tử đó.


      Sức mạnh quyết định tất cả, Vương Lâm nhìn con rết ghớm ghiếc dưới đất lộ vẻ sợ hãi.


      lâu sau, Vương Trác sai mấy đệ tử đưa những người của Huyền Đạo Tông về phòng nghỉ.


      Nam tử họ Liễu của Huyền Đạo Tông trước khi còn nhìn Vương Lâm, ân cần :


      -Cậu là Vương Lâm sư đệ à, con rết này của Huyền Đạo Tông chúng tôi chưa được thuần dưỡng khi cậu cho nó ăn cần cẩn thận đó đừng đến gần nó nếu làm cậu bị thương đó.


      Vương Trác lạnh lùng nhìn Vương Lâm, thèm đếm xỉa gì đến , lúc sau tất cả những người đứng ngoài đại điện về nơi ăn nghỉ hết.


      Nữ tử họ Chu chau mày với Vương Lâm mấy câu rồi cũng ra về.


      Nhìn cái sân vắng tanh, Vương Lâm đứng dậy, nhìn con rết rồi bỏ , tới khoảng cách hơn mười mét đứng lại. Cẩn thận thăm dò con linh thú này.


      Nhìn gần con rết nghìn chân này là con quái vật rất to, cơ thể được hình thành từ nhiều đốt , mỗi đốt mọc ra hai cái chân đen sì, chúng sắc bén như những con dao. Đặc biệt là phần đầu của con rết,


      nó có hai cái răng như hai gọng kìm rất to, khiến cho người ta nhìn thấy ai cũng phải sợ.


      Ngoài ra, điểm khiến cho người ta càng chú ý là hai cái râu đầu như hai con rắn dài động đậy ngừng.


      Giường như nó biết Vương Lâm nhìn nó nên nó mở to hai mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Lâm, luồng hàn khí nhanh chóng phun ra.


      Vương Lâm thấy thân mình lạnh toát, nhưng tiếp đó linh khí trong cơ thể


      bắt đầu lưu chuyển, nhanh chóng hóa giải hàn khí phát ra từ con rết.


      Ánh mắt con rết lộ vẻ kinh ngạc, nhìn trừng trừng Vương Lâm, bèn nhắm mắt lại thèm để ý tới nữa. Vương Lâm tỏ vẻ thích chí, tự nhủ


      con rết này hổ danh là linh thú, có thể biểu lộ tình cảm như như người.


      trầm ngâm, bước nhanh ra khỏi chỗ đó, bộ vòng quanh núi, dễ dàng bắt được mấy con thú đem về.


      đường về gặp mấy đệ tử của Huyền Đạo Tông, cùng với họ là mấy vị


      sư huynh trong cùng môn phái, giới thiệu về những điều hay của môn phái, những vị sư huynh này nhìn thấy Vương Lâm cầm mấy con thú


      tay cười phá lên, khiến cho những đệ tử của Huyền Đạo Tông phải cũng phải chú ý.


      Trong đó đệ tử nữ của phái Huyền Đạo Tông trông rất xinh tươi, mỉm cười :


      -Vị sư đệ này những con thú ngươi bắt được đủ để con rết tráng miệng đâu, tốt hơn hết là ngươi bắt những con rắn to đó là món mà con rết thích nhất.


      -Âu Dương sư muội, tên ngốc này thường ngày như tên câm điếc, sư muội đừng bận tâm, các vị biết năm xưa đủ tư cách để tu tiên, mấy đề thi đều trượt hết, xin sỏ mãi sư bá đành nhận làm ký danh đệ tử!


      người vội vàng xen vào.


      Người Vương Lâm nhìn rất quen, đó chính là Tôn Hạo kẻ cùng với Vương Trác châm biếm lúc ở sau núi.


      -Ký danh đệ tử, nhưng ta nhìn mặc áo đỏ, cũng là đệ tử của phái Hằng Nhạc chứ?


      Có người trong Huyền Đạo Tông hiểu hỏi lại.


      -Tôi còn chưa hết mà, tên phế vật này biết dùng cách gì mà khiến cho vị sư thúc để ý, lâu sau nhận làm đệ tử chính thức, nhưng có điều với thiên tư như ngoài việc để người khác đem ra làm trò cười cả đời này chắc cũng tiến bộ được.


      Tôn Hạo cười lớn.


      Vương Lâm thản nhiên nhìn những người đó, cũng thèm gì, bước nhanh khỏi đó, lúc sau tới chỗ con rết, ném những con thú


      vào bên cạnh con rết.


      Hai con thú nhìn thấy con rết run lẩy bẩy nằm rạp xuống đất.


      Con rết mở to mắt, thèm để ý mở miệng khạc ra luồng khí đen,


      luồng khí đen va vào hai con thú lập tức phát ra thanh.


      Trong nháy mắt, hai con thú biến thanh vũng máu, con rết hít hơi hết sạch.


      Vương Lâm lùi lại mấy bước, ánh mắt nhấp nháy, xem ra loại rết này có chứa độc tố, loại độc tố này là vũ khí tấn công lợi hại nhất của chúng.


      Khi còn từng đọc qua sách vở, độc tố của rết có quan hệ mật thiết với thể tích lớn của chúng, cách đơn giản đầu mà càng lớn độc tố càng mạnh.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 43: Bạn cũ

      Con rết này dài chừng trăm mét, độc tố của nó sợ là đạt đến mức kinh khủng. Đối với loài rết này Vương Lâm cũng xa lạ gì. Những đứa


      trong sơn thôn thường lật những tảng đá to lên rồi bắt những con rết để chơi đùa, hoặc chuyên bắt về cho gia cầm ăn.


      Đôi khi cẩn thận bị rết cắn, làm chỗ đó sưng đỏ lên. Nhưng chỉ cần dùng ít nước rửa qua, nhiều lắm chỉ phải nằm nhà vài bữa là ổn cả,


      cũng có gì nguy hiểm đến tính mạng.


      Thậm chí có giai đoạn chuyên bắt rết độc. Thầy lang trong thôn rằng những loài rết độc này nếu biết cách sử dụng có thể chữa được số bệnh nữa. Phụ thân của năm đó túng thiếu, có tiền mua gỗ để sửa nhà, từng tự mình lên núi chặt gỗ. Nhưng do núi hàn khí rất nặng, phụ thân trong lúc cẩn thận bị phong hàn nhập thể, suýt nữa mất cả tính mạng.


      Khi ấy thầy lang đưa ra đơn thuốc, trong đó cần có loại rết độc.


      Sau đó, tuy bệnh tình tốt lên nhiều nhưng bệnh căn vẫn thể khỏi hẳn, mỗi khi thời tiết chuyển mưa lạnh toàn thân đau nhức khó chịu.


      Thầy lang bảo nếu có rết độc có thể giúp phụ thân giảm bớt bệnh tình. Do đó Vương Lâm bắt về ít rết độc cho Phụ thân mình chữa bệnh.


      Cho đến hôm nay, ký ức của Vương Lâm về chuyện cũ năm đó vẫn còn ghi nhớ trong lòng.


      Nhìn con rết dài đến cả trăm mét này, Vương Lâm xoa xoa cằm thầm nghĩ,


      chất độc của con rết có thể chữa bệnh con rết khổng lồ này tất nhiên có hiệu quả tốt hơn rất nhiều. Biết đâu nó còn có thể chữa khỏi hẳn bệnh căn cho Phụ thân mình.


      Nhưng con rết này thực quá lớn, so với nó, Vương Lâm quả quá


      bé. còn lo rằng mình những thể lấy được chất độc của nó lại còn bị nó làm cho trọng thương nữa.


      Bỗng nhiên Vương Lâm nhớ đến quê mình có phương thuốc cổ truyền,


      hình như là được các thế hệ tiền bối truyền xuống. Đó là dùng ít thảo dược tao lên thành viên, cho con rết ăn, nó phun ra độc tố.


      Nghĩ đến đây, nhìn chằm chằm con rết khổng lồ này đầy vẻ thèm thuồng. Lập tức chạy ngay về đan phòng. Trong môn phái, nếu có chỗ nào có nhiều dược liệu nhất đâu tiên phải kể đến đan phòng. và Vương


      Hạo cũng gặp nhau 4 năm rồi, nhân tiện mượn cớ này đến xem bây giờ ra sao.


      Lúc này sắc trời muộn, Vương Lâm đến đan phòng đúng lúc thấy Vương


      Hạo cẩn thận từ cửa hông ra. cũng nhìn thấy Vương Lâm,


      vội đặt ngón tay lên môi ra hiệu in lặng, thở dài cái rồi vẫy Vương


      Lâm ra ngoài trước.


      Vương Lâm ngẩn ra, thần thức đảo qua liền phát trong phòng tam sư huynh rất chăm chú, ngừng đem các loại dược vật cho vào lò luyện đan, vẻ mặt rất nghiêm túc.


      ra xa, Vương Hạo cũng rón rén bước đến, nhìn Vương Lâm gì, lôi ngay chạy như điên. Khi cách rất xa mới thở phào nhõm.


      -Vương Lâm, nghe bảo ngươi từ 4 năm trước bắt đầu tu luyện, tại đạt đến tầng thứ mấy của ngưng khí kỳ?


      Vương Hạo thở hổn hển, ánh mắt vẫn sợ hãi nhìn về phía đan phòng, vồn vã hỏi với vẻ mặt đầy kỳ vọng.


      -Tầng thứ ba ngưng khí kỳ…Ah?


      Thần thức của Vương Lâm đảo qua, Vương Hạo ở trước mặt như vật thể trong suốt. Chỉ nhìn thoáng qua Vương Lâm trong lòng thất kinh. Vương Hạo đạt đến tầng thứ nhất ngưng khí kỳ nhưng trong cơ thể lại rất kỳ


      quái. Tất cả linh khí cũng phải lưu chuyển cách bình thường mà lưu động theo phương thức rất quỷ dị.


      Với phương thức lưu động này, cứ mỗi vòng tuần hoàn linh khí bị lục phủ ngũ tạng hấp thu phần, dung nhập vào trong đó.


      Dựa theo trạng thái này, chỉ sợ thời gian ngắn, Vương Hạo khí tán thân vong.


      Vương Hạo chua xót cười :


      Ngươi nhìn ra?




      Vương Lâm gật đầu trầm giọng :


      -Vương Hạo, cho ta biết rốt cuộc là vì sao lại như thế?


      Vương Hạo nắm chặt quyền đầu, nghiến răng nghiến lợi :


      -Năm đó chúng ta giao dịch hội, đổi được tạo hoá đan làm ta vẫn canh cánh trong lòng. Sau đó trong lúc vô ý, chủ nhân… , Lữ Vân


      Kiệt, cho ta viên tạo hoá đan đổi lại ta làn dược đồng cho .


      Lúc ấy ta rất kinh hỷ. Liền sau đó, Lữ Vân Kiệt lại đem cho ta quyển công pháp, bảo là còn tốt hơn so với công pháp của bản môn. Ta cũng suy nghĩ nhiều, liền bắt đầu tu luyện.


      Vương Lâm thở dài hỏi:


      -Công pháp ấy đâu? Đưa ta xem.




      Vương Hạo đem ra quyển sách ném cho Vương Lâm, lại tiếp:


      -Nhưng ta tu luyện được hai năm, thân thể ngày càng kém, trong cơ thể


      cũng luyện ra linh khí nhưng ta lại thể sử dụng được. Sau đó ta thầm hối lộ mấy tên đệ tử Tàng kinh các, nhờ chúng đem ta tra cứu tư liệu, biết được rằng công pháp mà Lữ Vân Kiệt đem cho ta tên là Lô hoả


      Khai đình đại pháp.


      Vương Lâm lật xem chút công pháp này, càng xem càng kinh hãi. công pháp này miêu tả so với Ngưng khí tam thiên đúng là hoàn toàn bất đồng, trái ngược hẳn nhau. Công pháp này chỉ dùng linh khí để cải tạo thân thể mà còn đem tất cả linh khí nhập thể, hình thành linh khí lốc xoáy. Linh khí lốc xoáy này theo tích luỹ linh khí trong cơ thể dần dần khuếch tán ra, đến lúc nào đó cắn nuốt thiên địa linh khí, từ bên ngoài hướng vào trong, cải tạo thân thể, cũng đạt được hiệu quả như ngưng khí kỳ.


      cách đơn giản, Ngưng khí tam thiên là công pháp tu luyện ôn hoà, từ trong ra ngoài, chậm rãi tấn cấp.


      Còn công pháp này vô cùng bá đạo. Nếu may mắn có thể hình thành được lốc xoáy cắn nuốt được thiên địa linh khí trước khi tinh khí của cơ thể tán hết. Nhưng nếu trước khi lốc xoáy có thể cắn nuốt được thiên địa linh khí mà tinh khí của cơ thể tán hết chắc chắn đưa đến tử


      vong.


      -Bộ công pháp này trong Tàng kinh các có rằng là công pháp của Lỗ


      Quốc 500 năm trước. Trong mười người tu luyện công pháp này chỉ có hai người may mắn thoát chết.


      Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi hung hắng .


      -Lữ Vân Kiệt cho ngươi tu luyện công pháp này là có ý gì?


      -Vương Lâm ánh mắt chớp động, nhìn ra được điểm mấu chốt của vấn đề.


      Trong mắt Vương Hạo hàn mang chợt loé, trầm :


      - muốn đem ta làm dược lô. Dựa theo những ghi chép tỉ mỉ về công pháp trong Tàng kinh các kẻ tu luyện Lô hoả Khai đình đại pháp, ngay trước khi tinh khí tán hết tử vong, nếu bị vận dụng số thủ đoạn, có thể luyện chế ra quả nhân thọ đan. Phục dụng đan dược này có thể gia tăng tuổi thọ thêm 3 năm.


      Vương Lâm hít vào hơi lãnh khí, thầm nhủ tên tam sư huynh Lữ Vân Kiệt này cũng quá ác độc .


      -Việc này ta cũng dám tìm các vị bổn môn trưởng lão hoặc chưởng môn nhân để trình bày. Dù sao ta là đồng tử của Lữ Vân Kiệt, theo quy củ sinh tử cũng thuộc về chính mình nữa, hoàn toàn nằm trong tay . Nếu trước đây ta sớm biết như thế đáp ứng trở


      thành dược đồng của , tại hối hận cũng muộn. năm trước,


      Lữ Vân Kiệt biết ta phát ra chỗ bí mật của công pháp này nên đem


      Phụ Mẫu ra để ép buộc ta. tại ta thân bất do kỷ, mỗi ngày đều phải ăn vào rất nhiều linh đan, linh khí trong cơ thể cũng ngày tăng lên. Theo tiến độ này, ta chắc chỉ còn sống được khoảng thời gian 1 năm nữa mà thôi.




      Vương Hạo chua xót, khó khăn lắm mới ra được những điều này.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 44: Lý Sơn


      Vương Lâm hơi trầm mặc, hỏi:


      -Đệ có dự định gì chưa? Có cần ta giúp đỡ .


      Vương Hạo thở dài, :


      -Huynh mới ở tầng thứ ba Ngưng Khí Kỳ, giúp được đệ đâu. Lữ Vân


      Kiệt đến tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ rồi, lại có sở trường luyện đan,


      rất được chưởng môn thích. Đệ còn hy vọng nữa. Vương Lâm,


      phái Hằng Nhạc mấy năm nay, đệ và huynh là em tốt, huynh là của đệ, đệ xin huynh việc, sau này nếu tu vi của huynh lên cao, giết


      Lữ Vân Kiệt, báo thù cho đệ!


      xong, Vương Hạo nắm chặt lấy bàn tay.


      Vương Lâm nhìn , mạnh mẽ gật đầu.


      Vương Hạo cười thảm tiếng, :


      - Thiết Trụ huynh, huynh tìm đệ có chuyện gì vậy? Nhân lúc bây giờ đệ


      vẫn còn sống, hunh có cầu gì cứ ra, cướp linh đan, chỗ đệ


      còn nhiều mà, huynh muốn lấy sao?


      Vương Lâm nhìn cái sâu, đem phương pháp luyện chế linh đan chôn ở trong lòng, lắc đầu. cố tình muốn giúp Vương Hạo, nhưng đối phương là tam sư huynh tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ, biết thực lực của mình, thực cũng có nắm chắc.


      Tuy thần thức của có chút khác thường, thuật dẫn lực lại được luyện tập trong Mộng Cảnh hơn hai mươi năm, nhưng chưa từng cùng người đồng đạo nào tỷ thí. Đối với sức mạnh của mình, Vương Lâm dám khẳng định bừa bãi.


      Vương Hạo thấy Vương Lâm lời nào, cay đắng mà vỗ vỗ lên quần áo, :


      -Thiết Trụ huynh, huynh có bản lĩnh hơn so với đệ, nhớ lại năm đó chúng ta kiểm tra ở dưới chân núi, đôi khi cảm thấy giống như giấc mộng,


      thời gian quả là trôi qua rất nhanh…


      Than thở tiếng, vẻ mặt của Vương Hạo sa sút mà quay người rời . Hình bóng từ từ biến mất trong mắt của Vương Lâm.


      -Cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều dựa vào thực lực. Đây, chính là Tu Chân Giới sao…


      Vương Lâm trong khoảnh khắc này, trong lòng hiểu, đứng ngơ ngẩn tại chỗ mà nhìn lên trời.


      Lúc này, Vương Lâm tiến vào cảnh giới gọi là ngộ đạo.


      Gọi là ngộ đạo, cũng phải là loại lĩnh ngộ trong chốc lát, tu vi lập tức tăng mạnh, trực tiếp phi thăng. Mà là loại cảm giác giống như nước xối lên đầu, loại cảm giác này có thể gây ra những lĩnh hội khác nhau đối với tu luyện giả, phải nâng cao tu vi, cũng phải thần thức, mà là loại lĩnh ngộ đối với quy luật của đất trời.


      Vương Lâm hiểu được, khắc nghiệt của Tu Chân Giới, là loại lĩnh hội giữa vật và trời. Nếu muốn tu tiên, cơ bản nhất đầu tiên, là phải có sẵn tâm tính của người tu tiên.


      -Mạnh được yếu thua, thực là tâm tính nhất định phải có của người tu tiên sao?


      Miệng Vương Lâm lẩm bẩm , thở ra hơi dài và sâu.


      Cơ thể khẽ động, biết mất ngay tại chỗ.


      muốn trở lại nhà chế thuốc, đột nhiên sắc mặt Vương Lâm có chút cổ


      quái, từ xa nhìn thấy phòng khách của đệ tử Huyền Đạo Tông, hơi trầm ngâm, về phía đó.


      Chưa đến, nghe thấy ở bên trong truyền ra giọng khoa trương của người.


      -Ta cho các vị sư huynh của phái Hằng Nhạc biết, cái Phi Kiếm này là tiểu đệ của ta, nó rất khó lường, là trong những tuyệt thế trân bảo của Huyền Đạo Tông chúng ta, gọi là kiếm Tử Ngọ Kim Tiễn. Các ngươi có thể lại đây mà nghe, lần này ta rất vất vả mới trộm ra được. Các ngươi tí nữa ai muốn ra ngoài, phải phát lời thề độc, sau ba ngày hội giao lưu mới được lấy ra, bằng , ta cũng bán!


      - hay giả vậy, bảo bối này có phải thần kỳ như lời ngươi hay ?


      Lập tức có người tin.


      -Lý Sơn ta chưa bao giờ gạt ai, nếu các ngươi tin quên . Phi kiếm này, ta để ở nơi nào cũng có thể bán được!


      Vương Lâm vừa rồi phát ở đây có chút khác thường, rất đông người tụ


      tập lại, cũng có đệ tử của hai phái. Lúc này vào nhìn qua, thấy người hơn hai mươi tuổi, mặt chữ điền lông mày rậm, chính khí đúng là của đệ tử Huyền Tông Đạo. Trong tay cầm thanh tiểu kiếm lấp lóe màu xanh da trời và miếng đồng hợp thành, ứng ở chính giữa,


      khoa trương .


      Bốn phía, đệ tử Huyền Đạo Tông, đều lộ vẻ cổ quái. Trong đó có người nhìn ra được, vội ho tiếng, :


      -Lý Sơn sư đệ sai, kiếm Tử Ngọ Kim Tiễn, chính là trong những vật trân bảo nhất của Huyền Đạo Tông. Nhưng ta thể , cây kiếm Lý Sơn sư đệ cầm tay, là đồ giả, nhưng có thể vẫn có vài tác dụng.


      Vài đệ tử phái Hằng Nhạc ồn ào thảo luận qua lại với nhau, cuối cùng người đàn ông tầng năm Ngưng Khí Kỳ ra. Vương Lâm còn nhớ người này họ Triệu, đệ tử họ Triệu và Lý Sơn trao đổi với nhau rất lâu, cũng biết cái gì, nhưng cuối cùng hai người đều hăm hở, mua bán xong.


      -Cây kiếm này chẳng qua chỉ là cây sắt thường, bỏ vào ít Linh Kim mà thôi. Vậy mà lại đem đến bán, Huyền Đạo Tông cũng thế này mà thôi!


      Trong đám đệ tử, cũng có người biết phân biệt, lạnh lùng cười.


      -Vị sư huynh này vậy là đúng rồi. Vừa rồi sư đệ của ta cũng , đây chỉ là đồ dỏm, nhưng phái Hằng Nhạc các ngươi phải là cũng có người mua sao? Loại đồ thế này, mua về làm đồ sưu tầm, là tốt nhất rồi!


      Lý Sơn lập tức phản bác .


      -Lý sư huynh, huynh sai rồi, ta mua cây kiếm vỡ này, phải để


      sưu tầm, mà cho cha ta ở nhà. Nếu nhà ta mổ heo, dùng cây kiếm này rất tốt!


      Đệ tử họ Triệu phái Hằng Sơn vừa mua cây phi kiếm, mặt đổi sắc, lớn tiếng cười .


      Lý Sơn cũng tức giận, cười hì hì :


      -Dù sao ngươi cũng mua rồi, còn làm gì ta mặc kệ. Được rồi, ta đây còn có bảo bối, có tên là phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời xanh! Cái này dùng để chơi đùa đúng là bảo bối , ta lần này tuyệt đối lừa các ngươi, có thể thử nghiệm ngay tại chỗ!


      xong, lấy ra quả cầu đen thui, quay sang bức tường bên cạnh,


      ném ra. Chỉ nghe tiếng “Ầm!”, tường xuất vết nứt hình mạng nhện, bốn phía đen kịt, thậm chí còn có mùi tanh tưởi bốc ra.


      -Thế nào, đây là phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời. Đây là bí truyền ám khí của Lý Sơn ta, uy lực mặc dù lớn, nhưng vật này nếu dùng để chơi đùa ném lên người, vết màu đen hôi hám này cho dù là ta, cũng có cách nào rửa sạch được. Đặc biệt là mùi hôi này, là ta vất vả sưu tầm hơn mười loại chất lỏng trong cơ thể của dị thú mà chế


      tạo ra, tuyệt đối là vũ khí sắc bén đối với người ác tâm!


      Lý Sơn mặt hơi cười, đắc ý giải thích .


      Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há mồm, vài nữ đệ tử vừa che mũi vừa lui ra phía sau vài bước. Vương Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên, thần thức đảo qua, đột nhiên sắc mặt có chút cổ quái.


      Các vị đệ tử của Huyền Tông Đạo, cả đám cảm thấy xấu hổ, nhưng tên Lý


      Sơn này ở Huyền Đạo Tông gần đây có tiếng là hay chế tạo đủ loại vật hiếm có và cổ quái. Rất ít người dám trêu chọc , dù sao cũng chẳng ai muốn hưởng viên đạn thối của .


      Phích lịch đạn đen đúa và hôi hám đến tận trời này, ở trong Huyền Đạo


      Tông, danh tiếng cực cao, dường như có thể theo kịp số trân bảo quý hiếm của các vị tổ sư để lại.


      -Thế nào, lần này ta hạ xuống giá gốc, nhưng vẫn là câu lúc nãy, các ngươi ngàn vạn lần được sử dụng trong ba ngày thi đấu, nếu ta cũng bán cho các ngươi.


      Lý Sơn vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm cười:


      -Các ngươi là đám ngốc, ta càng như vậy, các ngươi lại càng sử


      dụng. Hì hì, đến lúc đó có trò hay để xem rồi, các trưởng lão sau khi trở về chắc chắn khen ngợi ta, chừng còn có thể tặng cho ta vài món pháp bảo ấy chứ!


      Nghĩ đến đây, mắt bắn ra tinh quang, bắt đầu gào to lên.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :