Chương 440: Vấn Đỉnh. . Theo lý mà Diệp Vô Ưu đối với Tư Đồ Nam giống như là đại ca, có mối quan hệ vừa là thầy vừa là bạn. Tư Đồ Nam tuy rằng kiệt ngạo nhưng lại trọng ân tình, Diệp Vô Ưu đối với có ân rất nhiều, có số việc thể thành lời mà chỉ ghi tạc trong lòng. Vì vậy, với tính tình của , ràng là muốn rời khỏi Chu Tước Tinh, nhưng chỉ vì câu của Diệp Vô Ưu, tình nguyện bỏ qua lý tưởng, trở thành đệ nhị Chu Tước Tử. Làm Chu Tước Tử đối với cùng lắm chỉ là giúp Diệp Vô Ưu bảo vệ Chu Tước Tinh. Từ lần đầu tiên gặp Diệp Vô Ưu, mặt Diệp Vô Ưu có dáng vẻ này, mãi cho tới lúc Diệp Vô Ưu chết, vẫn trước sau đều rất kiêu ngạo. Từ đệ tử bậc thấp của tu chân quốc cấp bốn, từng bước hướng tới đỉnh, trở thành người đứng đầu tông phái, sau đó lại vươn lên nắm giữ tất các tông phái trong nước, trở thành người đứng đầu quốc gia. Tiếp đó với nghị lực rất lớn, làm cho tu chân quốc cấp bốn tăng lên thành cấp năm, rồi lại cố gắng hơn nữa nâng cao lên tới cấp sáu. Đạt tới được tu chân quốc cấp sáu, được ban cho Chu Tước Tinh, tất cả những điều này đều là nhờ vào Diệp Vô Ưu. Nếu có , lúc này Chu Tước Tinh vẫn chỉ là tu chân quốc cấp bốn bình thường ở Tứ Thánh Tinh mà thôi, thậm chí còn có thể bị diệt vong. Lúc này, Tư Đồ Nam thấy ở Vương Lâm cũng có biểu giống như vậy, trong lòng cực kỳ phức tạp, thầm than tiếng, : - Quên , những chuyện này hãy còn quá sớm. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là đưa người vào Chu Tước Tinh rút mệnh hồn ra khỏi Tu Tinh Chi Tinh. Vương Lâm, bên trong Chu Tước Tinh được sức mạnh kỳ dị của Tu Tinh Chi Tinh bao phủ, ngoại trừ Chu Tước Tử, Vấn Đỉnh tu sĩ thể tiến vào, chỉ có Biến tu sĩ mới có mới có thể vào, vì vậy lúc này đây ta thể trợ giúp ngươi. Tuy nhiên ngươi yên tâm, cho dù ngươi lấy mệnh hồn thất bại, lão phu cũng có cách lấy lại mệnh hồn cho ngươi, chẳng qua là hơi phiền toái chút nên nếu ngươi có thể tự mình lấy được là tốt nhất. Tư Đồ Nam . Vương Lâm gật đầu, nhìn về hướng Chu Tước Tinh, bình thản : - Việc ở Chu Tước Tinh nên kết thúc. Sau lấy được mệnh hồn, ta rời khỏi Chu Tước Tinh. Tư Đồ Nam, tinh rất lớn, hy vọng ngươi và ta sau này còn có ngày gặp lại! xong, Vương Lâm hóa thành cầu vồng, hướng về phía xa bay . Tư Đồ Nam cười ha hả, thân mình khẽ động đuổi theo Vương Lâm cùng bay với , trong miệng cười : - Bây giờ chuyện đó hãy còn quá sớm, đợi sau này đến lúc từ biệt cũng muộn. Tuy nhiên ta tin rằng nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn ta và ngươi gặp lại nhau. Ta đến Phong Loan Tinh hưởng thụ cái chức thân vương. - Tư Đồ Nam, Vấn Đỉnh là cảnh giới gì? Trong lúc bay, Vương Lâm đột nhiên hỏi. - Vấn Đỉnh… … Tư Đồ Nam trong lúc bay thân mình dừng lại chút, nhìn về phía Vương Lâm. - Cảnh giới phía Vấn Đỉnh, tu sĩ bình thường biết được. Cái này giống như mấy loại Nguyên , Hóa Thần mà tất cả tu sĩ đều biết, bởi vì tu sĩ đạt tới cảnh giới Vấn Đỉnh nhiều lắm. Tư Đồ Nam trầm giọng . - Vấn Đỉnh là đỉnh, đồng thời cũng là ngưỡng, tuyệt đại bộ phận tu sĩ có đại thần thông đều dừng lại ở ngưỡng này, thể tiến lên cho đến khi hết tuổi thọ mà chết. Chỉ khi nào đột phá được ngưỡng này, tiến sang được cảnh giới tiếp theo, tuổi thọ kéo dài gấp vô số lần, tuy có thể thọ ngang trời đất nhưng cũng gia tăng lên rất nhiều. Lão phu năm đó trước khi nhập vào Thiên Nghịch Châu có chút lĩnh ngộ, sau này nhờ có sức mạnh kỳ lạ bên Thiên Nghịch Châu mới có thể tồn tại được mấy vạn năm. Nhưng tuổi thọ của lão phu cũng phải là vô hạn, đến lúc này, nếu lão phu còn có đột phá cũng thể thoát khỏi thiên địa luân hồi. Thông thường những tu sĩ khi đạt tới Vấn Đỉnh Kỳ, nếu muốn thoát khỏi luân hồi vô cùng khó khăn. Thiên đạo luân hồi tất cả đều căn cứ vào bản lãnh tu luyện, sinh ra sức mạnh luân hồi khác nhau. Vì vậy nên lúc trước ta mới , cơ hội để những tu sĩ bậc thấp tránh né luân hồi lớn hơn rất nhiều, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải có tu sĩ bậc cao trợ giúp. Vương Lâm gật gật đầu. nghĩ tới năm đó giúp Lý Mộc Uyển đối phó với luân hồi sứ giả. - Sau Vấn Đỉnh là Toái Niết Tam Cảnh. Tư Đồ Nam hít sâu hơi, ánh mắt lóe lên. - Toái Niết tam cảnh? Vương Lâm ánh mắt chợt lóe. - sai, Toái Niết tam cảnh. Đây là điều mà đệ nhất Chu Tước Tử Diệp Vô Ưu sau khi từ tu chân liên minh trở về biết được với ta. Nếu , điều này chỉ sau khi lão tử trở thành Chu Tước Tử mới có thể biết được. Tư Đồ Nam than , lộ ra vẻ phiền muộn và hồi tưởng. - Toái Niết tam cảnh, nhất cảnh Khuy Niết, nhị cảnh Tịnh Niết, tam cảnh Toái Niết. Tam cảnh này chính là cảnh giới tối cao sau Vấn Đỉnh. Từ Đồ Nam trầm giọng . Vương Lâm hít sâu, nhíu mày, : - Sau Toái Niết tam cảnh là gì? Có thể đạt tới đỉnh điểm ? Tư Đồ Nam lắc đầu, : - Đâu có dễ dàng như vậy. Toái Niết tam cảnh này chỉ là cái đích thứ hai của quá trình tu tiên mà thôi. Tuy nhiên đại viên mãn Toái Niết tu sĩ trong tu chân liên minh cũng có thể là cao thủ thời, cực ít người dám động tới. Nghe đồn vài lão quái trong tu chân liên minh cũng chưa ai thực đột phá được Toái Niết tam cảnh. Vương Lâm trầm ngầm ít lâu, nhìn về phía Tư Đồ Nam, : - giờ ngươi đạt tới Khuy Niết chưa? Từ Đồ Nam cười khổ, lắc đầu : - Đâu có dễ vậy, từ Vấn Đỉnh lên Khuy Niết có hai cửa ải, phân làm dương nhị ý. dương nhị ý này chính là biến hóa của ý cảnh, cũng khác nhau như hư và thực, mà là loại nhận thức rất cao. Điểm này mỗi người đều giống nhau, ta cũng có cách nào được tỉ mỉ, chỉ biết là phải trải qua gột rửa dương nhị ý mới có thể đạt tới bản lãnh Khuy Niết Sơ Kỳ. Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, : - Bản lãnh của Chu Tước Tử là gì? đạt tới dương nhị khí trước Khuy Niết chưa? Tư Đồ Nam nghiêm nghị mặt lên vẻ khinh thường, : - à? Vấn Đỉnh Hậu Kỳ, sợ là có tư cách cảm thụ dương, lại càng thể đạt tới Khuy Niết. Tuy nhiên cũng là loại Vấn Đỉnh tu sĩ đặc biệt, đối với tu sĩ cảm ngộ được dương nhị ý địch lại nhưng những tu sĩ Vấn Đỉnh Hậu Kỳ bình thường đấu lại . Vương Lâm ánh mắt chớp động, : - Danh hiệu Chu Tước Tử là do tu chân liên minh phong cho? Tư Đồ Nam trong mắt hơi lộ chút tán thưởng, gật đầu : - Đúng vậy, là Vấn Đỉnh tu sĩ được phong danh hiệu. Trong đámVấn Đỉnh tu sĩ loại tu sĩ này đứng ở đỉnh, bởi vì bọn họ nắm giữ thần thông đặc biệt do tu chân liên minh ban cho. Diệp Vô Ưu năm đó sau khi từ tu chân liên minh trở về có nắm giữ thần thông thuật, đó là ấn quyết tên gọi là Chu Tước Ấn, uy lực kinh người, nếu sử dụng làm tiêu hao tuổi thọ, thể sử dụng liên tục. Vì vậy nếu phải là tu sĩ cảm ngộ được dương nhị ý trong đám Vấn Đỉnh tu sĩ ít người có thể là đối thủ. Tuy nhiên thần thông thuật do tu chân liên minh ban cho cũng giống như tiên bảo, cũng được phân chia cấp bậc. Chu Tước Ấn là thần thông bậc thấp, nhưng chỉ cần như vậy cũng có thể khiến cho thực lực của tu sĩ được phong danh hiệu Chu Tước Tử tăng lên rất nhiều. Đáng tiếc Chu Tước Ấn này chỉ sau khi kế thừa Tu Tinh Chi Tâm mới có thể thi triển, nếu ngươi có thể học được thực lực tăng lên rất nhiều. Chu Tước Quyết mà các đời Chu Tước Tử tu luyện chính là từ Chu Tước Ấn của đệ nhất Chu Tước Tử mà ra. Tu luyện pháp quyết này chẳng những làm cho tốc độ tu luyện nhanh hơn, mà nhất là sau khi nắm giữ được Tu Tinh Chi Tâm, lại có thể tăng cường được hợp nhất với Tu Tinh Chi Tâm đó, đạt tới thực lực của Vấn Đỉnh tu sĩ được phong hiệu. Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, ánh mắt chợt lóe, hỏi: - Ngươi vừa tiên bảo cũng chia cấp bậc? - Đương nhiên. Tiên bảo là bảo vật chiến đấu điển hình, chúng được chia làm ba cấp thấp, cao, trung. Tư Đồ Nam ánh mắt ngưng chút, : - Nghe đồn tiên bảo còn có loại bảo vật, loại bảo vật này chỉ có Toái Niết tu sĩ mới có, hùng mạnh vô cùng. Ta nghĩ Thiên Nghịch Châu chính là loại bảo vật này. Vương Lâm xoa xoa giữa lông mày, trầm mặc chút, vỗ túi trữ vật, cầm tiên kiếm trong tay nhìn Tư Đồ Nam : - Ngươi xem chuôi thanh tiên kiếm này có phải loại bảo vật đó . Nhìn đến tiên kiếm, Tư Đồ Nam bỗng hai mắt sáng ngời, tay phải hất cái, tiên kiếm này bay vào tay . cầm thanh kiếm này, tay trái vuốt cái, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm nhận. Vẻ mặt Vương Lâm bình tĩnh, đối với Tư Đồ Nam cực kỳ tín nhiệm, nếu cũng đưa tiên kiếm ra cho đối phương xem xét. lúc sau, Tư Đồ Nam mở hai mắt, trong mắt lóe sáng mãnh liệt. cầm tiên kiếm, lưu động tiên lực trong cơ thể, kiếm trong tay lập tức phát ra đạo kiếm quang ngập trời, so với khi ở trong tay Vương Lâm hùng mạnh hơn gấp vô số lần.
Chương 441: điên cuồng của Chu Tước Tử - Kiếm tốt. Tư Đồ Nam hạ giọng , tay phải tùy hứng vung về phía trước. Ầm ầm ầm. Liên tiếp những tiếng nổ long trời lở đất bỗng nhiên theo gian truyền tới. Ngay sau đó, cái khe nhìn thấy giới hạn giống như vết thương khủng khiếp xé ngang bầu trời xuất . cơn gió lạnh điên cuồng từ trong cái khe thổi ra, trong nháy mắt gần như toàn bộ mặt đất trở thành biển băng. - Kiếm tốt!!! Tư Đồ Nam vuốt kiếm, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, trầm giọng : - Kiếm này ngươi lấy được ở đâu? - Đây vốn là vật của tiên giới! Ánh mắt Vương Lâm trước sau đều rất bình tĩnh. - Đây là tiên bảo bậc trung! Đáng tiếc kiếm hồn trong này thể hoàn toàn dung hợp, uy lực bị giới hạn. Ngoài ra kiếm này có chút vấn đề, khi ta cầm nó vung lên thấy có cảm giác trọn vẹn. Kiếm này hẳn là có bốn thanh, sau khi bốn thanh hợp nhất trở thành tiên bảo bậc cao vô cùng hiếm thấy. Đáng tiếc, tiên bảo khi đạt tới bậc trung có hồn. Hồn này giống như hồn phách của tu sĩ chúng ta mà là phương thức sử dụng độc đáo, nếu sử dụng theo phương thức này thể phát huy toàn bộ uy lực. - Kiếm tốt! Tư Đồ Nam gần như thích buông tay. - Tiên bảo bậc trung? Vương Lâm nhíu mày, vốn tưởng rằng vật này là tiên bảo bậc cao. Tư Đồ Nam trừng mắt, bất mãn hỏi: - Thế là sao? Tiên bảo bậc trung chướng mắt lắm hả? Ta cho ngươi biết, tiên bảo bậc trung số lượng nhiều, cho tới bây giờ ta còn chưa nghe có ai có thể chế tạo được tiên bảo bậc trung. Tiên bảo bậc thấp số tu sĩ cũng có thể chế tạo được, nhưng tiên bảo bậc trung trở lên về cơ bản có khả năng chế tạo ra được. giờ những tiên bảo bậc trung trở lên đều là di vật của tiên giới năm đó. - Tuyệt đại bộ phận tiên bảo trong tay tu sĩ đều là bậc thấp, bậc trung cực kỳ hiếm thấy. Sau này khi ngươi rời khỏi Chu Tước Tinh biết được tiên bảo bậc trung quý đến mức nào, gần như có thể gây ra cuộc chiến tranh! Vương Lâm thần sắc khẽ động. nghĩ tới hành trình tới tiên giới năm đó, Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu cùng với lão quái kia chính là vì tiên kiếm này nên mới điên cuồng cướp đoạt. Những người này bản lãnh nhất định đạt tới Vấn Đỉnh, với thực lực của bọn họ khi nhìn thấy tiên kiếm mà đều phải điên cuồng như vậy chứng tỏ có thể thấy lời của Tư Đồ Nam cũng có chút đạo lý. - Tiên bảo bậc trung ít, tiên bảo bậc cao lại cành ít hơn. Lão tử tu luyện nhiều năm như vậy, cũng qua vài tu chân tinh, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy có tiên bảo bậc cao nào tồn tại. Tiểu tử, ngươi là rất may mắn! Tư Đồ Nam hừ . - Ngươi có thể tìm được kiếm hồn ? Tư Đồ Nam ngẩng đầu hỏi. Vương Lâm trầm ngâm chút, : - Có manh mối, nhưng đáng tiếc cách nào tìm được. - Hả? thử ta nghe xem. Tư Đồ Nam lập tức hỏi. Vương Lâm lắc đầu, : - Chuyện cũ, nên nhắc lại. Tư Đồ Nam mỉm cười, nhìn Vương Lâm, : - Kiếm này cho ta được ? Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam, : - Ngươi hỏi nghiêm túc đấy à? Tư Đồ Nam do dự chút, thở dài, ném tiên kiếm cho Vương Lâm, : - Thôi. Nếu là của người khác, lão tử trực tiếp cướp , còn của ngươi, cái mặt già của ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Vương Lâm cười, nhận lấy tiên kiếm, : - Kiếm này phải là của ta, nếu cũng có thể đưa cho ngươi. Tư Đồ Nam hừ tiếng, : - Nếu túi trữ vật của lão tử bị mất, giờ có lấy pháp bảo lão tử cũng thèm đâu. Năm đó tiên bảo cấp thấp, lão tử cũng có hai chiếc. - Chu Tước Tử có nhiều tiên bảo! Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, như cười như , : - Tiên bảo của Chu Tước Tử này đều là bậc thấp, đáng . Hơn nữa, đại bộ phận các đời Chu Tước Tử đều lo sưu tập, lão tử cũng nỡ đến cướp. Ánh mắt Tư Đồ Nam lộ ra vẻ đáng tiếc. - Tư Đồ Nam, ngươi xem vật này là tiên bảo loại nào! Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, vỗ túi trữ vật, lấy Khu Thú Quyển ra cầm trong tay ném . Chiếc vòng này phịch tiếng hóa thành Xạ Thần Xa, dữ tợn bay về phía trước. Hồn Thú phía lập tức mở hai mắt, gào thét từ trong Xạ Thần Xa biến ảo mà ra, phát ra tiếng rít gào dữ dội. Sau khi Tư Đồ Nam nhìn thấy chiếc xe này lập tức ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó, hai mắt lại lóe lên sáng ngời. -Tiên bảo tuy chỉ là cấp thấp nhưng lại là loại pháp bảo cực mạnh gần tiếp cận đến trung giai. Tiểu tử, bảo bối trong tay ngươi tại sao lại nhiều như vậy! Hồn Thú này nếu vào tay người nào có đạo hạnh thâm sâu chừng có thể làm nó đạt đến trung giai! - Hai mắt Tư Đồ Nam trở nên sáng rực, lão nhìn chằm chằm vào Xạ Thần Xa, . -Cấp thấp sao? - Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. có ba cái Xạ Thần Xa, trước mặt chỉ là Hồn Thú nhất. Hai cái còn lại mạnh hơn rất nhiều lần, đặc biệt là cái cuối cùng lại càng mạnh đến mức kinh khủng. - Loại tiên bảo được tạo ra bằng linh hồn của tiên thú này năm xưa ta từng được xem qua trong số loại sách cổ, chỉ có tiên giới mới có thể làm ra được. Sau khi tiên giới vỡ tan, có số loại pháp bảo hầu như tuyệt diệt. Những pháp bảo còn lại tuy chỉ là cấp thấp nhưng lại khá giống pháp bảo trung giai, phải có ấn quyết đặc thù mới có thể sử dụng được. Nếu người nào miễn cưỡng sử dụng phát huy được uy lực chân thực của nó. Đáng tiếc! - Tư Đồ Nam than thở. Tận đáy lòng lão lúc này có chút bội phục Vương Lâm. Lão thầm nghĩ tiểu tử này tu vi cao nhưng pháp bảo lại có rất nhiều. Năm xưa khi mình còn như bây giờ, trong tay chẳng có kiện pháp bảo nào. Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam lúc lâu rồi lấy từ trong túi trữ vật ra cái ngọc giản. Thần thức khẽ động, sau khi lưu lại đạo ấn ký ở bên rồi ném cho Tư Đồ Nam. -Lão nhìn kỹ vật này ! Tư Đồ Nam nhận lấy ngọc giản. Thần thức của lão vừa đảo qua sắc mặt liền đại biến. Lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, : -Đây là…Ấn quyết để điều khiển tiên bảo này sao? -Đúng vậy! Sử dụng ấn quyết này có thể điều khiển Xạ Thần Xa. Hơn nữa ta còn có thể đảm bảo ấn quyết này là do chính người chế tạo ra nó lưu lại! - Vương Lâm gật đầu, như cười như nhìn về phía Tư Đồ Nam. Tư Đồ Nam lập tức thu hồi ngọc giản. Lão cười hì hì, : -Có phải ngươi muốn tặng Xạ Thần Xa này cho ta ? Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, tay phải kết ấn điểm về phía Xạ Thần Xa. Chiếc xe đột nhiên bắn ra đạo hắc mang rồi tạo thành cái Khu Thú Quyển bay về phía Vương Lâm. …………… Liễu Mi vẫn xinh đẹp trước. Nàng vẫn mặc bộ đồ trắng toát giống chẳng khác gì tiên nữ. vào lúc này nàng nhíu chặt đôi mày thanh tú rồi trầm mặc câu nào. -Với thực lực của Chu Tước Tinh thể chống lại Tiên Di Tộc. Ngày hôm nay, Kiền Phong và Liễu Mi hai người các ngươi phải trải qua đợt khảo nghiệm sinh tử, sống hay chết phải dựa vào vận số của các ngươi! - Bóng lưng Chu Tước có chút gì đó đơn. Lão trầm giọng . Lúc này những luồng hắc vụ giống như những con sóng dữ gào thét lan ra ở bốn phương tám hướng bầu trời. Trong làn hắc vụ ở phía đông chỉ có người trung niên mặc áo xám giống như văn sĩ. chậm rãi bước từng bước tới trước người Chu Tước khoảng trăm trượng, sau đó dừng lại rồi bình thản : -Chu Tước! Tại hạ là Ngũ Tổ của Tiên Di Tộc! Trong làn vụ phía tây cũng ra người như vậy. Người này tuổi tác cũng lớn, nhìn qua thấy vẫn còn trẻ, cả người đầy những ký hiệu và ấn ký. Nhưng ấn ký của người này phải là màu đen, mà có màu vàng. Nếu có Vương Lâm ở đây đảo mắt qua là có thể nhận ra người này là ai. -Thiếu tộc trưởng Tiên Di Tộc, xin ra mắt Chu Tước Tử! - Người đó cũng bình thản . Trong luồng hắc vụ phía nam có ba người ra. Bọn họ cũng vượt tới trước mặt Chu Tước Tử khoảng trăm trượng. Cơ thể của hai trong ba người đó trạng thái hư ảo, họ lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Tước Tử. Người còn lại là với đôi mắt quyến rũ và tướng mạo xinh đẹp. Nàng liếc mắt nhìn qua Chu Tước Tử, khẽ cười: -Tiểu nữ là Tam Tổ Tiên Di Tộc, xin ra mắt Chu Tước Tử. Hai vị ở bên cạnh ta là linh hồn tổ tiên đời trước của Tiên Di Tộc. Hình bóng Vân Tước Tử dần dần xuất trong làn khói nồng đậm phía bắc. nhìn Chu Tước Tử, khẽ : -Sư huynh! Chu Tước Tử mạnh mẽ quay đầu rồi nhìn chằm chằm vào Vân Tước Tử, khẽ : -Ta phải gọi ngươi là Vân Tước Tử, hay là Nhị Tổ! Vân Tước Tử lắc đầu, : -Chỉ là cái tên gọi mà thôi, cứ tùy ý sư huynh! -Mọi người đều ra, như vậy chỉ còn lại duy nhất vị thập nhất diệp Thuật Chú Sư. Nhất Tổ! Ngươi cũng nên ra thôi! Trong mắt Chu Tước Tử chợt lóe lên hàn quang. ngầng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy luồng ánh sáng năm màu lấp lánh rồi ngưng tụ ở phía . hư ảnh toàn thân hầu như trong suốt chậm rãi ngưng tụ lại rồi chầm chậm hạ xuống. Hư ảnh nhìn về phía Chu Tước Tử, chậm rãi : -Chu Tước Tử! Cảm giác đau đớn đó đến từ sâu trong linh hồn, thể kháng cự lại được. Mặc dù là số tu sĩ tu luyện linh hồn cũng chỉ có thể xoa dịu cơn đau nhưng thể ngăn cản được. Những tu sĩ bỏ chạy, những người được chữa thương, tu chân giả mờ mịt biết nên làm sao đối diện với trận chiến, lúc này có người nào ngoại lệ, tất cả đều cảm thấy linh hồn đau đớn. Cảm giác đau đớn có rất nhiều loại, làm cho người ta đau khổ. Giống như chỉ cần thở ra hơi lập tức có thể làm người ta trở nên điên cuồng, nếu như chỉ cần mạnh thêm chút làm người ta tử vong. Trong thế giới của người bình thường, từ hoàng tộc cho đến phàm nhân, tất cả mọi người Chu Tước Tinh lúc này đều chấn động cơ thể. Thứ cảm giác đau đớn đó phân biệt thân phận, phân biệt phàm nhân hay tu sĩ. Bất cứ sinh mệnh được sinh ra trong vòng mấy vạn năm nay chạy thoát được. Ngoại trừ nhân loại, tất cả thực vật, động vật, thú toàn bộ Chu Tước Tinh vào lúc này đều bị bóng ma tử vong ám ảnh. Tất cả mọi vật đều mang theo nỗi sợ hãi mờ mịt trong tim giống như trời đất sắp sụp đổ. Khắp mọi nơi đại lục Chu Tước đám tộc nhân Tiên Di Tộc bay về phía Chu Tước Sơn lúc này cũng giống như vậy. Tuy bọn họ cảm thấy hơn, nhưng lại có loại cảm giác giống như bị người ta giữ chặt vận mệnh, chỉ cần bóp cái có thể vỡ nát. cường đại của Tu Tinh Chi Tinh vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Dù là Chu Tước Tử cũng cảm thấy hơi lạnh của cái chết. Lúc này lão đột nhiên hiểu ra. - ra Liên Minh Tu Chân ban thưởng Tu Tinh Chi Tinh, là như thế này… …. Giờ khắc này, những người truy kích cũng thể truy kích, người chạy trốn cũng thể chạy trốn. Toàn bộ Chu Tước Tinh giống như trở nên bất động, chỉ còn lại những tiếng hít thở nặng nề và nỗi sợ hãi sâu. Vân Tước Tử cũng cảm nhận được đau đớn, vẻ mặt lão đột nhiên khẽ biến. Mặc dù sớm có dự liệu nhưng lúc này tâm thân lão vẫn cảm thấy chấn động. Vẻ mặt Tam Tổ lại càng biến đổi ác liệt, lão nghiến chặt răng. Tuy vẻ mặt Nhất Tổ vẫn như thường nhưng trong lòng cũng đau khổ. Lão cảm thấy có chút hối hận. Tiên Di Tộc nên xuất trước thời hạn, đáng lý phải nghe theo lời Vân Tước Tử mà ôn hòa xử lý chuyện này để bồi dưỡng đời Chu Tước Tử tiếp theo, thầm khống chế mới là phương pháp tốt nhất. Nhưng lúc này tất cả đều muộn. Vẻ mặt Kiền Phong đứng bên cạnh Chu Tước Tử còn biến đổi lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Chu Tước Tử, trong đó lộ ra vẻ phẫn nộ. Còn Liễu Mi lại trở nên tàn tạ. Nàng nhìn về phía hư rồi cau mày chữ nào. điên cuồng trong mắt Chu Tước Tử từ từ biến mất rồi hoàn toàn trấn tĩnh. Nhưng trấn tĩnh đó lại lập tức biến mất, lão hít vào hơi sâu, cười ha hả : -Tu Tinh Chi Tâm vẫn chưa hoàn toàn vỡ vụn, nó vẫn từ từ tan vỡ. Khi nó hoàn toàn vỡ nát là thời khắc Tu Chân Chi Tinh sụp đổ. Vân Tước Tử! Cuộc chơi bắt đầu rồi. Để xem Tiên Di Tộc của ngươi có giành được Tu Tinh Chi Tinh trước khi mọi thứ sụp đổ . Nếu các ngươi có thể giành được, ta tin ngươi có phương pháp dùng Tu Tinh Chi Tinh để ngăn cản quá trình sụp đổ. Đến lúc đó lão phu cho ngươi Chu Tước Tinh. Nhưng nếu ngươi giành được, hoặc giành được nhưng có phương pháp ngăn chặn, phải cùng chết với lão phu thôi. Lão xong tay phải vỗ về phía sau. Toàn bộ Chu Tước Tinh lập tức phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Những thanh rung chuyển trời đất, bão cát nổi lên khắp bốn phía, mặt đất bắt đầu lung lay. Ngay sau đó, giữa những tiếng chấn động vang trời Chu Tước Sơn đột nhiên chia ra làm hai. con đường đen kịt đột nhiên ra trước mặt mọi người. -Chu Tước mộ được lão phu mở ra. Vân Tước Tử! Cuộc chơi bây giờ được bắt đầu! Quy củ trong Chu Tước mộ ngươi cũng biết, Vấn Đỉnh trở xuống tùy ý, nhưng tu sĩ Vấn Đỉnh lại thể vào! - điên cuồng trong mắt Chu Tước Tử lại trở nên nồng đậm. Nhất Tổ nhìn chằm chằm vào Tu Tinh Chi Tâm từ từ tan vỡ, ánh mắt lão chợt lóe lên, muốn xuất thủ Vân Tước Tử lại lắc đầu rồi khẽ : -Vô dụng! Tu Tinh Chi Tinh và Chu Tước Tử vốn dung hợp thành thể. Dù lão lấy ra cũng có thể làm nó tan vỡ. Sở dĩ lão làm như vậy là muốn gây áp lực lên người chúng ta, để chúng ta tận mắt nhìn thấy cái chết đến trước mắt. Nếu ngươi xuất thủ mặc dù có thể giành được nhưng thể ngăn cản. Ta có thể khẳng định, với điên cuồng của bây giờ nhất định lập tức dẫn nổ Tu Tinh Chi Tinh. Nếu là ba tháng trước, sợ rằng cho chúng ta tư cách để tham dự trò chơi này mà trực tiếp dẫn nổ Tu Tinh Chi Tinh. Bây giờ cân nhắc cho chúng ta cơ hội cực kỳ khó khăn. Ôi! Nếu như năm xưa các ngươi nghe lời ta bây giờ tiến thối lưỡng nan thế này! Khi Chu Tước Sơn phân ra làm hai, Chu Tước mộ mở ra Kiền Phong là người đầu tiên hóa thành đạo cầu vồng rồi lập tức nhảy vào trong Chu Tước mộ. Liễu Mi trầm ngâm lúc rồi than tiếng, nàng là người thứ hai tiến vào trong ngôi mộ. Ánh mắt Vân Tước Tử chớp động rồi nhìn khắp bốn phía. Thiếu tộc trưởng Tiên Di tộc trầm mặc, lên bước rồi tiến vào trong Chu Tước mộ. Lúc này tộc nhân Tiên Di Tộc trong đám hắc vụ cuồn cuộn bầu trời xuất rất nhiều. Từ trong đó bay ra mấy người, ràng họ thông qua phương pháp đặc thù để nắm được chuyện này. Mấy người đó lập tức tiến vào trong Chu Tước mộ, trong đó có cả lão già lưng còng năm xưa tiến vào khe nứt gian truy sát Vương Lâm. Chỉ trong vòng ba ngày, tin tức Chu Tước mộ mở ra truyền khắp Chu Tước Tinh. Lúc này những chuyện có liên quan đến Tu Tinh Chi Tinh cũng được truyền ra bên ngoài với tốc độ nhanh chóng. vào trong Chu Tước mộ thu hồi mệnh hồn của mình lúc này trở thành chuyện quan trọng hàng đầu trong lòng tu sĩ. Những tu sĩ phân tán khắp nơi Chu Tước Tinh đều dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới Chu Tước Quốc. Họ muốn vào trong Chu Tước mộ. Nhưng Chu Tước mộ chịu ảnh hưởng hạn chế của Tu Tinh Chi Tinh, nếu số người ở bên trong vượt quá số lượng nhất định thể tiến vào được nữa. Mặc dù số người muốn tiến vào rất nhiều nhưng vào lại có rất ít. Chu Vũ Thái cũng là trong những người vào lượt đầu tiên. cùng là Tử Tâm, luôn đeo mạng che mặt. Ngày thứ tư, Vương Lâm và Tư Đồ Nam đến Chu Tước Sơn. Hình bóng của Chu Tước Tử biến mất Chu Tước Sơn chỉ để lại giữa trung khối Tu Tinh Chi Tâm càng ngày càng có nhiều vết nứt. Đám người Vân Tước Tử cũng biến mất thấy bóng dáng, cũng biết họ đến nơi nào rồi. Rất nhiều tu sĩ và tộc nhân Tiên Di Tộc bao quanh khắp bốn phía Chu Tước Sơn. Ánh mắt bọn họ chốc chốc lại nhìn về phía con đường đen kịt Chu Tước Sơn. Vào lúc này bọn họ cũng còn hứng thú để đánh nhau nữa. Vương Lâm nhìn lên con đường Chu Tước Sơn rồi chậm rãi đến. Tất cả tu sĩ Chu Tước Tinh đều tập hợp ở Chu Tước Quốc, mục đích của bọn họ đều giống nhau. Tiến vào Chu Tước mộ để thu hồi mệnh hồn! Hạn chế của Chu Tước mộ tạo thành bức tường ngăn số lượng lớn tu sĩ cao giai ở bên ngoài. Những người này đều là Hóa Thần kỳ, nhưng cũng có vài người Biến kỳ. Tuy chỉ có mười sáu người Biến nhưng mỗi người lại chiếm lấy vùng đất trống khác nhau, rồi lấp kín lối vào Chu Tước mộ. Những người này khi biết được tin tức Chu Tước mộ mở ra dựa vào khoảng cách ngắn nên chỉ mất mấy ngày chạy tới, nhưng bọn họ vẫn bị mất tư cách tiến vào trong Chu Tước Mộ. Số người tiến vào Chu Tước mộ trước bọn họ đạt đến con số cao nhất. Lúc này chỉ còn phương pháp duy nhất để vào là đợi bên trong có người chết, chết người được tiến vào người. Trong mười sáu người tu sĩ Biến, có người Biến hậu kỳ và ba người biến trung kỳ. Mười người còn lại đều là Biến sơ kỳ. Mười sáu người này phân tán ra khắp các lối vào, ánh mắt họ chốc chốc lại quét về phía con đường. Nếu có thanh quang lấp lánh và xuất sóng gợn bên trong mộ chắc chắn có người bỏ mạng. Vì có mười sáu người này tiến vào giữ cửa nên tất cả tu sĩ ở khắp bốn phía cũng dám tiến lên. Bọn họ đợi khi mười sáu người này vào trong mộ đến lượt mình tiến lên cướp đoạt tư cách vào Chu Tước mộ. Dù sao vào chỗ này cũng có cơ hội lấy được mệnh hồn của mình. Vì cơ hội nắm giữ sinh mạng mà bất kỳ người nào Chu Tước Tinh cũng phải nỗ lực. Người nào tu vi càng cao lại càng bắt buộc phải như vậy. Vương Lâm từ phương xa bay tới. Cả người mặc đồ trắng, nên nhìn thấy rất ràng. Đặc biệt là mái tóc của tung bay theo gió càng lộ vẻ phiêu dật. đường Tư Đồ Nam đem tất cả những hiểu biết của lão về Chu Tước mộ cho Vương Lâm biết. Đối với chuyến này trong lòng Vương Lâm cũng cảm thấy chắc chắn lắm. Chu Tước mộ so với những gì trước đây tưởng tượng còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
Chương 442+443: Người này là ai? “Nếu sử dụng khối ngọc giản Tư Đồ Nam đưa cho ta có thể rời khỏi Chu Tước mộ. Nhưng nếu như giành được Tu Tinh Chi Tinh thể rút mệnh hồn ra được. Tuy Tư Đồ Nam còn có biện pháp khác có thể làm cho tính mệnh của mình được đảm bảo, nhưng chưa đến nó quá phiền phức hơn nữa linh hồn lại trở nên tàn khuyết, có chút ảnh hưởng đến quá trình tu luyện sau này.” Vương Lâm từ từ đến gần. Đám tu sĩ ở bên ngoài Chu Tước Sơn hoặc tụm năm tụm ba khẽ thảo luận, hoặc mình ngồi xuống ngậm chặt miệng câu nào, hoặc ánh mắt lấp lánh đăm chiêu suy nghĩ những việc khác. Khi Vương Lâm đến, có số tu sĩ ngẩng đầu lên nhìn . Ánh mắt họ lóe lên rồi lập tức cúi đầu tránh ra tạo thành con đường. Tu sĩ ở bốn phía rất nhiều nhưng khi nhìn thấy Vương Lâm đều biến sắc rồi lui về phía sau. Vương Lâm xuyên qua đám tu sĩ rồi phóng thẳng về phía Chu Tước Sơn. Đúng lúc này, giọng kiêu ngạo đột nhiên từ phương xa truyền đến: -Dừng lại! thanh kia vừa truyền đến, đoàn người lập tức tản ra. Chỉ thấy cách Chu Tước Sơn trăm trượng có năm tu sĩ khoanh chân ngồi, trong phạm vi mười trượng quanh người bọn họ có bất kỳ tu sĩ nào dám tiến lên nửa bước. Năm người ở đây có ba nam ba nữ, thoạt nhìn thấy tuổi tác lớn. Trong nhóm người có thiếu phụ, thanh niên, cũng có lão già. Năm người đều là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn. Đặc biệt là lão già cơ thể uẩn hàm tia tiên lực, ràng đạt đến cảnh giới tôi luyện thân thể để đột phá lên Biến. Nhưng vì có nhiều tiên ngọc nên lão chỉ tôi luyện được bộ phận thân thể mà thể hoàn toàn tôi luyện triệt để. Nhưng chỉ cần như vậy, thực lực của lão già này mạnh hơn rất nhiều những tu sĩ Hóa Thần bình thường. Người lên tiếng lúc nãy là thanh niên ngồi bên cạnh lão già. Người này có tướng mạo đường hoàng, vẻ mặt tuấn, vừa nhìn qua thấy vẻ quang minh chính đại. Nhưng nếu nhìn kỹ lại thấy trong mắt người này tàng tia sáng kỳ dị. Điểm này nếu là người ngoài nhìn ra nhưng đối với Vương Lâm khác. Bởi vì có những giọt nước do Nghịch Thiên châu tạo ra mà tướng mạo vẫn giống như lúc bắt đầu tu tiên, nhưng thực ra lại là lão quái tu luyện mấy trăm năm. Vì vậy con mắt nhìn người của cũng hơn hẳn người thường, chỉ cần liếc mắt nhìn thấu. bình thản quét ánh mắt về phía người thanh niên, cơ thể ngừng lại mà tiếp tục thẳng về phía trước. Trong mắt người thanh niên lộ ra vẻ thận trọng, tiến lên bước, quát: -Đạo hữu! Đừng phá vỡ quy củ! Chỗ này là sư tôn ta đến trước, chờ đến khi các vị tiền bối Biến kỳ tiến vào đến lượt chúng ta. Nếu ngươi đến sau phải ra phía sau chờ! Ánh mắt Vương Lâm rơi người lão già tích lũy tiên lực ngồi giữa đám năm người. Lão già này mặc áo bào màu đen, cả người nhìn qua giống như bộ xương khô. Đặc biệt là đôi mắt… Trong mắt lão lấp lánh tia u quang chấn nhiếp tinh thần người khác. Lão nhìn về phía Vương Lâm nhưng ánh mắt lại lập tức trở nên ngưng trọng giống như hiểu ra được chuyện gì đó. -Sư tôn của ta là tôn giả Man Hoang Nam Minh… …. Người thanh niên kia thấy vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, bèn ra danh hiệu. -Câm miệng! Ánh mắt lão già chợt lóe rồi hét lên. Trong lúc tên thanh niên kia còn ngẩn người ra, lão già đứng thẳng người lên rồi cung kính ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, : -Tại hạ là Man Hoang Nam Minh, bái kiến tiền bối! Đệ tử của Nam mỗ hiểu chuyện, trong lời có gì mạo phạm mong tiền bối bỏ qua cho! Lão xong vội vàng lui sang bên tránh đường. Lão già vừa ra lời này, bốn người ở bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng tất cả đều đứng lên rồi cung kính lui ra. Vương Lâm hơi gật đầu với lão già rồi qua bên cạnh bọn họ tiến vào trong chu vi trăm trượng Chu Tước Sơn. Trong nháy mắt khi bước vào chỗ này, ngoại trừ lão già hóa thần hậu kỳ duy nhất, mười lăm con mắt còn lại lập tức ngưng tụ người giống như tia chớp. -Sư Phụ! Người này có tu vi thế nào? Chẳng phải là Biến lão quái sao? Nhưng vì sao đệ tử lại phát nửa điểm tiên lực người bọn họ? - Người thanh niên kiêu ngạo lúc nãy ở phía sau Vương Lâm truyền với lão già bên cạnh. -Tất nhiên ngươi nhìn ra, mà ngay cả vi sư cũng chỉ phát được khi vị tiền bối này đến gần. Tu vi của người này chỉ là Biến kỳ, mà còn là loại người tuyệt đối thể trêu chọc. Sau Biến hậu kỳ chính là Vấn Đinh! Chỉ có tu sĩ Biến hậu kỳ tiên lực trong cơ thể mới xuyên suốt toàn thân rồi chạy theo huyết mạch, nên nhìn qua thấy chút khác biệt nào. - Lão già kia truyền . Trong nháy mắt có mười lăm con mắt nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt của họ chợt lóe lên rồi thu hồi lại. Hai bên trầm mặc hồi lâu ai câu nào. Hành vi của bọn họ chính thức công nhận Vương Lâm có tư cách ngang bằng, có thể gia nhập vào trong nhóm mười sáu người được tiến vào Chu Tước mộ nhanh nhất. Vương Lâm về phía Chu Tước Sơn ngồi xuống ở lối vào rồi trầm mặc câu nào. ……….. Trong nháy mắt khi Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, người đàn ông trung niên Biến hậu kỳ duy nhất mở hai mắt ra, ánh mắt hết sức bình tĩnh có chút dao động nhìn về phía Vương Lâm, rồi bình thản : -Tằng Ngưu! Lời vừa dứt, mười lăm người tu sĩ Biến kỳ lập tức động dung, lại đảo mắt về phía Vương Lâm. Cái tên Tằng Ngưu có danh vọng chói sáng Chu Tước Tinh, hầu như tất cả tu sĩ đều biết đến. Nếu như trước đó cuộc chiến của và Hồng Điệp chỉ được lưu truyền trong đám tu sĩ Hóa Thần, những tu sĩ Biến vẫn chưa quá mức chú ý. Nhưng khi Lý Nguyên Phong chết, Cự Ma Tộc lão tổ cũng toái diệt, hai chuyện đại này lập tức làm cho đám tu sĩ Biến phải chú ý đến cái tên Tằng Ngưu. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường có chút biến hóa. nhìn về phía người đàn ông trung niên rồi nhàng : -Có phải bạn bè ? Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, sờ sờ đầu con khỉ ở bên cạnh, : - phải! - Vương Lâm thêm gì nữa mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh mắt người đàn ông kia chợt lóe lên, mỉm cười : -Nghị lực của Tằng đạo hữu lớn, với phương pháp Luyện Tiên Phản Nguyên khi rửa sạch phàm căn mạnh hơn rất nhiều so với người khác lấy phương pháp đọng để tiến lên Biến, rồi đợi đến khi Biến đến giữa hậu kỳ mới tẩy phàm căn. Nếu ta phải là tu sĩ Biến, người ngoài nhìn lại cho rằng Tằng đạo hữu đạt đến Biến hậu kỳ mà phải là Biến sơ kỳ như thực tế. -Tu sĩ Biến thử nghiệm loại phương pháp này cũng được nhiều lắm, thảo nào có thể giết chết Lý Nguyên Phong và lão tổ Cự Ma Tộc! - Vương Lâm nhíu mày, mở hai mắt ra nhìn về phía người kia, bình thản : -Có chuyện gì sao? Người đàn ông kia lắc đầu, : -! -Tại hạ tĩnh tu, xin đừng làm phiền! - Vương Lâm xong nhắm chặt hai mắt lại. Trong mắt người đàn ông kia lóe lên hàn quang, tay phải khẽ dùng lực bóp lên người con khỉ bên cạnh. Tiểu hầu kia lập tức lớn tiếng kêu gào, hai mắt nó hóa thành màu đỏ. Đúng lúc này, con đường vào Chu Tước mộ lập tức lấp lánh ô quang, con sóng thanh sắc từ bên trong chập rãi lan ra. Việc này chứng tỏ bên trong Chu Tước mộ có người chết và có thể tiến vào được rồi. Người đàn ông trung niên nhướng mày, nhìn sang Vương Lâm cái rồi đứng thẳng người lên về phía con đường. Hai con mắt đỏ hồng của tiểu hầu ở bên cạnh dần tiêu tán rồi hồi phục lại như thường, tuy vẫn còn phát ra ánh hồng quang nhưng lại kém hơn vừa rồi mấy lần. -Vương Lâm! Bây giờ ngươi nhận ra ta, nhưng ta lại biết ngươi! Chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau… Người đàn ông trung niên thầm trong lòng. Trong nháy mắt khi cả cơ thể tiến vào trong con đường, quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Lâm rồi khóe miệng lộ ra nụ cười trầm. Hai mắt Vương Lâm chợt lóe, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia khuất dần trong con đường tối. Người này chắc chắn từng gặp qua, nhưng nụ cười quỷ dị của đối phương khi quay đầu, lại làm sinh ra cảm giác quen thuộc. Nhưng suy nghĩ rất lâu cũng biết được rốt cuộc nhìn thấy nụ cười như vậy ở đâu. Sau khi hình bóng của người đàn ông trung niên biến mất, trong mười lăm người chỉ còn lại ba lão quái Biến trung kỳ, cơ thể của ba lão già này chợt lóe lên, rồi phóng thẳng về phía thông đạo, trong nháy mắt biến mất. Vẻ mặt của tất cả những người còn lại khẽ động rồi vội vàng phóng theo. ràng lúc này số người chết trong Chu Tước mộ rất nhiều, số người có thể vào cũng được tăng hẳn lên. Cơ thể Vương Lâm chợt lóe lên, đuổi sát theo phía sau mọi người rồi phóng thẳng về phía trước. Thanh quang dao động, tất cả hình bóng những người nhảy vào lập tức biến mất. Thanh quang lại lóe lên, người tu sĩ Biến sơ kỳ trong đám người đột nhiên bắn thẳng ra, phẫn nộ gầm lên tiếng rồi xoay người quay trở lại lối vào. khoanh chân ngồi xuống mà nắm chặt lấy nắm đấm.
Chương 444: Linh hồn vùng đất khô cằn. qua cánh cửa Chu Tước Sơn đến Chu Tước mộ, bên trong là thế giới hoàn toàn khác. Chu Tước Mộ rất rộng, tất cả đều được bao phủ trong sức mạnh kỳ dị của Tu Tinh Chi Tinh. Ngoại trừ cánh cửa vào Chu Tước Sơn còn phương pháp nào khác để phá bỏ được lực lượng kỳ dị này. Chu Tước mộ trải qua các thế hệ Chu Tước Tử, ngoại trừ uy nghiêm ra chỉ còn lại những điều thần bí. Chỗ này sau khi được thế hệ Chu Tước Tử đầu tiên bố trí chưa rộng lớn như bây giờ. Nhưng thời gian dần trôi qua, có thể là theo gia tăng của mệnh hồn, nơi đây xuất những sinh vật có sinh mệnh, rồi dần dà chúng phát triển ngày càng nhiều. Chu Tước mộ tồn tại bên trong Chu Tước Tinh, dần dần nó rộng hẳn ra rồi tạo thành núi non sông ngòi, tạo thành trời đất. Dù ai đến chỗ này cũng phải giật mình kinh hãi. Thân ảnh Vương Lâm xuất ở nơi nào đó trong Chu Tước mộ, chỗ đứng là mảnh đất khô cằn, từng luồng khói đen từ mặt đất bay thẳng lên bầu trời. Bầu trời đầu có màu xanh thẳm nhưng lâu lâu lại có những tia chớp xẹt qua. Thi thoảng những chùm sáng bảy màu chốc chốc lại xuất . cái khe giống như con giao long thường xuyên lóe lên mà xé toạc cả bầu trời. Những dao động của loại pháp thuật cường đại nào đó chiếu rọi khắp trời đất, làm cho bầu trời lúc sáng lúc tối. Vương Lâm xuất mảnh đất khô cằn. Trong nháy mắt khi thân, thần thức của đảo qua chu vi mấy vạn dặm cũng chỉ thấy những mảnh đất khô cằn mà thôi. Từng luồng khói đen nhàng bay từ dưới mặt đất lên. Trong khoảnh khắc, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, rồi đưa mắt nhìn về phương xa. -Tư Đồ Nam từng phạm vi của Chu Tước mộ cũng lớn và được chia ra làm hai phần trong ngoài. Ở vị trí trung tâm bên trong là mộ của các thế hệ Chu Tước Tử, Tu Tinh Chi Tinh cũng ở chỗ đó. Bên ngoài tuy lớn như bên trong nhưng chỉ cần đảo thần thức qua là có thể tra xét được hoàn toàn. Ở bên ngoài có tòa tế đàn, chỉ qua tế đàn mới tiến vào được bên trong. -Nhưng bây giờ dựa theo những gì mình thấy nơi đây lớn hơn những gì lão rất nhiều! Bên ngoài Chu Tước mộ thể đảo thần thức qua lần là tra xét toàn bộ được, lại càng thể tìm được cái tế đàn kia. Vương Lâm nhíu mày, ngồi xổm xuống sờ sờ lên mảnh đất khô cằn dưới chân, tia nóng chợt truyền vào tay. - Lớp đất khô cằn nơi đây chứa linh lực của thuộc tính hỏa, nhưng cũng phải do tu sĩ đấu pháp tạo thành mà giống như hỏa linh được sinh ra cách tự nhiên. - Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, cơ thể khẽ động rồi bay thẳng về phương xa. -Trong phạm vi mấy vạn dặm này cũng chỉ có mình ta. Vậy ràng tất cả những người tiến vào đây có điểm đặt chân cố định, mà bị phân tán cách hỗn loạn. Trong đầu Vương Lâm lên rất nhiều suy tính. dùng tốc độ cực nhanh bay về phương xa như tên bắn. vừa mới rời , mặt đất khô cằn lập tức ra đôi mắt lấp lánh thanh quang, trong đó lộ ra những tia sáng kỳ dị. Nó nhìn về phía hình bóng của Vương Lâm rời khỏi, sau đó nó lại chìm sâu vào trong mảnh đất khô cằn rồi biến mất. Vương Lâm dùng tốc độ nhanh nhất bay đến vùng biên giới của mảnh đất khô cằn. Đúng lúc này, đột nhiên Vương Lâm ngừng lại, lui về phía sau như đạo lưu tinh. -Ầm! Trong nháy mắt khi Vương Lâm lui về phía sau, ngọn lửa màu xanh đột nhiên yên lặng xuất ở chỗ vừa đứng, nó cao như người bình thường. Trong nháy mắt khi ngọn lửa xuất nhiệt độ bốn phía tăng nhanh. Hơi nóng khuếch tán ra khắp bốn phía làm cho những làn khói đen bốc lên từ mặt đất lập tức tản ra. Nhưng những làn khói đen này lại vặn vẹo giống như du hồn, tuy nó bị tản ra nhưng chỉ trong nháy mắt biến thành những làn khói mỏng rồi thay đổi phương hướng. Nó bay lên bầu trời nữa mà chui hết vào trong ngọn lửa màu xanh kia. Lúc này trước mặt Vương Lâm đột nhiên xuất tượng kỳ quặc. Chỉ thấy những làn khói đen bốc lên trong chu vi vạn dặm đều điên cuồng bay về phía ngọn lửa màu xanh rồi dung nhập vào bên trong. Từ ngọn lửa màu xanh nhanh chóng tỏa ra rất nhiều hắc khí. Hắc khí tản ra bên ngoài giống như những cành cây được mọc ra ngọn lửa. Vương Lâm nhanh chóng lui về phía sau, trong mắt hàn quang chợt lóe lên. Tay phải khẽ chạm vào túi trữ vật, tiên kiếm lập tức xuất trong tay. chém thẳng về phía trước chút do dự. đạo kiếm mang giống như vầng trăng lập tức được ngưng tụ giữa đất trời, giống như cơn lốc gào thét phá phóng thẳng về phía ngọn lửa màu xanh. Lúc này những làn khói đen ở bên ngoài ngọn lửa màu xanh lập tức ngưng tụ lại, rồi dung hợp lại cùng chỗ tạo thành cái khiên cực lớn chắn ở phía trước. -Ầm! tiếng nổ long trời lở đất từ tấm khiên vang lên. Tấm khiên lập tức tiêu tán. Lúc này, kiếm mang cũng thu nửa lại lao thẳng vào làn khói đen. Nó lóe lên rồi trực tiếp chém vào ngọn lửa. vết rách có kích thước khoảng chừng cánh tay xuất ngọn lửa, những làn khói từ bên trong bay ra. Ngọn lửa kia đột nhiên lóe lên, rất nhiều hắc khí trong mảnh đất khô cằn điên cuồng bay ra rồi trong nháy mắt lấp đầy vết nứt. Lúc này, hình dáng ngọn lửa theo dung hợp của hắc khí dần thay đổi rồi hóa thành dáng người. Đây là đứa trẻ mà nhìn qua khoảng chừng tám chín tuổi, cả người nó tỏa ra những luồng khói đen, hai mắt lại càng đen kịt. Nó nhìn Vương Lâm rồi khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ. -…Được…, ở lại chơi đùa với ta… …. Từ khi Vương Lâm chém xuống đến khi ngọn lửa hóa thành hình dáng đứa trẻ, tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong khoảng thời gian cực ngắn. lạnh lùng nhìn đứa trẻ trước mặt. Thoáng nhìn cũng biết nó phải là vật, mà do những luồng linh lực cực nóng trong mặt đất biến hóa thành hỏa linh. Loại sinh vật này phải dễ giết, chỉ cần còn mảnh đất vật này vĩnh viễn tồn tại. -Cút! - Vương Lân lạnh lùng , cơ thể khẽ động rồi lóe lên bay ngang qua muốn rời khỏi chỗ này. - được … …. Đứa trẻ vung tay phải về phía trước, mảnh đất dưới chân Vương Lâm lập tức nổ lên ầm ầm rồi dựng lên bức tường cao khoảng trăm trượng ngăn cản trước mặt Vương Lâm. Vương Lâm nhíu mày, cơ thể lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ. Khi ra ở bên ngoài mấy vạn dặm rồi rời khỏi mảnh đất khô cằn kia. Đứa trẻ kia bay tới bên rìa mảnh đất khô cằn. Nó đứng ở đó nhìn về phía Vương Lâm. Nhưng nó lại dám tiến về phía trước, ràng vùng đất khô cằn mới là phạm vi di chuyển của nó. Nó nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, hắc khí lượn lờ mặt. Đặc biệt là đôi mắt nó đen kịt cách quỷ dị. Đột nhiên nó kêu lớn lên tiếng, sau đó cơ thể lập tức bay lên rồi giang rộng cánh tay ra. Rất nhiều hắc khí từ trong cơ thể nó lập tức điên cuồng bay ra giống như con giao long, sau khi bay ra hắc khí lập tức từ bốn phương tám hướng bay vào trong mảnh đất khô cằn. Từ trong mảnh đất khô cằn có phạm vi mấy vạn dặm đột nhiên truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, mảnh đất bắt đầu chuyển động cách quỷ dị rồi chậm rãi di chuyển về phía trước. Vương Lâm nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn đứa trẻ rồi cũng gì mà xoay người phóng thẳng về phía trước. Đứa trẻ kia thấy Vương Lâm chạy càng ngày càng xa, nét mặt lộ ra vẻ nôn nóng. Nó liên tục hét lên, tốc độ vận chuyển của hắc khí bên trong cơ thể lập tức trở nên nhanh hơn, tốc độ di chuyển của mảnh đất khô cằn cũng ngày càng nhanh. Nhưng ràng tốc độ đó thể so sánh được với Vương Lâm. Đứa trẻ thấy hình bóng của Vương Lâm biến mất ở phía chân trời, bụi khói mặt nó lại càng trở nên nồng đậm. Nó ngửa mặt lên trời hét lớn tiếng, cơ thể nổ ầm cái rồi tiêu tán giữa trung. Ngay lập tức nó lại hóa thành ngọn lửa màu xanh mà chui vào trong mảnh đất khô cằn. Mảnh đất khô cằn lập tức giống như con sóng dữ cuồn cuộn tuôn trào, sau đó nó lập tức điên cuồng kéo dài ra phía trước. Nó phải là di chuyển, mà giống như được kéo thẳng về phía trước thành đường thẳng tắp. Con đường phóng thẳng về phía trước với tốc độ thể tưởng tượng nổi, giống như thân cây liên tục lớn lên rồi điên cuồng kéo dài ra. Vương Lâm phóng , đột nhiên trong mắt lóe lên hàn quang. quay đầu lại nhìn thấy mặt đất xuất con đường giống như con giao long điên cuồng đuổi theo. Có ngọn lửa xanh ở đầu con đường, bên lấp lánh đôi mắt quỷ dị của đứa trẻ. -Muốn chết! Kiếm mang của Vương Lâm lúc nãy chứa tiên lực. Nhưng lúc này tay trái của vuốt lên túi trữ vật rồi lấy ra khối tiên ngọc. hút cái, tiên lực lập tức điên cuồng tuôn vào trong cơ thể. Hai mắt chớp động ánh sáng, tay phải cầm tiên kiếm rồi chậm rãi nâng lên. Tiên lực tràn vào trong tiên kiếm làm nó phát ra những đạo ánh sáng màu tím chói mắt. Đột nhiên, Vương Lâm chém thẳng xuống bên dưới.
Chương 445: Mộ Dung Vân. Tiên kiếm chém xuống giống như thiên uy, kiếm mang chứa tiên lực nên uy lực mạnh mẽ hơn rất nhiều lần. Nó hóa thành đạo tàn ảnh lóe ra tiên kiếm rồi phóng thẳng xuống. Trong những tiếng nổ ầm ầm phá vỡ gian, kiếm mang lóe lên rồi trực tiếp chém lên mảnh đất khô cằn điên cuồng phóng đến. -Ầm! Trong nháy mắt khi kiếm mang rơi mảnh đất khô cằn mặt đất lập tức chấn động, từng đạo vết nứt nhanh chóng xuất trong những tiếng kêu két két. Những vết nứt điên cuồng lan rộng ra, trong nháy mắt con đường do mảnh đất khô cằn hóa thành xuất rất nhiều vết nứt ở tất cả các vị trí. -Vỡ! - Vương Lâm khẽ . Ầm tiếng, con đường do mảnh đất khô cằn tạo thành, kéo dài mấy vạn dặm lập tức sụp đổ, rất nhiều mảnh đất khô cằn hóa thành những khối đất tung ra khắp bốn phía. Đúng lúc này cổ lực lượng kỳ dị từ trong những mảnh đất bị vỡ truyền ra. tiếng kêu thảm thiết, yếu ớt từ đằng xa sau lưng Vương Lâm truyền lại, ngay sau đó lại là tiếng cười cực kỳ vui vẻ. Tiếng cười này tuy có bất kỳ câu nào theo nhưng rơi vào trong tai Vương Lâm lại nghe thấy ràng có câu: -Có người chơi với ta rồi… …. Vẻ mặt Vương Lâm trở nên trầm rồi nhìn vào mảnh đất trong tay, vừa đảo thần thức qua phát có thứ lực lượng nào đó ngăn cản thần thức. Vương Lâm nhíu mày, tiên lực trong cơ thể xoay chuyển, thần thức của lập tức dung nhập vào bên trong tiên lực rồi hóa thành tiên thức đảo xuống. Ngay lập tức, phá vỡ được cấm cố ở bên , tiên thức lập tức vào bên trong mảnh đất vỡ. Trong nháy mắt khi thần thức tiến vào trong khối đất, thanh giống như gương vỡ vang lên trong đầu Vương Lâm. Ngay sau đó khối đất lập tức xuất vết nứt rất , ngọn lửa màu xanh ra trong lòng bàn tay Vương Lâm. Vương Lâm nhìn ngọn lửa, cơ thể đột nhiên chấn động. -Mệnh hồn! Đây là mệnh hồn của phàm nhân, bên trong chứa tia hỏa thuộc tính. Người nào có mệnh hồn này thể tu tiên, chỉ có thể làm người phàm nhân. -Trong mảnh đất khô cằn kia, tất cả đều do những viên đất này tạo thành, mỗi viên đất là cái mệnh hồn. Nơi đây chắc chắn đều là mệnh hồn của những người phàm nhân thể tu tiên. Mà đứa bé kia là do rất nhiều mệnh hồn dung nhập lại với nhau rồi tạo thành cái linh thể thống nhất…Thảo nào tiên kiếm thể tiêu diệt được nó! Sắc mặt Vương Lâm lại càng trở Hnên trầm. nhìn ngọn lửa màu xanh rồi đặt nó vào trong viên đất. Khi mệnh hồn tiến vào trong đất, những vết nứt khối đất lập tức khép lại rồi khôi phục lại như lúc ban đầu. Vương Lâm vung tay phải về phía trước, khối đất kia còn bị ràng buộc lập tức lóe lên rồi rơi xuống bay như tên bắn về phía mảnh đất khô cằn ở phương xa. -Tư Đồ Nam mệnh hồn ở bên trong Tu Tinh Chi Tinh nhưng vì sao ta vừa mới tiến vào chỗ này gặp được mệnh hồn…Mệnh hồn của ta có phải cũng ở trong cơ thể loại sinh vật như vậy … …. - Vương Lâm chau mày rồi bay thẳng về phía trước. Chu Tước mộ quá lớn. Sau khi Vương Lâm rời xa mảnh đất khô cằn, liền lấy tốc độ nhanh nhất rồi nhắm chuẩn phương hướng mà bay như tên bắn. Địa hình bên trong Chu Tước mộ cũng có gì khác biệt so với bên ngoài, cũng có núi có sông. Linh lực trong đây càng nhiều, so với bên ngoài đậm đặc hơn rất nhiều lần. Cho dù số môn phái có Tụ Linh Trận cũng đạt đến hiệu quả như thế này. Ba ngày sau, Vương Lâm chẳng khác gì đạo lưu tinh bay như tên bắn dưới tầng trời. Ba ngày qua ngừng lại mà cứ bay thẳng vào sâu bên trong với tốc độ cực nhanh. Nhưng cũng trong ba ngày qua mặc dù thần thức của Vương Lâm vẫn tản ra nhưng lại tìm được giới hạn cụ thể nào. Lúc này bay vùng đồng bằng có rất nhiều cỏ xanh. đảo mắt nhìn xung quanh nhưng thể thấy được điểm cuối của nó ở đâu. Trong ba ngày này chưa nhìn thấy người tu sĩ nào! phi hành, đột nhiên vẻ mặt Vương Lâm khẽ động. xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy ở phía chân trời có hai đạo cầu vồng gào thét và bay đến như tia chớp. Đó là hai người tu sĩ nam nữ. Hai người vừa nhìn thấy Vương Lâm lập tức ngừng lại. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, khẽ động tâm niệm rồi che dấu tu vi để người ta nhìn thấy tưởng là tu sĩ vừa mới Hóa Thần. Hai đạo thần thức đảo qua, sau khi tra xét Vương Lâm lúc hai người kia mới yên tâm rồi chậm rãi bay về phía . Khi hai người bay đến cách Vương Lâm vài trăm trượng dừng lại. Nếu nhìn từ bề ngoài hai người kia tuổi tác cũng cao. Nam là người thanh niên mặc chiếc áo màu xanh có vài chỗ cũ nát, thậm chí còn có vài vệt máu biến thành màu đen. ống tay áo của có cái đồ án kỳ dị, ràng là tiêu chí đệ tử của tông phái nào đó. Còn người nữ lại có chút xấu xí. gương mặt nàng có rất nhiều lổ , nếu như ban đêm để phàm nhân nhìn thấy chắc chắn họ tưởng nàng là quỷ hình. Mặc dù gương mặt đẹp nhưng nàng lại có thân hình rất động lòng người. Nàng mặc bộ đồ trắng cực kỳ sạch . Nếu người ta nhìn thấy khuôn mặt nàng chắc chắn cảm thấy thích thú. Hai người bọn họ dừng lại trước người khoảng trăm trượng. Người thanh niên liền ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, lớn: -Tại hạ Mộ Dung Vân, xin hỏi cao tính đại danh của đạo hữu là? - Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, mỉm cười : -Tại hạ là Thanh Mộc! Cái tên Thanh Mộc ngày trước được Vương Lâm sử dụng khi mới tiến vào Luyện Hồn Tông. Vương Lâm vừa liếc mắt qua nhìn tu vi của nam nữ trước mặt. Người thanh niên là Hóa Thần trung kỳ còn người nữ là Hóa Thần sơ kỳ. Tu vi của hai người này nếu ở bên ngoài Chu Tước mộ cũng được tính là cường giả phương. Nhưng ở trong đây đặc biệt là sau khi tiến hành cuộc đào thải lớn ràng vẫn còn yếu. Bọn họ có thể vào đây, có lẽ khi Chu Tước mộ mở ra cả hai ở trong Chu Tước Quốc nên là nhóm đầu tiên tiến vào. Nếu với tu vi của hai người bọn họ mà đến sau khi Chu Tước mộ mở, chắc chắn đến lượt để hai người bọn họ vào. Mộ Dung Vân cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, : -Tu vi của đạo hữu, hình như vừa mới Hóa Thần phải ? ở bên cạnh người thanh niên nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt nàng lộ ra tia lạnh lùng. Vương Lâm mỉm cười, : -Đúng vậy! Tại hạ vừa mới Hóa Thần. Mộ Dung Vân lại cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần nữa, khi trong lòng khẳng định đối phương là Hóa Thần sơ kỳ mới thầm thở phào nhỏm, : -Đạo hữu, nơi đây rất nguy hiểm. Hay chúng ta với nhau, nhiều người cơ hội thu được mệnh hồn tăng lên. Vương Lâm trầm ngâm lúc, : -Nghe lời đạo hữu , hình như có thể nắm chắc khả năng thu được mệnh hồn sao? Vương Lâm vừa ánh mắt vừa lóe lên. Mộ Dung Vân cười ha ha, : -Thanh Mộc đạo hữu biết đấy thôi, tại hạ thuộc nhóm đầu tiên vào nơi đây, tận mắt nhìn thấy Kiền Phong và mấy vị bát diệp Thuật Chú Sư của Tiên Di Tộc làm sao để tiến vào được bên trong Chu Tước mộ. Nếu chẳng phải tu vi của ta đủ, lúc này chắc chắn cũng vào bên trong Chu Tước mộ rồi. -Sao? Vương Lâm mỉm cười : - biết đám người Kiền Phong làm sao vào đó được? Mộ Dung Vân cười cười thần bí, : -Ta chỉ có thể cho Thanh Mộc huynh biết, khi vào bên trong tế đàn, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ tìm cái gì đó rất lâu, cuối cùng lại từ bên trong tế đàn vào. Nhưng vị trí tế đàn vô cùng hẻo lánh, hơn nữa lại rất nguy hiểm. Nhóm chúng ta nhiều người cùng nhau vào chắc chắn có cơ hội lớn hơn. Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, liếc mắt nhìn qua người này rồi mỉm cười gật đầu. -Đừng nhiều lời, thôi! Khi Vương Lâm và Mộ Dung Vân chuyện với nhau, ở bên cạnh Mộ Dung Vân đột nhiên lạnh lùng . Sau khi xong, cơ thể nàng khẽ động rồi bay thẳng về phía trước. Mộ Dung Vân quét mắt nhìn bóng lưng của kia rồi lắc đầu thầm : -Nhìn bóng lưng đúng là tuyệt đại giai nhân, đáng tiếc... .... xong, liền ôm quyền với Vương Lâm rồi vội vàng lên đường đuổi theo. Vương Lâm sờ sờ cằm rồi chậm rãi theo sau hai người bọn họ. Lâu lâu lại đưa mắt nhìn Mộ Dung Văn, đặc biệt chú ý đến đồ án cổ tay áo và những vệt máu chuyển thành màu đen áo người này. Trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm. -Mộ Dung đạo hữu! biết ở chỗ tế đàn kia rốt cuộc có nguy hiểm gì? - Trong lúc phi hành, Vương Lâm bình thản . Trong mắt Mộ Dung Vân lên tia sợ hãi, hít vào hơi sâu, : -Ta chỉ đứng từ xa nhìn thấy hai vị bát diệp Thuật Chú Sư Tiên Di Tộc bỏ mạng ở chỗ đó. Ngoài ra còn có hai người tu sĩ Biến lão quái chết ở đó. Đến khi bọn họ chết ta cũng nhìn thấy bất kỳ địch nhân nào! Trong mắt Vương Lâm lộ ra tia như cười như , mang theo nụ cười châm chọc như có như : -Vận khí của Mộ Dung Vân đạo hữu cũng tồi.