Chương 410: biến. Hành trình tìm kiếm thúc thúc của Chu Như vẫn tiếp tục. Nàng biết vì sao thúc thúc rời nàng mà . Nàng muốn tìm được Vương Lâm hỏi cho nguyên nhân. Lúc này, ở đỉnh ngọn núi, xung quanh thân thể Vương Lâm xếp vô số tiên ngọc có trong túi trữ vật. khoanh chân ngồi ở chính giữa, thu lại hết thảy tạp niệm trong lòng, toàn tâm đả tọa thổ nạp. Lúc này, Vương Lâm tu vi đạt tới Hóa Thần viên mãn, ý cảnh cũng đạt tới viên mãn, kế tiếp muốn Biến! Biến, đối với bất luận tu sĩ nào mà , đều là mục tiêu theo đuổi mãi mãi phai mờ. khi Biến, là có thể khiến cho ý cảnh thực chất hóa, uy lực của nó đạt tới trình độ thể tin nổi. Ngoài ra, càng có thể hấp thu tiên lực, vung tay lên thần thông pháp thuật chứa tiên lực, uy lực của nó vô cùng vô hạn. Ở thời kỳ thượng cổ, trước khi tiên giới sụp đổ, tu sĩ Biến kỳ cũng bình thường. Nhưng giờ, dưới tình huống tiên ngọc rất thưa thớt, tu sĩ Biến kỳ liền có thể trở thành bá chủ phương. Điều mấu chốt từ Hóa Thần đến Biến chính là do tiên ngọc nhiều hay ít, tiên ngọc càng nhiều tiên khí càng dày đặc, khả năng Biến thành công cũng lại càng lớn. Đương nhiên, tu sĩ đột phá Biến kỳ cũng có quan hệ rất lớn với ý cảnh. Nếu ý cảnh thể viên mãn vậy cuộc đời này có ngày Biến. Lĩnh ngộ đối với thiên đạo càng là trong những điểm quan trọng của tu sĩ đột phá Biến kỳ. Ý cảnh của Vương Lâm viên mãn, lĩnh ngộ đối với thiên đạo cũng người khác có chút khác biệt. từ sau khi nhìn thấy sứ giả thiên đạo luân hồi ngờ là cổ thần, trong lòng đối với thiên đạo có chút hoài nghi. Thiên đạo là cái gì… Lý giải trong lòng Vương Lâm trước đây thiên đạo chính là pháp tắc. Giống như tịch diệt pháp tắc vận hành ở trong thiên địa, nó giống như luật pháp trong phàm nhân. ai có thể thay thế được thiên đạo, người tu chân chẳng qua cũng chỉ là nghịch thiên mà , thoát khỏi bàn tay khống chế của thiên đạo mà thôi, rất ít người cho rằng mình có thể thay thế cũng như khống chế được thiên đạo. Nhưng giờ, sau khi thấy được cổ thần, lý giải của Vương Lâm đối với thiên đạo sinh ra chút biến hóa vi diệu. trước mắt có bí , bí này rất lớn, với lý giải của trước mắt thể tham ngộ toàn bộ tường tận. - Thiên đạo… Thú vị! Vương Lâm hai mắt bình tĩnh, lóe ra tia sáng ngời. hít sâu, mở ra lỗ chân lông toàn thân, toàn lực hấp thu tiên lực bên trong tiên ngọc xung quanh. Vương Lâm tiên giới lúc trước thu được lượng lớn tiên ngọc. Những tiên ngọc này, lúc này trở thành nhân tố quyết định để tiến quân vào Biến. Lúc này, tiên lực nồng đậm bắt đầu khởi động điên cuồng chui vào trong cơ thể Vương Lâm. So sánh với mấy lần hấp thu tiên lực lúc trước, lúc này đây, thân thể của chịu đựng đau đớn cũng hơn rất nhiều. Tiên lực chui vào trong cơ thể điên cuồng đè ép linh lực vốn tồn tại trong cơ thể . Hai cỗ sinh lực khác nhau, giống như thủy hỏa bất dung, lấy thân thể của làm chiến trường, triển khai sinh tử chém giết. Linh lực trong cơ thể Vương Lâm cực kỳ khổng lồ. Khi mới bắt đầu, tiên lực chảy vào nhiều lắm, dưới tấn công của linh lực lập tức tán loạn. Nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều tiên lực chảy vào trong cơ thể, lúc này, linh lực chậm rãi thể chống lại. Tổng lượng linh lực mặc dù vẫn vượt quá tiên lực vô số lần. Nhưng về chất nó cũng kém tiên lực nhiều lắm. tia tiên lực tương đương với toàn bộ linh lực của tu sĩ Kết Đan kỳ. Kể từ đó, linh lực tự nhiên liên tục bị đẩy lùi. Tu sĩ Hóa Thân kỳ chuyển hóa trở thành Biến kỳ linh lực trong cơ thể có hai loại biến hóa. Thứ nhất, linh lực bị bài trừ ra bên ngoài cơ thể tán loạn còn, trong cơ thể tồn tại duy nhất chính là tiên lực. Kể từ đó, thân thể tiến hành thay đổi cuối cùng, sau đó đột phá Hóa Thần, trở thành Biến. Loại phương pháp này tương đối đơn giản, cũng là phương pháp được đại đa số tu sĩ lựa chọn. Chẳng qua như vậy lãng phí toàn bộ linh lực, sau đó còn cần lần nữa thổ nạp hấp thu, có chút phiền toái , quan trọng là tu vi ở Biến sơ kỳ ổn định. Đồng thời, loại phương pháp này, cần tu sĩ sau khi đột phá Biến kỳ bế quan trăm năm để điều tức thân thể. Loại phương pháp thứ hai, chính là luyện hóa linh lực, làm cho chất của nó có thể đạt tới trạng thái bình đẳng với tiên lực. Phương pháp này rất khó, cần ngừng luyện hóa. Chỉ khi nào thành công, như vậy ở trong Biến sơ kỳ chiếm cứ ưu thế lớn, cần bế quan điều tức có thể đạt tới trình độ của người khác sau trăm năm bế quan. Chỗ tốt của loại phương pháp thứ hai là giảm bớt trăm năm bế quan điều tức, ở tốc độ tu luyện tự nhiên đề cao rất nhiều. Vương Lâm lựa chọn chính là loại phương pháp thứ hai. Dù sao, có thời gian bế quan trăm năm. Linh lực trong cơ thể bị tiên lực đè ép chậm rãi ngưng tụ tại đan điền. Trong kinh mạch bên ngoài đan điền tràn ngập tiên lực, đây là quá trình cải tạo thân thể. Tiên lực giống như cối xay, từng chút đem linh lực phía trước trong cơ thể Vương Lâm ma diệt, chuyển hóa từ đó dung nhập vào bên trong tiên lực. Quá trình này tương đối thong thả, chớp mắt qua ba tháng. Vương Lâm từ đầu đến cuối cũng chưa động. Tiên ngọc xung quanh , lúc này có hai phần ba biến thành màu xám, lại có ít vỡ vụn. - đủ… Vương Lâm mở bừng hai mắt. Trong mắt giống như có tiên khí lượn lờ, cả người thoạt nhìn giống như tiên nhân, lộ vẻ xuất trần. Tiên ngọc của Vương Lâm, mặc dù so với tích lũy của nhiều đại phái cũng tuyệt đối ít nhưng lúc này thoạt nhìn còn xa mới đủ Biến. Cải tạo trong cơ thể mới chỉ được phần trăm, linh lực bị đè ép cũng chưa dung hợp toàn bộ. - Chẳng trách tu sĩ Biến kỳ thưa thớt. Khi Biến cần tiên lực, cho dù là ít đại phái chỉ sợ cũng chịu nổi, chẳng trách… - Vương Lâm thào tự . Lão tổ Cự Ma tộc dốc lực toàn tộc, hơn nữa còn có số tiên ngọc do Sất Hổ đem về từ tiên giới, lúc này mới khiến lão tổ Biến thành công. Đây chính là kết quả năm đó khi Cự Ma tộc di chuyển tới Chu Tước tinh trong tộc dự trữ lượng lớn tiên ngọc. thực tế lão tổ Cự Ma tộc vốn ở rất nhiều năm trước có thể đạt tới Biến, lúc đó tiên ngọc quá ít cho nên mới kéo dài đến bây giờ. Phải biết rằng tiên ngọc cũng chỉ sử dụng khi Hóa Thần đột phá Biến. Tu sĩ sau khi đạt tới Biến kỳ tác dụng của tiên ngọc lại rất nhiều, đấu pháp cần dùng, chữa thương cần dùng, thậm chí luyện bảo cũng cần tiên ngọc. Nghe đồn, muốn đạt tới Vấn Đỉnh kỳ càng cần lượng tiên ngọc gấp vạn lần khi Biến, mới có thể đạt được. Thậm chí Vấn Đỉnh lại càng cần số lượng thể tưởng tượng. Toàn bộ tu chân giới, nơi có thể có tiên ngọc chỉ có tiên giới. Nhất là sau khi tiên giới sụp đổ, tiên mạch tiêu tan, số lượng tiên ngọc cực kỳ hữu hạn. Do đó, độ trân quý của tiên ngọc tự nhiên có thể tưởng tượng được. Ở tu chân giới bây giờ, thời gian càng về sau này, tu sĩ cao giai lại càng thưa thớt, càng khó tu luyện. tháng sau, tất cả tiên ngọc của Vương Lâm đều vỡ vụn, còn tồn tại chút xíu tiên lực, thể ngừng việc hấp thu. - Tiên ngọc bảo tháp chứa lượng lớn tiên lực. Nhưng ta nếu đáp ứng Chu Dật tiền bối giúp người bảo tồn tiên thi thể đánh chủ ý với bảo tháp… Vương Lâm trầm mặc chút, đứng lên, nhìn về phương xa. Thần thức của vừa động, lập tức quét ngang quá nửa Nguyệt tinh, ngưng tụ hoàn toàn phần trăm tiên lực, thần thức của cũng trở lên cường đại hơn chút. Truyện " - Trong Luyện Hồn Tông chắc là có ít tiên ngọc… Hơn nữa trong các tông phái khác, nhất định cũng có tồn dư… thể làm gì khác hơn là cướp đoạt ít. Biến, ta nhất định phải đạt tới. Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, thân mình bước về phía trước, biến mất tại chỗ. Chu Như cưỡi ở người Tiểu Bạch vô tình qua bình nguyên, đập vào mắt là gian nhìn thấy giới hạn. - Để ta mình ở trong này, chính biết làm gì, thực bực mình. Chu Như cầm trong tay trái cây hung hăng cắn miếng. - Tiểu Như nhi… thanh quen thuộc truyền đến tai Chu Như. Chu Như ngẩn người, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy phía sau nàng cách đó xa xuất thân ảnh của Vương Lâm mỉm cười. - Thúc thúc, người đâu, để ta mình ở lại. Chu Như ánh mắt đỏ lên. Ở trong mắt Vương Lâm, nàng trước sau đều là đứa , nhàng vỗ vỗ đầu của Chu Như, ánh mắt Vương Lâm lộ ra tia phức tạp, sau đó mỉm cười : - Thúc thúc làm chút chuyện, tại xử lý xong. Tiểu Như nhi, nhớ cha mẹ ? Ta mang con về nhà… Chu Như lau nước mắt mặt, cao hứng : - Phải rời khỏi rồi sao, tốt quá, tốt quá. Vương Lâm nhìn Chu Như, tận mắt nhìn đứa này từ bé lớn lên, giống như Đại Ngưu trước đây. Vỗ túi trữ vật, bảo tháp bay ra, rơi ở bên, Chu Như sau khi nhìn thấy bảo tháp, lập tức bật miệng : - Thúc thúc. Ta còn nhớ trước đây khi còn bé suýt nữa chết đói ở bên trong… Vương Lâm tay phải khẽ phất, lập tức đại lượng trái cây Nguyệt tinh xuất chồng chất vào trong bảo tháp. Đợi sau khi Chu Như và Tiểu Bạch tiến vào bảo tháp, Vương Lâm thu hồi pháp ánh mắt nhìn lên bầu trời. Lúc này điểm đen dần dần xuất , cuối cùng hóa thành Văn Thú. Nó rít gào tiếng, dừng ở bên người Vương Lâm lộ vẻ vui sướng. Xúc tu lớn ngừng dụi lên người Vương Lâm, hiển nhiên cực kỳ nhớ nhung. - thôi, chúng ta về nhà! Vương Lâm vỗ vỗ Văn Thú, thân mình nhảy lên lưng của nó. Văn Thú rít tiếng, thân thể khẽ động bay về phía chân trời. Ở trong tinh , Vương Lâm lấy ra Tinh La Bàn, thu hồi Văn Thú, bay nhanh về phía Chu Tước tinh. - Tiên ngọc, ta muốn tiên ngọc! Vương Lâm ánh mắt chớp động, Tinh La Bàn tốc độ cực nhanh, bay như tia chớp về Chu Tước tinh. Nguyệt tinh và Chu Tước tinh vốn xa nhau, với tốc độ của Tinh La Bàn nửa tháng sau Chu Tước tinh ở ngay trước mắt. Truyện " - Hả! Vương Lâm ngồi Tinh La Bàn đảo qua Chu Tước tinh đột nhiên nhướng mày. ở Chu Tước tinh cảm giác được cỗ khí tức cường đại. Khí tức kia phát ra từ thực vật do hắc vụ tạo thành. - Đây là… Tiên Di tộc!! Ánh mắt Vương Lâm hàn mang chợt lóe lên, theo Tinh La Bàn hóa thành đạo lưu tinh xông xuống Chu Tước tinh Phá vỡ cương phong của Chu Tước tinh, Tinh La Bàn lấy tốc độ như tia chớp đáp xuống. Trong tầm mắt của , ở cách đó xa có hơn mười tu sĩ liều chết chém giết. Trong đó có người biết.
Chương 411: Cố nhân. - Vương Trác… Vương Lâm ánh mắt sững lại. Thân hình khẽ động lao xuống nhanh như sấm đánh. Bộ dạng của Vương Trác mặc dù thoạt nhìn như lão giả tang thương nhưng Vương Lâm liếc mắt cái vẫn nhận ra . Trong lòng Vương Trác dâng lên từng trận bi ai. Dọc đường, hơn mười người bọn họ chết hơn nửa. Chiến đấu như vậy, ở trong mấy năm nay gần như mỗi ngày đều có thể gặp phải, đường xuống, bóng ma tử vong càng ngày càng đậm. Mấy tu chân quốc xung quanh lần lượt tiêu vong, hoặc là diệt quốc, hoặc là biến thành nước phụ thuộc Tiên Di tộc. Tam cấp tu chân quốc cũng phải chiến trường chính của Tiên Di tộc. Chẳng qua chỉ là nơi bọn họ bồi dưỡng kinh nghiệm chiến đấu cho tộc nhân bậc thấp mà thôi. Chu Tước quốc đối với Tam cấp tu chân quốc cũng quá để ý, chỉ phái ra ít tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. Nhưng theo kéo dài của trận chiến, cuối cùng Chu Tước quốc rút ra toàn bộ sứ giả ở Tam cấp tu chân quốc, chính thức bỏ qua bọn họ. Ở trong mắt Chu Tước quốc, tu sĩ Nguyên kỳ ở trong trận chiến này là bé đáng kể. Vương Trác cười thảm nhìn người đồng môn bên cạnh lại bỏ mình. Nhìn bốn người đối phương tu vi ràng đều tương đương với Kết Đan hậu kỳ nhưng lại trực tiếp xuất sát chiêu, mà đường truy đuổi với thái độ đùa cợt. Đúng lúc này, đột nhiên từ chân trời phương xa xoẹt qua đạo lưu tinh, đó tản mát ra từng trận khí tức khó có thể tưởng tượng. Bốn tên Tiên Di tộc kia thất kinh lập tức nhìn lại. Gần như trong nháy mắt lưu tinh kia biến mất, người mặc đồ trắng tóc dài phiêu tán, chỉ vài bước từ phía xa đến trước mắt. Bốn người Tiên Di tộc lập tức sắc mặt đại biến. Bốn người bọn họ lập tức nhận thấy được, người nam tử áo trắng này có cỗ khí tức khiến bọn họ cảm giác run rẩy. Khí tức này, chỉ có Thuật Chú sư thất diệp trong tộc mới có thể có được. Truyện " - Biến… người trong bốn người Tiên Di tộc run rẩy . kinh hô tiếng, hai lời xoay người bỏ chạy. Ba người kia đều theo sát sau đó. Vương Lâm ánh mắt lạnh như băng, tay phải vỗ túi trữ vật, Văn Thú bay ra, đợi Vương Lâm phân phó lập tức rít gào tiếng nhanh như tia chớp đuổi theo bốn người. Từng trận kêu thảm thiết vọng lại, bốn người lập tức chết thảm trở thành mỹ thực của Văn Thú. Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức khiến đám người Vương Trác trợn mắt há mồm. Vương Lâm xoay người, nhìn Vương Trác, khẽ cười : - Vương Trác, ngươi nhận ra ta ? - Tiền bối… Người… Ngài là… Vương Trác ngẩn người chút lập tức nhận ra Vương Lâm chính là người Hóa Thần ở Hằng Nhạc sơn trước đây. Vương Lâm lắc đầu, : - Nhiều năm như vậy gặp, ngươi tới Kết Đan hậu kỳ. Mà thôi, ta giúp ngươi lần, giúp ngươi Kết ! xong, tay phải Vương Lâm khẽ động, cách đặt tại mi tâm của Vương Trác. Phong ấn trong đầu Vương Trác lập tức bị đánh tan. Ký ức của kiếp trước giống như hồng thủy bao phủ . thân mình nhoáng lên , dường như đột nhiên trở lại thời quá khứ. Vương Lâm lãnh đạm nhìn qua mấy người đồng môn của Vương Trác. Những người này tu vi toàn bộ đều là Kết Đan sơ kỳ, chỉ có người Kết Đan hậu kỳ. Ở trong cơ thể người này có linh chủng năm đó Vương Lâm lưu lại. - Các ngươi muốn nơi nào? Vương Lâm hỏi. Người có linh chủng là lão giả. ở dưới ánh mắt của Vương Lâm, thân mình lập tức run rẩy, vội vàng : - Hơn mười người vãn bối phụng mệnh tương trợ nước láng giềng. Đáng tiếc nước láng giềng địch lại Tiên Di tộc, rơi vào trong tay giặc. Chúng ta đường giết về, chuẩn bị chạy về Triệu quốc. Vương Lâm tay phải vỗ túi trữ vật, quả ngọc giản xuất trong tay, lưu lại tia ý cảnh rồi đưa cho lão giả kia, bình thản : - Cầm lấy vật này, có thể đảm bảo các ngươi trở về Triệu quốc bình an, . Lão già như lấy được chí bảo, kích động liên tục vâng dạ. Ở trong mắt vật ấy chính là tính mệnh. Vương Lâm tay phải vung lên, cách bắt lấy Vương Trác, chợt lóe cái biến mất tại chỗ. Lão giả hít sâu hơi, hướng về chỗ Vương Lâm vừa biến mất cung kính bái lạy. bái này, là thành tâm thành ý, có nửa điểm tạp niệm. - Sư thúc, vị tiền bối kia là ai? trung niên nam tử bên cạnh cẩn thận hỏi. Lão giả mắt lộ vẻ hồi ức, hạ giọng : - Là người Triệu quốc ta, tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất. - Tu sĩ Hóa Thần kỳ… là người Triệu quốc? Trung niên nam tử kia hít hơi lãnh khí. - Ha ha, tên của ngươi hẳn là nghe qua… Lão giả thân mình vừa động bay về phương xa, còn lại mấy người đồng môn lập tức đuổi theo. - Vương Lâm, tên của gọi là Vương Lâm! Hai chữ “Vương Lâm” vừa ra, kể cả mấy người đồng môn của đại hán kia ở bên trong nhất thời thân thể run lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. Ở Triệu quốc tu chân giới, cái tên Vương Lâm này đại biểu cho sát khí ngập trời, là đại biểu cho hồi hạo kiếp ngày trước. ngày đó, máu chảy thành sông, mặt đất Triệu quốc bị máu tươi nhiễm hồng. Những thứ này khiến tất cả mọi người thể quên. Cho đến ngày nay, hạo kiếp Đằng gia năm đó vẫn truyền lưu ở Triệu quốc tu chân giới, luôn luôn được khắc sâu ở trong lòng mọi người. Thậm chí trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi. Ở ngọn núi, Vương Trác chậm rãi tỉnh lại. Trong nháy mắt mở hai mắt, lộ ra tia mờ mịt, mờ mịt này chậm rãi tiêu tan. Cuối cùng, ánh mắt bình thản trở lại, nhìn bóng dáng màu trắng bên cạnh đứng thẳng trong gió. - Vương Lâm… thanh chua xót từ trong miệng Vương Trác truyền ra. - Vương Trác. Vương Lâm xoay người mỉm cười nhìn lại. Vương Trác nhìn Vương Lâm, ký ức kiếp trước cứ quẩn quanh trong đầu , cuối cùng ngừng lại ở thời điểm thê tử của chết trong lòng mình, sau đó than tiếng. - Cám ơn.... Vương Lâm lắc đầu : - Vương gia nhà ta ngày xưa giờ chỉ còn lại mỗi ta và ngươi, cần gì cảm ơn...... - Ngươi .... Tu vi của ngươi giờ đạt tới đâu rồi, có phải là .... Biến rồi? Vương Trác do dự chút, . - Biến chưa. Vương Lâm nhìn về phía xa. - Thời gian trôi mau, thoáng cái qua bao nhiêu năm, ta tới giờ vẫn còn nhớ ngày đó ở Hằng Nhạc phái, ta và ngươi... Ôi.... Vương Trác than khẽ. - Vương Trác, mấy năm gần đây Chu Tước tinh xảy ra chuyện gì, Tiên Di tộc vì sao lại xuất ? Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hỏi. Vương Trác sửng sốt : Truyện " - Ngươi biết sao? Vương Lâm lắc đầu, : - Gần bảy năm nay ta ở Chu Tước tinh. Vương Trác trong lòng chấn động. Vương Lâm hời hợt như vậy nhưng vào tai nghe như sấm động bên tai. ở Chu Tước tinh, tu vi của Vương Lâm có thể đạp phá hư ..... Vương Trác hít sâu hơi, đem mọi chuyện gần đây mà biết ra toàn bộ. Ánh mắt Vương Lâm thủy chung vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nổi sóng. Tiên Di tộc xâm lấn, cơ hồ toàn bộ tu chân quốc cấp ba bị chiếm đóng. Tu chân quốc cấp bốn khó giữ nổi, Chu Tước tinh toàn lực chống cự, nhưng vẫn liên tiếp bị đầy lùi. Thi tông ra mặt toàn lực trợ giúp Tiên Di tộc. Tu chân quốc cấp bốn có năm nước lần lượt phản bội. Cả Chu Tước tinh bị Tiên Di tộc chiếm nửa. - Nghe đồn Tiên Di tộc năm đó đưa ra chín người, giờ có năm người bại lộ thân phận. Còn lại bốn người chưa ai phát ra, chỉ biết là họ nhất định có địa vị cực cao trong tu chân quốc cấp năm. Vương Trác chậm rãi . Vương Lâm trầm mặc. thể ngờ được, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi lại có thể xảy ra biến cố trọng đại như vậy. - Luyện Hồn Tông.... Vương Lâm hít sâu hơi. muốn lập tức trở về Luyện Hồn Tông, xem trong Luyện Hồn Tông có xảy ra biến cố gì hay . Phần lớn những chuyện Vương Trác biết đều là nghe đồn, cũng ràng lắm, do đó cũng biết tin tức gì của Luyện Hồn Tông. - Vương Lâm, ngươi có thể quay về Triệu quốc chuyến, giải nguy cho Triệu quốc...... Vương Trác trầm mặc chút, chậm rãi . - Hơn nữa Vương gia chúng ta vẫn còn có hậu nhân, những năm gần đây ta vẫn thầm chiếu cố. Hy vọng trong trận chiến này phàm nhân bị liên lụy. Chẳng qua ta lúc trợ chiến ở nước láng giềng có nghe tiên di tộc khắp nơi tìm kiếm những đứa trẻ có linh căn. Ta lo lắng hậu nhân nhà ta nếu có người có linh căn bị tiên di tộc chú ý. Đáng tiếc ta nhiều năm trở về, biết là có người nào có linh căn hay . Triệu quốc ở Chu Tước tinh, trong đêm mưa như trút. Ngoài đô thành ở nhân gian Triệu quốc, chiếc xe ngựa phóng nhanh . - Giá, giá! đại hán đầu trọc ngồi xe ngựa, chiếc roi trong tay quất mạnh, quát to. Vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau. Con ngựa bị roi quất đau đớn, hí dài tiếng, tốc độ tăng hẳn lên. - Mẫu thân, chúng ta phải đâu? Từ trong xe truyền ra tiếng non nớt của trẻ con. - Mẫu thân mang con tới nhà thờ tổ. Ở chỗ đó Ngọc nhi mới có thể được an toàn. tiếng ôn nhu êm tai trả lời đứa bé, trong tiếng này cũng mang theo lo lắng. - Mẫu thân! Hôm qua, con cũng Tam hoàng tử đọc sách, với con, Triệu quốc rất nguy cấp....... Hình như có tiên nhân đánh nhau. Mẫu thân, chuyện này là sao? Đứa bé tên Ngọc nhi lại hỏi. - Ngọc nhi, con nghỉ ngơi , nên hỏi nhiều nữa. Bên trong xe ngựa truyền ra giọng hùng hậu của nam tử. Bên trong chiếc xe có ba người, hai vợ chồng và đứa bé. Nữ tử mặc cung trang, nhan sắc động lòng người, khóe miệng còn có nốt ruồi mỹ nhân, trông càng quyến rũ. Nam tử thân mặc mãng bào (1), tướng mạo uy nghiêm, giận mà uy, hiển nhiên là cỗ khí chất có được do nhiều năm ở vị trí cao. (1): Y phục quan lại có thêu hình con vật giống rồng, chỉ kém rồng có cái vuốt. Về đứa bé nọ tầm sáu bảy tuổi, khuôn mặt nhắn hồng hào, da dẻ trắng trẻo như ngọc, cực kỳ đáng . Bên trong xe ngựa lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng đại hán đầu trọc đánh xe thúc ngựa bên ngoài và tiếng mưa rơi lên mái lộp bộp. Ngọc nhi nhu thuận dạ tiếng, dường như mệt, dựa vào lòng nữ tử dần dần chìm vào giấc ngủ. - Vương gia, Ngọc nhi nó.... Vành mắt nữ tử trong xe ngựa đỏ lên, thốt lên lời. Nam tử than , chậm rãi : - Tiên nhân trong kinh thành cũng rời , trở lại môn phái nghênh chiến. Lần này xâm lấn Triệu quốc là mấy vị dị tộc cường đại. giờ tiên nhân triệu quốc bại trận, toàn bộ tụ tập lại chỗ. Nữ tử lau khóe mắt, nhìn đứa trẻ trong lòng, giọng : - Những người đó vì sao lại muốn tìm kiếm trẻ quanh vùng ..... Nam tử hít sâu hơi, cười khổ : - Đêm hôm qua ta mật đàm cùng hoàng thượng mới biết, những người này muốn tìm những đứa trẻ có tư chất, sợ rằng họ có mưu đồ lớn hơn. Ôi, nếu tằng tổ còn sống tốt rồi.
Chương 412: Dư bảo. Nữ tử kia ánh mắt sáng lên, : - Tằng tổ chính là kỳ nhân, mấy vị cung phụng khi nhìn thấy người đều phải cung kính. Đáng tiếc, lúc này cũng tìm thấy lão nhân gia người. - Tằng tổ (ông cố) lúc này sợ là cũng rất khó chiếu cố đến chúng ta. Tông phái của người cũng bị người dị tộc này xâm lấn. tại hết thảy hy vọng chỉ có nhà tổ… - Nam tử thở dài, ánh mắt dừng ở người hài tử bên cạnh. Trong thành, có ba hài tử bị người dị tộc mang , sinh tử chưa biết. Ngọc nhi là ca ca. May mà nam tử quyền thế ngập trời, lần này mới có thể mang hải tử chạy ra. - Vương gia, tổ trạch kia rốt cuộc có chỗ thần kỳ gì? - Nữ tử nhìn hài tử ngủ say, giọng . Nam tử trầm mặc giây lát, lắc đầu : - Ta cũng biết tổ trạch có gì thần kỳ. di huấn của tổ tiên lưu lại từng . Nếu Vương Thức nhất tộc ta gặp phải tai ương diệt tộc, có thể tiến vào tổ trạch, lấy máu huyết của bổn tộc mở ra vật phẩm, từ đó có thể giữ được tộc. Nữ tử kia ngẩn người, nàng và đối phương kết duyên phu thê nhiều năm nhưng chưa bao giờ nghe qua việc này. - Nghe … Trước kia khi Vương gia ta chưa vào kinh thành từng xuất tiên nhân cường đại hơn vô số lần so với tằng tổ. Tiên nhân kia pháp lực thông thiên, ai có thể kháng cự. Trong tổ trạch kia có vật năm đó người lưu lại… - Trong mắt nam tử lóe lên sáng ngời. - So với tằng tổ còn cường đại hơn… Ánh mắt nữ tử lộ vẻ khó có thể tin, : - Vị tổ tiên này, tại có thể còn sống ? Nam tử trầm ngâm chút, quá khẳng định : - Tằng tổ cũng có thể sống gần hai trăm năm. Nghĩ tới vị tổ tiên kia, thời gian sống dài hơn, tại hẳn là còn khỏe mạnh… Nữ tử ánh mắt sáng ngời, gấp rút hỏi: - Nếu vị tổ tiên này có thể trợ giúp chúng ta. Vậy Ngọc nhi an toàn rồi. Nam tử lắc đầu cười khổ, : - Đây chỉ là tin đồn, biết giả. thực tế rốt cuộc có người này hay , cũng ai biết. Tuy nhiên… - Nam tử chần chừ lát. - Làm sao vậy? - Nữ tử vội vàng hỏi. - Tuy nhiên theo điển tịch của Vương gia ta ghi lại. Triệu quốc hai trăm năm trước, bất kể là thế giới của tiên nhân hay là trong phàm nhân chúng ta, có gia tộc khổng lồ tồn tại, gia tộc này họ Đằng! - Đằng gia này, nghe ở thời điểm ấy, tất cả tiên nhân đều phải nghe lệnh. Trong phàm nhân hoàng đế nhìn thấy tộc nhân của bọn họ đều phải cúi đầu thi lễ. - Đằng gia này vốn là kẻ địch của Vương gia ta. - Thanh của nam tử quanh quẩn bên trong xe ngựa. - Sau đó, trong đêm, Đằng gia bị người diệt tộc, người trong tộc toàn bộ tử vong. Nghe , người diệt Đằng gia nhất tộc chính là vị tổ tiên kia. Tốc độ của xe ngựa cực nhanh, sau ba ngày đến trang viên. Trang viên lớn, hai trăm năm trước vẫn là thôn xóm. Sau đó được Vương gia mua lại, cai tạo lại bốn xung quanh, trở thành bộ dạng như tại. Sau khi xe ngựa dừng lại, đại hán đầu trọc kia mang theo vẻ mệt mỏi nhảy từ xe ngựa xuống, mở cửa xe, cung kính : Truyện " - Vương gia, tới rồi. Nam tử xuống xe, liếc mắt nhìn trang viên, mặt lộ vẻ hồi ức, hạ giọng : - Bổn vương khi còn trẻ từng theo phụ thân tới ở đây hơn năm. Thoáng cái qua ba mươi năm, nơi này có gì thay đổi. Nữ tử sau khi theo xuống xe ngựa, Ngọc nhi cũng mở to hai mắt, tò mò nhìn trang viên. - theo ta! Nam tử trầm giọng , về phía trước. Trong trang viên cũng có tạp dịch, lúc này chỉ có số lão nhân ngoài hoa giáp (hơn sáu mươi tuổi) ra nghênh đón. Những lão nhân này toàn bộ đều là những người mấy đời cúc cung tận tụy vì Vương gia. Bọn họ tất cả tuy rằng tóc hoa râm song hai mắt vẫn sáng ngời hữu thần. cái nhìn liền có thể khiến nội tâm người khác run lên. Đại hán đầu trọc kia chính là như thế. nhìn thấy mấy lão nhân này, nội tâm ngừng kinh hãi. Ở trong mắt , nơi này tùy tiện người ra tay đều có thể chiêu khiến phải chịu thua. Đột nhiên, ánh mắt của tập trung vào lão giả trong đó. Hơn nữa khi nhìn tay đối phương vài lần, nội tâm ngẩn ra, biết thân phận của lão giả này. Đối phương chính là đệ nhất cao thủ đỉnh cấp thời trong chốn võ lâm hai mươi năm trước. Truyện " Nam tử mặc mãng bào hai lời, dẫn mấy người mang theo thê nhi trực tiếp tiến vào chỗ sâu bên trong trang viên. Ở bên trong có gian phòng bình thường. - Cha, đây là tổ trạch của nhà chúng ta sao? - Ngọc nhi tò mò hỏi. Nam tử gật gật đầu, muốn chuyện. Đột nhiên từ phía xa truyền đến hồi tiếng sấm, ngay sau đó hai nam tử thân thể có số vị trí họa đầy phù văn đột nhiên xuất ở phía trang viên. người trong đó ánh mắt trầm nhìn lướt qua mấy người dưới lòng đất, bình thản : - Chạy trốn cũng rất nhanh. Nam tử sắc mặt đại biến, lập tức che ở trước mặt thê nhi, nhìn hai người kia, chua xót : - Hai vị tiên trưởng, các người và những người đó là chuyện của tiên nhân, cùng phàm nhân chúng ta vô can. Cần gì làm khó chúng ta. Những lão giả xung quanh tất cả ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm hai người . Người kia ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử cái, hai lời, tay phải cách chụp cái. Mục đích tới đây chính là vì hài tử có linh căn kia. Đúng lúc này, những lão nhân xung quanh đột nhiên hét lớn tiếng, đồng thời che trước người nam tử. Chỉ có điều thân thể huyết nhục của bọn họ ràng thể chống cự. Chỉ nghe mấy tiếng bịch bịch tức toàn bộ hộc máu, thân mình bị ném về bốn phía. Truyện " Nam tử sắc mặt đại biến, hai lời kéo thê nhi nhanh chóng lui lại phía sau, tiến vào tổ trạch. Sau khi tiến vào tổ trạch, mặt nam tử toát ra mồ hôi lạnh, hai mắt đỏ bừng. Ở bài vị phía trước ấn cái, lập tức xuất ngăn bí mật, lập tức cắn đầu lưỡi, lấy máu tươi vẽ phù hiệu lên cái ngăn. Phù hiệu này là vật mỗi người thừa kế gia tộc trong khắc khi trở thành gia chủ phải bắt buộc ghi nhớ ở trong lòng. Đúng lúc này, bên ngoài tổ trạch vang lên tiếng nổ, chỉ thấy vô số mảnh tường vỡ hóa thành tro bụi. Người có ánh mắt thâm trầm kia bước chân tiến tới. Nữ tử và hài tử đứng ở phía sau, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Lúc này, nơi nam tử mặc mãng bào vẽ phù hiệu đột nhiên lóe ra tử mang kỳ dị. Nháy mắt khối ngọc thạch từ trong ngăn bí mật bay ra. cỗ lực lượng kỳ dị lập tức bao phủ bốn phía. Người có ánh mắt trầm kia lập tức biến sắc. lui về phía sau mấy bước, ánh mắt vẻ thể tin nổi. Tên đồng bọn ở bên ngoài cũng cảm giác được lực lượng kỳ dị này muốn vào xem xét. Đúng lúc này, ngọc thạch đột nhiên lóe lên. Người có ánh mắt trầm lập tức kêu thảm tiếng, gân xanh toàn thân nổi lên, hai lời nhanh chóng lui về phía sau. Ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt sợ hãi. Ở phía khối ngọc giản kia cảm giác được cỗ khí tức hủy diệt. Cường độ của cỗ khí tức này cho dù là số tứ diệp thuật chú sư đều thể địch nổi. Đợi sau khi ngọc giản mở ra với tu vi của người này chắc chắn chết thể nghi ngờ. Chỉ thấy ngọc thạch chợt lóe lên, người có ánh mắt trầm kia phun ra ngụm máu tươi, thân mình đổ xuống bên ngoài tổ trạch, run lên cái lập tức bỏ mình. Đồng bọn của ở giữa trung muốn xông vào nhìn, ngẩn người giây lát hai lời lập tức xoay người bỏ chạy. ràng cảm nhận được, trong tổ trạch kia có cỗ khí tức căn bản là mình thể kháng cự. Chỉ có điều, chưa chạy được bao xa, liền đồng dạng ở dưới ngọc thạch kia lóe lên, lập tức phun ra ngụm máu tươi, rơi xuống đất bỏ mình. Cảnh tượng kỳ dị này khiến cho ba người trong tổ trạch lập tức giật mình kinh hãi. - Truyền thuyết là … Nam tử thào tự . Trong ngọc giản năm đó Vương Lâm lưu lại có tia Cực Cảnh. Với tu vi lúc đó của , tia Cực Cảnh này tu sĩ Nguyên kỳ gặp phải tất vong mạng. Lúc này, trong biên giới Triệu quốc dưới chân núi Hằng Nhạc, bên ngoài Thiên Đạo tông, tuyệt đại bộ phận tu chân giả của Triệu quốc đều tụ tập lại đây. mặt bọn họ đều lộ vẻ căm giận, nhìn về phương xa. trung ở trong tầm mắt của bọn họ chỉ có người! Người này toàn thân hơn nửa đều vẽ đầy phù văn. đứng ở nơi đó liền có cỗ khí tức cường đại bao phủ bốn phía. - Cái tu chân quốc này của các ngươi ngờ lại có hứng thú như vậy, toàn bộ tụ tập ở chỗ này. Chẳng lẽ ở nơi đây có pháp bảo gì có thể cải tử hoàn sinh cho các ngươi? Thanh khàn khàn từ trong miệng người kia truyền ra. hắc bào lão giả tóc trắng xóa từ ngọn núi Thiên Đạo tông bay ra. Lão nhìn chằm chằm người của Tiên Di tộc kia, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, trong miệng bình thản : - Ngươi có thể thử lần. Người nọ cười ha hả, ánh mắt chợt lóe, khí tức toàn thân điên cuồng tràn ra. Phù văn thân thể lập tức giống như sống dậy, toàn bộ run rẩy, cuối cùng rời khỏi thân thể hình thành con phù long bay múa xung quanh thân thể . - Có ý tứ, lão phu vốn phải chuyên môn đối phó những tu sĩ cấp thấp các ngươi, chỉ là ngang qua mà thôi. Tuy nhiên ngươi như vậy, ta ngược lại muốn xem rốt cuộc có pháp bảo gì có thể khiến các ngươi sợ hãi. Ánh mắt lộ ra tia khinh miệt. Lấy thân phận Lục diệp Thuật Chú Sư của ở Chu Tước tinh này chỉ cần gặp phải ít tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ liền có địch thủ. Hơn nữa, cho rằng ở trong Tam cấp tu chân quốc này có tu sĩ Hóa Thần kỳ tồn tại. Dưới bước, thân thể hướng về phái Thiên Đạo tông bước tới. Phù long xoay quanh thân thể lập tức truyền ra từng trận tiếng gầm thét, từ bên ngoài thân thể bay nhanh về phía Thiên Đạo tông. Phù long nhanh như tia chớp phá tiến đến. dưới Thiên Đạo tông tụ tập tất cả tu sĩ của Triệu quốc, đám ngừng thở, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Từ hai trăm năm trước Triệu quốc có tin đồn. người của Triệu quốc ở Thiên Đạo tông Hoá Thần lưu lại tượng gỗ coi như vật truyền thừa. Người có thể đạt được vật ấy liền trở thành trực hệ đệ tử của người này. Nơi cất giữ vật ấy có thần thức của người này thủ hộ. Nếu người vô duyên thể mở ra. Nhưng khi Triệu quốc gặp phải tai ương diệt tộc vật ấy có thể phát huy uy lực cường đại. Trong nháy mắt phù long kia bay đến, đột nhiên toàn bộ Hằng Nhạc sơn rung động mãnh liệt. Trong tiếng ầm ầm tượng gỗ từ đỉnh núi bay lên. Trong chốc lát khi tượng gỗ này xuất , Phù long bay đến tấn công lập tức run lên. Nam tử Tiên Di tộc hai mắt lập tức lộ ra ánh sáng kỳ dị. - ra còn có tia ý cảnh pháp bảo của tu sĩ Hoá Thần kỳ lưu lại. Chỉ là tu vi của tu sĩ Hoá Thần kỳ này quá thấp rồi. Cho dù đích thân tới đây, lão phu cũng có thể khiến táng mạng tại đây, huống chi là cái pháp bảo. Lão giả kia chậm rãi , ánh sáng kỳ dị trong mắt tan , lại lộ ra vẻ khinh miệt.
Chương 413: Thủy tổ. xong, tay phải điểm cái ở phía trước. Lập tức mấy con phù long rít gào nhanh chóng lao về phía địa phương kia, mang theo từng trận tiếng xé gió. Tu sĩ của Triệu quốc tụ tập ở đây đều ngẩng đầu, nhìn tượng gỗ chớp mắt. Tượng gỗ này ở trong mắt bọn họ, là nơi đặt hy vọng của bọn họ, là vật chí tôn của Triệu quốc. Chỉ thấy tượng gỗ kia chấn động rất , loé ra ánh sáng sáng ngời. Ngay sau đó, quầng sáng từ thân nó đột nhiên khuếch tán ra, va chạm với những con phù long kia. Ầm! Ầm! Vài tiếng nổ truyền đến, phù long phía giống như bị cuồng phong thổi qua. Những phù văn này lập tức chớp động ngừng, cuối cùng đại lượng phù văn ảm đạm. Mấy con phù long lập tức có hơn nửa biến mất giữa trời đất. Phù long còn lại chỉnh thể cũng rút rất nhiều. Tu sĩ của Triệu quốc thấy màn như vậy, lập tức trong mắt đều lộ vẻ hưng phấn. - Ồ? Vật này cũng có chút thú vị, huỷ đáng tiếc. Người Tiên Di tộc kia ánh mắt chợt loé, liếc mắt nhìn tượng gỗ kia cái, hai lời tay phải ở trước người vuốt cái. Lập tức trong hư huyễn hoá ra đám phù văn tản ra khí tức tang thương. Những phù văn này xoay quanh thân thể , người này thân mình khẽ động bước về phía trước. Tượng gỗ lại loé ra sóng gợn khuếch tán ra trung đụng tới phù văn bên ngoài thân thể người này, lập tức rung động kịch liệt, thể chống cự cuối cùng tiêu tan. Dưới bước người Tiên Di tộc kia vượt qua khoảng cách, tới bên cạnh tượng gỗ đỉnh Hằng Nhạc sơn, đại thủ chụp cái về phía tượng gỗ. Hào quang tượng gỗ lập tức chói mắt, đột nhiên khuếch tán ra bốn phía. Nhưng trong mắt người Tiên Di tộc này vẻ khinh miệt thuỷ chung mất. hừ tiếng, đại thủ lập tức đặt phía tượng gỗ. - Cho dù là chủ tử của ngươi đích thân đến, lão phu cũng thu liền thu như thường! Dưới trảo nam tử kia cầm tượng gỗ trong tay, sau khi nhìn thoáng qua, cười : - Đích là bảo bối. Nếu ngày sau có cơ hội, lão phu muốn nhìn chút tiểu bối lưu lại tượng gỗ kia. dưới Hằng Nhạc sơn Thiên Đạo tông mảnh vắng lặng. Tất cả tu sĩ đều trầm mặc , tượng trưng trong lòng bọn họ cứ như vậy bị người huỷ diệt. Mạt lộ của triệu quốc dường như thể thay đổi. - Xem phân lượng của vật này, lão phu làm khó các ngươi. Từ nay về sau, các ngươi trở thành nước phụ thuộc của Tiên Di tộc ta. So với cuộc sống dưới trướng Chu Tước quốc chắc chắn tốt hơn ít. Truyện " Người Tiên Di tộc kia trong mắt vẻ khinh miệt càng đậm, chậm rãi . - Tượng gỗ của ta, phải là vật có thể lấy. thanh bình thản từ trong hư truyền đến. Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh đột nhiên từ trong hư xuất . Người Tiên Di tộc kia vội xoay người nhìn về phía sau. nội tâm kinh hãi, với tu vi của , ngờ có người tới gần người cũng phát , lập tức lâm vào kinh hãi. Hai người từ trong hư xuất chính là Vương Lâm và Vương Trác. Trong nháy mắt hai người bọn xuất , tu sĩ Triệu quốc ở dưới Thiên Đạo tông lập tức có người nhận ra bộ dạng của Vương Lâm. - Thuỷ tổ! - Thuỷ tổ! tiếng hô hoán mang theo hưng phấn vang lên, từ trong miệng tuyệt đại bộ phận tu sĩ truyền ra, thanh này lớn. Trong nháy mắt giữa trời đất dường như chỉ còn lại thanh này. - Thuỷ tổ… Vương Lâm mỉm cười, hơi gật đầu. Tiếng hô hoán lập tức càng lên cao. Người Tiên Di tộc kia sắc mặt cực kỳ khó coi, vẻ khinh miệt trong mắt sớm biến mất, thay vào đó chỉ còn lại kiêng kỵ sâu. - Các hạ… mở miệng muốn chuyện, lập tức bị Vương Lâm cắt ngang. - Đem tượng gỗ của ta, cho ta! Thanh của Vương Lâm mặc dù bình thản, nhưng lại có cỗ khí tức cho phép nghi ngờ. Người Tiên Di tộc sắc mặt trầm. có chút nhìn thấu tu vi của đối phương, người này vừa nhìn xem giống như Hoá Thần hậu kỳ đại viên mãn. Nhưng nhìn kỹ, trong cơ thể đối phương ngờ dấu cỗ lực lượng kỳ dị. Cỗ lực lượng kỳ dị này từ miệng trưởng bối trong tộc nghe qua, đó là tiêu chí của tu sĩ Biến kỳ. Trầm mặc giây lát, hai lời tay phải phất, tượng gỗ lập tức vẫy ra bay về phía Vương Lâm. Trong nháy mắt Vương Lâm vươn tay bắt lấy tượng gỗ, người này ánh mắt phát lạnh, quát to: - Phù bạo! Trong khoảnh khắc tượng gỗ lập tức thoáng ra đại lượng phù văn. Những phù văn này phát ra u quang, ầm ầm nổ ra, hình thành đạo tấn công đặc biệt mạnh mẽ. Vương Lâm thần sắc như thường, tay phải điểm cái về phía trước, lập tức những phù văn bùng nổ này bị cỗ lực lượng vô hình bao phủ, trong nháy mắt bị giam cầm giữa trung, nén ép trở thành hình cầu bằng nắm tay. Trong hình cầu này mây khói lượn lờ, bao hàm lực công kích của tất cả những phù văn tự bạo sinh ra. Người của Tiên Di tộc sắc mặt đại biến. chẳng thể nào nghĩ tới, công kích của mình ngờ bị đối phương hoá giải dễ dàng như thế. - Biến… chua xót thào tự , hai lời xoay người bỏ chạy. biết với thực lực của mình, đối diện với tu sĩ Biến kỳ, tuyệt đối có phần thắng, chắc chắn chết thể nghi ngờ. - Xui xẻo, thuỷ tổ của cái Tam cấp tu chân quốc ngờ là lão quái Biến kỳ. Loại chuyện xui xẻo như vậy làm sao khiến ta gặp phải! Truyện " Người Tiên Di tộc kia nội tâm chua xót. muốn chạy trốn, đột nhiên trời đất tối sầm lại, chỉ nghe tiếng “rắc rắc”, khe nứt gian cự đại như có thể cắt ngang hư đột nhiên xuất ở phía sau chỗ người này lui lại. Người Tiên Di Tộc này kinh hãi, thân mình khỏi dừng lại. - Ta cho ngươi rồi sao? Vương Lâm ánh mắt bình thản quét qua người này, tay phải chụp lấy tượng gỗ, lưu lại đó thần thức mới của mình, sau đó ném cái, tượng gỗ này bay về phía xa, chìm vào trong Hằng Nhạc sơn. - Các hạ, dựa theo ước định giữa chúng ta. Tam cấp tu chân quốc các ngươi Chu Tước quốc buông tha, đổi lấy chúng ta tạm hoãn công kích tứ cấp tu chân quốc. Chẳng lẽ ngươi muốn bội ước phải ? Người Tiên Di tộc kia sắc mặt trầm, chậm rãi . Vương Lâm nhướng mày, : - Ai ước định với các ngươi? Chu Tước Tử sao. Người Tiên Di tộc kia ngẩn người, liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, : - Các hạ nếu là tu sĩ Biến kỳ, chắc hẳn biết Kiền Phong. Ước định này là Kiền Phong đại biểu Chu Tước Tử và thiếu tộc trưởng của ta cùng ký kết. - Kiền Phong… Vương Lâm ánh mắt ngưng lại, tên này nghe qua hai lần. lần là nghe từ miệng Liễu Mi, lần chính là tại. - Vớ vẩn! Vương Lâm lạnh giọng , tay phải nâng lên, điểm lên quang cầu giam cầm phù văn bạo tạc. Lập tức quang cầu kia chấn động, đột nhiên khẽ động hoá thành đạo tàn ảnh, bắn về phía người Tiên Di tộc. Nam tử Tiên Di tộc kia sắc mặt đại biến, hai tay vỗ lên trán. Lập tức phía mi tâm loé ra ánh sáng xanh, ngay sau đó gốc thực vật có sáu lá lập tức xuất , đột nhiên từ trong mi tâm lao ra, va chạm với quang cầu kia. Ầm! Người Tiên Di tộc thân hình bạo lui, miệng phun máu tươi. Nhưng thực vật phía mi tâm lại vẫn tổn thương. Ngược lại thanh mang càng đậm, chỉ có điều người này muốn ham chiến. Trong khi lui lại phía sau, tay phải ở trước người xoa cái, lập tức trong tay xuất mộc côn màu tím. Trong hư lập tức xuất từng đạo gợn sóng. nhảy lên xông vào trong gợn sóng kia. Mộc côn màu tím kia chính là cành của Luân Hồi thụ. Sau khi lấy bí pháp của Tiên Di tộc bào chế có thể kết nối với Luân Hồi tổ thụ, tiến hành truyền tống na di phạm vi lớn trong toàn bộ Chu Tước tinh. Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, chút hoang mang nâng tay phải lên, trong miệng : - Hút! Lấy trăm trượng xung quanh người Tiên Di tộc kia làm điểm trung tâm, lượng mây lớn ào ạt kéo đến, hình thành quang quyển cự đại. Quang quyển này nhanh chóng nén lại, trong nháy mắt chỉ còn ba trượng. Vương Lâm thuỷ chúng thần sắc như thường, cười : - Người của Tiên Di tộc, Vương mỗ giết còn ít sao. Phù chú chi lực, ngươi chính là cái này? Vương Lâm tay phải điểm cái ở trước ngực, lập tức ở phía sau xuất năm đoàn khí xám. Khí xám này chớp động, hoá thành năm cái phù văn màu xám, ngừng chớp động. Ở Nguyệt tinh khi Biến, Vương Lâm phát ở trong cơ thể biết khi nào xuất năm cỗ khí xám này, bình thường trong huyệt đạo toàn thân. Nó đối với thân thể chẳng những có hại, ngược lại mơ hồ có thể khiến linh lực lưu động càng thêm trôi chảy. Người Tiên Di tộc kia nhìn chằm chằm năm đoàn khí xám, sắc mặt tái nhợt. có thể cảm nhận được, ở khí xám này có khí tức của thuật chú sư lục diệp, ràng là do người trước mắt giết chết. Vương Lâm bình thản liếc mắt nhìn qua người này, tay phải cách chụp cái, lập tức quang quyển kia co rút lại trong phạm vi lớn. Người Tiên Di tộc kia kêu rên mấy tiếng, trong quang quyển toàn bộ thực vật lục diệp kia đều tan vỡ. Cuối cùng, theo quang quyển nhanh chóng co rút lại, người này lập tức bị đè ép thành đoàn huyết nhục. Truyện " Quang quyển tan biến, huyết nhục vỡ vụn, tiêu tán ở trong mảnh huyết vụ. Lấy thực lực tại của Vương Lâm, giết người này tốn chút hơi sức, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng cần sử dụng. Dù sao, giống với tu sĩ Hoá Thần kỳ, ý cảnh có tiên lực. lúc này bước chân vào Biến kỳ, chỉ cần đầy đủ tiên ngọc, bất cứ lúc nào cũng có thể Biến. Chẳng qua, số lượng tiên ngọc quá mức ít ỏi. Vương Lâm nhìn chỗ người Tiên Di tộc kia chết, mắt lộ vẻ trầm ngâm. - Chu Tước Tử ngờ lại có hiệp nghị với Tiên Di tộc, việc này có chút kỳ dị… Còn có Kiền Phong kia… Vương Lâm ánh mắt loé lên.
Chương 414: Cự phú. Tất cả tu sĩ dưới trong Thiên Đạo tông nội tâm lúc này vô cùng kích động, đều dùng ánh mắt khác thường ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm. Truyện " Vị lão giả tóc trắng trong Thiên Đạo tông kia, lúc này ra khỏi đám người, cúi đầu sâu với Vương Lâm, cung kính : - Vãn bối Thiên Đạo tông Trần Phong Khiếu, tham kiến thủy tổ. - Tham kiến sư tổ! Lão giả kia vừa dứt lời, lập tức tất cả tu sĩ của Triệu quốc đồng thời cùng cung kính , thanh này lớn, truyền ra xa xa. Truyện " - Ta phải thủy tổ của các ngươi. Vương Lâm lắc đầu . Lão giả hít sâu, cung kính : - Lão nhân gia người chính là thủy tổ của tất cả người tu chân Triệu quốc. Điểm này, hai trăm năm trước khi người ở Thiên Đạo tông Hóa Thần tồn tại, còn xin thủy tổ nên chối từ. Vương Lâm than , nhìn thoáng qua mặt đất của Triệu quốc. Nơi này, là nơi sinh ra lớn lên, trong nháy mắt năm trăm năm trôi qua. Trong năm tháng trôi qua có đôi khi nhớ lại chuyện xưa, nội tâm có loại cảm giác như nằm mơ. - Thủy tổ đại nhân, nếu vội vàng xin ở Thiên Đạo tông nghỉ ngơi mấy ngày, để bọn vãn bối thể chút lòng thành. Vẻ cuồng nhiệt sùng kính trong mắt lão giả cực đậm. Vương Lâm hơi trầm ngâm. Lúc này, Vương Trác ở bên than , : - Vương Lâm, ở lại Triệu quốc mấy ngày , ngươi muốn xem hậu nhân của tứ thúc nay sao… Lão giả ngẩn người, đánh giá Vương Trác vài lần. Vương Trác là thiên tư đệ tử trong Thiên Đạo tông, tự nhiên nhận ra. Nhưng lời lúc này của đối phương lại có chút kỳ dị. Lão giả vừa nhìn lập tức phát chỗ thích hợp, Vương Trác này mặc dù bộ dáng có gì khác thường, nhưng trong hai mắt lại còn chút cảm giác của đệ tử Thiên Đạo tông, mà có vẻ tang thương. Vương Trác hướng về phía lão giả cười cười, ở bên tai truyền mấy câu. Lão giả kia sau khi nghe xong thân mình đột nhiên run lên. Với vẻ mặt dám tin nhìn Vương Lâm, cuối cùng nội tâm xác định. Vương Lâm theo như lời truyền của Vương Trác nhất định thể là giả, vì thế cười khổ, cung kính : - Tham kiến sư tổ… - Trần Phong Khiếu, ngươi là đệ tử năm đó ta tự mình đưa đến Thiên Đạo tông. Ngươi năm đó vẫn còn là thiếu niên, thoáng cái qua nhiều năm như vậy, thế tang thương… Vương Trác than . Trần Phong Khiếu gật đầu cười khổ, trong khoảng thời gian ngắn nội tâm vẫn có chút hoảng hốt. Vương Lâm ở lại Thiên Đạo tông. Tu sĩ của Triệu quốc, ngoại trừ số thủ lĩnh của tông phái còn lại đều tản ra trở về tông phái của mình. Ở Thiên Đạo tông, Vương Lâm vì tất cả tu sĩ Kết Đan kỳ của Triệu quốc giảng đạo lần. Với cảm ngộ của , lưu lại hư ảnh của đạo cho tất cả tu sĩ Kết Đan kỳ, khiến cho khả năng kết của bọn họ tăng lên vô hạn. Đồng dạng, đối với mấy người tu sĩ Nguyên kỳ, Vương Lâm cũng chút keo kiệt đem kinh nghiệm Hóa Thần chỉ điểm cho bọn họ. Do đó khiến cho bọn họ đối với Hóa Thần còn mê man, mà thấy đường lối. Ba ngày sau, Vương Lâm và Vương Trác ly khai Thiên Đạo tông. Trước khi , vì Thiên Đạo tông bố trí trận pháp cường đại. Dưới trận pháp này, có thể ngăn cản tất cả tu sĩ Hóa Thần kỳ, chỉ có tu vi Biến kỳ mới có thể phá giải. Đối với tam cấp tu chân quốc mà , loại trận pháp này, có thể là có hai. hơn, chỉ có tông phái của ngũ cấp tu chân quốc mới xuất hộ sơn chi trận mạnh hơn so với trận pháp này. Vì Triệu quốc làm việc cuối cùng, trong lòng Vương Lâm đối với nơi mình sinh ra lớn lên còn chấp nhất. Vương Lâm kinh đô chuyến, yên lặng nhìn qua hậu nhân của Vương gia. Sau đó ở trong tổ trạch ngày xưa, bọn họ thấy được ba người nhà Ngọc nhi. Ngọc nhi đáng khiến tới Đại Ngưu và Chu Như khi bé, có chút cảm khái. Vương Trác thu nhận Ngọc nhi, truyền cho nó thuật tu tiên. Vương Lâm lên, lấy cực cảnh ngọc giản trong tổ trạch ra, cho vào đạo thần thức. Vương Trác quay về Thiên Đạo tông mà ở lại Vương gia. Hai trăm năm trước được Vương Lâm dùng thần thông chi thuật đánh vào trong cơ thể phụ nữ có thai của Vương gia. Kiếp trước kiếp này cũng đều sinh ra ở Vương gia, cảm tình tự nhiên hơn xa Vương Lâm chuẩn bị dùng cả cuộc đời này để thủ hộ hậu nhân của Vương gia. Việc của Triệu quốc đến đây kết thúc. Tuy nhiên trong lòng Vương Lâm còn có đạo tạp niệm. Đó chính là Hằng Nhạc phái ngày xưa. Phái này dù sao cũng là chiếc nôi để bước vào tu tiên trong cuộc đời này. Trước khi rời khỏi Triệu quốc, Vương Lâm chuẩn bị tìm hiểu lần. Truyện " Thần thức của đảo qua, tất cả động phủ trong các dãy núi to lãnh thổ Triệu quốc đều xuất trong đầu. Thân hình khẽ động liền biến mất tại chỗ. Căn cứ trí nhớ, ở chỗ trong Triệu quốc được gọi là Tượng Xà sơn xuất bóng dáng của Vương Lâm. Với ánh mắt phức tạp, Vương Lâm nhìn khắp bốn phía. Ở trong này có trận pháp, vung tay lên, cũng phá giải trận pháp này mà trực tiếp xuyên qua, tiến vào bên trong Tượng Xà sơn. Ở trong này, có động phủ rất lớn. Vương Lâm tiến vào trong động phủ, đập vào tầm mắt là mảnh tro bụi. Nơi đây, rất lâu có người ở. Chỉ thấy trong đại sảnh của động phủ, khối ngọc thạch lớn có khắc ba chữ đầy tang thương. “Hằng Nhạc phái!” Vương Lâm than, tiến lên lau tro bụi ngọc thạch này, nhìn về phía vật này trầm mặc hồi lâu. Lát sau, thần thức Vương Lâm đảo qua, thân mình về phía thạch thất. Phá vỡ cấm chế ở cửa của thạch thất, bày ra trước mắt là hàng giá, mặt đặt ít ngọc giản tản ra u quang mỏng manh. Bên trong góc còn có bộ hài cốt. Bộ hài cốt này ở trạng thái khoanh chân, đó có vết nứt, càng có vết thương khi còn sống lưu lại, ràng là hết thọ nguyên chết già. Ngón trỏ tay phải của hài cốt này điểm mặt đất. Vương Lâm tiến lên, dọn sạch bụi bặm mặt đất, nhìn thấy hàng chữ. “Hằng Nhạc phái, ta chết , thẹn với tổ tiên… Thẹn với tổ tiên…” Vương Lâm trầm mặc, lui lại phía sau mấy bước, cung kính cúi đầu với hài cốt, hạ giọng : - Đệ tử Vương Lâm, tham kiến tiền bối… Than tiếng, Vương Lâm xoay người về phía những khối ngọc giản kia, cầm lên từng cái, dùng thần thức tham nhập. Cuối cùng, ở khối ngọc giản trong đó, bước chân dừng lại. - Lão phu thiên tư ngu dốt, tu tiên đủ. Cuộc đời này chỉ riêng đối với kiếm có mang ý niệm kỳ dị, giống như cả đời vì kiếm mà sống. Nhưng lại biết vì sao, hễ thần thức tiếp xúc với kiếm sau nhịp thở nhất định vỡ vụn, có ngoại lệ… từ phế nhân chính là lão phu. thể lấy thần thức khống chế kiếm thể dùng kiếm chiến đấu, thẹn với ân sư. Sau tám mươi tuổi, lão phu chợt có giấc mộng. Trong mộng ta là kiếm hồn, quét ngang thiên địa cửu châu, xem như kiếm trung tôn sư. Sau khi tỉnh lại, kiếm ở trong mộng cứ quanh quẩn trong đầu lão phu. lâu tiêu tan, giống như nó chính là mục tiêu cả đời của lão phu. Đây chính là kiếp trước của lão phu… Ta dứt khoát từ bỏ việc tấn công Trúc Cơ, chuyển sang đúc kiếm. Ta muốn đúc ra thanh kiếm kia! Ý nghĩ này rất nặng, nặng đến mức lão phu giống như nhập ma còn là chính mình. Tất cả tâm thần đều đặt này, ta nhất định phải đúc ra thanh kiếm trong mộng kia! Trải qua mười năm. Trong thời gian này, lão phu thậm chí quản uốn gối cầu kỳ thạch dị thiết trong thiên hạ, thu thập vô số vật đúc kiếm, thành công đúc ra rất nhiều thanh, nhưng cũng có cảm giác như trong mộng, toàn bộ bị lão phu chính tay hủy diệt. năm ấy, Hằng Nhạc phái gặp phải đại kiếp nạn, cường địch đột kích, diệt môn sắp tới. Cuộc đời này của lão phu, sinh ở Hằng Nhạc, tử, tự nhiên cũng phải chết ở Hằng Nhạc. lúc lâm nguy, lão phu khai lò đúc lần cuối cùng, thời gian có hạn. Lúc này, lão phu dùng thời gian tìm kỳ vật, đơn thuần lấy sắt thường luyện chế, rất nhanh đúc ra thanh đại kiếm. Trong cõi u minh tự có thiên ý, kiếm này xuất lô, lão phu đột nhiên tâm có cảm giác, đem vật bằng vàng hòa tan, quét lên kiếm này, lập tức kim quang lấp lánh Nhìn kiếm này, cảm giác trong mộng của lão phu đột nhiên giáng lâm. Thân thể giống như thể khống chế, cầm lấy kiếm này, ở trong khắc đó, ta giống như về tới trong mộng, trở thành kiếm trung chi hồn kia. Chính là loại cảm giác này, ta ban cho kiếm này cái tên Cự Phú. Tên này mặc dù tục, nhưng lại là suy nghĩ trong lòng ta. Cầm kiếm này, toàn bộ tâm thần lão phu giống như hoàn toàn biến mất, dung nhập vào trong kiếm, lao ra khỏi nơi đúc, giải đại kiếp nạn của Hằng Nhạc phái ta. Sau đó, lão phu mỉm cười mà chết, lưu lại đạo kiếm quyết để trong Cự Phú, hy vọng đệ tử đời sau hữu duyên đối xử tử tế với kiếm này. Vương Lâm buông ngọc giản, nhắm lại hai mắt, nội tâm ngừng chấn động. sở dĩ đến chỗ này mục đích mặc dù là xem chút Hằng Nhạc phái ngày xưa, nhưng mục đích tìm Cự Phú cũng là trong số đó. - Kiếp trước kiếm hồn… Cự Phú này cùng tiên kia giống hệt nhau. Chẳng lẽ trong hồn phách của vị tiền bối này chứa tia kiếm hồn của kiếm tiên bị đánh tan nát năm xưa… Vương Lâm mở hai mắt, ánh mắt chớp động.