Chương 405: Tiểu Bạch. tinh cầu, núi non san sát có rất ít cây cối. Nơi đấy hề có bất cứ sinh sống của con người. Cho dù là người tu chân cũng vô cùng hiếm thấy. Dù sao, những tu sĩ có thể đột phá qua chướng ngại bước vào tinh cũng nhiều lắm. Tối thiểu cũng phải có tu vi Biến kỳ. Mà cho dù như vậy cũng vẫn phải có Tinh La bàn nếu di chuyển cực khó trong tinh . Vương Lâm đưa Chu Như và tiểu Bạch bay bầu trời tinh cầu. Từng dãy núi cứ vùn vụt trôi qua dưới chân. Thi thoảng lại có tiếng của Chu Như vang lên cách sợ hãi. Phía Bắc của tinh cầu có mảnh rừng. Tại đây, Vương Lâm bắt cho Chu Như con cọp to. Con cọp đó có màu tìm, dài ba trượng nhìn rất hung dữ. Chỉ có điều khiến cho Vương Lâm cảm thấy ngạc nhiên đó là thần trí của nó cũng chưa được khai thông, thể thông minh được như tiểu Bạch. Tuy nhiên, trong cơ thể của nó có thứ lực lượng kỳ dị. Khi nó rống lên tiếng khiến cho cát chạy đá bay, tương đương với tu sĩ Trúc Cư hậu kỳ. Vương Lâm đối phó với nó hết sức dễ dàng. Sau khi lưu lại chút ấn ký của Chu Như để cho nó phản lại chủ liền đưa cho nàng. Chu Như rất thích con cọp, lập tức lôi nó đên bên tiểu Bạch. - Sau này ta gọi ngươi là tiểu Tử(tím)! - Chu Như vỗ tay, ngồi lưng Tiểu Tử, vui vẻ . Tiểu Bạch đứng bên gật đầu, trong lòng hết sức khinh thường. Nó thầm nghĩ đường đường là hổ tinh như mình làm sao có thể ngu như tên nhóc kia được. Nghĩ tới đây, nó vô tình rống lên tiếng với con cọp màu tím. ngờ con cọp màu tím liền quay đầu, gầm lên tiếng với tiểu Bạch. Thanh của nó chẳng khác gì tiếng sấm. Tiểu Bạch kêu lên tiếng, lông người dựng đứng, nhanh chóng lùi lại mấy trượng. Đôi mắt của nó nhìn chằm chằm con cọp màu tím có chút kinh hãi, và giám tiến đến. Cảnh tượng đó làm Chu Như vui vẻ vỗ tay, : - Tiểu Bạch! Ngươi đánh lại tiểu Tử hay sao? Vương Lâm đứng bên nhìn khuôn mặt vui vẻ của Chu Như mà im lặng. Chuẩn xác mà với Chu Như có nhiều tình cảm lắm. Nếu có cũng chỉ là những năm gần đây nhìn nàng từ từ lớn lên vì vậy mà giống như phụ thân với hài tử mà thôi. Điều duy nhất mà để ý cũng chỉ có mình Lý Mộ Uyển mà thôi. Ngày mà nguyên của Lý Mộ Uyển thức tỉnh cũng là ngày hồn phách của Chu Như bị thôn phệ. Khoảng khắc đó, hai người thể cộng sinh. Nếu lấy nguyên của Lý Mộ Uyển ra sớm khiến cho Chu Như thoát chết, nhưng Lý Mộ Uyển thị lại biến mất. Dù sao vào lúc này, nguyên của Lý Mộ Uyển ngủ say để hồi phục. Trước khi thức tỉnh mà lấy ra chắc chắn tiêu tán. Trong lòng Vương Lâm, người nào nặng người nào biết rất , vì vậy mà cũng chẳng suy nghĩ. Chỉ có điều vì lợi ích của bản thân khiến cho nguyên của Lý Mộ Uyển hồi phục lại phải hy sinh đứa bé. Điều này khiến cho Vương Lâm có chút cắn rứt. Cuộc đời của tuy giết người vô số, nhưng mỗi người chết trong tay đều hề hổ thẹn với lương tâm, với trời đất. Tuy là ma, nhưng cũng phải là loại mất nhân tính. Xuân , thu đến. Trong nháy mắt trôi qua hai năm. Lúc này, Chu Như mười lăm tuổi chỉ còn cách khoảng khắc mà Lý Mộ Uyển thức tỉnh bốn năm nữa mà thôi. Trong hai năm qua, thân thể Chu Như từ từ phát dục, trở thành thực . Ban đêm, giấc mộng của nàng về Lý Mộ Uyển càng lúc càng nhiều. Trong hai năm đó, Vương Lâm vẫn chăm chỉ tu luyện. khổ sở trong lòng càng lúc càng lớn. Lựa chọn Lý Mộ Uyển là điều hiển nhiên. Nhưng làm thế nào có thể giữ được nguyên của Lý Mộ Uyển và làm tổn thương đến đứa bé là điều mà suy nghĩ trong suốt hai năm qua. Những lời của Chu Như càng lúc càng ít . Nàng thường xuyên ngồi lưng Tiểu Tử mà ngẩn người nhìn bầu trời. Tiểu Bạch cũng luôn bám theo phía sau. - Tiểu Bạch! Tỷ tỷ trong thân thể ta từ từ thức tỉnh. Ta có thể cảm giác được khi tỷ tỷ hoàn toàn tỉnh lại cũng là lúc mà mình phải ra . Tiểu Bạch! Ngươi có nghe ta ? Ta cầu thúc thúc trả ngươi về với núi rừng. Tiểu Bạch, sau này ngươi còn nghĩ tới ta nữa ? - Chu Như thấp giọng . Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Chu Như, ánh mắt của nó có điều gì đó hơi phức tạp. Những năm gần đây, tuy Chu Như thường xuyên bắt nạt nó. Nhưng thực tế nó cảm giác được, Chu Như rất quý nó. Có đôi khi thấy Tiểu Tử bắt nạt nó, liền thiên vị mà giáo huấn Tiểu Tử. Tất cả những điều đó nó đều biết. Tuy tiểu Bạch là con hổ tinh, nhưng vào lúc này, nó cũng cảm thấy buồn bã. Nó nhìn Chu Như gật gật đầu. Chu Như mỉm cười từ người Tiểu Tử nhảy xuống. Nàng tới bên tiểu Bạch, vuốt vuốt bộ lông của nó rồi giọng : - Tiểu Bạch! Ngươi khi ta rồi, thúc thúc có nhớ tới ta hay ? Tiểu Bạch gầm tiếng rồi nhìn Chu Như. Chu Như vuốt ve bộ lông của tiểu Bạch, ánh mắt có phần thất thần. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa có cái bóng khoanh chân ngồi ở đó. Nàng thầm nhủ trong lòng: "Thúc thúc! Tiểu Như nhi nghĩ kỹ rồi. Mỗi ngày ngươi nhìn ta cũng đều là nhìn tỷ tỷ bên trong thân thể ta mà thôi. Ta biết, nàng đối với ngươi rất quan trọng nên tiểu Như nhi biết phải làm thế nào. Đôi mắt của Chu Như long lanh đầy nước. Nàng lại quay sang nhìn Tiểu Tử ngu ngốc, cười : - Tiểu Tử! Ta rồi, ngươi phải tự lo lấy cho mình đấy. Vương Lâm khoanh chân ngồi đỉnh núi thực ra là tìm phương pháp. Thiên đạo... Vương Lâm ta đối kháng với ngươi. cũng muốn bị thiên đạo đùa cợt. Vương Lâm vẫn im lặng suy nghĩ. - Thúc thúc! Thúc thúc! Ngươi xuống đây chút được ? - Từ phía dưới Chu Như cất tiếng kêu gọi. Vương Lâm cúi đầu nhìn về phía Chu Như. Ánh mắt có chút phức tạp. Sau đó, đứng dậy hạ xuống bên cạnh Chu Như. - Thúc thúc! Ngươi ngồi xuống. Tiểu Như nhi muốn chải tóc cho ngươi. - Nét mặt Chu Như hoàn toàn ngây thơ, khờ khạo mỉm cười . Nàng cầm chiếc lược gỗ trong tay. Đó là vật mà năm đó Thiết Nham đưa cho nàng. Nàng để Vương Lâm mở miệng liền kéo tới tảng đá. Sau khi Vương Lâm ngồi xuống, liền đứng sau lưng , cầm cây lược gỗ mà chải tóc cho cách chăm chú. Nét mặt của nàng hết sức chăm chú. lúc sau, giọng : - Thúc thúc có thể kể cho tiểu Như nhi chút chuyện ngày xưa của ngươi và tỷ tỷ được ? đoạn ký ức về Uyển nhi từ miệng rơi vào tai Chu Như. Đôi tay bé của nàng vừa chải tóc cho Vương Lâm vừa lắng nghe. - Thúc thúc! Nếu như ta chết sớm có phải là Uyển nhi tỷ tỷ cũng thức tỉnh được đúng ? - Chu Như buông cây lược gỗ, . Vương Lâm xoay người lại. Chu Như chăm chú nhìn Vương Lâm, ánh mắt có phần đau đớn, : - Thúc thúc! Chẳng lẽ tiểu Như nhi trong mắt ngươi chỉ là vật để cho Uyển nhi tỷ tỷ thức tỉnh thôi hay sao? Từ đến lớn, ta vẫn coi ngươi như thân nhân. Thúc thúc.... Ta muốn ngươi nhìn thẳng vào ta chứ phải là nhìn Uyển nhi tỷ tỷ. Nhìn ta cách thực , cho dù chỉ là lần. Vương Lâm nhìn Chu Như im lặng lúc rồi : - Tiểu Như nhi! Làm liên lụy đến ngươi. Ngươi nghỉ ngơi . - xong, xoay người, bước rồi biến mất. Cây lược gỗ trong tay Chu Như rơi xuống mặt đất. Nàng ngồi xổm mà khóc. Hai hàng nước mắt chầm chậm chảy xuống khuôn mặt. - Thúc thúc! Ta sợ lắm. - Chu Như vừa vừa nấc. Vương Lâm ở phía xa khẽ run lên cái. Nét mặt thay đổi liên tục. - Như nhi! Nếu là ngươi ngươi lựa chọn thế nào? Tiểu Bạch mất tích. Tiểu Bạch mất tích cách bí mật, nhưng Vương Lâm vẫn có thể thấy nó lặng lẽ rời khỏi ngọn núi mà . Đối với việc tiểu Bạch bỏ , Chu Như vô cùng đau đớn, ốm nặng. Trong giấc mơ, tiểu Như nhi lúc nào cũng gọi tên tiểu Bạch. Trong tâm hồn non nớt của Chu Như, mặc dù tiểu Bạch thường xuyên bị nàng bắt nạt, nhưng cũng rất nó. Mặc dù có thêm tiểu Tử, nhưng vị trí của tiểu Bạch trong lòng nàng vẫn rất cao. Có thể Tiểu Bạch là bằng hữu duy nhất của nàng. Nhưng khi Vương Lâm muốn tìm tiểu Bạch trở về Chu Như lại ngăn cản. Nàng nhìn Vương Lâm với ánh mắt cầu khẩn mà : - Tiểu Bạch phải . Nó có lựa chọn của chính mình. Nó so với tiểu Như nhi còn hạnh phúc hơn rất nhiều. Ít nhất nó còn có thể lựa chọn. Vương Lâm cảm thấy đau nhói trong lòng. thở dài tiếng rồi yên lặng tránh ra ngoài. Trong lòng lại tiếp tục suy nghĩ về biện pháp toàn vẹn cho bốn năm nữa. Trong tâm cũng có cái kế hoạch. - Thúc thúc để ý đến ta. Tiểu Bạch! Ngươi cũng bỏ ta mà ... - tháng sau, Chu Như cũng khỏi bệnh. Tuy nhiên nàng hoàn toàn rơi vào trầm lặng, thường xuyên ngẩn người nhìn ra xa. Sau hai tháng, vào buổi sáng sớm, tiếng hổ gầm yếu ớt, nhưng có chút hưng phấn vang lên. Ngay sau đó, tiểu Bạch xuất trong tầm mắt của Chu Như. Thoáng cái, nó tới bên cạnh nàng. Trong miệng nó ngậm nhánh cây màu hồng, đó có quả . Tiểu Bạch trở về. Chu Như nhìn tiểu Bạch mà vui quá phát khóc: - Tiểu Bạch! Ngươi bỏ ta mà . Tiểu Bạch... Chu Như ôm tiểu Bạch mà hai hàng nước mắt chảy đầy mặt. Tuy nhiên, khóe miệng nàng lại điểm nụ cười. Tiểu Bạch rất gầy. Bộ lông người nó có nhiều chỗ bị mất, kèm thêm số vết thương. Nó còn cái oai như trước đây mà hết sức mệt mỏi. Thậm chí, dưới bụng nó còn có vết thương. Vào lúc này, mặc dù vết thương đóng vẩy, nhưng vẫn cho chút máu tươi rỉ ra khiến cho bộ lông bị ướt. Tiểu Bạch thả nhánh cây trong miệng xuống đất. Nó đưa lưỡi liếm liếm Chu Như. Sau đó, cái đầu to quay sang chung quanh quan sát cách cẩn thận. Cuối cùng, sau khi xác định có Vương Lâm ở đây, liền kéo kéo áo Chu Như, rồi đưa chân chạm vào quả cây mặt đất. - Tiểu Bạch! Ngươi muốn gì? - Chu Như ngẩn người rồi nhặt quả cây dưới mặt đất lên. Tiểu Bạch đưa mắt nhìn quanh có vẻ lo lắng. Nó cuống quít tỏ ý bảo Chu Như ăn nhanh lên. - Tiểu Bạch! Ngươi muốn ta ăn cái quả này hả? - Chu Như sống với tiểu Bạch lâu nên hiểu được ý tứ của đối phương. Chu Như cầm quả cây trong tay nhìn nó chút rồi : - Tiểu Bạch! Đây là quả gì? - Đây là quả Toái ! - Thanh của Vương Lâm từ xa vọng tới. Nhất thời, bộ lông của tiểu Bạch dựng đứng, chắn trước mặt Chu Nhìn nhìn về phía xa mà gầm .
Chương 406: Kinh biến. Vương Lâm từ xa chậm rãi tới. Trong nháy mắt Tiểu Bạch quay về liền phát , hơn nữa nhận ra vật tên thích ăn mặn này ngậm. con hổ tinh hộ chủ tốt! Vương Lâm liếc mắt nhìn Tiểu Bạch cái. Trong ánh mắt Tiểu Bạch lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn nhe răng gầm , bảo vệ trước người Chu Như. Với đạo hạnh của nó mấy năm nay nhìn ra có Nguyên tồn tại trong cơ thể Chu Như. Nguyên này chính là ngọn nguồn khiến nó sợ hãi năm đó. - Thúc thúc, Toái Quả là cái gì? Chu Như vuốt vuốt bộ lông của Tiểu Bạch, hạ giọng hỏi. - Ăn Toái Quả này vào, Uyển nhi trong cơ thể ngươi mặc dù đến nỗi phải chết nhưng cũng cực kỳ suy yếu… Vương Lâm chậm rãi . Chu Như ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch, giọng : - Tiểu Bạch, ra mấy tháng nay ngươi tìm kiếm trái cây này cho ta… Nàng than , trái cây trong tay rơi xuống đất lăn vài vòng, rơi xuống khe núi. - Thúc thúc đả thương Tiểu Bạch, được ? Chu Như ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm. Vương Lâm nhìn Chu Như, gật gật đầu, xoay người rời . Chu Như cắn chặt môi, nhìn bóng lưng Vương Lâm, bóng dáng kia lại xa lạ như vậy. - Thúc thúc, người yên tâm. Tiểu Như nhi biết nên làm như thế nào. Con cho người và Uyển nhi tỷ tỷ đoàn tụ. Chu Như lớn tiếng . Vương Lâm thân hình ngừng chút, trầm mặc chốc lát, tiếp tục về phương xa. Thời gian vội vàng mà qua, thoáng cái qua hai năm. ngày này, trong Tiên di chi địa sát biên giới Sở quốc Chu Tước tinh, chỗ hố sâu lớn kia đột nhiên tràn ra đoàn hắc vụ dày đặc. Vụ khí này ngừng dâng lên, trong nháy mắt nối thẳng phía chân trời. Hắc vụ này quay cuồng lúc, hóa thành thực vật kỳ dị. Thực vật này toàn thân đen kịt, sinh trưởng ra vô số lá cây rất lớn, đó đầy đám phù văn, tỏa ra từng trận khí tức quỷ dị. Đúng lúc này đạo kim sắc cự võng bỗng nhiên từ bầu trời xuất . Phía cự võng này có năm thanh phi kiếm tàn ảnh, trong minh ám lóe ra bất định Kim võng này vừa xuất , liền lập tức che thực vật rất lớn ngừng sinh trưởng kia lại, trong tiếng từng trận ầm ầm, đè thực vật kia xuống. - Tộc ta nấp mấy vạn năm. Hôm nay, ai cũng thể ngăn cản tộc ta tái Phù Văn tinh! thanh già nua từ trong hố sâu của Tiên di chi địa truyền ra. Ngay sau đó, lão giả vẻ mặt tràn ngập tang thương từ trong hố sâu ra. thân thể của lão giả có bất luận ấn ký phù văn gì. Nhưng, mi tâm của lão cũng có hư ảnh của thứ lá cây, nhìn kỹ chút, thứ kia ràng có mười lá! ! Nếu nhìn kỹ, ở dưới mười lá này ngờ còn có lá. Tuy rằng cũng chưa hoàn toàn tản ra nhưng cũng tản ra phần ba. Lão giả này vừa ra khỏi hố sâu trong nháy mắt, năm thanh phi kiếm phía kim võng lập tức phát ra từng trận kiếm minh long trời lở đất. Ngay sau đó, hai thanh trong đó nhanh chóng lóe lên từ trong kim võng lao ra, đâm về phía lão giả kia. Lão giả vẻ mặt như thường, hạ giọng : - Chu Tước quốc đời thứ nhất Chu Tước Tử hi sinh bản thân, lấy sinh mệnh của chín tên tu sĩ Vấn Đỉnh trung kỳ, ngưng tụ ra năm thanh phong ấn chi kiếm, phong ấn Tiên Di tộc ta mấy vạn năm... Hôm nay, lão phu cũng có thể làm được, hi sinh bản thân để Tiên Di tộc ta tái đại địa, hấp! Lão tay phải chỉ về phía trước, nhất thời cái phù văn xuất hư . phù văn này tản mát ra cỗ hồng hoang chi khí, chợt khuếch tán ra. Hai thanh phi kiếm kia bay nhanh bỗng nhiên run lên, lập tức giãy dụa, ngờ tránh thoát lực lượng của phù văn kia, nhanh chóng lui về sau. - Quay lại! Lão giả ánh mắt bình tĩnh, thủy chung lộ vẻ triệt ngộ (hiểu thấu đáo), tay phải vẫy cái, lập tức trung truyền đến tiếng nổ long trời lở đất. Chỉ thấy bốn phía xuất vô cùng vô tận phù văn. Những phù văn này đan xen với nhau, khí thế như muốn như khai thiên vậy. giãy dụa của hai thanh phi kiếm kia lập tức biến mất, được lão giả kêu gọi, lấy tốc độ so với thiểm điện còn nhanh hơn bay nhanh đến. Ầm! Ầm! Hai tiếng chấn động toàn bộ Chu Tước tinh truyền đến. Chỉ thấy hai thanh phi kiếm kia đâm vào ngực lão giả, phát ra từng trận run rẩy, muốn giãy dụa nhưng trước sau thể thành công. - Cuộc chiến năm đó, lão phu chỉ là kẻ hèn yếu, thể xoay chuyển trời đất, tận mắt nhìn thấy vô số tộc nhân chết , thân tuy sống tàn, tâm lại chết! Lão giả tay phải hướng về phía kim võng chút. Lập tức lại có hai thanh phi kiếm bay nhanh đến. Mặc dù giãy dụa kịch kiệt, nhưng vẫn như trước thể thoát ra. Bị lão giả cách tương dẫn, lại đâm vào trong thân thể. - Mấy vạn năm qua, lão phu vốn nên sớm chết. Nhưng tộc nhân lại tôn sùng ta là tổ tiên, hàng năm đều lấy thọ phù của tộc nhân dâng ta cắn nuốt. Mấy vạn năm tộc của ta có vô số người, chết vào miệng ta... Ta, vốn là tội nhân bản tộc... Lão giả nhìn thanh phi kiếm cuối cùng phía kim võng. Thở sâu, duỗi hai tay ra, đưa tay về phía trước, lập tức thanh phi kiếm cuối cùng kia bắt đầu giãy dụa. Nhưng với lực lượng của nó ràng thể thoát ra. Cuối cùng ầm tiếng, từ trong kim võng lao ra như tia chớp, đâm về phía lão giả. - Lão phu là tội nhân của Tiên Di tộc, vốn là đáng chết. Hôm nay, lão phu đột phá thập nhất diệp, đệ thập nhị diệp sơ khai, đạt đến cái gọi là Vấn Đỉnh kỳ trong miệng tu sĩ kia. Nhưng, lão phu tư chất có hạn, thể hấp thu toàn bộ phù văn, thể chân chính vượt qua bước kia, thẹn với tổ tiên, thẹn với tộc nhân vô số năm qua dâng ta cắn nuốt duy trì sinh cơ... thanh phi kiếm cuối cùng, trong tiếng kiếm minh kịch liệt gào rít mà tới. Dưới điểm của lão giả, phi kiếm kia lập tức lóe lên đâm vào mi tâm lão giả. Trong mắt lão giả, ánh mắt dần dần ảm đạm. - Lão phu là tội nhân. Nhưng cái chết của ta lại có thể đổi lấy trở về mặt đất của tộc ta, để thân thể ta thay thế Tiên Di thụ, bị năm thanh kiếm này phong ấn. Lấy hồn ta hiến tế, tộc ta, tái ! Trong khoảnh khắc ánh mắt của lão giả toàn bộ biến mất, hai tay lão ở bầu trời mạnh mẽ xé cái. Chỉ nghe tiếng nổ lớn truyền khắp Chu Tước tinh, vang vọng quanh quẩn, kim võng kia giống như bị đôi bàn tay lớn vô hình xé rách, chia làm hai. Thực vật lớn do hắc vụ tạo thành lập tức lao ra khỏi kim võng, lung lay phóng thẳng lên phía , trong nháy mắt trở thành vật chống trời. Cùng lúc đó, vô số phù văn bốn phía lập tức ầm ầm khuếch tán ra, biến mất trong trời đất. Thân thể của lão giả chậm rãi dung nhập vào trong thực vật lớn kia, biến mất thấy. Lúc này, đám tộc nhân Tiên Di tộc từ trong hố sâu bay ra. Dần dần người của Tiên Di tộc càng ngày càng nhiều, bọn họ mỗi người sau khi xuất đều lập túc hướng về phía thực vật lớn kia cúi đầu sâu. Ở trong những người Tiên Di tộc có nữ tử, mặt mang tử sa (mạng che mặt màu tím), ánh mắt bình tĩnh. - Hy vọng ngươi nên gạt ta… Ta muốn Kiền Phong kia chết có chỗ chôn! Cách nơi đây ngoài trăm dặm, đại hán đầu đội mũ rơm nhìn thực vật lớn kia phóng lên cao, thào tự : - Hy vọng ngươi nên gạt ta, ta muốn liên minh tứ phái tái đại địa… - Sát!!! tiếng thét ngút trời từ trong Tiên Di tộc chi địa truyền ra. Tiếng thét này cũng phải tiếng thét của người, mà là vô số người của Tiên Di tộc toàn bộ cùng thét. Thanh này phá tan chín tầng trời truyền khắp mặt đất. Ở giờ khắc này, Chu Tước quốc đỉnh núi Chu Tước nơi Chu Tước Tử bế quan đột nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ. Ngay sau đó, động phủ bế quan đỉnh núi ầm tiếng tan vỡ, hóa thành tro bụi tiêu tán còn. Chu Tước Tử mặc hồng bào đột nhiên xuất hư . Mắt sáng như đuốc, nhìn về phía Tiên Di chi địa, vẻ mặt trầm cực kỳ khó coi. - Tiên Di dư nghiệt, các ngươi đây là tìm chết!!! Chu Tước Tử tay phải chụp vào khoảng , lập tức tầng mây trời giống như bị hút mạnh ngưng tụ vào trong tay . Trong nháy mắt, khối lệnh bài màu trắng tạo thành từ tầng mây xuất trong tay Chu Tước Tử. Tay trái của vỗ lên lệnh bài này cái, lập tức lệnh bài từ biến thành hai, từ hai biến thành bốn, vô cùng vô tận. - Lão phu lấy đời thứ mười bốn Chu Tước Tử chi mệnh, hiệu lệnh tất cả tu chân quốc của Chu Tước tinh triển khai chiến tranh lần thứ hai với Tiên Di tộc. Những lệnh bài do tầng mây tạo thành này lập tức tiêu tan. Cùng lúc đó, Chu Tước quốc, ở sâu trong cấm địa của Thiên Ngọc tông, lão giả tóc trắng từ trong chỗ bế quan hàng năm ra. Lão mặc hắc bào, cả người gầy giơ xương. Nhưng hai mắt của lão lại chớp động u quang. Lúc này, lão ngẩng đầu nhìn về phía vị trí của Tiên Di chi địa, khẽ lắc đầu, hạ giọng : - Phải thay đổi rồi! Lão giả này chính là Sở Vân Phi Vấn Đỉnh sơ kỳ thủy tổ trong Vân Thiên tông được các đệ tử sùng kính. Địa Phách môn ở phía tây Chu Tước quốc. Ở chỗ sâu trong Địa Phách môn, trung niên nam tử ngồi trong động phủ. Lúc này, nam tử này đột nhiên mở hai mắt, trong mắt lộ vẻ tang thương, than thở: - Ngày này rốt cuộc đến, lại nghĩ tới khiến ta gặp phải, ài! môn phái cuối cùng của Chu Tước quốc, Nhân Tiên Đạo. Lúc này lại có gì dị thường, Vấn Đỉnh thủy tổ của Nhân Tiên Đạo cực kỳ thần bí. Ngoại trừ số ít người gần như ai biết ở nơi nào, cũng ai biết hình dáng của . Bỉ Lư quốc, trong Luyện Hồn tông, nơi Độn Thiên bế quan, mở hai mắt, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, lại nhắm mắt tiếp tục đả tọa thổ nạp. Trường hạo kiếp này của Chu Tước tinh lúc này có quan hệ gì với Vương Lâm. tại lòng chuẩn bị lần thứ hai đối kháng thiên đạo, làm cho Lý Mộ Uyển Nguyên thành công lâm thế. Còn có hai năm thời gian đó là ngày Lý Mộ Uyển thức tỉnh. Chu Như ở trong hai năm này, thời gian trầm mặc gần như chiếm hơn nửa. Dường như giữa nàng và Vương Lâm có tầng ngăn cách sâu. Ở người nàng Vương Lâm có thể cảm giác được, Nguyên của Lý Mộ Uyển dần dần thức tỉnh, sinh cơ của thân thể Chu Như chậm rãi biến mất. khắc khi sinh cơ của nàng hoàn toàn biến mất, đó là lúc Lý Mộ Uyển cắn nuốt hoàn toàn hồn phách của Chu Như. Chỉ có điều, Nguyên của Lý Mộ Uyển tốc độ sinh trưởng trong năm gần đây lại chậm lại, giống như muốn sinh trưởng, muốn cắn nuốt hồn phách của Chu Như. Vương Lâm biết, đây là vì Lý Mộ Uyển khôi phục ít thần trí. Nàng biết được hết thảy những việc này. Nàng muốn hy sinh hài tử, nhờ đó chính nàng có thể thức tỉnh. Đây là lựa chọn của nàng, nhưng lại phải lựa chọn của Vương Lâm. Đối với tượng này, Vương Lâm lấy linh lực trong cơ thể ngăn cản, làm cho Nguyên của Lý Mộ Uyển tiếp tục trưởng thành. - Uyển nhi. Ta biết nàng muốn cắn nuốt hài tử này. Nàng hãy tin tưởng ta. Ta xử lý tốt. thương tổn nó, đợi sau khi nàng tỉnh lại, chúng ta cùng nhau đem nó về bên phụ mẫu. Ta muốn chỉ là Nguyên của nàng, mà phải thân thể của hài tử này... Đây là lời hứa của Vương Lâm với Lý Mộ Uyển.
Chương 407: Thiên đạo lai lâm. Vương Lâm dối Lý Mộ Uyển. thể vừa bảo hộ Lý Mộ Uyển, lại vừa có năng lực bảo vệ hồn phách của Chu Như tiêu tan. Nếu như sớm rút ra hồn phách của Chu Như, như vậy khối thân thể có hồn phách này, ở trong nháy mắt sinh ra tử khí, với Nguyên chưa hoàn toàn thức tỉnh của Lý Mộ Uyển mặc dù có thể chịu đựng được. Nhưng cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thần thức, thậm chí cuối cùng rất có thể khiến Nguyên tan vỡ. Đây chỉ là thứ yếu, trọng điểm là khi sớm rút hồn phách của Chu Như ra, như vậy thiên đạo luân hồi lập tức phủ xuống. Bởi vì ở trong thân thể của Chu Như còn hồn phách che lấp, Nguyên của Lý Mộ Uyển giống như hoàn toàn bại lộ ở trong mắt thiên đạo. Tới lúc đó, Nguyên của Lý Mộ Uyển chưa hoàn toàn khôi phục, dưới tác động của thiên đạo, ảnh hưởng cũng là rất lớn. Vốn kế hoạch phải là như thế này, mà là Nguyên của Lý Mộ Uyển chiếm cứ thân thể trẻ con, theo đó lớn lên, dần dần sinh ra hồn phách của bản thân Lý Mộ Uyển, do đó tránh qua thiên đạo. Nhưng tại, tất cả đều xảy ra nghịch biến. Ngoại trừ cắn nuốt hồn phách của Chu Như, còn phương pháp gì có thể giải trừ biến cố này. Bên trong Tiên Di tộc theo bọn họ xuất động xuất bốn gã Thuật chú sư cửu diệp. Với thực lực cường đại tương đương với Vấn đỉnh tu sĩ của bọn họ triển khai cuộc chiến tiêu hao với Tu chân quốc của Chu Tước tinh. Đồng thời, số tin tức kinh người ở Chu Tước tinh truyền đến. Trong mấy tin tức này, tuyệt đại bộ phận đều có hai chữ “Phản bội”. đám nhân vật tai to mặt lớn của Tu chân quốc, đám thủy tổ của các tông phái đều phản bội Chu Tước quốc. Trong rất nhiều trận chiến quan trọng, bởi vì những Tu chân quốc và tông phái này phản bội khiến Chu Tước quốc liên tục bại lui. Lúc này có tin đồn từ Chu Tước tinh truyền ra. Từ vô số năm trước, Tiên Di tộc nắm giữ bí thuật. Bí thuật này trả giá bằng hi sinh lượng lớn tộc nhân, có thể khiến tên tộc nhân của Tiên Di tộc chuyển hóa thành tu sĩ. Vô số năm qua, Tiên Di tộc tổng cộng chuyển hóa chín tộc nhân. Chín người này bởi vì còn cơ thể của Tiên Di tộc nên tự nhiên chịu phong ấn hạn chế, ly khai Tiên Di tộc, từng người tiến vào các môn phái tu chân khác nhau. Đây mới là sát chiêu mạnh nhất của Tiên Di tộc trong lần lâm thế này. Nguyệt tinh lúc này yên bình hơn so với Chu Tước tinh vô số lần. Thời gian hai năm nhoáng lên cái qua, chỉ còn ba tháng nữa là tới ngày cuối cùng. Chu Như có năm câu nào. Thời gian nàng ngủ say dần dần tăng lên, đến gần đây nàng gần như mỗi ngày đều có hơn nửa thời gian ngủ say. Tiểu Bạch trước sau rời bỏ, ở bên cạnh nàng, trong đôi mắt vẻ bi ai càng ngày càng đậm. Về phần Tiểu Tử hoàn toàn hiểu những việc này. Cả ngày nằm sấp ở bên cạnh, mê hoặc nhìn Tiểu Bạch và Chu Như. Thần thức của Vương Lâm vẫn đặt người Chu Như, quan sát tình huống thức tỉnh của Nguyên Lý Mộng Uyển. Đồng thời, điều chỉnh linh lực trong cơ thể, để cho bản thân mỗi giờ mỗi khắc đều ở trạng thái đỉnh cao, nhằm đối kháng thiên đạo luân hồi bất cứ lúc nào. Bản tôn ở sâu dưới lòng đất bên trong dung nham cũng như vậy, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến tốt nhất. Lúc này đây đối kháng thiên đạo, Vương Lâm cho phép mình thất bại. Chu Như ở trong lúc ngủ say thường xuyên thào mơ, có đôi khi chính là : - Thúc thúc, con sợ… Chỉ có điều, lời như vậy dần dần càng ngày càng ít. Phần lớn thời gian, nàng đều là ít câu mơ hồ , khi xong nước mắt chảy xuống. Chu Như mười chín tuổi lớn lên, tuy rằng có sắc đẹp tuyệt thế, nhưng lại có vẻ ngây thơ hồn nhiên. tháng cuối cùng, Chu Như ngủ sâu dậy nổi. tháng này, nàng thủy chung tỉnh lại. Nguyên của Lý Mộ Uyển bắt đầu cắn nuốt. Tiểu Bạch và Tiểu Tử bị Vương Lâm phong ấn lại, để tránh ảnh hưởng tới việc Lý Mộ Uyển thức tỉnh. đứng ở trước người Chu Như, nhìn bé ngủ say nội tâm có chút đau đớn. - Thúc thúc, thúc là ai? - Thúc thúc, cảm ơn thúc cứu con… - Thúc thúc, thúc đồng ý bắt cho con con hổ lớn… - Thúc thúc, con sợ… Thúc lấy tiểu nhân trong người con ra được … Hình ảnh Chu Như chậm rãi lên trong trong ký ức của , giây lát, Vương Lâm thở dài tiếng. ngày cuối cùng, rốt cuộc tới. Vương Lâm có thể cảm giác được ràng, Nguyên của Lý Mộ Uyển sắp thức tỉnh, nàng cắn nuốt hồn phách của Chu Như. Lúc này, bầu trời Nguyệt tinh đột nhiên tràn ra từng trận mây xám. Những tầng mây này gần như xuất hiên trong nháy mắt, lập tức ngưng tụ hàng loạt. Nhưng ở bên trong tầng mây lộ ra ánh mắt mờ mịt. Ánh mắt này, Vương Lâm rất quen thuộc. Sứ giả thiên đạo luân hồi của chín mươi năm trước, lại lần nữa buông xuống. Ánh mắt kia đảo qua Vương Lâm, dừng ở người Chu Như, đột nhiên lóe lên sáng rực. Đồng thời, cánh tay lớn của từ trong tầng mây thò ra, nhanh như chớp chộp xuống phía dưới. Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lên, hai lời thân mình nhảy lên, hai tay bấm quyết điểm về phía trước cái. Lập tức trong trung nhoáng lên cái bức họa sinh tử luân hồixuất , Vương Lâm trầm giọng quát: - Cút! Khí xám dày đặc từ trong sơn thủy của bức họa tràn ra, gào thét mà tới ngưng tụ ở trước người Vương Lâm. Lúc này, cánh tay lớn của sứ giả thiên đạo luân hồi tiến tới va chạm với khí xám kia. Ầm! tiếng nổ long trời lở đất truyền ra. Khí xám tràn ra từ bức họa sinh tử luân hồi tản ra bốn phía, cánh tay lớn kia bị bắn ngược lên. Trong mắt Vương Lâm hàn quang lóe lên, tâm thần vừa động, dưới mặt đất truyền ra từng trận ầm ầm, trong mờ mịt bản tôn xông lên, thẳng hướng cánh tay lớn kia, tay phải mạnh mẽ đánh về phía trước. - Ầm! Lại là tiếng nổ, mặt đất chấn động, trung tan vỡ. Cánh tay kia ngờ bị quyền của bản tôn đánh cho tán loạn còn. Vương Lâm ánh mắt như điện, trầm giọng : - Lúc này, ngươi vẫn như trước lấy được hoàn toàn hồn phách của Lý Mộ Uyển! Ánh mắt bên trong tầng mây có biến hóa gì. Chẳng qua lúc này, từ trong tầng mây mờ mịt vươn ra hai cánh tay, hai cánh tay này lưu động tia chớp màu đỏ. Vương Lâm ánh mắt ngưng trọng. Lúc này, thiên đạo luân hồi lại đến, ràng có chuẩn bị, hai cánh tay lớn trong nháy mắt tiến đến, phân biệt chụp về phía Vương Lâm và bản tôn. Bản tôn gầm tiếng, thân mình nhoáng lên cái, lập tức hóa thành người khổng lồ cao hơn mười trượng, mi tâm có ba tinh điểm điên cuồng chuyển động. bước chân tiến lên phía trước bước, đón lấy cánh tay, trong tiếng hét lớn, nắm tay mạnh mẽ đấm ra. - Ầm! cỗ khí tức cuồng mãnh ầm ầm tản ra bốn phía, thân thể bản tôn phát ra điện quang màu đỏ, lập tức bị đánh bật trở lại va lên ngọn núi mặt đất. Ngọn núi sụp xuống hóa thành tro bụi. Cánh tay lớn kia lại bị đẩy lui, nhưng lần này lại tiêu tan. Về phía Vương Lâm trong nháy mắt khi cánh tay chụp tới, hai tay bấm quyết, điểm về phía trước cái, lập tức bức họa sinh tử luân hồi phía trung thu lại, lại có thể từ trời rơi xuống chắn ở trước người . lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm, há mồm to, lập tức đạo khí xám từ trong đó bay ra, hình thành bánh xe lớn. bánh xe này vừa xuất lập tức khiến thiên ko biến sắc, đại địa chấn động. Những vết rạn nứt xuất khắp nơi, lấy Vương Lâm làm trung tâm nhanh chóng lan ra bốn phía. Trong nháy mắt, phương viên mấy trăm dặm, trong tiếng nổ ầm ầm toàn bộ mặt đất sụp đổ. bầu trời xuất số lượng lớn vết rách gian, những vết rách này nối liền với nhau giống như trời sụt lở. Vương Lâm sắc mặt trầm, tâm thần vừa động, bản tôn lập tức nhoáng lên mà đến cùng dung hợp lại, Vương Lâm chân chính xuất . Bộ mặt lớn kia, cũng thèm liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, vươn cánh tay phải vỗ lên bánh xe kia cái. Lập tức, tiếng kỳ dị từ trong bánh xe truyền ra. Ngay sau đó, trời đất lập tức bị bao phủ dưới cỗ lực lượng mênh mông. Vương Lâm vẻ mặt biến đổi, cỗ lực lượng này vô cùng quen thuộc, đây chính là luân hồi chi lực (lực lượng của luân hồi). Thân mình vừa muốn động. Nhưng lập tức, luân hồi chi lực từ bốn phương tám hướng ngưng tụ đến, toàn bộ rơi xuống người Vương Lâm. Lúc này, luân hồi chi lực giống như hình thành thiên lao, lập tức trói buộc thân thể của Vương Lâm. Thân thể của thể di động chút nào, thậm chí ngón tay cũng thể cử động. Cánh tay lớn kia sau khi vỗ lên bánh xe, giống như tia chớp vươn xuống, mục tiêu chính là Chu Như. - ! Vương Lâm thân mình thể di động, nhưng nội tâm của lại điên cuồng khi nhìn thấy điều đó. Chín mươi năm tân tân khổ khổ chính là vì ngày này. Nhưng lúc này, lại trơ mắt nhìn bàn tay của thiên đạo rơi xuống người Chu Như, muốn mang Nguyên của Lý Mộ Uyển .
Chương 408: Thiên ý trêu người. Lúc này, Vương Lâm điên cuồng. Thân thể của thể di động, nhưng nguyên thần lại có thể. Tuy thể rời khỏi thân thể, nhưng ý cảnh lại có thể. Đột nhiên trong trung xuất hư ảnh Cổ Thần rất lớn. Cổ thần sau khi xuất nắm lấy bức tranh sinh tử luân hồi, run run kéo ra toàn bộ. Phút chốc, đạo khí xám nồng đậm từ trong bức tranh sinh tử luân hồi tràn ra, vẫn chưa đuổi theo cánh tay lớn kia, mà dung nhập vào trong hư ảnh cổ thần ở phía sau. Hư ảnh cổ thần chấn động, ở người đột nhiên có tia khí tức giống như thiên đạo sứ giả. Hai mắt lộ vẻ vô tình, bàn tay to vươn ra, lập tức bắt lấy cánh tay của thiên đạo sứ giả, mạnh mẽ kéo cái. Lập tức, thiên đạo sứ giả giấu ở bên trong hư vô chỉ lộ ra bộ mặt, ngờ bị cổ thần mạnh mẽ lôi ra. Lúc này, trung xuất cảnh tượng kỳ dị. Chỉ thấy hai thân ảnh rất lớn đồng thời xuất . Vương Lâm hai mắt như điện. Sau khi thấy thiên đạo sứ giả kia lập tức ngẩn người. Chỉ thấy cơ thể của thiên đạo sứ giả gần như giống hệt hư ảnh cổ thần. Nhưng khiến Vương Lâm khiếp sợ lại là chỗ mi tâm của thiên đạo sứ giả, lúc này ràng có bảy tinh điểm chớp động. Chỉ là, trong đó có ba cái giống như bị phong ấn, phát ra từng trận ánh sáng ảm đạm. - Đây… Vương Lâm thấy màn như vậy, nội tâm đột nhiên nổi lên ý nghĩ thể tin được. - Đây là thiên đạo luân hồi sao… Vương Lâm trong lần đầu tiên nhìn thấy thiên đạo sứ giả rảnh quan sát . Nhưng lúc này, đột nhiên nghĩ đến, thiên đạo luân hồi vốn là thiên đạo pháp tắc vô hình, làm sao lại tồn tại sứ giả này. Hơn nữa sứ giả này ngờ lại là cổ thần! Tất cả những gì nhìn thấy hôm nay đảo lộn suy nghĩ của Vương Lâm. đột nhiên tự hỏi: thiên đạo, là cái gì? Thiên đạo sứ giả sau khi thân, hai mắt lần đầu tiên ngoại trừ băng lãnh vô tình còn có sắc thái khác, đó là chút mê man. nhìn hư ảnh cổ thần hé miệng giống như muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại . Thân mình vừa động, cánh tay lớn vung lên, đột nhiên đánh về phía hư ảnh cổ thần do ý cảnh của Vương Lâm biến ảo ra. - Ầm! tiếng nổ vang khắp thiên địa, toàn bộ Nguyệt tinh đều rung chuyển hồi. Vốn trong phương viên vạn dặm rạn nứt, dưới rung động này tấc tấc vỡ ra. Ở vị trí này của Vương Lâm. nhìn thấy ràng đại địa trong vòng vạn dặm ầm ầm sụp xuống, hình thành hố sâu rất lớn. Ở chính giữa của hố sâu này, chỉ có chỗ nằm của Chu Như vẫn lành lặn như trước. Chỉ là lúc này từ xa nhìn lại, nơi đây giống như cây cột lớn, mình đứng vững. thân thể Chu Như phát ra vầng ánh sáng trắng dìu dịu. Ý cảnh biến thành cổ thần, dưới quyền của thiên đạo sứ giả, lui lại phía sau mấy bước. Vương Lâm thân thể chấn động, khóe miệng chảy xuống chút máu tươi, nguyên thần gần như muốn tan vỡ. Nhưng lúc này biết, nếu mình chống cự được, Nguyên của Lý Mộ Uyển phải chết thể nghi ngờ. Ý cảnh biến thành cổ thần xông về phía trước, đánh ra quyền va chạm với thiên đạo sứ giả. - Ầm! Ầm! Ầm! Va chạm lần rồi lại lần, khiến cho toàn bộ Nguyệt tinh rung chuyển. Máu tươi khóe miệng Vương Lâm càng ngày càng nhiều. Đúng lúc này, đột nhiên luân hồi chi lực giam cầm thân thể có chút lơi lỏng. Vương Lâm trong tiếng gầm , thân hình nhoáng lên lập tức hoàn toàn thoát ra. - Chết! Vương Lâm hét lớn tiếng, thân mình bay lên, quyền đánh lên người thiên đạo sứ giả. Trong mắt thiên đạo sứ giả lộ ra chút mờ mịt, tay phải vung lên, thân thể Vương Lâm giống như sao băng bắn ra cực xa. quyền của đánh lên người thiên đạo sứ giả cũng khiến đối phương lùi lại phía sau mấy bước. Hư ảnh cổ thần lập tức bước lên bước đuổi theo thiên đạo sứ giả, lại đánh tới. Vương Lâm thân mình từ phía xa bay nhanh lại, liếm máu tươi khóe miệng, ánh mắt lộ ra chiến ý, hai lời lại lao tới, cùng ý cảnh biến thành hư ảnh cổ thần, đồng thời nghênh chiến thiên đạo sứ giả. Thiên đạo sứ giả liên tục bại lui. Tinh mang trán chỉ có bốn cái chớp động, đại biểu thực lực của lúc này chỉ có tứ tinh cổ thần. - Ngươi… phải tộc ta… Thiên đạo sứ giả lần đầu tiên ra lời. Thanh của tu sĩ bình thường căn bản nghe hiểu. Bởi vì, dùng ngôn ngữ của cổ thần để những lời này. Quả thực, theo như lời , Vương Lâm lúc này căn bản thể tính là cổ thần bộ tộc, có cổ thần nào có thể có được nội tu. Càng quan trọng là từ cổ tới kim chưa bao giờ có cổ thần nào nắm giữ ý cảnh! - Bất kể là cùng hay , nếu ngươi muốn thu Nguyên của Lý Mộ Uyển, ta tuyệt đồng ý! Vương Lâm cũng lấy ngôn ngữ cổ thần quát lên, đánh ra quyền. Thiên đạo sứ giả lùi lại. Hư ảnh cổ thần theo đó mà lên. Lúc này, bạch mang người Chu Như càng ngày càng đậm. Đột nhiên, thanh từ trong cơ thể Chu Như chậm rãi truyền ra. - Vương Lâm… Huynh gạt muội… Thanh này đúng là chín mươi năm qua Vương Lâm chưa từng được nghe. Nó là thanh của Lý Mộ Uyển. Thân thể Vương Lâm run lên, ngoảnh đầu lại nhìn thấy cảnh tượng khiến bi phẫn muốn chết. - Uyển nhi, nàng! Chỉ thấy bạch mang người Chu Như trong nháy mắt dày đặc đến cực hạn. Ngay sau đó, hồn phách của Chu Như từ bên trong nhục thân thoát ra, bị bạch mang bao phủ, chậm rãi rơi xuống bên. - Vương Lâm. Uyển nhi muốn gặp huynh, muốn ở cùng huynh. Nhưng Uyển nhi vốn là người chết. Nếu phải cắn nuốt hồn phách của đứa bé này để trả giá cho thức tỉnh của muội. Đối với nó mà , rất tàn nhẫn. Chín mươi năm nay, muội cảm nhận được đứa này lớn lên từng chút . Nhìn thấy nó giống như nhìn thấy con mình. Vương đại ca… Muội đành lòng… Uyển nhi rất ngốc khiến huynh thất vọng rồi… Lý Mộ Uyển trong phút chốc thức tỉnh đình chỉ hành động cắn nuốt hồn phách của Chu Như, mà lại lấy Nguyên chi lực chấn hồn phách của nàng ra ngoài cơ thể. có hồn phách của Chu Như, thân thể lúc này bị tử ý bao phủ. Nguyên của Lý Mộ Uyển trong nháy mắt thức tỉnh, lập tức bộc lộ ở dưới thiên đạo. Hơn nữa, Nguyên của nàng chậm rãi tan vỡ. Vương Lâm thân mình vừa động, nháy mắt xuất ở bên cạnh thân thể Chu Như, tay phải nhanh chóng điểm ở mi tâm Chu Như. Lập tức, Nguyên của Lý Mộ Uyển chậm rãi từ trong cơ thể Chu Như bay lên. Nàng mở hai mắt nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra nhu tình của chín mươi năm. - Đáp ứng muội… Chăm sóc tốt bản thân… Lý Mộ Uyển giọng . Nàng nâng tay lên muốn cảm nhận độ ấm của Vương Lâm, nhưng trong nháy mắt tay chạm tới Vương Lâm liền trở nên trong suốt. mặt nàng lộ vẻ bi ai, nhìn Vương Lâm, hạ giọng : - Chu Như là đứa , nên làm khó nó. Đây hết thảy là lựa chọn của bản thân muội. Lúc này, thiên đạo sứ giả từ bên cạnh cổ thần do ý cảnh biến thành nhảy tới đầu Vương Lâm, vươn tay phải bắt lấy bánh xe cực đại thủy chung vẫn dừng ở , dưới cái nắm lập tức luân hồi chi lực lại xuất . Vương Lâm đột nhiên ngẩng đầu. Hai mắt của lộ ra hàn mang cực trí, : - có đồng ý của ta, đừng ngươi phải thiên đạo. Cho dù là thiên đạo pháp tắc chân chính cũng đừng hòng mang nàng khi ta còn sống! điểm mi tâm cái, hạt châu Thiên Nghịch xuất , dưới triệu hồi của tay phải Vương Lâm, Nguyên của Lý Mộ Uyển bị hạt châu Thiên Nghịch thu vào, sau đó chìm vào bên trong mi tâm của , biến mất. Phía bánh xe, sứ giả thiên đạo nhìn sâu Vương Lâm cái, sau đó ánh mắt lại lộ vẻ mờ mịt, thân thể chậm rãi biến mất trong thiên địa. Cái bánh xe khổng lồ kia cũng bay vào trong tầng mây, biến mất trong nháy mắt. Vương Lâm lặng người nhìn thân thể của Chu Như, điên cuồng cười rộ lên. Chẳng qua tiếng cười của thấu triệt bi thương, lộ ra điên cuồng. - Vương Lâm ta đấu với trời. Hai lần chống lại luân hồi, lại nghĩ tới, cuối cùng thua tại thiên ý, thiên ý… Thiên ý trêu người! Vương Lâm tay phải điểm cái, hồn phách của Chu Như lạc ở phía được triệu xuống nhập vào thân thể của nàng, sau đó cười ha hả nhảy lên, biến mất ở phía chân trời, chỉ lưu lại tiếng cười bi thương quanh quẩn ở phía chân trời. Vương Lâm rồi, Tiểu Bạch từ phía xa cẩn thận bay tới. Nó vốn bị Vương Lâm phong ấn, nhưng trong va chạm với thiên đạo sứ giả, phong ấn vỡ vụn, khi ấy mới trốn thoát. Lúc này thấy Vương Lâm rời khỏi, nó lập tức bay đến bên người Chu Như, trong mắt lộ vẻ bi ai, thè lưỡi liếm liếm khuôn mặt nhắn của Chu Như. - Tiểu Bạch. Đừng náo loạn, ta muốn ngủ… Chu Như thào . Tiểu Bạch sửng sốt, lập tức vui vẻ gầm lên tiếng, kéo quần áo của Chu Như, thân mình nhảy lên, mang theo nàng rất nhanh rời khỏi nơi này. Nguyệt tinh, xuất người điên. Người này đầu tóc bù xù, trong miệng thường xuyên thốt lên hai chữ “Thiên ý”. Nơi qua, hễ là thú khi cản đường, toàn bộ bỏ mình. - Thiên ý. Vương Lâm ta thắng thiên đạo, lại bị thiên ý trêu đùa… năm sau, đêm mưa gió sấm sét, nơi cực đông Nguyệt tinh, đỉnh của ngọn núi cao ngất trong mây, người điên này đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn trời. Mưa trút xuống ào ào, rơi xuống mặt đất, rơi người , theo hai má của xuống. - Vì sao sinh, vì sao tử… - Vương Lâm ta cả đời sống qua trong giết chóc, trong hóa phàm cảm ngộ sinh tử thiên đạo. Thấy sinh là sinh, thấy tử là tử, biết được mưa này từ trời rơi xuống, sinh ra từ trời, chết vào mặt đất… - si tình của Chu Dật tiền bối. thức tỉnh của tiên thi nữ tử, mối tình cảm động của hai người bọn họ, sinh nàng tử, tử nàng sinh, khiến ta hiểu được hàm ý thấy sinh phải sinh, thấy tử phải tử… - Kiếp nạn trong tân sinh, khiến ta cảm nhận được biến hóa của sinh. Chu Như sinh tử bồi hồi, Uyển nhi trong sinh có tử, trong tử có sinh. Tất cả những điều này là thiên ý tạo hóa, lại khiến Vương Lâm ta rốt cuộc hiểu ra, ra, thấy sinh chính là sinh, thấy tử chính là tử! - Thời gian chín mươi năm, Uyển nhi, cảm ơn nàng khiến ta hiểu ra… ra chuyện thế gian, mất liền để cho nó mất , tồn tại liền để cho nó tồn tại. - Giống như nước mưa này, nó sinh ra từ trời, nhưng lại phải là chết vào mặt đất. Ở trong mặt đất, nó lại tân sinh, nó lại khiến thực vật sinh trưởng, lại khiến mưa bụi tràn ngập, loại biến hóa này, chính là sinh! - Ta bỏ được hồn phách của cha mẹ, bỏ được nàng rời . Mà thực tế, đối với cha mẹ ta tận đạo hiếu. Đối với nàng ta đến bây giờ vẫn luôn thụ động. Tình này tuy , nhưng càng nhiều là loại trách nhiệm… loại cảm động… Hồn phách của cha mẹ Vương Lâm từ mi tâm bay ra, hiền từ nhìn , chậm rãi tiêu tan, bọn họ vẫn chưa hồn diệt, mà tiến vào trong loại cảnh giới sinh khác.
Chương 409: Đạo tâm. - Tiểu Bạch, thúc thúc rốt cuộc ở đâu hả? Chu Như ngồi lưng Tiểu Bạch, tay cầm chùm trái cây. Cái đầu to của Tiểu Bạch nhoáng lên, gầm tiếng xem như đáp lại. Từ năm trước sau khi Chu Như tỉnh dậy, nàng còn nhìn thấy Vương Lâm. Chỉ có Tiểu Bạch làm bạn với nàng. Lúc này, Tiểu Bạch đưa Chu Như qua dãy núi. Đúng lúc này, đột nhiên mặt đất rung động trận, Tiểu Bạch lập tức cảnh giác, gầm rồi lui ra mấy trượng. Mặt đất chấn động càng ngày càng mạnh. Đột nhiên, sinh vật giống như con giun phóng đại vô số lần từ dưới nền đất chui ra, mang theo trận rít gào dữ dội, ngẩng đầu hướng về phía Chu Như. Sinh vật này lộ ra bộ phận mặt đất có chiều dài hơn mười trượng, toàn thân đỏ rực, thân thể có rất nhiều đốt, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố. mặt Chu Như có nửa điểm sợ hãi, ngược lại có phần hưng phấn. Trong tay nàng cầm trái cây nhưng vẫn vỗ đầu Tiểu Bạch, : - Tiểu Bạch, lần này ngươi phải nhìn cẩn thận, có thể tìm được thúc thúc hay liền xem lúc này đây. Tiểu Bạch chớp mắt, gầm tiếng nhìn con giun lớn kia. Con giun kia thân mình vừa động, hóa thành tàn ảnh rít gào lao tới, mở cái mồm rất to ra đớp về phía Chu Như. Tốc độ của nó rất nhanh, mang theo trận gió tanh, nhất là cái miệng lớn mở ra bên trong có vô số răng nanh sắc bén, nếu bị nó cắn trúng tất nhiên thi cốt vô tồn. mặt Chu Như có nửa điểm sợ hãi, ngược lại càng ngày càng hưng phấn, đôi mắt to cũng thèm liếc mắt nhìn con giun kia cái, mà là ngẩng đầu nhìn trời. Thậm chí Tiểu Bạch cũng lui lại phía sau, trong đôi mắt hổ lộ ra vẻ trào phúng. Ngay trong nháy mắt con giun kia rít gào lao tới chỉ thấy trung đột nhiên xuất vật rất lớn. Vật ấy vù tiếng, trong khoảnh khắc từ trời rơi xuống, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng lập tức tiến tới trước người Chu Như. Đây ràng là con muỗi rất lớn. Vòi của nó tràn ngập hàn mang điên cuồng đâm lên thân con giun rồi hất lên. Nửa thân vẫn còn ở dưới đất của con giun kia lập tức bị Văn Thú lôi ra toàn bộ, ném lên trung. Lúc này, Văn Thú thân mình lại vừa độn nhoáng lên, vòi giống như lưỡi dao sắc bén, nhoáng lên cái liền đâm sâu vào đầu con giun, hút cái, lập tức toàn bộ thân thể con giun héo rút lại, huyết nhục tinh hoa toàn bộ bị Văn Thú hút lấy. Văn Thú hất thi thể con giun ra, ầm tiếng rơi mặt đất phía xa. Nó cúi đầu liếc mắt nhìn Chu Như và Tiểu bạch cái, vung cánh lên, bay lên trời bay về phía xa. - Tiểu Bạch, đuổi, nhanh đuổi theo! Chu Như lập tức hô. Tiểu Bạch cũng do dự, lập tức đuổi theo. Văn Thú là năm trước khi Vương Lâm rời thả ra để nó bảo vệ Chu Như an toàn. muốn gặp Chu Như, nhưng cũng để nàng mình ở Nguyệt tinh nguy hiểm này. năm qua, Văn Thú cứu Chu Như vô số lần. Chu Như cũng từ sợ hãi khi lần đầu nhìn thấy nó, đến bây giờ khi nhìn thấy Văn Thú lại có cảm giác thân thiết, giống như nhìn thấy Vương Lâm. Đối với chuyện xảy ra năm trước nàng có chút ký ức gì. Thậm chí chuyện trong cơ thể nàng từng có Nguyên của Lý Mộ Uyển cũng có chút ký ức, giống như chưa từng xảy ra. Đây là Vương Lâm trong nháy mắt khi đưa hồn phách của nàng vào thân thể xóa . Chu Như là đứa trẻ vô tội, nàng cần trả giá cho việc Lý Mộ Uyển thức tỉnh thất bại. Vương Lâm cũng phải người giận cá chém thớt. Cho nên, xóa những ký ức này của Chu Như , trả lại cho nàng cuộc đời hoàn chỉnh. Chỉ có điều, nội tâm của Vương Lâm từ năm trước như chết . muốn đối mặt Chu Như, loại tâm tình này tương đối phức tạp. Chu Như tìm thấy thúc thúc trong lòng rất khó chịu. Vì thế bắt đầu hành trình tìm thúc thúc. Nguyệt tinh đối với Vương Lâm mà nó quá . Nhưng đối với Chu Như lại là rất lớn. năm nay, nàng và Tiểu Bạch hơn nửa Nguyệt tinh. Tuy rằng trước sau nhìn thấy Vương Lâm, nhưng Chu Như lại cảm giác, khoảng cách giữa mình và thúc thúc càng ngày càng gần. Tiếc là, tốc độ của Tiểu Bạch so sánh với Văn Thú vẫn là quá chậm. lâu sau, trung thấy bóng dáng của Văn Thú. Nhưng Chu Như biết, chỉ cần mình gặp nạn con muỗi lớn kia chạy tới trước tiên. - Hừ, con muỗi kia bay nhanh. Tiểu Bạch, tốc độ của ngươi chậm quá. Chu Như căm giận nhìn bầu trời. Tiểu Bạch ủy khuất rít gào tiếng, thầm nhủ: con muỗi kia chính là bay trời, nếu nó chạy mặt đất, ta nhất định nhanh hơn nó. Chu Như muốn tiếp, đột nhiên bốn phía nổi gió, thổi qua người mang theo cảm giác ấm áp. Chu Như ngẩn người. Nàng nhìn bốn phía chút, thấp giọng : - Tiểu Bạch, ngươi có thấy kỳ quái , cứ khoảng ba mươi nhăm ngày ở đây đều có cơn gió ấm áp này thổi tới. Mỗi lần sau khi thổi qua người ta đều cảm thấy trong thân thể cũng thoáng ấm áp, ăn cơm cũng đói. Tiểu Bạch đầu nhoáng lên cái, gầm tiếng xem như đáp lại. Hành trình tìm kiếm của Chu Như, vẫn tiếp tục. Nàng lại biết, lúc này, Vương Lâm ở đỉnh ngọn núi kia, thu hồi thần thức. năm qua, tuy điên cuồng, nhưng lại quên an toàn của Chu Như. Thỉnh thoảng lấy thần thức đảo qua, đều đưa vào trong cơ thể Chu Như đạo linh lực, làm cho Chu Như có cảm giác đói bụng. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời. lúc này, hai mắt sang ngời. Loại sáng ngời này, trong mắt chưa từng xuất qua. Đó là loại ánh mắt có thể xuyên thấu lòng người, nhìn thấu bản chất sinh tử. - Sinh tử ý cảnh, ra là thế… Vật của thế gian này, nếu ta muốn nắm giữ liền có thể nắm giữ. Vương Lâm vươn tay phải về phía trước, lập tức mây bầu trời khẽ động toàn bộ ngưng tụ về trong tay . Trong nháy mắt, vân cầu to như nắm tay xuất ở trong tay . Bên trong vân cầu tràn ngập điện mang. Cảm thụ được lực lượng to lớn trong vân cầu, Vương Lâm hít sâu hơi. Lực lượng bên trong vân cầu , mặc dù thể hủy thiên diệt địa, nhưng lại có thể phá hủy hết thảy tu sĩ Hóa Thần kỳ. Cho dù là Lý Nguyên Phong Biến kỳ sống lại ở dưới vân cầu này cũng nuốt hận. - Sanh tử ý cảnh đại viên mãn, tu vi đột phá Hóa Thần kỳ, dưới bước chính là Biến kỳ. bước này, ta bước được nửa bước… Vương Lâm vung tay phải lên, vân cầu tiêu tan. - Chuẩn bị Biến! Ánh mắt Vương Lâm hết sức bình tĩnh. Biến kỳ chính là người có đại thần thông chân chính. Có thể tu sĩ Biến kỳ bất kể ở tu chân tinh nào đều nhận được mời chào của rất nhiều thế lực. Lão tổ của Cự Ma tộc chính là Biến sơ kỳ liền có thể khống chế bộ tộc, trở thành lãnh tụ của bộ tộc. Lý Nguyên Phong cưỡng ép tăng lên tới Biến kỳ, liền có thể xưng là tộc trưởng của bộ tộc Tuyết Vực. Bởi vậy, có thể thấy được giá trị của tu sĩ Biến kỳ. Dù sao, Vấn Đỉnh lão quái phần lớn đều bế quan quanh năm, hơn nữa cực kỳ ít ỏi, gần như đều hỏi thế . Cho nên, tu sĩ Biến kỳ chính là lực lượng trung kiên của tu chân tinh. Nếu đặt ở trong võ lâm của phàm nhân, tu sĩ Biến kỳ chính là cao thủ nhất lưu được vạn người kính ngưỡng. Trong tu sĩ có thể đem loại trình độ của thân phận này phóng đại gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần. Đây, chính là tu sĩ Biến kỳ. Cho dù là Thiên Vận Tử năm đó cũng nghĩ tới, chỉ có thời gian hai trăm năm, tiểu tu sĩ lúc trước có chút hảo cảm bị vây bên rìa Hóa Thần, ngờ có hy vọng đạt tới Biến kỳ. Nếu tại biết được việc này, Vương Lâm Thiên Vận tinh tuyệt đối là đệ tử ký danh trăm năm đơn giản như vậy. trở thành đệ tử chân chính, hơn nữa được hưởng quyền hạn nhất định trong Thiên Vận tông. - Tư Đồ Nam, sau khi ta đột phá Biến kỳ, nhất định giúp lão khôi phục thực lực. Vương Lâm hít sâu hơi, tay phải điểm ở mi tâm, giây lát thân thể dần dần biến mất, tiến vào bên trong gian Thiên Nghịch. Trong gian Nghịch Thiên, Nguyên của Tư Đồ Nam lơ lửng ở chính giữa. Vương Lâm xuất ở trong này lẳng lặng nhìn Tư Đồ Nam. Sau khi hấp thu hai cánh tay cụt, Nguyên của Tư Đồ Nam còn trong suốt, mà trở nên ngưng hơn, toàn thân toát ra từng trận uy áp, so với Độn Thiên lão tổ còn mạnh hơn vô số lần. - Tư Đồ… Vương Lâm yên lặng lâu. Sau đó bước bước rời khỏi nơi này xuất ở phía Đông của Thiên Nghịch gian. Nơi này còn có Nguyên . Chẳng qua Nguyên này, hai mắt nhắm nghiền trong ngủ say. Toàn thân của nó được bao phủ trong vô số linh dịch. Những linh dịch này ngừng dung nhập vào trong Nguyên , làm dịu thân thể của nó. - Uyển nhi. Nàng đợi ta ba trăm năm. Vương Lâm ta chẳng có cách nào báo đáp nàng, đành thủ hộ nàng cho đến khi nàng thức tỉnh, cho đến khi ta hồn phi phách tán mới thôi. Vương Lâm nhìn Nguyên của Lý Mộ Uyển, rất lâu… Rất lâu… - Nếu như tất cả những điều này có thể đổi được kỳ tích, ta chờ, ta thủ hộ, năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm… Đến hết cuộc đời này. Nhu tình trong mắt Vương Lâm từ đầu đến cuối đều đặt Nguyên của Lý Mộ Uyển, những hồi ức trước kia lại ngừng quanh quẩn trong đầu . Ký ức là nước trong lòng bàn tay, bất luận là ngươi mở ra hay nắm chặt, đúng là vẫn còn khe hở từng giọt từng giọt chảy xuống hết sạch. Chỉ có điều, cảm giác mát lạnh của nước cũng có thể khiến người thủy chung thể quên. Vương Lâm tiến lên, nhàng hôn nơi mi tâm của Nguyên Lý Mộ Uyển, mang theo độ ấm của truyền cho Uyển nhi. Thân thể của Uyển nhi run lên… Nàng cảm nhận được môi của Vương Lâm, cảm nhận được ấm áp của Vương Lâm. Trong ấm áp mang theo từng tiếng cổ vũ thể phai mờ, càng mang theo lời hứa lặng yên thủ hộ thay đổi cùng thiên địa bên cạnh nàng. Ái tình giống như dòng sông, tả ngạn (bên trái) là vui vẻ ngàn năm phai, hữu ngạn là ánh sáng trầm mặc vĩnh hằng, chính giữa chảy xuôi là những năm tháng đằng đẵng đơn lạnh lẽo… Vương Lâm xoay người rời khỏi gian Nghịch Thiên. Người của , nhưng lòng của vẫn đặt ở nơi này, trầm mặc mãi mãi. Trong đêm đen, dưới ánh sao, đỉnh núi, trong mưa gió thân ảnh độc kia dường như cũng bị gió thổi tan. Nỗi sầu bi có thể bị gió thổi , chỉ có nỗi đơn của kẻ vô tình là chẳng gió nào có thể thổi được. Thân ảnh độc kia, ngẩng khuôn mặt như đao tước lên, nhìn đêm đen, nhìn sao sáng, lại nơi đó, trong lòng mãi mãi có bóng dáng của nữ nhân.