Chương 375: Luyện Hồn tông. Lỗ hổng vừa xuất , lập tức cỗ linh lực lồ từ trong tiên ngọc chạy khắp cơ thể Vương Lâm. Đồng thời mảnh nguyên thần trong cơ thể rung động, chậm rãi thu lại. Tuy rằng chưa khôi phục nhưng cũng tiêu tan nữa. Vương Lâm lập tức ngồi xuống, nhắm hai mắt tĩnh tọa. Ba ngày sau, bầu trời đen kịt, tuyết rơi dày đặc, bao trùm cả ngọn núi. Từ xa nhìn lại, cả ngọn núi bị tuyết phủ trông cũng khác gì ngọn núi tuyết. Những bông tuyết rơi xuống đến cách người Vương Lâm hơn ba thước đều bị hòa tan. Dần dần bên cạnh Vương Lâm hình thành vòng tròn nước. Vết sẹo mặt còn nghiêm trọng như trước nữa mà bớt rất nhiều. Hai mắt Vương Lâm mở ra, lấp lánh hữu thần. - Vết sẹo tiêu tan phần mười, phong ấn cũng lơi lỏng. Tu vi ta khôi phục tới Trúc Cơ sơ kỳ. Nhiều pháp bảo trong túi trữ vật giờ có thể miễn cưỡng sử dụng. Hơn nữa còn có Văn thú, chỉ cần gặp phải tu sĩ Hóa Thần kỳ là có gì nguy hiểm nữa. Chẳng qua vừa rồi nuốt khối tiên ngọc kia khiến thân thể khó có thể thừa nhận, nếu tiếp tục nuốt thêm sợ rằng còn chưa phá được phong ấn bản thân mình hóa thành tro bụi. giờ chỉ còn cách nhanh chóng đạt tới Kết Đan, sau đó lại nuốt thêm khối tiên ngọc xem có thể nhân cơ hội phá giải thêm vết sẹo và phong ấn . Chẳng qua cực phẩm linh thạch dù sao cũng có hạn. Nếu cứ tiếp tục thế này cũng phải kế sách lâu dài. Giờ cần phải tìm được nơi có linh lực sung túc tu luyện, an tâm tu luyện, vô luận thế nào trong chín năm cũng phải khôi phục tu vi! Vương Lâm trầm ngâm chút, ánh mắt lóe lên, thân thể liền cưỡi Văn thú rời . Văn thú kêu lên tiếng vui mừng, nâng Vương Lâm bay lên. Vương Lâm cúi đầu nhìn Hỏa Vân trại này cái. Sau khi giết chết hán tử mặt sẹo, tức giận trong lòng cũng vơi nửa. vỗ cái đầu to lớn của Văn thú cái, thân thể nó liền nhoáng lên, gầm thét lao . - Chậm thôi! Vương Lâm biến sắc. Tu vi mới chỉ khôi phục tới Trúc Cơ sơ kỳ, thể chịu nổi tốc độ tương đương với Nguyên hậu kỳ khi Văn thú toàn lực phi hành. Văn thú lập tức ủy khuất bay chậm lại. Chầm chậm phi hành. Ngồi lưng Văn thú, Vương Lâm lấy bản đồ ngọc giản nhìn kỹ, sau đó ánh mắt hướng về phía nam. Nơi đó là Luyện Hồn tông của Bì Lô quốc. - Luyện Hồn tông là trong tam đại môn phái ở Bì Lô quốc Chu Tước đại lục. Bên trong môn phái này linh lực hẳn là cực kỳ sung túc! Sở dĩ Vương Lâm chọn Luyện Hồn tông là bởi vì đây là môn phái đặc biệt duy nhất ở Bì Lô quốc. Môn phái này hạch tâm đệ tử chỉ có mấy trăm người nhưng ngoại vi đệ tử lại lên tới hàng vạn. So với hai môn phái khác ở Bì Lô quốc, đệ tử hạch tâm của Luyện Hồn tông ít hơn nhưng thực lực lại ngang hàng nhau. Chỉ lấy mấy trăm đệ tử trung tâm mà có thể làm được điều này ngoài việc Luyện Hồn tông có công pháp đặc thù có quan hệ lớn với tu vi của nhóm đệ tử trung tâm. Luyện Hồn tông chưa bao giờ chủ động nhận phàm nhân làm đồ đệ. Muốn vào Luyện Hồn tông chỉ có phương pháp, đó là trước tiên phải trở thành đệ tử ngoại vi. Đệ tử ngoại vi cứ ba năm lần lại có cuộc thi đấu, chọn ra người làm đệ tử trung tâm. Đồng thời đệ tử trung tâm cũng có lần thi đấu để loại bỏ. Thế nên cho dù là lọt được vào nhóm đệ tử trung tâm vẫn có thể bị loại ra. Phương pháp để trở thành đệ tử ngoại vi rất đơn giản, đó là chỉ cần nộp đủ số linh thạch nhất định là có thể có thân phận đệ tử ngoại vi trong thời gian. Ở ngoài sơn môn của Luyện Hồn tông có vài ngọn núi lớn. Linh lực ở đây nồng đậm hơn so với bên ngoài mấy lần. Đây chính là chỗ ở của đệ tử ngoại vi. Gọi là đệ tử ngoại vi nhưng thực ra cũng như là bỏ linh thạch ra thuê động phủ để tu luyện mà thôi. Cách làm này của Luyện Hồn tông cực kỳ đặc thù, rất hiếm thấy Chu Tước tinh. Nhưng cũng chẳng mấy người biết được nguyên nhân chính thức. Vì thế nên Vương Lâm mới lựa chọn Luyện Hồn tông. Mọi tin tức liên quan tới Luyện Hồn tông bản đồ ngọc giản miêu tả rất chi tiết. Theo suy đoán của Vương Lâm, người bán cho ngọc giản này e là cũng từng tới Luyện Hồn tông sống thời gian với thân phận ngoại vi đệ tử. Bì Lô quốc dù sao cũng là tu chân quốc cấp năm, những tu chân gia tộc ở đây rất đông đảo. Những gia tộc này đều phụ thuộc vào ba đại môn phái, cứ vài chục năm lần lại đưa đệ tử tới ba đại tông phái. Những đệ tử này cũng có đặc quyền gì, thân phận cũng có gì tôn quý, trừ khi là thiên tư cực kỳ kinh người, nếu đều là từ chỗ thấp nhất lên. Vương Lâm ngồi Văn thú, sau bảy ngày tới chỗ cách Luyện Hồn tông khoảng hơn ngàn dặm. Lúc này liền thu lại Văn thú, lấy ra thanh phi kiếm bình thường, điều khiển nó hóa thành đạo lưu tinh, bay về phía Luyện Hồn tông. Chẳng bao lâu sau, Luyện Hồn tông ra trong tầm mắt. Chẳng qua khi còn cách mấy chục dặm có đạo sóng gợn vô hình vô thanh vô tức khuếch tán ra, ngăn cản tiến vào. Vương Lâm biết đây hẳn là hộ sơn đại trận của Luyện Hồn tông, vội vàng thu hồi phi kiếm hạ thân xuống. lúc này đột nhiên có đạo hồng mang từ phía chân trời ầm ầm lao tới, mang theo thanh xé gió, như cơn cuồng phong tràn qua, khiến cho cây cối bốn phía đều lay động, lá cây xào xạc. Đạo hồng mang khi tới gần hóa thành hồng phát lão giả. Người này bộ mặt kỳ dị, miệng mũi rất lớn nhưng hai mắt lại rất , thoạt nhìn có cỗ khí thế thôn thiên. Vương Lâm sau khi nhìn thấy người này, ánh mắt lóe lên, lập tức cung kính đứng yên. Lão giả nọ muốn vào Luyện Hồn tông, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Vương Lâm, khẽ kêu lên ngạc nhiên, nhìn vết sẹo mặt chút, quát: - Ngươi là đệ tử môn phái nào? Vương Lâm vội vàng cung kính : - Đệ tử là tán tu, muốn xin gia nhập Luyện Hồn tông làm ngoại môn đệ tử. Lão giả nọ nhìn Vương Lâm, gật đầu : - Tán tu mà đạt tới Trúc Cơ cũng phải dễ dàng gì. Ngươi muốn trở thành đệ tử Luyện Hồn tông ta để tìm nơi bế quan phải ? Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng : - Đệ tử đúng là có ý này. Lão giả phất tay áo, : - Ngươi tới trễ rồi. Ngày thu đệ tử qua từ lâu, trở về đợi mấy năm nữa . Vừa lão vừa cất bước muốn . Tròng lòng Vương Lâm lạnh , nhưng mặt lộ ra vẻ đau lòng, từ trong túi trữ vật xuất ra hộp gấm, cung kính : - Tiền bối. Đây là phi kiếm đệ tử nhiều năm trước ngẫu nhiên có được, vẫn dám dùng. Xin tiền bối hãy nhận lấy. Đệ tử chỉ cầu được trở thành đệ tử ngoại vi. Lão giả này Vương Lâm liếc mắt cái là biết mới chỉ đạt Kết Đan sơ kỳ mà thôi. Đối với tu vi như vậy, xuất ra thanh phi kiếm này là vật rất trân quý. Lão giả dừng bước, như cười như nhìn Vương Lâm cái, thầm nghĩ, quả nhiên là tán tu, cơ trí hơn hẳn mất đệ tử của gia tộc tu chân. Tay phải vẫy cái, chiếc hộp gầm liền bay vào tay, khi mở ra nhìn trong mắt liền lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng. Lập tức trấn tĩnh, tỏ vẻ như có gì : - Vật này ngươi tìm được ở đâu? Vương Lâm cung kính : - Nhiều năm trước đệ tử có gặp tu sĩ Kết Đan kỳ, giúp hộ pháp trị thương. Sau khi thương thế tốt lên liền tặng ta thanh kiếm này, nhưng đệ tử tu vi đủ, thể sử dụng. - Hả? Chịu thương thế nào, ngươi miêu tả xem. Ánh mắt lão giả lóe lên, . Lấy kinh nghiệm mấy trăm năm tu đạo của Vương Lâm chỉ tùy ý chút là giống y như . Lão giả nghe xong chút hoài nghi. Dù sao đây mới chỉ là kẻ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nếu tận mắt chứng kiến thể nào giống như vậy được. Hơn nữa đối phương giống nhưng lại có chỗ ràng, thế mới là bình thường. Nếu mà lại kể tỉ mỉ quá mới là giả dối. - Được rồi. Lão phu thấy ngươi tu vi tệ nên phá lệ lần. Ngươi theo ta. Vừa thân thể lão giả liền nhoáng lên, tiến vào bên trong Luyện Hồn tông. Đồng thời tay phải xuất ra khối lệnh bài, nhấn về phía sau cái. Lập tức gợn sóng ngăn cản Vương Lâm lập tức tiêu tan. Vương Lâm vội vàng vào. - Theo ta . Trong Luyện Hồn tông chúng ta cấm chế rất nhiều, ngươi nếu nhầm ta cũng chẳng cứu nổi! Lão giả xong, thân thể liền bay về phía trước. Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra thanh phi kiếm. dẫm lên phi kiếm bay theo lão giả. lúc sau, lão giả dừng lại ngọn núi. Nơi này có cung điện rất hoa lệ, bốn phía xung quanh có vô số phòng ốc. Lão giả hạ xuống, sau đó quát: - Thường Đại Vĩ! - Tới liền, Hồng Mao Tử, ngươi gọi cái gì? tiếng lười biếng từ trong căn phòng truyền ra. Ngay sau đó nam tử trung niên bước ra. Tóc tai người này rối loạn, trông như nhiều năm rửa mặt vậy. Hồng phát lão giả cười ha hả : - Đây là đệ ra gặp được đường, ngươi nhận làm đệ tử ngoại vi .
Chương 376: Ngày tất niên. Nam tử trung niên ngáp dài cái, nghiêng đầu nhìn liếc qua Vương Lâm đứng sau hồng phát lão giả, uể oải : - Hồng Mao Tử (1) nhà ngươi lên tiếng, ta có thể từ chối sao. (1): Đồ lông đỏ Hồng phát lão tử cười cười : - Vậy , ta lần này rời núi thu được hơn trăm oan hồn, vừa lúc ta cần luyện cái chủ hồn cho hồn phiên của ta. Đợi sau khi xong việc ta lại tới tìm ngươi uống rượu! Vừa thân thể lão vừa nhoáng lên, bay về phía xa. - Ngươi tên gì? Nam tử trung niên nhìn Vương Lâm, hỏi. - Đệ tử là Thanh Mộc! Vương Lâm cung kính . - Sơn động này thuộc về ngươi. khối trung phẩm linh thạch, được sử dụng năm. Nam tử vung tay phải lên, khối lệnh bài màu đen được Vương Lâm chụp lấy. Vương Lâm lộ ra vẻ đau lòng, cắn răng xuất ra hai khối trung phẩm linh thạch giao cho đối phương. Nam tử trung niên nọ sau khi tiếp nhận linh thạch liền để ý tới Vương Lâm nữa, xoay người trở về phòng. Vương Lâm định rời , đột nhiên nam tử nọ : - Ngươi cho hồng mao tử vật gì vậy? - Đệ tử tặng tiền bối đó thanh phi kiếm. Vương Lâm thành . - Khó trách lại tích cực như vậy! Thanh Mộc, ngươi có tu vi Trúc Cơ kỳ nhưng nên kiêu ngạo. Trong ngoại vi đệ tử người có Trúc Cơ nhiều lắm nhưng tuyệt đối cũng ít. Tháng sáu tới là ngày tổ chức giải đấu của Luyện Hồn tông chúng ta, ngươi cố gắng tu luyện . Nếu có bản lãnh, chừng có thể tiến vào nội môn, trở thành đệ tử trung tâm. Nam tử lắc đầu, vào phòng. Ngay lúc này Liễu Mi ở vách núi ngoài Luyện Hồn tông năm mươi dặm. Trong tay nàng cầm ngọc giản. Đây là Chu Tước lão tổ tháng trước cho người đưa tới. Sử dụng vật ấy tuy thể tìm được Tằng Ngưu nhưng nếu đối phương ở trong vòng trăm dặm có phản ứng. Giờ phút này ngọc giản lóe lên ánh sáng xanh. - Là ở Luyện Hồn tông sao........ Liễu Mi giọng . Phía đông Chu Tước tinh, đạo thanh quang nhanh như lưu tinh, xé gió bay tới. Đó là lão giả nhưng đây phải là thân thể mà là nguyên thần xuất khiếu. cực kỳ chật vật, nguyên thần có ba dấu quyền, từ trong đó từng luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra, lan khắp thiên địa. Lão giả này chính là lão tổ Cự Ma tộc. Ngày đó bị ma đồng của Tôn Thái gây thương tích, bất đắc dĩ phải đành cho nguyên thần xuất khiếu, cuốn theo túi trữ vật bỏ chạy. Thậm chí ngay cả Vương Lâm cũng còn tâm trí đuổi bắt. Nhưng ma đồng kia lại cực kỳ quỷ dị, cả đoạn đường lời, toàn lực truy kích. Mấy tháng qua cơ hồ họ chạy vòng quanh Chu Tước tinh. Lão tổ Cự Ma tộc bị ma đồng đó đánh vài quyền. Quyền ấn này trông nho nhưng lại trực tiếp gây tổn thương tới nguyên thần của . Nếu phải tu luyện rất lâu, có thể dùng số bí thuật của Cự Ma tộc sợ rằng khó có thể thoát được khỏi kiếp nạn này. Thần thông thiên phú của lần lượt sử dụng hết, cuối cùng phải dẫn ma đồng đó tới bắc cực, lợi dụng cấm chế do Chu Tước tinh tự nhiên sinh ra, lúc này mới thoát được khỏi ma đồng. Giờ phút này toàn thân suy yếu, dám dừng lại mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Cự Ma tộc. Về phần sinh tử của Sất Hổ kia sớm thèm để tâm. Sau khi trở lại Cự Ma tộc, trực tiếp chiếm đoạt thân thể của tộc nhân rồi bắt đầu bế quan. Về phần Vương Lâm, giờ dám tìm kiếm. Chu Tước quốc bắt đầu điều tra việc này, bất đắc dĩ đành cắn răng bỏ qua. Mặc dù lần này bắt được Vương Lâm nhưng lại đoạt được thanh phi kiếm kỳ dị. Lúc này lão tổ Cự Ma tộc bế quan, mở bừng hai mắt, ánh mắt lộ ra tia trầm. Thân thể đoạt xá này cần khoảng thời gian mới trở thành thân thể chính thức. Thời gian này ngắn hay dài phụ thuộc vào tu vi chênh lệch giữa người bị đoạt xá và kẻ đoạt xá. Ánh mắt lão tổ lóe lên, vỗ túi trữ vật. Nhất thời thanh phi kiếm bay ra, lơ lửng phía trước . Tay phải lão tổ điểm tiên kiếm cái, lập tức trong đó truyền ra tiếng kêu thảm thiết, kèm theo là thanh cầu xin tha thứ. - Kiếm hồn, ! Lão tổ quát khẽ. Lập tức bên trong kiếm tiên tỏa ra luồng khói đen, hóa thành Hứa Quốc Lập. sau khi nhìn thấy lão tổ Cự Ma tộc liền lớn tiếng cầu xin tha mạng: - Đại gia tha mạng, đừng giết ta. Ta năm đó cũng là bị họ Vương bức bách, nỗi hận đối với cũng giống như đại gia, đều là tới tận xương tủy! Lão tổ Cự Ma tộc nghe Hứa Quốc Lập xong lập tức ngẩn ra, sau đó bật cười : - Cái kiếm hồn này cũng hay . Các kiếm hồn khác đều là kiên định vô cùng, trung thành tận tâm cơ mà. Hứa Quốc Lập lập tức lộ ra vẻ lấy lòng, : - Hứa gia .... Lão tổ trừng mắt cái. Hứa Quốc Lập lập tức xoa xoa tay cẩn thận : - Chúng nó làm sao có thể so sánh với nô tài được. Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Lão tổ cự mà tộc nhìn Hứa Quốc Lập cái, điểm chỉ. đạo thanh mang lóe lên người Hứa Quốc Lập. lập tức kêu lên bi thảm, vội vàng cầu xin tha thứ, lại càng lớn miệng chửi bới Vương Lâm. Lão tổ hừ tiếng, thu hồi ấn quyết, quát: - Từ nay về sau ngươi chính là kiếm hồn của lão phu. Ngươi chủ động phục tùng, lão phu phong ấn ngươi. Huống chi vào tay ta ngươi cũng chẳng thể chạy thoát! thực tế thanh quang vừa rồi là loại phong ấn nhưng người Hứa Quốc Lập chỉ gây ra đau nhức, thấy dấu hiệu gì của việc phong ấn. Lão giả hơi ngạc nhiên, biểu gì, đợi sau khi nhục thân dung hợp hoàn toàn mới cẩn thận nghiên cứu. mặt Hứa Quốc Lập lập tức lộ vẻ cảm kích, tay phải vỗ ngực, đầy vè trung thành: - Đại gia người yên tâm. Hứa Quốc Lập ta luôn trung trinh bất nhị. Vương Lâm đối với ta tốt, thế nên ta mới phản . Nhưng đại gia người đối với ta tốt như vậy, ta tuyệt phản bội. nếu làm trái lời thề này, Hứa Quốc Lập ta bị vạn ma xuyên tâm! Thấy sắc mặt lão tổ Cự Ma tộc có vẻ hòa hoãn hơn, Hứa Quốc Lập mới thở phào hơi, trong lòng thầm nghĩ: - May là Hứa gia gia ngươi thông minh, hừ. Sát tinh kia biết lúc nào mới có thể tới cứu ta, ta cũng thể mạnh miệng được. Có phục tùng , ngày sau Hứa gia gia ngươi tính sổ với ngươi! Hứa gia gia ta luôn trung trinh bất nhị. Sát tinh đó nhiều năm qua đối với ta tệ, ta sao có thể phản bội ! Ánh mắt lão tổ Cự Ma tộc lóe lên. vốn định diệt cái kiếm hồn này, đưa trở lại làm cái kiếm hồn sơ thủy. Nhưng nếu là kiếm hồn sơ thủy hiển nhiên khi khống chế tiên kiếm thể phát huy toàn bộ tác dụng. Hơn nữa kiếm hồn này lại rất đặc biệt, ngờ lại biết cầu xin tha thứ, có thần trí. Do vậy lại càng muốn phế . Phải biết rằng kiếm hồn có thần trí cực kì khó gặp, trong chiến đấu có hiệu quả kỳ diệu. cũng biết rằng Hứa Quốc Lập vốn dĩ phải là kiếm hồn phát triển thần trí mà vốn bản thân là ma đầu. Ngay cả lời thề vạn ma xuyên tâm vừa rồi đối với mà cùng phải là trừng phạt, ngược lại trong đó mơ hồ còn có chút mong mỏi món đại bổ đó. Lão giả Cự Ma tộc trầm ngâm chút, bắt Hứa Quốc Lập trở lại phi kiếm nọ, cẩn thận nhìn phi kiếm này cái, càng nhìn càng kinh hãi. - Kiếm này tuyệt phải vật tầm thường! Chỉ là biết dùng vật gì luyện thành! Ánh mắt lóe lên, trân trọng cất phi kiếm này vào túi trữ vật. Lại nhắc tới Vương Lâm cầm lệnh bài của Luyện Hồn tông, bay lên ngọn núi, sau khi tìm thấy động phủ liền bay vào. Động phủ này lớn, cũng khác mấy so với động phủ năm đó ở tại Hằng Nhạc phái. Bên trong ngoài cái giường đá ra ngay cả bộ bàn cũng có. Nhưng linh lực nơi này cực kỳ sung túc, so với ngoại giới nồng đậm hơn gấp mấy lần, thậm chí so với chỗ ba khối cực phẩm linh thạch sắp còn có thể sử dụng ở Hỏa Vân trại còn tốt hơn chút. Dù sao linh lực do cực phẩm linh thạch tỏa ra tuy rằng dễ hấp thu nhưng lại thiếu tia sức sống, nhất là khi sắp còn sử dụng được lại càng kém, thể bằng nơi linh sơn có linh mạch ngưng tụ được. Vương Lâm khoanh chân ngồi giường đá, thổ nạp. Ba ngày sau, Vương Lâm mở hai mắt, khẽ lắc đầu. cảm thấy tốc độ vẫn còn quá chậm. Trầm ngâm chút, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra ba khối cực phẩm linh thạch đặt xung quanh, hai tay bắt quyết, liên tục đánh ra mấy đạo cấm chế, rơi vào vách tường bốn phía và cửa động, sau đó lại nhắm mắt thổ nạp. Do vậy, linh lực trong động phủ lập tức nồng đậm hẳn lên, sau khi đụng vào vách tường, cấm chế tường lập tức lóe ra tử quang, đem linh lực bắn ngược trở lại, ngăn cho nó tiêu tán. Gian động phủ này giờ biến thành cái hộp kín, cho linh lực thoát ra. Linh lực càng ngày càng nhiều, mà thôn nạp của Vương Lâm giờ trở thành lối duy nhất để linh lực Dưới hô hấp của , linh lực nồng đậm kia liền điên cuồng bị hấp thu. Sắc mặt Vương Lâm hơi hồng lên, lẳng lặng thổ nạp. Linh lực trong cơ thể chậm rãi lớn dần nhưng so với lượng cần để phá trà ý cảnh và phong ấn còn lâu mới đủ. Thậm chí ý cảnh và phong ấn này còn chủ động thôn phệ linh lực của Vương Lâm khi đề cao tu vi, khiến bản thân chúng càng thêm chắc chắn. Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm trờ thành ngoại vi đệ tử của Luyện Hồn tông tháng rồi. ngày nọ, hai mắt Vương Lâm mở ra, ánh mắt so với trước đây sáng hơn rất nhiều. dùng hết mọi khả năng, trong vòng tháng này điên cuồng hấp thu linh lực. Ba khối cực phẩm linh thạch hai khối phải bỏ , còn khối cũng sắp còn dùng được. Hao phí như vậy nhưng thành quả trong tháng cũng rất lớn. Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhảy vọt lên Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, chỉ còn kém chút liền tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ. - Vẫn còn quá chậm. Hao tổn cực phẩm linh thách mới có thể miễn cưỡng đạt tới mức này. Nhưng giờ cực phẩm linh thạch trong túi trữ vật cũng còn tới mười lăm miếng, ràng là đủ dùng! Vương Lâm than , đứng dậy. Lập tức nghe rắc rắc mấy tiếng, giường đá ngồi giờ dày đặc những vết nứt. Thậm chí ngay cả vách tường bốn phía cũng vỡ vụn, lên dày đặc những vết nứt li ti. Vương Lâm ngẩn ra, hơi trầm ngâm chút liền hiểu mọi chuyện. Gian thạch thất này bởi vì tháng qua linh lực quá mức nồng đậm nên thể chịu nổi lượng linh lực đột nhiên gia tăng này, cuối cùng xuất vết nứt. Nếu thời gian dài hơn sợ rằng vết nứt càng lớn. - Gian thạch thất này thể dùng được nữa, phải đổi gian mới! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay bắt quyết, hướng về hai phía nhấn cái. Lập tức những vết nứt chuyển động cách quỷ dị, thu hẹp lại, chậm rãi trở lại lành lặn như cũ. Ngay cả chiếc giường đá kia, Vương Lâm ấn cái liền khôi phục trở lại như ban đầu. Chẳng qua Vương Lâm biết đây chỉ là mặt ngoài mà thôi. Nếu linh lực ở nơi này lại tăng lên lần nữa vết nứt lại có thể xuất . Chẳng qua chỉ cần dùng cực phẩm linh thạch cũng chẳng sợ xuất vết nứt, khiến người ta hoài nghi được. Vương Lâm trầm ngâm chút, đứng dậy, mở cửa động phủ ra ngoài. Giờ phút này là lúc hoàng hôn. Mặt trời phía xa lặn, tỏa ánh sáng đỏ rực. Lúc này là ngày cuối năm, Vương Lâm nhìn hoàng hồn phía xa, ánh mặt trời cuối đông mang nhiều hơi ấm, khi chiếu xuống người sớm trở nên lạnh giá. suy tư chút, nhớ ra hôm nay đúng là ngày tất niên. Sau ngày hôm nay là sang năm mới, biết Tiểu Chu giờ ra sao, nàng có khi dễ Tiểu Bạch hay ........ Nghĩ tới đây, khóe miệng Vương Lâm mỉm cười. nhìn ánh hoàng hôn, hít sâu hơi. - Sau tai kiếp, sức sống càng mãnh liệt! Vương Lâm thào. ở vị trí như mặt trời giữa trưa, thoáng cái bị đánh xuống thành phàm nhân, mọi việc đều nhờ tâm trí kiên định của mới có thể kiên trì được tới bây giờ. Tới hôm nay mới có thời gian cảm khái như vậy. hồi tưởng lại mọi chuyện sau khi mất linh lực, trong lòng Vương Lâm dâng lên cảm xúc phức tạp. Hôm nay, là ngày tất niên, đại biểu cho kết thúc. Nhưng ngày mai là ngày đầu năm, đại biểu cho mọi có khởi đầu mới, tất cả đều có khả năng xảy ra. - Chuyện qua rồi..... Vương Lâm giọng . Giờ phút này trong ánh hoàng hôn, thân ảnh nữ tử nổi bật từ xa dần dần bay tới. - Người này..... Nhìn hơi quen...... Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Vương Lâm ngưng thần quan sát. Thân ảnh nữ tử trong ánh hoàng hôn vẫn tung bay, lượn vòng trong Luyện Hồn tông. - Người này nhìn hơi quen....... Vương Lâm liếc nhìn thân ảnh kia, trầm ngâm chút, nhưng vẫn nhớ ra là mình gặp nàng ở đâu. Thân thể nhoáng lên, từ núi bay xuống, rất nhanh tới lưng chừng núi. Nam tử trung niên kia lúc này ngồi mặt đất khoanh chân thổ nạp. Khi Vương Lâm hạ xuống, mở hai mắt, liếc cái, ánh mắt lập tức sững lại, nhìn trừng trừng về phía Vương Lâm. - Ồ!! Ngươi đạt tới Trúc Cơ trung kỳ sao? mặt người nọ lộ vẻ khiếp sợ. Trong lòng Vương Lâm thầm than. Sau khi nguyên thần tan nát thể dấu tu vi, cuối cùng lại để tu sĩ Kết Đan này nhận ra điều khác lạ. - Phải nhanh chóng hồi phục nguyên thần, nếu thế nào cũng gặp phiền toái. Trong lòng Vương Lâm tự nhủ, nét mặt vẫn lộ vẻ cung kính, : - Đệ tử trước sắp đột phá. Giờ trải qua thổ nạp linh lực nơi này, may mắn đột phá thành công, đạt tới Trúc Cơ trung kỳ. Nam tử trung niên kia biểu gì nhưng trong lòng bắt đầu tính toán. Lời của đối phương cũng có gì đáng nghi, chẳng qua tốc độ tu luyện của người này đúng là có hơi quá nhanh. nhìn sâu Vương Lâm, nhớ kỹ khuôn mặt , : - Ngươi tới đây có chuyện gì? Vương Lâm ôm quyền : - Đệ tử muốn đổi gian động phủ sung túc linh khí hơn. Nam tử trung niên nhíu mày, : - Người tu đạo kỵ nhất là tu vi tăng quá nhanh. Ngươi tu luyện như thế căn cơ ổn, cuộc đời này chẳng mong có ngày Kết Đan! Vương Lâm trầm mặc lúc, : - Trong lòng đệ tử có tính toán, mong tiền bối đáp ứng. Nam tử trung niên nhìn Vương Lâm cái, : - Nếu ngươi muốn vậy ta cũng quản làm gì. Nhưng muốn đổi động phủ phải nộp thêm khối trung phẩm linh thạch. Vương Lâm lộ ra nụ cười khổ, xuất khối trung phẩm linh thạch giao ra. Nam tử trung niên tiếp nhận linh thạch, : - Đưa lệnh bài của ngươi cho ta. Vương Lâm giao lệnh bài ra. Trung niên nam tử sau khi thu hồi liền lấy trong túi trữ vật ra cái lệnh bài khác, : - Số phòng càng linh lực càng nhiều. Vừa vừa ném lệnh bài cho Vương Lâm. Sau khi tiếp nhận lệnh bài, Vương Lâm nhìn thấy đó có viết số tám trăm linh ba. vội vàng tạ ơn, xoay người rời . Mãi cho tới khi rồi, ánh mắt nam tử trung niên lóe lên, lẩm bẩm: - Cổ quái! Thân thể nhoáng lên, hóa thành đạo cầu vồng chạy tới động phủ. Trong nháy mắt tới ngoài động phủ. liền bước vào trong, cẩn thận quan sát hồi lâu nhưng thủy chung vẫn phát ra bất cứ điều gì khác thường, khỏi nghi hoặc. - Chẳng lẽ là ta đa nghi sao. Người này đích là sắp đột phá, cho nên mới có tốc độ tu luyện nhanh như vậy sao? Nam tử trung niên trầm ngâm chút rồi ra khỏi động phủ, trong lòng quyết định phải quan sát người có tên Thanh Mộc này nhiều hơn. Vương Lâm cầm lệnh bài tới động phủ số tám trăm linh ba ngọn núi. Động phủ này cũng chỉ lớn như động phủ cũ, chẳng qua mặt đất có cái trận pháp . Trận pháp này nhìn qua kết cấu cực kỳ phức tạp, thậm chí còn có cảm giác có nhiều loại trận pháp chồng chéo lên nhau. Vương Lâm sau khi tiến vào động phủ lập tức chú ý tới trận pháp . Sau khi nghiên cứu chút, ánh mắt lóe lên. Trận pháp này chỉ là cái tụ linh trận đơn giản. Bên ngoài có nhiều kết cấu như vậy thực ra là để đề phòng người khác học trộm. Tác dụng chủ yếu của tụ linh trận là đem linh lực bốn phía ngưng tụ lại, khiên cho linh lực trong phạm vi nhất định tăng lên. Chẳng qua tụ linh trận phải được bố trí linh nhãn mới phát huy hiệu quả, nếu hiệu quả cũng nhiều. Linh nhãn đối với linh mạch cũng giống như huyệt đạo trong cơ thể người vậy, động cái là ảnh hưởng tới toàn thân. - Chỗ này hẳn phải là linh nhãn mà chỉ là cái ngụy linh nhãn mà thôi! Vương Lâm quan sát chút nhìn ra vấn đề. tuy rằng bị ý cảnh và phong ấn gây thương tích, tu vi còn nhưng dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ. Với từng trải mấy trăm năm của Vương Lâm, chỉ liếc mắt là hiểu tường tận trận pháp này. Phải biết rằng cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng rất ít người có thể phát ra điều gì ở đây. Chỉ có tu sĩ Nguyên kỳ mới có thể nhìn ra chút dấu vết nhưng muốn hiểu cũng rất khó khăn. Nhất là trận pháp này là có bố trí ít thứ dư thừa, có tác dụng tung hỏa mù, do vậy để hiểu lại càng khó khăn hơn nhiều. Dù sao Luyện Hồn tông có thể khiến cả ngọn núi này thành động phủ cho đệ tử, cũng phải thầm động tay động cho người ngoài hiểu được trận pháp chứ. Chẳng qua dù là thủy tổ của Luyện Hồn tông cũng thể ngờ được, trong động phủ của ngoại vi đệ tử lại có tu sĩ Hóa Thần kỳ tu luyện. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải đảo qua trận pháp chút, lập tức trong trận nhãn của trận pháp liền có thêm trận pháp phức tạp hơn. - Vậy ra đây là trận trong trận, lại tạo ra tác dụng của ngụy linh nhãn. Vương Lâm nhìn chút, thầm nghĩ. trầm ngâm chốc lát, đem trận pháp khôi phục lại nguyên trạng, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết đánh cấm chế lên bốn vách tường và cửa động, sau đó xuất ra ba khối cực phẩm linh thạch, lại bắt đầu thổ nạp. Linh lực nơi này nồng đậm hơn mấy lần so với động phủ trước. Dù sao ở đây có tụ linh trận, thông qua ngụy linh nhãn trực tiếp phân nhán trong linh mạch dưới lòng đất tới đây. Do vậy hiển nhiên linh lực nơi này phải nồng đậm rồi. Lại có thêm ba khối cực phẩm linh thạch phụ trợ, linh lực nơi này tới mức kinh người.
Chương 377: Tụ linh. Cho dù là tu sĩ Nguyên kỳ nếu thấy được cũng lao tới cướp đoạt. Tu luyện ở chỗ này tốc độ bọn họ đề cao rất nhiều. Vương Lâm đắm chìm trong thổ nạp, quên cả thời gian. Bên ngoài thân thể giờ bị bao phủ bởi tầng sương linh lực dày đặc. Linh lực nồng đậm tới mức nhất định, nếu di động ngưng kết thành tầng sương màu lam nhạt. Lúc này trong động phủ này mặt đất của tràn ngập ánh sáng màu lam, trong cực kỳ mỹ lệ. Sương mù do linh lực tạo thành người Vương Lâm ngày càng nhiều, bao trùm toàn thân, giống như là khoác chiếc áo ánh sáng màu lam. Chẳng qua vết sẹo mặt lúc này dày đặc, trông cực lỳ dữ tợn, khiến cho người ta phải kinh hãi. Trong cơ thể Vương Lâm, linh lực chậm rãi tích lũy, ngưng tụ dần dần. Đồng thời trà ý cảnh và phong ấn dưới tác dụng của linh lực này cũng càng trở nên vững chắc, so với lúc bắt đầu chắc chắc hơn gấp mấy lần. Thời gian thấm thoát thoi đưa, Vương Lâm bế quan hai tháng. Trong hai tháng này, thân thể Vương Lâm hề cử động. dường như tận dụng tất cả thời gian để đề cao tu vi của bản thân. Chẳng qua tu vi càng về sau lại cần càng nhiều linh lực, tốc độ cũng càng ngày càng chậm. Trong hai tháng chỉ mới đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, còn cách Trúc Cơ đại viên mãn khoảng nhất định. Ba khối cực phẩm linh thạch cũng đều hỏng cả. Vương Lâm cũng đau lòng. Loại phương pháp dùng cực phẩm linh thạch phối hợp với linh lực để tu luyện này cũng muốn dùng nhiều. ngày nọ, hai mắt Vương Lâm mở ra, nhìn vào trận pháp mặt đất, trầm ngâm chút. vỗ tay phải xuống, lập tức trận nhãn lộ ra. - Linh lực nơi này đủ, nếu có thể lấy linh lực trực ếp từ ngụy linh nhãn này hẳn là đủ để Kết Đan! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào tiểu trận bên trong trận nhãn, cẩn thận nghiên cứu. Trận pháp thực tế là loại biểu của cấm chế. Vương Lâm nghiên cứu cấm chế tới mức lô hỏa thuần thanh. Giờ đây cẩn thận nghiên cứu liền phát ra điểm mấu chốt. Hai tay bắt quyết, điều động linh lực trong cơ thể. Hai tay nhanh chóng biến ảo trước cơ thể. loạt cấm chế hình thành trong tay . Dần dần trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi. Hai tay càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành đạo tàn ảnh. Hầu như cái cấm chế vừa đánh ra, cái tàn ảnh khác lại xuất , tàn ảnh càng ngày càng nhiều. Trán Vương Lâm đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp. Tàn ảnh cấm chế này là phương pháp độc môn do Vương Lâm sáng tạp ra, rất khác biệt so với cấm chế bình thường. Với tu vi của Vương Lâm bệ giờ, cấm chế đánh ra hoàn toàn có vấn đề gì, nhưng nếu là tàn ảnh cấm chế lại hơi khó khăn. Năm đó khi ở chỗ của cổ thần, với tu vi Kết Đan kỳ cũng chỉ có thể đánh ra mấy đạo tàn ảnh mà thôi, tới giờ. Lúc này dùng toàn bộ tu vi muốn đánh ra đạo cũng cực kỹ miễn cưỡng. Hai tay Vương Lâm càng lúc càng nhanh, cuối cùng tất cả tàn ảnh đột nhiên dung hợp làm . Vương Lâm quát khẽ tiếng, chỉ về phía trận pháp kia cái. Lập tức tàn ảnh cấm chế liền hạ xuống trong nháy mắt. Pháp trận bên trong lập tức chấn động. lực đẩy lớn từ bên trong dâng lên, bỗng dưng tràn ra ngoài. Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, tránh khỏi lực đẩy này, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trận pháp. Chỉ thấy sau khi lực đẩy mất , trận pháp đó liền ngững hoạt động, còn chút linh lực nào tỏa ra nữa. Vương Lâm tiến lên vươn tay phải điểm , lập tức loạt tiếng rắc rắc truyền ra. Trận pháp lóe lên, chậm rãi biến mất, lộ ra viên linh thạch lớn cỡ nắm tay. Linh thạch này mà hồng, bên trong như có mây khói bay lượn. Vương Lâm liếc cái là nhận ra linh thạch này tên là khôn tinh nham, trời sinh có thể hấp thu linh lực nhưng thể chứa linh lực. Vương Lâm lời, bắt đầu đặt tay lên linh thạch màu đỏ này, bắt đầu thổ nạp. - Ầm! Linh lực mênh mông lấy tốc độ thể tưởng tượng ầm ầm từ trong khối linh thạch đó theo cánh tay Vương Lâm điên cuồng lao vào cơ thể . Dưới cơn sóng linh lực mãnh liệt, Vương Lâm lập tức cảm giác từng lỗ chân lô mở rộng. cỗ hắc khi bỗng nhiên từ trong lỗ chân lông toát ra. Vết sẹo mặt cũng ảm đạm , tuy rằng chưa biến mất hẳn nhưng ràng ít ít. Trong lòng Vương Lâm mừng như điên. ngờ trực tiếp hấp thu ngụy linh nhãn lại có hiệu quả như vậy. Chẳng qua loại hiệu quả này chỉ có lần đầu tiên mới thực có tác dụng tốt nhất, lần thứ hai mất công dụng, trừ phi có thể tìm được linh nhãn mãnh liệt hơn. Vương Lâm hít sâu hơi, khu trừ mọi tạp niệm, tập trung thổ nạp linh lực. Dần dần linh lực trong linh thạch dần dần chậm lại, còn mạnh mẽ như trước nữa. Vương Lâm cũng từ từ chìm đắm trong tu luyện. Tuyết Vực quốc, trong băng tuyết thần điện, Lý Nguyên Phong khoanh chân ngồi đó. Xung quanh thân thể đặt năm khối băng lớn. Những khối băng này đều lóe lên ánh sáng năm màu, từng đột tiên lực như có như chậm rãi từ trong đó lan tỏa ra, để hấp thu. Sâu trong năm khối băng này có khối tiên ngọc cỡ ngón tay cái. Tiên ngọc thông qua trận pháp trong băng mà có loại biến hóa kỳ dị. Lúc này Lý Nguyên Phong tuy rằng bề ngoài cũng có vẻ gì bất thường nhưng ánh mắt lại hơi uể oải, sắc mặt tái nhợt chút huyết sắc. lâu sau mới mở mắt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi từ tận đáy lòng. - Tia sét là lợi hại! Bên trong đó còn chứa tiên lực. Với tu vi của ta, liên tục bỏ chạy làm suy yếu uy lực của tia sét đó xuống năm thành rồi mà khi bị đánh lên người vẫn bị thương. Ngày đó Lý Nguyên Phong thừa lúc Tôn Thái và lão tổ Cự Ma tộc chiến đấu muốn giết Vương Lâm, đáng tiếc lại bị Tôn Thái cho đạo tiên lôi truy kích, trăm cay ngàn đắng mới thoát được. dù sao cũng là dưới trợ giúp của Chu Tước quốc, dùng bí thuật miễn cưỡng tăng tu vi lên Biến sơ kỳ, cả cuộc đời này thể đột phá nữa. Do vậy đối với tu sĩ tự mình đột phá Biến kỳ, yếu hơn quá nhiều. Lý Nguyên Phong thần thức mới ở Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, phải Biến kỳ. Thần thức thấp như vậy hiển nhiên thể chống lại đạo tiên lôi của Tôn Thái. - Tằng Ngưu kia biết chết chưa. Chẳng qua cho dù chưa chết trà ý cảnh của lão phu cũng phá giải dễ dàng như vậy! Lý Nguyên Phong cười lạnh, ánh mắt lóe sáng. - Hồng Diệp tiểu bối kia tuyên bố bế quan trăm năm, sau khi xuất quan muốn thành tu sĩ Biến kỳ. Thọ nguyên của ta giờ cũng hết, còn quan trọng nữa. Chẳng qua lão tổ Cự Ma tộc kia vì sao lại muốn thi thể của Tằng Ngưu như vậy. Chuyện này hơi khác thường! Chẳng lẽ có chuyện gì mà ta chưa biết........ Lý Nguyên Phong trầm ngâm chút, suy nghĩ mãi vẫn tìm ra nguyên nhân. Trong Bì Lô quốc, ở ngọn núi dành cho đệ tử ngoại vi tu luyện, Vương Lâm mở bừng đôi mắt. - Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn! Ánh mắt Vương Lâm ngời sáng. hít sâu hơi, thân thể rung lên. Linh khí dạng sương mù bao quanh thân thể đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể , sau đó biến mất. Thậm chí ngay cả những đám sương linh khí còn lại mặt đất và vách tường xung quanh cũng đều tan ra, hóa thành từng luồng khí màu lam nhạt, bị Vương Lâm hấp thu. Lúc này những vết sẹo mặt Vương Lâm phai chút, chẳng qua trông vẫn rất dữ tợn. - Ngụy linh nhãn phân ra từ linh mạch thể thỏa mãn cầu của ta rồi. Cần phải tìm nơi linh lực đậm đặc hơn. Như vậy tìm nơi có linh nhãn chân chính hẳn là có thể đủ đáp ứng cầu. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đánh lên trận pháp mặt đất, khiến nó trở lại như cũ, che dấu linh nhãn. Sau đó đứng dậy rời khỏi động phủ. Ngoài động phủ ánh nắng tươi sáng, nhìn khắp nơi tràn ngập ý xuân. Màu xanh trải dài khắp núi non, đem tới mới ý vị mới mẻ. Gió núi thổi tới, tuy vẫn còn chút hơi lạnh nhưng còn lạnh như băng mà trong cái giá rét có mang theo chút hơi ấm. Hít sâu hơi, Vương Lâm về phía trước. Đúng lúc này đột nhiên thần sắc thay đổi, nhìn về phía. Nơi ngọn núi Vương Lâm ở có vô số động phủ. Từ ngày bế quan tới này trừ nam tử trung niên kia ra chưa từng gặp qua bất cứ người nào khác. giờ ở ngoài động phủ mười trượng lại có người ra. Người này mặc bộ quần áo màu lam, áo ngoài bằng lụa trắng mỏng manh. Gió xuân thổi qua khiến người ta ngắm nhìn mà có cảm giác như tiên nữ giáng trần. Mái tóc đen óng ả phủ xuống bờ vai, tung bay theo gió, trông vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, lãnh đạm xuất trần. Nữ tử này dường như phát ra bên cạnh có người, nghiêng đầu nhìn về nơi này, trong đôi mắt lên tia ý vị nổi bằng lời. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền mỉm cười, coi như chào hỏi, sau đó lại nhìn về phía xa.
Chương 378: Điên cuồng khôi phục (1) Vương Lâm thu lại ánh mắt. vừa nhìn nhận ra nữ tử này là người chứng kiến trong cảnh hoàng hôn trước lúc bế quan. - Nữ tử này nhìn hơi quen....nhưng ta thể xác định, cuộc đời này chưa từng gặp người này....... Vương Lâm nhướng mày. Năm đó Liễu Mi ở Huyền Đạo Tông vốn là phân thân do thiên huyễn thuật sinh ra, hiển nhiên khác với bản thể. Hơn nữa năm trăm năm đồng ruộng hóa nương dâu, mặt mũi tướng mạo so với người mà Vương Lâm gặp trước đây có nhiều khác biệt. Vương Lâm trầm ngâm chút, để ý tới nữ tử này nữa. Tuy rằng tướng mạo nữ tử này so với Hồng Diệp hơn hẳn bậc nhưng còn xa mới sánh được với Lý Mộ Uyển, vẫn chưa thể lọt vào mắt Vương Lâm. Thân thể nhoáng lên, từ núi bay xuống, trong lúc bay vẫn nhìn về ngọn núi. Cuối cùng tới gian động phủ ở phía dưới, ánh mắt dừng lại. Động phủ này cũng có gì kỳ lạ, cũng phải là nơi thấp nhất nhưng từ xa nhìn thấy đó viết số bảy. - Hẳn là ở nơi này! Thân thể Vương Lâm hạ xuống, đánh giá động phủ này vài lần. trước kia tu luyện thổ nạp căn cứ cách phân chia ngụy linh nhãn để phán đoán ra vị trí của linh nhãn chính thức. Từ động phủ số bảy trăm bốn ba này là tới gần linh nhãn rồi. - Bên trong có người. Vương Lâm thấy tảng đá chắn cửa động bị hạ xuống, trầm ngâm chút, trong lòng liền có chủ ý. muốn trở lại động phủ động nhiên nam tử trung niên từ trong căn phòng ngọn núi ra. Ánh mắt người này lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. thực tế, ngay khi Vương Lâm vừa xuất người này để ý rồi. - Thanh Mộc, ngươi lại đây! Sắc mặt nam tử trung niên này biểu hỉ nộ, trầm giọng . Ánh mắt Vương Lâm lóe lên tia sát khí, thân thể nhoáng lên liền bay tới cách nam tử trung niên mười trượng. - Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.... Đồng tử trong mắt nam tử trung niên thu lại, nội tâm kinh hoàng. Trực giác cho biết, kẻ tên Thanh Mộc này rất quỷ dị! Lúc này chỉ mới qua mấy tháng, tu vi của ngờ lại tăng tiến kinh người. Lúc mới vào đây mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ. Sau khi gặp lại biến thành Trúc Cơ trung kỳ. Lúc này gặp lần nữa, ngờ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn. Nam tử trung niên mím môi. Trái tim đập thình thịch, chút di dự nghĩ tới chuyện lần sau gặp lại, kẻ này có thể đạt tới tu vi như mình, Kết Đan sơ kỳ! - người tên Thanh Mộc này nếu có pháp bảo nghịch thiên gì hẳn là công pháp tu luyện phải cực kỳ huyền diệu! Nam tử trung niên hít sâu hơi, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, mỉm cười : - Thanh Mộc, sợ là lần sau gặp lại, ta phải gọi ngươi tiếng đạo hữu rồi. Vương Lâm liếc người này cái, bình thản : - Đâu có! Trong mắt nam tử trung niên lên vẻ bất thiện nhưng rất nhanh, sau đó : - Thanh Mộc, nếu ngươi có thể Kết Đan tại nơi này, như vậy đại hội mấy tháng tới khả năng có thể trở thành nội môn đệ tử có thể tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó nhớ thường xuyên trở về đây thăm ta. Vương Lâm mìm cười : - Đó là đương nhiên......chẳng qua động phủ giờ của ta linh lực đủ, biết có thể đổi gian khác ? Nam tử trung niên ngẩn ra, có vẻ khó khăn : - Những phòng có số từ bảy trăm trở lại cần phải được trưởng lão phê chuẩn. Nhưng nếu như thực ngươi muốn đổi ta có thể làm chủ lần, giúp ngươi mời trưởng lão. Vương Lâm lắc đầu, : - cần phiền như vậy đâu. Ta chỉ cần động phủ bảy trăm bốn mươi ba kia thôi. Ánh mắt nam tử trung niên sững lại, liếc về phía động phủ bảy trăm bốn ba cái, cười ha hả, : - Việc này quá dễ xử lý. Chẳng qua động phủ đó linh lực tuy cũng tốt nhưng cũng chưa phải là tốt nhất. - sao! Vương Lâm cười . Sau đó tay phất lên, xuất ra ba khối trung phẩm linh thạch. - Tại hạ nhiều lần làm phiền tiền bối như vậy, lần này xin biếu tiền bối khối linh thạch này để thể thành ý. Nam tử trung niên sau khi tiếp nhận, trong lòng cười lạnh. thầm nghĩ lúc này tiện, đợi đêm nay dù ngươi có biếu nhiều linh thạch hơn nữa cũng phải tra hỏi cho ra vì sao tốc độ tu luyện của ngươi lại nhanh như vậy! Trong lòng nghĩ vậy nhưng biểu bên ngoài vẫn là cười ha hả, từ trong túi trữ vật xuất ra khối ngọc giản, búng lên đó cái. đạo linh quang bay ra, dưới cái điểm của nam tử trung niên lập tức lóe lên, bay vào trong động phủ số bay trăm bốn mươi ba. Sau đó lúc, người mặc hắc y từ trong động phủ bay ra. Khuôn mặt đầy thịt, trông như tên đồ tể chứ giống tu sĩ. Thân thể hạ xuống cách nam tử trung niên mấy trượng, hai mắt trợn trừng, ôm quyền : - Tiền bối, có chuyện gì vậy! - Người cầm lệnh bài này . Đổi cho ngươi cái động phủ khác. Nam tử trung niên . - Đổi động phủ? đổi, lão tử ở rất tốt, dựa vào cái gì mà bắt ta phải đổi. Đại này hừ tiếng, ánh mắt nhìn thấy Vương Lâm đứng bên cạnh, cười lạnh : - Là tiểu tử ngươi muốn đổi sao? Đưa cho đại gia ta khối trung phẩm linh thạch, nếu đừng có mơ! xong cũng chẳng thèm nhìn nam tử trung niên kia cái, thân thể nhoáng lên, bay về động phủ số bảy trăm bốn mươi ba. - Hừ! Nam tử trung niên nhìn theo bóng lưng đại hán, quyết định sau khi xử lý xong chuyện Thanh Mộc khiến tên này đẹp mắt. - Thanh Mộc, ngươi về trước , ngày mai ta đổi cho ngươi gian khác. Giọng của nam tử trung niên lộ ra tia quyết đoán, hiển nhiên bỏ cuộc. với Vương Lâm xong liền vung tay áo xoay người trở lại phòng. Thần sắc Vương Lâm như thường, thân thể nhoáng lên, bay trở lại động phủ. Trong lòng thầm cười lạnh. Nếu nam tử trung niên này tới tự tìm phiền toái thôi, chứng tỏ mạng người này chưa hết. Còn nếu sinh tham niệm, đêm nay mò tới chỉ có con đường chết. Đêm khuya, nam tử trung niên nọ ra khỏi phòng, ánh mắt lóe lên nhìn về động phủ của Vương Lâm, trong mắt lên vẻ tham lam. dừng lại ở Kết Đan sơ kỳ rất lâu. Năm đó cũng chính vì điều này nên mới bị hủy thân phận đệ tử nội môn, loại ra làm quản của đệ tử ngoại vi. Tu vi Vương Lâm đột nhiên tăng mạnh, khiến thấy được tia hi vọng. - Sống chết của ngoại vi đệ tử, tông phái cơ bản quan tâm tới, giết cũng chẳng sao. Người này chỉ là tán tu, chẳng ai thèm tìm kiếm. Thanh Mộc, chớ có trách ta, chỉ trách ngươi tu luyện quá nhanh! Nếu đợi ngươi đạt tới Kết Đan kỳ rồi ta có muốn ra tay cũng hơi phiền phức. Nhưng tại muốn giết ngươi lại dễ như trở bàn tay! Thân thể nam tử trung niên bay lên, hướng về phía động phủ của Vương Lâm, trong nháy mắt tới bên ngoài. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Nam tử trung niên vừa đến nơi liền ngẩn ra. Bình thường trong động phủ chỉ cần có tu sĩ là để tảng đá chặn cửa hạ xuống, bế quan. Nhưng động phủ này lại vẫn để hở nửa, chưa hoàn toàn khép lại. Khi thấy cửa mở, ánh mắt nam tử trung niên lóe lên. Tuy nhiên kẻ này tài cao mật lớn, tuy trong lòng cũng thấy kỳ quặc nhưng căn bản coi đối phương với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ ra gì, thân thể nhoáng lên chui vào bên trong. Trong nháy mắt khi tiến vào động phủ, liền thấy Vương Lâm khoanh chân ngồi giường đá, ánh mắt bình tĩnh nhìn . Đôi mắt nam tử trung niên lóe sáng, lời, tay phải bắt quyết hướng về phía trước đánh cái. Lập tức đạo thanh quang vô thanh vô tức xuất , lóe lên hướng về phía Vương Lâm. có ý định ra tay giết người mà chuẩn bị bắt đối phương để tra hỏi, sau đó mới sát hại. Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trào phùng, vỗ túi trữ vật. Cấm Phiên lập tức ra trong tay. phất lên, lập tức đạo cấm khí rít gào, lao ra nhanh như chớp, thoáng cái đánh lên thanh quang. Thanh quang thể chống cự được chút nào, lập tức tan nát. - Muốn chết! Nam tử trung niên cười lạnh tiếng, há mồm phun ra phi kiếm dài ba tấc, nhắm vào cấm khí đánh tới. nghĩ tiểu bối Trúc Cơ hậu kỳ này căn bản thể ngăn trở nổi uy lực của phi kiếm được kim đan luyện hóa này. Nhưng ngay lập tức nụ cười mặt liền cứng lại. Bị cấm khí đánh tới, phi kiếm chỉ kêu răng rắc vài cái liền lập tức vỡ vụn. - Vương mỗ tu luyện từ khi ngươi còn chưa ra đời! giường đá, Vương Lâm lắc đầu . Sắc mặt nam tử tái nhợt, phun ra ngụm máu tươi, lời lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng cấm khí lóe lên bên cạnh , quấn chặt lấy người này rồi lôi lại. Nam tử trung niên há mồm muốn nhưng Vương Lâm cách điểm cái, chỉ nghe tiếng hự thảm thiết, trung niên nam tử cả mặt gồ cao lên, phun ra ngụm máu tươi mang theo mấy cái răng. - Ta là Luyện Hồn tông...... Nam tử này ăn phải quả đắng, trong lòng kinh hãi. Nhưng đợi xong, tay phải Vương Lâm lại vung lên lần nữa. Nam tử hừ thảm tiếng, trong mắt lên vẻ điên cuồng. Từ khi bắt đầu tu luyện tới giờ chưa bao giờ phải chịu nhục nhã thế này.
Chương 379: Điên cuồng khôi phục (2). - Ta liều mạng với ngươi, bạo! Nam tử quát khẽ, kim đan nhanh chóng chuyển động, xuất vết nứt. Hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. - Muốn tự bạo kim đan? Đáng tiếc được đâu! Vương Lâm vung Cấm Phiên trung tay lên. Lập tức cấm chế lóe lên hắc mang, ba đạo cấm khí gào thét lao ra, trong nháy mắt liền chui vào trong cơ thể của nam tử đó, lập tức bao vây lấy kim đan chuẩn bị tự bạo của , dưới vẻ khiếp sợ vô cùng của , lôi thẳng kim đan ra. Vương Lâm cầm kim đan nhìn thoáng qua cái liền nuốt vào bụng. Thân thể nam tử run lên, phun ra ngụm máu tươi, sau đó uể oải hẳn. Trong lòng điên cuồng gào thét: - phải Trúc Cơ kỳ!! tuyệt đối phải Trúc Cơ kỳ!! - Ngươi......ngươi rốt cuộc là ai.... Linh lực trong cơ thể nam tử cũng tiêu tán theo kim đan. cắn răng rung giọng . - Ngươi xứng để biết! Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, tới trước mặt , điểm lên mi tâm của cái. Hai mắt liền mở to, chậm rãi mất thần thái, ngã xuống. Vương Lâm lắc đầu. vốn muốn giết người vào lúc này nhưng đối phương lại cố ý tới tìm chết. Vương Lâm vỗ lên thân thể nam tử cái, lập tức thân thể tan nát, ngay cả máu huyết cũng hóa thành tro bụi, tiêu tan trong gió. Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, bay ra khỏi động phủ, thẳng tới động phủ số bảy trăm bốn mươi ba. Bên ngoài động phủ này, tay phải Vương Lâm vung lên, đạo cấm chế nhất thời bay ra, đánh lên cửa động. Sau đó thân thể hóa thành đạo bạch quang, nhảy vào trong vách đá. Chỉ thấy thân thể vừa động vào vách đá liền lập tức biến mất, khi xuất ở bên trong động phủ số bảy trăm bốn mươi ba. Có thể sử dụng loại thần thông như thuấn di này chính là nhờ cấm chế kia. - Người nào!! tiếng thét kinh hãi từ trong động phủ truyền ra. Đại hán giống đồ tể kia ngồi khoanh chân giường đá, mặt lộ vẻ tin nổi. Nhưng sau khi nhận ra Vương Lâm, người này lập tức phẫn nộ. Nhưng trong nháy mắt như bị dội nước lạnh lên đầu. Tỉnh tảo lại, biết Vương Lâm dùng cấm chế tới đây, trong lòng chỉ nghĩ tới hai chữ "na di". - Tiền.....tiền bối..... thanh run rẩy, chưa kịp xong thân thể Vương Lâm tiến tới sát , điểm cái, người này lập tức ngã xuống đất, hôn mê. Phất tay đẩy đại hán này sang bên, Vương Lâm cũng quan tâm tới nữa, ánh mắt nhìn vào vách tường bên phải. Trong chốc lát, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vỗ túi trữ vật, thanh phi kiếm bay ra, dưới điều khiển của Vương Lâm liền lột bỏ vách đá. loạt tiếng đá vỡ truyền đến. Chẳng bao lâu sau, cái thông đạo vừa người ra vách tường. Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, theo sát phi kiếm tiến vào trong động. Phi kiếm mở đường, Vương Lâm theo sau. lúc sau cái thông đạo chừng ba mươi trượng được hình thành. Cuối cái thông đạo này lấp lóe mảnh tinh quang. - Linh mạch đây rồi! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, mặt lên vẻ vui mừng. Tay phải điểm cái vào phi kiếm, lập tức thanh kiếm kêu vang tiếng, dường như có linh tính, từ phía sau nhanh chóng bay ngược lại, trong nháy mắt trở lại động phủ số bảy trăm bốn mươi ba kia đâm vào bên cạnh tử kia. Trong nháy mắt phi kiếm liền hóa thành nhiều mảnh, rơi bốn phía xung quanh thân thể đại hán, nhất thời hình thành đạo cấm chế bao quanh . Vương Lâm nhấn cái vào bức tường phía cuối thông đạo, nhất thời bức tường liền nhúc nhích cách quỷ dị. Rất nhanh sau đó, liền biến mất phía sau thông đạo. Giờ dù đứng trong động phủ số bảy trăm bốn mươi ba kia cũng thể phát ra dấu vết gì. Tay phải Vương Lâm bắt quyết, xuất ra đạo cấm chế, rơi lên mạch linh thạch. Nương theo cấm chế, thân thể trầm xuống, biến mất trong mạch linh thạch. Khi xuất ở sâu trông mạch linh thạch. Lúc này vị trí của là ở bên dưới ngọn núi. Xung quanh là dày đặc các mạch linh thạch. Linh lực mênh mông điên cuồng lên. Linh lực này cũng thể bị tu sĩ trực tiếp hấp thu mà bên trông rất nhiều tạp chất, phải tiến hành số phương pháp chuyển hóa đơn giản mới có thể hấp thu được. Chẳng qua đó chỉ là đối với tu sĩ cấp thấp mà thôi. Đối với Vương Lâm căn bản cần phải để ý. Linh lực nơi này quá nồng đậm, hình thành loại linh uy giống như là thần thông do tu sĩ cao giai phát ra. Chẳng qua đây phải là thần thông mà là trời sinh, uy lực hiển nhiên phải thứ tu sĩ phát ra có thể so sánh được. Vương Lâm ở đây phải đứng mũi chịu sào, lập tức bị uy áp này bao phủ toàn thân. cường đại của uy áp này đạt tới mức như thể đỉnh núi đè lên người vậy. Chẳng qua đỉnh núi này phải từ phía đè xuống mà từ bốn phương tám hướng, đè lên từng phân từng tấc cơ thể. Trong thân thể truyền ra những tiếng lách cách giòn vang. Vương Lâm lo lắng mà còn vui mừng. Thứ muốn chính là thứ linh uy cường đại này! Dưới uy áp này, lập tức cảm thấy nguyên thần tan nát trong cơ thể ngờ lại có dấu hiệu chậm rãi thu lại. - Liều mạng! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, từ trong túi trữ vật bay ra ba khối cực phẩm linh thạch, rơi xuống xung quanh . Vương Lâm hít sâu hơi, khẽ quát tiếng, nhất thời ba khối cực phẩm linh thạch này vang lên oanh oanh rồi vỡ tan. Linh lực điên cuồng tới cực hạn ầm ầm đánh sâu vào cơ thể, cùng với linh uy dung nhập làm . Nhất thời linh uy mà thân thể Vương Lâm phải thừa nhận đột nhiên gia tăng gấp mấy lần. Thất khiếu Vương Lâm chảy máu, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ mừng như điên. - Chỉ còn thiếu chút nữa! Vương Lâm cắn răng cái, nhất thời lại có hai khối cực phẩm linh thạch bay ra từ túi trữ vật, oành oành hai tiếng liền vỡ vụn, như là đổ nước vào dầu sôi, khiến linh mạch của cả ngọn núi sôi trào lên. Linh uy người trong nháy mắt này điên cuồng tăng vọt. Dưới uy áp khổng lồ này, những mảnh vụn nguyên thần trong cơ thể Vương Lâm dần dần thu lại, giống như những mảnh vỡ của tấm gương, khôi phục lại từng mảnh . Cùng lúc đó, lượng cực lớn linh lực điên cuồng chui vào cơ thể Vương Lâm, thậm chí trà ý cảnh và phong ấn cũng còn ngăn trở được, ầm cái liền bị xuyên qua. Lập tức tu vi của Vương Lâm được khôi phục với tốc độ cực nhanh. Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, phá! Kết Đan, thành! Kết Đan sơ kỳ, phá! Trung kỳ, phá! Hậu kỳ, phá! Nguyên sơ kỳ, phá! Linh mạch cả ngọn núi này lấy mắt thường cũng có thể nhận ra dang nhanh chóng ảm đạm . Linh mạch vẫn lóe tinh quang chỉ trong chớp mắt liền trở nên xám xít, điên cuồng lan ra. Chỉ trong mười lần hô hấp! Chỉ trong từng ấy thời gian! Toàn bộ cây cối xanh tươi mơn mởn ngọn núi liền héo rũ trong nháy mắt. Linh mạch cả ngọn núi chỉ trong mười lần hô hấp ảm đạm hết, biến mất hoàn toàn, còn chút linh lực tỏa ra, trở thành phế mạch! Giờ phút này mấy ngàn ngoại vi đệ tử ngồi trong núi đều mở bừng mắt. Bọn họ nhận thấy linh lực trong thạch thât đột nhiên biến mất, còn kinh ngạc lực hút lớn bỗng nhiên từ trong mặt đất truyền đến, khiến linh lực trong cơ thể bọn họ điên cuồng thoát ra. Dưới kinh hãi, những ngoại vi đệ tử này vội vàng sử dụng các loại pháp bảo, nhanh chóng lao khỏi động phủ, dám chần chừ giây. Trong linh mạch, Vương Lâm mở bừng đôi mắt. Thân thể nhoáng lên, sử dụng thuấn di biến mất, khi xuất đứng ngoài ngọn núi. Bốn phía xung quanh có rất đông tu sĩ. Lúc này đám người này đều bàn cãi, mặt lô ra vẻ kinh hãi. Vương Lâm nghe mọi chuyện, toàn bộ đều là những suy đoán về việc kỳ dị này. Còn về mãng hán nọ, tâm niệm Vương Lâm vừa động liền giải trừ cấm chế cho . từ trong động phủ bay ra, liếc thấy Vương Lâm, lập tức trở nên kinh hoàng. Chẳng qua ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo đảo qua cái, lập tức lộ vẻ cung kính, dám lộ ra. Đúng lúc này, ánh mắt nhìn về phía . Vương Lâm tùy tiện nhìn lại, nhận ra là nữ tử tuyệt mỹ kia, đứng phía xa gật đầu mỉm cười thân thiện với . Vương Lâm nhướng mày, rảnh bận tâm tới nàng, lạnh lùng nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt. - Nguyên trung kỳ đỉnh!! ngờ được hành động lân này lại có thể khôi phục tu vi tới mức này. Nhưng quan trọng hơn chính là nguyên thần của ta sơ bộ thu lại được, tuy rằng chưa hoàn toàn thu lại hết nhưng có thể sử dụng được ý cảnh! Vương Lâm hít sâu hơi, ánh mắt bình tĩnh. Đối với mà , kinh nghiệm suýt mất mạng, sau đó từ chỗ chết khôi phục lại được của lần này mới thực là đáng giá. Kịch biến ngọn núi khiến nội môn Luyện Hồn tông chú ý. Cơ hồ lập tức có ba người từ nội môn Luyện Hồn tông bay ra. Người giữa tóc hoa râm, giận mà uy quát: - Câm hết miệng lại!