Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 365: Uy lực của ý cảnh.

      - Côn Cực Tiên! nguyên hình!

      Thanh của Hồng Điệp dồn dập mang theo chút trầm.

      Lập tức cây roi trắng như tuyết xuất trong tay trái của người khổng lồ. Cây roi này phải là ảo ảnh mà là cây roi . Run lên chút, cây roi này điên cuồng quật lên người Hồn Thú.

      Hồn Thú đau đớn, hung tính càng dữ dội hơn. Nó định tấn công lại bỗng gào lên tiếng thảm thiết, quay đầu lại nhìn chiến xa. Dù sao giờ nó cũng là hồn thể, bị chiến xa hạn chế. Mặt khác, phương pháp Vương Lâm khống chế nó cũng chính xác, thể phát huy toàn bộ uy lực. Lần này bị tấn công liên tiếp, nó lập tức cảm nhận được triệu tập của chiến xa.

      Hồn Thú cam lòng, gào thét vang trời, thân mình lập tức dần dần tiêu tan, hóa thành luồng khí đen bay vào bên trong chiến xa, biến mất thấy.

      Nguyên thần của Vương Lâm thừa dịp Hồn Thú ra sức đánh nhau về tới trong cơ thể. Hơn nữa còn ăn vào đan dược, giờ phút này linh lực trong cơ thể được điều chỉnh. lập tức cầm lấy tiên kiếm, xuất ra đạo linh lực khiến cho Hứa Lập Quốc khôi phục, sau đó đưa kiếm lên chém xuống!

      Kiếm quang của Vương Lâm hết sức phóng tới. Người khổng lồ hét lớn tiếng, tay trái vung mạnh ra, cùng kiếm quang va chạm tại chỗ. Sau đó thân mình lập tức lùi về phía sau, giẫm chân xuống đất cái, trong nháy mắt mặt đất ầm ầm nứt nẻ, lập tức bỏ chạy ra xa.

      - Đuổi!

      Vương Lâm ánh mắt lóe lên hàn khí, rút kiếm đuổi theo!

      Sắc mặt Hồng Điệp trầm. Trận chiến hôm nay so với ở tiện giới năm đó còn gian nan hơn mấy lần. Nàng thể nào nghĩ được rằng chỉ trong có vài chục năm, ngờ Tằng Ngưu có được bản lãnh như giờ.

      Nhớ lại ở tiên giới năm đó, nàng mặc sức truy sát người này, gã Tằng Ngưu này từng bỏ chạy trối chết, căn bản có sức phản kháng lại. Mặc dù sau này kinh sợ đối phương có khả năng lấy được pháp bảo của tiên giới bị sụp đổ nên mới tiếp tục, nhưng trong lòng nàng chưa từng đem Vương Lâm đặt ở trong mắt.

      Trong lòng nàng, gã Tằng Ngưu này với nàng cùng đẳng cấp, là kẻ yếu, là loài bò sát, là loại người trời sinh phải vâng lời những bậc cường giả.

      Hạng tu sĩ như Vương Lâm, lúc nàng ở Tứ Phái Liên Minh dọn dẹp tàn dư giết ít. Cho dù là ở Chu Tước quốc, nàng cũng vẫn luôn giữ nguyên suy nghĩ này.

      Đây là kiêu ngạo của nàng!

      Nhưng kiêu ngạo này, sau khi bị Vương Lâm chặt đứt cánh tay, lập tức sụp đổ. Nàng thể chịu đựng được tu sĩ bè yếu ớt ngờ dám đánh lén mình. Nàng đối với Vương Lâm dĩ nhiên hận đến cực điểm.

      Nàng quyết tâm phải giết chết Vương Lâm để tìm lại thoải mái trong lòng. Thậm chí tiếc đem Băng Thần, trọng bảo của Tuyết Vực quốc xuất ra để hạ sát người này.

      Thậm chí sư huynh của nàng còn lặng lẽ đem ra trọng bảo của Thiên Ngọc Tông là Côn Cực Tiên để lấy lòng nàng. Côn Cực Tiên này bản thân Hồng Điệp hề nghĩ là sử dụng tới. Nàng vẫn thủy chung cho rằng mình có Băng Thần trong tay, lại thêm bản mệnh pháp bảo, giết chết tên Tằng Ngưu này dễ như lấy đồ trong túi.

      Chỉ có điều, đối với Côn Cực Tiên nàng nghe qua ít tiếng đồn, tuy có hơi động tâm nhưng cũng cự tuyệt mà giấu trong Băng Thần, chuẩn bị xuất kỳ bất ý thủ thắng.

      Nhưng tại, sau vài lần giao tranh, cuộc chiến của hai người đến hồi gay cấn. Gã Tằng Ngưu này liên tục xuất ra phá bảo, vượt quá xa tưởng tượng của nàng.

      Nhất là Hồn Thú vừa rồi cuồng mãnh đến cực điểm. Hồng Điệp kia tự nhận, nếu phải vì sau đó đủ lực, Hồn Thú tiếp tục tấn công, nếu mình có Côn Cực Tiên chắc chắn đại bại.

      Lúc này, nàng chỉ có thể trốn. Băng Thần cũng cực kỳ suy yếu. Sau nhiều lần bị thương, thu lại chỉ còn cao hai trượng, nếu tiếp tục thu lại nữa, tan vỡ hoàn toàn.

      Việc chạy trốn này, từ đến lớn

      nàng chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là lúc bị suy yếu ở tiên giới bị Vương Lâm bức bách, lần thứ hai chính là tại.

      Bị người bức bách phải bỏ chạy đến hai lần, có khác nào như cho nàng cái bạt tai, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Đồng thời, lòng hận thù cũng càng lớn hơn.

      Vương Lâm sau đó đuổi theo bỏ qua, sắc mặt trầm nhìn nhìn Hồng Điệp ngừng dịch chuyển để bỏ chạy ở phía trước, :

      - Hồng Điệp, thói kiêu ngạo của ngươi đâu rồi? Thân là thiên chi kiêu nữ của Chu Tước Tinh, chẳng lẽ đối mặt với tu sĩ Hóa Thần Trung Kỳ như ta mà cũng phải bỏ chạy sao?

      - Tằng Ngưu!! Ta giết được ngươi, ta phải là Hồng Điệp!! Phân thần biến!

      Hồng Điệp phẫn nộ, lập tức ngừng bỏ chạy. Nàng vô cùng kiêu ngạo, mặc dù biết đối phương khích, nhưng vẫn sẵn sàng liều mạng.

      Lập tức, dị biến xuất .

      Trong tiếng thét của nàng, đóa hoa hồng mất lại xuất trước thân mình của người khổng lồ. Chỉ có điều, đóa hoa này có hai nhụy hoa. Lúc này, Hồng Điệp chút do dự nhắm hai mắt lại. Nguyên thần của nàng ngờ có thể phân thành hai, trong số đó từ giữa lông mày của nàng chui vào bên trong nhụy hoa.

      Lập tức, hai nhụy hoa này ngưng kết với nhau hình thành thân thể được bao phủ bởi đám sương hồng làm nổi bật lên thân ảnh duyên dáng. Thân ảnh ấy sau khi xuất lập tức hình dáng.

      Phân thân này so với Hồng Điệp hoàn toàn giống nhau, chẳng qua phân thân này có đầy đủ tứ chi.

      Phân thân của Hồng Điệp mở hai mắt, ánh mắt bình tĩnh, so với bản thân Hồng Điệp trán của người khổng lồ khác hoàn toàn về khí chất. Nếu Hồng Điệp tuyệt tình lạnh như băng phân thân này là loại biết vui buồn, im lặng tao nhã.

      - Tằng Ngưu, tiếc việc trong thời gian ngắn Biến vô vọng, ta thề phải giết bằng được ngươi!

      Chân thân Hồng Điệp hai mắt lộ ra hận ý.

      Phân thân này là nàng vì Biến của chính mình mà chuẩn bị, lấy bí thuật tẩm bổ, do đó khiến cho việc đạt tới Biến giảm bớt khó khăn, cơ hội thành công lớn hơn.

      Phân thân này phải vạn bất đắc dĩ nàng gọi ra.

      Nhưng tại vì để giết chết Vương Lâm, nàng tiếc phải trả bất kỳ giá nào!

      Trong cơ thể phân thân có linh lực. Phân thân này mặc dù là do nguyên thần biến thành nhưng bên trong chứa cảm ngộ thiên đạo của cả đời Hồng Điệp, tuyệt tình ý cảnh trong cơ thể phân thân được tích lũy lên nhiều lần.

      - Tuyệt tình chi cảnh!

      Chân thân và phân thân của Hồng Điệp đồng thời mở miệng.

      Lập tức, phân thân hướng về phía trước bay tới, người lóe ra hào quang bảy màu.

      - Nhập thế thu lấy tình cảm của thế gian, từ đó vung tuệ kiếm chặt đứt hết mọi loại tình cảm, đây chính là tuyệt tình ý cảnh!

      Phân thân của Hồng Điệp trong miệng khẽ, thanh uyển chuyển êm tai.

      - Dẫn tình… …

      Bỗng nhiên trời đất biến sắc, luồng lực đạo kỳ dị lập tức phủ kín trời đất. đám hào quang bảy màu ngưng tụ phân thân của Hồng Điệp hướng về Vương Lâm thổi tới.

      - Thân tình!

      Hai luồng hào quang vỡ vụn, hóa ra đôi nam nữ. Người nam thái dương trắng bệch, người nữ trong mắt chứa chan tình ái.

      - Tình !

      Thân ảnh Lý Mộ Uyển từ trong đám hào quang biến ảo ra, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra nỗi bi ai vô tận.

      - Hận ý!

      Đằng Hóa Nguyên cười dữ tợn, xé rách đám hào quang ra. Trong tay phất phới vô số hồn phách, đó chính là hồn phách của người trong Vương gia thống khổ cầu xin.

      - Cảm ngộ!

      Tằng Đại Ngưu, và con cháu ba đời, từ trong đám hào quang ra, ngỡ ngàng nhìn Vương Lâm. Đại Ngưu hé miệng muốn cái gì đó, nhưng phát ra tiếng.

      Thân mình Vương Lâm chậm lại chút rồi ngừng hẳn, khoanh chân giữa trung ngồi xuống. Nguyên thần ở giữa lông mày xuất ra, bay giữa trung, trong miệng :

      - Luân hồi chi hạ, sinh tử thiên đạo!

      Bỗng nhiên, bầu trời như bị bàn tay khổng lồ xé rách, cái khe lớn rạch nát khoảng xuất . Bên trong vết nứt, bức tranh sơn thủy đen trắng khổng lồ bỗng nhiên mở ra.

      Trong bức tranh, nơi nơi đều là núi non và sông ngòi, nếu bình tĩnh nhìn kỹ, cảnh vật trong bức tranh này chuyển động như . Giữa vòng sinh tử luân hồi, nguyên thần Vương Lâm ánh mắt sáng ngời, quan sát từng nhân ảnh trước mắt, hai mắt tràn ra vẻ phức tạp.

      - Tuệ kiếm!

      Phân thân Hồng Điệp lại thét lớn.

      kiếm ảnh bảy màu lớn xuất phía trước phân thân của Hồng Điệp.

      - Chém!

      Cha mẹ Vương Lâm dưới chém đó lập tức bỏ mình. Tiếp sau đó là Lý Mộ Uyển. Cha con Đại Ngưu bị Đằng Hóa Nguyên chưởng đánh chết. Cuối cùng, Đằng Hóa Nguyên cười lên hung ác, dưới đường kiếm ảnh quét xuống, biến mất.

      - Tuyệt tình!

      Phân thân của Hồng Điệp mặt lộ vẻ mỏi mệt, nâng tay phải lên, đưa ngón tay ngọc hướng về Vương Lâm điểm tới.

      Nguyên thần Vương Lâm chấn động, hai mắt ảm đạm. cũng nâng tay phải lên, chỉ về phía bức tranh sinh tử luân hồi trung.

      - Người tuyệt tình, cũng khó thoát khỏi sinh tử luân hồi…Tình cảm thế gian sao có thể tuyệt liền tuyệt, đoạn là đoạn. Tuệ kiếm tuy dài nhưng sao có thể cắt đứt được vòng luân hồi!

      Vương Lâm giọng .

      Từ trong cuốn tranh luân hồi, lập tức phát ra hai đạo khí đen và trắng. Hai luồng khí giao hòa với nhau hình thành bụi khí luân hồi từ trong cuốn tranh tản ra, hóa thành ngón tay cực lớn, án ngữ phía trước phân thân của Hồng Điệp.

      Phân thân của Hồng Điệp chấn động, chua xót cười, lắc đầu :

      - Nếu ta có thể Biến, cho dù sinh tử luân hồi tất nhiên cũng có hàm ý tuyệt tình. Nếu , luân hồi này, thể là luân hồi… Đáng tiếc…

      Phân thân than , thân mình chậm rãi tản ra, biến mất giữa trời đất.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 366: mưu sơ .


      Chân thân Hồng Điệp phun ra ngụm máu tươi, nguyên thần lập tức bị thương. Chỉ có điều hận thù trong mắt tự chủ được bị thay thế bằng ánh nhìn minh ngộ.

      Nguyên thần Vương Lâm trở lại bên trong cơ thể, dưới cơn chấn động, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cuộc chiến ý cảnh này nhìn như nhàng nhưng thực chất lại hung hiểm tột bậc.

      Trong tuyệt tình chi cảnh của Hồng Điệp, lúc tuệ kiếm chém xuống là lúc nguyên thần của Vương Lâm bị thương. Nếu bản lĩnh của vượt qua Hóa Thần Trung Kỳ, cảm ngộ sinh tử ý cảnh càng sâu, chắc chắn rơi vào kết cục nguyên thần bị phá diệt.

      Mặc dù là tại, sinh tử ý cảnh của cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua Hồng Điệp cái đầu, bởi vì Hồng Điệp chính xác, luân hồi thiên đạo vốn ứng với vô tình.

      Chỉ có điều vô tình và tuyệt tình, tuy chỉ khác nhau chữ, nhưng khác biệt vô cùng lớn. Cho nên lúc này đây, trong cuộc chiến ý cảnh này, Vương Lâm thắng.

      Thực ra, đối với người tu đạo mà , cái gọi là tranh giành ý cảnh chính là kiểm chứng lẫn nhau.

      - Ta hiểu rồi!

      Hai mắt Hồng Điệp lóe lên ánh sáng khác lạ, thào tự . Sau đó, ánh mắt chợt lóe nhìn Vương Lâm. Hận ý trong hai mắt tiêu tan hoàn toàn, khôi phục lại vẻ tuyệt tình lạnh như băng như lúc mới gặp Vương Lâm trước khi vào tiên giới.

      Vương Lâm trong lòng quyết định, Hồng Điệp này tư chất lạ thường, ngờ trong trận chiến ý cảnh này lĩnh ngộ ra điều gì đó. Nữ tử này phải giết chết, nếu sau này chính mình ngày nào được yên thân.

      Thân mình Vương Lâm khẽ động, tay trái vỗ túi trữ vật, lấy ra Cấm Phiên cầm trong tay. Cấm Phiên run lên, vô số cấm khí gào thét xuất ra, hình thành cây trường thương màu đen phía trước người .

      Theo ngưng tụ của cấm khí, từng trận tiếng bang bang từ trong truyền ra, thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày, cuối cùng gắn kết lại thành mảnh, phát ra khí tức hùng mạnh.

      Toàn bộ cấm khí ngưng tụ vào bên trong cây thương. Đây là biểu hiệu mạnh nhất của Cấm Phiên sau khi có chút thành tựu.

      Trường thương run lên, Vương Lâm lao nhanh tới, tiên kiếm trong tay hướng về phía sau đột nhiên vung lên. Kiếm quang gào thét phóng tới.

      - Ầm!

      Người khổng lồ kia gào lên tiếng, giậm chân xuống đất cái, thân mình bay lên trời. muốn xuất quyền đánh ra trường thương của Vương Lâm hướng vào Hồng Điệp ở giữa lông mày của nhanh như chớp đâm tới. Người khổng lồ thét lớn đưa tay trái ra đỡ.

      Nhưng kiếm quang theo sát phía sau điên cuồng chém xuống.

      - Ầm!

      Người khổng lồ rống lên bi thảm, tay trái hạ xuống, sau đó tự chủ được buông cây trường thương ra, cây thương lập tức đâm vào người . Nhưng vì người khổng lồ nhấn tay xuống dưới nên cây thương đâm trúng Hồng Điệp mà đâm vào cổ .

      - Ầm!

      Hai mắt người khổng lồ u quang tối sầm lại, từ trung hạ xuống. Hồng Điệp thở sâu, tay phải nàng điểm lên trán mình, lập tức thân thể nàng từ trong cơ thể người khổng lồ bay ra giữa trung. Thân mình nàng giờ phút này cực kỳ suy yếu, bản mệnh pháp bảo bị hủy, phân thân ý cảnh bị hủy, nguyên thần bị thương nặng, người khổng lồ băng tuyết bị hủy lại khiến nàng họa vô đơn chí. Lúc này so với lúc ở tiên giới năm đó hoàn toàn giống nhau.

      Nhưng nàng lại mơ hồ có chút cảm ngộ. Giờ phút này nàng còn đấu tranh tư tưởng nữa, nàng tin rằng sau khi mình thấu hiểu hoàn toàn tia minh ngộ này việc giết gã Tằng Ngưu kia dễ như trở bàn tay.

      Lại nhìn đến người khổng lồ kia, thân thể lúc này xuất vô số vết nứt nẻ, sau khi ngã mặt đất liền vỡ tan tành, tan chảy thành nước, biến mất mặt đất, chỉ còn lại cây roi trắng như tuyết.

      Tay phải Hồng Điệp hất lên, lập tức Côn Cực Tiên kia bay đến.

      Vương Lâm sao có thể khiến nàng đắc thủ, cây roi này chính là vật mà nhất định phải lấy cho được. Thân mình khẽ động, trường thương đâm lên, hóa thành tia màu đen lập tức quấn lấy Côn Cực Tiên.

      Hồng Điệp biến sắc, quát :

      - Ngươi dám!

      - Có gì dám!

      Vương Lâm cười ha hả, quấn lấy Côn Cực Tiên lôi về phía sau. Đồng thời tiên kiếm trong tay chém về phía trước, hóa thành kiếm quang gào thét phóng ra, ngăn cản Hồng Điệp để chính mình cướp đoạt.

      Sắc mặt Hồng Điệp trầm, do dự chút, buông tay lui ra phía sau né kiếm quang, cười lạnh nhìn chằm chằm Vương Lâm.

      - Tằng Ngưu, Côn Cực Tiên này có ấn của Thiên Ngọc Tông. Cho dù ngươi có cướp cũng thể sử dụng.

      Đường màu đen giữa lông mày Hồng Điệp theo lời nàng chậm rãi biến mất, cuối cùng còn để lại dấu vết nào nữa.

      Nàng hiểu rằng trong trận chiến ý cảnh vừa rồi, tuy phân thân bị phá diệt, Biến khó khăn vô cùng, còn đường tắt để nữa. Nhưng với lĩnh ngộ có được trước đó, nàng tin rằng chỉ cần bế quan vài chục năm, nàng có thể bằng bản lĩnh của mình đột phá thành công Hóa Thần, đại tới Biến.

      Nàng hít sâu, trong nháy mắt, bốn luồng hào quang từ trong cơ thể xuất ra, lần lượt đứng ở bốn góc đông tây nam bắc. Khi hào quang tan hết, để lộ ra phía trong là bốn thân ảnh.

      Kim linh, mộc linh, thủy linh, hỏa linh!

      Trừ thổ linh ra, tiên thiên ngũ linh toàn bộ đều xuất .

      Đây chính là pháp bảo cuối cùng của Hồng Điệp, cũng là thiên tư của nàng, là cội nguồn cho sinh mệnh của nàng!

      Cầm trong tay Côn Cực Tiên, thần thức của Vương Lâm đảo qua, lập tức đáy lòng trầm xuống. cây roi này đúng là có phong ấn hùng mạnh, căn bản là thể dò xét.

      Vương Lâm hừ tiếng, đem roi cất vào trong túi trữ vật. Sau đó ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm tứ linh kia!

      Trong trận chiến hôm nay, Vương Lâm bị thương cực kỳ nghiêm trọng. đến thân thể bị thương nhiều chỗ, mà nguyên thần cũng bị hao tổn rất nhiều. Có thể trận khổ chiến.

      - Tứ linh…Hạt châu thiên nghịch của ta hôm nay vừa hay nhờ các ngươi mà được viên mãn!

      Hai mắt Vương Lâm lộ ra tia nhìn lạnh, trong lòng thầm nhủ.

      Hồng Điệp nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay trái bấm quyết, chỉ về phía trước, trong miệng hô khẽ :

      - Tứ linh sát trận!

      xong, thân mình nàng lập tức lui về phía sau, bay nhanh mà . Nàng còn lòng dạ nào tái chiến, chuẩn bị rời khỏi nơi này!

      Vương Lâm muốn truy kích, tứ linh lập tức khẽ động, biến hóa.

      Tàn ảnh trong nháy mắt hướng về Vương Lâm phóng tới.

      Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thân mình lập tức lui ra phía sau. Cấm Phiên trong tay run lên, lập tức cây trường thương cấm khí lại xuất , hướng về phía kim linh đâm tới. Kim linh kia tốc độ rất nhanh, đối diện đánh vào phía trường thương.

      Tiên kiếm trong tay Vương Lâm vung lên, chém về phía trước. Lập tức mộc linh nghiêng mình né tránh, đồng thời cùng với thủy linh hóa thành cầu vồng tiếp cận Vương Lâm.

      Vương Lâm hừ tiếng. Năm đó khi chưa Hóa Thần, đối mặt với Ngũ Hành chi linh này vô cùng khó khăn. Nhưng tại, đạt tới Hóa Thần Trung Kỳ, và đối với việc thu thập ngũ linh trong tay của Hồng Điệp như thế nào cũng sớm có chuẩn bị.

      Lúc này, hai mắt bình tĩnh, vỗ túi trữ vật. Lập tức chín bức tượng khắc gỗ chợt lóe lên, xuất .

      Chín bức tượng gỗ này toàn bộ đều chứa Tuế Nguyệt ý cảnh. Ngoại trừ hai bức, bảy bức còn lại đều được điêu khắc từ luân hồi mộc. Ý cảnh phát tán ra, so với Thanh Tùng năm đó, uy lực lớn hơn rất nhiều.

      - Tuế Nguyệt!

      Vương Lâm trong miệng khẽ.

      Lập tức, luồng sóng vô hình lập tức phát ra. Hành động của tứ linh lập tức chậm lại.

      Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, thân mình chợt lóe lên, chiêu bắt được kim linh. Đồng thời, dưới chân điểm vào hư cái, mộc linh lập tức bị trói lại. Sau đó, để ý tới nhị linh còn lại mà thân mình khẽ động, hướng về Hồng Điệp phía xa truy kích.

      Hồng Điệp ở ngoài trăm trượng, sắc mặt trắng bệch. Nàng nghĩ tới sau ba lần giao chiến như vậy, Vương Lâm kia ngờ còn có pháp bảo mạnh mẽ như vậy. Trong lòng nàng chua xót, hôm nay bất kể thế nào, cũng phải giết người này! Phải khiến đem toàn bộ pháp bảo ra dùng hết, cuối cùng lấy chính linh lực của mình ra để so cao thấp với đối phương, như vậy mới có thể chiêu giết !

      Nàng trầm, trong miệng khẽ :

      - Kim linh, nổ!

      Vương Lâm nắm kim linh trong tay, lập tức run rẩy, luồng lực đạo hủy diệt từ trong truyền ra. Vương Lâm lập tức buông tay, thân mình nhanh chóng dịch chuyển ra ngoài. Về phần mộc linh, vẫn bị cách nắm lấy.

      - Ầm

      Kim linh tự nổ, có gì kiên cố mà phá nổi. Thân mình Vương Lâm mặc dù dịch chuyển , nhưng vẫn bị xung lực bắt kịp. phun ra ngụm máu to, thân mình lập tức suy yếu ngã xuống.

      Bản lãnh của sau vài lần bị thương lập tức bất ổn, hạ xuống chỉ Hóa Thần Sơ Kỳ.

      Sau khi ngã xuống đất, Vương Lâm lập tức lấy đan dược từ trong túi trữ vật ra nuốt vào. Thân mình lóe lên dữ dội, xuất phía trước Hồng Điệp , tay phải bấm quyết hướng xuống dưới nhấn cái, miệng quát :

      - Hồng Điệp, chịu chết !

      Hồng Điệp ánh mắt chợt lóe, trong miệng :

      - Tam linh, cùng nổ!

      Tam linh ở bốn phía lập tức run lên, ba luồng khí tức hủy diệt điên cuồng phát tán ra, sắc mặt Vương Lâm đại biến.

      Hồng Điệp trong mắt lạnh như băng, có sắc thái gì, nàng nhìn chằm chằm Vương Lâm, :

      - Nếu ngươi nhất định giết ta, ta và ngươi cùng chết!

      Vương Lâm trong mắt hàn, ấn quyết trong tay chút do dự điểm xuống. Trong mắt Hồng Điệp lần đầu tiên lộ ra vẻ bối rối.

      Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên luồng lực đạo nhu hòa từ trời giáng xuống, tam linh chuẩn bị phát nổ lập tức bị tầng kim quang bao phủ, việc tự nổ bất ngờ bị gián đoạn, tiêu tan còn.


      Phía trước Hồng Điệp bỗng nhiên im lặng xuất người. Người này chính là Công Tôn Phá từ Chu Tước Quốc.

      Tay phải trước người tùy ý vung lên, thân mình Vương Lâm lập tức tự chủ được lui ra phía sau hơn mười trượng. Vương Lâm sắc mặt trầm nhìn chằm chằm Công Tôn Phá, trầm mặc im lặng.

      luồng lực đạo quá hùng mạnh, thể kháng cự. Đối mặt với Công Tôn Phá Vương Lâm chút cơ hội phản kích nào, càng cần đến thân thể tại bị thương rất nặng.

      - Tằng Ngưu, ngươi thắng rồi! tới Chu Tước Sơn phụng mệnh, tự có người an bài cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi là ngoại triệu đệ tử của Chu Tước quốc ta. Đối với ngoại triệu đệ tử, Chu Tước quốc có thể thỏa mãn cho ngươi nguyện vọng. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ, rồi đến Chu Tước Sơn !

      Công Tôn Phá xong, tay phải hướng về phía tam linh chụp cái. Lập tức tam linh bay tới, bị bắt được đem nhập vào giữa lông mày của Hồng Điệp.

      Chỉ có điều, trong lúc mộc linh bay , Vương Lâm cắn răng cái, tiên kiếm trong tay bỗng chém nhát. Mộc linh la thảm tiếng, nửa người rơi xuống, bị Vương Lâm ôm lấy trong tay, bị xát cái, biến thành tinh thể màu xanh để vào trong túi trữ vật.

      Xong đâu đấy, ngẩng đầu nhìn về phía Công Tôn Phá.

      - Hừ, to gan. Việc ngươi giành chiến lợi phẩm, lần này lão phu truy cứu. Nhưng nguyện vọng của ngươi hủy bỏ!

      Công Tôn Phá lạnh lùng quét mắt liếc Vương Lâm cái.

      Sau đó, điểm vào hư cái. Kim linh vừa tự nổ vừa rồi bất ngờ lại ngưng hình, bị lão già nhấn cái, lại nhập vào giữa trán Hồng Điệp.

      Hồng Điệp sắc mặt hồng hào, cung kính :

      - Tạ ơn trưởng lão.

      Công Tôn Phá cũng để ý đến vẻ mặt Hồng Điệp, lạnh lùng hừ tiếng, hướng về phía Vương Lâm vươn tay phải ra, trầm giọng :

      - Đưa Côn Cực Tiên đây!

      Vương Lâm chằm chằm nhìn Công Tôn Phá, trầm mặc chút. Mắt thấy đối phương lộ vẻ kiên nhẫn, thầm than tiếng. Trong Tu Chân Giới hết thảy đều dựa vào bản lãnh để chuyện, lấy Côn Cực Tiên từ trong túi trữ vật chua xót giao ra.

      Công Tôn Phá tay phải đưa lên hư nắm lấy Côn Cực Tiên, tay trái điểm về phía trước cái, lập tức quang môn xuất .

      - thôi!

      Công Tôn Phá cất bước vào.

      Hồng Điệp theo sát sau đó, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Vương Lâm, liếc mắt cái hạ giọng :

      - Lần sau, ngươi nhất định phải chết!

      Giờ phút này, Hồng Điệp lại biết rằng tính mạng của bản thân chỉ còn lại có ba ngày.

      mưu bí qua lời của nhân vật thần bí Tu Tước Sơn dần phô bày.

      Vương Lâm bước vào quang môn, lúc ra, phía tế đàn ngờ chẳng còn người, cứ như là tất cả đều biến mất. Đưa mắt nhìn ra bốn phía, chỉ còn thấy có mình đứng tế đàn này.

      ngọc giản trôi giữa trung, phát ra ánh sáng dịu dàng.

      Vương Lâm hất tay phải lên, bắt lấy ngọc giản. Thần thức đảo qua, bên trong là tấm bản đồ mô tả Chu Tước Sơn!

      trầm mặc chút, khoanh chân tĩnh tọa. Sau trận chiến với Hồng Điệp, bị thương rất nặng. Giờ phút này, tu vi bất ổn, mặc dù ăn đan dược vào nhưng thể trong thời gian ngắn khôi phục được, chỉ có thể điều chỉnh qua loa. Nếu muốn hoàn toàn khôi phục cần phải bế quan dưỡng thương.

      Hồi lâu sau, trời tối dần. Vương Lâm đứng lên vỗ túi trữ vật, Văn thú bay ra. Vương Lâm ngồi lên , truyền ra đạo thần niệm, rồi lại tiếp tục tĩnh tọa.

      Văn thú liền bay .

      Tại Chu Tước Quốc, ban đêm cực kỳ im lặng, trăng bắt đầu lên cao, ánh trăng bao trùm khắp mặt đất.

      Ba ngày sau, ở phía sau Chu Tước Sơn, bên trong cấm địa, xuất cảnh tượng kỳ dị.

      Chu Tước Sơn là thánh địa của Chu Tước quốc. núi này chỉ có tẩm cung của Chu Tước, còn lại đều là cấm địa. Nếu được cho phép của Chu Tước, ai có thể tiến vào.

      Cấm địa này lớn, chẳng qua chỉ là hang động lớn mà thôi.

      Hang động này chia ra làm bốn tầng. Lúc này, trong tầng thứ hai, có hai cái đầm sâu.

      Hai đầm sâu này đều tản mát ra từng trận bạch khí. Hai luồng bạch khí này bay lên tới phía sau đỉnh động, lập tức biến hóa khác nhau rất ràng.


      Trong đó bạch khí từ đầm sâu khi lên tới đỉnh lập tức hóa thành sương lạnh, khuếch tán ra bốn phía. Còn luồng bạch khí kia, lập tức hóa thành vô số những hạt sương đỏ, biến mất bên trong vách đá ở đỉnh.

      Hai đầm sâu này, lạnh nóng!

      Hàn đàm được tạo thành từ nước đá ba vạn năm của Thiên Sương Tinh. Năm đó Chu Tước quốc phải trả giá rất lớn mới đổi được đem về.

      Viêm đàm được tạo thành từ ngọn lửa bất diệt ba vạn năm của Hỏa Viêm Tinh. Cũng phải trả cái giá tương tự để có được.

      Xung quanh hai cái đầm này có chín mươi chín viên cực phẩm linh thạch, bày thành hai trận pháp khác nhau, phát ra từng trận linh lực khó có thể tưởng tượng được.

      Lúc này, ở bên trong hai cái đầm có đôi nam nữ khoanh chân ngồi.

      Nam tử ngồi ở viêm đàm, nữ tử ngồi ở hàn đàm! Bọn họ đều mặc áo trắng, tĩnh tọa thổ nạp.

      Nam tử tướng mạo cũng phải tuấn nhưng lại mang luồng khí tức tà dị. Luồng khí tức này khiến người ta chán ghét, mà ngược lại hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy thân thiết.

      Tướng mạo của nữ tử so với Hồng Điệp cũng kém chút nào, lấy thiên tư quốc sắc để miêu tả cũng quá khoa trương. Mặt khác, ngoài tướng mạo, người nữ tử còn có luồng khí tức quyến rũ tỏa ra, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn.

      Nếu là Vương Lâm, lúc này chắc chắn cảm thấy nàng nhìn rất quen!

      Lúc này, lão già toàn thân phát ra hồng quang từ bên ngoài động bay vào, dừng lại ở phía trước hai người. Tướng mạo lão già này so với lão nhân nhếch nhác năm đó tặng mũ rơm cho Vương Lâm ngờ giống nhau y hệt. Nhưng khí tức của hai người này khác hẳn, hiển nhiên phải là người!

      Hồi lâu sau, lão già chậm rãi :

      - Kiền Phong!

      Nam nử bên trong Viêm đàm lập tức mở hai mắt, ánh mắt càng lộ vẻ tà dị. nhìn lão già, thần sắc như thường, trầm giọng :

      - Kiền Phong tham kiến lão tổ.

      - Hồng Điệp ở trong mật thất, ngươi hãy đem linh lực cùng ý cảnh của nó cắn nuốt !

      Lão già đứng trong ánh hồng quang, thanh sung mãn có pha chút tang thương.

      Nam tử ánh mắt chợt lóe, trầm giọng :

      - Hồng Điệp? Nhưng đó là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực… …

      Khi đến thiên chi kiêu nữ, người này mím môi, trong mắt lên tia châm chọc.

      - Đúng là nó. Tuyệt Tình ý cảnh của nó trong trận chiến với Tằng Ngưu đột phá, sắp đạt tới viên mãn lần đầu tiên. Nhưng khi nó chưa kịp hoàn toàn minh ngộ, ngươi hãy nuốt lấy, bên trong tuyệt tình chi cảnh có rất nhiều ý cảnh! Như vậy, việc cướp được danh hiệu mới có nhiều khả năng thành công. Nó là người lão phu mất rất nhiều năm mới tìm được, nuôi dưỡng cho đến tận ngày nay.

      Lão già chậm rãi .

      Nam tử đứng lên, lập tức từng trận bạch khí từ thân thể tràn ra. ra khỏi viêm đàm, hai mắt lộ ra những tia tà dị, lẩm bẩm :

      - Tằng Ngưu… biết bản lĩnh của bây giờ có thể tiếp được chiêu chứa thành tu vi của ta !

      - Hồng Điệp, con bé này, có chút đáng tiếc… Người già đối với số việc lại có chút đành lòng… Thôi, ngươi .

      Lão già than .

      Nam tử mỉm cười, :

      - Lão tổ, lần nào người cũng đều thấy đáng tiếc. Danh hiệu Chu Tước, kể đám ngoại triệu tu sĩ, trừ ta với sư muội ra thể dành cho người khác!

      xong, thân mình chậm rãi tiêu tan, còn thấy bóng dáng.

      Bên trong mật thất, Hồng Điệp khoanh chân tĩnh tọa, khôi phục bản lãnh. Sau hồi lâu, nàng mở hai mắt, hạ giọng :

      - Tằng Ngưu, lần sau ta nhất định giết ngươi!

      - Để ta thay ngươi hoàn thành tâm nguyện này!

      thanh ôn hòa bỗng nhiên xuất trong gian mật thất.

      - Ai?

      Hồng Điệp hai mắt sững lại.

      Thân mình nam tử tà dị từ trong hư vô ra. nhìn Hồng Điệp liếc mắt cái, mỉm cười :

      - Tại hạ là Kiền Phong!

      xong tay phải tùy ý điểm về phía trước cái.

      Hồng Điệp biến sắc, tay trái bấm quyết. Lập tức đạo hồng quang từ trong cơ thể lan truyền ra.

      Nam tử lắc đầu, ánh mắt lộ ra tia trào phúng. Ngón tay phải đưa lên chỉ cái, đạo hồng quang lập tức tiêu tan. Đầu ngón tay đặt vào giữa lông mày Hồng Điệp.

      Hồng Điệp thân mình run lên, muốn giãy giụa. Nhưng ngón tay của nam tử này như ngọn núi lớn, áp chế xuống. Nàng thể có lực phản kháng.

      - Ngươi muốn làm gì!!

      Ánh mắt Hồng Điệp cố giữ bình tĩnh.

      Ánh mắt Kiền Phong tràn đầy những tia tà dị, thân mình cúi xuống, hạ giọng bên tai Hồng Điệp :

      - Ta muốn ý cảnh và tiên thiên tứ linh của ngươi… …

      Đáng tiếc, sư phụ của Hồng Điệp tính sai số kiếp của nàng mất rồi. Người gây ra kiếp nạn của nàng phải là Vương Lâm, mà là gã Kiền Phong này!

      Trong hang động cấm địa, lão già phát ra khí đỏ lại truyền ra tiếng thở dài.

      - Đáng tiếc… Chu Tước, chỉ có .

      Lão già ánh mắt đảo qua, nhìn nữ tử ngồi trong hàn đàm, trầm giọng :

      - Liễu Mi!

      Nữ tử trong hàn đàm mở hai mắt, ánh mắt bình tĩnh, nhìn lão già.

      Nàng này ràng chính là thiên đạo Liễu Mi năm đó!

      - Hàng nghìn phân thân của ngươi khắp các nước để tu luyện, cảm ngộ thiên đạo. Trong đó có phân thân tu luyện trong Huyền Đạo Tông ở Triệu quốc. Ngươi có nhớ người tên là Vương Lâm ? Tên Vương Lâm này là đệ tử của Hằng Nhạc phái ở Triệu quốc!

      Lão già trầm giọng .

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 367: Liễu My và Kiền Phong.


      Hai mắt Liễu Mi lộ ra vẻ trầm tư, hồi lâu sau, gật gật đầu, hạ giọng :

      - Đệ tử có chút ấn tượng, nhưng sâu sắc lắm.

      - Tên Tằng Ngưu đó là Vương Lâm.

      Liễu Mi trong mắt chút biểu nào, chỉ im lặng gật đầu, gì.

      - Nguyên bản mà ta chuẩn bị cho ngươi chính là Chu Dật của Ngũ Tông. Kẻ này có si tình ý cảnh mà thế gian hiếm thấy. Nếu như ngươi có thể lưu lại thân ảnh vào bên trong đạo tâm của , đem si tình ý cảnh chuyển sang cho ngươi… Đáng tiếc… Người này lại mất tích ở tiên giới.

      Liễu Mi trầm mặc.

      - Hôm nay ngươi hãy xuất quan, ngươi và tên Tằng Ngưu kia sớm gặp nhau. Khi ngươi tiếp xúc với , bất kể là dùng biện pháp nào cũng phải lưu lại thân ảnh bên trong đạo tâm của , lấy người này làm lò luyện. Đến khi ý cảnh của ngươi đại thành là lúc phá lò , sinh tử luân hồi ý cảnh của cũng bị ngươi nắm giữ. Từ đó, ngươi so với Phong nhi càng có nhiều cơ hội hơn để tiếp nhận danh hiệu Chu Tước!

      Lão già liếc mắt nhìn Liễu Mi cái, .

      Liễu Mi thầm than, cắn môi, trở nên trầm mặc.

      - Ô? Ngươi muốn?

      Lão già trong mắt lóe lên tia màu đỏ, giận nhưng oai nghiêm.

      - Đệ tử xin vâng lời!

      Liễu Mi hạ giọng .

      Lão già ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Ánh mắt như có thể xuyên thấu hang động, xuyên thấu khoảng cách, nhìn vào lão già gặm chân gà bên trong tu chân quốc cấp .

      - Sư đệ, trong bốn người ngươi chọn, Tằng Ngưu là kẻ yếu nhất, ta sắp đặt như vậy, chắc ngươi cũng để ý!

      - Lão phu sắp sửa lại bế quan, hy vọng lần tới xuất quan, ngươi thành công.

      Sau hồi lâu, lão già thu hồi ánh mắt, hồng quang chợt lóe, biến mất bên trong hang động.

      Liễu Mi đứng lên, quần áo mỏng manh bó sát cơ thể, nổi bật lên dáng người tuyệt hảo. Nàng than tiếng, ra khỏi hàn đàm, khẽ vung tay phải lên, thân thể nàng dâng lên làn sương trắng. Sau khi sương mù tiêu tan, lộ ra bên trong là tuyệt đại giai nhân.

      Khoác người chiếc áo hoa màu hồng nhạt, bên ngoài là chiếc áo mỏng màu trắng, lộ ra đường cong duyên dáng cổ và còn thấy cả xương quai xanh. Chiếc quần vải như ánh trăng tinh khiết trôi qua trôi lại mặt đất, kéo dài hơn ba thước.

      Ba nghìn sợi tóc đen được dây cột tóc bó lại, đồng loạt rũ xuống trước ngực. Da thịt như tuyết, hai bên gò má sắc hồng tạo nên vẻ yểu điệu quyến rũ làm lay động lòng người. Cả thân hình vừa giống như con bướm theo gió bay lượn giữa trung, lại vừa giống như băng tuyết thanh tao trong suốt… …

      Nàng chính là Liễu Mi, so với năm đó càng thêm xinh đẹp, càng thêm động lòng người.

      - Vương Lâm… là thiếu niên sau lưng đeo thanh đại kiếm ở Hằng Nhạc phái sao… Đúng rồi, là người năm đó có đôi mắt sáng ngời nhất, ngờ qua năm trăm năm, lọt vào mắt lão tổ. Người này quả đơn giản…

      Liễu Mi than , ra khỏi hang động.

      - Lưu lại thân ảnh bên trong đạo tâm của , việc này khó… Chỉ có điều làm như vậy, có đúng … …

      Ánh mắt Liễu Mi lộ ra vẻ bối rối.

      Lúc này, nam tử tà dị tên Kiền Phong kia từ phía xa tới. Ở phía sau còn có người theo, chính là Hồng Điệp.

      Nhưng hai mắt Hồng Điệp lộ ra vẻ trống rỗng, thân thể còn chút sức sống, cứ như là con rối.

      Ánh mắt Liễu Mi bình thản, đưa mắt liếc nhìn Hồng Điệp cái, gì.

      Kiền Phong dừng lại phía trước cách Liễu Mi ba trượng, mỉm cười để lộ hàm răng trắng nõn, ôn hòa :

      - Sư muội, có phải sư muội muốn xuất quan?

      Liễu Mi gật đầu, hạ giọng :

      - Kiền Phong sư huynh, người phía sau ngươi có phải là Hồng Điệp?

      Kiền Phong cười :

      - Hồng Điệp chết, đây là người hầu lò luyện của ta, tên gọi là Tuyệt Tình.

      Liễu Mi cẩn thận nhìn Hồng Điệp, trong mắt lên vẻ đành lòng, than tiếng, ra khỏi cửa động. Nàng biết sức sống của Hồng Điệp này chính là ý cảnh, dĩ nhiên khi toàn bộ biến mất, hoàn toàn trở thành con rối của Kiền Phong.

      Thân là kiêu nữ đời lại có kết cục như vậy, trong lòng nàng cũng có chút phiền muộn. Trong những năm gần đây, Hồng Điệp là người thứ ba bị thôn phệ ý cảnh và sức sống, mỗi lần như vậy tu vi của Kiền Phong lại tăng thêm ít.

      Lão tổ vì để có thể bồi dưỡng nên Chu Tước nên cũng để ý.

      Ánh mắt Kiền Phong chớp động những tia tà dị, nhìn chằm chằm hình dáng Liễu Mi, hạ giọng :

      - Sư muội, sớm muộn cũng có ngày ngươi trở thành người hầu của ta! Tuyệt tình, ngươi thấy sao?

      Hồng Điệp phía sau vẫn nhúc nhích, hai mắt có ánh sáng, giống như chỉ còn lại bộ xương khô. Ở nơi bên trong tu chân quốc cấp Chu Tước Tinh, lão già lôi thôi gặm chân gà. Lão ho khan vài tiếng, đem miếng thịt gà nuốt phun ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về hướng Chu Tước Quốc. Sắc mặt lão trầm như nước, định đứng lên rời khỏi lại chậm rãi ngồi xuống.

      Sắc mặt lão cực kỳ khó coi, thào lẩm bẩm :

      - Sư huynh, ngươi đấu với ta cả đời, chẳng lẽ gần đến lúc chết mà vẫn muốn tiếp tục đấu hay sao… Danh hiệu Chu Tước, năm đó ta thua, để cho ngươi là… Nhưng phải ngươi hơi quá đáng sao! Tên Vương Lâm này, nếu có thể sống sót từ tiên giới trở về chính là người mà ta chọn. Nếu ngươi giết , ta giết Kiền Phong!

      cầm chân gà trong tay ném , ánh mắt chớp .

      - Tuy nhiên nếu tên Vương Lâm này có thể lật ngược thế cờ, đem Liễu Mi trở thành lò luyện, khả năng này cũng rất lớn… Sư huynh, ta muốn xem đệ tử của ngươi cao tay, hay người ta lựa chọn tốt hơn, đảo ngược mới là hứng thú!

      Vương Lâm cưỡi Văn Thú, nhắm mắt tĩnh tọa. Hồi lâu sau, mở hai mắt, thầm than tiếng.

      - Thương thế thân thể ổn, nhưng hao tổn nguyên thần có chút phiền phức. Hơn nữa trong Chu Tước quốc này, ta vẫn luôn cảm thấy có mối nguy cơ, loại cảm giác này tuyệt đối sai!

      - Thương thế của Hồng Điệp cũng giống như ta, cũng nhiều lắm. Nhưng hình như nàng có điều cảm ngộ, sau khi bế quan chắc chắn đột phá. Nếu ta thể đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, lần tới chạm trán, sợ là thể chống cự.

      Vương Lâm trầm tư bỗng nhiên biến sắc. Văn Thú dưới chân lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn bốn phía.

      - Đấu chuyển!

      thanh tang thương đột nhiên từ trong hư vô truyền đến. Ngay sau đó, phía trung lập tức xuất trận đồ cực lớn.

      Vương Lâm chút do dự thu hồi Văn Thú lại, thân mình chợt lóe, thuấn di thoát . Chỉ có điều khi ra ngoài trăm dặm, thân mình ầm cái liền bị bắn .

      Ngay sau đó, trận đồ khẽ động. luồng lực đạo khổng lồ từ bên trong điên cuồng phát tiết ra. Vương Lâm kinh hãi, thân mình lập tức bị hút lấy, hướng về phía trận đồ bay tới như cầu vồng.

      Trong nháy mắt, thân ảnh liền biến mất vào trong trận đồ.

      Trận đồ chậm rãi tiêu tan. lão già đầu bạc xuất giữa trung, trong miệng lẩm bẩm tự :

      - Tuyết Vực quốc. Lần này các ngươi thiếu nợ lão phu món ân tình rồi!

      Người này chính là người ngày đó ngồi bên cạnh Công Tôn Phá. là ngoại trưởng lão của Thiên Ngọc Tông.

      Cực bắc của đại lục Chu Tước, nơi này là vùng hoang vắng. Giờ phút này giữa trung bỗng nhiên xuất trận đồ cực lớn. Từ bên trong trận đồ có bóng người bay ra rơi xuống.

      Thân mình Vương Lâm ở giữa trung liền nhảy dựng lên, thận trọng nhìn bốn phía. Sau đó sắc mặt khỏi trở nên trầm .

      Ở phía trước có người đàn ông trung niên. Phía trước người cái bàn, bên bộ đồ uống trà.

      Lúc này ngồi ở ghế, cầm chén trà, thổi chút rồi khẽ nhấp ngụm, ngẩng đầu cười :

      - bạn trẻ Tằng Ngưu, tại hạ là Tông chủ Tuyết Vực quốc Lý Nguyên Phong, thay Hồng Điệp lấy tính mạng của ngươi!

      - Biến lão quái!

      Vương Lâm liếc mắt cái liền nhận ra bản lãnh của đối phương. Trong lòng khỏi càng thêm trầm. lời nào, tay phải rạch lên trung nhát, định xé rách gian, lấy Tinh La Bàn để bỏ trốn.

      Đối mặt với lão quái Biến Kỳ, Vương Lâm biết thể chống cự, chỉ có thể chạy trốn.

      Nhưng lập tức, hai mắt Vương Lâm liền lên tia sương. Ngày trước, với bản lãnh của , có thể xé mở khe gian dễ như trở bàn tay. Nhưng tại, dốc toàn lực, ngờ vẫn thể xé rách được gian.

      Việc này cùng với việc bản lãnh của bị hạ cũng có liên hệ quá lớn. Mặc dù bản lãnh của bị hạ nhưng cũng vẫn là Hóa Thần Sơ Kỳ, quyết thể có việc xé được gian.

      Người đàn ông trung niên uống trà kia buông chén trà, lắc đầu :

      - Tiểu tử kia, để đề phòng ngừa ngươi chạy trốn, nơi đây bị giam cầm, có cái khe gian nữa. Tinh La Bàn của ngươi coi như là thứ bỏ .

      Vương Lâm lời nào, xoay người thuấn di . Nhưng lập tức, trong mắt vẻ lạnh lẽo càng đậm, phép thuấn di cũng thể sử dụng!

      Tinh La Bàn vô dụng. Phép thuấn di cũng vô dụng. Hiển nhiên là đối phương đối với chính mình hiểu rất , cho nên mới bày ra thiên la địa võng, để cho mình có nửa cơ hội bỏ chạy.

      Vương Lâm đạp chân cái, bay nhanh về phía sau.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 368: Đại kiếp.

      Người đàn ông trung niên kia nhanh cũng chậm lại khẽ thổi nước trà, uống ngụm, tiện tay buông chén trà đứng lên, lắc đầu :

      - Bản Tông chủ ra tay thôi, khi ra tay vì ngươi là Hóa Thần Kỳ mà lơi lỏng cảnh giác. Tằng Ngưu, giờ ngươi chết chắc rồi.

      Thân mình khẽ động, bay về phía trước rất xa, theo sau Vương Lâm.

      Tốc độ Vương Lâm rất nhanh, tốc độ người này cũng rất nhanh. cũng nóng nảy đuổi theo mà vẫn ở phía sau giống như mèo vờn chuột.

      Đáy lòng Vương Lâm càng thêm trầm. Tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra ngọc giản. Linh lực vừa phun, ngọc giản lập tức phát ra ngọn lửa lam, trong nháy mắt bị thiêu đốt, tiêu tan còn.

      - Tôn Thái, hãy mau đến!

      Trong lòng Vương Lâm thầm than.

      lâu sau, thân mình bỗng nhiên dừng lại. Ở phía trước , có ba người đứng.

      Ba người này toàn bộ đều mặc hắc bào, che kín khuôn mặt. người trong đó tiến về phía trước bước, lập tức giữa đất trời truyền đến luồng áp lực khổng lồ.

      - Lại là Biến!

      Trong lòng Vương Lâm chua xót.

      Lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng đuổi tới, ở ngoài trăm trượng, cười :

      - bạn trẻ Tằng Ngưu, cần chạy nữa, đến lúc rồi!

      xong, nâng tay phải lên, hướng về Vương Lâm điểm cái. Lập tức luồng gió xoáy từ phía trước người này xuất , mang theo tiếng gào thét hướng về Vương Lâm tấn công.

      Vương Lâm nhanh chóng thoái lui, tay phải rút kiếm, tiên kiếm trong tay chém về phía trước nhát. Kiếm quang gào thét điên cuồng lóe ra. Luồng gió xoáy kia chấn động, tiêu tan chút. Kiếm quang xuyên thấu lốc xoáy, hướng về người đàn ông trung niên phóng nhanh tới.

      Người đàn ông trung niên ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng, đưa bàn tay to ra phía trước. Lập tức kiếm quang kia bị nắm trong tay, nhấn xuống, tan biến hoàn toàn.

      - A?

      Người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc. Toàn bộ tay phải của lúc này hơi run lên.

      Vương Lâm lại than thầm trong lòng. Bản lãnh bị hạ thấp, linh lực hỗn loạn. Sau khi nguyên thần bị hao tổn, uy lực của tiên kiếm cũng thể phát huy được như trong trận chiến với Hồng Điệp.

      Vương Lâm cắn răng, lại xoay người bỏ trốn.

      Đúng lúc này, Biến tu sĩ mặc hắc bào kia hừ tiếng. Thân mình khẽ động, nhanh như sấm sét, nháy mắt liền đuổi theo Vương Lâm, nhàng vỗ vào phía sau cái.

      Vương Lâm rên thảm cái, chỉ kịp đem linh lực còn lại trong người ngưng tụ về phía sau, tiên kiếm trong tay che ở phía trước. Nhưng thân mình bỗng bị luồng lực đạo mạnh mẽ đánh vào, bị bắn tung ra xa bên ngoài trăm trượng. phun ra ngụm máu to, trong đó có ít mảnh nội tạng vỡ nát.

      Mặt Vương Lâm xám như tro tàn, thương thế càng thêm nặng.

      Lão già áo đen đưa bàn tay to chụp cái, tiên kiếm trong tay Vương Lâm bay ra, bị cầm ở trong tay. cẩn thận nhìn thoáng qua, trầm giọng :

      - Đúng là thanh hảo kiếm! Bên trong này ngờ còn có kiếm hồn, tồi!

      Người đàn ông trung niên mỉm cười, :

      - Kiếm này là của ngươi, còn cây tiểu kỳ có thể dẫn phát Tiên Kiếp kia, phải là của ta.

      Lão già áo đen cười ha hả, :

      - Được, còn Tinh La Bàn kia vốn là vật của tộc ta, ta muốn lấy !

      Người đàn ông trung niên gật đầu, :

      - Lẽ tự nhiên là như thế.

      Vương Lâm giãy giụa đứng lên, hai chân khẽ run rẩy. Việc này phải do ý của mà là do thương thế quá nặng gây ra.

      sắc mặt trầm, nhìn chằm chằm lão già áo đen, từng chữ từng chữ :

      - Cự Ma tộc!

      Lão già áo đen đưa tay hạ mũ trùm đầu xuống, để lộ hình dáng. Người này tóc màu xám, mặt đầy những nếp nhăn, nhưng hai mắt như mặt trăng sáng ngời.

      nhìn Vương Lâm, cười :

      - bạn trẻ Tằng Ngưu, lão phu đúng là người của Cự Ma tộc. Năm đó ngươi ở tiên giới đoạt lấy Tinh La Bàn từ tay thiếu tộc trưởng của tộc ta là Sất Hổ. Hôm nay ta tới lấy lại, hy vọng ngươi để bụng!

      Vương Lâm ánh mắt trầm, tay phải run rẩy vỗ túi trữ vật lấy ra đan dược, đứng trước mặt hai lão già Biến Kỳ, ngụm nuốt vào, bình tĩnh :

      - Hai Biến Kỳ lão quái đồng thời ra tay chỉ để lấy tính mạng của tại hạ, là vinh quang. Tại hạ ghi nhớ trong tâm khảm!

      Người đàn ông trung niên mỉm cười, gật đầu :

      - Đúng vậy, lẽ ra phải như thế. Ngươi mặc dù chết, nhưng cũng nên mỉm cười mà . Đối với pháp bảo của ngươi, lão phu rất lấy làm hứng thú.

      xong, lại điểm tay phải cái.

      Lúc này, luồng linh khí hình cánh tay lớn ầm ầm từ trong tay người đàn ông trung niên xuất ra, trong nháy mắt đến bên người Vương Lâm, chợt lóe lên gào thét tấn công.

      Linh lực trong cơ thể Vương Lâm khôi phục chút. Tay phải khẽ lật, Cấm Phiên trong tay run lên, cấm khí lập tức gào thét xuất ra, hình thành từng màn sương đen phía trước thân người, ngăn trở linh khí.

      Nhưng nghe từng trận tiếng động truyền đến, cấm khí lần lượt tiêu tan, cuối cùng đều bị linh khí hóa giải.

      - Quả là cây tiểu kỳ tốt, ta phải cẩn thận nghiên cứu phen!

      Người đàn ông trung niên hai mắt sáng ngời, nhìn Cấm Phiên trong tay Vương Lâm, cười .

      Theo thấy lúc này, Tằng Ngưu kia chắc chắn phải chết. Hai Biến tu sĩ thể có khả năng giết được tu sĩ Hóa Thần Kỳ.

      Sắc mặt Vương Lâm càng thêm tái nhợt, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng, bản thân hề có khả năng chống lại. cần đến tại khoảng cách là quá xa, cho dù là khoảng cách xa cũng thể có khả năng đó. Vì vậy, hôm nay chính mình phải bỏ mạng.

      Kéo dài thời gian, chờ đợi Tôn Thái, đây là phương pháp duy nhất!

      Nhưng tại, sau khi huy động Cấm Phiên, linh lực trong người dĩ nhiên toàn bộ hao hụt hết. Lúc này, còn chút linh lực nào.

      Người đàn ông trung niên nâng tay phải lên, định điểm tiếp cái. Lúc này, người mặc áo đen đứng bên cạnh lão quái Biến Kỳ của Cự Ma tộc bỗng nhiên lên tiếng, cung kính :

      - Lão tổ, xin cho vãn bối được đích thân ra tay hạ sát người này để trả mối thù năm đó!

      Người đàn ông trung niên buông tay, nhìn về phía lão tổ của Cự Ma tộc.

      Lão tổ này liếc mắt nhìn về phía người mặc áo đen cái, gật gật đầu.

      Người mặc áo đen lập tức xoay người, hạ khăn trùm đâu. chính là Sất Hổ!

      Sất Hổ ánh mắt bình tĩnh, thân mình khẽ động, hóa thành đạo tàn ảnh, hướng về Vương Lâm bay tới.

      - Sất Hổ!

      Vương Lâm trong tay cầm Cấm Phiên, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

      - Tằng Ngưu, chịu chết !

      Sất Hổ quát khẽ, nhưng mắt nhanh chóng lóe lên tia kỳ dị. Tay phải vỗ về phía trước, lập tức luồng linh lực gào thét xuất ra.

      Vương Lâm nhìn ánh mắt Sất Hổ, trong lòng khẽ động.

      Linh lực gào thét kia cũng có lực công kích gì, mà bỗng chui vào trong cơ thể Vương Lâm. Lập tức, trong cơ thể hao phí còn mảnh linh lực của Vương Lâm trong nháy mắt trở nên sung mãn.

      Khi Sất Hổ tới sát người Vương Lâm, chân phải liền tung ra cước vào trước ngực, lập tức bị bắn ra rất xa. cước này cũng chút lực công kích, ngược lại còn có luồng linh lực truyền vào trong cơ thể Vương Lâm, dung hòa với linh lực của làm .

      - Tằng huynh, góc đông nam là đường sống!

      Thanh lo lắng của Sất Hổ truyền đến trong tai Vương Lâm.

      Người đàn ông trung niên liếc mắt cái liền thấu hiểu cảnh tượng này, hừ tiếng.

      Lão tổ của Cự Ma tộc sắc mặt trầm xuống, thân mình bỗng nhiên lao ra, quát :

      - Sất Hổ, ngươi định làm gì!

      Thân mình Sất Hổ chợt lóe, ngăn cản bên người lão tổ, ánh mắt thanh minh, cao giọng :

      - Lão tổ, Tinh La Bàn kia là ta tặng cho Tằng Ngưu, phải là cướp đoạt. Sất Hổ ta đường đường là đấng nam nhi, được Tằng Ngưu khi ở tiên giới nhiều lần cứu mạng. với Sất Hổ ta là bằng hữu, sao ta có thể làm việc mất hết tính người như vậy được!

      Lão tổ Cự Ma tộc nổi giận cười lớn, thân mình khẽ động, vượt qua Sất Hổ.

      Sất Hổ hét lớn tiếng, hình lưỡi búa giữa lông mày lập tức chớp động. Chân bước bước, cắn răng hướng về phía lão tổ Cự Ma tộc phóng tới, trong miệng quát :

      - Tinh La Bàn kia đối với tộc ta cũng có chút hữu dụng, nếu cho Tằng Ngưu làm sao. Ngươi cầm phi kiếm của người ta sao còn chưa thấy đủ!

      Lão tổ bỗng chuyển hướng, nhìn chằm chằm Sất Hổ, xuất ra trảo. Sất Hổ lập tức có cảm giác xung quanh thân thể như bị luồng lực đạo kỳ dị giam cầm, cả thân người thể di động nửa bước.

      - Nếu như ngươi phải là người chứa Cự Ma Huyết nhiều nhất trong đám tiểu bối, hôm nay ta nhất định giết tên nghịch tử này! Sau khi trở về, phạt ngươi bế quan trăm năm, chịu đựng nỗi khổ luyện thể!

      thân mình khẽ động, hướng về phía Vương Lâm bỏ chạy đuổi theo.

      Sất Hổ nắm chặt tay, nhìn Vương Lâm biến mất về hướng đông nam.

      - Tằng huynh. Tại hạ… hết sức…

      Sất Hổ vẻ mặt phiền muộn. vốn cho rằng Vương Lâm sống sót. Sở dĩ vừa rồi dám đắc tội với lão tổ là để cho chính mình cảm thấy hối hận.

      - Sất Hổ ta làm việc quang minh lỗi lạc. Tằng Ngưu và ta kết thành bằng hữu, ta thể làm những việc bất nhân bất nghĩa!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 369: Nguyên nhân.

      Linh lực trong cơ thể Vương Lâm nhờ trợ giúp của Sất Hổ được khôi phục. lập tức bay nhanh chạy trốn. Đối với mối thâm tình cứu giúp của Sất Hổ, mãi khi tạc trong tim!

      Trong lúc bay , Vương Lâm đưa tay phải điểm thử vào giữa lông mày cái, lập tức thầm than. Đối phương biết bày ra cái trận pháp gì, chẳng những thể xé mở gian mà phép thuấn di cũng thể sử dụng. Tiến nhập vào gian thiên nghịch cũng bị tầng lực đạo cản trở, trong thời gian ngắn thể tiến vào.

      Trận pháp này vô cùng kỳ diệu. thực tế chỉ có Vương Lâm thể thuấn di, mà chính người bày ra trận pháp là lão tổ Cự Ma tộc cũng thể thuấn di trong này.

      - Tiên kiếm bị đoạt… Hôm nay nếu có thể thoát khỏi nơi này, ngày sau nhất định cướp về!

      Trong mắt Vương Lâm lộ ra tia hận ý.

      Nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên của Tuyết Vực kia thân ảnh như tia chớp, phá truy kích. Gần như trong chớp mắt đuổi theo Vương Lâm, lạnh giọng :

      - Ngươi chạy thoát đâu, để lão phu đưa ngươi về trời!

      Người này nâng tay phải lên, ngón tay cái nhấn xuống dưới cái. Lập tức luồng lực đạo mạnh mẽ từ bên ra. Khi đến sát bên thân thể Vương Lâm, liền có luống ý cảnh khủng khiếp gào thét mà đến.

      Ý cảnh này là luồng hương khí. Hương khí này bắt nguồn từ trà hương, đem cả thể xác và tâm hồn nhập để thưởng thức trà, từ đó cảm ngộ nhân sinh, lấy trà làm bạn.

      Sinh tử luân hồi ý cảnh của Vương Lâm lập tức xuất . Đối mặt với đại thành ý cảnh của tu sĩ Biến Kỳ, hiển nhiên thể chống cự. Trong chốc lát, liền phun ra ngụm máu tươi, vẻ mặt uể oải, nguyên thần lại bị thương.

      Thân mình Vương Lâm từ giữa trung hạ xuống, ngã mặt đất.

      mặt xuất hàng loạt những dấu ấn hình lá trà. Những dấu ấn này lóe lên ngừng, mỗi lần lóe lên, thân thể Vương Lâm lại yếu phần, nguyên thần cũng dần dần tiêu tan.

      Lúc này, lão tổ Cự Ma tộc đuổi theo tới nơi, cúi đầu liếc mắt nhìn Vương Lâm mặt đất cái.

      - là mất thời gian. Sau khi giết , lão phu còn có chuyện quan trọng. Lý đạo hữu, hãy động thủ .

      Người đàn ông trung niên ánh mắt chợt lóe, mỉm cười :

      - Ngươi muốn ra tay, chẳng lẽ là sợ Chu Tước Sơn truy cứu. Thôi, việc này là do ta khởi xướng, để ta ra tay!

      xong, đưa tay phải lên điểm về phía trước cái, định kết liễu tính mạng của Vương Lâm.

      Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên tia sét từ phía chân trời đánh tới. Ngay sau đó, trung bỗng nhiên bị xé rách tạo ra vết nứt lớn. cỗ quan tài màu tím đen từ trời giáng xuống.

      - Phong Ma Càn Khôn trận này nếu lão phu biết được vị trí của trận nhãn muốn tiến vào cũng có chút khó khăn!

      tiếng hừ lạnh từ quan tài kia truyền đến.

      Chỉ thấy lão già áo đỏ đứng ở phía quan tài, ánh mắt chớp động, chăm chú nhìn ba người mặt đất. Sau khi nhìn đến lão tổ Cự Ma tộc và người đàn ông trung niên kia, lão già sắc mặt trầm xuống, mắng :

      - Tằng Ngưu, ngươi ăn no rồi chọc quấy, thế nào mà lại chuốc lấy phiền toái lớn như vậy! Ta hai lão bất tử các ngươi, giết vãn bối Hóa Thần Kỳ, liệu có mất mặt ?

      - Thi Tông!

      Người đàn ông trung niên thu tay phải lại, ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm lão già.

      Lão già áo đỏ này đúng là đại trưởng lão của Thi Tông, Tôn Thái!

      Tôn Thái sắc mặt trầm, đưa mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên cái, cuối cùng nhìn đến lão tổ của Cự Ma Tộc, trong lòng thầm mắng. Lão biết lão tổ Cự Ma tộc này mặc dù Biến Sơ Kỳ, nhưng Cự Ma tộc chỉ cần đạt tới Biến Kỳ có thiên phú thần thông xuất . Mặc dù chính mình là Biến Trung Kỳ cũng phải dễ dàng mà trêu trọc được.

      - Lão phu muốn mang người này !

      Tôn Thái trầm giọng .

      - Đạo hữu… …

      Người đàn ông trung niên của Tuyết Vực quốc .

      - Ngươi con mẹ nó cút , mới có Biến Sơ Kỳ mọn, lại còn bị cưỡng ép thăng cấp, ngươi có tư cách chuyện với lão phu!

      Tôn Thái trừng mắt, quát.

      Người đàn ông trung niên sắc mặt lập tức biến đổi bất định, căm tức Tôn Thái vô cùng. từ sau khi tu vi lên tới Biến, ở Tuyết Vực quốc chính là nhân vật chí tôn, cho dù là gặp tu sĩ Biến Kỳ đồng cấp cũng ai với như thế.

      Tôn Thái hừ tiếng, ánh mắt nhìn về phía lão tổ Cự Ma tộc.

      Lão tổ Cự Ma tộc ánh mắt trầm, nhìn chằm chằm Tôn Thái, trầm mặc chút, lắc đầu :

      - được, người này phải chết. Hơn nữa thi thể phải thuộc về ta!

      Người đàn ông trung niên của Tuyết Vực quốc ngẩn người ra, liếc mắt nhìn lão tổ Cự Ma tộc cái. Đối với việc liên quan đến thi thể này, đây là lần đầu tiên ra.

      - Ngươi cũng phải là người của Thi Tông ta, dùng thi thể làm gì!

      Tôn Thái hừ tiếng, quát.

      - Lão phu tự có việc dùng đến!

      Lão tổ Cự Ma tộc nhìn chằm chằm Tôn Thái, dứt khoát.

      đúng là có việc dùng đến. thực tế nếu Tông chủ của Tuyết Vực quốc nhờ ra tay bày trận, cũng bí mật động thủ, giết chết Vương Lâm này.

      biết Tằng Ngưu vốn tên là Vương Lâm.

      Tinh La Bàn chẳng qua chỉ là cái cớ để che mắt người khác mà thôi. Mục đích của chính là Thiên Nghịch Châu. Vốn là từ năm trăm năm trước, sai tộc nhân đến Triệu quốc mở thông đạo vào chiến trường ngoại vực để mang tin tức về!

      - Ngày đó, tu chân liên minh đều muốn tranh đoạt bảo vật này. Nếu Cự Ma tộc ta có thể đoạt được rồi dâng lên cho tu chân liên minh, chắc chắn được ban cho thân phận lục cấp. Lúc đó có thể rời khỏi Chu Tước Tinh, thành lập Cự Ma Tinh. Cũng từ đó, chi nhánh Cự Ma của ta có thể có được tư cách đứng đầu toàn tộc!

      - Nhưng năm đó tên Vương Lâm này lại đoạt được!

      Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu lão tổ Cự Ma tộc. Ánh mắt lão lộ ra vẻ kiên định, hôm nay, tuyệt đối cho phép Vương Lâm bị người khác cướp mất.

      Cũng năm đó, tộc nhân Cự Ma tộc báo cho việc này bị lập tức xử tử, rút hồn phách ra cẩn thận xem xét, xác định vẫn chưa kể ra với bất cứ kẻ nào. Hơn nữa, người biết việc này cũng nhiều, cũng sợ làm cho người khác chú ý, nên cũng dám hành động khinh suất giết tất cả những người biết chuyện này mà thầm chuẩn bị tìm kiếm Vương Lâm.

      Chỉ có điều, pháp lực của mặc dù cao cường nhưng Vương Lâm này lại như là bốc hơi. Chu Tước Tinh quá lớn, thể nào tìm kiếm được. Căn cứ vào manh mối cuối cùng của tộc nhân kia Vương Lâm biến mất vào trong cái khe ở ngoại chiến trường.

      Vì thế tự mình chuyến tới ngoại vực chiến trường, tìm bên trong cái khe mấy trăm năm. Nhưng thủy chung có thu hoạch gì.

      Việc này dần dần dấu trong lòng, trở thành nỗi tiếc nuối. nghĩ rằng Vương Lâm có lẽ hoàn toàn tử vong, để lại nửa dấu vết, thiên nghịch châu lại còn tung tích.

      Nhưng sau khi Tằng Ngưu xuất , hết thảy đều chuyển biến. Sất Hổ sau khi trở về trong lời có chút kỳ quái, lão lấy thân phận lão tổ bức ép, Sất Hổ rốt cục phải ra .

      Người này lập tức trong lòng nghi hoặc, điều tra ràng. Lập tức điều tra ra thân phận của Tằng Ngưu chính là Vương Lâm năm đó!

      Do đó, lão lập tức mừng rỡ, nhưng ngại Chu Tước Quốc nhúng tay vào nên tiện ra tay khiến cho Chu Tước quốc chú ý, hết thảy lại trở thành hư ảo.

      Tuy nhiên, lão lại đem sứ giả của tu chân quốc cấp bốn Triệu quốc là người biết được việc này bí mật giết , rút ra hồn phách. Lão phát được người này vì chắc chắn nên năm đó đem tin tức này báo lên . Lão xem như hoàn toàn an tâm, chờ thời cơ hạ sát Vương Lâm.

      Vừa hay lúc này, Lý Nguyên Phong của Tuyết Vực lại tìm đến, nhờ lão bố trí trận pháp, giết chết Tằng Ngưu. Lão tổ Cự Ma tộc lập tức nhận lời và là muốn lấy lại Tinh La Bàn.

      Như vậy, cho dù Chu Tước quốc sau này có truy ra cũng chỉ tìm đến Tuyết Vực quốc, còn lão thần biết quỷ hay, có thể lấy được Thiên Nghịch Châu! Đến lúc đó cho dù Vương Lâm có chết, chỉ cần có thi thể , lão có thể dùng bí thuật tra ra chỗ của Thiên Nghịch Châu.

      Tôn Thái ánh mắt trầm xuống, hừ tiếng, thân mình chớp động, hướng về chỗ Vương Lâm bay tới.

      Người đàn ông trung niên của Tuyết Vực quốc lập tức tiến lên, vỗ túi trữ vật, xuất ra chiếc chuông đồng, định ngăn trở.

      Tôn Thái hét lớn :

      - Cút ngay!

      luồng lực đạo giống như thiên uy từ trong cơ thể lão điên cuồng tràn ra. Người đàn ông trung niên biến sắc, bước chân tự chủ được dừng lại chút.

      - Ngươi dám!

      Lão tổ Cự Ma tộc bỗng nhiên vung quyền phải. Trong tiếng ù ù, cơn lốc xoáy màu đen lập tức xuất , hướng về Tôn Thái trong nháy mắt tới gần.

      Tay phải Tôn Thái bấm quyết, hướng lên quan tài giữa trung điểm cái. Lập tức nắp quan tài dịch góc, cái thây khô từ trong bay ra, hướng về phía lão tổ Cự Ma tộc.

      Nhân cơ hội này, Tôn Thái đưa tay trái chụp cái, thân mình Vương Lâm lập tức bị lão túm trong tay. Vương Lâm lúc này cực kỳ suy yếu, hai mắt nhắm nghiềm, mặt xám như tro tàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :