Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 355. Dư nhân

      Nơi sườn bắc của núi rừng Tiên Di xuất đôi nam nữ, bay rất nhanh.

      Nữ là người có vóc dáng rất đẹp, vận đồ lụa màu trắng. Nam là lão già mặc áo màu xanh.

      Hai người bay trong gian. Bỗng nhiên, lão già biến sắc, ôm lấy nữ tử, cả hai lập tức lùi về phía sau. Trong nháy mắt hai người vừa lùi lại, lập tức mặt đất phía trước bọn họ bỗng nhiên ầm tiếng, xuất rất nhiều vết nứt.

      Đứng giữa khe nứt là nam tử đầu tóc màu đỏ, sắc mặt lạnh lùng, đúng là Bản Tôn của Vương Lâm.

      Bản Tôn lạnh lùng quét mắt liếc hai người cái, tay phải lập tức “ầm” tiếng, xuất ra quyền.

      Lão già thanh sam mặt biến sắc, vỗ túi trữ vật, lập tức kiện pháp bảo hình núi bay ra, đón lấy hướng gió, hóa thành ngọn núi lớn, bỗng nhiên dừng trước người lão.

      Bản Tôn trong mắt bình tĩnh, nắm tay vẫn thẳng tiến, dừng lại ngọn núi.

      “ Ầm !”

      tiếng nổ xé tai, ngọn núi điên cuồng lóe ra kim quang, nhưng kim quang cũng có tác dụng, lập tức sụp đổ, cả ngọn núi lớn kia cũng trong nháy mắt hóa thành đá vụn, thổi quét hai người lùi ra xa.

      Lão già thanh lam sắc mặt trầm, kéo nữ áo trắng dừng lại.

      Bản Tôn tay vẫn nắm, chân bước đạp mạnh, dưới chân lập tức vỡ vụn, bay nhanh ra, lại tung ra quyền tiếp.

      Miệng lão già phun ra đám sáng trắng, bạch quang này hóa thành phi kiếm, phía phi kiếm xuất khí lạnh chớp động, bên trong còn có tử tuyến, ràng cực kỳ cứng rắn, có chút hiếm thấy so với những người cùng luyện hóa phi kiếm.

      Phi kiếm chợt lóe trong gian, đâm thẳng Bản Tôn, Bản Tôn thần sắc như thường, hừ tiếng, quyền và kiếm cùng va vào nhau.

      "Ca ca "

      Lập tức phi kiếm nhanh chóng sụp đổ giữa gian, hóa thành vô số mảnh li ti, tiêu tan còn. Đồng thời, ý cảnh của Hóa Thần tu sĩ bỗng nhiên từ phi kiếm truyền ra, theo nắm tay của Bản Tôn tiến vào trong cơ thể.

      Bản Tôn ánh mắt chợt lóe, vốn là Cổ Thần, có được ý cảnh, nhưng lại có cổ sát khí. Phía sau tóc bay , hào quang màu đỏ lập tức chớp động bên trong thân thể Bản Tôn. Ý cảnh của lão già áo xanh lập tức yếu ớt chịu nổi, sụp đổ trong cơ thể Bản Tôn.

      Bản Tôn nắm tay, lại tiến đến.

      Lão già ánh mắt lộ ra tia kinh hoàng, kéo mặc lụa trắng, lùi về phía sau.

      Bản Tôn tiếp tục truy kích.

      -Đạo hữu, chuyện này là thế nào, ta hiểu?

      Lão già lớn tiếng quát, lui lại phía sau. Thấy nắm tay đối phương, dĩ nhiên lão kinh hãi.

      Cả cuộc đời này, trừ chiến chú sĩ của Tiên Di Tộc, lão chưa bao giờ gặp phải tu sĩ có công kích như vậy. Pháp bảo đều nhanh chóng bị phá hủy, giẫm chân tại chỗ là khe nứt gian xuất , điều này khiến lão sợ hết hồn.

      Bản Tôn hừ tiếng, thân mình khẽ động, lại xuất ra quyền. Lập tức lão già và bị bao vây bốn phía bởi thần thông như giam cầm.

      -Nhận lấy cái chết! Bản Tôn quát .

      Lão già trong lòng kêu khổ, nhìn đến , trong mắt vẻ kinh hoàng, tuyệt vọng, cắn răng cái, quát:

      -Tiểu thư, ta mượn pháp đao dùng lát!

      liền vỗ túi trữ vật, lập tức đạo ánh sáng trắng lóe ra, lão già bắt lấy.

      Cầm lấy đao xong, lão già kéo , cắn vào chót lưỡi, phun ra ngụm tiên huyết, nhổ vào phía thanh đao.

      Cũng là lúc Bản Tôn nắm tay ầm ầm dội xuống, mục tiêu là đánh vào đầu lão già. Lão già run lên, lập tức liều mạng, hét lớn tiếng, đoạn đao trong tay lập tức bay ra, dốc sức dùng đao che phía trước người.

      “Ầm”

      tiếng vỡ trong trẻo vang lên, thân đao lập tức xuất vết nứt, đồng thời có mảng bị vỡ bay ra.

      Lão già áo xanh cắn răng cái, sắc mặt trầm, lộ sợ hãi, lùi ra phía sau, lấy tốc độ cực nhanh, ngờ kéo được mặc lụa trắng thoát khỏi chỗ bị giam cầm.

      - Tiền bối dừng tay, dù muốn giết hai người ta, cũng phải cho biết nguyên nhân?

      Nữ áo lụa trắng nhanh, tiếng lộ ra vẻ kinh hoảng.

      Bản Tôn thu hồi nắm tay, mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai người.

      Lập tức, bốn phía yên tĩnh dần, chỉ có tiếng gió thổi, đánh quần áo phát ra thanh, ngoài ra có tiếng động.

      Lão già áo xanh trán đẫm mồ hôi, khiếp sợ mất hồn. Lão suy nghĩ kỹ lại trong trí nhớ, nhưng thể nào nhớ ra được gặp gã tóc đỏ này khi nào, đặc tội gì với đối phương.

      - Hai người các ngươi từ đâu đến? Bản Tôn lạnh giọng hỏi.

      Nữ áo lụa trắng ngẩn ra, nàng kịp nghĩ, vội vàng :

      -Vãn bối là người Chu quốc, ngang qua nơi đây, muốn muốn Sở quốc.

      - Hà cớ gì ngươi phải dối, muốn chết hả?

      Bản Tôn trong mắt chợt lóe, nhìn về phía hai người, ánh mắt giống như nhìn người chết, thân mình chưa di chuyển, chân phải đá về phía trước trong nháy mắt.

      Tiếng động ầm ầm vang lên, lão già lập tức né tránh, song kịp, hét lớn tiếng, khống chế đoạn đao ngay trước người.

      “Ầm”

      Đoạn đao vỡ vụn!

      Thân mình lão già, hóa thành đạo sao băng, lập tức từ giữa trung lao xuống.

      - Tiền bối!! Ngươi và ta thù oán, vì sao phải đuổi giết bằng được?!!!

      Nữ áo lụa trắng, mắt ngấn lệ, run giọng .

      Bản Tôn dáng vẻ lạnh như băng, nhìn về phía nữ tử áo lụa trắng.

      - Hai người các ngươi, từ chỗ nào mà đến?

      Bản Tôn vẻ mặt lạnh như băng, chậm rãi .

      Nữ tử áo lụa trắng thân mình run lên, cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới biết lão già áo xanh sống chết như thế nào. Nàng còn hi vọng, nên dám dối, giọng :

      - Vãn bối từ Tiên Di Chi Địa (vùng đất Tiên Di) ra.

      - Từ vùng đất Tiên Di ư? Lúc các ngươi là bảy người, vì sao tại chỉ có hai người các ngươi?

      Bản Tôn quét mắt liếc Nữ tử áo lụa trắng cái, bình thản .

      Nữ tử áo lụa trắng lại run lên, nàng khiếp sợ nhìn về phía nam tử tóc đỏ, càng nhìn càng thấy rất quen, nhưng chắc chắn là chưa bao giờ gặp.

      - Vãn bối có nỗi khổ trong lòng..

      Nữ tử áo lụa trắng chua xót .

      - theo ta.

      Bổn Tôn liếc mắt nhìn nữ tử áo lụa trắng, xoay người hướng về phía núi rừng Tiên Di, bay nhanh.

      Nữ tử áo lụa trắng do dự chút, sau đó cùng theo.

      Về phần lão già áo xanh, Bản Tôn cũng thèm nhìn, trúng của cước lão chết chắc. Lão già áo xanh chẳng qua cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, lại có bảo pháp bảo vệ.

      Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Bổn Tôn a lên tiếng, cúi đầu nhìn về phía lão già áo xanh, nơi lão rơi xuống.

      Ở đó, người bị thương nặng chầm chậm đứng lên. người có luồng khí đen vờn quanh. Bên trong lại có gốc thực vật có năm lá, chập chờn lóe sáng.

      Giữa đám khí đen, lão già áo xanh miệng phun ra máu tươi, mặt lộ ra vẻ đau đớn. Nhưng ánh mắt vẫn sáng trong.

      Bản Tôn chỉ liếc mắt cái, lập tức sắc mặt trầm. liền quay đầu lại nhìn nữ tử áo lụa trắng. Gương mặt nàng tái nhợt, cắt ra máu, trầm mặc .

      Hoá ra là như thế này. Bản Tôn lập tức hiểu được tình từ đầu đến cuối. Vì sao hai người này chết mà dễ dàng từ Tiên Di ra.

      Bản Tôn nâng lên tay phải lên, chỉ xuống lão già, muốn giết chết .

      Lúc này, nữ tử áo lụa trắng lập tức di chuyển, đứng trước lão già áo xanh, quỳ mặt đất, hạ giọng :

      - Tiền bối. Vãn bối và năm người nữa, chắc chắn có người quen biết ngươi, mong rằng người đừng làm khó bọn ta. Nếu có giết hãy giết ta.

      Lão già áo xanh giãy dụa đứng lên ngoảnh đầu nhìn về phía Bản Tôn :

      - Muốn giết cứ giết ta. Ta sớm nghĩ muốn sống thêm nữa. Chết ở trong tay tiền bối, cũng coi như giải thoát. Còn hơn bị người khác luyện thành phù khôi. Chỉ có điều Tiểu thư nhà ta đồng ý để ta chết.

      Bản Tôn ánh mắt chớp động, nhìn hai người lúc, rồi cách bắt lấy hai người, bay , tiến vào giữa vùng đất Tiên Di.

      Dọc đường , vết thương của lão già áo xanh dần dần hồi phục, chẳng qua gốc thực vật hư ảo kia cứ lấp lóe nơi mi tâm của lão.

      Nữ tử áo lụa trắng trầm mặc, hai mắt nhắm lại.

      Rất nhanh, Bản Tôn tới hố sâu chỗ chính giữa núi rừng Tiên Di .

      Sau khi rơi xuống đất, Bản Tôn đánh quyền vào hố sâu. Lập tức, khe nứt gian xuất , bên trong gian tối đen như mực. dùng đầu ngón tay bắn ra, hai giọt máu tươi, trúng vào mi tâm của lão già áo xanh và nữ tử áo lụa trắng, hai người bị ném thẳng vào trong khe nứt.

      - Nếu có thể tìm được Vương Lâm bên trong, ta tha cho hai người tội chết. Tiếng của Bản Tôn dừng ở trong tai hai người, tiếp đó, cái khe biến mất.

      Bản Tôn khoanh chân ngồi ở bên ngoài hố, trầm mặc . thể vào trong cái khe bởi vì nếu bên ngoài có người mở lối, vậy Vương Lâm vĩnh viễn bị vây trong hư vô.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 356. Ly khai

      Nhưng nếu có người vào, tìm kiếm là quá khó khăn, cho nên mới giết hai người này. cố ý lưu lại dấu ấn trong cơ thể hai người, làm cho bọn họ tìm Vương Lâm.

      Bên trong hư vô, Vương Lâm khoanh chân ngồi ở Tinh La Bàn. Giờ phút này, mở to hai mắt, ánh mắt chợt lóe, lẩm bẩm:

      - Hoá ra là như thế!

      Trong mắt lóe ra hàn quang, đứng dậy điều khiển La Bàn bay lên . Thần thức tản ra, tiến vào bên trong hư vô, tìm kiếm hai người.

      Thời gian chậm rãi trôi qua. Cả ngày nay, Vương Lâm điều khiển La Bàn, bay rất nhanh trong gian. Bỗng nhiên thần sắc của khẽ động. liền nhìn thấy ở phía trước, cách đó xa, có hai người cũng bay.

      Đúng là lão già áo xanh và nữ tử áo lụa trắng.

      Đến giờ phút này, hai người này có chút chật vật, hơi thở suy yếu.

      Hai người này nhìn thấy Vương Lâm, lập tức mặt lộ ra vẻ phức tạp. Nữ tử áo lụa trắng định gì đó, nhưng rồi lại thôi. Sau đó nàng than tiếng, rồi gì.

      Vương Lâm lạnh lùng nhìn hai người, liếc mắt cái, thân mình khẽ động, bay đến gần chỗ của hai người, tay phải vung lên. Lập tức hai giọt máu tươi từ mi tâm của cả hai bay ra, nằm gọn trong tay Vương Lâm.

      - Tiền bối ... Ta... ... Nữ tử áo lụa trắng do dự chút, hạ giọng .

      Vương Lâm căn bản là để ý tới hai người, lấy máu xong, tay phải nhất triệu, Tinh La Bàn lập tức nằm gọn trong tay, cho vào trong túi trữ vật.

      Đúng lúc này, Bổn Tôn khoanh chân ngồi ở bên ngoài hố sâu. Bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt lộ ra tia linh động, xuất ra quyền vào hư . Lập tức, khe nứt gian hình tròn xuất .

      Khe nứt này xuất bên trong hư vô, ngay chỗ nơi Vương Lâm đứng. Nhìn trước mặt mình đột nhiên nứt ra, có gì kinh ngạc, nhanh chóng bước ra ngoài.

      Từ đầu đến cuối, và hai người kia qua lời.

      Sau khi Vương Lâm bước qua khe nứt, tự nhiên khe nứt biến mất, để lại hai người bên trong hư vô.

      Khi Vương Lâm ra đến hố sâu ở bên ngoài, cảm nhận được ánh sáng mặt trời chiếu lên người. hít hơi sâu, cảm giác còn sống sót khiến thấy nhõm.

      cúi đầu nhìn thoáng qua dưới hố sâu, thân thể khẽ động. Cả và Bản Tôn lập tức biến mất.

      Hôm ấy, Vương Lâm từ vùng đất Tiên Di, dừng lại ở ngoài rừng, mở bảo tháp ra, khoanh chân ngồi dưới tháp, nhắm hai mắt lại, Bản Tôn cùng ngồi như .

      ngày sau, cả hai cùng mở mắt.

      Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra quả luân hồi phát ra ánh sáng chói mắt. trầm ngâm suy tính, mức độ cầu của quả này hiển nhiên thích hợp với Bổn Tôn.

      "Đáng tiếc chỉ có !" Vương Lâm ném , Bản Tôn bắt gọn trong tay.

      Bản Tôn bóp mạnh. Lập tức quả này vỡ vụn, bên trong chảy ra chất lỏng sền sệt màu vàng. Chất lỏng nhiều lắm, chỉ rất ít, nhưng sau khi chất lỏng đụng tới làn da của Bổn Tôn, lập tức da xuất vết rạn, rồi cứ theo vết rạn mà chui vào. Trong nháy mắt lan tràn khắp nơi.

      Lúc này, thân thể của Bổn Tôn như tấm lưới bằng vàng. Toàn thân của là vết rạn. Ban đầu cũng có gì khác thường, nhưng đến lúc này, lại phát ra từng trận kim quang.

      Dần dần, kim quang càng ngày càng sáng. Cuối cùng, theo vết rạn, nó dung nhập vào bên trong máu thịt, rồi mất dần trong cơ thể của Bổn Tôn.

      Vẻ mặt của Bổn Tôn vẫn thay đổi. lúc sau, trong mắt xuất chợt lóe đạo kim quang. Tất cả kinh mạch của bị biến mất, tốc độ hấp thu linh lực thiên địa gia tăng vô số lần.

      Bây giờ Bổn Tôn mới chính thức được tính là bộ tộc Cổ Thần.

      Về phần quả luân hồi, giờ phút này biến mất còn.

      Bản Tôn đứng lên, chân bước bước, chìm vào dưới nền đất, biến mất thấy.

      Vương Lâm thở sâu, vỗ túi trữ vật, đoạn luân hồi mộc bị đem ra trước người.

      cầm lấy khối, bắt đầu chế tác tượng gỗ tuế nguyệt.

      Thời gian cũng như tuế nguyệt (năm tháng), chậm rãi trôi qua.

      Trong Chu gia thôn, Chu Như ba tuổi, nàng sinh ra có chút xinh đẹp, nhưng ba tuổi mà nàng chưa từng được.

      Vì việc này, cha mẹ của nàng mời ít thầy lang, thuốc cũng ăn uống ít, nhưng cuối cùng vẫn thế.

      Tính tình của Tiểu Chu cũng khác những đứa trẻ trong thôn. Nó chơi đùa mà cứ ngồi trong sân nhà mình, nhìn lên trung, ánh mắt lộ ra vẻ mê hoặc.

      Cha của Chu Như là người đàn ông trung niên, hai tay thô ráp, lúc này cũng ngồi trong sân, thở dài. Vì con mà mấy năm nay, mua ít thuốc quý, tìm rất nhiều thầy lang. Đáng tiếc là đứa vẫn lời nào.

      Chẳng lẽ là câm điếc sao? Phụ thân của Chu Như thầm than tiếng.

      ngày nọ, có lão già, mặc áo bào của đạo sĩ, tới thôn Chu gia.Trong thôn, mấy vị trưởng bối ra nghênh đón, đồng thời cho gọi tới, tất cả trẻ con dưới sáu tuổi.

      lâu sau, mười chín đứa trẻ được cha mẹ cùng đưa đến, vào chính giữa thôn.

      Chu Như và cha mẹ cũng có mặt. Chu Như có đôi mắt to sắc sảo, nhìn xung quanh như mê hoặc. Nàng có chút sợ hãi, túm chặt áo của mẹ.

      Mẹ của nàng ngồi xổm xuống, giọng vỗ về nàng. Sau đó, đến lượt nàng, người đàn ông ngẩng đầu nhìn nàng, thấp giọng :

      - Như nhi quá , ta xem như hết.

      Mẹ của Chu Như , lắc lắc đầu, :

      - Thử xem , nếu được lựa chọn, đứa này về sau phú quý.

      Mẹ của Chu Nhi cắn môi dưới, gì.

      Lão già mặc đạo bào kia, bộ dạng kiêu căng, mơ hồ lộ ra tia kiên nhẫn, rồi mấy thôn rồi, vẫn tìm thấy được người nào. Nếu môn phái quy định, cứ sáu năm các đệ tử đều phải tìm cho được người có linh căn, xuống núi.

      Ở Chu gia thôn, sáu năm trước tới, mười hai năm trước cũng tới, đều chưa phát được đứa nào có linh căn.

      Sáu năm trước ở Lưu gia thôn, phát được đứa có linh căn, lần này lại , biết còn có thể gặp được đứa như thế. Nếu tìm được như vậy, là có thể đến được ba khối trung phẩm linh thạch. Lão già thầm nhủ, liếc mắt qua đám trẻ, mày càng mặt nhăn nhó, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

      Bỗng nhiên, ánh mắt dừng ở Chu Như, lập tức giật mình, bước tới vài bước đến bên cạnh Chu Như, tay phải điểm tại trán nàng chút, lập tức mặt lộ vẻ mừng rỡ.

      “Đứa này ... Trời sinh có được linh lực, bách mạch đều thông, tử quang thấu thể, tốt!” Lão già nhìn chằm chằm Chu Như, mắt nhìn như thể phải nhìn đứa trẻ, mà là nhìn khối thượng phẩm linh thạch trong veo, lóng lánh!

      Chỗ môn phái tuy , nhưng phụ thuộc vào Vân Thiên Tông để tồn tại, bên trong môn phái có chút linh thạch. Chưởng môn tuy bình thường keo kiệt, nhưng vẫn thưởng rất lớn đối với người tìm được đệ tử có tư chất tuyệt hảo.

      -Đứa bé này, ta muốn!

      Lão già cười ha hả, với số trưởng bối trong thôn.

      Chu Như ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, bắm chặt lấy góc áo của mẹ nàng, khuôn mặt nhắn tái mét.

      Mẹ của Chu Như vẻ mặt đành lòng, ôm lấy Chu Như, nhìn sang chồng mình với ánh mắt cầu xin.

      Cha của Chu Như trầm mặc chút, thấp giọng :

      - Đạo trưởng, đứa này bẩm sinh câm điếc…

      - Câm điếc? có quan hệ gì!

      Tay phải lão già bắn ra, thân hình của mẹ Chu Như bỗng run lên, lui về phía sau mấy bước. Lão ta ôm lấy Chu Như, cười :

      - Tốt lắm! Ngươi với ta!

      Chu Như lộ ra vẻ sợ hãi, thân mình run rẩy, nước mắt ngừng chảy xuống. bé chỉ mới là đứa trẻ ba tuổi, trong lòng nó giờ phút này thấy cực kỳ sợ hãi.

      Cha của Chu Như cắn răng cái, định chuyện, bỗng nhiên lão già nhướn mày, quay đầu nhìn lại, lãnh đạm :

      - Đứa nhà ngươi có thể được ta nhìn trúng là phúc khí của các ngươi, đừng có ồn ào!

      Lúc này, mấy lão nhân trong thôn cũng bước lên, khuyên giải cha mẹ của Chu Như.

      Lão già kia hừ tiếng :

      - Lão cũng đoạt đứa của các ngươi mà là mang đến cho nó vận may cực lớn, ngày sau các ngươi còn có lúc gặp lại nó.

      xong, thân mình chuyển động, hướng về cổng thôn ra.

      Dưới kinh hoàng, Chu Như liền khóc thét lên, trong thanh tràn đầy vẻ hoảng sợ.


      - Cha! Mẹ!

      thanh non nớt đột nhiên từ trong miệng bé truyền ra. Lão già ngẩn ra, cười ha hả :

      - Hoá ra phải là câm điếc! Như thế càng tuyệt!

      - Con!

      Nước mắt của người phụ nữ chảy dài, muốn đuổi theo bị cha Chu Như ngăn lại. ngơ ngác nhìn theo hướng lão đạo biến mất, hạ giọng :

      - Có thể được lựa chọn là phúc khí của con bé!

      Lão già kia ra khỏi cổng thông, càng nhìn càng hưng phấn, lẩm bẩm:

      - khối thượng phẩm linh thạch. Ha ha! Có khối thượng phẩm linh thạch này ta có thể trùng kích Trúc Cơ trung kỳ. Đứa ! Lão phu cũng bạc đãi ngươi. Sau này khi ngươi trưởng thành, lão phu thu ngươi làm đồ đệ là được!

      định xuất ra phi kiếm, bay trở lại môn phái, đột nhiên Chu Như cắn vào cánh tay lão già cái. Tuy nhiên đứa trẻ ba tuổi có được mấy sức lực!

      Nhưng lão già cũng nhướn mày, hừ tiếng :

      - Nhóc con này, ngươi muốn lòng tốt của ta sao!?

      xong, tay trái vung ra, định tát Chu Như cái để cho nó ít giáo huấn, để đường nó khỏi khóc sụt sịt, coi như chính mình cướp con búp bê mà thôi.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 357. Thúc thúc


      - Ngươi dám!?

      Tay lão già vừa giơ lên, đột nhiên toàn thân phát lạnh, toàn thân toát ra mồ hôi chảy ròng ròng. Ở phía trước , thanh niên áo trắng biết xuất từ lúc nào.

      Lão già vội vàng buông Chu Như ra, cung kính :

      - Tiền bối, vãn bối…

      chờ xong, Vương Lâm vung tay áo lên, thân mình lão già giống như bị cỗ cuồng phong thổi bay, biến mất ở phía xa xa.

      Vương Lâm kinh ngạc nhìn Chu Như. Từ năm trước để Thiết Nham về Vân Thiên Tông, còn chính mình tự thân thủ hộ Chu Như. Cảnh tượng hôm nay nhìn thấy hết, vốn định lập tức ra tay nhưng hơi cân nhắc chút liền dừng lại. Chờ đợi lão đạo đem Chu Như từ bên người cha mẹ ra rồi mới xuất .

      Nhìn thấy Vương Lâm, vẻ sợ hãi trong ánh mắt của Chu Như liền biến mất, thay vào đó là cỗ mê man sâu.

      - Thúc… Thúc… Thúc…

      Thanh của Chu Như thanh thuý .

      - Thúc thúc…

      Vương Lâm than , dịu dàng :

      - Cùng với thúc thúc nhé!?

      Vẻ mê man trong mắt của Chu Như càng đậm. bé nhìn Vương Lâm, hiểu vì sao vị thúc thúc trước mặt này khiến bé có cảm giác cực kỳ muốn rời xa, gật gật đầu.

      Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp, ôm lấy Chu Như, vung tay lên, đạo linh quang bao bọc lấy bé như sợ gió lạnh trong khi phi hành khiến bé đông lạnh.

      Thân mình nhảy lên, ôm lấy Chu Như, dần biến mất ở phía chân trời!

      Dưới Tiên ngọc bảo tháp, Vương Lâm ôm Chu Như xuất ở nơi đây, bên cạnh có toà nhà bằng đá, so với năm đó vẫn như cũ.

      - Về đến nhà rồi!

      Vương Lâm buông Chu Như xuống, hạ giọng .

      Chu Như im lặng gật đầu, đôi mắt to tò mò nhìn bốn phía nhưng cũng sờ soạng lung tung, chỉ đứng ở bên người Vương Lâm.

      Bất kể Vương Lâm đâu, bé đều dán chặt sau người . Dù là Vương Lâm ngồi xuống, bé cũng im lặng ngồi bên cạnh, ánh mắt lên tia mê man.

      Ban đêm, khi Chu Như ngủ rồi, Vương Lâm ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt nhắn của Chu Như ngủ mơ, hạ giọng :

      - Uyển nhi, tại Nguyên của ngươi ổn định, trí nhớ thể hồi phục. Đợi ngươi đến mười chín tuổi tự nhiên khôi phục lại.

      nhìn Chu Như, cảnh tượng năm đó của và Lý Mộ Uyển lần lượt về trong đầu .

      Than tiếng, Vương Lâm đắp chăn cho Chu Như rồi đứng dậy ra ngoài.

      Chu Như như , chỉ cần ngồi xuống là có thể bổ sung những nhu cầu của cơ thể. Đối với đứa bé ba tuổi, thực vật chính là thứ thiết yếu để cho thân thể nó phát triển.

      Vương Lâm ở ngoài nhà đá, dùng pháp thuật tạo ra gian nhà bếp. Trong gần năm trăm năm qua, chưa từng làm cơm. Sau khi ra ngoài chuyến, mua về số lượng lớn các loại thực vật, tự thân Vương Lâm làm cơm cho Chu Như.

      Sáng sớm, Chu Như mở ra hai mắt, cái đầu tiên nhìn thấy đó là Vương Lâm đả toạ bên cạnh bé. Nó chống cằm im lặng nhìn Vương Lâm.

      Vương Lâm mở ra hai mắt, xoa xoa đầu Chu Như, cười :

      - Có đói bụng ?

      Chu Như gật gật đầu.

      Tay phải Vương Lâm triệu hồi, bát cơm bay lại trong tay, đưa cho Chu Như ăn. Nó mở to hai mắt, :

      - Thúc thúc, cái bát này sao lại bay được?

      Vương Lâm mỉm cười, gì mà chỉ nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm chìm đắm vào cuộc sống như thế. Qua từng ngày, Chu Như chậm rãi lớn lên. cảm giác như năm đó Hoá Phàm dần dần dâng lên trong lòng .

      Đó là chút yên bình, chút bình thản.


      ngày nọ, Vương Lâm đả toạ thổ nạp, bỗng nhiên trong gian nhà đá truyền lên tiếng thét kinh hãi. Vương Lâm loé lên, lập tức tiến vào trong phòng. Chỉ thấy Tiểu Như nhi nằm giường, tấm chăn bị bé đạp sang bên, đôi bàn tay bé nắm chặt. khuôn mặt lộ ra vẻ vật lộn.

      - Thúc thúc… Cứu con… Thúc thúc… Cha… Mẹ…

      Tay phải của Vương Lâm đặt lên mi tâm của Chu Như, chậm rãi đưa vào tia linh lực. Dần dần, Chu Như dần bình phục, mở hai mắt ra. Ánh mắt của bé sáng như sao.

      Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, bé lập tức khóc oà lên, thút thít. Vương Lâm khỏi mỉm cười. Hoá ra co bé gặp ác mộng. Trong giấc mơ, bé rơi vào chỗ tối om, nhìn thấy gì cả. Cha mẹ bỏ rơi bé, thúc thúc cũng bỏ , chỉ còn lại mình bé.

      - Cầm lấy cái này, sau này nếu ngươi gặp những chuyện như vừa rồi, ngươi hãy lắc cái chuông lên.

      Từ trong túi trữ vật Vương Lâm lấy ra cái chuông, đặt trong tay bé.

      Cái chuông này chính là lấy được của Khâu Tứ Bình. Sau mấy ngày nghiên cứu, phát chiếc chuông này cùng loại với kiện Linh Pháp bảo của thượng cổ tu sĩ trước đây.

      Sau khi nghiên cứu, từ ba cái chuông này Vương Lâm phát ra mấy cái ấn quyết. Sau khi nếm thử phương pháp sử dụng chút, rất vừa lòng với uy lực của nó.

      Càng đặc biệt là giữa ba cái chuông này có được liên hệ kỳ lạ. Chỉ cần rung chuông, bất kể là ở nơi nào, đều có thể cảm nhận được cách ràng.

      Mặt khác, từ trong túi trữ vật của Khâu Tứ Bình, Vương Lâm còn phát ra cái vỏ kiếm.

      Khi thấy được vỏ kiếm này, Vương Lâm lập tức lấy ra ba cái vỏ kiếm trong túi trữ vật của mình. Sau khi so sánh, bốn cái vỏ kiếm này giống nhau như đúc, chỉ có hoa văn đó có chút khác biệt.

      Năm tháng dần trôi, nháy mắt qua hai năm!

      Chu Như được năm tuổi.

      Hai năm này, Vương Lâm ít lần phải dở khóc dở cười. còn như trước kia, cứ hay im lặng, mà bắt đầu có chút bướng bỉnh. Những khi Vương Lâm bên cạnh, bé liền đem chuông ra chơi đùa. Chỉ cần cái chuông thoáng động, Vương Lâm lập tức xuất bên cạnh bé.

      Đối với hành vi này của đứa , Vương Lâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng gì. Tuy nhiên sau vài lần, Chu Như cũng linh mẫn nhận ra, rung lên nữa mà đem nó nâng niu để trong lòng ngực, luôn đặt bên người, coi như là bảo bối.

      Hai năm này, Vương Lâm cũng có lần mang bé trở lại gặp cha mẹ, chẳng qua là lúc cha mẹ ngủ say.

      ngày nọ, Vương Lâm đả toạ bên ngoài gian nhà đá, khi mở mắt ra thấy Chu Như rón ra rón rén từ trong bảo tháp ra, trong tay bé cầm cái bát. Sau khi thấy Vương Lâm, bé nhè lưỡi ra cái, chạy đến bên cạnh :

      - Thúc thúc, vừa rồi con đến gặp thần tiên tỷ tỷ nhưng ấy ăn cơm.

      Khi Chu Như được bốn tuổi, bé trộm chạy lên nhìn thấy nữ thi áo trắng bảo tháp. Sau đó, bé cứ ghi nhớ trong lòng, thỉnh thoảng còn chạy lên nhìn nữ thi này, hề biết đến sợ hãi.

      Thậm chí có lần, bé mang theo bát cơm mà Vương Lâm đưa cho, muốn đem cho nữ thi này ăn.

      Đối với việc này, Vương Lâm lại dở khóc dở cười, nhưng cũng trách mắng bé. Dù sao Chu Như còn tuổi, hết thảy mặc cho nó muốn làm gì làm.

      Chẳng qua chuyện ăn uống này, cũng phải giải thích phen cho Chu Như, nhưng cuối cùng Chu Như vẫn vì sao tỷ tỷ áo trắng lại luôn ngủ, ăn cơm.

      - Thần tiên tỷ tỷ ăn cơm, lần sau cần mang cơm lên cho tỷ ấy nữa.

      Vương Lâm bất đắc dĩ . cảm thấy chuyện này có chút loạn rồi. ngờ bé Chu Như lại gọi nữ thi kia là thần tiên tỷ tỷ, gọi mình là thúc thúc… Nếu ngày kia, Chu Dật từ Đại La tinh trở về biết khi nghe được như thế có biểu tình như thế nào?!

      - Thế nàng đói bụng sao? Nếu ngày con mà ăn cơm thấy rất đói.

      Tiểu Như nhi mở to đôi mắt tròn to của bé thấy khó hiểu hỏi. Sau đó lại :

      - Con đem bát cơm đặt bên cạnh tỷ để khi nàng tỉnh dậy ăn. Thúc được cản con đâu đó.

      Vương Lâm cười khổ, muốn chuyện bỗng nhiên thần sắc khẽ động, nhìn về phía xa xa, trong miệng :

      - Tiểu Như nhi, vào trong tháp!

      - Ah, người xấu lại tới nữa sao?! Bọn họ đáng ghét, cuối cùng vẫn tới!

      Chu Như nhu thuận gật đầu, cầm lấy bát cơm, vào lại trong tháp.

      năm trước, lục tục có những tu sĩ đến từ các tu chân quốc khác dùng chiêu bài khiêu chiến muốn đánh trận với Tằng Ngưu.

      Đối với những người này, ban đầu Vương Lâm cũng để ý, mở ra bảo tháp ý cảnh khiến những người này căn bản thể tiến vào. Nhưng những người này những biết chừng mực, lại càng làm càn. Tuy vào được nhưng lại chiếm cứ ở những đỉnh núi xung quanh, trắng trợn múa máy pháp bảo công kích về nơi này.

      lần vào ban đêm, Chu Như ngủ bị tiếng động của những pháp bảo này làm cho bừng tỉnh, khóc oà lên.

      Lúc ấy, thân mình Vương Lâm chợt loé lên, đạp chân bước ra ngoài. Khi trở về, bên ngoài sơn cốc ra bảy cái đầu lâu vấy đầy máu. Từ đó về sau, vào ban đêm bên ngoài tuyệt đối có tiếng động nào.

      Chẳng qua, người khiêu chiến vẫn đến dứt. Thậm chí còn có số Hoá Thần kỳ tu sĩ thành danh.

      Sau lần đó, đối với những người khiêu chiến, Vương Lâm tuyệt đối lưu thủ. Tới người, giết người. Dần dần, những người khiêu chiến ngày càng ít, tuy vậy vẫn còn số.

      - Tằng Ngưu, Liêu Phàm của Tuyết Vực quốc, mang Vũ phiến Dư bảo cho ta!

      thanh cực kỳ lạnh lẽo từ trong thung lũng chậm rãi truyền đến.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 358. Tư Đồ Nam

      - Tuyết Vực quốc…

      Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, giẫm chân bước về phía trước, chỉ mấy bước ra đến thung lũng. Chỉ thấy ở bên ngoài có thanh niên đứng đó. mặc chiếc áo dài màu xanh nước biển, tướng mạo tuy bình thương nhưng vẫn tản mát ra cỗ băng lãnh.

      Đôi mắt của người này sáng ngời, làn da trong suốt như băng. tuỳ ý đứng đó nhưng trong vòng trăm trượng xung quanh lập tức giống như bị hàn phong thổi qua, đem khí ấm áp toàn bộ cuốn .

      Sau khi thấy Vương Lâm ra, trong mắt người này ánh lên tia hàn mang, ôm quyền :

      - Tằng Ngưu, Vũ phiến Dư bảo, lấy ra .

      Vương Lâm quét mắt nhìn thanh niên này, tu vi của đối phương là Hoá Thần trung kỳ. vỗ túi trữ vật, hai cái lông chim xuất tay, bị vung ra, hoá thành hai đạo vòng cung. Ầm tiếng, chúng đâm vào vách đá nơi thung lũng, chỉ còn lộ ra chút, hơi rung rung.

      Thân mình người thanh niên khẽ động, lập tức hướng về phía vách núi phóng tới.

      Tay phải của Vương Lâm vỗ lên túi trữ vật cái, trong tay xuất hai cái chuông. rung lên, lập tức vang lên những tiếng đinh . Thanh này cực kỳ trong trẻo, hoá thành sóng , khuếch tán ra bốn phía.

      Liêu Phàm hừ tiếng, tay phải bấm quyết, điểm sang bên cạnh. Bạch quang loé ra, từng đạo băng đao sắc bén, vô thanh vô tức xuất , bị vung lên. Những lưỡi băng đao này lập tức phát ra tiếng xé gió, huy vũ chép về phía Vương Lâm.

      Vương Lâm cười lớn tiếng, thân mình lùi mà tiến lên, ném hai chiếc chuông trong tay ra, ở giữa trung bỗng nhiên bành trướng, từng trận thanh bang bang từ bên trong trào ra.

      Những lưỡi băng đao huy vũ lao đến, chưa kịp tới gần có dấu hiệu vỡ vụn, trong tiếng bang bang lập tức tiêu tán. Thậm chí vách đá của thung lũng cũng xuất tầng tầng vết rạn nứt dưới sóng của tiếng chuông.

      Thần sắc của Liêu Phàm vẫn như thường. sớm nghe rằng Tằng Ngưu rất lợi hại nên vâng mệnh tới đây. Vốn phải vì Vũ bảo mà là nhằm dò xét.

      Thân mình rơi xuống đất, hàn mang trong mắt chợt loé lên, tay kết ấn, đẩy mạnh về phía trước. Từng trận bạch mang chớp động ngừng thân thể . Theo lực đẩy của , những bạch mang này lập tức phát ra khỏi thân thể, lập tức hoá thành cái hư ảnh lớn trước người. Hư ảnh này phải là Tuyết liên ngọc băng tiên mà Vương Lâm quen thuộc mà là lão già khoanh chân ngồi.

      khắc sau khi biến ảo ra, hư ảnh lão già này mở mắt.

      Ngay khi mở mắt ra, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải bấm quyết, đánh ra đạo linh quyết ấn lên cái chuông. Lập tức hai cái chuông nhanh chóng xoay tròn, ngừng va chạm với nhau.

      Đây đúng là phương pháp sử dụng pháp bảo này mà Vương Lâm sau khi nghiên cứu nó khám phá ra.

      Hai chiếc chuông xoay tròn va chạm với nhau, thanh lại càng mãnh liệt. Thân mình Liêu Phàm chủ động rời ra sau mấy trượng, thân mình mới đứng vững lại, nhìn chằm chằm vào hai cái chuông kia, trong miệng quát khẽ:

      - Giết!

      Hư ảnh của lão già được biến ảo ra lập tức nâng cánh tay lên, điểm về phía Vương Lâm. Toàn bộ hư ảnh co rút lại, hoá thành đạo huyễn khí, bỗng nhiên đâm tới Vương Lâm.

      Nó bay nhanh như tia chớp.

      Ánh mắt Vương Lâm loé lên, thân mình biến mất tại chỗ, ra ở bầu trời. Nhưng hư ảnh hoá thành đạo huyễn khí này cũng như có được linh tính, đột ngột từ dưới mặt đất lao thẳng lên.

      - Tằng Ngưu, nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này hôm nay hãy chịu chết !

      Liêu Phàm chăm chú nhìn Vương Lâm, cười lạnh . Tay phải vỗ túi trữ vật, xuất ra cái Đồng Chung.

      Phía Đồng Chung này có mười hai con số, lần lượt đại biểu mười hai tháng Chu Tước tinh. Dưới từng tháng này còn có vô số ký hiệu rất , đại biểu cho từng ngày trong mười hai tháng!

      Tay trái vỗ lên Đồng Chung, lập tức những con số này chậm rãi chuyển động. Con số đại biểu cho tháng tám loé lên ánh sáng màu xanh, ngay sau đó những ký hiệu tiếp theo cũng theo đó loé lên.

      - Hôm nay là ngày chín, tháng tám. Tằng Ngưu, đây đúng là ngày chết của ngươi!

      Liêu Phàm xong, ném ra Đồng Chung trong tay, lập tức biến ảo thành cái quỷ trảo lớn. Bên trong quỷ trảo có hai đạo kim quang ngừng loé ra.

      Thần sắc của Vương Lâm thuỷ chung vẫn như thường, tay phải bấm quyết, điểm cách vào cái chuông. Lập tức hai cái chuông xoay tròn đụng vào nhau ầm ầm, vỡ nát ra.

      Vô số mảnh bỗng nhiên dựng lên giữa trung, nhanh chóng chuyển động quanh người Vương Lâm. Trong miệng Vương Lâm thốt :

      - Giáp!

      Lập tức, những mảnh thu lại, bao lấy người Vương Lâm, hình thành chiếc khải giáp lấp lánh màu xanh, cái khải giáp này còn có đồ án của hai chiếc chuông.

      Đối mặt với đạo huyễn khí do hư ảnh lão già kia biến áo thành, Vương Lâm cũng thèm né tránh, tuỳ ý nó đâm vào phía áo giáp.

      Lập tức, mặt áo giáp xuất vô số gợn sóng nước li ti chấn động làm suy yếu đạo khí hư ảo này.

      Nó chấn động thêm cái nữa, đạo khí này tan biến.

      - ba Linh giáp này quả là hiệu quả!

      Vương Lâm mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Liêu Phàm. Lúc này, quỷ trảo do Đồng Chung kia biến hoá thành chụp đến.

      Vương Lâm hừ tiếng, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức tay xuất thanh kiếm tiên, chém xuống cái. Quỷ trảo tức khắc tan nát, Đồng Chung cũng phát ra mấy tiếng rắc rắc, xuất vết nứt.

      Ngay cả Liêu Phàm phía sau, ngực cũng xuất tiên huyết, đạp chân lui ra sau mấy bước, tay phải vội ôm lấy ngực, mặt tái nhợt. Nhưng hai mắt cũng lên vẻ như đạt được mục đích, cười điên cuồng :

      - Tằng Ngưu, chịu chết !

      Vương Lâm nhướn mày. Đúng lúc này, chỗ vết nứt Đồng Chung bỗng truyền ra tiếng gào rít. Ngay sau đó, càng có thêm nhiều vết nứt xuất . Đột nhiên cánh tay héo khô từ bên trong vươn mạnh ra, rung lên. Toàn bộ Đồng Chung hoá thành những mảnh sắt vụn, dần dần vỡ ra.

      Chỉ còn lại đoàn khí màu đen, giống như ngọn lửa chập chờn.

      Tay phải Vương Lâm bấm quyết, vung lên phía trước, cỗ quái phong lập tức quét ra, ngọn lửa hắc khí lập tức bị thổi bay ra ngoài ba thước, lộ ra cánh tay cụt héo khô bên trong, lơ lửng giữa trung.

      Hắc khí chính là từ cánh tay cụt này tràn ra.

      Ánh mắt Vương Lâm loé lên, tiên kiếm trong tay lại chém xuống. Phịch tiếng, hắc khí phía cánh tay lập tức bay lại che phía trước cánh tay cụt.

      Nhưng kiếm quang cũng xuyên thấu qua hắc khí, chém xuống cánh tay. Lập tức, đoạn của cánh tay xuất đạo vết thương. trận gào rít từ bên trong truyền ra. Ngay sau đó, từ miệng vết thương lập tức tràn ra rất nhiều khí. Đám hắc khí này quỷ dị dao động, ngờ hoá thành hình người.

      Đây là bóng người có diện mạo, chỉ có thể nhìn từ vị trí hai con mắt có hai luồng u quang.

      Vẻ mặt của Vương Lâm ngưng trọng. Tên Liêu Phàm này là địch thủ hiếm gặp. Dù chỉ là Hoá Thần trung kỳ nhưng pháp bảo lại nhiều vô kể. Tu sĩ như thế khó đối phó cực kỳ.

      Hình người do hắc khí hoá thành há ra cái mồm to, rống lên tiếng rít gào, thân hình khẽ động, hướng về Vương Lâm đánh lại. Tốc độ của cực nhanh, thân mình chưa tới mà hàn khí lập tức tản đến.

      cỗ cảm giác nguy cơ từ đáy lòng Vương Lâm dâng lên.

      Đám cỏ mặt đất ngoài sơn cốc lập tức hoá thành băng tinh, bị làn gió thổi qua nháy mắt tan thành đám bụi phấn màu lam.

      Thậm chí cả những vách đá bốn phía quanh thung lũng, dưới tấn công của hàn khí cũng bị bao trùm bởi những mảnh băng màu lam.

      Loại hàn khí này còn lạnh hơn mấy lần so với cái lạnh của băng tuyết.

      Khí tức điên cuồng này nổi lên, nháy mắt bao phủ lấy Vương Lâm. Hàn khí nhập thể khiến máu huyết cũng gần bị đóng băng.

      Nháy mắt khi nhận ra được khí tức này, tâm thần Vương Lâm chấn động. Hai mắt lập tức sáng ngời. Cỗ khí tức này rất quen thuộc, ràng chính là khí tức hàn độc nhất vô nhị do tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết mà có.

      Chỉ có điều, hàn khí của đối phương so với tu luyện của chính mình cường đại hơn vô số lần. Chỉ có năm đó, khi Tư Đồ Nam lấy thân thể thi triển mới có thể so sánh được với nó.

      Thân mình Vương Lâm lập tức lui về sau, đồng thời tay phải bấm quyết, điểm về phía trước. Lập tức Băng Viêm, đạt được từ tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết lâu nay ít khi sử dụng, từ trong cơ thể chuyển động, theo đầu ngón tay ra.

      Đó là ngọn lửa màu thâm lam, phải phát ra sóng nhiệt mà là hàn khí.

      Nháy mắt khi Băng Viêm xuất , khí tức hàn trong cơ thể Vương Lâm lập tức tiêu tán, ngay cả hàn bốn phía cũng lập tức hoá thành từng đạo hắc khí, bị Băng Viêm hấp thu.

      Bóng người do hắc khí hoá thành tấn công đến lập tức dừng lại, u quang trong hai mắt nhanh chóng chớp lên, nhìn chằm chằm vào băng diễm, từ trong miệng truyền ra thanh khàn khàn:

      - Hoàng Tuyền Băng Viêm… Dù là sư phụ của lão phu năm đó lưu lại Hoàng Tuyền đạo cũng thể luyện ra Băng Viêm tinh thuần như thế. Rốt cục ngươi từ đâu mà có được Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết?!

      Thân mình Vương Lâm lập tức lui về phía sau. Chỉ vài bước vào phạm vi của Bảo tháp trong thung lũng mới dừng lại.

      - Ngươi là ai?

      Khi nghe được thanh phát ra từ hắc khí, lấy tâm thần của tu luyện năm trăm năm vẫn tự chủ được rơi vào chấn động. Loại rung động này gần như chưa bao giờ từng trải qua.

      Da đầu Vương Lâm có chút run lên, thanh này rất quen thuộc!

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 359. Chủ nhân Băng Tuyết Thần Điện (*)


      (*) Tên do Dịch giả đặt!

      - quản ngươi từ chỗ nào đạt được, hôm nay đều phải chết! Lão phu, Tư Đồ Nam!

      Bóng người hắc khí kia xong, tốc độ cực nhanh, tiến đến, xông vào trong phạm vi của bảo tháp, tay phải hướng về đầu của Vương Lâm quét đến. Vương Lâm áp chế khiếp sợ ngập trời trong lòng, miệng hét lớn:

      - Lùi!

      Lập tức, môt tia thần niệm tu vi Vấn Đỉnh của Chu Dật từ trong Bảo tháp truyền ra. Bóng người do hắc khí hoá thành như bị va chạm mạnh, cứng rắn dừng lại ba tấc trước người Vương Lâm. cam lòng hét lớn tiếng, thân mình hướng ra phía ngoài lao .

      Trong lúc lao ra, hắc khí dần tiêu tan, chỉ còn lại cánh tay cụt, nắm lấy Liêu Phàm khiếp sợ nhìn cảnh tượng vừa rồi, biến mất ở bên ngoài sơn cốc.

      Vương Lâm kinh ngạc nhìn thân ảnh đối phương dần khuất xa, lẩm bẩm:

      - Tư Đồ Nam… có khả năng, tại sao lại như thế…

      Tâm thần đại loạn, tay phải triệu hồi đem lông chim thu lại, mơ màng về bên trong thung lũng.

      Ngồi dưới Bảo tháp, ngẩng đầu nhìn trung. Những cảnh tượng lúc còn chỗ với Tư Đồ Nam lần lượt lên trong đầu.

      - Tư Đồ Nam… chính là Tư Đồ Nam…

      Từ trong Bảo tháp, Chu Như lộ cái đầu ra, sau khi liếc nhìn Vương Lâm cái liền nhu thuận ra, ngồi đối diện với Vương Lâm. Mấy năm nay, chưa bao giờ nàng nhìn thấy thúc thúc này có biểu tình như thế. Như là mê mang, lại như hồi tưởng ký ức.

      Ngồi hồi, Chu Như đứng lên, chớp mắt, rón ra rón rén chạy đến gian bếp. Khi ra, trong tay bé có cái bát lớn, bên trong đầy thức ăn.

      - Hừ, thúc thúc cho ta để thần tiên tỷ tỷ ăn ta lặng lẽ vậy.

      Nàng vòng ra phía sau Vương Lâm, chui vào Bảo tháp, lập tức reo lên tiếng.

      - Tư Đồ Nam…

      Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, tay phải điểm lên mi tâm. lập tức hoá thành ánh sáng bảy màu, biến mất tại chỗ.

      Bên trong Thiên nghịch gian, những vật sáng kỳ dị bốn phía vẫn như cũ. Vương Lâm cũng thèm liếc mắt qua cái, sau khi ra liền đạp bước tới.

      lâu sau, liền đến chỗ Nguyên của Tư Đồ Nam.

      Nguyên lớn của Tư Đồ Nam ở bên cạnh hồn phách của cha mẹ , phát ra ánh sáng dìu dịu, khiến cho tâm tình của Vương Lâm cũng dần bình ổn lại. hướng về hồn phách của cha mẹ dập đầu, yên lặng hồi lâu rồi mới chuyển ánh mắt nhìn sang Nguyên của Tư Đồ Nam.

      Tư Đồ Nam khoanh chân ngồi đó, hai mắt nhắm chặt, người vẫn ảm đạm như trước. Tuy thời gian trôi qua rất lâu cũng chỉ có thể coi là khôi phục được tí chút mà thôi.

      - Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam, lẩm bẩm :

      - Nguyên của Tư Đồ Nam ở đây, như vậy người nọ vì sao lại tự nhận chính mình là Tư Đồ Nam… Chẳng lẽ là người trùng tên, trùng họ. Nhưng nếu thế sao đối phương cũng có thể sử dụng Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết…

      Vương Lâm trầm mặc, lộ ra vẻ trầm ngâm. Trong khoảnh khắc, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

      - Tư Đồ Nam từng qua, cùng với vài vị tu sĩ đến từ bên ngoài Chu Tước tinh tranh đoạt Thiên nghịch châu, sau đó thân thể bị phá nát, thể vứt bỏ, Nguyên tiến vào bên trong Thiên nghịch châu mới tránh được kiếp!

      Ánh mắt Vương Lâm ngày càng sáng lên, nhớ tới cánh tay cụt vừa rồi, hắc khí là từ đoạn cánh tay tán phát ra. Bóng người tự xưng là Tư Đồ Nam cũng là từ đoạn của cánh tay cụt kia biến ảo ra.

      - Có thể thân thể của Tư Đồ Nam bị người ta lấy đem luyện hoá, do đó sinh ra tia thần thức?

      Trong lòng Vương Lâm táo tợn thầm đoán, nhưng cũng xác định được. Hồi lâu sau, thở dài tiếng, nhìn Nguyên của Tư Đồ Nam, cười khổ :

      - Tư Đồ Nam tiền bối, cái kia nếu đúng là đoạn tay cụt của ngươi ngược lại ta cũng có chút tin tưởng lời trước đây ngươi với ta rằng ngươi là đệ nhất cao thủ của Chu Tước tinh!

      Vương Lâm lắc đầu. Từ trước tới này, vẫn thuỷ chung quá tin lời của Tư Đồ Nam. Hơn nữa, càng tu luyện, ý nghĩ này càng sâu sắc. Danh hiệu đệ nhất cao thủ của Chu Tước tinh vốn định rồi.

      Trừ khi năm đó Chu Tước Tử thừa nhận, nếu Tư Đồ Nam thể là cao thủ đệ nhất được.

      Hơn nữa Tư Đồ Nam ở trong Thiên nghịch gian vô số năm. Dù năm đó thực là đệ nhất cao thủ tại, với ngần ấy năm trôi qua, sợ giờ cũng có đủ khả năng nữa.

      Trầm mặc lúc, Vương Lâm lại than lên tiếng rồi ra khỏi Thiên nghịch gian.

      Tuyết Vực quốc.

      Băng Tuyết Thần Điện là toà cung điện được chế tác hoàn toàn từ băng tuyết. người đàn ông thoạt nhìn cực kỳ bình thường ngồi ở ghế . Trước người có môt bộ đồ uống trà màu đỏ sậm.

      Phía dưới có hai người, nam nữ đứng. Tóc của cả hai đều bạc trắng, đứng thẳng bất động.

      Người đàn ông trung niên cầm lấy ống trúc bên, nhàng đổ ra đám lá trà, tay phải cầm khối băng bên đặt bên trong ấm trà. điểm cái, khối băng lập tức hoà tan, trở nên sôi bùng lên.

      mùi vị đắng chát lập tức từ trong ấm trà dâng lên, tràn ngập ra cả toàn bộ đại sảnh.

      Người đàn ông trung niên cầm lấy ấm trà, đem toàn bộ nước bên trong đổ ra, rồi lại cho khối băng khác vào. Sau khi thúc dục khiến nó sôi lên, cỗ mùi hương kỳ dị lập tức dâng lên, đem mùi vị đắng chát trong đại điện xua tan hoàn toàn.

      Toàn bộ đại điện bị mùi hương nồng nàn bao phủ, thậm chí ở bên ngoài đại điện, mùi hương này cũng tiêu tán.

      - Hương vị của Thiên khuyết vũ ti, dù mỗi ngày đều được thưởng thức cũng chút nhàm chán. Đáng tiếc, loại trà này quá ít, ở Chu Tước quốc ta cũng chỉ ngẫu nhiên được tặng ít mà thôi. Vận khí của hai người các ngươi tồi, lại đây nhấm nháp chút .

      Người đàn ông trung niên xong, cầm lấy ấm trà, rót ra ba chén.

      ấm trà chỉ có thể phân ra ba chén, còn lại cũng bao nhiêu.

      Hai người phía dưới liền bước lên trước, đều tự cầm lấy chén, cẩn thận thưởng thức. Chẳng qua, lão bà kia cũng tập trung. Sau khi uống ngụm, ngại ngần nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên :

      - Tông chủ, trà cũng uống rồi, mời người ra tay bắt giết tên Tằng Ngưu kia!

      Người đàn ông trung niên có chút đau lòng khi thấy lão bà lãng phí mất chén trà, thở dài:

      - Tên Tằng Ngưu kia chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, nếu phải từ Chu Tước Sơn đưa tin, cho người ta động đến , sớm có người đến lấy tính mạng của rồi!

      - Nhưng là ngờ dám chặt tay của Hồng Điệp. Hồng Điệp là hy vọng của Tuyết Vực quốc chúng ta. Tông chủ, người đừng quên, sở dĩ người có thể đạt đến Biến kỳ chính là nhờ có Hồng Điệp.

      Lão bà kia ngẩng đầu lên .

      Về phần lão già bên cạnh lại cứ cúi đầu uống trà, chữ cũng thốt ra.

      - Ánh mắt của người đàn ông trung niên dần dần lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào lão bà, chậm rãi :

      - Ta quên, nhưng cũng cần ngươi nhắc nhở ta!

      Lão già trầm mặc , hồi lâu sau mới lên tiếng:

      - Còn mời Tông chủ ra tay!

      Người đàn ông trung niên cầm lấy chén trà, nhấp ngụm :

      - Tên Tằng Ngưu này có Lôi Oa, có hai chiếc Linh pháp bảo, có cây tiểu kỳ có thể biến ảo ra vô số cấm chế, còn có thanh phi kiếm vô kiên bất tồi (1). Mặt khác, căn cứ vào tin tức mới nhất từ Liêu Phàm, tên Tằng Ngưu này còn nắm giữ công pháp của Hoàng Tuyền đạo ngày xưa. Hết thảy đều là thứ yếu, quan trọng nhất là trong tay Tằng Ngưu có vật. Vật ấy dù chỉ là cái tiểu kỳ nhưng tồn tại cỗ khí tức có thể huỷ diệt mọi thứ.

      (1) vô kiên bất tồi: kiên cố thứ gì có thể phá huỷ.

      Lão bà ngẩn ra, ánh mắt chớp lên, :

      - Hoá ra Tông chủ vẫn điều tra về người này!

      Người đàn ông trung niên gật đầu :

      - Có thể được Chu Tước Sơn nhìn trúng, đưa ra cầu muốn chiến trận với Hồng Điệp, ta há có thể chú ý được sao?! Danh hiệu Chu Tước nhất định phải thuộc về Hồng Điệp, ta há có thể để cho người khác phá huỷ sao?! Ta phái Liêu Phàm lấy pháp bảo của ta đến dò xét rốt cuộc cũng là nhằm tìm hiểu cùng việc.

      Lào bà cung kính cúi đầu, thêm câu gì.

      - Chẳng qua, tại phải là lúc ra tay giết . Đợi sau khi đánh trận với Hồng Điệp, đến lúc đó bất kể thắng hay thua ta đều tự mình ra tay, giết chết . Hơn nữa người này am hiểu phương pháp đào tẩu. Ta ở Cự Ma Tộc biết được tin tức. Trong tay nắm giữ Tinh La bàn của Cự Ma Tộc. Có thứ này, khi xé rách gian, tiến vào bên trong hư vô, trừ khi Biến hậu kỳ lão quái ra tay nếu ai có thể truy tìm được .

      Người đàn ông trung niên lại uống ngụm trà, chậm rãi .

      - Lão bà nhướn mày, ngẩng đầu lên :

      - Vậy ý của Tông chủ là?

      - Muốn giết lần phải thành công. Ta nếu ra tay, chắc chắn chạy trốn. Do đó khi ra tay, trước đó ta phải bố trí đại trận để phòng ngừa xé rách gian. Đồng thời mời Cự Ma Tộc ra mặt. Khi đó, có hai Biến kỳ tu sĩ, dù người này có thần thông bằng trời cũng chỉ là Hoá Thần kỳ tu sĩ mà thôi. Có thể nắm chắc giết chết ! Bản Tông chủ nếu ra tay thôi, khi ra tay nhất định phải thành công.

      Người đàn ông trung niên bình thản .

      Vẻ cung kính mặt lão bà càng đậm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :