Chương 350. Uy lực của Xạ Thần Xa hầu như lập tức đoán được đối phương phải là Thuật Chú Sư mà chính là Chiến Thú Sĩ trước giờ chưa từng xuất . Nếu Thuật Chú Sư làm sao có thể dùng nắm đấm đỡ được uy lực của Tiên Kiếm chứ. Trong nháy mắt khi Vương Lâm rút lui, nhìn thấy điểm khác thường mi tâm của Khâu Tứ Bình. Trong lòng trầm xuống, tay phải tung ra trảo, túi trữ vật của Khâu Tứ Bình lập tức rơi vào trong tay . Vương Lâm cũng dừng lại mà nhanh chóng bay . Người đàn ông cường tráng hét lớn lên tiếng phóng người đuổi theo. Lúc này những Thuật Chú Sư còn lại lập tức có mấy người phóng lên ngăn cản Vương Lâm. Trong mắt Vương Lâm lóe lên sát khí, hét lên: - Cút! xong, tiên kiếm trong tay chém ngang ra, lập tức có hai người bị chém ngang hông máu tươi bắn ra tung tóe. Bước tiến ngăn cản của những người kia lập tức khựng lại. Mượn theo xu thế đó, Vương Lâm đột nhiên vọt thẳng ra ngoài. Hai mắt người đàn ông cường tráng hơi trầm xuống, đuổi theo phía sau. Tốc độ của hai người đều cực nhanh, trong nháy mắt biến mất ở chân trời xa. Còn lục diệp Thuật Chú Sư vừa mới thôi hóa Khâu Tứ Bình nhìn thoáng qua phương hướng hai người Vương Lâm biến mất. thu hồi ánh mắt rồi lại chuyển lên người Hồ lão chiến đấu với lão bà. liếm liếm môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào túi trữ vật lưng Hồ lão. Chỗ đó phát ra từng đợt ánh sáng màu vàng. Mặc dù là túi trữ vật cũng thể che đậy được tia sáng này. Vương Lâm vác Luân Hồi Thụ vai, cảm thấy cực kỳ cổ quái. thể bỏ nó vào trong túi trữ vật mà chỉ có thể cầm theo. Còn Luân Hồi quả được bỏ vào trong túi trữ vật. Nhưng ánh sáng màu vàng chói mắt kia lại thể dập tắt được. Người đàn ông cường tráng nhanh chóng truy đuổi ở phía sau. nhìn vào bóng lưng Vương Lâm, chiến ý trong mắt rất hiên ngang. dùng ngôn ngữ mà Vương Lâm có thể hiểu được hét lớn lên: - Người ngoại lai! Ngươi chạy thoát đâu, bằng đánh với ta trận! Trong mắt Vương Lâm lóe lên sát ý. sờ lên vòng tay, cơ thể ngừng lại. Tay phải cầm tiên kiếm đột nhiên xoay người chém xuống, trong miệng : - Được! Ta đánh với ngươi trận! Người đàn ông cường tráng cười ha hả. cũng trốn tránh, mà hai tay đánh thẳng lên. lui ra sau mấy trượng, hai tay máu thịt mơ hồ. Nhưng những khớp xương ở bên trong lại bị tổn thương. Chiến ý trong mắt lại càng đậm, quát lên: - Xỉ Mộc! Lục diệp Chiến Thú Sĩ! Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, : - Vương Lâm! Tu sĩ Hóa Thần! Cơ thể Xỉ Mộc phóng thẳng về phía trước, hai nắm tay đấm thẳng lên trời, lập tức những tiếng xé gió gào thét bay tới. Vương Lâm vung tiên kiếm lên, trước mặt ba trượng lập tức nổ ầm lên, luồng sức mạnh khổng lồ từ tiên kiếm truyền ra. Hai tay Vương Lâm lập tức tê dại. - Nếu bản tôn có ở đây nhất định chiến đấu trận với người này! Ánh mắt Vương Lâm chớp động, nâng tay phải lên, Khu Thú Quyển lập tức bay ra. “Ầm!” tiếng, xe Xạ Thần đột nhiên xuất trước mặt , ở bên ngoài chính là đầu Thú Hồn mở hai mắt nhìn chằm chằm vào Xỉ Mộc. Nó rống lên tiếng rung trời lở đất. Xỉ Mộc ngẩn người ra, sắc mặt khẽ biến. - Xạ Thần Xa! Để ta thấy uy lực của ngươi rốt cuộc có xứng với cái tên ! Trong mắt Vương Lâm lộ ra hàn mang. Hôm nay nếu giết chết được người này, chắc chắn thể nào chạy thoát. Thú Hồn xe Xạ Thần đột nhiên quay đầu lại. Khi nó nhìn thấyVương Lâm lại rống lên lần nữa. Lúc này tất cả những mũi nhọn dữ tợn chiến xa đều lấp lánh hắc mang. Những hắc mang này chậm rãi ngưng tụ về phía Thú Hồn. tia cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ xuất lập tức bao phủ toàn thân Xỉ Mộc. lộ ra vẻ hoảng sợ. chờ chiến xa chuẩn bị hoàn thiện mà lập tức phóng tới, nắm đấm tay phải đột nhiên tung ra. Vương Lâm cười lạnh. Cơ thể khẽ động tiên kiếm lập tức chém thẳng về phía trước. tiếng nổ “Ầm!” vang lên cách ba mươi trượng. Nắm đấm bàn tay phải của Xỉ Mộc bắn thẳng về phía trước. Sắc mặt trở nên dữ tợn, miễn cưỡng ngừng lại, sau đó lại tiến lên. Vương Lâm lại chém xuống kiếm. Lần này ngừng lại mà liên tục khua tiên kiếm. Trong nháy mắt có mười đạo kiếm quang bắn ra liên tiếp. “Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” Cơ thể Xỉ Mộc liên tiếp lui về phía sau. Khắp người đều là vết thương để lộ ra những khớp xương trắng dày đặc. Thậm chí đầu xương ngực của còn xuất số vết nứt. Nhưng khi ký hiệu lóe ra, những vết nứt đó lại được khôi phục như lúc ban đầu. Tiên kiếm tay Vương Lâm đột nhiên truyền ra tiếng kêu gào của Hứa Lập Quốc. và những Du Hồn thể nào hoàn toàn điều khiển được tiên kiếm. Nếu như sử dụng quá nhiều, bọn họ chắc chắn tan thành mây khói. Tiếng kêu gào của Hứa Lập Quốc truyền vào trong tai Vương Lâm, lúc này mới ngừng tay lại. Hồn Thú hấp thu được tia hắc mang cuối cùng những mũi nhọn của xe Xạ Thần, cơ thể nó đột nhiên trở nên khổng lồ. Những sợi xích sắt trói buộc nó lúc này lại biết mất toàn bộ. luồng sức mạnh giống như hủy thiên diệt địa từ trong chiến xa truyền ra rồi mạnh mẽ tuôn vào trong cơ thể Hồn Thú. - Gào! Hồn Thú gầm rống, nhảy ra khỏi chiến xa. Nó dùng loại tốc độ mà Vương Lâm thể nhìn thấy được vọt tới trước người Xỉ Mộc. Hai mắt Xỉ Mộc lộ ra tia hoảng sợ, muốn lùi về phía sau, nhưng tốc độ của và Hồn Thú có chênh lệch quá lớn. Trong cơ thể Hồn Thú tràn đầy lực lượng hủy diệt. Chỉ trong nháy mắt nó xuyên qua cơ thể Xỉ Mộc. Vương Lâm ràng nhìn thấy, sau khi Hồn Thú xuyên qua cơ thể Xỉ Mộc, hàm răng khổng lồ trong miệng nó cắn chặt lên đạo tàn hồn. Tàn hồn này chính là Xỉ Mộc. Cơ thể Xỉ Mộc bắt đầu xuất những vết nứt từ mi tâm. Những vết nứt này lập tức bao quanh toàn thân. Cuối cùng cả người hóa thành tro bụi rồi tiêu tan giữa trời đất. Hồn Thú há miệng nuốt Tàn Hồn vào, sau đó nó mạnh mẽ xoay đầu lại gầm rống rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm. Khu Thú Quyển hunh tính rất lớn, há có thể cam tâm để Vương Lâm điều khiển sao! Khoảnh khắc khi nó tấn công tới, ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, tay phải đánh ra ấn quyết bắn lên chiến xa ở bên cạnh. Lập tức có rất nhiều sợi xích sắt đột nhiên hư ảo xuất giữa những tiếng kêu két két. Từng sợi xích bay ra cột chặt lấy Hồn Thú kia gầm rống phóng tới . Hồn Thú cam lòng vùng vẫy liên tục. Tiếng gầm của nó càng ngày càng kịch liệt, muốn giãy ra từ trong xích sắt. Nhưng những sợi xích này giống như có sức mạnh vô tận trói chặt lấy Hồn Thú, rồi kéo nó về bên cạnh chiến xa. Hồn Thú ngừng giãy dụa và gầm rống, nhưng cuối cùng cũng bị trói chặt trở về. Khoảnh khắc khi cơ thể khổng lồ của nó bị trói trở về chiến xa, nó dần dần thu lại, cuối cùng biến mất bên trong chiến xa. Chiến xa “Ầm!” tiếng hóa thành Khu Thú Quyển rồi bay về phía Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lấy ra khối cực phẩm linh thạch rồi duỗi ta phải ra. Khu Thú Quyển rơi lên cổ tay, đồng thời lực hút cực đại vô cùng vô tận lập tức từ bên trong truyền ra. Vương Lâm nắm chặt cực phẩm linh thạch, cơ thể khẽ động lập tức bay thẳng về phương xa. Tốc độ của cũng nhanh. vừa bay vừa chuyển lực hút từ bên trong Khu Thú Quyển lên cực phẩm linh thạch. Quá trình này giằng co lúc lâu, hấp lực mới từ từ yếu . Trán Vương Lâm đổ đầy mồ hôi. buông tay, khối cực phẩm linh thạch lập tức hóa thành tro bụi tiêu tán trong gian. - Uy lực của Xạ Thần Xa thể tưởng tượng nổi, hổ danh là bảo vật của tiên giới. Chỉ tiếc hung tính của Hồn Thú cắn trả lại quá mạnh. Khu Thú Quyển thời điểm này vẫn còn có thể điều khiển được, nhưng nếu sử dụng nhiều lần biết chừng ngày nào đó mình bị hút thành xương khô. - Mặt khác mỗi lần sử dụng phải tiêu hao khối cực phẩm linh thạch để bù vào lượng linh lực mất , cái giả phải bỏ ra cũng quá cao. Trán Vương Lâm đổ đầy mồ hôi, bị những cơn gió thổi qua lập tức biến mất. Ánh mắt chớp động, lòng lại trầm ngâm. Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, biết mức độ nguy hiểm của tầng thứ ba là rất lớn. nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Mà lời của lão già Dã Nhân ở tầng thứ hai lại vang vọng trong tai . Thất diệp Thuật Chú Sư tương đương với tu sĩ Biến kỳ, là những tồn tại mà Vương Lâm bây giờ thể chống lại được. - Cũng biết được Xạ Thần Xa có thể giết chết được tu sĩ Biến kỳ hay . Nhưng giữa tu sĩ Hóa Thần và tu sĩ Biến phải có thể dùng số lượng để bù đắp lại được. Bản chất có khác biệt lớn, trong cơ thể tu sĩ Biến tất cả linh lực biến thành tiên khí. Vương Lâm chau mày. - Nhưng cũng có chút kỳ lạ, động tĩnh lúc nãy của Luân Hồi Thụ lớn như vậy sao thấy thất diệp Thuật Chú Sư xuất ? Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tốc độ của lại càng nhanh. vác Luân Hồi Thụ lên người bay ở tầng thứ ba cực kỳ chói mắt. Sau khi bay được đoạn, tay phải Vương Lâm chặt lên Luân Hồi Thụ, cái cây lập tức bị chặt ra từng khúc. - Lúc trước cành cây có thể bỏ vào trong túi trữ vật, bây giờ lại thể bỏ cả cái cây vào. Ta thử chặt nó ra thành từng đoạn xem sao!
Chương 351. Chạy trốn Vương Lâm cầm lấy khúc cây ném vào trong túi trữ vật. có chuyện gì xảy ra, khúc cây Luân Hồi Thụ lập tức bay vào bên trong. - Có tác dụng! Vương Lâm gia tăng tốc độ, trong nháy mắt ném tất cả những khúc cây vào trong túi trữ vật. - Luân Hồi Thụ quả thần kỳ. Nguyên cây thể bỏ vào trong túi trữ vật được, nhưng nếu chặt ra từng đoạn lại có thể. Vương Lâm đưa mắt nhìn qua túi trữ vật rồi bay thẳng về phía cánh cổng tầng thứ ba. Thời gian dần trôi qua, cửa tầng thứ ba ra trước mặt như mong muốn. Cơ thể Vương Lâm lập tức thuấn di, xuất ở cửa. muốn lên đúng lúc này từ phương xa truyền đến tiếng ho khan. lão già lưng còng có bốn phần năm vị trí cơ thể phủ đầy kí hiệu từ xa chậm rãi tới. Vương Lâm chút do dự, cơ thể chợt lóe lên rồi vọt qua cánh cổng lên tầng thứ hai. cổ tay lão già đeo cái vòng bằng xương thú. Lão sờ sờ lên vòng tay rồi nhìn về phía Vương Lâm vừa biến mất. Lão phóng thẳng người về phía trước. Trong nháy mắt lão biết mất ngay tại chỗ, khi xuất đứng ở tầng thứ hai. - A! Sau khi lão già xuất lập tức ngẩn người. Lúc nãy khi lão di chuyển ràng phát được vị trí của người ngoại lai này, nhưng bây giờ xuất khí tức của đối phương lại lập tức biến mất. Lão già đứng thẳng người tay phải điểm lên mi tâm, bảy lá cây lập tức xuất bên ngoài. Nó chậm rãi kéo dài từ đỉnh đầu xuống. Ngay lập tức tất cả những xó xỉnh ở tầng thứ hai nhanh chóng lên trong lòng lão. Đồng thời thần thông giống như thần thức của tu sĩ bao trùm toàn bộ tầng thứ hai. Sau khi nó quét qua lại phát ra tung tích của Vương Lâm. Lúc này mặt lão già lộ ra vẻ sửng sốt. - Tiểu bối ngoại lai này cũng có bản lĩnh, có thể lẩn trốn dưới con mắt lão phu. Lão già trầm ngâm lúc, bước về phía trước rồi biến mất. Thời gian dần trôi, nháy mắt qua nửa tháng. Trong vòng nửa tháng có ai rời khỏi Tiên Di Chi Địa. Hồ lão sau khi bị trọng thương tiếc tiêu hao Nguyên Thần dùng thuật bảo toàn sinh mệnh để chạy ra ngoài. Nhưng mới chạy được nửa đường bị lão già lưng còng bắt được, kể từ đó cũng còn tin tức. Còn thi thể của Hứa La và Vận Manh cũng bị Tiên Di tộc lấy , vì có chỗ hữu dụng. Khâu Tứ Bình bị tu sĩ lục diệp thôi hóa. căn bản thể chống lại, dù sao tu sĩ lục diệp cũng là tồn tại tương đương với Hóa Thần hậu kỳ. trở thành khôi lỗi. Trừ mặc lụa trắng và lão già đầy tớ mặc đồ xanh biết ở nơi nào ra, lần này những người tiến vào Tiên Di Chi Địa chỉ còn lại Vương Lâm. Vào ngày, ở lối vào từ tầng thứ hai xuống tầng thứ ba đột nhiên xuất chùm ánh sáng bảy màu lấp lánh. Rất nhanh có bóng người từ trong hư biến ra. Trong nháy mắt khi Vương Lâm thân, lập tức phóng thẳng rồi biến mất ngay tại chỗ. Nửa tháng trước khi phát ra lão già lưng còng chút do dự tiến vào tầng thứ hai rồi chui thẳng vào trong gian thiên ngịch. lâu rồi chưa tiến vào nấp bên trong gian thiên nghịch. Thất diệp Thuật Chú Sư tương đương với tu sĩ Biến xuất trước mặt, Vương Lâm biết mình thể chống lại. biết khi bị đối phương phát ra chỉ còn đường chết. Sau khi thân Vương Lâm phát huy tốc độ đến cực hạn, điên cuồng bay tiếc tiêu hao linh lực. Nếu phải Tinh La Bàn chỉ có thể bay bầu trời và trong hư vô Vương Lâm sớm sử dụng nó rồi. cầm chặt cực phẩm linh thạch trong tay rồi bay thẳng mạch. Sau đó chạy tới cánh cổng của tầng thứ nhất. muốn chạy vào đột nhiên cái ký hiệu màu vàng khổng lồ xuất rồi khóa kín cánh cửa lại. - Tiểu bối ngoại lai! Lão phu chờ ngươi lâu rồi! Trong tiếng ho khan, lão già lưng còng xuất bên dưới ký hiệu. Hai mắt lão nhìn thoáng qua Vương Lâm. Dưới cái nhìn của lão, Vương Lâm lập tức cảm thấy loại cảm giác giống như toàn thân bị xuyên thấu, cái lồng lạnh như băng bao phủ toàn thân. Vương Lâm dám rút lui. cảm giác được nếu như mình lui lại đối phương lập tức xuất thủ. lạnh lùng nhìn về phía lão già, tay trái sờ lên Khu Thú Quyển. - Ngươi giết chết Mặc Mặc, Địch Nha, Cổ, và Xỉ Mộc. Ta nhìn thấy Phù Oán Chi Linh của bọn họ người ngươi. Với tu vi chỉ sắp đạt đến Hóa Thần trung kỳ mà có thể giết chết được những con cháu hậu bối này của tộc ta, đặc biệt là lục diệp Xỉ Mộc, chắc chắn ở Tu Chân Quốc ngươi cũng phải hạng người vô danh! Ngươi tên gì? Lão già ho khan, chậm rãi . - Vương Lâm! Vương Lâm nhàng . Tay trái lại đè lên Khu Thú Quyển. Cái vòng tay này có hai thiếu sót trí mạng chính là giai đoạn chuẩn bị quá lâu. Đối diện với lão già, Vương Lâm cũng nắm chắc có thể kéo dài thời gian đến khi mở ra chiến xa được. - Pháp bảo giết chết Xỉ Mộc, chính là cái vòng tay của ngươi sao? Lão già liếc mắt nhìn qua Khu Thú Quyển, lại : - Bên trong có mùi vị của Thú Hồn. Sắc mặt Vương Lâm trầm. nhìn chằm chằm vào lão già, thử lùi người về phía sau. Lão già liếc mắt nhìn Vương Lâm, lập tức dừng chân dám di chuyển tiếp. Lão già ho khan vài tiếng, : - Lão phu cũng muốn làm khó ngươi. Nếu ngươi ra phương pháp giấu khí tức ta để ngươi được toàn thây, đồng thời còn tự mình hạ phù chú lên người để ngươi từ nay về sau trở thành phù khôi(1) của lão phu. Với tu vi của ngươi chạy thoát đâu. (1): con rối tạo thành do hạ phù chú vào người khác. Lão xong tay phải đưa về phía trước. Vương Lâm lập tức cảm thấy gian bốn phía nhanh chóng đông đặc lại. Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay phải vuốt lên túi trữ vật. Cấm Phiên xuất trong tay rồi rung lên, rất nhiều cấm khí gầm rống bay ra. Cấm khí hóa thành ác long bay về phía lão già. Đồng thời tiên kiếm cũng xuất trong tay Vương Lâm. chém mạnh xuống, kiếm mang màu đen lập tức lóe lên. Lão già nhướng mắt, tay phải chỉ về phía trước. Những ký hiệu cơ thể lão lập tức chuyển động. đầu ngón tay lão xuất cái ký hiệu rồi phóng thẳng ra ngoài. Ký hiệu này vừa mới xuất nổ ầm ra rồi hóa thành rất nhiều ký hiệu , chúng nhanh chóng bay về phía cấm khí. Đồng thời, đối với kiếm mang của tiên kiếm, lão già lại nâng cánh tay phải lên, búng ngón tay đánh thẳng vào kiếm mang. “Ầm!” Kiếm mang biến mất, đầu ngón tay lão già xuất vệt máu. Lão nhìn qua, : - Rất tốt! Thanh kiếm này cũng là bảo vật. Da đầu Vương Lâm tê dại. Cấm Phiên vô dụng, Tiên Kiếm cũng vô dụng, Xạ Thần Xa cần phải có thời gian chuẩn bị để đối mặt với lão già cũng là vô dụng. Ánh mắt Vương Lâm chớp động hàn quang. Tay phải lại vuốt lên túi trữ vật, cái Cấm Phiên khác lại xuất trong tay. Tay trái đánh ra cấm chế bay thẳng về phía lão già. Lão già nhìn chằm chằm vào Cấm Phiên, lắc đầu : - Bảo vật người tiểu bối ngươi quả rất nhiều, chắc chắn ở mặt đất cũng là đệ tử của môn phái lớn. vật này đều có cỗ lực lượng thiên uy. Trận pháp này sau khi hoàn chỉnh tu sĩ của các ngươi có Thiên Kiếp giáng xuống. Nếu như ở mặt đất có thể uy hiếp được lão phu. Nhưng đây là thánh địa của Tiên Di tộc, là thế giới khác, Thiên Kiếp thể phủ xuống được. Ngươi cứ thử xem. Lão già xong, tay phải lại đưa về phía trước. Lúc này tốc độ của lão cũng nhanh nhưng uy lực lại mạnh mẽ hơn vừa rồi rất nhiều. Trong khoảng chu vi trăm trượng lập tức vang lên những tiếng két két. số khe nứt gian lập tức xuất . Chu vi trăm trượng này giống như sắp sửa sụp đổ. Ánh mắt Vương Lâm chớp động, cấm chế rung lên rồi nhanh chóng thu hồi. Trong tay lại có thêm bức tranh. Trong nháy mắt khi bức tranh bình thường này xuất trong tay Vương Lâm, sắc mặt lão già từ đầu đến giờ vẫn bình tĩnh đột nhiên trở nên ngưng trọng, bàn tay chụp tới cũng hơi chậm lại. Ngừng lại lát. Vương Lâm lập tức phát áp lực từ bốn phía chậm lại, do dự, lập tức mau lui, tiến xuống phía dưới, bay nhanh ra xa. Lão già ánh mắt lộ ra tia kỳ dị, bước về phía trước bước, đuổi theo. Vương Lâm than thầm, tế luyện thời gian lâu, nhưng hề biết sử dụng cuộn tranh này như thế nào, vừa rồi trong túi trữ vật có vật nào có thể khống chế vật của đối phương, nên mới chuẩn bị liều mạng phen, xuất ra cuộn tranh gỗ, cứ mở ra cách bất kỳ. Nhưng lão già nhìn chằm chằm vào cuộn tranh gỗ. Kể từ đó, Vương Lâm lập tức thay đổi kế hoạch, thu hồi cuộn tranh, vội vàng bỏ chạy. "Cổng vào tầng thứ nhất bị bịt kín, chỉ có phương pháp có thể chạy ra, tuy là cực kỳ nguy hiểm, nhưng so với ở trong này, cơ hội sống sót phải tốt hơn nhiều!" Vương Lâm cầm kiếm tiên hướng về hư thẳng tiến.
Chương 352. Phù khôi Lập tức, đâm nhát, nơi kiếm tiên đâm vào biến thành khe nứt gian, bên trong tối om, trông như cái mồm lớn muốn cắn nuốt người. Khe nứt gian này mới vừa xuất , liền co rút lại, thân mình Vương Lâm chợt lóe, chui vào ngay vào bên trong. Lão già đuổi theo. Trong nháy mắt tiến vào cái khe, lão hừ tiếng, bước chân bước, tiến vào cái khe, tiếp tục truy kích. Vương Lâm vừa tiến vào khe nứt gian, lập tức trận gió cực mạnh phả ngay vào mặt, trong gió còn có vô số vật bé kì quái, thổi tới tấp vào người Vương Lâm. lập tức cảm thấy đau đớn, thậm chí nguyên thần như ngọn nến héo hắt, lúc sáng lúc tối. Vương Lâm ớn lạnh trong lòng, biết bên trong khe nứt gian rất nguy hiểm, chẳng qua chủ yếu nhất là mất phương hướng, thể tìm được lối ra. Nhưng nơi này lại có gió lạnh có thể làm tắt lụi cả nguyên thần. Điều này làm cho Vương Lâm khiếp sợ. Bốn phía là màu tối đen. Cơ bản thấy vật gì. Nhưng gió lạnh càng lúc càng kịch liệt. Vương Lâm lập tức vỗ túi trữ vật, Tinh La Bàn bay ra. lắc khẽ mình, khoanh chân ngồi Tinh La Bàn bay nhanh, hướng về xa xa. Đồng thời linh lực ở trong cơ thể lưu chuyển, xua tan gió lạnh. Đây là vì Vương Lâm tiến vào khe nứt gian, nơi chỉ có hư vô mới có thể sử dụng Tinh La Bàn. Chỉ có như vậy, tốc độ mới có thể nhanh hơn hẳn lão già, mới bị đuổi giết. Lão già lưng gù từng bước tiến vào bên trong cái khe. Tay phải lão run lên. đạo ký hiệu thoáng ra, ấn lên cái khe co rút lại rất nhanh ngăn cho khe nứt khép lại. "Cuộn tranh gỗ kia có chút tương tự với thánh vật mười của tộc ta... ..." Lão già thào tự . Gió lạnh đối với lão có tác dụng, ngược lại gió thổi làm cho lão cảm giác rất thoải mái. Lão già trầm ngâm chút, thân mình vừa động, tiếp tục đuổi theo. Vương Lâm ngồi la bàn, toàn tâm điều khiển. Bên trong khe nứt là hư vô tối đen như mực. đường bay, hề thấy được bất cứ vật chất gì, tất cả là màu đen tối mịt. Lúc này, Vương Lâm cảm giác được đằng sau có điều bất ổn, khiến cảnh giác hẳn lên, hiển nhiên lão già ở phía sau đuổi theo bỏ. Vương Lâm sắc mặt trầm, ra sức tăng tốc la bàn với tốc độ lớn nhất, điên cuồng bỏ chạy. Lão già gù, cứ mỗi lần nhún chân, là có thể di chuyển quãng rất xa, chỉ có điều, vẫn thể đuổi kịp Vương Lâm. có chút kinh ngạc, thầm nhủ: “Tiểu bối này, trong người bảo vật nhiều thế, mỗi cái đều có chức năng siêu phàm, thân phận của ắt cũng cao quý hơn so với những tu sĩ khác. Nghĩ đến đây, lão lại càng muốn luyện đối phương thành phù khôi ( loại con rối được luyện ra bằng cách hạ phù chú lên người khác). Nơi hư vô này cực kỳ quái dị, Vương Lâm càng bay , cảm giác này càng . còn nhìn thấy gì, thậm chí là tia linh lực dao động cũng có. ”Cứ tiếp tục thế này nữa phải biện pháp” Vương Lâm thoáng nghĩ, tay phải vung lên, Khu Thú Quyển lập tức bay ra, chốc liền hóa thành chiến xa, dừng ở Tinh La Bàn. Vương Lâm thở sâu, tay phải đánh ra ấn quyết, đặt tại chiến xa. Lập tức, thú hồn rít gào, chợt con thú hồn thân. Bởi vì khoảng cách tới Vương Lâm quá gần nên thú hồn đó vừa mới xuất , nó lập tức há mồm nuốt hơi. Nhưng Vương Lâm chuẩn bị, tay phải ấn quyết, linh lực thở , lập tức phía chiến xa, thiết liên (xích sắt) hung hăng co rút lại, túm hồn thú trở về. Hồn thú điên cuồng rít gào, mắt nhìn Vương Lâm chằm chằm, lộ ra vẻ hung tợn. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn hồn thú, tay phải biến đổi pháp quyết, lập tức phía chiến xa xuất hắc quang lóng lánh, dữ tợn. Vương Lâm quay đầu, toàn lực điều khiển Tinh La Bàn. Căn cứ kinh nghiệm lần trước sử dụng, biết chiến xa mở ra phải cần khoảng thời gian ít nhất là nén nhang. Thời gian nén nhang qua rất nhanh, toàn bộ hắc quang Xạ Thần Xa bị hồn thú hấp thu, thân mình hồn thú càng khổng lồ thêm. Trong quá trình đó, nó chỉ lần muốn cắn nuốt Vương Lâm, nhưng đều bị thiết liên phong tỏa. Cuối cùng, chiến xa hoàn toàn mở ra, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, Tinh La Bàn lập tức dừng lại, bấm tay niệm pháp quyết, lưu mà phát. Ở sau, lão già vẫn truy kích, thần sắc thay đổi. Lão nhận thấy Vương Lâm dừng lại ở phía trước, lập tức đuổi theo. Đồng thời, cổ hồn lực hùng mạnh tràn ra, thần thức Vương Lâm nhận được lão già trong nháy mắt, ấn quyết sẵn trong tay, đặt tại Xạ Thần Xa. Lập tức, xích sắt người thú hồn biến mất, xích sắt ở giữa nó và Vương Lâm vẫn tồn tại, đồng thời lóe ra hào quang dị. Hồn thú này hung hăng nhìn về phía lão già, rít gào tiếng, lấy hết sức mình lao ra, như thể muốn giải phóng hết oán hận trong lòng. Lão già lưng gù lập tức biến đổi sắc mặt, lão chững lại, hai tay sờ lên các ký hiệu dấu ấn người, lập tức, các dấu ấn xuất ra khỏi cơ thể, lập tức nâng cao lên ba tấc người. Lúc này, hồn thú tiến đến, nó nhào vào người lão già, lập tức rít gào tiếng, liền bị đám dấu ấn ở bên ngoài cơ thể lão già ba tấc điên cuồng lóe ra ngăn cản. Nhưng uy lực của Xạ Thần Xa rất mạnh, lão già bị tấn công liên tục, văng xa cả trăm trượng mới ngừng lại được. Hai mắt tràn ngập tơ máu, lão hét lớn tiếng, các ký hiệu người lập tức tiếp tục cao lên năm tấc. Hồn thú rít gào, ngừng chậm lại. Lão già tơ máu càng nhiều trong mắt, muốn đuổi hồn thú Vương Lâm ở xa ánh mắt chợt lóe, khóe miệng cười lạnh, tay phải cầm kiếm tiên, đạp mạnh chân nhảy về phía lão già, chém xuống kiếm. Mượn gió bẻ măng! Loại chuyện thế này Vương Lâm quá quen thuộc. kiếm chém xuống, kiếm quang dung nhập vào trong bóng đen, điên cuồng phát tiết ra. Bỗng nhiên, nhát kiếm chém thẳng vào người lão lưng còng. Lão rống lên tiếng, hai mắt đầy máu. Ký hiệu người lão trầm xuống chút. Đôi mắt đỏ như máu của lão liếc nhìn Vương Lâm cái, lập tức ở mi tâm của lão liền xuất thất diệp thực vật (thực vật bảy lá). Thực vật vừa xuất , ký hiệu toàn thân lão rung chuyển, mắt sát khí. Lão giơ tay phải lên, hướng về phía Vương Lâm. Vương Lâm lập tức toàn thân lạnh lẽo, luồng khí lạnh theo bụng dâng lên, nhanh chóng chui vào trong cơ thể, tốc độ cực nhanh tiến vào bên trong nguyên thần, khí lạnh ngưng tụ lại như hạt mầm, sinh sôi nảy nở. Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, phun ra ngụm tiên huyết, thân mình khẽ động, hét lớn tiếng, trong tay kiếm tiên lại chém xuống. Tiếp đó, lập tức thay đổi phương hướng, chém nhát tiếp. Từng đạo kiếm quang oanh tạc ầm ầm thân thể. Ký hiệu người lão già ngừng trầm xuống, đồng thời hồn thú tấn công càng dữ dội hơn, rít gào như muốn nuốt chửng lão già. Thấy hồn thú sắp nuốt vào, trong mắt lão già lộ ra tia sáng kỳ dị. Chiếc vòng tay bằng xương tay phải lập tức vỡ ra, rơi ra khỏi tay lão. Lập tức, vòng tay tản mát ra từng trận u quang màu lục, xuất ký hiệu. Ký hiệu này bị tàn phá còn toàn vẹn, thậm chí có nhiều chỗ bị vỡ vụn, nhưng có cảm giác khiến Vương Lâm lo sợ chậm rãi lộ ra từ trong ký hiệu đó. Trong nháy mắt ký hiệu này xuất , hư vô màu đen bốn phía lập tức sáng ngời, toàn bộ bao phủ bên trong ngôi sao sáu cánh. - Đây là ký hiệu lúc lão phu nhập môn, chính là thông qua lĩnh ngộ ký hiệu này, lão phu mới đạt tới thất diệp. Tiểu bối, ngươi may mắn nhìn ký hiệu này, chết cũng đáng! Lão già chậm rãi . Ký hiệu chợt lóe. Thú hồn muốn nuốt lão già lập tức rít gào tiếng, thân thể cao lớn xuất lục ý rất mạnh. Nó quay đầu lại, nhìn chằm chằm ký hiệu kia, ánh mắt lộ ra vẻ cam lòng. Nếu thời kì còn sung sức năm xưa, nó dám đấu với ký hiệu này, nhưng tại, nó thể lui. Hồn thú rít gào, thân mình run lên, lục ý sinh sôi lập tức bị đánh cho xơ xác, hồn thú nhanh chóng thu lại, biến mất trong hư vô. Vương Lâm lập tức nhận thấy được, khi ký hiệu này xuất , mầm mống trong nguyên thần liền ngừng sinh sôi nảy nở, nhanh chóng sinh trưởng với tốc độ điên cuồng. Vương Lâm có gì do dự, lao nhanh về phía la bàn, khống chế nó bay nhanh. Hồn thú lại xuất Xạ Thần Xa,. Lúc này đây, nó còn muốn nuốt Vương Lâm nữa mà suy yếu, biến mất bên trong chiến xa. Lão già nhìn Vương Lâm nhanh chóng biến mất, truy đuổi tiếp, mà cúi đầu nhìn về phía ngực. Ngực lão có ba vết thâm, có thể thấy được miệng vết thương đó là vừa rồi bị kiếm tiên của Vương Lâm đâm trúng. Trong mắt lão sát khí đằng đằng, thở sâu, nửa quỳ gối, quay về ký hiệu màu lục bị phá nát. Ký hiệu chậm rãi thu lại, cuối cùng dung nhập vào trong cơ thể . Vòng tay bằng xương cốt lại lặng lẽ xuất cổ tay lão. Lão già đứng lên, hóa thành đạo sao băng, bay về phía trước, đuổi theo Vương Lâm. Tinh La Bàn, Vương Lâm hai mắt nhắm nghiền, ở mi tâm có lóe ra dấu ấn của loài thực vật. Từng đạo hoa văn lan ra từ mi tâm của , đồng thời vẫn còn tiếp tục lan rộng từ mặt xuống cổ. Từ trong miệng Vương Lâm, từng cơn gầm truyền ra. mở to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, nhưng lập tức, lại nhắm mắt lại, suy nghĩ.
Chương 353. Thuộc tính Mộc gặp phải tình cảnh khốn khó. Mặc dù như thế, vẫn duy trì tinh thần, tập trung điều khiển la bàn, ngừng bỏ chạy. Thực vật ở mi tâm Vương Lâm sinh trưởng như dị. Từng đạo hoa văn phát triển lan ra toàn thân, thậm chí cả lưng cũng có. Những hoa văn đó tạo thành từng hình vẽ kì quái, lan tràn khắp nơi, rễ còn cắm vào thịt. Vương Lâm vẻ mặt thống khổ, mở to hai mắt, hai tay bấm tay niệm thần chú. lúc lâu sau, trong mắt thoáng tia hồng quang, nhưng lại có tia trong sáng. Chẳng qua trong ánh mắt có đạo ký hiệu lên, thoạt nhìn kì quái. "Ký hiệu này quái ác!" Vương Lâm thầm nghĩ, sắc mặt trầm, tay sờ hoa văn lưng. Trong thân thể , ký hiệu lan ra toàn bộ nguyên thần, như tấm lưới lớn bao lấy toàn bộ nguyên thần . Hoa văn phía làn da chẳng qua là nơi nguyên thần thấu ra mà thôi. “ Ký hiệu này như thể sinh mạng bình thường, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn." Vương Lâm trầm mặc, điều chỉnh linh lực trong cơ thể hồi lâu. Sau khi linh lực trong cơ thể vững vàng, tay phải đặt lên Xạ Thần Xa, lập tức chiếc xe này hóa thành vòng tay, rơi vào trong tay . Tiêu hao khối linh thạch cực lớn để chống cự lực hút của xe, sau đó ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang. quay đầu lại nhìn, phía sau là mảnh hư vô. có thể cảm giác được, lão già lưng gù kia bám theo sau, hơn nữa ngày càng gần. Nếu có Tinh La Bàn siêu tốc độ, sợ là sớm bị lão già lưng gù đuổi kịp. " hồn tiêu tan!" Vương Lâm thầm mắng. liên tục bỏ chạy gần tháng nay, Vương Lâm cảm giác như chạy trối chết thời còn ở Trúc Cơ kỳ. Trong túi trữ vật, bảo bối rất nhiều, hơn hẳn ngày xưa. Linh đan diệu dược, các loại linh thạch đều có thể khôi phục tu vi. tại linh lực hao tổn nghiêm trọng, tốc độ giảm bớt rất nhiều nên bị đối phương đuổi theo. Chẳng qua, đan dược dù có dùng cũng chỉ có tác dụng trong ngày. khi đan dược linh thạch dùng hết,linh lực tiêu hao, thể sử dụng Tinh La Bàn. Như vậy chờ đợi, chỉ có đường chết. Chạy! chỉ có chạy. Trừ cuộn tranh thể sử dụng, tất cả pháp bảo đều có hiệu quả đối với đối phương. tại đối phương thể đuổi kịp. Lần này biến thành cuộc chiến thi xem ai tiêu hao nhiều hơn, ai kiên trì nổi nữa là kẻ thua. Vương Lâm nghĩ thầm, ánh mắt chợt lóe, điều khiển Tinh La Bàn, tiếp tục bay nhanh. Tính toán ra được đây là cuộc chiến về tiêu hao, Vương Lâm ăn đan dược cực kỳ cẩn thận, tranh thủ thời gian hiệu lực của dược liệu tới mức tối đa, cho dù chỉ là chút thời gian ngắn nhất cũng lãng phí. Phía sau lão già lưng gù vẫn tiếp tục truy kích, càng đuổi càng kinh ngạc: “ ngờ tên tiểu tử này lại có thể duy trì được tốc độ với thời gian lâu như vậy”. Dù lão biết là Vương Lâm dùng pháp bảo, nhưng pháp bảo nào cũng cần tiêu hao linh lực. Đằng này lại điều khiển pháp bảo lâu như thế, trong lúc còn bị kí hiệu khống chế. là hiếm thấy. "Người này thân thế nhất định là đệ tử của phái lớn, chừng chính là đệ tử của Chu Tước Quốc. Hừ, lão phu nhất định phải luyện thành phù khôi, đến lúc đó nhất định thu được hiệu quả kỳ diệu.”. Năm ấy, những người của Tiên Di Tộc ở Chu Tước Quốc dùng thần thông nào đó để từ tầng thứ nhất rời khỏi mặt đất, nhưng chỉ có phù khôi mới có thể lên. Năm đó, người mà Vương Lâm phát ở ngoài Tiên Di Sơn đúng là phù khôi nhưng cũng chỉ là bậc thấp mà thôi. Đó cũng là nguyên nhân mà sau khi giết chết kẻ địch, Tiên Di Tộc đều thu lấy thi thể. Nếu , sợ là toàn bộ Tu Ma Hải và các quốc gia lân cận đều sớm bị Tiên Di Tộc giết hại sạch , cũng vì tìm kiếm thú mà đánh nhau Lão già lưng gù trong mắt lóe ra kỳ dị ánh sáng, bay nhanh ở phía sau tiếp tục truy kích. “ Tiểu bối này nhất định có nhiều đan dược, tuy nhiên dù nhiều tới đâu dùng mãi cũng phải hết. Đó là lúc lão phu luyện ngươi thành phù khôi.” Lão già lưng gù hừ tiếng. gian nơi đây vô cùng tận. Vương Lâm phi thẳng, hề nhìn thấy bờ bến. Bốn phía đều giống như lúc tiến vào, vẫn tối đen mảnh, có thứ gì sinh sống. Cả ngày nay, Vương Lâm điều khiển la bàn bỏ chạy, bỗng nhiên biến sắc, mi tâm của lóe ra thực dị vật, trong người hoa văn mấp máy vùng lên. “Lại phát tác!" Vương Lâm vừa phải điều khiển la bàn, vừa phải toàn lực hạn chế kí hiệu phát tác. Hồi lâu, khi mở hai mắt, ký hiệu trong đồng tử càng nặng hơn. Toàn bộ mu bàn tay gần như bị ký hiệu che kín. Giờ phút này nếu có tu sĩ nhìn thấy , chắc chắn cho rằng Vương Lâm là bộ tộc Tiên Di! Vương Lâm sắc mặt trầm, thoáng giận dữ, cảm giác được, hoa văn phía nguyên thần phát tác và lan tỏa khắp nơi. khi toàn bộ nguyên thần bị hoa văn này bao vây, hoàn toàn biến thành phù khôi theo như lời lão già gù kia. Từ khi tiến vào vùng đất Tiên Di, Vương Lâm nhìn thấy ít phù khôi, tất cả bọn họ hai mắt lộ ra hồng quang, phát ra sặc mùi thú tính. Người giống người quỷ giống quỷ. Vương Lâm trong lòng lo lắng, biết, nếu tiếp tục thế này, sợ là đan dược dùng hết, nguyên thần của bị hoa văn bao vây. sờ sờ túi trữ vật, bên trong có chiếc ngọc giản, là mà Đại Trưởng Lão của Thi Tông tặng cho, có thể triệu tập lão tới lần để bảo toàn tính mạng, song tại chính cũng biết thân mình ở đâu. Làm sao có thể dùng ngọc giản triệu tập Đại Trưởng Lão đó tới chứ? trầm, hai mắt chợt lóe hào quang lạnh lẽo. Vương Lâm tu luyện gần năm trăm năm, chuyện sống chết gặp rất nhiều nên tính cách rất kiên cường, giờ phút này tuy là khủng hoảng, nhưng ý nghĩ của lại càng bình tĩnh hơn. "Lúc này quan trọng nhất là cần phải loại bỏ hoa văn ra khỏi cơ thể!" Vương Lâm khoanh chân ngồi Tinh La Bàn, hai mắt chớp động, tĩnh tâm cân nhắc. "Hoa văn này có từ thực vật mi tâm. Tất cả dã nhân của Tiên Di Tộc, mi tâm đều có từ thực vật đó... Nếu là thực vật, dù là ký hiệu biến ảo thế nào, đều là thuộc tính mộc" Vương Lâm trầm ngâm. Trong giờ phút nguy hiểm này, nhớ lại: Năm đó từng gặp cảnh tượng tương tự, lúc trước còn là Trúc Cơ kỳ, gặp hoang thú hỏa linh trong lòng đất dung nham nóng chảy ở Hỏa Phần Quốc. Hỏa linh cắn nuốt toàn bộ thân thể tu sĩ để hoàn thiện bản thân. Lúc trước, trong nháy mắt khi sắp bị hỏa linh cắn nuốt, hạt châu thiên nghịch đột nhiên mở ra, hấp thu hỏa linh, đồng thời thuộc tính hỏa trở nên đại viên mãn. Nghĩ đến đây, Vương Lâm quyết định thử lần. thở sâu, tay phải điểm tại mi tâm, trong miệng thở:" Thiên nghịch!" Lập tức, hạt châu màu xám chậm rãi bay ra từ mi tâm của . hạt châu có vài đồ án hình lá cây. Trừ điều đó ra hạt châu này thoạt nhìn cực kỳ bình thường, có gì đặc biệt. Nhìn thấy lá cây hạt châu thiên nghịch, Vương Lâm khẽ quát tiếng, linh lực trong cơ thể tràn trề truyền đến Tinh La Bàn, Tinh La Bàn tăng tốc, chợt lóe lên lao nhanh về phía xa. Lập tức Vương Lâm liền thu hồi linh lực. biết thời gian cấp bách, giờ phút này nương nhờ tốc độ cực nhanh của Tinh La Bàn, mặc dù thu hồi linh lực nhưng Tinh La Bàn vẫn chuyển động theo quán tính bay khoảng xa. Đoạn thời gian này tuy rất ngắn, nhưng cũng là lựa chọn duy nhất của Vương Lâm lúc này. Thu hồi linh lực, Vương Lâm toàn tâm đắm chìm bên trong nguyên thần, ngừng hướng về mi tâm nhằm loại bỏ hoa văn ra khỏi cơ thể. Rất nhanh, ở mi tâm của xuất ra thực vật dị đó. đám lá cây chầm chậm sinh trưởng. Ở phía sau, lão già lưng gù lập tức nhận thấy Vương Lâm giảm tốc độ, hừ tiếng, lão sải bước về phía trước đuổi theo. người Vương Lâm, hoa văn quỷ dị mấp máy, khi hướng mi tâm co rút lại, khi lại tiếp tục lan tràn. Mỗi lần mấp máy, Vương Lâm lại run lên, nhăn mặt vẻ khổ sở. Ở mi tâm của , thực vật kia thấy càng ngày càng ràng. Phiến lá cây thứ nhất mở ra, phiến lá cây thứ hai duỗi thân. Bỗng nhiên, Vương Lâm mở to hai mắt, lộ ra vẻ điên cuồng, tia tỉnh táo sâu bên trong nhanh chóng tiêu tan. hét lớn tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm hạt châu thiên nghịch. Tia tỉnh táo trong mắt chậm rãi tiêu tan, nhưng lập tức ngưng tụ lại, cứ thế lặp lặp lại. Vương Lâm người đẫm mồ hôi, quần áo ướt nhẹp. đánh cuộc, mặc dù là ký hiệu biến ảo, nhưng cũng là thuộc tính mộc, khi thuộc tính mộc hạt châu thiên nghịch là có thể hấp thu. Nếu sai, như vậy lập tức toàn lực áp chế hoa văn. Lão già lưng gù vẫn truy kích phía sau, lão quan sát, ánh mắt lộ ra vẻ nhạo báng. Lão tin rằng, với loại phù mà lão hạ, trừ khi có người tu vi cao hơn lão bậc, nếu có ai giải quyết được. Lão nhún chân tiếp tục đuổi theo.
Chương 354. Cắt đứt đường lui của ngươi. Vương Lâm nhìn chằm chằm Nghịch Thiên châu, mặt lộ vẻ đăm chiêu. Đúng lúc này, bỗng nhiên Nghịch Thiên châu lóe ra đạo thanh quang, ban đầu còn mỏng manh, nhưng lập tức liền sáng ngời hẳn lên. Ngay sau đó, lá cây vừa mới tràn ở mi tâm Vương Lâm lập tức run rẩy, ngờ cứ thế chui ra từ trán của Vương Lâm, bị ngay Nghịch Thiên châu hút vào trong, biến mất thấy. Lá cây vừa biến mất, hai mắt của Vương Lâm lập tức tỉnh táo lại. ngạc nhiên, trong lòng vui mừng, lập tức tay phải điểm ở phía Nghịch Thiên châu, hạt châu biến mất. Sau đó Vương Lâm toàn lực điều khiển la bàn, bay rất nhanh . biết thời gian cấp bách, còn thời gian để lấy Nghịch Thiên châu tiếp tục hấp thu thực vật. Lúc này nếu hạt châu có thể hấp thu lá cây, có phương pháp giải quyết phù khôi, hề lo lắng nữa mà tăng tốc nhanh nhất để bỏ chạy. Lão già lưng gù nhìn thấy bóng dáng Vương Lâm vừa xuất , thoáng cái biến mất. Sắc mặt lão trầm, chau mày nhìn ra xa. “ ngờ người tiểu bối này lại nhiều pháp bảo như vậy, có thể hóa giải được loại phù này!!” Vừa rồi, trong nháy mắt lá cây bị Nghịch Thiên châu hấp thu, lão già lập tức cảm giác thấy có điều khác thường, nội tâm lập tức chấn động. Người này, tất cần phải luyện thành phù khôi! Trong mắt Lão già thoáng tia sắc bén lạnh lẽo, lại đuổi theo. Vương Lâm trong lòng vui sướng, sờ sờ mi tâm, ngồi Tinh La Bàn, tự nghĩ :" ngờ rằng, trong họa lại có phúc. Thủy, hỏa, thổ, ba thuộc tính Nghịch Thiên châu đều viên mãn, chỉ có thuộc tính kim hoàn toàn chưa có tí nào, thuộc tính mộc đạt tới nửa. Lần này hóa giải thực vật kỳ dị trong cơ thể, biết thuộc tính mộc có viên mãn hay !" Thời gian trôi qua, Vương Lâm cũng quên mất thời gian trôi, mỗi ngày đều điên cuồng thúc dục Tinh La Bàn, ngừng bỏ chạy. Trong túi trữ vật, đan dược hao mất hơn nửa, chỉ còn lại có vài bình, nhưng cảm giác nguy hiểm phía sau vẫn thủy chung tiêu tan. Tuy nhiên khiến Vương Lâm thoáng vui mừng chính là tốc độ của lão già lưng gù ngày càng chậm. Nếu cứ thế này, Vương Lâm tin là còn bao lâu nữa, loại bỏ được đối phương. “Đan dược mặc dù dùng hết hoàn toàn, nhưng có cực phẩm linh thạch. Có vật ấy, ta có thể gắng gượng đến lúc lão thất phu kiệt sức!” Vương Lâm nhìn lại phía sau, khóe miệng cười lạnh. “Lão thất phu này cứ tưởng rằng ta biết là Tinh La Bàn này còn có thần thông na di!" Vương Lâm sờ sờ Tinh La Bàn, Vương Lâm cực kỳ thích nó. Lão già gù mặt mày nhăn nhó, lão truy đuổi Vương Lâm nhiều tháng nay, vậy mà tốc độ của tiểu bối phía trước càng lúc càng nhanh. Có lúc lão cũng đuổi gần kịp nhưng pháp bảo của tiểu bối đó đột nhiên phát ra bạch quang (ánh sáng trắng), ngờ có thể thuấn di bay . Điều này làm cho lão khiếp sợ, nhiều lúc cũng phẫn nộ. Lão đường đường là Thất Diệp Thuật Chú Sư, ngờ đuổi kịp tiểu bối, điều này với lão mà , là sỉ nhục. Chẳng qua, lão phải là tu sĩ, toàn bộ tu vi đều là dựa vào ký hiệu người. Lão chẳng thể nghĩ tới, tiểu bối kia có thể liên tục duy trì được tốc độ qua bốn tháng. Lão già gù ánh mắt chớp động, trầm mặc chút, trong cơ thể ký hiệu lực tiêu hao rất nhiều, còn khả năng tiếp tục truy kích nữa. Quan trọng nhất là trong lòng lão có chút dao động, biết tiểu bối kia còn có bao nhiêu pháp bảo chưa xuất ra, bao nhiêu đan dược có thể sử dụng. Trầm ngâm lát, ánh mắt lão già gù lộ ra vẻ cam lòng. Lão thầm than tiếng, truy kích nữa, đành xoay người rời khỏi. Vương Lâm bay, đột nhiên cảm nhận thấy phía sau còn nguy hiểm. dừng Tinh La Bàn lại chút. Vương Lâm quay đầu lại phía sau quan sát, mặt lộ ra vẻ trầm tư. " đuổi theo?" Vương Lâm ánh mắt chớp động, trầm ngâm chút, xác định đối phương còn đuổi theo, hay là có mưu khác. Vương Lâm thầm than tiếng, nếu như đối phương chỉ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, vậy dù bị truy kích chật vật, nhưng khi phát bị truy đuổi nữa, cũng quay lại phản kích lần. Nhưng Lão già gù đó tương đương với Biến tu sĩ, nên phải rất cẩn thận. Vương Lâm trầm mặc chút, hừ tiếng, Tinh La Bàn tiến mà lùi lại. Lão già rằng, nhìn hành động của Vương Lâm, sắc mặt trầm xuống, do dự lúc, như để ý đến. lúc lâu, lão già gù mặt càng nhăn nhó. Vương Lâm luôn giữ khỏng cách nhất định, theo sau lão. Lão chú ý đến bỗng quay đầu lại, quát lớn: - là coi sống chết ra gì. Rồi thân hình lão hóa thành sao băng đuổi theo về phía Vương Lâm. Vương Lâm cười ha hả, Tinh La Bàn lập tức di chuyển rồi biến mất trong hư vô. Truy kích nhiều ngày, lão già thể tiếp tục truy đuổi. Ký hiệu lực càng ngày càng yếu. Lão hừ tiếng, quay đầu lại bay về phía lối ra. Vương Lâm lập tức dừng lại, ánh mắt chớp động trầm ngâm, tiếp tục trở lại quấy rầy. Lão già gù để ý tới Vương Lâm, ngoảnh mặt làm ngơ, bay . Qua đó Vương Lâm biết rằng Lão già gù phải dùng kế, mà thực thể tiếp tục truy kích. Từ đó, hàn quang trong mắt Vương Lâm càng mạnh. Khi cách lão già khoảng nhất định, vỗ túi trữ vật, lập tức tay cầm kiếm tiên, chân giẫm lên la bàn, hai lời, kiếm tiên trong tay lập tức chém đạo về phía trước. Sau khi chém liên tiếp ba đạo, Vương Lâm mới bay nhanh rời . Ba đạo kiếm quang rít lên ba tiếng, kiếm quang biến mất trong chớp mắt. Lão già gù sắc mặt trầm xuống, liền dừng lại, tránh được lưỡi kiếm của Vương Lâm. Lão nhìn chằm chằm về phía hư vô, nơi Vương Lâm nấp, quát lớn: - Tiểu bối, lần này lão phu tha cho ngươi, cút ngay cho ta. Nếu còn theo, đừng trách sao ta lấy mạng ngươi! xong, lão già hề để ý tới Vương Lâm, bước nhanh mà . Vương Lâm cười lạnh, chẳng những lùi, ngược lại cứ tiếp cận quấy rầy. tháng sau, lão già gù cực kì bực bội trong lòng. Lão hận là thể lập tức đuổi kịp tên tiểu bối mà xé xác ra thành đôi. Nhưng khi lão đuổi theo, Vương Lâm liền bỏ chạy. Chỉ khi nào lão dừng lại, đối phương lại theo tới quấy rầy. Tuy kiếm quang này thương tổn lão nhiều, nhưng cứ chọc tức lão mãi, cũng làm tâm tình của lão càng thêm tồi tệ. - Vương Lâm, ngươi có kết thúc tốt đẹp đâu! hôm, cuối cùng lão chịu nổi, bèn hướng về hư vô phía sau, gầm lên. Ký hiệu toàn thân lão điên cuồng chớp động, luồng uy áp hùng mạnh theo phía ký hiệu đó truyền ra. Vương Lâm ở xa, chút sợ hãi, cười : -Tiền bối truy kích mấy tháng, nếu buông tha cho vãn bối chẳng phải đáng tiếc? Chi bằng cứ tiếp tục đuổi theo, trong túi của vãn bối, đan dược còn nhiều lắm. Tiền bối nếu cứ tiếp tục, hi vọng có ngày đuổi kịp. Hai mắt lão già gù lộ ra ánh sáng trầm. Lão nhìn chằm chằm hư vô xa xa, thân thể khẽ động, bỗng nhiên biến mất ở tại chỗ. Khi xuất , lão oán giận phát thấy phía dưới Tinh La Bàn tỏa ra ánh sáng trắng. Bỗng nhiên, lão biến sắc, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía lối ra. Vừa rồi Vương Lâm na di nhưng phải bỏ chạy mà tiến tới lối ra. - Tiền bối, vãn bối phá hủy lối ra này. Ngươi và ta, hai người từ nay về sau hãy ở lại nơi đây dạo chơi, chẳng phải là rất thích sao? Từ phía trước, giọng của Vương Lâm chậm rãi truyền đến khiến lão già cảm thấy đáng ghét. Lão già hét lớn tiếng, thân mình bỗng nhiên lao ra. Lão hận Vương Lâm đến tận xương tủy. Nếu Vương Lâm có pháp bảo kì lạ kia, lão sớm truy đuổi được Vương Lâm, như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan, đuổi được mà bỏ cũng xong. Trong túi trữ vật của Vương Lâm, đan dược đúng là ăn thua, tuy nhiên còn có cực phẩm linh thạch. Có vật ấy, Vương Lâm tin tưởng rằng mình vẫn bình yên vô dưới truy kích của lão già. lại múa máy kiếm tiên, đánh ra mấy đạo kiếm khí, quấy rầy đối phương. Cuộc truy kích này, có thể vừa là tiêu hao chiến, vừa là tâm lí chiến. Lão già thể đoán ra, rốt cuộc Vương Lâm có bao nhiêu đan dược, linh thạch. Truy đuổi liên tục bốn tháng nay, khiến trong lòng lão hoài nghi, đan dược của đối phương vĩnh viễn dùng hết. Lúc đầu lão còn chưa tin, nhưng khi lão truy kích nữa, lại quấy rầy lão, lúc này lão mới thấy đáng tin hơn. Lão nghĩ, chắc chắn trong túi của còn nhiều đan dược, linh thạch. Nếu thế, lão có cách nào để truy kích được. Trừ khi pháp bảo dưới chân Vương Lâm đột nhiên hư hao. Lão già cũng từng nghĩ tới biện pháp công kích Tinh La Bàn, nhưng chẳng những Vương Lâm tăng tốc rất nhanh, hơn nữa cực kỳ cẩn thận, chỉ cần đạt khoảng cách nhất định là lập tức na di ngay, lão già thủy chung đều tìm được cơ hội ra tay. Giờ phút này, Vương Lâm thay đổi phương hướng, lại bắt đầu truy kích. Chẳng qua so với việc lần trước truy kích, lần này phải Vương Lâm khó chịu, mà là lão già kia. Mấy tháng sau, Vương Lâm dùng hết đan dược, tại dựa vào cực phẩm linh thạch để khôi phục linh lực. Càng truy kích, lão già càng nóng vội, số lần lão già ra tay càng lúc càng nhiều lần hơn, nhưng cứ đối mặt với Tinh La Bàn của Vương Lâm, lão gần như đều thất bại. Lão già gù tin rằng, chỉ cần lần đánh trúng Vương Lâm, có thể làm tên tiểu tử đáng ghét bị thương, nếu đánh trúng bảo pháp, cũng có thể làm nó mất tác dụng. Lúc đó, lão mặc sức giết . Đáng tiếc, Vương Lâm điều khiển Tinh La Bàn suốt tám tháng nay, vận dụng cực chuẩn, cực kỳ linh hoạt hơn. Lúc này, Vương Lâm xuất ra bốn khối cực phẩm tinh thạch, để vào bên trong bốn chỗ hổng Tinh La Bàn. Sau khi hoàn toàn lấy tinh thạch thúc dục la bàn, trừ việc dùng tia thần niệm điều khiển la bàn, đại bộ phận tinh lực của đều đặt ở các loại pháp bảo nhằm công kích lên người lão già gù. Cấm phiên, pho tượng gỗ tuế nguyệt, hắc ấn, vài món pháp bảo, mấy thứ này đều xuất trong tay Vương Lâm. ra, những pháp bảo này có hiệu quả đối với lão già gù này nhưng Vương Lâm ngày càng sử dụng thành thạo các pháp bảo đó, mức độ thuần thục càng ngày càng cao. Dù sao, từ khi tu luyện đến bây giờ, chưa bao giờ gặp được cơ hội như vậy, có thể sử dụng thoải mái bảo pháp để công kích. Cứ mỗi lần nâng kiếm, liên tục múa máy, rất điệu nghệ. Thậm chí có thể thông qua hồn phách của Hứa Lập Quốc, cần dùng tay cầm trực tiếp mà phi kiếm vẫn có thể múa may quanh thân thể trong vòng ba trượng. Kể từ đó, uy lực của kiếm tiên tuy gia tăng, nhưng linh hoạt hơn nhiều, tất cả đều nhờ có lão già này. Lão già hận đến tận xương tủy. Dọc đường , sắc mặt lão càng ngày càng u ám. tu sĩ nhãi ranh mà người như lão chỉ cần ngón tay có thể giết chết, ngờ dám trêu đùa với mình, còn truy kích lão mấy tháng liền. Đối với lão, Vương Lâm dĩ nhiên trở thành kẻ thù độ trời chung, cần phải giết chết. khi có cơ hội, lão chút do dự mà xé xác Vương Lâm, cần dùng để luyện thành phù khôi nữa. Thậm chí cả ba thanh kiếm trong túi trữ vật đều được Vương Lâm mang ra múa may. Dọc đường , tu vi của tuy tăng, nhưng mức độ hiểu biết đối với pháp bảo của mình tiến bộ hơn trước nhiều, chênh lệch có thể như trời với đất so với trước kia. Lúc này, uy lực pháp bảo mà dùng lớn hơn rất nhiều. Cuối cùng cũng chạy ra đến cửa. Vương Lâm nhìn thấy kí hiệu rất lớn, chớp động liên tục, miệng khe khép lại. Vương Lâm liếc mắt qua khe nứt thấy được bên ngoài, ở nơi đó, có vô số dã nhân quay chung quanh, ánh mắt sáng ngời. Vương Lâm hừ tiếng, vốn định rời khỏi nơi này. Thân mình chợt lóe, nhảy lên từ phía Tinh La Bàn, kiếm tiên trong tay chém xuống dưới trảm. Lập tức, ầm tiếng, ký hiệu run lên, xuất khe nứt. -! Liên tục tám tháng liền truy kích, lại có đan dược phục hồi, ký hiệu lực của lão già gù cực kỳ suy yếu, giờ thấy ký hiệu sắp sửa sụp đổ, lão lập tức hét lớn lên, mặt lộ ra vẻ lo sợ. Lão thuấn di cái, liền sắp nhảy vọt ra ngoài, cũng là lúc Vương Lâm chém tiếp kiếm nữa, kí hiệu sụp đổ. Miệng khe nứt gian khép lại. Lão già thân mình run lên, ngơ ngác nhìn về phía cửa khe dần biến mất. -Lão thất phu, nếu ta thể rời khỏi đây, ngươi cũng đừng hòng thoát, tiếp tục đuổi ! Vương Lâm chưa dừng lại, vừa chém đứt ký hiệu, lập tức trở lại la bàn, nhanh chóng bay . Giọng cười to, truyền đến từ rất xa. -Đồ điên! Ngươi là kẻ điên. Lão phu dù chết cũng bỏ qua cho ngươi! Lão già gù hai mắt lộ ra hồng quang, quay đầu nhanh hướng về phía Vương Lâm lại đuổi theo. Chẳng qua, kí hiệu người lão cũng rất yếu. Đuổi theo lúc, lão già nắm tay, ngẩng đầu rít gào phen, bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống, ở mi tâm của lão, thất diệp thực vật xuất , lập tức từ mi tâm chui ra, lá cây lớn dần, bao xung quanh người lão. Dùng thất diệp bao toàn bộ thân hình, lão già hoàn toàn biến mất ở bên trong, chỉ lưu lại thực vật rất lớn, đứng độc ở bên trong hư vô này. "Hy vọng có thể nhờ vào tộc linh, mở được cửa ra!" phía trong thực vật, lão già chậm rãi nhắm hai mắt lại. Vương Lâm đứng Tinh La Bàn, từ rất xa thấy lão già gù hóa thành cái cây khổng lồ. Do dự chút, ánh mắt chớp động, quấy rối nữa, mà liền xoay người rời . Dọc theo đường , quấy rầy lão rất có chừng mực, trước tiên là phải bảo toàn tính mạng của mình, sau đó mới ra tay. Giờ phút này, lão già gù hoàn toàn rút lui, đương nhiên là lão căm phẫn đến điên tiết. Tuy lão sức lực suy yếu, nhưng Vương Lâm biết, mình và đối phương chênh lệch nhau quá lớn, nếu có Tinh La Bàn tăng tốc, giờ phút này chính mình sớm trở thành đối tượng để lão luyện thành phù khôi. Lão là thất diệp thuật chú sư, cũng tương đương với Biến tu sĩ, mặc dù suy yếu, cũng có thủ đoạn giết chết mình. Vương Lâm cho rằng, tự mình thể giết chết được đối phương. Sau khi lâu, ở giữa cây khổng lồ, lão già gù mở to hai mắt. Trong mắt lão hồng quang chợt lóe, nhàng cảm giác chỗ Vương Lâm đứng, nhận thấy Vương Lâm phóng với tốc độ cực nhanh về phía xa. Lão hừ tiếng, lẩm bẩm: - Đáng tiếc ... người này làm việc cẩn thận, nếu Tinh La Bàn của đến đây, nhất định ta có thể giết . Lão trầm mặc chút, dùng tộc linh kết nối với bên ngoài. Ở bên trong hư vô này, đáng sợ nhất là có lối ra. Nơi này giống bên ngoài, có thể xé mở khe nứt gian. Nếu thể liên hệ được với bên ngoài, nơi này giống như mê cung, bị nhốt trong này vĩnh viễn. Sau lúc lâu, ánh mắt lão lộ ra vẻ lo lắng. Về phần Vương Lâm, sớm bị lão bỏ rơi ra khỏi đầu. Giờ phút này, lão chỉ có ý tưởng duy nhất, chính là mau chóng lấy tộc linh để liên hệ với đồng tộc, nhờ bọn họ ở bên ngoài, giúp lão mở ra cái khe, từ đó có thể thoát ra ngoài. Vương Lâm ở Tinh La Bàn, bay hồi lâu, cảm thấy phía sau còn nguy hiểm, nhưng vẫn cẩn thận, bay thêm ngày nữa, lúc này mới chậm lại. Bốn phía toàn màu tối đen, ánh mắt bình tĩnh, có gì là lo lắng. khoanh chân ngồi la bàn, tay phải điểm tại mi tâm, lập tức hạt châu thiên nghịch bay ra. Tiếp đó, bên trong cơ thể Vương Lâm, linh lực khẽ động. thân thể , lại xuất hoa văn. Nhưng hoa văn dĩ nhiên nhiều lắm, chỉ là từ cổ trở lên có lộ ra ít. Trong tám tháng bay , nhiều lần lấy hạt châu thiên nghịch hấp thu ký hiệu thực vật trong cơ thể, dĩ nhiên hấp thu hơn nửa. Giờ phút này khẽ quát tiếng. mặt lộ ra vẻ thống khổ. Dần dần, hoa văn ở cổ chậm rãi dâng lên. Cuối cùng toàn bộ hoa văn đều ngưng tụ tại mi tâm. Thực vật kỳ dị vừa xuất ở đó hạt châu nghịch thiên lập tức phát ra thanh quang, hấp thu lấy nó. Hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt. thở sâu, quay đầu nhìn lại phía sau, lẩm bẩm: - Cuối cùng cũng trừ khử tất cả ký hiệu thực vật. Chú pháp của Tiên Di Tộc quá quỷ dị. Ngày sau nếu gặp lại, phải hết sức cẩn thận. đưa tay phải lên, cầm lấy hạt châu thiên nghịch ở trước mắt. Chỉ thấy chín phiến lá cây mở ra hạt châu. Chiếc lá cuối cùng cũng mở ra hơn nửa. Vương Lâm lộ ra sắc mặt vui mừng, hạt châu vừa chạm mi tâm, lập tức biến mất. Lần này thu hoạch cũng là lớn, thuộc tính mộc của hạt châu thiên nghịch gần như viên mãn! Lúc này quan trọng nhất là nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi này. Vương Lâm trầm ngâm chút. Trước khi cắt đứt đường ra ngoài của lão già gù, trong lòng sớm tính nên mới chút do dự, dùng kiếm phá hủy ký hiệu ở lối ra kia. Nếu có bên ngoài giúp đỡ, từ trong rất khó thoát ra. Tuy nhiên, Vương Lâm có Bản Tôn bên ngoài. khoanh chân ngồi la bàn, tập trung cảm ứng Bản Tôn ở đâu. Bên ngoài vùng đất Tiên Di của nước Sở, ngầm dưới đất chừng mấy nghìn dặmm có đoàn tử quang lóe ra. Giữa tử quang, có người đàn ông, khoanh chân ngồi lạnh lùng, người này đầu tóc đỏ, thân, làn da thô ráp có màu đồng cổ, đó có những vết nứt rất . Ở mi tâm người này có hai điểm, thành hình dương, chậm rãi chuyển động. Lúc này, bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt lộ ra sát khí. trầm ngâm chút, thân mình vừa động, lập tức vẫn ngồi khoanh chân nhanh chóng bay lên như sấm sét, trong nháy mắt liền tới mặt đất. Tay phải vỗ bên hông, lập tức quần áo màu đen mặc người. Giờ phút này, nhìn như tu sĩ bình thường, có gì khác. Người này giẫm chân tại chỗ, tiến vào núi rừng Tiên Di. Dưới cây cổ thụ, tay phải nắm lại, đấm rất mạnh vào hư . Lập tức, những tiếng nứt vỡ vang lên, gian cái khe liền xuất , nó ngừng xoay tròn, đồng thời bốn phía của nó có những mảnh vỡ vụn. Đợi chút, người này lại lắc lắc đầu, tiến lên phía trước. Gần như cứ cách mười bước, đều phải tung ra quyền đánh vào hư , dần mở ra những khe nứt gian. Vòng vòng lại, dần dần tăng tốc độ càng lúc càng nhanh, từng bước hướng tới trong rừng núi Tiên Di. Người này mạch thẳng, lúc lâu sau đánh ra hơn nghìn khe nứt gian. Khi tới hố sâu Tiên Di, cúi đầu nhìn thoáng qua. Tiếp đó, xoay người, thắng hướng mà , cứ cách mười bước lại đánh ra khe nứt gian. Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt vẫn vẻ như thường. Ở phía sườn bắc của núi rừng Tiên Di, mặt đất bị cỏ cây mục nát bao phủ, ở phía , phát ra tiếng động sàn sạt. được khoảng mười bước, định tung ra quyền, bỗng nhiên thần sắc thay đổi, nhìn về phía xa xa, ánh mắt lộ ra tia khí lạnh, bóng người chợt lóe, rồi biến mất ở tại chỗ.