Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 320. La Bàn

      Vương Lâm mỉm cười, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, :

      -Theo lời của tiền bối, sợ còn có mục đích khác, cũng phải chỉ là giải khai phong ấn. Trong lòng ngài cũng biết , chuyện này căn bản là ta thể mở ra được.

      Tôn Thái nhìn chằm chằm Vương Lâm, nhìn kỹ, :

      -Được! thẹn là người được Chu Dật tuyển chọn, cơ trí hơn người. Phương pháp phong ấn, ta tìm. Nhưng trước mắt ở đây, ngươi phải theo ta chuyến. Trước tiên ta phải giam ngươi lại. Có như vậy lão phu mới yên tâm! Nhưng ngươi cũng cần lo lắng. Lão phu xin thề, sau khi giải khai phong ấn, chắc chắn bồi thường cho ngươi.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên lớn tiếng :

      -Tôn Thái! biết rằng nếu ta chết Đệ Tam Hồn của ngươi phải chăng cũng có ảnh hưởng.

      -Ngươi yên tâm, ta để ngươi chết đâu! - Tôn Thái cười lạnh , vung lên trảo, trực tiếp chộp về phía Vương Lâm.

      -Phong ấn nô lệ bất ổn, bảo tháp có thể khắc chế!

      Khoảnh khắc trước khi Chu Dật tiêu tan, truyền cho Vương Lâm câu cuối cùng.

      Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhìn Tôn Thái, cũng tránh. Chỉ thấy khi bàn tay của Tôn Thái chộp đến, luồng ánh sáng trắng từ trong túi trữ vật của Vương Lâm bay ra. Ngay sau đó, bảo tháp xuất , ánh sáng trắng lập tức tỏa ra khắp bốn phía. Trong ánh sáng trắng, tồn tại vòng Si Tình Ý Cảnh của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ.

      Tôn Thái hừ thảm tiếng, lập tức lui ra phía sau.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Chu Dật chỉ bảo tháp có thể khắc chế Tôn Thái, nhưng chưa Tôn Thái còn có Đệ Tứ Hồn. Việc này còn chưa biết giả, nhưng trước mắt cũng thể để đối phương nhìn ra được manh mối. Nghĩ đến đây, tới bước, cầm bảo tháp trong tay. Ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, cười lạnh :

      -Tôn Thái! Ý Cảnh bảo tháp này, đối với người ngoài chỉ có thể ngăn cản bước tiến và có lực sát thương. Nhưng đối với ngươi, do Chu tiền bối thầm xuất thủ, nó đúng là vật dùng để khắc chế ngươi!

      Sắc mặt Tôn Thái trầm, Ý Cảnh bảo tháp, tạo ra thương tổn cực lớn đối với . biết , đây là nguyên nhân trong cơ thể bị phong ấn nô bộc. Cơ thể ngừng lùi ra phía sau.

      Vương Lâm ngừng bước về phía trước. Mặt lạnh như băng, quát:

      -Nếu là môn phái khác, có lẽ tại hạ cũng biết nhiều. Nhưng nếu là Thi Tông tại hạ lại hiểu rất . Thi thể trong quan tài, tuyệt đối thể là Đệ Tứ Hồn của ngươi! Nếu như ta đoán lầm thi thể đó, chỉ sợ là linh hồn của người khác mới đúng. Mặc dù là Đệ Tứ Hồn của ngươi, nhất định cũng là Tàn Hồn!

      Vẻ mặt Tôn Thái trở nên khó coi, dùng giọng khàn khàn, :

      -Nếu tin, ngươi có thể thử lần!

      Vương Lâm cười ha hả, ánh mắt sáng ngời, nhấc chân tiến lên, hét lớn:

      -Tôn Thái! Ngươi cho rằng ta dám thử lần sao? Lấy tu vi của Chu Dật, sao có thể lưu lại cho ta tai họa bất ổn như ngươi chứ? Ta chỉ cần động ý niệm, ngươi chắc chắn chết! Mặc dù có Tàn Hồn, Chu tiền bối cũng tính toán hết rồi! Chẳng qua ta thấy tu vi ngươi đổi, muốn động sát cơ. Mà lúc này ngươi lại dám phản chủ, tự tìm đường chết!

      Ánh mắt Tôn Thái lóe lên. Mặc dù từ ngoài nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì nhưng ở tận đáy lòng lại sinh ra tia nghi ngờ. Đúng vậy! Lấy tu vi của Chu Dật sao có thể lưu lại cho tiểu bối này tai họa chứ?

      Chẳng lẽ, Chu Dật biết nội tình bên trong? Tất cả những mánh khóe của mình, đều tính toán hết rồi sao? Tận đáy lòng Tôn Thái cảm thấy run rẩy.

      -Tôn Thái! Ngươi còn nhớ trước khi thi thể của người con áo trắng kia để lại bảo tháp cho ta chứ? Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy ý nghĩ bên trong sao?

      Giọng Vương Lâm lại càng lớn, thanh sang sảng. Lúc này cầm bảo tháp trong tay, bước lên phía trước với khí thế cực cao.

      Tôn Thái bị loạt câu của Vương Lâm động đến nội tâm, trong lòng khiếp sợ, lại lui về sau!

      -Vậy có nghĩa gì chứ? - Lòng Tôn Thái hỗn loạn, nhưng hề lộ ra ngoài. Vương Lâm cười ha ha, ngừng tiến lên, quát:

      -Ý nghĩa chân chính, ngươi cứ từ từ tìm hiểu . Nếu như cuối cùng còn , chỉ có thể số ngươi phải chết!

      Tôn Thái lại rút lui. Lúc này tốc độ của cực nhanh. Sau khi lùi ra xa, mới :

      -Hôm nay lão phu chấp nhất với tiểu bối như ngươi. Nếu ngươi muốn giết Tam Hồn của ta, cứ tự nhiên ra tay. Xem lão phu phản kháng thế nào!

      xong, nhanh chóng bay về phương xa, cũng nghĩ đến chuyện bắt Vương Lâm giam cầm nữa. Vương Lâm đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn hình bóng Tôn Thái dần dần biến mất, cuối cùng cũng thở phào nhõm.

      Tu vi Tôn Thái cực mạnh. Loại nô bộc thế này với tính cách Vương Lâm tuyệt đối nhận. Chu Dật sợ là trước khi chết cũng nghĩ tới, tên Tôn Thái này lại có Đệ Tứ Hồn.

      -Cho dù có Đệ Tứ Hồn, nếu Tam Hồn bị diệt, tu vi người này cũng rơi xuống rất thấp, thậm chí còn lưu lại vết thương lớn. Bằng Tôn Thái cũng vì mấy câu hù dọa của mình mà bỏ chạy. - Vương Lâm thầm nghĩ trong lòng, xoay người bay về phía Tinh La Bàn của Sất Hổ.

      Vương Lâm biết, tình cảnh vừa rồi nhìn có vẻ nhàng, nhưng thực tế ở bên trong lại rất hung hiểm. Nếu lộ ra vẻ do dự, chắc chắn bị người ta giam lại rồi.

      -Tôn Thái này nếu có thể diệt được Đệ Tứ Hồn, mới trở thành nô tài! - Rất nhanh, Vương Lâm bay tới Tinh La Bàn.

      -Tằng huynh! Tôn Thái là đại trưởng lão Thi Tông có địa vị rất cao. Sau này Tằng huynh cần phải cẩn thận hơn chút.

      Tất cả tình cảnh vừa rồi đều được Sất Hổ nhìn thấy. Lúc này Vương Lâm ở trong lòng , rất có phân lượng. là thiếu tộc trưởng Cự Ma Tộc, đơn giản là muốn rước lấy kẻ thù, mà chỉ muốn kết giao hào kiệt.

      đường , tất cả những gì Vương Lâm thể , vừa cơ trí, lại kiên định, tu vi cũng kinh người. Tất cả những điều làm cho Sất Hổ lòng muốn kết giao. Vương Lâm mỉm cười, :

      - sao! Chu Dật tiền bối từng truyền giữ lại người này có tác dụng lớn. Bằng vừa rồi ta dùng bảo tháp diệt Nguyên Hồn của rồi thu lấy Đệ Tứ Hồn, để chạy thoát khỏi số mệnh.

      Vương Lâm ra cực kỳ trầm tĩnh, vẻ mặt có chút dao động. biết Tôn Thái mặc dù xa, nhưng thần thức chắc chắn cũng quay lại thăm dò.

      Sất Hổ ngẩn ra, cũng hỏi nhiều, mà gật đầu rồi tập trung tinh thần điều khiển Tinh La Bàn biến mất trong hư vô.

      Hai người biến mất bao lâu, Tôn Thái xuất . Ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm về phương hướng Vương Lâm biết mất, vẻ mặt biết vui hay buồn.

      -Theo như lời của tiểu bối này, tuy phải là hoàn toàn, nhưng chắc có tám phần là . Bằng lấy tu vi Hóa Thần sơ kỳ của , nếu có chỗ nào dựa dẫm đối mặt với ta thể ung dung như vậy được. Hừ! muốn dễ dàng tiêu diệt Nguyên Thần của ta. ra Chu Dật sớm truyền ta có giá trị sử dụng lớn, rốt cuộc là muốn gì... .... - Tôn Thái trầm mặc lúc lâu rồi cơ thể mới khẽ động, bay về phía trước.

      -Cần gì phải tìm hiểu nguyên nhân...Tiểu bối này giết được, bắt được, là phiền phức! Nếu ta bức bách làm nổi nóng, mặc kệ lời của Chu Dật, tiêu diệt Nguyên Thần của ta. Tuy ta còn tồn tại Tứ Hồn, nhưng Tứ Hồn này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. khi Nguyên Thần bị diệt, đến chuyện tu vi của ta hạ xuống, tuổi thọ cũng sụt giảm... .... - thở dài, bụng đầy tức giận.

      Vương Lâm và Sất Hổ ở Tinh La Bàn, tốc độ cực nhanh. Sau mấy canh giờ, vết nứt La Bàn càng ngày càng nhiều, dường như gần đến giới hạn chịu đựng của nó. Cuối cùng Tinh La Bàn mới dừng lại trong hư vô, thể thêm được nữa. Vương Lâm vẫn ung dung, chữ cũng .

      -Tằng huynh! Tinh La Bàn thể sử dụng được nữa. Chúng ta chỉ có thể tự mình bay thôi. Chẳng qua trong hư vô quá mức nguy hiểm, ôi! - Sất Hổ từ Tinh La Bàn bay lên, vẻ mặt khổ sở.

      Vương Lâm nhìn thoáng qua Tinh La Bàn, :

      -Sất Hổ huynh! Tinh La Bàn, huynh chỉ mang theo cái thôi sao?

      -Tằng huynh! Tinh La Bàn là bảo vật. Chu Tước tinh cũng có nhiều. Cự Ma Tộc ta cũng chỉ còn lại cái này, rất nhiều năm trước dùng để di chuyển đến Chu Tước tinh. Đáng tiếc lại bị hỏng trong tay ta. Khi trở về tộc sợ là ta bị phạt bế quan nữa rồi. - Sất Hổ cười khổ .

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, cười :

      -Sất Hổ huynh! Ta và huynh biết nhau chưa lâu, nhưng cũng từng trải qua hoạn nạn. Tằng mỗ lừa huynh. Ta có thể sửa được Tinh La Bàn

      Sất Hổ ngẩn người ra, hai mắt lập tức tỏa sáng. khổ sở vì có La Bàn. đến tốc độ bay chậm, lại có phương hướng, biết năm nào tháng nào mới có thể rời khỏi chốn hư vô này được. Hơn nữa ở đây lại đặc biệt quỷ dị. Nếu có chút sơ suất gặp phải số sinh vật rất khó chống đở.

      -Tằng huynh! Nếu có thể sửa được Tinh La Bàn, hai người chúng ta chắc chắn bình an rời khỏi chốn hư vô này.

      Sất Hổ hỏi Tằng Ngưu vì sao có thể sửa được Tinh La Bàn cực kì hiếm này. biết mỗi người đều có bí mật riêng. Nếu họ muốn , mà hỏi trở thành lỗ mãng. Vương Lâm mỉm cười, vẫn bình tĩnh nhìn Sất Hổ.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 321. Kiếm cuồng.

      Sất Hổ lập tức hiểu , chân thành :

      -Tằng huynh! Chắc chắn để huynh sửa chữa công. Nếu có bất kỳ cầu nào cứ đừng ngại. - Vương Lâm lắc đầu :

      -Sửa chữa Tinh La Bàn, cần rất nhiều vật liệu quý. Hơn nữa khi tế luyện, cũng hao rất nhiều linh lực. Cho nên, nếu tu sửa thành công, Tinh La Bàn trở thành vật của ta, mong Sất Hổ huynh thứ lỗi.

      Vẻ mặt Sắc Hổ thay đổi, chỉ hơi trầm xuống.

      Tinh La Bàn là bảo vật quan trọng trong tộc . Tuy bây giờ hư hỏng, nhưng nếu tặng cho người ta, khó tránh khỏi cảm thấy cam lòng.

      -Nếu Sất Hổ huynh cảm thấy khó xử, tại hạ cũng sửa chửa cho huynh, vì giao tình bằng hữu với Sất Hổ huynh. - Vương Lâm cười ôn hòa .

      Sất Hổ ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, cười ha ha, :

      -Tằng huynh! sao?

      - Hoàn toàn là ! Chỉ có điều, Tinh La Bàn này tại hạ cũng phải được sử dụng. Sau này khi đến mượn đừng từ chối đấy! - Vương Lâm cười .

      Sất Hổ nhìn Vương Lâm, trong lòng thầm nghĩ xem lời của đối phương là hay giả. Nhưng rất nhanh, cười lên khanh khách. cần phải suy đoán, chuyện này mặc kệ là hay giả, ý nghĩa đều giống nhau.

      Nếu Tằng Ngưu muốn cưỡng ép, hoặc trong lòng sinh ra ý nghĩ muốn giết người đoạt bảo, cuối cùng cũng lấy được La Bàn từ trong tay ta. Mặc dù ta đưa La Bàn cho , trong lòng cũng vui. Nếu chết, sau này chắc chắn xuất toàn lực báo thù. Nhưng bây giờ người này lại như vậy, tỏ ra rất chân thành, quả cũng coi như người bằng hữu của Sất Hổ ta.

      Hơn nữa, tu vi Tằng Ngưu lại mạnh kinh người. Thậm chí còn có được Vấn Đỉnh Chi Tinh của Chu Dật. Những người trong thế hệ của ta, Tằng Ngưu này là người rất có cơ hội đạt tới Vấn Đỉnh. Bây giờ cùng với kết giao, sau này đối với tộc ta, có thể có giúp đỡ. Nghĩ vậy, cảm khái :

      -Tằng huynh! Huynh coi Sất Hổ ta là bằng hữu, ta sao lại hẹp hòi được. Tinh La Bàn... nếu như sau này huynh muốn mượn, với tính tình của những lão gia hỏa trong tộc ta, tuyệt đối dễ dàng cho mượn. Ngày hôm nay ta dứt khoát tặng luôn cho huynh!

      Vương Lâm cười khẽ, ôm quyền :

      -Đa tạ!

      Sất Hổ nhiều, tay phải vung lên xuất ra Tinh La Bàn ở tay. Sau đó xóa ấn ký bên , do dự đưa cho Vương Lâm, cười :

      -Tằng huynh! Tinh La Bàn này, thuộc về huynh rồi!

      Vương Lâm :

      -Còn phải nhờ Sất Hổ huynh hộ pháp cho ta. Bây giờ tại hạ tế luyện!

      -Huynh muốn ta hộ pháp sao? - Hai mắt Sất Hổ dừng lại, lại nhìn Vương Lâm kỹ. Sau lúc lâu, mới gật đầu :

      -Tằng huynh! Sất Hổ ta lòng coi huynh là bằng hữu. Huynh cứ yên tâm !

      Vương Lâm cũng nhiều, ngồi xếp bằng trong hư , tay phải vỗ vào túi trữ vật, lấy ra Kim Tử Thạch. Hai tay liên tục đánh ra ấn quyết, ngưng luyện lại chất lỏng Kim Tử thạch.

      Nét mặt rất thản nhiên. Từ mi tâm bay ra rất nhiều Du Hồn. Đám Du Hồn đó, người ngoài thể nhìn thấy được. Nếu Sất Hổ đột nhiên xuất thủ, chắc chắn bị Du Hồn bay ra ngăn cản.

      Hơn bốn trăm năm giết chóc, Vương Lâm căn bản dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.

      lúc lâu sau, chất lỏng Kim Tử dần dần đọng lại thành giọt trước mặt Vương Lâm, phát ra những tia sáng có hai màu vàng tím, giao thoa vào nhau trông rất đẹp.

      Nếu có Tinh La Bàn, bắt đầu chế tạo từ đầu cần rất nhiều tài liệu. Cái Tinh La Bàn này tuy hỏng nặng, nhưng so với việc chế tạo cái mới, dễ hơn rất nhiều.

      Tay phải Vương Lâm điểm lên chất lỏng, rồi để nó hòa vào Tinh La Bàn. Sau đó hai tay cấp tốc kết ấn, lấy phương pháp trong ký ức của Cổ Thần, bắt đầu tế luyện.

      Những ký hiệu được vẽ La Bàn dần dần trở nên lấp lánh. Qua khoảng thời gian, tcàng ngày càng có nhiều ký hiệu sáng lên. Cuối cùng chúng lấp lóe với mức độ rất nhanh.

      Vẻ mặt Sất Hổ vẫn mực ngưng trọng. Thần thức tỏa ra, nghiêm phòng cảnh giác trong chu vi trăm trượng. Thần thức giám tỏa ra quá xa, dù sao ở trong hư vô có những vật nguy hiểm rất nhiều. Nếu thần thức tản ra quá xa, giống như ngọn đèn trong bóng tối, tạo thành mục tiêu cho đám sinh vật nguy hiểm.

      Tất cả những thủ quyết và ấn pháp của Vương Lâm, Sất Hổ cũng nhìn. Thần thức tự động đảo qua trong chu hai mươi trượng quanh người Vương Lâm.

      - Tằng Ngưu là người có trí tuệ như thế mà lại tin tưởng ta. Sất Hổ ta đội trời đạp đất, làm sao có thể phụ lòng người ta được. Hơn nữa Vấn Đỉnh Chi Tinh, là của Chu Dật tặng cho , ở đó nhất định có cấm chế. Nếu ta đoạt được, sau này cũng có phiền toái lớn. Gia tộc Tằng thị có rất nhiều cường giả, ta thể rước lấy tai họa cho tộc mình được. Ngoài ra quan trọng nhất là, sợ rằng dù mình có sử dụng tất cả những pháp bảo quan trọng của bộ tộc, cũng chỉ nắm chắc năm thành thắng được người này. Như vậy, ra tay hay hơn.

      Lúc này, Tôn Thái từ xa phát hai người, ánh mắt trở nên sáng ngời.

      ngờ Tằng Ngưu lại sửa được Tinh La Bàn. Việc này tuyệt đối đơn giản! Nếu ta xuất thủ bây giờ, nắm chắc bảy thành có thể giam cầm trước khi chưa phát động được ý niệm. Nhưng khi ra tay, nếu như nắm chắc mười phần, rồi xuất rủi ro trở thành lợi bất cập hại, khó xử...Quá khó xử...Phong ấn nô bộc này cũng quá bá đạo, chỉ cần trong lòng khẽ động là có thể phá hủy Nguyên Thần của ta. làm cho người ta dám đánh cuộc.”

      Trong mắt ra vẻ do dự. Sau hồi lâu, lại thầm than tiếng, dám mạo hiểm. Đệ Tam Hồn là linh hồn bản thể của . Nếu phải chuyện bất đắc dĩ, thể sơ xuất được.

      Sau vài ngày, Tinh La Bàn trước người Vương Lâm sáng rực ánh hào quang. Tất cả những dấu hiệu cổ đều phát sáng, rồi cuối cùng tắt ngúm. Vương Lâm mở hai mắt khiến cho Sất Hổ lập tức phát , quay lại hỏi:

      -Tằng huynh! sửa xong chưa?

      “Đáng tiếc là vật liệu đủ, chỉ có thể sửa chữa những chỗ hư tổn. Tinh La Bàn cũng chưa được tế luyện hoàn toàn, mà còn thiếu Toái Tinh Thiết. có vật liệu này, La Bàn có lực công kích. Thảo nào mà nó được gọi là Tinh La Bàn.”

      “Mặt khác, góc bị sứt mẻ, cũng cần phải có loại tài liệu khác để sửa chữa. Tuy như vậy, nhưng nếu sử dụng cũng có gì đáng ngại!” - Vương Lâm thầm than. Nghe thấy câu hỏi của Sất Hổ, Vương Lâm gật đầu cười :

      -Rời khỏi vùng hư vô này có vấn đề.

      Sất Hổ lập tức thở phào nhõm. Nhiều ngày trước, nhiều lần nhìn thấy số sinh vật kỳ dị, lơ lửng khắp bốn phía. Có khi, chúng nhìn thấy quay mặt , nhưng đôi lúc lại tỏ ra hứng thú. Tuy cuối cùng cũng chỉ kinh hãi mà gặp phải nguy hiểm, nhưng vẫn bao giờ muốn gặp lại.

      Tay phải Vương Lâm điểm lên Tinh La Bàn cái, nó lập tức mở rộng ra lớn hơn trước gấp đôi. Vương Lâm khẽ động, khoanh chân ngồi ở chính giữa.

      Mắt Sất Hổ sáng ngời. hứng thú nhìn nhìn lại vài lần, sau đó khoanh chân ngồi ở góc phía đông.

      Trong La Bàn có thần thức của bản thân nên sau khi Vương Lâm ngồi xuống, đột nhiên xuất cảm giác hòa hợp với nhau. Hình như Tinh La Bàn hóa thành phần thân thể vậy.Thần niệm của vừa động Tinh La Bàn cũng xoay chuyển, tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần, rồi đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

      -Tằng huynh tài giỏi. Tốc độ của La Bàn so với trước kia nhanh hơn rất nhiều! -

      Sất Hổ truyền ra tia thần niệm.

      -Sất Hổ huynh! La Bàn này sau khi được ta cải tạo, cần phải điều khiển mà cứ an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi. Ta có thể tự lo liệu được! - Vương Lâm .

      Trong hư vô giống như có luồng ánh sáng xám lóe lên rồi biến mất. Nó lấy tốc độ cực nhanh phóng qua những đám sinh vật kỳ dị. Nếu gặp phải số sinh vật nguy hiểm, Vương Lâm lập tức bay vòng qua tránh né.

      Lúc đầu việc khống chế La Bàn, Vương Lâm còn cảm thấy có chút cứng nhắc. Nhưng sau khi bay được khoảng thời gian, Vương Lâm trở nên cực kỳ thuần thục. Điều khiển La Bàn giống như chính mình bay vậy.

      Tốc nộ của nó, cho dù Vương Lâm có dốc toàn lực, cũng thể bằng được. Chỉ có thuấn di liên tục mới có thể so được với tốc độ Tinh La Bàn.

      -Vật này quả nhiên là vật chí bảo. Chỉ bằng vào tốc độ, cho dù Biến kỳ chỉ sợ cũng khó mà đuổi theo.

      Tận đáy lòng Vương Lâm cảm thấy vui mừng. thầm nghĩ hành trình lần này Tiên Giới, tay trắng nhưng khi về lại có thu hoạch lớn ngoài tưởng tượng của .

      Tinh La Bàn, Chiến Thần xa… nếu như tính luôn bảo tháp Tiên Ngọc kia đúng là có thu hoạch lớn. Ngoài ra còn có tên nô bộc Biến kỳ lúc nào cũng muốn phản chủ.

      Lúc này ở chỗ nào đó trong rất nhiều khu vực bị vỡ vụn của Tiên Giới, mảnh đất nơi đây vẫn chưa bị phá hủy đến mức nghiêm trọng, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dạng của Tiên Giới năm xưa.

      mặt đất cây cỏ đong đưa, xa xa là những đỉnh núi chìm trong mây, rất giống với tiên cảnh. Lúc này, người con tuyệt đẹp mặc bộ đồ trắng lặng lẽ xuất giữa trung. Nàng đứng con Kim Long. Từ thân thể con rồng này tỏa ra từng đợt kiếm khí ác liệt. Nhưng mi tâm Kim Long, lại có đám sương mù màu tím, giữa đám sương lộ ra khuôn mặt bất đắc dĩ của Chu Dật.



      -Nếu như Tiên Giới vẫn còn, đến Tẩy Tiên trì ngâm mình chỉ cần Nguyên Thần của ngươi bị phá hủy, đều có thể khôi phục lại. Nhưng bây giờ Tẩy Tiên trì biến mất, nếu ngươi muốn khôi phục Nguyên Thần, chỉ có Vũ Chi Tiên Kiếm mà thôi. Nhưng lại quá lâu.

      -Đình nhi! Muội cần gì phải làm như vậy. Tiên Khí tích lũy bao nhiêu năm trước, muội muốn hao tổn hết toàn bộ sao? - Trong làn sương mi tâm Kim Long, truyền ra giọng bất đắc dĩ.

      - Ngươi là Tiên Tôn do ta sắc phong. Ta muốn ngươi chết ngươi thể chết được. Còn nữa, ta phải là Đình Nhi! - Giọng mặc đồ trắng bình thản, chậm rãi .

      mặt Chu Dật lộ ra vẻ đau khổ. lúc lâu sau, mới khẽ :

      -Đúng! Muội phài là Đình Nhi...Huynh nhớ ra tất cả...Muội phải là Đình Nhi! Vậy hãy để huynh rời khỏi chỗ này ...Huynh là người chết rồi... ....

      mặc đồ trắng trầm mặc lúc lâu, mới chậm rãi :

      -Nhưng! Cái tên Đình Nhi này, ta...Rất thích.

      Chu Dật ngẩn người ra, ánh mắt lên vẻ vui sướng, khẽ :

      -Đình Nhi... ....

      -Ừ!... ....

      mặc đồ trắng trầm mặc lúc, rồi lên tiếng. Sau đó nàng nâng cánh tay ngọc lên, khẽ nhấn xuống mảnh tiên giới ở bên dưới, trong miệng phát ra vài câu chú ngữ trong trẻo.

      Lập tức mặt đất rung lên ầm ầm, xuất rất nhiều khe nứt. Từng đạo kim quang, từ mặt đất đột nhiên bắn lên.

      Ngay sau đó tất cả những tia kim quang ngưng tụ thành điểm. Mặc đất phía dưới lập tức tan vỡ, tiếng kiếm ngân đột nhiên truyền ra từ sâu trong lòng đất, xuyên qua đất trời, rung động tất cả mọi nơi Tiên Giới.

      Kim Long ở dưới chân nữ tử áo trắng bị ảnh hưởng bởi tiếng kiếm ngân, lập tức ngẩng đầu mà rống lên. Nhất thời từ sâu bên trong mặt đất, trong tiếng kiếm ngân, cũng vọng ra tiếng gầm gừ.

      -Vũ Chi Nhị Kiếm! Xuất!

      -Ầm!

      Mặt đất vỡ ra từng mảnh, con Kim Long lao ra giống như cơn lốc. Mặt đất sụp xuống ầm ầm rồi chìm vào trong hư vô. Kim Long xuất , lập tức giao hòa với con Kim Long ở dưới chân nữ tử mặc đồ trắng. Hai bên ngừng gầm gừ, lộ ra vẻ vui mừng giống như rất nhiều năm rồi gặp.

      Lúc này ở nơi hư vô rất xa chỗ này, lão già mặc áo xanh của Đại La Kiếm Tông ngồi lưng Kỳ Lân, hai mắt vốn nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong ánh mắt xuất hai tia chớp. Khoảnh khắc khi lão mở mắt, số sinh vật mạnh mẽ bán trong suốt đứng trong hư vô trước mặt lập tức rống lên rồi kinh hoàng bỏ chạy.

      -Lại là cây Vũ Kiếm! Vũ Chi Tiên Kiếm tổng cộng có năm kiếm. Năm đó bị phá kiếm, còn lại bốn kiếm! Bốn kiếm xuất hai, biết là có thể dẫn đến Kiếm Hồn phá hủy tất cả mọi thứ giống năm xưa ? Nếu có thể dẫn động, trong Tiên Giới này chỗ nào có kiếm hồn, vạn kiếm đều xuất !

      Khóe miệng lão già khẽ động, nở nụ cười. Lão khẽ vỗ vào thú Kỳ Lân ở bên dưới, lẩm bẩm:

      -Nếu như còn tiên nhân giống như trước đây, với tu vi của lão phu thể đoạt được Vũ Kiếm, nhưng bây giờ ... ....

      Ánh mắt lão chớp chớp, tốc độ của Kỳ Lân thú ở bên dưới lại càng nhanh. mất bao lâu, vẻ mặt lão già lại trở nên vui mừng.

      -Dẫn động!

      -Kiếp nạn Tiên Giới năm đó khiến cho Kiếm Hồn bị tổn hại rất nhiều, phải hòa vào trong vô số Tiên Kiếm, trở thành Tàn Hồn. Hôm nay… Chu Dật! Bản vương phong ngươi làm Kiếm Hồn, ngưng tụ lại lần nữa. Kiếm Hồn, xuất thế!

      Hai con Kim long dưới chân nữ tử áo trắng, gầm gừ rồi hợp lại với nhau. Trong ánh sáng vàng rực, hai tay người con kết xuất ấn pháp Bảo Bình, trong miệng khẽ mấp máy.

      Trong nháy mắt thanh từ miệng nàng vang ra khắp Tiên Giới. tất cả mãnh vỡ của Tiên giới có người hay có người, cũng đều rung lên. Mặt đất rung động nhưng sụp đổ. trung chấn động, cũng phải tạo thành khe nứt.

      Chỉ thấy đám Tiên Kiếm từ trong mặt đất bay lên trung, ngưng tụ lại thành hình thanh phi kiếm. tiếng kiếm ngân trong trẻo vang lên. Bắt đầu từ mảnh vỡ, đám Tiên Kiếm bay ra, sau đó liên tiếp những mảnh vỡ khác cũng như vậy.

      Gần như chỉ trong chớp mắt, tiếng kiếm ngân, từ mỗi mãnh vỡ Tiên Giới truyền ra khiến cho trời đất rung chuyển. Giờ khắc này toàn bộ Tiên Giới chỉ có thanh!

      Đó là thanh kiếm ngân!

      gã đệ tử Đại La Kiếm Tông, sử dụng bảo kiếm để đoạt bảo. Khi kiếm chém xuống, thấy được vẻ kinh hoàng của đối phương, liền nhếch mép cười lạnh.

      Nhưng nụ cười vừa mới nở môi, lập tức trở nên ngây dại. Tiếng kiếm ngân từ bốn phương tám hướng vọng đến tai .

      Bảo kiếm của vừa mới vung lên, trong nháy mắt khi chém xuống đột nhiên vang lên vài tiếng lách tách, xuất vết nứt, vết nứt lập tức lan rộng, bảo kiếm vỡ vụn... ....

      những mảnh vỡ khác, tu sĩ đạp kiếm phi hành. Khoảnh khắc khi tất cả nghe thấy tiếng kiếm ngân vang lên giữa đất trời, kiếm dưới chân lập tức vỡ tan.

      người phụ nữ trung niên vừa mới từ bên trong vòng xoáy hạ xuống mảnh vỡ ở chỗ nào đó. Khoảnh khắc khi nàng hạ xuống, liền nghe thấy tiếng kiếm ngân vang trong thiên địa, mà cảm thấy hoảng hốt. Tưởng rằng có con hung vật nào đó xuất , nàng vỗ vào túi trữ vật theo bản năng, lấy ra thanh phi kiếm bảy màu.

      Phi kiếm này là trọng bảo của sư môn, nhưng kiếm vừa mới ra khỏi túi trữ vật, lập tức vỡ vụn... ....

      Vào giờ khắc này, hễ là tu sĩ Tiên Giới tìm kiếm Tiên Khí, mặc kệ có tu vi thế nào, chỉ cần bên cạnh có phi kiếm, nó nhất định vỡ vụn.

      Kiếm vỡ, chỉ vì cảm thấy ô uế!

      Kiếm vỡ, chỉ vì tế hồn!

      Kiếm vỡ, chỉ vì kiếm cuồng!

      Vũ Chi Tiên Kiếm có được Tân Hồn, chính là Chu Dật!

      Vũ Chi Kiếm Hồn lại lần nữa quay về Tiên Giới. Vạn kiếm vỡ nát, vạn kiếm ngân vang, vạn kiếm hợp nhất!

      Tiên Kiếm xuất từ những mảnh vỡ, hoặc Tiên Kiếm được chôn sâu trong lồng đất đều chui ra. Tất cả, cùng hướng về phía, đồng loạt bay .

      Hễ có người cản đường, giết!

      Người cản giết người, đất ngáng khiến cho vỡ đất, trời chắn diệt trời, thú ngăn diệt thú!

      Trong hư vô, có người văn sĩ trung niên. Người này đangbước trong bóng đêm, bất kể dị thú gì nhìn thấy đều phải tránh xa dám tiến tới. Đúng lúc đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kiếm ngân lên trong trung, sắc mặt khẽ biến.

      -Dẫn động!

      Đúng lúc này, từng đạo kiếm quang từ xa đột nhiên bay tới. Với bản lĩnh cao cường như văn sĩ trung niên cũng thể lùi. Thân thể lóe lên, biến mất ngay tại chỗ. Đợi sau khi kiếm quang biến mất, ánh mắt chớp động, lập tức đuổi theo.

      -Chỉ cần theo kiếm quang, là có thể tìm được Vũ Chi Tiên Kiếm!

      Có suy nghĩ này cũng phải chỉ có mình . Lúc này, trong tất cả những mảnh vỡ của Tiên Giới, toàn bộ tu sĩ đều đồng loạt đuổi theo kiếm quang. Bọn họ muốn biết rốt cuộc là pháp bảo gì xuất làm cho kiếm trở nên điên cuồng như thế.

      Vương Lâm La Bàn, trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng kiếm ngân, lập tức ngừng lại. Sất Hổ biến sắc, trầm giọng :

      -Tằng huynh! Sợ là có chuyện lớn xảy ra!

      chưa dứt lời, nhìn thấy từ rất xa xuất loạt kiếm quang, số lượng nhiều thể tưởng ngân lên mà lao đến .

      -Đây...Tất cả đều là...Kiếm Tiên! - Sất Hổ tập trung tinh thần nhìn qua, rồi lập tức nghẹn ngào .

      Những thanh Kiếm Tiên với tốc độ cực nhanh, chớp mắt tới sát bên cạnh. Vương Lâm hít vào hơi, lập tức điều khiển Tinh La Bàn nhanh chóng né sang bên cạnh. để cho Kiếm Tiên, gào thét phóng qua.

      - xảy ra chuyện gì? - Trong lòng Vương Lâm cảm thấy khiếp sợ.

      -Tằng huynh! Huynh xem chỗ đó, lại là Kiếm Tiên! - Vẻ mặt Sắc Hổ hoảng sợ, chỉ vào chỗ.

      Chỉ thấy nơi đó xuất rất nhiều kiếm quang, phương hướng bay tới chính là chỗ những thanh Tiên Kiếm lúc nãy bay qua!

      Trong lòng thầm kêu khổ nhưng hai mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.

      Đúng lúc này lại bộ phận của đàn kiếm rít gào ở xa xa bay qua, chỉ có điều có khoảng cách gần với bọn họ cho nên mấy người chỉ có nhìn thoáng qua rồi toàn lực giam cầm ba thanh kiếm tiên.

      Nhưng ba thanh kiếm tiên này lập tức phát thanh kiếm minh dữ dội, đàn kiếm ở xa xa kia bỗng dừng lại, ngờ toàn bộ quay đầu hướng về mấy người trong nháy mắt tiến đến.

      Mấy người này sắc mặt đại biến, lão già kia lập tức buông tay, từ bỏ việc giam cầm kiếm tiên chạy trối chết. Cấm chế này nguyên bản bất ổn bây giờ được củng cố lập tức tan vỡ.

      Đàn kiếm bay đan xen vào nhau, huyết nhục bay bốn phía.

      quá lâu sau đàn kiếm bay , mấy người kia, kể cả là lão già chạy trốn đầu tiên cũng đều bỏ mạng.

      đạo ô quang chợt lóe lên bên cạnh những người này, túi trữ vật của bọn họ, có hai cái chưa bị kiếm khí lan đến vẫn bảo tồn đầy đủ, bị ô quang chớp xuống cái rồi biến mất.

      Cách khoảng xa, ô quang kia hóa thành cái la bàn lớn. Sất Hổ trong tay cầm hai túi trữ vật đặt sang bên cười :

      - Tằng huynh, đây là túi trữ vật thứ ba mươi bảy. Dọc đường chúng ta cũng thu hoạch được ít.

      Vương Lâm cười khẽ, đường hai người nhìn thấy ít tu sĩ mưu toan thu phục kiếm tiên, thành công, toàn bộ tử vong. Túi trữ vật như thế này, có cái bị kiếm khí hủy , có cái vẫn nguyên vẹn đầy đủ, rơi vào trong tay hai người bọn họ.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 322. Sư huynh tương lai

      Tinh la bàn mang hai người bay với tốc độ cực nhanh, thậm chí so với kiếm tiên kia cũng chỉ có hơn chứ kém. Vương Lâm phát ra điều khác thường này lập tức theo sát tha. Tốc độ của nhanh hơn tự nhiên sợ bị truy đuổi, luôn luôn duy trì dẫn đầu đoàn người đồng thời dọc theo đường tranh thủ kiếm chác thêm khiến Sất Hổ có chút hưng phấn.

      Hai người này đường di chuyển, Vương Lâm khống chế la bàn, Sất Hổ cướp túi trữ vật, có thể phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn.

      Ngoài ra, cũng gặp qua được ít tu sĩ nhận ra Tinh la bàn của hai người liền ra tay cướp đoạt. Vương Lâm và Sất Hổ hai người liên thủ, hễ là người muốn đoạt la bàn chỉ có con đường là đều bỏ mạng.

      Lúc này hai người bọn hóa thành ô quang bay nhanh , rất nhanh liền đuổi theo đàn kiếm phía trước, giữ khoảng cách xa xa ở phía sau.

      Đúng lúc này, người đàn ông trung niên vẻ mặt trầm, dưới chân giẫm lên cái đĩa tròn đuổi sát tha đám kiếm tiên. Bỗng nhiên ánh mắt liếc cái thấy được Tinh la bàn dưới chân hai người Vương Lâm Sất Hổ ở phía xa, lập tức ánh mắt chợt lóe lên, đạp chân cái, lập tức cái vòng tròn kia biến mất. Cả người hướng về phía hai người Vương Lâm tiến tới.

      - Hai vị đạo hữu, có thể dung nạp thêm cho tại hạ chỗ được ?

      ngoài miệng tuy giọng khách khí nhưng bước chân phía dưới bước đến cách thô bạo.

      - Hóa thần hậu kỳ!

      Sất Hổ ánh mắt chớp động, hạ giọng .

      Vương Lâm thần sắc như thường cười :

      - Đánh hay là chạy, Sất Hổ huynh cho lời .

      Tốc độ của La bàn tới giờ phút này Vương Lâm vẫn chưa toàn bộ thúc đẩy, khi.

      Toàn lực chạy thoát khỏi Hóa thần hậu kỳ rất dễ dàng.

      Sất Hổ cười ha hả, cả người mạnh mẽ đứng dậy, bàn tay nắm chặt :

      - Tằng huynh là Hóa thần sơ kỳ còn dám đánh trận với Hồng Điệp. Ta, Sất Hổ, tu vi Hóa thần trung kỳ, cũng muốn đánh trận cùng đạo hữu Hậu kỳ này. Đợi tại hạ chiến đấu xong, chúng ta chạy tiếp cũng muộn!

      xong, đạp chân cái từ trong Tinh la bàn bay ra, miệng quát:

      - Muốn cướp la bàn phải cho ta xem thực lực của ngươi!

      Người trung niên kia sắc mặt thủy chung trầm, ánh mắt lộ ra tia khinh thường, thân hình chẳng những dừng lại mà ngược lại nhanh hơn, trong miệng :

      - Hóa ra là người của Cự Ma tộc, lại đây!

      xong, tùy ý điểm tay trái về phía trước cái.

      "Tỳ!"

      đạo khí xám lập tức như tên bắn hướng về Sất Hổ bay nhanh tới, vào lúc khí xám xuất trong nháy mắt lập tức bốn phía có luồng sát ý bao phủ.

      - Sát chi ý cảnh?

      Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lập tức nhận ra ý cảnh của đối phương, mức độ sát khí đúng là rất nồng đậm. Ngoại trừ bản tôn ra, Vương Lâm chứng kiến nhiều lắm người được như thế này.

      - Sát ý!

      Sất Hổ hét lớn tiếng, hai tay nắm lại ở phía trước người hung hăng đánh tới, lập tức cỗ cuồng ngạo khí từ người Sất Hổ lập tức bay ra, bao phủ toàn bộ thân hình phát ra từng hồi tiếng răng rắc, bỗng nhiên bành trướng lớn lên thêm mấy lần hóa thành người khổng lồ cao mấy trượng, hình cái búa mi tâm lại lóe ra khác thường.

      Cái búa này chính là trọng bảo trong thị tộc, là loại bảo bối có công dụng lớn khác hẳn với Tinh la bàn. Loại vật này phải là thực thể. Lúc trước bị Chu Dật chiếm được và khi chiến đấu bị Hồng Điệp phá nát, có thể ngưng kết lại được chỉ có điều mỗi lần như vậy uy lực của nó gặp giảm sút phần.

      Búa biến ảo ra, Sất Hổ đem cầm ở trong tay, lúc này giống như ma thần bước về phía trước bước, búa chém vào phía luồng khí xám kia.

      - Phanh!

      Khí xám sụp đổ tan tành, búa trong tay Sất Hổ run rẩy chút, thân mình lui ra phía sau mấy trượng, thân thể nổi lên các sợi gân xanh, cười lớn :

      - Sướng quá! Đến đây!

      Người đàn ông trung niên kia mắt chợt lóe lên, thân mình dừng lại, cười lạnh vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong bay ra khối tinh thạch, tay phải điểm tinh thạch cái lập tức tinh thạch này tan ra trở thành chất lỏng. Người này vuốt cái chất lỏng lập tức biến thành hình thoi. vung về phía trước, miệng quát:

      - Ngươi đỡ thử thứ này chút!

      Trong nháy mắt nhìn thấy tinh thạch này, Sất Hổ lập tức toàn thân phát lạnh, lập tức đủ loại ý niệm sát khí trong đầu nổ ra, suýt chút nữa rối loạn tâm thần, đáy lòng khỏi chấn động.

      Vương Lâm ánh mắt lập tức ngưng lại nhìn chằm chằm tinh thạch kia, bay nhanh tới :

      - Sất Hổ, thôi!

      Sất Hổ cười ha hả, hai lời xoay người cái bước la bàn, trong miệng :

      - Đánh lại ngươi, chơi nữa!

      Người đàn ông trung niên khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tay phải điểm cái, tốc độ tinh thạch hình thoi kia trở nên nhanh hơn, truyền ra từng hồi tiếng khóc nhằm thẳng đến Tinh la bàn.

      Vương Lâm thần niệm vừa động, la bàn lập tức lóe lên bay nhanh về hướng xa xa. Tốc độ tinh thạch kia mặc dù nhanh, nhưng thể so lại với la bàn.

      Người đàn ông trung niên biến sắc, thân mình lập tức bay tới bắt lấy tinh thạch, đuổi theo bỏ.

      Hồi lâu sau, người đàn ông trung niên ánh mắt lóe lên, dừng người lại nhìn chằm chằm Tinh la bàn biến mất, hừ tiếng.

      - Sư tôn tính toán Vũ chi Kiếm tiên xuất thế, Đại La Kiếm Tông có cơ hội sở hữu được nên cầu ta dùng hết khả năng ngăn cản, khỏi khiến cho thực lực Thiên Vận tinh mất cân bằng. Nếu phải như vậy, ta cùng với hai tiểu bối tốt này đùa giỡn phen! Hừ, Đại La Kiếm Tông, tuy rằng cùng cấp bậc với Thiên Vận tông ta, nhưng chỉ cần sư tôn Thiên Vận tử ra tay, cần gì phải để trong mắt!

      Người này lạnh lùng nhìn thoáng qua xa xa, xoay người rời khỏi.

      - Tiểu bối phía la bàn kia xem vẻ mặt này chắc chắn nhận ra tinh thạch là vật gì, xem ra cũng có chút kiến thức!

      - Tằng huynh, tinh thạch hình thoi kia là cái gì? Vì sao khuyên ta đánh? Người nọ tuy là Hóa thần hậu kỳ nhưng Cự Ma tộc ta thiên phú kỳ dị, ta tuy rằng đánh lại nhưng cũng sợ gì!

      Sất Hổ khoanh chân ngồi ở la bàn hỏi.

      Vương Lâm bên vừa khống chế Tinh la bàn vừa :

      - Giết người có thể ngưng tụ sát khí. Sát khí nhiều trở thành các tia sát khí. Sát khí nồng đậm thành dịch, quá nồng đậm thành tinh. Huyết tinh sát khí này nếu ngươi tu luyện sát chi ý cảnh khi tiếp xúc chút tất nhiên bị sát khí làm bị thương đến nguyên thần!

      Sất Hổ trầm mặc, hồi tưởng vừa rồi tinh thạch kia sau khi xuất , trong nội tâm của mình đúng là dao động, gật gật đầu.

      - Tu vi người đàn ông trung niên kia so với Hồng Điệp hẳn phải mạnh hơn. Nhất là sát ý của , sợ là Hồng Điệp muốn đỡ cũng phải cố sức. Nếu là bản tôn xuất có thể tiếp được tinh thạch sát khí này , bản tôn . .. biết còn cần bao nhiêu linh lực để có thể lột xác lần thứ ba . .. Lần này trở lại Chu Tước tinh, có tiên ngọc chính là tiên khí dùng để thổ nạp có thể đẩy nhanh tu luyện của bản tôn chút.

      Vương Lâm trong nội tâm thầm nghĩ.

      Tốc độ Tinh la bàn cực nhanh, bay vòng rất xa rồi từ bên ngoài tiếp cận dần dần vào theo sát đàn kiếm tiên, bên trong hư vô phía trước xuất mảnh của tiên giới.

      Chỉ thấy từ trong mảnh này truyền ra kiếm khí nồng đậm giống như hào quang bắn ra vạn trượng làm cho người ta chưa tới gần thân thể cảm giác giống như bị châm đốt.

      Vô số kiếm tiên rít gào kéo đến, nơi đây đúng là chỗ tồn tại của Vũ chi kiếm hồn!

      Các kiếm tiên này hợp thành đạo đạo kiếm quang bay nhanh tới, Vương Lâm la bàn phía sau kiếm quang thẳng tiến theo vào trong hư vô này, chớp mắt liền vào bên trong mảnh này.

      - Là ta!

      Ánh mắt đầu tiên của Vương Lâm thấy được là ở giữa trung phía xa xa áo trắng tóc dài bay , ở trước thân hình nàng còn có hai con kim long.

      Sất Hổ cũng phát áo trắng, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, trầm mặc .

      Lúc này Vương Lâm liền thu lại la bàn, bay lơ lửng ở giữa trung.

      Hai con kim long này gào thét cách điên cuồng, các mảnh kiếm tiên từ bên trong hư vô hướng về hai kim long bay nhanh tới.

      Dần dần, càng lúc càng nhiều kiếm tiên bay đến. Các kiếm tiên này đồng loạt liên tiếp bay đan xen, tương trợ lẫn nhau, ngờ lại thành hình kim long.

      Ba con kim long, thân thể bay lượn vòng quanh , con mắt rồng lớn lộ ra, ánh mắt lạnh lẽo u quét về bốn phía.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 323. Kiếm tôn Lăng Thiên Hậu.

      Thời khắc này đàn kiếm tiên dường như vô tận vẫn từ trong hư bay đến.

      lâu sau, từ bốn phía theo sát đàn kiếm tiên bay tới hơn trăm người. Những người này, cũng đều có tốc độ khá, đuổi theo đàn kiếm mà đến.

      Kiếm tiên ngừng bay tới, bốn phía tu sĩ, cũng càng ngày càng nhiều. Những người này trong mắt ít nhiều đều cùng đều lộ ra vẻ tham lam, ánh mắt khẩn truơng nhìn vào kim long bay vần vũ xung quanh áo trắng.

      Bất quá để có thể vào khu vực tiên giới này đều là các cá nhân kiệt xuất của các Tu chân tinh, năng lực khống chế tâm thần tự nhiên rất mạnh. Tuy rằng trong tâm sinh ra ý tham nhưng ai ra tay đoạt trước.

      - Dừng. Thu tay lại . tại có ba vũ kiếm rồi. Vậy là đủ rồi... ...

      Ở trong mi tâm kim long truyền ra thanh rất .

      áo trắng thần sắc như thường, chậm rãi :

      - Vẫn còn chưa đủ, chờ thêm lát. Vũ kiếm thứ tư cũng sắp thành hình.

      Nàng vừa dứt lời, thấy hư ảnh con kim long thứ tư chậm rãi xuất theo phi kiếm ngừng tiến đến, chỉ có điều chưa ngưng . Nhưng sau hồi đem kiếm tiên dung nhập, tốc độ ngưng thành thực thể của nó nhanh hơn.

      Đúng lúc này bên trong hư vô bỗng nhiên truyền ra tiếng rít gào long trời lở đất, tiếng rít gào sung mãn ý khiêu khích. Ánh mắt ba con kim long lập tức ngưng lại chăm chú nhìn về hướng phía Đông.

      Chỉ thấy hỏa cầu cực lớn từ nơi đó gào thét bay đến. Hỏa cầu chưa tới mà sóng nhiệt tấn công các tu sĩ đứng gần nó. Tất cả sắc mặt đều đại biến ,vội lui về phía sau tránh ra tạo thành con đường.

      Bọn họ gần như vừa mới tránh ra hỏa cầu liền ầm ầm từ trong hư vô lao ra, đến giữa trung của mảnh này liền bùng nổ hóa thành từng trận đốm lửa, hướng bốn phía bay quét tới. Tại điểm trung tâm bùng nổ của hỏa cầu con thú kỳ lân toàn thân phát ra ngọn lửa màu xanh ngật ngưỡng đứng ở giữa trung. Con thú này mũi lớn, phun ra hai luồng khí màu trắng, hai mắt như điện nhìn về phía ba con kim long.

      - Đây là ... Kỳ lân tiên thú!! Là Linh thú hộ sơn của Đại La Kiếm Tông!

      - Con thú này là vật của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, lão quái này đến đây!

      - Rốt cuộc có bảo bối gì có thể khiến lão nhân gia Lăng Thiên Hậu tự thân tới nhỉ?

      ít người có kiến thức rộng rãi lập tức tinh thần chấn động mạnh, trong nội tâm đều thầm suy đoán. Những người định lực đủ dĩ nhiên lui ra phía sau mấy trượng, thất thanh kêu lên.

      Vương Lâm nhìn chớp mắt vào tiên thú Kỳ Lân kia. lập tức thấy được cái đầu lớn của con tiên thú kia có người khoanh chân ngồi!

      Người này mặc áo xanh, râu tóc bạc phơ tuy gió nhưng bay phất phới, cả người tuy gầy yếu nhưng làm cho người ta loại rung động giống như thiên uy, nhất là ở sau lưng có bốn kiếm ảnh hư ảo lóe lên. Mỗi lần kiếm ảnh này lóe lên là trái tim Vương Lâm lại đập thịch cái.

      - Phanh, phanh!

      Sau hai tiếng này sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, từ khóe miệng máu tươi chảy xuống, vội hoảng sợ thu hồi ánh mắt. Đúng lúc này, Sất Hổ từ miệng phun ra ngụm to máu tươi, lộ ra biểu tình khủng bố.

      chỉ có hai người như thế, hề ít tu sĩ ở bốn phía khóe miệng đều chảy máu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi thể tin nổi.

      - Hừ, Đại La Kiếm Tông Kiếm Tôn lão quái, làm sao chúng ta có thể sánh được. Tu vi người này dĩ nhiên thông thiên. Bốn kiếm ảnh phía sau đó là bản mạng pháp bảo, có thể biến hóa thành hàng nghìn hàng vạn, sinh sôi ngớt. Nếu tu vi đủ, chỉ cần liếc mắt cái bị thương ngay, nếu khăng khăng cưỡng ép kể cả là bỏ mạng, cũng kỳ lạ chút nào!

      ít người có kiến thức sau khi nhìn thấy Kỳ lân xuất lập tức cúi đầu, trong lòng cười lạnh.

      Vương Lâm thở sâu, vội vàng vỗ túi trữ vật, trong tay Cấm Phiên ra, phất xuống phía dưới cái, bên ngoài thân thể được bao phủ bởi màn hắc vụ. lấy ra mấy hạt đan dược nhanh chóng nuốt vào vận chuyển, mặt nổi lên tia hồng nhuận.

      Con thú Kỳ lân kia sau khi xuất , phun ra hai luồng khí rồng, chân sau tùy ý đạp cái hướng về phía trước.

      Lúc này lão già áo xanh khoanh chân ngồi đầu Kỳ lân kia bắt đầu mở hai mắt, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm vào áo trắng, mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

      - Các hạ là tiên nhân?

      Lão già ánh mắt trầm, chậm rãi hỏi.

      Lời này vừa ra, tu sĩ bốn phía lập tức ầm tiếng, loạn cả lên, nhưng gần như lập tức ai nấy đều giữ miệng lại, ánh mắt nhìn phía áo trắng.

      Ánh mắt của áo trắng liếc mắt nhìn lão già cái rồi bình thản :

      - Lui ra!

      Ánh mắt lão già lóe lên cái, giận dữ cười rộ lên. thân là nhân vật số số hai của Thiên Vận tinh, vô số năm qua ai dám chuyện với như vậy.

      - Cáp, tiên giới tan biến, mặc dù ngươi thực là tiên nhân còn may mắn tồn tại lão phu cũng phải can thiệp!

      Lời này của lão già ra lập tức con thú Kỳ lân phía dưới người bắt đầu gầm lên.

      áo trắng vẻ mặt lãnh đạm nhưng chút vẻ phiền muộn, nhìn lão già mà là nhìn về phía con thú Kỳ lân kia giọng :

      - Cái con nghiệt súc này, kể cả tổ tiên nhà ngươi năm xưa cũng dám ở trước mặt bản quân như thế. Chẳng lẽ tiên giới toái diệt, ngay cả trí nhớ kế thừa của ngươi cũng mất rồi!

      Ánh mắt con Kỳ lân thú lộ ra vẻ mê man.

      Lão già áo xanh ánh mắt trầm, tay phải lập tức tia hắc mang bao phủ chụp vào đầu con thú Kỳ lân. Dưới cái chụp này, vẻ mê man trong ánh mắt con thú Kỳ lân lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hung hãn, nó lại gầm lên tiếng.

      áo trắng khẽ lắc đầu, hạ giọng :

      - Hóa ra đánh cái thể khơi lại truyền thừa của con thú này!

      xong, nàng nâng bàn tay lên hướng về Kỳ lân điểm cái.

      Kỳ lân kia lập tức lùi lại, vẻ hung hãn trong mắt lập tức biến mất, ngờ lộ ra sợ hãi cả run người lên. Lão già đầu lập tức bị rớt người xuống. Con thú Kỳ lân này kêu lên tiếng rồi phủ phục mặt đất, toàn thân run rẩy.

      Lão già áo xanh ở giữa trung, mặt thể nghi hoặc.

      - ... Ngươi nghĩ rằng tiên giới còn nữa ta thể trừng phạt được ngươi sao?

      áo trắng than , bàn tay ngọc cũng dừng lại mà tiếp tục hướng lão già áo xanh điểm cái.

      Cái điểm này vừa xuất ra tức lay động cả thiên địa. Lão già áo xanh sắc mặt tái nhợt, thân mình lập tức lui về phía sau, đồng thời hai tay liên điểm xuống, bốn thanh kiếm ảnh phía sau lập tức bay ra đứng chắn ở trước người.

      - Phanh.

      Hai tiếng nổ ra, hai kiếm ảnh lập tức tan vỡ. Lão già áo xanh sắc mặt đại biến, hai lời xoay người bước , tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền liền biến tại chỗ, lúc ra ở xa xa bên trong hư vô.

      Bên người áo trắng hư ảnh con kim long thứ tư càng thêm ngưng , dĩ nhiên đây là thời khắc cuối cùng.

      - ta cũng phải tiên nhân bình thường!! ta tự xưng là bản quân, chẳng lẽ là tiên quân... ...

      Lão già áo xanh nội tâm càng thêm kinh hãi, chỉ điểm cái liền hủy diệt hai bản thể kiếm ảnh của mình. Kể cả là Thiên Vận tử cũng làm được, như vậy làm sao sợ hãi được.

      - Thôi, hôm nay cùng lắm kiếm tiên lấy được ... A, đúng!!

      Lão già áo xanh thân mình lập tức dừng lại chút, mặt lộ ra vẻ trầm tư, quay đầu nhìn thoáng qua lại nơi mảnh phía xa.

      - Nếu là tiên quân, ta mạo phạm vào ta, với điều luật tiên giới năm đó đây là tội lớn phải diệt nguyên thần. Nhưng ta lại vẫn chưa giết ta ... Ta hiểu rồi, người này phải muốn giết ta mà là muốn dọa ta chạy !

      Lão già áo xanh ánh mắt chợt lóe lên, hai lời xoay người lại bay về phía mảnh . Vào lúc này, bay giữa trung, hai thanh kiếm ảnh phía sau lập tức ra, ở phía trước người hư ảnh kiếm từ hai hóa bốn, bốn hóa tám, gần như trong chớp mắt, trước người liền hóa ra hơn trăm kiếm ảnh.

      Nhanh chóng quay lại!

      Trong nháy mắt, quay trở lại bên trong mảnh .

      Bên trong mảnh này, tu sĩ bốn phía nhìn thấy dưới cái điểm tới của áo trắng, đường đường là Kiếm Tôn ngờ cũng địch lại, kinh sợ mà chạy mất. Đám người này dĩ nhiên hiểu rằng hôm nay có khả năng thu thập được kiếm tiên, vì thế đều lặng lẽ lui ra phía sau, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 324. Pháp thuật tiên ý thể che đậy người ngàn năm si tình.

      Nhưng đúng lúc này, lão già áo xanh quay trở lại!

      áo trắng vẻ mặt bình thường như trước, ánh mắt như mặt hồ chút gợn sóng. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua mi tâm của con kim long bên người, than tiếng, thân mình tiến về phía trước bước nghênh tiếp lão già áo xanh hò hét tiến đến.

      - Tiên quân, tại hạ muốn lãnh giáo lần để xem thực lực của tiên nhân rốt cuộc như thế nào!

      Thanh sam lão già hét lớn, kiếm quang trước người càng nhiều thêm, ầm ầm công kích về phía địch thủ.

      áo trắng tay phải vung lên về phía trước cái, trong tai chỉ nghe thấy tiếng các tiếng động liên tiếp bang bang từ xa xa truyền về giống như khai thiên ích(1) địa vậy.

      (1): mở trời mở đất.

      Hơn trăm kiếm ảnh kia lập tức giống như va chạm phải tấm huyền thiết cứng rắn, kiên cố, tất cả đều vỡ vụn. Lão già áo xanh kia sắc mặt lại đại biến, vội vàng lùi lại về sau, hai tay ngừng kết ấn phía trước người .

      đạo lại đạo quầng sáng phòng ngự xuất trước người, nhưng gần như mỗi cái xuất liền lập tức bị tan vỡ.

      Lão già lùi liên tiếp về phía sau, trán vã mồ hôi, hai tay càng nhanh hơn.

      - Phanh, phanh, phanh, phanh...

      Đến tận hơn ba trăm quầng sáng phòng ngự được lão già kết ấn xuất ra lúc này quầng sáng mới hết tan vỡ. Lão già sắc mặt tái nhợt, trong mắt có vẻ kinh hoảng mà là lộ ra vẻ hưng phấn.

      Bởi ràng nhận thấy áo trắng kia trong giây phút này người ban đầu như người bình thường lúc này xuất các tia tử khí tràn ra.

      - Tiên nhân, cũng thường thôi!

      cười ha hả, hai tay vỗ phía trước người cái, luồng ánh chớp điện quang xuất ở trong tay. Luồng điện quang này lóe lên cái ngờ hóa thành hình thanh kiếm được lão giả hai tay nắm chặt lấy, lập tức điện quang từ thanh kiếm này phát ra từng trận tiếng động ù ù giữa trung nhằm hướng áo trắng rít gào kéo tới.

      áo trắng thần sắc như trước như thường, nàng than . Đối mặt với điện quang của thanh kiếm bay nhanh tới, nàng lại nâng tay phải lên điểm về phía trước cái, chẳng qua lúc này đây thân thể của nàng lập tức tràn ra lượng lớn tử khí.

      - Đình nhi ... Để ta ra thôi, hơn hai ngàn năm tiên khí của ngươi nếu sử dụng toàn bộ sợ là cuộc đời này ngươi thể thức tỉnh lại!

      Từ thân mình của con kim long quay xung quanh nàng truyền ra thanh trầm thấp.

      - Trước khi thanh kiếm tiên thứ tư ngưng kết thành công ngươi thể ra được.

      Nàng hạ tay xuống lập tứ kiếm quang như tia chớp kia tan vỡ. Lão già áo xanh ngừng lùi lại về phía sau, lúc này chỉ cần kết xuất hơn hai trăm quầng sáng là hóa giải được công kích. Vẻ hưng phấn trong hai mắt càng nồng đậm.

      Đúng lúc này đàn kiếm cuối cùng từ hư xuyên qua bay đến dung nhập vào, tiếng kiếm ngân vang từ bên trong kim quang truyền ra, Kim long thứ tư được ngưng lại.

      áo trắng ánh mắt bình tĩnh, hai tay vừa động lập tức toàn bộ bốn con kim long xoay quanh trước người nàng. Bàn tay nàng điểm cái, kim quang bên ngoài con kim long vỡ ra lộ ở trong kiếm tiên có kiểu dáng cổ kính.

      Cái điểm tay này làm cho tử khí mặt áo trắng càng nặng thêm. Tiên khí hơn hai ngàn năm tích lũy dĩ nhiên được nàng sử dụng vào việc này. Nếu cần phải tích lại hơn nửa tiên lực để biến hồn cho Chu Dật dưới cái điểm tay này lão già áo xanh chắc chắn phải chết.

      - Kiếm hồn của Vũ kiếm thứ hai!

      Kiếm tiên cổ kia lập tức từ mũi kiếm lóe ra luồng sáng lấp lánh bằng nắm tay theo thân kiếm tiên bay ra. người áo trắng tử khí quá nặng, bàn tay nàng bắt lấy luồng sáng lấp lánh này rồi ném hướng về mi tâm có làn hắc vụ con kim long bên cạnh người.

      Mất luồng sáng kiếm tiên lập tức mất vẻ lóng lánh, từ giữa trung rớt xuống.

      Thanh kiếm này rơi xuống lập tức khiến ánh mắt toàn bộ tu sĩ bốn phía tập trung lại.

      Lão già áo xanh lại xông người lên. Lúc này hai tay kết thành ấn hạ xuống, sau khi ngưng tụ ra hư ảnh của mười đạo kiếm quang liền vung tay lên, kiếm quang lập tức bay ở trước người. Người này hét lớn tiếng bay nhanh tiến đến.

      Đúng lúc này bỗng nhiên thân ảnh từ trong đám đông xông ra, người này chính là người đàn ông trung niên mà đường từng đánh trận với Vương Lâm và Sất Hổ.

      Trong nháy mắt, ba tinh thạch màu máu ngưng tụ trước người bị thúc đẩy toàn bộ lực lượng hướng lão già áo xanh phóng tới.

      Lão già áo xanh nghiêng mắt nhìn thấy, lời nào, bàn tay to của vung lên hướng đến.

      - Huyết tinh sát khí, Bạo!

      Người đàn ông trung niên lập tức quát.

      - Phanh, phanh, phanh.

      Ba tiếng nổ lớn, huyết tinh lập tức nổ tung ra. Bên trong vụ nổ này ràng xuất cơn lốc xoáy cực lớn, phía trong là màu đen kịt. bàn tay to từ trong lốc xoáy ra nhằm vào lão già áo xanh chụp cái.

      - Thiên Vận tử, ngươi nếu ngăn trở ta đoạt kiếm khi trở lại Thiên Vận tinh, hai phái ta và ngươi máu đổ ngàn năm!

      Sau khi lão già áo xanh nhìn thấy bàn tay kia lập tức biến sắc quát.

      Đồng thời thân hình chợt lóe lên, né tránh bàn tay to nhằm áo trắng bay nhanh đến.

      Bàn tay kia đuổi theo sát phía sau tha đồng thời từ bên trong cơn lốc xoáy thanh tang thương truyền ra.

      - Lăng Thiên Hậu, Kiếm tiên phải có duyên mới lấy được. Ngươi nếu có thể đoạt lấy tất nhiên là có duyên.

      - Thiên Vận Tử!

      Thân hình Vương Lâm chấn động, mắt lộ ra tia sáng kì dị nhìn chằm chằm vào bàn tay lớn kia, trầm mặc .

      Lão già áo xanh sắc mặt trầm, nhanh như tia chớp, gần như trong chớp mắt liền theo làn kiếm quang tiến vào bên cạnh áo trắng, bàn tay to kia hướng về kiếm tiên có kiểu dáng cổ kính mới được ngưng kết kia chộp tới.

      Nhưng tại nháy mắt muốn bắt lấy, lập tức thân ảnh so với tia chớp còn muốn nhanh hơn mấy lần từ trong đám người xung quanh lao ra, chợt lóe cái đoạt lấy kiếm tiên có kiểu dáng cổ kính kia trước bước, cầm ở trong tay rồi lùi lại bay ra xa.

      - Ha ha, Lăng Thiên Hậu, bốn thanh kiếm tiên Thiên Mặc Tử ta tham, chỉ lấy thanh. Cáo từ!

      Thân ảnh này ràng chính là văn sĩ trung niên kia, người này so với lão già áo xanh sớm đến trước bước, trước giờ náu ở trong đám người, đến giờ phút này mới ra tay, chiêu liền đoạt lấy kiếm tiên.

      - Thiên Mặc Tử!! Ngươi dám đoạt đồ vật của ta. Thiên Mặc tinh của ngươi chờ Đại La Kiếm Tông ta diệt sát !

      Lão già áo xanh tức giận rống lên, tốc độ của Thiên Mặc Tử quá nhanh, tự nhận truy kích được nên chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương nhanh chóng rời xa.

      - Ha ha, Lăng Thiên lão nhi, trận quyết chiến giữa ngươi và ta thể tránh được. Lúc nào ta cũng hoan nghênh đại giá tới!

      Văn sĩ trung niên kia đối với lời uy hiếp của lão già áo xanh khẽ cười tiếng, tốc độ trở nên nhanh hơn, trong hư phía trước ngờ xuất hắc động, người này chui vào hắc động biến mất khỏi tiên giới về tới Thiên Mặc tinh của ,.

      - Tốc độ nhanh!!! So với Tinh la bàn của ta còn nhanh hơn gấp mấy lần!!

      Vương Lâm hít sâu, chỉ có thể nhìn thấy đám tàn ảnh.

      áo trắng xem ra cũng thèm liếc mắt cái, tay phải điểm kim long khác ở bên cạnh người. Kim long kia lập tức rên rỉ tiếng, kim quang tiêu tan hóa thành thanh kiếm tiên uốn lượn hình con rắn bay ở giữa trung.

      Lão già áo xanh ánh mắt chợt lóe lên, bàn tay to thuận thế hướng về phía trước chộp lấy. Lúc này phía sau , bàn tay to do Thiên Vận Tử biến ảo thành càng lúc càng đến gần.

      áo trắng thần sắc lạnh nhạt, tay phải điểm cái, lão già áo xanh hét lớn tiếng, nửa người phía có tiếng động kèn kẹt rồi tức khắc vỡ nát, trước ngực lập tức xuất dấu tay màu đen.

      Lão già phun ra ngụm tiên huyết nhưng tay phải vẫn giữ tốc độ đổi hướng về thanh kiếm tiên chộp tới.

      thân thể áo trắng tử khí dĩ nhiên nồng đậm tới cực điểm, ánh mắt nàng lộ ra tia bi ai, hạ giọng :

      - Ngươi muốn lấy kiếm này ta cho ngươi, nhưng kiếm hồn ta phải lấy!

      thanh tiên kiếm hình con rắn này trong nháy mắt lão già áo xanh bắt lấy, luồng ánh sáng lấp lánh dũng mãnh xuất bị áo trắng bắt lấy trong tay rồi hướng về phía mi tâm kim quang ấn cái.

      - Kiếm này thuộc ta!

      Lão già áo xanh cười ha hả chịu đựng đau đớn ở ngực ôm lấy thanh kiếm tiên hình con rắn, sau chút do dự liền lùi lại.

      Bàn tay to phía sau chộp tới lập tức lệch sang bên tránh ra, tiếp theo hề chộp tới mà lại lui lại ra phía sau bắt lấy Vương Lâm và Sất Hổ, hai người từng có tranh chấp với người đàn ông trung niên, nhanh chóng hướng về bên trong lốc xoáy biến mất.

      Ở thời khắc biến mất, trong lốc xoáy lại truyền ra thanh già nua của Thiên Vận Tử.

      - Lăng Thiên Hậu, ngươi đoạt được kiếm tiên chính là thiên ý, lão phu ngăn trở ngươi, tự giải quyết cho tốt...

      Lão già áo xanh cười ha hả, ánh mắt chợt lóe rồi dừng lại người áo trắng, trầm :

      - Công kích của ngươi càng lúc càng yếu, tiên chỉ này ngờ thể giết chết được lão phu. Xem ra ngươi là bề của tiên nhân, lão phu muốn giết ngươi bất quá kiếm hồn của hai thanh kiếm tiên còn lại ngươi cũng thể lấy được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :