Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 296: Chết trong trứng nước (1)


      Tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể tiến vào tiên giới, mỗi người đều thể xem thường! Vương Lâm lần nữa hiểu được điều này.

      Dưới bao phủ của Cấm Phiên, tốc độ Vương Lâm cực nhanh. Khoảng cách giữa và thanh sam tu sĩ nhanh chóng bị rút ngắn.

      Sắc mặt thanh sam tu sĩ trầm, lại vận dụng bí thuật biết tên kia tăng tốc. Tốc độ của lập tức nhanh lên mấy lần, rất nhanh tới trận pháp. bấm quyết, trận pháp liền xuất ở nơi đó. thở phào nhõm, muốn vào trận pháp. Mảnh vỡ tiên giới rất nhiều, tùy ý chọn mảnh mà truyền tống , đối phương hiển nhiên thể đuổi theo.

      - Đợi đó, lần này Đại La kiếm tông của chúng ta tới bốn người. Ta chỉ là người có tu vi thấp nhất. Đợi ta gọi sư huynh tới, song kiếm đánh tới, ngươi tuyệt đối thể rời khỏi cửa tiên giới!

      nở nụ cười lạnh.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, thân thể bỗng nhiên biến mất trong hắc vụ của Cấm Phiên, chẳng ai có thể phát ra điểm bất thường. Dù sao thần thức của thanh sam tu sĩ cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ mà thôi mà thần thức Vương Lâm tương đương Hóa Thần hậu kỳ.

      Tuy hai người có tu vi bằng nhau nhưng thần thức chênh lệch quá nhiều. Đó cũng là nguyên nhân vì sao người này vừa xuất , Vương Lâm lập tức phát ra. Mà người này phải bay lúc mới có thể phát Vương Lâm.

      Thanh sam tu sĩ bước vào bên trong trận pháp, quay đầu nhìn về đoàn hắc vụ từ xa bay nhanh tới, khóe miệng lên nụ cười lạnh.

      Nhưng đúng lúc này, đột nhiên thân ảnh Vương Lâm đột nhiên lại lên. vừa mới thân liền lập tức ném ra chiếc chuông.

      Sắc mặt thanh sam tu sĩ nọ lập tức tái nhợt. chẳng thể nào ngờ nổi đối phương lại có thể đuổi theo mình nhanh như vậy. Khi còn sửng sốt, chiếc chuông đón gió lớn lên, hóa thành chiếc chuông đồng lớn tới cả trượng, mạnh mẽ úp xuống, bắt lấy tu sĩ này.

      Lúc này tay phải Vương Lâm phất lên, Cấm Phiên liền rơi vào trong tay . Tay lại rung lên, chiếc chuông cũng như tu sĩ bên trong biến mất ngay lập tức, khi xuất nằm mặt đất.

      - Ngươi chạy thoát được!

      Vương lâm thanh bình thản, như với bản thân mình vậy.

      khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt ấn, đánh ra từng đạo pháp quyết tới chiếc chuông.

      Chiếc chuông đó liền chấn động, bên trong truyền tới loạt tiếng đinh đông. thanh này cũng tỏa ra ngoài nhiều lắm mà chủ yếu tập trung vào bên trong. Nhưng xen lẫn trong những tiếng đinh đông này lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

      lâu sau, chiếc chuông chấn động lại càng mãnh liệt. Trừ tiếng đinh đông ra còn nghe thấy thanh đánh phá, hiển nhiên là tham sam tu sĩ nọ cam tâm bị luyện hóa, dựa vào uy lực của bảo kiếm muốn phá vỡ bảo vật này từ bên trong.

      Vương Lâm hiểu sắc bén của bảo kiếm nọ. Chiếc chuông này có thể trụ được hay cũng . hừ tiếng, hai tay bắt quyết nhanh hơn. Theo từng đạo pháp quyết ngừng rơi vào chiếc chuông, tiếng chuông càng lúc càng lớn, tần suất càng ngày càng cao. Cùng lúc ấy thanh phản kích càng lúc càng .

      Chiếc chuông này là kiện pháp bảo của thượng cổ tu sĩ. Tác dụng của nó chính là bắt người, sau đó sử dụng pháp quyết tiến hành luyện hóa. Thậm chí là cả nguyên thần cũng có thể luyện hóa triệt để. Đương nhiên điều kiện vẫn phải phụ thuộc vào người bị luyện hóa. Nếu tu vi người bị luyện hóa quá cao chủ nhân rất có thể bị phản phệ.

      Hóa Thần kỳ tu sĩ sau khi hình thành nguyên thần, trừ phi bị vây công, nếu khi đấu pháp chọi , cho dù là thắng cũng rất khó có thể hoàn toàn giết chết đối phương. Chẳng qua nếu là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ ra tay phải chuyện chơi.

      Đương nhiên nếu suy yếu tới cực điểm lại là chuyện khác. Ví dụ như Mạnh Đà Tử năm đó là khi suy yếu tới cực điểm mới bị Vương Lâm hãm hại, chết dưới xương tay màu vàng của Cụ Phong Vương Giả.

      Cùng với những thủ ấn Vương Lâm đánh vào chiếc chuông, trong chuông vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó từ từ yếu dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Vương Lâm dừng tay mà tiếp tục luyện hóa lúc nữa, sau đó mới thu tay.

      Tay phải phất lên, chiếc chuông nhanh chóng thu lại, rơi vào trong tay , sau đó được thu vào túi trữ vật. Vương Lâm cũng nóng lòng mở chuông ra xem. Theo như nghĩ, thanh sam tu sĩ mặc dù chết nhưng nhất định trước khi chết còn muốn cắn trả.

      Đòn đánh trước khi chết của tu sĩ Hóa Thần kỳ cực kỳ đáng sợ. Với cẩn thận của Vương Lâm, làm sao có chuyện dễ dàng mạo hiểm mà mở ra xem chứ. đặt trong túi trữ vật, để cho chiếc chuông dùng khả năng luyện hóa của bản thân tiếp tục tiến hành trong mười ngày nửa tháng, thậm chí lâu hơn, khiến cho đòn cuối cùng trước khi chết của kể này phải chết trong trứng nước!

      Chiêu này của Vương Lâm phải là cực kỳ tuyệt diệu!

      đứng lên, Lôi Oa sớm được thu lại, hóa thành đồng quyển quay về nơi cổ tay. trầm ngâm chút, muốn tìm kiếm cẩn thận lại mảnh tiên giới này phen. Đúng lúc này Vương Lâm biến sắc, lập tức triển khai phòng hộ của Cấm Phiên, khoanh chân ngồi xuống, tay vỗ túi trữ vật, xuất ra vài viên đan dược bỏ vào miệng.

      Linh lực trong cơ thể lấy tốc độ cực nhanh, điên cuồng bị đồng quyển hấp thu, lúc lâu sau mới ngừng lại. Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, vừa uống thêm vài viên đan dược, lúc này mới bổ sung lại đầy đủ linh lực trong cơ thể.

      - Lúc đầu còn là ngày sáu lần, mấy hôm nay còn lại có bốn ngày lần. Lôi Oa tuy dùng tốt nhưng nuôi nó quá tiêu hao linh lực. Sau này phải chú ý chút, sớm vận chuyển linh lực nếu chiến đấu mà xuất tình huống này nguy hiểm.

      Vương Lâm lẩm bẩm.

      đứng lên, bay về phía cung điện. Ở đó sau khi tìm kiếm cẩn thận lần, thu hoạch được gì, Vương Lâm liền bay về phía xa tìm tiếp.

      Cái mảnh vỡ của tiên giới này, lớn lớn, cũng , gần như tương đương với Triệu quốc. Thần thức đảo qua, cơ bản là có thể bao trùm toàn bộ. Chẳng qua tiên khí thần thức thể dò xét được, trừ phi trong khoảng cách quá gần, nếu cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.

      khắp mảnh tiên giới này, Vương Lâm dùng tháng thời gian, rốt cục xem khắp lượt. Trừ khu cung điện gặp lúc đầu, cũng còn gặp bất cứ kiến trúc nào nữa.

      Khắp nơi mặt đất đều có thể bắt gặp những cái hố to, mơ hồ thể trận đại hạo kiếp giáng xuống chúng tiên năm đó.

      Đến hôm, Vương Lâm tới đỉnh núi nọ. Ngọn núi này tuy rằng rất cao nhưng hình dạng lại có chút cổ quái. Chuẩn xác mà , trông nó giống như chiếc khóa lớn vậy!

      Ngọn núi này được bảo tồn khá đầy đủ, chỉ có điều rất nhiều cây cối bên ngoài lúc này hoàn toàn khô héo mà chết. Vương Lâm vừa chạm tới, thân cây liền lập tức hóa thành tro bụi.

      Nhìn cây cối rậm rạp núi này, Vương Lâm cười khổ. Nếu những cây cối này chưa chết tốt biết bao. Những cái cây này đều có tuổi thọ ngàn năm, thậm chí có loại hơn vạn năm cũng biết chừng.

      Nếu lấy thứ gỗ này mà làm tượng gỗ, Vương Lâm tự tin rằng uy lực của tượng tăng lên gấp mấy lần, đáng tiếc....

      Vương Lâm có chút cam tâm. tìm kiếm từng nơi , cuối cùng xem xét toàn bộ cây cối núi, sau đó đành bất đắc dĩ thở dài.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 297: Chết trong trứng nước (2).


      đỉnh núi phát ra động phủ. Đại môn của động phủ này vỡ vụn, trong ngoài toàn tro bụi. Nơi đây cũng phải bí , Vương Lâm cũng chẳng trông đợi có thể phát ra động phủ chưa có người vào tìm kiếm.

      Động phủ lớn, chỉ có bảy tám gian thạch thất. Vương Lâm xem xét bên trong phen, thấy trống rỗng chẳng có vật gì, hẳn là trước đây có người tới dọn sạch .

      Trước khi tiến vào động phủ Vương Lâm cũng chuẩn bị tâm lý, cho nên tuy rằng thu hoạch được gì nhưng cũng ảnh hưởng tới tâm trạng . vào đây chủ yếu là muốn xem trong động phủ có chứa chút cấm chế bị tàn phá nào .

      muốn xem cấm chế của tiên nhân rốt cuộc là ra sao, nếu có thể tìm hiểu được chút đối với cảnh giới tổ hợp chín trăm chín mươi chín cấm chế của Cấm Phiên trợ giúp rất lớn.

      Sau khi cẩn thận xem xét, phát ra cơ hồ tất cả cấm chế đều tiêu tán trong thiên địa. Nhưng đây cũng phải là tuyệt đối. Trong gian thạch thất, Vương Lâm mừng rỡ phát tia cấm chế còn lưu lại.

      Cấm chế này cũng phải là rất mạnh, chỉ có tác dụng ngăn người khác vào phòng mà thôi. Lúc này tuy rằng bị giải khai nhưng thạch bích vẫn còn lưu lại tia khí tức. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, bắt đầu nghiên cứu.

      Cấm chế của tiên nhân có chút tương tự như thượng cổ cấm chế mà Vương Lâm nắm giữ. Chẳng qua về cấu tạo lại có chút bất đồng. thực tế cấm chế chính là trận pháp, chẳng qua so với trận pháp linh hoạt hơn mà thôi.

      Ba ngày sau Vương Lâm rời khỏi động phủ đó. tia cấm chế đó được nhớ trong lòng.

      Xuống khỏi ngọn núi, Vương Lâm chuẩn bị rời đột nhiên giật mình. Tất cả cây cối núi này cùng với xem xét cả đều hóa thành tro bụi.

      Nhưng tại tro bụi đó lại bay giữa trung, như có lực lượng thần kỳ khiến chúng chậm rãi di động vậy.

      Vương Lâm biểu gì, chậm rãi bay lên. Giữa trung, vừa bay vừa nhìn xuống, lập tức đôi mắt sững lại.

      Ở vị trí này nhìn xuống thấy tro bụi ngờ lại tạo thành hai chữ!

      - Cứu ta!

      Vương Lâm nhướng mày.

      Tro bụi này sau khi chậm rãi tiêu tán, Vương Lâm liền phát , ngọn núi này nhìn từ cao xuống trông càng giống như chiếc khóa. Mà động phủ kia lại chính là lỗ khóa.

      Vương Lâm trầm ngâm lúc, tiếp tục điều tra nữa. Nơi này hơi quỷ dị, muốn dò xét tới cùng.

      Trọng yếu nhất là Vương Lâm tin rằng mình phải là người đầu tiên nhìn thấy dị thường của ngọn núi này. Như vậy tại sao qua vô số năm mà ngọn núi này vẫn vậy. Vương Lâm càng chẳng muốn dò xét thêm. Thân thể chậm rãi lui lại, bay về phía xa.

      Cho dù nơi này có vị tiên bị khóa trụ, Vương Lâm cũng thể quản sống chết mà nảy lòng tham.

      Mấy ngày sau, Vương Lâm tìm tòi mảnh tiên giới này lần nữa, vẫn tìm ra tiên giới chi khí, vì vậy quyết định rời , tới mảnh vỡ khác xem xét.

      Trước khi , Vương Lâm nạp đầy linh lực vào Khu thú quyển. Sau đó nhớ tới thanh sam tu sĩ truyền tống tới đây, trầm mặc chút liền lấy ra chiếc chuông nọ.

      Phương pháp rời khỏi mảnh vỡ của tiên giới này Vương Lâm nắm , chính là bay lên cao mãi, tới khi đột phá giới hạn của thiên trở về dòng chảy phía trong cánh cửa tiên giới. Tiếp tục khi dòng chảy đó lại tiến vào mảnh vỡ nào đó của tiên giới.

      Nhưng phương pháp thanh sam tu sĩ xuất ở đây cực kỳ quỷ dị, ngờ lại là dùng phương thức truyền tống tới đây. Điều này khiến Vương Lâm khỏi có suy đoán lớn mật.

      vài tông phái xa xưa do nhiều lần tiến vào cánh cửa tiên giới nên kiến tạo ít truyền tống trận, có thể để cho môn hạ tới những mảnh vỡ này tìm kiếm.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ném chiếc chuông trong tay về phía trước, đồng thời đánh ra vào đạo thủ quyết, luyện hóa lần nữa. Hai ngày sau, Vương Lâm tính rằng tu sĩ Hóa Thần kỳ này dù có liều mạng phản kích lúc sắp chết cũng bị luyện hóa hoàn toàn.

      Nghĩ vậy phất tay phải, chiếc chuông lập tức hóa lớn, sau đó ầm tiếng, đáy chuông tỏa ra khí bảy màu, chậm rãi mở ra.

      Chỉ thấy bên trong còn lại chiếc túi trữ vật và thanh bảo kiếm. Chẳng qua trong nháy mắt khi mở ra, bảo kiếm nọ reo vang tiếng. đạo kiếm khí to như cánh tay ầm ầm phóng tới.

      Vương Lâm cười lạnh, điểm cái. Kiếm khí liền tiêu tán. Bên trong truyền ra tiếng kêu cam tâm. Cỗ nguyên thần lực còn sót lại cũng biến mất.

      Hóa ra nguyên thần của thanh sam tu sĩ trước khi chết liền nấp trong kiếm, chuẩn bị đánh đòn cuối cùng. Nhưng thời gian trôi qua, chậm rãi bị luyện hóa, nguyên thần dần dần trụ nổi. kích trước khi chết này bị Vương Lâm hóa giải nhàng, chết trong trứng nước!

      Thần thức Vương Lâm lướt qua thanh bảo kiếm cổ phác này, nhất thời động dung, sau đó lộ vẻ mừng rỡ vô cùng. hít sâu hơi, thận trọng thu thanh bảo kiếm này vào túi trữ vật.

      Bảo kiếm này uy lực cực lớn, điểm đó Vương Lâm sớm biết. Nhưng ngờ được rằng cấu tạo của nó so với Cấm Phiên tuy khác nhau mà lại có cùng công hiệu. Bên trong kiếm khắc họa vô số cấm chế. Những cấm chế này đều mang thuộc tính công kích, do vậy bảo kiếm này mới mạnh mẽ tới vậy.

      Vương Lâm xem qua chút thấy rằng những cấm chế công kích ở bên trong bảo kiếm tuyệt đại bộ phận trước đây chưa từng gặp. Cứ ba cái cấm chế tạo thành tổ, tổng cộng có ba trăm tổ.

      Những cấm chế này hiển nhiên thể tìm hiểu trong thời gian ngắn được. Vương Lâm đành nén ý niệm lập tức nghiên cứu lại, sau đó cầm lấy túi trữ vật của thanh sam tu sĩ.

      Thần thức đảo qua bên trong túi, mặt lại lần nữa lộ vẻ cổ quái.

      - Tại tiên giới, giết người đoạt bảo quả là hấp dẫn quá!

      lúc lâu sau, Vương Lâm thở dài .

      Trong túi trữ vật chỉ có ba loại vật phẩm, trong đó cái ngọc giản, cái Vu hồi đỉnh và cuối cùng là cực phẩm linh thạch. Chẳng qua số lượng cực phẩm linh thạch rất lớn, hơn mấy trăm viên.

      Mấy trăm viên cực phẩm linh thạch, mặc dù định lực của Vương Lâm rất lớn cũng khỏi kinh ngạc. Theo tiềm thức nhìn bốn phía xung quanh, lập tức khỏi mỉm cười tự giễu.

      - Xem ra định lực của mình vẫn còn đủ rồi.

      Thực ra cũng khó trách được Vương Lâm. Dù sao khi ở Chu Tước tinh, cực phẩm linh thạch cực kỳ hiếm thấy. thực tế ngay cả tại Đại La phái ở tu chân tinh, cực phẩm linh thạch cũng nhiều. Chẳng qua Đại La phái là đại phái ngàn năm, hiển nhiên cũng có ít để dành.

      Sau khi xem xong ngọc giản, Vương Lâm hoàn toàn hiểu mọi chuyện.

      Đại La phái tại tiên giới trải qua nhiều lần ra vào tìm được tổng cộng ba mươi bảy mảnh vỡ của tiên giới. Hơn nữa ba mươi bảy mảnh này trong mảnh nào cũng bố trí truyền tống trận bí mật.

      Chẳng qua truyền tống trận dù sao cũng sử dụng bên trong tiên giới, linh thạch tầm thường thể dùng được, chỉ có thể sử dụng cực phẩm linh thạch. Đó cũng là nguyên nhân vì sao bên trong túi trữ vật của thanh sam tu sĩ lại có nhiều cực phẩm linh thạch như vậy.

      Cũng nhờ vậy, Vương Lâm biết rằng những tu sĩ tiến vào nhiều lần đều như Đại La phái, có truyền tống trận. Chỉ có những người lần đầu tới đây hoặc những tu sĩ độc hành mới lựa chọn cách sau khi bay lên rồi từ bên trong dòng chảy vào.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 298. Ảo ảnh


      Ánh mắt Vương Lâm sáng lên. cầm Vu hồi đỉnh lên. Cái đỉnh này này chắc là sử dụng bên trong tu chân tinh. Nếu mình sử dụng thứ này biết về Chu Tước tinh hay Đại La phái nhỉ?


      Vương Lâm trầm ngâm chút, sau đó cất Vu hồi đỉnh đó , để riêng với Vu hồi đỉnh của ra. Nếu chẳng may đến lúc sử dụng lại lấy sai, bay về Đại La phái quá nguy hiểm rồi.


      Sau đó Vương Lâm cầm ngọc giản trong tay ném tới. Thần niệm vừa động, ngọc giản liền lóe lên quang mang. tòa pháp trận chậm rãi ra giữa trung. trận pháp có hai điểm lõm vào, hiển nhiên là nơi để đặt linh thạch.


      Vương Lâm lời, xuất ra hai viên cực phẩm linh thạch, vung tay cái. Linh thạch rơi vào đúng vị trí. Tiếp theo đó, trận pháp liền vận chuyển. Quang mang ngọc giản ngày càng sáng, bên lên tấm bản đồ mờ ảo.


      Hình ảnh này Vương Lâm xa lạ gì. Nó chính là thứ mà trong quá trình tiến vào tiên giới, tu sĩ đều nhìn thấy, trông như tấm gương lớn vỡ vụn.


      bức họa này có vô số điểm màu xám , lại có ba mươi bảy điểm sáng ngời, đối lập với những điểm sáng kia.


      Vương Lâm nhìn hình ảnh này, trong đầu nhớ lại khi mình từ trong dòng chảy hạ xuống mảnh vỡ của tiên giới này. Ánh mắt sáng lên, tìm được vị trí của bản thân.


      Tay phải điểm lên vị trí mảnh vỡ, nhất thời toàn bộ bức họa biến mất. Trận pháp mở ra toàn bộ, sau đó thân thể Vương Lâm liền biến mất giữa trung.


      Bên bờ mảnh tiên giới, nơi này bị cuồng phong tàn phá, phía chân trời có khe nứt lớn. Từng trận hàn phong điên cuồng rít gào. Cả thế giới dường như bị bao phủ dưới uy năng của nó.


      Nơi này chẳng có núi non, chỉ có mảnh sa mạc tồn tại. Vốn hàng ngàn năm trước nơi này cũng có núi non sông nước, nhưng sau khi trải qua kiếp nạn, Huyền Phong kiếm tiên - chí bảo của vị tiên nhân bị đánh rơi ở đây, cắt gian, hình thành cái khe gian này.


      Về phần thanh kiếm này, sau khi phá cắt gian khắc liền vỡ tan, hóa thành làn gió bạo ngược, vô cùng vô tận thổi vào phiến thiên địa này.


      Lúc này bầu trời đầy bạo ngược này, xuất tòa pháp trận. Ánh sáng của pháp trận lóe lên, hình thành tấm màn bảo vệ, ngăn cách làn gió ở bên ngoài. Chẳng qua màn bảo vệ này nhanh chóng chấn động kịch liệt, xem chừng tùy thời có thể bị nghiền nát.


      Thân ảnh Vương Lâm xuất bên trong trận pháp. ngưng thần nhìn bốn phía lượt, lập tức nhíu mày. Nơi này so với mảnh vỡ vừa nãy quả là kém xa. Mảnh vỡ trước kia còn bị phá hủy chút ít, nhưng mảnh trước mắt này bị phá hủy hoàn toàn.


      Theo lý mà , nơi như thế này Đại La phái sao lại thiết lập truyền tống trận chứ. Vương Lâm trầm ngâm chút, mắt thấy màn bảo vệ chớp động ngày càng kịch liệt, thân thể liền nhoáng lên, từ trong trận pháp lao ra.


      Trong nháy mắt vừa ra khỏi, Vương Lâm liền cảm thấy thân thể như bị đao cắt. Trận pháp sau lưng lúc này chậm rãi biến mất, dùng phương pháp đặc thù, .


      Trong thiên địa bây giờ chỉ còn tiếng gió rít gào, dường như bốn xung quanh có vô số nhân ảnh gào khóc ngừng. Loại cảm giác này tăng dần trong thân thể Vương Lâm, càng ngày càng ràng.


      hạ xuống dưới mặt cát được khắc, đột nhiên trong lòng bỗng sinh cảnh giác, quay vụt nhìn lại phía sau. Chỉ thấy phía sau lúc này, giữa cuồng phong gào thét, xuất loạt bóng đen.


      Trong lòng Vương Lâm cả kinh. nhìn thấy những bóng đen này nhưng thần thức lại phát bất cứ điều gì. thêm lời, vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên liền xuất tay.


      Lúc này bóng đen kia dần dần trở nên ràng. Sắc mặt Vương Lâm liền trở nên cổ quái. Hóa ra những nhân ảnh đó lại là những nữ tử thiên kiều bách mị.


      Những nữ tử này mặc y phục bảy màu rực rỡ. Phía sau các nàng là đội đồng tử, tay bưng mâm đó đặt vô số tiên quả, rượu ngon.


      Những người này vừa cười vừa , hướng về phía Vương Lâm tới.


      Vương Lâm nhướng mày. chỉ thấy những người này cười , nhưng điều quỷ dị chính là lại nghe thấy bất cứ thanh nào.


      Đám người này tiến tới càng ngày càng gần. Ánh mắt Vương Lâm sững lại. nhận thấy bầu trời phía những người này cũng xuất vài bóng đen. Những bóng đen này chậm rãi ra, là những thanh niên. Những người này chân đạp mây lành, bay theo đội ngũ như bảo vệ cho đội ngũ kia vậy, ánh mắt quét khắp bốn phía.


      Vương Lâm hít sâu hơi, thu hồi Cấm Phiên. Thân ảnh những người đó tiền gần nhưng Vương Lâm hề né tránh, tùy ý để họ qua bên người .


      Trong đó có đồng tử đột nhiên xuyên qua người Vương Lâm.


      Mãi cho tới khi đội ngũ này ra xa, Vương Lâm cười khổ. vừa nãy phát đó phải là người mà là ảo ảnh mà thôi.


      Như vậy mảnh vỡ của tiên giới này có lực lượng kỳ dị, có thể tạo thành ảo ảnh của số hình ảnh ở tiên giới năm xưa.


      Vương Lâm nhìn những người kia xa dần, trong nội tâm có chút cảm khái. Những người này năm xưa giờ trôi theo làn gió, chỉ còn lưu lại chút ảo ảnh này mà thôi.


      Năm đó tiên giới rốt cục xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị hủy diệt tới mức này?


      Nghi vấn này lại khiến trái tim Vương Lâm đập mạnh. trầm mặc nhìn ảo ảnh phía xa xa.


      Những người này càng càng xa. lúc sau mới dừng lại. Vương Lâm ở phía sau bọn họ, nhìn kỹ mới phát ra, nơi những người này dừng lại, ảo ảnh lại thay đổi. cung điện nguy nga tráng lệ ra, bên trong rất nhiều bàn tiệc, đặt đầy rượu ngon tiên quả.


      Ngồi ở những cái bàn này là vài vị tiên phong đạo cốt. Họ khi cười, khi phất tay, pháp thuật từ ngón tay họ bay ra, dường như muốn chứng minh điều gì đó.


      Vương Lâm nhìn cảnh trước mắt, lập tức nhìn những pháp thuật mà những vị tiên phong đạo cốt này chớp mắt. hít sâu hơi. Những người này căn bản cần dùng bất cứ pháp quyết gì, mọi pháp thuật đều chỉ tay là xuất , vô cùng tự nhiên, vận dụng lực lượng trong thiên địa hoàn toàn như ý.


      Lúc này người trong số đó đứng lên, mặt lộ vẻ tức giận, chỉ vào mặt người khác, lớn tiếng vài câu, sau đó giơ tay lên. lôi cầu màu tím xuất . Người này chỉ tay vào lôi cầu, ném thẳng lên trời. Lôi cầu này lập tức tung bay ra khỏi đại điện, thẳng về phía trời cao.


      Ánh mắt Vương Lâm cũng nhìn theo lôi cầu. Nhưng đột nhiên ảo ảnh có trời đẹp nắng vàng, tiên hạc bay múa bỗng xuất dị biến. tia chớp màu đen xẹt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh hóa thành nắm đấm lớn, đánh mạnh lên lôi cầu nọ.


      Lôi cầu lập tức vỡ tan, nắm đấm kia vẫn dừng lại mà tiếp tục đánh xuống.


      Mọi người trong cung điện sắc mặt đều đại biến. Trong đó có hai người phản ứng cực nhanh bay ra khỏi cung điện xem xét. Lúc này bàn tay do tia chớp hóa thành kia đánh xuống.


      Chỉ quyền! Thân thể tất cả tiên nhân đều bị đánh nát, cả cung điện sụp đổ, hóa thành tro bụi. Chỉ có hai người bay ra trước tiên, thân thể lóe lên ánh sáng bảy màu, chặn nắm tay đó lại.


      Sắc mặt hai người đó tái nhợt, đúng lúc này, đạo kiếm quang màu lam từ trong hư ở phía chân trời phá mà tới, xẻ ra khe hở gian lớn. Từng đám hắc khí từ trong khe hở đó tuôn ra.


      Ngay sau đó, bàn tay lớn từ bầu trời bỗng huyễn hóa ra, nhàng nắm lấy bảo kiếm kia, vuốt cái. Bảo kiếm này chỉ bị vuốt vỡ nát, hóa thành vài điểm lam mang, biến mất trong khe gian. Tuy nhiên trong lam mang, vỏ kiếm lại vỡ nát mà theo lỗ hổng gian bay .


      Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bàn tay vừa bóp nát tiên kiếm kia lật lại, ấn xuống phía dưới. Mặt đất liền rung chuyển. Từ trong bàn tay chợt bay ra đạo ngân quang. Đạo ngân quang này từ trời giáng xuống, phóng vọt tới.


      Vương Lâm đắm chìm trong huyễn tượng, tâm thần kịch chấn. Trong khoảnh khắc khi ngân quang xuất , trong lòng dâng lên tia cảm giác, biến sắc, tay phải nhanh chóng vung lên. Khu thú quyển bay ra, hóa thành con Lôi Oa, phun ra quả lôi cầu, đánh thẳng vào ngân quang.


      loạt tiếng ầm ầm vang lên khắp thiên địa. Lôi Oa gầm tiếng, lùi lại mấy trăm trượng. Vương Lâm sắc mặt trầm, thân thể bay lên, đạp lên đầu Lôi Oa, ngẩng đầu nhìn nữ tử phía sau ngân quang.


      - Hồng Điệp!


      Vương Lâm gằn từng chữ.


      Vừa rồi đắm chìm trong huyễn tượng, nữ tử này biết xuất khi nào, ngờ lại chẳng lời đánh lén . Nếu phải thần thức Vương Lâm đạt tới Hóa Thần hậu kỳ hẳn cho rằng cho rằng ngân quang đó là ảo ảnh, cuối cùng bị nữ nhân này giết chết ngay tức khắc.


      Khuôn mặt Hồng Điệp lạnh như băng, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh, bình thản nhìn Vương Lâm, chậm rãi :


      - Ngươi quả nhiên biết ta. , ngươi rốt cục là ai?


      Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, cười :


      - Thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, có ai mà biết chứ.




      Thần sắc Hồng Điệp đổi, lạnh nhạt :


      - sao? Như vậy hôm nay ngươi lưu lại đây !


      Vừa , nữ nhân này vừa giơ tay phải lên. Chỉ thấy đạo ngân quang lóe lên trong tay nàng. Nàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 299. Chiến Hồng Điệp


      Vương Lâm cười ha hả, ánh mắt lóe sáng, :

      - Nghe Hồng Điệp nương trong vòng trăm năm tu luyện từ phàm nhân tới Hóa Thần hậu kỳ. Trăm năm mặc dù ngắn nhưng đối với phàm nhân là cả cuộc đời. biết cha mẹ ngươi có còn khỏe mạnh hay ?

      Hồng Điệp nhướng mày, ngân quang trong tay vung lên. Trong nháy mắt bầu trời tràn ngập ngân mang, hướng tới Vương Lâm.

      Vương Lâm vỗ lên Lôi Oa. Lôi Oa liền ưỡn bụng phun ra lôi cầu. Lôi cầu này còn ở giữa trung, Vương Lâm quát khẽ tiếng:

      - Bạo!

      Lập tức lôi cầu liền tự bạo, hóa thành vô số đạo lôi điện, va chạm với ngân quang. Sau khi chặn đòn đó, Vương Lâm liền lập tức lui lại, bay về phía xa.

      Về phần Lôi Oa sau khi phun lôi cầu xong, lập tức cũng thối lui theo Vương Lâm.

      - Hồng Điệp. biết cha mẹ ngươi ngoài ngươi còn có con nào khác hay ? Nếu có chẳng phải là có người đưa tang hay sao. Trong ba điều bất hiếu, đây là điều thứ nhất!

      Vừa rút lui, Vương Lâm vừa cao giọng .

      Đôi mày Hồng Điệp nhíu lại, lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm ngày càng xa dần, sau đó phóng vút theo. Đồng thời nàng vung tay phải lên, thanh phi kiếm xuất đỉnh đầu. Ngón tay điểm cái, thanh kiếm liền hóa thành đạo cầu vồng, tốc độ cực nhanh phóng .

      Thanh phi kiếm này mang theo cỗ ý cảnh tràn ngập vô tình. Những nơi nó qua, bốn phía xung quanh đều mơ hồ xuất vô số bông tuyết, chầm chậm rơi xuống.

      Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, chợt vỗ lên túi trữ vật. Cấm Phiên ra trong tay, bốn phía lập tức tràn ngập hắc vụ. Cùng lúc đó, từng đạo cấm khí từ trong hắc vụ gào thét lao ra, hóa thành những đầu ác long, nhằm vào phi kiếm.

      Sau đó thân thể Vương Lâm chẳng những lùi lại mà lập tức biến mất trong hắc vụ. Khi xuất là ở phía sau Hồng Điệp hơn mười trượng. Hai tay bắt quyết, nhất thời tia linh lực từ trong cơ thể tỏa ra, hình thành phía trước dòng khí lưu.

      Ý cảnh sinh tử trong thời khắc này từ trong dòng khí lưu tỏa ra.

      Hồng Điệp lại nhăn mày, hừ lạnh :

      - biết sống chết!

      xong tay phải nàng giơ lên, hung hăng chụp về phía trước cái. Nhất thời năm đạo khí băng hàn từ đầu ngón tay phóng ra, giữa trung chợt hóa thành năm ngọn núi tuyết, ầm ầm đánh xuống.

      - Tuyết này sinh ra trời, chết nơi mặt đất!

      Dưới vận chuyển của dòng chảy, ánh mắt Vương Lâm vô cùng bình tĩnh. Tuy rằng đối phương là Hóa Thần hậu kỳ, nhưng nếu muốn giết mình mình vẫn có thể đấu trận!

      Dòng chảy mang ý cảnh sinh tử lập tức hóa lớn. Năm ngọn núi tuyết nọ trong nháy mắt phủ xuống liền lập tức tan biến, cuối cùng khi rơi vào trong dòng chảy còn nửa.

      Trong khoảnh khắc khi núi tuyết chạm vào dòng chảy, tia ý cảnh vô tình ầm ầm tiến vào trong cơ thể Vương Lâm. Sắc mặt lập tức tái nhợt, phun ngụm máu tươi. Ngụm máu này vừa phun ra liền hóa thành khối băng.

      Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể như bị bao phủ giữa đất trời băng giá. Trong đầu nhớ lại cha mẹ thân nhân, đột nhiên lại có cảm giác thoải mái. Nội tâm Vương Lâm loạn. biết khi toàn bộ thân tình trong ký ức của mình toàn bộ đều tiêu tan, bị cỗ ý cảnh vô tình này ảnh hưởng từ đó về sau trở thành kẻ biết gì ngoài giết chóc. Hơn nữa sinh tử của hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ cho mầm mống ý cảnh này - Hồng Điệp.

      Ý cảnh sinh tử lập tức vận chuyển trong cơ thể. Tất cả những ký ức khi còn là phàm nhân, sinh tử của cha mẹ đều ngưng tụ trong tim .

      Nương theo tỉnh táo trong nháy mắt, Vương Lâm quát to:

      - Trăm năm thời gian là cả đời phàm nhân. Cha mẹ chí thân, sao có thể mặc cho thiên đạo hủy diệt. Hồng Điệp, cha mẹ ngươi dù có tiến vào luân hồi cũng vẫn luôn theo sau ngươi! Ngươi có dám nhìn lại hay ?

      Thần sắc Hồng Điệp vẫn như cũ nhưng Vương Lâm ràng cảm nhận được ý cảnh vô tình khẽ buông lỏng.

      Sinh tử ý cảnh của lập tức điên cuồng vận chuyển, cùng lúc đó biến mất tại chỗ, khi xuất Lôi Oa cách đó mấy trăm trượng, nhanh chóng bỏ chạy.

      Cấm Phiên vẫn được cầm ở tay, sau khi rung lên, bên trong bay ra hơn trăm đầu ác long do cấm khí hóa thành, đánh về phía Hồng Điệp.

      Vương Lâm mất lúc, cuối cùng cũng bức được tia ý cảnh vô tình kia ra khỏi cơ thể, toàn thân thư sướng, còn trở ngại. Lúc này sắc mặt trở nên trầm. Vừa rồi quả quá nguy hiểm, nếu chỉ hơi lơ là chắc hẳn liền bị đầu nhập luân hồi, chẳng còn tư cách đối nghịch thiên đạo.

      - Ý cảnh của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ quả nhiên cường đại!

      Vương Lâm hít sâu hơi. thực tế từ khi Hồng Điệp đánh lén khắc, Vương Lâm và nàng bắt đầu giao chiến.

      Vương Lâm thấy Băng Thanh Quyết này ràng khi tu luyện phải đem toàn bộ tình cảm của mình nghiền nát, luyện hóa tất cả, cuối cùng khiến bản thân đạt tới trạng thái lòng như băng đá, lạnh lùng trong suốt.

      Đó chính là trái tim Hồng Điệp!

      Từ năm đó chứng kiến Băng Thanh Quyết này, Vương Lâm vẫn tự hỏi, nữ tử Hồng Điệp chỉ tu luyện trăm năm, cho dù thiên tư cực kỳ xuất chúng nhưng phương diện khác mà , ắt hẳn phải có sơ hở thể xóa nhòa.

      Năm tháng tu luyện dài, cho dù đạo tâm có kiên định cũng thể so với những lão quái tu luyện mấy trăm năm. Hơn nữa trong thời gian trăm năm, tất cả tình cảm của nữ tử này đối với thế tục thể hoàn toàn diệt hết được.

      Cho nên Vương Lâm về chuyện cha mẹ, mục đích là để gợi lại tia ký ức của nữ tử này, dựa vào đó mà phá hủy đạo tâm của nàng. Chỉ có như vậy mới có cơ hội chiến thắng.

      Nhưng phải đạo tâm của nữ tử này cũng rất kiên định, bị ngôn ngữ của Vương Lâm mấy lần kích thích đều sơ hở nửa điểm. Mãi cho tới khi dưới ý cảnh sinh tử của Vương Lâm, nữ tử này chợt chững lại, Vương Lâm biết, lời của mình thành công rồi.

      Tuy nhiều, hiệu quả cũng ràng nhưng gieo hạt giống trong lòng nữ tử này. Chỉ cần hạt giống này bị diệt, nữ tử này thể Biến.

      Vương Lâm hít sâu hơi. biết với thiên tư của Hồng Điệp, hạt giống này tất nhiên thể tồn tại lâu. Nhưng nếu mình kích thích nhiều hơn, chứng minh được ý cảnh sinh tử của mình mới là đại đạo, ý cảnh vô tình chưa phải là chân chính vô tình, vậy nữ tử này chẳng còn gì đáng sợ nữa.

      Hồng Điệp đối với mấy đầu ác long do cấm khí hóa thành thèm để ý. Trong nháy mắt khi chúng đánh tới, nguyên thần trong cơ thể nàng lập tức xuất khiếu, hai tay phất lên. đạo sóng gợn màu lam khuếch tán ra trong nháy mắt. Tất cả cấm khí đều hóa thành tượng băng, từ giữa trung rơi xuống.

      Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm bỏ chạy phía xa, ánh mắt càng lạnh lùng. Mục đích của người này nàng liếc mắt cái là hiểu hết. Vốn dĩ lời của thể chấn động đạo tâm của mình, chẳng ngờ ý cảnh của lại cực kỳ quỷ dị, có thể sinh ra tia cảm ngộ thiên đạo luân hồi.

      Trong khoảnh khắc khi năm ngọn núi tuyết đánh vào dòng chảy, nàng ràng cảm nhận được ý cảnh sinh tử này, trong đầu ngờ lại lên tia ký ức. Tuy rằng tia ký ức đó lập tức bị nàng xua tan nhưng người này lại thêm, nhất là câu "dù tiến vào luân hồi, cha mẹ ngươi vẫn theo sau ngươi!"

      Lời này vừa ra, ký ức trong đầu Hồng Điệp mơ hồ có chút tán loạn, khỏi bị dừng lại chút. Tuy rằng lập tức bị nàng diệt trừ nhưng cũng mất cơ hội giết chết đối phương.

      - Chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, lại dám có ý này, muốn phá hủy đạo tâm của ta. Người này tuyệt đối thể lưu!

      Ánh mắt Hồng Điệp phát lạnh, sau khi khôi phục bình thường liền đuổi theo Vương Lâm.

      Vương Lâm vừa bỏ chạy, tay phải chụp cái, thu lại Lôi Oa. Nhưng phương pháp na di của Hóa Thần hậu kỳ Hóa Thần sơ kỳ thể so sánh được. chưa chạy được bao xa, phía sau truyền tới tia khí băng hàn.

      Vương Lâm hít sâu hơi, muốn chạy trốn. Nhưng đột nhiên trong đầu hoàn toàn sáng tỏ, ngờ lại nhớ tới chưởng ấn trong cung điện ở mảnh vỡ tiên giới kia.

      cũng từng thử qua vài lần nhưng đều thất bại.

      Giờ phút này trong lúc bỏ chạy, chưởng ấn kia lại lên ngày càng ràng trong đầu . Dần dần nghĩ tới bàn tay sau khi bóp nát tiên kiếm, lại đánh chưởng xuống đất trong huyễn tượng vừa gặp kia.

      chưởng trong huyễn tượng này, trong đầu nhanh chóng kết hợp cùng chưởng ấn nơi cung điện, tâm linh sáng tỏ, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên bay lên , hướng thẳng lên cao.

      Hồng Điệp đuổi theo cười lạnh tiếng, thầm nghĩ dù ngươi có chạy tới hay bay lên cũng thể nào tránh được kiếp nạn này!

      Vương Lâm ở cao, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn về mặt đất, trong đầu dường như có chút cảm ngộ, tay phải bất tri bất giác vươn ra, đánh xuống phía dưới cái.

      Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, các loại khí kỳ dị từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại. Bên dưới Vương Lâm ngờ hình thành chưởng ấn cự đại, đánh thẳng về phía Hồng Điệp.

      Lần đầu tiên sắc mặt Hồng Điệp đại biến! Nàng muốn lui về, nhưng chưởng ấn này quá lớn, trong nháy mắt đánh tới, xuyên thẳng qua cơ thể Hồng Điệp. Sau khi đánh lên mặt đất, từng đợt sóng xunh kích ầm ầm tỏa ra.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 300. Tiên ngọc

      Nàng nhất thời ngẩn ra, cảm thụ lại thân thể, phát có bất cứ điều gì bất thường. Nàng ngờ được, chưởng vừa rồi của Vương Lâm chỉ là trong nhất thời đột nhiên có cảm ngộ, chỉ mới đạt được bề ngoài, còn chưa có lực công kích gì hết.

      Sau khi xuất ra chưởng này, linh lực toàn thân Vương Lâm nhất thời tiêu tán toàn bộ. May mà do chịu ảnh hưởng của khu thú quyển nên quen thuộc với tình trạng này, lập tức uống đan dược, sau đó đợi đan dược hoàn toàn phát huy tác dụng tung ngọc giản, mở trận pháp, tùy ý chọn mảnh vỡ của tiên giới, biến mất.

      Khi Hồng Diệp ngẩng đầu lên thân ảnh Vương Lâm biến mất. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo.

      - Có truyền tống trận, xem ra thân phận người này tuyệt đối tầm thường. Hơn nữa đạo pháp của phi phàm, vừa tỉ mỉ lại vừa lớn mật, pháp bảo lại nhiều vô số, hẳn phải là tinh đệ tử được ngũ cấp tu chân quốc ở Chu Tước tinh toàn lực bồi dưỡng.....

      Ánh mắt Hồng Diệp lóe lên, trầm mặc chút, sau đó xoay người bay về phía xa, tìm kiếm khí tiên giới.

      Vương Lâm lúc này tới mảnh vỡ tiên giới khác, chưa kịp xem xét kỹ mà chọn bừa cái nên khi tới đây khỏi ngẩn người. Nơi này giống như thế giới của lửa vậy, khắp nơi mặt đất đều là nham thạch nóng chảy đỏ sậm, thỉnh thoảng lại có bọt khí nổi lên, vỡ tung, tỏa ra mùi hăng hắc.

      Bầu trời là mảnh tối đen, thỉnh thoảng lại xuất những khe nứt gian.

      Vương Lâm đứng giữa trung. nhìn bốn phía chút. Mảnh tiên giới này hiển nhiên như hai mảnh trước. Chính xác mà nơi này tùy thời có thể tan vỡ. Nhất là bầu trời thỉnh thoảng lại xuất khe nứt gian, như những miệng ác ma muốn cắn nuốt người, khiến cho người ta kinh hãi.

      Vương Lâm nhướng mày. đoán nổi vì sao truyền tống trận của Đại La phái lại được kiến tạo ở địa phương hiểm ác thế này. Chẳng lẽ càng trong hoàn cảnh ác liệt khí của tiên giới lại càng nhiều sao.

      Vừa tự hỏi, Vương Lâm vừa bay ra khỏi trận pháp. Thần thức của tản ra, tận lực né tránh các khe gian, từ từ bay xuống. Đoạn đường này cũng bình an vô , nhưng ngay khi Vương Lâm chỉ còn cách mặt đất tới trăm trượng đột nhiên cái khe gian thình lình ra ngay bên cạnh .

      Vương Lâm vô cùng kinh hãi. Thần thức của hề phát bất cứ thứ gì. Bhưng dù sao cũng còn phải là kẻ mới tập tễnh tu chân, phản ứng cực nhanh, hầu như ngay trong nháy mắt lúc cái khe xuất , cả người dời sang bên cạnh vài trượng.

      Cái khe kia xuất nhanh, biến mất cũng chóng, dường như vừa xuất lập tức biến mất.

      Trán Vương Lâm toát mồ hôi lạnh. cúi đầu nhìn quần áo bên trái mình có chỗ bị thôn phệ, biến mất hoàn toàn.

      cẩn thận nhìn bốn phía. Giờ phút này mảnh tiên giới này đối với Vương Lâm nguy hiểm chẳng khác nào khi ở chỗ của cổ thần.

      xuất của những cái khe gian này quá mức kỳ dị, căn bản là thể sớm phát được. Vương Lâm trầm mặc chút, cẩn cẩn thận thận. phải mất thời gian nén nhang mới thành công hạ xuống được mặt đất.

      Độ an toàn tương đối của nơi này cũng cao. Chưa tới khe gian, mặt đất đầy nham thạch nóng chảy, lan tràn khắp nơi. Nhưng Vương Lâm tuy cẩn thận nhưng cũng hề giảm tốc độ, từ từ bay về phía trước. muốn xem thử, vì sao Đại La phái lại thiết lập truyền tống trận tới nơi này.

      Bốn phía xung quanh là khoảng tĩnh lặng. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng ầm ầm từ mặt đất truyền tới, hoặc vài bọt khí vỡ tan trong dung nham. Những thanh này lần lượt vang lên, khiến cho người ta tự chủ được, sinh ra cảm giác nóng bức từ trong nội tâm.

      Trong lúc phi hành, Vương Lâm dần dần hiểu hoàn cảnh nơi này. Mảnh tiên giới này lớn. Chuẩn xác mà , trong ba mảnh tiên giới mà gặp, nơi này là nhất. Ở phía đông nam của mảnh tiên giới này có đại động mặt đất. Ngoài nơi đó ra ở đây cũng còn chỗ nào khác thường cả.

      lúc lâu sau, Vương Lâm bay tới bên đại động. nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên trong động tối đen như mực, có chút ánh sáng nào.

      trầm ngâm chút, mạo hiểm vào mà dùng thời gian mấy ngày cần thẩn tìm tòi khắp mảnh gian này, sau khi xác định có bất cứ điều gì dị thường mới quay lại phía đại động này.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, định vào đột nhiên bầu trời có ánh sáng lóe lên. tòa truyền tống trận xuất giữa trung.

      Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng. do dự biết có nên tiến vào nơi này hay lại có người tới đây. Nếu có người trước mở đường, hiển nhiên nguy hiểm đối với mình cũng giảm ít. Thân thể Vương Lâm liền biến mất.

      Lúc này truyền tống trận giữa trung lộ ra thân ảnh hai người. Hai người này lưng đều đeo bảo kiếm, sau khi ra khỏi truyền tống trận liền : - Lục sư đệ, ngươi lần đầu tới nơi này, nhất định phải chú ý khe gian ở xung quanh. Nơi này hết sức nguy hiểm, lúc này cũng phải cẩn thận!

      Người bên cạnh vội vàng cúi đầu vâng dạ. Hai người cẩn thận, chầm chậm hạ xuống, bay về phía đại động.

      Dọc đường, có mấy cái khe xuất bên cạnh họ, nhưng hai người này đều sớm phát được, thường trước khi cái khe gian xuất khắc liền tránh khỏi. Cả đoàn đường họ hữu kinh vô hiểm, tốc độ nhanh gấp mấy lần Vương Lâm trước đây, tới trước đại động.

      Tu vi hai người này đều là Hóa Thần sơ kỳ, hiển nhiên thể phát ra Vương Lâm, người thần thức đạt Hóa Thần hậu kỳ.

      - Tam sư huynh, nơi này chính là động phủ của tiên thú năm đó sao? Lục sư đệ nhìn đại động dưới chân, nghi hoặc hỏi.

      - sai. Nơi này chính là trong mười sáu động phủ của tiên phú nơi tiên giới. Thủy tổ lão nhân gia sau mấy lần tiến vào tiên giới mới ngẫu nhiên phát ra. Chẳng qua người biết nơi này hẳn ít. Lần trước ta tới đây gặp ba nhóm người tới tìm kiếm linh thú chi linh.

      Tam sư huynh gật đầu . Sau đó dường như nhớ tới chuyện, lại dặn:

      - Sau khi tiến vào nơi đây thể sử dụng thuấn di, vì thế nhất định phải cẩn thận.

      Hai người vừa chuyện, thân thể vừa rơi xuống, tiến vào bên trong đại động.

      Thân ảnh Vương Lâm xuất bên ngoài đại động, lóe lên, yên lặng bám theo. Thần thức tản ra, vừa cẩn thận quan sát bốn phía, vừa nhìn chằm chằm vào hai người phía trước.

      - Tam sư huynh, tiên thú chi linh này qua nhiều năm như vậy, có thể còn sót lại hay . Hơn nữa dù là còn sợ là với sức hai người chúng ta cũng rất khó có thể lấy được.

      - Lục sư đệ, ngươi có điều còn chưa . Tiên thú chi linh này nếu thực còn sót lại, trải qua nhiều năm thiếu hụt tiên giới khí như vậy ắt suy yếu tới cùng cực. Nếu chúng ta có thể tìm được, đưa về môn phái nuôi coi như lập được đại công rồi! Năm đó thủy tổ đại nhân cũng là ở chỗ này bắt đc thú linh thần kỳ, sau đó mới thống nhất Thuẫn tinh, tạo nên uy danh của Đại La phái ta.

      Vương Lâm nghe hai người chuyện, nội tâm rung động, thầm nghĩ, hóa ra nơi này là tiên phủ của tiên thú ở tiên giới. vừa nghe hai người này chuyện vừa thầm đoán.

      Nơi này hẳn là nơi tiên thú của tiên giới năm đó sinh sống. Khi xảy ra kiếp nạn năm ấy, tiên thú cũng phải bị diệt hết mà còn có ít tiên thú trốn ở đây.

      Cũng vì lý do này mà ở đây lại được thiết lập truyền tống trận.

      Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, theo sát hai người kia.

      Động này cũng sâu lắm. Chẳng bao lâu hai sư huynh đệ kia tới lòng động, lập tức tiến về phía trước.

      Thần thức Vương Lâm đảo qua, thầm kinh hãi. Đáy động này là động phủ rất lớn, bốn phía dày đặc các cửa động .

      trầm ngâm chút, hướng về phía cửa động bay tới. Nơi đó chính là nơi mà hai sư huynh đệ kia tiến vào.

      phi hành, ánh mắt Vương Lâm đột nhiên sững lại. Thần thức của chứng kiến ở cách hai sư huynh đệ kia hơn trăm trượng có bức tượng đá lớn tầm mười trượng.

      Bức tượng này khắc loài chim có cánh rất lớn.

      - Năm đó thủy tổ đại nhân chính là tìm được tiên thú ở nơi này. Sư đệ, ngươi hộ pháp giúp ta, để ta thu tiên giới khí.

      Lục sư đệ sau khi nghe xong vội vàng điểm vào bảo kiếm sau lưng. Bảo kiếm lập tức bay lên, lượn đỉnh đầu . cẩn thận quan sát bốn phía, hễ có động tĩnh gì liền lập tức ra tay.

      Tam sư huynh hài lòng nhìn sư đệ cái, hít sâu hơi, cũng biết là dùng thần thông gì, hai tay đột nhiên gân xanh nổi lên. quát khẽ tiếng, đột nhiên đặt hai tay lên bức tượng. Những tiếng ầm ầm vàng lên, bức tượng chậm rãi dời sang bên. Sắc mặt người này tái nhợt, lui lại vài bước, hai tay biến hóa pháp quyết. luồng gió mạnh lập tức nổi lên, thổi vào tượng đá.

      Tượng đá nọ lại dời chút, lộ ra hắc động rộng chừng nắm tay. tia tiên giới khí từ trong đó tỏa ra.

      Người này lập tức vỗ túi trữ vật, xuất ra cái tiểu hồ lô màu xanh. Lập tức tiên giới khí kia liền bị hồ lô này thu lấy.

      - Lục sư đệ. Lần này thu hoạch của chúng ta tồi. Tiên giới khí này đủ để ngưng kết hai hạt tinh thể. Ngươi mảnh, ta mảnh, xem như hoàn thành cầu thấp nhất của môn phái.

      Tam sư huynh cười ha hả, hai tay chậm rãi đặt lên thạch điêu, chậm rãi di chuyển nó về vị trí cũ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :