Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 25: Ngưng khí

      Thời gian ở trong núi trôi qua rất nhanh! Hai tháng sau, Vương Lâm vẫn

      ở trong mộng cảnh giới nhắm mắt thổ nạp. Trong hai tháng này, nghiên cứu thấu triệt về hạt châu thần bí.

      Hạt châu này cho phép mỗi ngày tiến nhập mộng cảnh giới được 3 lần, mỗi lần khoảng hơn 50 giờ, tương đương với khoảng 6 ngày.

      Trong hai tháng này, thực tế tu luyện được năm thời gian.

      Tu luyện là việc rất buồn tẻ. Trước đây Vương Lâm chưa cảm giác được điểm ấy nhưng mấy ngày nay rốt cục hiểu . Mỗi ngày đều có tuyền thuỷ trợ giúp, cũng cần phải ăn uống, chỉ còn mỗi việc là đả toạ thổ nạp.

      ngừng sử dụng phương thức nhất dài tam đoản, hấp thu linh khí trong tuyền thuỷ. Nếu tâm niệm cực kỳ kiên định, lại thường nhớ đến ánh mắt kỳ vọng của Cha Mẹ, sợ rằng cũng thể duy trì được trạng thái tu luyện chán nản này.

      Nhất là khi nghĩ đến Vương Trác chỉ cần 3 tháng có thể thành công đạt đến tầng thứ nhất của ngưng khí kỳ, trong lòng Vương Lâm thực cam lòng. hầu như ra khỏi cửa, đắm chìm trong trạng thái tu luyện ngừng nghỉ.

      Vương Lâm ở Hằng Nhạc phái chỉ là kẻ dư thừa, lại phải là kẻ có nhiều quan hệ. Cũng có nhiều người ghen tị đối với nhưng cũng rất ít ai để ý đến hăn.

      Tôn Đại Trụ lại quan tâm đến tên đệ tử này, cho dù có lúc nhớ tới cũng lập tức giận dữ, tự ép mình phải quên kẻ có cái tên Vương Lâm.

      Cũng biết là như thế nhưng Vương Lâm vẫn thi triển số biện pháp để đề phòng. Mỗi lần chuẩn bị tiến nhập mộng cảnh giới, đều lập tức cất ngay hạt châu vào trong ngực, cho nên hai tháng qua cũng gió êm sóng lặng, kẻ nào khác biết đến tồn tại của hạt châu thần bí này.

      Hai tháng qua, Vương Lâm uống tuyền thuỷ nhiều đếm xuể, chỉ cần cảm giác trong cơ thể linh khí khuyết thiếu lập tức uống vào mấy ngụm lớn.

      Nếu là Tôn Đại Trụ biết việc này có lẽ đau lòng đến phát điên, lập tức chưởng giết ngay tên đệ tử này. Toàn thể Tu Chân Giới của Triệu quốc, cực kỳ hiếm có kẻ nào có thể dùng linh khí tuyền thuỷ thay cho ăn uống như Vương Lâm. Cũng chỉ có ít lão quái vật của vài môn phái có thể được hưởng thụ đặc quyền sử dụng cả sơn huyệt có linh khí dày đặc đến mức có thể tạo ra được cả linh khí thuỷ tuyền.

      Trong mắt người tu tiên linh khí có địa vị vô cùng trọng yếu. Triệu quốc vốn cũng phải là nơi linh khí nồng đậm. Tuy vẫn đủ đáp ứng nhu cầu linh khí của mấy môn phái nhưng nếu có ai biết phương thức tu luyện thế này của Vương Lâm hẳn cũng như su phụ , đau lòng đến chết mất!

      Những tuyền thuỷ này nếu dùng để luyện chế đan dược thi chắc chắn gia tăng hiệu suất luyện đan thành công. Tuy tài liệu luyện đan là trọng yếu nhất nhưng nếu có những vật có linh khí sung mãn phụ trợ có được hiệu quả kỳ diệu.

      Với trợ giúp vô cùng vô tận của linh khí tuyền thuỷ, linh khí trong cơ thể Vương Lâm cũng ngày càng nhiều.

      Ngày hôm nay, Vương Lâm ở trong mộng cảnh giới ngừng thổ nạp. cảm giác ràng linh khí ngàng lưu động toàn thân. Theo hô hấp, hai hàng bạch khí cứ theo miệng mũi ngừng tán phát ra.

      loại cảm giác từ nhược đến cường chậm rãi xuất trong cơ thể, quét khắp mọi ngóc ngách toàn thân. Những giọt mồ hôi màu đen, tản ra mùi khó chịu theo tóc gáy của thoát ra, làm ướt hết áo quần mà vẫn có cảm giác gì cả.

      Vương Lâm giờ chìm đắm trong loại cảm giác kỳ diệu. ràng cảm ứng được tuyền thuỷ trong cơ thể ngừng phân giải, tia linh khí chậm rãi thay đổi kết cấu cơ thể .

      Chẳng biết mất bao lâu thời gian, Vương Lâm mở mắt ra, lên nét tinh sáng ngời chưa từng có.

      Trong đầu rất thanh tĩnh nhưng trong lòng lại như hồ nước nổi sóng.

      Những gì xảy ra trong mấy năm qua lần lượt về. Ánh mắt thân ái của Phụ thân khi còn bi bô tập , những lời quan ái của Mẫu thân những khi đọc sách đêm khuya, biểu tình kỳ vọng của Phụ Mẫu khi tiến vào Hằng Nhạc phái, ánh mắt trào phúng của những người họ hàng, thần sắc hâm mộ của người dân. Vương Lâm như người ngoài cuộc, bình tĩnh lần lượt xem qua những việc từ trước đến nay xảy ra đối với chính mình.

      Hồi lâu sau, thở ra hơi sâu, trong lòng nổi lên tư vị chua xót. Ngay khi bước vào tầng thứ nhất ngưng khí kỳ đột nhiên hiểu ra.

      Dựa theo trong Ngưng khí tam thiên miêu tả, tầng thứ nhất ngưng khí kỳ như cánh cổng lớn, ai bước qua mới có thể xem như chân chính bước vào con đường tu tiên, từ nay về sau đoạn tuyệt phàm thế, bỏ mọi chấp niệm.

      Mỗi người khi tiến đến tầng thứ nhất ngưng khí kỳ đều trải qua quá trình như thế. Vương Lâm biết người khác như thế nào nhưng tự biết, chặt đứt tất cả việc phàm trần có thể chỉ là việc nhưng tuyệt đối thể đoạn tuyệt được thân tình của Phụ Mẫu.

      Than tiếng, Vương Lâm vỗ vỗ quần áo đứng lên.

      Nhãn thần sáng loáng nhìn về bốn phía, lúc này đây nhận thấy cảnh vật trong mộng cảnh giới đều bất đồng. Trước đây nhìn ra có gì kỳ lạ nhưng tại có thể phát những vật sáng đều chứa linh khí lưu động. Tuy cảm giác được ràng những biến hoá cụ thể nhưng so với trước đây giống như người mù khôi phục được thị lực như bình thường.

      quan sát cảm giác tê liệt xuất , nhưng lần này cảm giác cũng có đôi chút yếu . Mặc dù vẫn còn đau đớn nhưng cũng đến nỗi toát cả mồ hôi hột.

      Trong thực tại, Vương Lâm mở to đôi mắt, ngồi giường trầm tư chút. mở quả hồ lô, nhìn vào tuyền thuỷ bên trong, thấy tia

      linh khí nhè chậm rãi thoát ra, linh khí cực kỳ dư thừa.

      mỉm cười. Đạt tới tầng thứ nhất ngưng khí kỳ, có thể cảm giác được linh khí lưu động trong trời đất. Hít vào hơi sâu, Vương Lâm đột nhiên phát toàn thân dính đầy mồ hôi. Trong Ngưng khí tam thiên có ghi lại, khi đột phá được tầng thứ nhất ngưng khí kỳ phần lớn tạp chất trong cơ thể bị đẩy ra, giúp cải tạo tất cả các kinh mạch của mình.

      Vương Lâm đẩy cửa bước ra khỏi phòng, lúc này trời về chiều. nhàng chuyển thân, nhanh về phía cửa đông, đến bên cạnh sơn tuyền, tìm chỗ hạ du, cởi quần áo xuống tắm, tẩy sạch tất cả các tạp chất dính người.

      Sau khi tắm rửa sạch , đến nằm tảng đá, ngẩng đầu nhìn trời, hồi tưởng lại Ngưng khí tam thiên có ghi lại loại tiên thuật.

      Ngưng khí tam thiên có ghi lại loại "Dẫn lực thuật". Nó thuộc loại tiên thuật cơ bản nhất, chỉ cần đạt tới tầng thứ nhất ngưng khí kỳ có thể sử dụng.

      Dù sao Hằng Nhạc phái thống nhất Triệu quốc được 500 năm, tại tuy có xuống dốc nhưng vẫn tồn tại rất nhiều pháp môn tu tiên. Về cơ bản, các nội môn đệ tử có thể tuỳ ý đến tàng kinh các lựa chọn pháp môn tu luyện nhưng phần lớn họ được các vị trưởng bối khuyên bảo lựa chọn kiếm tu.

      Toàn bộ tu vị của kiếm tu đều đặt ở thanh phi kiếm. Tuy ngày sau tu luyện có nhiều gian nan nhưng uy lực rất mạnh, lại dễ dàng nắm giữ. Dẫn lực thuật là giai đoạn cơ bản của tiên thuật khu sử phi kiếm.

      Ngoại trừ dẫn lực thuật, Ngưng khí tam thiên còn ghi lại hai pháp thuật khác, đó là hoả diễm cầu và địa liệt thuật.
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 26: SÁT Ý

      Trong đầu nghĩ tới ba loại pháp thuật, trái tim Vương Lâm lại đập thình

      thịch. căn cứ theo khẩu quyết của Hỏa Diễm cầu, tay phải đưa lên bắt quyết. Nhưng đáng tiếc, chưa tới ngọn lửa, ngay cả đốm lửa cũng thấy xuất . nhíu mày suy nghĩ lúc sau đó thử lại lần nữa.

      Mỗi lần thử nghiệm là lần thất bại. Chỉ có lần duy nhất xuất được đốm lửa nhưng nó nhanh chóng biến mất.

      - Thiên tư. Đúng là thiên tư. - Vương Lâm cười khổ. quay sang tảng đá bên cạnh bắt đầu luyện tập Địa Liệt thuật. Tuy hiệu quả tốt hơn so với Hỏa Diễm cầu, nhưng nhìn chút rạn nứt tảng đá, khỏi cảm thán trong lòng. Pháp thuật như vậy đem lừa gạt người bình thường có thể chứ để đem chiến đấu chút tác dụng cũng có.

      Cuối cùng, quay sang luyện tập Dẫn Lực thuật nhưng hiệu quả vẫn như trước được hài lòng cho lắm.

      Có điều, nếu xác suất thành công Dẫn Lực thuật chính là tốt nhất. Vương Lâm tiếng nào tiếp tục tập trung vào tu luyện Dẫn Lực thuật. Dẫn Lực thuật thực ra chính là biện pháp dược dùng để cách khống chế vật thể.

      Nếu có thể thuần thục khi Ngưng Khí đạt tới tầng thứ hai liền có thể tu luyện Khu Vật thuật. Còn sau khi ngưng khí đạt tới tầng thứ ba, tiến vào tầng thứ tư liền có thể tới Kiếm Linh các chọn lấy thanh phi kiếm.

      Luyện tập lúc, trước khi trời tối, Vương Lâm liền trở về. Bây giờ, Ngưng Khí của mới đạt tới tầng thứ nhất. Khi qua Đông môn, ngang qua chỗ ở của tạp vụ liền nghe thấy thanh quen thuộc vọng ra.

      - Lưu sư huynh! Ban đầu, huynh giao cho ta công việc đốn củi chỉ cần được 100 cân là hoàn thành. Nhưng tại sao bây giờ lại tăng lên cho ta tới 1000 cân? Ta cũng còn là người mới nữa. Bao năm nay vẫn hết lòng với huynh mà huynh vẫn cứ bức ta. Chẳng lẽ đến khi ta phải xuống núi ngươi mới chịu bỏ qua hay sao?

      - Trương Hổ! Ngươi cũng đừng ta gây khó dễ cho người. Cuộc sống của

      ta thời gian qua cũng chẳng được yên. Nhưng mẹ nó. Ngươi lại dám lừa ta. Ngươi chặt củi để cho ta mang tới phòng luyện đan bị người ta mắng cho trận. Kiểm tra, ta mới phát ra cái tên ranh con như ngươi đúng là có bản lĩnh. trăm cân củi ngờ có tới ba mươi cân là nước.

      - thể như thế. Huynh đừng có ngậm máu phun người. Chẳng phải mấy hôm trước Triệu Phú Quý cho ngươi cái tiên phù, để ngươi giao cho công việc nhàng bị ta nhìn thấy. Ngươi là người như thế nào có

      ai mà biết? Còn nếu ngươi cố tình ép ta rời khỏi Hằng Nhạc phái, cho dù có chết, ta cũng phải với trưởng bối. - Trương Hổ giận dữ, lớn tiếng .

      - Trương Hổ! Đó là ngươi ép ta. Muốn trách trách ngươi may mắn, nhìn thấy việc mà mình nên thấy. Nếu trưởng lão mà biết việc này, lão tử cho người tới giết cả nhà ngươi.

      Từ trong phòng vọng ra thanh lạnh lẽo của thanh niên họ Lưu. Ngay sau đó, Trương Hổ kêu lên tiếng. Vương Lâm nghe thấy vậy, cả kinh liền nhanh chóng lao vào chỗ ở của tạp vụ, đá văng cửa phòng.

      Trong mắt lúc này, nét mặt tên thanh niên họ Lưu hết sức dữ tợn, cầm thanh trủy thủ đâm về phía Trương Hổ sợ hãi đứng nép vào tường.

      Vương Lâm thấy kịp ra tay cứu Trương Hổ liền sử dụng Dẫn Lực thuật. May mắn lần này lại thành công, Dẫn Lực thuật hóa thành bàn tay vô hình, trong chớp mắt túm chặt lấy đối phương. Lúc này, thanh trủy thủ sắc bén lướt qua ngực Trương Hổ, máu tươi chảy ra ướt đẫm.

      Tên thanh niên họ Lưu cảm thấy hoảng hốt. Toàn thân bị thứ lực lượng vô hình ép xuống khiến cho thanh trủy thủ trong tay có cách nào đâm xuống tiếp được nữa.

      Sắc mặt Trương Hổ tái nhợt. Mồ hồi chảy ra ướt đẫm, ánh mắt cảm kích nhìn Vương Lâm, sau đó tránh qua bên, Tên thanh niên họ Lưu thấy thế cả kinh, liền cố gắng dẫy dụa. Vương Lâm toát cả mồ hôi có phần thể khống chế được nữa.

      Lần đầu tiên sử dụng Dẫn Lực thuật giữ lấy người sống khiến cho Vương Lâm cảm thấy lực bất tòng tâm. Hơn nữa, dưới giãy dụa của đối phương, chế càng lúc càng khó khăn. Thân thể run run, nhưng nhìn Trương Hổ có gì nguy hiểm liền thở phào nhõm. Dẫn Lực thuật nhất thời có phần lơi lỏng.

      Mắt thấy đối phương sắp dẫy ra được, nét mặt Trương Hổ lộ vẻ cổ quái. đưa mắt nhìn Vương Lâm rồi lại nhìn Lưu sư huynh. Ánh mắt xuất tàn nhẫn, nhanh chóng nhặt lấy cây búa đốn củi, tới trước mặt Lưu sư huynh.

      Ánh mắt Lưu sư huynh lộ vẻ sợ hãi, càng giẫy dụa mạnh hơn. Trương Hổ cắn răng cái, thào :

      - Vô độc bất trượng phu. Lưu sư huynh! Đây là do ngươi bức ta. Mẹ kiếp! Ngươi lại còn muốn giết cả nhà ta nữa phải ?

      - Trương Hổ! Ngươi muốn làm gì? - Vương Lâm cảm thấy thất kinh. Dẫn Lực thuật liền mất hiệu quả.

      Tên thanh niên họ Lưu trong nháy mắt lại có thể hoạt động bình thường.

      Nhưng lúc này, Trương Hổ giơ búa lên bổ xuống. thanh bén ngọt vang lên, Lưu sư huynh kịp né tránh, thân thể giãy vài cái rồi bất động.

      Cây búa trong tay Trương Hổ rơi xuống đất, đờ đẫn nhìn thi thể đầy máu trước mắt.

      Vương Lâm sững người đứng im. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy thi thể đầy máu. lúc sau, cố gắng mở miệng:

      - Trương Hổ! Ngươi.

      Trương Hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nét mặt nhăn nhúm, dữ tợn :

      - Vương Lâm! Ngươi cũng thấy ta cũng muốn giết . Nhưng hôm nay, nếu có ngươi ta bị giết chết. Tất cả đều là do bức ta.

      Vương Lâm trầm mặc .

      Trương Hổ hít hơi sâu, lộ vẻ kiên quyết. tới bên cái thi thể, rồi móc trong người Lưu sư huynh ra cái túi. Mở ra xem, bên trong túi có mấy trăm cái tiên phù dành cho đệ tử ký danh. Ngoài ra còn có quyển sách. Trương Hổ mở ra xem rồi nhét vào trong người.

      Sau đó, tìm kiếm trong phòng lúc liền thấy dưới giường có cái hốc bí mật. Mở ra, bên trong có cuộn giấy màu vàng. Trầm ngâm chút, xoay người nhìn Vương Lâm, mở miệng :

      - Vương Lâm! Cái ơn hôm nay, Trương Hổ ta ghi nhớ trong lòng. Ta thể ở lại Hằng Nhạc phái được nữa. khi bọn họ phát ra tên này bị chết truy xét. Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ phát ra ta. Mấy thứ này ta mang . Còn cái tiên phù này để lại cho ngươi. Nếu vì nó, cái tên họ Lưu này cũng chẳng nảy ra sát ý đối với ta. - xong, đưa cuộn giấy vàng cho Vương Lâm.

      Vương Lâm vẫn cầm lấy, thở dài, cười khổ :

      - Ngươi. Tại sao ngươi phải làm như vậy? Nếu ngươi giết .

      Trương Hổ nhướng mày, :

      - Vương Lâm! cần phải tới việc này nữa. Mấy năm qua ta chịu đủ rồi. Nếu ngươi coi ta là bằng hữu hãy cầm lấy cái tiên phù này .

      Vương Lâm đành im lặng nhận lấy.

      - Vương Lâm! Ta đây. Việc này liên quan đến ngươi. Nếu môn phái có điều tra cũng chỉ nghĩ đến ta. Nhưng lúc đó, ta rời khỏi Hằng Nhạc phái từ lâu rồi. Hừ! Triệu quốc lớn như vậy, Trương Hổ ta cũng tin cả đời chỉ là tên đệ tử ký danh. - xong, nét mặt Trương Hổ hết sức phức tạp, xoay người ra khỏi phòng.
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 27: TỚI CHƠI

      Vương Lâm nhìn bóng lưng Trương Hổ khuất dần mà thở dài tiếng. Bàn

      tay nắm chặt lấy cuộn giấy vàng mà trong lòng có chút buồn bã.

      Trương Hổ là bằng hữu đầu tiên của ở Hằng Nhạc phái, nhưng ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.

      - Cái tiên phù này đúng là mối tai họa. - Vương Lâm nhìn cuộn giấy vàng trong tay, nét mặt thay đổi. chợt phát ra bề ngoài của nó so với Tham Thân tiên phù có gì khác biệt. Nhưng trong nó chứa lượng linh khí vượt xa Tham Thân phù. Ngoại trừ điều đó, từ bản thân nó còn toát ra nguy hiểm. Vương Lâm cảm thấy thất kinh. Mặc dù biết vật này như thế nào nhưng có thể khẳng định đó chính là bảo bối.

      Do dự chút, Vương Lâm liền cất cuộn giấy vàng vào trong người. Nhìn thi thể nằm mặt đất, thầm than tiếng. Nếu xử lý cái thi thể này với tốc độ của Trương Hổ thể trốn được truy sát của môn phái.

      Cũng may gian trong túi trữ vật cũng đủ cho cái thi thể. Sau khi lau sạch vết máu trong phòng, Vương Lâm liền lặng lẽ vào trong núi. Sau khi tìm được cái khe núi, liền ném cái thi thể xuống đó rồi về phòng.

      Lúc này, cũng chẳng nghĩ về chuyện của Trương Hổ nữa mà lấy tiên phù ra xem xét cách cẩn thận.

      Vừa mới nhìn, tiên phù cũng chẳng khác gì những cái Tham Thân phù mà đám đệ tử ký danh vẫn dùng. Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, Vương Lâm liền phát ra, từ chất liệu cho tới màu sắc, nét bút đều hoàn toàn vượt qua người bình thường.

      Vương Lâm miết tiên phù cái, sau đó hơi trầm ngâm. cũng biết được tiên phù này có tác dụng như thế nào. Nhưng từ sau khi tùy tiện uống Hạ Lộ thủy suýt chết, đối với mấy thứ đồ của tiên nhân đều hết sức cảnh giác, dám sử dụng cách bừa bãi.

      Hơn nữa, từ cái tiên phù còn có hơi thở nguy hiểm nên khiến cho hết sức cẩn thận. Do dự chút, cất tiên phù vào trong túi trữ vật, để dành sau này tìm hiểu.

      Sau đó, liền lấy cái hạt châu thần bí ra, tiến vào gian mộng cảnh. Tuy nhiên, lần này cũng đặt hết tinh thần vào việc thổ nạp mà dành ít thời gian tu luyện Dẫn Lực thuật.

      Từ lúc sử dụng Dẫn Lực thuật đối với Lưu sư huynh, cảm thấy nó có chút tác dụng.

      Đầu tiên sử dụng hình nhân làm đối tượng để luyện tập. cố gắng thi triển Dẫn Lực thuật cách nâng hình nhân lên. Hình nhân rất nên sau khi thử mấy lần, cuối cùng cũng thành công nhấc được hình nhân lên. Có được lần thành công, liền lặp lại từ đầu.

      Suy nghĩ của Vương Lâm rất đơn giản. cho rằng Dẫn Lực thuật nếu có thể tu luyện đến mức tùy tâm sở dục, mười lần thành công cả mười cho dù uy lực của nó lớn lắm nhưng vào thời điểm quan trọng cho dù dùng được cũng chẳng sao.

      thầm tính toán chút. Với trạng thái cơ thể lúc này xác suất thành công chỉ khoảng ba đến bốn mười phần trăm, chưa đạt được cầu của bản thân.

      Thời gian trong mộng cảnh trôi qua rất nhanh. Bất tri bất giác, Vương Lâm trở lại với thực tại. cũng để lãng phí thời gian. Sau khi mở mắt ra liền uống ngụm nước suối rồi ngồi xuống bắt đầu thổ nạp. Đợi cho đến khi linh khí toàn thân sung túc, liền hít hơi sâu, rồi nhớ tới nội dung của Tam Thiên ngưng khí.

      Trong Tam Thiên ngưng khí ngoại trừ số tầng tâm pháp ra, còn lại có ghi hai câu khẩu quyết quan trọng. Hai câu khẩu quyết đó mới chính là điểm quan trọng nhất của việc ngưng khí.

      Ngưng Khí kỳ tổng cộng có mười lăm tầng. Ngoại trừ tầng thứ nhất ra cần phải tu luyện mà thành mười bốn tầng còn lại đều cần phải có khẩu quyết để khai phá.

      Như bây giờ tu luyện xong tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, nếu có khẩu quyết để mở ra tầng thứ hai cho dù có được tâm pháp của tầng thứ hai cũng thể tu luyện được mà chỉ dậm chân ở tầng thứ

      nhất thôi.

      Vương Lâm yên lặng mặc niệm khẩu quyết. Linh khí toàn thân lập tức có biến hóa. Ban đầu, biến hóa vô cùng , nhưng thời gian càng lâu biến hóa xảy ra càng mạnh. Cuối cùng nó trở nên cuồn cuộn, chảy trong cơ thể .

      Từ từ, linh khí trong cơ thể dường như đủ. Chúng bị đứt quãng chảy đến các nơi tạo thành những cảm giác chua xót, tê dại, ngứa, đau nhức.

      Vô số cảm giác xuất trong lòng khiến cho cảm tưởng cơ thể bị đục thủng hàng ngàn lỗ, sau đó được linh lực tái tạo lại.

      Trong Tam Thiên ngưng khí, tại số điểm quan trọng có câu :

      Khẩu quyết mở ra mỗi tầng thiên tư, linh khí, kỳ ngộ có tác dụng quan trọng. Có người có thể lần thành công, nhưng có người phải mất mười lần, trăm lần.

      lúc sau, tất cả các loại cảm giác chầm chậm biến mất. Thân thể Vương Lâm đầm đìa mồ hôi. Linh khí trong cơ thể còn sót lại chút nào. Tuy nhiên, Vương Lâm từ Tam Thiên ngưng khí cũng hiểu được cảm giác đó chỉ diễn ra chút, khi ngồi xuống liền trở lại bình thường. Mặc dù, thành công mở được tầng thứ hai, nhưng Vương Lâm cũng chẳng hề tức giận. Lần này, cũng chỉ thử chút mà thôi. chứng minh linh khí trong cơ thể chưa đủ để mở ra tầng thứ hai.

      Dù sao cũng chỉ mới tu luyện được tầng thứ nhất. Vì thế mà cũng vội. Cùng lắm cứ tu luyện tầng thứ nhất đạt tới đỉnh phong rồi mới mở ra tầng thứ hai. Khi đó, xác suất thành công chắc chắn cao hơn rất nhiều.

      Có suy nghĩ đó, Vương Lâm lại bắt đầu quá trình tu luyện. Linh lực trong cơ thể dần được tích lũy. Mà Dẫn Lực thuật cũng ngày càng trở nên thuần thục.

      Khẩu quyết để mở ra tầng thứ hai được thử rất nhiều lần, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có lần thành công.

      Nửa tháng trôi qua, tương đương với ba tháng trong Mộng Cảnh. Lúc này, Vương Lâm ngồi thổ nạp trong lúc chờ đợi Mông Cảnh gian mở ra. liền do dự chút rồi mặc niệm khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.

      cũng chẳng nhớ được bản thân thử bao nhiều lần. Mỗi lần lại khiến cho linh khí trong cơ thế tiêu tán toàn bộ mà vẫn thành công.

      lúc sau, Vương Lâm uể oải ngẩng đầu. Linh khí trong cơ thể tiêu tán toàn bộ. cười khổ, :

      - Lại thất bại lần nữa. Mở ra tầng thứ hai quả là quá khó. - Đột nhiên, nét mặt thay đổi, hé mặt nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

      - Vương sư đệ! Ra ngoài mau. - thanh lạnh lùng từ ngoài cửa vọng vào.

      Thanh đó có chút quen thuộc đối với . Vương Lâm liền đứng dậy đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đứng ngoài cửa.

      - Hắc y! - Vương Lâm sực nhớ ra thân phận của đối phương. Ngày đó, chính người này tiếp đón cùng với Vương Trác, Vương Hạo. Cũng chính gã đưa phụ thân của Vương Lâm lên vách núi để tìm .

      Có điều Vương Lâm vẫn nhớ khi đó đối phương mặc bạch y. Nhưng mới có mấy tháng, ngờ người ta đổi thành hắc y. chợt nhớ tới ngày đó trong lúc kiểm tra, tam sư huynh nhận Vương Hạo làm dược đồng từng bản thân tu luyện tới thời điểm quan trọng. Vì vậy mà chưởng môn sợ ảnh hưởng tới tu luyện của nên xếp người thay phụ trách kiểm tra.
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 28: TẠP VỤ

      Tử, hắc, bạch, hồng. Hắc y tượng trưng cho người có thực lực rất cao. nhìn thấu tu vi của đối phương vì vậy cung kính :

      - Vương Lâm tham kiến Trương sư huynh! Chúc mừng sư huynh đạt được hắc y.

      Thanh niên hắc y liếc nhìn Vương Lâm cái, nét mặt hơi giãn ra, :

      - Thành công tiến vào tầng thứ năm của Ngưng Khí kỳ cũng có chút quan hệ với ngươi. Nếu phải trong lúc tìm người phát được cái phong nhãn kia, ta cũng thể đột phá nhanh như vậy.

      Vương Lâm ngẩn người, hỏi:

      - Trương sư huynh! Hấp lực của phong nhãn vách núi còn có thể trợ giúp tu luyện hay sao?

      Hắc y thanh niên gật đầu, :

      - Chờ đến khi ngươi đạt tới đỉnh phong của tầng thứ tư, khi tu luyện khẩu quyết mở ra tầng thứ năm vào trong đó. Đến lúc đó, ngươi biết hiệu quả của nó như thế nào. - xong, lại nhìn Vương Lâm rồi tiếp:

      - Vương sư đệ! Thiên tư của ngươi thấp kém vốn thể được chọn.

      Nhưng bây giờ, ngươi trở thành đệ tử nội môn càng phải cố gắng tu luyện. Ta thấy lúc này trong cơ thể ngươi chút linh khí cũng có. Hiển nhiên là ngay cả tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ cũng chưa đạt được. Có lẽ trong số tất cả đệ tử nội môn chỉ có mình ngươi là đạt

      tới tầng thứ nhất.

      Vương Lâm ngẩn người, nhưng ngoài mặt vẫn điểm nụ cười, :

      - Lời sư huynh dậy bảo ta xin ghi nhớ. Nhất định ta cố gắng tu luyện. - xong, lảng sang chuyện khác, hỏi:

      - biết Trương sư huynh tới đây là có chuyện gì?

      Hắc y thanh niên khẽ cười, :

      - Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng. Tên đệ tử ký danh ở chỗ tạp vụ bị mất tích. Có người thấy ngươi hôm đó ngang qua đó nên ta đến hỏi chút.

      Vương Lâm vẫn thản nhiên, cười :

      - Việc này tiểu đệ có nhớ. Bình thường tiểu đệ cũng qua chỗ tạp vụ. Nhưng nửa tháng trước, tiểu đệ có qua đó bị tên đệ tử ký danh xuất ngôn linh tinh nên giận quá giáo huấn chút. Có lẽ, sợ tiểu đệ tìm tới gây phiền toái nên bỏ xuống núi rồi.

      Trương sư huynh gật đầu, mỉm cười nhìn Vương Lâm, :

      - tên đệ tử ký danh cũng chẳng có gì quan trọng. Hôm nay ta đến đây là có chuyện. Sau khi chưởng môn cùng với mấy vị sư thúc thảo luận với nhau liền cho rằng chỗ tạp vụ nên giao cho đệ tử ký danh. Vì vậy, bọn họ muốn xếp đệ tử nội môn ở đó phụ trách. Nhưng tất cả đám đệ tử nội môn đều muốn vì phải tu luyện.

      Vương Lâm cười khổ, :

      - Tiểu đệ hiểu rồi. Công việc đó là để dành cho tiểu đệ.

      Trương sư huynh mỉm cười, gật đầu :

      - Ngươi thu xếp chút rồi tới đó luôn hôm nay. Bây giờ ở đó rối tinh rối mù, tốt nhất là ngươi nhanh chóng tới đó chỉnh đốn lại.

      xong, ôm quyền với Vương Lâm rồi, dẫm chân cái, thanh tiểu kiểm lập tức xuất . dẫm lên thanh tiểu kiếm hóa thành luồng ánh sáng, trong nháy mắt liền biến mất.

      Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ bất đắc dĩ. hề muốn tới chỗ của tạp vụ. Nơi đó có quá nhiều người nên rất dễ bị người ta phát bí mật của bản thân. Hơn nữa, công việc ở đó rất nhiều, chắc chắn ảnh hưởng nghiêm trọng tới thơi gian tu luyện. Nhưng lúc này lại thể . Vì vậy cồ kìm chế, về phòng sắp xếp hành lý rồi tới chỗ tạp vụ.

      Sau khi tới đó, thầm quyết định bản thân thể ở lại vị trí tạp vụ này quá lâu. Tạm thời bây giờ cứ làm thế nào cho tất cả đám đệ tử ký danh cùng cầu với chưởng môn đổi người là hay nhất.

      Sau khi quyết định như vậy, Vương Lâm liền thu dọn căn phòng của tên họ Lưu. Cuối cùng, trong phòng ngoại trừ giường và bàn ghế, tất cả những đồ vô dụng đều bị ném hết ra sân.

      Trong khi thu dọn có vài tên đệ tử lục tục tới. Sau khi bọn họ nhận được tin Vương Lâm tới đây tiếp quản, liền cảm thấy bất an. Nhất là mấy người ban đầu hay châm chọc Vương Lâm làm càng thêm hồi hôp.

      Bọn họ cố tính muốn tới giúp Vương Lâm thu dọn. Nhưng sau khi bị trừng mắt cái liền ngoan ngoãn đứng im trong sân.

      Thu dọn xong, Vương Lâm từ từ lấy cái ghế ra ngồi xuống. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hơn trăm tên đệ tử ký danh trước mắt. biết số lượng đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phái nhiều lắm. Ở đây chỉ là bộ phận mà thôi.

      - Ngươi! Từ nay về sau đảm nhận đốn củi. Mỗi ngày năm trăm cân. - Vương Lâm tùy ý chỉ người. nhớ người đó từng dè bỉu sau lưng mình.

      Người đó ngẩn người, sau đó cầu xin, :

      - Vương sư huynh! Trước kia ta chỉ ở trong bếp, chỉ biết làm bữa ăn. Làm sao có thể đốn củi?

      Vương Lâm trợn mắt, hừ tiếng, :

      - Gia tăng thêm số lượng. Mỗi ngày ngàn cân.

      Đối phương nghe thấy thế liền quỳ xuống đất, nghẹn ngào :

      - Vương sư huynh! Mong huynh thương xót. Ta biết mình sai rồi. Ban đầu nên cười nhạo huynh. Nhưng huynh cũng nên lấy việc công mà báo thù riêng như vậy. ngàn cân làm sao ta có thẻ làm được?

      Tất cả những người còn lại đưa mắt nhìn nau. Bọn họ cũng biết Vương Lâm gây khó dễ. Nhưng cho dù thế nào họ cũng thể ngờ được lại có ý định trả thù.

      số người trong đó cảm thấy bất mãn lập tức la hét:

      - Mọi người đừng nghe . Bọn ta tìm trưởng lão để trưởng lão làm chủ xem Vương Lâm đúng hay sai.

      - Đúng thế! Chúng ta tìm trưởng lão xin đổi đệ tử nội môn khác phụ trách nơi đây. Nếu ngài chịu, chúng ta cứ quỳ đó xem thế nào.

      - Mọi người đừng có ngu ngốc để cho Vương Lâm cảm thấy đắc chí như vậy.

      chẳng nghĩ lại xem nếu phải bản thân tự sát làm sao có thể tiến vào môn phái?

      Thanh càng lúc càng ồn ào. Cuối cùng tám, chín mươi người cùng nhau bỏ . Bọn họ thẳng về hướng chánh viện. đường bọn họ la hét đòi lấy công bằng bởi Vương Lâm muốn cho bọn họ con đường sống.

      Vương Lâm nhàn nhã ngả người, dựa vào ghế, hề có ý ngăn cản. Trong lòng mong những người đó có thể thành công khiến cho chưởng môn giận dữ, đổi lấy người khác. Để cho có thời gian tu luyện.

      Những người còn lại cũng do dự. Mặc dù bọn họ cũng muốn bỏ nhưng trong lòng lại sợ nếu việc thành mà còn bỏ chắc chắn đắc tội với Vương Lâm.

      Vương Lâm cũng nóng nảy, chờ đợi kết quả từ chính viện. lúc sau, đám đệ tử ký danh cúi đầu, ủ rũ lục tục về. Lúc này, bọn họ còn la hét nữa. Ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng, trầm mặc .

      Vương Lâm nhìn nét mặt bọn họ biết ý muốn của mình thành nên cảm

      thấy thất vọng. thầm nghĩ có lẽ phải làm mạnh tay hơn chút. bĩu môi, liếc mắt nhìn mọi người cái, :

      - Lúc đầu, các ngươi dám chê bai đằng sau lưng ta, nhưng để ta nghe được. Hôm nay, quả là ta muốn trả thù. Nếu bất mãn có thể tìm trưởng lão. Nếu ai có thể đuổi ta khỏi chỗ tạp vụ này, ta xin cám ơn.

      - Vương sư huynh! Mong ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta. - tên đệ tử lập tức mở miệng cầu xin .

      - Đúng thế! Vương sư huynh! Lúc đầu, chúng ta là những con chó bị mù. Mong sư huynh tha cho chúng ta.

      - Vương sư huynh! Lúc đầu, bọn họ đều sư huynh bậy. Nhưng ta vẫn tin huynh. Ta.
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 29: DÂNG TỚI TẬN CỬA

      Chưa kịp để người đó mở miệng, bên cạnh có người tức giận mắng:

      - Triệu tiểu nhị! Lúc nãy ngươi mắng to lắm mà. Vương sư huynh, huynh đừng nghe . Lúc nãy mắng huynh hết sức khó nghe.

      - Triệu tiểu tam! Ta là ca ca của ngươi. Ngươi đúng là ăn cây táo rào cây sung. Lát nữa về phòng, xem ta xử ngươi thế nào. - Triệu tiểu nhị biến sắc, hổn hển .

      - Cái này vốn là vì nghĩa mà bận đến tình thân. Vương sư huynh! Mong huynh thương tình cho ta việc gì đó đơn giản.

      - Vương sư huynh! Huynh đừng nghe lời huynh đệ bọn họ. Hai người bọn họ vốn vẫn kẻ xướng người họa như vậy. Tất cả mọi người ở đây ai cũng có nhiều ít. Sư huynh! Thực ra chỉ có ta là từ đầu đến giờ vẫn chưa mắng huynh câu nào.

      - Vương sư huynh! Sư muội từ thân thể được khỏe lắm, vốn thể làm những việc đòi hỏi cần nhanh nhẹn. Để cho ta mỗi tối tới đấm lưng cho huynh có được ? - nữ đệ tử có chút nhan sắc, .

      Trong số đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phải, nữ đệ tử cũng có nhiều lắm, chỉ chiếm tỉ lệ khoảng phần mười. Dù sao trong thi kiểm tra

      nghị lực, nam nhân vẫn chiếm ưu thế.

      Do có ít nữ đệ tử nên rất được ưu ái. Thậm chí nếu có chút thiên phú còn có thể trở thành nội môn đệ tử được ưu tiên.

      Lúc này, nữ đệ tử đó liếc mắt cái với Vương Lâm, :

      - Sư huynh! Lúc trước Lưu sư huynh để cho ta phải làm gì cả. Chỉ cần mỗi tối tới đây hầu hạ chút là được. Đệ tử ký danh có bao nhiêu tỷ muội ta đều biết. Để đến tối ta dẫn các nàng tới đây gặp sư huynh có được ?

      Tất cả mọi người ai cũng tranh nhau với Vương Lâm, tuy nhiên có người nào dám mở miệng bậy. Nghe được lúc, Vương Lâm nhịn được nữa, quát:

      - Tất cả im miệng lại cho ta. Ồn ào cái gì?

      xong, chỉ người, mở miệng :

      - Ngươi! ngày nấu hai mươi ang nước .Nếu đồng ý cứ tìm trưởng lão.

      Thân thể kẻ đó khẽ run lên cái, định mở miệng. Nhưng mắt nhìn thấy nét mặt Vương Lâm mất kiên nhân liền nở nụ cười, vội vàng gật đầu.

      - Ngươi giặt quần áo. ngày phải giặt cho xong 500 cân. Nếu đồng ý cứ tìm trưởng lão. - Người bị chỉ, nuốt ngụm nước bọt,

      hai mắt tối sầm lại, suýt nữa bất tỉnh. Miệng lẩm bẩm :

      - Năm trăm cân. Đó là quần áo của cả môn phái.

      - Ngươi quét dọn vệ sinh trong cả môn phái. Vẫn là câu đó: Nếu đồng ý cứ tìm trưởng lão.

      - Ngươi vệ sinh nhà xí. Nếu ta còn thấy trong đó có con ruồi ngươi cần phải kêu nữa.

      - Ngươi hái thuốc. Mỗi ngày năm trăm cân. Nếu dám trộn cỏ vào đó lừa ta, bị đánh gãy chân, trục xuất khỏi môn phái. - Những người trước đó tuy công việc nhiều nhưng vẫn có thể làm được. Nhưng người này hai chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.

      Tất cả đám đệ tử ký danh cùng lộ vẻ mặt thương xót. Năm trăm cân dược thảo, chỉ sợ trong cả vùng núi rừng của Hằng Nhạc phái cũng có nhiều đến thế.

      .

      Vương lâm cứ dựa theo trí nhớ về những người lức đầu châm chọc mình mà chỉ ra. Miệng cứ vậy, tùy ý mà sắp xếp công việc. lúc sau, cuối cùng cũng xong tất cả. Lúc này thầm nghĩ trong lòng rằng tất cả những việc đó chắc chắn thể xong. Ngoại trừ tìm trưởng lão bọn họ còn phương pháp nào khác. Nếu như đám sư bá đó vẫn cứ làm rối lên thêm chút nữa cho mọi người biết rằng để ta ở đây là sai lầm lớn.

      Nghĩ tới đây, chỉ vào người có khuôn mặt thư sinh, :

      - Ngươi là người may mắn nhất. Công việc của ngươi rất đơn giản. Lập cho ta cái danh sách lễ vật, người nào tháng nào tặng ta cái gì đều cho ngươi cất giữ. Mỗi tháng đưa đến cho ta lần. Nếu có lòng tham, ta trục xuất ngươi khỏi môn phái.

      Người kia nghe vậy vui mừng, sợ hãi quỳ mặt đất, dập đầu cam đoan rằng mình nhớ lầm.

      Tất cả đám đệ tử ký danh đều trợn mắt há hốc mồm. Trước kia, tên họ Lưu vấn che giấu việc này. Nhưng nay Vương Lâm lại thẳng ra rằng mình muốn nhận hối lộ.

      Lập tức có tên đệ tử ký danh bước ra, lấy trong người cái Tham Thân tiên phù, hai tay dâng lên, :

      - Vương sư huynh! Ta có chút quả muốn biếu huynh.

      Vương Lâm "ừ" tiếng, sau đó cất vào trong người, :

      - Vừa rồi cho ngươi làm việc gì?

      - Nấu nước. Mỗi ngày hai mươi ang lớn. - Người nọ vội vàng , trong mắt có chút hồi hộp.

      - Mỗi ngày năm ang. - Vương Lâm chậm rãi .

      Người đó nghe thấy vậy vui mừng, vội vàng cảm ơn.

      Có người mở đầu lập tức có người tiếp theo. Lúc này, Vương Lâm chợt đứng dậy, :

      - Được rồi. Tặng lễ cũng phải tuân theo quy tắc. Viết lên giấy công việc mình được giao và công việc mình muốn làm.

      xong, cũng chẳng quay đầu lại thẳng vào phòng đóng cửa lại.

      Tất cả những người đứng đó đều thở ngắn thở dài, ánh mắt lộ vẻ tức giận.

      Trong đầu ai cũng thầm nguyền rủa Vương Lâm, nhưng chẳng có người nào đủ can đảm ra bằng lời. Sau đó cả đám đều lục tục bỏ .

      Đợi sau khi mọi người hết, Vương Lâm liền ra khỏi phòng, xem xét khu vực tạp vụ lượt. Cuối cùng, tìm thấy gian phòng ở trong chỗ hẻo lánh, để những đồ đạc linh tinh.

      Diện tích của gian phòng này cũng rộng. Sau khi xem xét lúc, mặc dù hài lòng lắm, nhưng cũng tạm coi đây là chỗ bí mật cũng được. liền quét dọn vị trí trống rồi khóa trái cửa phòng lại, khoanh chân ngồi xuống, tiến vào Mộng Cảnh gian.

      Thời gian thấm thoát trôi qua. Trong nháy mắt, Vương Lâm làm quản ở đây được hai tháng. Trong hai tháng này, ngoại trừ vài ngày phải sắp xếp công việc cho đám đệ tử ký danh ra, thời gian còn lại, dành hết cho việc tu luyện. Đối với công việc của đệ tử ký danh, cơ bản là mặc kệ. Nếu có việc gì, hừ lạnh tiếng người ta liền ngoan ngoãn đem tiên phù ra cho .

      Vương Lâm ở đây hai tháng, quá trình tu luyện luôn bị đám đệ tử ký danh cắt đứt. cũng thể đoán các vị sư bá và trưởng lão nghĩ như thế nào? Mình làm như thế rồi mà vẫn đổi người khác tới.
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :