Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 281. Vinh dự.


      Những chuyện như thế này, tại các nước tu chân khác cũng phải là hiếm thấy. Nhưng cho dù có cũng chỉ giữ cách bí mật. Còn ở Tuyết Vực quốc cái chuyện như thế này lại hết sức bình thường. Theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ chuyện như và đệ tử ở Tuyết Vực quốc có rất nhiều. Việc này trở thành chuyện mà tất cả mọi người đều biết, hơn nữa cũng chẳng có người nào để ý đến. Trong ký ức của người đó cũng từng có ác ý với vị Thiên Chi kiều nữ Hồng Điệp kia. Nếu phải có người khác chỉ sợ rằng nàng ta cũng phải phụng dưỡng sư phụ.

      Đối với những chuyện như thế này, Vương Lâm cũng chỉ còn cách cười khổ, ấn tượng đối với Tuyết Vực quốc lại càng thêm xấu.

      Về phần nam tử trước mắt, thoáng nhìn tuổi cũng còn trẻ, nhưng đứng ở vị trí thứ hai. Ngày thường vẫn tỏ ra kính sợ đối với sư phụ, nhưng vẫn thầm ghen ghét đối với chuyện của sư phụ với tam sư muội. Việc này, Vương Lâm từ trong ký ức của tu sĩ Kết Đan mà biết được hết.

      Nguyên bản, định chuẩn bị sắp tới, tìm cơ hội phái tên đệ tử đó ra ngoài cho bớt phiền toái.

      - Có Băng phôi mới hay chưa? - Vương Lâm chắp tay sau lưng, cách chậm rãi. Băng phôi là cách gọi của tu sĩ Tuyết Vực đối với băng điêu.

      Tên nhị đệ tử vội vàng cung kính :

      - Sư phụ! Vừa mới đưa đến hai cái Tuyết Tiên Băng phôi.

      Vương Lâm gật đầu, :

      - Lấy ra đây để vi sư xem thủ pháp của hai ngươi có tiến bộ ? - Vương Lâm nắm được ký ức nên đối với phương pháp chế tạo khôi lỗi bằng Băng điêu cũng biết rất . Chỉ có điều, phương pháp này liên quan đến loại công pháp đặc biệt của tu sĩ Tuyết Vực có tên là Băng Thanh quyết. Vương Lâm xem qua thấy loại pháp quyết đó có chút tinh diệu.

      Lúc tu sĩ Tuyết Vực thổ nạp, hấp thu chỉ linh khí trong thiên địa mà còn có cả hàn khí của băng tuyết. Sau khi hấp thu loại hàn khí đó, thể chất dần dần thay đổi. Nó có thể khiến cho tu sĩ Nguyên khi để Nguyên ly thể liền hóa thân thành người tuyết khổng lồ.

      Chỉ có điều, loại công pháp này cũng có quy định về cấp bậc. Vị tu sĩ do Vương Lâm biến thành mới chỉ học được có bốn tầng khẩu quyết đầu. Cái này cũng là do vị thúc thúc trong tộc của lén cho. Nếu , ngay cả bốn tầng công pháp đầu cũng đừng có mơ đến.

      Tên nhị đệ tử vội vàng vâng dạ. vỗ vào túi trữ vật, nhất thời hai khối băng điêu cao hơn ba trượng xuất mặt đất. Băng điêu có hình con vật đầu chim, mình thú. Thoáng nhìn có vẻ dữ tợn.

      Trong năm Vương Lâm du lịch nên cũng biết hình tượng băng điêu chính là trong số Tuyết Tiên thủ hộ thú của Tuyết Vực quốc.

      Ánh mắt nhị đệ tử tập trung, khoanh chân ngồi xuống. Sau đó, tay trái bắt quyết, nhanh chóng thay đổi. Cuối cùng, dòng tuyết màu đen xuất . Cùng lúc đó, cắn đầu ngón tay phải rồi hớt ít tuyết rồi sau đó đặt ngón tay lên băng điêu.

      Nhất thời, làn khí đen từ đầu ngón tay nhanh chóng tràn vào trong băng điều hình thành thứ gì đó giống như kinh mạch. Trán của tên nhị đệ tử đầy mồ hôi. hít hơi sâu, tay phải lại lần nữa hớt lấy chút tuyết đen, sau đó lại đặt lên băng điêu. Nhất thời, kinh mạch bên trong băng điêu lại tăng thêm cái.

      Lúc này, đám tuyết trong tay trái của tên nhị đệ tử đột nhiên biến mất. Sắc mặt tại nhợt, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.

      Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại hiểu được. Theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ Tuyết Tiên băng điêu cần phải có chín đường kinh mạch mới có thể hoàn thành bước đầu tiên. suy nghĩ nữ đệ tử chợt bước tới, trong mắt có chút quyến rũ, giọng :

      - Sư tôn! mấy ngày người chưa giải đáp vấn đề cho đệ tử. Hôm nay, tu vi của đệ tử lại xuất biến cố. Tối nay mong được sư tôn chỉ điểm.

      Vương Lâm suy nghĩ tới tác dụng của tuyết kinh mạch trong cơ thể băng điêu, chợt nghe thấy nữ tử vậy liền gật đầu, :

      - . Có biến cố gì?

      Vị nữ đệ tử hơi ngẩn người, đưa mắt nhìn xung quanh. Nhất thời, khuôn mặt nàng đỏ bừng, dịu dàng :

      - Sư tôn! Ở đây hả?

      Vương Lâm gật đầu. Nhưng ngay lập tức, sực nhớ ra trong ký ức của tên tu sĩ Kết Đan, khi nữ đệ tử thế ý nghĩa khác. Nghĩ tới đây, định mở miệng ngỡ nữ đệ tử mặt đỏ bừng, liếc nhìn Vương Lâm cái rồi vỗ vào người. Quần áo của nàng lập tức rơi xuống hơn nửa.

      Vương Lâm nhướng mày, vung tay lên cái. Quần áo của nữ tử lại trở lại như bình thường. Sắc mặt lạnh dần, liếc nhìn nàng cái.

      Nữ tử thấy vậy liền rùng mình. Nét mặt nàng tái nhợt, vội vàng quỳ mặt đất. lúc sau mới cẩn thận đứng lên. Tâm lý của nàng khủng hoảng, biết sư tôn định làm thế nào.

      Lúc này, nhị đệ tử điều tức xong. Sau khi mở mắt liếc nhìn nàng cái, nhưng vẫn im lặng. Tay trái của lại tiếp tục bắt quyết, ngưng xuất tuyết đen, bắt đầu chết tạo tuyết kinh mạch.

      Chín đường kinh mạch, tên nhị đệ tử phải dùng tới mấy canh giờ mới tạo ra được hết. Trong đó, phần lớn thời gian, người này đều sử dụng để hồi phục.

      Bởi vậy có thể thấy, chế tạo băng điêu đối với cái gánh nặng .

      Sau khi tạo xong chính đường kinh mạch, tên nhị đệ tử hít hơi sâu rồi quỳ gối trước băng điêu, nét mặt tái nhợt. Sau khi thào cầu khấn lúc, liền cắn răng, giơ tay phải đặt lên vị trí chín đường kinh mạch tập trung.

      Ngay lập tức, tên nhị đệ tử miệng phun máu tươi, bay ra hơn mười trượng ngã cái đánh huỵch mặt đất. Về phần băng điêu ngoài chín đường kinh mạch giống như linh xà chuyển động cách nhanh chóng bên trong. Cuối cùng, hai đường tuyết kinh mạch va chạm với nhau phát ra tiếng nổ. Cả bức băng điều liền hóa thành đám băng.

      Sắc mặt tên nhị đệ tử tái nhợt, xấu hổ :

      - Đệ tử lại thất bại....

      Vương Lâm để ý đến người đó. Hai mắt chớp chớp, trầm ngâm chút. Trong đầu kết hợp trí nhớ của tu sĩ Kết Đan mà từ từ hiểu ra điểm quan trọng để tạo ra khôi lỗi bằng băng điêu.

      Đúng lúc này, Vương Lâm chợt ngẩng đầu nhìn ra xa. Chỉ thấy đạo kiếm quang lao tới rất nhanh.

      Bên trong kiếm quang có người thanh niên, tướng mạo đường đường, tuấn bất phàm, quần áo đẹp đẽ. Tuy quần áo của so với tu sĩ của quốc gia có điểm khác biệt, nhưng cũng chỉ khác chút mà thôi. Tam đệ tử đứng bên cạnh là nữ tử. Hai mắt nàng sáng lên, thở ra, :

      - Đại sư huynh trở về.

      Còn tên nhị đệ tử cách đó hơn mười trượng trong ánh mắt chợt lóe lên chút gì đó trầm nhưng ngay lập tức lại thay bằng thái độ mừng rỡ.

      Vương Lâm căn cứ vào trí nhớ của vị Kết Đan kỳ tu sĩ có thể thấy người đó có chút hài lòng đối với đại đệ tử. Hơn nữa, người đó cùng với tu sĩ Kết Đan kỳ ít nhất cũng có chút quan hệ huyết thống.

      Tên đại để tử cũng có thể coi như là nhân vật thiên tài. chỉ cần chưa tới trăm năm đạt tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, chỉ còn có chút nữa là Kết Đan. Nhưng theo ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ cái mà thích nhất ở tên đại đệ tử chính là tướng mạo của . Tu sĩ Kết Đan kỳ định cho người này song tu cùng với vị nữ đệ tử của tu sĩ Kết Đan hậu kỳ. Nhờ đó mà giúp cho hai bên trở thành liên minh.

      Chuyện đó, Vương Lâm cũng chỉ lướt qua mà chú ý. Lúc này, kiếm quang tới gần. Sau khi tới trước Băng Tuyết tháp, đại đệ tử liền vén vạt áo, quỳ xuống mặt đất, cao giọng :

      - Đệ tử tham kiến sư phụ. Đệ tử may mắn làm nhục mệnh, tìm được nơi thân của dư nghiệt.

      Nét mặt Vương Lâm vẫn như thường. Trong lòng sức nhớ ra. Bởi trong ký ức của tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có tới việc này. Đại đệ tử xuất môn là bởi vì mấy ngày gần đây có người gặp phải người thần bí. Vì vậy mà tu sĩ Kết Đan kỳ liền phái đại đệ tử dò xét.

      Loại chuyện này trong mấy năm qua cũng phải là xuất bao giờ. Dư nghiệt của tứ phái cho dù tu vi có cao tới đâu bị băng tuyết mấy năm qua bào mòn cũng bị tổn thương.

      Tuy như vậy, nhưng cũng thể coi thường. Vì vậy mà khi gặp phải chuyện đó tất cả đều báo về Băng Tuyết thần điện để cho thần điện phái người tới xử lý.

      Loại chuyện này đối với thần điện hết sức quan tâm. Gần như hôm nay báo ngày mai lập tức có người đến.

      Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ chút, ánh mắt bình tĩnh, mở miệng, :

      - Dẫn đường.

      Đại đệ tử ngẩn người. Trong quá khứ, khi gặp phải chuyện này, sư tôn chưa bao giờ tự mình mạo hiểm. Nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, vì vậy vội vàng gật đầu đứng dậy dẫn đường.

      Nhị đệ tử và Tam đệ tử đưa mắt nhìn nhau. Sau khi do dự chút, cả hai cũng theo. Dù sao sư tôn tự mình xuất mã. Nếu bọn họ , chừng sau này có rắc rối. Vì vậy mà cả hai đều cố gắng bám theo phía sau Vương Lâm.

      Bốn người hóa thành bốn đạo kiếm quang mà bay .

      Mất khoảng thời gian lâu, đại đệ tử liền dừng lại, chỉ vào ngọn núi toàn băng tuyết, :

      - Đệ tử tận mắt thấy người nọ biến mất ở đây. Chắc chắn là dưới ngọn núi có chỗ để bọn họ nấp.



      Thần thức của Vương Lâm đảo qua. Sắc mặt của vẫn như thường, nhưng hai mắt lại hết sức tập trung.

      - Ba người các ngươi ở lại đây. - xong, Vương Lâm liền bay về phía trước.

      Thần thức của phát phía dưới ngọn núi có đạo cấm chế. Bên ngoài cấm chế có hai đạo thần thức dao động. đạo mới chỉ có đạt tới Kết Đan kỳ mà thôi. Còn người khác có chút cổ quái, lúc Kết Đan mà lúc lại là Nguyên . Thậm chí có đôi khi còn dao động giống như Hóa Thần kỳ.

      Loại tượng này chỉ có giải thích đó chính là thần thức của người này ở bên bờ tán công. Vì thế mà mới khiến cho tu vi có phần hỗn loạn.

      Vương Lâm hạ xuống ngọn núi. Sau đó, ngay lập tức toàn thân chìm xuống, nhanh chóng lao về phía cấm chế.

      Thoáng cái, tới được bên cấm chế. Chỉ cần là cấm chế Vương Lâm chẳng có gì phải lo ngại. liếc mắt cái liền có ngay ý định đối với cấm chế. Tay phải huy động đánh ra vòng tròn ánh sáng cấm chế. Nhất thời, hai cái cấm chế liền dung hợp với nhau.

      Vương Lâm thong dong bước qua cấm chế chui vào bên trong. Khi vừa mới tiến vào thấy trước mặt có ánh sáng của phi kiếm lóe lên. Hơn mười đạo kiếm khí do phi kiếm hóa thành nhanh chóng lao đến.

      Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. giơ tay phải, tùy ý điểm cái, :

      - Sinh.

      Thiên đạo Luân Hồi, sinh tử thay đổi liên miên, dưới cái điểm của Vương Lâm chợt ngưng tụ ngón tay của . cái điểm đó nhìn hết sức nhàng nhưng lại chứa thiên đạo. Nó giống như chỉ của tiên nhân nhìn rất hời hợt nhưng lại chứa huyền cơ.

      tiếng thét kinh hãi từ trong kiếm quang phát ra. Phi kiếm của mọi người thoát khỏi chế, cứ thế quay vòng vòng xung quanh đầu ngón tay của Vương Lâm.

      thân kiếm thậm chí còn xuất tia ánh sáng. Trong cái ánh sáng đó, phi kiếm như sống lại. Linh lực từ phi kiếm tỏa ra còn mạnh gấp mấy lần vừa rồi.

      Chỉ có điều, thần thức bên phi kiếm lại bị Thiên Đạo chi uy xóa mất.

      Ánh mắt kỳ dị của Vương Lâm nhìn về phía người cách đó xa. Vào lúc này, người đó trợn mắt, há mồm mà nên lời.

      Phía sau người thanh niên có cái giường bằng băng. lão nhân khoanh chân ngồi đó. Hai mắt người đó nhắm nghiền, khuôn mặt thay đổi lúc xanh lúc hồng.

      Vương Lâm búng ngón tay cái. Nhất thời, hơn mười thanh phi kiếm lập tức dừng lại cùng rời xuống đất, vang lên những tiếng kiếm ngân. Lúc này, người thanh niên mới tỉnh táo. Ánh mắt lộ vẻ bi phẫn, hai tay nắm chặt, lớn tiếng :

      - Các ngươi hủy nhà của ta, bây giờ lại còn đuổi tận tới đây. Chẳng lẽ phải giết chết mới chịu buông tha hay sao? Cho dù hôm nay các ngươi giết chết chúng ta cũng có ngày có người tới diệt Tuyết Vực quốc của các ngươi.

      Thanh của người đó lộ oán hận tới tận xương, tận tủy. Vương Lâm liếc nhìn thanh niên cái rồi quan sát lão nhân phía sau. Người thanh niên lập tức di chuyển, ngăn cản ánh mắt của Vương Lâm. Sau khi suy nghĩ chút, liền quỳ gối xuống đất, cắn chặt môi. Máu tươi môi chảy ra, khiến cho cách khổ sở:

      - Đừng giết sư phụ ta. Giết ta . Ta là thiếu môn chủ của Thủy Mặc môn. Ngươi bắt ta trở về nhất định lập công. Chỉ cần ngươi bỏ qua cho sư phụ ta, ta cam tâm tình nguyện theo ngươi. Nếu , ngươi chỉ có được thi thể của ta mà thôi.

      Tuy ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng nét mặt lại hơi thay đổi. Vương Lâm nhìn thanh niên chút rồi lại nhìn lão nhân. Sau đó, chậm rãi :

      - Tại sao ngươi lại lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của sư phụ ngươi?

      Người thanh niên trầm mạc . lúc sau mới cố gắng mở miệng:

      - Lão nhân gia nếu bị liên lụy bởi ta có thể bỏ từ sớm. Tất cả đều tại ta. Vì cứu ta...

      - Hoan nhi! Đứng lên . Người này phải là tu sĩ của Tuyết Vực. - Lão nhan khoanh chân ngồi giường băng, liền chậm rãi mở hai mắt.

      Người thanh niên ngẩn người, nét mặt lập tức vui mừng. vội vã đứng lên, nét mặt có kích động, :

      - Sư phụ! Người...người tỉnh lại rồi.

      Vương Lâm liếc nhìn lão nhân cái rồi ôm quyền :

      - Vãn bối bái kiến tiền bối của Thủy Mặc môn.

      Lão nhân ho khan vài tiếng, màu hồng mặt càng đậm. Vương Lâm nắm được ý cảnh sinh tử nên chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra, thân thể lão nhân có làn tử khí. Hiển nhiên đến giới hạn.

      Lão nhân ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm rồi chậm rãi :

      - Tiểu hữu! Lão phu bị thương người nên tiện đón tiếp. Mong thứ lỗi. biết tiểu hữu tới đây có chuyện gì?

      Vương Lâm than tiếng, :

      - Chỗ tiền bối thân bị tu sĩ Tuyết Vực phát giác. Ngài hãy rời khỏi đây. - xong, suy nghĩ chút rồi xuất từ trong túi trữ vật ra lọ đan dược. Phất tay cái, đan dược chậm chậm bay về phía chiếc giường.

      - Tiền bối bị thương quá nặng. Bình đan dược này có tác dụng trị liệu nhưng có thể hóa giải đau nhức do tán công, giúp tiền bối có thể rời khỏi đây. Thiên hạ to lớn, chắc chắn có cơ hội khôi phục tu vi.

      Lão mỉm cười, nhưng vẫn để ý tới đan dược mà :

      - Tiểu hữu! Mặc dù ta biết ngươi là đệ tử phái nào. Nhưng ngươi cũng biết nếu lão phu muốn chạy năm đó bỏ rồi. Mặc dù, lão phu liều mạng vẫn có thể rời . Nhưng ngươi có biết tại sao ta lại hay ?

      Vương Lâm suy nghĩ chút rồi lắc đầu.

      - Bởi vì đây là nhà của ta. Ta sinh ở đây mà tử cũng ở đây. - Thanh của lão tuy , nhưng vào lúc này là có thứ uy thế gì đó tỏa ra từ người.

      Vương Lâm liếc nhìn lão nhân cái rồi nữa. ôm quyền sau đó xoay người bỏ . Mục đích tới đây của vốn phải giết chóc mà là để giúp đỡ.

      Dù sao cũng ở Liên minh tứ phái cũng được hơn ba mươi năm, thậm chí còn tận mắt thấy việc tu sĩ Tuyết Vực xâm lấn. Tuy thể thay đổi . Nhưng trong phạm vi khả năng, nếu có thể giúp giúp.

      Trong nháy mắt khi Vương Lâm xoay người rời . Lão nhân cúi đầu nhìn lọ đan dược, sau đó thở dài. Tay phải lão bất chợt vung lên, từ trong tay áo bay ra cái quạt chỉ còn có hai cái lông...

      - Tiểu hữu! Có cái này tặng ngươi để báo đáp việc tặng đan dược.

      Sau khi Vương Lâm đón lấy cây quạt, nét mặt chợt thay đổi. nhớ rất đối với cái bảo vậy này. Năm đó Cửu Nhân sát trận của liên minh tứ phái, cái mà bạch y nữ tử sử dung chính là cây quạt này. Vương Lâm nhớ sau khi nàng bỏ mình, cây quạt này được vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ nhặt lấy.

      xoay người nhìn kỹ lão nhân liền nhận ra ngay, người này đúng là vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ làm rung chuyển trời đất khi đó.

      Nhưng bao nhiêu vinh dự của bản thân, bây giờ trở thành ký ức...

      Vương Lâm rời mà trong lòng vô cùng phức tạp. Sau khi ra khỏi băng sơn, ba tên đệ tử đều dám hỏi cứ yên lặng theo sau . Sau khi Vương Lâm ra lúc. Hai người già, trẻ từ trong băng sơn ra. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn về phía Vương Lâm biến mất rồi nhanh chóng bỏ .

      Tại khu vực biên giới, lão nhân đưa tay mở ra cái thông đạo vòng sáng. Sau đó, lão đưa nửa bình dược cho thanh niên. Ánh măt từ ái, giọng :

      - thôi! Sau này con phải tự dựa vào chính mình. Sư phụ thể bảo hộ ngươi...

      Ánh mắt thanh niên lộ vẻ bi ai, như muốn cái gì đó nhưng lại bị lão nhân phất tay đẩy ra ngoài vòng sáng. Sau đó, vòng sáng lại trở lại bình thường.

      Thanh niên đứng ngoài vòng sáng, kinh ngạc nhìn sư phụ. Sau đó, quỳ mặt đất, hai mắt đỏ bừng, gào lên:

      - Sư phụ.

      Lão nhân cười ha hả rồi nuốt hết cả nửa bình đan dược trong tay. Sau đó, hơi thở người lão ngừng tăng lên. Vào lúc này, lão khôi phục lại tu vi đỉnh cao của bản thân. Nhưng dù sao nó cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

      Lão vung tay áo cái. Thân thể chợt động lao vè phía. Nơi đó đúng là Băng Tuyết thần điện.

      Cho dù có chết cũng chết ở quê hương. Cho dù có chết cũng phải chết vì hộ quốc. Tất cả đều vì danh dự, vinh dự của bản thân, của quốc gia... Cho dù có là ngọn lửa tàn cũng phải lóe sáng như ánh lửa của phượng hoàng...cho dù có bị gẫy cánh cũng phải được bay lượn trời cao.

      Khép kín tâm hồn như vứt bỏ cái thế giới trước đây. Tất cả những gì lúc trước giờ đây trở thành xa xôi. Trong cơn gió còn đâu nhưng tiếng kẻ địch than khóc sợ hãi. Tất cả chỉ còn nỗi thê lương của chính bản thân mà thôi.

      Khép lại tâm tồn như ngăn cách cả khoảng quá khứ huy hoàng, chỉ còn lại những lời ca tụng của hậu nhân.

      Hôm qua ngâm thơ có người đối đáp. Những lời nỉ non hết mà chẳng nghe thấy được nổi tiếng đàn. Mở toang cánh cửa, ước mong được ôm vào lòng chút ánh nắng ấm áp.

      Giấc mộng hôm nay chỉ còn lại chút hy vọng xa vời.

      người bình thường cũng muốn trong lòng còn gì hối hận, đứng dưới đất trời bao la mà cảm nhận thiên địa.

      Rộng mở tâm hồn giống như đón cơn gió xuân ấm áp, làm cho con người bừng tỉnh.

      Cho dù có là ngọn lửa tàn cũng phải lóe sáng như ánh lửa của phượng hoàng...cho dù có bị gẫy cánh cũng phải được bay lượn trời cao.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 282. Triệu hồi Hóa Thần.

      Nhìn bóng lưng sư phụ khuất dần, tất cả những kỷ niệm ùa vào trong đầu . dập đầu mấy cái rồi nắm chặt tay, xoay người rời .


      - Ta... Trần Hoan ở đây thề...Cuộc đời này nhất định phải diệt Tuyết Vực quốc.


      Vương Lâm mang trong lòng rất nhiều suy nghĩ phức tạp trở về Băng Tuyết tháp. Cho dù có được pháp bảo bị hư hại, nhưng cũng chẳng mừng lắm, trong lòng vẫn có phiền muộn.


      Vào lúc này, lĩnh ngộ của Vương Lâm đối với ý cảnh Sinh Tử lại tăng thêm chút. hiểu thêm thế nào là sinh...thế nào là tử. Vấn đề đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu Vương Lâm.


      Vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ của Thủy Mặc môn mang theo chút rực rỡ cuối đời, bay về phía pho tượng của của Băng Tuyết thần điện mà tự bạo. Lão khiến cho Băng Tuyết thần điện nhuốm màu đỏ tươi.


      Ngay cả nhưng kẻ bao vây nhằm tiêu diệt tu sĩ Hóa Thần cũng bị chết theo.


      Tất cả vinh quang cuối cùng cũng trôi theo gió.


      Cái chết của lão thức tỉnh những tu sĩ dấu, dám lộ diện của Liên minh Tứ phái.


      Nháy mắt năm trôi qua. Trong năm đó, Vương Lâm vẫn tự hỏi về ý cảnh giữa sinh và tử. Từ từ, càng lúc càng hiểu thêm về ý cảnh mà bản thân lĩnh ngộ. Trong năm qua, giống như tiến hành lột xác.


      Nhìn núi là núi, nhìn nước là nước....


      Nhưng trong thời gian này có đôi khi Vương Lâm nhìn núi cũng chẳng phải là núi. Nhìn nước cũng chẳng phải là nước. Những thứ đó như bị lớp sương mù bao phủ khiến cho thể nhìn được mặc dù vẫn có thể cảm nhận. Giống như có thể phát nhưng lại thể sờ tới. Những thứ này phải cứ có thời gian là có thể hiểu được mà còn cẩn phải lĩnh ngộ.


      Xuân qua rồi thu đến. Thấm thoát hai năm kể từ khi băng tuyết bắt đầu rơi xuống.


      Đối với việc nghiên cứu khôi lỗi, Vương Lâm số tiến bộ. Con rối băng ở bên ngoài chủ yếu là dựa vào tuyết kinh mạch để duy trì. Dưới chuyển động của bảy bảy bốn mười chín tuyết kinh mạch, khôi lỗi có thể tương đương với Kết Đan trung kỳ.


      Còn tương đương với Nguyên kỳ cần phải có tới chín chín tám mươi mốt tuyết kinh mạch. Trong khôi lỗi bằng băng, tuyết kinh mạch càng nhiều khống chế càng khó khăn. Chỉ cần có chút sơ sẩy là khiến cho con rối bị hỏng.


      Nguyên nhân như vậy khiến cho cứ thêm đường kinh mạch, khó khăn tăng thêm mấy lần. Vì vậy mà tám mươi mốt đường kinh mạch có thể là khó đến kinh người. Đó cũng là nguyên nhân tại sao, khôi lỗi tương đương với Nguyên kỳ của Tuyết Vực quốc lại hiếm đến vậy.


      Mặt khác, chế tạo tuyết kinh mạch của khôi lỗi có liên quan đến pháp quyết của tu sĩ Tuyết Vực quốc ra. Sau khi nghiên cứu loại pháp quyết đó, Vương Lâm cảm thấy kinh ngạc.


      Băng tuyết quyết chú trọng tới việc luyện tâm. Pháp quyết này lấy băng để thay đổi xương cốt, lấy tuyết để ngưng tâm sau đó tạo thành băng tuyết chi hồn. Nhờ đó mà tâm có thể đạt tới cảnh giới trong như băng. Có thể huyền bí của pháp quyết đó thể tả nổi.


      Việc đó chính là nguyên nhân giúp cho tu sĩ Tuyết Vực có thể có được mức độ tùy tâm sở dục đối với công pháp. Ngoài ra đối với tính tình có thể ngưng luyện. Nếu khi nhập trần (xuống sống như người bình thường) làm sao có thể đạt được mục đích ngưng luyện tâm niệm?


      Càng tìm hiểu Băng Tuyết quốc, Vương Lâm càng cảm nhận được đáng sợ của loại pháp quyết này. Pháp quyết này thể theo chính đạo mà chắc chắn là nghịch thiên. Thậm chí, Vương Lâm còn có cảm giác, so với công pháp của Lục Dục ma quân tuy là khác nhau nhưng lại có cùng hiệu quả.


      Loại công pháp này, Vương Lâm định tu luyện mà chỉ bắt chước chút. thay đổi tuyết kinh mạch thành huyết kinh mạch, sử dụng máu tươi phối hợp với ý cảnh Sinh Tử mà đạt được mục đích điều khiển của mình.


      Trong nháy mắt, Vương Lâm ở trong trấn được ba năm. Cùng với năm du ngoạn là bốn năm tất cả. Chỉ còn năm nữa là đến kỳ hạn mười năm. Vương Lâm có thể cảm giác được Hóa Thần sắp tới....


      biết vào thời điểm Hóa Thần có khả năng khiến cho thiên địa biến sắc hay . Nhưng càng tới gần thời điểm, Vương Lâm càng có thể cảm giác được tu sĩ Hóa Thần khiến cho tất cả các tu sĩ xung quanh nhận ra.


      Vì vậy mà đến ngày, Vương Lâm liền ra khỏi Băng Tuyết tháp mà bỏ .


      Trước khi , Băng Tuyết thần điện hạ xuống tiên chỉ. Triệu tập tất cả các tu sĩ từ Kết Đan tới thần điện để tiến hành đại lễ. Bởi vì mười ba tu sĩ tới Chu Tước quốc người trở về. Mà người đó cũng là người duy nhất thành công đạ tới Biến kỳ.


      Trong mười ba người đó có người thành công. Chuyện như vậy có phải là do Chu Tước quốc tác động hay người ngoài thể biết được.


      Vương Lâm lặng lẽ bỏ . Vị tu sĩ Kết Đan kỳ bị nhốt trong tháp ba năm qua, bị thần thông của Vương Lâm làm cho mất trí nhớ. Nhưng đến lúc này cũng khôi phục thân phận.


      Ở biên giới của Tuyết Vực quốc, Vương Lâm quay đầu lại nhìn phía sau. Cảnh tượng vài chục năm qua nhất thời trôi qua trong đầu . Cuồi cùng, đành thở dài tiếng rồi xoay người rời .


      Mục tiêu của Vương Lâm chính là Triệu quốc. Ở nơi mà chuẩn bị để Hóa Thần.


      Sở dĩ lựa chọn việc quay về Triệu quốc để Hóa Thần là do ngoài cái nơi hẻo lánh kia, còn có nguyên nhân nữa.... Vương Lâm từ vị tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đáng kính kia mà hiểu được cái cảm giác mà từ lâu bỏ qua....đó chính là cảm giác về quê hương.


      Mỗi người đều có mái nhà. Nếu Triệu quốc có thể coi như là mái nhà ở Tu Ma hải xa xôi có người con chờ đợi chính là mái nhà thứ hai. Cũng có thể có nơi nào đó chính là mái nhà thứ ba của .... Vì vậy mà lựa chọn Triệu quốc là nơi để Hóa Thần.


      Trước khi quay về Triệu quốc, Vương Lâm liền qua thôn trấn của Đại Ngưu ở bên nước láng giềng. Từ xa, có thể thấy được, trong thôn trấn, Đại Ngưu mở cửa hàng rèn. Thê tử của tuy tuổi còn nhưng lại có bầu.


      Vương Lâm mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt. Vậy mà sinh mạng mới lại bắt đầu thành hình. Trước khi rời , Vương Lâm liền đánh đạo linh lực vào trong cơ thể thê tử Đại Ngưu. Đạo linh lực đó chỉ bảo vệ mẹ con họ mà còn cho biết sinh mạng mới đó chính là .


      Đại Ngưu vẫn hề biết. vẫn muốn được gặp lại Vương thúc thúc. Mãi cho đến lúc chết, điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của Đại Ngưu phải là gặp được tiểu Ngưu mà là thể gặp lại Vương thúc thúc. Hai bức tượng điêu khắc, sau khi chết được đưa lại cho con cái. Từ đó, chúng trở thành vật gia bảo truyền thừa.


      Vương Lâm lại theo đường bay về phía Triệu quốc. Bốn mươi năm trước con đường tương tự mà tiến vào Nguyên kỳ. Hôm nay, lại theo đường cũ trở về Triệu quốc. Lần này, là để chuẩn bị cho việc Hóa Thần.


      Sau khi xuyên qua số Cổ truyền tống trận. Đến ngày, Vương Lâm phi hành mảnh đất xa lạ. Đột nhiên bầu trời trở nên u ám. Mây đen xuất , che khuất mặt trời. giọt nước mưa từ trời rơi xuống.


      Cơn mưa càng lúc càng lớn, gần như biến thành màn nước. Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn cao. Rất lâu rồi, chưa từng gặp cơn mưa nào lớn như vậy. Đứng trong cơn mưa, khỏi nhớ tới thời gian khi ở Hằng Nhạc phái ở trong phòng của Trương Hổ. Lúc đó, bên ngoài cũng là trận mưa tầm tã, sấm chớp kinh người.


      Lúc này, bầu trời, chớp đan chằng chịt gây ra những tiếng động ầm ầm. Những lưới chớp liên lên làm cho bầu trời u ám đẹp hơn.


      Vương Lâm chậm rãi hạ xuống. cũng chẳng sử dụng pháp thuật mà ngăn cản nước mưa. Mà khi hạ xuống, lại vung tay về phía đám cây cối. Nhất thời, lá cây kết lại thành cái ô.


      Cầm cái ô trong tay, Vương Lâm thong thả tản bộ trong cánh rừng xa lạ. Sau khi qua hai cái Cổ truyền tống trận, trở về tới Triệu quốc. Cách vị trí của lúc này về hướng Đông khoảng bốn ngàn dặm chính là vị trí của cái cổ truyền tống trận.


      Trong núi rừng, tiếng mưa xối ào ào khiến cho lòng người có vô vàn cảm xúc. Cách đoạn xa có ngôi miếu cổ. Ngôi miếu hiển nhiên bị bỏ hoang. Cánh cửa đại môn màu hồng bạc phếch, đôi chỗ còn bị mục nát. Thậm chí, ngay cả vòng đồng cánh cửa cũng còn sáng nữa. đôi chỗ còn có chút màu xanh.


      Từ trước đến giờ, Hạ Nhất Minh cũng nhìn thấy nhiều miếu lắm. Thậm chí có thể là cực kỳ hiếm thấy.


      Nhìn ngôi miếu, Vương Lâm nhấc chân bước vào trong. Đây là ngôi miếu cổ. Trong miếu có tượng chỉ có vài cái nệm rải rác mặt đất.


      Sau khi quan sát lúc, Vương Lâm nghiêng đầu nhìn cửa miếu, rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt lại nhìn cơn mưa bên ngoài mà thể ngộ chút ý cảnh như có như .


      lúc sau, chợt có tiếng hét từ xa vọng đến. Chỉ thấy mấy đại hán mặc áo tơi hùng hùng hổ hổ về phía này.


      - Lão trời chết tiệt. Cứ tháo cống xuống là mãi chịu dừng.


      - Phía trước có ngôi miếu. vào đó trú . Chờ lúc mưa , chúng ta tiếp cũng được.


      , bọn họ đưa mắt nhìn liền thấy được Vương Lâm đứng liền dừng lại. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi im lặng về phía ngôi miếu.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 283. Đốn ngộ.

      Khi qua bên cạnh Vương Lâm, người trong số đó giơ tay phải nhàng đánh cái về phía Vương Lâm. Nhưng ngay lập tức, người bên cạnh liền quát lên tiếng nho , rồi thuận tay đẩy cái hóa giải thế công của người đó. Người nọ quay đầu hừ tiếng, sau đó vào trong miếu.

      Năm người sau khi vào miếu liền cởi áo tơi rồi đốt lên đống lửa. Làm xong, bọn họ lấy ra ít thực vật vừa ăn vừa chuyện với nhau. Chỉ có điều, ánh mắt của bọn họ thi thoảng lại liếc về phía Vương Lâm.

      Vương Lâm khẽ lắc đầu. Năm cái tên phàm nhân này ngờ lại phá vỡ ý cảnh của cơn mưa, phá tan bầu khí. than tiếng, rồi nhấc chân lên định rời . Bất chợt, Vương Lâm giật mình, ánh mắt nhìn về phía núi rừng xa xa.

      Chỉ thấy đại hán mặc bộ quần áo màu trắng tới đây. Bước chân của kẻ đó cũng nhanh, nhưng Vương Lâm lại có thể cảm nhận được nó chứa Súc Địa thành thốn. Thoáng cái, vượt qua bên người Vương Lâm, vào trong miếu.

      Khi qua bên cạnh Vương Lâm, đại hán thốt lên tiếng nho , dừng lại. liếc mặt nhìn Vương Lâm, cười cách ôn hòa:

      - ngờ trong cái miếu nho này lại có thể gặp được người cùng giới. Tại hạ Mặc Trí. Các hạ là....?

      Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại có chút đề phòng. Người này thực có chút gì đó quái dị. Thoáng nhìn qua giống như người bình thường. Nhưng người bình thường làm sao lại có thể nhận ra được thân phận của mình? Vương Lâm thản nhiên, ôm quyền :

      - Người nơi sơn dã có tên để gọi. Cứ gọi ta là Đại Ngưu.

      Trong mắt đại hán có chút gì đó kỳ dị, cùng ít hứng thú liếc mắt nhìn Vương Lâm, cười :

      - Đại Ngưu huynh! Hai chúng ta cùng ngồi đây luận chút về mưa có phải hay hơn ?

      Vương Lâm cười khẽ, gật đầu, khoanh chân ngồi xuống đất. Tay phải phất , lấy ra cái bầu rượu rồi uống ngụm. Rượu hoa quả từ sau khi Liên minh Tứ phái xẩy ra thay đổi, Vương Lâm còn tích trữ được nhiều lắm.

      Đại hán đó cười ha hả, cũng ngồi xuống :

      - Tu vi của Đại Ngưu huynh quả là kinh người. Nếu tại hạ nhầm có được ý cảnh tỏa hồn, cảnh giới cao ngất tận mây.

      Trống ngực Vương Lâm khẽ nhảy lên cái. cảnh giác của đối với người này lại càng sâu. Tuy nhiên, biểu của vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ khẽ cười chứ trả lời. Lúc này, mấy đại hán ngồi bên đống lửa cách đó xa chợt có người cất tiếng cười nhạo:

      - Hai người các ngươi năng linh tinh cái gì đấy? Chúng ta nghe mà chẳng hiểu gì cả. Cái gì mà ý cảnh tỏa hồn, cảnh giới cao ngất tận mây? Chẳng lẽ các ngươi bị điên rồi hay sao?

      Mặc Trí mỉm cười, :

      - Các hạ chữ điên đó đúng. Nếu điên cuồng rất khó có thể ngộ ra được điều đó. Nếu có điên cuồng làm sao lại có người cầu lấy trường sinh, tranh đấu với trời?

      Đại hán ngồi bên đống lửa, nhướng mày mắng:

      - đúng là kẻ điên. Lão tử hiểu chút gì hết.

      Mặc Trí cười cười, lắc đầu nhìn Vương Lâm :

      - Đại Ngưu huynh nghe có hiểu ?

      Ánh mắt Vương Lâm có chút cười cười, :

      - Lời của huynh đài chứa đầy huyền cơ. Tại hạ cũng hiểu. Nhưng tại hạ cho rằng dùng chữ điên thể hay bằng dùng chữ "si".

      Ánh mắt Mặc Trí nhất thời sáng ngời, cười :

      - Hay! chữ si. Rất hay! Những người như chúng ta nếu chữ si hiển nhiên là thể tu thành chính quả.

      Vương Lâm uống hớp rượu rồi mỉm cười. Mặc Trí nhìn Vương Lâm, hai mắt đột nhiên lại có chút ngây dại, trống rống vô hồn. Vương Lâm vừa nhìn thấy ánh mắt đó mà giật mình. Tay phải thoáng đặt lên túi trữ vật.

      lúc sau, ánh mắt ngơ ngác của Mặc Trí dần biến mất.

      - Mới vừa rồi...chúng ta... tới đâu rồi?

      Vương Lâm nhướng mày nhìn người đó chằm chằm. Lúc này, mấy đại hán ngồi bên đống lửa cách đó xa vẫn nghe hai người chuyện liền bật cười, :

      - ra đúng là người điên.

      Mặc Trí than tiếng, cười với Vương Lâm:

      - Thôi! Quên chính là quên. Tại hạ Mặc Trí! biết các hạ xưng hô thế nào?

      Vương Lâm nhíu mày. lúc sau, lắc đầu cười khẽ rồi lại uống ngụm rươu, :

      - Đại Ngưu.

      Mặc Trí gật đầu, nhìn cơn mưa bên ngoài than thở :

      - Vẻ đẹp của cơn mưa đêm nằm ở ý cảnh. Nó chứa sinh sôi ngừng. Hoa cỏ uống nước mưa cho dù chết cũng từ từ mà hồi sinh. Đấy mới là cảnh đẹp của cơn mưa mà cũng chính là đạo nhân sinh.

      Vương Lâm xoay người nhìn ra ngoài miếu. Tiếng gió thổi ào ào bên ngoài vọng vào. Thi thoảng lại có tia chớp xẹt qua bầu trời kèm theo tiếng sét, chiếu sáng khung cảnh bên ngoài.

      Đống lửa trong miếu chập chờn tỏa ra ánh sáng khiến cho xung quanh cũng lúc sáng lúc tối. Cũng giống như giữa sinh và tử. Sáng tối thay đổi dường như cũng chứa đạo sinh tử. Sáng là sinh mà tối là tử. Sáng tối thay nhau, sống chết thay đổi.

      - Làm sao mà sinh? - Vương Lâm . Vấn đề này khiến cho vẫn tự hỏi từ lâu. Mặc Trí quay đầu, chỉ vào đống lửa, cười :

      - Ngọn lửa này chính là sinh.

      Vương Lâm trầm mặc nhìn đống lửa chập chờn, :

      - Tại sao?

      Mặc Trí mỉm cười nhìn đống lửa mà :

      - Ta cũng biết thế nào là sinh. Nhưng ta thường nghe người ta "nhóm lửa...nhóm lửa". như thế lửa chính là sinh.

      - Thằng điên. - Lúc này mấy đại hán ngồi bên đống lửa đều nhìn hai người Vương Lâm cách cổ quái.

      lửa là sinh... Vương Lâm từ từ hiểu ra, nhưng cũng vẫn chẳng hiểu được nhiều lắm. suy nghĩ lúc rồi lại :

      - Như thế nào là tử?

      Mặc Trí vừa muốn mở miệng đột nhiên ánh mắt lại lộ vẻ mê mang, hoàn toàn trống rống. lúc sau, lại ngơ ngác nhìn xung quanh.

      - Chúng ta....trước.... tới chỗ nào?

      để Vương Lâm mở miệng, đại hạn bên đống lửa liền :

      - vừa hỏi người cái gì là tử?

      Mặc Trí tỏ vẻ xin lỗi, liếc mắt nhìn Vương Lâm. hơi do dự chút rồi hỏi:

      - vậy huynh đài biết tên của ta. biết huynh đài xưng hô thế nào?

      Đồng dạng, đợi Vương Lâm mở miệng, đại hán ngồi bên đống lửa liền cười :

      - tên là Đại Ngưu.

      xin lỗi trong mắt Mặc Trí càng nhiều thêm, :

      - Từ sau khi tại hạ hiểu được thiên đạo, trí nhớ thi thoảng lại có vấn đề. Đại Ngưu huynh thứ lỗi.

      Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại chấn động. do dự chút rồi hỏi:

      - Huynh đài cảm ngộ được loại ý cảnh nào?

      Hỏi thẳng ý cảnh người ta là chuyện hay, nhưng Mặc Trí cũng chẳng ngại. mê mang trong mắt lại càng nhiều, chậm rãi :

      - Vong cảnh....

      - Này! Ngươi vẫn chưa cái gì là tử. tiếp . - đại hán ngồi bên đống lửa liền mở miệng giục.

      Ánh mắt Mặc Trí vẫn mê mang. thào :

      - Tử là cái gì?...Tử là chết. Nếu ngươi mà chết đó chính là tử. Nếu tâm chết cái chết này....chính là chết.

      Vương Lâm nghe thế giật mình. Lời của đối phương giống như tia chớp xẹt qua óc . Nó giống như cơn gió xua tan sương mù vẫn che khuất vấn đề sinh tử.

      Tử chính là chết. Người chết là tử. Mà tâm chết chắc chắn chết...

      Ánh mắt Mặc Trí hoàn toàn vô hồn. nhìn quanh, tay phải tùy ý điểm vũng nước bên ngoài miếu, lẩm bẩm :

      - Hôm nay, nước mưa rơi xuống tạo thành vũng nước này đó chính là sinh. Ngày khác có nước mưa vũng nước này chính là tử. có sinh cơ, lưu thông đó chính là nước chết.

      Sau đó, tay phải lại chỉ về phía mấy đại hán ngồi bên đống lửa. Ánh mắt lại càng thêm ngơ ngác, lẩm bẩm :

      - Lúc này, bọn họ có thể vui nhưng lại tức giận, khốn khổ như lại cảm thấy vui vẻ đó chính là sinh. Ngày khác, bọn họ còn vui buồn, giận nữa thoát khỏi luân hồi đó chính là tử.

      Tay phải lại chợt động chỉ vào đài sen bên trong miếu tiếp:

      - Khi tượng thần vẫn còn trong miếu miếu còn sống. Mà hôm nay, tượng mất cái miếu coi như chết.

      tới đây, đứng lên rồi chỉ vào bầu trời, :

      - Cơn mưa này sinh ra từ trời, rồi rơi xuống đất mà chết . Khoảng khắc giữa đó chính là nhân sinh. Ta nhìn những giọt nước mưa chứ phải nhìn bầu trời. Nhìn mà như chẳng nhìn. Nhìn cũng chẳng phải là cơn mưa, nhưng lại muốn biết cơn mưa đó là cơn mưa lúc còn sống...

      Nét mặt Vương Lâm thay đổi. đứng dậy, vái Mặc Trí cái sâu. Mặc Trí mỉm cười, nhấc chân ra khỏi miếu. Tốc độ của cực nhanh, thoáng cái biến mất. Nhưng trong trung vẫn văng vẳng thanh của :

      - Đại Ngưu huynh! Ngươi hiểu là hiểu. Mà hiểu hiểu...hãy tự thu xếp....

      Vương Lâm kinh ngạc nhìn những giọt nước mưa. lúc sau, mỉm cười.

      Lúc này, mấy vị đại hán ngồi bên đống lửa đều ngơ ngác. Bọn họ có thể nghe được chút. Nhưng khi nghĩ kỹ lại chẳng hiểu chút gì hết.

      - Huynh đài! Vừa rồi, những lời người đó là thế nào? - người trong số đó nhịn được phải mở miệng hỏi. Những người khác cũng đều nhìn về phía Vương Lâm.

      Vương Lâm mỉm cười, lắc đầu :

      - Các ngươi... hiểu đâu....

      Vừa , vừa nhấc chân ra khỏi miếu. dưới cơn mưa, mặt ngẩng lên nhìn bầu trời. Cơn mưa này được sinh ra từ trời. lại nhìn xuống mặt đất. Cơn mưa đó rơi xuống đất mà chết . Giữa khoảng thời gian đó chính là cơn mưa khi còn sống.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 284. Bác Cực.

      Lửa là sinh bởi vì nó có sinh cơ. Nó có người nhóm lửa.

      Tử là chết. Người chết tử. Tâm chết cũng là chết....

      Vương Lâm trong trời đất, trong lòng như cuộn sóng. như nắm được sợi tơ. sợi tơ giữa sống và cái chết. Nguyên bản, tâm cảnh của chỉ còn lại có năm là Hóa Thần bây giờ đột ngột tăng mạnh. Do hiểu ra được ý cảnh Sinh Tử nên gần như chỉ trong nháy mắt đạt tới cầu của Hóa Thần.

      Có thể vào lúc này, chỉ cần Vương Lâm muốn là lập tức có thể Hóa Thần. Chỉ có điều, nơi đây phải là vị trí để Hóa Thần thích hợp. Vương Lâm cố gắng đè nén kích động trong lòng mà tăng nhanh tốc độ phi hành.

      - như vậy ý cảnh của Mặc Trí huynh đó chính là tâm chết nên mới có Vong cảnh....Nguyên nhân có thể là do tâm đạt tới mức độ cực cao nên mới tự chết. Nhưng chết ở đây là quên hết tất cả mọi chữ. Tất cả còn lại chỉ có chữ đạo. - Vương Lâm hít hơi sâu. Mặc Trí chắc chắn là vị kỳ nhân.

      Lĩnh ngộ trong cơn mưa bên miếu khiến cho tâm cảnh của Vương Lâm chạm tới cảnh giới Hóa Thần. Vào lúc này, hoàn toàn có đủ tư cách Hóa Thần.

      Tu sĩ Hóa Thần thực lực trong tất cả các cấp bậc có thể chính là điểm phân hóa đầu tiên. như thế cũng là do khi tu sĩ đạt tới Hóa Thần người tu đạo chuyển từ việc tu luyện ngoài da thịt sang tâm cảnh. Bọn họ lấy việc hiểu được thiên đạo làm cơ sở mà vận dụng lực lượng của thiên địa.

      Ý cảnh là cái thể ngộ quan trọng nhất của tu sĩ Hóa Thần kỳ. Do thể ngộ khác nhau nên ý cảnh cũng giống nhau. Có thể trong cả thế giới có vô vàn ý cảnh. Trong những loại ý cảnh đó cũng phải là phân ra mạnh yếu.

      Tuy là có thể hiểu được ý cảnh tới mức cao nhất cũng kém nhau nhiều lắm. Nhưng khác nhau ban đầu cũng có thể ảnh hưởng tới tiến bộ của tu vi sau này.

      Vì vậy mà tu sĩ Hóa Thần thực lực do việc lĩnh ngộ mà ra. Nếu hiểu được thứ thiên đạo tầm thường tuy là mạnh hơn so với Nguyên nhưng so với các tu sĩ Hóa Thần khác lại thể bằng.

      thực tế, nếu Vương Lâm muốn Hóa Thần khi điêu khắc pho tượng người thứ nhất của Bạch Vân tông là có thể làm được. Nhưng cái ý cảnh đó lại phải sinh ra từ trong lòng mà là lại con đường của người khác. Sau đó, cho dù có thể Hóa Thần nhưng cuộc đời này gần như thể đột phá. Khả năng đạt tới Biến quá xa vời.

      phải ý cảnh của bản thân cuối cùng hiểu được tự nhiên. Mà như vậy làm sao có thể vượt lên được....

      Tu sĩ đạt tới Hóa Thần có hai phương pháp. Phương pháp thứ nhất chính là bắt chước ý cảnh. Phương pháp này so với phương pháp thứ hai đơn giản hơn nhiều, chỉ có điều, rất ý tu sĩ Hóa Thần chịu mở ý cảnh của mình cho người tha thể ngổ. Vì vậy, loại phương pháp này phải do tự trong bản thân môn phái khi có Nguyên đại viên mãn mới có thể có.

      Về phương pháp thứ hai là dựa vào chính mình mà cảm ngộ thiên đạo, sử dụng tâm cảm ngộ rồi tạo ra ý cảnh cho bản thân. Phương pháp này rất khó, phải có được nghị lực rất lớn và cơ duyên may ra mới có thể thành công. Nhưng nếu có thể thành công ngộ ra được ý cảnh của bản thân con đường phía trước lại hết sức rộng mở.

      cách khác hầu hết mọi người đều cố gắng tìm ra ý cảnh cho bản thân. Chỉ khi nào lĩnh ngộ được, tu sĩ mới bất đắc dĩ lựa chọn phương pháp thứ nhất. Dù sao chênh lệch giữa hai phương pháp cũng là rất lớn. chênh lệch đó từ lúc bắt đầu cho đến về sau thể nào lấp nổi.

      Nhưng những người có thể hiểu được ý cảnh cũng nhiều lắm. Vì vậy mà cuối cùng đa số tu sĩ đều lựa chọn phương pháp thứ nhất.

      Đó cũng là lý do vì sao cùng là tu sĩ Hóa Thần kỳ nhưng có người vẫn bị giết mà có người vẫn sống nhăn răng. Năm đó khi ở Triệu quốc, vị đại nhân của tứ cấp tu chân quốc chính là lựa chọn phương pháp thứ nhất để Hóa Thần. Vì thế mà khi thấy Vương Lâm có pháp bảo mạnh như thế liền lựa chọn trốn tránh.

      Nhưng đời mọi chuyện cũng phải là tuyệt đối. Cũng có số tu sĩ sử dụng phương pháp thứ nhất nhưng cuối cùng vẫn có thể đột phá đạt tới tu vi Biến kỳ. Nhưng những người như thế quả thực quá ít. Hơn nữa, cho dù đạt tới Biến cũng chỉ ở đẳng cấp thấp mà thôi.

      Vì thế mà tu sĩ lựa chọn phương pháp Hóa Thần đó đều có mục tiêu là dựa vào đan dược, hy vọng có thể nhờ vào nó mà khiến cho tu vi được nâng cao. Chỉ có điều, đan dược chứa khí tiên giới lại có thể có được dễ dàng như thế hay sao?

      Vương Lâm nhanh chóng phi hành trong cơn mưa tới vị trí của Truyền tống trận. vầng sáng lóe lên sau đó thân thể liền biến mất.

      Đến lúc này, Vương Lâm hề dừng lại lấy chút. Sau khi từ trong truyền tống trận ra, sử dụng hết tốc lực bay tới cái Cổ truyền tống trận kế tiếp.

      tháng sau, trong sơn cốc nơi biên giới của Triệu quốc từng vầng ánh sáng linh lực chầm chậm tỏa ra. Sau khi vầng sáng biến mất, từ trong sơn cốc liền có thanh niên ra. đúng là Vương Lâm.

      Nhìn vùng đất trong tầm mắt trái tim Vương Lâm có chút cảm khái. Diện tích của Triệu quốc lớn, nên thần thức của Vương Lâm thoáng đảo qua có thể nắm được tình hình.

      Sau khi trải qua mấy trận sát kiếp, giới tu chân của Triệu quốc hết sức điêu linh. Mấy vị Nguyên hậu kỳ liên tục bị chết càng khiến cho Triệu quốc chấn động. Trong vài chục năm qua, tất cả các môn phái còn lại đều phong bế xuất ngoại.

      Trong giới tu chân của Triệu quốc có lời đồn liên quan đến Vương Lâm. Cho đến tận bây giờ, lời đồn đó vẫn còn nguyên, nó khiến cho vô số tu sĩ nghe thấy mà kinh hồn. Nhất là những người nhìn thấy Vương Lâm, sau khi sực tỉnh đều cảm thấy ớn lạnh.

      Ở trung tâm của Triệu quốc chính là Thông Thiên tháp, lúc này cũng chẳng có người. Ngọn tháp hoàn toàn trống . Suy nghĩ chút, Vương Lâm liền phi hành về phía vị trí của Hằng Nhạc phái ngày xưa mà cũng chính là vị trí của Huyền Đạo tông hôm nay. Nơi đây chính là nơi bước vào thế giới tu chân và cũng là chỗ mà chọn để Hóa Thần.

      Khi xuất bên ngoài Huyền Đạo tông, chỉ thấy làn sương trắng bao phủ cả ngọn núi. Ngay cả con đường mòn tiến lên núi cũng biến mất. Huyền Đạo tông từ mấy năm trước đóng cửa hỏi đến thế .

      Vương Lâm than tiếng, cũng chẳng gióng trống khua chiêng gọi người ra làm gì. Thân thể khẽ động liền biến mất. Khi xuất ở phía sau núi của Huyền Đạo tông.

      Năm đó, từng bế quan bốn năm ở sau núi. Lúc này, tuy là cũng có tu sĩ, nhưng cũng chẳng nhiều lắm.

      xuất của Vương Lâm làm sao bọn họ có thể phát . vách đá phía sau núi có vô số động phủ. Vương Lâm nhanh chóng tìm được chỗ mà mình bế quan năm đó rồi vào.

      Cái động phủ của cũng chăng có ai chiếm cứ. Sau khi Vương Lâm tiến vào, tảng đá ở bên ngoài động phủ liền sập xuống.

      Khoanh chân ngồi trong động phủ, Vương Lâm nhìn bốn phía. Những cảnh tượng quen thuộc lên trong ký ức. lúc sau, than tiếng rồi nhắm mắt ngồi xuống.

      Mười ngày sau, Vương Lâm điều chỉnh xong trạng thái của bản thân. Sau đó, hai tay bắt quyết, đặt trước ngực. Nhất thời, sắc mặt liên tục chuyển từ xanh sang đỏ và ngược lại. Từ từ, thân thể chợt phân làm hai.

      Bổn tôn từ trong phân thân, với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt lạnh lùng. mi tâm lóe ra chút ánh sáng dị. Tu vi của bổn tôn vẫn là Kết Đan hậu kỳ như cũ. Cực cảnh tiến hóa tu vi của bổn tôn vẫn thể tăng lên.

      Mặc dù kết hợp với phân thân có thể khiến cho Cực cảnh đạt tới hiệu quả của Nguyên , nhưng trong đó vẫn tồn tại khuyết điểm, phải là chuyện lâu dài.

      Về phần phân thân tu vi sắp sửa Hóa Thần. Từ sau khi kết , những khuyết điểm của phân thân biến mất, gần như khác gì bổn tôn.

      Vào thời điểm sắp Hóa Thần, nếu bổn tôn cùng với phân thân dung hợp lại chỗ nên đối với Hóa Thần chắc chắn có ảnh hưởng. Vì vậy mà lúc này, Vương Lâm mới cho bổn tôn và phân thân tách ra.

      Vương Lâm trầm mặc suy nghĩ. Nếu chỉ có như thế ảnh hưởng cũng quá lớn. Từ nhiều năm trước, có vấn đề khiến cho vẫn thể bình tĩnh mã hạ quyết tâm. Vào giờ phút này, sau khi hiểu được ý cảnh Sinh Tử, cùng với lĩnh ngộ ở cái miếu nên đối với sống và cái chết có lĩnh ngộ càng cao.

      Tâm cảnh vẫn luôn do dự có thể trở nên kiên định. Bổn tôn hiển nhiên là thể theo con đường giống như phân thân. Vì vậy mà Cực cảnh phải tách ra ngoài. Đạo Cổ thần mới chính là lựa chọn của bổn tôn. Vương Lâm suy nghị lúc rồi khoanh chân ngồi xuống. Bổn tôn đồng dạng cũng ngồi xuống, tay nó bắt quyết. Từ từ, làn sương mù màu xanh, bao lấy bổn tôn và phân thân.

      Đầu tiên phải để cho bổn tôn tán công. chút linh lực dao động từ trong cơ thể bổn tôn tản ra, nét mặt lên đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn lộ quyết tâm. Từ từ, từng giọt máu tươi chảy ra ngoài theo các lỗ chân lông.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 285. Xử hóa.

      Những giọt máu cũng dính vào áo mà lại xuất bên ngoài cơ thể. Xung quanh bổn tổn từ từ hình thành vô số giọt máu, số lượng càng lúc càng nhiều.

      Sắc mặt bổn tôn dần tái nhợt. Tu vi từ Kết Đan hậu kỳ bắt đầu giảm xuống....

      Mười ngày sau, toàn thân bổn tôn khác lão già. Ngoài tu vi giảm xuống Kết Đan sơ kỳ, số huyết châu bên ngoài cơ thể hòa lẫn vào với nhau tạo thành vầng sáng đỏ như máu.

      Chợt có tiếng răng rắc vang lên. Kim đan của bổn tôn đột nhiên vỡ vụn, hóa thành những luồng linh lực yếu ớt, chạy loạn trong cơ thể. Đúng lúc này, ánh mắt phân thân lóe lên, tay phải chỉ cái vào mi tâm của bổn tôn. Nhất thời, linh lực trong cơ thể bổn tôn như tìm được lối thoát mà chui ra khỏi mi tâm.

      Toàn bộ số linh lực đó đều ngưng tụ đầu ngón tay của phân thân. Dần dần dòng chất lỏng mầu vàng từ mi tâm của bổn tôn bị phân thân hút ra. Thoáng cái, bổn tôn trở nên uể oái, nhưng ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh.

      Sau đó, từ bộ xương và thân thể của bổn tôn từ từ lại xuất tia linh lực. Linh lực chầm chậm ngưng tụ tại đan điền, hình thành cái vòng sáng. Đây cũng là dấu hiệu của cơ bản của tu sĩ tu chân mà cũng là dấu hiệu của Trúc Cơ kỳ.

      Vòng ánh sáng từ từ sáng lên, càng lúc càng rực rỡ. Lúc này, đầu ngón tay của Vương Lâm lại động, điểm vào đan điền của bổn tôn. Nhất thời, thân thể bổn tôn run rẩy. Vòng ánh sáng lập tức biến mất, hóa thành từng làn linh lực từ trong đan điền chui ra, ngưng tụ đầu ngòn tay phân thân.

      Ngay sau đó, tu vi của bổn tôn như mất rào chắn bắt đầu nhanh chóng giảm xuống: Ngưng khí kỳ tầng thứ mười bốn,...tầng mười ba...tầng mười hai....tầng thứ tám....tầng thứ sáu.....rồi về đến tầng thứ .

      Vào lúc này, linh lực trong kinh mạch của bổn tôn biến mất toàn bộ. Thân thể ngả người dựa vào vách đá, thở hổn hển. Chỉ có điều, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.

      Trong mắt , tia chớp màu đỏ lóe lên. Phân thân hít hơi sâu. Lúc này, ngón tay của liền điểm về hai mắt của bổn tôn. Nhất thời, tia chớp màu đỏ chui ra. Sau khi ra khỏi hai mắt của bổn tôn nó định bỏ chạy phân thân hét lớn tiếng, hai tay nhanh chóng huy động, hóa thành vòng sáng nhốt lấy tia chớp. Sau đó, tay giơ lên chộp cái, nhất thời, tia chớp màu đỏ rít lên tiếng cam lòng mà từ từ đứng yên.

      Bàn tay của phân thân nắm lấy tia chớp màu đỏ vào trong tay. Sau khi dụng lực chút, tia chớp liền biến thành giọt máu. Liếc nhìn nó chút, Vương Lâm liền ném vào trong túi trữ vật. Giọt huyết màu đỏ đó chính là Cực cảnh.

      Bổn tôn phế bỏ tu vi liền bức được Cực cảnh ra ngoài. Sau đó, biến nó thành loại pháp bảo.

      Ngay lập tức, bổn tôn hít hơi sâu, cố gắng khoanh chân, nhắm hai mắt lại. Vào lúc này, tay phải Vương Lâm lại điểm cái, linh lực do vòng sáng Trúc Cơ hóa thành liền bắn ra, dung nhập vào trong cơ thể bổn tôn. Sau đó, chất lỏng màu vàng do Kim Đan biến thành lại bắn ra, tiến vào trong cơ thể bổn tôn.

      Linh lực dồi dào nhanh chóng vận chuyển trong cơ thể bổn tôn. Nhưng bổn tôn cũng hề có ý định tu luyện mà vận khởi Cổ Thần quyết. Nhất thời, chỗ linh lực đó bị toàn bộ thân thể, xương cốt của bổn tôn hấp thu.

      Trong quá trình hấp thu, cơ thể bên ngoài bổn tổn có vầng sáng màu đỏ. Từ từ có tia khí màu hồng chui vào trong cơ thể bổn tôn.

      Quá trình đó diễn ra lâu.

      Vào lúc này, bổn tôn Vương Lâm và phân thân hai con đường hoàn toàn khác nhau. Bổn tôn luyện thể chính là theo con đường của Cổ Thần.

      Phân thân tu luyện chính là con đường tiên thiên.

      Cả hai cái vẫn cùng là thân thể Vương Lâm có gì khác. Chỉ có điều, trước khi chưa đạt tới đại thành, bổn tôn và phân thân chỉ có thể dung hợp trong thời gian ngắn mà thể giữ được thời gian dài.

      Nhưng khi dung hợp, thực lực tăng lên mấy lần.

      Trong cơ thể thực loạt thay đổi. thực tế thân thể bổn tôn đạt tới tiêu chuẩn cấp của Cổ Thần. Kể từ đây, coi như đặt chân vào con đường Cổ thần. Chỉ có điều, do trước kia Vương Lâm vân hạ quyết tâm nên mới khiến cho con đường Cổ Thần bắt đầu hết sức khó khăn.

      Nhưng vào lúc này, sau lĩnh ngộ nơi cổ miếu, hiểu được ý cảnh Sinh Tử khiến cho Vương Lâm hiểu được cảnh giới kỳ diệu giữa sống và cái chết. Vì vậy mà hạ quyết tâm cho bổn tôn theo đạo Cổ thần.

      Vương Lâm nhìn bổn tôn trong quá trình vận công mà suy nghĩ chút. Bất chợt, vỗ túi trữ vật. Nhất thời, từ bên trong bay ra mấy quả cầu huyết sát. Ánh mắt lóe lên, ngón tay phải búng khẽ cái, nhất thời mấy quả cầu huyết sát bay đến đỉnh đầu bổn tôn mà hạ xuống.

      Mái tóc của bổn tôn trắng như tuyết trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ. Sát khí toàn thân lập tức đạt tới mức độ cao nhất. Vào lúc này, hình dạng bổn tôn cùng với Cổ Thần có chút giống nhau.

      Sau khi hấp thu toàn bộ linh lực, bổn tôn chợt mở hai mắt. Cặp mắt của hề có đồng tử chỉ có hai luồng ánh sáng màu đỏ, kết hợp với mái tóc khiến cho cả người giống như vị thượng cổ Ma tôn vậy.

      Vương Lâm và bổn tôn cùng mỉm cười. Nhưng nụ cười đó lại mang tới cho người ta những cảm giác khác nhau. Nụ cười của phân thân mang tới phong thái tao nhã. Còn bổn tôn lại chứa chút huyết ý.

      Vương Lâm vỗ túi trữ vật. Nhất thời hơn trăm cái bình ngọc mà Lý Mộ Uyển chuẩn bị cho liền bay ra hơn nửa. Số đan dược đó vừa mới xuất , bổn tôn lập tức há miệng hút cái. Nhất thời tất cả các bình ngọc đều nổ tung, đan dược bên trong liền bay vào trong miệng bổn tôn, hóa thành linh lực, lưu động toàn thân.

      Cổ Thần quyết trong cơ thể bổn tôn nhanh chóng vận chuyển. Tất cả linh lực do đan dược hóa thành liền tiến hành ngưng kết thân thể. Từ từ thân thể bổn tôn càng thêm cứng rắn. Thậm chí còn có nét gì đó giông như khối sắt.

      Cuối cùng, từng sợi tơ màu vàng từ trong các lỗ chân lông của bổn tôn chui ra. Quần áo của bổn tôn vào lúc này liền biến thành mây khói.

      Những sợi tơ màu vàng sau khi đan dược chui vào miệng được Cổ Thần quyết vận chuyển, càng lúc càng nhiều. Cuối cùng chúng bay lượn bên ngoài cơ thể bổn tôn, hình thành cái kén lớn màu vàng.

      luồng uy áp mạnh mẽ từ trong cái kén phát ra. Trong uy áp chứa nguồn sống rất mạnh, giống như trái tim đập phát ra thanh rất to. Nhưng có điều những thanh đó người ngoài thể nghe được mà chỉ có phân thân cảm nhận được mà thôi.

      Phân thân liếc mặt nhìn cái kén ở vị trí của bổn tôn rồi khoanh chân ngồi xuống thổ nạp, đồng thời làm hộ pháp.

      Qua mười ba ngày, nhịp đập của cái kén càng lúc càng nhanh, giống như có người nào đó gõ trống. Cuối cùng, ngay khi thanh trở nên dồn dập, cái kén vàng liền xuất vết nứt.

      Vết nứt càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn. Cuối cùng tỏa ra khắp cái kén. Từng luồng ánh sáng màu tím từ bên trong tỏa ra ngoài khiến cho người ta phải chói mắt.

      tiếng động thanh thúy từ trong cái kén vang lên. Ngay sau đó từ vết nứt lớn nhất, bàn tay có làn da màu đồng xuất .

      Sau đó, bổn tôn từ trong cái kén chui ra. Mái tóc của màu đỏ giống hệt như màu máu, xõa vai . Tại mi tâm của Vương Lâm có hai điểm sáng màu tím giống như thái cực chầm chậm chuyển động. Ánh mắt còn ánh sáng màu đỏ mà chúng hoàn toàn nội liễu vào bên trong. Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được trong ánh mắt thấp thoáng biển máu.

      Cổ Thần luyện thể. Sau khi hấp thu vô số đan dược khiến cho tu vi của Vương Lâm rốt cuộc cũng đạt tới lột xác lần thứ hai Mỗi lần Cổ thần lột xác linh lực lại tăng hơn lúc trước vô số lần. Nhưng càng lên cao, khó khăn lại càng lớn.

      Sau khi bổn tôn xuất liền trầm mặc nhìn về phía phân thân. Tinh quang trong ánh mắt phân thân chợt lóe lên. Tay phải vỗ vào túi trữ vật, nhất thời thanh phi kiếm xuất trong trung. Ngón tay chỉ cái, phi kiếm liền lao về phía bổn tôn.

      Bổn tôn cũng né tránh, tùy ý để phi kiếm tới gần. Trong nháy mắt khi phi kiếm tới gần thân thể, loạt tiếng va chạm giữa kim loại vang lên, thấp thoáng có cả tia lửa bắn ra.

      Thần sắc bổn tôn vẫn như thường, tay phải chộp cái, bắt lấy phi kiếm. "Rắc" tiếng, phi kiếm biến thành hai, còn ánh sáng chẳng khác gì đống sắt vụn.

      Phân thân và bổn tôn cùng mỉm cười hài lòng. Sau khi trầm ngâm chút, bổn tôn dẫm cái, thân thể từ từ chìm xuống mà biến mất.

      Theo ký ức của Cổ Thần Đồ Ti Cổ Thần mới sinh ra nếu có kinh nghiệm khảo nghiệm ở trong lòng tinh cầu thể trở thành Cổ thần chính thức. Vì thế sau khi Vương Lâm để cho bổn tôn bước lên con đường Cổ thần có quyết định.

      Thân thể bổn tổn cứ thế chìm xuống. Áp lực của lớp đất xung quanh đạt tới mức độ nhất định. Đối với tu sĩ khác mà áp lực đó cực kỳ kinh khủng, nhưng đối với bổn tôn mà có thêm Cổ Thần quyết cũng vẫn có thể chịu được. Vì vậy mà bổn tôn tiếp tục chìm xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :