Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 271: Thập niên Hóa Thần.

      Trong cơn lốc xoáy, Vương Lâm đảo thần thức qua, tập trung vào số cây. Sau đó bẻ gãy rồi bỏ vào trong túi trữ vật. lúc lâu sau, lại bay lên lần nữa. Sau đó lại thi triển pháp thuật ở vị trí bên cạnh.

      Dần dần cả trăm cơn lốc xoáy lớn xuất . Lượng gỗ trong túi trữ vật của Vương Lâm càng ngày càng nhiều. Quá trình này cứ liên tục diễn ra trong bảy ngày.

      Trong bảy ngày này khắp bình nguyên bị dọn dẹp sạch . Sau khi kiếm đủ vật liệu, Vương Lâm nhìn lại nơi đây cái, rồi xoay người bỏ . Trong bảy ngày, những hành động của bị những tu sĩ ở lân cận phát . Việc này truyền đến tai Liên Minh Tứ Phái, khiến cho có người chạy đến kiểm tra. Nhưng sau khi nhìn thấy tu vi của Vương Lâm, lập tức trở nên cung kính.

      Cuối cùng, Chu Vũ Thái biết được chuyện này. lập tức sử dụng chức quyền trong tay, dìm chuyện này xuống. Đồng thời sau lúc trầm ngâm, tự mình dẫn người đến chỗ này, cũng chẳng gì mà lặng lẽ giúp đỡ.

      Nếu , chỉ bảy ngày căn bản cũng đủ để Vương Lâm thu thập đủ số lượng gỗ, cũng thể dọn dẹp sạch toàn bộ cánh đồng tuyết này được.

      Trước khi rời Chu Vũ Thái cũng mời Vương Lâm gia nhập Tứ Phái. chỉ cay đắng ôm quyền, xoay mình dẫn người rời khỏi. Chu Vũ Thái biết , Liên Minh Tứ Phái đến bước đường cùng rồi. Vào giờ khắc này, kêu người ta gia nhập, giống như kéo họ vào chỗ chết. Thậm chí ngay cả , cũng vì con đường của mình mà phải suy nghĩ cẩn thận lại.

      Vương Lâm gật đầu với Chu Vũ Thái, rồi rời khỏi chỗ này. mạch dừng lại, về thẳng đến cửa hàng trong kinh thành. lúc sau, khi tới bên ngoài ngoài kinh thành, thân thể liền lóe lên rồi biến mất. Đến khi xuất ở bên trong cửa hàng.

      hít hơi sâu, đưa mắt nhìn qua bốn phía. Sau đó, ngồi ghế, vung tay trái lên, lấy ra khúc gỗ mà bên vẫn còn bám chút tuyết. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, bắt đầu điêu khắc.

      Đây là đợt chuẩn bị lâu nhất cho lần điêu khắc. Lần này, chỉ khắc bức tượng, mà là rất nhiều.

      Ranh giới cuối cùng khi Vương Lâm hóa phàm đến con đường cuối cùng. chuẩn bị lấy lần khắc gỗ cuối cùng này để tranh thủ cho tu vi của mình đạt đến Hóa Thần.

      Cho dù thất bại cũng có thể làm cho tâm cảnh nâng lên bước. Như vậy, khoảng cách của đến Hóa Thần ngày càng gần. Thậm chí chỉ cần hiểu được thiên đạo, là có thể đạt đến Hóa Thần!

      chuẩn bị điêu khắc từng người bị giết từ khi bắt đầu tu đạo đến lúc hóa phàm!

      Từng người !

      Chuẩn xác mà , người đầu tiên Vương Lâm giết chết chính là sư phụ - Tôn Đại Trụ.

      Tay nâng lên hạ xuống, chẳng bao lâu sau, tượng gỗ thành hình. Tôn Đại Trụ trước khi chết khắc,vẻ mặt mang theo nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hoàn toàn được thể bức tượng.

      Nhìn bức tượng gỗ khắc Tôn Đại Trụ, đáy lòng Vương Lâm vô cùng bình thản. Năm đó nếu vì Tôn Đại Trụ tham lam hồ lô người , cũng chắc gặp kết cục mất mạng. Nhân quả tuần hoàn, có sinh phải có tử.

      Người được điêu khắc thứ hai là nam tử trung niên. Ánh mắt người này có vẻ khát máu, thoạt nhìn trông cực kỳ tốt. Lúc này tay phải cầm thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm này hàn mang. cỗ sát khí tỏa ra khắp gian.

      đúng là kẻ thứ hai bị Vương Lâm giết, sư phụ của Trương Hổ - Đệ tử của Tức Mặc lão nhân!

      Ngày đó người này sinh sát y với Vương Lâm, nhưng cuối cùng lại thành vong hồn thứ hai trong tay .

      Liếc nhìn tượng gỗ cái, Vương Lâm ném ra bên, tiếp tục điêu khắc khúc gỗ khác.

      Người thứ ba này là nam tử trẻ tuổi. chính là kẻ đuổi giết Vương Lâm năm đó - Đằng Lệ! Nhớ tới Đằng Lệ, tâm cảnh của Vương Lâm hơi gợn sóng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thản.

      Nhân quả với Đằng Lệ quanh quẩn hồi lâu trong đầu Vương Lâm. lúc sau, ngón tay như đao khắc, nhanh chóng khắc lên khúc gỗ. Sau thời gian nửa nén hương, tượng điêu khắc Đằng Lệ thành hình.

      Tướng mạo người này hơi tuấn, mặt lại có vẻ kiêu ngạo. Tay phải bắt quyết, sắc mặt trầm, trong đó dấu vẻ tham lam. Khóe miệng nhếch lên, thậm chí lộ ra vẻ mỉm cười.

      Chẳng qua nụ cười này trở thành quá khứ, mất lâu lắm rồi. Mất cùng với nó còn có cả huyết mạch Đằng gia.

      Những bức tượng khắc gỗ này sau khi được Vương Lâm điêu khắc xong liền bị vứt sang bên. Dần dần tượng khắc gỗ mặt đất ngày càng nhiều.

      tia sát khí lúc đầu như có như , sau đó nồng đậm dần lên. Lượng tượng gỗ ngày càng nhiều sat khí trong cửa hàng lại càng nồng đậm.

      Lúc này nếu có tu sĩ qua nơi này có thể thấy ràng, phía cửa hàng của Vương Lâm trừ gió tuyết ra còn có tầng hàn băng.

      Vương Lâm đối với việc này coi như thấy. đắm chìm trong ký ức của bản thân, đem tất cả những vong hồn có thể nhớ tới điêu khắc ra.

      Dần dần, Vương Lâm quên cả việc mình điêu khắc. hoàn toàn đắm chìm vào trong hồi ức. Nhân sinh bốn trăm năm qua giống như là cuộc đời khác, từ từ tái trong đầu .

      Từ khi còn là thiếu niên, tiến vào Hằng Nhạc phái. Bên trong Hằng Nhạc phái, tư chất đủ, tu luyện chậm chạp, mãi cho tới khi có được gian nghịch thiên, cuối cùng Tư Đồ Nam xuất . Rồi Hằng Nhạc phái vị huyền đạo tông đuổi .

      Sau đó rời khỏi Hằng Nhạc phái, mình tu luyện, gặp gỡ Trương Hổ, giết sư phụ , tới Đằng gia thành, ngờ gặp Đằng Lệ, mọi việc diễn ra.

      Sau đó chia tay Trương Hổ cho tới bây giờ, sinh tử ra sao.

      Đằng Lệ đuổi giết , cuối cùng chết dưới tay . Từ đó trở đường tranh đấu. Thi tông, Quyết Minh cốc, sau đó là hồi sấm sét, hoàn toàn thay đổi cả cuộc đời .

      Cha mẹ chết , biểu tình dữ tợn của Đằng Hóa Nguyên, khiến cuối cùng nhục thân nát vụn, dưới hỗ trợ của Tư Đồ Nam trốn vào vực ngoại chiến trường.

      Nhờ đó mới có bốn trăm năm giết chóc, vì đề cao tu vi, vì để trở về báo thù, tiếc bất cứ giá nào khiến tu vi mình tăng tiến, khiến mình trở nên vô tình, tuyệt tình, thậm chí là máu lạnh.

      Hỏa Phần quốc, tu ma hải, nơi của cổ thần, những ký ức này lần lượt lên trong đầu Vương Lâm. Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh, lần đó cũng là lần ngoài Đằng gia mà giết rất nhiều người.

      Còn ở nơi của cổ thần, ấn tượng của Vương Lâm với đám người Mạnh Đà Tử có thể là khắc cốt ghi tâm, khó có thể quên.

      Nhiều năm ở nơi của cổ thần, cả người lột xác. Dù là tâm thần hay thân thể cũng đều biến đổi hoàn toàn.

      Nhưng cũng ở nơi đó, nguy cơ cực kỳ to lớn, chỉ cẩn trọng chút là thể thoát ra.

      Sau đó là kết tại Sở quốc, gặp lại Lý Mộ Uyển, kết thành công xong, rốt cục có thể triển khai kế hoạch báo thù sau bốn trăm năm chờ đợi.

      Tại Triệu quốc, hễ là người có huyết mạch Đằng gia, toàn bộ đều chết trong tay Vương Lâm, những điều này đều là nhân quả ân oán.

      Tay Vương Lâm hề dừng lại, tượng gỗ nhanh chóng thành hình. Tay càng lúc càng nhanh, chỉ thấy loạt tàn ảnh.

      Hình ảnh của ký ức trong đầu cũng trôi qua càng nhanh. Dần dần, chứng kiến hơn ba mươi năm cuộc sống hóa phàm, sinh lão bệnh tử, loạt hình ảnh này chậm rãi dung nhập trong tâm thần Vương Lâm.

      lúc lâu sau, trong đầu còn bất cứ hình ảnh gì nữa, chỉ còn hai chữ: Sinh tử.

      Sinh tử là loại biến hóa của thiên đạo. Loại biến hóa này sau khi Vương Lâm điêu khắc lại bốn trăm năm giết chóc cảm nhận được hàm nghĩa ràng của chữ tử. Trong ba mươi năm hóa phàm lại hiểu được ý nghĩa của Sinh.

      Trước kia cảm ngộ thiên đạo luân hồi khắc, tuy cuối cùng thất bại nhưng vẫn để lại cho ấn tượng sâu đậm và ý cảnh, phảng phất như tầng giấy mỏng, khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt có loại giác ngộ.

      Chỉ là giác ngộ chứ phải khám phá.

      Có thể , giờ tâm cảnh của Vương Lâm đạt tới trình độ có thể điều khiển cấp độ tu vi của mình. Mức độ này ở thượng cổ tu chân giới có câu vẫn truyền lưu: Muốn núi là thấy núi, muốn nước là thấy nước.

      Lúc này Vương Lâm chính là như vậy.

      Khi mở đôi mắt, tượng khắc gỗ trong cửa hàng có vô số. Trong hai mắt Vương Lâm ánh lên tia sáng tà dị. Ánh mắt này hơi tương tự với ánh mắt của Thác Sâm ở chỗ cổ thần.

      lẳng lặng nhìn vô số tượng khắc gỗ trước mắt, hai tay chậm rãi giơ lên. lập tức những tượng khắc gỗ này đột nhiên rung động, tụ lại trong tay . Dần dần tượng gỗ ngày càng nhiều, nhưng trong hai tay Vương Lâm xuất dòng chảy màu đen. Tượng khắc gỗ cứ rơi hết vào đó, nhưng dòng chảy màu đen này vẫn có bất cứ gì thay đổi.

      Toàn bộ tượng khắc gỗ bay về phía hai tay Vương Lâm. Sau khi cái tượng khắc gỗ cuối cùng biến mất trong dòng chảy màu đen, ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn nhìn dòng chảy. Túi trữ vật lưng đột nhiên tự động mở ra, tất cả huyết cầu từ sát khí đều bay vào toàn bộ.

      Trong nháy mắt huyết cầu từ sát khí dung nhập vào trong dòng chảy, hai mắt Vương Lâm chợt lộ ra những tia sáng kì dị. Ngay sau đó hai tay liền cử động.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 272: Đại Ngưu.


      Dòng chảy màu đen dưới điều khiển của hai tay Vương Lâm nhanh chóng biến hóa hình dạng, dần dần trở nên vuông vức, lại từ từ trở nên thực chất. lúc lâu sau, dòng chảy màu đen hoàn toàn biến mất, cái ấn hình vuông xuất trước người Vương Lâm.


      Cái ấn này lớn tầm bàn tay, bên ngoài có khắc hình người. Người này có mặt mũi, chỉ có thân hình. Hắc ấn này bao gồm ý nghĩa của bốn trăm năm giết chóc của Vương Lâm, là chữ Tử.


      Tay phải Vương Lâm đặt hắc ấn. Lập tức cỗ cảm giác như máu hòa vào nước xuất trong tim . hít sâu hơi, hắc ấn dần dần biến mất trong tay , dung nhập vào trong Nguyên .


      Vương Lâm trầm mặc chút, lưu luyến nhìn cửa hàng mình ở hơn ba mươi năm nay lần nữa, tay phải tùy ý vung lên. Lập tức toàn bộ tượng khắc gỗ trong cửa hàng liền biến mất.


      Sau đó mở cửa, đón gió tuyết trong đêm, bước ra ngoài.


      Vương Lâm chậm rãi tới ngã tư đường. Gió tuyết ngày càng lớn.


      Thân ảnh khi mới ra khỏi cửa hàng vẫn là lão già sắp xuống mồ, nhưng theo từng bước chân, khi tới đầu phố thân hình dần cao hẳn lên. Những nếp nhăn mặt chậm rãi biến mất. Cuối cùng trong nháy mắt khi đứng ở đầu phố, Vương Lâm từ phàm nhân chuyển hóa thành tu sĩ.


      tại vẫn chưa phải Hóa Thần, nhưng giờ phút này khoảng cách tới Hóa Thần rất gần. Nắm được ý cảnh sinh tử, hiểu được thiên đạo, Vương Lâm cảm thấy thân thể có cảm giác lâng lâng như muốn bay , cảm giác đó dần dần lan cả ra ngoài thân thể .


      Dường như từ trời cao có lực lượng thần kỳ mở rộng ra, lôi kéo .


      Loại cảm giác này chính là biểu sắp Hóa Thần. Lúc này cần hiểu được thiên đạo, cần cảm thụ ý cảnh, chỉ cần kiếm địa phương lẳng lặng bế quan mười năm liền chắc chắn đặt tới cảnh giới Hóa Thần.


      Vương Lâm đứng ở đầu phố, quay đầu nhìn thoáng qua mười hộ trống tới chín ở ngã tư này. Dãy phố ba mươi năm nay ở. Từng ngọn cây nhành cỏ ở nơi này đều lên trong tim . Trong lòng lên tia luyến tiếc.


      Nhìn hồi lâu, đem hết thảy cảnh vật ghi tạc trong tim, Vương Lâm thở dài tiếng, xoay người, biến mất trong bóng đêm.


      Ở phía nam của liên minh tứ phái có tòa thành trì hơn vạn dặm. Nơi này có rất đông phàm nhân. Những căn phòng chống lạnh của con người trải rộng khắp nơi, trong phòng có rất nhiều người.


      Bọn họ bị đưa tới đây, làm công việc dọn tuyết. Đại Ngưu cũng ở trong số những phòng đó.


      Cùng phòng với có có hơn ba mươi người. Căn phòng vốn lớn, giờ lại càng chật chội. Đại Ngưu nằm trong góc, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.


      nhớ thê tử, nhớ con, lại càng nhớ Vương Lâm.


      Tất cả mọi thứ ngày xưa dưới trận tuyết tai này đều tan thành mây khói.


      Trước trận tuyết này, người thừa ăn no mặc ấm, lại có cửa hàng của mình, còn thuê mấy người tiểu nhị, chưởng quỹ, con xin gia nhập môn phái của tiên nhân, trở thành thành viên của tiên nhân.


      Ở nơi ngã tư đường ấy, cuộc sống của có thể coi là tươi sáng.


      Thê tử thương , cuộc sống tốt đẹp. thậm chí còn có ý định đợi Vương thúc lớn tuổi hơn chút nữa để khắc tượng gỗ nữa mà để mình phụng dưỡng khi tuổi già.


      Trong tâm lý của , cha mẹ qua đời, Vương thúc thúc nhìn mình lớn lên trở thành bậc trưởng bối. Nhưng vì trận tuyết kinh hoàng này mà hết thảy mọi việc đều thay đổi.


      biết giờ thê tử ra sao. Mấy tháng nay nghe cả phụ nữ trẻ con đều bị bắt tới, bàng hoàng bất an. Thân thể của thê tử tốt lắm, lạnh giá thế này làm sao có thể chịu nổi......


      Chứng kiến có người bị đông cứng mà chết, trái tim Đại Ngưu đau đớn như bị dao cắt! Cũng phải vì tính đồng bào đồng loại gì mà là do cảm giác tuyệt vọng sâu trong nội tâm và nỗi lo lắng cho thê tử của mình.


      lo lắng thê tử chịu nổi, bỏ .


      Ngoài thê tử ra, người mà lo lắng nhất còn có Vương Lâm. Theo thấy, Vương thúc thúc tuổi cũng cao, thân thể còn mạnh khỏe nữa.....


      mất cha mẹ, muốn cả Vương thúc thúc cũng bỏ .


      Nhi tử của Đại Ngưu, Tằng Tiểu Ngưu vốn là vừa mới gia nhập Bạch Vân Tông, tu vi ngưng khí kỳ của khiến thân phận cao hơn hẳn phàm nhân nhưng với sức lực của ở giữa trận chiến giữa hai quốc gia chẳng có bất cứ tác dụng gì.


      Do vậy tuy muốn tìm kiếm cha mẹ mình nhưng liên minh tứ phái lớn như vậy, toàn bộ phàm nhân đều bị bắt , phân tán khắp cả nước.


      trừ phi có thần thông thông thiên, nếu căn bản tìm nổi cha mẹ.


      Đại Ngưu đợt tuyết này trút xuống bao lâu rồi. Hầu như ngày nào cũng nhìn thấy bên cạnh mình có người chết cóng.


      Đồng thời cũng phát ra chỗ thần kỳ của tượng điêu khắc gỗ. Mỗi khi thấy lạnh giá, tượng gỗ lại tỏa ra những luồng hơi ấm. Luồng hơi ấm này trong khoảnh khắc liền chạy khắp toàn thân, cho dù có lạnh hơn nữa cũng vẫn có thể bình yên vượt qua.


      Sau khi biết thần kỳ của tượng khắc gỗ, Đại Ngưu khỏi cảm thấy có cảm giác xa lạ với Vương Lâm. Cho tới bây giờ thể hiểu thấu được lão nhân này.


      Chẳng qua cũng vì có tượng khắc gỗ này mà lo lắng của Đại Ngưu về thê tử cũng giảm chút. tin rằng chỉ cần thê tử tháo tượng gỗ xuống cũng có thể giống , bị chết rét.


      Nhưng thời gian dần trôi qua, dường như vĩnh viễn thể quét sạch hết tuyết, trong lòng Đại Ngưu lại nổi lên tuyệt vọng.


      Tuyết trời rơi xuống tuy bé nhưng hề gián đoạnk.


      Mấy ngày hôm này, có nhiều phàm nhân lén lút bỏ trốn. Bọn họ muốn trốn sang nước láng giềng, cho dù phải từ bỏ hết thảy, chỉ cần được sống là còn có hi vọng.


      Nghe giờ nước láng giềng có tuyết rơi, thời tiết giống như mùa xuân vậy, vạn vất sinh sôi, ánh nắng ngập tràn.


      Sớm nay Đại Ngưu là người thức dậy đầu tiên. từ giường bò dậy. Bên cạnh là đứa con thứ hai của Chu gia. Tiểu tử này mới hơn hai mươi tuổi, lúc tráng niên. Bình thường khi làm việc thường được phân cùng tổ với Đại Ngưu, vẫn luôn giúp đỡ rất nhiều.


      Đây là hài tử thuần phác. Đại Ngưu đẩy cái, nhưng lập tức bỗng giật mình. nhìn con trai thứ hai nhà họ Chu, tay phải run rẩy đặt mũi , sau đó cười thảm tiếng, lẩm bẩm: - Chết rồi.......


      Vừa nãy khi đẩy , Đại Ngưu phát ra thân thể cứng ngắc. Lúc này nước mắt Đại Ngưu tuôn như mưa. Hán tử bốn mươi tuổi này ôm đầu ngồi khóc rống lên.


      nhớ nhà, nhớ thê tử, nhớ nhi tử của mình, nhớ Vương Lâm, nhớ cửa hàng, nhớ những ngày ấm áp khi xưa.


      Lúc này lục tục có người bò dậy, kinh ngạc nhìn Đại Ngưu, ngay sau đó phát ra trong phòng này, chỉ trong vòng đêm có năm người chết rét.


      Ai nấy đều trầm mặc. hồi lâu, bên ngoài phòng truyền tới tiếng quát: - ra , làm việc. Nếu ai dám lười biếng bị quẳng ra ngoài cho chết rét.


      Trong phòng có người khẽ thở dàu-i, chậm rãi ra ngoài. Bọn họ hai mắt đờ đẫn, mặt mày vàng vọt xanh xao. Trước đây vài tháng khi mới tới dọn tuyết, lúc đầu còn được ăn no, nhưng càng về sau thức ăn càng ít. giờ thể lực của họ rất kém rồi.


      Đại Ngưu vẫn ôm đầu, ngồi mặt đất khóc lóc. người trung niên tốt bụng tiến tới kéo , thấp giọng : - Đại Ngưu, thôi. Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng.


      Đại Ngưu bị kéo, nhìn chằm chằm vào thân thể người con thứ hai của Chu gia nằm yên nhúc nhích, nước mắt lại chảy ra.


      Ra khỏi phòng, lập tức gió lạnh đập vào mặt. Thân thể Đại Ngưu lạnh lẽo, nhưng ngay lúc này, tượng khắc gỗ người lại truyền tới từng đợt hơi ấm, xua tan cái lạnh.


      Đại Ngưu sờ sờ ngực, nhìn mọi người từ trong các phòng ốc bốn phía ra. cắn răng cái, quyết định bỏ trốn. muốn tìm thê tử, sau đó hai người rời khòi đây, chạy sang nước láng giềng, cố gắng sống sót, chờ tới khi tuyết tan lại trở về.


      Đêm khuya hôm đó, khi mọi người ngủ say, Đại Ngưu lặng lẽ bò dậy, mở cửa phòng. Bị gió lạnh thổi qua, thân thể lập tức run lên, cắn chặt răng, tiến vào giữa gió tuyết.


      Bốn phía có quân đội phàm nhân đóng quân, chẳng qua đối với dân chúng bỏ trốn họ cũng thèm hỏi tới. Bởi lẽ giữa thời tuyết lạnh giá này, ở lại đây may ra còn đường sống chứ nếu bỏ chỉ có con đường chết.


      Vì thế nên lúc đầu còn có người để ý, về sau mặc kệ. Nếu muốn đâm đầu vào chỗ chết ai mà ngăn được chứ.


      Đại Ngưu vào trong gió rét, chậm rãi bước cánh đồng tuyết. Thiên hạ tuy rộng lớn nhưng dường như có chỗ để dung thân. Đêm khuya, gió càng ngày càng lạnh, Đại Ngưu bước rất khó khăn, đột nhiên vấp phải vật gì đó, trượt chân, thân thể ngã sấp xuống.


      Chỉ thấy bên cạnh thân thể bị đông thành đá.


      Thi thể này hiển nhiên là chưa chết được bao lâu, cho nên có nhiều tuyết phủ mà chỉ có tầng tuyết mỏng. Đại Ngưu khi ngã sấp xuống, khuôn mặt nằm ngay sát khuôn mặt .


      Thậm chí hơi thở của cũng đến được khối thi thể đó.


      Ngây ngốc hồi, Đại Ngưu sợ hãi kêu lên, vội vàng bò dậy, lui lại phía sau. Nhưng ngay sau đó lại vấp ngã. Trong lòng Đại Ngưu dâng lên từng trận hàn ý, cẩn thận nhìn bốn phía lượt mới phát ra, ở chỗ này có vô số thi thể.......

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 273. Tuyết Vực giáng lâm.

      Đại Ngưu là phàm nhân, nỗi nhớ thê tử, cái chết của người con thứ hai nhà họ Chu, nỗi tuyệt vọng, sợ hãi đối với tương lai khiến hoàn toàn sụp đổ.

      ngồi xổm mặt tuyết, lại khóc rống lên.

      lúc lâu sau, Đại Ngưu đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên ấm áp. Ngay sau đó, bàn tay ấm áp đặt lên đầu , vỗ nhè .

      - Đại Ngưu, đừng sợ.

      Đại Ngưu xoay người, kinh ngạc nhìn thấy phía sau biết từ bao giờ xuất người thanh niên. Người này nhìn qua trẻ hơn Đại Ngưu rất nhiều, nhưng ánh mắt của lại đầy vẻ tang thương.

      Người này Đại Ngưu xa lạ, thậm chí liếc mặt cái là có thể nhận ra. Đó chính là Vương thúc mà vẫn nhớ mong.

      Nhưng tướng mạo người này quá trẻ trung. Đại Ngưu nhìn Vương Lâm, trong đầu đột nhiên nhớ tới khi mình còn bé, mở cửa cửa hàng, lần đầu nhìn thấy Vương Lâm.

      Khi đó Vương Lâm cũng giống hệt bây giờ.

      - Vương thúc........ Đại Ngưu ngây ra lúc, sau đó thấp giọng . mơ hồ cảm thấy vị thúc thúc từ bên cạnh mình từ này tuyệt phải là người thượng. trầm mặc lúc, thấp giọng : - Người ........ Người là tiên nhân sao?

      Vương Lâm nhìn quanh lượt, cuối cùng ánh mắt tập trung vào mặt Đại Ngưu, nhàng gật đầu, mỉm cười :

      - Được rồi. Vương thúc tới rồi, phải sợ gì nữa. , ta mang ngươi tìm vợ ngươi.

      Lúc này Đại Ngưu cảm thấy như mình mơ. Hình tượng của Vương Lâm trong đầu nhanh chóng biến hóa, từ già nua lại biến thành thanh niên. Tự nhiên trong lòng cảm thấy mông lung, vẻ mặt cũng hơi hoảng hốt.

      Vương Lâm thầm than, tay phải điểm lên đầu Đại Ngưu cái. Lập tức Đại Ngưu cảm thấy cơn buồn ngủ sao cưỡng nổi kéo tới, chậm rãi gục xuống.

      Tay phải Vương Lâm phất lên. luồng ánh sáng nhu hòa bao bọ lấy thân thể Đại Ngưu. Sau đó thân thể Vương Lâm nhoáng lên, phi hành .

      Ở ngoài ba ngàn dặm có chỗ tụ tập phàm nhân dọn tuyết, Vương Lâm tìm trong phòng dành cho phụ nữ được vợ của Đại Ngưu. Lúc Vương Lâm đưa cho vợ chồng họ tượng khắc gỗ để lại tia thần niệm, tại thời khắc mấu chốt phát mà cứu mạng họ.

      Vương Lâm ở với Đại Ngưu mười mấy năm, do vậy muốn trợ giúp bọn họ cũng có gì là lạ.

      Mang theo hai vợ chồng Đại Ngưu. Vương Lâm nhanh chóng bay . Tới biên giới nước làng giềng, mới ngừng lại. Ở đâ có hai tấm màn sáng ngăn trở giữa hai nước.

      Vương Lâm buông hai vợ chồng Đại Ngưu ra, tay phải đặt tấm màn sáng, linh lực phát ra. Lập tức tấm màn sáng như bị xé rách, lộ ra thông đạo đủ cho qua.

      Vương Lâm thở dài, lại điểm lên đầu vợ chồng Đại Ngưu cái, sau đó để lại bọc rồi xoay người biến mất.

      lúc sau, Đại Ngưu bừng tỉnh, hoảng hốt mở mắt. cảm thấy mình vừa nằm mơ, mơ thấy Vương thúc thúc. Bề ngoài của Vương thúc lại giống hệt như hình dáng khi còn trẻ.

      thở dài, đột nhiên ngẩn người, chạm vào nữ tử bên cạnh, kêu lên tiếng, sau đó đẩy đẩy vài cái. lúc sau nữ tử kia mở mắt, nhìn thấy Đại Ngưu cũng ngẩn ra hồi. Sau đó hai ngươi ôm nhau khóc rống lên.

      - Đại Ngưu, tôi sao lại ở đây. Tôi nhớ là lúc ngủ vẫn còn ở trong phòng mà. Thê tử của Đại Ngưu sau khi nức nở vài tiếng liền hỏi.

      Đại Ngưu trầm mặc lát. ngẩng đầu nhìn trời, lúc lâu sau thở dài. biết mọi chuyện phải là mơ mà là . nhàng ôm thê tử, lẳng lặng gì, mà đứng yên nhìn thông đạo ở tấm màn ánh sáng và gói ở phía xa.

      Khi Đại Ngưu mở gói ra, bên trong ít vàng. kéo thê tử quỳ xuống, hướng về kinh thành lạy mấy lạy, trong lòng thầm :

      - Vương thúc.......tạ ơn người.....

      nhặt cái gói lên, kéo thê tử xuyên qua tấm màn sáng, rời khỏi liên minh tứ phái. Sau khi lâu, Vương Lâm lại xuất tại nơi hai người quỳ lại. nhìn hình bóng vợ chồng Đại Ngưu biến mất, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

      Với thần thức của nhận ra ở xa nơi này có tòa thành . Chỉ cần cứ theo con đường này là có thể đến nơi. Đại Ngưu sống ở nơi đó đến hết đời. Mãi cho tới khi sắp chết cũng quên Vương thúc ở bên cạnh từ . Chẳng qua cuộc đời nà còn có cơ hội gặp lại Vương Lâm nữa........

      Vương Lâm đứng yên hồi lâu, nhìn vợ chồng Đại Nguyên rời khỏi. Hơn ba mươi năm nay, từ thiếu niên hồn nhiên, trong nháy mắt Đại Ngưu lấy vợ sinh con, tuổi cũng vào trung niên.

      Vương Lâm hiểu được Đại Ngưu cũng nằm ngoài chuyện sinh tử của thế gian, sớm muộn cũng phải chết.

      Vương Lâm bật cười, tay phải điểm vào quầng sáng, lập tức ánh hào quang ngũ sắc lóe ra nhập vào quầng sáng. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, chút do dự, lập tức rời khỏi liên minh bốn phái. Bởi vì còn có mục tiêu chưa đạt được.

      Chính là Vũ Đỉnh.

      Vũ Đỉnh này đối với Tứ phái liên minh là mầm mống tai họa. Nhưng đồng thời nó cũng là bảo vật, nó là phương pháp hữu hiệu để trở thành Hóa Thần tu sĩ.

      Đối với Vương Lâm, Vũ Đỉnh cơ hội tu chân trong tương lai. Càng ngày Vương Lâm càng cảm nhận được cảnh giới Hóa Thần đến gần. Linh lực ngày hôm nay so với trước kia còn vô cùng tinh khiết nữa.

      Linh khí này gần như bị vẩn đục. phải khí trời những năm gần đây có biến hóa, mà là bản lãnh của Vương Lâm cùng với đề cao của ý cảnh khiến toàn bộ thân thể cảm nhận thấy được bên trong linh lực này có vấn đề.

      Linh lực ngày hôm nay nếu là dưới Hóa Thần kỳ thổ nạp cũng ảnh hưởng gì. Những tu sĩ như vậy dù sao cũng thể nhận ra linh khí bên trong có pha tạp.

      Nhưng muốn đạt tới Hóa Thần . linh khí này có tác dụng vô cùng trọng yếu. Đến như linh thủy do hạt châu nghịch thiên thu thập linh lực từ sương sớm, có thể là tinh thuần, nhưng có lẽ vì lý do ngũ hành còn thiếu nên vẫn còn kém chút.

      Chỉ có điều ngũ hành rất khó thu thập. Bên cạnh thủy tính, các loại thuộc tính khác, như hỏa tính cũng cần phải có hoang thú hệ hỏa mới có thể được bổ sung trọn vẹn.

      Các thuộc tính khác trọn vẹn cũng cần phải có linh khí của hoang thú khác. Bởi vì lý do này cho nên Vương Lâm suốt hơn bốn trăm năm vẫn thể khiến ngũ hành của hạt châu nghịch thiên đầy đủ.

      Vương Lâm nhất định phải tiến vào Tiên Môn để thu thập tiên linh khí. Vì thế, mục tiêu của chính là Vũ Đỉnh.

      Nhưng hiển nhiên, lúc này phải thời cơ để thu thập Vũ Đỉnh. Mà thời điểm mấu chốt phải là lúc tu sĩ ở Tuyết Vực và Tứ phái liên minh xảy ra chiến tranh.

      Nghĩ đến đây, mắt Vương Lâm ánh lên vẻ bình tĩnh, chọn nơi cao nhất đỉnh núi tuyết được mây bao phủ chậm rãi hạ xuống.

      Khi hạ xuống liền xuất ra Cấm Phiên, nhanh chóng để Cấm Phiên bao phủ bốn xung quanh. Thân hình Vương Lâm liền biến mất đỉnh núi.

      Vương Lâm biết tu sĩ ở Tuyết Vực lúc nào đến. Vì thế, chuẩn bị tận dụng chặt chẽ hết thảy thời gian, khiến chính mình nhanh chóng Hóa Thần, như vậy cơ hội nắm được Vũ Đỉnh cũng lớn hơn.

      Trong nháy mắt qua năm. Có lẽ trận pháp bầu trời bắt đầu có tác dụng. Hoặc có lẽ đám tu sĩ ở Tuyết Vực chắc cũng sắp đến. Tóm lại, tuyết rơi ngày càng nhiều.

      Toàn bộ phía trong tứ phái liên minh quốc ngờ bị băng bao phủ. Qua năm, số lượng phàm nhân tử vong rất lớn. Tuy nhìn bề mặt chỉ thấy thi thể, nhưng ở bên dưới cũng là băng tuyết và thi thể lẫn lộn. Toàn bộ vùng đất của tứ phái liên minh trở thành địa ngục.

      thực tế, tứ phái chia thành hai phe. phe có ý định trốn tránh đầu sóng ngọn gió, phe kiên quyết phản kháng. Dù sao, đây phải cuộc chiến của các thế lực ngang nhau. Tuyết Vực quốc cũng chỉ là tu chân quốc cấp bốn.

      Vào ngày này, vạn dặm phía trung ra khe nứt, bỗng nhiên lượng lớn hàn khí màu lam đậm tràn ra. Từ khe nứt chính giữa vị trí Tứ phái liên minh xuất nữ tử.

      Nữ tử này mặc áo trắng, có khi còn trắng hơn tuyết. Dung mạo của nàng tuy phải tuyệt mỹ, nhưng có phảng phất vẻ lạnh lùng như băng giữa trời đông giá rét. Dường như băng tuyết cũng thể lạnh bằng nàng.

      Nàng nhàng chậm rãi từ trong khe nứt ra, liếc mắt nhìn lên trời cái, sau đó tay phải nâng lên, tùy ý điểm vào khoảng . Lập tức khe bất ngờ xuất giữa trung cách yên lặng, nhanh chóng mở ra.

      Vào lúc này, từng trận tiếng kêu như tiếng gương vỡ vụn bỗng nhiên truyền khắp toàn bộ phía trong tứ phái liên minh. Cùng lúc đó, trận pháp được che đậy phía trung hóa thành từng mảnh rơi xuống, giống như trận gió tuyết rơi xuống tất cả các ngóc ngách bên trong tứ phái.

      Ngay sau đó, từ trong những khe nứt có vô số tu sĩ áo trắng ra. Toàn bộ những tu sĩ này đều có điểm giống nhau, đó là sắc mặt hàn. Bọn họ người tỏa ra hàn ý, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ các ngóc ngách trong tứ phái liên minh.

      luồng sát khí mạnh mẽ bao phủ toàn bộ liên minh tứ phái.

      Trong lúc đó, kỳ lạ là phần lớn tu sĩ của tứ phái liên minh lại hề xuất , để mặc đám tu sĩ của Tuyết Vực từ khe nứt ra.

      Tu sĩ của Tuyết Vực xuất ngày nhiều, nhưng ai phát ra bất kỳ tiếng động nào. Ánh mắt của họ đều tập trung vào nữ tử kia.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 274. Tượng băng dưới lòng đất.


      Măc dù khoảng cách rất xa nhưng những ánh mắt vẫn hướng về phía nữ tử.


      Ánh mắt nữ tử lạnh như băng, chỉ tay về phía bên phải. Chỉ sau động tác đơn giản, đột nhiên tất cả các tu sĩ Tuyết Vực bỗng nổi sát khí, thân mình hóa thành từng đạo ánh sáng trắng, ầm ầm từ trung giáng xuống.


      cử động lập tức dẫn tới loạt phản ứng dây chuyền. Ngay tức khắc toàn bộ tu sĩ ở phía tứ phái liên minh


      đồng loạt hạ xuống.


      Nhưng, trong khi bọn họ còn lơ lửng giữa trung, trong nháy mắt từ bốn phía tứ phái liên minh dâng lên bốn cột sáng thông thiên.


      Bốn cột sáng xanh đỏ tím trắng giống như là bốn cây cột chống trời, bỗng nhiên xuất . Cùng lúc đó, những cột sáng, vài hư ảnh lớn được ngưng tụ mà thành. Bọn chúng bay nhanh ngưng tụ thành đám thượng cổ dã nhân thân mặc bì giáp.


      Những dã nhân này rất to lớn. Nếu nhìn kỹ có thể phát , trong lồng ngực khổng lồ của chúng đều có người ngồi ngay ngắn. Tuy nhìn ra được bản lãnh, nhưng hiển nhiên phải tu sĩ bậc thấp.


      đám dã nhân khổng lồ từ trong bốn cột ánh sáng biến hóa mà ra, bắt đầu bước chân, gầm rống giận dữ hướng về đám tu sĩ Tuyết Vực trung phóng tới.


      Đám dã nhân này số lượng rất đông, cùng nhau tiến lên. Tất cả đều vì trận chiến ngày hôm nay.


      Vào lúc đám dã nhân ra, ở vị trí của Bạch Vân Tông ở phía đông, truyền ra tiếng gầm giận dữ. khối nham thạch lớn màu đen bay lên cao. Ngồi phía khối nham thạch là lão già toàn thân bị chín sợi xích khóa lại.


      Lão già này cơ mặt quắt lại. Toàn thân có đạo khí tím bao phủ. gần như trần truồng, mình chỉ có vài mảnh vải che đậy.


      Tóc rối bù, ánh mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ Tuyết Vực giữa trung, vươn đầu lưỡi liếm môi cái.


      Đầu lưỡi dài, lúc duỗi ra trông giống như nghiệt, làm người ta nhìn thấy mà ghê người.


      Ngay sau đó, từ hướng Thủy Mặc Môn phía nam cũng truyền đến tiếng rít gào. cái đỉnh đồng lớn từ đằng sau Thủy Mặc Môn bay ra. đỉnh đồng này có khắc vô số những bùa chú cổ xưa. luồng khí hồng hoang chậm rãi khuếch tán ra.


      Phía lão già mặc áo dài đỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên trung.


      Thanh Mộc Nhai ở phía tây cũng hề chịu kém. Nơi này cả hai phía đông tây đều xuất dị biến. bãi nước bùn màu đen ước chừng dài hơn trăm trượng tản mác ra từng trận mùi hôi thối từ Thanh Mộc Nhai bay lên. Bãi nước đen này thỉnh thoảng lại bốc lên ít bọt khí, có khi giữa đám nước bùn còn lên khuôn mặt tràn đầy thống khổ.


      Bãi bùn đen này vừa ra, dường như liên kết với tuyết ở bốn phía, đều vì trận chiến sắp xảy ra.


      Ngay sau đó, Hắc Hồn Phái ở phía bắc cũng phát ra tiếng thét dài. nam tử trẻ tuổi trông có vẻ nhu nhược chậm rãi bay giữa trung. Sắc mặt hơi tái nhợt, có vẻ như vừa mới bị bệnh nặng.


      Thân thể của bay nhàng vô cùng. đưa tay phải hướng xuống dưới khẽ vung. Lập tức, toàn bộ bên trong Hắc Hồn Phái xuất vô số luồng khí màu đen.


      Những khí thể này giao hòa vào nhau hình thành nên chiếc bút lông màu đen. Chiếc bút lông này vừa xuất , lập tức trời đất biến sắc.


      Lão già áo đỏ ngồi đỉnh đồng và lão già gầy nhom bị chín sợi xích khóa khối nham thạch nhìn thấy, đều lộ vẻ hoảng sợ ra mặt.


      Chiếc bút lông này nhìn có gì khác thường, chậm rãi rơi vào tay người trẻ tuổi. cầm bút trong tay, trong nháy mắt mặt dâng lên vẻ hồng hào lạ thường. năm là khoảng thời gian dài, chẳng lẽ Tứ Phái lại có chuẩn bị gì. Thực tế bọn họ cũng sớm chuẩn bị, xuất ra tất cả bảo bối trấn phái.


      Dựa vào đó, tiến hành cuộc phản kích.


      Dù sao, phần đông tu sĩ của tứ phái liên minh đều sinh trưởng vùng đất này. Tuy có chút chia rẽ, nhưng khi tu sĩ ở Tuyết Vực đến, liền hoàn toàn thống nhất đứng lên, nhất trí đối phó ngoại địch.


      Bởi vì họ muốn trở thành chó nhà có tang, muốn ngay cả đến gia đình mình cũng bảo vệ được.


      Người thể có nhà. Tu sĩ cũng là người.


      Đây là cuộc tử chiến.


      Trừ phi có thể tiêu diệt toàn bộ, nếu cuộc chiến kết thúc.


      Nữ tử áo trắng đứng giữa trung, ánh mắt lạnh như băng, giọng :


      - Quét sạch bọn chúng . Nơi này trở thành vùng đất mới của tu sĩ Tuyết Vực.


      Lời này vừa ra, tu sĩ Tuyết Vực lập tức ầm ầm hô lên. Tiếng hô này dần dần kết thành dải. Khi lên tới đỉnh điểm, nữ tử tay phải bắt ấn, chỉ thấy luồng ánh sáng nhiều màu từ trong tay nàng chiếu ra.


      Sau khi luồng ánh sáng nhiều màu này xuất , lập tức hóa thành năm người con giống hệt nữ tử kia. Năm người này chẳng qua là những phân thân.


      Lúc này, Vương Lâm ở dưới đỉnh núi tuyết bên trong Tứ phái liên minh. Dĩ nhiên thần thức của tra xét nơi này. Khi nhìn đến năm phân thân, trong nháy mắt thần thức của dung nhập vào trong thiên nghịch châu. bỗng nhiên chấn động … Thần thức trong trung rất nhiều, lẽ tự nhiên ai lại chú ý đến thần thức của Vương Lâm.


      Ở đỉnh núi tuyết, Vương Lâm lập tức mở hai mắt, lộ ra vẻ kỳ dị. thào lẩm bẩm :


      - Linh khí Ngũ Hành.


      Năm đó, thiên nghịch châu chỉ cần hút được hỏa linh, thuộc tính liền lập tức viên mãn. Lúc này Vương Lâm nhìn thấy linh khí Ngũ Hành này, lập tức trong lòng khẽ động. Nhưng ý niệm này lập tức bị loại bỏ ra khỏi đầu. Nàng kia biết có phải là Phủ Chu Võ Thái theo như lời của thiên kiêu chi nữ ở Tuyết Vực quốc nhắc tới hay ,


      Nhưng cho dù phải, nàng này bản lãnh cũng phải từ Hóa Thần Trung Kỳ trở lên. còn lâu mới có thể địch lại được người này.


      Trong nháy mắt linh khí Ngũ hành xuất . Lão già gầy nhom của Bạch Vân Tông ngồi khối nham thạch lập tức cười lên khằng khặc. Cả người bỗng bay lên, túm lấy xích sắt khối nham thạch phóng vọt tới.


      Thủy linh trong linh khí Ngũ Hành lập tức quay đầu, mang theo ngọn sóng pháp lực lớn, cả người hóa thành làn nước xanh hướng về phía đó bay .


      Cùng lúc đó, ba linh khí còn lại đều bay về hướng của Tứ Phái. Chỉ có duy nhất Hỏa linh đứng giữa trung, cả người hóa thành ngọn lửa màu lam, mãnh liệt bay về phía đám thượng cổ dã nhân mà thiêu đốt.


      …Toàn bộ tu sĩ Tuyết Vực ở xung quanh đều lựa chọn người của Tứ Phái, rồi hóa thành từng đạo hàn mang, bắt đầu giết chóc.


      mặt băng tuyết tỏa ra từng trận hàn khí. Hàn khí này làm cho xúc giác của tu sĩ tứ phái cảm thấy tê dại nhưng đối với tu sĩ của Tuyết Vực lại là loại pháp bảo và vũ khí tốt nhất. Hàn khí này thậm chí nếu tới mức độ nào đó, có thể làm cho linh lực họ khôi phục. hỗ trợ rất lớn.


      Toàn bộ khoảng phía tứ phái liên minh bị vô số những đạo ánh sáng đủ màu sắc bao phủ. Thủy Mặc Môn, Bạch Vân Tông, Thanh Mộc Nhai, Hắc Hồn Phái, bốn phái này là chiến trường quyết định của cuộc quyết chiến này.


      Nơi này cũng còn số ít phàm nhân. Họ đều trốn trong phòng, yên lặng cầu nguyện, biết việc này có nguyên cớ gì. Nhưng phần lớn trong số họ cuộc đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy.


      Ở biên giới của tứ phái liên minh, các môn phái lân cận đều phái các tu sĩ bậc cao vây quanh tứ phái liên minh. Bọn họ phải là muốn tham chiến, mà muốn phòng ngừa những tu sĩ từ bên trong ra. Bất kể là tu sĩ của Tứ phái liên minh hay của Tuyết Vực cũng thể ra ngoài nửa bước.


      Trừ khi cuối cùng có người chiến thắng, bằng , có ngoại lệ.


      Dã nhân số lượng tổng cộng là chín mươi chín. Chúng vô cùng to lớn, bước từng bước lớn vung cánh tay khổng lồ lên. Mỗi quyền xuất ra đều khiến vài tu sĩ của Tuyết Vực thân thể tan nát mà chết.


      Bọn chúng ở giữa tứ phái liên minh giao chiến với tu sĩ của Tuyết Vực.


      Dã nhân tuy sức mạnh vô cùng lớn, mỗi quyền đánh ra đều chứa pháp thuật công kích, thậm chí còn bao hàm cả ý cảnh. Nhưng đối với Hỏa linh thân thể hóa thành ngọn lửa kia cũng có chút kiêng kị.


      Trong lúc đó, dã nhân vừa mới quyền làm tan nát thân thể hai tu sĩ của Tuyết Vực, lập tức liền bị phần ngọn lửa bao vây. Toàn bộ thân thể lập tức phát tán ra làn sương trắng nồng đậm, sau vài hơi thở lập tức tiêu tan còn. Thậm chí tu sĩ ngồi khống chế bên trong cũng khó lòng thoát chết, bị ngọn lửa này đốt cháy thành tro.


      Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ngọn lửa này mặc dù nhiệt độ cực cao, nhưng mặt tuyết lại ảnh hưởng gì.


      trung, sau khi đại trận pháp bị phá trừ, từ trong cái khe nứt thổi ra trận gió tuyết cực lớn, vô cùng vô tận. Tuyết càng ngày càng nhiều.


      Tu sĩ Tuyết Vực ở đây cũng phải chỉ có mình nữ tử áo trắng ra sức. Đám tu sĩ Tuyết Vực này hiển nhiên trước khi tới đây có kế hoạch tỉ mỉ. Chỉ thấy từ trong đám tu sĩ Tuyết Vực xung quanh Tứ Phái, có mấy người lần lượt ra.


      Hướng về phía Bạch Vân Tông là lão giả đầu bạc. giang hai cánh tay, miệng phát ra từng loạt chú ngữ phức tạp. Lập tức, trận cuồng phong từ cái khe trung thổi ra. Tiếp theo, mặt núi tuyết, cánh đồng tuyết phạm vi trăm trượng bỗng được nâng lên trung cách quỷ dị.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 275. Thương Long


      Chỉ thấy bên dưới nữ tử áo trắng, phía mặt đất đột nhiên lóe ra hào quang bảy màu. cánh cửa cực lớn yên lặng xuất , tu sĩ Hóa Thần của Liên Minh Tứ Phái lần lượt ra.

      Văn sĩ trung niên và bà lão của Bạch Vân Tông hiển nhiên cũng ở trong đó. Chỉ có điều, lão già áo xanh nắm giữ Tuế Nguyệt ý cảnh có trong này.

      Trong đó có bốn lão già rất đáng chú ý. Bốn người này trông như vừa mới từ trong quan tài ra, mặt toàn những nếp nhăn. Bốn người họ chính là bốn Đại trưởng lão hộ phái của tứ phái liên minh.

      Bốn người này ngẩng đầu, liếc mắt nhìn những tòa tháp băng tuyết cái. Trong đó, lão già bỗng nhiên cởi thắt lưng áo. Bắp thịt cơ thể gầy nhom của điên cuồng phồng lên, truyền ra những tiếng lục bục. Khớp xương cũng lập tức phình lên, những nếp nhăn khuôn mặt theo tăng trưởng của cơ thể lập tức biến mất hoàn toàn.

      Gần như trong chớp mắt, cả người từ lão già gầy nhom bỗng hóa thành trung niên tướng mạo uy nghiêm. Người này ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng, cao giọng :

      - Tại hạ là Chú Vân tu sĩ của Hắc Hồn Phái, phải chăng các hạ là Hồng Diệp đạo hữu của Tuyết Vực quốc?

      Người tên Hồng Diệp lão già tới chính là thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực được Chu Tước quốc mời chào, chỉ trong trăm năm mà đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, là thiên tài tuyệt thế.

      Nữ tử áo trắng kia ánh mắt chợt lóe lên, lạnh lùng :

      - Hóa ra các hạ là Chú Vân, trong tám vị tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ của tứ phái liên minh.

      Chú Vân khẽ nhíu lông mày. Câu trả lời của nàng này dĩ nhiên đúng với câu hỏi. Nhưng giờ phút này, nếu nữ tử trả lời, ánh mắt lạnh lùng, tay phải liền vung lên phía trước.

      Động tác này chỉ là tín hiệu khai chiến, mà đồng thời cũng là ra hiệu cho người của tứ phái liên minh chuẩn bị thực bước thứ hai trong kế hoạch.

      Chú Vân thể đợi nữa, mặc kệ nàng có phải là Hồng Điệp hay , vẫn phải đánh cuộc lần!

      Hóa Thần tu sĩ của các phái bên cạnh thân mình cũng khẽ động, xông lên giữa trung.

      Ánh mắt của nữ tử áo trắng lộ ra tia khinh miệt. Chỉ thấy từ những tòa tháp băng tuyết kia có đám tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực nhanh chóng ra. Hai bên phát động cuộc chiến đỉnh cao.

      Dưới sức mạnh của đám tu sĩ bản lãnh cao cường, toàn bộ vùng đất trong tứ phái liên minh lập tức trời long đất lở, phong vân biến sắc. Mỗi tu sĩ Hóa Thần kỳ đều có sức mạnh dời non lấp biển. Từng trận pháp lực chấn động, rất nhiều tu sĩ bậc thấp chậm rãi tản ra. Bất kể là tu sĩ của tứ phái liên minh hay Tuyết Vực, chỉ cần bị những trận pháp lực này chạm vào, lập tức trọng thương, nặng tử vong.

      Hai bên chiến đấu chia làm hai bộ phận. bộ phận là Hóa Thần kỳ tu sĩ chém giết dưới mặt đất, bộ phận là Hóa Thần tu sĩ chiến đấu giữa trung.

      Vương Lâm đến giờ nhìn thấy trận chiến này đến hồi kịch liệt nhất. giấu mình trong đỉnh núi tuyết, nhìn những tu sĩ Hóa Thần kỳ mà chưa thể với tới, cẩn thận quan sát những thần thông chứa ý cảnh của họ.

      Hóa Thần kỳ tu sĩ chiến đấu thường giới hạn ở nơi, bọn họ rong ruổi ngàn dặm. bao lâu sau, Hóa Thần kỳ tu sĩ hai bên đều tản ra bốn phía, lấy toàn bộ tứ phái liên minh làm chiến trường, mở ra cuộc chiến sinh tử.

      Nữ tử áo trắng trong mắt càng lộ vẻ khinh miệt, tay phải lại bắt quyết, luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ ra trong tay nàng. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh thân thể của nàng bỗng xuất chín điểm sáng.

      Những điểm sáng này vừa xuất liền lập tức liên tục lóe lên. Ngay sau đó, chín ảo ảnh bỗng nhiên xuất .

      trong chín người này là lão già áo xanh có Tuế Nguyệt ý cảnh bên trong Bạch Vân Tông.

      Chín người này vừa mới xuất , nữ tử áo trắng kia lập tức sắc mặt lộ vẻ khó coi. Nàng hừ tiếng, tay phải khẽ phất, lấy ra chiếc quạt được làm từ bảy chiếc lông chim lớn.

      Ánh mắt nữ tử này chợt lóe lên, chiếc lông cây quạt trong tay lập tức tự động tách ra. Chiếc lông vừa tách ra lập tức cuộn tròn lại, hóa thành làn khói . Bên trong làn khói bỗng nhiên hình thành thân ảnh lớn. Thân ảnh này dường như là nữ tử thân thể hấp dẫn nhưng ra chỉ là bóng đen.

      Nàng nhàng thổi hơi, lập tức chín người vây quanh nữ tử bỗng bắt đầu chấn động, mỗi người đều phun ra ngụm máu tươi, nhưng thân thể rời khỏi nửa bước.

      Cùng lúc đó, chín người nhất tề quát tiếng, chín đạo ý cảnh khác nhau bắt đầu công kích như làn sóng dữ dội hướng về phía nữ tử.

      Lúc này, hễ là tu sĩ của Tuyết Vực nhìn thấy như vậy sắc mặt đều đại biến, muốn xông tới trợ giúp. Nhưng bọn họ giao chiến với Hóa Thần kỳ tu sĩ của tứ phái, làm sao có thể để cho họ chạy tới cứu viện cho nữ tử đó được. Tất cả những việc này đều được lên kế hoạch từ trước.

      Sắc mặt nữ tử kia cũng lập tức đại biến, cây quạt trong tay phất lên kịch liệt. Thêm cái lông chim tách ra, nhưng cũng là quá muộn. Sát trận này được tứ phái liên minh chuẩn bị từ rất lâu, chuyên môn dùng để đối phó với thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực.

      khi hôm nay thiên chi kiêu chi nữ bị giết, như vậy cuộc chiến này chuyển biến rất lớn. Mất tu sĩ có giá trị của Tuyết Vực, Chu Tước quốc thể ngồi yên. Tuy như vậy có thể khiêu khích khiến Chu Tước quốc nổi giận, nhưng so với tại việc mạnh yếu tồn vong của quốc gia vẫn quan trọng hơn.

      Lúc này chín người ra tay đồng loạt, những tu sĩ duy trì trận pháp bên trong Tứ phái liên minh có vô số người thân thể mềm nhũn ra, ngã xuống đất mà chết.

      Bọn họ chính là những người phải gánh chịu lực công kích từ cây quạt của nữ tử áo trắng.

      Nữ tử này sở dĩ dám mình đứng trung bởi vì trong tay nàng có cây quạt. Chẳng qua nàng rất tự tin đối với cây bảo phiến được bản ngũ cấp tu chân quốc chế tác này. Sau khi nàng có cây quạt, ngoại trừ sư muội mà nàng vẫn thua kém, mọi Hóa Thần kỳ tu sĩ đều phải là đối thủ của nàng,

      Trong chín người này, có năm người là tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ, bốn người còn lại lần lượt là những người nắm giữ ý cảnh đặc biệt của Tứ Phái. Có thể trong sát trận này nếu phải là tu sĩ Biến Kỳ chắc chắn phải chết.

      Dưới cơn sóng dữ, nữ tử áo trắng còn sức lực chống cự, thân thể lập tức hóa thành màn sương máu. Cây quạt kia còn lại hai chiếc lông chim, bị tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ bắt lấy. Sau đó, chín người hóa thành những điểm sáng, biến mất giữa trung.

      Chín người bọn họ, dưới công kích của cây quạt, cũng phải trả giá khá nghiêm trọng. Tu vi mỗi người đều giảm xuống ít, cần phải bế quan thời gian dài mới có thể khôi phục.

      Đám Hóa Thần tu sĩ của Tuyết Vực thấy như vậy, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ. Nhưng bên trong vẻ phẫn nộ lại chút bi ai mà lại càng thêm điên cuồng, cùng với tứ phái liên minh tiếp tục chiến đấu.

      Vương Lâm thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh này. nhăn mày lại, quan sát biểu của tu sĩ Tuyết Vực chút, cảm thấy tình có chút bình thường.

      Thân phận của nữ tử này có lẽ phải là thiên chi kiêu nữ.

      Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên dâng lên những cột sáng bảy màu. Số lượng những cột sáng này tổng cộng là trăm lẻ tám.

      Chúng phân bố vào các góc ở tứ phái liên minh, lúc này đồng thời bay lên trung. Nếu ở nhìn xuống, trăm lẻ tám cột sáng này hình thành nên trận pháp lớn giữa trung tâm của tứ phái liên minh.

      mặt đất, ở vị trí của cột sáng , đều có vô số tu sĩ khoanh chân ngồi. Tất cả bọn họ hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ tu vi linh lực đều dung nhập vào bên trong cột sáng để duy trì biến hóa của trận pháp này.

      Toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động. Chỉ thấy dãy núi Thiên Vân cổ xưa giữa trung tâm của tứ phái liên minh, tuy tại bị băng tuyết bao phủ, nhưng vào lúc này băng tuyết đều từng trận rơi xuống. Trong tiếng ầm ầm, những tầng băng đóng cũng dần vỡ ra. Toàn bộ dãy núi Thiên Vân lúc này, dưới kích hoạt của trăm lẻ tám cột ánh sáng, ngờ biến thành con Thương Long dài vạn trượng, chậm rãi nhúc nhích thân mình.

      Vô số băng tuyết con Thương Long này nhanh chóng rơi xuống. Con Thương Long ngẩng đầu, hai con mắt rất lớn nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ Tuyết Vực phía trung.

      Phía con Thương Long có người đứng. Vương Lâm nhận ra đúng là Đại Nhĩ tu sĩ, Chu Võ Thái.

      Chu Võ Thái dĩ nhiên có địa vị cao trong Tứ phái liên minh, bởi vì trong thân thể có huyết mạch của Thương Long, thủ hộ của tứ phái liên minh.

      Cũng chỉ có , sau khi mở Thương Long đại trận, mới có khả năng khống chế con Thương Long này, tiến hành cuộc chiến bảo vệ quốc gia.

      Con Thương Long này bỗng nhiên phát ra tiếng gầm. Thanh này hóa thành từng đạo sóng khí truyền ra. Tu sĩ của tứ phái liên minh sau khi nghe thấy tiếng gầm đều phấn chấn hẳn lên.

      Theo kế hoạch, tiếng gầm của Thương Long ra hiệu bắt đầu cuộc quyết chiến. số lượng tu sĩ rất đông từ trong Tứ Phái bay ra gia nhập chiến trường, cùng với tu sĩ của Tuyết Vực giao chiến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :