Tiên Nghịch - Nhĩ Căn

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 266: Tu sĩ Tuyết Vực.

      Chu Vũ Thái sau khi uống hớp rượu lớn, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba cái tượng gỗ ở kệ cách đó xa. Ba tượng gỗ đó chính là ba người Bạch Vân Tông. Năm đó, khi Chu Vũ Thái đến đây, tượng gỗ ở kệ chỉ có hai cái, bây giờ lại có thêm .

      Ánh mắt nhìn ba bức tượng gỗ. Dần dần mặt xuất tia kinh hoàng. Tay phải vẫy cái, bức tượng gỗ rơi vào trong tay . kiểm tra cẩn thận lúc lâu, rồi nhàng đặt xuống. Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, lộ ra vẻ phức tạp. lúc lâu sau, than tiếng, cười khổ :

      -Vương huynh! Huynh quả nhiên tiến bộ nhanh hơn bước so với ta. Mười năm nay ta vẫn đứng nguyên tại chỗ... ....

      Sắc mặt Vương Lâm bình thản, lại lấy ra bình rượu. Sau khi uống vào ngụm, lắc đầu :

      - Cơ duyên xảo hợp mà thôi.

      Chu Vũ Thái than thở tiếng, cúi đầu nhìn tượng gỗ, chậm rãi :

      -Tuế Nguyệt ý cảnh của Thanh Tùng sư thúc cũng được ngươi điêu khắc. Tượng gỗ này cũng tương đương với Nguyên kỳ, là pháp bảo có cấp bậc cao nhất. Mười năm trước Vương huynh còn chưa làm được thế này. ngờ mới mười năm, có tiến bộ như vậy. Tại hạ bội phục!

      Vương Lâm đột nhiên cười, :

      -Nếu ngươi thích, tặng cho ngươi!

      Chu Vũ Thái ngẩn người, phức tạp trong mắt lại càng đậm, nhìn Vương Lâm lúc, rồi lại nhìn tượng gỗ. Cuối cùng hơi do dự lấy từ trong túi trữ vật ra khối ngọc giản, nhàng đặt ở bên cạnh, :

      -Cảm ơn!

      Địch ý của đối với Vương Lâm lại giảm chút. Tùy ý đem bảo bối như vậy tặng người là chuyện mà phải người tầm thường có thể làm được. tin, có bức tượng gỗ này, mình tuy thể đạt được Tuế Nguyệt ý cảnh, nhưng nhiều ít gì, cũng có thể cảm nhận được chút.

      Chẳng qua điều duy nhất khiến phải lo nghĩ, là cuối cùng nên lựa chọn cái nào. Dù sao bây giờ cảm ngộ của về Tuế Nguyệt ý cảnh tượng gỗ rất kém. Vì vậy mà trong lòng khỏi phát sinh chút mâu thuẫn.

      lúc lâu sau, khựng người lại, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, lại cười khổ, :

      -Vương huynh! Tại hạ nhận thua! Huynh cũng muốn ta có những ý nghĩ khác chứ. Ôi! Tượng gỗ này, Chu mỗ từ bỏ. Ngọc giản này cũng tặng cho huynh, mặt có ghi lại thần thông, pháp thuật của vị tu sĩ Hóa Thần kỳ.

      Mắt Vương Lâm lóe lên chút ánh sáng kỳ lạ, nhìn kỹ Chu Vũ Thái. đưa tượng gỗ cho gã, vốn cũng có ý trong đó. Nhưng ngờ gã lại lập tức phản ứng, vứt bỏ cơ hội tìm hiểu Tuế Nguyệt ý cảnh, vẫn mực giữ lại con đường hóa phàm nguyên bản của chính mình. Người như thế này, cả đời Vương Lâm gặp cũng nhiều. mỉm cười rồi gật đầu, :

      -Nếu như vậy, Vương mỗ từ chối cũng bất kính.

      xong, cầm lấy ngọc giản, dụng thần thức đảo qua cái rồi thản nhiên đặt bên cạnh.

      Chu Vũ Thái luyến tiếc liếc qua tượng gỗ. Sau đó, khẽ cắn răng, cưỡng ép mình được nhìn nó nữa, mặt trầm xuống, :

      -Vương huynh! Mấy ngày gần đây tuyết rơi nhiều, huynh có phát ra điểm gì kỳ lạ ? - Vương Lâm hơi trầm ngâm, nhìn bầu rượu trong tay, chậm rãi :

      -Trận tuyết này, ràng phải do trời gây ra... .... - Ánh mắt Chu Vũ Thái lóe lên, :

      - sai! Trong những bông tuyết còn mang theo cỗ sát khí. Bây giờ toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái, tất cả đều bị tuyết bao phủ. Sát khí trong đó trở nên rất đậm.

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường. Từ đầu đến cuối, giống như chuyện này có bất kỳ cái gì liên quan đến , chỉ lẳng lặng ngồi nghe.

      Chu Vũ Thái nhìn Vương Lâm, tiếp tục :

      - có mấy vị tiền bối Tứ Phái đứng ra điều tra, cuối cùng ở bầu trời cao vạn dặm, phát khe nứt truyền tống đơn của tu sĩ Tuyết Vực được che giấu dưới cấm chế!

      -Tu sĩ Tuyết Vực? - Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nghe thấy cái tên này. Chu Vũ Thái hít hơi sâu, :

      -Tu sĩ Tuyết Vực cũng là tứ cấp Tu Chân Quốc. Chẳng qua lãnh thổ của bọn họ là ở Cực Bắc, chỗ đó bị băng tuyết bao phủ. Thần thông pháp thuật bọn họ tu luyện cũng có liên quan đến băng tuyết. Cho nên mỗi khi Tuyết Vực quốc xâm lấn vào lãnh thổ Tu Chân Quốc chúng ta, bọn họ mở ra những cái truyền tống trận như thế này trước, để lãnh thổ đối phương bị băng tuyết bao phủ. Sau đó, bọn họ mới xuất kích với số lượng lớn.

      Chu Vũ Thái xong tay phải khẽ vung về phía sau. Cửa tiệm lập tức được mở ra. đám tuyết, bị hút vào trong tay, rồi đưa đến trước mặt Vương Lâm. Cùng lúc đó tay trái bấm pháp quyết. Trong nháy mắt, quả cầu lửa to như nắm tay được tạo nên, phát ra từng đợt khí cực nóng.

      -Mời Vương huynh xem!

      xong, cầm quả cầu và nắm tuyết gộp lại với nhau. Trong khoảnh khắc, quả cầu tỏa ra từng làn khói, sau đó lại bị dập tắt. Mà nắm tuyết lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Vương Lâm lập tức rung động. Đây là điểm nghĩ tới.

      - Thứ tuyết này thể tan được...Khi toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái bị tuyết phủ thành đồng bằng đó là ngày tu sĩ Tuyết Vực tấn công! - Giọng Chu Vũ Thái trầm lắng hẳn xuống. Vương Lâm cũng trầm mặc, gì.

      -Vương huynh! Ngày hôm nay tại hạ đến đây, là đại biểu cho Liên Minh Tứ Phái, mời huynh gia nhập. Với tu vi của huynh, khi gia nhập, chắc chắn Liên Minh Tứ Phái được tăng cường rất nhiều trợ lực. - Chu Vũ Thái cách chân thành.

      Vương Lâm liếc nhìn người này cái, chậm rãi mở miệng :

      -Tại hạ chẳng qua chỉ là tu sĩ Nguyên . Những người có tu vi cao hơn Vương Mỗ trong Tứ Phái có rất nhiều. Hình như cũng phải có mỗi mình ta.

      Chu Vũ Thái cười khổ, lắc đầu :

      -Vương huynh nên coi chính mình. Lấy cảnh giới bây giờ của huynh, chỉ cần vài năm đạt tới Hóa Thần. Khi đó đối với Tứ Phái của ta mà , lại có thêm vị tu sĩ Hóa Thần. Đây mới là điểm trọng yếu mà lần này ta đến đây mời.

      Vương Lâm trầm ngâm lúc, đột nhiên :

      - Vì sao tu sĩ Tuyết Vực lại muốn khai chiến với Liên Minh Tứ Phái?

      Chu Vũ Thái nhìn khối tuyết trong tay, trầm mặc trong giây lát, rồi cười khổ :

      - Tuyết Vực Quốc nằm Chu Tước tinh, nhưng có vài loại vật tư lại thiếu hút. Mặc dù như vậy, nhưng bọn họ vẫn có thể đạt đến tứ cấp Tu Chân Quốc. Nếu muốn phát triển lên mà có được nhiều quyền lợi hơn, tất nhiên trận chiến này phải xảy ra.

      Vương Lâm cười khẽ. nhấc bình rượu trong tay lên uống ngụm, bình thản :

      -Chu huynh! Vương mỗ tiễn!

      Vẻ mặt Chu Vũ Thái lập tức trầm xuống, nhìn Vương Lâm, :

      -Nếu như Vương huynh gia nhập Liên Minh Tứ Phái của ta, có bất cứ cầu gì nằm trong khả năng mà Chu mỗ có thể thỏa mãn cứ đưa ra. Vương huynh! Huynh muốn cân nhắc lại chút sao?

      Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Vũ Thái. Sau lúc lâu, Chu Vũ Thái khẽ nhíu mày, :

      -Vương huynh có ý gì?

      Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên :

      -Chu huynh! Chẳng lẽ xem Vương mỗ là đứa trẻ ba tuổi sao? Chu Tước tinh rất lớn, tu sĩ Tuyết Vực muốn xâm lược những Tu Chân Quốc khác, sao cứ phải chọn chỗ này? Nếu Chu huynh muốn ràng, tại hạ cũng muốn hỏi nữa!

      Chu Vũ Thái trầm mặc. lúc sau mới bật cười ha hả, hề cảm thấy xấu hổ mà nhìn thẳng vào Vương Lâm, :

      -Vương huynh cũng đừng trách. Chuyện này có liên quan đến rất nhiều việc. Chu mỗ tất nhiên thể tùy tiện ra được. - xong, ngậm miệng lại nữa, ràng đợi Vương Lâm đáp ứng. Nếu Vương Lâm đồng ý, mới ra nguyên nhân.

      Vương Lâm lại rơi vào trầm ngâm. Đối với xâm lược của tu sĩ Tuyết Vực, chẳng có hứng thú tham gia vào. Dù sao đây cũng là cuộc chiến của hai tứ cấp Tu Chân Quốc. khi tham dự, nếu sơ ý, chỉ sợ bỏ mạng ở đây. Hơn nữa cũng chẳng thân quen gì với Liên Minh Tứ Phái. khi chiến tranh có gì bất lợi xảy ra, có khả năng trở thành vật tế cờ. lúc lâu sau, Vương Lâm ung dung :

      -Việc này tại hạ cần phải có thời gian suy nghĩ. Trước khi tu sĩ Tuyết Vực đến xâm lược, tại hạ cho Chu huynh câu trả lời.

      Chu Vũ Thái cũng nghĩ rằng Vương Lâm đồng ý ngay lập tức. Nhưng lúc này Vương Lâm cũng đưa ra bất cứ cầu nào, nên thấy chuyện này sợ rằng đối phương có tám phần là đồng ý rồi. Nghĩ đến đây, hít hơi sâu, đứng thẳng lên, ôm quyền :

      -Nếu như vậy, tại hạ đợi câu trả lời của Vương huynh.

      xong, lấy ra miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật, rồi đặt ở bên cạnh, lại :

      -Nếu Vương huynh có câu trả lời, cứ lấy ngọc giản này để truyền ! - xong, lại ôm quyền, xoay người rời .

      Sắc mặt Vương Lâm từ đầu đến cuối vẫn như thường, có chút biến hóa. Chu Vũ Thái cầm lấy áo tơi. Khi chân bước ra ngoài cửa tiệm, dừng lại chút, nhưng quay đầu lại, chậm rãi :

      -Vương huynh! Huynh có bao giờ nghe đến tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên chưa? Vị trí của tinh cầu Chu Tước, là sát bên Vũ chi Tiên Môn… ….

      Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên. Bốn Tiên môn Phong, Vũ, Lôi Thiên ơ trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti cũng có sơ qua. Nghe bốn cái Tiên Môn này, tồn tại từ thời kỳ viễn cổ. ai có thể tìm được nguồn gốc của chúng. Nhưng có thể khẳng định, bốn Tiên Môn này chính là cánh cửa để tiến nhập vào Cổ Tiên Giới.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 267: Giết người.

      Chu Vũ Thái xong bước . mặc áo tơi lên người rồi dần khuất ở phía xa.

      Tuyết ở bên ngoài rơi càng lúc càng nhiều. Tiếng gió rít lên, vần vũ khắp trời dưới đất… ….

      Sau khi Chu Vũ Thái rời khỏi đường lớn, bên cạnh , đột nhiên xuất bốn bóng người mặc đồ đen. Bốn người này theo phía sau Chu Vũ Thái, thần thức đều quét về phía cửa hàng của Vương Lâm. Trong đó, người có giọng lạnh như băng lên tiếng:

      -Chu đạo hữu! Mệnh lệnh của Liên Minh Tứ Phái là phải diệt trừ tất cả những kẻ đáng nghi mấy năm gần đây tới lãnh thổ của nước ta. Vì sao vừa rồi ngươi ra tay?

      Chu Vũ Thái quay đầu lại, mà cười lạnh :

      -Với tu vi của bốn người các ngươi. Cho dù có thêm ta, chẳng lẽ có thể diệt trừ được người này sao? Nếu muốn chạy trốn, ai có thể ngăn cản được?

      -Chưa chắc! Bốn người chúng ta tuy tu vi chỉ là Nguyên hậu kỳ, nhưng nếu như dẫn phát trận pháp trừ khi đạt đến Hóa Thần, nếu chắc chắn phải chết!

      người mặc đồ đen ở bên cạnh, cách bình thản. Chu Vũ Thái cười lạnh, vung tay áo, :

      -Nếu muốn ngươi cứ , tại hạ phụng bồi. Người này có thể điêu khắc được tam lão Bạch Vân Tông. Đặc biệt là bức tượng gỗ của Thanh Tùng sư thúc, trong ngoài đều có càn khôn. Tại hạ cũng muốn tìm chết!

      Bốn người áo đen trầm mặc lúc. Sau khi nhìn nhau cái, nhiều xoay người về phía cửa hàng của Vương Lâm.

      Nụ cười mặt Chu Vũ Thái lại càng lạnh lẽo. dừng bước, xoay người nhìn về phía sau. muốn xem, bốn tên cuồng vọng đó làm sao đánh được cường giả sắp Hóa Thần.

      Bọn họ cũng nghĩ tới việc khi Vương Lâm muốn chạy, bốn người họ thể có khả năng bắt được . Nếu như vậy, chẳng khác nào tự rước lấy tai họa về sau. Đúng là mấy tên ngu ngốc.

      Bốn người lập tức lao về phía cửa hàng của Vương Lâm, sát khí tỏa ra nồng nặc.

      Vương Lâm ngồi trong cửa hàng, nhìn bầu rượu trong tay, trong lòng than tiếng. Vài năm gần đây tâm tình của hết sức bình thường, cũng muốn để chết chóc phá hỏng. Nhưng Vương Lâm chính là Vương Lâm. Bốn trăm năm trước liên tục giết chóc, chẳng qua trong lúc hóa phàm mới thu liễm lại, mà phải tiêu tan!

      Bốn người kia, lúc này cũng biết, nếu như cứ cố tình xuất thủ, tự tay bọn họ thả ra hung thần ác sát trong vài chục năm qua, chưa xuất thủ giết chết ai.

      Nhưng bốn người ràng cũng có bàn tính từ trước. Thân hình mỗi người hóa thành luồng khói đen. nên tuyết trắng, những đám khói đen của bọn họ càng ra ràng.

      Vương Lâm thầm than. Trong mắt , đột nhiên lóe lân hàn quang lạnh lẽo mà ba mươi năm qua chưa từng có. Ánh mắt đó chỉ thường xuyên xuất trong bốn trăm năm trước của Vương Lâm.

      Mỗi lần xuất , là dấu hiệu có người phải chết! Lần này, cũng ngoại lệ!

      Tay trái Vương Lâm cầm bầu rượu, uống ngụm, rồi đứng lên, về phía trước bước. Chớp mắt, thân thể xuất bên ngoài cửa hàng. Lúc này, bốn người mặc đồ đen, tới rất gần.

      Tia sáng trong mắt Vương Lâm chớp động. Đúng lúc này, từ lão già bình thường vụt biến thành sát tinh. Gió tuyết ở bốn phía chung quanh dường như lại trở nên mạnh hơn. Nhưng sát khí bên trong mưa tuyết so sánh với của Vương Lâm lúc này, chênh lệch giống như ngọn lửa so với mặt trời vậy.

      Hàn kiếm ra khỏi vỏ!

      Bốn người đồ đen trong nháy mắt bao vây chung quanh. Bàn tay mỗi người đều bấm loại pháp quyết kỳ lạ. Bốn tiếng quát khẽ từ trong miệng bọn họ vang lên. Ngay sau đó, bốn đạo kiếm quang xanh hồng lam tím, từ trong tay bọn họ lấp lánh bay ra. Chúng đan xen với nhau tạo thành lưới kiếm, bao vây Vương Lâm vào bên trong.

      Vương Lâm uống hớp rượu lớn, tay phải khẽ điểm lên . Nhất thời, Tuế Nguyệt Ý Cảnh từ chiếc áo màu xanh tượng gỗ của lão già, dưới chỉ của , tản ra nồng đậm. Tốc độ của kiếm khí có thể dùng mắt nhìn thấy được nhanh chóng bị kìm hãm.

      Sau khi tốc độ của kiếm khí bị giảm , thân thể Vương Lâm lập tức trở nên mờ mịt như hư vô. sử dụng tư thế kỳ dị, mà biến mất trong lưới kiếm. Đến khi xuất , ở phía sau người mặc đồ đen.

      Kiếm ra khỏi vỏ lập tức giết người!

      Cánh tay phải của nhìn có vẻ rất chậm nhưng thực tế lại nhanh như tia lửa điện. Thoáng cái đặt lên đầu tên mặc đồ đen kia. Chỉ nghe thấy tiếng “rắc”, người này liền phun ra ngụm máu tươi, đứt thở mà chết. Cùng lúc đó Nguyên nhanh chóng từ trong cơ thể bay ra ngoài, sợ hãi bỏ chạy về phương xa.

      Vương Lâm cũng thèm nhìn. Trong nháy mắt quay đầu lại, mở to miệng gầm lên tiếng. Trong thanh chấn động gian, đầu Vương Lâm ra đám sương màu đen Thôn hồn sử dụng hình thái đó đột nhiên bay ra, sau đó há miệng nuốt gọn Nguyên bỏ chạy.

      Gió tuyết bốn phía giờ khắc này cũng có chút chấn động. Trong chu vi trăm trượng quanh Vương Lâm chúng đều cố gắng bay vòng qua, dường như dám chọc giận vị sát tinh.

      Người mặc đồ đen kia vốn cũng phải chết. Đáng lẽ, nên tự tay thả ra hung tinh giết chóc bốn trăm năm! Nếu biết mà biết điều đó, nhất định hối hận.

      Ba người còn lại lập tức hoảng sợ, chậm trễ lập tức vỗ vào túi trữ vật. Mỗi người đều tự lấy ra pháp bảo mạnh nhất của bản thân. người trong số đó, cầm trong tay pháp bảo giống như cái ô. Bất chợt, thấy Vương Lâm khẽ xoay người, ánh mắt nhìn về phía mình. Cặp mắt lạnh lẽo của đối phương lộ ra tia sát khí, khiến cho cảm thấy ớn lạnh.

      Vào lúc này, hơi lạnh do gió tuyết bốn phía mang tới chẳng thấm vào đâu! Đối với những người mặc đồ đen ở đây hơi lạnh của gió tuyết bằng phần vạn ánh mắt của người này. như theo bản năng, cắn đầu lưỡi, phun ra ngụm máu tươi vào cái ô. Đột nhiên từ cái ô tỏa ra từng đạo ánh sáng màu vàng. Mỗi tia sáng sống động như những con kim xà, bay thẳng về phía Vương Lâm. Chúng phát ra những tiếng rít, giống như muốn thôn phệ.

      Hai người còn lại cũng lần lượt lấy ra pháp bảo. Nhưng bọn họ biết, kiếm vốn ra khỏi vỏ, nhưng khi ra phải giết người. Giết người rồi lại giết người!

      Trong mắt Vương Lâm ra vẻ châm biếm. cũng chẳng thèm nhìn những con kim xà bay đến. vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất cây cờ màu đen. Cây cờ hóa thành làn sương bao phủ khắp bốn phía. Từ trong làn sương, đột nhiên xuất hơn mười đạo cấm khí màu đen, nhanh chóng nghiền nát toàn bộ kim xà.

      Lúc này gió tuyết ở bốn phía lại tản ra xa hơn, dám tiếp cận. Cùng lúc này, Vương Lâm khẽ bước về phía trước. Đến lúc xuất ở bên cạnh người mặc đồ đen cầm pháp bảo giống như cái ô. Tay phải Vương Lâm bóp lấy cổ đối phương, khẽ dùng lực. tiếng rắc vang lên, người mặc đồ đen lập tức đứt thở.

      -Nguyên kỳ! Ta giết rất nhiều. Ngươi phải là người thứ hai!

      Vương Lâm khẽ than thở, tay phải đột nhiên luồn vào trong bụng người đó, móc ra Nguyên hết sức kinh hoàng. Nguyên muốn xin tha thứ lập tức lại hét ầm lên. Bởi vì Vương Lâm nuốt luôn nó!

      Giờ khắc này chỉ còn lại hai người chẳng còn chút ý chí chiến đấu. Bọn họ lập tức xoay người, phóng . Cả hai cố gắng chạy trốn với tố độ nhanh nhất của bản thân, như chó nhà tang.

      Nhưng bây giờ mới biết chạy muộn!

      Hàn kiếm rút khỏi vỏ, ra khỏi vỏ là giết người. Sau khi giết người lại giết người, mười bước giết người!

      trong hai người chạy trốn về phía Chu Vũ Thái, còn người kia chạy về hướng ngược lại.

      Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, liếc qua Chu Vũ Thái. Sau đó, tới bước, hai bước, ba bước, bốn bước…Mười bước!

      Mười bước, giết người!

      Vương Lâm chỉ cần mười bước để đuổi theo tên mặc đồ đen kinh hoàng bỏ chạy. Trong mắt lộ ra tia dị quang, khẽ thở dài:

      -Phá hỏng tâm cảnh của ta, chỉ có đường chết!

      xong, vung tay phải về phía trước. Lập tức Cực cảnh hóa thành tia chớp màu đỏ. Trong nháy mắt, nó đuổi kịp rồi chui vào trong cơ thể vị tu sĩ kia. Ngay cả tiếng kêu cũng kịp thoát ra, cơ thể người đó run lên, đột nhiên từ trời cắm đầu xuống đất, chui sâu vào lớp tuyết trước cửa hàng của Đại Ngưu. Nguyên của cũng kịp chạy trốn, mà bị Cực cảnh hủy diệt.

      Cực cảnh của Vương Lâm do chưa có được trấn quốc chi bảo của Chu Tước tinh nên vẫn thể đột phá. Mặc dù nó thể giết chết được tu sĩ Hóa Thần. Nhưng dư sức đối phó với tu sĩ Nguyên . Sau khi giết chết ba người, Vương Lâm xoay người, nhìn về phía Chu Vũ Thái.

      Mặc dù vẻ mặt Chu Vũ Thái vẫn như thường, nhưng ở phía sau áo tơi của , ướt đẫm. Thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn tới, cũng chút do dự mà vươn tay phải về phía trước, lập tức cản được người mặc đồ đen lại. Tên mặc đồ đen kia kinh hoàng, lạnh lùng :

      -Chu Vũ Thái! Ngươi muốn làm gì?

      Chu Vũ Thái thản nhiên nhìn , mỉm cười, khẽ :

      -Bốn người các ngươi chọc giận Vương huynh. Chu mỗ làm sao để các ngươi bỏ chạy được?

      xong, tay trái bắt cái pháp quyết quỷ dị. luồng sáng màu tím lập tức xuất trong tay. Trong khoảnh khắc, khác biệt giữa tu sĩ Nguyên kỳ hậu kỳ với tu sĩ sắp đạt tới Hóa Thần lập tức .

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 268: Vũ Đỉnh.

      Tu vi của Chu Vũ Thái chỉ kém Vương Lâm chút. Cũng chỉ là bước để tiến vào Hóa Thần, nắm giữ chút ý cảnh. Trong nháy mắt pháp quyết tay ra, tu sĩ Nguyên kia đột nhiên ngẩn ra. có cảm giác giống như trở về thời kỳ thiếu niên, giống như thấy được sư tôn dẫn mình vào trong môn phái tu chân vậy.

      Mặc dù biết được tất cả những chuyện này chỉ là ảo ảnh nhưng cảm giác đó lại rất chân . cái ý thức thể chống lại đột nhiên tỏa ra toàn thân. Còn chưa kịp phản ứng tay phải của Chu Vũ Thái đặt lên đỉnh đầu mà xuất linh lực. Người đó lập tức hộc máu, ngã xuống đất chết ngay.

      Còn Nguyên của lại bị Chu Vũ Thái chộp được, giơ về phía Vương Lâm rồi bóp nát. lấy hành động để cho Vương Lâm biết việc này mình tham dự. Hơn nữa sau này cũng tuyệt đối có người nào biết, nếu cũng chẳng phải giết người diệt khẩu.

      Vương Lâm giết ba người cách sạch và gọn gàng khiến cho Chu Vũ Thái phải giương mắt lên nhìn. Bốn người mặc đồ đen, nếu như chỉ có tên, chắc chắn giết chết được. Cho dù là hai người miễn cưỡng cũng có thể chiến thắng.

      Nhưng nếu là ba người tối đa cũng chỉ giữ hòa. Mà nếu là bốn người, chỉ có nước bỏ chạy. Nhưng Vương Lâm lại có thể giết chết ba người cách nhàng. Như vậy Chu Vũ Thái sợ hãi sao được?

      Cơ thể Vương Lâm từ chậm rãi hạ xuống. Khoảnh khắc khi đáp xuống mặt tuyết, thân thể đột nhiên biến thành uể oải, từ sát tinh trở thành người phàm nhân, người phàm nhân ở vào tuổi xế chiều.

      giơ vạt áo lên rồi cầm lấy bầu rượu. Sau khi uống ngụm thuận tay ném về phía Chu Vũ Thái. Sau đó xoay người vào trong cửa hàng. Bây giờ chẳng có gì khác biệt so với người bình thường.

      Chu Vũ Thái bắt lấy bầu rượu, trầm mặc hồi lâu mà sợ hãi nhìn vào nhà Vương Lâm. Trong lòng thầm quyết định, người này chỉ có thể làm bạn thể làm địch.

      vung tay áo, bốn thi thể mặc áo đen ở đường lập tức hóa thành tro bụi tiêu tán. Sau đó cơ thể khẽ động, nhanh chóng rời khỏi con đường.

      Vương Lâm từ khi ra đến lúc trở về cửa hàng, thời gian cũng rất ngắn. Hơn nữa dưới cố gắng của , chuyện vừa rồi đám phàm nhân ở chung quanh đều ai thấy được.

      Lúc trở lại cửa hàng, ngồi cái ghế bên cạnh bếp lò. Quanh người lập tức tuôn ra luồng khí màu xám. vươn hai tay ra đặt ở phía bếp lò để sưởi ấm.

      Lẳng lặng ngồi trong cửa hàng, trong đầu nhanh chóng lục lọi lại ký ức của Cổ Thần Đồ Ti. Dần dà những tin tức có liên quan đến bốn tiên môn Phong, Vũ, Lôi Thiên trở nên ràng trong đầu .

      Đúng lúc này, có tiếng gió tuyết vang lên ở bên ngoài, rồi đột nhiên gian lại trở nên yên tĩnh. Cánh cửa tiệm bị trận gió tuyết đẩy ra kêu lên kẹt kẹt. Ngay sau đó mùi gà nướng phả thẳng vào mặt.

      Cái lão đầu bỉ ổi lâu xuất , ôm lấy người, run lên cầm cập bước nhanh vào trong. Sau khi lão vào nhà đưa chân phải đá ra phía sau, đóng cửa tiệm lại. Sau đó lão nhanh đến bếp lò bên cạnh Vương Lâm, mở miệng mắng:

      -Nửa đêm nửa hôm gặp vài thằng nhãi con đánh nhau, làm lão gia ta ngủ được! Cũng biết là thằng khốn kiếp nào, lại rơi xuống người ta. Ông đây vất vả lắm mới tìm được chỗ ngủ, là xui xẻo!

      Vương Lâm bật cười, vung tay phải, trong tay lại có thêm bầu rượu, đưa cho lão đầu. Lão đầu tiếp nhận. Lão cười khì, từ trong ngực lấy ra phần gà nướng, :

      -Vẫn là ngươi! Tốt! Con gà nướng này, ta chia cho ngươi nửa!

      xong lão nhìn Vương Lâm kỹ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, rồi :

      - tệ! Tu vi của tiểu tử lại tăng mạnh. Cũng sắp tới Hóa Thần kỳ rồi! Ngươi đồng ý khắc tượng gỗ cho ta. Nhưng nhớ đừng có quên. Nếu , cho dù ngươi tới chân trời góc biển, lão nhân ta cũng có thể tìm được ngươi!

      Vương Lâm cười khẽ, :

      - đồng ý chuyện của tiền bối, tất nhiên quên.

      Lão đầu lại xé xuống cái đùi gà, cắn miếng, mập mờ :

      -Tiểu tử! Liên Minh Tứ Phái gần đây có loạn a! Nắm bắt thời gian Hóa Thần . Nếu với tu vi của ngươi, ở chỗ này tìm được lợi ích gì tốt đâu.

      Tận đáy lòng Vương Lâm khẽ động, nhìn lão đầu, :

      -Tiền bối biết nguyên nhân Liên Minh Tứ Phái rối loạn sao?

      Lão đầu đắc ý ngước cằm lên, quét mắt nhìn Vương Lâm, :

      -Tu Chân Giới này, có chuyện gì mà lão nhân gia đây biết chứ? phải vì thằng nhóc của Liên Minh Tứ Phái, biết vì sao lấy được cái Vũ Đỉnh của tu sĩ Tuyết Vực. Tuyết Vực Quốc tất nhiên vui, vậy là muốn chạy đến đoạt lại. Chỉ có chút chuyện vậy thôi.

      -Vũ đỉnh... ....

      Vương Lâm hơi trầm ngâm, đột nhiên nhớ đến hơn mười năm trước, Chu Vũ Thái và thái tử có chút xích mích, trong lúc đó cũng nhắc đến Vũ Đỉnh.

      - đến cái Vũ đỉnh thực tế cũng phải chỉ có cái. Nhưng cụ thể có bao nhiêu cái ta cũng biết . Nhưng hễ là người có nó vào ngày thiên đạo mở ra có thể vào tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên. Vì thế mà tranh đoạt mới xảy ra. Nhưng người hai bên có tụ lại tranh đoạt cũng vô dụng. khi thu hút chú ý của ngũ cấp và lục cấp Tu Chân Quốc thứ này sớm muộn gì cũng trở thành vật của bọn họ.

      Lão đầu nhanh chóng gặm xong cái đùi gà, lại bẻ cổ gà, vừa nhai ngồm ngoàm vừa . Vương Lâm có chút trầm ngâm, :

      -Nghe đồn tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên đều thông về Cổ Tiên Giới, cũng khó trách bọn họ giành nhau.

      Lão đầu cười hì hì, :

      -Sao? Tiểu tử! Động tâm rồi à? Nhưng Cổ Tiên Nhân sớm biến mất trong cuộc chiến ở thời viễn cổ rồi. Cổ Tiên Giới bây giờ chỉ là khoảng mà thôi!

      Vương Lâm ngẩn người. Trong ký ức của Đồ Ti, cũng ghi lại như vậy. rề rà chút, :


      -Đều chết sao?

      Lão đầu lại gặm sạch cổ gà, xé xuống miếng thịt lớn, vừa ăn vừa :

      -Tất nhiên đều chết sạch rồi. phải vậy ngươi cho là những tu sĩ Biến kỳ vì sao lại vẫn còn ngừng ở đó? Đó là do còn chỗ nào có thể được nữa.

      Tận đáy lòng Vương Lâm cảm thấy chấn động. Mặc dù, sớm biết, tu sĩ thượng cổ chết trong trận đại nạn, cho nên mới xuất Liên Minh Tu Chân. Nhưng nghĩ đến ngay cả tiên nhân của Cổ Tiên Giới cũng chết sạch.

      Lão đầu nhìn thấy kinh hãi của Vương Lâm có chút đắc ý. Lão ăn hết miếng thịt gà, sau khi ợ lên tiếng vỗ lên bụng căng tròn. Lão lại uống ngụm rượu, chùi hai tay lên quần áo, :

      -Khà khà! Sợ rồi sao? Cổ Thần đều chết sạch. Cổ tiên tất nhiên cũng tong hết. Tu sĩ thượng cổ cũng còn sót lại lác đác. Kể từ đó Liên Minh Tu Chân mới xuất , dựa theo phương thức tinh vực mà phát triển.

      Vương Lâm trầm mặc chút, tiêu hóa hết những câu bí mật động trời của lão đầu. lúc lâu sau mới nhướng mày, :

      - là như vậy vì sao còn tồn tại tứ đại tiên môn Phong, Vũ,Lôi Thiên chứ?

      Lão đầu cười hì hì, :

      -Cổ tiên mặc dù chết, nhưng tiên giới vẫn còn. Chẳng qua ở những chỗ này chỉ còn lại những cơn lốc tàn phá bừa bãi thôi. Thậm chí toàn bộ Cổ Tiên Giới còn bị chia cắt thành rất nhiều bộ phận. Tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên chẳng qua chỉ được nối liền với bộ phận của tiên giới mà thôi. Nhưng mặc dù như vậy, đến chỗ này cũng có rất nhiều thứ tốt, quan trọng nhất là trong đó có khí tiên giới.

      -Khí tiên giới sao? - Vẻ mặt Vương Lâm khẽ động.

      Lão đầu có chút cảm xúc mà nhấp ngụm rượu, :

      -Đúng vậy! Cái đó ngon hơn rất nhiều so với gà nướng... ....

      Vương Lâm lập tức cười khổ.

      -Từ cảnh giới Hóa Thần đột phá lên Biến, trừ khi có Biến đan, nếu nhất định phải hấp thu đủ khí tiên giới, bằng thể đột phá được.

      -Nếu ở thời kỳ Thượng Cổ, chỉ cần tu vi đạt đến cảnh giới Hóa Thần, là có thể phi thăng lên tiên giới. Sau khi hấp thụ đủ khí tiên giới ở chỗ đó, tất nhiên là có thể tiếp tục tu luyện. Nhưng bây giờ ...Ngoại trừ việc mạo hiểm Tiên Giới ra, còn cách nào khác!

      Lão già liếm liếm môi, . Vương Lâm trầm mặc lúc, mỉm cười, :

      -Nếu như vậy Vũ Đỉnh có chút giá trị để tranh đoạt. Nhất là những tu sĩ Hóa Thần. Bất kể là muốn tăng tu vi của bản thân, hay là tăng cấp bậc của quốc gia cũng đều nhất định phải có nó. biết ba cái Đỉnh khác có xuất ?

      Lão đầu cầm lấy bầu rượu, uống hớp lớn, :

      -Bốn cái đỉnh Phong, Vũ, Lôi, Thiên cứ sau nhiều năm, xuất giữa trời đất. Người đoạt được, tất nhiên có cơ hội vô cùng lớn. Tứ đại tiên môn, gần như bao phủ vào bên trong toàn bộ lãnh thổ Liên Minh Tu Chân. Các tinh cầu tu chân, có khoảng cách gần với Tiên Môn, tất nhiên có cơ hội xuất Đỉnh.

      -Giống như tất cả tinh vực ở những vùng lân cận Chu Tước tình đều xuất Vũ Đỉnh. Sau thời gian rất lâu có Vũ Đỉnh xuất .

      Lão đầu liếc mắt nhìn Vương Lâm, cách nhàn nhã. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi :

      -Ngày thiên đạo mở ra, là sao?

      Lão đầu cười ha ha,

      -Thế nào, động tâm rồi sao? ra với tu vi của ngươi vào trong tiên môn, tuy có nguy hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận chút là được, cũng khỏi cần lo lắng quá mức. Tất nhiên trong tiên môn đối với thực lực có hạn chế rất lớn, tu vi càng cao gò bó càng lớn.

      Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lão già,

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 269: Thiên đạo vô tình.

      Vì sao lại như vậy?

      Lão đầu cầm lấy bầu rượu, dốc hết những giọt cuối cùng ở bên trong, rồi liếm liếm môi, :

      -Cổ Tiên Giới bị phá tan thành rất nhiều mảnh . Thiên địa pháp tắc trong đó hoàn toàn hỗn loạn, đó mới là nhân tố quyết định. Nếu như bên trong xuất làn sóng pháp lực của Hóa Thần hậu kỳ, số mảnh của tiên giới, lập tức đổ sụp xuống. Tất nhiên nếu căn cứ vào độ lớn của những mảnh vỡ tiên giới cũng còn số nơi có thể chịu đựng được những ba động pháp lực với cấp độ cao hơn. Cho nên nếu là những tu sĩ có tu vi cao thâm sau khi tiến vào, chỉ cần phải muốn tự sát đều đem pháp lực ba động hạn chế ở mức Hóa Thần kỳ..

      Vương Lâm trầm mặc, trong lòng có rất nhiều câu hỏi. Sau lúc lâu, mới ngẩng lên nhìn lão đầu, :

      -Đêm khuya tiền bối tới chơi, sợ rằng cũng phải chỉ để với vãn bối chuyện này phải ?

      Lão đầu cười khà khà. Trong nụ cười có chút gì đó bỉ ổi, lão :

      - Tiểu tử! Lão nhân gia ta đến đây, là muốn cho ngươi biết ta phải . Trước khi ngươi phải điêu khắc cho ta cái tượng gỗ. Ta đưa nó cho Tiểu Thúy của Hồng Phấn Lâu. Để khi nào nàng nhớ đến ta có thể dùng vật để nhớ người. Ôi! Đàn ông khôi ngô tuấn tú như ta chỉ xuất trong truyền thuyết, tất nhiên có rất nhiều người đẹp nhớ nhung.

      xong, lão còn tỏ vẻ bùi ngùi. Nhưng mặt lại lộ ra vẻ đắc ý khó có thể che dấu, chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang Vương Lâm. ràng là lão đợi Vương Lâm khen ngợi vài câu.

      Vương Lâm lại trầm mặc hồi lâu, sau đó cầm lấy cây gỗ. chụm ngón tay tạo thành đao, nhanh chóng chạm trổ mặt gỗ. Nhưng vừa mới khắc được chút tổng thể lão đầu lại hừ tiếng, có chút bất mãn :

      - cần quần áo!

      Ngón tay Vương Lâm ngừng lại, rồi cười khổ. Sau khi do dự chút, khẽ vuốt tay phải lên mặt khúc gỗ, sau đó điêu khắc lại từ đầu. Lúc này ngón tay nhanh như gió. mất bao lâu, lão già gầy giơ xương giống như con khỉ, được khắc thành tượng.

      bức tượng gỗ ngoại trừ ý cảnh cuồng bạo, tàn sát bừa bãi được thể Ra còn lại căn bản so với lão già hoàn toàn giống, có cảm giác sống động như . Thậm chí ngay cả những nếp nhăn mặt cũng chẳng có gì khác biệt.

      Lão đầu lập tức chộp lấy, cầm trong tay nhìn cả nửa ngày, đầu lông mày ngày càng nhíu lại. Cuối cùng trừng mắt, :

      -Đây là ý gì chứ? giống! Chẳng giống chút nào! Chẳng lẽ trong mắt ngươi lão già ta có hình dạng này sao? Ngươi khắc phải là ta, mà là con khỉ. Ngươi biết con khỉ ?

      xong, lão đầu ném bức tượng gỗ sang bên, rồi lại nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ràng từng chữ:

      - giống!

      Lúc này trong mắt lão già phải lộ ra vẻ đùa giỡn, mà lại nghiêm túc. Trong đó thậm chí còn lên chút điên cuồng. Vương Lâm lập tức phát ra điểm dị thường. Linh lực ở trong trời đất, vào lúc này dường như biến hóa theo quy luật nào đó. Trong lòng cảm giác được tia nguy hiểm đột nhiên xuất .

      Đối với tu vi của lão đầu, mấy chục năm gần đây trong lòng Vương Lâm vẫn có suy đoán. Nhưng lúc này lại nâng cao đánh giá của mình với tu vi của lão. nhìn lão đầu rồi cầm lấy khúc gỗ. Lần này tay phải vung lên như gió với tốc độ gấp đôi lúc nãy.

      Cuối cùng bức tượng khắc người tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng xong. Đặc biệt là đôi mắt lấp lánh có thần, là tuyệt thế mỹ nam cũng có gì quá đáng. Chẳng qua hình tượng của lão đầu lại khác rất xa. Chỉ cần phải kẻ mù, cũng có thể từ mặt này nhìn ra được, tượng gỗ và lão đầu tuyệt đối phải là người.

      Bức tượng vừa mới khắc xong, lại bị lão đầu chụp lấy. Lão nhìn chằm chằm vào bức tượng, hai mắt tỏa sáng, cười ha ha :

      - sai! Đây mới chính là ta. Tốt! Rất giống. Tiểu tử! Ngươi khắc rất tuyệt! Cái pháp bảo mũ rơm kia, ta để lai cho ngươi dùng thời gian là được rồi!

      Lão đầu thích chí nhìn tượng gỗ. Sau khi nhét vào ngực, nhìn Vương Lâm cách tán thưởng, :

      -Sau này cứ khắc như vậy là được, nhất định phải là nhé! Đúng ? Pho tượng của ngươi, tuy vẫn còn vài chỗ thua kém đối với hình tượng của lão nhân gia bây giờ, nhưng chênh lệch cũng lớn, hoàn toàn có thể bỏ qua được. Hơn nữa bức tượng này khá giống ta hồi còn trẻ.

      Lão đầu xong đứng thẳng người lên, vừa muốn rời , đột nhiên quay đầu lại :

      -Còn chín mươi chín cái tượng gỗ, để đến khi ngươi Hóa Thần. Nhưng cũng đừng quên dù ngươi có chạy đâu, lão nhân gia ta cũng có thể tìm được.

      Nhìn theo lão đầu tính tình cổ quái khỏi, Vương Lâm cầm lấy bức tượng lão đầu được khắc đầu tiên, nhìn thoáng qua rồi mỉm cười. Sau đó, thuận tay đặt nó lên tủ.

      Chuyện tiên môn, vào lúc này Vương Lâm cũng muốn tham dự. Nếu chưa đạt đến Hóa Thần, cũng có hy vọng để chuyến. tới bây giờ vẫn còn quá sớm.

      Về cuộc chiến của Liên Minh Tứ Phái và tu sĩ Tuyết Vực, Vương Lâm suy nghĩ lúc rồi quyết định tham dự. Chuyện này phạm vi liên quan rất rộng, nếu có chút sơ suất hậu quả rất nghiêm trọng.

      Vì vậy cuộc sống của Vương Lâm cũng trở lại vẻ yên ả. Trận tuyết lớn toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mãi đến tháng sau mới dần ít . Ánh sáng pháp bảo của tu sĩ bầu trời lại càng nhiều. Chốc chốc lại nhìn thấy tu sĩ dường như sửa chữa cái gì đó.

      Vương Lâm quan sát lúc, rồi khẳng định được rằng đám tu sĩ này tạo thành trận pháp. Trận pháp được sắp xếp , có tác dụng ngăn cản tuyết rơi xuống.

      Cùng lúc đó, trừ những người loay hoay với trận pháp bầu trời ra, số lượng lớn tu sĩ của các môn phái và gia tộc tu chân bắt đầu vào các thành trì và đồng bằng. Công việc của bọn họ, là quét sạch tuyết.

      Lấy pháp lực để dọn tuyết hiệu quả rất thấp. Những bông tuyết đối với pháp lực dao động, có mẫn cảm kỳ diệu. Vì vậy những tu sĩ này phải dùng cơ thể mà từ lâu rồi chưa hoạt động mạnh như vậy, để bắt đầu dọn tuyết.

      Nếu tu sĩ hành động, người bình thường tất nhiên cũng được nhàn rỗi. Hoàng đế thường nhân trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái, ràng nhận được ý chỉ của tiên trưởng. Vì vậy số lượng lớn quân sĩ phàm nhân, bắt đầu xông ra dọn tuyết.

      Vì lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái rất lớn, nên chỉ quân đội của phàm nhân phải dọn tuyết, cho dù dân chúng ở trong tất cả thành trì cũng bị bắt buộc phải dọn dẹp. Đại Ngưu cũng là trong số đó.

      Những lão già vào tuổi xế chiều, cũng tránh khỏi chuyện này. Nhưng tên Vương Gia vẫn hiếu kính với ra lệnh, nên cũng chẳng ai dám đến làm phiền Vương Lâm.

      Công việc dọn dẹp tuyết cứ liên tục trong mấy tháng. Đại Ngưu bị bắt Phương Nam. Tất cả thành trì trong lãnh thổ Liên Minh Tứ phái hoàn toàn yên ắng. Trừ số người có thân phận cao quý, tất cả mọi người đều bị bắt ra biên giới để dọn tuyết.

      Trong đợt dọn tuyết này, mặc kệ phụ nữ và trẻ em, cũng bị cưỡng bức phải . Trước khi Đại Ngưu , Vương Lâm dựa vào tình cảm hơn ba mươi năm, đưa cho tấm gỗ điêu khắc , để đeo lên người đề phòng chuyện may.

      Còn vợ của , Vương Lâm cũng tặng cho miếng gỗ giống như vậy. Tác dụng của miếng gỗ là tỏa ra hơi ấm để đề phòng cơ thể bị đông cứng.

      Đợt này vốn là giai đoạn chiến đấu của tu sĩ, người bình thường trong Liên Minh Tứ Phái là nhóm người đầu tiên chịu khổ. Nhưng phàm nhân thậm chí còn biết nguyên nhân tuyết rơi. Bọn họ chỉ vì muốn quê hương mình chịu nạn tuyết, mà đành phải đạp chân tiến vào trong gió tuyết vô tình.

      Toàn bộ Liên Minh Tứ Phái, mỗi đoạn, tuyết lại được đắp lên tạo thành ngọn núi lớn. Tất cả tuyết đều bị xếp đống những ngọn núi đó. Sau đó, nó lại được số tu sĩ sử dụng thần thông động tay vào, khiến cho độ cao lại dần tăng.

      Tất cả hoa màu trong ruộng đồng đều bị tuyết bao phủ nên chẳng thể thu hoạch lấy hạt.

      Mỗi ngày đều có rất nhiều phàm nhân bị chết cóng. Mỗi ngày đều có số ngôi nhà bị tuyết đè sập… ….

      Đây là tai họa!

      buổi sáng Vương Lâm ra ngoài cửa hàng, nhìn thấy tuyết ở mặt đất mặc dù được dọn sạch nhưng bông tuyết vẫn còn rơi đường. bầu trời gió tuyết tuy bớt nhưng vẫn còn.

      Mấy ngày trước Chu Vũ Thái lại sử dụng ngọc giản. Mục đích của cũng có gì khác ngoài mời Vương Lâm gia nhập vào Liên Minh Tứ Phái. Rồi đem tất cả những hành động được tiến hành và số chuyện bí mật động trời trong những ngày gần đây của Liên Minh Tứ Phái hết ra.

      Qua đợt dọn tuyết toàn quốc, tuyết đọng lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái giảm rất nhiều. Nhưng lại tạo ra rất nhiều ngọn núi tuyết chọc thẳng vào tầng mây.

      Trừ lần đó ra tất cả tu sĩ lãnh thổ nhận được lời mời của Liên Minh Tứ Phái đều sôi nổi gia nhập, cùng nhau chống lại cuộc đại chiến kế tiếp.

      Nhưng Chu Vũ Thái cũng đưa ra điểm nghi hoặc. Dựa theo thông lệ của tu sĩ Tuyết Vực ngày xưa, bọn tuyệt đối làm ra chuyện giống bây giờ khiến cho tuyết rơi xuống liên tục mấy tháng. Bình thường bọn họ chỉ để tuyết rơi mười ngày, sau đó tấn công. Bởi vì trong lúc tu sĩ chiến đấu, đều cố gắng kiềm chế, được quấy nhiễu đến phàm nhân, Bởi đây là quy định của Chu Tước quốc.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 270: Thiên chi kiều nữ.

      Nhưng bây giờ qua bốn tháng mà gió tuyết bầu trời lại giảm bớt chút nào, chẳng qua nó bị trận pháp che lại mà thôi. tượng này chỉ có loại giải thích duy nhất, Chu Vũ Thái từ trong ngọc giản lo âu cho biết, tu sĩ Tuyết Vực muốn tiêu diệt cả nền móng của Liên Minh Tứ Phái, tiến hành cuộc chiến diệt quốc.

      Những cuộc chiếc diệt quốc Chu Tước tinh rất hiếm gặp. Dù sao cũng có can thiệp của lục cấp tu chân quốc Chu Tước Quốc. Nhưng cũng phải chưa từng xảy ra loại chiến tranh này.

      Trong sách cổ của Liên Minh Tứ Phái có ghi lại tổng cộng bốn lần xảy ra chiến tranh diệt quốc Chu Tước tinh. Loại chiến tranh này có ba lần nổ ra ở tứ cấp Tu Chân Quốc, lần xảy ra ở ngũ cấp Tu Chân Quốc.

      Nhưng hề có ngoại lệ. Hễ là chiến tranh diệt quốc ở phía sau đều có bóng dáng của Chu Tước Quốc. cách khác kiện lần này có thể do tu sĩ Tuyết Vực dám lấy đủ loại phương pháp để đánh động Chu Tước Quốc, mà chỉ thầm tiến hành cuộc chiến tuyệt hậu.

      Sau khi Chu Vũ Thái lo lắng phân tích. Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu. Liên Minh Tứ Phái phải là quê hương, nhưng sống con đường ở kinh thành này cũng hơn ba mươi năm.

      Lúc này đứng bên ngoài cửa hàng, nhìn những bông tuyết bay đầy trời, rồi than tiếng.

      Câu cuối cùng Chu Vũ Thái qua truyền ngọc giản: để tra xét hành động lần này của Tuyết Vực quốc, phải có thái độ diệt quốc hay ? Liên Minh Tứ Phái phái ra mấy nhóm tu sĩ, đồng thời về mấy cái tứ cấp Tu Chân Quốc ở xung quanh để tìm minh hữu. Cùng lúc đó cũng đến ngũ cấp Tu Chân Quốc mà mình phụ thuộc để tìm viện binh. Nhóm người cuối cùng lại Chu Tước Quốc để dò xét .

      Đến ngày phát ra ngọc giản, ba nhóm người trừ nhóm đến Chu Tước Quốc, tất cả đều quay trở về.

      Nhưng đáp án lại làm cho tất cả mọi người Liên Minh Tứ Phái trầm mặc.

      Minh hữu láng giềng ở bốn phía, phần lớn đều khách sáo ngênh đón người của Tứ Phái, nhưng lại im bặt chẳng đề cập đến chuyện tham chiến. Thậm chí còn có số nước dứt khoát đóng cửa lánh gặp. Cuối cùng từ trong miệng của nước minh hữu láng giềng có mấy đời giao hảo, vì đồng tình mà mơ hồ ra, việc này ngũ cấp Tu Chân Quốc tương ứng truyền lệnh xuống, cấm được tham dự vào.

      Nhóm tu sĩ khác được phái ngũ cấp Tu Chân Quốc tương ứng của Liên Minh Tứ Phái, đều vác bộ mặt u ám. Tin tức mà bọn họ đưa vể Vũ Đỉnh khỏi cần nộp lên . Việc này ngũ cấp Tu Chân Quốc tham dự.

      Cuối cùng tổ tu sĩ đó phải trả giá đắt, mới từ trong miệng tu sĩ Biến kỳ ở ngũ cấp Tu Chân Quốc, lấy được cái tin tức làm cho bọn họ kinh hoàng.

      Tu sĩ Tuyết Vực xuất người con có tư chất kinh người. Mặc dù là Chu Tước Quốc cũng phải lác mắt. Nàng chỉ cần thời gian trăm năm đứng đỉnh Hóa Thần hậu kỳ, là người có tư chất nhất trong vạn năm nay ở Chu Tước tinh.

      Nếu mà như vậy cũng còn đỡ, nhưng tu luyện trăm năm nàng chưa bao giờ ăn bất kỳ loại đan dược nào. Kể từ đó lại càng được người ta chú ý tới và làm cho kẻ khác phải kinh hãi.

      Chu Tước Quốc vì chuyện này phái tu sĩ ra đến điều tra, cuối cùng khẳng định chuyện này là . Vì vậy mới long trọng mời nàng gia nhập vào Chu Tước Quốc.

      Chuyện này ở Chu Tước tinh cũng phải là hiếm. Thường những người có tư chất cực cao, khi tỏa sáng là lúc được Chu Tước Quốc chú ý, kéo về làm tu sĩ nước mình.

      Chẳng qua những người này khi được gia nhập vào Chu Tước Quốc thân phận và địa vị cũng phải là quá cao. Nhưng đối với trẻ ở Tuyết Vực, Chu Tước quốc lại bất chấp tất cả mà cấp cho thân phận cực cao.

      Chu Tước Quốc làm vậy là muốn lên sau vô số năm có tiến bộ, tranh thủ đạt đến thất cấp Tu Chân Quốc. Nhưng muốn đạt đến thất cấp ngoài việc tu vi của tu sĩ phải đạt đến tầng cao hơn, còn cần loạt những hành động chuẩn bị khác của bọn họ. Mức độ khó khăn có thể là rất cao.

      Trước mặt Chu Tước Quốc ngay cả cầu đầu tiên cũng chưa đạt được. Cho nên đối với loại người thiên tư cao như vậy xuất Chu Tước tinh, tất nhiên được chú ý tới cách đặc biệt.

      Mà người con Tuyết Vực này với thiên tư của bản thân đạt đến cảnh giới làm kẻ khác phải tức lộn ruột. Kể từ đó Chu Tước quốc nhất định phải có nàng cho bằng được.

      Nàng ta đồng ý gia nhập vào Chu Tước Quốc chỉ với cầu, là để cho Tuyết Vực Quốc tăng lên tới ngũ cấp. Đồng thời cũng phải để cho họ rời khỏi Tuyết Vực lạnh lẽo kia, chọn quốc gia Chu Tước tinh làm nền móng.

      Đúng lúc này, trong lãnh thổ Liên Minh Tứ Phái xuất Vũ Đỉnh. Mà Vũ Đỉnh này theo phân tích cuối cùng lại là vật thuộc về tu sĩ Tuyết Vực Quốc. Vì vậy mới có cuộc chiến này.

      Liên Minh Tứ Phái có thể là trong trận chiến tranh đoạt Vũ Đỉnh, bị Tuyết Vực Quốc nhìn trúng, chọn chỗ này làm nền móng mới cho Tuyết Vực.

      Còn cái Vũ Đỉnh kia vì sao xuất ở Liên Minh Tứ Phái? Vì sao lại xuất trong tay thái tử? Sau khi Liên Minh Tứ Phái phân tích, cho rằng đây là mưu. Chẳng qua nếu bây giờ phủ nhận mưu này, cũng cải biến được thực.

      Tin tức này sau khi được nhóm tu sĩ kia mang trở về, làm rung động toàn bộ Liên Minh Tứ Phái.

      Ngọc giản của Chu Vũ Thái, Vương Lâm xem qua toàn bộ. Nội dung của nó khiến cho tâm tình của có chút nặng nề. nghĩ tới trong cuộc chiến tranh đơn giản tranh giành Vũ Đỉnh, bên trong lại tàng tin tức kinh người như vậy.

      nhìn những cửa hàng phố gần như trống rỗng, trong lòng có chút cảm xúc. Mấy tháng trước con đường này người qua kẻ lại vẫn nhộn nhịp. Cửa hàng ở khắp bốn phía mỗi sáng khi mở cửa đều cực kỳ náo nhiệt. Nhưng bây giờ bởi vì cuộc chiến giữa hai quốc gia, những con người bình thường bị ảnh hưởng rất lớn.

      Vương Lâm than . Vào giờ phút này, rất xúc động. Phàm nhân trong mắt tu sĩ còn thua cả con kiến. Nhưng những tu sĩ này cũng quên, xuất thân của bọn họ cũng đều từ những người bình thường.

      Vương Lâm có biện pháp nào để ngăn cản chuyện này xảy ra. cũng muốn tham dự vào. Đại đạo vô tình, sau khi cảm nhận được luân hồi thiên đạo, tâm tình lặng lẽ hơi thở của Vương Lâm có biến đổi. nhìn con đường, khẽ :

      -Nên rồi...Làm xong bước cuối cùng, rời khỏi chỗ này được rồi... ....

      xong, lắc đầu, xoay người nhàng đóng cửa hàng lại. Sau đó, chắp tay sau lưng, mặc áo bông dày, đội nón da, về phương xa. Dần dần hình bóng của , trở nên mờ ảo. Cuối cùng biến mất giữa trời đất đầy tuyết.

      Thân thể Vương Lâm ở trời có vẻ chậm chạp, nhưng thực tế lại cực nhanh. Trong lúc phi hành, đường nhìn thấy rất nhiều tu sĩ qua lại như thoi. Vẻ mặt người nào cũng trầm, dường như bầu trời đầy gió tuyết giống như tảng đá lớn đặt trong lòng mỗi người bọn họ.

      Thậm chí giữa hai bên cũng rất ít khi chuyện với nhau. Mặc dù là người quen, lúc xẹt ngang qua nhau cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi.

      Vương Lâm phi hành hồi lâu, mới đến chỗ cực Đông của Liên Minh Tứ Phái. Chỗ này năm đó là cánh rừng rậm rạp, nhưng bây giờ nơi đây cũng chẳng còn thân cây nào mà chỉ nhìn thấy cánh đồng tuyết trắng.

      Cánh đồng tuyết này so với khoảng trống được dọn sạch tuyết ở bên cạnh, giống như dãy núi khổng lồ. Từng trận gió lạnh từ trong cánh đồng tuyết bay ra, mang theo vẻ tuyệt vọng.

      Vương Lâm lẳng lặng đứng ở , nhìn xuống cánh đồng tuyết ở phía dưới. Sau hồi trầm mặc, cuối cùng mới than tiếng, hai tay bắt pháp quyết, nhanh chóng biến hóa. ngọn gió lạ lập tức xuất rồi thổi qua cánh đồng tuyết, sinh ra những tiếng rít thê lương.

      Trong khoảnh khắc, giữa đất trời như tràn ngập những tiếng khóc than…Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi. Giống như đạo trời mênh mông hư vô, vĩnh viễn có bờ bến… ….

      Chẳng qua những bông tuyết này có chút quỷ dị. Những ngọn gió tuy mạnh nhưng thổi được những lớp tuyết. Cũng may mà mục đích của Vương Lâm phải dọn dẹp sạch đám tuyết để lộ ra khu rừng.

      mặt Vương Lâm có chút lo lắng nào. lẳng lặng đứng ở bầu trời với ánh mắt bình tĩnh.

      Dần dần cánh đồng tuyết xuất cơn lốc xoáy có chu vi trăm trượng. Cơn lốc qua lớp tuyết đọng, chậm rãi quét sạch mọi thứ sang hai bên.

      Vương Lâm đứng lâu khiến số tu sĩ bay qua bầu trời, dần dần cũng có người chú ý tới . Cuối cùng cơn lốc cánh đồng tuyết càng lúc càng lớn, tạo thành hố sâu khổng lồ. Bên dưới cái hố có rất nhiều thân gỗ.

      Vương Lâm nhìn thoáng qua, thu pháp quyết trong tay lại, lập tức hạ xuống rơi vào trong lốc xoáy. Trong phạm vi trăm trượng có rất nhiều thân cây khô. Những thứ này là vật liệu để tiến hành điêu khắc.

      Hơn ba mươi năm trước lấy gỗ ở đây cũng chỉ đủ đến lúc này. Nhưng số gỗ đó cũng thể đáp ứng nổi lần điêu khắc cuối cùng trước khi . Vì vậy, mới vượt qua ngàn dặm để đến đây tìm gỗ.

      Loại gỗ Vương Lâm dùng để khắc tượng lúc này có cầu rất khắt khe. Điều kiện tốt nhất phải là những thân gỗ trăm tuổi trở lên. Tất nhiên nếu có những cây nghìn năm tuổi, hiệu quả càng lớn. Đáng tiếc vùng đất bị băng tuyết bao phủ này, muốn tìm được những vật liệu gỗ có đẳng cấp cao giống như mò kim đáy biển.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :