Chương 256: Lạnh giá Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt qua hai năm. Vương Lâm sống ở kinh thành cũng được ba năm. Thân thể Đại Ngưu ngày càng to lớn, thân mình cũng khỏe mạnh hơn. Hàng xóm xung quanh tăng thêm mấy nhà, ông chủ tiệm vải họ Khổng bị bệnh mà chết, cửa hàng cũng bán cho người khác. mặt cha mẹ Đại Ngưu dần dần có mấy nếp nhăn . Tuy bọn họ vẫn còn trẻ, nhưng cũng thể giấu dấu hiệu của tuổi già. Trong hai năm này, hàng xóm xung quanh ít người đến làm mai. Nhưng lần nào Vương Lâm cũng nhàng lời từ chối. Con trai thứ hai của Từ gia cũng cưới vợ, sinh được đứa con bụ bẫm. Hôm Từ Đào trở về, cung kính đến thăm Vương Lâm, dâng lên trăm lượng vàng, là thế tử điện hả kính biếu. Thực ra trong hai năm này, cứ đến cuối năm Từ Đào lại mang rất nhiều vàng đến biếu. Vương Lâm cũng chối từ, trực tiếp nhận. Xuân thu đến, năm tháng trôi qua. Trong thời gian hai năm qua, Vương Lâm thấy được thế nào là sinh lão bệnh tử, trong lòng có chút cảm khái. Trong hai năm này, chỉ tĩnh tọa thổ nạp có hai lần. Đối với bản lãnh của chính mình, cũng rất ít để ý. Rất lâu nay còn xem xét đám sương hồng bên ngoài thân thể, giờ đây chỉ còn lại tầng mỏng manh, toàn bộ được ngưng kết thành ba hạt châu màu đỏ, bị thu vào trong túi trữ vật Theo phân tích, nếu như hạt màu đỏ thứ tư được ngưng kết thành, đám sương hồng kia tiêu tan hoàn toàn. Cũng trong hai năm này, hai tu sĩ kia tới đây lần. Sau khi dâng lên rất nhiều vàng bạc của phàm nhân, bọn họ cầm ba bức tượng gỗ với vẻ cung kính lạ thường. Hai năm nay, cửa hàng của Vương Lâm ở phía tây thành cũng dần trở nên có tiếng tăm. Khách đến tuy phải rất nhiều, nhưng so với lúc chưa khai trương cách đây năm nhiều hơn ít. Chỉ có điều đến cửa hàng của Vương Lâm nhiều nhất phải phàm nhân mà là tu sĩ. Thông thường cứ mười người đến, có sáu người là người tu đạo. Mỗi người tu đạo đến đây đều dùng vàng bạc của phàm nhân để mua tượng gỗ. Hai năm qua, tượng gỗ bán ra ít, vàng bạc Vương Lâm tích lũy cũng phải được rương to. Việc ở phía tây kinh thành có kỳ nhân, ở khu vực Tu Chân Giới này dần dần cũng có danh tiếng nhất định. Tâm tính của Vương Lâm thủy chung vẫn bình thản, có gì thay đổi. Cái hướng tới chính là tâm tính của phàm nhân, trải nghiệm của đời của phàm nhân, cảm nhận được thiên đạo luân hồi. Cửa hàng này, chỉ là công cụ để cảm nhận được thiên đạo, tượng điêu khắc gỗ cũng giống vậy mà thôi. Lúc này cũng gần hết năm, trong kinh thành mọi người vui sướng hân hoan. Vương Lâm từ trong cửa hàng ra, ngồi ở trước cửa, nhìn mọi người tới lui, trong mắt lộ vẻ hồi tưởng sâu. Đây là lúc kết thúc năm thứ ba ở kinh thành. Sau mỗi năm, cảm nhận tuy giống nhau, nhưng đều có chút hoài niệm về thời thơ ấu. Từ trong cửa hàng bán đồ sắt phía đối diện, Đại Ngưu chạy nhanh ra, trong tay cầm ít pháo hoa, phấn khích chơi đùa. Nhìn Đại Ngưu, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ thoải mái. Ba năm qua nhìn đứa bé này lớn lên, từ đứa mười tuổi nay biến thành thiếu niên mười bốn tuổi. Năm trước, Đại Ngưu thể chịu nổi cha cứ dông dài, miễn cưỡng bắt đầu học nghề rèn. Tuy nhiên, mỗi khi nhàn hạ, vẫn còn có thể chạy sang nhìn Vương Lâm chế tác tượng gỗ. Đại Ngưu tuy thường đến đây nữa, nhưng mỗi ngày đều có hồ rượu trái cây hề gián đoạn. Đặt pháo hoa xong, Đại Ngưu hô to tiếng, chạy đến cạnh Vương Lâm, đặt mông lên ghế gỗ lạnh như băng mà như hề biết lạnh. nháy mắt : - Vương thúc, mấy ngày trước ta nghe cha ta . Chưởng quầy họ Lữ ở phía đông muốn đem con gả cho thúc, vì sao thúc lại đồng ý. Ta nhìn qua con , nhan sắc trông cũng được lắm. Vương Lâm mỉm cười, xoa đầu Đại Ngưu, : - Thúc thúc có vợ rồi. - sao? Tại sao ta lại thấy bao giờ? Đại Ngưu đứng lên chút, vẻ mặt kinh ngạc. - Nàng chờ ta ở nơi rất xa. có ngày, ta đến tìm nàng. Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ nhu tình, trong đầu lên hình ảnh nữ nhân. - Ta biết rồi, Vương thúc. Thúc định bao giờ việc buôn bán ở kinh thành trở nên phát đạt mới quay trở về để lấy vợ. Đại Ngưu cười ha hả, . Vương Lâm đột nhiên cười lớn, gật gật đầu : - Đúng vậy, chờ đến lúc thúc buôn bán có lời rồi mới về cưới vợ. Đại Ngưu muốn chuyện tiếp cha ở cửa hàng đồ sắt gọi vọng sang tiếng, Đại Ngưu vội vàng lên tiếng trả lời, vẻ mặt đành lòng nhìn Vương Lâm : - Trời! Lại bắt rèn sắt đây. xong bất đắc dĩ quay lại cửa hàng. Từ trong cửa hàng lại vọng ra vài câu trách cứ của Cha Đại Ngưu. Vương Lâm uống ngụm rượu, lẳng lặng ngồi ở cửa. Lúc này từ trời nhàng rơi xuống vài bông tuyết. Dần dần, tuyết rơi ngày nhiều. Trận mưa tuyết đầu tiên trong năm lặng lẽ rơi xuống. Nhiệt độ nhanh chóng trở nên lạnh hơn. Bông tuyết rơi vào mặt Vương Lâm, hoà tan trở thành nước lạnh. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, lúc sau vươn tay phải ra, tuỳ ý nắm chặt. Thoáng chốc, bông tuyết từ bốn phía lập tức ngưng tụ. Vương Lâm thở sâu, buông tay ra, bông tuyết lại trở nên tán loạn hướng ra bốn phía bay . Cảnh tượng này xuất cực nhanh, cũng có người đường nào phát ra điều dị thường, chỉ có đám người cúi đầu vội vã chạy . Trời ngày càng tối, người đường cũng thưa dần, cuối cùng còn ai lại con đường này nữa. Các cửa hàng xung quanh cũng bởi trận mưa tuyết lớn mà đóng cửa, buôn bán nữa, cả nhà tề tựu sưởi ấm quanh bếp lửa. chỉ thân thể, ngay cả tâm hồn mỗi người dường như cũng cảm nhận được ấm áp khi cả gia đình quây quần bên lò lửa, nó có thể xua tan cái giá rét. Trong ánh mắt Vương Lâm dần lộ ra vẻ ảm đạm, bông tuyết xung quanh tuy mang đến cảm giác băng giá. Tuy vậy đối với mà thực chẳng có gì đáng kể. Nhưng lúc này, nhìn những cửa hàng xung quanh lên đèn, chỉ mỗi cửa hàng của là tối đen như mực, trong lòng bỗng nhiên dâng lên tia lạnh lẽo. Loại lạnh lẽo này phải dùng lửa là có thể xua tan, loại pháp thuật thần thông nào có thể bù lại. Loại hàn ý này là cái giá cho việc cảm ngộ thiên đạo, là điều mà người tu tiên nào cũng đều phải trải qua. Nếu muốn Hoá thần, trước phải Hoá phàm. Nhưng Hoá phàm, dễ dàng thực tế lại hề đơn giản như vậy. tại, Vương Lâm cảm thấy độc. biết rằng độc này mãi theo . Năm tháng qua , những người thân bên cạnh lần lượt chết , cảm giác dường như cả đất trời chỉ còn lại mình mình. Đó mới chân chính là độc. Vương Lâm trầm mặc, lúc lâu sau mới tập tễnh đứng lên, cả người chỉ trong nháy mắt này dường như già nhiều lắm. chậm rãi xếp lại cái ghế, vào trong cửa hàng, nhàng đóng cửa lại. Hồi lâu sau, từ bên trong cửa hàng sáng lên ánh lửa. Tuy thoạt nhìn cũng khác những ngôi nhà xung quanh nhưng thực tế, ánh lửa này chỉ là cái vỏ bên ngoài che dấu tịch sâu bên trong đáy lòng . Vương Lâm ngồi bên cạnh lò lửa, trong cửa hàng rất ấm áp, chỉ là nội tâm ngày càng lạnh lẽo. Trầm mặc hồi lâu, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra bức tượng đặt ở bên người. Khuôn mặt khắc bức tượng này chính là cha . Nhìn bức tượng nội tâm của Vương Lâm càng lúc càn trở nên lạnh giá. lại lấy ra bức tượng mẹ . Sau đó loạt các bức tượng được lấy ra từ trong túi trữ vật, đặt ở xung quanh. Trong số các bức tượng này có nam có nữ, có già có trẻ, toàn bộ đều là những người thân quen của ở quê nhà. Nhìn những bức tượng này, Vương Lâm lộ ra nụ cười, tuy nhìn nụ cười này chứa đầy vẻ thoả mãn, nhưng nếu có bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều có thể nhận ra rằng ko phải cười, mà ràng chính là khóc thành tiếng. Lò lửa chập chờn, lúc sáng lúc tối, chiếu thẳng vào mặt , khi chiếu lên mấy bức tượng gỗ được điêu khắc lại tạo ra cảm giác rất kỳ quái. nhàng cầm lấy từng bức tượng, lạnh lẽo trong nội tâm của Vương Lâm cũng giảm đôi chút. Tuy nhiên, độc giảm xuống bi ai lại càng tăng lên. - buông được… buông xuống được… Vương Lâm thào . Năm đó, khi bắt đầu bước vào con đường tu tiên, bỏ lại được thân nhân, cho tới tại vẫn thể buông tay! Tuy nhiên, loại tình cảm này và tình cảm năm đó giống nhau. Muốn Hoá thần trước tiên phải Hoá phàm. Nếu chân chính bỏ thân tình, buông xuống hết thảy như vậy muốn Hoá phàm căn bản là chuyện có khả năng. Mỗi tu sĩ Hoá Thần kỳ, sở dĩ cường đại, bên cạnh tu vị ở ngoài trọng yếu hơn là nội tâm luôn che dấu tình. Chính vì phần tình cảm này mới khiến họ Hoá phàm, nương theo tình cảm, đột phá Nguyên kỳ đạt đến Hoá Thần kỳ. Bởi vì phần chấp niệm này nên khi Vương Lâm Hoá phàm cũng gặp phải quá nhiều khó khăn, mà dần cảm nhận được cảm giác của người phàm. Giờ khắc này, đắm chìm trong tưởng niệm về cha mẹ, lẳng lặng cảm nhận loại cảm giác này, linh lực trong cơ thể lần nữa lại bắt đầu điên cuồng xoay tròn. Loại xoay tròn này dần thấu xuất ra bên ngoài cơ thể, tất cả các tượng gỗ điêu khắc trong cửa hàng này bỗng nhiên dâng lên tia linh khí, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn cùng nhịp độ với linh lực trong cơ thể .
Chương 257: Là ngươi. Dần dần, linh lực xoay tròn ngày càng nhanh, thấu xuất ra cả ngoài cửa hàng. Dưới bầu trời, hàng ngàn bông tuyết rơi xuống mái nhà của cửa hàng cũng theo đó mà chuyển động, hình thành đoàn bông tuyết xoay tròn, hướng ra bốn phía nhanh chóng tản ra. Tuyết càng rơi càng lớn. lúc lâu sau, Vương Lâm dần dần thanh tỉnh. Nháy mắt khi tỉnh ra, những bức tượng gỗ điêu khắc xung quanh có hơn nửa bỗng rắc tiếng, vỡ vụn. Tuy hơn nửa số tượng gỗ vỡ vụn nhưng đó tràn ngập linh uy, cũng là so với trước đây mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí phẩm chất cũng được đề cao. Vương Lâm nhìn thoáng qua, hít vào hơi sâu. đứng lên, đẩy cửa cửa hàng ra, trước mặt thổi đến cỗ hàn mang, mang đến cái lạnh như băng. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng bình thản vang lên: - Hoá Thần, Vương Lâm ta sớm đạt tới! Những bông tuyết rơi xuống từ trung lớn hơn, phủ lớp dày mặt đất. Lúc này, cánh cửa của cửa hàng đồ sắt đối diện bỗng nhiên mở ra, Đại Ngưu và cha muốn ra thấy Vương Lâm đứng ở đối diện, khỏi ngây ra lúc. Sau đó, Đại Ngưu đạp tuyết chạy ra, hắt xì mấy tiếng, chạy tới bên người Vương Lâm, kêu lên: - Vương thúc, người biết là chúng ta sang phải ?! xong, vào phòng, ngồi bên cạnh lò lửa. Cha của Đại Ngưu cười , tay cầm cái giỏ, hướng Vương Lâm : - Vương huynh đệ, bận chứ? Vương Lâm mỉm cười nhường đường, : - bận, tiến vào nhà rồi . Cha của Đại Ngưu vào phòng, mắt nhìn những bức tượng gỗ điêu khắc bốn phía, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ, sau đó buông cái giỏ xuống, dường như muốn cái gì nhưng lại ngượng ngùng, chưa dám mở miệng. Lúc này, Đại Ngưu ngồi bên lò lửa, thấy được những bức tượng cha mẹ và thân nhân Vương Lâm, liền thở tiếng, : - Vương thúc, những bức tượng này sao cho tới giờ ta vẫn chưa thấy qua, là thúc vừa làm phải ? Vương Lâm đóng cửa lại, ngồi xuống bên : - Đây là ta làm từ trước. Đại Ngưu nhình những bức tượng này chuyển mắt, : - Vương thúc, những bức tượng này là thúc điêu khắc người nào vậy? Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hoài niệm, chậm rãi trả lời: - Đây là thân nhân của ta! Đại Ngưu ngẩn ra, hề hỏi thêm nữa mà vội vàng đứng lên, chạy đến cái giỏ mộc, mở khăn che ra. Chỉ thấy bên trong đặt ba món ăn được chế biến tinh xảo và hai bầu rượu trái cây. Vương Lâm nhìn thoáng qua, khuôn mặt như cười như nhìn cha của Đại Ngưu. Ba năm qua, cùng đối phương cũng thường xuyên qua lại nhưng đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông cởi mở này có thái độ như vậy, hiển nhiên có chuyện gì cần nhờ mình giúp đỡ. - Tằng đại ca, có chuyện gì ngươi cứ thẳng ra . Vương Lâm . Cha của Đại Ngưu do dự chút, xấu hổ : - Có chút việc! Có chút việc! Đại Ngưu nhìn giỏ đồ ăn, miệng nuốt nước miếng, đưa tay hướng vào bên trong chộp lấy. Cha trừng mắt, doạ phải vội vàng rụt tay lại, bất mãn thầm: - phải chỉ là muốn mượn chút bạc thôi sao, có gì mà ngượng ngùng khó . Cha của Đại Ngưu lập tức đỏ mặt, mắng: - Tiểu quỷ, ngươi về nhà! Đại Ngưu thè thè đầu lưỡi ra, nhìn sang Vương Lâm : - Vương thúc, cha ta ngượng ngùng để ta vậy. Mẹ ta chuẩn bị thuê lại cửa hàng bên cạnh, làm cho cửa hàng nhà ta rộng ra, nhưng tiền còn chưa đủ. Cha của Đại Ngưu thở dài, nhìn Vương Lâm, bất đắc dĩ : - Vương huynh đệ, đại tẩu của ngươi bảo rằng cửa hàng của chúng ta hơi , cho nên người đến mua bán cũng nhiều. Thấy cửa hàng của Lý gia bên cạnh cho thuê nên tính thuê lại. Vương Lâm mỉm cười gật đầu, cầm lấy bầu rượu trong giỏ, uống ngụm, : - Cần nhiều ? Cha của Đại Ngưu do dự chút, : - Cửa hàng của khá lớn, hơn nữa quan trọng nhất là phải thuê hai năm, cần năm mươi lượng bạc… À… Ba mươi hai lạng bạc, ba mươi lượng bạc là đủ rồi. Đại Ngưu bĩu môi, giọng : - ràng là Mẹ cần tám mươi hai… đợi hết, cha hung hăng trừng mắt nhìn sang. Vương Lâm gật gật đầu, cũng gì mà đứng dậy vào phòng trong, nơi này có cái rương lớn, trong đó chất đầy toàn bộ đều là vàng bạc. Vương Lâm tuỳ ý cầm lấy thỏi vàng, về lại ngoài cửa hàng, đặt trước mặt cha của Đại Ngưu. Sau khi nhìn thấy thỏi vàng, cha của Đại Ngưu lập tức ngẩn ra, vội vàng : - cần dùng đến nhiều như vậy đâu. Vương huynh đệ, ngươi mau cầm lại , ta chỉ cần mượn ba mươi lượng bạc là đủ rồi. cho rằng thỏi vàng này ít nhất cũng đến mười lượng, so với con số cần lớn hơn nhiều lắm. Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, cười : - Tằng đại ca, số tiền này phải là cho ngươi mượn mà là tiền ta mua rượu. Từ nay về sau, mỗi ngày bầu. Rượu trái cây của ngươi tồi, số tiền này cũng đáng mười năm tiền rượu. Cha của Đại Ngưu do dự chút, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động, : - Vương huynh đệ, chuyện này… Ánh mắt Đại Ngưu khẽ nhướng lên : - Cha, người cầm lấy . Vương thúc bán bức tượng gỗ điêu khắc có giá tới mười lượng vàng đó. Sau khi trừng mắt nhìn Đại Ngưu cái, cha Đại Ngưu hít sâu hơi, cầm lấy bầu rượu, hung hăng uống ngụm, gật đầu : - Vương huynh đệ, cần gì phải mười năm, tám năm. Chỉ cần người còn ở nơi này ngày, ta đều mỗi ngày đưa bầu rượu này sang đây. Vương Lâm mỉm cười, nhìn phụ tử hai người, nội tâm dần còn lạnh lẽo nữa mà có tia ấm áp. đêm đó, Cha của Đại Ngưu uống rất nhiều, hai bầu rượu hiển nhiên đủ. Đại Ngưu bên hầu hạ, lấy thêm đến bầu rượu thứ mười mới đủ uống. Cuối cùng cha của Đại Ngưu uống đến say nhưng bàn tay vẫn nắm chặt thỏi vàng, bị Đại Ngưu dìu đỡ trở về. Trước khi về, Đại Ngưu còn giọng với Vương Lâm: - Vương thúc, loại rượu này của nhà ta còn nhiều, cha cho ta cho người khác biết. Thực tế, nhà ta có cả hầm rượu, có đến mấy hũ rượu lớn, đều là do tổ tiên lưu lại, nghe bảo phía dưới đất còn có ít. Nếu phải vì cha ta kiên quyết cho Mẹ đem bán, Mẹ cũng bắt cha vay tiền. Cha con Đại Ngưu rồi, Vương Lâm ngồi bên cạnh lò lửa, nội tâm cảm động. Vàng bạc đối với phàm nhân mà là số tiền lớn nhưng đối với người tu tiên mà cũng chẳng khác gì rác rưởi cả, nhìn cũng thèm để vào mắt. lẳng lặng ngồi trong cửa hàng, cầm lấy đoạn gỗ, tay phải huy động khắc đao (1), tiến hành điêu khắc. (1): loại dao chuyên dùng để chặm khắc gỗ Thời gian thấm thoắt, ba năm nữa trôi qua. Cửa hàng nhà Đại Ngưu mở rộng hơn gấp đôi, việc buôn bán quả nhiên cũng đúng như mong mỏi của mẹ Đại Ngưu, so với trước kia tốt hơn nhiều lắm. Nhưng theo đó, thời gian rỗi của Đại Ngưu cũng ít , cả ngày đều phải giúp đỡ Cha làm nghề rèn. Chỉ sau khi kết thúc những công việc có liên quan đến cửa hàng, Đại Ngưu mới có thời gian lê tấm thân mệt nhoài, mang theo bầu rượu trái cây sang chỗ Vương Lâm, nhìn điêu khắc tượng gỗ. Thân mình Đại Ngưu vì mấy năm làm nghề rèn mà càng thêm khỏe mạnh. Tiểu tử mười bảy tuổi này dù là giữa mùa đông giá rét cũng chỉ mặc bộ y phục mỏng manh, biết rét lạnh là gì. Chỉ có điều những nếp nhăn mặt cha mẹ dần nhiều thêm. Tướng mạo của Vương Lâm so với sáu năm trước cũng có biến hóa, nhìn qua còn là thanh niên nữa mà như bước vào tuổi trung niên, mặt dần có thêm nếp nhăn. Đây cũng là do cố ý sử dụng pháp thuật tạo ra, dù sao nếu là phàm nhân mà sáu năm cũng có chút biến hóa nào đối với những người thuần phác thiện lương xung quanh cũng là việc thể tin nổi. Trong ba năm qua, số lần Từ Đào đến chỗ cũng thường xuyên hơn. Gần như tháng nào cũng đến lần, mang theo rất nhiều vàng bạc cùng với rượu ngon, chủ ý nhờ cậy dựa dẫm cần ra cũng biết. Đôi khi trong lời cũng lộ ra mấy thứ này đều là Thái tử hiếu kính. Đối với vị Thái tử này, Vương Lâm cũng có nửa điểm hứng thú. sở dĩ ở lại Kinh đô mục đích là thấu hiểu cảm giác người phàm, khiến cho tu vi của mình đột phá. Tranh đấu quyền thế trong nhân gian, lấy thân phận của , muốn tham dự vào. Cuối mùa thu năm đó, lá mấy cây liễu lớn hai bên đường bị gió thổi qua, ào ào lìa cành, rụng xuống, bị gió cuốn xa, để lại những cành cây trụi lá. tất cả các con phố đều tùy ý có thể thấy được lá rụng. Vương Lâm từ trong cửa hàng ra, người mặc quần áo rất dày, đầu đội mũ da. Lúc này, nếu có người của Triệu quốc hay Sở quốc nhìn thấy Vương Lâm chắc chắn thể nhận ra đây chính là tên Sát tinh Vương Lâm, nhân vật oai hùng năm đó, giết người vô số, tay nhuốm đầy máu tanh. Mặc dù là số ít kẻ được tha chết cũng tuyệt thể nhận ra. Lúc này đây, Vương Lâm và người phàm có gì khác biệt. phải chỉ là vẻ tương tự bên ngoài mà thậm chí cả xương cốt bên trong cũng có chỗ nào khác nhau. Trải qua sáu năm hóa phàm, Vương Lâm hoàn toàn trở thành người phàm. tại, khuôn mặt có chút già nua, tuy rằng thân hình vẫn cao như cũ nhưng có gì khác trung niên phàm nhân luôn bận rộn lo lắng việc làm ăn. Chỉ có thứ có chút giống với người phàm, đó chính là ánh mắt của . Trắng đen ràng, có tạp sắc, tia hàn mang, khiến cho cả người nhìn qua rất phi phàm. Trải qua ba năm, Vương Lâm cũng có ngồi xuống tu luyện lần nào. Dù là hồng vụ ngoài cơ thể , từ hai năm trước cũng vô tình bị ngưng luyện hoàn toàn, hóa thành hạt châu màu máu, thu vào trong túi trữ vật. ra khỏi cửa hàng, trận gió ập vào mặt, mang theo chút se lạnh của mùa thu, Vương Lâm kéo cổ áo lại, đóng chặt cửa cửa hàng lại, sau đó chậm rãi về hướng xa xa. Lúc này, từ cửa hàng bán đồ sắt ra tiểu tử khỏe mạnh, trong tay cầm thùng than bỏ . Ngay khi ra khỏi cửa hàng, thấy Vương Lâm nên nhoẻn miệng cười, : - Vương thúc, lại nghe hát à? Vương Lâm xoay người, cười : - Đại Ngưu, lấy cho ta bầu rượu. Tiểu tử kia dạ tiếng, để thùng than sang bên, vội vàng vào cửa hàng. lâu sau, cầm bầu rượu chạy đến, ánh mắt lộ vẻ thân thiết : - Vương thúc, người lớn tuổi rồi, uống ít chút! Uống vài hớp làm thân mình ấm lên chút rồi thôi. Vương Lâm mỉm cười gật đầu, tiếp lấy bầu rượu, vỗ vỗ bả vai Đại Ngưu, xoay người chậm rãi rời . Đại Ngưu nhìn bóng dáng của Vương Lâm, trong lòng có chút cảm giác chua xót. Sáu năm qua, trong mắt Vương thúc từ người có gì làm được già rất nhiều. giờ vẫn còn nhớ , sáu năm trước, Vương thúc có khuôn mặt đầy khí cùng với ánh mắt sáng như sao. đám tượng gỗ rất sống động từ trong tay người này điêu khắc thành hình. vẫn nhớ Vương thúc từng qua, chờ khi buôn bán có tiền rồi trở về cưới người con chờ làm vợ. Nhưng thoáng cái sáu năm trôi qua, Đại Ngưu thủy chung vẫn chưa thấy mặt vợ Vương Lâm. Đối với việc này cũng có hỏi lại lần nữa. Đại Ngưu thở dài, xoay người vào trong cửa hàng. Cha cũng già rồi, những công việc chủ yếu của cửa hàng giờ đều đến tay . Dù sau khi cửa hàng đóng cửa, cũng còn rất nhiều việc khiến phải làm. Thói quen từ thời niên thiếu thường xuyên nhìn Vương Lâm chế tác tượng gỗ dĩ nhiên cũng thể tiếp tục được nữa. Chỉ có thể cách vài ngày, lại bớt ra chút thời gian chạy đến tiếp chuyện với vị Vương thúc độc này mà thôi. Trong tiết mùa thu, những cơn gió mang theo hơi lạnh, Vương Lâm đường chậm rãi đến. lúc sau, rốt cục đến quán trọ ở đầu phố, liền bước vào. Tiểu nhị của quán trọ này, vắt cái khăn vai, có chút lanh lợi, : - Ai da, Vương chưởng quỹ đến đó ư, mau mời vào! Vương Lâm vào trong, cởi mũ da xuống, cười : - Ta cũng có bạc để thưởng đâu, ngươi có nhiệt tình hơn nữa cũng vô ích thôi. Tiểu nhị cười ha hả : - Chưởng quỹ căn dặn, vị trí đẹp nhất sát cửa sổ phía đông vĩnh viễn lưu lại cho ngài. xong, bước nhanh vài bước, đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra hướng đông, lấy khăn lau qua mặt bàn rồi lui người ra sau. Vương Lâm ngồi lên ghế dài, lúc sau, tiểu nhị liền bê lên mấy món, lại mang lên chiếc nồi chứa đầy nước sôi. Vương Lâm đem bầu rượu cầm theo cho vào trong nồi, bắt đâu hâm nóng rượu. Thỉnh thoảng Vương Lâm lại lấy ra rót ly uống, cứ thế ngồi chỗ này nhìn những người lục tục tiến vào quán trọ. Dần dần, quán trọ mỗi lúc đông. Qua chừng nửa canh giờ, có mấy đào cầm đàn từ phía sau phòng ra. Mấy người này vừa xuất , quán trọ liên tục vang lên những thanh trầm trồ khen ngợi, náo nhiệt hẳn lên. Trong số mấy đào này có tướng mạo có đôi chút xinh đẹp. Đại đa số người đến quán trọ này đều là đến để xem nàng. Đôi mắt đẹp của này đảo qua, tay áo vũ động, bắt đầu ngâm xướng. Thanh của nàng rất êm ái, khiến cho những vị khách đến quán uống rượu ngừng trầm trồ khen ngợi. Trong khoảng thời gian ngắn, khí đạt đến đỉnh. Vương Lâm mỉm cười nhìn hát, nhâm nhi rượu trái cây. Những ngày như thế này diễn ra được hơn năm. lâu sau, trung niên hơi béo, mặc bộ y phục rất dày từ sau phòng ra, bước nhanh đến bên cạnh Vương Lâm, ngồi xuống. Tiểu nhị vội vàng cung kính bê lên bầu rượu. Người trung niên mập mạp lập tức rót đầy chén, hơi uống cạn, liếc nhìn Vương Lâm, xấu hổ : - Vương chưởng quỷ, chuyện này… Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, uống ngụm, cười : - Lý chưởng quỹ, hôm nay ta cũng phải đến để thu địa tô, ngươi cứ yên tâm . Trung niên mập mạp lập tức thở phào hơi, mỉm cười làm lành : - Kinh doanh được tốt! Ngài đừng nhìn tại ở đây có ít người, nhưng để mời được đoàn hát này ta phải tiêu tốn khối bạc, làm ăn dễ dàng. Vương Lâm cười cười, cũng gì mà im lặng nghe khúc nhạc. Trung niên mập mạp họ Lý tên gọi là gì đến bây giờ Vương Lâm vẫn chưa biết. Hai năm trước, người này đến tìm Vương Lâm, đem quán trọ này ra thế chấp để vay Vương Lâm hai mươi lạng vàng. Cho tới bây giờ, số tiền này còn chưa hoàn trả, nên đương nhiên quán trọ này tất cả thuộc về Vương Lâm. năm qua, thấy Vương Lâm gần như ngày nào cũng đến đây, trong lòng luôn cảm thấy bất an, thường xuyên lại đây thăm dò ý tứ của . Đôi mắt đẹp của đào kia chuyển động, những người đàn ông trong quán trọ đều vang lên tiếng ủng hộ. Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến giọng của người, thanh có chút bỉ ổi: - Ái chà, tiểu nương tử này hát xướng hay, khiến cho ta từ phía bắc thành cũng bị câu dẫn đến đây! Được! Ngay khi thanh truyền tới, lão nhân tóc tai lù xù, mặt chỗ xanh chỗ đỏ, mặc bộ quần áo màu xám, vạt áo phía trước ngực còn có dấu chân rất lớn. vừa tiến vào, lập tức lớn tiếng tán thưởng. Tiểu nhị nhướn mày, lập tức quát lên trách mắng: - Sao lại có lão ăn mày tới đây, ra, hôm nay có tiền cho ngươi đâu. xong, muốn tiến lên đẩy lão ra. Lão nhân kia trừng mắt lên, : - Ngươi đẩy ư?! Ngươi nếu dám đẩy ta, ta gục xuống đây liền! Lão tử hôm nay tới để nghe hát. Ngay khi Vương Lâm nhìn đến lão nhân kia, đôi mắt nhiều năm ảm đạm bỗng nhiên lóe sáng như sao. Lão nhân này phải ai xa lạ mà chính là kẻ sáu năm trước lừa Vương Lâm bữa cơm! Lão trung niên mập mạp chưỡng quỹ ngồi trước Vương Lâm lập tức nhướn mày, đứng lên, bước nhanh ra cửa, lấy túi tiền ra, sờ soạng lúc lâu rốt cục rút ra đồng tiền, sau khi ném cho lão nhân, : - Cho ngươi! nhanh . là xui xẻo! Lão nhân cầm lấy đồng tiền, cắn răng cái, đồng tiền còn dính thêm chút vết xanh, nhếch miệng cười với tiểu nhị, : - Ân, là , còn cứng hơn cả vàng, nhìn ngươi chắc là chưỡng quỹ, hừ hừ! xong, ném đồng tiền trong tay cho tiểu nhị, đắc ý : - bình trà! Sau đó ánh mắt đảo qua, dừng lại người Vương Lâm, tới. Đây phải là do nhận ra Vương Lâm mà là trong cả quán trọ, chỉ có mỗi bàn của Vương Lâm là chỉ có người ngồi. Tiểu nhị kia ngây người ra lúc, nhìn nhìn đồng tiền trong tay, lại nhìn sang chưởng quỹ. cũng gặp nhiều ăn mày nhưng kẻ mà cắn đồng tiền cái, lại lấy ngay đồng tiền vừa được cho mua trà uống là lần đầu tiên gặp được. Trung niên mập mạp khuôn mặt giật giật, xắn tay áo lên, định lên đuổi lão nhân này ra lúc này Vương Lâm khoát tay : - Bỏ . Trung niên mập mạp lập tức dừng lại, do dự chút, thêm mấy câu rồi xoay người hướng vào phòng trong bước . Lão nhân cười ha hả, nhìn Vương Lâm : - Ngươi… Vừa mới thốt ra chữ, bỗng nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhìn kỹ lúc, sau đó khuôn mặt mới lộ ra vẻ cổ quái, kinh ngạc : - Là ngươi! Vương Lâm mỉm cười : - Tiền bối, bảy năm gặp, phong thái vẫn có gì thay đổi! Vẻ cổ quái mặt lão nhân càng đậm, nhìn chằm chằm Vương Lâm rất lâu, sau đó mới thở dài, trong mắt ngờ lộ ra tia tán thưởng, : - Hóa phàm… ngờ ngươi Hóa phàm! Vương Lâm cầm lấy bầu rượu từ trong nồi , rót đầy chén, uống cạn rồi : - Vãn bối chỉ là vật lộn trong phàm nhân mà thôi. Đâu như tiền bối, tự tại ngao du trong nhân gian. Lão nhân hít hơi sâu, đoạt lấy bầu rượu, tự mình uống chén, : - Bình sinh lão phu gặp vô số Hóa Thần kỳ tu sĩ, nhưng có thể trong sáu năm thành công hóa phàm ngươi là người đầu tiên. Vương Lâm cũng gì, tâm tình cũng dao động, chỉ mỉm cười nhìn về phía đào ngâm xướng. Lão nhân nhìn thẳng vào Vương Lâm, hồi lâu sau, trong mắt càng lúc càng lộ vẻ tán thưởng, : - Tuyệt phải chỉ là bề ngoài, mà là đạt đến cái thần. Tiểu tử, nếu là ngươi có thể lĩnh hội ý cảnh, trong vòng trăm năm, ta cam đoan ngươi có thể hoá thần! Vương Lâm quay đầu lại, uống ngụm rượu, hỏi: - Ý cảnh gì? Lão nhân định tiếp, bỗng nhiên chớp mắt, cười : - Ngươi xem, cơ thể này già rồi, bụng đói nghĩ ra được cái gì cả! Vương Lâm nhìn lão nhân cái sâu, cười : - Tiền bối cứ chậm rãi mà xem hát, vãn bối cáo từ! xong, cầm lấy bầu rượu, đứng dậy rời khỏi quán trọ. Lão nhân ngẩn ra, hai mắt lập tức sáng lên, lẩm bẩm: - Có ý tứ! Vương Lâm mang theo bầu rượu, chậm rãi đường, dưới chân dẫm lên lá rụng. Về tới cửa hàng, mở cửa sau bước vào.
Chương 258: Thích Tông chân vừa mới bước tới, thanh sỗ sàng của lão nhân liền truyền tới: - tồi! Hoá ra sáu năm qua ngươi ở chỗ này hoá phàm. biết lão nhân xuất phía sau Vương Lâm từ lúc nào, theo bước đến, đánh giá xung quanh, hai mắt dần lộ ra vẻ kinh ngạc. Đối với xuất của lão nhân, Vương Lâm cũng có vẻ gì là bất ngờ, mà là ngồi ở bên, uống rượu nhìn đối phương. - Giao long, hoả chu, thiên long thú, chung cổ, bát trảo đao thú… Tiểu tử ngươi quả là tồi, tuyệt đại bộ phận thú của Tu Ma hải ngờ đều bị ngươi mang đến đây. Càng xem, trong mắt lão nhân càng lên vẻ kinh ngạc. Cuối cùng ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở hộp gỗ trong góc cửa hàng. Tay phải triệu hồi, bức tượng điêu khắc bên trong hộp gỗ lập tức bay ra. Bức tượng gỗ này mới chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Lão nhân nhìn bức tượng bán thành phẩm này trong thoáng chốc, bỗng nhiên ánh mắt trở nên ngưng trọng, cẩn thận nhìn lại từng bức điêu khắc cách tỉ mỉ, cuối cùng thở sâu, nhìn Vương Lâm chậm rãi : - Ta xem thường ngươi! ngờ ngươi trải qua những chuyện như thế này. Những Hoá Thần kỳ tu sĩ và thú này, nếu tự bản thân ngươi chém giết tuyệt thể điêu khắc giống như thế này được! Vương Lâm mỉm cười, cũng chuyện mà chỉ lặng lẽ uống rượu, như thể hết thảy những lời đối phương cũng liên quan gì đến mình cả. Trầm ngâm lát, lão nhân buông bức tượng cầm trong tay kia xuống, nhìn Vương Lâm, hỏi: - Ngươi tên gì? - Vương Lâm! Vương Lâm thản nhiên . Lão nhân gật gật đầu, tay phải vung lên, lập tức khí chất cả người lão thay đổi hoàn toàn, từ lão già hèn hạ nháy mắt trở nên đầy vẻ uy nghiêm. thân mình có toát ra linh lực uy áp nhưng lại phảng phất như biển cả, thâm sâu thể lường được. Linh lực trong cơ thể của Vương Lâm cũng bị ảnh hưởng, ánh mắt lập tức loé ra hàn mang. Trong khoảnh khắc, ngay cả Vương Lâm cũng thể nhìn thấu tu vị của lão nhân này. Chỉ có điều hàn mang chợt loé ra thoáng chốc liền bình thản trở lại. Vương Lâm uống hớp rượu, : - Tiền bối, ngôi nhà tranh này của vãn bối chịu nổi sức ép như thế này đâu, lão nhân gia ngài hãy thu lại . Lão nhân hừ tiếng, : - Tiểu tử, hãy lĩnh ngộ chút, đây chính là ý cảnh! xong, khí tức toàn thân lão khẽ động, lập tức cỗ cảm giác cuồng sát bao phủ cả cửa hàng, nhưng thần kỳ là ở chỗ tạo ra bất cứ chút tổn hại nào đối với nhà cửa và có nửa điểm thoát ra bên ngoài. Vào giờ khắc này, bên trong và bên ngoài cửa hàng như bị đao chém thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Khí tức cuồng sát này tràn ra bốn phía, tự chủ được, cơ thể Vương Lâm bộc phát ra linh lực mạnh mẽ để kháng cự lại. Lúc này, linh lực của vừa mới khẽ động liền lập tức bị khí tức cuồng sát này dẫn dắt, ngờ trong nháy mắt bị khí tức cuồng sát này đồng hoá, cũng trở nên điên cuồng. Dưới cuồng bạo này, hai mắt Vương Lâm lộ ra chút hoảng sợ. Linh lực trong cơ thể ngờ thể khống chế thu lại, thậm chí còn có cảm giác Nguyên của mình lúc này cũng bị hơi thở cuồng sát của đối phương đồng hoá. Dường như chỉ trong cái chớp mắt này, hết thảy những gì khổ tu trong hơn bốn trăm năm qua mà có biến thành pháp thuật để đối phương công kích lại chính mình. - Đây là “điên cuồng ý cảnh” của lão phu! Năm đó lão phu dựa vào ý cảnh này để hoá thần. Dưới ý cảnh này, tất cả linh lực tồn tại đều bị nó đồng hoá, tuỳ ý lão phu khống chế! Trong thanh của lão nhân lộ ra tia điên cuồng, sau khi liếc nhìn Vương Lâm cái, ý cảnh lập tức tiêu tán như thể chưa từng bao giờ xuất . Chỉ mấy tức thời gian ngắn ngủi này khiến Vương Lâm toát đầy mồ hôi lạnh. hít sâu, tay phải run lên, cầm lấy bầu rượu, hung hăng uống ngụm lớn. hồi lâu sau, linh lực trong cơ thể mới dần bình phục trở lại. - Vì sao trước đây gặp phải Hoá Thần kỳ tu sĩ, ta cảm giác được loại ý cảnh này?! Vương Lâm trầm mặc lúc, . Lão nhân ngẩn ra, gãi gãi đầu, xấu hổ : - Đây… Ta quên mất, vừa rồi tuy ta khống chế tu vi nhưng đây là ý cảnh do Biến kỳ thúc dục, cho nên uy lực có lớn chút… Thực tế, Hoá Thần kỳ tu sĩ có khả năng thi triển ra ý cảnh này, chỉ có thông qua pháp thuật thần thông mới có thể dẫn ra ít mà thôi, haha, ngại qua! Vương Lâm cười khổ liếc nhìn lão nhân cái, trong lòng lẩm bẩm: “Ý cảnh… Đây là ý cảnh…” Lão nhân chớp mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ gian xảo, hạ giọng : - Lợi dụng Hoá phàm, cảm thụ ý cảnh của mọi người. Thông qua ý cảnh, khiến Nguyên cuối cùng đột phá, đạt tới Hoá Thần. Đây là quá trình mà mỗi tu sĩ khi muốn đột phá Nguyên kỳ đều cần phải trải qua. Tiểu tử, có muốn cảm thụ ý cảnh của người khác , rất có lợi cho ngươi đó. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tuy rằng cảm ngộ ý cảnh của Hoá Thần kỳ tu sĩ khác có nguy hiểm nhất định nhưng chỗ tốt cũng rất lớn. Nhìn lão nhân, cũng lập tức đồng ý mà chậm rãi : - Muốn ta phải trả giá cái gì? Ánh mắt của lão nhân nhíu lại, vỗ ngực : - Trả giá? phải trả giá cái gì cả. Có lão phu bảo hộ cho ngươi, tại Tứ cấp tu chân quốc này, chúng ta có thể ngang dọc mà phải lo lắng chút gì cả! Vương Lâm gì, chỉ trầm mặc nhìn lão nhân. Rốt cục lão nhân xấu hổ gãi gãi đầu, : - Đây… Ta thấy bức tượng này cũng tồi… Đây… - Được, toàn bộ số này cho lão hết! Vương Lâm quyết đoán . Ánh mắt lão nhân khẽ đảo, tức giận vỗ ngực cái, : - Ta muốn những pháp bảo bậc thấp này của ngươi để làm gì!? Ngay cả cái bán thành phẩm này có chút đáng nhìn nhưng cũng chỉ là đồ vô dụng. Thế này vậy, ngươi nhìn xem ta tuấn tiêu sái, minh thần võ, khí kinh người như thế này mà ngươi động tâm sao?! Ngươi cho rằng bộ dáng của ta cực kỳ thích hợp để ngươi lấy làm mẫu mà tạo thành bức tượng điêu khắc sao?! Lúc lão nhân , khuôn mặt có chút đỏ lên nhưng cuối cũng trở nên kích động, vỗ ngực phành phạch. Vương Lâm sợ run cả da đầu, gật đầu : - Có thể! Tuy nhiên tại tu vi của ta đủ. Phải đợi ta đạt đến Hoá Thần kỳ mới có khả năng tạo ra bức điêu khắc tương đối hoàn mỹ của lão được. Lão nhân lập tức trở nên cao hứng, liên tục : - vội, vội. Ngươi nhất định phải điêu khắc hình dáng của ta hoàn mỹ. Ân… Đúng rồi, ta muốn được làm mẫu để điêu khắc, ngươi nhất định phải chạm trỗ hoàn mỹ đó. Thế này , làm nhiều chút. trăm! trăm bức ! Trong lòng lão nhân thầm nhủ, bản thân mình sau này nếu thanh lâu, hoặc khi gặp được mỹ nhân liền đem bức tượng của mình cho họ. Như vậy những mỹ nữ này chắc chắn nhớ mình cả đời. Nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng mỹ nữ ôm bức điêu khắc chính mình vào lòng ngực, ánh mắt lộ ra thần thái mê hoặc, lão nhân lập tức trở nên hưng phấn, càng nhìn Vương Lâm càng thấy vừa mắt. Bàn tay lớn của lão chụp tới, lập tức nắm lấy thân mình của Vương Lâm, thân hình nhoáng lên, hai người biến mất khỏi cửa hàng. Khi ra, đứng ở giữa trung, cách kinh đô đến tận mười vạn dặm. Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức đáy lòng hoảng sợ. đoán sơ sơ rằng lần thuấn di này được mười vạn dặm. Loại tu vi này nghe mà rợn cả người, làm cho có cảm giác dựng cả tóc gáy. Phải biết rằng, dù là Nguyên hậu kỳ, nếu chỉ dựa vào tu vi bản thân để thuấn di cũng chỉ có thể được ngàn dặm mà thôi. Tuy Vương Lâm biết sau khi đạt đến Hoá Thần kỳ có thể thuấn di bao xa nhưng hiển nhiên thể đạt đến mười vạn dặm được. Vương Lâm phân tích, dù là Biến kỳ tu sĩ sợ rằng cũng thể đơn giản có thể thuấn di ra được mười vạn dặm. Hơn nữa tối trọng yếu chính là lão nhân này vẫn phải chỉ mình mà là mang theo mình thuấn di. Do đó, đối với lão nhân này càng cảm cảm thấy rất kiêng kị. Lão nhân lúc này hít vào thở ra hồng hộc. Thuấn di mười vạn dặm đối với lão cũng phải là đơn giản. Chỉ có điều khi nhìn đến thần sắc hoảng sợ của Vương Lâm, lão liền lập tức đắc ý hất cằm lên, giả vờ tạo ra bộ dáng cảm khái, : - Ài, tuổi già rồi, xương cốt bản thân cũng kém ít. lần thuấn di được có hơn mười vạn dặm, đáng xấu hổ! Trong miệng lão nhân tuy như thế nhưng dù chỉ là phàm nhân tầm thường cũng có thể nhận thấy vẻ đắc ý sâu đậm mặt lão. Vương Lâm trầm mặc gì. Hồi lâu sau, vẻ mặt đắc ý mặt lão nhân thở hổn hển dần biến mất, tức giận : - Tiểu tử, trước đây ngươi gặp qua người có thể thuấn di xa như thế này sao? - Chưa từng! Vương Lâm thà . - Vậy sao ngươi thấy ta lợi hại như thế mà ngay cả cái rắm cũng đánh là sao? Hai mắt lão trừng lên, thầm nghĩ chính mình dùng khí lực lớn như thế, gần như tương đương với sức lực bỏ ra khi đến thanh lâu thế mà tiểu tử này cũng có chút phản ứng nào. Vương Lâm cổ quái nhìn lão cái, : - Tu vi của tiền bối quả thực trong đời tại hạ ít thấy! Tại hạ bội phục! Lão nhân hừ tiếng, khoác lác : - Nếu có cơ hội mang ngươi thuấn di trăm vạn dặm cho ngươi có thêm kiến thức! xong chỉ về khoảng xa xa, lại : - Đó chính là Bạch Vân Tông. thôi, lão phu mang ngươi đến thích tông.(1)
Chương 259: Ý cảnh Vương Lâm nhìn lão nhân chút rồi : - Tiền bối, chúng ta chứ? Tay phải lão nhân lật lên, trong tay xuất hai cái mũ rơm, ném cho Vương Lâm cái, : - Mũ này đội đầu, trừ phi tu vi của đối phương cao hơn ngươi hai giai, nếu thể nhìn ra bộ dáng của ngươi. Đây chính là vật ta tàng trữ nhiều năm, dùng xong phải trả lại ta đó! Vương Lâm tiếp lấy cái mũ rơm, thần thức đảo qua, đáy lòng lập tức chấn động. Cái mũ này nhìn có vẻ bình thường nhưng kỳ chính là chứa cả Càn Khôn. Thần thức thoảng đảo qua phát trong đó chứa vô số trận pháp tinh diệu mà cũng chưa bao giờ gặp qua, so với thượng cổ cấm chế cũng thua kém chút nào. Đó mới chỉ là những trận pháp ngoài rìa, còn trận pháp ở trung tâm trong khoảng thời gian ngắn, thần thức của thể thâm nhập được. quyết tâm, cái mũ rơm này nhất định trả lại, cùng lắm làm nhiều thêm vài bức tượng gỗ điêu khắc cũng được. Thấy lão nhân đội mũ rơm vào, lập tức cả người bị cỗ kim quang che lấy. Thần thức Vương Lâm đảo qua lập tức cảm thấy từng trận đau đớn. Kim quang kia giống như cây châm nhọn hoắt, khiến cho thần thức của thể thâm nhập. Vương Lâm hít sâu hơi, đem ý niệm đối với cái mũ rơm này thu lại, trịnh trọng, hai lời đem cái mũ rơm đội lên đầu. Lão nhân liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, sau đó tay phải kết cái thủ ấn cổ quái, nhàng điểm cái hướng về khoảng xa xa. Lập tức, trong trung xuất đạo hư ảnh lớn. Hư ảnh này vừa mới xuất , thiên địa linh lực bốn phía, nương theo tia cuồng sát, điên cuồng tiến vào. Chỉ trong chớp mắt, hư ảnh kia nhanh chóng ngưng , hình thành người khổng lồ mặc kim giáp, tay cầm cự kiếm, bộ mặt dữ tợn, giống như pho tượng của ác thần, lộ ra cỗ khí thế bạo ngược, trừng mắt, nhìn vào chỗ ngón tay lão nhân chỉ vào. - Kim Tử, phá cho ta! Lão nhân đắc ý hét lớn tiếng. Người khổng lồ mặc kim giáp lời, cự kiếm trong tay vung lên, lập tức đạo kim mang chói mắt, như thái dương chiếu xuống, ầm ầm xẹt qua trung. Thoáng cái, trung xa xa xuất vết nứt như gợn sóng, kịch liệt lan ra. Rất nhanh, vết nứt hình gợn sóng này ngày càng lớn, cuối cùng ầm tiếng, hoá thành vô số mảnh lớn , bắn ra bốn phía. Ngay sau đó, người khổng lồ hừ tiếng, thân hình chậm rãi biến mất. Vương Lâm mơ hồ nghe thấy lão nhân bất mãn lầm bầm mấy câu, hình như lão mắng người khổng lồ mặc kim giáp này là hết ăn rồi lại nằm… Ngay khi tản ra, cỗ linh khí nhè từ bên trong hư kia khuếch tán ra, hình thành gợn sóng hình tròn hướng về bốn phía xung kích. Bên trong cỗ lực lượng này có uy lực mang tính huỷ diệt. Vương Lâm biến sắc, định né tránh tay phải lão nhân vung lên, lập tức đạo quầng sáng xuất trước người Vương Lâm, ngăn cản lại công kích của gợn sóng này. Lão nhân đứng nhìn, trực tiếp nghênh đón gợn sóng hình tròn khuếch tán, bộ dáng lộ ra vẻ hưởng thụ. Sau khi gợn sóng hình tròn khuếch tán ra, chỗ hư kia bỗng nhiên biến đổi, chỉ thấy lộ ra hàng loạt các toà lâu các cung điện đứng san sát nhau, như trong tiên cảnh, lơ lửng ở phía mây trắng. Từ bên các lầu các này tán xuất ra đạo đạo ánh sáng bảy màu. So với cảnh tượng này so với cảnh Vương Lâm chứng kiến ở Sở quốc năm đó long trọng gấp mấy lần. Nhất là rộng lớn của các lầu các này, gần như nhìn thấy cuối. Cùng lúc đó, từ bên trong vang lên tiếng gầm lớn, rồi mấy mười đạo khí tức cường hãn lập tức lao ra. Thần thức Vương Lâm đảo qua, trong số những đạo khí tức này, ngờ có hơn ba mươi vị Nguyên kỳ tu sĩ, còn lại năm người khác đều là Hoá Thần kỳ. hít hơi sâu. Tứ cấp tu chân quốc quả nhiên hổ với thân phận Tứ cấp. Bất kể là quy mô hay thực lực, Tam cấp tu chân quốc đều thể sánh bằng tông phái của Tứ cấp tu chân quốc. Thậm chí chút khoa trương khi rằng chỉ cần tông phái của Tứ cấp tu chân quốc đều có thể quét ngang bất cứ Tam quốc tu chân giới nào! Sau khi những tu sĩ này lao ra lập tức tạo thành thế hình quạt vây quanh lấy lão nhân và Vương Lâm. Tất cả đều lộ ra sắc mặt trầm, có hảo ý, lại đều tản ra thần thức, hướng đến hai người quét qua. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hơn phân nửa trong số đó lập tức lộ ra vẻ kinh hãi. Vương Lâm có thể ràng nhận ra khi thần thức của những người này quét qua, từ mũ rơm bỗng nhiên loé ra rất nhiều kim mang. Khi thần thức đụng đến kim mang này, liền giống như tuyết gặp lửa, nhanh chóng tan ra. Còn về phần lão nhân, tay lão kết ấn, lập tức cùng với kim mang tản ra, còn hoá thành hư ảnh của kim sí đại bàng. Hai cánh nó vung lên, lập tức toàn bộ thần thức vờn quanh thân thể lão ầm ầm bị đánh tan. Ngay sau đó liền có số tu sĩ kêu rên vài tiếng, thân mình run lên, sắc mặt trở nên rất khó coi. Lúc này, trong số những người này, trung niên văn sĩ mặc đạo bào màu lam bay ra. Sắc mặt người này thuỷ chung tái nhợt, chút huyết sắc, ánh mắt nhìn hết thảy phát sinh vẫn có gì biến hoá, ngược lại có chút tương tự với Vương Lâm, đều là phân trắng đen, mặt lộ ra vẻ bất phàm. Sau khi ra, liền ôm quyền, trầm giọng : - Hai vị vô duyên vô cớ phá đại trận của Bạch Vân tông ta! Hôm nay nếu làm tình này hãy lưu lại . Lão nhân hừ tiếng, tay phải vung lên, ngờ xuất ra cái ghế trúc, đặt giữa trung, nghiêng người ngồi lên, nhìn sang Vương Lâm, : - Ta mặc kệ, ta chỉ là tay sai thôi, là bảo ta ra tay. Ngươi chuyện với ấy! Trung niên văn sĩ kia lộ ra vẻ kiêng kị, do thể tra xét được gì. Chẳng qua, người kiêng kị chính là lão nhân kia chứ phải Vương Lâm. Lúc này, nghe được lão nhân , ánh mắt nhìn sang Vương Lâm, trầm giọng : - Vị đạo hữu này, Bạch Vân tông ta từng đắc tội với ngươi sao? Vương Lâm trầm mặc chút, hai lời, vỗ túi trữ vật, lập tức thanh phi kiếm bình thường bay ra. khẽ rung tay, thần thức thoáng cái ấn lên thân phi kiếm, sau đó vang lên từng tiếng bùm bùm, phi kiếm lập tức hoá thành chất lỏng, ngưng tụ lại thành quả ngân cầu lớn chừng nắm tay. - Từ lâu nghe Bạch Vân tông có nhiều Hoá Thần kỳ tu sĩ, hôm nay tại hạ muốn khiêu chiến phen, có chút thất lễ, mong được bỏ qua! xong, tay phải khẽ động, kết ấn điểm vào ngân cầu. Nháy mắt, ngân cầu kia bay , truyền ra từng trận thanh xé gió, như có thể cắt qua hư vậy! Trung niên văn sĩ nguyên vẫn giữ ánh mắt cẩn thận nhưng sau khi nhìn đến ngân cầu này bỗng nhiên cười lạnh, : - biết lượng sức! xong, cũng thấy xuất ra pháp bảo, tay phải cách chụp cái, lập tức đạo linh khí màu tím, từ trong mấy ngón tay nhanh chóng bay ra. Linh khí này vừa xuất , lập tức hoá thành con tử long, rít gào nhằm về phía ngân cầu. Ngân cầu bỗng nhiên dừng lại chút, pháp quyết tay Vương Lâm thay đổi, quát khẽ: - Biến! Lập tức, ngân cầu bắt đầu nhúc nhích cách quỷ dị, hình thành sinh vật có hình dạng như con rùa. Đó chính là Chung cổ thú, con thú bị Vương Lâm giết chết ở trong Tu Ma hải. Ngân cầu mới vừa sơ sơ hình thành Chung cổ thú, lập tức giống như sống lại, lộ ra chiếc răng thâm đen sắc bén, há miệng lớn, phát ra từng trần rít gào, lập tức từng trận khí gợn sóng từ trong miệng nó ầm ầm lao ra, giao chiến với tử long. Trung niên văn sĩ kia hừ lạnh tiếng, tay phải trước người vung lên, kết thủ quyết, giọng quát: - Phân! Lập tức, tử long từ phân ra làm hai, từ bên người Chung cổ thú xẹt qua, hướng về Vương Lâm rít gào lao đến. Vương Lâm nhướn mày, muốn lui ra phía sau. Đúng lúc đó, bên tai vang lên thanh của lão nhân: - Ngươi lui làm gì! cần động đậy, hãy lĩnh ngộ ý cảnh của Hoá Thần kỳ tu sĩ . Vương Lâm hơi chút do dự, tay phải vỗ lên túi trữ vật, nếu là có nguy hiểm, lập tức xuất ra Cấm Phiên. Thực tế, lần động thủ này sở dĩ xuất ra những pháp bảo thường dùng là do lo lắng sau này bị người ta nhận ra thân phận của mình. Lúc này đây nghe được lời của lão nhân, Vương Lâm hít sâu hơi, trong đầu như tia chớp xẹt qua, ngẫm lại loạt những nhận thức biết về lão nhân, cuối cùng cắn răng cái, thân hình bất động. chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, hai con tử long nhanh chóng bay đến. Ánh mắt lão nhân lộ ra tia tán thưởng, cảnh tượng đấu tranh vừa rồi của Vương Lâm tuy ngoài mặt có lộ ra chút manh mối nào nhưng với lịch duyệt của lão, thế nào lại chẳng nhìn ra đôi chút. liếc nhìn hai con tử long cái, tay phải nâng lên, miết cái, lập tức con trong đó như bị bóp nát, vang lên tiếng bụp như bọt khí. Sắc mặt của trung niên văn sĩ lập tức đại biến, vẻ kiêng kị càng lên trong mắt. Lúc này, con tử long còn lại mang theo từng trận gào rít và khí lãng, nhào vào người Vương Lâm. Thân mình Vương Lâm lập tức run lên, cảm giác được cỗ lực lượng khổng lồ ập vào người, bỗng nhiên vọt vào trong cơ thể. Chỉ có điều lực đánh này thoạt nhìn hung mãnh nhưng thực tế dừng lại trong cơ thể lại như cơn gió , có chút tính chất công kích nào, mang đến cho chút cảm giác nào ổn cả.
Chương 260: Tổ linh bài Nhưng bên trong làn gió này lại chứa cỗ cảm giác tuyệt tình rất vi diệu. Chỉ trong chớp mắt, loại cảm giác này được phóng đại vô hạn, khuếch tán khắp toàn thân Vương Lâm, thậm chí ngay cả Nguyên cũng bỏ qua. Vương Lâm lập tức hiểu ra, cảm giác tuyệt tình này đúng là tia ý cảnh chứa trong pháp thuật thần thông của trung niên văn sĩ này. Cỗ ý cảnh này giống như thiên uy, khiến cho Vương Lâm thể nào chống cự lại được. Lúc này, nếu là xuất ra Cấm Phiên dưới tầng tầng cấm chế thủ hộ có lẽ có cảm giác sâu sắc được như thể. Dù sao, trước đây, khi cùng Hoá Thần kỳ tu sĩ tranh đấu luôn phải sử dụng đến Cấm Phiên. Nhưng giờ phút này, vì lĩnh ngộ ra loại ý cảnh như thế này, xuất ra bất cứ pháp bảo nào, do đó có thể tay tấc sắt, như thân thể loã lồ cảm nhận ý cảnh bên trong công kích của Hoá Thần kỳ tu sĩ. Ánh mắt của lão nhân sáng quắc lên, tay phải chụp ra, lập tức tia mây tím từ thiên linh cái của Vương Lâm bay ra, hình thành quả cầu màu tím, bay đến tay lão nhân. Vương Lâm thở sâu, khôi phục lại. nhắm hai mắt lại, ở khắc vừa rồi, ý cảnh của đối phương bị hoàn toàn cảm ngộ. Loại kỳ ngộ ngày quả thực khả ngộ bất khả cầu, cực kỳ quý giá! Bàn tay của lão nhân khẽ miết lên, quả cầu màu tím lập tức tiêu tan, trung niên văn sĩ sắc mặt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm lão nhân : - Tiền bối tới đây chắc là vì để cho đệ tử người lĩnh ngộ ý cảnh để đột phá Nguyên đạt tới Hoá Thần kỳ rồi! Lão nhân cười lên ha hả, tay phải tuỳ ý chỉ người đứng bên cạnh trung niên văn sĩ, : - Ngươi, ra, đến lượt ngươi! Người lão nhân chỉ vào là lão bà, ánh mắt lão bà có chút u ám, nhìn chằm chằm vào lão : - Tuy tu vị của tiền bối thông thiên nhưng Bạch Vân tông ta phải là nơi mà ngươi có thể bảo gì làm nấy! Lão nhân lẩm bẩm vài câu, có chút kiên nhân, từ trong lòng ngực xuất ra cái túi trữ vật bẩn thỉu, lục lọi mãi bên trong mới lôi ra cái lệnh bài màu đen. Mặt lệnh bài ngờ còn lộ ra ít áo quần dính đầy dầu mỡ và ít đồ ăn. thuận tay ném ra, bị lão bà chộp lấy trong tay. Sau khi lão bà này nhìn lệnh bài, sắc mặt lập tức biến sắc, thất thanh : - Tổ linh bài! Trung niên văn sĩ lập tức duỗi tay ra, cầm lấy lệnh bài này, đánh ra đạo pháp quyết phía , lập tức lệnh bài loé ra ánh sáng bảy màu, rất lâu vẫn tiêu tán. Trung niên văn sĩ lập tức cười khổ, cung kính hướng lão nhân : - Tiền bối nếu giữ Tổ linh bài, đám vãn bối tự nhiên nghe lệnh. Tuy nhiên, tiền bối xác định dùng Tổ linh bài này đổi lấy việc Hoá Thần kỳ tu sĩ của Bạch Vân tông ta trợ giúp đệ tử ngài lĩnh ngộ ý cảnh? Lão nhân đắc ý liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, vuốt vuốt mũi, hướng trung niên văn sĩ hừ tiếng, hậm hực : - lời vô nghĩa, nhanh lên nào, ngươi, ra! xong, lại chỉ vào lão bà . Lão bà trầm mặc chút, cung kính gật đầu, thân mình di động, tiến lên mấy bước, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, liếc mắt nhìn Vương Lâm cái : - Ngươi quả là có vị sư phụ tốt! Lão bà ta năm đó, lúc Hoá Thần nếu có cơ hội cảm ngộ ý cảnh, tất nhiên có thể đỡ phải đường vòng, nhanh hơn ít! xong, bà ta há mồm phun ra cỗ linh khí màu hồng nhạt. Linh khí này sau khi xuất , lập tức tràn ra từng trận mùi thơm, phát tán ra bốn phía. Ngay lập tức, linh khí màu hồng nhạt như tên rời cung, nhanh chóng bay đến ba tấc bên ngoài Vương Lâm, nhanh chóng tăng tốc, hoá thành màn sương mù màu hồng nhạt, bọc lấy Vương Lâm vào trong. - Ý cảnh của lão bà ta, ngươi cứ chậm rãi mà lĩnh ngộ! Bên trong màn sương mù màu hồng nhật, Vương Lâm lập tức có loại cảm giác ấm áp dạt dào. Dưới cảm giác này, linh lực trong cơ thể và Nguyên của cũng chậm rãi lộ ra tia lười biếng. Dường như tất cả giết chóc, thậm chí quyết tâm tu thành Hoá Thần, giờ khắc này đều trở nên mờ ảo. Dưới cảm giác này, Vương Lâm chỉ có cảm giác buồn ngủ mà thôi. Dường như tất thảy mọi thứ thế gian đều có khả năng trở về hư vô. Nhưng vào lúc này, quả huyết cầu đầy sát khí từ trong túi trữ vật bỗng nhiên tự động bay ra, dừng bàn tay Vương Lâm, loé lên rồi dung nhập vào trong cơ thể . Ngay sau đó, cỗ sát khí mãnh liệt giống như có bình nước lạnh đổ vào đầu khiến Vương Lâm lập tức thanh tỉnh. Nháy mắt, sát khí tràn ngập toàn thân . Lão bà kêu khẽ tiếng, tay phải triệu hồi, thu lại linh khí màu hồng nhạt. Vương Lâm thở sâu, vừa rồi nếu có huyết cầu đầy sát khí này, dĩ nhiên hoàn toàn trầm mê bên trong ý cảnh của đối phương. Loại cảm giác này cực kỳ đáng sợ. Bản thân , đối với Hoá Thần kỳ tu sĩ, ngoài kiêng kị lại có thêm mấy phần cẩn thận. Lão bà liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, thân mình lùi lại phía sau, gì thêm nữa. Lúc này, ánh mắt lão nhân đảo qua, cuối cùng dừng lại ở lão giả mặc thanh sam ở xa xa, ánh mắt lão lập tức sáng lên, cười vang : - Ngươi, lại đây, ý cảnh của ngươi có chút đặc biệt, sau khi lĩnh ngộ, chúng ta liền, quấy rầy các ngươi thêm nữa. Lão giả kia ngẩng đầu lên, thèm liếc mắt nhìn Vương Lâm cái, bình thản : - Ý cảnh của ta, chịu nổi! Lão nhân nhướng mày, vung mạnh tay lên, : - Thúi lắm, có lão tử bên cạnh, cho dù Bạch Vân lão đạo của tông các ngươi đích thân đến đây, lão tử cũng có thể kháng cự! xong, lấm la lấm lét trộm liếc mắt nhìn vào chỗ sâu bên trong Bạch Vân tông. Lão giả mặc thanh sam gì thêm nữa, mà vỗ trán, lập tức, từ mi tâm vỡ ra lỗ hổng màu đen, thanh phi kiếm to bằng bàn tay bay nhanh ra, hoá thành đạo thiểm điện, nháy mắt đến trước người Vương Lâm. Tốc độ này Vương Lâm căn bản là thể kháng cự khiến sắc mặt có chút khó coi. Nếu xuất ra Cấm Phiên có thể ngăn trở chút nhưng hiển nhiên cũng thế kéo dài được lâu. Nhưng Vương Lâm cũng sợ hãi. Tuy thể chống cự nhưng nếu là chân chính động thủ bằng vào tia thiên kiếp trong tay, những Hoá Thần kỳ tu sĩ này dù thần thông có cường đại hơn nữa cũng phải e dè vài phần. Như đối với phi kiếm này, Vương Lâm tại chỉ cần xuất ra tia thiên kiếp, đối phương tất nhiên thu hồi công kích của phi kiếm, nếu chỉ có thể đồng quy vu tận. Phi kiếm của lão giả mặc thanh sam dừng trước người Vương Lâm trượng, cỗ tiêu sát khí liền ập thẳng vào mặt. Trong tiêu sát khí này còn mang theo tia ý cảnh kỳ dị. Ý cảnh này khác rất nhiều ý cảnh của hai người trước đó, dường như mang theo tia uy lực của thiên địa. Vương Lâm lập tức nhận ra linh lực trong cơ thể có tượng suy kiệt. Nếu xem linh lực này như tính mệnh lực dưới ý cảnh của đối phương, sinh mệnh lực nhanh chóng tiêu tan. Ý cảnh quỷ dị này rốt cục khiến Vương Lâm sắc mặt đại biến. Ý cảnh này có thể ảnh hưởng đến linh lực. Nếu có thể tác dụng đến thọ nguyên tuyệt đối có thể là cực kỳ nghịch thiên. Sắc mặt của tu sĩ mặc thanh sam bình thản, tay phải triệu hồi, phi kiếm đột nhiên lui về phía sau, trở về bên ngoài lão, biến mất ở mi tâm. chậm rãi : - Ý cảnh của lão phu là tuế nguyệt (năm tháng)! Ánh mắt của lão nhân ngưng trọng, dừng người này. Trước đó chỉ cảm giác được lão giả mặc thanh sam này có chút quỷ dị, do đó phân tích ra rằng ý cảnh của đối phương tất nhiên có chỗ bất phàm, nhưng cũng tuyệt nghĩ ra ý cảnh của đối phương lại chính là tuế nguyệt! thở sâu, vẻ mặt xấu xa mặt lập tức biến mất. Lúc này đây, thoạt nhìn qua rất uy nghiêm, khuôn mặt gầy gò có chút bẩn thỉu nhưng những thứ trần tục này thể che dấu tính cách cương trực của lão. Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm có cảm giác chỉ trong nháy mắt lão nhân này hoàn toàn là người khác. Lúc này đây nếu lão là cao thủ đến từ Chu Tước quốc, Vương Lâm cũng quá mức hoài nghi. - Hoá thần ý cảnh rất được! Nếu cuộc đời này ngươi có thể đạt đến Vấn Đỉnh, uy lực của ý cảnh này có thể nghịch thiên! Các ngươi giữ lấy Tổ linh bài ! Cáo từ. Lão nhân thở sâu, đến bên người Vương Lâm, nắm lấy . Hai người lập tức biến mất tại chỗ, lúc ra ko ngờ ở chỗ hẻo lánh ở bên trong kinh đô của phàm nhân. Sau khi hai người ra, lão nhân lập tức thở hổn hển như trâu, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn lộ ra vẻ tự đắc, thỉnh thoảng ánh mắt hướng về phía Vương Lâm, hiển nhiên là chờ Vương Lâm khen ngợi. Lúc này, làm gì còn phong phạm cao thủ như vừa rồi nữa. Vương Lâm bất đắc dĩ tháo mũ rơm xuống, thuận tay ném vào trong túi trữ vật, ngoài miệng : - Thần thông của tiền bối quả kinh người, trong đời vãn bối ít thấy, bội phục, bội phục! Ánh mắt lão nhân lộn lên, bất mãn : - Ngươi chỉ có câu như thế thôi sao? Vương Lâm trầm mặc, cười khổ tiếng. Cả đời cũng chưa qua câu nịnh hót nào, lúc này suy nghĩ mãi mà biết nên như thế nào mới phải!